Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Pn] Ktkđtcctcccps (Trình Bằng X Giang Vân Gian)

[Pn] Ktkđtcctcccps (Trình Bằng X Giang Vân Gian)
[TBxGVG] PHIÊN NGOẠI 10


Suốt cả ngày tinh thần Bác Trấn đều không yên, bèn gọi hai cuộc điện thoại cho trợ lý.

Hôm nay một tài khoản marketing có tiếng gửi cho Bác Trấn một tin rằng có người muốn hợp tác với hắn, là chuyện về Giang Vân Gian, nhưng lại không biết nội dung cụ thể thế nào.Giang Vân Gian đã không ít lần bị bôi đen, Bác Trấn sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, trước kia bọn họ cây ngay không sợ chết đứng chẳng sợ cái gì cả.

Nhưng mà tình huống lần này có chút đặc biệt, Bác Trấn không tránh khỏi cảm thấy chột dạ.Bên ngoài tuyết đã rơi, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, rơi đến mức khiến Bác Trấn phải phiền lòng.

Cuối cùng thì hắn nhịn không được mà lấy điện thoại ra muốn gọi cho Giang Vân Gian.Điện thoại còn chưa kịp quay số, chuông cửa đã vang lên.Người ngoài cửa cả người toàn là tuyết làm Bác Trấn hoảng sợ không thôi.Có thể thấy rõ Giang Vân Gian đã trang điểm cẩn thận, biểu tình lại nhàn nhạt, trên tay cầm vài món đồ.“Cậu…”

Hắn không rảnh để mà kinh ngạc.

Hắn tiến tới, phủi đi tuyết trên đầu Giang Vân Gian.

“Sau cậu lại tới đây?”

Giang Vân Gian đưa tay lên, nâng chiếc bánh kem trước mặt hắn.

“Anh ăn không?”

“…”

Bác Trấn dẫn cậu vào trong nhà, ném một cái khăn lông qua.

“Lau tóc trước đi, đừng để bị cảm.”

Giang Vân Gian ừ một tiếng, lau tuỳ tiện vài cái ở trên đầu.Bác Trấn hiểu rõ cậu, nhìn vẻ mặt thôi là hắn đã có thể đoán được tâm tình của cậu.

Sau một lúc, hắn mới hỏi.

“Kết thúc rồi à?”

Câu hỏi này không đầu không đuôi, nhưng Giang Vân Gian nghe xong liền hiểu.

“Không.”

“Thế cậu làm sao?”

Bác Trấn nhìn đồ trên bàn.

“Bánh kem không tặng, quà chưa đến tay người đã trở về rồi.”

Giang Vân Gian nói.

“Anh ấy có bánh kem khác rồi.”

Bác Trấn còn đang muốn nói gì nữa thì một người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng bước xuống lầu, miệng còn đang nói về tuyết, nhìn thấy người ngồi trên sofa thì vội vàng dừng lại.

“Tiểu Gian?

Sao em lại đến đây?”

Bác Trấn nói.

“Cậu ta bị tuyết làm ướt, em chuẩn bị nước nóng đi, cho cậu ta tắm rửa một chút.”

Người bước tới là vợ của Bác Trấn, cô nghe vậy thì gật đầu.

“Được, để em chuẩn bị, anh lấy cho cậu ấy ít thuốc đi, cẩn thận không lại cảm lạnh.”

“Không cần đâu chị dâu.”

Giang Vân Gian đứng dậy, cầm lấy hộp quà.

“Em chỉ muốn tới đưa bánh kem thôi, bánh to quá, nếu vứt thì phí, anh chị nếu thích thì ăn còn không thì bỏ đi cũng được.

Em có việc nên đi trước đây.”

Bác Trấn ngăn nửa ngày cũng không ngăn được người.

Vợ hắn nhìn bánh kem trên bàn, hỏi.

“Cái này tính sao bây giờ?”

“Ăn đi, cậu ta đã mang tới rồi.”

Bác Trấn mở hộp ra.Bánh kem được đặt riêng, màu trắng, chỉ thêm vài chi tiết hoa văn đơn giản, phía trên vẽ một người đàn ông mặc vest màu xám, chống một chiếc ô đen, bên cạnh là vài miếng sô cô la nho nhỏ.Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.Chữ viết qua loa, vừa nhìn đã biết người này không thuần thục cho lắm.Bác Trấn đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua, Giang Vân Gian quay phim từ 4 giờ sáng đến tận 8 giờ tối, mệt đến mức ngủ như chết ở trên xe, nhưng vẫn nhất định phải đi qua cửa hàng bánh kem.“Đáng yêu ghê.”

Cô hô lên.

“Cái người bé bé này là tiểu Gian đúng không?”

“Không phải.”

Bác Trấn buông tiếng thở dài, ném hình người vào thùng rác.

“Ăn đi.”

Trên đường đến nhà Bác Trấn, đã nhiều lần Giang Vân Gian muốn tài xế quay xe lại, nhưng mỗi lần đều chỉ gọi “Bác tài” rồi thôi, không thể mở miệng nổi nữa.Cuối cùng, đến cả tài xế cũng không nhịn được.

“Cậu bạn này, có việc gì cậu cứ nói, đánh rơi cái gì sao?”

Một câu này đánh thức Giang Vân Gian.

“…

Không, chú cứ đi đi.”

Vốn dĩ không phải là của cậu, làm gì có để mà đánh rơi.Về đến nhà, Giang Vân Gian ngâm mình trong bồn tắm.

Nước ấm bao quanh người, cuối cùng cũng mang theo ấm áp trở lại.Kỳ thực, không phải là cậu chưa từng nghĩ tới.Vào thời điểm sau khi kết thúc lần bao dưỡng đầu tiên, cậu đã từng lấy cớ hợp tác để đi qua công ty của Trình Bằng, khi ấy ngữ khí Trình Bằng vẫn như thường, nói với cậu.

“Xin lỗi.”

Còn có, “Hẹn gặp lại.”

Cậu cảm thấy bản thân mình như đang lặp lại hình ảnh của vị diễn viên nam năm ấy từng cầu xin hắn ở dưới sân khấu.Cậu không phải người đặc biệt, từ lâu cậu đã biết.12 giờ, cậu bước ra khỏi bồn tắm, ngâm người lâu đến mức đầu ngón tay đều nhăn nheo lại.Di động vang lên ngay khi cậu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.“Em đến chưa?”

Thanh âm người đàn ông ấy vẫn tựa như khi hai người ở bên nhau.Giang Vân Gian ngỡ rằng mình đã tự khuyên nhủ bản thân rất tốt rồi.Nhưng ngay khi nghe thấy thanh âm của Trình Bằng, cậu lại lập tức tước vũ khí đầu hàng, mũi nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống, trầm mặc vài giây.Trình Bằng dừng một chút, hắn nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

“Tại sao lại không nói lời nào?”

Giang Vân Gian nằm nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“…

Em xin lỗi, vừa rồi tín hiệu không tốt.”

“Ừ, em đến chưa?”

Trình Bằng đeo cà vạt lên.

“Nếu chưa ra ngoài thì tạm thời em đừng đi vội, tôi đột nhiên có chút việc.”

Giang Vân Gian cắn cắn môi dưới.

“Em vẫn chưa ra khỏi cửa.”

“Vậy thì đợi tôi xong việc rồi lại gọi cho em sau.”

Trình Bằng nói.Lần trước khi kết thúc quan hệ, câu cuối cùng Trình Bằng nói trước khi rời đi cũng như vậy.Tôi sẽ liên hệ sau.Sau đó, người này chưa từng liên lạc với cậu thêm lần nào nữa.Đôi mắt Giang Vân Gian đỏ bừng.

“…

Ngài sẽ gọi cho em chứ?”

Trình Bằng ngẩn ra, sau đó cười.

“Sẽ gọi cho em.”

Người này vẫn luôn ôn nhu như vậy.Khi gặp lại nhau vẫn ôn nhu, khi làm tình vẫn dịu dàng, còn khi chia tay cũng chưa từng nói một lời tàn nhẫn.Giang Vân Gian nghe thấy chính mình trả lời.

“Vâng.”

Trình Bằng đi đến trước cửa sổ, nhớ tới cái gì đó, cười nói.

“Hôm nay tuyết rơi rồi, em đã thấy chưa?”

“Em thấy rồi.”

Tựa như bị chọc vào vết thương, Giang Vân Gian không kiềm chế nổi mà nghẹn ngào một chút, thanh âm rất nhỏ, nghe chỉ giống một tiếng ho khan.

Cậu ngừng lại nửa ngày mới thốt lên được một cậu.

“Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”

Trình Bằng ngẩn ra, nếu như không phải Trần An vừa mới tặng bánh kem thì hắn cũng đã quên mất chuyện này.

“Sao em lại biết?

Em cũng thế, chúc em ngày tuyết đầu mùa vui vẻ.”—-Trình Bằng vừa tiễn Trần An xong thì nhận được điện thoại của Kỷ Nhiên, nói là có việc gấp, cần hắn đến quán cơm quen một chuyến.Hắn còn tưởng Kỷ Nhiên máu nóng lên đầu đập phá quán ăn nhà người ta bèn vội vàng đi đến.Kết quả là khi đến quán cơm, hắn bị choáng bởi tấm bạt đỏ chót.Chúc Trình tiên sinh 28 tuổi sinh nhật vui vẻ.

Mong ngài phúc như Đông Hải!

Thọ tỷ Nam Sơn!Trình Bằng.

“…”

Nhạc Văn Văn nhảy ra.

“Surprise!”

Trình Bằng nheo mắt lại.

“Đây là việc gấp mà các ông nói?”

“Là cậu ta ép tôi gọi đấy.”

Kỷ Nhiên tay cầm túi đi ra, đưa cho hắn một túi quà.

“Cậu ta nói cậu ta không thể lừa được ông.”

“Ai nha, không phải tôi muốn tổ chức cho ông sao?”

Nhạc Văn Văn đẩy bánh kem ra.

“Buổi tối tôi đã đặt chỗ ở Bob, rượu cũng đã mua xong.

Nhân tiện đây là cuối tuần, 30 tuổi rồi, sinh nhật năm nay phải to, bọn tôi sẽ cho ông một ngày thật thoải mái.”

“28.”

Trình Bằng sửa lại.“Như nhau, như nhau cả.”

Nhạc Văn Văn thúc giục hắn.

“Ngồi xuống đi, tôi gọi một bàn đồ ăn rồi.”

Sinh nhật hai năm trước, Trình Bằng đều đi công tác ở nơi khác, hôm nay là tiệc sinh nhật hiếm hoi trong mấy năm gần đây.Nhạc Văn Văn đắc ý nói.

“Nếu tôi không nhắc, có phải ông cũng quên luôn hôm nay là sinh nhật mình hay không?”

“Không phải.”

Trình Bằng bình tĩnh nói.

“Tôi vừa mới nhận được bánh kem.”

Nhạc Văn Văn.

“Ai tặng?”

“Trần An.”

Trong chớp mắt, cả bàn yên tĩnh lại.Kỷ Nhiên nhíu mày.

“Tại sao lại là cậu ta?”

Nhạc Văn Văn giơ chân lên bắt chéo.

“Lần trước ông còn nói không muốn nghe về người ta, sao bây giờ lại thân với nhau thế?”

“Không phải thân, đừng nói bừa.”

Ngữ khí Trình Bằng ổn định, quả nhiên không muốn nhắc đến.

“Cậu ta đến lấy đồ.”

“Hai năm rồi, bây giờ mới đến lấy đồ?”

Nhạc Văn Văn hiển nhiên không tin.Trình Bằng chỉ cười cười.Hắn cũng không tin, nhưng hắn vẫn để cho Trần An vào nhà.Có một số việc vẫn nên nói rõ ràng, hắn và Trần An đã chia tay lâu như vậy rồi, cũng chẳng thể tâm lặng như nước mà nói chuyện.

Do hắn đã từng đối xử quá tốt với Trần An, khiến đối phương mang theo ảo giác rằng mọi sai lầm đều có thể được tha thứ.Thu lại suy nghĩ, hắn nói.

“Buổi tối tôi không đi được, buổi chiều còn có khách.”

“Đừng mà.”

Nhạc Văn Văn nói.

“Ông tiếp khách xong thì lại đến đi.”

Trình Bằng cười nhé.

“Còn có việc khác nữa.”

“Việc gì?”

“Tôi có hẹn với người ta, hôm nay muốn gặp mặt.”

Nhạc Văn Văn nói.

“Vậy ông đưa người đến cùng không phải cũng được sao?”

Trình Bằng lắc đầu.

“Không tiện cho em ấy lắm.”

“Cái này có gì mà không tiện chứ…

À, là Giang Vân Gian hả?”

Nhạc Văn Văn hiểu rõ.

“Yên tâm đi, đeo khẩu trang là được mà, Hạ Hàm cũng tới nữa.

Chỉ có vài người chúng ta thôi, không có ai khác đâu.”

Trình Bằng nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Giang Vân Gian, hỏi cậu liệu có rảnh buổi tối hay không.“Nếu người tới, các ông đừng trêu em ấy.”

Trình Bằng không ngờ được, tin nhắn này cho đến tận khi hắn tiếp khách xong vẫn chưa được đáp lại.

Hắn gọi hai cuộc cho cậu nhưng đều tắt máy.Đây vẫn là lần đầu tiên hắn không thể liên lạc được với Giang Vân Gian.

Bình thường dù có đang trong thời gian đóng phim thì nửa giờ sau cậu đã có thể trả lời lại.Nhạc Văn Văn trời sinh ham chơi, vừa vào quán bar liền mang theo Hạ Hàm đi về phía sàn nhảy.

Người đi rồi, Kỷ Nhiên mới nhỏ giọng hỏi.

“Có chuyện gì xảy ra à?”

Trình Bằng giương mắt.

“Cái gì?”

“Ông liếc điện thoại 8 lần rồi đấy.”

Kỷ Nhiên nhắc nhớ hắn.Trình Bằng ngẩn ra, sau đó bật cười, buông di động nói.

“Vậy à?”

“Chuyện công ty?”

Kỷ Nhiên hỏi.

“Hay vẫn là Trần An?”

“Đều không phải, đừng nhắc đến Trần An, tôi không còn nghĩ đến cậu ấy nữa rồi.”

Trình Bằng nhấp rượu.Không bao lâu, Nhạc Văn Văn vô cùng lo lắng tiến đến.

“Giang Vân Gian vẫn chưa đến à?”

Trình Bằng buông chén rượu xuống.

“Chưa đến, làm sao?”

Nhạc Văn Văn đưa điện thoại cho Trình Bằng.

“Tôi nghĩ cậu ấy không đến được đâu.”

Trình Bằng nhận lấy điện thoại, trên màn hình là một bài viết Weibo.Câu đầu tiên trong bài viết là: Giang Vân Gian trải qua ngày tuyết đầu mùa cùng trợ lý nam, tặng đồng hồ trăm triệu.Bài viết này bao gồm cả ảnh lẫn lời kể.

Đầu tiên là bức ảnh chiếc xe của trợ lý Giang Vân Gian sáng nay, kèm theo ảnh chụp hoá đơn mua đồng hồ cùng một tấm ảnh phóng to những chiếc túi to nhỏ trên tay cậu.

Sau đó đề cập đến tin từ nguồn được cho là người trong đoàn phim, nói rằng phòng trang điểm của Giang Vân Gian thường xuyên khoá trái, cuối cùng thậm chí còn có ảnh chụp cậu cũng “trợ lý nam” thân mật sóng vai đi ra khỏi khách sạn.

Mỗi bức ảnh đều ghi chi tiết ngày chụp được.Đến cuối bài viết, người ta còn nhắc đến việc Giang Vân Gian ra vẻ khi ở trong đoàn phim, mỗi ngày đều xin nghỉ, liên luỵ đến cả đoàn phim mà đạo diễn dù giận cũng chẳng dám nói gì.Người khác không biết, nhưng Kỷ Nhiên và Nhạc Văn Văn thì liếc mắt một cái liền nhận ra.Làm gì có “trợ lý nam” nào đi cùng Giang Vân Gian từ khách sạn ra chứ, thân hình này rõ ràng là Trình Bằng.—-Giang Vân Gian ngủ dậy mới biết được mình đã lên hot search.“Cậu mà không nghe điện thoại nữa thì anh đến tận nhà bóp cổ cậu đấy!”

Âm thanh của Bác Trấn đầy nóng nảy.

“Thế giờ phải làm sao?”

Giang Vân Gian bây giờ mới đọc xong bài viết bôi đen mình, trầm mặc một lúc mới nói.

“Anh xem mà làm đi.

Chỉ cần không liên luỵ đến anh ấy, như thế nào cũng được.”

“Chẳng còn cách nào cả, cậu không thấy một đống lỗ hổng trong bài viết à?

Trợ lý mà cứ ra ra vào vào phòng của nghệ sĩ thì có gì tốt hả?

Người ta đã tra ra Trình Bằng từ vị trí của cậu trưa nay rồi đấy!

Thậm chí còn đã suy ra Trình Bằng cùng với người đi ra khỏi khách sạn với cậu là một…

Cái danh trợ lý chỉ là lớp vỏ ngoài thôi, giờ anh đang tìm hiểu giá cả.”

Bác Trấn đau đầu nói.

“Bọn họ báo giá quá con mẹ nó đáng, không có khả năng rằng công ty sẽ đồng ý…

Hay là cậu hỏi Trình Bằng đi?

Có khi hắn ta lại có cách giải quyết.”

“…

Không được.”

Giang Vân Gian không nghĩ ngợi mà từ chối.“Tại sao?

Trình tổng đối xử với cậu tốt như thế, hơn nữa chuyện này cũng có liên quan đến hắn, không có chuyện hắn sẽ không giúp…”

Giang Vân Gian.

“Anh ấy không tiện.”

Bác Trấn.

“Có gì mà không tiện?”

Cậu phải nói thế nào?Trình Bằng đang cùng với người cũ làm hoà, sẽ không tiện vì chuyện của cậu mà ra mặt?Hơn nữa, là cậu một mực muốn bám dính lấy Trình Bằng, cậu dựa vào đâu mà yêu cầu Trình Bằng phải giúp mình?Giang Vân Gian lúc này mới phát hiện, thì ra niềm yêu thích của cậu lại mang phiền phức đến cho người khác.“…

Tóm lại là không cần làm phiền đến anh ấy.

Bọn họ ra giá bao nhiêu, em sẽ trả hết.”

Cậu tìm về thanh âm của mình.Bác Trấn nghĩ đến con số kia là lại đau đầu.

“Hơn ngàn vạn, cậu có bao nhiêu trong tay?”

Giang Vân Gian làm việc nhiều năm như thế đương nhiên là kiếm được cũng nhiều, nhưng đợt trước cậu vừa đem đi đầu tư, lại mang đi quyên góp không ít, hiện tại trong tay đúng là không còn nhiều tiền mặt.Cậu tính một lúc.

“…

Có khả năng là không đủ.

Anh hỏi bọn họ một chút xem có thể tính nợ không?

Em có thể viết giấy nợ.”

“Cậu điên rồi!”

Bác Trấn bùng nổ.

“Cậu viết giấy nợ làm cái gì, cậu có hiểu thế này thì chẳng khác nào dâng nhược điểm cho người ta không?

Cậu cho cái ý kiến tệ hại gì thế này?!”

Giang Vân Gian rất bình tĩnh.

“Em biết mà anh.”

“…

Nhưng em vẫn muốn đẩy anh ấy ra xa chuyện này.”

“Là em tự mình đi tìm anh ấy, em phải chịu trách nhiệm.”

Tiếng chuông cửa vang lên, Giang Vân Gian cầm điện thoại đứng dậy.Đầu bên kia điện thoại, Bác Trấn vẫn còn đang nói.

“Sao cậu lại cứng đầu thế chứ…”

Giang Vân Gian nhìn xuyên qua mắt mèo thấy người bên ngoài, ngẩn ngơ một chút.Một lúc sau, cậu mới lẩm bẩm.

“Anh, em có việc, lát nữa em sẽ gọi cho anh.”

Bác Trấn sửng sốt.

“Nửa đêm rồi, cậu còn có việc gì?

Có chuyện gì mà quan trọng hơn chuyện anh nói —-“Giang Vân Gian cúp điện thoại.Cậu hít sâu hai hơi rồi mới mở cửa.Trình Bằng đứng ở ngoài cửa, cầm một chiếc ô đen, lẳng lặng nhìn cậu.Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, não Giang Vân Gian đã rối như bòng bong.

“…

Tại sao ngài lại đến đây?”

Trình Bằng nói.

“Tôi đã xem tin rồi.”

Trong phút chốc, mặt Giang Vân Gian trắng bệch, chỉ biết nói.

“Xin lỗi ngài, em thực sự xin lỗi ngài.”

Nhìn mắt cậu đỏ lên, Trình Bằng không tự giác nhíu mày.

“Tại sao không nhận điện thoại?

Xảy ra chuyện tại sao lại không liên lạc với tôi?”

“Em xin lỗi.”

Dường như Giang Vân Gian chỉ biết nói câu này.

“Đây là trách nhiệm của em, em sẽ xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến ngài đâu, ngài cứ yên tâm –““Trách nhiệm của em?”

Trình Bằng phảng phất như nghe thấy điều gì đấy nực cười.Hắn đóng ô lại, bước lên một bước, mạnh bạo đi vào nhà Giang Vân Gian.

“Mọi lần em lên giường với ai?”

Giang Vân Gian sửng sốt.

“Dạ?”

“Trả lời.”

“Ngài.”

Cho rằng hắn hiểu lầm điều gì, Giang Vân Gian vội vàng nói.

“Chỉ có ngài thôi.”

“Em cũng biết là tôi cơ đấy.”

Hiếm khi trong giọng nói của Trình Bằng lại mang chút tức giận, hắn cắn răng nói.

“Là tôi cởi quần áo của em, hôn em, làm em.

Bây giờ xảy ra chuyện, vì sao lại thành trách nhiệm của em rồi?”
 
[Pn] Ktkđtcctcccps (Trình Bằng X Giang Vân Gian)
[TBxGVG] PHIÊN NGOẠI 11


Thấy sắc mặt Giang Vân Gian hết đỏ lại trắng, Trình Bằng nhìn thấy mới nhận ra ngữ khí của mình hơi nặng.

Tim hắn không chịu được mà nhói đau.

Bởi vì nguyên nhân liên quan đến gia đình, từ nhỏ Trình Bằng đã phải chịu áp lực lớn hơn so với người thường, tính cách của hắn cũng bị mài mòn bởi những thứ như vậy.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã rất hiếm khi tức giận.

Hắn hiểu rõ rằng tức giận không thể giải quyết được bất cứ việc gì, hơn nữa hắn cũng không có hứng thú đi dọn hậu quả sau những trận cãi vã, thường thì hai đứa bạn thích gây chuyện kia cũng đã đủ để làm phiền hắn rồi.

Kể cả lần đến đồn cảnh sát mấy năm trước, hắn vẫn có thể cười cười hai tiếng, hỏi cảnh sát ghi chép liệu hắn có được ăn cơm tối hay không.

Nhưng hắn lại vì chuyện của Giang Vân Gian mà mất khống chế.

Trình Bằng không muốn đứng nói chuyện với cậu như thế này.

Hắn buông một tiếng thở dài.

“Tôi có thể đi vào không?”

Giang Vân Gian hoàn hồn, hơi nghiêng nghiêng người, để cho hắn một lối đi.

Nhà của Giang Vân Gian rất sạch sẽ, sạch đến quá đáng, có thể nhìn ra rằng chủ nhân của nó thường không ở nhà.

Thậm chí có mấy vật dụng còn được phủ túi chống bụi.

Giang Vân Gian đi về phía cửa sổ, kéo rèm thật kín, xong xuôi còn không yên tâm muốn kiểm tra lại mấy lần.

“Tôi cho người đuổi phóng viên đi rồi.”

Trình Bằng nói.

“Lại đây ngồi đi.”

Giang Vân Gian nhấp môi, ngồi lên sofa bên cạnh hắn.

“Trình tổng.”

Cậu trầm mặc một lúc rồi nói.

“Ngài không cần phải chịu trách nhiệm với em đâu.”

Trình Bằng đột nhiên bị lời nói của cậu làm cho ngẩn người.

“Chịu trách nhiệm?”

“Vâng.”

Giang Vân Gian vất vả mà nói.

“Hồi trước là em nhất định đòi ở lại, em cũng là người tự tháo thắt lưng của ngài ra, em là người trưởng thành, những việc này đều là lựa chọn của em và nguyên nhân cũng đến từ phía em, nên ngài không cần phải chịu trách nhiệm.”

Lời nói ngoài cửa kia Giang Vân Gian đã hiểu, là Trình Bằng cảm thấy hắn cũng tham dự chuyện này nên hắn cũng muốn chịu trách nhiệm.

Cũng phải thôi, người ôn nhu như thế, suy nghĩ cho cậu cũng là điều bình thường.

Một người chỉ cần nghe những lời thô tục trên giường thôi cũng đã đỏ bừng mặt, có thể nói được những lời này đúng là không hề dễ dàng gì.

Một chút tức giận cuối cùng của Trình Bằng đã hoàn toàn bay biến mất.

Khi hắn nhìn thấy Giang Vân Gian ở phòng khách sạn khi đó, quả thật hắn không có ý niệm nào trong đầu.

Nhưng vào giây phút khi Giang Vân Gian quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn —

Hắn cương.

Thậm chí khi ấy Giang Vân Gian còn chưa đụng tới hắn.

Là chính hắn quá thích ánh mắt kia, vừa dũng cảm vừa e sợ, rõ ràng rất thẹn thùng nhưng vẫn nhiệt tình khao khát.

Trình Bằng nhìn cậu.

“Vậy em nói xem, em muốn xử lý thế nào?”

Giang Vân Gian nói.

“Thực ra em vẫn rất nổi, em có tiền, có thể mua lại tin tức.”

Trình Bằng trong lòng cười nhẹ, cũng thật là có tiền đồ.

“Em cảm thấy tôi như thế nào?”

Đột nhiên hắn hỏi.

Giang Vân Gian sửng sốt.

“Ngài rất tốt.”

Trình Bằng quăng thẻ người tốt đi.

“Tôi lại không phải người tốt.”

“Chuyện này, nếu là người khác thì không có chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Trình Bằng dừng lại.

“Vì ngay từ đầu tôi sẽ không để đối phương chạm vào tôi.”

Giang Vân Gian ngẩn ngơ nhìn hắn.

“Em là người trưởng thành, tôi cũng thế.

Tôi không phải cầm thú thấy ai cũng sẽ động dục.

Khi đó tôi để em ở lại, để em nằm trên giường của tôi, không phải bởi vì tôi là người tốt, mà là vì tôi…”

Là gì cơ chứ ?

Lời nói đã treo ở bên miệng, Trình Bằng cảm thấy từ này có chút qua loa.

Nhưng khi hắn thấy biểu tình ngẩn người của Giang Vân Gian, thật sự không nhịn được cười mà nói.

“Vì tôi thích em, tự tôi muốn cùng em làm những chuyện khác.”

Giang Vân Gian cảm thấy bản thân mình như không thể thở nổi.

Thích?

Thích?

Trình Bằng nói thích cậu.

Dù là thích khuôn mặt hay thân thể, đó cũng vẫn là thích.

“Cho nên chuyện này hãy để tôi xử lý.

Không phải là chịu trách nhiệm với em, tôi cũng không tốt bụng đến thế, tôi chỉ muốn được che chở cho em, em có hiểu không?

Thấy cậu trầm mặc, Trình Bằng dứt khoát nói xong.

Giang Vân Gian thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có đang nằm mơ.

“…

Ngài muốn che chở cho em?”

Cậu lẩm bẩm lặp lại.

Trình Bằng cười nhẹ.

“Phải, có muốn được tôi che chở không?”

“Em muốn.”

Lồng ngực nghẹn ngào, Giang Vân Gian muốn kiềm lại.

“…

Em muốn, được ngài che chở.”

Cả một ngày hôm nay đã khiến Giang Vân Gian trở nên ngây ngốc, bởi vì ngủ nguyên một buổi chiều mà giờ cậu mới tỉnh táo lại được.

Cậu đứng lên.

“Để em lấy cho ngài một cốc sữa nóng.”

Phòng bếp là kiểu không gian mở, Giang Vân Gian vừa tìm được một chiếc cốc đã nghe thấy người phía sau hỏi.

“Hôm nay em đến tìm tôi?”

Đây là câu khẳng định.

Đề tài mà Giang Vân Gian vẫn luôn trốn tránh đã bị bày ra, cậu dừng động tác.

“…

Em có đi qua.”

Trình Bằng cởi áo khoác, ném ở một bên ghế sofa, lại tình cờ nằm bên cạnh chiếc áo khoác của Giang Vân Gian.

“Nếu đã tới, vì sao lại không vào?”

Giang Vân Gian nói.

“Em thấy ngài có khách nên em sợ không tiện.”

Có thể nghe ra Giang Vân Gian đang cố gắng kìm nén, nhưng thanh âm lại không được tự nhiên.

Hôm nay nhà của Trình Bằng chỉ tiếp đúng một vị khách.

“Em quen cậu ta sao?”

Hắn hỏi.

Giang Vân Gian thành thật nói.

“Hai năm trước đã từng gặp ở Nông Gia Nhạc.”

Trình Bằng gật đầu, hắn đã quên mất chuyện này.

Giang Vân Gian im lặng mà đun sữa bò, trong lòng lại không yên.

Vừa nhắc đến chủ đề này, trái tim cậu muốn bình tĩnh cũng không được.

Đây là cơ hội tốt, cậu nên hỏi rõ.

Hỏi hắn và nam sinh kia có quan hệ gì, nếu làm lành rồi, cậu và Trình Bằng sẽ không thể qua lại với nhau như thế này nữa.

Sữa tràn ra khỏi cốc bắn lên tay cậu.

Giang Vân Gian đột nhiên hoàn hồn, chật vật dùng khăn tay lau đi.

“Tôi cùng cậu ta đã chia tay lâu rồi.”

Cậu nghe thấy Trình Bằng nói.

“Lần này là cậu ta đến lấy đồ, bọn tôi tiện thể nói rõ ràng về chuyện ngày xưa.

Nói xong thì đi, bọn tôi cũng không quay lại.”

Trình Bằng không muốn trêu cậu.

Hắn trêu Giang Vân Gian vì muốn nhìn thấy cậu thẹn thùng, muốn thấy cậu đỏ mặt, chứ không phải muốn cậu cảm thấy khó chịu.

“Giờ em đã có thể thoải mái đun sữa được chưa?”

Giang Vân Gian.

“…

Được.”

Cậu mang sữa ra, vì tay run nên sữa trong cốc cũng sóng sánh theo.

Trình Bằng nhìn mấy hộp quà trên bàn.

“Đây là quà tặng tôi?”

Giang Vân Gian gật đầu.

Trình Bằng nhìn đồng hồ.

“Đã qua 12 giờ rồi, có phải là không tính nữa không?”

“Không phải.”

Giang Vân Gian nói.

“Vốn dĩ là muốn mua tặng ngài.

Em muốn tự mình tặng, sinh nhật chỉ là cái cớ mà thôi.”

Trình Bằng cười nhẹ, cầm hai cái hộp trước mặt.

“Để tôi mở ra.”

Hắn sờ đồ vật bên trong.

“Đây chính là đồng hồ ngàn vạn trong truyền thuyết?”

Giang Vân Gian.

“Không phải ngàn vạn đâu, báo chí khuếch đại lên thôi.”

“Không phải khuếch đại, bọn họ học giỏi toán, rất giỏi đánh giá.”

Trình Bằng cởi đồng hồ trên tay ra, đeo cái của cậu lên.

“Tôi nhận, cảm ơn em.”

“Ngài không cần khách sáo.”

Tuy rằng đã quá thời gian nhưng Giang Vân Gian vẫn nói.

“Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”

Trình Bằng hỏi.

“Bánh kem đâu?”

Giang Vân Gian ngơ ngác.

“Tại sao ngài biết?”

“Trên ảnh, tôi có thấy hộp bánh kem.”

Trình Bằng quét mắt.

“Ở trong tủ lạnh?”

Mặt Giang Vân Gian trong nháy mắt đỏ lên, xấu hổ nói.

“Xin lỗi ngài…

Em đem bánh cho người khác rồi.”

Trình Bằng.

“…”

“Em đền cho ngài được không?”

Giang Vân Gian cúi đầu.

“Ngày mai em sẽ đi mua một cái mới.”

“Ngày mai không phải đóng phim?”

Trình Bằng nói.

“Không sợ bị người ta nói là ra vẻ, là không chuyên nghiệp?”

Giang Vân Gian vội nói.

“Bánh kem là em đặt làm riêng, em chỉ viết mấy chữ thôi nên không ảnh hưởng đến thời gian.”

Trình Bằng nhướn mày tò mò hỏi.

“Em viết gì trên bánh kem hôm qua?”

“Không có gì cả, chỉ là…

Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”

“Không thêm gì nữa?”

Biểu tình của Trình Bằng đầy vẻ không tin.

“Nếu ngài không tin thì để em cho ngài xem ảnh.”

Trình Bằng cầm điện thoại của cậu, nhìn chữ trên bánh kem xiêu xiêu vẹo vẹo, cùng với hình người nho nhỏ bên cạnh, đáy lòng có chút khó chịu.

Là ai không có mắt nhìn như thế, nhìn là biết bánh để tặng người khác, thế mà còn có thể dám vô tư ăn.

“Lần sau đi.”

Giang Vân Gian chớp mắt.

“Dạ?”

“Lần sau đền cho tôi.”

Trình Bằng ngẩng đầu nhìn cậu.

“Tôi muốn giống y hệt thế này, chữ thì có thể đổi.”

Giang Vân Gian.

“Được, ngài muốn em viết gì?”

Trình Bằng cười.

“Sao lại như vậy được?

Em có thể tự nghĩ.”

Giang Vân Gian nghiêm túc suy nghĩ một lúc, trong lòng đã nhảy ra mấy lựa chọn.

“Em biết rồi.”

Trình Bằng vừa mới uống xong cốc sữa, điện thoại trên bàn bèn vang lên.

Là vị bố già bất hạnh Bác Trấn.

“Tiểu Gian, cậu bật video lên nhìn anh đi.”

Bác Trấn nói.

Giang Vân Gian sửng sốt, chạy nhanh cầm điện thoại ra xa, đi đến trước cửa sổ rồi mới nói.

“Anh làm sao thế?”

“Cậu mở video mà xem, nhìn xem anh vì cậu mà bạc cả đầu như thế nào.”

Bác Trấn mệt mỏi nói.

“Trợ lý của Trình tổng gọi cho anh rồi, mãi mới gọi cho anh, anh còn tưởng anh còn phải thao thức đến tận sáng…”

Nếu là tin đồn khác, cho dù là ảnh giường chiếu của Giang Vân Gian cùng một minh tinh nữ nào đó bị tuồn ra, Bác Trấn cũng sẽ không hoảng loạn như thế này.

Nhưng chuyện lần này thì khác, chỉ một thứ không ổn thôi thì sẽ dẫn đến kết quả bị truy sát, hắn vô cùng sợ hãi.

“Tiểu Gian, cậu nhìn anh đi.”

Bác Trấn cầu xin lần thứ ba.

“Sau đó xin cậu rủ lòng thương, đừng làm anh…

ít nhất là trong năm nay, cậu hãy cho anh sống sang năm sau nữa, được không?

Chuyện này anh cũng không dám nói cho công ty, chỉ sợ công ty vì bảo vệ mình mà quẳng cậu ra ngoài luôn.”

Giang Vân Gian vừa mới nhen nhóm cảm xúc áy náy, liền nghe thấy tiếng động truyền đến từ đằng sau.

Cậu quay đầu lại thấy Trình Bằng đã cởi áo ra, lồng ngực rộng rãi vạm vỡ của người đàn ông lộ ra trong không khí.

“Vội đi gặp khách hàng, buổi tối còn phải đi với bạn, tôi vẫn chưa kịp tắm rửa.

Tôi có thể dùng phòng tắm của em không?”

Đừng nói là Giang Vân Gian, ngay cả đầu bên kia của điện thoại cũng đều câm nín.

Một lúc sau, Bác Trấn gào lên.

“Giang Vân Gian?

Cậu vẫn muốn anh chết đúng không?”

Lỗ tai Giang Vân Gian đỏ lên, cậu gật đầu.

“Ngài cứ dùng thoải mái.”

Trình Bằng gật đầu, lại hỏi.

“Muốn tôi chờ em không?”

Bác Trấn.

“??”

“…”

Giang Vân Gian liếm môi.

“Nếu ngài có thể.”

Bác Trấn.

“Không thể.”

Trình Bằng nói.

“Được, em nhanh lên.”

Đợi người vào phòng tắm, Giang Vân Gian mới quay lại nói vào điện thoại.

“Anh, anh chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Bác Trấn không còn sức lực nữa.

“…

Nhưng anh cảm thấy mình sắp ngủm rồi.”

Giang Vân Gian nói.

“Anh đừng lo lắng, không có việc gì đâu.

Ngày mai em sẽ nói kĩ với anh, giờ em cúp máy đã.”

Bác Trấn.

“…

Cậu đợi chút.”

Giang Vân Gian.

“Anh ngủ ngon.”

Bác Trấn.

“…”

Giang Vân Gian cảm thấy may mắn vì ngày xưa đã mua bồn tắm dành cho hai người.

Nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, bóng hình của hai người chồng lên nhau, vừa mới rơi vào thiên đường, Trình Bằng liền dừng lại.

Cả người hắn toàn vết hồng hồng, là Giang Vân Gian gặm mà ra.

“Không có đồ.”

Hắn lời ít ý nhiều.

Giang Vân Gian đương nhiên sẽ không để những thứ như thế ở trong nhà, cậu vòng tay lên cổ Trình Bằng, ánh nhìn mê man.

“Kem dưỡng da được không ạ?”

Trình Bằng giơ tay, lau đi bọt nước trên trán cậu.

“Vẫn còn thiếu thứ kia nữa.”

Giang Vân Gian ôm chặt người kia, mặt dán trên vai hắn.

“Cái đấy thì không cần đâu.”

Trình Bằng nói.

“Không được.”

Hắn đang muốn đứng dậy, mới phát hiện ra người trong lòng dính sát vào hắn, không cho hắn đi.

Sức lực cũng không nhỏ ha.

Trình Bằng cười hỏi.

“Lại còn biết làm nũng?”

Chưa bao giờ Giang Vân Gian nghĩ đến mình và cái từ kia có thể được đặt bên cạnh nhau.

“Không phải em làm nũng đâu.”

Giọng nói của Giang Vân Gian khàn khàn.

“Em chỉ muốn được gần ngài thêm một chút nữa thôi.

Em rất muốn ngài, được không ạ?”

Trình Bằng không thể trụ nổi nữa.

Cuối cùng, hắn vẫn dỗ Giang Vân Gian tắm thêm một lần nữa, đảm bảo rằng phía sau đã sạch sẽ hoàn toàn rồi mới mang người về phòng ngủ.

Giang Vân Gian nằm trên giường, đắp chăn lên chỉ để lộ ra bờ vai, đôi mắt nhìn Trình Bằng không hề chớp mắt.

Trình Bằng quay đầu nhìn cậu.

“Nhìn tôi đến nghiện rồi?”

“Không có.”

Giang Vân Gian giả vờ nói.

Trình Bằng mở TV ra, đúng lúc đến chương trình dự báo thời tiết, biên tập viên đang nói về chuyện trận tuyết đầu mùa năm nay sẽ rơi rất lâu, có thể kéo dài đến tận tối ngày mai.

Đột nhiên hắn nhớ tới điều gì đó, cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn mà ấn nút kéo rèm cửa ra.

Giang Vân Gian thấy thế giới bên ngoài phủ đầy tuyết trắng xoá, tựa như được bọc trong một lớp lụa trắng, đẹp đến không thể nào rời mắt được.

“Tuyết vẫn chưa ngừng, có phải vẫn được tính là tuyết đầu mùa hay không?”

Trình Bằng giơ tay vuốt ve tóc cậu.

Giang Vân Gian cứng người lại.

“…Vâng.”

“Vậy có nghĩa là được trải qua cùng nhau.”

Trình Bằng cúi đầu hôn cậu.

“Chúc em ngày tuyết đầu mùa vui vẻ.”

Trình Bằng không thể biết được thời khắc này đối với Giang Vân Gian có ý nghĩa như thế nào.

Giang Vân Gian hôn trở lại vô cùng nhiệt tình, dường như đã đem nụ hôn này vượt qua khỏi ranh giới tình dục, còn thân mật hơn những người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

Trình Bằng mặc kệ cậu cọ xát, duỗi tay xoa xoa đầu cậu như là cổ vũ.

Kỳ thực, đoạn thời gian trước hắn cũng đã từng nghiêm túc suy xét liệu phải đối mặt với phần tình cảm này của Giang Vân Gian như thế này.

Ngày xưa khi đối xử với các tình nhân, hắn luôn vạch rõ ranh giới rõ ràng, tuyệt đối không vượt qua đường phân cách.

Một khi cảm nhận được ý niệm của đối phương thay đổi, hắn sẽ nhanh chóng lui lại kết thúc quan hệ, thậm chí còn không cho đối phương cơ hội để bộc lộ tình cảm, tặng đầy đủ phía chia tay, tựa như một kim chủ biết quan tâm.

Để dứt ra khỏi một người rất phiền toái.

Hắn không nói dối, cũng không khiêm tốn, quả thực hắn không phải là một người tốt.

Nhưng vào thời khắc này, hắn không chỉ không muốn đẩy Giang Vân Gian ra, thậm chí còn cảm thấy cậu chưa biểu đạt hết, còn muốn nghe cậu nói ra.

Vì thế hắn vân vê vành tai của Giang Vân Gian, hỏi thẳng.

“Em có thích tôi không?”

Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của Giang Vân Gian biến mất, cậu nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày cũng không nói nên một lời.

Trình Bằng cảm tưởng như cậu đã quên cả thở, cười nói.

“Không sao…

Tôi chỉ muốn nhắc em một chút.”

“Nếu em thích một người, hãy nói rằng em thích người ta, chứ không phải nói rằng “em đang sống rất tốt”.

“Có hiểu không?”

Làm sao mà Giang Vân Gian không hiểu được cơ chứ?

Hầu kết cậu khẽ động, thanh âm lại chẳng thể phát ra.

Trình Bằng đợi trong chốc lát, không phải đợi lời hắn muốn nghe, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ.

Bởi vì trên mặt người này đã viết rất rõ ràng, hắn không phải người mù, hắn có thể nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được.

“Được rồi, tôi chỉ thuận miệng thôi.”

Trình Bằng xoa đầu cậu.

“Ngủ đi.”

“…

Thích ngài.”

Thanh âm của Giang Vân Gian rất nhỏ, ngữ khí lại vô cùng kiên định.

Cậu đối diện với Trình Bằng, đáy mắt có chút sợ hại, cũng có chút khẩn trương, nhưng tình ý lại chẳng thể nào giấu được.

Người trước mặt như hoà thành một với màn tuyết đằng sau, cậu nhìn lâu đến mức đáy mắt nóng lên.

“Em thích ngài.”
 
[Pn] Ktkđtcctcccps (Trình Bằng X Giang Vân Gian)
[TBxGVG] PHIÊN NGOẠI 12


Dự báo thời tiết nói rất chuẩn, tuyết rơi hai ngày rồi mới dừng lại, bởi vì thời tiết khắc nghiệt nên đoàn phim chỉ có thể chuyển những cảnh quay ở trong nhà lên trước.Quay xong một cảnh phối hợp, Giang Vân Gian trở lại phòng trang điểm, nhận lấy túi chườm nóng Bác Trấn đưa cho.

“Cảm ơn anh.”

“Năm nay sao thế nhỉ?

Thế này thì cũng hơi lạnh quá rồi đi.”

Bác Trấn chạy nhanh đi đóng cửa lại, không cho hơi lạnh bay vào.

“Anh bị nứt da mất.”

Trợ lý gật đầu trả lời.

“Hôm nay em mặc sáu lớp lận.”

Bác Trấn nói, quay đầu lại thấy Giang Vân Gian đang cầm điện thoại lướt Weibo.Bác Trấn không tịch thu tài khoản của Giang Vân Gian, bởi vì hắn biết cậu không thích xem linh tinh cũng không hay đăng bài tuỳ hứng.

Thấy thế, hắn chạy lại hỏi.

“Tiểu Gian, làm gì đấy?”

Giang Vân Gian ngẩng đầu, trả lời.

“Em xem Weibo.”

Bác Trấn thăm dò nhìn qua, quả nhiên cậu lại đang đi xoá những tin nhắn của anti.“Cậu không cần đụng vào đâu, sẽ có người giúp cậu xoá mà.”

Bác Trấn nói.

“Hay lại quên mật khẩu tài khoản clone rồi?

Để anh lập cho cậu cái khác.”

“Không phải em quên, em chỉ muốn xem một chút thôi.”

Giang Vân Gian biết hắn đang lo cái gì.

“Yên tâm đi, em không để ý đâu.”

Đây cũng là điều khiến Bác Trấn bội phục cậu.

Trong số những nghệ sĩ từng qua tay hắn thì Giang Vân Gian là người có tố chất tâm lý tốt nhất, cậu biết cách tự giải quyết vấn đề, cũng có khả năng chịu đựng không tệ.

Hắn biết rất nhiều minh tinh cũng nổi tiếng nhanh như Giang Vân Gian, những người đó đều là khách quen của bác sĩ tâm lí.“Lát cậu còn đóng phim nữa, xem cái này không tốt.”

Trợ lý nhớ lại gì đấy rồi thấy buồn cười.

“Anh, lần này báo chí bịa đặt chuyện của anh với em, đúng là khó thể tin.”

Bác Trấn nhanh chóng xua tay với cậu.

“Tiểu Thần…

Ở đây có ít hoa quả, cậu mang đi tặng đạo diễn Ngô đi.”

Trợ lý cầm hoa quả đi ra ngoài, trước khi đi còn giúp bọn họ đóng cửa lại.Bác Trấn ngay lập tức dịch ghế, nhỏ giọng hỏi.

“Hôm qua cậu với Trình tổng rốt cuộc là làm sao?

Anh không muốn hỏi cậu, nhưng cậu phải nói rõ ràng cho anh hai người còn ổn hay không?

Để anh còn liệu mà xử lý.”

Bác Trấn không phải kẻ ngốc, tối hôm qua khi nhìn thấy biểu tình của Giang Vân Gian hắn biết ngay giữa hai người đã xảy ra chuyện.

Vốn dĩ hắn cho rằng hai người chia tay, không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Trình Bằng trong điện thoại khiến hắn cũng không thể khẳng định đượcGiang Vân Gian trầm mặc một hồi mới nói.

“Có lẽ… là vẫn ổn đi?”

Bác Trấn.

“Có lẽ là thế nào?!”

Giang Vân Gian nhấp môi, không phải là cậu không muốn nói, mà là chính cậu cũng không biết nữa.Tối qua khi đầu óc cậu nóng lên mà thốt lên lời tỏ tình, Trình Bằng nghe xong rồi cười nhẹ, trả lời cậu.

“Tôi biết rồi.”

“Tôi biết rồi.”

Câu trả lời này liệu có phải là từ chối hay không, cậu cũng không hỏi, mà cũng không dám nghĩ thêm nhiều.

Sau khi nói ra lời tỏ tình, trong đầu cậu trống rỗng, hoảng sợ đến mức hai tay tê dại, còn mang theo chút hối hận, sợ rằng đã vất vả mãi mới có thể quay lại mối quan hệ bao dưỡng nay lại vì hai câu kia mà tan vỡ.Nhưng trong bầu không khí kia, làm sao mà cậu có thể kìm nén nổi.Còn về phía Bác Trấn, chỉ cần hai người vẫn chưa xác định là chia tay thì sẽ không tính là chia tay.

Hắn gật đầu.

“Anh biết rồi, không sao, chuyện lần này đã qua rồi.

Không biết bên đó dùng thủ đoạn nào mà cả toà báo lẫn tài khoản kia đều biến mất, tài khoản hơn bốn trăm vạn người theo dõi, vậy mà nói bay màu là bay màu.”

Bác Trấn vẫn luôn cảm thấy ở thời buổi internet phát triển hiện đại thế này, miệng lưỡi của cánh truyền thông rất khó để khống chế, nhưng sự thật vẫn chứng minh rằng bất luận dù ở thời kỳ nào thì tiền vẫn là thứ mạnh nhất.Thấy cậu quả nhiên không bị ảnh hưởng bởi bình luận, Bác Trấn nói.

“Nếu cậu đã mở lên rồi thì tiện share bài để cảm ơn đạo diễn Ngô một chút đi.”

Sáng nay đạo diễn Ngô đã đăng một bài trên Weibo, làm sáng tỏ chuyện “ra vẻ ta đây trong đoàn phim” của Giang Vân Gian.Lũ rảnh rỗi.

Họ Ngô này làm đạo diễn mấy thập niên rồi, lần đầu tiên có người nói diễn viên trong đoàn của ta tỏ vẻ cao sang đấy, đúng thật là mới mẻ.

Để tiện nói luôn, nếu thực sự gặp diễn viên thiếu chuyên nghiệp thì ta đã sớm đá đít ra khỏi đoàn rồi, vậy nên không cần phiền cánh truyền thông lo lắng vì ta.

Ai mà không cần phải lo về cuộc sống cơ chứ?

Quan trọng hơn là phải biết thông cảm cho người khác.

Có chuyện xin nghỉ, nhưng người ta đã trả lại cả vốn lẫn lời rồi, về sau chắc chắn Giang Vân Gian sẽ bị ta đàn áp đến thảm, mong các fan đừng đau lòng quá là được.

Được rồi, tan tiệc đi.Giang Vân Gian share bài cảm ơn: Đạo diễn Ngô, ngài cứ việc đàn áp cháu, cháu không có ý kiến gì cả.Mặc dù không trực tiếp giải thích về việc kia, nhưng cư dân mạng vừa thấy tin bên báo chí lại vừa đọc lời thanh minh của đạo diễn Ngô đã tự động dán lên chuyện này một cái danh bịa đặt.“Việc này coi như đã yên tâm được một nửa, còn lại cứ để anh xử lý, cậu không cần lo lắng, cứ đóng phim cho tốt là được.”

Bác Trấn nói.“Em không lo lắng đâu anh.”

Giang Vân Gian chân thành nói.

“Cảm ơn anh.”

“…

Làm gì thế?

Là anh em bao lâu rồi mà cậu còn nói lời này với anh.”

Bác Trấn hắng giọng.

“Nếu cậu cảm thấy anh đã vất vả chùi đít cho cậu thì liệu mà kiếm nhiều tiền về cho anh đi.”

Biết hắn muốn hoà giải, Giang Vân Gian cười, nghiêm túc trả lời.

“Vâng.”

Cậu tắt Weibo đi, mở WeChat ra xem.6 giờ sáng Trình Bằng đã ra khỏi cửa, nói là trong nhà có việc gấp phải đi nơi khác một chuyến, thậm chí còn chưa kịp về nhà mà phải đợi trợ lý mang hành lý đến nhà Giang Vân Gian đón.Hai tiếng trước cậu nhắn một tin hỏi hắn có ổn không, đến bây giờ vẫn chưa thấy tin nhắn lại.Khi vừa định đưa điện thoại cho Bác Trấn cầm hộ, WeChat liền báo có tin nhắn mới.Trình Bằng: Có chút việc.Trình Bằng: Em đang làm gì đấy?

Có tiện nghe điện thoại không?Giang Vân Gian đi đến ban công gọi điện thoại cho người kia ngay lập tức.Mới không gặp có mấy tiếng thôi mà giọng nói của Trình Bằng đã mệt mỏi đi rất nhiều.

“Đến phim trường chưa?”

“Em đến rồi.”

Giang Vân Gian vô cùng lo lắng mà nói.

“Ngài làm sao thế?

Em có thể giúp gì ngài không?”

“Chỉ sợ là em cũng chẳng giúp được.”

Trình Bằng nói.

“Trong nhà có người thân mới qua đời.”

Giang Vân Gian im lặng, một lúc sau mới nói.

“…

Xin ngài nén bi thương.”

“Cũng đến tuổi rồi, chỉ là đến giây phút lâm chung cũng vẫn khiến người ta không nỡ.”

Trình Bằng cả người mặc vest đen, đứng ở ngoài cửa thở hắt ra.Người vừa qua đời là chú của hắn, khi còn nhỏ vẫn thường hay dẫn hắn đi thả diều.Giang Vân Gian trầm mặc, câu “Em có thể đến bên ngài không?” tới bên miệng rồi cũng không thể nói được thành lời.Tiến độ của đoàn phim không thể kéo dài hơn, hơn nữa có thể Trình Bằng cũng không cần cậu đến.“Buổi sáng tôi vốn dĩ muốn đưa em đi cùng.”

Trình Bằng mở miệng, đánh gãy suy nghĩ của cậu.

“Nhưng tôi sợ làm lỡ lịch trình đóng phim của em nên đành thôi.”

Giang Vân Gian ngẩn ra, hé miệng, nhưng lại không biết nói gì.Đầu bên kia truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, Trình Bằng thấp giọng trả lời một câu, sau đó nói.

“Được rồi, em làm việc đi, tôi phải vào trong xem đã.”

Giang Vân Gian bật thốt lên.

“Từ từ!”

Trình Bằng dừng lại.

“Làm sao?”

“Điện thoại của em mở cả ngày.”

Giang Vân Gian nói.

“Nếu ngài cảm thấy cô đơn hay buồn khổ, lúc nào ngài cũng có thể gọi cho em.”

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Giang Vân Gian đã đỏ lên.

Rõ ràng cậu mới là người muốn được nói chuyện với Trình Bằng.“Được.”

Khoé miệng Trình Bằng giật nhẹ, tâm trạng nặng nề đã thoải mái hơn một chút.

“Tôi nhớ em sẽ gọi điện cho em.”

Trình Bằng bận rộn suốt một ngày mới tiếp đãi xong khách khứa.Nhà của hắn có quy củ, sau khi người trong nhà qua đời thì sẽ phải làm lễ bảy ngày, bởi đây là tập tục của địa phương nên hắn cũng không tiện mở miệng yêu cầu người nhà bỏ đi, đành phải nghe theo bọn họ.Đã lâu rồi không quay về phòng ở trong nhà cũ, hắn đưa tay nới lỏng cà vạt, vừa mới về phòng đã nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.Là Nhạc Văn Văn gọi điện tới.

“Bằng Bằng, ông có ổn không thế?”

“Không có chuyện gì.”

Trình Bằng hỏi.

“Làm sao?”

“Tôi đang xem vé máy bay.”

Nhạc Văn Văn nói.

“Tôi với Tiểu Nhiên Nhiên vừa thương lượng xong, không thì để bọn tôi qua đó với ông mấy ngày.”

“Không cần, tôi không phải trẻ con.

Các ông mà tới tôi lại còn phải lo thêm cho các ông.”

Trình Bằng từ chối.Nói chuyện qua lại một hồi, Nhạc Văn Văn nói.

“Thật là không cần chứ?”

“Không cần, mấy ngày nữa tôi về.”

“Vậy thôi đi.”

Nhạc Văn Văn tắt đi trang đặt vé.

“Tôi còn chuyện muốn nói với ông đây.”

“Chuyện gì?”

Nhạc Văn Văn nói.

“Cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, có người muốn nhờ tôi giúp chuyển lời.

Cái tài khoản Weibo bôi đen Giang Vân Gian lần trước ấy, tôi có quen đoàn đội đằng sau, cũng không thân lắm, nhưng mà người ta nhắn tin ầm ĩ cho tôi cả đêm nói rằng hy vọng ông có thể hạ thụ lưu tình, bọn họ đồng ý bồi thường, còn nói sau này sẽ làm thuỷ quân miễn phí cho Giang Vân Gian…

Chắc ông không biết, đoàn đội kia rất chuyên nghiệp, nếu bên đó đồng ý làm việc cho Giang Vân Gian thì tôi thấy cũng không tệ, vậy nên tôi mới đồng ý chuyển lời cho ông.”

Trình Bằng nghe xong, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.

“Ông trả lời bọn họ, Giang Vân Gian không chấp nhận giảng hoà.”

Nhạc Văn Văn sửng sốt, sau đó cười ra tiếng, tựa như hiểu mà hỏi.

“Là cậu ấy không chấp nhận giảng hoà hay là ông không muốn hả?

Tôi thấy tính tình Giang Vân Gian khá tốt đấy chứ, chắc cậu ấy cũng không ngại đâu mà.”

“Như nhau cả thôi.”

Trình Bằng nói dứt khoát ngắn gọn.Giảng hoà?

Nếu không phải hiện tại hắn bận đến mức không thể phân thân ra thì hắn sẽ khiến cho toà báo đó thậm chí không còn cơ hội nào để cầu xin.Tối hôm qua trên đường đến nhà Giang Vân Gian, hắn bỏ chút thời gian nhìn phần bình luận ở dưới bài viết Weibo kia, hầu hết đều là những lời khó nghe.Hắn đau lòng đi hết một đường, cuối cùng khi được mở cửa, lời đầu tiên Giang Vân Gian nói lại chính là xin lỗi hắn, càng làm cho hắn như bị đổ thêm dầu vào lữa.Mà lửa giận này lại chẳng thể rơi xuống người Giang Vân Gian được, đành phải giáng xuống đầu kẻ khác mà thôi.Nhạc Văn Văn cười.

“Tôi biết rồi.

Bằng Bằng, ông làm sao vậy nhỉ?

Rung động ngay tại người thứ 99?”

Trình Bằng cười cười, không trả lời.Cúp điện thoại, hắn mới nhẹ giọng nói một cậu.

“Đây là người đầu tiên.”

Có thể khiến hắn nhung nhớ, đau lòng, yêu thương thế này, Giang Vân Gian là người đầu tiên.—-Bác Trấn có thể cảm giác được, gần đây Giang Vân Gian đang đếm đầu ngón tay để sống.Hắn dùng chân cũng có thể đoán được cậu đang đếm ngược tới ngày nào.

“Đừng nhìn lịch nữa.

Trình Bằng có về thì cậu cũng chẳng được nghỉ để mà đi tìm hắn đâu.”

Kịch bản bị sửa lại, còn rất nhiều cảnh cần phải quay lại lần nữa, thời gian tới rất bận rộn nên đạo diễn Ngô còn huỷ cả ngày nghỉ mỗi tuần một lần của mọi người trong đoàn.Giang Vân Gian không thèm để ý.

“Em biết.”

Đúng là cậu đang đợi Trình Bằng trở về.

Không nhất định là phải gặp nhau, chỉ cần đối phương ở cùng một thành phố với cậu cũng đủ khiến cậu hạnh phúc rồi.Đôi khi Giang Vân Gian cảm thấy yêu thầm một người cũng là chuyện tốt, cậu thích cảm giác mọi cảm xúc vui buồn yêu ghét của mình đều được Trình Bằng nắm trong tay, kì ảo khiến cậu choáng váng.Mãi đến hôm nay khi đang đóng phim, cậu nhận được tin tức rằng cậu được đề cử cho hạng mục nam chính xuất sắc nhất của giải Niên Hoa.Giải Niên Hoa là lễ trao giải dành cho phim truyền hình có ảnh hưởng nhất trong nước, chưa nói đến đoạt giải, chỉ cần được đề cử đã không gì có thể sánh nổi rồi.Vì thế nên khi hoàn thành sớm cảnh quay hôm nay, đạo diễn Ngô vẫy tay nói muốn ăn mừng hộ cậu.Nhóm nhân viên công tác đã mệt mỏi lâu như vậy rồi, nghe thấy được đi chơi bèn vô cùng cao hứng, Giang Vân Gian cũng không muốn làm hỏng hứng thú của mọi người.

Cậu bảo Bác Trấn đặt hộ một phòng hạng sang ở KTV, mời mọi người cùng đi.“Có thể uống rượu không?”

Đạo diễn Ngô hỏi.Giang Vân Gian nâng chén, cùng chạm ly với ông.Lần trước khi đạo diễn Ngô đăng bài trên Weibo kia cũng không hẳn là giúp Giang Vân Gian giải thích, ông chỉ cảm thấy Giang Vân Gian rất tốt, có thiên phú, cũng rất nỗ lực, tuy rằng hay xin nghỉ nhưng hoàn toàn không hề làm chậm tiến độ quay phim, ngày thường còn đồng ý diễn đi diễn lại để thuận theo phong cách của đạo diễn.Nói tóm lại là ông rất ưng Giang Vân Gian.

Cho nên khi uống rượu, ông cũng nhịn không được mà “quan tâm” cậu nhiều hơn một chút.“Đạo diễn Ngô, không thể uống nhiều đâu, ngày mai vẫn phải quay mà.”

Phó đạo diễn không nhìn nổi nữa, chạy lại đến ngăn cản.“À, đúng vậy.

Lỗi của ta, mới một chút đã quên mất.”

Đạo diễn Ngô gật đầu, quay lại nhìn Giang Vân Gian.

“Say rồi à?”

“Chưa ạ.”

Giang Vân Gian cười nói.

“Đợi đến khi quay xong rồi, cháu lúc nào cũng có thể uống cùng ngài.”

Giang Vân Gian nhờ trợ lý tiếp đãi họ rồi ra ngoài hóng gió để tỉnh rượu.Trong phòng riêng, mùi khói thuốc hoà với mùi nước hoa khiến cậu khó chịu.

Cậu lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị nhắn cho Trình Bằng một tin.“Tiểu Giang.”

Một giọng nữ quen thuộc vang lên.Quay đầu lại thấy Vu Lợi, Giang Vân Gian gật đầu, lén lút lui ra đằng sau một chút.

“Có việc gì sao?”

“Bên trong kia chán quá, chị tới hóng gió một chút.”

Vu Lợi không phát hiện ra hành động của cậu, hôm nay cô mặc một chiếc tất da chân, Giang Vân Gian nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh.

Cô lấy bao thuốc ra, châm cho mình một điếu rồi hỏi.

“Cậu muốn hút không?”

Giang Vân Gian lắc đầu.

“Không, cảm ơn.”

Không khí rất trong lành, nhưng bên cạnh lại có thêm Vu Lợi khiến cậu chẳng thể thấy thoải mái được.

Giang Vân Gian nói.

“Chị cứ hút tiếp đi, tôi vào trong trước.”

Vu Lợi nhanh tay nhanh mắt túm lấy vạt áo của cậu.

“Đợi đã…”

Giang Vân Gian phản ứng còn nhanh hơn, dứt ra ngay lập tức, giữ khoảng cách nhất định với cô, cau mày nói.

“Nếu chị có gì muốn nói thì đợi đến buổi quay ngày mai đi.”

Trên đường trở về phòng riêng, Giang Vân Gian đang cố nghĩ ra một cái cớ để chuồn trước thì điện thoại đột nhiên vang lên.Cậu nhìn màn hình, người đổi hướng ngay lập tức, nhận điện thoại nói.

“Chào buổi tối.”

Đầu bên kia im lặng trong chốc lát.Giang Vân Gian gọi lại một tiếng.

“Trình tổng?”

“Em đang làm gì?”

Giọng nói của Trình Bằng mang theo chút mệt mỏi.“Em đang ở KTV, ở cùng nhân viên công tác của đoàn phim.”

Giang Vân Gian thành thật nói.Trình Bằng ừ một tiếng.

“Còn gì nữa?”

Giang Vân Gian không hiểu rõ.

“Dạ?”

“Gió ở ban công có mát không?”

Trình Bằng cười.

“Tôi mới đi có mấy ngày thôi mà đã định cắm sừng tôi sao?”

Giang Vân Gian nắm chặt điện thoại, ngây ngốc một lúc.Mãi mới tiêu hoá được thông tin, cậu vội nói.

“Không phải, em không… cắm sừng ngài, ngài đang ở đâu vậy?”

“Dưới tầng.”

Trình Bằng nói.

“Đi xuống dưới đi.”

Giang Vân Gian vội vàng chạy xuống.Khi đến trước mặt Trình Bằng, cậu vẫn còn thở phì phò.Trình Bằng đứng bên cạnh chiếc xe màu đen, nhìn thấy cậu bèn bật cười.

“Chạy có hai bước đã thở thế này rồi, thể lực của em không phải là hơi kém đi?”

“Em sợ ngài đợi lâu.”

Giang Vân Gian hít hít mũi.

“Không phải ngày mai ngài mới về sao?”

Trình Bằng nghe vậy, nụ cười trên mặt bèn thu lại.Hắn giơ tay, ngón trỏ nâng lên một chiếc hộp bánh kem.

“Tranh thủ về sớm, muốn chúc mừng bạn trai nhỏ của tôi được đề cử giải thưởng…

Ai ngờ lại thấy người đang cọ nhiệt với nữ chính.”

Giang Vân Gian cho rằng mình đang gặp ảo giác.

Cậu sững sờ ở đó, không rảnh để mà giải thích.

“Bạn, bạn trai?

Em với ngài?

Em… a?”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Trình Bằng nhướn mày.

“Làm sao, muốn quỵt nợ?”

“Không quỵt nợ, em không quỵt nợ.”

Giang Vân Gian choáng váng, lẩm bẩm hỏi.

“Bắt đầu từ khi nào vậy?”

Trình Bằng.

“Em có ý gì?”

Giang Vân Gian mờ mịt.

“Không phải ngài vẫn chưa đáp ứng em sao?”

“Tôi?”

Trình Bằng nghe vậy thì cười.

“Tôi tỏ tình với em trước, nếu đáp ứng thì phải là em đáp ứng tôi mới đúng.”

Giang Vân Gian hoàn toàn ngây dại.Thấy cậu phát ngốc, Trình Bằng hỏi.

“Em quên?”

Giang Vân Gian đương nhiên không quên, Trình Bằng đã nói hắn thích cậu.“Em xin lỗi, em không biết, vẫn cứ nghĩ lúc đó ngài đang…”

Giang Vân Gian cứng họng.Trình Bằng nhíu mày.

“Đang làm sao?”

Giang Vân Gian.

“…

Ngài đang muốn an ủi em.”

“…

Tôi chắc là điên rồi mới dùng cái từ đó để an ủi em.”

Trình Bằng nghe liền hiểu rõ, hoá ra trong thời gian này, hai người họ lại không cùng một sóng não?

Hắn cảm thấy buồn cười.

“Vậy em nghĩ vì sao mỗi đêm tôi đều gọi video với em?

Vì muốn an ủi em à?”

Giang Vân Gian nghe không rõ cho lắm.

Cậu cảm thấy trong đầu mình như có hai chú ong mật cứ vo ve bên tai.Thấy cậu trầm mặc, Trình Bằng nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, đem bánh kem để lên nóc xe.

“Thôi bỏ đi, em…”

“Đừng!”

Giang Vân Gian luống cuống giơ tay nắm lấy tay hắn.

“Ngài đừng bỏ đi.”

“Ý tôi không phải thế.”

Trình Bằng cười ra tiếng.

“Tôi muốn nói, bỏ chuyện lần trước đi.”

“Bây giờ tôi muốn nói lại với em một lần nữa…

Tôi thích em.”

Ngữ điệu của Trình Bằng nhẹ nhàng.

“Em suy xét tôi một chút, được không?”

Giang Vân Gian cảm thấy mình say rồi.Nhưng dù có đang ở trong mộng, cậu vẫn phải cố gắng dùng hết sức lực để trả lời.“Không suy xét.”

Giọng cậu nghẹn ngào.

“Không cần phải suy xét nữa.”

Trình Bằng vừa lòng.

“Vậy quan hệ của chúng ta đã thay đổi đúng không?”

Giang Vân Gian không ngừng gật đầu.Trình Bằng lại hỏi.

“Em nghĩ quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?”

Giang Vân Gian đi về phía trước từng bước một.“Yêu đương.”

Cậu dùng hết sức lực toàn thân để ôm lấy Trình Bằng, gương mặt dán lên cổ hắn.

“Em muốn được yêu đương cùng với ngài.”

Dưới ánh trăng, trong một hẻm nhỏ phía bên phải KTV, bên cạnh chiếc xe hơi màu đen có bóng hình của hai người đàn ông hoà vào nhau.“Được.”

Trình Bằng không giấu được nụ cười, hắn xoa đầu Giang Vân Gian.

“Trước kia đã từng yêu ai chưa?”

Trái tim Giang Vân Gian nhảy thình thịch.

“Chưa.”

“Thực ra thì vẫn giống như quan hệ ngày trước của chúng ta, điểm khác nhau duy nhất là, mọi quyền lợi tôi có thì em cũng có.”

Trình Bằng hạ giọng, giải thích từng câu từng chữ với cậu.

“Tôi sẽ đòi thứ tôi muốn từ em, em cũng có thể đòi lại bất cứ điều gì…

Ví dụ như bây giờ, em muốn cái gì?”

Miệng lưỡi Giang Vân Gian đều đã khô lại rồi.“Em muốn…”

Thanh âm của cậu nhẹ nhàng, vừa thẹn thùng lại vừa thành thật.

“Em muốn ngài hôn em.”

Chiếc xe màu đen dừng lại ở bên đường, tài xế đứng bên cạnh, đôi tay nắm chặt đặt ở phía trước, chấp nhận bị gió thổi lạnh cả người.Bên trong xe, Giang Vân Gian bị đặt ở trên cửa xe mà dịu dàng hôn.

Toàn bộ chiếc xe đều tràn đầy mùi hương của mối tình đơn phương cay đắng, lại hoà cùng với hương thơm của tình yêu cuồng nhiệt mới được thắp lên.
 
[Pn] Ktkđtcctcccps (Trình Bằng X Giang Vân Gian)
[TBxGVG] PHIÊN NGOẠI 13


Lăn lộn quay phim khoảng ba tháng, cũng coi như là đã hoàn thành thời gian quay như dự kiến.Trong ngày đóng máy, Giang Vân Gian đăng Weibo tấm ảnh chụp chung với tất cả nhân viên công tác trong đoàn, lại còn tự bỏ tiền túi ra tặng rất nhiều quà cho mọi người rồi mới thu dọn đồ đạc rời đi.“Vất vả rồi.”

Bác Trấn cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lúc quay kịch bản phải sửa lại nhiều lần, hắn còn sợ sẽ ảnh hưởng đến lịch trình sau đó của Giang Vân Gian.

“Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày kia sẽ bay đi Paris, còn phải chụp cho mấy tạp chí…

À đúng rồi, sắp đến năm mới rồi, anh không sắp xếp lịch trình nào cho cậu đến tận mùng 7 cơ, nên cậu hãy nghỉ ngơi nhiều vào.“Cảm ơn anh.”

Giang Vân Gian vẫn nằm trên ghế, nhắm hai mắt.

“Em không về nhà đâu, qua nhà anh trước đi.”

Lời này vừa nói ra, Bác Trấn liền biết đêm nay cậu muốn đi tìm Trình Bằng.

Tuy rằng Trình Bằng đã từng đánh tiếng với phía truyền thông nhưng để phòng ngừa, cậu vẫn theo thói quen đi từ nhà của Bác Trấn.“Không thì để anh đưa cậu qua đó luôn.”

Về đến nhà, Bác Trấn tìm khoá xe.

“Nếu có chuyện trên đường thì cũng dễ ứng phó.”

“Không sao đâu.”

Giang Vân Gian đeo khẩu trang, cả khuôn mặt đều bị che kín mít.

“Mùa đông sẽ không ai nghi ngờ cả, anh cứ yên tâm.”

“Anh không lo lắng…”

“Không cần đâu anh, em còn muốn mua mấy thứ nữa, không tiện đâu.”

Giang Vân Gian nói.Trong nháy mắt Bác Trấn hiểu sai, nếu là trước kia hắn nhất định sẽ nói thêm hai câu, nhưng từ khi biết được quan hệ của hai người đã chuyển sang yêu đương thì hắn không dạy đời thêm câu nào nữa.Hắn không đồng ý việc Giang Vân Gian làm tình nhân bao dưỡng, nhưng lại ủng hộ Giang Vân Gian yêu đương.

Giang Vân Gian mặt nào cũng tốt, chỉ có mỗi tính bướng bỉnh là không sửa nổi.

Từ khi hai anh em họ gặp nhau cho đến giờ, Giang Vân Gian vẫn chỉ để ý mỗi người đó.

Nói đi nói lại, có thể bên nhau thiên trường địa cửu là tốt nhất, nếu không thể thì ít nhất cũng mong sẽ không để lại quá nhiều nuối tiếc.Giang Vân Gian lái xe đến cửa hàng bán hoa một chuyến.Trong cửa hàng chỉ có một nhân viên, thấy cậu tiến vào bèn vội vàng đón tiếp hỏi cậu muốn mua hoa kiểu gì.Giang Vân Gian không biết, cậu hỏi.

“Tặng cho bạn trai thì nên chọn hoa nào?”

Nhân viên cửa hàng sửng sốt.

“Bạn trai?

Bạn là con trai hay là…?”

“Không phải.”

Cách một lớp khẩu trang, Giang Vân Gian bình tĩnh nói.

“Là bạn trai.”

Nhân viên cửa hàng hiểu ngay lập tức, gật đầu.

“Nếu nói về người yêu thì hoa hồng là tốt nhất, hồng vàng hay hồng phấn cũng đều thích hợp.

Nhưng nếu người yêu là đàn ông thì có lẽ nên mua hoa hồng trắng hơn.”

Giang Vân Gian nhìn về phía những chiếc giỏ hoa, liếc mắt thấy một chiếc bảng nhỏ đặt bên cạnh hoa hồng vàng, trên mặt viết ý nghĩa của loài hoa.Chỉ nhìn một cái cậu đã quyết định.

“Lấy hồng vàng đi, nhờ cô đóng gói giúp tôi, cảm ơn.”

Khi Trình Bằng nhìn thấy cậu cầm theo một bó hoa bước vào, lời nói chưa kịp thốt ra, miệng đã không nhịn được mà nhếch lên.“Hôm nay là ngày kỉ niệm gì sao?”

Trình Bằng ngồi trên ghế làm việc đợi cậu tiến tới.“Không phải ngày kỉ niệm gì cả.”

Giang Vân Gian dừng lại trước bàn làm việc, tháo khẩu trang xuống.

“Em chỉ muốn tặng ngài thôi.”

Trình Bằng xê dịch ghế, vươn tay.

“Đưa cho tôi.”

Hương hoa rất nhẹ, màu vàng như bơ, cao quý ưu nhã.

Trình Bằng cầm lấy ngửi ngửi sau đó nói.

“Cảm ơn em.”

Tai Giang Vân Gian đỏ lên, cậu khẽ lắc đầu.

Thực ra tối qua cậu đã do dự rất lâu, thời buổi này đến cả nam sinh cũng chẳng mấy ai tặng hoa cho nữ sinh, nói gì đến hai người đàn ông như bọn họ.Đây là cậu nhìn mãi thành quen mới học được, khi ba cậu còn chưa qua đời, ông thường xuyên tặng hoa cho mẹ cậu.

Mua, hái, thậm chí có khi còn nhặt cả hoa dại bên đường.

Ngày thường chỉ một vài bông, đến những ngày lễ tết thì số lượng ngày càng nhiều, hoa vốn không quá quý giá, tặng nhiều rồi cũng khó có thể giữ được niềm vui như thuở ban đầu, nhưng mẹ cậu mỗi khi nhìn thấy đều nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả hoa.Cho nên cậu cũng muốn tặng hoa cho Trình Bằng, dù có thể chỉ tặng được một lần.“Tôi rất thích.”

Trình Bằng cầm hoa đứng dậy, đi qua dắt tay cậu.

Sau đó hắn mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên trong.Trong hộp là một chiếc nút áo, cùng tiệm với nơi Giang Vân Gian từng đặt riêng quà, tinh tế nhỏ xinh, hoa văn độc đáo.

“Đây là quà đóng máy.”

Giang Vân Gian nhìn chiếc hộp kia, đột nhiên cười thành tiếng.Trình Bằng nhướn mày.

“Em cười cái gì?”

“Chúng ta giống nhau, ai cũng không biết cách tặng quà.”

Giang Vân Gian cười nói.

“Trước đấy là đồng hồ, giờ lại là khuy áo.”

Trình Bằng cũng cười.

Không phải hắn chưa từng tặng quà cho ai cả, chỉ là ngày xưa đều tuỳ tiện, không băn khoăn nhiều giống như bây giờ.

Hắn sợ Giang Vân Gian không cần, lại càng sợ cậu không thích.Chờ Trình Bằng xử lý xong công việc, hai người đi ăn rồi cùng nhau về nhà.Trong khoảng thời gian quay phim, đạo diễn Ngô không chịu thả người, Giang Vân Gian cũng chẳng dám xin nghỉ, toàn là Trình Bằng đến phim trường để gặp cậu.

Tính đi tính lại, đã hai tháng rồi cậu chưa trở lại nơi này của Trình Bằng.Cho nên khi cậu nhìn thấy trong bộ nhớ của TV phòng khách toàn video phim của mình đóng, vẫn không khỏi kinh ngạc.Cậu cứng người lại.

“Tại sao ngài…”

Trình Bằng bật một phim lên, một tay gác lên lưng ghế phía sau cổ cậu, tựa như động tác ôm.

“Hử?”

“Không đẹp đâu mà.”

Giang Vân Gian thường không xem lại phim của mình, huống chi đây còn ngồi xem cùng Trình Bằng nữa, trên TV đang chiếu bộ phim thần tượng ngày xưa, khiến cậu thấy ngượng không chịu nổi.

“Chúng ta xem cái khác đi.”

“Xem cái này.”

Trình Bằng quay đầu, thấy biểu tình cậu cứng đờ, bật cười một cái.

“Ngượng à?”

Giang Vân Gian ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng.”

Trình Bằng.

“Ngượng như vậy mà sao vẫn có thể hôn ngọt ngào thế này?”

Thời điểm Giang Vân Gian quay bộ phim này, truyền hình trong nước vẫn chưa xét duyệt quá nghiêm ngặt, phim không ít cảnh hôn của nam nữ chính, thậm chí còn đặc tả mấy lần.

Giang Vân Gian vội giải thích.

“Chỉ là yêu cầu khi đóng phim, ngài để ý sao?”

Trình Bằng nhìn cậu.

“Nếu tôi nói tôi để ý thì em có quay nữa không?”

Từ chối cảnh hôn là hành động vô cùng thiếu chuyên nghiệp, mà Giang Vân Gian lại không phải người như thế.

Cậu đã từng vì một bộ phim mà giảm đến 10kg, người như một bộ xương khô, ăn vài tháng mới tăng cân trở lại được.Cậu mở miệng, lúng ta lúng túng.

“Em…”

“Được rồi, tôi trêu em thôi.”

Trình Bằng vòng tay đem người ôm chầm lấy.

“Bình thường khi quay phim em hôn người ta như thế nào?”

Hắn cúi đầu, hôn lên môi của Giang Vân Gian, tranh thủ lúc đối phương còn đang ngẩn người liền mút cánh môi cậu một cái.

“Như thế này?”

Giang Vân Gian bị hôn đến ngơ ngẩn, đợi đến lúc được thả ra mới nói.

“Không, không…

động đậy nhiều như thế.”

Cảnh hôn là điểm yếu của cậu, quả thực cậu diễn không tốt, cùng lắm chỉ nghiêng đầu sang một bên.Trình Bằng cười, lại hôn cậu, lúc này trực tiếp cậy miệng cậu ra, vài phút sau hắn lại hỏi.

“Hay như thế này?”

“Không.”

Khuôn mặt Giang Vân Gian đỏ lên.

“Em không hôn lưỡi.”

“Ngoan.”

Trình Bằng rũ mắt nhìn cậu.

“Có thể quay cảnh hôn, đây là công việc của em, tôi không phản đối.

Nhưng đừng hôn mãnh liệt quá, không thì tôi sẽ ăn giấm.”

Giang Vân Gian cảm giác như màng nhĩ của mình chấn động.Trình Bằng sẽ vì cậu diễn cảnh hôn mà ghen sao?“Được, sau này có thể em sẽ không nhận phim thần tượng nữa, công ty muốn cho em đổi hướng.”

Giang Vân Gian nghĩ nghĩ, bổ sung.

“Em mới chỉ diễn cảnh hôn thôi, chưa từng diễn cảnh giường chiếu.”

Trình Bằng nghe vậy thì cười.

“Em còn muốn diễn cảnh giường chiếu nữa?”

“Không muốn!”

Giang Vân Gian ở bên mặt hắn dùng sức lắc đầu.

“…

Em chỉ muốn lên giường cùng với ngài thôi.”

Trình Bằng nghe được, trong lòng khẽ nhúc nhích, nắm lấy cằm cậu.

“Em cố ý câu dẫn tôi đúng không?”

Giang Vân Gian nhìn hắn, trong mắt loé sáng.

“Vâng.”

Trình Bằng ngẩn ra.“Em cố ý đấy.”

Giang Vân Gian chớp mắt, vươn lên hôn cằm hắn.

“Em muốn cùng ngài ở bên nhau.”

“Đã tám ngày chúng ta chưa gặp nhau rồi, mỗi đêm em…

đều vô cùng muốn ngài.”

“Ngài có thể chạm vào em không?”

Từ lâu rồi, Trình Bằng đã lên kế hoạch sửa miệng cho Giang Vân Gian.Đã là người yêu rồi, vậy mà cả ngày cậu vẫn cứ “ngài, ngài ngài” làm gì cơ chứ.Nhưng mỗi khi lời nói đến bên miệng hắn lại rút lại.

Hắn cảm thấy mình có chút biến thái, hắn rất thích nghe Giang Vân Gian gọi hắn là “ngài.”

Tỷ dụ như trong một góc ở phim trường, ở đầu bên kia điện thoại, cậu vừa vội vàng mà vẫn phải nhỏ giọng.

“Em nhớ ngài.”

Hay tỷ dụ như lúc này.Vừa mới làm xong một lần, Giang Vân Gian ôm cổ hắn hỏi.

“Ngài có thoải mái không?”

Lòng bàn tay Trình Bằng đặt ở sau gáy cậu, cười nói.

“Được làm cùng người mình thích, đương nhiên là thoải mái rồi.”

Mỗi ngày hắn đều thay đổi cách mà trêu chọc cậu, nhưng lần nào nghe những lời như thế này cũng đều khiến cậu đỏ mặt.Giang Vân Gian vừa muốn nói gì đó, trên mặt đất đột nhiên phát ra một tiếng chuông vang vọng.Trình Bằng nhặt điện thoại lên, xem tin nhắn vừa nhận được.Tết Âm lịch sắp tới em có thể qua chúc Tết anh được không?

Chỉ theo danh nghĩa bạn bè thôi, xin anh đấy.Giang Vân Gian chẳng may đọc được, thân thể cứng lại.Tuy rằng không đề tên, nhưng cậu liếc mắt cũng có thể đoán được ra ngay đây là ai.Cái cảm giác tê dại dọc sống lưng này lại tới, cậu lặng lẽ lùi sang bên cạnh, không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến Trình Bằng.Ai ngờ cậu còn chưa kịp dịch ra xa thì đã bị một bàn tay to lớn kéo lại trở về.“Em chạy cái gì?”

Trình Bằng ném điện thoại sang một bên.Giang Vân Gian hỏi.

“Ngài không trả lời sao?”

“Chẳng có gì để trả lời cả.”

Trình Bằng nhướn mày.

“Tôi trong mắt em khốn nạn đến thế à?”

“Không phải…”

Là chính bản thân cậu không dám tin tưởng.Cậu không biết Trình Bằng thích người cũ ở điểm nào, cũng không biết đến giờ liệu hắn có còn thích như ngày xưa hay không.Trình Bằng đoán được suy nghĩ của cậu, trên thực tế thì Nhạc Văn Văn cũng đã từng hỏi qua.Hắn nhớ lại khi ấy một chút, điều khiến hắn để ý chính là sự đơn thuần của Trần An, trông rõ ràng lạc quẻ hơn hẳn so với hội thiếu gia nhà giàu, thậm chí lúc đó cậu ta còn cầm chiếc ba lô trên tay cùng với bộ đồng phục học sinh vừa mới thay ra.Vòng sinh hoạt của Trình Bằng có chút phức tạp, có thể gặp được một người đơn thuần đúng là không hề dễ.

Sau khi hắn kéo Trần An ra khỏi đám người, đối phương còn lắp bắp hỏi hắn liệu có thể đợi cậu làm xong bài tập rồi hẵng làm gì khác hay không.Cảm giác mới lạ trộn lẫn với một chút yêu thích, hắn liền để người ở bên cạnh mình.Sự thật chứng minh, hắn phải trả giá cho cái liếc mắt khi đó của mình.“Quả thật tôi đã từng có tình cảm nghiêm túc với cậu ta.”

Trình Bằng thu hồi suy nghĩ, mở miệng nói.Biểu tình của Giang Vân Gian cứng lại, âm thanh ngập ngừng.

“…

Em biết.”

Trình Bằng nói tiếp.

“Nhưng chuyện đó đã qua rồi, mọi thứ đã kết thúc từ hai năm trước, sau này cũng không thể nào bắt đầu lại, không níu kéo, cũng không có gì gọi là tình cũ.

Trước khi em chia tay với tôi, tôi cũng sẽ không nhìn thêm một ai khác.”

“Em sẽ không chia tay với ngài.”

Giang Vân Gian vội hét lên.

“Vĩnh viễn không chia tay.”

Trình Bằng bật cười, gập ngón tay lại nhẹ nhàng cọ lên mặt cậu.

“Đừng khẳng định như thế, nhỡ đâu em gặp được người em thích hơn thì sao?”

“Sẽ không bao giờ gặp người em có thể thích hơn.”

Giang Vân Gian kiên định nói.Trình Bằng nhìn cậu thật lâu.Đã từng có người hỏi hắn, vì sao lại tuyệt tình như vậy, câu trước vừa nói có thể dẫn người đi kết hôn, câu sau nói chia tay liền chia tay, đến lời tạm biệt cũng chẳng thèm để lại.Hiện giờ hắn đã sáng tỏ một chút rồi.Là vẫn chưa đủ thích.Hắn thử nghĩ đến một ngày nào đó Giang Vân Gian cũng phản bội hắn, ánh mắt hắn liền âm u đi một chút, lại nhanh chóng biến mất trong phút chốc.Hắn cúi đầu, trêu ghẹo.

“Có thấy bản thân lỗ vốn không?”

Giang Vân Gian ngẩn người.

“Lỗ gì cơ?”

“Chỉ yêu đương với một mình tôi, có cảm thấy mình lỗ không?”

“Không thể nào.”

Giang Vân Gian than thở.

“Được ở bên ngài là do em trúng số.”

Trình Bằng có thể cảm giác được, Giang Vân Gian có chấp niệm đối với hắn.Phần tình cảm này không biết bắt đầu từ bao giờ hay từ nơi nào đến, nhưng hắn lại đắm chìm trong đó, vô cùng hưởng thụ, rồi lại khao khát muốn bù đắp cho cậu nhiều hơn thế nữa.—Nửa đêm, Giang Vân Gian đột nhiên bừng tỉnh.Cậu mơ thấy ác mộng.Cậu mơ thấy mình bị Trình Bằng đuổi ra khỏi phòng khách sạn, bọn họ không bắt đầu quan hệ lần nữa, cậu và Trình Bằng cũng không ở bên nhau.Giấc mơ này quá đáng sợ, trong chốc lát cậu không thể nằm xuống ngủ tiếp được.

Cậu xoay người nhìn người bên gối thật lâu, sau đó nhẹ nhàng đứng lên từ trên giường.Hoa hồng hôm nay bị đặt trên bàn trà ngoài phòng khách, bọn họ vội vàng quấn quýt và thâm nhập lẫn nhau, chẳng ai có thời gian quan tâm đến bó hoa này cả.Giang Vân Gian tìm trong tủ bát một bình hoa, rửa sạch xong thì cắm từng bông hoa hồng vàng vào.Cậu chưa từng chăm cây cỏ, lại càng chưa từng cắm hoa bao giờ, chỉ là giá trị nhan sắc của hoa hồng quá cao, cắm lung tung cũng vẫn đẹp.Cửa tiệm bán hoa hôm nay được trang trí vô cùng tinh tế, kể cả tấm bảng viết về ý nghĩa loài hoa cũng được in trên hoa văn cánh hoa.Tấm bảng bên cạnh hoa hồng vàng viết.Yêu anh là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời em, nhớ anh là nỗi đau ngọt ngào nhất trong tim em.Bác Trấn đã từng khuyên cậu rất nhiều lần, từ được nhắc đến nhiều nhất chính là “không đáng.”

Giang Vân Gian lại không cảm thấy vậy.Dù khi ấy Trình Bằng không nhìn về phía cậu, dù cuối cùng bọn họ không thể ở bên nhau, thì mỗi khi cậu nhớ lại cả quãng đường, cậu vẫn cảm thấy phần tình cảm này của mình thật ngọt ngào.– HOÀN –

Tâm sự nhỏ:Cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt với Trình tổng và Tiểu Gian rồi ;;v;; Ban đầu tui cũng chỉ tò mò không biết vị trung khuyển thụ của Trình tổng tròn méo ra sao, ai dè giờ mê không dứt ra được ;;v;; Lúc type từng chương cứ tự hỏi bao giờ mới hết, thế mà hoàn thành rồi lại thấy tiếc nuối, cứ muốn được tiếp tục xem cuộc sống sau này của hai người.

Thôi thì cũng may là hai người có một kết thúc quá đẹp.

Mối tình đơn phương của Tiểu Gian cuối cùng cũng được đáp lại, còn Trình tổng lại có thể kết thúc cuộc sống làm hoà thượng của mình rồi.

Chắc chắn sẽ nhớ mãi hai người huhu ;;v;;Đây là lần đầu tiên tui tập tành edit nên nếu có gì sai sót mọi người cứ góp ý nhé.

Sau truyện này thì tui sẽ tạm thời không edit truyện mới nữa, nhưng nếu có truyện gì hay ho ổn áp thì tui sẽ suy nghĩ.Cảm ơn mọi người đã yêu thích Trình tổng và Tiểu Gian.

Hy vọng có thể gặp lại mọi người trong một câu chuyện nào đó khác!
 
Back
Top Bottom