Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
50. Suýt nữa đã bóp nát cha


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Cách lớp xiêm y mỏng, vú mềm bị bàn tay lớn của Tạ Chu Dục nhéo nhẹ.

Trong lòng Tạ Dư Vi bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, đặc biệt là nơi bị bàn tay to lớn của Tạ Chu Duc che phủ, càng khiến nàng cảm thấy nóng bỏng và bối rối."

Vi Nhi...

Vi Nhi... cha....

Cha...

"Từ giọng điệu ngày một gấp gáp của Tạ Dư Vi, Tạ Chu Dục nhẹ nhàng di chuyển tay khỏi bầu vú mềm mại, chỉ thấy nụ anh đào đỏ vốn đang ngủ say bỗng đứng thẳng trong không khí.Tạ Dư Vi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay áo của Tạ Chu Dục, nhắm mắt không dám nhìn khuôn mặt của Tạ Chu Dục vào lúc này, "Cha...

Cha....

"Giọng nói chưa kịp dứt, âm thanh vô thức run rẩy một chút, vú mềm lạnh lẽo bỗng bị hơi thở nóng bỏng phủ vây.

Nàng chưa kịp phản ứng, núm vú mềm mại đã bị người ta ngậm vào miệng, đầu lưỡi ướt át từ từ liếm láp, mút lấy đầu vú."

Ừm ~" Trong nháy mắt Tạ Dư Vi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đôi bàn tay không tự chủ túm chặt y phục trên người Tạ Chu Dục, nhẹ nhàng rên rỉ, "Cha ~ Ừm. . ."

Tạ Chu Dục ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang cắn chặt môi dưới, rõ ràng thấy được ánh mắt ngây thơ của cô nương bé nhỏ, hắn liếm mút núm vú một lúc rồi mới nhả ra, hỏi: "Bây giờ Vi Nhi còn ngứa không?"

Tạ Dư Vi không dám mở mắt, chỉ đỏ mặt nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Bên... bên kia vẫn... vẫn ngứa...

""Hả?

Bên nào ngứa?

Vi Nhi phải nói ra, cha mới có thể giúp Vi Nhi...

"Cùng lúc Tạ Chu Dục vẫn không ngừng động tác trên tay, nắm tay lớn nhẹ nhàng nắm lấy đôi gò bồng đảo mềm mại, nhẹ nhàng nhào nặn, "Vi Nhi...

""Vú bên kia của Vi Nhi cũng... muốn cha... muốn cha giúp...

Ừm..."

Tạ Dư Vi lắp bắp cố gắng nói hết câu thì cảm thấy núm vú bên kia ẩm ướt, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả trên ngực trắng nõn.Nha hoàn bên ngoài vẫn chưa quay lại thúc giục hai người.

Không biết đã bao lâu, Tạ Chu Dục mới buông tha cho hai quả anh đào đỏ mọng trên ngực Tạ Dư Vi, còn nhẹ nhàng hôn lên núm vú hơi đỏ của nàng."

Giờ Vi Nhi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi phải không?"

"Vi Nhi...

" Tạ Dư Vi đỏ mặt vẫn không dám nhìn Tạ Chu Dục, "Bây giờ... không, không ngứa nữa."

Chỉ là vú hết ngứa, nhưng trong cơ thể lại có một cảm giác rung động khó hiểu.

Vừa rồi, hành động liếm láp của Tạ Chu Dục khiến cơ thể nàng không ngừng nóng lên, hai chân cũng vô thức mềm nhũn.Cảm giác kỳ lạ này khiến nàng không muốn ngừng, chỉ muốn Tạ Chu Dục tiếp tục liếm xuống nhưng nàng cũng biết, đó là điều không thể...Chỉ bằng một ánh mắt, Tạ Chu Dục đã nhìn thấu được vẻ mặt ngỡ ngàng của Tạ Dư Vi.

Hắn dùng gương mặt cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò bồng non nớt, "Nếu lần sau cơ thể của Vi Nhi lại không thoải mái, có thể gọi cha...

""Dạ?"

Tạ Dư Vi ngẩng đầu ánh mắt bối rối, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước ngực, có chút ngẩn ngơ.Một lúc sau, Tạ Dư Vi mới từ từ tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng nhẹ gật đầu, "Con biết rồi...

""Đứng dậy đi...

"Tạ Chu Dục rất tự nhiên đưa tay chỉnh lại bộ quần áo rối bời của Tạ Dư Vi, "Chút nữa đám nha hoàn lại cười chê Vi Nhi nhà ta là con sâu lười mất...

"Biểu cảm và dáng vẻ đó, dường như mọi thứ vừa rồi chỉ là bản tính thương yêu con cái của một người cha hiền mà thôi.Tạ Dư Vi nhất thời không hiểu được suy nghĩ của Tạ Chu Dục, chỉ đành thuận theo ý của người đàn ông, thân thể mềm nhũn miễn cưỡng đứng dậy.Chỉ vừa mới xuống giường, hai chân không tự chủ mềm nhũn, nàng kêu lên một tiếng rồi cả người ngã vào Tạ Chu Dục đứng phía sau, "A..."

Tạ Dư Vi vội vàng đỡ lấy cơ thể của Tạ Chu Dục, muốn đứng dậy.

Nhưng đôi tay lại vô tình túm chặt một vật cứng nóng bỏng, không hiểu sao, bàn tay nhỏ của Tạ Dư Vi không kìm được vô thức nắm chặt lấy nó.Chỉ nghe thấy người đàn ông dưới thân đột nhiên phát ra một tiếng "hừ" nhẹ, giọng nói khàn khàn nói, "Vi Nhi...

Buông tay...

""A?"

Lúc này Tạ Dư Vi mới hoàn hồn từ cơn ngây ngẩn, vô thức siết chặt tay thêm vài phần."

Ưm– "Thấy vậy, Tạ Chu Dục liền vươn tay ra giữ chặt lấy bàn tay nhỏ của Tạ Dư Vi, dịu dàng nói: "Bé ngốc... suýt nữa đã bóp nát cha mất...

"Tạ Dư Vi xoay người lại, vội vàng buông tay ra, che mặt cuống quýt đứng lên.

Vật cứng dưới thân của Tạ Chu Dục bị người túm chặt lại đột nhiên buông lỏng, trong chốc lát khiến hắn có chút thất vọng.

Dù chỉ là qua lớp tơ lụa mỏng manh, nhưng cảm giác bàn tay nhỏ bé phủ lên côn thịt lớn của hắn vẫn thật sự rõ ràng.Thậm chí, trong lòng còn thật sự muốn đôi tay nắm chặt mãi ...Tạ Dư Vi ngồi dậy, mất một lúc lâu mới cho nha hoàn vào phòng hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Sáng sớm, nàng còn thay toàn bộ y phục lót bên trong bằng bộ mới tinh.Hôm nay, nha hoàn đến hầu hạ vẫn là Hồng Loan và Lục Liễu.

Hai người giúp Dư Vi cởi áo ngoài.

Lúc này, nàng mới phát hiện hai bầu vú non mềm đỏ ửng lên.

Hai núm vú ửng hồng, ẩm ướt khi tiếp xúc với không khí mát lạnh buổi sáng khẽ run lên."

Để ta tự làm..."

"Dạ."

Tạ Dư Vi không dám để những người xung quanh phát hiện ra mối quan hệ thân thiết giữa nàng và Tạ Chu Dục.

Vốn nàng từ nhỏ đã học y nên không phải là một cô nương ngây thơ không biết gì.Nàng đương nhiên biết rõ vật cứng trong tay mình vừa rồi là gì.

Chỉ là bây giờ nàng không thể không bày ra dáng vẻ ngây thơ làm bộ không biết.Mãi đến khi rửa mặt xong, Tạ Dư Vi mới cảm thấy vật cứng cáp trên tay lúc nãy đã nhẹ bớt đôi chút.Hôm nay vì nàng dậy muộn, lại thêm chuyện hôm qua đã hứa làm túi hương để gửi sang nhà họ Tống.

Cho nên sáng nay Tạ Dư Vi không tự mình lo liệu bữa sáng và trưa cho Tạ Chu Dục, nàng chỉ ở tiền viện phối dược làm túi hương.Tạ Chu Dục dùng xong bữa sáng do nhà bếp trong phủ đưa tới, hàng mày nhíu chặt suốt cả buổi sáng vẫn chưa từng giãn ra.Mãi đến trưa, khi Hồng Loan lại mang cơm trưa từ nhà bếp lên, Tạ Chu Dục ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Cơm nhà bếp?"

"Vâng..."

Hồng Loan nhớ đến Lan Đào vừa bị "gia pháp" hôm qua, vội vàng giải thích: "Nhị tiểu thư đã dặn từ sớm, hôm nay các bữa ăn đều lấy từ nhà bếp trong phủ.

Tiểu thư bảo là hôm nay... bận may túi hương cho tiểu thư nhà họ Tống, nên... không có thời gian đích thân xuống bếp...

"Nói đến đây, giọng Hồng Loan nhỏ dần.Tạ Chu Dục nhìn bữa ăn trước mắt, sắc hương vị đều kém xa tay nghề của Tạ Dư Vi, đáy mắt vụt qua một tia không vui."

Ra ngoài đi...

""Vâng."

Ở tiền viện, Tạ Dư Vi cẩn thận phối dược liệu làm túi hương, thấy Hồng Loan mặt mày hơi lạ trở về, nàng liền hỏi: "Hồng Loan tỷ tỷ, cha đã dùng cơm chưa?"

Hồng Loan cúi đầu: "Gia đã dùng rồi."

"Vậy thì tốt...

" Tạ Dư Vi như trút được gánh nặng, khẽ thở phào, "Ta còn lo hôm nay không cùng cha dùng bữa, cha sẽ không vui....

""Nhị tiểu thư đừng lo, gia không phải người như vậy...."

"Ừ, cha tất nhiên là người cha tốt nhất trên đời."

Nói xong, Tạ Dư Vi lại vùi đầu vào đống dược liệu.

Hồng Loan thấy vậy, hé miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, lặng lẽ lùi ra một bên.Cả buổi chiều, Tạ Dư Vi đều bận rộn trong tiền viện, không biết là vô tình hay cố ý tránh mặt Tạ Chu Dục đến cả bữa tối cũng không ăn chung với Tạ Chu Dục."

Nhị tiểu thư, túi hương đã được gửi đến phủ họ Tống rồi."

Hồng Loan nói xong, liền đưa qua lễ vật đáp lễ từ nhà họ Tống: "Đây là quà đáp lễ của... tiểu thư nhà họ Tống."

"Hửm?"

Tạ Dư Vi liếc nhìn trong giỏ, thấy hai quả trứng to tướng, mặt đầy ngỡ ngàng: "Đây là... trứng ngỗng?"

Hồng Loan gật đầu, nhớ đến lúc nãy khi mang thứ này đến cho gia chủ xem, sắc mặt hắn có chút thâm trầm, bèn hỏi: "Nhị tiểu thư có muốn nhận không?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
51. Vi Nhi muốn cha mút...vú sữa


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----"Nhận đi...

Dù sao cũng là tấm lòng của Tống tỷ tỷ."

Tạ Dư Vi không ngờ nhà họ Tống ở Giang Châu đã túng quẫn đến mức này, quà đáp lễ lại chỉ có hai quả trứng ngỗng.Nghĩ đến đây, nàng cũng không để ý đến sắc mặt hơi khác thường của Hồng Loan và Lục Liễu bên cạnh, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói: "Hôm nay muộn rồi, sáng mai dùng hai quả trứng này làm canh trứng ngỗng cho cha đi.."

Nghe vậy, sắc mặt hai người khẽ thay đổi, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu đáp: "Dạ."

Khi Tạ Dư Vi trở về phòng ngủ ở hậu viên, Tạ Chu Dục đã sớm nghỉ ngơi.Thấy vậy, Tạ Dư Vi nhìn vào bánh ngọt trong tay, trong lòng thở ra một hơi.

Tạ Chu Dục lòng dạ thâm sâu vô cùng.

Mặc dù nàng đã ở bên cạnh Tạ Chu Dục một tháng quan hệ cũng 'thân mật' như vậy, nhưng vẫn không thể đoán ra được ý nghĩ thực sự của Tạ Chu Dục.Tạ Chu Dục toan tính quá nhiều, nhưng trong hơn một tháng qua, ngoài việc biết Tạ Chu Dục đang giả bệnh với việc hắn đang muốn kéo quan hệ với nhà họ Tống.

Từ đầu đến cuối Tạ Chu Dục chưa bao giờ bộc lộ bất kỳ suy nghĩ chân thật nào với Tạ Dư Vi nàng.Dù sao đi nữa...

Sáng nay hắn nằm sấp trên người nàng, hai người thân mật đến mức không thể tách rời, da thịt gần gũi.Khi Tạ Dư Vi nghiêng người nhìn lên sạp nhỏ, mí mắt của Tạ Chu Dục khẽ động đậy, đột nhiên trong lòng nặng trĩu, một mùi thuốc tươi mát xộc thẳng vào mặt."

Vi Nhi về rồi...

""Dạ."

Tạ Dư Vi đè lên người Tạ Chu Dục, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay dựa vào ngực người đàn ông, "Buổi chiều Vi Nhi có nghe Hồng Loan tỷ tỷ nói phụ thân không ăn uống đầy đủ..."

Nói xong, Tạ Dư Vi nhìn đĩa bánh ngọt trên bàn trà cạnh giường, "Bây giờ chắc cha đã biết phải làm gì rồi chứ?"

Tạ Chu Dục nhìn theo ánh mắt của Tạ Dư Vi, thấy một đĩa bánh trà xanh, món bánh yêu thích nhất của hắn trong suốt một tháng qua.Thấy vậy, Tạ Chu Dục một tay ôm lấy Tạ Dư Vi, nhẹ nhàng nói: "Cha không biết, Vi Nhi có muốn giải đáp cho cha không?"

Tạ Dư Vi nhướng mày, bưng cả đĩa bánh lên giường, "Vì cha giải đáp thắc mắc, Vi Nhi đương nhiên là sẵn lòng."

Nói xong, nàng cầm lấy bánh ngọt cho vào miệng, nghiêng người đưa vào trong miệng Tạ Chu Dục."

Ưm...

" Khi Tạ Chu Dục cắn một miếng bánh cho vào miệng, Tạ Dư Vi lại đưa thêm một miếng bánh khác tới.Đôi môi chạm nhau, đầu lưỡi của Tạ Dư Vi thỉnh thoảng lướt qua đôi môi mỏng của Tạ Chu Dục, tới khi miếng bánh cuối cùng trong đĩa rơi vào miệng Tạ Dư Vi.Tạ Chu Dục xoay người đè Tạ Dư Vi xuống dưới, đầu lưỡi chạm vào bánh ngọt rồi đưa lại vào miệng Tạ Dư Vi."

Ừm... cha... cha..."

Tạ Dư Vi còn chưa nói hết, lưỡi mềm đã bị Tạ Chu Dục kéo vào miệng, đầu mũi là mùi hương nhẹ nhàng từ người đàn ông, cảm nhận hơi thở ngày càng gấp gáp của hắn, "Ưm ~ Ô ~"Tạ Chu Dục đầu lưỡi liếm nhẹ cắn nuốt lời nói của nàng, thong dong ôm lấy người bé nhỏ trong lòng, thỉnh thoảng bên tai vang lên tiếng rên rỉ kìm nén của Tạ Dư Vi.Mặc dù hắn tức giận vì Tạ Dư Vi cố tình lạnh nhạt, nhưng không thể không thừa nhận rằng, hắn đặc biệt hưởng thụ những lúc môi lưỡi khăng khít thân mật như hiện nay.Trong lúc nghĩ suy, tay vẫn không ngừng tiếp tục cởi bỏ quần áo trên người Tạ Dư Vi, cúi người xuống hôn một đường từ cổ xuống núm vú đã đứng thẳng lên của nàng."

Vi Nhi lại khó chịu à?"

Tạ Dư Vi hơi nâng người lên, đưa núm vú về phía miệng của Tạ Chu Dục, "Dạ."

Tạ Chu Dục cũng không vội vàng, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào Tạ Dư Vi, hỏi với giọng điệu ấm áp: "Vậy Vi Nhi giờ phải làm sao đây?"

Đôi mắt của Tạ Dư Vị hơi đỏ, nâng đôi tay mềm mại lên, cởi bỏ hết xiêm y cản trở trên người, giọng nói ngọt ngào: "Xin cha giúp đỡ Vi Nhi...

Vi Nhi muốn cha mút... vú sữa...

"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
52. Vi Nhi có thể làm cha vui vẻ cả ngày lẫn đêm


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Tạ Chu Dục nhìn con gái dưới người không mảnh vải che thân, hơi thở bỗng thô nặng hơn.

Cho dù gậy thịt bên dưới đã ngẩng đầu, nhưng đôi mắt không có chút dục vọng nào, "Vú của Vi Nhi thật đẹp...

Nếu lớn hơn một chút, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn...

""Ưm?"

Tạ Dư Vi hai tay bám vào vai Tạ Chu Dục, ưỡn cao đôi gò bồng đảo non nớt, cắn môi nói nhỏ: "Cha có cách nào để... vú của Vi Nhi... lớn hơn không ạ?"

"Cách à, cha tự nhiên có...

"Tạ Chu Dục một tay nhẹ nhàng vuốt ve bầu vú mềm mại của Tạ Dư Vi, một bên cúi đầu ngậm lấy núm vú sữa thơm mềm vào trong miệng, "

Sau này cha sẽ vất vả hơn, mỗi đêm đều phải xoa mút nó...

""Ừm ~ Được ạ ~" Tạ Dư Vi vòng tay quanh cổ Tạ Chu Dục, ưỡn người dâng bầu vú sữa mềm mại đến miệng người, "Vi Nhi rất vui, hàng đêm đều được cha mút như vậy...

""Vi Nhi thật ngoan...

"Tạ Chu Dục vừa lòng càng ra sức liếm láp vú sữa thơm tho, cảm nhận được cơ thể người dưới thân căng thẳng, tay còn lại không thể không ôm lấy vòng eo mảnh mai tinh tế của con gái, nhẹ nhàng vỗ về, "Thả lỏng một chút...

Sau này sẽ quen thôi...

""Ừm..."

Tạ Dư Vi đáp lại một tiếng nặng nề, hoàn toàn nhắm mắt lại vô thức thả lỏng cơ thể, đắm chìm trong tình cảm dịu dàng yêu thương của Tạ Chu Dục.Trước khi hoàn toàn sa vào, Tạ Dư Vi vẫn lơ đãng xé mở xiêm y thẳng tắp hoàn hảo trên người Tạ Chu Dục, lúc này hai người mới thật sự da thịt kề cận, chân thành đối đãi.Sáng hôm sau, khi thức dậy, Tạ Dư Vi chỉ cảm thấy bầu ngực nặng nề, cúi đầu nhìn thấy bàn tay lớn của Tạ Chu Dục nhéo chặt lấy bầu vú non mềm không buông.

Trên tấm lưng trần mịn màng truyền đến độ ấm từ làn da của nam nhân.Tạ Dư Vi đột nhiên giật mình, mới nhận ra rằng nàng với Tạ Chu Dục ôm chặt ngủ suốt một đêm mà không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào dưới thân.Tạ Chu Dục, hóa ra... lại giỏi nhẫn nhịn đến vậy..."

Vi Nhi đã tỉnh dậy chưa?"

"Dạ."

"Đêm qua ngủ có ngon không?"

Tạ Dư Vi cảm nhận được sức nặng trên ngực tăng thêm một chút, ngượng ngùng gật đầu, "Tối qua cha đã mệt mỏi, Vi Nhi ngủ rất ngon..."

Tạ Chu Dục lật người đè Tạ Dư Vi lại, rồi vùi đầu xuống trước ngực Tạ Dư Vi, nhẹ nhàng hôn lên núm vú đã đỏ rực, "Cha không mệt mỏi, có chúng nó cha cũng rất thoải mái.

""Cha..."

Tạ Dư Vi dùng đầu vú nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của Tạ Chu Dục, "

Sau này Vi Nhi có thể ngày đêm làm cho cha thoải mái...

""Vi Nhi nhớ kỹ là được."

Dứt lời, Tạ Chu Dục đứng dậy, để trần thân trên giúp Tạ Dư Vi mặc xong xiêm y, "Chỉ là Vi Nhi, việc này đừng để người khác biết."

Tạ Dư Vi ngoan ngoãn cúi đầu, "Vi Nhi biết mà."*Trong bữa sáng, Tạ Dư Vi dùng hai quả trứng ngỗng nhà họ Tống gửi tặng làm thành món canh trứng ngỗng mềm mịn.Mãi đến khi bát canh được dâng lên trước mặt Tạ Chu Dục, Tạ Dư Vi mới nhận ra trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên một tia sững sờ."

Vi Nhi....

đây là?"

"Đây là canh trứng ngỗng...

Hôm qua con làm vài túi hương tặng Nam Hâm tỷ tỷ, tỷ ấy liền đáp lễ."

Tạ Dư Vi múc một bát nhỏ, dùng thìa lấy một muỗng đưa đến bên miệng Tạ Chu Dục: "Vi Nhi nghĩ Nam Hâm tỷ tỷ đối với con chân thành mộc mạc như vậy, nên đã làm canh trứng ngỗng, hiếu kính cha....

"Hiếu kính Tạ Chu Dục đương nhiên chỉ là cái cớ, thực chất là để từ chối Tống Nam Dương.Hắn bất đắc dĩ nuốt xuống thìa canh Tạ Dư Vi đưa đến, dịu giọng nói: "Chút nữa ta sẽ dặn quản gia, ngày mai con đi cùng bá mẫu đến nhà họ Tống, giải thích cho rõ ràng."

Tạ Dư Vi hoang mang ngước nhìn Tạ Chu Dục: "Cha... có phải con đã làm sai chuyện gì không?"

Tạ Chu Dục bất lực lắc đầu: "Đây không phải trứng ngỗng bình thường... mà là trứng thiên nga từ Vân Châu.

Tuy Vân Châu là vùng hoang dã, nhưng lại là thánh địa của loài thiên nga.

Thiên nga Vân Châu từ xưa đã luôn có đôi có cặp, còn được mệnh danh là uyên ương nơi tái ngoại..."

Nhà họ Tống vốn đến từ Vân Châu, theo phong tục cưới gả ở đó, nếu đôi nam nữ đã thầm hiểu lòng nhau, đàng trai sẽ tìm hai quả trứng thiên nga đem tặng bên gái.Nếu cô nương ấy nhận lấy, tức là hai nhà nguyện ý kết thành lương duyên.

Đến khi thiên nga con nở ra, hôn ước sẽ chính thức định thành.Nhưng bây giờ, Tạ Dư Vi chẳng những nhận, mà còn đem trứng thiên nga này làm thành canh trứng ngỗng.Nhìn bát canh trước mặt, Tạ Dư Vi khẽ cúi đầu, giọng nói có chút ủ rũ: "Cha... có phải Vi Nhi vô dụng lắm không...

"Hôm nay nàng đã gây ra trò cười như vậy, có thể tưởng tượng được nếu Trưởng Công chúa Tấn Ninh biết chuyện, e rằng sẽ tức giận đến mức nào..."

Vi Nhi từ nhỏ đã thất lạc, lớn lên nơi thôn dã, không biết chuyện này cũng là lẽ thường tình, không trách con được.

Chỉ trách mụ vú già nuôi dưỡng con năm đó...

"Khi hai người nói chuyện, đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh đã lặng lẽ lui ra ngoài.Tạ Chu Dục kéo Tạ Dư Vi lên giường, một tay ôm lấy eo nàng, giọng nói khẽ vang bên tai: "Vi Nhi có muốn nếm thử hương vị của canh thiên nga không?"

"...

"Tạ Dư Vi vừa ngẩng đầu lên, trước mắt lập tức tối sầm, đôi môi ấm áp và nóng bỏng áp sát chặt chẽ xuống, đầu lưỡi của Tạ Chu Dục lướt qua cạy mở đôi môi mềm, mạnh mẽ chạm vào liếm mút lưỡi thơm, "Cha...

ưm..."

Lực độ trên cánh tay của Tạ Chu Dục giảm bớt, Tạ Dư Vi cả người mềm nhũn dựa vào lòng Tạ Chu Dục, bị lôi kéo chủ động đáp lại Tạ Chu Dục.Đến khi Tạ Dư Vi hơi thở phập phồng bất ổn, Tạ Chu Dục mới buông tay ra, nói bằng giọng khàn: "Hôm nay Vi Nhi có tiến bộ hơn hôm qua một chút....

""Cha chỉ biết châm chọc người ta...

""Cha không có, Vi Nhi thông minh hơn người.

Những việc như thế này tự nhiên học rất nhanh."

Tạ Dư Vi rũ mắt xuống, mặt đỏ bừng, chui ra khỏi vòng tay của Tạ Chu Dục, "Bữa sáng sắp nguội rồi...

Đừng để món trứng ngỗng này bị lãng phí..."

Nói xong, liền nhanh chóng từ trạng thái bị động chuyển sang chủ động.Có lẽ nhà họ Tống cũng không thể ngờ rằng hai quả trứng ngỗng đó lại biến thành món canh trứng ngỗng để hai cha con họ Tạ âu yếm tình tứ với nhau.*Tạ lão phu nhân biết chuyện, liền chuẩn bị lễ vật tạ lỗi ngay trong đêm.Sáng hôm sau, bà sai một ma ma có uy tín bên cạnh cùng nàng dâu cả của mình đích thân đến phủ họ Tống để tạ lỗi.Với địa vị của nhà họ Tạ ở Giang Châu, nay đích thân con dâu cả Tạ gia đi cùng ma ma tâm phúc của lão phu nhân mang lễ vật đến cửa, đủ để giữ thể diện cho phủ họ Tống."

Tống phu nhân cũng biết, Vi Nhi nhà ta năm đó chưa đầy ba tuổi đã bị bà vú nhẫn tâm làm thất lạc...

"Dâu cả nhà họ Tạ nói rồi lấy khăn chấm nhẹ khóe mắt, nghẹn ngào: "Bé xíu đã lưu lạc bên ngoài chịu đủ gian khổ...

Dù có về được phủ Công chúa cũng vẫn là một đứa trẻ đáng thương...

Phụ thân thì trúng độc hôn mê, còn Trưởng Công chúa...

Trưởng Công chúa..."

Tạ Dư Vi nghe những lời chưa nói hết của bá mẫu, sắc mặt khẽ trầm xuống: "Là Vi Nhi không hiểu lễ nghi...

Để mẫu thân và bá mẫu phải bận lòng rồi...

""Tống phu nhân xem, Vi Nhi nhà ta thật ngoan ngoãn biết bao..."

"Đúng là một tiểu cô nương đoan trang xinh đẹp."

Tống phu nhân nắm lấy tay Tạ Dư Vi, không ngừng cảm thán."

Vi Nhi đứa nhỏ này chịu khổ suốt hơn mười năm bên ngoài, lúc mới trở về... gầy yếu đến mức như ngọn cỏ trước gió, có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào...

"Bá mẫu Tạ gia nhìn Tạ Dư Vi đầy yêu thương, sau đó hạ giọng thì thầm bên tai Tống phu nhân: "Thế mà mụ già đánh mất đứa trẻ ấy lại hưởng phúc trong phủ Công chúa suốt hơn mười năm!

Nếu không phải phụ thân đứa nhỏ này kiên quyết đuổi đi, e rằng con bé dù có trở về cũng vẫn phải chịu thiệt thòi!"

"Chuyện này... sao có thể như vậy!?"

Tống phu nhân trước đó dù chưa gặp Tạ Dư Vi, nhưng Giang Châu vẫn luôn có lời đồn về nàng, hơn nữa con trai con gái bà cũng thường nhắc đến nàng với giọng điệu tán thưởng.Bà vốn tưởng Tạ Dư Vi chỉ là một cô nương thẳng tính xuất thân từ thôn dã, nhưng hôm nay gặp mặt, rõ ràng là một tiểu thư hiểu chuyện lại yếu ớt đáng thương.

Nếu là con gái bà lưu lạc bên ngoài rồi tìm về, bà chắc chắn sẽ hết lòng yêu thương bảo vệ, làm sao có thể để người khác ức hiếp?"

Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương...

Ở chính nhà mình mà còn bị rơi xuống nước...

Nếu không nhờ Nam Hâm, Nam Dương nhà bà ra tay giúp đỡ...

Chỉ e danh tiếng của con bé...

" Tạ bá mẫu nói lấp lửng, vẻ mặt đầy lo lắng."..."

Tống phu nhân tất nhiên biết chuyện xảy ra trong buổi thưởng hoa hôm đó.

Nghĩ đến việc tại yến tiệc, Tạ Dư Vi đã đứng ra bảo vệ con trai con gái mình, bà vừa cảm kích vừa thấy thương xót nàng hơn.Trưởng Công chúa Tấn Ninh...

Quả thực cũng giống hệt vị ca ca Tấn Nguyên Đế bất tài vô dụng kia!Tạ Dư Vi tuy không biết Tống phu nhân đang nghĩ gì, nhưng chỉ qua vài lời của bá mẫu, nàng đã nhìn ra được sự bất mãn trong lòng bà đối với Trưởng Công chúa Tấn Ninh.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
53. Là Nam Dương ca ca đường đột con...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----* Đường đột ý chỉ hành động của đối phương vô lễ/bất ngờ, không phù hợp phép tắc.-----Thấy đại bá mẫu càng nói càng để lộ sự bất mãn với Trưởng Công chúa Tấn Ninh.

Mặc dù Tạ Chu Dục nóng lòng kéo gần quan hệ với nhà họ Tống, nhưng cũng không phải bằng cách để người nhà mình vô lễ với hoàng thất.Nghĩ vậy, Tạ Dư Vi lên tiếng cắt ngang: "Bá mẫu, đều là lỗi của Dư Vi.

Nếu không phải do Dư Vi... thì cũng sẽ không gây ra trò cười này...

"Mục đích của chuyến viếng thăm hôm nay không thể bị sai lệch, càng không thể lẫn lộn thứ tự trước sau."

Được rồi, con ngoan, con đã chịu khổ rồi....

" Tống phu nhân nắm tay Tạ Dư Vi, nghĩ đến việc nhà mình chịu ơn nàng, con trai lại làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng, trong lòng không khỏi thương xót.

"Chuyện này là Nam Dương ca ca đường đột với con, không liên quan gì đến con cả!"

Lúc trước khi Tống Nam Dương tặng trứng thiên nga, bọn họ cũng không biết Tạ Dư Vi không rõ tập tục này.

Ban đầu, họ chỉ nghĩ rằng hiếm khi đứa con trai kia động lòng, mà Nam Hâm lại thân thiết với Tạ Dư Vi.

Nếu thực sự thành duyên thì tình cảm chị dâu em chồng cũng hòa hợp, hơn nữa đối với Tạ Dư Vi có lẽ cũng là chuyện tốt.Ở Giang Châu, họ đã nghe qua những lời đồn đại của giới thế gia về Tạ Dư Vi.

Hơn nữa Nam Dương còn kể lại chuyện ở tiệc ngắm hoa, đám công tử nhà quyền quý khinh nhờn nàng.

Nhà họ Tống xuất thân võ tướng, không giống đám văn nhân luôn để ý dòng dõi thân phận.

Tất nhiên họ cũng sẽ không coi thường thân phận từng là thôn nữ của nàng như những gia đình khác.Lúc ấy, họ hoàn toàn có ý tốt, ai ngờ lại gây ra chuyện khiến danh tiếng cô nương người ta bị tổn hại thêm."

Con ngoan....

Nếu con không chê, sau này cứ đến nhà ta chơi nhiều vào...

" Tống phu nhân vừa nói vừa ngập ngừng một lát, sau đó dè dặt hỏi: "Con sinh tháng nào vậy?

Hình như là tháng mười?"

"Dạ, cha nói con sinh vào ngày mười lăm tháng mười."

"Mười lăm tháng mười?

Còn nhỏ hơn Nam Hâm tận hai tháng....

" Ánh mắt Tống phu nhân nhìn Tạ Dư Vi tràn đầy thương tiếc.

"Mọi người xem xem... chỉ cách nhau hai tháng, thế mà Dư Vi lại hiểu chuyện hơn con bé nhà ta rất nhiều!"

"Mẹ!

Có ai lại nói con gái mình như thế ngay trước mặt muội muội không?

Rốt cuộc Dư Vi muội muội là con ruột của mẹ, hay con mới là con ruột đây!?"

"Từ nhỏ cha con đã chiều con sinh hư, mới dưỡng thành cái tính ăn tươi nuốt sống người ta thế này...

Giờ nhìn Dư Vi, ta lại ước gì con bé cũng có tính cách mạnh mẽ như con!

Dư Vi bé nhỏ thế này, dịu dàng yếu ớt, ai nhìn cũng thương xót...

"Nghe vậy, Tạ Dư Vi khẽ cười: "Ngay từ lần đầu tiên gặp Nam Hâm tỷ, Dư Vi đã thấy thân thiết lắm rồi.

Tỷ ấy hoàn toàn không giống như lời dì Tống nói đâu...

""Con đấy!

Đúng là đứa nhỏ ngây thơ!

Với cái tính kia của nó, đừng nói trong thành Giang Châu hiếm có cô nương nào chịu chơi cùng.

Ngay cả ở Vân Châu, không biết bao nhiêu người thấy roi trong tay con bé cũng phải tránh xa...

"Tống phu nhân vốn đau đầu vì tính khí của con gái, ở Vân Châu không sao.

Nhưng nếu sau này ở lại Giang Châu, con gái bà lại là tiểu thư nhà tướng, tính tình thẳng thắn quá mức, vậy thì sau này hôn sự phải làm sao đây?Tạ Dư Vi nhớ lại cảnh Tống Nam Hâm vung roi đánh đám côn đồ vì bảo vệ mình, chân thành khen ngợi: "Roi của Nam Hâm tỷ thật sự xuất thần nhập hóa, tạo nghệ cực cao.

Con nghĩ trong thành Giang Châu này hiếm có cô nương nào có bản lĩnh như tỷ ấy, sau này tỷ tỷ nhất định sẽ không bị ai bắt nạt đâu...

""Ha ha ha...

Miệng con bé này đúng là ngọt ghê...

Nếu Dư Vi muốn học, không ngại người sư phụ này, thì có thể nhận ta làm thầy đấy!"

Mắt Tạ Dư Vi sáng lên: "Dì Tống nói thật sao?"

"Lời dì Tống đương nhiên là thật!"

Tống phu nhân hào sảng vỗ bàn, cười nói: "Phái Tử Vân ở Vân Châu chúng ta thu nhận đồ đệ luôn thẳng thắn dứt khoát, chỉ cần vừa mắt là được, chẳng cần vòng vo khách sáo!"

Nghe vậy, Tạ Dư Vi không khỏi sửng sốt, phái Tử Vân....Nghe nói người của phái Tử Vân rải rác khắp các nước.

Người trong môn phái này ai nấy đều có võ công phi phàm, lại tinh thông kỳ môn độn giáp.

Thậm chí có lời đồn rằng vị "độc y" có khả năng cải tử hoàn sinh cũng xuất thân từ Tử Vân Môn.Chú thích: kỳ môn độn giáp thủ thuật di chuyển, ẩn thân, bày trận rất huyền diệu.Một môn phái thần bí vô tung vô ảnh như vậy, không ngờ lại có liên quan đến phu nhân của cựu đại tướng quân Vân Châu triều Đại Tấn.Chả trách... chả trách người trong cung kia lại kiêng kỵ nhà họ Tống đến vậy, cũng chả trách Điền phi của Tam hoàng tử hao tâm tổn trí muốn kết thân với nhà họ Tống.Cũng khó trách Tạ Chu Dục lại coi trọng một vị "thủ thành tướng quân" nhỏ bé không đáng kể, hóa ra tất cả đều nhắm vào thế lực đứng sau nhà họ Tống.Một môn phái giang hồ khiến người ta thèm khát như vậy, nếu có thể nắm toàn bộ Tử Vân Môn trong tay, thì lo gì đại sự không thành, lo gì địa vị không vững chắc?Tống phu nhân thấy Tạ Dư Vi mặt mày đờ ra, sắc mặt những người nhà họ Tạ đi cùng cũng không kinh ngạc.Tống phu nhân chỉ cho rằng bọn họ chưa từng nghe qua những lời đồn về Tử Vân Môn, bèn nói: "Ta thấy con dù vóc dáng mềm mại, nhưng bên trong lại có cốt cách kiên cường.

Loại thân thể như vậy rất thích hợp luyện võ.

Nam Hâm tỷ tỷ của con có thiên phú luyện roi, còn con... lại là một nhân tài trời sinh để sử dụng đao kiếm.

"Tống Nam Hâm đứng cạnh không nhịn được, lên tiếng giục: "Dư Vi muội muội còn ngẩn ra làm gì?

Mau dâng trà bái sư đi!

Bao năm nay, ta chưa từng thấy mẫu thân nhận đồ đệ đâu!"

Lúc này Tạ Dư Vi mới hoàn hồn khỏi cơn chấn động, ngay ngắn quỳ xuống trước mặt Tống phu nhân, cung kính dập đầu ba cái: "Đồ nhi Tạ Dư Vi, bái kiến sư phụ."

"Ừm...

đúng là đứa trẻ ngoan.

"Tạ Dư Vi nhanh chóng đón lấy chén trà nóng do người hầu đưa tới, dâng lên hai tay: "Sư phụ... xin mời dùng trà.

"Tống phu nhân hiếm khi gặp được một hạt giống tốt, cười đến mức không khép nổi miệng: "Nam Hâm... từ nay về sau, Dư Vi chính là tiểu sư muội của con và Nam Dương.

Khi ra ngoài, nhớ gọi nhau là sư huynh muội."

"Dạ... nữ nhi nhớ rồi!

Chút nữa con sẽ đi báo cho Nhị ca ngay...

"Tống Nam Hâm thầm thở dài trong lòng, biết mẫu thân làm vậy là để giữ gìn danh tiếng cho Tạ Dư Vi, cũng là để cắt đứt suy nghĩ của ca ca.Dù Tạ Dư Vi không được Trưởng Công chúa sủng ái, nhưng dù sao nàng vẫn là con gái của công chúa Hoàng gia.

Sau lưng còn có một vị Phò mã luôn vì nàng mà hao tâm tổn trí.Nghĩ đến chuyện sau này, e là nàng sẽ không thể "hạ giá" được.Như vậy, để nàng làm sư muội của Nam Dương đúng là cách vẹn toàn đôi bên.

Dù thân phận nhà họ Tống không đủ để nhận con gái công chúa làm nghĩa nữ, nhưng danh phận môn nhân Tử Vân Môn thì hoàn toàn xứng đáng.Sau khi Tống phu nhân uống trà xong, cuối cùng Tạ Dư Vi cũng hiểu vì sao Tạ Chu Dục lại bày ra trận thế lớn để người nhà họ Tạ đến đây một chuyến như vậy.Do sư đồ chuyện trò hợp ý, người nhà họ Tạ ở lại phủ Tống dùng cơm trưa xong mới rời đi.Lúc gần đi, Tống Nam Dương cũng tới tiễn bước.

Nhìn cô nương nhỏ nhắn yếu ớt trước mặt, chàng hơi ngượng ngùng dời ánh mắt đi, nói:"Sư muội, buổi trưa trời nắng gắt, thân thể muội yếu ớt, cẩn thận kẻo bị cảm nắng..."

Tạ Dư Vi ngay ngắn thi lễ theo quy củ môn phái với Tống Nam Dương, "Sư huynh lo lắng quá rồi, sư muội từ nhỏ đã lớn lên trong núi rừng, không yếu ớt đến mức đó đâu."

"Ta...

" Tống Nam Dương nghe nhắc đến chuyện này, khuôn mặt lập tức ửng đỏ vì xấu hổ: "Ta, ta không có ý đó."

"Được rồi, không đùa với sư huynh nữa..."

Tạ Dư Vi tinh nghịch cười với chàng: "Sư huynh mau quay vào đi...

Lát nữa sư phụ không thấy huynh, lại phạt huynh thì sao...

"Suốt cả buổi sáng nay, nàng đã nghe Tống phu nhân kể không ít chuyện về Tống Nam Dương, nàng không phải không hiểu dụng ý của Tống phu nhân.Cha mẹ yêu thương con cái, ắt phải tính toán lâu dài.

Suy nghĩ của nàng cũng giống với Tống phu nhân, nàng và Tống Nam Dương... vốn dĩ không phải một cặp xứng đôi vừa lứa.Dù nàng họ Tạ, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong hoàng thất.

Từ khi sinh ra, cho đến lúc trở về phủ Công chúa... nàng vẫn luôn là một quân cờ trong tay Tạ Chu Dục.Mà nàng... nếu không muốn trở thành một quân cờ vô dụng, chỉ có thể bò lên bàn tay đang cầm quân cờ ấy.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
54. Thân mình Vi Nhi cảm thấy không thoải mái, lúc nào đều có thể tìm cha...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-----Mọi chuyện xảy ra trong phủ họ Tống đều đã được ảnh vệ báo cáo lại cho Tạ Chu Dục trước khi Tạ Dư Vi về đến phủ."

Tống phu nhân đúng là người thông minh....

""Gia chủ?"

Tạ Chu Dục nằm trên trường kỷ nghỉ ngơi, nhàn nhã xoay tròn miếng ngọc bội bình an trong tay, chậm rãi nói: "Bà ta mượn chuyện này để lộ thân phận của mình ra....

"Như vậy, dù có bị phơi bày thì cũng chẳng khác nào giúp Tống gia kiếm được hai tấm bùa hộ mệnh.Một là cánh cửa phái Tử Vân, hai là gia tộc họ Tạ ở Giang Châu."

Bà ta muốn nhắn với những kẻ đang âm thầm theo dõi trong thành Giang Châu rằng trước khi động đến Tống gia, tốt nhất hãy suy nghĩ thật kỹ xem có đáng để đắc tội với phái Tử Vân hay không.

Có nên 'gây khó dễ' với 'sư phụ' của con gái Trưởng Công chúa hay không...

"Tạ Chu Dục khẽ cười, mở mắt nhìn miếng ngọc bội bình an trong tay: "Vi Nhi đúng là phúc tinh của cha."*Trên xe ngựa, không biết do nhiệt độ có phần oi bức hay do e sợ trước những toan tính sâu xa của Tạ Chu Dục, Tạ Dư Vi cảm thấy có chút khó thở."

Vi Nhi, sao thế?

Không lẽ bị say nắng rồi?"

Đại bá mẫu của nàng lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tạ Dư Vi, quan tâm hỏi."

Không sao đâu ạ... có lẽ là trời nắng quá, nên con thấy hơi ngột ngạt..."

"Ôi chao, xe ngựa của Tạ phủ tất nhiên không thể so với quy cách trong phủ Công chúa... có hơi chật một chút, nhưng mà nhà mình cũng không xa Tống gia, chúng ta sắp về đến nhà rồi."

"Vâng.

"Tạ Dư Vi cụp mắt đáp lời, nhưng trong lòng vẫn không yên.

Nghĩ đến ánh mắt chân thành và nhiệt tình của Tống phu nhân, nàng cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng rồi, khi nhớ đến sự tàn nhẫn máu lạnh của Tạ Chu Dục, nàng lại cắn răng, tự nhủ phải quyết tâm.Tuy mối quan hệ giữa nhà họ Tống và nàng đều là đôi bên lợi dụng lẫn nhau, nhưng cũng đã hình thành mối liên kết với nàng, với cả "gia chủ" họ Tạ sau lưng nàng.Dã tâm của Tạ Chu Dục quá lớn, chỉ một mối quan hệ giao hảo giữa hai nhà thôi là chưa đủ trọng lượng.Sau chuyện ngày hôm nay, tương lai mai sau, nàng với tư cách là đồ đệ của Tống phu nhân sẽ giúp cha thực hiện đại nghiệp.

Khi đó, dù là Tống gia hay Tử Vân Môn, Tạ Chu Dục cũng sẽ có cách khiến bọn họ không thể tránh khỏi vũng nước đục này...Chỉ e đến cả Tống phu nhân không hề ngờ tới, kẻ được lợi sau cùng chưa chắc đã là bà ấy.*
Sau khi trở về Thanh Trúc Hiên, Tạ Dư Vi liền kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở Tống gia, dù nàng biết có lẽ Tạ Chu Dục đã nắm rõ từ lâu.Nhưng nàng vẫn phải thuật lại một lần nữa, để chứng tỏ giá trị của bản thân, cũng để thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với Tạ Chu Dục.Nói xong, nàng dè dặt nhìn cha, dò hỏi: "Cha có trách Vi Nhi tự ý quyết định không ạ?"

Tạ Chu Dục dịu dàng lắc đầu, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc dài buông xuống eo nàng: "Cha tin vào sự lựa chọn của Vi Nhi."

"Chỉ là... học kiếm thuật vất vả lắm...

""Vi Nhi không sợ khổ."

Tạ Chu Dục khẽ gật đầu, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh trên giường: "Cha thấy sắc mặt Vi Nhi không tốt, có phải thân thể khó chịu không?"

Tạ Dư Vi ngẩn ra, đôi má ửng đỏ, liếc nhìn ra cửa nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Tạ Chu Dục."

Hôm nay trời nóng...

Vi Nhi... thấy hơi khó chịu...

"Lời còn chưa dứt, đai lưng bên hông chợt lỏng ra, áo ngoài cũng nhẹ nhàng trượt xuống...."

Vậy sao Vi Nhi không nói với cha ngay khi trở về?"

Tạ Dư Vi không dám nhìn ra cửa bên ngoài, đôi tay run rẩy tự rút đi xiêm y rồi xoay người nằm ở trên người Tạ Chu Dục, "Bởi vì hiện tại là ban ngày......

Vi Nhi sợ ......

Sợ hạ nhân phát giác khác thường......"

Tạ Chu Dục nằm nửa người trên chiếc gối mềm, nhìn con gái mình hoàn toàn khỏa thân trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đầu vú mềm mại, "Không sao......

Chỉ cần thân mình Vi Nhi cảm thấy không thoải mái, lúc nào đều có thể tìm cha......"

Vú sữa non mềm của Tạ Dư Vi thình lình bị cọ hai cái, thân mình không tự chủ được run rẩy, ưỡn thân đem đôi vú thơm tho đưa đến bên môi Tạ Chu Dục, nhẹ giọng nói: "Cha, giúp Vi Nhi hút một hơi được không ạ?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back