Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Pi Xà Ăn Bám - Thất Thất

Pi Xà Ăn Bám - Thất Thất
Chương 10: Chương 19 - 20



Hôm sau, trẫm vẫn lên triều như thường.

Nguyên nhân…

Trước khoan hãy để ý tới nguyên nhân, trẫm còn phải tiếp tục quét sạch triều đình.

Tạ Soái thành tù nhân rồi vẫn rất không phục, mắng trẫm: “Tiêu Dật Trần, Đại Lương có loại hôn quân vô nhân tính như ngươi, sớm muộn gì cũng mất nước.”

Trẫm: “?”

Ngẫm lại, thì ra ổng mắng trẫm vì trẫm khai trừ bạn tốt Tả tướng của ổng, sát hại thân tín của ổng, buộc thằng con lớn ổng phải tạo phản vì tự vệ.

Trẫm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có khi nào Tả tướng đang lừa ông không? Có khi người của ông là Tả tướng g.i.ế.c đó.”

Trẫm không nói điêu, trẫm thật sự không nghĩ tới chuyện g.i.ế.c con trai lớn lẫn thân tín của Lâm Soái, mà người một g.i.ế.c thằng con lớn lẫn thân tín của ổng là Tả tướng.

Ổng: “...”

Ổng: “...”

Ổng: “... Không thể nào!”

Trẫm cười: “Ngươi cho rằng năm đó, khi Phụ hoàng đăng cơ, Tả Lẫm dựa vào đâu mà từ một nhân viên nhàn tản ở Hàn Lâm viện lại nhảy thẳng lên thành Thừa tướng? Vì lão biết mắng người ta? Vì tính tình lão dở dở ương ương? Vì tuổi lão lớn? Đừng làm trò nữa, ở cái tuổi bằng con ngươi bây giờ ấy đã làm thủ lĩnh sát thủ của Phụ hoàng rồi.”

Chẳng qua ổng cảm thấy văn nhân không hợp động tay động chân, trông không được nhã nhặn nên ổng đổi sang chủ huy người khác động tay động chân. Đương nhiên, đầu người trong tay trẫm và Lâm Thủy Hàn, tất cả đều là ý của Tả tướng.

Trẫm giận: “Ngươi thấy từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, Tả tướng mắng trẫm bao nhiêu lần, trẫm dám trả treo lấy một lần không?”

Vì sao trẫm không cãi lại, là trẫm không muốn cãi lại hả?

“Hơn nữa.” Trẫm nhìn Hoàng Hậu và Đại Phúc đứng cạnh ông ta, nói tiếp: “Năm đứa con trai của Tả tướng, ngày ngày ở nhà đánh lộn cũng không dám cãi Tả tướng nửa lời. Còn ông chỉ có một trai một gái, con trai ông không kìm được, con gái làm gian tế Nam Tề ông cũng có biết đâu.”

Tạ Soái: “?”

Hoàng Hậu: “!”

Trẫm liếc mắt nhìn Hoàng Hậu: “Tạ Thư Âm, từ ngày ngươi thành thân với trẫm tới nay, ngươi luôn cố gắng đẩy Tạ Thù Kỳ cho trẫm, chẳng phải vì ngươi nghĩ, trẫm đồng tính, như thế chẳng khác nào hạ nhục Tạ Thù Kỳ, Tạ Thù Kỳ tất nhiên nuốt không trôi cơn tức này, sẽ tìm cơ hội tạo phản sao? Nhưng kế không thành, ngươi lại tiết lộ cho trẫm, năm đó là Tạ Thù Kỳ nhận tiền của Nam Tề rồi mưu hại trẫm cùng Lâm Thủy Hàn để trẫm xử lý hắn. Chẳng phải ngươi nghĩ chỉ cần Tạ Thù Kỳ c.h.ế.t rồi trẫm sẽ không có người bảo vệ biên cảnh phía nam nữa, vậy thì Đại Lương lại nằm trong tay Nam Tề sao?”

“Mẹ của ngươi là hoàng thất Nam Tề chứ gì.”

Tạ Thư Âm: “...”

Trẫm cười cười, nói tiếp: “Nhị ca của trẫm lần này chinh phạt phương nam trở về mang cho ngươi một món quà nhỏ đấy, mong ngươi sẽ thấy vui.”

Dứt lời, trẫm sai người đưa một cái đầu người tới trước mặt Tạ Thư Âm.

… Đó là đầu của quốc quân Nam Tề.

Tạ Thư Âm vốn vẫn còn bình tĩnh đột nhiên mất không chế, hận không thể chạy ra khỏi nhà tù g.i.ế.c trẫm.

Trẫm cười lạnh: “Một cái Nam Tề nho nhỏ, có tí ưu thế về địa lý, nhảy nhót mấy chục năm trời cũng lớn mặt lớn mày quá.”

Tạ Thư Âm: “...”

Nàng ta ôm lấy đầu quốc quân Nam Tề, ngồi sụp xuống đất.

Cuối cùng trẫm nhìn về phía Đại Phúc, hỏi: “Dù cho trẫm bị ngươi trói chân ở Lương đô thật thì sao?”

Đại Phúc: “...”

Đại Phúc: “Tại tâm hồn tham tiền của nô, nô có lỗi với sự tín nhiệm của bệ hạ.”

Trẫm gật đầu: “Nhưng cũng phải cảm ơn ngươi đã nói cho Tạ Soái biết, trẫm bị Phụ hoàng ra lệnh cưỡng chế không được phép đánh Nam Tề, cũng trở mặt với Tả tướng thật.”

Đại Phúc: “...”

Dọn dẹp triều đình sạch sẽ rồi, trẫm bèn đi tìm Lâm Thủy Hàn. Biết Lâm Thủy Hàn đang ở chỗ Tả tướng, trẫm lại vòng qua Tướng phủ, vừa tới đã thấy Lâm Thủy Hàn bị Tả tướng chỉ vào mũi mà mắng.

“Lâm Thủy Hàn, nhìn điệu bộ này của ngươi tới đây hôm nay là để cãi nhau với lão phu đúng không?”

Tả tướng nói mà nước miếng văng tung tóe: “Không phải lão phu vì muốn dọn dẹp sạch sẽ cặn bã trong triều nên mới ép bệ hạ lên núi Quân thôi à, người có làm sao đâu, ngươi cứ làm như lão phu g.i.ế.c bệ hạ rồi không bằng là cái dạng gì!”

Lâm Thủy Hàn giải thích: “Không phải, Tả tướng…”

Tả tướng ngắt lời hắn: “Tả với tướng cái rắm ấy, lão phu không hầu hạ hai đứa bây, một đôi không biết xấu hổ, lão phu chướng mắt, lần này lão phu hồi hương về làm ruộng cho rồi!”

Lâm Thủy Hàn hết lời ngon ngọt nhưng Tả tướng khó chơi quá, còn hỏi ngược lại hắn: “Rốt cuộc ngươi thích bệ hạ chỗ nào? Thích tới mức muốn cùng người đoạn tử tuyệt tôn thế hả.”

Lâm Thủy Hàn: “...”

20.

Thật ra, Lâm Thủy Hàn cũng không biết mình thích Tiêu Dật Trần chỗ nào.

Từ nhỏ Tiêu Dật Trần đã thích ở cạnh hắn rồi.

Hắn cảm thấy dắt theo một thằng nhắc con quá phiền, nhóc con lại cảm thấy đi theo hắn rất ngầu.

Trong đám lắt nhắt Hoàng thất, chỉ có thằng nhóc này là nói mười câu thì bảy, tám câu phải có tên hắn.

“Ta muốn ra chiến trường cùng Lâm nhị ca.”

“Ta mới đi bơi với Lâm nhị ca.”

“Ngày mai Lâm nhị ca chịu dắt ta ra quân doanh chơi, các ngươi làm gì được như ta, ha ha ha!”

Đám lắt nhắt còn lại nhìn y như một tên chó li3m, mà y lại còn chạy khắp nơi khoe khoang với những đứa khác mình tích cực làm chó quấn chân tới nhường nào.

Lâm Thủy Hàn cảm giác bất lực vô cùng, rất muốn đánh c.h.ế.t y nhưng nghĩ tới thân phận Hoàng tôn của y đành phải rút tay lại, không thể không dắt y theo, không nói cũng biết nghẹn đắng tới độ nào.

Mà nghẹn cay nghẹn đắng hơn nữa là, năm Tiêu Dật Trần mười hai tuổi, y được đưa tới phủ Tướng quân, cha hắn chỉ mặt gọi tên yêu cầu hắn che chở Tiêu Dật Trần.

Thế là y lại càng phiền.

Càng dính lấy hắn.

Lâm Thủy Hàn, lớn hơn Tiêu Dật Trần ba tuổi, khi ấy đã là một thanh kiếm sắc bén trong tay Lâm Soái, từ trí thông minh cho tới giá trị vũ lực đều đè bẹp Tiêu Dật Trần, nghĩ tới một chiêu thật độc.

Hắn cố tình xách đầu người Tả tướng muốn g.i.ế.c về nhà, gây ra chút động tĩnh. Sau khi đánh thức Tiêu Dật Trần xong lại giả vờ uống rượu trên nóc nhà.

Thu hút Tiêu Dật Trần ra xem đầu người.

Hắn cảm thấy hẳn từ đó Tiêu Dật Trần sẽ nhìn hắn như một ác ma g.i.ế.c người, sẽ không còn dính lấy hắn nữa.

Kết quả, ha ha.

Tiêu Dật Trần sợ tới mức mơ thấy ác mộng liên tục nửa tháng trời, mỗi lần mơ thấy ác mộng y lại ôm lấy chăn nhỏ của mình, xuất hiện trước cửa phòng hắn.

Y sẽ đáng thương nói: “Nhị ca, ta sợ.”

Lâm Thủy Hàn: “...”

Nghiệt chướng!

Tự mình tạo nghiệt lại còn phải tự mình đi dọn.

Có hắn ngủ cùng một tháng, Tiêu Dật Trần dứt khoát ở lỳ trên giường hắn, dù có mơ thấy ác mộng hay không cũng đều muốn ngủ cùng hắn.

Lâm Thủy Hàn bất đắc dĩ hỏi y: “Tiểu điện hạ, chẳng phải điện hạ mơ thấy ác mộng vì gặp ta sao?”

Tiêu Dật Trần tròn đôi mắt vô tội: “Nhị ca, sao lại như thế được, huynh lợi hại như thế, ta ngủ cùng huynh tất nhiên không yêu ma quỷ quái nào dám bước vào giấc mơ của ta nữa rồi.”

Lâm Thủy Hàn: “?”

Ngươi có thể đi lối bình thường chút được không?

Câu hỏi đặt ra là, liệu Tiêu Dật Trần có thể đi lối bình thường một lần được không?

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

Sự thật chứng minh, Tiêu Dật Trần không thể.

Vì muốn dọa y một vố thật ác, Lâm Thủy Hàn dắt y theo đi g.i.ế.c người. Y sợ tới mức hai chân run cầm cập nhưng vẫn không quên yểm trợ cho Lâm Thủy Hàn. Trên đường trở về, giọng của y hãy còn run.

Nhưng khi cất lời hỏi thì lại rằng: “Nhị ca, huynh không sao chứ?”

Xong việc về nhà lại tiếp tục chui vào chăn của Lâm Thủy Hàn, lý do vẫn không đổi, y sợ.

Lâm Thủy Hàn: “...”

Có một lần, Lâm Thủy Hàn g.i.ế.c một tên quan được bách tính cho rằng là quan tốt nhưng sau lưng lại trộm làm không biết bao nhiêu chuyện âm hiểm, Lâm Thủy Hàn còn cho rằng Tiêu Dật Trần sẽ xem thường, hoặc sẽ ngăn cản hắn.

Kết quả, Tiêu Dật Trần lại trả lời một câu không não rằng: “Nhị ca, huynh muốn g.i.ế.c người, chắc chắn huynh có cái lý của mình.”

Lâm Thủy Hàn: “!”

Rốt cuộc lăng kính Tiêu Dật Trần phủ lên hắn dày bao nhiêu vậy?

Bỗng hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật Trần, chợt phát hiện ra, thiếu nhiên nho nhỏ đứng tới bả vai mình này nào nay đã được hắn nuôi thành một thiếu niên phổng phao ngang bằng mình.

Rõ ràng mới chỉ qua một cái chớp mắt.

Nhưng hóa ra đã bốn năm trôi qua rồi.

Mà hắn lại không thể không thừa nhận, trong ba bốn năm này, dường như hắn đã quen với sự tồn tại của Tiêu Dật Trần rồi.
 
Pi Xà Ăn Bám - Thất Thất
Chương 11: Chương 20 - hết



Thi thoảng hắn phải theo phụ thân ra chiến trường thì sẽ để Tiêu Dật Trần ở lại phủ Tướng quân. Những lúc ấy hắn luôn lo lắng có khi nào Tiêu Dật Trần sẽ c.h.ế.t ở Lương đô không.

Sau này, lần đầu tiên Tiêu Dật Trần theo hắn ra chiến trường trở về, vì Tạ Thù Kỳ dám nói lời ngông cuồng nên khi đi ngang qua Tạ gia, Tiêu Dật Trần còn đánh Tạ Thù Kỳ một trận.

Thật ra, bản thân Lâm Thủy Hàn cũng không quá để ý mấy lời ngông cuồng của Tạ Thù Kỳ, bao năm nay, có lời khoác lác, thâm độc, hung hiểm nào mà hắn chưa từng nghe qua đâu?

Nhưng khi Lâm Thủy Hàn biết được lý do Tiêu Dật Trần đánh Tạ Thù Kỳ, hắn chợt bật cười.

Lý do của Tiêu Dật Trần: Đời này cô chỉ làm Phó tướng của nhị ca, một thằng nhóc ranh mà cũng dám ngấp nghé mỹ mạo xuất sắc của cô!

Lâm Thủy Hàn trêu y: “Điện hạ đi so đo với cả một đứa nhóc, thật đúng là có tiền đồ.”

Y còn kiêu ngạo gật đầu: “Chứ sao nữa, ta tiến bộ như thế đấy.”

Dứt lời, y nghiêng đầu nhìn Lâm Thủy Hàn.

Rõ ràng vẻ mặt của y cũng giống như lúc y kiêu ngạo khoe khoang với những đứa nhóc đồng trang lứa rằng y được Lâm Thủy Hàn dẫn tới quân doanh chơi nhưng Lâm Thủy Hàn lại cảm thấy có gì đó khang khác.

Mãi tới khi tầm mắt Lâm Thủy Hàn rơi vào đôi mắt y, bắt gặp ánh sáng nóng rực trong đôi mắt ấy.

Lâm Thủy Hàn hiểu ra.

Thằng nhóc này trưởng thành rồi, lăng kính dành cho hắn lại càng dày thêm, càng thêm sùng bái hơn!

Ban đầu Lâm Thủy Hàn cũng không để trong lòng.

Không phải hắn tự luyến nhưng con em thế gia ở Lương đô, có ai là không nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh? Bỗng nhiên hắn có chút hoài nghi, có khi đám lắt nhắt trong Lương đô nhìn hắn như nhìn một vị thần không.

Nếu không vì sao chỉ cần hắn có mặt ở Lương đô là đám con em thế gia đều chắp tay thi lễ, chạy tới chỗ hắn điểm danh như thể hắn thực hiện được nguyện vọng của chúng nó vậy.

Thế là hắn đành phải thả Tiêu Dật Trần ra để đối phó với đám này.

Lâm Thủy Hàn luôn cảm thấy có lẽ Tiêu Dật Trần không chỉ đơn thuần là sùng bái hắn?

Lại hai năm nữa trôi qua, khi Tiêu Dật Trần bị bệ hạ giục cưới.

Cũng không phải hắn cảm cảm nhận được, mà là do Tiêu Dật Trần đứng trước mắt hắn, nói với hắn.

Thời gian ấy có lẽ Tiêu Dật Trần bị bệ hạ giục cưới tới phát điên rồi.

Nghe bệ hạ kể lại Lâm Thủy Hàn cũng có thể nghĩ ra được chắc vẫn là mấy câu: “Con à, mười tám rồi, thành thân được rồi, ở tuổi con ta đã lấy Mẫu hậu con rồi đấy.”

Tiêu Dật Trần không muốn nghe bèn chạy thẳng tới phủ Tướng quân tìm hắn uống rượu.

Kết quả, tửu lượng của Tiêu Dật Trần nát bét, ba chén đã ngất ngây.

Y còn kéo tay hắn, hô lên: “Nhị ca, ta muốn cưới huynh.”

Lâm Thủy Hàn: “... Điện hạ, đừng quá hoang đường.”

Nhưng Tiêu Dật Trần thật sự hoang đường như vậy đấy, y lảo đảo đứng dậy, đột ngột ôm lấy mặt Lâm Thủy Hàn, tiếp tục hô lên: “Nhị ca, ta nói thật đó.”

Khi ấy, Tiêu Dật Trần đã cao hơn hắn nửa cái đầu, hắn còn đang ngồi nên Tiêu Dật Trân trông lại càng cao hơn.

Hắn nhìn qua gương mặt tuấn tú của Tiêu Dật Trần, bỗng thấy có chút áp bách.

Ngay khi hắn chuẩn bị đẩy Tiêu Dật Trần ra thì Tiêu Dật Trần đã ngấm rượu, ngã nhào lên vai hắn ngủ thiếp đi.

Hơi thở ấm áp rơi bên tai hắn, thiêu đốt thính giác của hắn, trong một thoáng chớp mắt nào đó, dường như hắn nghe thấy tiếng hoa nở bên tai.

Thế là, hắn ôm Tiêu Dật Trần đờ ra trong sân rất lâu.

Mãi tới khi người hầu nhìn thấy rồi dìu Tiêu Dật Trần về phòng ngủ.

Hôm sau, Tiêu Dật Trần tỉnh dậy, quên sạch sành sanh những lời mình đã nói khi say.

Lâm Thủy Hàn trộm thở phào nhẹ nhõm nhưng chẳng hiểu sao lại có chút mất mát.

Năm Tuyên Hòa thứ ba, hắn chắc chắn mình có tâm tư khác với Tiêu Dật Trần.

Tiêu Dật Trần theo hắn tiến về phía Bắc đánh Ngôn Hầu.

Tiêu Dật Trần vì muốn tự tay c.h.é.m ch.ết Ngôn Hầu nên bị thương rất nặng. Nhưng ngay cả trong thời khắc sinh tử ấy, cái chày gỗ Tiêu Dật Trần này vẫn còn hài hước an ủi hắn rằng: “Quả nhiên thiên tài thường mệnh bạc, nhị ca, nhớ khắc cho ra chữ “Trời ghen đấng anh tài” lên bia mộ đấy.”

Lâm Thủy Hàn nhìn gương mặt tái nhợt, vết thương đầm đìa m.á.u của y mà trong lòng chợt hiện lên một suy nghĩ chớp nhoáng… ghen đấng anh tài cái quỷ ấy, là ông trời ghét hắn có một người yêu tuấn tú như vậy thì có.

Nhưng rồi, cảm giác ngạt thở ập vào mặt.

Lâm Thủy Hàn đã chinh chiến nhiều năm, đã từng đối diện với cái chết, đã trải qua sinh ly tử biệt, trong tay cũng nhuốm m.á.u vô số mạng người.

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

Nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa có ai giống Tiêu Dật Trần. Chỉ cần nghĩ tới sau này, y không còn theo sau hắn, gọi hắn một tiếng “nhị ca”, hắn đã cảm thấy ngạt thở.

Khi Tiêu Dật Trần đã rơi vào hôn mê, hắn mới nói: “Chỉ cần đệ tỉnh lại, đệ muốn gì ta cũng đồng ý.”

Nhưng sao Tiêu Dật Trần nghe thấy được, chờ tới khi Tiêu Dật Trần tỉnh lại, Lâm Thủy Hàn lại sợ, không dám nhận.

Nhưng hắn lại chấp nhận đủ thứ hành vi khác người của Tiêu Dật Trần với hắn, ngay cả ngọc bội uyên ương Tiêu Dật Trần tặng hắn cũng nhận, có điều lại chưa bao giờ nói với Tiêu Dật Trần một câu mình thích y.

Lại thêm nhiều năm nữa trôi qua, Tiêu Dật Trần nhân lúc hắn chuếnh choáng say, tỏ tỉnh với hắn thành công, hỏi hắn rằng: “Nhị ca, rõ ràng huynh cũng thích ta, vì sao khi xưa không đáp lại ta?”

Lâm Thủy Hàn lườm y một cái, đẩy hết trách nhiệm về cho Tiêu Dật Trần: “Tự đệ không tinh ý, sao lại đổ lên đầu ta?”

Tiêu Dật Trần: “... Nhị ca nói phải.”

Có một điều Lâm Thủy Hàn không nói ra, rằng Tiêu Dật Trần là Thái tử, rằng tương lai y chắc chắn sẽ trở thành Đế vương, rằng cuộc đời y đã định chẳng thể chỉ vì một người là hắn mà không cưới vợ, không lập Hậu.

Hắn sợ khi hắn thật sự đáp lại Tiêu Dật trần, tương lai ngày sau hắn và Tiêu Dật Trần không thể quay lại như lúc ban đầu được nữa.

Huynh đệ không ra huynh đệ, quân thần không ra quân thần, chẳng thà đừng nên bắt đầu.

Kết quả, Tiêu Dật Trần dù không nhận được lấy nửa lời hồi đáp của hắn, nhưng vẫn vì hắn mà gánh chịu tất cả áp lực.

Ngay cả sau này khi y đã kế vị, chuyện lập Hậu cũng là do hắn uy h.i.ế.p mà thành.

Hắn nói, nếu Tiêu Dật Trần không lập Tạ Thư Âm làm Hậu, hắn không yên lòng lên đường chinh phạt, nhỡ đâu Tạ gia cản trở hắn, khả năng hắn sẽ c.h.ế.t trên đường xuống phía nam mất.

Lúc ấy Tiêu Dật Trần mới chịu lập Tạ Thư Âm làm Hậu.

Đêm hai người họ thành thân, nửa đêm Tiêu Dật Trần xuất cung tìm Lâm Thủy Hàn, phẫn uất nói: “Nhị ca, Tạ Thư Âm dám gán ghép ta với huynh trưởng của nàng ta, buồn nôn c.h.ế.t mất, mau ôm ta một cái cho xuôi nào.”

Lâm Thủy Hàn: “...”

Rõ ràng chính Lâm Thủy Hàn là người cân nhắc tới tình hình chung, ép y tạm thời lập Hậu, kết quả, chính hắn lại không đủ rộng lượng đến như vậy.

Hắn đẩy Tiêu Dật Trần ra: “Giường của đệ có người khác ngồi rồi, không đổi giường đừng hòng ôm ta!”

Tiêu Dật Trần: “...”

Tiêu Dật Trần bày tỏ mình rất tủi thân, chắc chắn sẽ thay giường khác, còn tự mình làm một cái long sàng khác!

Lát sau…

Hồi cuối

Lâm Thủy Hàn nghe Tả tướng nói ổng định về quê làm ruộng, nôn nóng tới độ xông vào phủ Thừa tướng, thao túng Tả tướng tiếp tục về triều bán mạng cho Tiêu Dật Trần.

Còn cái thằng Tiêu Dật Trần này, từ ngày lên làm Hoàng Đế, trình độ khua môi múa mép càng lúc càng mượt, y nắm lấy tay Tả tướng, nói: “Thầy à, nghe lời học trò đi, trông chờ vào con cháu chẳng thà tự mình phấn đấu cho rồi. Nhân lúc còn sống cày cuốc cho đủ đầy để con cháu nửa đời sau đỡ phải tới tìm, chứ sau này ngỏm củ tỏi rồi ngày ngày vẫn bị con cháu dâng hương, cậy nhờ thầy phù hộ. Thầy nói xem, thế có phiền không?”

Tả tướng: “...”

Tả tướng cả giận nhìn Lâm Thủy Hàn: “Nó không biết kính trên như này, ngươi có quản không hả?”

Lâm Thủy Hàn: “...”

Quản.

Lâm Thủy Hàn nhe răng trắng cười với Tiêu Dật Trần: “Bệ hạ, nhắc mới nhớ, giường của đôi ta chừng nào đệ cho Tả tướng xem được?”

Tả tướng: “?”

Hình như vừa có một cái chủ đề gì đấy không thể nào ngửi nổi lọt vào tai ổng?

Tả tướng: “... Hai đứa bây cùng cút ngay!”

Cả hai: “...”
 
Back
Top Bottom