- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 633,285
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
110. Vì sao quận chúa Nhu An lại được thánh tâm ưu ái như vậy?
110. Vì sao quận chúa Nhu An lại được thánh tâm ưu ái như vậy?
Biên tập: Meo687---Tạ Dư Vi vừa nói vừa cố chống đỡ thân thể yếu ớt hành lễ với mọi người.Trong số các phu nhân có mặt, tuy có người thân phận cao quý, nhưng dù sao Tạ Dư Vi cũng là quận chúa do bệ hạ ngự phong, lại là con gái của Trưởng Công chúa.
Hành đại lễ như vậy, trừ phu nhân của phủ Định Quốc Công ra, tất cả đều đứng dậy đáp lễ."
Quận chúa khách sáo rồi..."
"Ra mắt quận chúa."
Các tiểu thư đi theo sau các phu nhân cũng lần lượt hành lễ với Tạ Dư Vi.Tạ Dư Vi nhẹ nhàng đáp lễ, giọng điệu ngọt ngào: "Các phu nhân xin mời ngồi...
Các tỷ tỷ đều lớn tuổi hơn Dư Vi, Dư Vi còn nhỏ, các tỷ tỷ gọi muội là Vi Nhi là được rồi..."
"Quận chúa thân phận tôn quý, đừng làm khó các nàng ấy..."
"Phu nhân vừa rồi còn nói là Dư Vi khách sáo mà..."
Chỉ là từ khi Tạ Dư Vi xuất hiện, phu nhân của phủ Trấn Bắc Hầu người vừa rồi còn nhiều lần nhắm vào Tạ gia, đột nhiên im bặt.
Điều này khiến mọi người không khỏi liếc mắt nhìn bà thêm vài lần."
Phu nhân Trấn Bắc Hầu vừa rồi chẳng phải còn đang bàn về quận chúa Nhu An sao?
Sao giờ quận chúa đã tới, phu nhân lại không nói gì nữa?"
Phu nhân Trấn Bắc Hầu ngay từ khi thấy gương mặt của Tạ Dư Vi, sắc mặt đã có chút khó coi.
Nay bị gọi thẳng ra như vậy, khi đối diện với Tạ Dư Vi, trong mắt thoáng hiện sự bối rối."
Quận chúa Nhu An đúng là dung nhan tuyệt sắc, cử chỉ đoan trang, đúng như lời ta vừa nói, đã là vậy, sao cần nói thêm nữa?"
Tạ Dư Vi liếc nhìn bà từ xa rồi thu hồi ánh mắt, gương mặt mỉm cười dịu dàng như gió xuân thoảng qua: "Phu nhân quá khen."
Phu nhân Trấn Bắc Hầu thấy Tạ Dư Vi thu lại ánh mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không nói thêm gì nữa.Định Quốc Công phu nhân người vẫn âm thầm quan sát phu nhân Trấn Bắc Hầu, ánh mắt dừng lại trên người hai người họ một chút.
Một người phụ nữ như phu nhân Trấn Bắc Hầu lại có thể sợ hãi trước một quận chúa Nhu An yếu đuối thế này sao?Trong lòng bà thoáng suy nghĩ, ánh mắt liếc qua Tạ Uyển Yên đang đứng bên cạnh, đáy mắt càng thêm vẻ mỉa mai, rồi mỉm cười hỏi Tạ Dư Vi: "Dạo này thân thể quận chúa đã khá hơn chút nào chưa?"
Tạ Dư Vi mỉm cười dịu dàng, giọng nói yếu ớt: "Đa tạ bệ hạ cữu cữu luôn quan tâm, phủ thái y lại ngày ngày vất vả chăm sóc, thân thể Dư Vi đã tốt hơn nhiều rồi."
"Nghe nói tuyết liên trên núi Thiên Sơn có công hiệu kỳ diệu, quận chúa dùng rồi, hẳn không bao lâu nữa sẽ khôi phục hoàn toàn..."
Phu nhân Định Quốc Công nhìn Tạ Dư Vi đầy yêu thương, ân cần dặn dò: "Quận chúa đừng tiếc của mà không dám dùng..."
Lời vừa dứt, sắc mặt Tạ Uyển Yên ngồi phía trên bỗng khó coi hơn nhiều.
Nàng đương nhiên chưa từng đưa tuyết liên Thiên Sơn cho Tạ Dư Vi, chứ đừng nói đến việc dùng làm thuốc.Nàng thật không ngờ phu nhân Định Quốc Công lại nhắc đến tuyết liên trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Dù sao vật này tuy quý giá, nhưng đã tặng cho phủ Trưởng Công chúa, nhà nào biết giữ thể diện thì cũng sẽ không nhắc lại quà mình đã tặng trước mặt chủ nhân.Thế nhưng Tạ Dư Vi lại đứng dậy hành đại lễ với phu nhân Định Quốc Công: "Nhờ phu nhân tặng tuyết liên quý giá mà thân thể Dư Vi mới hồi phục nhanh như vậy..."
"Miễn là có ích cho quận chúa là tốt rồi.
Tuyết liên này khó tìm, hiện giờ có lùng khắp cả Tây Vực của châu Vân cũng chưa chắc tìm được một cây."
Tạ Dư Vi yếu ớt ho khẽ hai tiếng: "Phu nhân yêu thương, Dư Vi ghi lòng tạc dạ."
"Thân thể của quận chúa vẫn là quan trọng nhất."
Các phu nhân ở đây, bao gồm cả phu nhân Định Quốc Công, khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tạ Uyển Yên đều hiểu rõ, đóa tuyết liên Thiên Sơn quý hiếm đó chắc chắn chưa từng đến tay Tạ Dư Vi.Có lẽ ngay cả dáng vẻ của cây tuyết liên đó, Tạ Dư Vi cũng chưa từng nhìn thấy chứ đừng nói là dùng.
Nhưng lúc này, không ai để ý Tạ Dư Vi có thực sự thấy hay không, chỉ cần biết rằng phủ Định Quốc công "coi trọng" Tạ Dư Vi là đủ.
Về phần dáng vẻ và hành xử của Tạ Dư Vi hôm nay, không vì cây tuyết liên đó mà làm ầm ĩ, trái lại còn khiến các phu nhân nhìn cao hơn một bậc.Trong buổi tiệc, từ khi Tạ Dư Vi xuất hiện, các phu nhân trong lời nói và hành động đều xoay quanh quận chúa Nhu An, còn "Thái tử phi" trên vị trí chủ tọa lại như trở thành vật trang trí.Tạ Uyển Yên thấy mọi người đối xử kính trọng Tạ Dư Vi như vậy, dù bản thân ngồi ở vị trí chủ tọa nhưng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tạ Dư Vi.
Tạ Uyển Yên tức giận đến mức móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay khiến da rỉ máu.
Trong lòng vừa phẫn nộ vừa không cam tâm, bao nhiêu oán hận tích tụ nhưng không biết phát tiết vào đâu, ánh mắt tràn ngập sự căm ghét tưởng chừng như sắp tràn ra.Khi nãy nàng thay mặt Trưởng Công chúa Tấn Ninh đến tiếp khách, lúc ngồi vào chỗ, các phu nhân quý tộc đều không hề phản ứng, đám tiểu thư khuê các cũng không ai hành lễ với nàng.
Thế nhưng giờ đây, những người này lại tỏ ra kính cẩn và tâng bốc Tạ Dư Vi một nha đầu quê mùa từ thôn dã trở về.Tại điện Hàm Nguyên.Trong điện, ám vệ đang quỳ dưới đất bẩm báo từng lời nói, hành động của các phu nhân trong yến tiệc ở phủ Trưởng Công chúa.
Khi nghe đến việc Tạ Uyển Yên vung tiền như rác, dùng tổ yến huyết vàng như đồ thường mà phung phí, sắc mặt Tấn Nguyên Đế âm trầm đáng sợ."
Hay cho một nhà họ Tạ giàu có tột bậc, phú khả địch quốc!"
Lời vừa dứt, các cung nhân thái giám trong điện đồng loạt quỳ rạp xuống.
Đám ám vệ đang quỳ đầu cúi sát đất, không dám thở mạnh dù chỉ một hơi.
Hoàng thượng vừa mới mất đi kho vàng tích trữ nhiều năm ở đất Thanh Dương, giờ lại nghe phủ Trưởng Công chúa giàu có xa hoa thế này, lòng càng thêm khó chịu.Đôi mắt đỏ ngầu của Tấn Nguyên Đế trừng trừng nhìn bản tấu trên án thư, dường như muốn đục thủng một lỗ.
Giang Châu vốn đã là tâm bệnh của ngài, ngày trước còn có thể dùng đất Thanh Dương để kiềm chế Giang Châu.
Giờ đây, kho vàng tích lũy nhiều năm đã bị cướp sạch, tâm bệnh Giang Châu ngày càng nặng, ngài làm sao có thể yên giấc?
Cô nha đầu vừa tìm về kia vốn không đáng lo ngại.
Lúc này chỉ nhờ vào Tạ Chu Dục nuông chiều Tạ Uyển Yên thành kẻ ngu dốt vô tri mà thôi.
Nếu Tạ Uyển Yên có được đầu óc của phụ thân mình, chỉ sợ khó mà dễ đối phó như vậy..."
Người đâu..."
Tấn Nguyên Đế trầm giọng gọi, "Đem cây linh thảo trong khố phòng của trẫm ban cho quận chúa Nhu An ở phủ Công chúa."
"Nô tài tuân chỉ."
"Thêm nữa..."
Tấn Nguyên Đế thở dài một hơi, "Trung thu sắp đến, sức khỏe Trưởng Công chúa lại không tốt, các ngươi đến phủ Công chúa thì mang theo vài thợ thêu trong cung, làm cho quận chúa Nhu An mấy bộ cung trang."
"Dạ!"
Đám cung nhân chưa kịp lui ra thì thái giám bên ngoài đã vào báo: "Bẩm Hoàng thượng, Điền Quý Phi ở cung Khánh An cầu kiến..."
Sắc mặt Tấn Nguyên Đế lộ vẻ không hài lòng: "Không gặp!
Trung thu sắp đến, nàng ta không lo chuẩn bị ở cung Thái hậu, chạy đến chỗ trẫm làm gì?"
Từ sau khi cô nương mất tích nhiều năm của nhà họ Tạ được tìm về, người dõi theo nhà họ Tạ không chỉ có mỗi Điền Quý Phi.
Trong cung, từ các hoàng tử đã trưởng thành đến các phi tần chưa đủ tuổi, ai nấy đều toan tính không ngừng.
Chẳng lẽ ngài không biết trong đầu những người này đang toan tính điều gì hay sao?"
Tuân chỉ!"
Thái giám truyền chỉ lui xuống, vừa lúc Điền Quý Phi đang đứng chờ bên ngoài.
Tin tức lan truyền nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt chuyện hoàng đế lại ban thưởng cho quận chúa Nhu An của phủ Trưởng Công chúa đã lan khắp hậu cung.Trong gian Phật đường khói hương lượn lờ, một nữ nhân tuổi còn trẻ, vận y phục giản dị, dung nhan điềm đạm, đang quỳ trên bồ đoàn, tay cầm mộc ngư gõ từng tiếng đều đặn.
Thái giám trong điện báo tin xong, đợi mãi không thấy chủ nhân lên tiếng, cuối cùng không nhịn được mà cất lời hỏi: "Nương nương, vì sao quận chúa Nhu An lại được thánh tâm ưu ái như vậy?"
---- Mình đang bị tụt mood, lại đang chạy bộ khác, cả tháng mới rớ vô chương mới.
Mọi người ai muốn đọc tiếp thì qua wordpress nha, hoàn hôm 3/6 rồi á.