Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
45. Vi Nhi đâu?


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687---Chương 45: Vi Nhi đâu?Tiếng rao hàng vang lên từ cửa tiệm bán phấn son và hương liệu bên đường, những tiểu nhị miệt mài chào mời khách, chẳng màng đến thời tiết oi bức.Đại Tấn tuy coi trọng lễ giáo nhưng nữ tử cũng không đến mức không bước chân ra khỏi cửa.

Trên phố thỉnh thoảng vẫn thấy vài ba nhóm tiểu thư rủ nhau dạo phố, hoặc huynh muội cùng nhau đi dạo.Tạ Sơ Dương gọi một gian phòng bao phía trên, huynh muội nhà họ Tống theo sát bên cạnh Tạ Dư Vi.

Vì chuyện lần trước nàng rơi xuống nước, cả hai vẫn giữ thái độ đề phòng với Tạ Sơ Dương từ đầu đến cuối.Thấy vậy, Tạ Dư Vi chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, gọi tiểu nhị mang lên trà đen đặc sản của Vân Châu rồi mới quay sang hai huynh muội nãy giờ vẫn im lặng."

Nam Dương ca ca, Nam Hâm tỷ tỷ...

"Tống Nam Hâm đôi mắt hoe đỏ, liếc nhìn Tạ Sơ Dương ngồi bên cạnh, thấy Tạ Dư Vi khẽ gật đầu mới lấy từ bên hông ra một chiếc túi hương, giọng nghẹn ngào:"Muội muội, tỷ tỷ có một thỉnh cầu đường đột, có thể nhờ muội muội tặng thêm cho tỷ tỷ hai cái túi hương như thế này được không....

"Nói rồi, Tống Nam Hâm khẽ cúi đầu."

Chắc là trời nóng quá, mấy ngày gần đây trong nhà bỗng dưng có rất nhiều rắn rết và chuột bọ xuất hiện.

Gia đinh đã rắc bột hùng hoàng để xua đuổi chúng, cứ nghĩ rằng có thể đuổi được, nhưng ai ngờ tối hôm qua....

Tối hôm qua, khi cả nhà đang dùng bữa thì trong chính sảnh lại xuất hiện bốn con rắn bụng to bằng cổ tay!"

Khung cảnh kinh hoàng tối qua vẫn còn in đậm trong tâm trí, khiến Tống Nam Hâm dù là con gái nhà võ tướng cũng không khỏi sợ hãi.

Khi đó, trong sảnh còn có cháu trai và cháu gái chưa đầy một tuổi của nàng.

Nếu khi đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cả nhà họ Tống...Bốn con rắn độc bò khắp đại sảnh, không ai dám tùy tiện cử động.

Quan sát kỹ, nàng phát hiện những con rắn ấy đặc biệt e ngại nàng và nhị ca, thậm chí còn né tránh bọn họ.

Chính lúc đó, nàng mới sực nhớ đến túi hương mà Tạ Dư Vi đã tặng trong tiệc ngắm hoa hôm trước.Cũng nhờ hai chiếc túi hương ấy mà phụ thân có thể dùng kiếm chém chết bốn con rắn độc.

Vì lo lắng cho cha mẹ, tối qua nàng còn đưa túi hương cho mẫu thân mang theo bên mình.

Nhưng không ngờ, khi mẫu thân trở về phòng nghỉ ngơi, trên giường lại xuất hiện thêm một con rắn độc.Rắn độc liên tục xuất hiện trong phủ Tống, dù có ngốc đến đâu, họ cũng hiểu chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp."

Sáng nay tỷ định đến tìm muội muội từ sớm, nhưng mẫu thân nói rằng sáng sớm đến nhà người ta là bất lịch sự...

Nhưng mà muội muội ơi, nếu không có túi hương của muội, cả nhà ta...

Tối qua cha mẹ ta...

""Tỷ tỷ đừng khóc, túi hương của muội vốn là để phòng thân.

Nếu không có chuyện gì thì thôi.

Nay cần dùng đến, muội sẽ về nhà làm thêm vài chục cái rồi sai người mang đến phủ tỷ tỷ."

Tạ Dư Vi vừa dứt lời, vành mắt Tống Nam Hâm lại đỏ hoe."

Phụ thân ta vốn không muốn làm phiền muội muội, nhưng bọn ta đã đến hiệu thuốc hỏi, lang trung trong quầy thuốc nói trong túi hương có hai vị dược liệu mà ông ấy không nhận ra, bọn ta mới....

""Nam Hâm tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta còn khách sáo làm gì chứ?

Khi còn nhỏ, muội lớn lên trên núi, nơi đó có rất nhiều dược thảo hoang dã.

Khi trở về Giang Châu, cha mẹ nuôi lo muội không quen khí hậu ở đây nên đã mang theo một ít...

May mà lần trước trở về phủ Công chúa, muội cũng đều mang theo.

Đợi muội về Tạ phủ, sẽ lập tức chế thêm túi hương rồi sai người đưa sang phủ tỷ."

"Dư Vi muội muội..."

Tống Nam Hâm nhìn thiếu nữ gầy yếu trước mặt, không hiểu sao nỗi hoảng loạn và sợ hãi trong lòng từ tối qua bỗng nhiên dịu đi rất nhiều, "Tỷ tỷ như vậy, lại để muội chê cười rồi."

"Tỷ tỷ lo lắng cho người nhà, có gì đáng cười đâu?"

Tạ Dư Vi rót trà cho hai huynh muội, nét mặt cũng không giấu nổi sự lo lắng.

"Mấy ngày nay, cha muội cũng không khỏe, muội lo lắng đến mức chẳng thể phân tâm, thậm chí còn quên mất phải đến thăm tỷ..."

Nghe vậy, Tống Nam Dương lập tức lên tiếng: "Dạo trước ta có nghe nói Phò mã thân thể không khỏe.

Dư Vi muội muội đừng lo, nếu đại phu ở Giang Châu không chữa được, ta sẽ bảo cha viết một phong thư gửi về Vân Châu.

Các quân y bên ấy đều là những người cứu người ngay trên lưỡi đao, y thuật chắc chắn tốt hơn đại phu ở phía nam..."

"Nhị ca!

Chẳng phải cha đã dặn huynh ở nhà rồi sao?

Đã đến Giang Châu, đừng suốt ngày nhắc chuyện Nam Bắc, tránh làm mất lòng người khác....

"Tống Nam Hâm khẽ quát một tiếng, lời còn chưa dứt thì bên ngoài hành lang đã vang lên một giọng nữ trong trẻo."

Ta còn tưởng ai ở đây lớn lối như vậy, hóa ra là đám nhà quê đến từ Vân Châu à!"

Nghe vậy, sắc mặt huynh muội Tống gia trong phòng lập tức thay đổi.

Những chuyện xảy ra trong phủ mấy ngày nay, kẻ có khả năng đứng sau giật dây nhất chính là Lâm gia phủ Bình Dương hầu.Giờ đây, hai huynh muội bọn họ vừa cùng tỷ muội nhà họ Tạ ngồi ở Đình Vũ các chưa bao lâu, người nhà họ Lâm đã tìm tới cửa.

Thế này, sao có thể không khiến người khác nghi ngờ?Tạ Dư Vi thấy vậy, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Tạ Sơ Dương.

Nàng ta liền đứng dậy đi mở cửa."

Ta còn tưởng ai mà tai thính thế, ngay cả lời chúng ta nói trong sương phòng cũng nghe được.

Hóa ra là muội muội nhà họ Lâm của phủ Bình Dương hầu...

Thảo nào tai tốt như vậy..."

Trong nhóm người ở trong phòng, Tạ Sơ Dương là đích nữ được sủng ái nhất của nhà họ Tạ tại Giang Châu.

Vì là con gái trưởng của trưởng tử chính thất, nàng ta vốn nổi danh ngang ngược trong giới tiểu thư quyền quý ở Giang Châu.Đừng nói đến cháu gái nhà Bình Viễn hầu chưa có danh hiệu gì, cho dù là Tạ Uyển Yên, trưởng nữ của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, nếu nàng ta không vui, miệng lưỡi cũng chẳng khách khí chút nào.Hôm nay, huynh muội Tống gia vốn đi cùng bọn họ.

Nếu hai huynh muội bị người khác làm mất mặt trước họ, sau này người ngoài sẽ nhìn nhà họ Tạ như thế nào chứ?"

Tạ Sơ Dương!

Cô có ý gì hả?"

Trong buổi thưởng hoa ở Phủ Công chúa hôm đó, Tạ Sơ Dương đã cùng vào cùng ra với Tạ Dư Vi.

Sau đó, nàng ta thậm chí còn khinh thường mà rời đi sớm, không buồn chung đường với bọn họ.

Vậy mà hôm nay, nàng ta lại đi chung với Tạ Dư Vi và hai huynh muội nhà họ Tống."

Còn có thể có ý gì nữa?

Ý trên mặt chữ thôi, không hiểu sao?"

Người khác có thể vì thân phận của Tạ Uyển Yên mà lúc nào cũng tâng bốc nàng ta, nhưng Tạ Sơ Dương thì không.Nhất là hôm đó, sau khi lần đầu gặp Tạ Dư Vi, những lời nàng ta nói với muội ấy bị mẫu thân biết được.

Mẫu thân đã nghiêm khắc chất vấn nàng ta, còn phân tích cho nàng ta thấy tình thế trước mắt.

Lúc đó, nàng ta mới hiểu ra, hóa ra bản thân lại đang làm bàn đạp cho Tạ Uyển Yên!Nếu không phải Tạ Uyển Yên những ngày này đóng cửa từ chối tiếp khách, nàng ta chắc chắn đã đến cửa chất vấn rồi.

Nhưng giờ không gặp được nàng ta, đám tay chân bên cạnh lại tự đưa đầu đến."

Cô!"

Lâm Hoan tức giận, "Tạ Sơ Dương, rốt cuộc cô cùng phe với ai?"

Nghe vậy, Tạ Sơ Dương không chút phong nhã mà trợn trắng mắt, dứt khoát đóng sầm cửa lại.

"Vô vị!"

"Ta thật không ngờ trên đời này còn có kẻ mặt dày hạ mình như vậy!"

Tạ Dư Vi nghe thế, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhấp một ngụm trà mà không đáp, huynh muội Tống gia trong phòng lại càng im lặng hơn.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là con cháu của tội thần, không thể đắc tội với phủ Bình Dương hầu được.Lâm Hoan đứng ngoài cửa lải nhải một hồi, thấy không ai ra ngoài, đành chán nản dẫn người rời đi.Trước khi đi, nàng ta còn cố tình đứng dưới lầu lớn giọng chê bai huynh muội Tống gia vài câu.Tạ Sơ Dương nghe thấy, hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để tâm."

Không biết nhà họ Lâm dạy dỗ con gái kiểu gì, hành vi hệt như mèo hoang chó dại mà cũng gọi là đích nữ ư?"

Dù tiểu thư khuê các bây giờ không còn giữ lễ giáo cổ hủ như trước, nhưng cũng không đến mức ngang ngược không biết chừng mực như vậy, cứ thích gây sự khắp nơi.Tạ Dư Vi nghe xong, khẽ nâng mắt nhìn Tống Nam Hâm, thở dài, "Tống tỷ tỷ chớ nghĩ nhiều, trời còn sớm, tỷ tỷ đi cùng muội mua chút dược liệu làm hương túi nhé."

"Được."*Tạ Chu Dục ngủ một giấc tỉnh lại, không thấy bóng dáng Tạ Dư Vi bên cạnh, chân mày bất giác nhíu chặt, "Lan Đào..."

"Gia chủ?"

Lan Đào vẫn đứng chờ ngoài cửa, nghe gọi thì bưng chén nước ướp lạnh Tạ Dư Vi chuẩn bị từ sớm đẩy cửa vào.

"Gia chủ có gì phân phó?"

Tạ Chu Dục đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng quen thuộc ngày thường hay chạy tới chạy lui, sắc mặt trầm xuống, "Vi Nhi đâu?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
46. Đi xem Nhị tiểu thư rốt cuộc đang ở đâu....


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----"Sau khi gia chủ ngủ trưa, Nhị tiểu thư đã đến viện của lão phu nhân đến giờ vẫn chưa về..."

Lan Đào thấy sắc mặt Tạ Chu Dục không vui, vội nói: "Gia chủ, có cần sai người đến Phúc Thọ Cư hỏi thăm không?"

"Không cần...

" Tạ Chu Dục liếc nhìn bức tranh dở dang trên bàn sách của Tạ Dư Vi, trầm giọng: "Vi Nhi còn nhỏ, bên lão phu nhân có nhiều tỷ muội cùng trang lứa, nó thích chơi với các tỷ muội cũng là chuyện tốt....

"Lan Đào thấy Tạ Chu Dục nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bức tranh của Nhị tiểu thư.

Trong lòng liền hiểu rõ, nàng ta vội vàng ra hiệu cho người ngoài cửa lặng lẽ lui xuống.Chờ người bên ngoài rời đi, nàng mới nói: "Gia chủ sao lại nói vậy, lòng Nhị tiểu thư đối với gia chủ trời đất chứng giám, chắc là bên lão phu nhân có chuyện nên giữ chân nàng ấy thôi."

"Trước khi đi, Nhị tiểu thư còn dặn dò bọn nô tỳ, nói gia chủ ngủ không sâu, không được quấy rầy giấc ngủ trưa.

Còn bình Đào Hoa Túy này, nàng ấy cũng bắt nô tỳ làm lạnh thật lâu, nói không thể để gia chủ tham uống quá nhiều...

Buổi sáng gia chủ nói muốn ăn bánh trà xanh, Nhị tiểu thư cũng đã làm xong rồi....

"Tạ Chu Dục nhìn đĩa bánh điểm tâm đủ loại trước mặt, tâm trạng cũng dịu đi đôi chút, nhẹ giọng: "Bây giờ trời nóng, bên ngoài oi bức, ngươi đi truyền lời, đừng để nó ham chơi mà bị cảm nắng."

"Dạ...

" Lan Đào lập tức tươi cười nhận lệnh: "Nô tỳ đi ngay đây, sẽ nói với Nhị tiểu thư rằng gia chủ nhớ nàng ấy...

"Nghe vậy, mãi đến khi Lan Đào rời đi, Tạ Chu Dục mới từ cảm xúc khó chịu ban nãy hoàn hồn lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhớ nàng...

"Nửa nén nhang sau, Lan Đào trở về, thấy Tạ Chu Dục đã dùng xong điểm tâm, lúc này mới cẩn trọng bẩm báo: "Gia chủ, bên viện lão phu nhân truyền tin rằng...

Chiều nay công tử và tiểu thư Tống gia đến tìm Nhị tiểu thư, nàng ấy đã cùng Tam tiểu thư ra ngoài rồi...

"Dứt lời, nàng lén quan sát người đang đọc sách, thấy sắc mặt ngài không có vẻ gì là không vui, liền thở phào nhẹ nhõm.Đúng lúc này, Trương thái y mang theo hòm thuốc đến bắt mạch, nghe xong thì nhướng mày, cười nói: "Ôi chao, sao thế này, cái áo bông nhỏ trong lòng ngài lại bị đám nhóc ngoài kia dụ đi mất rồi?"

Tạ Chu Dục ngước mắt, hàng lông mày sắc bén quét qua người đàn ông đang nói chuyện.Lan Đào đứng một bên, cúi đầu không dám lên tiếng.

Thấy thế, Trương thái y xách hòm thuốc đến trước giường, thản nhiên nói: "Hôm nay bên tai không còn nghe thấy mấy tiếng 'cha ơi' 'cha à', tự nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Lan Đào cô nương, cô nói xem có đúng không?"

Lan Đào vẫn im lặng, không dám trả lời.Tạ Chu Dục gấp sách lại, nhàn nhạt nói: "Các ngươi lui xuống đi."

"Vâng...

"Trương thái y nhìn sắc mặt Tạ Chu Dục, không khỏi vui sướng khi thấy người gặp họa, an ủi hắn: "Con gái lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải gả đi thôi...

Huống hồ con heo bên ngoài đang nhắm vào cây cải thìa xanh tươi tốt của nhà mình, chẳng phải cũng do chính ngài rước vào cửa sao?"

Tạ Chu Dục tiện tay cầm chén rượu Đào Hoa Túy chưa uống hết trên bàn, một hơi uống cạn, thản nhiên nói: "Vi Nhi nhà ta mắt cao, tên nhóc nhà họ Tống kia nàng chẳng thèm để mắt đến."

"Ồ?"

Tạ Chu Dục nhớ đến tối qua, tiểu nha đầu còn ôm lấy hắn trên giường, nói rằng nàng không muốn gả đi, chỉ muốn ngày ngày ở bên hắn, ánh mắt hắn trầm xuống: "Trước khi Dư Vi cập kê, ta sẽ không bàn chuyện hôn sự cho nàng."

Nghe vậy, Trương thái y lấy làm khó hiểu: "Cập kê?

Con bé trung thu này vừa tròn mười bốn, chẳng phải cũng chỉ còn một hai năm nữa sao?"

"Dư Vi vừa mới tìm về, làm cha đương nhiên muốn giữ con bé bên cạnh thêm hai năm...

""Ngài thật sự nỡ sao?

Nửa cuối năm nay là Tạ Uyển Yên đến tuổi cập kê, đến trừ tịch* là nàng ấy cũng sẽ vào Đông Cung.

Ngài không nhân cơ hội này định luôn hôn sự của Dư Vi à?"*Trừ tịch: đêm giao thừa Trương thái y vốn tưởng rằng Tạ Chu Dục vội vã tìm Tạ Dư Vi về, còn gấp rút để nàng xuất hiện trước mặt các thế gia danh môn ở Giang Châu, chính là vì muốn để nàng làm đá lót đường nhằm củng cố cho mối hôn sự của Tạ Uyển Yên.

Ai ngờ người này lại bộc phát tấm lòng yêu thương của cha hiền, muốn giữ con gái ở trong phủ thêm hai năm.Đến lúc đó, e rằng khi Tạ Uyển Yên vào Đông Cung, sinh con dưỡng cái, Tạ Dư Vi vẫn còn là một cô nương chưa định thân."

Chẳng lẽ hơn một tháng chung đụng, tiểu Dư Vi đã khơi gợi chút tình cha con ít ỏi trong trái tim đen tối của ngài?"

Nghĩ đến việc Tạ Chu Dục bị "bệnh nặng" hơn một tháng qua, Tạ Dư Vi bận rộn ngày đêm hầu hạ bên cạnh, ngay cả Trương thái y có trái tim sắt đá cũng không khỏi cảm động đôi chút: "Dư Vi nếu không sinh ra trong hoàng thất Đại Tấn, cũng là một cô nương tốt."

Một cô nương ngoan ngoãn, đáng yêu, dễ khiến người ta mềm lòng như vậy, đáng tiếc... lại là người hoàng thất Đại Tấn."

Chuyện của Vi Nhi, thân là người làm cha ta sẽ tự biết lo, ngươi vẫn là chuyên tâm lo tiệc trung thu trong cung năm nay thì hơn."

Tạ Chu Dục thấy Trương thái y quan tâm đến Dư Vi như vậy, chân mày khẽ nhíu lại, nói: "Dược liệu ở các châu gần kinh thành đã xử lý xong chưa?"

"Ta làm việc có khi nào để ngài phải bận tâm?

Ngược lại, là ngài đó!

Đã nói tháng tư sẽ thân chinh đến Lộc Thành, cớ sao lại bất ngờ đổi ý?"

Trương thái y nhàn nhã nhìn hắn.

Theo kế hoạch ban đầu, lần này trở về phủ Tạ Chu Dục sẽ phát độc, sau đó đổ tội lên người hoàng đế Đại Tấn, đồng thời lợi dụng thế thân trúng độc thật để nhân cơ hội đến Lộc Thành duyệt binh.Mọi chuyện vốn vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch, ai ngờ Tạ Chu Dục lại đột ngột thay đổi chủ ý, ở lại Giang Châu "dưỡng bệnh".Nghe vậy, Tạ Chu Dục bất giác nhớ đến người mềm mại thơm tho trong lòng mỗi đêm, ánh mắt luôn trấn định thoáng chốc khựng lại, song chỉ trong chớp mắt đã bình thản như thường, cầm sách lên đọc, điềm nhiên đáp: "Chỉ là gần đây thân thể có chút không khoẻ, ở lại Giang Châu điều dưỡng một thời gian."

"Ngài... thân thể không khoẻ?

Hừ....

Có quỷ mới tin lời ngài nói!"

Mãi đến khi sắp sửa tới bữa tối, Tạ Dư Vi vẫn không thấy bóng dáng.Tạ Chu Dục xoay người bước xuống giường, trầm giọng gọi: "Nguyệt Ảnh...

"Lời vừa dứt, một bóng đen liền từ trên cao hạ xuống: "Gia chủ."

"Đi xem Nhị tiểu thư rốt cuộc ở nơi nào."

"Tuân lệnh."

Bóng đen nhận lệnh, xoay người rời đi."

Chờ đã...

""Gia chủ?"

Tạ Chu Dục hít sâu một hơi, thần sắc âm trầm: "Không cần đi nữa, lui xuống đi."

"Vâng."

Tạ Chu Dục đứng trước song cửa, lạnh lẽo nhìn hàng trúc xanh ngoài hiên, trái lại hắn muốn xem thử đứa con gái luôn miệng gọi "cha" kia, rốt cuộc đến khi nào mới chịu trở về."

Gia...

Đã đến giờ dùng bữa rồi."

Những nha hoàn trong Thanh Trúc Hiên thấy gia vẫn chưa đợi được Nhị tiểu thư, cũng không có ý truyền bữa liền tự chủ trương mang thức ăn từ nhà bếp chung tới.Tạ Chu Dục liếc nhìn mâm cơm trước mặt, sắc, hương, vị đều không thể sánh bằng món ăn do Tạ Dư Vi tự tay làm, hàn khí quanh thân hắn càng thêm băng lãnh: "Không đói, mang xuống đi."

"Gia...

" Lan Đào còn định lên tiếng, nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn đã vang lên: "Mang xuống!"

"Tuân lệnh."

Hắn không cần nổi giận, chỉ một ánh mắt đã đủ khiến người ta khiếp sợ.

Gia nhân trong phòng không dám chậm trễ, vội vàng dọn hết thức ăn xuống.Lúc dạo quanh tiệm thuốc, Tạ Dư Vi cứ mải mê không dừng lại được, gần như đã ghé qua tất cả các hiệu thuốc lớn nhỏ trong thành phủ Giang Châu.

Cuối cùng vẫn là Tống Nam Dương không chịu nổi nữa, lấy cớ trời đã tối để lên tiếng gọi nàng dừng lại.Nếu không, bọn họ thật sự sợ rằng Tạ Dư Vi còn muốn đi thêm vài nơi nữa.Tạ Dư Vi nhìn sắc trời, vội vàng bốc mấy gói thuốc: "Ơ...

Hôm nay đã trễ thế này rồi sao?

Vậy muội chỉ bốc mấy phương thuốc này thôi.

Sau khi tỷ về nhà, sắc thuốc trong hai canh giờ, sau đó đổ nước thuốc vào y phục giặt sạch sẽ.

Còn bã thuốc thì rải ở những góc tối ẩm thấp mà chuột bọ rắn rết thích lui tới.

Vài ngày nữa, trong nhà nhất định sẽ được yên ổn."

"Đợi mai khi làm xong túi thơm, muội sẽ đích thân mang đến cho tỷ."

"Dư Vi muội muội có lòng như vậy, tỷ tỷ vô cùng cảm kích."

Tống Nam Hâm hạ người hành lễ với Tạ Dư Vi, Tạ Dư Vi vội vàng kéo nàng đứng dậy, cuống quýt nói: "Muội muội xin cáo từ trước, sợ rằng cha muội đang đợi sốt ruột lắm rồi...

"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
47. Dư Vi cảm thấy cha ngọt nhất....


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Nghe vậy, Tống Nam Dương liền sốt ruột: "Vậy muội mau về đi...

Đừng để Phò mã chờ lâu.

Nếu Phò mã nổi giận, lần sau muội sẽ không được ra ngoài nữa đâu."

"....

" Tống Nam Hâm vô thức xoa trán: "Nhị ca!"

Khi về đến phủ, vừa bước vào, Tạ Dư Vi đã cảm nhận được bầu không khí khác thường, trầm thấp đến lạ.

Tạ Sơ Dương thấy vậy liền vội vàng chuồn lẹ: "Vi Nhi muội muội, mẫu thân ta còn chờ ta dùng bữa, ta không đi cùng muội nữa đâu."

"....

"Tạ Dư Vi chân trước vừa bước vào Thanh Trúc Hiên, đã ngửi thấy mùi vị không bình thường.

Những đại nha hoàn như Lan Đào, vốn dĩ hầu hạ trong phòng, giờ lại đứng cả ngoài sân.Thấy Tạ Dư Vi trở về, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm: "Nhị tiểu thư, cuối cùng người cũng về rồi.

Nếu người còn không về, nô tỳ đã định đến tìm lão phu nhân, nhờ người phái người ra phố tìm người rồi!"

"Lan Đào tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"

Tạ Dư Vi nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, nuốt nước bọt hỏi: "Có phải cha giận rồi không?"

"Từ khi người đi, gia chỉ ăn vài miếng điểm tâm vào buổi chiều đến giờ vẫn chưa chịu dùng bữa tối, còn giận dỗi không chịu uống thuốc."

"Gia lúc trước còn lo lắng người đi chơi với các vị tiểu thư khác ngoài phố sẽ bị say nắng, ai ngờ người lại chơi đến bây giờ mới về."

"Đúng vậy...

Nhị tiểu thư, gia lúc này đáng sợ lắm...

"Đám nha hoàn, gia đinh mỗi người một câu, khiến lòng Tạ Dư Vi bất giác hoảng hốt, "Thuốc của cha đâu?

Đưa ta."

Nói xong, nàng lại dặn dò: "Sau khi ta vào trong, các ngươi hãy mang điểm tâm ta làm lúc trưa vào.

Nếu ta không gọi, các ngươi đừng vào hậu viện."

Nghe vậy, mọi người đều nhìn Tạ Dư Vi với ánh mắt thương cảm: "Nhị tiểu thư, người yên tâm đi.

Nếu gia phạt người, chỉ cần người kêu một tiếng, chúng nô tỳ sẽ lập tức đến Phúc Thọ Cư tìm lão phu nhân tới."

"......

"Tạ Dư Vi nhìn bát thuốc trên tay, khuôn mặt hơi đỏ lên: "Không cần làm phiền tổ mẫu, ta sẽ không sao đâu."

Trong phòng ngủ, Tạ Chu Dục tựa lưng vào giường, dưới thân lót một chiếc gối mềm.

Thấy Tạ Dư Vi nhẹ nhàng bước vào, hắn vẫn không thèm nhìn nàng lấy một cái.Tạ Dư Vi thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bưng bát thuốc nhanh chóng bước đến trước giường, dịu dàng gọi: "Cha...

""Hừ....

" Tạ Chu Dục hừ lạnh một tiếng, nâng sách lên che trước ngực, không thèm nhìn nàng: "Vi Nhi còn biết mình có một người cha sao?"

Thấy vậy, nha hoàn bên ngoài vội vàng mang vài đĩa điểm tâm đặt lên bàn nhỏ bên cạnh giường, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Trước khi đi, nàng ta làm như sợ người khác nhìn thấy Nhị tiểu thư bị trách mắng, còn chu đáo khép cửa phòng lại.Tạ Dư Vi thấy thế, tay cầm bát thuốc ngồi xuống giường hẹp: "Cha giận Vi Nhi sao?"

Tạ Chu Dục vẫn như trước không nhìn Tạ Dư Vi cái nào: "Không có."

"Vậy sao tối nay cha không uống thuốc?

Cũng không dùng bữa tối?"

"Không đói, không muốn uống."

Thấy Tạ Chu Dục không chịu nhìn mình, Tạ Dư Vi cúi đầu, chui qua cánh tay hắn, ghé sát vào trước mặt hắn, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cha thật sự không uống thuốc?"

Tạ Chu Dục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên kề sát, ánh mắt không được tự nhiên trốn tránh: "Không uống."

Nghe vậy, Tạ Dư Vi liền rút về, ngửa đầu uống một ngụm thuốc đắng, sau đó nghiêng người áp sát Tạ Chu Dục, đôi môi đỏ mọng trực tiếp đặt lên môi hắn.Chưa kịp để Tạ Chu Dục hoàn hồn vì kinh ngạc, đầu lưỡi mềm mại đã linh hoạt cạy mở đôi môi mỏng, thành thạo áp đầu lưỡi hắn xuống, ép hắn phải nuốt thuốc vào."

Vi Nhi...

"Tạ Chu Dục vừa nuốt xong ngụm thuốc, còn chưa kịp nói gì.

Tạ Dư Vi đã tiếp tục cúi xuống, khéo léo ấn lưỡi vào gốc lưỡi Tạ Chu Dục đưa ngụm thuốc thứ hai vào miệng hắn.

Trong lúc Tạ Chu Dục còn đang ngẩn người, bát thuốc đã bị nàng đút cho uống cạn.Tạ Dư Vi nhìn bát thuốc trống không, khuôn mặt đỏ bừng, khẽ nói: "Nếu sau này cha lại không chịu uống thuốc, Vi Nhi vẫn sẽ dùng cách này."

Tạ Chu Dục không biết là do thuốc đắng hay vì lý do nào khác, chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại."

Cha, có muốn ăn điểm tâm không?"

Tạ Dư Vi vừa hỏi xong, thấy Tạ Chu Dục không trả lời, liền bốc một miếng điểm tâm cắn một miếng, sau đó y như cũ ghé sát đến trước mặt hắn, đè người ta mở miệng đút bánh vào."

Vi Nhi...

Ưm..."

Tạ Chu Dục vừa định mở miệng nói, miệng đã bị nhét đầy điểm tâm, giữa hai đôi môi là miếng bánh mềm mại tan chảy ngay khi chạm lưỡi.

Hắn nhìn thiếu nữ đang đè lên người mình, sắc mặt có phần mất tự nhiên: "Vi Nhi, đứng dậy..."

Tạ Dư Vi dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi của hắn, nói một cách mơ hồ không rõ: "Vi Nhi phải kiểm tra xem cha đã ăn hết điểm tâm chưa."

Nói xong, nàng luồn lưỡi thơm mềm mại vào trong miệng.Chỉ trong chớp mắt, trong miệng Tạ Chu Dục đã có thêm một chiếc lưỡi mềm mại quấn quýt, quấy phá."

Vi Nhi...

Ưm..."

Màn che giường không biết từ khi nào đã được hạ xuống, che khuất cảnh cha con đang âu yếm nhau trên giường.Một lúc lâu sau, Tạ Dư Vi thở hổn hển, tựa trán vào Tạ Chu Dục, khẽ hỏi: "Cha, điểm tâm Vi Nhi làm có ngọt không?"

Tạ Chu Dục liếc nhìn đĩa điểm tâm trên bàn nhỏ bên giường, bàn tay thon dài cầm lấy một miếng, giọng điệu mang theo ý cười: "Vi Nhi muốn biết?

Sao không tự mình nếm thử?"

Nói rồi, hắn đưa miếng điểm tâm vào miệng.Tạ Dư Vi nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, cúi xuống ngậm lấy đôi môi Tạ Chu Dục.Tạ Chu Dục nhẹ nhàng trở tay, lập tức đặt nàng dưới thân.

Mái tóc đen như mực trải dài, quấn quýt dây dưa trên chăn đệm, ánh nến lay động càng tô thêm sắc thái mập mờ.Trong lúc môi lưỡi dây dưa, Tạ Chu Dục nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là điểm tâm ngọt hay người dưới thân ngọt.Qua một hồi lâu, Tạ Chu Dục cảm giác Tạ Dư Vi bắt đầu thở không nổi, lúc này mới buông người thơm mềm trong lòng ra, giọng nói trầm thấp, dịu dàng: "Vi Nhi cảm thấy điểm tâm ngọt không?"

Gương mặt Tạ Dư Vi ửng đỏ, ánh mắt long lanh hơi nước, giọng nói mềm mại: "Vi Nhi cảm thấy cha ngọt nhất."

Một tháng ngủ chung đã khiến tâm tư của Tạ Dư Vi dần lớn mạnh, nếu không nhận ra sự dung túng và ngầm chấp nhận của Tạ Chu Dục, tối qua nàng đã không nhắc lại chuyện lần trước miệng đối miệng đút thuốc.Giờ đây, mọi chuyện đều diễn ra như nàng mong muốn.Nàng nghĩ, có lẽ đây cũng là điều Tạ Chu Dục mong muốn.Tạ Chu Dục trầm mặc một lát, rồi bật cười khẽ, kéo Tạ Dư Vi ngồi dậy, dịu dàng chỉnh lại y phục và tóc tai lộn xộn cho nàng: "Đi truyền bữa đi, chắc hẳn con mèo nhỏ ham chơi của ta chiều nay mải chơi ngoài phố, đến giờ vẫn chưa ăn cơm...

"Tạ Dư Vi đỏ mặt, níu lấy ống tay áo Tạ Chu Dục, cọ cọ: "Vi Nhi không đói...

Là cha đói mới đúng..."

""Phải, Vi Nhi nói đúng, là cha đói.

Hôm nay cũng là cha ham chơi không chịu về nhà."

Tạ Chu Dục đưa tay khẽ chạm lên chóp mũi nàng, giọng điệu như cười như không: "Nếu còn có lần sau, về sau đừng mong ra khỏi phủ nữa."

"Ưm...

Vi Nhi biết rồi."

Sau khi chỉnh lại y phục, Tạ Dư Vi đi về phía tiền viện, còn vườn sau vẫn vắng vẻ không một bóng hầu hạ, y như lời nàng dặn lúc nãy.Nghĩ đến điều này, Tạ Dư Vi vô thức chạm vào đôi môi cùng với đầu lưỡi hơi tê rần của mình.

Sau một hồi dây dưa triền miên như vậy, Tạ Chu Dục vẫn có thể tỏ ra tự nhiên như không có gì, xem ra lòng dạ và lòng nhẫn nại của hắn còn sâu hơn nàng tưởng.Đổi lại là bất kỳ người cha nào khác, cũng không thể có thái độ như Tạ Chu Dục hôm nay.Dùng xong bữa tối, Tạ Dư Vi lấy ra gói thuốc đã chuẩn bị từ hôm nay, dặn dò nha hoàn chuẩn bị nước nóng ở gian phòng ngủ bên cạnh: "Hai ngày nữa là tết Đoan Ngọ, đây là thuốc tắm hôm nay ta phối.

Ngâm vào nước nóng, tối nay ta muốn tắm."

---
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
48. Ngày sau Nhị tiểu thư phải làm sao


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----"Nhị tiểu thư... chuyện này...

" Nha hoàn thoáng liếc về phía Tạ Chu Dục, người đang ngồi trên giường dưới ánh nến đọc sách, rồi nhỏ giọng do dự: "Có phải không tiện lắm không?"

Hai cha con ở chung một phòng còn có thể nói là cha con thân thiết, Nhị tiểu thư thân là con gái, ngày đêm kề cận hầu hạ cha bệnh nặng cũng là lẽ thường.

Nhưng nếu lại tắm rửa ngay bên cạnh cha...Chuyện này một khi truyền ra ngoài... ngày sau Nhị tiểu thư còn làm người thế nào!?"

Không sao."

Chưa đợi Dư Vi lên tiếng, Tạ Chu Dục đã bình thản mở lời: "Buông rèm xuống bốn phía là được.

Ngày hè oi bức, chẳng lẽ bắt Vi Nhi ngày ngày ra viện khác tắm gội?"

Nói rồi, Tạ Chu Dục ngừng một chút, ánh mắt thâm trầm: "Các ngươi cũng đừng ra ngoài lắm lời lung tung."

"Vâng."

Nha hoàn vội vàng lui xuống: "Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị."

Tạ Dư Vi nhìn Tạ Chu Dục trước mặt, dáng vẻ hắn vẫn thản nhiên đàng hoàng, nàng cúi mắt giấu chút nghiền ngẫm trong đáy lòng.

Người hầu hạ trong Thanh Trúc Hiên đương nhiên đều giữ kín miệng.

Bằng không phủ Tạ vốn xem trọng lễ giáo như vậy, Tạ lão phu nhân há có thể không biết chuyện cha con bọn họ mỗi đêm nằm chung giường ôm nhau ngủ suốt một tháng qua?"

Vi Nhi...

""Dạ?"

Tạ Dư Vi ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nghi hoặc nhìn Tạ Chu Dục: "Cha, có chuyện gì sao?"

"Hôm nay huynh muội nhà họ Tống tìm con, là có việc quan trọng ư?"

Nghe vậy, Tạ Dư Vi lập tức nhớ đến chuyện "rắn độc" mà Tống Nam Hâm kể, không chút do dự thuật lại cho hắn."

Rắn độc?"

Tạ Chu Dục trầm ngâm giây lát, rồi cất giọng lạnh nhạt: "Xưa nay Giang Châu vào tháng năm vẫn có tục gọi 'độc nguyệt', nhưng rắn rết côn trùng dù có xuất hiện cũng chẳng đến mức từng bầy từng lũ như vậy.

Chuyện nhà họ Tống... chỉ e có kẻ cố tình lợi dụng 'độc nguyệt' để giở trò...

"Tạ Dư Vi im lặng một thoáng, chợt thấp giọng hỏi: "Cha nghĩ xem, trong thành Giang Châu, kẻ nào lại nhằm vào nhà họ Tống đến mức này?"

Thậm chí hận đến mức nhất định phải đẩy họ vào chỗ chết.Nghe vậy, Tạ Chu Dục khẽ nâng mi nhìn nàng, như có điều suy nghĩ chậm rãi nói: "Hôm dự yến thưởng hoa, Vi Nhi cũng quen biết không ít tiểu thư thế gia ở Giang Châu.

Không biết con thấy thế nào về tình thế trong thành?"

Tạ Dư Vi cụp mi, lặng lẽ sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng.

Nàng sớm đoán được rằng, dù bản thân suốt một tháng nay ngày ngày lấy lòng thân cận Tạ Chu Dục nhưng ở trong lòng hắn, nàng vẫn có tác dụng khác..."

Vi Nhi cảm thấy, nếu nói phụ thân của Tống tỷ tỷ đắc tội quá nhiều người ở Giang Châu, kỳ thực cũng chưa hẳn...

"Cha của Tống Nam Hâm bị giáng chức đến đây, ở Giang Châu kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Giữa tình thế này, nếu có người muốn ra tay đối phó với nhà họ Tống quả thực dễ như trở bàn tay.

Ai nấy đều có thể giẫm đạp một phen.Suy cho cùng, vẫn là do nhà họ Tống đắc tội với Điền phi, mà Điền phi lại có Tam hoàng tử, sau lưng Tam hoàng tử còn có phủ Bình Dương hầu.

Phủ Bình Dương hầu ở Giang Châu quyền thế hiển hách, hơn nữa xưa nay đích tiểu thư của phủ hầu vẫn luôn đối đầu với huynh muội nhà họ Tống.Cho nên... chuyện này..."

Vi Nhi nghĩ, chuyện này tám phần là có kẻ muốn mượn tay phủ Bình Dương hầu hoặc Tam biểu ca để diệt trừ nhà họ Tống."

Chỉ có điều khiến người ta nghi ngờ nhất chính là mục đích thật sự của kẻ đứng sau.

Nếu thực sự muốn nhà họ Tống chết, thì cớ gì lại chừa cho bọn họ một đường sống?Nghe vậy, đáy mắt Tạ Chu Dục lóe lên một tia suy tư: "Ồ?"

"Nếu nhà họ Tống thực sự xảy ra chuyện, đối tượng mọi người nghi ngờ nhất không phải ai khác, mà chính là phủ Bình Dương hầu."

Mặc dù phủ Bình Dương hầu không đến mức thẳng mặt tranh chấp với nhà họ Tống, nhưng đám mưu sĩ và thuộc hạ dưới trướng có không ít kẻ...Tạ Dư Vi ngẩng lên nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Tạ Chu Dục, chậm rãi nói: "Dù trong lòng mọi người đều rõ chuyện này không thể thoát khỏi liên quan với phủ Bình Dương hầu.

Nhưng Vi Nhi nghĩ, thời điểm này chẳng ai dám vì một kẻ từng là tội thần bị giáng chức mà đắc tội với phủ Bình Dương hầu quyền thế khuynh đảo, càng không ai dám động đến Tam hoàng tử đứng phía sau."

Cho nên, chuyện rắn độc lần này, hay những âm mưu hãm hại sau này...

Người có khả năng cao nhất đứng sau màn, e rằng đang ở ngay trước mắt nàng.Trai cò tranh nhau, Tạ Chu Dục hưởng lợi...Túi thơm cứu mạng của nhà họ Tống là nàng đưa qua, mà nàng chẳng qua chỉ là con gái vừa được phủ Công chúa tìm về, lại không được yêu thương.

Nên nhà họ Tống sẽ không mang ơn phủ Công chúa mà chỉ biết ơn một "cô nhi" không chỗ dựa như nàng.Hơn nữa, trước đó không lâu, Tạ Chu Dục trúng độc, bất kể là phủ Tạ hay phủ Công chúa, đều không ai có thể liên tưởng đến hai người này với nhà họ Tống.Càng không ai có thể nghĩ đến chuyện, Tạ Chu Dục đang âm thầm lôi kéo nhà họ Tống.

Còn nàng bất quá chỉ là viên đá lót đường và cầu nối để Tạ Chu Dục đến gần bọn họ mà thôi.Dù có là Tấn Nguyên Đế cũng không thể tưởng tượng được một kẻ vừa trúng độc, nằm liệt trên giường như Tạ Chu Dục, lại vẫn có thể ngấm ngầm kết bè kéo cánh bên ngoài.Về phần quan hệ "thân thiết" giữa nàng và Tống Nam Hâm, càng chẳng có ai bận tâm đến.

Dù sao nàng cũng chỉ là một đứa con gái không được sủng ái.

Đừng nói là Giang Châu, ngay cả hoàng thất Đại Tấn, có mấy ai sẽ để nàng vào mắt, nhớ nàng trong lòng?Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Dư Vi không khỏi nhìn về phía Tạ Chu Dục.Người này.... quả nhiên tâm tư sâu không lường được.Trong phòng ngủ chẳng biết tự bao giờ đã rơi vào tĩnh lặng đến kỳ lạ.Quyển sách trong tay Tạ Chu Dục không biết đã bị đặt xuống từ lúc nào, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn chằm chằm Dư Vi."

Vi Nhi...

"Tạ Chu Dục vừa mở miệng, bên ngoài bỗng có hai tiểu nha hoàn lạ mặt bước vào."

Gia, Nhị tiểu thư, nước đã chuẩn bị xong...

""Ừm, cứ đặt ở giữa đi," Tạ Dư Vi dường như không để ý đến việc hai nha hoàn có thể dễ dàng khiêng chiếc thùng tắm nặng trịch như không, chỉ nhẹ giọng dặn dò: "Thuốc phải dùng nước sôi mới có hiệu quả...

""Vâng."

Hai nha hoàn nhanh chóng tay chân lanh lẹ bê vài thùng nước nóng vào, thả hết màn trướng bốn phía xung quanh xuống.

Sương mù bốc lên mờ mịt, mùi thuốc nồng nàn lan tràn khắp phòng.

Hai nha hoàn tiến lên hầu hạ Dư Vi cởi bỏ y phục.Tạ Dư Vi buông xoã tóc, trên người chỉ còn một kiện đồ lót đứng ở bên cạnh thùng tắm, nha hoàn thử độ ấm của nước, "Nhị tiểu thư, nước còn hơi nóng...

""Không sao, thuốc tắm vốn dĩ phải nóng một chút mới có tác dụng."

Tạ Dư Vi được nha hoàn đỡ lấy, dẫm lên ghế cao bước vào trong nước, trong nháy mắt áo lót trên người ướt nhẹp.

Nàng vô thức co rúm người lại, nói với hai người bên cạnh: "Các người lui xuống đi, ta tự làm được."

"Vâng, Nhị tiểu thư nếu có dặn dò gì, chỉ cần gọi tên nô tỳ, nô tỳ là Hồng Loan."

"Nô tỳ Lục Liễu."

"Ừm."

Tạ Dư Vi hơi hơi gật gật đầu, không để ý hỏi: "Lan Đào tỷ tỷ đâu?"

Giọng nói rơi xuống, hai người vội vàng liếc nhau còn chưa kịp đáp lời, giọng nói yếu ớt của Tạ Chu Dục truyền đến, "Ngày kia là lễ Dục Lan, ta phái cô ấy ra ngoài làm việc rồi."

Tạ Dư Vi đưa mắt nhìn xuống bồn tắm đầy thuốc, nhẹ nhàng nói: "Con biết rồi."

Hôm nay nàng đột nhiên rời phủ, trong Thanh Trúc Hiên không ai hay biết.

Thậm chí cả buổi chiều cũng không ai hỏi thăm.

Có lẽ Tạ Chu Dục rất không hài lòng về chuyện này.Không phát tác trước khi nàng trở về, cũng là vì lo lắng đến 'tâm trạng' của nàng.Lan Đào là người hầu hạ chăm sóc bên cạnh nàng, lại hoàn toàn không biết gì về hành tung của Tạ Dư Vi, chắc chắn sẽ bị Tạ Chu Dục truy cứu trách nhiệm.Cách lớp màn sa, Tạ Chu Dục nhìn về phía thiếu nữ trong bồn tắm không xa.

Làn tóc nàng buông xoã trong nước, hơi nước mịt mờ làm gương mặt trái xoan của nàng ửng đỏ.

Dù không trang điểm nhưng mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều mang một nét quyến rũ khác biệt.Từ phía sau, Tạ Dư Vi cảm nhận được ánh mắt luôn dõi theo mình, những tấm màn mỏng manh xung quanh làm sao có thể che khuất được cao thủ có đôi mắt tinh tường tai thính...Ngâm mình trong nước cho đến khi màn đêm buông xuống, Tạ Dư Vi mới gọi thị nữ.

Ngay khi bước ra khỏi thùng, Tạ Dư Vi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt phía sau đã biến mất.Hai người hầu gái chà lau một lượt khắp cơ thể của Tạ Dư Vi, dọn dẹp xô nước trong phòng, chỉ khoác hờ một lớp áo lụa mỏng, mơ hồ càng tôn lên dáng người uyển chuyển đầy mê hoặc của nàngSau khi hai người rời đi, Tạ Dư Vi siết chặt áo đơn trên người, từ từ bước đến giường của Tạ Chu Dục."

Cha..."
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
49. Vi Nhi nơi nào ngứa?


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Tạ Chu Dục vốn chỉ giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này đôi mắt đột nhiên mở ra.

Chỉ thấy thiếu nữ toàn thân ửng hồng, mái tóc ướt đẫm buông xuống ngang eo.

Đôi mắt long lanh như nước giấu đi sắc thái khó lường.

Hàng mi dài đen nhánh khẽ cong, ánh mắt vừa sâu vừa quyến rũ, dường như mang theo dáng vẻ phong tình bẩm sinh."

Không thể để tóc ướt đi ngủ."

Tạ Chu Dục thu lại ánh mắt, đứng dậy kéo Tạ Dư Vi ngồi xuống mép giường.

Hắn cầm lấy khăn khô bên cạnh, nhẹ nhàng lau từng sợi tóc dài của nàng, giọng trầm thấp: "Tóc ướt đi ngủ, hàn khí dễ xâm nhập vào người.... không tốt cho thân thể nữ nhi."

Tạ Dư Vi ngồi trước, thân mình kề sát vào người Tạ Chu Dục nghe vậy, nàng dịu dàng đáp: "Cha dạy phải, Vi Nhi sau này sẽ không như thế nữa."

Dứt lời, nàng lại càng dựa dính sát vào hắn hơn.Tạ Chu Dục làm như không nhận thấy những hành động nhỏ mờ ám của con gái, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy người bé nhỏ trong lòng, "Trước đây con ở bên ngoài, cha không thể chăm sóc con.

Bây giờ con ở bên cha, cha tự nhiên phải yêu thương con nhiều hơn...

""Ừm. . ."

Tạ Dư Vi duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Tạ Chu Dục, "Cho nên trên đời này, Dư Vi thích cha nhất. . ."

"Ngốc quá."

Tạ Chu Dục khẽ cười, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tạ Dư Vi, giọng nói thoáng ý cưng chiều: "

Sau này Vi Nhi lớn rồi, chắc chắn sẽ có người thích...

Đến lúc đó e là không đến lượt cha nữa rồi..."

"Không."

Tạ Dư Vi không chút do dự cất giọng: "Cha mãi mãi là người Vi Nhi thích nhất.

Vi Nhi sẽ không thích ai khác, chỉ thích cha thôi."

"Hửm?"

Tạ Chu Dục cúi đầu, trầm ngâm nhìn cô gái nhỏ trong lòng, đôi mắt nàng rực sáng như ngọn lửa cháy âm ỉ.Tạ Dư Vi nằm trong lòng hắn, bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn một cái lên bờ môi mỏng của Tạ Chu Dục: "Vi Nhi cả đời này sẽ không lừa cha."

"..."

Tạ Chu Dục im lặng nhìn nàng hồi lâu, rồi chậm rãi đáp: "Được, cha tin Vi Nhi."

"Ừm..."

Cánh tay vòng qua eo Tạ Chu Dục của Tạ Dư Vi không hề buông lỏng, giọng nói mềm mại nhưng kiên định: "Vi Nhi xứng đáng để cha tin tưởng."

Tạ Chu Dục kiên nhẫn lau khô tóc cho Tạ Dư Vi, mới phát hiện ra nàng đã ngủ say trong lòng mình.

Nhìn cô gái nhỏ xinh xắn trong lòng, ngón tay dài của Tạ Chu Dục nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng của cô con gái đang ngủ say."

Vi Nhi thật ngoan ...

"Cô con gái vừa ngoan ngoãn, xinh đẹp lại thông minh như vậy, làm sao hắn không vui mừng cho được?Sáng sớm hôm sau, khi Tạ Dư Vi tỉnh dậy phát hiện có một bàn tay đặt ngang hông.

Bộ đồ mỏng manh trên người nàng treo lơ lửng, hai bầu vú trắng nõn sắp lộ ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, "Cha...

"."

Hả?"

Tạ Chu Dục nhắm hai mắt, ôm chặt Tạ Dư Vi vào lòng, "Còn sớm, Vi Nhi ngủ thêm một lúc nữa đi."

Có mỹ nhân kề bên, dù là con gái ruột của mình, nhưng tối qua những lời bộc bạch chân thành của Tạ Dư Vi khiến một người đàn ông khó mà không suy nghĩ nhiều.

Càng nghĩ nhiều, tự nhiên đến nửa đêm mới ngủ được.Tạ Dư Vi đỏ mặt không nhúc nhích, hiện tại mặc dù nàng với Tạ Chu Dục có danh phận cha con, nhưng từng cử chỉ hành động lại giống như... giống như.... phu thê.Cha con nhà ai ngủ chung giường, cha con nhà ai lại.... dùng miệng đút cho nhau ăn?Người hầu thấy hai người lâu không tỉnh giấc, bèn đến gõ cửa."

Gia, Nhị tiểu thư?"

Lúc này Tạ Chu Dục mới từ từ tỉnh lại, đập vào mắt là một cặp vú trắng nõn.Thấy thế, Tạ Chu Dục rất tự nhiên nâng tay chỉnh lại xiêm y mỏng manh cho Tạ Dư Vi, nhẹ nhàng nói: "Vi Nhi, dậy thôi...

""Ừm. . .

"Khi ngón tay của Tạ Chu Dục Vi lướt qua núm vú sữa, cơ thể Tạ Dư Vi không khỏi run lên một chút, một cảm giác kỳ lạ từ núm vú lan ra khắp cơ thể.Bàn tay nhỏ bé phản ứng nhanh hơn cả não bộ, Tạ Dư Vi lập tức nắm lấy tay Tạ Chu Dục, ngượng ngùng nói: "Cha... cơ thể...

Vi Nhi... ngứa...

""Ngứa... ?"

Bàn tay lớn của Tạ Chu Dục bị ép phải đặt lên vú thịt mềm mại, cảm nhận được sự căng tròn mềm mại dưới tay.

Hắn không kìm được nhéo hai cái lên bầu vú mềm mại ấy, "Trên người Vi Nhi ngứa ở đâu?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back