Lãng Mạn [Q10] CƯNG CHIỀU CÔ VỢ QUÂN NHÂN (1801-2000)

[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1840: Trở về cuộc sống quân nhân


Thi Sảnh vừa thấy Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, cho là cô bị Hà Giai Ngọc ghì chặt, vì vậy liền kéo Hà Giai Ngọc ra: "Được rồi, đừng có quấn lấy Nhiếp Nhiên nữa, cậu không thấy cậu ấy xách túi lớn túi nhỏ trong tay à?"

Hà Giai Ngọc tò mò hỏi cô: "Đây là cái gì thế?"

Nhiếp Nhiên vừa mở cửa vừa trả lời: "Đều là quần áo, Tết ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nên tôi có mua mấy bộ."

Hà Giai Ngọc kinh ngạc, Nhiếp Nhiên thế mà lại rảnh rỗi đi mua quần áo à?!"

Cuối cùng chị cũng biết phải mua mấy bộ quần áo rồi, mỗi lần thấy chị ra ngoài chỉ đeo một cái ba lô là em lại thấy bế tắc."

Hà Giai Ngọc oán trách.Nhiếp Nhiên nghe vậy thì khẽ cong khóe miệng lên, sau đó mang ba lô và túi quần áo của mình đẩy cửa vào phòng."

Được rồi, tôi muốn tắm rửa nghỉ ngơi, không có chuyện gì thì hai người về trước đi."

Cô nói.Hà Giai Ngọc không quấn lấy cô nữa, gật đầu nói: "Vậy chị Nhiên nghỉ ngơi đi, đến 8 giờ em lại đến gọi chị."

Nhiếp Nhiên nhíu mày lại: "8 giờ có việc gì à?"

Hà Giai Ngọc gật đầu: "Có, mọi người trong mấy tiểu đội tổ chức ăn nướng, chị cũng tham gia nhé?"

Nhiếp Nhiên còn tưởng là có huấn luyện, cô hờ hững trả lời: "Tôi mệt lắm, không đi đâu."

"Hả?

Chị không đi á?"

"Ừ, mọi người chơi đi."

Hà Giai Ngọc định nói, đáng tiếc bị Thi Sảnh cắt ngang: "Nhiếp Nhiên đi từ nhà đến đây đã mệt lắm rồi, cậu đừng bám lấy Nhiếp Nhiên nữa."

Hà Giai Ngọc im lặng không nói thêm gì.Thi Sảnh nói với Nhiếp Nhiên: "Nhiếp Nhiên, cậu nghỉ ngơi đi, nhân lúc Cửu Miêu xin nghỉ ra ngoài, tối hôm nay cậu ngủ một giấc thật ngon đi."

Nhiếp Nhiên dừng tay lại, nhìn Thi Sảnh: "Cô ta đi ra ngoài à?"

Thi Sảnh gật đầu: "Ừ, mấy ngày trước cô ta xin nghỉ ra ngoài."

Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, cảm thấy cho dù Cửu Miêu đi ra ngoài thì cũng chẳng thể làm gì.

Rõ ràng cô ta và tổ chức của cô ta mong muốn nhiều hơn, một đơn vị dự bị căn bản chưa lọt vào mắt bọn chúng.

Cho nên trước khi chưa vào Quân khu 9, cô chỉ cần nắm rõ chiều hướng của cô ta, biết số lần cô ta ra ngoài là được rồi.Vì vậy cô nói với hai người đứng ở cửa: "Tôi đi tắm rồi ngủ đây."

Thi Sảnh gật đầu: "Được, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi đây."

"Được, mọi người chơi vui nhé."

Thấy Nhiếp Nhiên bận rộn dọn dẹp phòng, Thi Sảnh kéo Hà Giai Ngọc đi về phòng mình.Trên hành lang, Hà Giai Ngọc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tại sao cậu không để tôi kéo chị Nhiên đi ăn nướng, nhân thời gian này để cho chị ấy và chị Kiêu nói chuyện với nhau, nói không chừng hai người sẽ giải hòa?"

Thi Sảnh nhìn cái người suy nghĩ đơn giản trước mặt, dí vào đầu cô ta: "Thôi đi, nếu chỉ dựa vào một bữa nướng mà giải quyết được thì lúc đầu bọn họ sẽ không cãi nhau rồi.

Cậu đấy, lo cho mình đi, đừng có lo linh tinh cho người khác nữa."

Nói xong, cô ta kéo Hà Giai Ngọc đi xuống dưới tầng.

Sắc trời càng lúc càng tối dần.

Trong sân huấn luyện phía xa dần dần truyền tới tiếng cười đùa.Nhiếp Nhiên xem quần áo Hoắc Hoành mua cho cô, tuy đều là màu tối nhưng kiểu dáng không giống nhau, hơn nữa trông còn rất hợp với cô, đơn giản, thoải mái.

Có thể thấy lúc mua anh đã nghiêm túc suy nghĩ đến sở thích của cô thế nào.Trước khi ngủ, cô không quên gửi tin nhắn báo bình an cho Hoắc Hoành.

Sau khi nhắn hai chữ đơn giản xong đã có tin trả lời ngay, hình như bên kia luôn đợi tin nhắn của cô.

Trong đó cũng chỉ có hai chữ đơn giản là ngủ ngon.Nhiếp Nhiên cười khẽ, sau đó tắt điện thoại rồi đi ngủ.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1841: Hóa ra không phải buông thả, mà là anh quá mạnh!


Sáng sớm ngày hôm sau, cô lại mặc quần áo huấn luyện, đi xuống tầng.Lúc này đã qua Tết được mấy ngày, lại tới gần sát hạch mùa đông hơn, niềm vui ngày Tết cũng bắt đầu nhạt đi, đã có không ít người bắt đầu huấn luyện, bắt đầu tiến vào thời gian chuẩn bị thi đầy căng thẳng rồi.Nhiếp Nhiên làm nóng người, định dốc toàn tâm toàn ý vào huấn luyện.Cả kỳ nghỉ Tết, trừ lúc ở nhà họ Nhiếp ra, mấy ngày ở thành phố cô gần như hoàn toàn ở trạng thái xao nhãng, vì thế cô nhất định phải tăng tốc huấn luyện, chuẩn bị huấn luyện chạy nước rút cho một tháng cuối cùng.Nhưng cô vừa mới vào sân huấn luyện định chạy năm cây số trước thì đã gặp An Viễn Đạo ở cổng vào.Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy An Viễn Đạo liền nhớ tới việc mình ở thành phố A bị Hoắc Hoành giày vò cho suýt nữa tàn phế.Tên này... thế mà lại dám buông thả cô!Nhiếp Nhiên coi anh ta như không khí, đi thẳng vào trong sân huấn luyện.An Viễn Đạo cảm thấy khó hiểu, oan ức và... tức giận!

Vừa mới Tết xong mà con nhóc này đã để mắt trên đỉnh đầu rồi à?!An Viễn Đạo gọi cô lại: "Nhiếp Nhiên!"

Nhiếp Nhiên cau có hỏi: "Sao thế?"

Anh ta cau mày mắng: "Mới qua Tết, cô không chúc Tết tôi thì cũng thôi đi, vậy mà còn giả vờ như không thấy tôi, cô có biết lễ phép không hả!

Có biết tôn sư trọng đạo không?"

Nhiếp Nhiên bực mình: "Thầy cũng đâu có làm tốt bổn phận của thầy giáo, thầy giấu nghề với học sinh, thế mà còn dám nói tôn sư trọng đạo với tôi à?"

An Viễn Đạo thắc mắc: "Tôi giấu nghề?

Tôi giấu nghề cái gì?"

Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ vô tội của anh ta, nhướng mày hỏi: "Thầy nói thật đi, rốt cuộc thầy có đang huấn luyện tôi theo yêu cầu sát hạch của Quân khu 9 không?"

An Viễn Đạo nhảy dựng lên: "Nói thừa!

Nếu không thì chẳng lẽ tôi không công hứng gió lạnh với mấy người à!"

Nhiếp Nhiên lẩm bẩm: "Không thể nào..."

Nếu như An Viễn Đạo không giấu nghề, thế thì làm sao cô có thể dễ dàng bị Hoắc Hoành giày vò đến mất nửa cái mạng như thế?Chẳng lẽ... là anh quá mạnh à?Nhiếp Nhiên đột nhiên nhớ ra, Hoắc Hoành đã từng được huấn luyện ở Quân khu 9, hơn nữa còn là binh lính xuất sắc nhất rời Quân khu 9...Cô là binh lính dự bị còn chưa vào đến cổng Quân khu 9, hình như đúng là không thể so sánh với anh.An Viễn Đạo thấy cô trầm tư thì lập tức cau mày lại: "Không thể nào cái gì?

Có phải cô ở bên ngoài nghe được lời đồn gì nên tôi mới bị liên lụy không?"

Nhiếp Nhiên chột dạ ho nhẹ mấy tiếng: "Khụ khụ, không phải, tôi chỉ cảm thấy mình quá yếu thôi."

Nhiếp Nhiên hơi áy náy nên giọng cũng dịu đi.An Viễn Đạo hừ một tiếng: "Bây giờ cô mới biết à?"

"Được rồi được rồi, coi như tôi hiểu lầm thầy."

Nhiếp Nhiên hào phóng nhận sai.An Viễn Đạo không chịu bỏ quả: "Chỉ một câu hiểu lầm là xong chắc?"

Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại hỏi: "Vậy thầy còn muốn gì nữa?"

An Viễn Đạo nói không hề khách khí: "Đi ra ngoài lang thang năm ngày đã quên mất việc chính, lần sau không cho cô nghỉ nữa!"

"Việc chính gì?

Bây giờ vẫn đang là kỳ nghỉ, Cửu Miêu cũng chưa về, chắc là không huấn luyện chứ?"

Nhiếp Nhiên nghi ngờ hỏi.An Viễn Đạo tức giận nói: "Đúng, bọn họ không huấn luyện, nhưng cô có tư cách gì nói không huấn luyện!

Thể lực kém hơn thì thôi đi, lại còn say sóng nữa, thật không biết cô có mặt mũi nào mà nói vậy."

Nói xong anh ta đi về hướng vừa đến.Nhiếp Nhiên thấy anh ta mắng mình xong lại chạy đi thì vô cùng khó hiểu.

Cô hoàn toàn không biết rốt cuộc An Viễn Đạo muốn làm gì."

Còn không mau lên, phòng thí nghiệm có thời gian mở cửa.

Nếu như đến muộn, không huấn luyện được thì đừng có trách tôi!"

An Viễn Đạo mắng.Nhiếp Nhiên lập tức bước nhanh theo anh ta.So với huấn luyện thể lực, cô còn xao nhãng việc huấn luyện say sóng nhiều hơn, phải bù lại mới được.Vậy là Nhiếp Nhiên lại một lần nữa quay về thời kỳ huấn luyện căng thẳng, vì mục tiêu là Quân khu 9 mà ra sức chạy nước rút.Lúc cô cho là cuộc sống cứ yên bình trôi qua như vậy thì một cái nanh vuốt nấp trong bóng tối đang chậm rãi tiến đến gần cô...
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1842: Âm thầm điều tra


Trong phòng VIP của một quán trà, Diệp Trân và một người đàn ông đang ngồi với nhau.

Hai cốc trà nóng bốc khói nghi ngút ở trên bàn.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh.Diệp Trân uống một ngụm trà, nói với dáng vẻ nhàn nhã: "Đồ đâu?"

Người đàn ông kia đưa túi tài liệu cho Diệp Trân, cung kính trả lời: "Bà Nhiếp, những thứ này đều là tài liệu chúng tôi tra được theo lời bà nói."

"Lần này có phát hiện được gì mới không?"

Diệp Trân mở túi tài liệu ra xem từng bức ảnh trong đó.Người đàn ông nghiêm túc trả lời: "Tôi tra được lúc ở đội tân binh Nhiếp Nhiên đã thực hiện hai lần nhiệm vụ nằm vùng và đều hoàn thành xuất sắc..."

Diệp Trân chưa nghe hắn nói xong đã ném ảnh xuống: "Lần trước tôi đã nghe anh nói những lời này rồi, chuyện bây giờ tôi muốn nghe là chuyện liên quan tới tờ báo kia, lần trước anh nói với tôi là lúc Nhiếp Nhiên làm nhiệm vụ nằm vùng có quan hệ rất thân thiết với một người đàn ông, thậm chí còn bị đăng lên báo, bây giờ tôi muốn nghe về người đàn ông đó cùng với sự phát triển giữa bọn họ."

Người đàn ông giật thót một cái, nhỏ giọng nói: "Vâng, vậy thì... tiếp theo tôi sẽ nói chuyện liên quan đến người đàn ông kia.

Người đàn ông trong ảnh là Nhị thiếu của Hoắc Thị nổi tiếng ở thành phố A, thân phận của anh ta cũng rất nguy hiểm, bây giờ anh ta đã hoàn toàn nắm quyền rồi, qua điều tra của tôi thì phát hiện Nhiếp Nhiên và Nhị thiếu nhà họ Hoắc này có quan hệ vô cùng phức tạp."

Vừa nghe thấy ba chữ "có quan hệ", Diệp Trân lập tức ngồi thẳng lên, ánh mắt cũng sắc bén hơn: "Quan hệ thế nào?"

Người đàn ông kia vội vàng nói: "Ban đầu cô Nhiếp kết thúc nhiệm vụ, theo lý mà nói sẽ lập tức được gọi về, nhưng cô ấy mãi không về mà ở bên ngoài một khoảng thời gian rất dài, hơn nữa còn tự ý tiến vào Hoắc Thị trở thành thư ký của Hoắc Thị, trong thời gian đó cùng đi công tác với Nhị thiếu nhà họ Hoắc, vậy nên mới nổ ra scandal, lên trang nhất."

Diệp Trân cười lạnh: "Ý cậu là Nhiếp Nhiên không trở về đơn vị theo yêu cầu mà còn tiến vào Hoắc thị?"

Người đàn ông gật đầu: "Không chỉ thế, sau đó đơn vị còn chủ động liên lạc vô số lần, thậm chí có một dạo cô ấy còn cắt liên lạc, không nghe lệnh của đơn vị nữa."

"Nghĩa là nó từng phản bội đơn vị?"

Nói đến hai chữ "phản bội", đáy mắt Diệp Trân lập tức lóe lên ánh sáng mãnh liệt.Người đàn ông uyển chuyển nói: "Tôi không chắc chắn lắm, nhưng cô ấy chủ động cắt đứt liên lạc là sự thật, không tuân theo lệnh cũng là thật, tự ý tiến vào Hoắc Thị làm việc cũng là chuyện ván đã đóng thuyền."

Diệp Trân cười u ám: "Không sao, có những thứ này đã đủ rồi."

Đừng nói là ba, cho dù là một cái thôi cũng đã đủ khiến con nhóc đó không thể trở mình rồi!Người đàn ông cúi đầu uống trà, không nói thêm gì nữa.Diệp Trân lấy lại tinh thần, vui vẻ nói: "Lần này anh làm tốt lắm, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nói với lão Nhiếp mấy câu."

Người đàn ông cười nịnh bợ: "Vậy thì cảm ơn bà Nhiếp nhiều!

Sau này bà Nhiếp có gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ giúp, chắc chắn không chối từ."

"Thế thì tôi dùng trà thay rượu cảm ơn Đại đội trưởng."

Hóa ra hắn chính là Đại đội trưởng của đội tân binh.

Bởi vì chỉ có hắn mới có thể tìm được tất cả tin tức cơ mật trong đơn vị, nên Diệp Trân mới tìm hắn giúp.

Ai ngờ lại tra được một số bí mật không thể để cho ai biết thật.Đại đội trưởng vội nâng tách trà lên: "Không dám, không dám..."

Xong việc, hắn nhanh chóng rời đi.Nhìn đống ảnh và tài liệu trên bàn, trong ảnh là gương mặt đã cải trang, nhưng cho dù đã cải trang như thế nào, Diệp Trân vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng Nhiếp Nhiên.Nhất là đôi mắt lạnh lùng, trong veo và gian xảo kia.Bà ta hận không thể khoét nó ra."

Ting ting ting..."

Nhạc tin nhắn khiến bà ta hoàn hồn lại.Diệp Trân mở điện thoại ra, thấy bên trong có một bức ảnh, là ảnh chụp góc nghiêng của Nhiếp Nhiên ở sân bay thành phố A.Quả nhiên con nhóc đó vẫn đến thành phố A!Ngày đó bà ta tìm người điều tra chuyến bay của Nhiếp Nhiên nhưng không tìm được tên Nhiếp Nhiên trong danh sách hành khách.Bà ta liền phái người đi điều tra xem có ai hủy bỏ chuyến bay hôm đó không.

Cuối cùng đúng như dự đoán, tra được tên Nhiếp Nhiên, hơn nữa điểm đến của chuyến bay này là... thành phố A.Lại là thành phố A.Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến Diệp Trân cảm thấy có vấn đề, nên bà ta phái người đi điều tra vé tàu, nhưng điểm đến không phải là thành phố A, cũng không phải là đơn vị, mà là tỉnh bên.Bà ta càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1843: Lần này con nhóc đó phải chết!


Bà ta đã bỏ tiền thuê thám tử tư điều tra.Vì đề phòng bất trắc nên Nhiếp Nhiên không bay thẳng mà chuyển chuyến bay.Ha ha!Con nhóc đó đúng là cẩn thận thật.

Nhưng như thế nói rõ rằng mục đích nó đến thành phố A không đơn giản.Diệp Trân đắc ý cười thầm.Lúc bà ta xem bức ảnh kia, điện thoại lại rung lên, một bức ảnh nữa được gửi đến.Trong bức ảnh này có một đôi trai gái đang ngồi bên trong một chiếc xe, mặc dù chỉ là nửa gương mặt, nhưng Diệp Trân vẫn nhận ra ngay một người là Nhiếp Nhiên.Người còn lại chính là Nhị thiếu của Hoắc Thị mà Đại đội trưởng nói.Người đàn ông đó đưa một cái túi rất lớn cho Nhiếp Nhiên, nhìn tâm trạng hai người trong ảnh vô cùng vui vẻ.Nếu nói bọn họ không có quan hệ gì, quỷ mới tin!Một người là nữ binh, một người có thân phận không đàng hoàng, bà ta muốn xem xem Nhiếp Nhiên thu dọn cục diện này ra sao.Diệp Trân cười nham hiểm: "Lần này tao không khiến mày chết không có chỗ chôn thì tao không phải họ Diệp!"

Thu dọn phần tài liệu, bà ta cầm lên đi ra khỏi phòng VIP.Bà ta không định đưa phần tài liệu này cho Nhiếp Thành Thắng.

Bây giờ bà ta đã không tin tưởng Nhiếp Thành Thắng nữa, từ sau khi Nhiếp Nhiên thay đổi, Nhiếp Thành Thắng cũng giống như biến thành một người khác, nếu như giao đồ cho ông ta, chỉ sợ cuối cùng sẽ không giải quyết được gì.Nếu thế thì sự vất vả của bà ta không phải đã vô ích rồi à?Cho nên, lần này bà ta nhất định phải dùng những thứ này để đánh ngã Nhiếp Nhiên, khiến con nhóc đó không thể trở mình nữa!Tốt nhất là giam nó lại, đời này vĩnh viễn ở trong tù!Diệp Trân ôm suy nghĩ này đi ra khỏi quán trà, gọi taxi đi tới một nơi.Không biết tại sao, bầu trời phía xa lại bắt đầu trở nên u ám, từng đám mây đen lớn bắt đầu kéo đến.

Thời tiết u ám cả nửa tháng rồi mà không thấy khá hơn.

Vốn dĩ tưởng là sẽ mưa, nhưng mãi mà không có lấy một giọt nào, cũng không thấy có nắng."

Ngày nào cũng u ám thế này mãi mà sao không mưa nhỉ?"

Ăn trưa xong, Hà Giai Ngọc nhìn tầng mây đen trên bầu trời, lo lắng hỏi."

Mưa hay không mưa liên quan gì đến cậu, mau lên đi, sắp huấn luyện rồi, đừng đến muộn."

Thi Sảnh nói.Bọn họ vừa tới sân đã thấy phần lớn mọi người đang huấn luyện rồi.Nhóm Nhiếp Nhiên thì ngay cả cơm trưa cũng không ăn, chỉ gặm hai cái bánh bao, nghỉ một lúc rồi lại huấn luyện khiến Hà Giai Ngọc cũng dấy lên ý chí chiến đấu.Lúc cô ta định chạy năm cây số làm nóng người thì bỗng thấy thấy có mấy binh lính lạ mặt xuất hiện ở sân huấn luyện, nhìn vẻ mặt bọn họ ai cũng lạnh lùng.Các binh lính đều dừng lại, bao gồm cả các sĩ quan huấn luyện.Mọi người nhìn theo hướng bọn họ đi, cho đến khi bọn họ đứng lại, vẻ mặt ai cũng bất ngờ.Bởi vì, bọn họ đứng ở... trước mặt Nhiếp Nhiên.Tự dưng đám người này lại đến trước mặt Nhiếp Nhiên làm gì?

Chẳng lẽ đó là mấy binh lính của Quân khu 9 à?!Vào thời khắc mấu chốt này, chỉ cần có một hiện tượng lạ cũng sẽ khiến mọi người chú ý, hơn nữa còn là chuyện của Nhiếp Nhiên.

Mỗi lần cô có hành động gì là cũng sẽ dấy lên một trận phong ba.Binh lính cầm đầu lạnh giọng hỏi Nhiếp Nhiên: "Cô chính là Nhiếp Nhiên?"

Nhiếp Nhiên cau mày không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng, tôi là Nhiếp Nhiên."

Người kia đưa mắt ra hiệu, mấy binh lính liền tiến lên bao vây lấy cô.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1844: Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến


Nhiếp Nhiên cảnh giác hỏi: "Các anh là ai?"

Binh lính kia trả lời: "Đồng chí Nhiếp Nhiên, chúng tôi nhận được một lời tố cáo nặc danh nói rằng trong khi thi hành nhiệm vụ, cô đã từng vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bây giờ mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến."

Trong khi thi hành nhiệm vụ, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng?Cô thi hành tổng cộng mấy nhiệm vụ, bọn họ nói cái nào?Chẳng lẽ là tố cáo chuyện của Cổ Lâm?Nhưng trừ Cổ Lâm ra, những người khác đâu có lý do mà tố cáo chứ?"

Không thể nào!

Có phải các anh hiểu lầm gì rồi không?"

Nghiêm Hoài Vũ lên tiếng phản bác.Đáng tiếc lời anh ta không hề khiến đám người kia chú ý, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, nói với cô: "Xin mời, đồng chí Nhiếp Nhiên!"

Anh ta vừa dứt lời, mấy người bên cạnh lập tức tiến lên bao vây cô, định ép cô đi theo bọn họ.Nghiêm Hoài Vũ định tiến lên ngăn cản nhưng bị ba binh lính giữ lấy, sau đó ấn anh ta quỳ xuống đất.

Tốc độ dứt khoát nhanh nhẹn kia khiến mọi người sửng sốt, cũng biết đám người này không nói đùa."

Đồng chí Nhiếp Nhiên, mời!"

Binh lính dẫn đầu lại lên tiếng ra lệnh."

Không được, Tiểu Nhiên Tử, cô không thể đi cùng bọn họ được!"

Nghiêm Hoài Vũ vẫn muốn phản kháng nhưng không thể động đậy.Nhiếp Nhiên cau mày lại: "Tôi đi cùng các anh, thả anh ta ra."

"Yên tâm, chỉ cần cậu ta không phản kháng nữa, chúng tôi sẽ không động đến cậu ta."

Binh lính đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói với cô.Nhiếp Nhiên nhìn Nghiêm Hoài Vũ dưới đất, cuối cùng cất bước đi theo bọn họ.Nhưng cô mới đi được hai bước, An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ đã vội vàng chạy từ xa đến.

Sau lưng còn có ba người Kiều Duy, Thi Sảnh cùng với Hà Giai Ngọc.An Viễn Đạo chạy tới trước, nghiêm nghị hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?

Các anh là ai?

Tại sao lại đến đây?"

Nghiêm Hoài Vũ vội vàng cầu cứu An Viễn Đạo: "Sĩ quan huấn luyện An, bọn họ nói Tiểu Nhiên Tử vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, muốn đưa cô ấy đi."

An Viễn Đạo cau mày lại: "Tôi là sĩ quan huấn luyện của cô ấy, các anh nói cô ấy vi phạm kỷ luật, xin hỏi có chứng cứ không?

Nếu như không có, tôi sẽ không để cho binh lính của tôi bị đưa đi."

"Không có chứng cứ chính xác và tài liệu nhất định, chúng tôi cũng sẽ không tới đây, mong sĩ quan huấn luyện An đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi chỉ làm việc theo yêu cầu thôi."

Binh lính dẫn đầu lạnh lùng nói với An Viễn Đạo.An Viễn Đạo nói tiếp: "Các anh làm việc theo yêu cầu đã được tiểu đoàn trưởng của chúng tôi đồng ý chưa?"

Người kia lạnh nhạt trả lời: "Tiểu đoàn trưởng Lý của các anh đang đi công tác ở vùng khác, bây giờ tạm thời vẫn chưa liên lạc được, cho nên chúng tôi quyết định đưa người đi trước, sẽ thông báo cho Tiểu đoàn trưởng Lý sau."

An Viễn Đạo bật cười, lắc đầu nói: "Thế thì xin lỗi, không được tiểu đoàn trưởng của chúng tôi đồng ý, tôi không thể tùy tiện để các anh đưa người đi được."

Ánh mắt người kia lạnh lùng, anh ta quát lên: "Chúng tôi chỉ chấp hành theo lệnh, nếu xảy ra vấn đề gì, anh có gánh vác nổi không?"

An Viễn Đạo không thèm để ý: "Các anh vô duyên vô cớ đưa binh lính của đơn vị dự bị đi, nếu tiểu đoàn trưởng đòi người, tôi mới không gánh vác được."

Nói rồi anh ta tiến lên kéo Nhiếp Nhiên ra sau lưng mình, Quý Chính Hổ che cô ở sau lưng.Có hai sĩ quan huấn luyện ngăn cản, tình thế lập tức thay đổi.Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn hành động của hai người.Cô không ngờ trong trường hợp này mà hai người họ lại bảo vệ cô.

Nếu không xử lý ổn thỏa, họ sẽ bị ghi lỗi.Binh lính kia nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên: "Đồng chí Nhiếp Nhiên, vừa nãy cô đã đồng ý đi với chúng tôi rồi."

An Viễn Đạo thẳng thắn nói: "Đi cái gì mà đi, các anh không bằng không chứng, dựa vào cái gì binh lính của tôi phải đi theo các anh?"

Người kia sầm mặt lại, giọng nói cũng đanh thép hơn: "Sĩ quan huấn luyện An, tôi nhắc lại một lần nữa, chúng tôi không bắt người khi không có chứng cứ!"
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1845: Muốn đưa cô ấy đi thì phải qua được ải của tôi đã!


Bình thường nếu đối phương đã nói đến vậy thì sẽ không có ai ngăn cản nữa, cũng không có ai dám ngănNhưng An Viễn Đạo không giống người khác, anh ta là một người bao che khuyết điểm, sao có thể để lính của mình bị đưa đi chứ?"

Anh nói có bằng chứng, vậy bằng chứng đâu?

Anh đưa bằng chứng cho tôi, tôi sẽ để các anh đưa cô ấy đi.

Nếu như không lấy ra được, vậy thì xin lỗi, bây giờ anh muốn đưa cô ấy đi thì phải qua được ải của tôi đã!"

Nghiêm Hoài Vũ dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ giãy ra khỏi sự khống chế của đám người kia, hô to một tiếng: "Còn cả ải của tôi nữa!"

Hà Giai Ngọc cũng lên tiếng: "Cả tôi nữa!"

"Chúng tôi nữa!"

"Chúng tôi cũng thế!"

Giọng Diệp Tuệ Văn, Dương Thụ, Kiều Duy cùng với Thi Sảnh, Tôn Hạo liên tiếp vang lên, sau đó là cả một đám người khác.Bọn họ từng thấy sự liều mạng và kiên trì của Nhiếp Nhiên lúc nằm vùng, họ không tin cô lại vi phạm kỷ luật.Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên.

Đây là lần đầu tiên cô thấy có nhiều người bảo vệ mình thế này.

Cô bỗng cảm nhận được tình chiến hữu mà họ vẫn luôn nói.Ừm, không tệ.Nhiếp Nhiên hỏi: "Anh nói có người nặc danh tố cáo tôi?"

"Đúng vậy, nên chúng tôi đưa cô về để điều tra, cũng mong cô hợp tác một chút để tránh những xung đột không cần thiết."

Binh lính kia chuyển ánh mắt lên người An Viễn Đạo, rõ ràng lời này để nói cho anh ta nghe.Nhiếp Nhiên nhẹ giọng nói với An Viễn Đạo: "Không sao, cứ để tôi đi với bọn họ đi."

Nếu là chuyện của Cổ Lâm thì cô nên đi một chuyến.

Vốn dĩ chuyện này là lỗi của cô, không ai giúp được cả.Nhưng An Viễn Đạo lại không đồng ý: "Cô nói cái gì thế?!

Cô có biết mình đang nói gì không?!

Còn nửa tháng nữa là đến buổi sát hạch mùa đông rồi, bây giờ cô đi vào đó, nếu như bỏ lỡ thì toàn bộ tâm huyết của cô trong khoảng thời gian này sẽ đổ sông đổ biển!

Cô đã bỏ lỡ buổi sát hạch mùa hè rồi, đến lúc đó đừng nói đến Quân khu 9, mà ngay cả đội thủy quân lục chiến cũng không thể nhận cô!"

Nhiếp Nhiên lại bình thản hơn: "Nhưng nếu hôm nay tôi không đi cùng bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua."

"Bọn họ không bỏ qua, chẳng lẽ tôi giống người dễ thỏa hiệp à?

Cô là lính của tôi, bảo vệ lính của mình là nghĩa vụ và trách nhiệm của một sĩ quan huấn luyện!

Hôm nay nếu bọn họ muốn đưa cô đi thì nhất định phải qua được ải của tôi!"

"Sĩ quan huấn luyện An, mong anh đừng làm khó chúng tôi.

Chúng tôi chỉ đưa cô ấy đi hỏi một số vấn đề, sẽ không làm gì cô ấy cả."

Binh lính dẫn đầu thấy tâm trạng của An Viễn Đạo còn quyết liệt hơn cả Nhiếp Nhiên, chỉ có thể thỏa hiệp khuyên giải.Nhưng rất đáng tiếc, An Viễn Đạo không nể mặt bọn họ một chút nào, anh ta nói thẳng: "Các anh dám!

Nếu như Tiểu đoàn trưởng Lý biết các anh dám nhân lúc ngài ấy không có ở đây đưa lính của ngài ấy đi, cẩn thận ngài ấy tìm các anh tính sổ!"

Nghe An Viễn Đạo nhắc tới tên Lý Tông Dũng, giọng người dẫn đầu kia càng thêm mềm mỏng hơn: "Chuyện này xảy ra đột ngột, tôi tin Tiểu đoàn trưởng Lý sẽ không so đo."

"Tôi không cần biết ngài ấy có so đo hay không, dù sao hôm nay các anh không thể đưa Nhiếp Nhiên đi được."

Thấy An Viễn Đạo không nhượng bộ, binh lính kia vô cùng đau đầu: "Sĩ quan huấn luyện An, cấp trên phái tôi đến dẫn người đi, anh thế này chẳng phải là làm khó tôi sao?"

An Viễn Đạo bất đắc dĩ nói: "Bây giờ không phải tôi làm khó anh, mà là anh làm khó tôi.

Đơn vị dự bị cũng có quy định của đơn vị dự bị, từ đầu tiểu đoàn trưởng đã nói với chúng tôi là bất cứ binh lính nào rời đi cũng nhất định phải được ngài ấy đồng ý, bây giờ tôi tự tiện giao người cho các anh, nếu tiểu đoàn trưởng trách tội, chúng tôi phải làm thế nào?"

"Sĩ quan huấn luyện An, anh đừng có quấy rối nữa, tôi đã nói tôi đưa người đi theo đúng thủ tục chứ không phải là tùy tiện đưa đi rồi."

Người kia nổi giận.An Viễn Đạo định mặt dày đến cùng: "Vậy tôi cũng hết cách rồi, anh có quy định của anh, chúng tôi cũng có quy tắc của chúng tôi, mỗi người có chức trách riêng mà."

Người kia bực mình quát lên: "Anh!"
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1846: Mặc kệ họ


An Viễn Đạo tốt bụng đề nghị: "Hay là thế này đi, tôi đưa ra cho các anh một cách, Nhiếp Nhiên tạm thời ở lại đơn vị để tôi canh chừng, đợi Tiểu đoàn trưởng trở về, có sự đồng ý của ngài ấy, các anh hãy đến đưa người đi.

Các anh thấy thế nào?"

Người kia quả quyết từ chối: "Không được!

Hôm nay chúng tôi phải đưa Nhiếp Nhiên đi!"

Nhiếp Nhiên thấy mặt An Viễn Đạo sầm xuống, tưởng anh ta định gây chuyện trực diện với đám người kia.

Nhưng ai ngờ anh ta lại nhún vai: "Thế thì xin lỗi, đây là quy định của đơn vị, không có sự đồng ý của tiểu đoàn trưởng, bất cứ ai cũng không được tự tiện ra vào, cho nên hôm nay anh không đưa được người đi đâu, nhưng mà anh có thể ở lại đây canh chừng cô ấy, dù sao chỉ cần không ra khỏi cổng đơn vị dự bị thì các anh muốn làm sao cũng được."

Sau khi nói xong, không chờ đám người kia nói gì, anh ta đã quay sang quát đám người đang dừng huấn luyện xem kịch hay: "Nhìn cái gì hả, còn không huấn luyện đi!"

Tiếng quát của anh ta cực kỳ vang dội, khiến tất cả mọi người run lên, lập tức tản đi hết.Người dẫn đầu cau mày: "Sĩ quan huấn luyện An, hôm nay chúng tôi nhất định phải..."

Còn chưa nói ra hai chữ "đưa đi", đã nghe thấy An Viễn Đạo khiển trách Nhiếp Nhiên: "Nghe thấy không, mau đi huấn luyện đi, nếu như lần sát hạch mùa đông này cô có thành tích không ra gì thì cho dù cô là nữ binh, tôi vẫn sẽ đánh cô!"

Nhiếp Nhiên biết anh ta đang bảo vệ mình, nhưng mà..."

Điếc à!

Tôi bảo cô huấn luyện, cô không nghe thấy sao?!"

An Viễn Đạo thấy cô không nhúc nhích, lập tức trợn to hai mắt, mắng cô một trận.Nói thật, nếu như An Viễn Đạo khăng khăng làm theo ý mình, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cả đơn vị.

Đến lúc đó lỗi của anh ta sẽ càng lớn hơn.Không được, vì Cổ Lâm mà An Viễn Đạo đã hy sinh quá nhiều rồi, nếu còn bị ghi lỗi vì mình nữa thì không đáng.Lúc Nhiếp Nhiên chuẩn bị nói thì Quý Chính Hổ chắn tầm mắt của cô và đám người kia, nghiêm túc nói: "Nhiếp Nhiên, cô đi huấn luyện đi."

Nhiếp Nhiên ngẩn ra."

Nghe lời, đi huấn luyện đi."

Ánh mắt Quý Chính Hổ rất quả quyết, cuối cùng Nhiếp Nhiên đành phải đi.Đám người kia lên tiếng ngăn cản: "Sĩ quan huấn luyện An..."

"Còn cậu nữa!

Một người muốn thi vào Quân khu 9 mà lại bị tóm được, có thấy mất mặt không hả?"

An Viễn Đạo giống như không nghe thấy mà nhéo tai Nghiêm Hoài Vũ, rồi vừa đạp vừa hùng hổ đuổi anh ta vào sân huấn luyện.Lần này Nghiêm Hoài Vũ không hề phản kháng."

An Viễn Đạo đúng là quá đáng!"

Một binh lính trong đám người kia nhìn thấy đơn vị dự bị hoàn toàn không đếm xỉa gì đến bọn họ thì kháng nghị: "Đội trưởng, An Viễn Đạo rõ ràng đang gây khó khăn cho chúng ta, hay là chúng ta cưỡng chế thi hành đi?"

Anh ta xắn tay áo lên, định đánh nhau với An Viễn Đạo.

Đáng tiếc còn chưa đi xa đã bị đội trưởng ngăn lại: "Thôi, cậu không đánh lại được anh ta đâu, trước kia anh ta từng ở Quân khu 9, mấy người chúng ta liên hiệp lại cũng không phải là đối thủ của anh ta."

Bây giờ đơn vị dự bị có thái độ thù địch với bọn họ, một khi xảy ra xung đột, chỉ sợ An Viễn Đạo sẽ có lý do để ném họ ra ngoài.Binh lính trẻ tuổi kia khó hiểu nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ phải về tay không thật à?"

Đội trưởng nói: "Thế này đi, các cậu để lại hai người ở đây canh chừng Nhiếp Nhiên, tôi trở về báo cáo, thuận tiện bảo bọn họ nghĩ cách liên lạc với Tiểu đoàn trưởng Lý."

Đám người kia gật đầu trả lời: "Rõ!"

An Viễn Đạo thấy đám người kia rời đi thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.Thật ra anh ta cũng lo rằng bọn họ sẽ cưỡng chế dẫn Nhiếp Nhiên đi.

Bởi vì một khi cưỡng chế thi hành, bọn họ sẽ không thể giữ Nhiếp Nhiên lại được.

Nếu họ nhúng tay vào thì không chỉ Nhiếp Nhiên gặp phiền phức mà cả đơn vị dự bị cũng sẽ gặp phiền phức, đây cũng là lý do tại sao An Viễn Đạo đột nhiên giống như đổi tính, không chống đối mạnh mẽ với bọn họ nữa mà dùng thái độ không đếm xỉa đến.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1847: Có phải là Lý Kiêu không?


Sau khi đám người kia rời đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Nhưng chỉ có Nhiếp Nhiên là vẫn cau mày lại.Rõ ràng bọn họ không bỏ qua, chỉ sợ qua được đêm nay, ngày mai sẽ lại kéo đến đông hơn thôi."

Dừng hết lại làm gì thế hả, còn không mau huấn luyện đi!"

An Viễn Đạo quát.Đến khi trời tối, cả đám mới mới kéo thân thể mệt mỏi đến phòng ăn dưới tiếng hô ngừng của sĩ quan huấn luyện.Nhiếp Nhiên cố ý đi chậm lại, tới bên cạnh An Viễn Đạo, hỏi: "Thầy thật sự không cho tôi đi cùng bọn họ à?"

An Viễn Đạo nhìn thấy hai người kia vẫn đứng thẳng tắp ở đó.Anh ta lập tức nổi giận, hai người này đúng là cố chấp, đã đứng ở đó nhìn chằm chằm cả buổi chiều rồi mà vẫn chưa chịu đi!Anh ta bực sang cả Nhiếp Nhiên: "Phí lời làm gì, ăn cơm đi!

Dù sao tôi cũng sẽ không để cô đi theo bọn họ đâu."

"Cái tôi sợ chính là thầy không chịu để tôi đi."

Nhiếp Nhiên nói.An Viễn Đạo quay sang nhìn cô: "Cô nói cái gì?"

Nhiếp Nhiên thở dài: "Thầy hiểu rõ mà, nếu không có chứng cứ họ sẽ không tới bắt người, thầy cứ cố giữ tôi lại sẽ liên lụy thêm cả thầy đấy."

An Viễn Đạo hừ một tiếng: "Tôi hiểu rõ tính cách binh lính của tôi hơn."

"Ồ?

Vậy tôi là người thế nào?

Một người đoàn kết thân thiện hay là nghiêm túc có chí tiến thủ?"

Nhiếp Nhiên cười khẽ: "Phải nói tôi là một người cực kỳ xấu tính, không chỉ giết chiến hữu, còn bỏ thuốc cho sĩ quan huấn luyện, dù sao chuyện khác người gì tôi cũng đã từng làm, nếu có vi phạm kỷ luật cũng là chuyện rất bình thường."

"Cô một lòng muốn đi cùng bọn họ đúng không?!"

An Viễn Đạo bực bội."

Chuyện gì nên đến sẽ phải đến, thực ra tôi thấy thầy biết rõ họ đến là vì chuyện Cổ Lâm, hơn nữa còn có cả chứng cứ."

An Viễn Đạo cau chặt mày lại, mím môi thành một đường thẳng, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Có phải cô biết người nặc danh đó là ai rồi không?"

Cô có thái độ hợp tác thế này, có lẽ là biết người tố cáo đó là ai.Nhưng Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, trả lời rất thẳng thắn: "Tôi không biết."

Cô thật sự không biết, trừ đám người Hà Giai Ngọc, Nghiêm Hoài Vũ ra thì chẳng có ai biết chuyện của Cổ Lâm cả.Mà những người đó tuyệt đối không thể nào đi tố cáo cô.Nhưng An Viễn Đạo lại không tin: "Cô thông minh thế, tôi không tin cô không có một chút cảm giác nào."

Trừ khi... là cô không muốn nói?Nhưng là ai mà Nhiếp Nhiên lại không muốn nói?An Viễn Đạo nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, cho đến khi..."

Chẳng lẽ là Lý Kiêu à?"

Anh ta đột nhiên hỏi khiến Nhiếp Nhiên ngẩn ra, còn không chờ cô phủ nhận, đã nghe thấy An Viễn Đạo nói tiếp: "Gần đây cô không xung đột với ai ngoại trừ cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng biết rõ ràng chuyện của Cổ Lâm, không phải sao?"

"..."

Nhiếp Nhiên không thể không nói An Viễn Đạo phân tích... rất có lý.Một khi dính phải tai tiếng này, sẽ không thể tham gia sát hạch, thế thì phần thắng của Lý Kiêu sẽ cao hơn.Ít nhất ở trong mắt người ngoài, đúng là Lý Kiêu có động cơ hợp lý.Nhưng trên thực tế, trong lòng Nhiếp Nhiên biết rõ Lý Kiêu không thể nào nặc danh tố cáo mình, hơn nữa mâu thuẫn giữa bọn họ cũng là giả.Nhưng An Viễn Đạo không biết những chuyện này, cô cũng không thể giải thích quá cặn kẽ với anh ta, chỉ có thể qua loa nói: "Bây giờ chuyện quan trọng không phải tìm xem người kia là ai, mà là chuyện này đã xảy ra rồi, sớm muộn cũng phải đối
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1848: Chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy


An Viễn Đạo thấy cô nói lảng sang chuyện khác, biết ngay cô biết gì đó.Thấy An Viễn Đạo hiểu lầm, Nhiếp Nhiên cũng bó tay: "Tôi thật sự không biết, nếu như tôi mà biết thì đã xông tới đánh người rồi, sao lại vẫn đứng ở đây nói chuyện với thầy được chứ?"

"Vậy sao cô cứ khuyên tôi để cô đi cùng bọn họ thế?"

An Viễn Đạo cứ nghĩ tới vẻ mặt bình thản khuyên ngược lại mình của cô vừa rồi là trong lòng lại tức giận.Rõ ràng người ta tới để bắt cô, thế nhưng người trong cuộc không những chẳng lo, lại còn nói với anh ta một đống đạo lý, để anh ta cho cô đi cùng đám binh lính kia.Đây không phải là bị thần kinh à?Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, cụp mắt xuống khuyên giải: "Nhưng thầy giữ tôi lại cũng vô ích, bây giờ thầy lấy Tiểu đoàn trưởng Lý ra ép nên bọn họ nhất thời không làm gì được thầy, nhưng một khi bọn họ thông báo lên cho cấp trên, đồng thời được cấp trên cho phép, bọn họ sẽ vẫn tiếp tục qua đây bắt tôi, đến lúc đó thầy không giữ được tôi, thậm chí bọn họ sẽ còn buộc tội thầy gây trở ngại công vụ."

Cô biết anh ta muốn bảo vệ mình, cho nên cô mới sẵn lòng lãng phí lời nói để khuyên anh ta thế này."

Thế nghĩa là cô cứ muốn chạy lên để bị người ta bắt đi đúng không?"

An Viễn Đạo thấy cô bình tĩnh ung dung thì giận điên lên.Cái người mồm mép lanh lợi đối phó với mình trước kia đâu rồi?!"

Cô thế này có tính là mềm nắn rắn buông không?"

Anh ta trừng cô một cái.Nhiếp Nhiên đỡ trán: "Không phải tôi chạy lên để bị bắt, cũng không phải là mềm nắn rắn buông, mà là chuyện này là thật, tôi phản kháng làm gì?

Hơn nữa thầy bảo vệ được tôi một lúc chứ không bảo vệ được cả đời, đến cuối cùng thậm chí còn bị tôi liên lụy, cần gì phải như thế chứ?"

An Viễn Đạo quát: "Liên lụy cái cục shit ấy, tôi là sĩ quan huấn luyện của cô, bảo vệ cô là việc nên làm!

Cho dù kết quả như thế nào, tôi cũng phải dùng hết trách nhiệm và năng lực của mình để giúp cô."

Nhiếp Nhiên ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cô lại nói đùa: "Thầy làm thế là không đúng rồi, biết rõ tôi làm sai mà thầy còn bao che cho tôi, sau này thầy bị bọn họ cắn ngược thì sẽ thiệt thòi thôi."

An Viễn Đạo hừ một tiếng: "Cắn thế nào?

Đơn vị dự bị vốn có quy định binh lính đi ra ngoài phải được tiểu đoàn trưởng đồng ý, tôi nói vậy không có bất cứ vấn đề gì.

Dĩ nhiên, nếu như bọn họ khăng khăng cho rằng tôi làm hết bổn phận cũng là một loại tội, vậy thì tôi cũng chỉ có thể nhận thôi."

Nhiếp Nhiên bật cười: "Thầy trở mặt nhanh thật đấy, nếu nói về càn quấy thì có lẽ cả đơn vị không có ai là đối thủ của thầy cả."

"Cái gì mà càn quấy!

Tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của mình!

Cô có biết nói chuyện không hả, mau đi ăn cơm đi, bây giờ nhìn cô là thấy ghét rồi, người khác đều an phận, nhưng cứ đến cô là lại có chuyện!"

An Viễn Đạo oán giận.Lần này Nhiếp Nhiên không phản bác: "Đúng vậy, có lẽ bát tự của tôi không hợp với quân đội."

An Viễn Đạo tưởng lời mình đã động đến nỗi thương tâm của cô, thế là phất tay: "Được rồi được rồi, nói vớ vẩn, mau đi ăn cơm đi, ăn xong rồi đi huấn luyện."

Nhiếp Nhiên hỏi: "Thế thầy thì sao?

Thầy không ăn à?"

An Viễn Đạo chỉ hai người vẫn đứng ở bên ngoài sân huấn luyện: "Dù sao cũng phải mời hai ông thần canh cửa kia đi ăn cơm chứ, cũng là chiến hữu cả mà, lập trường bất đồng nhưng cơm vẫn phải cho người ta ăn."

"Vậy được, tôi đi ăn cơm trước đây."

Nhiếp Nhiên cười."

Đi đi, cô không cần suy nghĩ chuyện này nữa, cứ ăn cơm, huấn luyện đi, nghe thấy chưa!"

Nhiếp Nhiên gật đầu rồi đi tới phòng ăn.An Viễn Đạo thu lại biểu cảm trên mặt, thay vào đó là vẻ mặt nặng nề.Anh ta là sĩ quan huấn luyện, tất nhiên biết chuyện mình làm sẽ dẫn đến vấn đề gì, nhưng trừ việc giữ Nhiếp Nhiên lại thì anh ta chẳng còn cách nào, phải đợi tiểu đoàn trưởng về mới được.Bởi vì anh ta còn rõ ý nghĩa của việc những người này xuất hiện hơn Nhiếp Nhiên.Chỉ sợ chuyện này không thể giải quyết dễ dàng được.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1849: Người nào đó hoàn toàn xong đời rồi


Nhiếp Nhiên là người cuối cùng đi vào phòng ăn, vừa mới bước vào đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Hơn nữa bầu không khí còn tĩnh mịch đến kỳ lạ.

Ngay cả tiếng bát đũa cũng dừng lại.Nhiếp Nhiên không cần đoán cũng biết một giây trước khi mình vào, mọi người đều đang thảo luận về mình.Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, rõ ràng cô làm việc luôn rất khiêm tốn, tại sao đến cuối cùng lại luôn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thế này?Nhiếp Nhiên rất đau đầu vì hiện tượng kỳ lạ này.Lấy đồ ăn xong, cô vừa mới chuẩn bị tìm một góc để ngồi xuống, ai ngờ lại bị Hà Giai Ngọc nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, kéo đến bàn của bọn họ.Lần này bọn họ ngồi ăn rất đông đủ.Từ sau khi Nghiêm Hoài Vũ và Lý Kiêu đến huấn luyện ở chỗ An Viễn Đạo thì bọn họ không ăn cơm cùng một bàn nữa.Đội huấn luyện của An Viễn Đạo là nhằm vào Quân khu 9, thời gian và cường độ huấn luyện đều khác những tiểu đội khác.

Hôm nay là lần thứ hai thấy đám người bọn họ tập trung ăn cơm đầy đủ như vậy.Lần đầu tiên là vì cô và Lý Kiêu xích mích.Cô vừa ngồi xuống ghế ở giữa thì đã cảm nhận được binh lính ở mấy bàn bên trợn to mắt nhìn chằm chằm mình không chớp lấy một cái.Cô không thích bị người khác nhìn lúc ăn cơm, thế là lạnh lùng quét mắt một vòng, những người kia vội vàng rụt cổ lại, ai cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.Tuy Nhiếp Nhiên có vẻ khá hòa thuận, nhưng bọn họ không quên lúc Nhiếp Nhiên tức giận đánh người không lưu tình thế nào.

Bây giờ nghĩ lại gương mặt của Trần Duyệt năm đó mà vẫn thấy hơi đáng sợ.Thấy đám người kia không nhìn về phía mình nữa, Nhiếp Nhiên mới hài lòng cúi đầu ăn cơm.Nhóm Hà Giai Ngọc thấy tâm trạng Nhiếp Nhiên không tốt nên chỉ đành cố nhịn xuống, ăn cho xong bữa cơm này.Nhưng mà họ chẳng có khẩu vị gì, thế là chỉ ăn vài miếng rồi ngồi chờ Nhiếp Nhiên.Còn Nhiếp Nhiên lại ăn rất ngon miệng, cô xử lý sạch sẽ chỗ đồ ăn trong đĩa.Ăn no nê rồi, cô để đũa xuống, mang đĩa cơm và bát canh đi ra cửa phòng ăn.Đám người kia lập tức đứng dậy đi theo cô.Cất bát đĩa xong, cuối cùng Hà Giai Ngọc không chịu được nữa, lên tiếng hỏi: "Chị Nhiên, chị không sao chứ?"

Cổ Lâm từ trước đến giờ luôn dịu dàng thế mà cũng nói tục một câu...

Đối với cô ấy mà nói thì đây đã được coi là một câu nói tục rồi: "Nhiếp Nhiên, cậu đừng để ý tới bọn họ, có lẽ là tên... tên thần kinh nào rảnh rỗi quá nên mới đùa thế thôi!"

Nghiêm Hoài Vũ đứng ở bên cạnh Kiều Duy cũng nói: "Tiểu Nhiên Tử, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, xem chuyện này nên làm thế nào, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu."

Nhiếp Nhiên cười khẽ, xua tay nói: "Không cần đâu, ba anh chẳng lẽ còn thích hợp hơn ba tôi à?"

Nghiêm Hoài Vũ im lặng.Nhiếp Nhiên từng nghe Kiều Duy nói ba Nghiêm Hoài Vũ làm gì, dù chức vụ có cao nhưng lại không thuộc quân đội, còn chẳng thích hợp bằng Nhiếp Thành Thắng.Song cô cũng rõ Nhiếp Thành Thắng sẽ không nhúng tay vào chuyện này.Nếu như ông ta biết chuyện này, có khi ông ta là người đầu tiên phủi sạch quan hệ ấy chứ.Mà Nhiếp Nhiên cũng không cần Nhiếp Thành Thắng giúp, chuyện này vốn là lỗi của cô, cô sẽ tự gánh vác.Hà Giai Ngọc vội vàng an ủi: "Chị Nhiên, chị đừng lo lắng, chắc chắn không sao đâu, cái người kia chỉ dám nặc danh tố cáo, rõ ràng là không có tài cán gì, nếu không sao không dùng tên thật tố cáo đi!"

Bỗng sau lưng truyền tới một giọng nói: "Hà Giai Ngọc, nói cô ngốc là vẫn còn xem nhẹ cô quá cơ!

Sở dĩ nặc danh tố cáo là do người ta sợ Nhiếp Nhiên trả thù, chứ chẳng liên quan gì đến những chứng cứ kia cả!

Có lẽ người kia biết người nào đó đánh người ghê gớm lắm nên mới đành giấu tên."

Hà Giai Ngọc quay phắt đầu lại, thấy người nói là...

Trương Nhất Ngải âm hồn không tan.Đúng là ở đâu cũng có mặt cô ta!"

Trương Nhất Ngải, cô đừng có nói linh tinh!

Chị Nhiên từ trước đến giờ không vô cớ đánh người!

Người chị ấy đánh đều là đáng đánh!"

Giai Ngọc lớn tiếng bác bỏ."

Ha ha!

Tôi nói linh tinh chỗ nào, tôi chỉ đang nói thật thôi.

Không liên lạc với tiểu đoàn trưởng đã đến bắt người, chứng tỏ đã có chứng cứ cả rồi."

Trương Nhất Ngải không còn vẻ ủ ê như khoảng thời gian trước nữa, cô ta cười vô cùng đắc ý, vẻ mặt tràn đầy sự sung sướng ngông cuồng: "Lần này cho dù tiểu đoàn trưởng trở về cũng vô dụng, người nào đó xong đời rồi!"
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1850: Tự tìm đường chết, không trách người khác được


Lời châm chọc của cô ta khiến tất cả mọi người nổi giận.Hà Giai Ngọc xắn tay áo lên định đánh người: "Cô!

Cô có tin tôi đánh cô không hả?"

Trương Nhất Ngải không hề sợ mà còn cười châm chọc: "Đánh tôi?

Cô đánh tôi còn không bằng đi khuyên nhủ chị Nhiên của cô đi, bảo cô ta sau khi vào tù thì khai hết những chuyện xấu mình từng làm ra, để được khoan hồng."

Trong chuyện lần này, chắc chắn Trương Nhất Ngải là người vui vẻ, cũng là người mong Nhiếp Nhiên ngã xuống địa ngục nhất.Cô ta ghét Nhiếp Nhiên!Cực kỳ ghét!Bởi vì ở trước mặt Nhiếp Nhiên, Trương Nhất Ngải cảm thấy mình giống như một thằng hề, cho dù cô ta giở thủ đoạn gì thì Nhiếp Nhiên vẫn có thể dễ dàng hóa giải.Cô ta không phục!Cuối cùng ông trời cũng mở mắt!Đã lâu lắm Trương Nhất Ngải không cảm nhận được hai chữ vui vẻ như thế này rồi.Cô ta dùng sức chọc vào chỗ đau của Nhiếp Nhiên, muốn thấy cô giậm chân tức giận, nhưng đáng tiếc Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên như cũ, thậm chí còn ngăn Hà Giai Ngọc lại, cười đi tới bên cạnh cô ta: "Trương Nhất Ngải, nếu như tôi phải đi tù thật, vậy tôi cũng sẽ đưa cả cô vào đó, đến lúc đó cả hai chúng ta cùng bầu bạn ở bên trong."

Trương Nhất Ngải lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: "Cô đưa tôi vào?

Cô có tư cách và năng lực gì đưa tôi vào tù?

Đúng là chuyện cười!"

"Chuyện cô xúi giục Trần Nghiên Tịch bỏ thuốc cho tôi, tôi vẫn chưa hề nói với ai, đến lúc bị bắt, tôi sẽ khai báo hết."

Nhiếp Nhiên dịch lại gần cô ta, cố ý thấp giọng nói.Sắc mặt Trương Nhất Ngải lập tức thay đổi, trở nên sợ hãi: "Cô... cô nói linh tinh cái gì thế, tôi đâu có làm chuyện đó!"

"Không có sao?"

Nhiếp Nhiên cười: "À, đúng rồi!

Tôi quên nói với cô là Trần Nghiên Tịch đã hồi phục, có thể làm nhân chứng được rồi."

Cô vừa dứt lời, Trương Nhất Ngải vì quá khiếp sợ mà buông tay ra, đĩa cơm rơi xuống đất kêu lên một tiếng vang dội.Nhiếp Nhiên lui về phía sau, tránh được nước canh bắn ra."

Không, không thể nào...

Cô lừa tôi, cô đang lừa tôi!"

Sắc mặt Trương Nhất Ngải trắng bệch.Trước đây cô ta tưởng Trần Nghiên Tịch bị điên nên chuyện này đến đó là hết.

Không ngờ Nhiếp Nhiên lại nói Trần Nghiên Tịch đã khỏi.Sao có thể thế được?Nhiếp Nhiên nhún vai nói: "Có phải tôi lừa cô hay không thì cô cứ chờ bọn họ tới mời cô đi là cô sẽ biết thôi."

Trương Nhất Ngải ngồi phịch xuống đất.Các binh lính nghe thấy tiếng rơi liền nhao nhao nhìn về phía cửa, mặc dù bọn họ không nghe thấy Nhiếp Nhiên và Trương Nhất Ngải đang nói gì, nhưng thấy Trương Nhất Ngải bị dọa nhũn chân ngã xuống đất, cũng biết chắc chắn là Trương Nhất Ngải lại đi khiêu khích Nhiếp Nhiên rồi để bị dọa cho hết hồn rồi.

Họ đã thấy quen nên cũng mặc kệ, cúi đầu ăn tiếp.Nhiếp Nhiên ăn xong định đi huấn luyện tiếp, nhưng vừa đi ra khỏi cửa phòng ăn, cô đã thấy hai ông thần giữ cửa nhìn chằm chằm mình thì biết là họ không đi ăn cơm với An Viễn Đạo.Nhiếp Nhiên tự động coi hai người họ là không khí, đi thẳng đến sân huấn luyện.Đến khi huấn luyện xong, cô mới trở lại ký túc xá.Hai vị thần giữ cửa kia là nam nên không thể lên ký túc xá của nữ, chỉ đành đứng ở dưới tầng đợi.Nhiếp Nhiên vừa đẩy cửa ra đã thấy Cửu Miêu chuẩn bị đi nghỉ.

Trông cô ta rất bình tĩnh, có vẻ không bị ảnh hưởng bởi chuyện của Nhiếp Nhiên.Nhiếp Nhiên cho là cô ta không để ý đến mình, ai ngờ trước khi ngủ cô ta lại chủ động hỏi: "Chuyện này cô định làm thế nào?"

"Đến bây giờ tôi cũng không biết tôi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng chỗ nào, có thể làm gì được chứ, đi bước nào tính bước ấy thôi."

Nhiếp Nhiên nằm xuống giường."

Bọn họ sẽ không tới bắt cô vào nửa đêm chứ?

Nếu như nửa đêm bắt cô thì cô đi nhẹ một chút, đừng quấy rầy tôi ngủ đấy."

Cửu Miêu nói xong câu này liền đi ngủ."..."

Nhiếp Nhiên hoàn toàn cạn lời.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1851: Đưa người đi, tình thế bắt buộc


Đêm hôm đó không có ai nửa đêm tới bắt người như Cửu Miêu nói, mà trôi qua vô cùng yên bình.Trong tiếng còi quen thuộc buổi sáng, Nhiếp Nhiên dậy, đánh răng rửa mặt, thu dọn phòng xong rồi nhanh chóng xuống tầng.Ra khỏi tòa ký túc xá, cô đã thấy ngay hai ông thần giữ cửa kia đứng không nhúc nhích ở đó.Đến khi bọn họ thấy Nhiếp Nhiên thì vẻ mặt lập liền trở nên nghiêm nghị, sau đó đi theo sau cô không rời một bước.Nhiếp Nhiên bó tay, chỉ có thể huấn luyện dưới tình cảnh bị họ theo dõi.Huấn luyện buổi sáng kết thúc, An Viễn Đạo cho bọn họ đi ăn cơm, lúc ra đến cổng, anh ta nói với Nhiếp Nhiên: "Không sao, qua mấy ngày này là tốt thôi."

"Vâng, tôi không sao."

Nhiếp Nhiên gật đầu, lại nói với An Viễn Đạo nói mấy câu.Nhưng mới nói được một nửa, cô đã thấy có bốn năm chiếc xe chạy tới, trận thế lớn đến mức khiến ai cũng phải nhìn.Mấy chiếc xe kia dừng lại ở cổng, sau đó có mười mấy người nhảy xuống xe.Người dẫn đầu vẫn là binh lính ngày hôm qua, anh ta ưỡn ngực đứng ở trước mặt An Viễn Đạo và Nhiếp Nhiên, sau đó nói với An Viễn Đạo: "Sĩ quan huấn luyện An, hôm nay tôi nhất định phải đưa Nhiếp Nhiên đi."

"Hôm qua các anh cũng nói nhất định phải đưa Nhiếp Nhiên đi, nhưng không phải cuối cùng vẫn không đưa đi à?"

An Viễn Đạo xì mũi coi thường.Vẻ mặt binh lính kia vẫn lạnh lùng: "Ngày hôm qua nể tình chúng ta là đồng nghiệp, cho nên mới không cưỡng chế đưa người đi.

Nhưng hôm nay, chúng tôi đã có phê chuẩn của cấp trên, bây giờ nhất định phải đưa người đi."

Nói rồi anh ta lấy một tờ giấy ra khỏi túi, giơ lên trước mặt An Viễn Đạo.

Trên đó viết phê chuẩn đưa Nhiếp Nhiên đi cùng với một con dấu màu đỏ.Tất cả thủ tục vô cùng hoàn thiện.Có thể nói, hôm nay bọn họ có chuẩn bị mà đến.Ánh mắt An Viễn Đạo lộ ra vẻ nặng nề, nhưng sau đó anh ta lại khôi phục vẻ mặt như vừa rồi, nói: "Đây là lệnh phê chuẩn của cấp trên của anh chứ không phải của tiểu đoàn trưởng chúng tôi, ở đơn vị dự bị, chúng tôi chỉ nhận mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng, còn những cấp trên khác thì xin lỗi, chúng tôi không thể chấp nhận."

Nhưng lần này binh lính kia đã không dễ bị lừa gạt như hôm qua nữa: "Anh không chấp nhận cũng không được, lần này vấn đề của Nhiếp Nhiên vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi nhất định phải đưa cô ấy đi, cho dù tiểu đoàn trưởng của các anh cũng không có quyền hỏi chuyện này."

An Viễn Đạo không cam lòng.

Vốn tưởng là chỉ cần chờ tiểu đoàn trưởng về thì chuyện này có thể xoay chuyển.

Nhưng ai ngờ mới có một đêm ngắn ngủi, đám người kia đã chuẩn bị xong tất cả rồi.Tối hôm qua anh ta còn nói với Nhiếp Nhiên rằng mình sẽ bảo vệ cô, kết quả mới qua một đêm đã phải nuốt lời.Anh ta chắn trước mặt Nhiếp Nhiên theo bản năng, tức giận hỏi: "Anh nói vấn đề của cô ấy vô cùng nghiêm trọng, vậy tôi muốn hỏi xem nghiêm trọng thế nào?

Nằm vùng vốn là công việc có độ nguy hiểm cao, nếu không ở đó thì không thể đưa ra bất cứ phán xét nào!

Các anh dựa vào đâu mà nói cô ấy vi phạm kỷ luật?"

Nghiêm Hoài Vũ cũng tức giận phụ họa: "Đúng thế, dựa vào đâu mà nói Nhiếp Nhiên của chúng tôi vi phạm kỷ luật?

Chỉ dựa vào một lời tố cáo nặc danh à?

Thật buồn cười!

Người kia có bản lĩnh thì ra mặt đối chất đi, tại sao lại giở trò sau lưng?"

"Đúng thế, dựa vào đâu chứ?"

Hà Giai Ngọc cũng lập tức hô lên.Binh lính kia trả lời cứng nhắc: "Nếu như sĩ quan huấn luyện An có bất cứ nghi vấn nào với chuyện này thì có thể đích thân gọi điện thoại cho cấp trên của chúng tôi.

Bây giờ chúng tôi nhất định phải đưa cô ấy đi.

Nếu như anh còn ngăn cản thì chúng tôi cũng chỉ có thể giải quyết theo quy định thôi!"

Vẻ mặt An Viễn Đạo sầm lại: "Giải quyết theo quy định?

Không biết anh định giải quyết thế nào?"

"Gây trở ngại cho người thi hành công vụ, đưa đi cùng."

An Viễn Đạo bỗng thay đổi sắc mặt: "Anh muốn đưa tôi đi?"

"Đây là mệnh lệnh của cấp trên, mong sĩ quan huấn luyện An đừng làm khó chúng tôi nữa, nếu như không phải là chuyện vô cùng quan trọng, chúng tôi cũng không muốn đưa người đi."

Người kia thấy An Viễn Đạo thay đổi thái độ thì cũng dịu lại.Nhiếp Nhiên đi từ sau lưng An Viễn Đạo ra: "Thôi đi, thầy không cần phải kéo cả mình vào."

"Nhưng mà..."

An Viễn Đạo cau mày định nói, lại bị Nhiếp Nhiên giành nói trước: "Tôi bị bắt không sao, nhưng thầy không thể bị bắt được, nếu thầy bị bắt thì ai tìm tiểu đoàn trưởng cứu tôi?"

Câu này khiến anh ta nuốt những lời còn lại xuống.Thấy An Viễn Đạo không ngăn cản nữa, Nhiếp Nhiên nói: "Đi thôi, tôi đi cùng mấy người."

Đám người kia thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Thật ra họ cũng không muốn đối đầu với đơn vị dự bị, nếu gây chuyện thì họ chưa chắc đã là đối thủ.Lúc họ cho là đã kết thúc rồi thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng An Viễn Đạo: "Đợi đã!"
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1852: Chia binh hai đường cứu người


Nhiếp Nhiên đừng bước lại.An Viễn Đạo đi đến cạnh cô, kéo cô sang một bên nhỏ giọng dặn dò: "Cô nhớ phải suy tính rõ ràng trước khi nói chuyện, chuyện này liên quan đến tương lai của cô, đừng có hành động theo cảm tính, hiểu chưa?"

Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, An Viễn Đạo đang bảo cô giấu giếm?Làm thế không phù hợp với cái chức sĩ quan huấn luyện của anh ta lắm nhỉ?An Viễn Đạo sốt ruột hỏi: "Cô có nghe thấy tôi nói gì không hả?"

Nhiếp Nhiên khẽ cười, gật đầu trả lời: "Yên tâm đi, tôi biết mình nên làm gì."

An Viễn Đạo tưởng là cô đồng ý rồi, vì thế tiếp tục nói: "Còn nữa, tôi sẽ nghĩ cách gọi điện thoại cho Tiểu đoàn trưởng, nên cô đừng có sợ, tất cả vẫn có tôi và Tiểu đoàn trưởng, biết chưa?"

"Là thầy hoảng hơn tôi đấy chứ?"

Nhiếp Nhiên cúi đầu, nhìn cái cổ tay đang bị anh ta nắm chặt."

Không sao, thầy đừng hoảng."

Nhiếp Nhiên giãy ra khỏi tay anh ta, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh ta để an ủi.An Viễn Đạo lập tức khôi phục lại vẻ uy nghiêm mà sĩ quan huấn luyện nên có, lạnh giọng cảnh cáo binh lính dẫn đầu: "Tôi có thể để các anh đưa Nhiếp Nhiên đi, nhưng nếu cô ấy bị thương, cho dù là thiếu một sợi tóc thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các anh!"

Người kia cam đoan: "Sĩ quan huấn luyện An, anh yên tâm, chỉ cần đồng chí Nhiếp Nhiên hợp tác, chúng tôi sẽ không làm khó cô ấy."

Nhiếp Nhiên nhìn người kia một cái, người này nói chuyện rất khéo léo.Câu này nghe qua thì trông như không có gì.

Nhưng Nhiếp Nhiên là người thông minh, cô vừa nghe đã phát hiện ra vấn đề.Chỉ cần cô hợp tác thì sẽ không làm khó cô.Ha ha, nghĩa là nếu cô không hợp tác thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô.Nhiếp Nhiên mang vẻ mặt sâu xa nhìn người kia một cái.Binh lính kia hơi giật mình, theo bản năng quay đầu đi.

Không biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt nữ binh này, anh ta lại thấy hơi chột dạ.Nhiếp Nhiên không nhìn anh ta nữa mà quay lại nói với An Viễn Đạo: "Yên tâm đi, tôi sẽ không chịu thiệt đâu.

Thầy không nhớ tôi là ai à, đến thầy còn chẳng làm gì được tôi, bọn họ dám làm gì chứ?"

Cô cố ý bày ra vẻ thoải mái, nhưng An Viễn Đạo không thể thả lỏng được, vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm túc như cũ: "Cô cố gắng chịu đựng, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm tiểu đoàn trưởng cứu cô ra, tin tôi đi!"

Nhiếp Nhiên gật đầu đáp, trông rất ngoan:"Không sao, thầy cứ từ từ mà làm, như vậy tôi cũng có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày."

An Viễn Đạo liền lườm cô một cái: "Có mà nằm mơ!

Sắp sát hạch rồi, cô muốn lười biếng à, không có cửa đâu!"

Nhiếp Nhiên nhỏ giọng oán trách: "Thầy đúng là ma quỷ."

Nói xong, Nhiếp Nhiên thấy Quý Chính Hổ nhìn mình bằng ánh mắt trầm lặng và nhẫn nhịn, cô cười nói: "May mà thầy đã sớm vứt tôi đi, nếu không hôm nay người đau đầu sẽ không phải là An Viễn Đạo mà là thầy rồi."

Quý Chính Hổ đi tới: "Tôi là sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị, chỉ cần cô ở đơn vị dự bị một ngày thì vẫn là lính của tôi.

Cô yên tâm, tôi sẽ cùng sĩ quan huấn luyện An nghĩ cách đưa cô ra."

"Được, tôi đợi mọi người."

Nhiếp Nhiên trả lời xong thì đi theo đám người kia.Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ gọi cô lại: "Nhiếp Nhiên!"

"Tôi không sao, mọi người huấn luyện đi."

Nhiếp Nhiên nói với bọn họ xong liền lên xe dưới sự thúc giục của đối phương.Mấy chiếc xe kia lập tức lái ra khỏi cổng đơn vị.An Viễn Đạo vội vàng nói với Quý Chính Hổ: "Bây giờ anh lập tức đi gọi điện thoại cho tiểu đoàn trưởng đi, phải gọi đến khi nào được mới thôi!"

Quý Chính Hổ giữ lấy anh ta, hỏi: "Vậy anh định đi đâu, làm gì?"

"Bây giờ tôi qua bên đó nghe ngóng tình hình trước, xem xem rốt cuộc nguyên nhân bọn họ đưa người đi là gì, như vậy chúng ta cũng tiện chuẩn bị đối sách."

An Viễn Đạo nói xong liền bước nhanh đến bãi đỗ xe, nhưng đi được một nửa anh ta lại quay lại nói với sĩ quan huấn luyện lớp 2 vẫn chưa hoàn hồn lại khỏi chuyện này: "Trần Quân, mấy người của tôi nhờ anh huấn luyện giúp nhé."

Sau đó, không chờ Trần Quân có thái độ và phản ứng gì, anh ta đã vội vàng chạy đi.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1853: Chỉ sợ không dễ qua được cửa ải này


"Còn cả binh lính đội tôi nữa."

Quý Chính Hổ cũng bỏ lại một câu rồi đi tới tòa văn phòng.Chỉ chớp mắt mà phải đảm nhiệm thêm hai đội khiến Trần Quân ngẩn ra: "Hả?

Không phải, tôi... này!"

Nhưng anh ta còn chưa nói xong lời kháng nghị, người ta đã đi mất rồi.Trần Quân giống như gặp sấm sét giữa trời quang, tâm trạng cũng không tốt hơn bọn họ là bao.

Một mình anh ta dạy hai tiểu đội?

Vậy thì sẽ bị giày vò chết mất!Mặc dù khổ không để đâu cho hết, nhưng thấy hai người kia cuống cuồng hốt hoảng, hơn nữa chuyện này đúng là rất khó giải quyết, anh ta cũng chỉ đành nén nước mắt tạm thời thu nhận những người đó."

Được rồi, còn đứng đây làm gì, mau tiếp tục huấn luyện đi!"

Trần Quân hô một tiếng giống như lùa vịt.Nhưng trải qua chuyện này rồi, ai còn có thể có tâm trạng mà huấn luyện nữa?Khó khăn lắm nhiệm vụ nằm vùng của Nhiếp Nhiên mới kết thúc, trở lại bình an vô sự, ai ngờ lại bị người ta nặc danh tố cáo, đúng là xui xẻo quá đi mất.Sau đó họ liền bắt đầu đoán xem người làm là ai.Chuyện Nhiếp Nhiên làm gián điệp là hoàn thành rồi mới lộ ra, nếu Nhiếp Nhiên vi phạm kỷ luật trong khi làm nhiệm vụ, vậy trừ người liên lạc với cô ra thì không thể có người thứ ba biết được.Nên đa số mọi người đều cho rằng chuyện này là bịa đặt.Hoàng hôn buông xuống, Nhiếp Nhiên đã bị đưa đi bốn tiếng rồi.

Mọi người huấn luyện xong liền đi đến phòng ăn, Thi Sảnh thấy Hà Giai Ngọc không động đến một miếng cơm nào bèn khuyên nhủ: "Hà Giai Ngọc, cậu ăn chút gì đi."

Hà Giai Ngọc lắc đầu: "Chị Nhiên bị đưa đi rồi, tôi còn khẩu vị nào mà ăn nữa."

"Đúng vậy, ai mà nuốt nổi."

Lúc này Cổ Lâm cũng để đũa xuống, vẻ mặt đầy lo lắng.Nghiêm Hoài Vũ, Kiều Duy, Diệp Tuệ Văn cũng đồng loạt để đũa xuống, vẻ mặt nặng nê.Thi Sảnh an ủi: "Nhiếp Nhiên không sao đâu mà, cô ấy rất giỏi, từ khi chúng ta biết cô ấy đến bây giờ, mọi người đã từng thấy cô ấy chịu thiệt bao giờ chưa?"

"Nhưng lần này khác, lần này họ bằng mọi giá cũng phải bắt chị Nhiên đi, không thèm để tâm đến mặt mũi huấn luyện An!

Hơn nữa cậu có thấy sĩ quan huấn luyện An và sĩ quan huấn luyện Quý, một người cả chiều vẫn chưa quay lại, một người ôm điện thoại không buông tay, đến bây giờ cũng chưa được ăn cơm không?

Chứng tỏ đây là chuyện lớn."

Hiếm khi Hà Giai Ngọc thông minh thế này khiến Thi Sảnh không nói được một câu nào.Thi Sảnh bó tay, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Kiều Duy, nhưng Kiều Duy cũng lắc đầu.Bởi vì anh ta cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.Nhiếp Nhiên tính cách khác người, thỉnh thoảng gây chuyện cũng không phải không thể.Chỉ sợ lần này Nhiếp Nhiên khó mà thoát được.Hy vọng duy nhất có thể hóa giải tình thế lúc này chính là Tiểu đoàn trưởng Lý.Thi Sảnh thấy Kiều Duy nặng nề tâm sự, biết có lẽ chuyện này không dễ xử lý thật nên ngay cả tâm trạng khuyên Hà Giai Ngọc cũng chẳng có nữa.Nhất thời, không khí chỗ bọn họ ngồi vô cùng nặng nề.Nhưng dù thế thì có một người vẫn bình thản ăn cơm.Đó chính là Lý Kiêu.Hình như trừ Cửu Miêu ra, Lý Kiêu là người thứ hai không có bất cứ phản ứng gì với chuyện này.Hà Giai Ngọc nhíu mày nói: "Chị Kiêu, chị đừng chỉ mải lo ăn nữa, chị nói gì đi chứ, chị Nhiên bị thế mà sao chị..."

Sao chị còn nuốt nổi!Cô ta thấy cho dù chị Kiêu và chị Nhiên có bất hòa thì giờ chị Nhiên đã gặp chuyện rồi, chị Kiêu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn thế được.Dù sao tất cả đều là chiến hữu chung sống nhiều năm rồi.Hơn nữa từ lúc ở đội tân binh, bọn họ đã là chiến hữu rồi."

Cô muốn tôi nói cái gì?"

Lý Kiêu lạnh lùng hỏi.Hà Giai Ngọc vội vàng nói: "Tất nhiên là chuyện chị Nhiên rồi, chị thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Không biết."

Hình như Lý Kiêu không có hứng thú với chuyện này, cô chỉ nói một câu rồi bê đĩa cơm lên.Hà Giai Ngọc hỏi: "Chị Kiêu, chị đi đâu thế?"

"Hôm nay tôi chưa hoàn thành huấn luyện nên muốn đi tiếp."
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1854: Không phải là chuyện kia?!


Hà Giai Ngọc há hốc mồm: "Huấn luyện...

Có nhầm không vậy, đã là lúc nào rồi mà chị Kiêu vẫn nghĩ đến chuyện huấn luyện thế?"

Thi Sảnh quở trách: "Chẳng lẽ mất hồn giống như cậu?

Được rồi, mau ăn đi, chúng ta không cứu được Nhiếp Nhiên thì phải cố gắng phấn đấu huấn luyện, coi như giảm áp lực cho sĩ quan huấn luyện Quý, để cho họ dốc sức đi cứu Nhiếp Nhiên."

Hà Giai Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, cầm bánh bao lên ăn.Tất cả mọi người nhanh chóng ăn cơm, sau đó tự động đi huấn luyện.Sau hai tiếng đi đường, Nhiếp Nhiên được đám người kia dẫn vào một phòng làm việc.Bên trong không có ai, chỉ có một cái ghế và một cái bàn.

Sau khi bị bọn họ đưa vào đó, Nhiếp Nhiên ngồi ở bên trong cả chiều, không có nổi một cốc nước, cũng không có một ai đi vào, chỉ có một mình cô trơ mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần tối lại.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng có một người đàn ông mặc đồng phục đi vào, sau đó lại có cả một binh lính nữa.Người đàn ông đi vào đầu tiên lạnh lùng nói: "Cô là Nhiếp Nhiên của lớp 6 đơn vị dự bị?"

Nhiếp Nhiên gật đầu: "Đúng."

Người kia nghiêm giọng nói: "Cô có biết chúng tôi mời cô đến là vì việc gì không?"

"Người của các anh nói trong lúc thi hành nhiệm vụ tôi vi phạm kỷ luật, cho nên mời tôi qua đây uống trà."

Nhiếp Nhiên tưởng là chuyện của Cổ Lâm nên trả lời cũng quy củ, rất nể mặt đối phương.Nhưng đối phương thấy cô ngoan thế này, trong lòng thấy rất đắc ý.Lúc ấy có người nói với hắn rằng cô gái này rất ngông cuồng, rất khó xử, bảo hắn phải cẩn thận.Kết quả...Cô lại ngoan ngoãn giống như con chó con.Chỉ sợ trên đường tới đây, cô đã bị dọa vỡ mật rồi.Người kia lộ vẻ đắc ý, hừ một tiếng: "Vậy cô có biết mình vi phạm kỷ luật chỗ nào không?"

Nhiếp Nhiên há miệng, nhưng lúc này nhớ tới lời An Viễn Đạo dặn dò, vì để đề phòng bất trắc, cô nuốt lời vừa định nói xuống, chỉ nói một câu: "Không biết."

Người kia nghe thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi, đập mạnh bàn một cái: "Đừng có giả ngu!

Cô đã tới đây rồi mà còn không chịu thẳng thắn?"

Hắn thấy vừa rồi Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn nghe lời nên định đập bàn dọa cô, kết quả Nhiếp Nhiên không sợ hãi chút nào, còn bình thản nói: "Từ lúc tôi vào đây đến giờ, anh hỏi tôi liên tiếp hai vấn đề nhưng không nói một câu liên quan đến chuyện chính, sao tôi biết tôi đã phạm lỗi gì?"

Người kia đứng lên, chỉ vào mặt cô mắng: "Cô còn lý luận đúng không?!"

Hắn thấy không lôi chứng cứ ra thì cô còn chưa hết hi vọng, thế là ném cái túi tài liệu lên trên bàn."

Người này có phải là cô không?"

Người kia chỉ ảnh chất vấn.Nhiếp Nhiên nhìn bức ảnh hẳn chỉ, thấy trong ảnh là mình đang ngồi ở trong một chiếc xe, người bên cạnh... là Hoắc Hoành?!Còn cả cái túi anh đưa cho mình nữa...Đây...

đây không phải là ngày cô chuẩn bị trở về đơn vị à...Khi đó có người chụp trộm cô?!Thế mà cô và Hoắc Hoành đều không phát hiện ra!Là ai làm đây?Đang yên đang lành sao lại có người chụp trộm cô chứ?Khoảng thời gian đó, ngày nào cô cũng ở trong nhà riêng của Hoắc Hoành, không ra ngoài lấy một lần, sao đám người kia tìm được cô?Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, nhìn chằm chằm bức ảnh kia không lên tiếng.

Trong đầu cô đang suy đoán người chụp bức ảnh kia là ai.Lần này cô gặp anh là muốn cho anh một bất ngờ, cho nên trừ cô ra, sẽ không có người thứ hai biết mới đúng.Nhưng đối phương lại ở thành phố A đợi cô...Đột nhiên trong đầu cô lóe lên một chuyện.Tin nhắn xác nhận chuyến bay!Nhiếp Dập!Nhất định là nó!Chỉ có nó biết mình ngồi chuyến bay này!Ngày đó chỉ có nó nhìn thấy thông báo ở điện thoại của mình.Trừ nó ra, Nhiếp Nhiên không nghĩ ra được người thứ hai.Nhiếp Dập...Nhiếp Nhiên gọi tên nó trong lòng, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.Ha ha!

Mới có một khoảng thời gian không gặp mà thằng nhóc này lại học được bản lĩnh giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mình, sau đó đâm mình một dao rồi!Vậy thì người nặc danh tố cáo phía sau cũng rất dễ đoán được.Diệp Trân!Thật không hổ là mẹ con ruột, chỉ có cô là trở nên ngây thơ thôi!
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1855: Là cô hại anh!


Lúc Nhiếp Nhiên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy người đàn ông ngồi đối diện gõ lên bàn rồi nói: "Có người nặc danh tố cáo nói cô qua lại thân mật với một người đàn ông thân phận có vấn đề, cô còn gì để nói không?"

Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, dửng dưng nói: "Chỉ là một bức ảnh tôi và anh ta ngồi ở trên một chiếc xe thôi.

Nói thật cái gì?

Nếu tôi và anh ta làm chuyện xấu hổ gì thì tôi nhận ngay.

Sao hả, bây giờ ngồi chung một chiếc xe cũng phạm pháp à?"

"Ngồi chung một chiếc xe không phạm pháp, nhưng cô ngồi chung một chiếc xe với Nhị thiếu của Hoắc Thị thì rất có vấn đề!"

Người kia thấy Nhiếp Nhiên xem ảnh xong, thái độ bắt đầu dần dần thay đổi, trong lòng liền thấy kinh ngạc."

Rốt cuộc các anh muốn nói gì?"

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hoàn toàn không còn sự thành khẩn như vừa rồi nữa mà còn rất khoan thai.Nhưng chỉ là trông thế thôi, chứ thực ra lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng căng thẳng.Trước đó cô tưởng là chuyện liên quan tới Cổ Lâm nên cô đã chuẩn bị tâm lý thẳng thắn.Ai ngờ lại là chuyện đi gặp Hoắc Hoành.Người đối diện dùng sức đập mạnh xuống bàn: "Thân phận của Hoắc Hoành có vấn đề rất lớn, chẳng lẽ cô không biết à?!"

Nếu như cô nói biết, vậy rõ ràng là biết rõ còn cố phạm, tội thêm một bậc, đến lúc đó bọn họ sẽ có lý do nghi ngờ cô qua lại với người phi pháp, từ đó bị nhận định là gian tế.Nhưng nếu như nói không biết...Vậy càng rắc rối, vì cô cũng không biết đám người kia chỉ có bức ảnh này hay là cả những chứng cứ khác nữa.Ngộ nhỡ bọn họ có những chứng cứ khác thì cô sẽ bị bọn họ cho là nói dối, đến lúc đó cũng xong đời.Vì thế, dưới tình hình không thể trả lời thẳng, cô hỏi ngược lại một câu: "Anh nói nhiều thế là vì nghi ngờ tôi chuyện gì?"

Người kia chống hai tay lên bàn, cúi người nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ: "Chúng tôi cho rằng cô qua lại thân mật với kẻ phi pháp, nghi ngờ cô gây hại đến quân đội."

Nhiếp Nhiên không nghe được thông tin mình muốn nghe, chỉ có thể châm chọc nói: "Cho rằng?

Anh dựa vào đâu mà nói hai chữ cho rằng?

Anh có chứng cứ gì có thể trực tiếp chứng minh không?"

"Chẳng lẽ những bức ảnh này còn không thể nói rõ vấn đề à?!"

Người đàn ông không hề nhượng bộ, thấy Nhiếp Nhiên im lặng một lúc sau khi đối mặt với những chứng cứ kia, thế là đắc ý: "Sao hả, cô còn gì để nói không?"

"Anh trực tiếp bỏ qua giai đoạn nghi ngờ mà khẳng định tôi rồi, tôi còn gì mà nói nữa chứ?"

Nhiếp Nhiên ngồi dựa vào ghế, cố gắng để cơ thể mình duy trì trạng thái như ban đầu, tránh xuất hiện những động tác căng thẳng bất an.

Bởi vì qua hai tiếng đợi ở đây, cô phát hiện bên trong phòng có tổng cộng hai cái camera ẩn.Người đàn ông thấy thái độ của Nhiếp Nhiên dửng dưng như không liền nổi giận: "Tôi thấy cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi!"

Xem ra đúng là một người khó xử lý!Vừa rồi lúc vào hắn thấy cô ngoan ngoãn còn tưởng là dễ giải quyết, ai ngờ vừa mới thẩm tra, bản tính của cô đã bắt đầu lộ ra.Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn phát hiện nữ binh này không chỉ khó xử, hơn nữa còn đặc biệt thông minh.

Cô nói rất nhiều nhưng từ đầu tới cuối đều quanh co lòng vòng, không hề trả lời vấn đề chính.

Mình hỏi cô một câu, cô liền hỏi ngược lại mình một câu, nói toàn nước đôi."

Được, nếu cô không muốn nói, vậy cô cứ đợi ở đây đi!

Đến khi nào cô muốn nói thì chúng ta sẽ tiếp tục!"

Nói xong, người kia cầm đồ của mình lên rời khỏi phòng.Điều Nhiếp Nhiên muốn chính là bọn họ rời đi.Chuyện đột ngột này khiến cô không kịp ứng phó, đầu óc cô bây giờ đã hơi loạn.Chuyện của Hoắc Hoành có dính dáng quá lớn, chỉ cần cô không cẩn thận lộ ra chuyện gì không nên lộ thì anh sẽ gặp nguy hiểm.Cô bỗng thấy hối hận vì mình đi gặp Hoắc Hoành, khiến anh bị liên lụy thế này.Nhiếp Nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi với Hoắc Hoành.Chẳng lẽ mười năm tâm huyết của anh sẽ bị phá hủy thật sao?Nhiếp Nhiên cúi đầu che hết biểu cảm trên mặt lại, đề phòng bị hai cái camera kia quay được.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1856: Trở thành tù nhân


"Chết tiệt, nữ binh này đúng là vô tư quá đấy, dưới tình huống này mà còn ngủ được?!"

Đám người vừa đi ra đã đến ngay căn phòng bên cạnh để theo dõi cô qua camera.Bọn họ vốn muốn xem Nhiếp Nhiên sẽ có phản ứng gì, là sợ hãi, căng thẳng hay là nóng nảy...Nhưng ai ngờ cô lại nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu xuống bắt đầu ngủ."

Cô ta điên rồi à?

Coi nơi này là chỗ nào?

Khách sạn hay là nhà trọ?!"

So với dáng vẻ hùng hổ của hắn, người bên cạnh lại rất bình thản: "Anh tưởng cô ấy là kẻ trộm bình thường à?

Cô ấy là người của đơn vị dự bị, lúc ở đội tân binh còn được chọn làm gián điệp.

Nếu không có chuyện này, chỉ dựa vào phần hồ sơ của mình thôi là cô ấy cũng đủ sức vào đội thủy quân lục chiến làm người nhái hoặc vào Quân khu 9 rồi.

Người xuất sắc như thế thì tố chất tâm lý chắc chắn phải rất cao."

"Vậy ý của cậu là cứ để cô ta ngủ ở đó thật à?"

Người kia cau mày tức giận hỏi.Người bên cạnh để tai nghe xuống, tựa vào ghế, thở dài nói: "Ý tôi là chúng ta cứ chuẩn bị mà trường kỳ kháng chiến đi."

"Trường kỳ kháng chiến?

Vậy không được!"

Người kia đứng lên, kích động từ chối.Người đàn ông thấy hắn phản ứng mạnh mẽ thì thấy rất khó hiểu: "Vì sao không được?"

Hắn lắp bắp nói: "Vậy... vậy không phải là cho cô ta thời gian nghĩ được chỗ sơ hở hoặc tìm người giúp à?"

"Nếu cô ấy vô tội thật thì tìm người gỡ tội giúp cũng tốt mà."

Anh ta từng xem hồ sơ của Nhiếp Nhiên, cảm thấy Nhiếp Nhiên đúng là một nữ binh tốt, nếu trở thành nghi phạm thì đúng là đáng tiếc.Còn nếu cô trong sạch thì anh ta mong cô được gỡ tội nhanh."

Cô ta vô tội?

Hừ!

Cô ta không được vô tội!"

Hắn vung tay lên, nói.Người kia nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Không được vô tội?"

Hắn biết mình lỡ lời nên nhanh chóng bổ sung: "Ý tôi là không thể nào vô tội..."

Người kia cười: "Đừng nói thế chứ, mặc dù chúng ta có những tài liệu này, nhưng có lẽ có chuyện gì đó chúng ta không biết hoặc chưa tra được, trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả."

Binh lính này có cách nhìn không giống hẳn với việc của Nhiếp Nhiên."

Hừ!

Dù sao tôi cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa!"

Dứt lời, hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa."

Anh đi đâu thế?"

Người kia vội vàng đứng lên, giữ lấy hắn hỏi."

Tôi không muốn chờ đợi thêm nữa, tôi phải tiếp tục đi thẩm vấn cô ta!"

"Anh vội làm gì, sáng sớm ngày mai đi cũng được.

Chắc là bây giờ cô ấy đang hoảng loạn.

Nếu cô ấy phủ nhận những gì thẩm vấn được thì chẳng phải chúng ta phícông à, để cô ấy nghỉ ngơi một đêm đi."

Binh lính kia kéo hắn về chỗ ngồi, đồng thời gọi điện thoại bảo người chuẩn bị bữa tối cùng với chăn nệm cho Nhiếp Nhiên.Chẳng mấy chốc Nhiếp Nhiên đã nhận được một hộp cơm cùng với chăn nệm rất dày.Cô khá kinh ngạc khi nhận được đãi ngộ hiếm thấy này.Kiếp trước khi làm sai, cô không bị trói vào đánh đã coi là may mắn rồi, bây giờ lại còn có chăn và đồ ăn sạch sẽ.Cô bỗng cảm thấy làm tù nhân hình như cũng không tệ, ngoại trừ mất tự do ra thì những thứ khác đều rất tốt.Nhưng cô không động vào những đồ ăn kia mà chỉ trải xong chăn nệm rồi nằm xuống.Không phải cô muốn ngủ, cô chỉ muốn che camera đi để suy nghĩ thôi.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1857: Đừng mong là có người cứu cô


Cả đêm Nhiếp Nhiên đưa lưng về phía hai cái camera ẩn, nằm trong chăn cau mày suy nghĩ chuyện này.Chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề sau nó, nhiệm vụ nằm vùng vốn là một công việc có tính bảo mật cực cao, cô không thể tùy tiện vì mình mà để lộ thân phận thật của đối phương được.Làm thế có thể bảo vệ được mình, nhưng Hoắc Hoành sẽ rơi vào nguy hiểm.

Hơn nữa bây giờ anh đã nắm Hoắc Thị trong tay rồi, còn thành công tiếp cận người đứng phía sau, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, một khi bị lộ thì anh sẽ bị người đứng phía sau truy sát.Nhưng nếu như không nói, cô sẽ bị cho là người có ý đồ, thậm chí còn có các vấn đề như nghe trộm, lấy trộm...Đến lúc đó, cô sẽ không thể trở mình được.Nhiếp Nhiên siết chặt bàn tay dưới chăn lại, vẻ mặt nặng nề.Xem ra Diệp Trân đã tính toán kĩ càng rồi.Đáng tiếc tiểu đoàn trưởng không có ở trong đơn vị dự bị, vào lúc này mà ngay cả một người để bàn bạc cũng không có, tất cả đều phải dựa vào chính cô.Sắc trời dần dần hiện lên màu trắng bạc, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn không nghĩ ra một cách nào có thể bảo toàn cho mình.

Chuyện này quá khó giải quyết, cô không biết trong tay Diệp Trân có bao nhiêu chứng cứ, và những người đó nắm giữ bao nhiêu.Dưới tình huống bị động thế này, Nhiếp Nhiên không thể tự tiện đưa ra quyết định, bởi vì một khi bước sai, số người bị liên luy sẽ vô cùng lớn, cô nhất định phải cực kỳ cẩn thận mới được.Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng cánh cửa kia lại được mở ra.Người dẫn đầu đạp cửa đi từ ngoài vào.Nhiếp Nhiên mở mắt ra, thái độ vẫn giống như tối hôm qua: "Chào buổi sáng."

Nếu đã không phải là chuyện của Cổ Lâm, thế thì cô không cần thiết phải ngoan ngoãn nghe lời.Người đàn ông dẫn đầu nhốt Nhiếp Nhiên cả đêm thấy cô thoải mái như vậy, cảm xúc khó khăn lắm mới dằn xuống được lại bị đốt lên."

Xem ra cô ngủ rất ngon nhỉ?"

Lúc nói lời này, hẳn nghiến răng ken két.Nhiếp Nhiên coi như không thấy, cô ung dung vén chăn lên, đứng dậy nói: "Rất ngon, chỉ là sàn nhà hơi cứng, ngủ không thoải mái lắm."

Lửa giận của người kia bốc lên phừng phừng, vẻ mặt hắn bắt đầu trở nên khó coi: "Vậy sao, vậy có cần tối nay tôi thêm giường cho cô không?"

Nhiếp Nhiên gấp chăn lại, sau đó ngồi vào chỗ, gật đầu nói: "Tất nhiên là được, cảm ơn."

Người đàn ông kia tức giận đập mạnh lên trên bàn: "Cô còn tỏ thái độ đúng không!

Cô tưởng nơi này là khách sạn, chỉ ăn rồi ngủ thật đấy à?"

Tối hôm qua nữ binh này ngủ ngon ở đây, còn hắn thì phải ở bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình cả đêm.Đúng là tức muốn điên, tại sao một nữ binh phạm lỗi có thể ngủ thoải mái như thế, còn bọn họ lại phải thức cả đêm chịu tội ở phòng bên cạnh?Đúng là đảo lộn trắng đen hết rồi!"

Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô nhất định phải khai toàn bộ mọi chuyện ra, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu!"

Hắn quát lên.Nhiếp Nhiên thoải mái trả lời: "Không phải anh đã định tội tôi rồi sao, tôi còn gì để khai báo nữa?

Không bằng anh tìm ngày bắn chết tôi luôn đi."

Nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, người đàn ông kia càng thêm giận dữ: "Cô đừng có mà được đằng chân lấn đằng đầu!"

Hắn vòng qua bàn, định tiến lên túm cổ áo Nhiếp Nhiên, binh lính ở bên cạnh vội vàng ngăn cản: "Đừng, đội trưởng Hứa, anh đừng kích động, đừng kích động."

Đội trưởng Hứa dữ tợn chỉ Nhiếp Nhiên: "Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi nữa thì tôi sẽ không khách khí với cô đâu!"

Nhiếp Nhiên mỉm cười, không nói thêm gì nữa."

Thôi nào, cô ấy không nói nữa rồi, bỏ qua đi, nói chuyện chính quan trọng hơn."

Binh lính kia thấy Nhiếp Nhiên thức thời liền giục đội trưởng nhà mình.Đúng mà thiếu chửi!Đội trưởng Hứa thầm mắng một câu.

Xem ra nữ binh này cũng chỉ được có thế.Đội trưởng Hứa tự cho là mình đã dọa được Nhiếp Nhiên bèn ngồi về chỗ của mình, vỗ lên bàn quát: "Mau thành thật khai báo đi!

Tôi nói cho cô biết, cô đã đến mà không khai rõ thì đừng hòng ra ngoài!

Đừng mong có người cứu được cô!"
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1858: Phương pháp khác thường


Nhiếp Nhiên hờ hững hỏi: "Khai báo?

Tôi phải khai báo cái gì?"

Đội trưởng Hứa thấy cô không sợ mình mà lại muốn vòng vo như chiều hôm qua, lửa giận vừa mới khó khăn nén xuống lại lập tức bốc lên."

Cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?!"

Hắn cười lạnh, sau đó nói với binh lính: "Đi, tắt những thiết bị kia cho tôi!"

Người kia kinh ngạc: "Đội trưởng Hứa, như vậy không tốt lắm đâu."

Hắn hừ lạnh một tiếng: "Không tốt cái gì, đến bây giờ nữ binh này vẫn không chịu nói thật, lại còn cố ý khiêu khích tôi, tôi nhất định phải cho cô ta chịu khổ một chút mới được!"

"Nhưng mà..."

Người kia cau mày, còn chưa nói xong đã bị đội trưởng Hứa mất kiên nhẫn quát: "Đừng nhưng nhị gì nữa, bây giờ tôi là đội trưởng hay cậu là đội trưởng?

Mau làm theo lời tôi đi!"

Binh lính kia run lên, vội vàng gật đầu: "Rõ."

Trước khi ra ngoài, anh ta nhìn Nhiếp Nhiên một cái, thầm lắc đầu.Tắt camera đi thì đội trưởng Hứa chắc chắn sẽ cho cô ăn hành.Không biết nữ binh này có thể chịu đựng được hay không.Haiz...Anh ta tắt toàn bộ camera đi.Căn phòng trống trải lạnh lẽo, đội trưởng Hứa nhìn Nhiếp Nhiên mang vẻ mặt u ám quái dị: "Cô đừng đắc ý, lát nữa tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt!"

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh như thường.Đội trưởng Hứa thấy người kia quay lại liền còng tay trong ngăn kéo ra, đi tới trước mặt cô.Người kia ngăn cản: "Đội trưởng Hứa, anh quyết định thật rồi à?

Có cần suy nghĩ thêm không?"

Hắn hỏi một lần cuối cùng: "Tôi cho cô một cơ hội nữa, cô tự suy nghĩ cho kỹ."

"Tôi thật sự không biết mình phải suy nghĩ cái gì."

"Cậu cũng nghe thấy rồi đấy, chuyện này không thể trách tôi được."

Đội trưởng Hứa cười lạnh: "Vậy thì cô đừng hối hận."

Vừa dứt lời, hắn đã kéo cô đến góc tường, móc một đầu cái còng vào song cửa sổ, một đầu vào tay cô.Cô nhìn tư thế này, khẽ mỉm cười.Cảm giác này từng xuất hiện ở kiếp trước, kiếp này cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy.Cái cách treo trên song sắt này trông thì chẳng có vấn đề gì, nhưng trên thực tế, hắn chọn độ cao rất khéo léo, dựa vào chiều cao của Nhiếp Nhiên bây giờ, khi bị treo lên thì nhất định phải kiễng chân, trong một thời gian dài sẽ tiêu hao hết thể lực.Đây là một sự hành hạ rất lớn với người bị còng."

Anh chuẩn bị tra tấn tôi đấy à?"

Cô ngước mắt lên, cười hỏi.Đội trưởng Hứa hừ lạnh: "Cô đừng hòng bẫy tôi, tra tấn là chú trọng lời khai, xem thường chứng cứ, còn chúng tôi đã có chứng cứ xác thực!

Do cô tự mình gây chuyện, hết lần này đến lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi nên mới bị trừng phạt!

Cách này chỉ tính là một phương pháp khác thường, chứ không tính là tra tấn."

Hắn vốn có ý muốn hành hạ cô, sau đó thấy cô quá ngang ngược nên mới muốn mài giũa tính tình cô, định dạy dỗ cô một trận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của cô, trong lòng hắn cứ cảm thấy không thoải mái.Đôi mắt kia như có thể nhìn thấu lòng người.

Nhìn thì ôn hòa, nhưng thực ra vô cùng sắc bén.Nhiếp Nhiên cong đôi môi đỏ lên: "Hóa ra đây là một phương pháp khác thường."

Mắt cô sáng rực nhìn đội trưởng Hứa: "Nhưng, tôi có một lời muốn nói với đội trưởng Hứa."

Đội trưởng Hứa cau mày lại: "Chuyện gì?"

Cô chậm rãi nói: "Nhất định đừng bị chút lợi ích kia làm mê muội đầu óc, cẩn thận đến cuối lại được một mất mười."

Đội trưởng Hứa biến sắc: "Cô... nói linh tinh cái gì thế?"

"Tôi có nói linh tinh hay không, anh rõ hơn tôi."

Thật ra Nhiếp Nhiên không thấy hắn có vấn đề gì.

Bởi vì kiếp trước lúc bị thẩm vấn ở căn cứ, cô bị đánh và ăn đạp như cơm bữa, vì thế khi đội trưởng Hứa nói muốn để cho cô chịu khổ thì cô cũng chẳng để ý.Nhưng sau đó binh lính bên cạnh khuyên can hết lần này đến lần khác, cùng với cách anh ta cau mày nhìn mình trước khi đi, Nhiếp Nhiên mới cảm thấy không đúng.
 
[Q10] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1801-2000)
Chương 1859: Ngang ngược? Phản rồi!


Nếu như thẩm vấn đúng là chuyện bình thường như cơm bữa thì tại sao binh lính kia phải khuyên đội trưởng Hứa hết lần này đến lần khác chứ?Rõ ràng ở đây không được phép tra tấn.Mà đội trưởng Hứa biết rõ nhưng vẫn khăng khăng làm theo ý mình, chắc chắn hắn có vấn đề.Nhiếp Nhiên không thể không bội phục Diệp Trân, tay bà ta vươn dài thật, ngay cả người ở đây mà bà ta cũng có cách để giải quyết.Nếu Diệp Trân không làm mấy chuyện này thì với tư cách là người đứng xem, cô cảm thấy bà ta đúng là thích hợp với vị trí bà Nhiếp hơn mẹ Nhiếp Nhiên.

Dù sao mẹ ruột của Nhiếp Nhiên cũng là một người không giỏi xã giao, bà ấy nghiêng về gia đình hơn.Chẳng trách Nhiếp Thành Thắng lại lấy bà ta.Trong tình hình bây giờ mà cô còn tâm trạng tán thưởng Diệp Trân, Nhiếp Nhiên thấy mình dở hơi thật.Vẻ mặt đội trưởng Hứa trở nên dữ tợn: "Chết đến nơi rồi còn không hối cải, tôi thấy cô chắc là thích treo thế này cả ngày nay rồi!

Vậy thì cô cứ ở đây đi!"

Nói xong hắn rời khỏi phòng thẩm vấn.Binh lính kia vội tiến lên chặn đội trưởng Hứa lại, nghiêm túc nói: "Đội trưởng Hứa, thế có phải quá đáng lắm không?"

Nhưng lúc này đội trưởng Hứa đang thấy chột dạ và tức giận, đâu có còn nghe lọt, hắn đẩy anh ta ra: "Cậu tránh ra cho tôi!"

Binh lính kia nhìn cô, mấp máy môi mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn đi ra ngoài.Nhiếp Nhiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể tạm kéo dài thời gian, cho mình nghỉ ngơi thêm một chút.Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, từng tia sáng xuyên qua song sắt chiếu vào phòng, bụi trong không khí bay lượn trong chùm ánh sáng.

Cảnh vật xung quanh yên tĩnh đến nỗi cô như có thể nghe thấy tiếng máu của mình chảy trong chân tay đang bị kéo căng ra.Thời gian chậm rãi trôi qua.Sau khoảng hai tiếng, binh lính nhìn qua cửa sổ thấy Nhiếp Nhiên vẫn nhắm mắt không nhúc nhích, liền đi tới phòng bên nói với đội trưởng nhà mình: "Đội trưởng Hứa, những chuyện anh làm không hợp quy củ!

Bên trên không cho phép chúng ta tra tấn, sao anh có thể tự ý quyết định như vậy được!"

Lúc ấy bên trên chỉ bảo bọn họ mời người về điều tra mà thôi, chưa bao giờ nói là được phép dùng cách thức thế này.Đây không phải là cách ép nhận tội sao?!Anh ta là một trong những người thẩm vấn lần này, song không đồng ý với cách làm khác thường của đội trưởng Hứa.Đội trưởng Hứa đang uống trà liền cau mày lại, bực mình nói: "Cậu không thấy thái độ của cô ta đối với tôi à?

Người của quân đội mà lại ngang ngược như thế, đúng là phản rồi!"

Hắn chưa bao giờ thấy nữ binh nào ngang ngược thế này.

Thế mà dám nói với hắn rằng cứ bắn chết cô đi!Ha ha, đúng là y như bà Nhiếp nói, thật cứng đầu.Nhưng vừa nghĩ tới những lời cuối cùng cô nói với mình, vẻ mặt hắn lại trở nên chần chừ và do dự.Được một mất mười?Thật sao?Hắn nghĩ đến đôi mắt sắc bén mang theo ý cười khiến hắn giật mình của cô."

Được rồi được rồi, chuyện này tôi tự có tính toán, cậu đi làm việc đi."

Binh lính kia thấy hắn thờ ơ, thế là cau mày lại, hùng hồn nói: "Dù thế thì anh cũng không được làm vậy, chúng ta không phải là tổ chức phi pháp mà dùng trò nghiêm hình tra tấn."

Đội trưởng Hứa nổi nóng, đứng phắt lên quát: "Tôi đã đánh cô ta chưa?

Tôi chỉ đang mài giũa tính tình của cô ta mà thôi!

Cô ta biết sợ thì cô ta mới ngoan ngoãn khai thật!"

Hắn mắng xong, lại sầm mặt ngồi xuống.Cô ta mạnh miệng, mồm mép lanh lợi lắm chứ gì?Được!

Chúng ta cứ chờ xem ai sẽ thắng ai!Hắn không tin mình lại sợ một người bị còng ở trên song sắt.Binh lính kia chỉ đành rời khỏi phòng.

Anh ta luôn để mắt tới tình hình của Nhiếp Nhiên, thấy cô không nhúc nhích, trông như đang nghỉ ngơi chứ không phải là bị phạt.

Anh ta cảm thán trong lòng, không hổ là binh lính của đơn vị dự bị.

Nhưng đồng thời cũng lo lắng cô không chịu được.Thời gian chậm rãi trôi qua hai tiếng nữa.Ánh mặt trời buổi chiều càng trở nên rực rỡ, không di chuyển trong thời gian dài khiến Nhiếp Nhiên thấy lưng mình nóng rực vì bị nắng chiếu vào.Cô khẽ nhúc nhích, đổi góc độ.

Phần từ eo trở xuống của cô đã tê dại cả rồi.
 
Back
Top Bottom