Siêu Nhiên [PPGxRRB] Tam Đại Nữ Binh (Phần II)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
266814544-256-k914591.jpg

[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Tác giả: Lily2302Love
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lily2302
Nội dung:
Nối tiếp phần Một vào năm năm sau.

Một chuỗi các sự việc lạ xảy ra gần đây khiến chị em Blossom không thể nào không quan tâm khi nắm trong tay mình một chức vụ cao cả mà quốc vương đã trao cho họ vào năm trước "Kỵ sĩ Quốc dân" - là Pháp sư bảo vệ cho người dân, một cấp bậc khá cao trong các Pháp sư.

Rồi một tin đồn khủng khiếp được lan truyền: Tên độc tài nhất trong lịch sử thế giới, không thuộc bất kỳ chủng tộc nào - Him đã trở lại với lũ đàn em mới toanh của hắn!​
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 1: Sau 5 năm...


Chúng đã trưởng thành rồi chăng?

Chúng đã trưởng thành rồi?

Vậy...

Mình có cần chăm sóc chúng nữa không?

Thế giới vẫn luôn có một qui luật, kẻ càng lớn càng sống đơn độc.

Khi họ đã nhận ra mình đủ lớn rồi, sẽ tự động rời xa gia đình.

Việc này cũng giống như một chú chim con đã đủ lông đủ cánh, đã được dạy tất thảy, chúng sẽ tự động bay ra khỏi tổ và sống cuộc sống của chỉ riêng mình.

Thế em cô đã trưởng thành rồi...

Có cần phải chăm sóc chúng nữa không?

Có cần... nhắc nhở chúng về mọi việc không?

.

.

.

Năm năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi.

Thị trấn Rossini giờ đã trở thành một thành phố phát triển.

Trung tâm Ma thuật Rossini đã mở rộng phạm vi.

Hiện nay, trung tâm đã có rất nhiều khu luyện tập theo từng lĩnh vực khác nhau, được đặt khắp nơi trong khu vực.

Quán trọ mà Blossom, Bubble, Buttercup từng ở, nay đã trở thành một khách sạn kiêm luôn nhà hàng, với cái tên là Victoria.

Ông chủ đã cho nhập thêm rất nhiều món ăn độc lạ từ khắp vương quốc, hiện đang lên kế hoạch nhập khẩu từ nước ngoài.

Số lượng phòng tăng lên rất nhiều, kể cả những thiết bị, dụng cụ tiên tiến.

À, cả cái giường cũng êm hơn trước nữa.

Sanyu cũng đã tốt nghiệp, chỉ sau Tsuyoi một năm.

Hai vợ chồng quyết định định cư luôn tại đây để tiện làm việc: Tsuyoi đang là đầu bếp cho nhà hàng Victoria và Sanyu vẫn đang kiếm việc, có ý định ăn bám chồng mình một năm.

Mặc dù cảm thấy tội lỗi, nhưng vì tính bắt nạt chồng nên cảm giác tội lỗi đó cũng bay mất tiêu.

Năm năm là khoảng thời gian không dài, cũng không ngắn.

Nhưng đối với Sanyu, đôi lúc nó như một thập kỷ.

Chị em Utonium ít khi về khách sạn Victoria lắm, nếu không nói một tháng còn không thấy mặt mũi tăm hơi.

Mặc dù vậy, cô cũng không thể không nói đến thành quả mà cả ba đạt được.

Đầu tiên là Blossom, vừa mới nhập học đã trở thành một học sinh ưu tú, gương mẫu dưới mắt thầy cô và là đàn chị, cô bạn, đàn em mẫu mực trong mắt các học sinh trên, dưới và cùng khoá.

Vào năm 24 tuổi (tức năm ngoái), cô đã trở thành Kỵ sĩ Quốc dân, thực hiện nhiệm vụ bảo vệ người dân trong khu vực phía Đông, bao hàm Rossini.

Buttercup có trình độ học vấn chỉ tầm trung.

Nhưng về khả năng chiến đấu, thể thao thì có lẽ cô là đứa đứng ở top đầu.

Ở trường có một bộ môn là Vượt chướng ngại vật theo phong cách Ma Pháp Sư, Buttercup đứng đầu môn đó vì khả năng di chuyển khéo léo, nhanh nhẹn của mình.

Cô đang được đề cử chức Kỵ sĩ Quốc dân, nhưng vì tính nóng nảy của mình nên ban tổ chức đang rất xem xét.

Bubble trông có vẻ không thay đổi lắm... nhỉ?

Nguyên nhân chắc cũng nhờ hai ông Robinson cứ kè kè theo cùng.

Bubble nhập học sau chị em mình một năm, và tất cả của cô nàng dường như gói gọn trong từ bình thường nếu không nói đến nhan sắc.

Nhan sắc của Bubble từ khi bước vào trường đã trở thành tâm điểm của các nam sinh và các nữ sinh thuộc lesbian hoặc cả bisexual và pansexual.

Cô được mời làm người mẫu cho tạp chí Rosemarie nổi tiếng ở Rossini.

À mà hình như... cái tên Dexter gì đó hay theo bám Blossom hình như biến mất rồi nhỉ?

Dạo gần đây không thấy Blossom nhắc đến hắn.

Còn về ba tên Servant kia...

Giờ mất hút luôn nhỉ?

Tiếng tăm, danh tính gì cũng hoá thành cát bụi chăng?

Mong rằng không như Sanyu nghĩ.

.

.

.

"Ta có một thông báo nho nhỏ cho các học sinh.

Các em sẽ được cho đi tham quan khắp vương quốc Nhật Thịnh.

Lịch tham quan mỗi lớp là khác nhau nên hãy tham khảo giáo viên chủ nhiệm của mình nhé?"

Cô Keane là chủ nhiệm của Blossom và Buttercup.

Lớp của tụi nó là lớp C - lớp dành riêng cho năm ba.

Trong lớp chỉ có mỗi ba mươi người hơn, trong đó có cả Bell, Butterfly và những người khác đã từng giao đấu với họ, có vài người là không.

Mà cũng vì thế nên đầu năm đứa nào đứa nấy cứ nhìn nhau như thể kẻ thù không đội trời chung.

Ấy vậy mà bây giờ tụ tập bè lũ, đi uống trà sữa rồi đi bắn game bla bla...

"Lịch của lớp mình, như lớp khác, sẽ bắt đầu vào thứ hai tuần sau, tức là ngày 11 tháng 10.

Có mặt vào lúc tám giờ sáng tại trạm xe bay Cyrus 095.

Đừng đến trễ nhé, cô sẽ bo lại đó ~!"

Lạy Chúa!

Có chết cả lớp cũng không dám tới trễ vì cô nói là làm (đối với mấy đứa thiệt lòng muốn đi).

Buttercup chống cằm nhìn vào quyển Toán ghi chép số liệu về vận tốc cơn gió mà nó có thể đạt được.

Hiện nay, gió của nó đang ở mức một kilomet trên phút.

Nó rất nhanh, cô đồng ý.

Nhưng đối với đối thủ cùng Lôi thuật thì quá chậm.

"Chị định đi không?"

Buttercup nhìn sang cô chị đang chăm chú đọc quyển Thuỷ thuật Toàn năng dày cộp.

"Hôm đó chị có nhiệm vụ khảo sát khu vực thành phố Agora.

Chị sẽ đi theo sau nếu rảnh."

Blossom đáp, nhẹ nhàng lật trang sách.

"Được thôi, em sẽ viết thư gửi chị."

Buttercup đảo mắt.

"Và Bubble."

"Buttercup!

Qua đây mấy này nhờ chút!"

Một tên con trai vẫy tay với Buttercup, trên tay là một thùng giấy to đùng.

"Được thôi!"

Lớp học của Bubble cũng được nhắc về vấn đề này, Bubble sẽ tham gia.

Lớp cô sẽ tập trung tại trạm Thiên Mã 530.

Không biết Buttercup và Blossom ở trạm nào nhỉ?

"Bubble-sama, trưa nay cô muốn ăn gì?"

Harry hỏi.

"Căn tin có món tôm hùm mới nhập về từ vùng biển Ariel.

Giá cả phải chăng, chỉ tầm chưa đến năm trăm nghìn một con.

Nếu cô thích..."

"Thì hai người tự ăn đi!"

Bubble thở dài mệt mỏi.

Đúng là có hai tên này thì vui thật, nhưng cũng phiền thật.

Họ chăm sóc cô quá tốt, đến nổi cô cũng thấy phiền.

Cái vụ họ nằng nặc học chung với cô cũng khiến cô xỉu lên xỉu xuống rồi.

Ừ thì tôm hùm cũng ngon nhưng mà...

Nó lớn quá...

Năm hai chỉ có khoảng trên hai lăm người và ma thuật cũng không phong phú lắm.

Bubble sợ nhất là Ma thuật Slime của cô bạn cùng lớp: Cô ấy có thể biến mình thành slime và đi ngao du khắp nơi.

Có một điểm xấu ở ma thuật này, nơi nào cổ đi qua đều để lại một vết nhầy nên slime của cổ sẽ nhỏ đi theo thời gian.

Năm nay, cô có một đứa bạn thân là Kasumi Baramatsu.

Nhỏ vô cùng LƯỜI và vô cùng GIANG HỒ.

Đương nhiên là khác xa một trời một vực với Bubble.

Nhưng thời nay thì dường như con người thường theo xu hướng tìm bạn thân có tính trái ngược với mình thì phải?

Kasumi có ma thuật là âm thanh, sử dụng rất thành thạo.

Kasumi dùng nó để hỗ trợ hơn là chiến đấu.

Mặc dù mang ma thuật không mạnh như Bubble, nhưng cô ấy mạnh hơn Bubble nhiều, dường như cô ấy đã có một quá trình luyện tập khắt khe.

"Kasumi, dậy nào!"

Bubble lay lay cô nàng tóc đen, đuôi tóc nhuộm xanh lá vẫn còn ngủ li bì.

Đôi lúc còn nghe tiếng ngáy nho nhỏ.

"Kasumi!"

Ôi trời, chuông đã reo từ thuở nào rồi mà giờ còn ngủ thế này?

Không nhanh sẽ không kịp ăn sáng mất!

Kasumi gượng dậy, dụi mắt, bực bội nhìn cô bạn thân của mình.

"Nhanh-nhanh nào, còn ăn sáng."

Harry và Henry không biết từ khi nào đã giơ tay chắn trước.

Trông Kasumi chẳng hiểu mô te gì và tại sao họ lại làm vậy.

"Huh...

Ờ..."

Kasumi đứng dậy nặng trĩu, cả thân trên ngã nghiên một hồi lại cố định nghiên hẳn ra trước.

Phần tóc mái cũng rũ xuống che hết mắt cô nàng.

Bubble cũng không hiểu làm sao mà họ có thể làm bạn được.

____0o0o0____
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 2: Tội phạm


Dạo gần đây, số tội phạm trong vương quốc tăng lên đáng kể.

Đó cũng là một lí do khiến Quốc vương và các tước vị cứ sốt sắng tìm nhân tài.

Những tên tội phạm đó đều phạm tội một cách có kế hoạch.

Cứ hễ một tên bị bắt, là hai tên khác không rõ từ đâu liền ra tay cứu trợ.

Việc này khiến đội Kỵ sĩ gặp rất nhiều khó khăn.

Tuy nhiên trong suốt năm năm, đội Kỵ sĩ cũng bắt về được kha khá và tra hỏi nguyên nhân.

Chúng đều rất ương bướng, lì đòn nên việc ấy thông tin cũng trở nên dài dòng và phức tạp.

Tuy nhiên gần đây, có một tên đã khai rằng:"Một con yêu quái với ma lực khủng khiếp sẽ xâm chiếm lấy vương quốc này, rồi cả toàn thế giới.

Hắn không đến từ Nhân giới, Thiên đàng hay Địa ngục.

Hắn có sức mạnh của một vị thần.

Hắc thuật chứa trong hắn tựa như quỷ dữ.

Ta dám chắc, các ngươi sẽ không thể đánh bại hắn khi hắn hùng mạnh trở lại!"

Nêu rõ chi tiết, thì tên cầm đầu mà tên kia nố chính là kẻ độc tài đáng sợ nhất lịch sử - Him - kẻ đã bị Tam Đại Nữ Binh (xem như) tiêu diệt hoàn toàn.

Đó là một tin tức không mấy hay ho nếu công bố, nhưng Quốc vương cũng không thể làm trái lại.

Sau khi công bố cho dân chúng, dân chúng đều trở nên sợ hãi.

Nhà vua và những tước vị phải mất rất nhiều thì giờ để giữ họ bình tĩnh và kết quả cũng được xem là thành công.

Và cũng vì vụ đó, các đội Kỵ sĩ trên vương quốc đều phải tăng ca làm việc và thời gian nghỉ cứ thế mà ít đi từng ngày.

.

.

.

"Do đó cho nên, đây là thời gian quý báu của tôi."

Blossom lườm lạnh tên tiến sĩ ngồi cạnh mình.

Hôm nay sau buổi học, cô vẫn phải chạy ra và làm nhiệm vụ của một Kỵ sĩ Quốc dân đến tận chín-mười giờ tối, giờ mới được đặt mông xuống mà nghỉ ngơi.

Nhưng không ngờ, cô lại lựa trúng chỗ ngồi quá, lại phải ngồi với một tên phiền phức từng bám theo cô như một kẻ dị hợm.

Đó là Dexter Takahata.

"Tôi không phiền cô đâu, nên nghỉ ngơi đi.

Tôi có thể cho cô mượn bờ vai..."

"Để tôi ném tảng đá đằng kia lên bờ vai rắc chắc của anh nhé?"

Blossom chỉ về phía tảng đá to gấp mấy lần cô ở xa xa.

Dexter vốn là hậu duệ của vị Pháp sư "có công" phong ấn Brick God-Devil.

Sau khi Brick được gỡ bỏ phong ấn bởi Blossom, hắn ta phải có nhiệm vụ là mang tên đó trở về gia tộc để một lần nữa thực thi phong ấn.

Nhưng kế hoạch đó đã đi vào thất bại vào năm năm trước, khi Brick cùng hai người nữa phá huỷ biệt thự của Rosa và giết luôn ả ta.

Đến giờ, Brick và hai người kia đã bặt vô âm tính.

Mà kể cũng lạ.

Sau khi Brick mất tích, tên này cũng mất hút theo luôn.

Lúc đó cô cũng chẳng để ý lắm vì cô vốn không ưa nổi hắn.

Tuy nhiên khi có người vô tình hỏi, cô mới biết là mình không còn thấy Dexter Takahata nữa. (Khoảng 2 năm)Tại sao hắn không biến nữa luôn đi nhỉ?

Cô khỏi mắc công cảm thấy khó chịu.

Việc ngày nào cũng hong hóng xem có tin tức của Brick, Boomer hay Butch cũng khiến cô phiền lòng.

Mặc dù cô không thể tìm ra lý do mình muốn gặp họ...Bầu trời đêm nay vắng sao, đến ánh trăng cũng chỉ mập mờ.

Nếu bây giờ mà xuất hiện một tên tội phạm, cô cũng không lấy làm bất ngờ.

Chỉ là bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi và tựa vào ai đó, để họ có thể bảo vệ cô được một lúc..."

Nếu cô muốn ngủ thì ngủ đi.

Tôi không đánh thức đâu."

Dexter bảo, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Sao anh cứ theo tôi không miết?"

Blossom nhíu mày.

"Ai biết nhỉ?"

Blossom đâu biết rằng, sau khi Brick mất tích, Dexter phải chịu một hình phạt từ gia tộc mình trong suốt năm năm trời và cho dù đến bây giờ, hắn ta cũng chưa thể thoát khỏi hình phạt đó.

"Cô lo cho Brick không?"

"Ai thèm lo chứ?"

"Nói xạo a?"

"Không có!"

Thích thú nhìn vẻ mặt cau có của Blossom, Dexter ghẹo tiếp:"Vậy nói xem tại sao cô lại sốt sắng khi hay tin có một gã tóc cam bí ẩn ở thị trấn này nào?"

Blossom đỏ mặt, quay phắt đi.

Dexter nói đúng.

Sau khi được đồng nghiệp báo tin có một gã tóc cam kì lạ quanh quẩn quanh khu này, cô liền nhận lấy nhiệm vụ liên quan, vì cô nghĩ Brick sẽ ở đây.

Tuy nhiên khi nhìn thấy cái gã mà họ nói, cô đã vô cùng thất vọng.

Đó không phải là Brick, đó là Dexter.

Cô tự hỏi, tại sao cô lại mong chờ gặp anh ta đến thế?

Cơn gió nhè nhẹ thoáng qua khiến lông mi cô như nặng trĩu.

Đôi mắt cô vô giác nhắm lại, mọi phiền nhiễu biến đi đâu mất.

Lúc đó Blossom không hay biết, cả sau này cũng vậy, mình đã tựa vào vai người con trai khoác áo tiến sĩ.

Cô không biết rằng, cô đã khiến ai đó nuôi nấng cái hy vọng nhỏ nhoi dễ bị dập tắt..."

BLOSSOM!

MỘT TÊN TỘI PHẠM ĐÃ LẨN TRỐN VÀO BÌA RỪNG!

NHANH BẮT HẮN LẠI!"

Blossom giật mình tỉnh dậy, vội vàng dụi dụi mắt.

Cô nhìn sang đồng hồ trên tay mình, đã điểm một giờ sáng hơn.

Chết tiệt, cô đã ngủ từ bao giờ?

Khồn suy nghĩ, cô đứng phắt dậy và đi theo đồng nghiệp mình về hướng bìa rừng, bỏ mặc chàng trai vẫn còn say sưa giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, bên cạnh tôi chỉ là không khí.

.

.

.

"Chia nhau tìm!

Tên đó ắt có liên quan đến Him!"

Blossom đi về cánh rừng phía Tây, theo sau một đàn anh tên là Orlando.

Khi đến một cây cổ thụ vĩ đại, cả hai quyết định tách nhau ra.

Blossom đi ra sau cây đó.

Rừng cây um tùm và lạnh lẽo.

Thật đáng sợ nếu một con sói từ đâu xuất hiện và tấn công cô.

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ là quan trọng nhất.

Blossom đảo mắt qua lại, tìm kiếm những gì mà cô cho là kỳ lạ nhất.

Nhưng mười phút trôi qua, rồi hai mươi phút..., tất cả chỉ là công cốc.

Cô quyết định dừng lại ở một khu đất trống nhỏ nhoi trong cánh rừng để định lại hướng đi, sau đó sẽ đi tiếp.

Xào xạc...Khi Blossom quay lại xem xét tiếng động, mọi thứ dường như vỡ tan sau đó...____0o0o0____

Giờ này có ai đọc hong ta?

Li đang trong tình trạng siêng năng có thừa mà thừa lúc nào thì không biết.

Li đã vạch ra sẵn tất cả các kế hoạch trong hè nhưng giờ ném nó đi đâu rồi, ai tìm lại giùm Li đi 🙁((

Li sẽ cố gắng viết phần này ngắn, gọn nhất có thể để không bị dài tập quá như phần I.

Li sẽ cố gắng làm mọi thứ có trình tự nhất định :'((( chứ Li đọc lại bên kia thì Li thấy rối quá.

Mà hong biết có ai để ý hong.

Chứ mỗi tới hè là trình độ của Li giảm sao á 🙂) viết nửa chừng kiểu: "Ủa rồi mình đang viết cái gì dị nè?".

Chắc Li bị não cá vàng rồi, hiu hiu 🙁(

Cám ơn mọi người vì đọc truyện của Li nha!

Bye bye!!!
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 3: Chuyến xe


Những ngày sau đó, Blossom không thường trở về nhà, có ngày biệt tăm biệt tích.

Buttercup luôn cằn nhằn cô đủ thứ về việc này, Bubble cũng tỏ ra rất lo lắng.

Trong thời gian này, Sanyu là người duy nhất trò chuyện nhiều nhất với Blossom, đơn giản là vì Sanyu đang lên kế hoạch đi chơi đêm mỗi ngày cùng chồng.Chẳng mấy chốc, chuyến du lịch cũng đến.

Mới sáng sớm, Buttercup và Bubble đã có mặt ở chuyến xe của lớp mình.

Trong khi Buttercup đang giải quyết bữa sáng thanh đạm của mình, thì Bubble vẫn còn trong quá trình lựa chọn thức ăn.

Harry và Henry đưa ra quá nhiều thức ăn cho cô lựa chọn, mà cái nào cũng tầm mấy nghìn, mấy triệu.

Lạy Chúa, cô chỉ muốn ăn uống một cách bình thường, như bao người bình thường khác thôi mà?

.

.

.

Trạm Cyrus 095, lúc 7:30...Buttercup ném giỏ giấy vào thùng rác, ngó nghiêng xung quanh tìm mấy đứa cùng lớp và tiện thì tìm Blossom luôn (nhưng có vẻ bất khả thi).

Hôm qua Blossom không về nhà, có vẻ như việc của một Kỵ sĩ quá bận rộn.

Mà cũng phải thôi, lượng tội phạm mấy năm nay bỗng nhiên nhiều lên một cách kỳ lạ.

"Xin lỗi?"

Buttercup nhìn sang người vừa nói, đó là một chàng trai với mái tóc xanh lá rất gọn gàng cùng với gương mặt khá là điển trai với cặp mắt hồ phách quyến rũ.

Người này làm cô... liên tưởng đến một người.

Nhưng anh ta trông lịch sự và dễ mến hơn tên đó nhiều."

Có chuyện gì không?"

Buttercup hỏi.

"Đây là chuyến Cyrus 095 đúng không ạ?

Tôi là nhân viên mới nên có chút không quen đường."

Anh đó gãi đầu, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

"Vâng ạ.

Còn gì nữa không ạ?"

Buttercup lịch sự hỏi lại.

Dù sao anh ta cũng lịch sự với mình mà.

"À...

Không."

Anh đó gãi đầu:"Em dễ thương thật, dù có hơi cơ bắp chút!"

Buttercup ngạc nhiên rồi nhanh chuyển sang đỏ mặt.

Cả hai cứ giữ cái trạng thái gượng gạo như vậy đến khi một cô gái gọi chàng trai.

Lúc đó, Buttercup mới biết anh ta tên là Andrew.

Một cái tên khá là phổ biến nhưng cũng mạnh mẽ.

"À, anh có thể biết tên em không?"

Andrew hỏi.

"Buttercup Utonium ạ.

Ừm...

Cứ gọi là Buttercup vì em còn hai người chị nữa."

Buttercup gãi đầu.

Cô hình như thấy mến ảnh rồi.

"À, ừm.

Vậy...

Butter...cup, hẹn gặp em sau!"

Andrew ngượng nghịu nói rồi chạy theo cô kia.

Sở dĩ việc gọi tên là chứng minh hai người thật sự thân thiết.

Nhưng vì quen với cách gọi này, nên Buttercup không thấy ngại cho lắm và không để ý giới tính luôn.

Tuy nhiên... khi nãy sao mà cô lại cảm thấy có chút... kỳ lạ nhỉ?

Chuyến xe này chắc không dễ dàng gì rồi.

Cô lại trông mong Andrew sẽ là xe lơ...Vào tám giờ, tất cả chuyến xe của trung tâm Rossini đều được khởi hành và hướng đến vị trí đầu tiên tương ứng với từng lớp.

Buttercup ngồi một mình ở gần cuối toa dành riêng cho lớp.

Cô không muốn bắt chuyện với ai cả vì đám con gái lớp cô chỉ thích nói về mấy thứ như thời trang và tình yêu, những thứ mà cô không hứng thú.

Còn đám con trai sẽ thấy cô dị biệt nên cũng tạo cảm giác không thoải mái lắm.

Cô biết tỏng mà, chuyến này thế nào cũng không có vui vẻ gì hết.

"Chào em, Buttercup!"

Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Buttercup nhận ra ngay đó là giọng của Andrew...

Vì sao nhỉ?

"Andrew?

Sao anh lại ở đây?"

Buttercup ngạc nhiên."

Anh được nghỉ giải lao.

Bạn anh phụ anh việc canh gác rồi."

"Anh là xe lơ toa em đó!"

Andrew nháy mắt.

Buttercup một lần nữa đỏ mặt.

Cái giống ôn gì thế?

Cô sao thế này?

"À...

Anh có chút bánh, em ăn không?"

Andrew hỏi.

"Vâng..."

Buttercup đáp thẹn thùng.

Mày sao vậy, Buttercup?

Trông mày chả khác gì con bánh bèo vô dụng cả!

Andrew đưa cho Buttercup một hộp pocky socola.

Buttercup nhìn nó một lúc, rồi đầu cô bỗng vận hành với công suất tối đa.

Theo như đám con gái lớp cô nói, pocky là một dạng bánh dùng cho một cặp đôi khi người này cắn đầu này, người kia cắn đầu kia, rồi cứ thế cắn vào và thu hẹp khoảng cách và... và...

"Thôi, em không cần đâu!"

Buttercup hét lớn, xua tay.

Thành công thu hút chú ý của mọi người trong toa.

Lúc này cô không biết, mặt cô đỏ như nào.

Andrew ngạc nhiên, bỗng cúi đầu:"A, anh xin lỗi.

Chắc em không thích cái này..."

"...hả?"

Không, không phải không thích mà.

A!!!

Mình làm cái quái gì vậy nè?

Buttercup vò đầu bứt tóc."

Anh chỉ nghe được...

Mấy cô gái thích cái này lắm.

À nhưng không sao, anh còn nhiều lắm nên em cứ lựa."

Andrew nói một cách vô tư rồi lôi ra từ trong túi mình mấy chục cái bịch bánh, viên kẹo khiến Buttercup một phen kinh ngạc.

Cái túi đó là túi thần kì à?"

Sao anh mua nhiều vậy?"

Buttercup hỏi.

"Mấy người bạn cho ấy mà."

Andrew đáp, nghe có vẻ miễn cưỡng.

Nhưng mà có vài điều kì lạ ở đây.

Tại sao mấy món ảnh bày ra đều là những thứ dành cho Valentine ấy nhỉ?

Nhưng hôm nay có phải Valentine đâu?

Nào là hộp kẹo socola hình trái tim, kẹo dẻo hình trái tim, kẹo socola hình nụ hôn, nama...

Này này, anh có phải người sát gái không thế?"

Cũng ngon nhỉ?"

Buttercup cắn thử miếng kẹo socola, hình như là tự làm nên vị khác với mấy hộp mà Bubble thường được tặng vào Valentine, được đóng gói vào một hộp kim loại.

"Anh được nhiều cô gái thích lắm à?"

Hỏi câu này, cô có hơi chột dạ đôi chút.

"À, không có đâu.

Nhưng mấy cô gái đồng nghiệp lúc trước có mến anh nên tặng vào bữa chia tay – tối qua đó!"

Andrew gãi đầu, cười khì khì.

Thế có khác gì đồng ý đâu?

Thêm câu trước chi vậy?

Buttercup bất lực nhìn anh chàng ngồi cạnh mình.

"Anh nghĩ mình không tệ nên mới được mến thôi."

Andrew nói, vẫn vẻ ngây ngốc trái ngược với lời nói đó.

Tự nhiên thấy anh ta giống "ai đó" ghê.

Nghĩ vậy mình thấy ngứa tay quá trời.

Buttercup xoa xoa hai tay không chịu yên phận.

"Mà em có vẻ cô đơn nhỉ?

Ngồi một mình ở đây."

Buttercup giật mình:"Không có đâu!

Vì em nghĩ mình không hợp với mọi người cho lắm..."

"Tại sao không nhỉ?

Em có hẳn hai cô chị tính cách khá trái ngược em mà?"

"Hả?"

Cả hai nhìn nhau, không chớp mắt.

Andrew có vẻ không lúng túng là mấy, nhưng có vẻ tròn toa nóng quá nên anh hơi chảy mồ hôi.

Buttercup thì ngây người, bỗng nhiên trở nên cảnh giác:"Sao... anh biết?"

Andrew tươi cười đáp:"Đơn giản mà em.

Em cùng họ Utonium với một hoa khôi có tiếng ở trung tâm.

Anh có người bạn có người thân học ở đó nên biét á, lúc tò mò có hỏi.

Và khi em giới thiệu và anh biết, thế thôi."

"Vậy...

à?"

Bubble nổi tiếng quá nhỉ?

Buttercup cười thầm.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những đám mây đang trôi bồng bềnh:"Anh biết không, kể từ khi năm năm trước, bọn em dường như có chút xa cách.

Và em nghĩ... em là nguyên nhân cho nó."

Andrew nhìn vào ánh mắt của Buttercup qua ảnh phản chiếu qua gương.

"Blossom luôn động viên em.

Nhưng em vẫn kiên quyết với chính kiến của mình: trở nên mạnh hơn.

Rồi đến một ngày, chị ấy không còn nói lời nào nữa mà thu về cuộc sống của mình.

Bubble có vẻ như trước, mà anh biết không?

Chị ấy có vẻ ích kỉ hơn nhiều rồi...

Chị ấy không muốn san sẻ bất chứ điều gì cho em và Blossom nữa."

"Cũng vì thế cho nên... em cũng không biết...

Em như đã quên đi như thế nào là hoà đồng và như thế nào là bắt chuyện với người không giống sở thích.

Em... cũng không biết nữa.

Có vẻ như cái ra đi của họ đã khiến cuộc sống của em và hai chị trở nên xáo trộn.

Em thật sự muốn lời giải thích từ họ..."

"Họ là ai mà khiến em bận tâm như thế?"

Andrew hỏi, nhìn xuống chân mình.

"Đó là những người vô cùng mạnh, vì một lí do mà phải ở cùng bọn em.

Có một kẻ, mặc dù hắn với em luôn cãi nhau, nhưng em và hắn thật sự xem nhau là bạn.

Hắn khinh thường em, nhưng cũng ra sức bảo vệ em.

Hắn xấu tính, nhưng cũng tốt tính.

Hắn gian xảo, nhưng rất ngây thơ.

Hắn mặc dù đã lớn, nhưng chỉ là một đứa trẻ to xác.

Nhưng mà anh biết không?

Khi em đã hoàn toàn tin hắn, hắn lại trở mặt và nói em là đồ yếu đuối, không đáng tin cậy."

Andrew hỏi:"Thế... em cảm thấy thế nào?"

"EM RẤT GIẬN, cực kì giận.

Em giận hắn cực kì, mặc dù sau đó đã biết hắn làm vậy chỉ vì không muốn liên luỵ đến em và mấy chị.

Nhưng... nhưng... hắn sau đó ra đi mà không có một tiếng báo trước hay một lời xin lỗi.

Mặc dù em tự nhủ: Là vì hắn cùng đường nên mới nói vậy, không được giận.

Nhưng em vẫn không thể không giận được khi nghĩ đến những lời cay độc của hắn lúc đó!

Em phải trở nên mạnh mẽ, em muốn trở nên mạnh mẽ để hắn không nói vậy nữa.

Hắn sẽ dựa vào em thay vì em phải dựa vào hắn!"

Dừng một đoạn, Buttercup nói tiếp:"Và anh biết không?"

Cô quay lại, nhìn Andrew.

Andrew cũng nhìn lại cô.

"Em không nghĩ mình có thể dừng lại được nếu hắn không xin lỗi em.

Hoặc giải thích cho em về tất cả."

Có một khoảng lặng giữa hai người vào giây phút này.

Cả hai nhìn nhau, không nói lời nào và..."

An-ANDREW!?"

Andrew khóc.

"OÁI, EM XIN LỖI!

KHĂN GIẤY, KHĂN GIẤY?

CHO TÔI MƯỢN KHĂN GIẤY!"

Buttercup rơi vào hoảng loạn.

Cái gì đây, cô vừa làm một chàng trai khóc á?

"Không-không sao đâu, Buttercup.

Anh chỉ là hơi xúc động."

Andrew khều vai cô."

Em... em xin lỗi.

Tại em kể chuyện không vui..."

Buttercup nói lí nhí trong miệng.

"Không sao đâu, Buttercup.

Mà anh ta không làm gì được cho em ngoài việc bảo vệ sao?"

Andrew lấy tay lau nước mắt.

"Việc?"

Buttercup thắc mắc.

"Tặng hoa chẳng hạn?"

Như một cú đấm vào tim cô, cô nhớ lại lúc đó.

Hai đoá hồng khác màu và cái ý nghĩa chết tiệt của nó.

"Không.

Hoàn toàn không."

Cô nói lạnh lùng:"Hắn là một tên khốn như vậy đấy."

"Ể?

Một đoá cũng không sao?"

Andrew ngạc nhiên.

"Vâng."

"Em nhớ kĩ lại xem?"

"Không có."

"Nhớ kĩ kĩ kĩ lại xem!"

"Em đã bảo là không mà, sao anh lại cố chấp thế?"

"Nhớ kĩ kĩ kĩ kĩ kĩ kĩ lại xem!"

"Andrew!" ___0o0o0___
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 4: Thành phố Limerence


Địa điểm đến đầu tiên của lớp Bubble là thành phố Limerence, một trong những thành phố có quang cảnh đẹp nhất vương quốc Nhật Thịnh.

Nơi đây đứng đầu vương quốc về các loại nước hoa, xà phòng và mỹ phẩm.

Tại đây cũng có vô số những tiệm mát-xa và làm đẹp cho quý chị em phụ nữ dường như luôn mở cửa 24/7.Một thành phố mơ ước của phụ nữ, cũng như của Bubble.

Cô rất muốn tham quan nơi đây nhưng......

đứa bạn thân yêu dấu của cô vẫn chưa thức.

"Kasumi, dậy đi!

Mọi người rời xe hết rồi!"

Bubble bất lực lay lay cô bạn thân vẫn ngủ say như chết.

Phía sau cô là hai anh chàng sinh đôi Robinson trông rất sốt ruột.

Thực ra nếu có thể, họ đã kéo cô ra từ lâu và bỏ mặc cô nàng Kasumi này.

Kasumi là bạn thân của Bubble trong cái lớp này, nhưng tính cách hai đứa lại trái ngược nhau.

Kasumi là một đứa có độ chăm chỉ gần như bằng không và độ lười biến lại vượt trên hàng tá người cộng lại.

Cô cũng không phải người trau chuốt cho bản thân.

Điển hình như hôm nay, có chuyến du lịch nhưng cô vẫn ăn mặc như thường, lại không chỉn chu.

Đầu tóc thì rối như tổ quạ, nhìn xa trông giống thằng con trai nghịch ngợm hơn một cô thiếu nữ ở độ tuổi hai tư.

Vả lại, cách ăn nói của Kasumi lại chẳng ra làm sao..."

Mặc kệ con này và cút khỏi đâh đi, Bubble.

Tớ phải thức đêm hôm qua đấy!"

Kasumi xoay đầu về hướng ngược lại với Bubble, nói với giọng ngái ngủ bực bội.

"Xe này hôm nay phục vụ cho trường, không đi đâu được đâu nên cút đi!"

Kasumi bắt đầu gật gà gật gưỡng, suýt nữa đập đầu vào kính cửa sổ bên cạnh rồi chìm vào giấc ngủ của mình.

Bubble thở dài, nhìn lên hai cậu Robinson còn lườm nguýt con người ta này nọ.

Thiệt là, Kasumi có thể nói là đi đi mà!

Cô lắc đầu, việc này chỉ khiến cô khó sống khi Robinson và Kasumi ở chung một chỗ thôi.

"Thế cậu ở trên này nhé, Kasumi."

Bubble thì thầm rồi quay sang nhìn hai cậu Robinson:"Đi thôi, chúng ta mua đồ ăn trước nhé?"

Harry gật đầu hào hứng:"Vâng!"

"Bubble-sama xem nè, tôi đã chuẩn bị hàng dài những món ngon và nơi ăn chúng ở đây.

Cô hãy xem qua rồi quyết định nhé?"

Cậu chàng lấy ra một cái cuộn giấy mà khi mở ra lại kéo dài đến cả chân, bên trong ghi từng món ăn theo thứ tự thứ hạng, bên trong còn có thông tin và ba nơi ăn ngon nhất kèm theo địa chỉ và ghi ra điểm tích cực, tiêu cực của nơi đó.

Ngoài ra cậu chàng còn tự ý chấm điểm cho từng món theo thang điểm mười.

Trước sự chuẩn bị kĩ càng đến nức không cần thiết đó, Bubble như muốn hoà mình với cát bụi...

.

.

.

"Hộc... hộc... hộc..."

Ba cô gái chạy nhanh vào cánh rừng, thỉnh thoảng ngoái lại đằng sau với gương mặt khiếp đảm.

Tụi nó là con gái của một vị thần tên là Plutonium.

Nhưng ông ta đã phản lại Thiên giới và phải chịu hình phạt Tru di Thập tộc.

Sau khi hay được tin đó, cả ba liền phóng ra khỏi nhà và bắt đầu chạy trốn ở mọi nơi mà tụi nó nghĩ có thể trốn được.

Cuộc đời tụi nó đã đáng buồn như thế, lại đáng buồn hơn khi người chịu trách nhiệm giết tụi nó là...

Boomer-God!

.

.

.

Kasumi tỉnh dậy, quan sát thấy cái xe vắng tanh, chỉ có lác đác vài đứa có vẻ đã tham quan xong, nhưng không có đứa bạn thân của nó.

"Kasumi!?"

Con nhỏ thấp lè tè vói cái tóc màu đỏ tươi xoăn buộc thành hai chùm chả khác nào mấy con trẻ trâu thích đi gây lộn nói:"Tôi tưởng cậu đi với Bubble chứ?

Hay cô ta cảm thấy dị ứng với cái tính của cậu nên bỏ cậu luôn rồi?"

Sau đó là một tràng cười.

Kasumi không quan tâm lắm, tại sư tử luôn là chúa sơn lâm, bất kể nó có ra sao đi nữa.

Kasumi hỏi:"Bubble đâu, Lee?"

"Tch!"

Morbuck Lee tặc lưỡi.

Vốn dĩ cô chỉ muốn trêu tức Kasumi, nhưng có vẻ bất thành:"Khi nãy thấy cô ta ở đâu đó gần siêu thị Rolling.

Tới đó mà tìm."

"Ồ, cám ơn à nấm lùn."

Nói rồi, Kasumi vọt đi mất.

"Này!"

Morbuck tức tối gọi với theo.

Siêu thị Rolling chỉ là một siêu thị nhỏ, không bằng siêu thị ở trung tâm thành phố.

Khi Kasumi chạy đến, liền thấy Bubble cùng hai tên Robinson bước ra từ đó cùng với mấy giỏ đồ.

Nhưng vì dòng người tấp nập nên Kasumi không thể đuổi theo kịp.

Mà cô cũng lười gọi vì hôm nay giọng cô không được khoẻ lắm.Kasumi lại mất thêm hai mươi phút nữa để đuổi kịp Bubble.

Nhưng cô vẫn quyết định đi theo sau mà không báo gì hết vì không muốn phiền phức.

Mà như thế này trông vào, cô có vẻ giống kẻ bám đuôi nhỉ?"

Bubble-sama ở đây đi, tụi tôi đi mua cho."

Có vẻ như Bubble đã nhờ hai tên đó đi mua cái gì.

Nhưng Kasumi vẫn không phân biệt được ai là người nói câu khi nãy.

"Họ tuyệt thật, chỉ mong họ có thể hoà thuận hơn với Kasumi."

Bubble lẩm bẩm.

Không có chuyện đó đâu.

Kasumi lè lưỡi.

Nhác thấy Bubble nhìn về phía mình, cô liền tránh vào toà nhà sau mình.

Khi Bubble không nhìn nữa thì cô đi ra.

Năm phút sau đó dường như không có chuyện gì diễn ra, tuy nhiên..."

Huh?"

Bubble giật mình:"Ai gọi tôi đó?"

Cô nàng dáo dác nhìn xung quanh.

Rồi như nghe thấy gì đó, cô nàng khựng lại:"Ngã tư phía trước đúng không?

Nhưng anh là ai?"

Sau đó hình như có câu trả lời và nó có vẻ nghiêm trọng, vì Kasumi thấy gương mặt Bubble trở nên kì ngoặc.

Và không đợi hai đứa Robinson, cô nàng chạy thẳng về ngã tư phía trước.

Kasumi tò mò chạy theo, liền thấy khi Bubble chạy đến ngã tư, một cánh tay thò ra và bịt miệng cô ấy!"

Cái...

Chết tiệt!"

Cánh tay đến từ bên trái.

Kasumi lo lắng chạy qua con đường bên trái và bắt gặp những con hẻm khác đối diện xen kẽ nhau.

Việc này khiến cô vô cùng hoang mang.

Kasumi dò tìm từng con hẻm, đến con hẻm cách ngõ cụt khoảng vài thước, cô liền nghe thấy một giọng nam cất lên:"Xin lỗi vì đã bỏ em như vậy, Bubble."

Giọng nói đó!?

Kasumi trợn tròn mắt, tim đập ngày một mạnh.

"Boom-Boomer!" ___0o0o0___

Cho Li xin lỗi vì đăng truyện trễ 3 ngày nha, tại Li có đăng ký thi vẽ nên cô cho tập trước ở nhà và chụp lại gửi cổ.

Do đó, Li bị deadline dí sấp mặt thành ra tranh vố không đẹp rồi thành không đẹp không tưởng.

Mà vẽ xong cái lưng lại không cho Li thẳng lưng, đau cực kì 🙁((

Hơi thở của con tác giả có bộ não cá vàng và kèm theo một chút lời, thức thứ nhất: Xin lỗi và nêu ra một tràn lí do mà còn không biết mình nói cái gì 🙂))
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 5.1: Vị thần sấm sét may mắn


Thiên giới nghìn năm trước...Cũng như Nhân giới, Thiên giới cũng tồn tại những đứa trẻ không nơi cư trú.

Hoặc có thể nói, là vì cha mẹ chúng từ chối sự hiện diện của chúng trên cõi đời này.

Ban đầu, cậu không có tên.

Nhưng cậu vẫn được ưu ái bởi mọi người vì mái tóc vàng và đôi mắt màu lam, khá giống chuẩn của một thiên thần.

Do đó mỗi khi cậu đi ngang qua một bữa tiệc, chắc chắn sẽ có người dang tay chào đón và đưa cậu những món ngon, vật lạ.

Do đó, cậu chưa bao giờ là cảm thấy đói bụng đến mức phải khổ sở, lăn lộn tìm thức ăn.

Thiên giới có điểm khác với Nhân giới, ở đây không phải mua bán, nhưng vẫn có thức ăn mỗi ngày.

Mỗi ngày trên đây là tiệc tùng, là sự xa hoa và vui vẻ.

Do đó, cậu cũng chẳng hề quan tâm lắm về thức ăn mỗi bữa.

Chỉ cần tìm đến một bữa tiệc và đi vào đó, ắt sẽ có thức ăn cho cả ngày.

Tuy nhiên, cậu vẫn không biết rằng sẽ có những buổi họp, cần có các vị thần trưởng thành đến đàm phán.

Và hôm đó sẽ không có tiệc tùng gì cả.

Lúc đó cậu mới nhận ra... sự sinh tồn của bản thân là do mình tự quyết định.

Như một bản năng thần thánh, cậu lập tức đi tìm thức ăn cho mình mà không than vãn điều chi.

Bịch!

"Ui da!"

Cậu va phải một vị thần già nua, nhưng vẫn để lộ khí thái đáng gờm.

Trực giác cho cậu biết, cậu không nên bày trò gì trước mặt người này.

"Xin lỗi ạ!"

Cậu cúi đầu, nói vô tư.

Người đàn ông quan sát cậu bé, gật gật đầu và hỏi:"Này cậu, cậu tên gì?"

"Cháu không có tên ạ."

"Sao lại không?

Chậc, chậc, Thiên giới dạo này rối quá.

Đến cả việc này cũng dám làm!"

Ông ấy lắc đầu ngao ngán:"Ta là Albanus.

Về chung sống cùng ta nhé?"

Albanus là một vị thần đem có ma thuật đem lại may mắn cho người khác.

Do đó, ông được nhân loại tôn sùng và lập nên một nơi thờ cúng - sự tự hào của một vị thần.

Tuy nhiên, ông không có con cháu nên cả đời đơn độc.

Nhác thấy cậu bé một mình lang thang, trông cô đơn như ông, ông liền nhân từ đến bắt chuyện.

Khi biết cậu là trẻ mồ côi, ông liền đưa cậu về nuôi nấng, dạy dỗ.

Ma thuật cậu bé nhận được trong lúc hấp thụ là sấm sét.

Những tia sét của cậu khi va vào vật gì đó khiến nó nổ tung cả lên.

Thấy vậy, Albanus mới gọi cậu là Boomer.

Thêm "God" phía sau để khẳng định thân phận của cậu.

Albanus dạy cậu cách kiểm soát, kiềm chế và những gì liên quan đến một vị thần.

Chỉ vài năm sau, Boomer God trở thành anh thần đẹp trai, tài giỏi, vang vọng khắp Thiên giới, khiến ai cũng nể, cũng phục, cũng yêu, cũng thích.

Nhưng cũng không phải không có người ghen ghét.

Fan hâm mộ lớn nhất của Boomer, chắc là cô nàng Rosa, con của vị thần mang ma thuật liên quan đến tình yêu.

Cô ta ngày nào cũng sang trò chuyện, tặng quà.

Nhưng vì nể tình cùng loài nên Boomer chấp nhận những thứ đó, mặc dù sau đó anh lén Albanus ném chúng vào thùng rác hoặc đem xuống cho nhân loại.

Thế đấy!

Và cũng không ít lần, Boomer đã đem chúng vào những món ăn "ngon lành" mà mình tự chế, khiến cái bếp nổ tan tành cành đào mấy chục lần.

Và cũng do thế, cậu thường bị Albanus phạt đi xuống Nhân giới với tư cách phàm nhân và sinh sống ở đó suốt một tháng.

Cậu buồn chứ, nhưng cũng muốn đi du lịch đây đó nên chấp nhận luôn cơ.

Lúc hạ cánh xuống Nhân giới, nhác thấy một cây cổ thụ to lớn, lại xinh đẹp nên cũng quên luôn việc thu cánh về.

Mà cùng lúc đó, một cô gái tản dạo gần đó vô tình thấy cậu.

Khi cả hai chạm mắt.

Tim cậu đã đập nhanh hơn một nhịp.

.

.

.

"Angel ư?

Cậu là thiên thần đấy à?"

Boomer hỏi, buông ra một câu nửa đùa nửa thật.

"Không phải nhé!

Nhưng tớ cũng mong rằng tớ là họ!"

Angel giương đôi đồng tử mang sắc trời nhìn lên bầu trời trong veo:"Tớ muốn thấy họ quá!

Nhưng mọi người bảo rằng họ bận lắm, không muốn xuống đâu."

Boomer nhíu mày.

Bận tiệc tùng thì có í!

"Nè, cậu nghĩ thiên thần là như thế nào?"

"Hả?

Ừ thì..."

"Đẹp trai, xinh gái nè, giỏi như chị Rose nè, mạnh mẽ như em Vivian nữa.

Hưm...

À, phài nói là hoàn hảo, hoàn hảo cực kì!"

Angel khẳng định.

Không, sai rồi.

Boomer buồn cười trước gương mặt trẻ con ấy của Angel.

"Tớ-tớ không nghĩ vậy."

"Ể?

À, Boomer là thần mà, Boomer kể tớ nghe về thiên thần đi!"

Angel lay lay cánh tay cậu như một đứa trẻ.

Bất đắc dĩ, cậu phải kể lại cho con bé:"Tớ không gặp Thiên thần thường đâu.

Nhưng tớ biết đó là những sunh vật như chúng ta, mà nhỏ hơn chút, mặc quần áo trắng tinh và đặc biệt là rất dễ thương với cái đàn hạc trên tay họ."

"Có khi nào, Angel là họ chuyển sinh không?"

Boomer nháy mắt khiến Angel một phen đỏ mặt, quay đi.

Nhưng sau đó, cả hai liền cười phá lên, thật vô tư và hồn nhiên...Thời hạn một tháng đã hết, Boomer trở về Thiên giới gặp lại Albanus.

Ở được vài tháng nữa thì ông ấy bảo cậu:"Ta nghĩ sống bao lâu đã đủ rồi."

"Ông nói vậy là sao?"

"Tớ có lẽ nên ra đi."

"Không!"

Boomer đập bàn, đứng phắt dậy:"Tôi sẽ ở với ai khi ông biến mất?

Còn những con người thờ phụng ông nữa!"

Albanus cười thầm, bảo:"Vị thần được loài người thờ cúng, luôn tồn tại mãi mặc cho họ đã ra đi."

"Nhưng... còn tôi?"

Boomer cúi gằm mặt.

"Cậu đủ lớn rồi mà, Boomer?

Cuộc vui nào cũng tàn mà."

Albanus bảo.

"Ta sẽ đi vào ngày mai.

Hãy có mặt tại phòng ta nhé!"

Hôm sau, Albanus tự tử trước mắt bao vị thần, kể cả Boomer.

Họ đều khóc nấc lên, tiếc thương cho vị thần tốt bụng.

.

.

.

Boomer lang thang bên ngoài như khi bé, nhớ lại những khoảnh khắc ở cùng với Albanus rồi rơi lệ.

Cậu nép vào một nơi khuất tầm mắt mọi người, ôm mặt khóc lóc, trông thật cô đơn.

"Lão đó chết rồi á?

Vui thế!

Ta còn ghét cay ghét đắng lão cơ!"

"Hễ nói là nói đạo nói lí.

Ta nghe mà nhức cả đầu!"

"Đúng thế, lão Albanus ngu ngốc!"

Những lời nói đó... rất nhanh vào tai Boomer.

.

.

.

Hôm sau, họ không thấy hai vị thần đã nói xấu Albanus nữa.

Boomer kế vị Albanus, trở thành vị thần may mắn đời hai, nhưng mang ma thuật sấm sét.

Mỗi tháng, cậu ghé xuống Nhân giới để trò chuyện cùng Angel, rồi quay về Thiên giới mà trò chuyện xã giao cùng các thần.

Cuộc sống thật nhàm chán, cho đến khi...Cuộc chiến sống còn của nhân giới, với kẻ độc tài - Him.
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 5.2: Vị thần sấm sét may mắn


Cuộc chiến diễn ra sôi nổi, đến cả những vị thần trên Thiên giố cũng đặt cược xem bên nào thắng.

Boomer chỉ thấy đó là trò trẻ con của nhân loại, nên cũng chẳng thích xen vào.

Nhưng anh cảm thấy cái này thật phiền phức, vì Angel và anh chẳng còn gặp nhau mấy lần.

Suốt nửa năm đó, anh còn không nghe tung tích gì của cô ấy nữa.

Khi cuộc chiến đã đến hồi kết, Boomer vui vẻ hạ phàm tìm kiếm Angel.

Nhưng những gì anh thấy, chỉ là một đống đổ nát.

Nơi anh và cô gặp đầu tiên, dưới tán cây cổ thụ cao lớn đã bị thiêu rụi cả, giờ chỉ còn tro và vài ba những tàn dư còn sót lại.

Cô nhi Angel từng ở đã trở nên hoang dại, vắng vẻ.

Thị trấn mà anh và cô thường tản bộ, lại trở nên hoang vu, không còn ai sinh sống.

Khắp nơi ngập mùi chết chóc.

Anh sợ hãi, cảm giác mà có lẽ anh chỉ dành cho Angel và ông Albanus, chạy thật nhanh và liên tục gọi tên cô.

Nhưng mãi mãi cũng chỉ nghe thấy tiếng vọng của mình.

Suốt ba ngày, anh không tìm được cô.

Nghĩ cô đã đến nơi trú ẩn, Boomer liền tìm đến những nơi khác gần đó.

Thậm chí đến những thành phố, đất nước khác.

Nhưng vẫn không thấy được ai.

Một ngày nọ, anh bất lực trở về nhà mình.

Đúng lúc đó, anh gặp Rosa dẫn theo hai thiếu niên hệt nhau.

Theo điệu bộ, dáng vẻ, anh liền biết đó là hai đứa mà Angel nhận nuôi vài năm trước.Như anh đoán, vừa gặp lại anh, Rosa liền nhảy cẫng lên vui mừng, ôm anh mà hôn mà hít.

Hai đứa kia nhìn anh chằm chằm, nhíu mày rõ vẻ khó chịu.

Nhìn vào mắt chúng, anh có thể đọc ra câu: Có bạn gái rồi mà vẫn quay quanh chủ nhân bọn này.

Một tia oan ức mà không thể nói ra bắn xẹt qua đầu khiến anh bực tức.

"Anh đang tìm gì vậy?"

Rosa hỏi.

"Một... con người."

Boomer nói."

À phải rồi, bọn mi là Robinson đúng không?

Angel đâu rồi?"

Anh quay sang hỏi hai chàng song sinh.

Cả hai ngây người một lúc.

Anh thấy rõ, một tia đau đớn, buồn tủi đã ánh lên trong đôi mắt của bọn chúng.

Cả hai cúi gằm mặt, cả người run lên, đôi bàn tay nắm chặt đến gần gỉ máu:"Cô ấy chết rồi."

.

.

.

Angel, một cô nhi mang sức mạnh khổng lồ, cùng với hai người chị em thân thiết đã lập ra một nhóm Đại binh, chuyên đánh dẹp kẻ xấu.

Angel luôn giữ bí mật với Boomer về việc này vì sợ anh lo lắng.

Và cũng vì vẻ ngây thơ của cô gái, Boomer không do dự mà tin tưởng tuyệt đối.

Cô ấy tham gia vào cuộc chiến quái quỉ đó và giành chiến thắng.

Nhưng cái giá để trả là cả mạng sống của mình.

Cô ấy đã ra đi, để lại nụ cười trên môi......nhưng trong khi đó, anh vẫn còn nhởn nhơ trên Thiên giới.

Boomer dộng xuống bàn, khiến vài ba chiếc ly và chai thuỷ tinh rỗng bên trên rơi xuống và bể nát.

Anh lấy thêm một chai rượu đầy, rót đầy một ly khác rồi nâng lên nốc cạn.

Cứ như thế cho đến khi trên bàn anh chẳng còn một chai rượu nào cả.

Boomer tức giận, dạt hết đống ly và chai trên bàn xuống đất, quát to:"SAO CHỈ CÓ NHIÊU ĐÂY!?

MAU ĐEM RA HẾT ĐI!"

Chủ quán sợ hãi, kêu nhân viên mang rượu ra cho anh.

Và trong suốt mấy ngày liền, Boomer cứ trụ lại trong quán rượu đó mà nốc hết từng chai, từng ly một...

Cuối cùng, anh gục xuống bàn và thiếp đi.

Nhưng cũng không ai dám gọi anh dậy.

.

.

.

"Boomer, dậy nào!"

Giọng nói thánh thót đó...

Lẽ nào!?

Toàn bộ không gian lúc ấy chỉ là màu trắng và bao phủ bởi những đám mây hồng mộng mơ.

Đứng trước anh là một thiếu nữ xinh đẹp mang mái tóc vàng óng, đôi mắt bầu trời cùng vẻ đẹp tựa như thiên thần trên Thiên giới.

Cô cười dịu dàng với anh, cất tiếng:"Ôi trời, anh nồng nặc nùi rượu."

"An-Angel..."

Boomer như không tin vào mắt mình, chạy đến ôm lấy cô.

Nhưng lạ quá, anh không thể nào ôm được!

Khi anh đưa tay về phía cô, nó không thể chạm được mà xuyên qua!

"Em-Angel, em vẫn chưa chết, đúng không?

Em-em đang ở đâu đó...

Linh hồn!

Đúng rồi!

Hãy cho anh biết linh hồn của em ở đâu.

Anh-anh sẽ hồi sinh em..."

Boomer bảo, hai mắt ngấn lệ.

"Không, Boomer.

Em muốn sống một cuộc sống bình thường."

Angel bảo.

"Em muốn như mọi người, chết rồi được chuyển kiếp.

Em đến đây là để... nói lời từ biệt."

Boomer như không thể tin vào tai mình nữa.

Anh hét:"Không!

Anh không chấp nhận một lời từ biệt nào cả!

Anh muốn em mãi mãi ở với anh!

Anh muốn em... muốn em trở thành... gia đình của anh..."

Boomer khuỵu xuống, ôm mặt khóc nức nở.

Angel khom người, vỗ về anh như vỗ về một đứa trẻ.

Cô bảo:"Đừng khóc nữa mà, Boomer."

"Anh biết không, thật ra...

Him chưa bị giết hẳn."

Boomer giật mình:"Cái gì!?"

"Hắn ta đã hoá thành một dạng nào đó mà chúng em không biết, cần một lượng lớn sức mạnh để hồi sinh."

"Em biết, chuyển kiếp sẽ có thể trì tệ việc tìm kiếm hắn.

Nhưng em muốn được nghỉ ngơi..."

"Ý em là..."

"Em hứa đó, Boomer, dù là kiếp nào, cuộc sống nào, em sẽ đi tìm anh!"

"..."

Boomer cảm động nhìn cô gái trước mặt.

Không gian trở nên mờ ảo, cả cô gái kia cũng chẳng thấy rõ.

"Hẹn gặp lại anh, Boomer."

Giọng nói Angel vẫn vang vọng trong đầu anh.

.

.

.

Boomer tỉnh dậy, bình minh lên.

Anh tính hết số tiền và thiệt hại mà mình gây ra với chủ quán, sau đó trở về Thiên giới và trở thành một vị thần may mắn kế nhiệm của Albanus.

Suốt mấy chục năm sau, mọi thứ vẫn yên bình.

Nhưng... ai rồi cũng sẽ có một lũ anti.

Những kẻ không thích anh, ganh tị với anh đã lên kế hoạch, nhốt và phong ấn anh vào một không gian khác.

Anh rơi vào giấc ngủ nghìn năm, đến khi tỉnh dậy, trước mắt anh là cô gái mang dáng vẻ của Angel.

Là em sao?

Hậu đậu thế... có vẻ không phải đâu nhỉ?Sau nhiều thử thách, khó khăn.

Anh đã nhận ra một Angel trong cô gái đó - Bubble.

Nhưng cũng vào lúc đó, anh cũng phải nói lời tạm biệt.

Anh không muốn em dính vào rắc rối nữa.

Hãy quên anh đi. ___0o0o0___
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 6: Thân phận


Buttercup tản bộ khắp thành phố, rồi trở về chuyến xe của lớp mình.

Cô không hứng thú với việc này lắm và vẫn mong Blossom có thể tham gia cùng.

Nhưng bà chị đó cũng không thèm xuất hiện trong suốt chuyến đi từ nãy đến giờ.

Hay vì công việc của bả quá bận rộn nhỉ?

Dù sao cũng vừa này vừa nọ mà, chẳng trách bả được.

Chuyến đi này vô cùng nhàm chán, nhưng cô cũng không thể từ chối nó.

Buttercup được mời vào đội Kỵ sĩ mà!

Cô muốn tham quan mọi nơi, mọi địa điểm để khi nhậm chức không có bỡ ngỡ.

Vả lại, chuyến đi này có Andrew nên mọi khi chán quá thì tới trò chuyện với ảnh.

Ảnh là người tốt bụng, đàn ông mẫu mực mà!

"Buttercup, thấy em rồi!"

Giọng Andrew vang lên.

Buttercup ngẩng đầu lên thì thấy anh đang chạy về phía mình với niềm vui còn vương vấn trên gương mặt.

"Andrew!

Em nghe nói anh có việc nên không dám tìm."

Buttercup ngạc nhiên.

Khi nãy còn có người nói với cô ảnh bận mà?"

Anh làm xong rồi.

Thiệt ra là bạn anh niệm tình bạn bè mà giúp đỡ."

Andrew gãi đầu:"À, có chỗ này vui lắm.

Anh còn nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Em muốn đi cùng không?"

"Ồ!

Được thôi, em cũng đang chán."

Buttercup gật đầu đồng ý rồi đi theo Andrew.

Andrew dẫn Buttercup đến các quầy ăn, quán nước, đến các tiệm tạp hoá và siêu thị, mua nhiều quà lưu niệm cho cô.

Buttercup thắc mắc tiền đâu ra mà ảnh có nhiều thế.

Ảnh bảo là ở những công việc trước, anh được nưc quản lí ưu ái nên tăng lương.

Ảnh kể, có ngày kia anh vào mà chẳng làm gì cũng được thưởng tiền.

Buttercup lầm bầm:"Kỳ lạ nhỉ?"

Sau một hồi dạo chơi, Andrew dẫn Buttercup đến một đền thờ cũ kĩ ở một góc vắng người trong thành phố.

Andrew bảo:"Chỗ này thờ một vị tướng trong lịch sử.

Linh lắm!"

"Em không tin lắm.

Hồi đó em và mấy chị đi cúng, rồi bị kéo vô mấy mớ rắc rối.

Giờ nghĩ mà sợ."

Buttercup mút mút cây kẹo bạc hà trong tay.

"Anh cũng đến thờ à?"

"Không."

Andrew lắc đầu:"Anh chỉ nghe phong phanh, ở đây có một quả cầu pha lê có thể thấy quá khứ.

Mong là nó chưa bị lấy cắp."

Nghe vậy, Buttercup phì cười:"Anh mà cũng tin vào mấy thứ đó à?"

"À mà em cũng có nghe có mấy người được..."

"Như chị em à?"

Andrew không biết khi nào đã bước vào, hỏi vọng ra.

Anh lấy ra những chiếc hộp cũ rồi lục lọi bên trong.

"Ừm..."

Buttercup gật đầu.

Nhưng rồi nhận ra gì đó không được bình thường, liền ngẩng lên nhìn anh chàng bên trong.

"Anh-anh làm gì vậy?"

Vốn hỏi "tại sao anh biết?" nhưng vẫn nên để sau.

"Kiếm quả cầu đó."

Andrew nói với giọng nhởn nhơ:"Chỗ này được bạn anh mua rồi.

Vì nó ít ai biết đến."

"Sao bạn anh mua?"

"Chắc nó thích."

Andrew nói.

"A!

Đây rồi!"

Andrew vui mừng, quay đầu lại gọi:"Buttercup, đến đây.

Em thử trước đi.

Lady first mà!"

Buttercup do dự rồi bước vào, liền thấy một quả cầu pha lê xinh đẹp, đặt trong chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi.

"Sao anh không---""Em chỉ cần nhìn vào, không chớp mắt.

Em sẽ thấy một sương mù bao quanh mình."

Andrew nghiêm túc:"Em sẽ hoà vào tiền kiếp, hai trở thành một."

"Nhưng---""Nhìn đi mà!"

Andrew nài nỉ khiến Buttercup mềm lòng.

Thôi thì chàng trai tốt bụng ạ, vì cô tin tưởng anh đấy.

Buttercup nhìn vào quả cầu pha lê, tập trung hết sức.

Bỗng, đầu óc cô trở nên mơ màng và toàn bộ không gian bị bao phủ bởi mây mù...

Buttercup ngất đi.

Andrew đỡ lấy cô, nở nụ cười khoái chí.

Từ ngoài cửa, hai bóng người bước vào.

Cô gái hỏi:"Con bé không sao chứ?"

"Chút nữa sẽ thức thôi."

"Hãy chắc chắn điều đó đấy, Butch ạ."

Mái tóc cam dần hiện rõ, đôi mắt hồng ngọc nghiêm khắc nhìn cậu chàng.

Kế bên, một chàng trai cũng tóc cam nốt, mắt đỏ với cái nón kết đỏ như màu mắt.

.

.

.

Cuộc tuần tra hôm ấy (chương 2) hoàn toàn ngoài dự kiến của Blossom.

Tiếng động cô nghe thấy đến từ một bụi rậm gần đó.

Một con người cao ráo đi ra từ bên trong, mái tóc cam dài và cái mũ đỏ quen thuộc.

"Br---" Blossom ngạc nhiên.

Nhưng cũng không muốn nhận nhầm người, cô hỏi cho chắc chắn:"Ngươi là ai?"

Anh chàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hiện lên, ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ lạnh lùng.

Anh cất tiếng gọi:"Blossom."

"Tôi đây."

Blossom lặng thinh, đứng như trời trồng.

Sau đó, hai người khác xuất hiện.

Một người mái tóc đen, vẻ lãng tử.

Một kẻ mái tóc vàng, mang vẻ dịu dàng.

Cả hai cùng chàng trai tóc cam kia...

đều là những Servant đã chạy đi vào hôm đó.

"Cả ba người..."

Blossom thầm thì.

"...đi đâu vậy hả?"

Cô cố kìm lại sự vỡ oà của mình:"Suốt năm năm qua!?"

Cả ba ậm ừ không nói.

Sau vài phút yên lặng, Brick lên tiếng:"Blossom, tôi cần các cô giúp sức.

Chúng tôi đã mất đo một phần lớn sức mạnh, vì những viên ngọc đó bị vỡ.

Chúng tản ra, một phần tan vào không khí, một phần tụ lại một điểm đầy hắc ám."

"Các cô...

đều có liên quan đến Tam Đại Nữ Binh trong truyền thuyết."

Blossom kinh ngạc:"Liên quan?"

Boomer bảo:"Chúng ta vào nơi khác nói chuyện.

Chúng ta không nên để người khác nhìn thấy."

Anh xoay người đi.

"Cả ba cô, tuy không phải ai cũng là tiền kiếp của họ, nhưng vô cùng có liên quan."

"Ý anh là sao?"

Blossom thắc mắc.

"Cả ba các cô, một là họ, một là đệ tử, một là con cháu."

Butch nói bằng giọng bất cần.

"Tôi mong gặp lại Buttercup..."

Blossom trừng trừ vào anh, tư thế như chuẩn bị rút kiếm nếu anh nói sai lời nào.

Butch tuy giờ mạnh hơn nhưng cũng sợ, lại một phần không muốn gây điểm xấu với cô.

Vì sao nhỉ?

"Cũng nên đi thôi.

Các anh biết chỗ tốt chứ?

Tôi không có đủ thời gian."

Blossom nói."

Được thôi.

Đi theo tôi."

Boomer bảo rồi dẫn đầu cả nhóm vào nơi mà họ vừa ra.

Vì một lí do nào đó, Blossom vẫn đặt niềm tin vào họ. ___0o0o0___

Li xin lỗi vì ra trễ nhé!

Vì Li vừa thi vẽ xong và muốn lười một tí 🙂).

Do đó, Li để đến tối nay đăng :]]

Xin lỗi mọi người nhé!!! (Nói câu này, thực sự Li cũng thấy mình thiếu đòn :>>)
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 7: Hắn và Nó


Blossom đi theo ba chàng trai đến một cái hồ nước trong veo.

Xung quanh hồ, cô có thể thấy vài con vật nhỏ đang uống từng ngụm nước, sau đó liền chạy đi khi thấy có bóng dáng của con vật lớn hơn xuất hiện.

Khu rừng này có đôi chút gì đó quen thuộc, hình như ở thế giới kia, cha đã dẫn cô đến một nơi như này.

"Nơi này khi chúng tôi đến vẫn còn vương vấn sức mạnh của chúng tôi."

Boomer nói, giọng nghe rất hệ trọng.

Blossom im lặng nhìn chăm chú vào anh.

"Theo lời của một số tên trên đó..."

Boomer chỉ lên bầu trời xanh um:"Một tên quái vật mặt người, thân tôm đã xuất hiện.

Sau khi ba tia sáng – hay nói đúng hơn là nguồn năng lượng bị vỡ ra đến."

Blossom nhíu mày:"Thế có liên quan gì?"

"Theo truyền thuyết, một tên khốn độc tài đã xuất hiện vào mấy trăm năm trước, khi mà Tam Đại Nữ Binh huyền thoại vẫn còn sinh sống tại mảnh đất phàm trần này."

Boomer bảo:"Hắn vô cùng tàn nhẫn.

Mọi thứ hắn cần, hắn phải có.

Mọi thứ hắn. ghét, đều phải không tồn tại.

Sức mạnh của hắn vượt trên nghìn người, vô cùng mạnh mẽ."

Boomer quay đầu lại, khó khăn nói:"Ha-Hắn... còn mạnh hơn cả chúng tôi."

Blossom nhướng mày:"Hơn... cả?"

Brick kéo mũ xuống, che đi gương mặt của mình.

Butch dán mắt vào bụi cây cạnh mình.

"Đúng."

Boomer gật đầu:"Khi chiến tranh xảy đến, tôi không bước xuống nhân giới như sư phụ của mình dạy bảo.

Lí do rất đơn giản, tôi biết mình không đánh được với hắn."

"Cũng vì lẽ đó... mà tôi cũng lạc mất đi người mình yêu nhất..."

Blossom thấy vẻ buồn bã trong đôi mắt của Boomer, liền không hỏi gì thêm.

"Nhưng, vẫn có một số lỗi sai ở đây."

Boomer nhấn mạnh:"Truyền thuyết kể rằng, Tam Đại Nữ Binh một mình đánh thắng tên đó.

Nhưng không, họ có thêm sự giúp sức của nhiều người khác."

"Như ai đó nói khi nãy, các cô có liên quan đến họ."

Dừng một đoạn, Boomer nói tiếp:"Tôi sẽ cho cô biết sự thật này.

Bubble là kiếp sau của Lôi Binh.

Có lẽ cô cũng biết rồi, đúng chứ?"

"Thật ra với quả cầu Memory của Robinson, cô có thể kiểm tra lại lời tôi nói."

"Buttercup, tuy không phải kiếp sau của Phong Binh, nhưng lại là đệ tử chính thức của Phong Binh."

"Ý anh là sao?"

Blossom hỏi:"Con bé bây giờ mới hai mấy tuổi."

"Nghe này, Blossom.

Tôi biết chuyện này rất kỳ lạ, nhưng thực sự, cô ấy có thể nói là có tuổi đời hơn các cô gấp trăm lần đấy."

Boomer hạ giọng.

"Việc nhiễu loạn không thời gian đã khiến cô ấy trở nên như vậy.

Nếu muốn, ta chỉ cần cho cô ấy phục hồi ký ức mà thôi."

"Nhiễu loạn không, thời gian không phải chỉ khiến di chuyển đến một nơi khác cùng thời điểm đó, hoặc về quá khứ, tương lai, hay là di chuyển đến một nơi khác với thời điểm sai lệch mà?"

Blossom nhăn mặt:"Anh không nhầm lẫn gì đó chứ?"

Boomer nhún vai:"Tôi chỉ gặp nó một lần, đó là sau khi trận chiến khủng khiếp ấy kết thúc.

Tôi thấy bầu trời đen lại, những đám mây phải dạt ra để thứ đó tiến đến."

"Tôi không tin là lần đó nó không hút cái giống gì vào."

Im lặng nãy giờ, Butch mới lên tiếng:"Thiệt ra việc lập khế ước không đơn giản như cô nghĩ đâu, Blossom."

"Với Thiên thần, một lẽ nào đó vì cái tính chất bắt buộc của họ nên việc đó lại khá dễ dàng.

Cũng như Boomer đã quỳ xuống khi khế ước bắt đầu hoạt động theo như Bubble và anh ta kể.

Và một tên bán thần, bán quỷ như anh ta cũng chỉ khó thêm một tẹo."

Butch chỉ ngón cái vào Brick:"Đối với quỷ mới khó cơ."

Butch chỉ vào mình:"Vì hơn ai hết, chúng tôi rất kiêu hãnh."

"Mỗi con quỷ khi đến một tuổi nào đó sẽ bắt đầu nảy sinh tình cảm với một giống loài khác rồi theo một bản năng khốn nạn, chúng sẽ bỏ đi thứ chúng từng yêu thương đó như chưa bao giờ để mắt đến."

"Những con quỷ mà không làm được điều đó, có thể nói là không đáng để làm quỷ.

Nhưng rồi vì lí do giống chó nào đó, cái tư tưởng đó ngày một thay đổi.

Đến nỗi mà chúng tự cho rằng, kẻ nào bỏ bê người mình thương thật không xứng đáng là một con quỷ."

"Rồi một ngày nọ, con quỷ biến thái kia lên Nhân giới để tìm ý trung nhân.

Nói thẳng ra là vì bà sư phụ của hắn cứ luyên thuyên mãi về việc lấy vợ sinh con, kiếm cháu cho bả ẵm bồng.

Vốn chỉ lên đó chơi chơi, giết nhiều người càng tốt, ấy vậy mà lại gặp được một con nhỏ xấc láo khiến mình phải ký khế ước ngu xuẩn đó."

Blossom, Boomer, Brick không biết từ khi nào đã ngồi chụm lại một chỗ, nghe Butch kể như đi xem phim rạp.

Nếu bây giờ mà có bắp rang thật hay biết mấy a."

Sau đó hắn và nó đã ở cùng nhau trong một mái nhà.

Mặc kệ hắn nhiều lần muốn sàm sỡ (và bị ăn dép thay cơm) nhưng nó chưa bao giờ giận và đuổi hắn đi cả.

Đến một ngày, hắn lại cảm thấy lo lắng khi nó đã nửa đêm không về.

Chẳng biết làm sao mà chân hắn tự nhiên chạy khỏi nhà, miệng hắn gọi nó í ới."

"Cái này gọi là tự vả ấy nhỉ?"

Boomer thì thầm hỏi Blossom.

"Ừm.

Cú này đau lắm đấy."

Blossom gật đầu.

"Chắc đau hơn việc té cầu thang."

Brick bổ sung.

"Này, tôi đang kể chuyện đó."

"E hèm."

Butch tằng hắng:"Khi phát hiện ra nó, hắn thấy nó ngồi ở một xó với cái chân đang rỉ máu, bản thân tự xé tay áo và phần chân váy để làm băng.

Kế bên nó là con mèo nhỏ đang cuộn mình mà ngủ.

Hắn hỏi ra, mới biết nó vì cứu con mèo khỏi lũ chó săn lạc chủ mà thành ra như thế.

Lúc đó, hắn thấy tim mình đập thình thịch."

"Hắn và nó trải qua bao thăng trầm, đi đâu cũng có nhau.

Nếu nó không hỏi về gia đình, thì hắn đã quên béng luôn bà cô già đang chờ ở nhà.

Hắn tự nhủ một ngày nào đó sẽ dẫn nó đến ra mắt.

Và ngay đó cũng đến, hắn diện cho mình trang phục thật đẹp mà ra trước mặt nó.

Nhưng kì lạ thay, mặt nó lại u sầu, buồn bã như nào ấy."

"Hắn định ngỏ lời, nhưng nó lại... muốn phá vỡ khế ước."

"..."

Blossom bỗng nhiên nhớ đến hôm mà cả ba nói với các cô là không cần đến các cô nữa.

Việc đó thật khiến hai đứa em cô đau lòng, cô... cũng thế."

Hắn hỏi tại sao, nhưng nó không trả lời.

Nó chỉ mỉm cười toe toét như hồi mới gặp.

Rồi khế ước bị phá vỡ sau đó.

Nó đã dựng lên một kết giới quanh hắn, đủ mạnh để hắn không ra ngoài được và càng không cho hắn dùng đến sức mạnh của mình.

Nó chạy ra ngoài, khoá cả cửa.

Và sau hôm đó, nó không quay về nữa."

"Tờ mờ sáng, kết giới được giải toả.

Mọi thứ về nó trước đây ta đều biết được, nhưng giờ lại tiêu tan hết.

Khi bước ra khỏi nhà, hắn bất ngờ khi thấy một lá chắn mạnh mẽ bao phủ lấy căn nhà nhỏ đã đầy những vết nứt.

Bên ngoài chỉ còn một đống đổ nát với máu người tuôn chảy khắp nơi."

"Hắn thấy một lỗ đen khổng lồ ở đằng xa, sức gió nó tạo ra mạnh mẽ vô cùng, có thể khiến những thứ cách xa nó cũng phải di chuyển một đoạn ngắn.

Hắn cũng chẳng thèm quan tâm, xông ra mà đi tìm kiếm nó.

Hắn muốn hỏi rõ mọi chuyện, muốn nó trở về với hắn."

"Nhưng rồi...

Hắn gặp một người, người đó bảo rằng nó đã đi theo Phong Binh và hy sinh trong cuộc chiến.

Khi lỗ đen ấy xuất hiện, nó cùng những thứ khác đã bay vào trong và lỗ đen đóng lại."

"Hắn sau đó như người mất hồn, gái xinh, rượu ngon cũng chẳng làm hắn khá hơn được.

Rồi sư phụ hắn cũng bỏ hắn mà đi vì sự chán nản trên cõi đời..."

"Hắn tự nhủ cần có một cuộc sống tốt hơn nên trở nên ăn chơi sa đoạ.

Đến nỗi mà lũ cùng tộc phải tức giận mà giam hắn ở một không gian chết tiệt.

Rồi hắn lại gặp một con nhóc như nó, cũng xấc xược như nó.

Nhưng hắn lại nghĩ không thể nào được."

"Nhưng hắn đã lầm..."

"Hắn đã biết vì sao lúc đó nó làm vậy, và cũng làm như thế với chính nó... khiến nó khi nhìn lại, cũng khiến nó trơ nên bực tức hơn..."

Butch trông như cam chịu mọi thứ.

Thật ra điều này cũng chẳng trách gì anh nhưng..."

Anh nói vậy oan cho em tôi đó.

Không đợi nó tung đấm, tôi cũng sẵn cho anh xuống hồ thay."

Blossom đứng lên:"Giờ kiếm lúc giải thích với nó cũng không quá muộn đâu.

Có gì thì ăn đấm chút thôi, nó chuyên bạo lực mà."

"..."

Butch nản chí nhìn Blossom:"Này, cô có phải đang giúp tôi vào con đường nhập viện không thế?"

Blossom trông như vô tội:"Ai biết nhỉ?

Và đừng nghĩ là tôi cảm thấy nhẽ nhõm vì các anh quay lại.

Tôi còn giận đấy."

Ánh mắt cô bỗng chuyển sắc bén, trừng trừng hai tên đầu đen, vàng:"Nếu muốn trở nên thân thiết hơn với em gái tôi, thì có thể tôi là một mấu chốt quan trọng đấy."

"Ha-hả?"

Cả hai người giật mình.

"Đùa thôi!"

Blososm cười tươi tắn:"Mà cũng có khi là thật đấy!"

Mặt trầm lại rồi?Brick bên cạnh cũng nuốt nước bọt, chuyển ánh mắt sang chỗ khác tìm nơi an toàn hơn.

"Có vẻ ai đó cần lời xin lỗi."

"Gì?"

"Gì cơ?"

Blossom nhíu mày.

Brick nhìn cô trông quái lạ.

Rõ ràng cô ta vừa nói cân lời xin lỗi, nhưng hỏi lại là không?

Cô ta là người hai mặt à?____0o0o0____
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 8: Hợp tác


"Đến đây, Buttercup."

Phong binh Vivian là một người phụ nữ cá tính và mạnh mẽ.

Tôi chưa từng thấy bà khóc bao giờ.

Mà cũng vì thế, bà lại luôn cô độc một mình.

Khi ấy những gã đàn ông dường như chỉ chú ý đến đám con gái nhút nhát ngây thơ, chẳng thèm dòm ngó đến ai đó mạnh mẽ cả.

Không biết mọi người nghĩ sao, chứ tôi thấy lũ đó ngu gớm.

Họ lại không chọn một người đàn bà tuyệt vời như bà ấy làm bạn đời mà đi chọn một lũ rắn độc hay lũ chuột nhắc chỉ biết bám víu lấy chân mình.

Một lũ ngu ngốc.

Và cũng vì thế, tôi biết mình may mắn hơn bọn chúng gấp bao lần.

Bởi lẽ, người đàn bà tuyệt vời ấy chính là sư phụ của tôi.

Mặc dù nhiều lúc cãi cọ vì những chuyện vớ vẩn, nhưng đối với tôi, bà ấy lúc nào cũng tuyệt vời.

Nghe bà gọi, tôi đương nhiên chạy đến với gương mặt vô cùng háo hức và mong chờ.

Bà sẽ cho tôi cái gì vào hôm nay?

Một nhiệm vụ khó nhằn với đám tội phạm?

Hay là một chuyến phiêu lưu đi khắp cả nước?

Dù là gì đi nữa, tôi cũng mong chờ lắm!Mái tóc trắng điểm màu xanh của sức sống phất phơ theo làn gió nhẹ khiến bà ấy trở nên mê hồn hơn gì hết.

Trong Tam đại nữ binh, nếu quyến rũ nhất là Thuỷ binh đáng yêu nhất là Lôi binh, thì bà ấy – Phong binh lại là người xinh đẹp nhất.

Những thứ xung quanh chỉ là một cái nền để tô lên sắc đẹp của bà.

Tôi nghĩ vậy và tôi chắc chắn thế.

Tôi không thể nào chấp nhận được một tên nào đó, hay một ả nào đó chê bai bà ấy.

KHÔNG BAO GIỜ!

"Vâng, thưa sư phụ!"

"Trả lời ta, một chiến binh mạnh mẽ nhất khi nào?"

"Khi họ chiến đấu một mình ạ."

"Lí do?"

"Vì họ sẽ phân tâm đến việc gì cả, chỉ tập trung chiến đấu thôi."

"Thế họ cần gì vào lúc đó?"

"Một vật để bảo vệ bản thân và một vũ khí tự chọn."

"Đối với các Pháp sư chúng ta, vũ khí tối tân nhất là một thứ có thể truyền ma thuật vào, đúng không ạ?"

"Tốt."

"Nhưng ta muốn con nhớ một điều."

"Vâng?"

"Chiến đấu một mình không phải không để tâm đến bất kỳ ai.

Con người chỉ trở nên mạnh mẽ hơn bản thân khi họ có người mình yêu để nhớ về."

Bà ấy nở một nụ cười buồn.

"Đó là lí do vì sao... ta là người yếu nhất nhóm."

Thuỷ binh đã yêu một người, lập gia đình với người đó và đã sinh ra hai con.

Cô ấy có một gia đình để nhớ về, một mái ấm để không phải đơn độc trên cõi đời.

Lôi binh đã thương nhớ một người, để mắt đến một người.

Cũng vì thế mà ngài ấy đã biết đặt mạng sống mình lên cao và cố gắng thật nhiều để sống sót.

Nhưng Phong binh mãi mãi đơn độc trong một ngôi nhà giản dị cùng với một đứa đồ đệ như tôi.

Suốt đời bà vẫn không có một tên đàn ông nào nhìn đến, hay để mắt đến một tên đàn ông nào.

Và như thế, cho đến giây phút cuối cùng, bà không có người thân thiết nào để thương nhớ.

Chỉ là những giọt nước mắt đến từ những kẻ qua đường.

"Ta có chuyện này nhờ con."

.

.

.

Buttercup mở mắt ra.

Cô đã mơ thấy một giấc mơ dài rất hoài niệm.

Cô đã nhớ ra mình là ai và mình như thế nào.

Cô nhớ người đàn bà ấy, một người mà cô luôn thốt lên hai chữ tuyệt vời.

Và đáng buồn hơn là cái chết của bà ấy... không một người thân rơi lệ.

Sư phụ, ngài đã làm rất tốt.

Buttercup nhắm mắt lại, tưởng nhớ về người sư phụ đã khuất.

Những ký ức ấy tuy vẫn mờ nhạt, nhưng vẫn truyền đến cô cảm giác đau thương, làm tim cô đau lên từng nhịp đập.

Buttercup thở ra, cố gắng giữ tâm mình tịnh lại.

Tốt.

Cô gật đầu và bắt đầu quan sát xung quanh.

Có vẻ như cô vẫn còn ở ngôi đền đó.

Nhưng có một điều kỳ lạ, Andrew đâu?

Khốn khiếp!

Tên đó có vẻ là một gã lừa người!

Buttercup giơ nắm đấm lên, nghiến răng nghiến lợi.

Suy cho cùng thì lũ đàn ông chỉ là một lũ ngu ngốc, xảo trá---"Bùm!"

Một gương mặt xuất hiện trước cô.

Biến thái, dâm đãng, đáng ghét, xấu xa,... là những từ để cô miêu tả gương mặt đó.

Và không do dự một giây một phút nào, bàn tay yêu dấu của cô đã giáng xuống gương mặt trời đánh ấy một cú rất-đau-điếng.

"Á!"

Người đó kêu lên:"Sao cưng lại nỡ làm vậy với gương mặt đẹp trai nhất trần đời như anh chứ?"

Buttercup làm vẻ mặt không thể nào không méo mó hơn được nữa, khiến cho người kia phải thốt lên mấy chữ:"Kỳ lạ lắm à?"

Cô nhăn mũi, hai mắt nheo lại nhìn kĩ người trước mặt.

Và sau khi đã nhìn rõ từng nét, từng tàn nhang trên gương mặt, cô lập tức đứng dậy và rời đi mà không một lời từ biệt.

"Ối, baby, dừng lại nào!

Chúng ta chưa nói chuyện một giây một phút nào mà!

Xin em đó!

Để anh nói một câu cũng được!"

Người đó chạy theo, gọi í ới.

Buttercup dừng bước, quay lại hỏi:"Lẹ giùm, B*tch!"

"Là Butch chứ...?"

"Đủ rồi."

Buttercup không do dự quay đi, bước ngày càng nhanh hơn, khoảng cách giữa đầu hẻm và cô ngày càng thu hẹp."

Ấy!

Khoan, khoan, một câu nữa thôi!"

Butch chạy theo, tăng tốc dần.

Khi anh sắp với được tay cô thì... cô chạy luôn?"

Ấy!

BABY À!"

Butch gọi theo.

Lúc này, một bóng người chạy qua, cất tiếng:"Buttercup, chúng ta có vài chuyện cần nói."

Buttercup nghe giọng nói đó liền quay lại.

Đập vào mắt cô là bóng dáng cô chị gái "thoắt ẩn thoắt hiện" của mình. (Cơ mà Butch đứng chắn tầm nhìn của cô với Blossom luôn cơ mà?

Sao lại không thấy anh được nhỉ?)"Em có vẻ như đã thấy quá khứ của mình.

Cũng sẽ không sao đâu nếu em muốn chị đối cách xưng hô."

Blossom tiến đến, đẩy Butch ra cho trống chỗ.

"Chúng ta có vài vấn đề nho nhỏ đây."

Buttercup bảo:"Không đâu, cứ xưng hô vậy đi, em quen rồi."

"Vấn đề ở đây là gì?"

"Sắp tới, hoặc có khi là vài phút nữa cũng nên, một nhóm tội phạm đình đám nhất lịch sử có thể xuất hiện và gây náo động nơi này.

Trong đó có sự tiếp tay của một kẻ đã bị đánh bại bởi sư phụ em, Bubble và bà cố nhà chị.

Hắn sau khi đón nhận sức mạnh của đám Brick vì những mảnh ngọc bị vỡ đã hồi sinh lại."

Blossom xoa cằm:"Nói thế cũng không đúng.

Chỉ là bộ ba vĩ đại ấy đã không thể khiến hắn tiêu tan mà trở về một bộ xương khô khốc.

Sau khi đón nhận sức mạnh, hắn mới hồi phục lại thịt và da... hay vỏ gì đó của hắn."

"Ý chị là sao?"

"Chúng ta cần tiêu diệt hắn trước khi thế giới lại lâm vào cảnh như trước.

Vì thế chúng ta cần sự tiếp tay của bọn này..."

Blossom chỉ vào Butch và Brick:"...

Sau đó là lấy lại sức mạnh cho Bubble và em, đi tìm về gia tộc của Thuỷ binh và lật lại những gì cần thiết cho cuộc chiến."

Sực nhớ ra gì đó, Blossom quay lại nhìn tên Brick đang tựa lưng vào tường, khoanh tay trông rất ngầu lòi nhưng thực tế là đang cố gắng ngủ.

"Cần sự tham gia của Takahata chứ?"

"Rắc rối lắm nên để sau đi."

Brick ngáp dài:"Chỉ khi cần thiết thôi."

"Ok."

"Khoan đã!"

Buttercup kêu lên:"Tại sao phải hợp tác với họ chứ?"

"Ơ, baby, em không thích hợp tác với người đẹp trai, ga lăng, tốt bụng như tôi à?"

Blossom điềm nhiên đáp:"Có một sự thật là với sức của chúng ta hiện tại chẳng thể là gì với tên đó.

Nói lấy lại sức mạnh, thật ra là chỉ lấy lại những kĩ năng cần thiết cho mấy đứa thôi chứ ma thuật đâu phải ngày một ngày hai là lấy lại được?"

"Do đó, sự hợp tác của họ là vô cùng hợp lí."

"Nhưng---""Nghe này, đây không phải là vấn đề của em, Buttercup.

Chị muốn nhắc rằng việc này liên quan đến tương lai thế giới."

Buttercup cứng họng, chỉ biết nghiến răng nhìn xuống đất với gương mặt không phục.

Tại sao nhỉ?

Tại sao lại không phục?Những câu hỏi đó liên tục nhảy ra trong đầu khiến cô nhức nhối."

Vậy Andrew..."

Buttercup lườm Butch khiến anh chàng lạnh sống lưng:"...là anh sao?"

Butch gật đầu:"Vâng..."___0o0o0___

Hệ hệ, đoàn tụ rồi nha

(っ• ∪ •)っ

Mà mấy chị nhà ko biết là hết giận chưa nhể 'v' nói cho ngây thơ vậy thôi chư còn à.

Nhất Butch nhé, lo mà dỗ vợ đi hehe.

Mà không biết có ai thấy chương này Butch vã vợ quá không?

Mà rõ rành rành vậy chắc không ai không đê ý đâu ha.

Dịch lắm rồi nên mọi người hạn chế ra đường nha, có thì nhớ mang khẩu trang và rửa tay diệt khuẩn á.

Giữ gìn sức khoẻ nha, chống lại CoVid nào!!!

Li tặng tim động viên nè

ʕっ•ᴥ•ʔっ ❤❤❤❤❤❤❤❤
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 9: The Praises


"Eh...?"

Giáo viên chủ nhiệm của Bubble ngạc nhiên nhìn cô.

Chuyện là khi cả lớp đang định lên xe du lịch nơi khác, cô lại ngỏ lời muốn trở về nhà.

"Em chắc không đó?"

Bubble gật đầu tự tin:"Vâng!"

"Em còn hai ông tướng này mà, thưa thầy."

Bubble chỉ vào hai chàng Robinson bên cạnh mình.

Từ đằng xa, Boomer vẫn dõi theo cô mặc dù bị vây bởi đám con gái mê mẩn với sắc đẹp của anh thần này.

"Thế cũng được.

Đến nơi báo cho thầy nhé?"

"Vâng!"

Sau khi tạm biệt cả lớp, Bubble chạy đến chỗ Boomer.

Cùng lúc đó, Boomer cũng đi về cô khiến tụi con gái hụt hẫng rời đi.

"Chúng ta sẽ đến thành phố Christina.

Nơi đó có cả chị và em của em."

Boomer bảo:"Chúng ta sẽ dịch chuyển, hãy chắc rằng mọi người đều dính lấy nhau nhé?"

Nghe vậy, Bubble liền nắm lấy tau Boomer. anh em Robinson nắm tay nhau, Harry nắm lấy tay còn lại của Bubble.

Boomer dang tay còn lại, một vòng tròn ma pháp lớn xuất hiện dưới chân bọn họ.

Xung quanh nơi đó bỗng nổi gió lớn, làm bụi và cát bay lên thành một bán hình cầu.

Khi cơn gió biến mất, mọi thứ trở về vị trí của nó.

Nhưng bốn người kia lại mất tăm hơi.

.

.

.Tại một ngôi nhà bỏ hoang gần ngôi đền..."

Nghe anh giải thích đi mà, hai cái bông hồng đó có ý nghĩa rất riêng đó!

Với lại em chỉ nghe nghĩa của màu vàng, còn một màu nữa mà!

Nhớ lại đi!"

Blossom không biết khi nào đã chuẩn bị một cái tai nghe, bịt hết hai bên tai lại và xem xét những gì Brick thu thập được trong thời gian vừa qua qua vài cuộn giấy nhỏ.

Theo anh, băng tội phạm của Him gồm rất nhiều người nhưng mạnh nhất (ngoài hắn) chỉ gồm mười hai người duy nhất, gọi là "The Praises" Về hiện tại thì chỉ có thông tin của một số mà thôi.

Đứng ở vị trí cuối bảng là anh em nhà Amoeba.

Ở vị trí bét bảng của mười hai người mạnh nhất, nhưng đầu óc của chúng lại vô cùng bé nhỏ và cực kì nhát gan.

Thứ duy nhất giúp chúng vượt lên tất cả là nhờ vào cái miệng tài ba của tên Bossman và sức mạnh hoá lỏng của mình.

Nói cho cùng, cả ba Amoeba chỉ có vỏn vẹn Bossman là người đứng ở vị trí này.

Những người kia chỉ là "hưởng ké".

Đứng vị trí thứ mười một là Miko Shirogane.

Mặc dù là người tài ba nhất, nhưng cô ta lại có một nhược điểm chí mạng nào đó mà Brick vẫn chưa rõ.

Cô ta chỉ có thể sao chép ma thuật trong ba phút và khả năng sử dụng xuyên suốt chỉ kéo dài đến vài giờ.

Đứng ở vị trí thứ mười một cũng chỉ vì nhược điểm chí mạng và năng lực vốn có của mình.

Vị trí thứ mười là "Bí ngô".

Hắn là một Pháp sư sở hữu thể chất đặc biệt, có thể biến thành mọi quái thú.

Tuy nhiên trong một lần sơ suất, ma thuật của hắn bị mất kiểm soát dẫn đến việc cơ thể bị biến dạng theo.

Hắn trở thành một tên lông lá mập mạp, cao lớn với chiếc mũi to màu xanh lá và không còn khả năng hoá quái được nữa.

Tuy vậy, sức mạnh thể chất của hắn thật đáng gờm với sức đấm khủng khiếp có thể khiến mặt đất bị nứt nẻ, vỡ ra thành một cái hố gai góc sâu tận ba mét.

Tiếp theo đó là anh em nhà Gangreen.

Nói thế nhưng chỉ có hai người xếp trong danh sách này là Ace và Ivy.

Với Ace, anh ta sở hữu một ma thuật có khả năng đóng băng mọi thứ hoặc tạo băng bằng bàn tay hoặc chân mình.

Là kẻ đứng đầu, có khả năng lãnh đạo cao nhưng cực kì bạo lực.

Anh ta xếp hạng thứ tám trong mười hai người.

Và Ivy xếp hạng thứ chín.

Tuy nhiên với Ivy vẫn là một bí ẩn lớn.

Đứng thứ bảy là Takaaki.

Không có bất kỳ thông tin nào từ anh ta, ngoại trừ việc anh ta có khả năng đặc biệt của loài hổ và có khả năng biến thành chúng.

Đứng thứ sáu là Buddy.

Không có thông tin nào về anh ta.

Thứ năm là Mojo Jojo, một tên bác sĩ, nhà khoa học điên.

Hắn đứng thứ năm là nhờ những phát minh điên rồ của hắn và những con robot ma thuật của mình.

Hắn rất quyết tâm để làm ra chúng và dùng bản thân làm vật thử nghiệm khiến hắn trở thành một con khỉ đột da xanh kinh dị.

Hắn có khả năng biến mình thành một con robot chiến đấu với sức phòng thủ và sức tấn công đáng nể.

Thứ tư là Sedusa có khả năng hoá đá người khác.

Và đã khi hoá đá rồi thì trừ khi ả chết hoặc đồng ý thì không ai có thể thoát khỏi tình trạng đó được.

Chiếm vị trí ba hạng đầu là một nhóm nữ là Powerpunk Girls.

Không có thông tin về chúng.

"Trong số đám này, từ vị trí thứ mười trở xuống thì không phải là đối thủ của các cô."

Brick nói:"Có thì hãy cẩn thận với Shirogane.

Cô ta nham hiểm lắm."

"Làm sao anh có những thông tin này?"

Blossom hỏi:"Chúng khá là đầy đủ đấy!"

Brick hờ hững đáp:"Chỉ là có gián điệp."

"Huh?"

Blossom thắc mắc:"Ai thế?

Trong số đám này hả?"

"Hừm?

Có tận hai tên cơ.

Một đứa thì ở trong đó đó.

Còn một đứa giấu nghề làm lính quèn."

"À mà tôi chưa nói nhỉ?

Trong số mười hai tên đó có một tên phản anh hùng đấy."

Blossom ngạc nhiên.

Khi bước vào đội Kỵ sĩ, cô đã biết đến sự tồn tại của những nhóm người rất mạnh, gọi là "Anh hùng".

Nói ra thì họ là những người muốn noi theo Tam Đại Nữ Binh trong truyền thuyết và có đặc điểm chung là nhuộm ở phần đuôi tóc các màu: vàng, cam và xanh.

Bên phải cánh tay có đeo một băng rôn đặc biệt.

Họ là những con người đặc biệt và hoàn toàn là bí mật quốc gia.

Thông tin về họ chưa ai biết đến cả.

"Bubble!"

Giọng của Buttercup vang lên.

Boomer và Bubble đã xuất hiện ở ngay cửa, cùng với anh em nhà Robinson.

Trông thấy Butch và Brick, Bubble có vẻ sốc dữ lắm.

Nhưng sự xuất hiện của cô chị cả khiến cô ngạc nhiên hơn:"Chị-Chị không đi làm sao?"

"Cho dù hôm nay có việc chị cũng bị đuổi thôi.

Họ bảo học sinh như chị thì ở nhà mà đi chơi vài ngày cho khoẻ."

Blossom cuộn lại đống giấy:"Tìm chỗ ngồi đi và chị, cùng với đám này, sẽ giải thích cho mấy đứa."

"Chúng ta có vài nhiệm vụ trong hai tuần tới. chỉ tách ra khi cần thiết thôi nhé?"___0o0o0___
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 10: Đến Blue-Sky


Cô gái da ngăm, tóc xanh lưỡng lự đứng trước cánh cửa cao gấp đôi mình.

Hai tay không yên, cứ nắm lại rồi mở ra, cứ đưa ra chuẩn bị gõ cửa lại rồi thu về.

"Cô chủ, cô làm gì ở đây thế?"

"Á!"

Bliss Benedicta giật mình kêu lên một tiếng, nhìn về cô hầu vừa cất giọng.

"A...

Em-Emily, nhỏ tiếng thôi!

Anh-anh Bittor sẽ nghe thấy mất!"

Bliss giơ ngón trỏ lên môi, luống cuống nói.

Cạch!Cánh cửa được mở, Bittor bước ra với gương mặt lạnh lùng cau có như thường.

Nhác thấy cô em gái, anh ta lại càng cau có hơn.

Bliss nuốt nước bọt, hai tay bất giác đan vào nhau, cúi gằm mặt:"Em xin lỗi..."

"Cha mẹ nhờ em gọi anh xuống ăn..."

Bittor hừ một tiếng rồi rời đi.

Bliss thở phào, vuốt vuốt ngực mình:"Anh ấy không la.

May quá!"

"Cô chủ mắc gì phải sợ chứ?"

Emily hỏi."

Ha-hả!?

Đương-đương nhiên phải sợ rồi!

Anh ấy đáng sợ lắm, không phải sao!?"

Bliss lắp bắp nói.

"Anh-anh ấy rất mạnh...

Đẳng cấp khác với tôi nên..."

"Cô chủ lo lắng quá rồi đó."

Emily thở dài.

"Cô chủ cũng mạnh mà?"

Bliss nghe vậy, mặt đỏ ửng cả lên."

Kh...không...

Là...m gì co...ó."

Emily cạn lời nhìn cô chủ của mình.

Lại thở dài một lần nữa, cô nói:"Cô chủ cũng đi xuống ăn đi."

.

.

.

"Eh..."

Bubble kéo dài tiếng:"Đầu tiên là em á?

Tại sao vậy?"

"Vì em là tiền kiếp của Lôi Binh nên sẽ dễ dàng hơn.

Buttercup chỉ là đệ tử của Phong Binh nên có thể vài thứ sẽ không rõ.

Còn chị chỉ là một trong con cháu của Thuỷ binh thôi, sao chị có thể thấy được ký ức của cụ tổ nhà mình chứ?"

Blossom chán nản nói.Cả đám đang lên đường đến ngôi nhà mà anh em Robinson cùng Lôi Binh đã ở, bằng chiếc xe ngựa bình thường.

Theo ký ức mờ ảo của Bubble, cô bảo là có một thứ gì đó rất quan trọng ở đấy và Robinson cũng khẳng định vậy.

Nhưng khi đó họ không quan tâm nên cũng không rõ đó là thứ gì.

"Ngôi nhà đó ở đâu vậy?"

Buttercup hỏi.

"Nơi vắng nhất của thành phố Blue-Sky."

Harry đáp:"Nhưng tôi sợ rằng bây giờ chỗ đó bị đập để xây nên những căn nhà mới."

Bubble quay sang hỏi Boomer:"Gần đây anh có đến không?"

"Anh lúc trước còn không đến cơ."

Boomer đáp, thái độ dửng dưng.

Thật sự câu đó chỉ làm mọi người ở đây điên lên thôi.

Bạn trai người yêu gì mà một lần cũng không đến thăm nhà bạn gái mình.

Boomer dường như hiểu được mọi người muốn nói gì, liền giải thích:"Vì khi đó Lôi binh và tôi khá ngại ngùng mà!

Dù sao cũng là tình đầu-" "Anh cũng không hỏi nhà người ta luôn?"

Buttercup hỏi dồn."

Hèn gì mấy bữa ở nhà đều không thấy mặt mày anh.

Rồi lúc hai người hẹn hẹn hò hò thì ở thành phố xa lắc xa lơ."

Henry trề môi:"Có khi xấu hổ vì có bạn trai như thế nên Lôi binh-sama mới không muốn dắt về nhà."

Bubble bỗng nói lớn:"KHÔNG NHA!"

Cô kiên quyết:"Chắc chắn không nha!

Chắc chắn là vì tôi ngại thôi!"

Henry giật mình, cảm giác tội lỗi vô cùng.

"Buttercup, em nhìn kìa, bông hoa đó đẹp lắm!"

Butch vui vẻ chỉ về một bông hoa.

Nhưng vì xe chạy nhanh quá nên nó bị khuất đi.Buttercup quay qua hỏi Blossom:"Trước giờ chị có đi qua đó chưa?

Blue-Sky ấy!"

"Thú thật là chưa."

Blossom lắc đầu:"Không biết vì sao chứ ở đó yên bình dữ lắm nên chị chưa từng tới luôn ấy."

Hai anh em Robinson tự hào nói:"Chỗ ở của bọn này mà lị!"

"Mà chị nghe nói gần đây đã thay Chủ tịch thành phố vì người kia tới tuổi nghỉ hưu.

Vào ngày hôm trước, số người phạm tội của thành phố đó cũng tăng chút ít nhưng không nhiều."

"Ý cô là sao?"

Anh em Robinson hỏi.

"Có thể là có vài vấn đề ở đó."

Blossom bảo.

"Với lại không biết Bubble nhớ không nhỉ?"

"Dạ?"

Bubble giật mình.

"Ở đó cũng có một biệt thự của gia tộc Benedicta.

Có thể Bliss cũng đang ở đó."

"Vâng!?"

Bubble vui mừng reo lên:"Thật sao ạ?"

"Benedicta?"

Brick yên lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng:"Các người gặp lũ đó rồi sao?"

"Một Thần tộc lớn nhỉ?

Tôi mong gặp họ quá, lâu rồi chưa ghé chơi."

Boomer cười thích thú.

"Nè, nè, nè, Buttercup!

Tới đó anh bao em ha?"

"Blossom, ở đó có gì ăn không?"

Buttercup lờ Butch đi.

"Có nhiều món ngon lắm."

Blossom đáp.

"Nhưng chị chưa thử bao giờ."

"Thế thì ăn thôi, chị bao em nha?"

Buttercup nài nỉ.

"Không đâu em."

Blossom cười nói."

Gì chứ?"

Buttercup trề môi."

Còn em?"

Bubble hỏi."

Không ngoại lệ."

Bubble chán nản nhìn bà chị của mình.

Nhưng một ý nghĩ thoáng qua, cô liền quay sang ôm tay Boomer:"Thôi, hông cần chị đâu.

Em có Boomer lo rồi!"

Nói rồi, cô chồm người lên hôn gò má cậu chàng.

Boomer quay sang hôn đáp lại.Những người còn lại nhìn vào:"Xin lỗi nhưng ở đây không muốn có dịch vụ phát cơm chó."

.

.

.

Gian phòng lạnh lẽo, tối tăm...Gã quái vật da đỏ ngồi trên chiếc ghế lớn."

Thưa ngài đã gọi bọn tôi?"

Những sinh vật dị dạng kì lạ xuất hiện.

Chúng không có hình dáng nhất định như những con trùng biến hình.

Cả cơ thể chúng có dạng như chất lỏng màu xanh, trên cùng có mắt và miệng.

Tên cầm đầu đứng ở giữa, là Bossman có đội mũ cao bồi, là người to nhất.

Bên trái là người gầy nhất, Slim đội mũ cao bồi như Bossman nhưng bị chẻ đôi ở đỉnh.

Còn lại là người nhỏ nhất, Junior.

Họ là bộ ba Amoeba, một trong các "The Praises"."

Ta có nhiệm vụ cho các ngươi tại Blue-Sky."

Gã da đỏ nói."

Là gì ạ?"

"Một lũ phiền phức và một đám liên quan đến kẻ đánh bại ta khi trước đang trên đường đến đó.

Tìm và giết chúng!"

Nói xong, gã ném cho Bossman tám tấm hình.

"Ối-" Bossman sợ hãi reo lên:"Ngài-ngài Him, ba tên này không phải là!?"

Hắn run run nhìn vào ba chàng trai mái tóc cam, vàng và đen.

"Có thể các ngươi sẽ không thể giết chúng, Amoeba.

Nhưng nếu các ngươi biết cách cho chúng uống thuốc này..."

Him ném cho cả ba ba lọ thuốc:"Chúng sẽ bị tê liệt và không dùng phép được nữa.

Thời gian chỉ trong năm phút.

Lợi dụng thời cơ mà giết chúng."

"Vâng!"

Bossman nói bằng giọng chắc nịch.

"Đi nào!"

Nói xong, Amoeba liền chui qua kẽ hở của cửa và bay ra ngoài.Hôm nay, trời thật nhiều mây___0o0o0___
 
[Ppgxrrb] Tam Đại Nữ Binh (Phần Ii)
Chương 11: "Vào lúc đó, những cơn gió thật dễ chịu."


Blue-Sky, một thành phố yên bình trong nhiều thập kỉ qua.

Tuy nhiên vào những ngày gần đây, thành phố yên bình này lại nổi sóng tội phạm.

Tuy rằng những thủ thuật tội phạm ở đây không tinh vi bằng những thành phố khác, nhưng số lượng lại tăng quá đột ngột khiến dân tình cũng hoang mang.Những cảnh sát ở đây vì không đối mặt nhiều với tội phạm nên hành động có vẻ nghiệp dư.

Việc bất ngờ phải tăng cường kiểm tra khiến họ không kịp thích ứng, nhiều người dễ xao động dễ giúp tội phạm tẩu thoát Cũng vì lẽ đó, gia tộc Benedicta – một gia tộc quyền quý đã cư ngụ ở đây từ lâu cũng phải chịu nhiều phiền phức không đáng nói.

Chẳng hạn nửa đêm lại có trộm vào nhà, mặc dù nhờ an ninh nên chúng đã nhanh chóng bị vệ sĩ bắt giữ nhưng cũng không dễ chịu là bao.

.

.

.

"Theo lịch sử kể lại, trưởng gia tộc Benedicta hai đời đầu đã từng theo và trao cả tính mạng cho Lôi Binh.

Trong cuộc chiến lịch sử đó, họ đã chiến đấu và qua đời sau khi truyền lại gia sản cho đời thứ ba.

Những năm sau đó, gia tộc Benedicta tiếp tục phát triển mạnh mẽ và được những vị thần trên Thiên giới trao thưởng đặc biệt.

Theo ghi chép, những người mang dòng máu Benedicta sẽ sở hữu Lôi Thần thuật – một ma thuật bẩm sinh của một vị thần, và họ sẽ có quyền ngang một vị thần cấp trung."

"Đến nay cũng đã là đời thứ hai mươi mốt rồi và đời thứ hai mươi hai đang đợi ngày lên nhậm chức."

Blossom ngừng lại việc giải thích, quan sát một lượt xem có ai muốn hỏi gì không.

Bubble giơ tay lên, hào hứng nói:

"Em có vài câu hỏi."

"Thứ nhất, tại sao chị kể về gia tộc Benedicta?"

Blossom điềm nhiên đáp:

"Trong số những người thân tín nhất của Lôi Binh thì họ là người đáng tin cậy nhất."

Cô nhìn sang anh em Robinson:"Ý tôi không phải hai người không đáng tin, chỉ là vì Lôi Binh quá bảo vệ hai người nên nhiều việc giấu diếm, đành nói với kẻ khác."

"Như tôi nói khi nãy, gia tộc Benedicta có quan hệ khá tốt với Lôi Binh.

Hiện tại, chúng ta cần lấy lại sức mạnh của ngài cho Bubble nên có rất nhiều khả năng có thể xảy ra."

"Và khả năng cao nhất lúc này là ngôi nhà khi xưa mà hai người (Robinson) và Lôi Binh từng sống đã bị đập nát rồi cũng nên.

Do đó, rất có thể người nhà Benedicta trước đó đã kịp gom góp những gì quan trọng với ngài.

Chúng ta cần phải lợi dụng điều đó."

Bubble gật đầu, hỏi tiếp:

"Thứ hai, em muốn biết tình hình của gia tộc Benedicta."

Blossom vẫn tiếp tục đáp:

"Chị không rõ lắm, Bubble.

Theo như chị được kể, gia tộc đó có năm người gồm gia chủ tiền nhiệm, gia chủ hiện tại và phu nhân của ông ấy cùng hai đứa con song sinh."

"Gia chủ hiện tại là Pantherives Benedicta.

Đời tiếp theo là Bittor Benericta."

Bubble kinh ngạc:

"Là cái tên đã tấn công Bliss khi đó và chế nhạo Boomer!"

Boomer cảm thấy hơi khó chịu nên chau mày một cái.

"Theo chị nhớ là vậy."

Blossom bảo.

"Em gái song sinh của hắn, Bliss Benedicta lại bị hắn ghét bỏ vì cô ấy không thể điều khiển tốt ma lực của mình.

Tuy nhiên, gia chủ đời trước lại khá cưng cô cháu gái nên hắn rất tức giận và gần như muốn đoạn tuyệt với cô ấy."

"Trong những buổi ra mắt trước công chúng, Bliss luôn vố bắt chuyện với Bittor nhưng anh ta luôn rời đi nhanh chóng."

Bubble nhăn mặt:

"Tên đáng ghét."

Buttercup khoanh tay:

"Nhưng gã đó cũng rất mạnh, không phải sao?

Cứ nhìn con số đo sức mạnh khủng khiếp của hắn vào bài thi đầu.

Qua năm năm con số đó cũng biến đổi nhanh chóng."

"Nói mới nhớ, hình như Buttercup và chị Blossom cũng học chung với hắn thì phải?"

Bubble thắc mắc nhìn hai người.

"Hắn ta kiêu ngạo gớm, một tháng vô lớp có mấy lần đâu.

Mà mỗi lần hắn sinh chuyện thì chuyện đó bị giấu nhẹm đi cũng vì hắn nói sẽ làm nổ tung cả trung tâm.

Đương nhiên chuyện đó với hắn cũng quá dễ dàng nên ai cũng sợ hết."

Buttercup trề môi:"Em ghét hắn ta."

"Khì, sợ gì chứ!"

Butch khịt mũi, tự cao nói:"Anh đây búng tay một cái, hắn sẽ bay cái vèo đi nửa vòng Trái Đất cho xem.

Nên Butter-Baby nếu gặp nguy hiểm cứ tìm anh nhé?"

Anh cầm lấy tay cô nàng, đưa lên môi hôn một cái.

Nhưng sau đó Buttercup lại đáp trả bằng cú đấm nhẹ vào môi.

Butch thấy biểu hiện của cô nàng kỳ lạ, trong lòng vừa vui lại thấy không hợp lí.

Anh luyến tiếc bỏ tay nàng ra rồi chạm vào môi mình...

Chắc sau nay không nên rửa miệng.

Boomer dường như đọc được suy nghĩ của anh chàng tóc đen liền rùng mình một cái.

Anh lắc đầu, quay sang hỏi Blossom:

"Thế cô nàng Bliss gì đó như thế nào?

Theo lời các cô nói thì ít nhất cô ấy cũng phải cùng năm với Bubble rồi nhỉ?"

Blossom gật đầu nói:

"Đúng là thế.

Nhưng vì sức mạnh cô ấy quá không ổn định nên trung tâm không dám nhận vào, chỉ có thể ở nhà cùng gia đình.

Vì cô ấy ít ra khỏi nhà nên không rõ cha mẹ đối với cô ấy ra sao."

"Mong rằng Bliss không chịu nhiều tổn thương."

Bubble đan hai tay lại, cầu nguyện.

Thấy mọi người có vẻ không còn hỏi gì nữa, Brick lên tiếng:

"Cô biết mình sẽ làm gì cho chuyến lần này không?"

Blossom không thèm nhìn anh một cái, lấy ra một tấm ảnh cũ mèm đã bị nhàu nát và đã ngả vàng đưa cho anh em Robinson.

"Cái này là?"

Cả hai đồng loạt hỏi.

"Chắc hai cầu cũng biết, đó là vũ khí mà Lôi Binh đã sử dụng trong cuộc chiến lịch sử đó.

Một cây Lôi Thương uy quyền và cũng là chìa khoá để mở phong ấn cho Lôi Báo."

Blossom dừng lại khi Bubble chuyển ánh mắt nhìn sang tấm ảnh, sau đó đứ cho mọi người xem.

"Lôi Báo có thể coi là thú cưng của Lôi Binh, được ngài tìm thấy sâu trong một khu rừng.

Sau khi cuộc chiến kia kết thúc, nó đã theo lệnh Lôi Binh đi vào không gian linh thú và khoá kín cổng.

Chỉ có người điều khiển được Lôi Thương mới có thể triệu tập nó ra."

"Nhưng mà..."

Blossom thở dài một cái:

"Hiện tại cây thương đó vẫn đang mất tích.

Nhưng tôi có thể đảm bảo Benedicta có thể biết được gì về nó."

"Và có thể hiện tại nó đang ở trên Thiên Giới."

Cô nói bằng giọng khẳng định.

Boomer nhíu mày:

"Blossom, có thể cô đã nhầm, Thiên Giới sau khi cuộc chiến kết thúc không hề thu nhận một món vũ khí nào từ Nhân giới cả."

Blossom nhếch môi:

"Ý tôi không phải thời gian đó, Lôi thần ạ."

"Rất có thể gia tộc Benedicta đã thu hồi nó và bảo quản ở một nơi bí mật trước khi đem lên Thiên giới và tìm cho nó một chỗ trú ẩn."

"Ý cô là rất có thể nó được mang lên sau khi tôi bị phong ấn?"

"Chính xác, Boomer-God."

Blossom búng tay.

Buttercup cau mày, xoa xoa hai thái dương một cái rồi quả quyết:

"Thế kế hoạch lần này là đi đến gia tộc Benedicta và hỏi cho ra lẽ, đúng không?"

Blossom gật đầu:

"Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm, Henry dẫn theo Brick, Buttercup và Butch đến ngôi nhà trước đó của cậu.

Harry, tôi, Bubble và Boomer sẽ đến biệt thự gia tộc Benedicta."

"Tuy nhiên trước đó chúng ta cần bỏ bụng vài món.

Có ai đề nghị đi ăn đâu không?"

"Đến một nhà hàng đi?"

Butch đề nghị.

"Chúng ta chỉ nên đi những quán ăn bình dân thôi."

Blossom lườm anh chàng.

"Thế chị quyết định đi.

Trước đó em nên đi mua mấy thứ.

Đi tới hai tuần lận nên em không chuẩn bị nhiêu hết."

Bubble xụ mặt.

"Thế chị định đi hai ba ngày rồi xin về à?"

Buttercup hỏi.

Bubble gật đầu một cái.

"Giống em ghê!

Hay chị em mình đi mua đi.

Blossom cũng đi nha?"

Blossom lắc đầu:

"Chị cần điều tra vài thứ để nộp lên cấp trên.

Mấy đứa đi đi."

Buttercup trề môi:

"Lại làm việc nữa à?"

"Thế Buttie cho anh đi xách đồ phụ em nha."

Butch giương đôi mắt cún con nhìn Buttercup.

Cô gật đầu nhẹ.

"Tuyệt quá!"

Boomer nắm tay Bubble, cô nàng cũng vui vẻ mỉm cười.

Nhưng hai anh chàng họ Robinson kia lại không vui vẻ như vậy.

Brick hỏi Blossom:

"Cô định điều tra gì thế?"

Blossom đáp:

"Vì số lượng tội phạm ở đây tăng.

Khi tôi nói đi du lịch, nhóm trưởng của tôi đã nhờ tôi điều tra căn nguyên của vụ việc này rồi báo lại cho ảnh nếu có đến.

Tôi đã chấp nhận rồi nên không thế không làm được."

"Nhưng như thế thì ai sẽ ở lại giữ chỗ đây?"

Harry hỏi.

Cả đám lúc này mới giật mình nhận ra.

Blossom bảo:

"Thế vậy đi, ở Blue-Sky chỉ có một đài phun nước, đó là nơi nằm ở trung tâm thành phố.

Chúng ta sẽ đến đó vào lúc mười hai giờ.

Sau đó sẽ tìm một chỗ ăn rồi đến biệt thự Benedicta."

"Được thôi!"

.

.

.

Sau khi đi xuống xe ngựa, Blossom nhắc lại thời gian và điểm hẹn một lần nữa trước khi cả đám tách ra.

Blossom lấy giấy viết và đi đến chỗ tụ hợp của kỵ sĩ quốc dân và sở cảnh sát.

Brick không có gì làm nên đi theo cô nàng.

Bubble, Buttercup, Boomer, Butch và hai anh em Robinson kéo nhau đến mấy khu mua sắm mà mua đồ thoả thích.

Rất nhanh, nhóm sáu người này đã chia ra thành ba cặp để đi tham quan.

Buttercup và Butch đi đến khu bán Vũ khí ma thuật.

Ở đây tụ hợp rất nhiều Pháp sư và những người yêu thích những món này.

Vũ khí ma thuật là một cụm từ chỉ những vũ khí có khả năng hấp thụ ma thuật.

Nó gồm hai loại: Một loại hấp thụ chính ma lực của pháp sư và chuyển hoá thành sức mạnh; một loại hấp thụ ma lực của bên ngoài và chuyển hoá thành sức mạnh.

Nếu đọc thì nhiều người sẽ nghĩ rằng so với loại thứ nhất, loại thứ hai sẽ được ứ chuộng hơn.

Tuy nhiên, loại ưa chuộng nhất là loại thứ nhất.

Vì ở loại thứ hai, đại đa số những vũ khí đều chỉ hấp thụ ma lực ở một lượng nhất định được để trong một cái bình.

Sau khi sử dụng hết, nó mới bắt đầu quá trình hấp thụ ma lực cho đến khi đầy bình rồi ngừng lại.

Quá trình đó diễn ra rất lâu và tốn thời gian, vả lại trong lúc hấp thụ cũng không thể sử dụng đúng ý mình.

Ngoài ra, nghe bảo trong quá khứ cũng tồn tại một loại vũ khí ma thuật có thể hấp thụ ma lực bên ngoài, kể cả cơ thể chủ.

Nhưng đổi lại, người chủ đó phải rất mạnh mới điều khiển được chúng.

Buttercup dừng lại ở một tiệm bán những vũ khí tầm thường (không sử dụng ma lực).

Butch hơi nhăn mặt và có ý không muốn cô nàng mua chúng.

Nhưng vì đôi mắt mê mẩn của cô, anh đành thở dài đứng một bên đợi cô lựa chọn.

Kết quả, Buttercup chọn cho mình một cây cung cùng vài mũi tên.

Khi chủ tiệm hỏi lí do, cô bảo muốn có những lúc không sử dụng ma thuật.

Sau đó, Buttercuo và Butch đến những tiệm bán vũ khí khác và lần này cô đã lựa chọn một vũ khí ma thuật.

Đó là một cây cung có khả năng đàn hồi rất cao và có thể khiến mũi tên được bắn đi nhanh và gây lực sát thương nhiều hơn loại thường.

Những mũi tên Buttercup mua đều có những tính năng và ma thuật riêng của nó.

Tuy nhiên, cô vẫn ưu tiên hàng đầu loại sử dụng ma thuật gió vì đó cũng là ma thuật của cô.

Sau khi mua xong những thứ cần thiết, Buttercup đi đến khu bán quần áo.

Có thể cô sẽ gặp Boomer và Bubble tại đây và cả bốn sẽ đi đến đài phun nước cùng nhau.

Nhưng cô không muốn vậy.

Kỳ lạ nhỉ?

"Nè anh gì ơi!"

Tiếng nói trong trẻo của một cô bé vang lên:"Mua cho chị một đoá hoa đi anh!"

Một dòng ký ức hiện lên khiến Buttercup chùn bước.

"Anh mua hết nhé?"

"Vâng!"

Butch niềm nở nhận lấy bó hoa từ cô bé.

Cô bé bảo rằng có thể đưa anh cả rổ, nhưng nếu tặng như vậy thì chẳng lãng mạn chút nào.

Bó hoa anh cầm là một đoá hoa mao lương rực rỡ sắc màu.

Mà nghĩ lại thì nó cũng là tên của Buttercup nhỉ?

"Đêm hôm đó... anh cũng tặng tôi hai đoá hoa."

Buttercup nói, giọng buồn bã.

Xung quanh cả hai đều là tiếng cười nói, ồn ả của người đi đường và những người buôn bán.

Nhưng không hiểu lí do như thế nào, họ lại chẳng nghe thấy chúng...

"Anh có giải thích gì không?"

Buttercup vẫn không thèn quay lại.

"…"

Butch quan sát cô gái trước mình một lúc.

Anh phì cười:"À, anh hiểu rồi."

Buttercup ngạc nhiên, quay phắt lại, quát:

"HIỂU!?

ANH QUAY LẠI MÀ CHẲNG BIẾT VÌ CÁI GÌ!?"

Những người đi đường dừng lại, dồn hết sự chú ý vào hai con người mái tóc đen kia.

Butch cười buồn:

"Lúc đó anh nghĩ em giận vì anh không hiểu ý em.

Nhưng có lẽ anh sai rồi..."

Buttercup khựng lại, lòng cô bỗng chốc nặng trịch.

"Anh đã tặng tôi đoá hoa vàng..."

Cô nức nở.

"Anh đã rời bỏ tôi khi tôi đã hoàn toàn nghĩ rằng tôi có thể giúp anh..."

Cô tiến gần anh từng bước, khoé mắt cay xè:"Nhưng anh lại từ chối thẳng thừng, nhờ vào con ả lăng nhăng đó..."

"Anh biết tôi đã đau lòng như thế nào không!?

Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình thật vô dụng!

Anh hiểu không!?"

"Buttercup, nghe anh nói này."

Butch bình tĩnh đến lạ, cơ thể anh vẫn đứng yên ngay đó.

Buttercup càng thu hẹp khoảng cách cả hai, rồi bất giác ngã vào lòng của Butch.

Butch ôm lấy cô nàng, tay không cầm bó hoa đưa lên xoa lấy cái đầu ương bướng của người anh thương.

"Anh sợ lắm, em sẽ gặp nguy hiểm nếu như vẫn còn giữ cái khế ước đó."

Butch thì thầm, chắc chắn rằng không ai ngoài anh và cô nghe thấy điều đó:"Những kẻ câm ghét anh sẽ tìm đến em rồi giết em khi anh không kịp chú ý đến.

Anh sợ lắm.

Anh đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều.

Anh nghĩ rằng sẽ an toàn hơn nếu theo cô ta và phá vỡ khế ước.

Anh xin lỗi, anh không nghĩ em sẽ như vậy..."

"Buttercup, hai đoá hoa anh tặng em không phải như em nghĩ đâu."

"Đoá hoa xanh dương là tình yêu anh dành cho em không có điểm dừng."

"Đoá hoa vàng, anh muốn nói rằng dù thế nào đi nữa, anh sẽ luôn quan tâm đến em.

Dù có hơi ích kỉ, nhưng mong em hãy nhớ đến người con trai mà em đang dựa vào."

"Màu xanh dương, trộn với màu vàng sẽ ra màu xanh lá.

Anh xin lỗi nhé, Buttercup, lúc đó chẳng có cành xanh lá nào cả."

"Màu xanh lá, em không nghĩ đó là màu của em và anh sao?"

Butch nâng lấy chiếc cằm nhỏ xinh của Buttercup để hai đôi mắt ấy chạm nhau:"Tình cảm anh dành cho em không phải ập đến như vũ bão mà từ từ và nhẹ nhàng qua những hành động, lời nói và cử chỉ của em."

"Nhưng Buttercup, anh muốn em nhớ rõ việc này."

Đầu của Buttercup được anh nhẹ nhàng đỡ lấy.

Anh cúi người xuống, trao cho cô một nụ hôn trước sự chứng kiến của bao người.

Nụ hôn không lâu lắm, cũng chẳng nồng nàn như những nụ hôn trong phim ảnh.

Nhưng nó đủ lâu để những đứa trẻ ngây thơ hứng thú mà vỗ tay, để những cô gái chưa yêu phải đỏ mặt, ghen tị, để những người đã có người mình yêu phải ngưỡng mộ và âm thầm gửi lời chúc phúc.

Nụ hôn đó không ngắn, cũng không dài, nó nhẹ nhàng bước đến rồi từ từ rời đi, khiến trái tim kia đập lệch một nhịp, những sự giận dỗi bấy lâu nay tan biến hết vào không khí, để cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua rồi bay đi và biến mất.

"Không phải vì em là đệ tử của Phong binh tiền kiếp, không phải vì em là người tôi yêu lúc trước.

Tôi yêu em chỉ đơn giản em là Buttercup, và là chính em."

Vào lúc đó, những cơn gió thật dễ chịu.

____0o0o0____

Bonus:

Bubble và Boomer đi vào rất nhiều tiệm quần áo, trang sức, quà lưu niệm và thậm chí là những quyển sách mà cô nàng cho là chán phèo.

Bubble bảo là muốn mua tặng chị cả vì chị ấy làm việc rất mệt nhọc.

Cơ mà sao chỉ có chàng trai tóc vàng mang tên Boomer anh xách đồ thôi nhỉ?

Đống đồ của cô sắp cao huốc đầu anh rồi nè.

"Bubble, nói anh nghe."

"Vâng?"

"Em giận anh đúng không?"

"Nào có chứ!

Anh nghĩ nhiều rồi!"

Bubble nở nụ cười tươi rói.

Ấy vậy mà cũng khiến Boomer rùng mình.

"Chúng ta sang kia đi!"

Boomer thở dài, lẽo đẽo sau cô nàng đến một tiệm bánh ngọt.

Ủa mà không phải sau đó họ sẽ đi ăn sao?

"Bubble!"

"Em nói em không có giận mà, hì hì."

"Nhưng anh có hỏi---"

"Coi kìa Boomer, cái bánh đó ăn tráng miệng được đấy!"

Vâng, cái bánh cô chỉ là cái bánh sinh nhật khổng lồ đủ cho mười người ăn trong một tuần.

Boomer luyến tiếc nhìn vào túi mình, thần thì thần nhưng tiền anh đâu có vô hạn đâu chứ...
 
Back
Top Bottom