Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Tạ Uyển Yên siết chặt khăn lụa trong tay, ánh mắt âm u hận không thể coi đó là Tạ Dư Vi mà mặc sức vò nát, vĩnh viễn không cho nàng ta có cơ hội vùng lên."
Nhị tiểu thư có Trưởng Công chúa làm chủ, chỉ là chuyến này vào kinh, tất nhiên điện hạ vẫn coi trọng Đại tiểu thư hơn..."
Một trong hai ma ma là người cũ trong cung, cũng là một trong số ít những kẻ thân tín của Trưởng Công chúa Tấn Ninh.Nghe lời này, sắc mặt âm trầm của Tạ Uyển Yên mới dịu đi đôi phần: "Ma ma nói có lý, có điều muội muội lần đầu vào kinh cũng không thể để muội ấy chịu ấm ức được."
"Đại tiểu thư lo xa rồi...
Nhị tiểu thư vốn tính tình ôn hòa, chắc chắn sẽ không chịu uất ức gì đâu..."
Lời của ma ma này chẳng khác nào ám chỉ Tạ Dư Vi nhu nhược vô dụng, dù có bị ức hiếp cũng sẽ không mở miệng kêu oan.Ai ở trong phủ Công chúa lại không biết tâm tư của Trưởng Công chúa Tấn Ninh và phủ Tạ?
Họ vốn đã quyết tâm gả Tạ Uyển Yên vào Đông cung.Dù ở Giang Châu, Tạ Dư Vi có được chút thể diện nhờ Tạ lão phu nhân, nhưng bà ta cũng không thể đưa tay can dự đến kinh thành.Lại càng không thể để vị thái tử phi tương lai này phải chịu ấm ức..."
Đúng là vậy..."
Khóe môi Tạ Uyển Yên cong lên vô cùng đắc ý, nàng ta tiện tay chọn một miếng dưa ướp lạnh, nhẹ giọng nói: "Muội muội của ta tính tình chậm chạp hiền hòa nhất.
Ta là tỷ tỷ, tất nhiên phải khuyên nhủ mẫu thân một phen.
Với tính tình như vậy, sau này phu quân của muội ấy tốt nhất nên là người cương trực một chút...
Miễn cho phu thê tính khí giống hệt nhau, lại sinh ra xa cách."
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều lặng lẽ cúi đầu.Chỉ có lão ma ma bên cạnh Tạ Uyển Yên vẫn giữ nguyên nụ cười từ đầu đến cuối: "Đại tiểu thư nói đúng lắm, phu thê quan trọng nhất là phải cầm sắt hòa hợp..."*Đường đi gập ghềnh, khiến giấc ngủ của Tạ Dư Vi cũng không yên.Đường đá xanh ở Giang Nam vốn không bằng phẳng như đường lát ở phương Bắc, loan giá của phủ Công chúa lăn bánh qua rừng trúc xanh um tùm.Xe ngựa của phủ Tạ cũng nối gót tiến vào khu rừng.
Trong rừng trúc tĩnh lặng, từng trận gió lay động khiến phiến trúc phát ra âm thanh xào xạc.Bên trong xe ngựa, Tống Nam Hâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Tạ Dư Vi vốn đang ngủ say, bất chợt mở mắt nhìn nhau."
Tru diệt nghịch tặc họ Tạ!"
"Giết!"
"Người nào lấy được đầu của gia chủ họ Tạ!
Thưởng ba vạn lượng hoàng kim!"
Ngay tức thì, bên ngoài vang lên từng đợt tiếng kêu thảm thiết của đám tùy tùng, tay không tấc sắt.Tống Nam Hâm rút roi dài bên hông, lao thẳng ra ngoài: "Sư muội, muội ngoan ngoãn ở yên trong xe ngựa!
Tuyệt đối đừng ra ngoài!"
"Sư tỷ..."
Bên ngoài, tiếng vũ khí va chạm không ngừng.
Tạ Dư Vi vén rèm xe nhìn ra, chỉ thấy đám thị vệ của phủ Công chúa quanh năm không chạm đao kiếm, trước những sát thủ liều chết kia, thậm chí còn không chống đỡ nổi ba chiêu đã bỏ mạng.Chỉ trong nháy mắt, đội thị vệ oai phong của Trưởng Công chúa Tấn Ninh đã tan tác, tổn thất hơn một nửa.Tạ Dư Vi lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, đám hộ vệ của phủ Tạ rõ ràng có thực lực cao hơn nhiều so với phủ Công chúa, vậy mà giờ phút này tất cả đều ẩn giấu bản lĩnh, giả vờ yếu thế.Thế nên, lần ám sát này...Khả năng lớn là do chính Tạ Chu Dục sắp đặt.Rõ ràng mục tiêu của đám sát thủ là Tạ Chu Dục, nhưng kẻ chịu thương vong nặng nề nhất lại là người bên phủ Công chúa...Bên ngoài xe, Trúc Linh cùng hai nha hoàn trẻ tuổi đứng canh cửa thấy Tạ Dư Vi mặt không đổi sắc nhìn ra ngoài, Trúc Linh dè dặt hỏi: "Tiểu thư...
Người sợ sao?"
Tạ Dư Vi đưa tay khẽ vuốt cổ tay áo, lại liếc nhìn hai nha hoàn nhỏ tuổi đang run rẩy vì sợ hãi.
Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng hai người, thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng sợ...
Tổ mẫu đã giao các ngươi cho ta...
Ta nhất định sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn..."
"Cứ yên tâm, ba người các ngươi cùng với hai tỷ muội khác, sẽ không ai gặp chuyện gì đâu."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng chửi rủa tức giận của Tạ Uyển Yên: "Á!
Đồ nha đầu chết tiệt!
Dám bỏ lại ta mà chạy sao!
Đáng chết!"
"Đồ nô tài khốn kiếp!
Xe ngựa phủ Tạ ở phía sau!
Các ngươi mau ra phía sau!"*"Bên kia!
Bên kia!!
Gia chủ nhà họ Tạ đang ở trên cỗ xe ngựa đó!!"
Con ngựa kéo loan giá của Trưởng Công chúa hoảng sợ, hất văng những người trên xe xuống đất.Tạ Uyển Yên chật vật vô cùng, vừa chạy tán loạn dưới sự bảo vệ của đám nha hoàn và ma ma, vừa hoảng hốt trông thấy trên một cỗ xe ngựa của Tạ phủ, nha hoàn thân cận bên cạnh Tạ Dư Vi đang cầm kiếm đứng canh chừng trước xe.
Nàng ta lập tức the thé hô lên: "Bên kia kìa!!
Gia chủ nhà họ Tạ đang ở trên cỗ xe ngựa đó!!"
Trong rừng trúc, giữa cảnh chém giết tàn khốc, từng nhát đao hạ xuống.
Lá trúc ven đường thấm đẫm máu đỏ, mặt đất lầy lội hòa lẫn bùn đất và máu tươi.
Hơi máu tanh nồng nặc tỏa ra khắp nơi.Lan Đào ghì chặt dây cương, cố gắng khống chế con ngựa đang hoảng loạn.
Nhưng ngay khi lời của Tạ Uyển Yên vừa thốt ra, đám sát thủ đang quấn lấy hộ vệ của phủ Công chúa bỗng khựng lại trong giây lát.
Hai sát thủ áo đen nhanh như cắt đạp chân phóng về phía cỗ xe ngựa của Tạ Dư Vi."
Sư muội!!"
"Dư Vi muội muội!!"
Tống Nam Hâm bị mấy tên sát thủ bao vây, nhất thời không thể thoát thân.
Tống Nam Dương cũng bị ba tên sát thủ kìm chặt, không thể ứng cứu.
Mà phía sau, càng lúc càng nhiều sát thủ dồn về cỗ xe của Tạ Dư Vi.Tống Nam Dương giận đến trợn trừng mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Uyển Yên, giận dữ đến cực điểm, rút thanh Loan Nguyệt kiếm giắt bên hông ra.
Chỉ sau vài chiêu, y đã bức lui đám sát thủ vây quanh, đẩy chúng về phía Tạ Uyển Yên."
A a a a!!"
Tạ Uyển Yên còn chưa kịp phản ứng, hộ vệ bên cạnh nàng ta đã bị đám sát thủ giết chết ngay trước mắt."
Hộ giá!!
Hộ giá!!
Có ai không!!
Cứu ta!!"
Xung quanh bốn phía cực kỳ hỗn loạn, đám sát thủ hành động vô cùng có trật tự, nhắm thẳng vào xe ngựa chở hàng hóa, vật phẩm của phủ Công chúa.
Hộ vệ của Tạ phủ lúc này cũng 'lực bất tòng tâm', chỉ có thể bảo vệ chặt chẽ hai cỗ xe ở trung tâm, không thể phân tâm để ý đến những thứ khác.Tình thế biến đổi quá nhanh, dù là hộ vệ của Tạ phủ hay của phủ Công chúa cũng đều không rảnh lo cho Tạ Uyển Yên.Đặc biệt là những hộ vệ đang canh giữ cỗ xe ngựa của Tạ phủ, bọn họ thậm chí còn giả vờ như không nghe thấy tiếng kêu gào của Tạ Uyển Yên, không một ai phân tâm bảo vệ nàng ta.Tuy rằng Tạ Uyển Yên được người bên cạnh hộ tống, nhưng trong cơn hỗn loạn, nàng ta vẫn bị đám sát thủ ép đến mức chạy loạn khắp nơi.
Bộ váy gấm lộng lẫy trên người đã dính đầy bùn đất và máu, mái tóc vốn búi gọn gàng nay đã rối tung, trông vô cùng chật vật.Còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng, hống hách ngạo mạn của nửa canh giờ trước?"
Cứu giá!!
Cứu giá!!"
Tạ Dư Vi khẽ nhấc màn xe, hứng thú nhìn cảnh tượng bên ngoài, lúc này Tạ Uyển Yên chẳng khác nào một con chó nhà có tang.Đại tiểu thư cao quý, vô song của phủ Trưởng Công chúa năm xưa...Giờ đây, lại chẳng khác nào con kiến hèn mọn dưới chân, chỉ cần nàng muốn...Tạ Uyển Yên thậm chí có thể chết lặng lẽ trong vụ 'thích sát phản tặc' lần này...Nhưng còn Tạ Dư Vi còn chưa kịp ra tay, Tạ Uyển Yên đã hốt hoảng đến mức mất lý trí, vừa chạy trốn vừa hét toáng lên với hộ vệ Tạ phủ: "Ta mới là Đại tiểu thư nhà họ Tạ!
Ta mới là con gái của gia chủ Tạ gia!!"
"Lũ hạ tiện các ngươi!!
Các ngươi có còn biết tôn ti trật tự hay không!!"
Tạ Dư Vi ngồi trong xe, nghe từng lời ngu xuẩn của nàng ta, khẽ chửi một tiếng: "Ngu ngốc!"
Vốn dĩ việc bán đứng đứa em gái ruột của mình đã đủ ngu rồi.Không ngờ Tạ Uyển Yên vẫn còn có thể ngu xuẩn hơn nữa.Biết rõ mục tiêu của sát thủ là gia chủ nhà họ Tạ, vậy mà ngay lúc này còn lớn tiếng tự nhận mình là con gái của gia chủ.
Dù cho đám sát thủ có không định giết nàng ta, thì giờ cũng không thể không giết."
Lũ nô tài đáng chết!
Còn không mau bảo vệ bổn tiểu thư!!"
Từng tiếng "Đại tiểu thư nhà họ Tạ" mà Tạ Uyển Yên hô vang khiến bọn sát thủ đang giao đấu với hộ vệ đồng loạt quay đầu, lập tức chuyển hướng, nâng kiếm chém thẳng về phía nàng ta.Trong khoảnh khắc nguy cấp, Tạ Uyển Yên theo bản năng túm lấy bà vú già trung thành bên cạnh mình, kéo bà ta chắn ngay trước người.Chỉ trong nháy mắt, bà vú hai mắt trợn trừng , đầu lìa khỏi cổ, lăn xuống đất."
A a a a!!"
Máu từ vết cắt bắn tung tóe lên mặt Tạ Uyển Yên, nàng ta thét lên kinh hoàng, hoảng loạn buông tay, hất văng thi thể ra xa.Bên trong xe ngựa, Tạ Dư Vi vẫn dửng dưng nhìn ra ngoài, ánh mắt vô cảm, không hề dao động.Chứng kiến cảnh tượng đẫm máu, mấy tiểu nha hoàn đều ôm miệng nôn khan.Lúc trước khi đến phủ Công chúa, nàng đã từng gặp lão ma ma đó vài lần.
Bà không chỉ là ma ma bên cạnh Trưởng Công chúa, mà còn là nhũ mẫu đã chăm sóc Đại tiểu thư nhà họ Tạ từ nhỏ.Nhung hôm nay...Nhìn cảnh Tạ Uyển Yên máu lạnh, ra tay tàn nhẫn như vậy, đám nô tỳ xung quanh không khỏi thấy lạnh sống lưng.Nhũ mẫu đã hầu hạ Tạ đại tiểu thư suốt mười bốn năm, vậy mà cuối cùng lại có kết cục thê thảm như thế này.Vậy còn bọn họ thì sao...Tạ Uyển Yên không có tâm trí quan tâm đến đám hạ nhân thấp kém bên cạnh, chạy vội được mấy bước thì vấp phải đầu của nhũ mẫu.
Không kịp đề phòng, nàng ta ngã sấp mặt xuống đất.Cái đầu của nhũ mẫu trợn trừng như chết không nhắm mắt, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nàng ta.Tạ Uyển Yên nhắm chặt mắt, hoảng loạn đá văng cái đầu ra xa."
Biến đi!
Biến đi!
Mau cút đi!"
Sát thủ càng lúc càng áp sát, Tạ Uyển Yên cuống cuồng bò dậy giữa vũng máu, vươn tay kéo lấy một tiểu nha hoàn bên cạnh.
Nhưng vừa chạm vào, nàng ta mới phát hiện đám hầu gái ban nãy vẫn còn ở quanh mình đã sớm bỏ chạy sạch."
Lũ nô tài ham sống sợ chết!"
Tạ Uyển Yên tức đến phát điên, nằm trên mặt đất mắng chửi đám hạ nhân đang trốn chạy.Đúng lúc này, một tên sát thủ vung kiếm chém xuống đầu nàng ta.Chợt có một luồng gió lạnh lướt qua sau lưng hai tên sát thủ.Bọn chúng cúi xuống, kinh hãi nhận ra phần thân trên đã mất hết cảm giác, ngay sau đó liền đổ sập xuống đất."
A a a!!"
Tạ Uyển Yên mở trừng mắt nhìn hai tên sát thủ bị chém ngang lưng, từng mảnh thi thể vỡ ra ngay trước mắt, nửa thân người bê bết máu đè lên người nàng ta.Chứng kiến cảnh tượng này liên tiếp, hai mắt Tạ Uyển Yên trợn ngược, bất tỉnh nhân sự.Tạ Dư Vi nhẹ nhàng vung trường kiếm, nhanh gọn kết liễu mấy tên sát thủ đang truy sát đám nha hoàn của phủ Công chúa, khinh miệt nhìn Tạ Uyển Yên đang hôn mê dưới đất, nét mặt đầy chán ghét.Nâng chân dẫm lên mặt nàng ta, Tạ Dư Vi tung người nhảy lên nóc xe ngựa.
Thân hình nhẹ nhàng tựa chim yến, thanh kiếm trong tay còn nhỏ từng giọt máu xuống mặt đất.Đám sát thủ áo đen thấy vậy, lòng thoáng run lên.Thủ lĩnh của chúng khẽ cong ngón tay, huýt sáo ra hiệu."
Rút!"
Không chút do dự, bọn sát thủ lập tức cướp lấy xe ngựa rồi biến mất trong chớp mắt.Tống Nam Dương sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tạ Dư Vi nhẹ nhàng đáp xuống từ nóc xe ngựa, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc."
Tiểu muội, muội có nhìn thấy sư muội ra tay thế nào không?"
Tống Nam Hâm im lặng một lúc, vẻ mặt nặng nề lắc đầu.Không chỉ nàng ấy không nhìn rõ kiếm pháp của Tạ Dư Vi, e rằng tất cả những người ở đây cũng không ai thấy rõ Tạ Dư Vi ra tay từ khi nào.Chỉ có thể chắc chắn một điều, võ công của Tạ Dư Vi tuyệt đối không thua kém bọn họ.Chẳng qua là ngày thường che giấu quá giỏi mà thôi.Trong trận tập kích lần này, gần như toàn bộ hộ vệ của phủ Công chúa đều bỏ mạng.Bên phủ Trưởng Công chúa, chỉ còn lại một lão ma ma và mấy tiểu nha hoàn tuổi còn nhỏ, ai nấy đều mang thương tích.Lão thái giám tổng quản của phủ bị chém thành nhiều mảnh, không thể ghép lại được.Tạ Dư Vi bước vào xe ngựa của Tạ phủ, liếc nhìn bên trong.Trưởng Công chúa Tấn Ninh ngã nhào dưới đất trong tư thế vô cùng bất nhã, còn Tạ Chu Dục vẫn hôn mê bất tỉnh.Nhìn Trưởng Công chúa Tấn Ninh một hồi, đôi mắt Tạ Dư Vi thoáng động từ ống tay áo rút một bọc kim châm, nhanh chóng châm vào huyệt vị trên đầu và cơ thể của Trưởng Công chúa."
Sư muội, Tạ gia chủ thế nào rồi?"
Tạ Dư Vi lắc đầu.
"Cha vẫn chưa tỉnh, còn mẫu thân có lẽ vì hoảng sợ quá, ngất đi rồi."
Tống Nam Hâm khẽ nhướng mày.
"E là Trưởng Công chúa Tấn Ninh chưa từng gặp qua cảnh tượng như thế này."
Máu chảy thành sông, nửa canh giờ trước đội nghi trượng của phủ Công chúa còn đang uy phong lẫm liệt trống chiêng vang trời, giờ đây chỉ còn lại một đống tàn quân bại tướng.Trưởng Công chúa nào đã từng chứng kiến tình cảnh này chứ.Giờ đây, đội ngũ còn lại không chỉ có Tạ gia chủ còn đang hôn mê, ngay cả Trưởng Công chúa cũng bị thương, Tạ đại tiểu thư nhà họ thì đã sợ đến ngất xỉu.Người duy nhất có thể quyết định mọi việc lúc này, chỉ còn lại Tạ Dư Vi tuổi còn nhỏ.Quản sự của phủ Tạ do dự nhìn sang nàng: "Nhị tiểu thư...
Người xem chuyện này..."
Tạ Dư Vi liếc nhìn bà lão đang dắt theo vài tiểu nha hoàn, chật vật đứng bên cạnh Tạ Uyển Yên: "Nghỉ tạm một lát rồi tìm một một chỗ lân cận, an táng tử tế các hộ vệ và nha hoàn đã tận trung hộ chủ."
"Ngoài ra, ghi chép lại số lượng thương vong của chuyến đi này, cùng với danh sách các ma ma trong phủ Công chúa.
Những ai có thân nhân thì lập danh sách riêng, dựa theo bổng lộc một năm chi trả trợ cấp, cần phải nhớ kỹ những người này..."
"Nếu không có thân nhân, sau khi chúng ta vào kinh, hãy tìm một ngôi chùa, thắp một ngọn đèn vãng sinh cho họ..."
"Còn nữa...
Tất cả những người đi theo trong chuyến này, tháng này phát trước bổng lộc nửa năm..."
Quản sự Tạ phủ sững người, ngay cả huynh muội nhà họ Tống đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt."
Nhị tiểu thư...
Nhưng tài vật quý giá chúng ta mang theo hiện tại đã mất gần hết, hơn nữa đây cũng là một khoản chi rất lớn..."
Vật phẩm quý giá mà phủ Công chúa và phủ Tạ mang theo hầu hết đều bị cướp sạch, đặc biệt là diêm tiêu dùng để làm băng, không còn lại chút nào.Tạ Dư Vi liếc về phía xe ngựa của Tạ Chu Dục: "Làm theo lời ta, nếu có khó khăn, có thể trích từ quỹ riêng của ta cũng được."
"Lan Đào...
Ngươi đi cùng quản sự."
"Dạ!"
Những ngày ở phủ Tạ, Tạ lão phu nhân và đại bá mẫu của nàng không ít lần kín đáo đưa bạc cho Tạ Dư Vi.Tạ đại bá mẫu vì con nối dõi bất chấp thủ đoạn không hề tiếc rẻ.
Con nối dõi đã trở thành chấp niệm của bà, vì con trai mà không tiếc chi ra quỹ riêng tích góp mấy chục năm.Vậy nên, Tạ Dư Vi tuyệt đối không phải là một tiểu thư bần hàn tay trắng."
Sư muội...
Muội đây là..."
Tống Nam Hâm bội phục sự trấn định của Tạ Dư Vi trong lúc nguy nan, nhưng cũng kinh ngạc trước sự hào phóng của nàng."
Sư tỷ, nếu không có họ, Dư Vi, cha, mẫu thân và cả tỷ tỷ đều không có cơ hội sống sót..."
Tạ Dư Vi nhìn quanh đám người đang rệu rã: "Tiền bạc đối với chúng ta chỉ là vật ngoài thân, nhưng với họ thì không...
Họ đã dốc sức bảo vệ chủ nhân, đây là điều xứng đáng..."
"Dư Vi muội muội nói đúng..."
Tống Nam Dương liếc nhìn hai người, rồi thẳng thắn nói: "Trước đó Công chúa Tấn Ninh đổi xe với Dư Vi muội muội, ngay sau đó liền xảy ra ám sát..."
"Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng đây chỉ là trùng hợp?"
Đội nghi trượng của Công chúa Tấn Ninh bị tiêu diệt gần hết, nhưng bản thân Trưởng Công chúa lại bình an vô sự, chỉ vì gia nhân nhà họ Tạ liều chết bảo vệ.Nhờ vậy mà Trưởng Công chúa Tấn Ninh ngồi trong xe của Tạ gia chủ mới thoát nạn, không bị liên lụy như Tạ Uyển Yên.Nhắc đến Tạ Uyển Yên, trong mắt Tống Nam Dương càng tràn đầy vẻ chán ghét: "Nghe đồn, Đại tiểu thư nhà họ Tạ dịu dàng hiền thục, đối đãi người khác hòa nhã...
Hôm nay gặp mặt, quả thật là...
Nghe danh không bằng gặp mặt!"
"Nam Dương ca ca, giữa ranh giới sinh tử, ít người có thể nghĩ cho người khác..."
Đặc biệt là loại người như Tạ Uyển Yên, từ nhỏ nàng ta đã được nâng niu tận trời, sinh ra đã là hoàng thân quốc thích.
Trong mắt nàng, mạng của hạ nhân chẳng khác gì cỏ rác, chết vì nàng lại là phúc phận của họ.Bên trong xe ngựa, Trưởng Công chúa Tấn Ninh mơ màng bò dậy, vịn lấy cái trán đau nhức, mặt đầy phẫn nộ mà quát: "Người đâu...
Người..."
Tấn Ninh Trưởng công chúa bất chợt kinh hoàng trợn to mắt, đưa tay sờ cổ họng, há miệng gào thét đau đớn.Dù gân xanh trên mặt nổi lên, nhưng bên tai lại chẳng nghe được chút âm thanh nào từ chính mình."
Người đâu!
Người đâu!"
Trưởng Công chúa Tấn Ninh hoảng loạn đẩy cửa xe ra, trùng hợp nghe thấy lời châm chọc của Tống Nam Dương."
Chỉ e dư đảng tiền triều ám sát Tạ phò mã chỉ là giả, có kẻ không muốn Tạ phò mã sống mới là thật!
Tỷ tỷ tốt của muội khi đối diện với sát thủ, chẳng phải chẳng hề do dự đẩy muội ra sao!"
"Nếu không phải Trưởng Công chúa Tấn Ninh ngồi trên xe của Tạ phò mã, ta đoán chừng nàng ta cũng sẽ đẩy Tạ phò mã ra đỡ đao!"