Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
40. Mẫu thân....trong người...ngứa quá...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687---Người đàn ông thuật lại tất cả những gì đã xảy ra trong phủ Công chúa một cách trung thực, sau đó dừng lại một chút rồi nói thêm: "Toàn bộ hạ nhân và ma ma hầu hạ trong viện của Đại tiểu thư đều bị Trưởng Công chúa phạt năm mươi gậy, ngay cả những ma ma thân cận cũng không ngoại lệ....

"Những ma ma bên cạnh Tạ Uyển Yên đều do Tạ Chu Dục đích thân sắp xếp, chuyên phụ trách chăm sóc và giám sát từng hành động của nàng.

Giờ đây, dung mạo của nàng đã bị hủy, những người xung quanh cũng phải chịu phạt theo....Tạ Chu Dục nghe xong, sắc mặt không chút thương xót, chỉ nhàn nhạt nói:
"Thái y trong phủ cứ giữ lại đã, còn chỗ dùng."

"Vâng...

"Không phải Tạ Chu Dục không đau lòng vì quân cờ mà mình đã nuôi dưỡng suốt mười bốn năm qua, chỉ là trong từ điển của hắn, kẻ làm sai thì phải chịu phạt.Tạ Uyển Yên ngu xuẩn suýt chút nữa đã phá hỏng một quân cờ thượng đẳng của hắn.

Nếu không để nàng chịu chút đau khổ, e rằng nàng sẽ càng khiến hắn và Dư Vi xa cách hơn."

Còn mấy nam nhân kia thì sao?"

"Xin chủ nhân yên tâm, sau khi Tống tiểu tướng quân rời đi, thuộc hạ đã lập tức cắt lưỡi bọn chúng..."

Tạ Chu Dục lúc này mới hài lòng gật đầu: "Phía Khổng ma ma có động tĩnh gì chưa?"

Đây mới là chuyện duy nhất hắn quan tâm lúc này."

Hôm qua Khổng ma ma với Giang thái y đã gửi mật tín đi ...

""Tốt...

" Ánh mắt Tạ Chu Dục híp lại, lạnh lẽo thấu xương, "Bên Lộc Thành thúc đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ Trung thu năm nay dâng món 'đại lễ' này lên cho Thánh thượng."

"Triệu quản sự hiện đang hoạt động tại Lộc Thành lấy danh nghĩa tìm thuốc cho chủ nhân...

Chỉ không biết chủ nhân có muốn đích thân đi Lộc Thành như kế hoạch ban đầu không?"

Nghe vậy, Tạ Chu Dục như chợt nhớ đến điều gì, khóe môi hơi nhếch lên: "Không cần....

Chuyện này cứ giao cho Hiền Trung, ta rất yên tâm....

""Ta ở lại phủ cũng có sắp xếp riêng."

Nếu không có sự xuất hiện của Tạ Dư Vi, hôm nay chiêu 'Kim thiền thoát xác' này đúng là có thể áp dụng được.Đáng tiếc...

Giờ trong phủ có một 'kỳ nhân' như nàng, chiêu này e là không dùng được nữa."

Vậy....

Thuộc hạ xin cáo lui."

"Ừm...

"Khi người kia chuẩn bị rời đi, Tạ Chu Dục như chợt nhớ ra gì đó, đột nhiên lên tiếng: "Thiên Sơn tuyết liên.....

Mấy ngày nữa hãy đưa sang phủ Công chúa."

Bằng không, hắn thật sự lo lắng vị Trưởng Công chúa Tấn Ninh kia sẽ không chịu nổi đả kích liên tiếp.

Tấn Ninh có chống đỡ nổi hay không không quan trọng nhưng tuyệt đối không được làm hỏng đại kế của hắn."

Rõ, thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay."*Nội viện Phủ Công chúaTiếng gào thét đau đớn của Tạ Uyển Yên vang vọng khắp phủ, Trưởng Công chúa Tấn Ninh không nỡ chứng kiến cảnh con gái đau đớn giãy giụa, liền sốt ruột quát lên: "Thái y đâu!?

Sao còn chưa quay lại!?"

"Điện, điện hạ......

Thái, thái y e là nhất thời chưa thể trở về....

"Tên hạ nhân đi mời thái y của phủ Tạ về đã thuật lại nguyên văn những gì nghe được, bao gồm cả câu nói của Tạ lão phu nhân rằng bà nghi ngờ Trưởng Công chúa cố tình thấy chết không cứu."

Bổn cung và Phò mã thành thân hơn mười năm!

Trong mắt mẫu thân, Bổn cung lại là người bạc tình đến vậy sao!?"

Trưởng Công chúa Tấn Ninh chỉ cảm thấy trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, nàng dù gì cũng là con dâu của nhà họ Tạ, thế mà nhà họ Tạ lại phòng bị nàng đến mức này."

Dẫu sao Uyển Yên cũng là cháu gái ruột của bà ấy, dù bà ấy không tin ta, cũng nên tin Uyển Yên chứ...

"Nghe vậy tên hạ nhân hoảng hốt liếc nhìn nàng, rồi lập tức quỳ sụp xuống đất."

Điện hạ xin đừng làm khó tiểu nhân...

"Nếu hắn nói ra nguyên văn lời của Tạ lão phu nhân, e là sẽ phạm vào tội khi quân.Thấy thế, Trưởng Công chúa Tấn Ninh đâu còn không hiểu rằng mẹ chồng đã nói những lời "đại nghịch bất đạo" gì."

Chỉ trách con gái ta mệnh khổ....

Có một người mẹ vô dụng như ta...

"Sao nàng không biết gọi thái y về chữa trị cho Uyển Yên lúc này sẽ chỉ khiến cho nhà họ Tạ bất mãn.

Phò mã là Phò mã của nàng, nhưng Uyển Yên cũng là con gái của nàng...Dù sao cũng đều là máu mủ của nàng..."

Mẫu thân....

"Tạ Uyển Yên nằm trần trụi trên giường, đau đớn gào lên: "Mẫu thân, cứu con...

Mẫu thân...

ưm...

Mẫu thân...

Trong người con...

Ngứa quá...

ưm...

"---Tác giả lúc đối thoại sẽ dùng " – " ấy.

Lúc gõ chữ mình để nguyên file gõ luôn, không tách lẽ.

Cái một ngày đẹp trời chơi ngâu xài Ctr G, Ctr H cái đổi – với "..." loạn xạ thành ra nhiều lúc dấu ... với --- loạn hết cả lên.

Đã từng chỉnh mà nhiều quá, chỉnh không xuể.

Bà con thông cảm T^T.

Tin vui đã lên lịch xong bộ nhìn trộm, tin buồn phần hoàng đế mới chỉnh lướt lướt, tại nhiều quá mệt ~
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
41. Vi Nhi chỉ là con mèo nhỏ tham ăn...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687---Trưởng Công chúa Tấn Ninh không đành lòng nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Uyển Yên, chỉ khoát tay ra hiệu cho người hầu rồi trầm giọng nói: "Bịt miệng đại tiểu thư lại."

Dù sao Tạ Uyển Yên cũng là một cô nương chưa xuất giá.

Nếu thanh âm này truyền ra ngoài, không chỉ danh tiếng nàng bị hủy hoại, mà các cô nương khác nhà họ Tạ cũng sẽ gặp khó khăn khi bàn chuyện hôn sự."

Ưm...thả....thả ta ra..."

Tạ Uyển Yên xoay đầu không cho ai lại gần, chỉ cần động tác hơi mạnh một chút, chiếc khăn lụa trên ngực cô rơi xuống, lộ ra hai cái vú mềm mại to tròn như bánh bao."

A."

Tiểu nha hoàn bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ, hét lên đem khăn lau nhét vào trong miệng Tạ Uyển Yên cuống quít chạy ra.Từ trước đến nay, Tạ Uyển Yên luôn được mọi người tôn sùng, đã khi nào phải chịu sự sỉ nhục như này.

Nàng ta cúi đầu nhìn vào đôi gò bồng mềm mại bị cào xước rách da của mình, ánh mắt tràn đầy hận ý.Trên cặp vú trắng trẻo, mềm mại lúc này đầy những vết cào ứa máu, núm vú đỏ rực liên tục truyền đến những cơn ngứa ngáy xé lòng, khiến nàng ta sống không được mà chết cũng không xong.Những cơn đau nhức này không ngừng hành hạ nàng ta, khiến một tiểu thư khuê các phải chịu đựng sự nhục nhã chưa từng trải này!"

Uyển Yên....

Con cố chịu đựng....

Mẫu thân sẽ lập tức sai người vào cung thỉnh y nữ đến Giang Châu."

"Ưm...Không....Không..."

Tạ Uyển Yên nghe vậy đáy mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Nếu ngự y trong cung tới khám, sau này tất nhiên sẽ hồi cung.

Nàng là Thái tử phi tương lai, nếu ngự y về cung ăn nói bậy bạ thì tương lai sau này nàng phải sống thế nào!?

"Ưm. . .

Không được. . .

Mẫu. . .

Mẫu thân. . .

Không được. . .

"Trưởng Công chúa Tấn Ninh nghe động tĩnh trong phòng, trong lòng sao mà nhịn được, "Uyển Yên. . .

Con của ta. . .

"* * *Chuyện trong phủ Công chúa ra sao, Tạ Uyển Yên đau đớn ra sao, Tạ Dư Vi tự nhiên rõ ràng.

Nàng cũng không quá để tâm, chỉ một lòng cùng Tạ Chu Dục đóng vai cha hiền hậu con hiếu thảo trước mặt những người khác trong nhà họ Tạ.Mấy ngày liên tiếp, Tạ Dư Vi không bỏ qua bữa nào, đều tự mình nấu ăn cho Tạ Chu Dục ở Thanh Trúc Hiên."

Cha, thái y đã dặn dò người không thể quá hao tổn tinh thần, nằm trên giường đọc sách cũng không tốt cho mắt....

"Tạ Dư Vi vừa nói vừa bước lên rút quyển sách trong tay Tạ Chu Dục, sau đó dựa vào vai nam nhân, giọng nói mềm mại:"Cha đoán xem, hôm nay chúng ta ăn gì nào?"

Rồi nàng lại ghé sát vào tai Tạ Chu Dục, nhỏ giọng cười nói: "Nếu cha đoán đúng, trưa nay con sẽ lén làm điểm tâm cho người, không để thái y biết đâu...

"Tạ Chu Dục chỉ cảm thấy bên tai truyền tới cảm giác ngứa ngáy, chóp mũi ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, cổ họng khẽ động, bất đắc dĩ cười: "Để cha đoán...

Hôm nay Vi Nhi làm món gà nướng lá sen mà cha thích nhất, còn có canh bát trân nhục bí đỏ và...

"Hắn cố ý kéo dài giọng, sau đó mới nhướn mày cười nói: "Còn có món thịt viên Tứ Hỷ mà bé mèo con Vi Nhi thích nhất."

"Cha."

Tạ Dư Vi vung cánh tay Tạ Chu Dục ra, cái miệng nhỏ nhắn lập tức chu lên giận dỗi: "Cha!

Có phải vừa nãy người đã lén chạy ra tiền viện đúng không!?"

Tạ Chu Dục che miệng ho nhẹ hai tiếng, giả vờ nghiêm túc: "Cha còn chưa xuống giường được... khụ khụ...

Chẳng qua món Vi Nhi nấu thơm như vậy, từ xa cha đã ngửi thấy mùi rồi."

Dư Vi hừ một tiếng: "Cha chỉ biết dỗ con!

Nếu cha thật sự thấy con nấu ngon, thì phải ăn nhiều một chút!"

Nha hoàn đã bày bàn ăn trước giường, nàng cẩn thận múc một bát canh, nhỏ giọng nói: "Cha đừng nghe lời của lão thái y, thân thể không khỏe lại còn phải ăn uống thanh đạm hàng ngày, không thấy chút dầu mỡ nào, bao giờ thân thể mới có thể phục hồi sức lực?"

Chưa nói đến việc thân thể Tạ Chu Dục hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần là một người đàn ông trưởng thành có thân thể yếu ớt, nếu không được bổ sung dinh dưỡng trong suốt nhiều năm, thân thể có tốt mấy cũng sẽ dần suy yếu.Đôi mắt màu mực của Tạ Chu Dục chợt loé, cầm bát canh uống một hơi cạn sạch,, sau đó thấp giọng nhắc nhở: "Vi Nhi, lời này đừng nói trước mặt thái y."

Tạ Dư Vi bĩu môi, mặt đầy kinh ngạc nói:"Chẳng lẽ trong lòng cha, Vi Nhi là đứa ngốc hay sao?"

Tạ Chu Dục lặng thinh, chỉ gắp cho nàng một miếng gà nướng lá sen: "Vi Nhi nhà chúng ta đương nhiên không ngốc.

Nhưng Vi Nhi là một con mèo nhỏ tham ăn, đặc biệt thích gà nướng lá sen và thịt viên Tứ Hỷ."
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
42. Vi Nhi....Lưng cha có chút không thoải mái...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----"Ưm...

Hiếm khi cha chịu nhường con, vậy thì con cung kính không bằng tuân lệnh nhé!"

Tạ Dư Vi vừa nói vừa gắp lấy đùi gà hấp lá sen, trước mặt Tạ Chu Dục ăn ngon lành.

Chẳng mấy chốc, nàng đã gặm sạch miếng thịt, còn chép miệng tiếc nuối: "Hôm nay không biết có phải cha cho con hay không, mà con ăn thấy ngon miệng vô cùng!"

Nghe vậy, Tạ Chu Dục lại gắp thêm thức ăn bỏ vào bát nàng, bật cười: "Con đó...

Cái miệng nhỏ này không biết là giống ai nữa."

Tạ Dư Vi không cần suy nghĩ, liền đáp ngay: "Tất nhiên là giống cha rồi!"

Trưởng Công chúa Tấn Ninh xuất thân hoàng tộc, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, lễ nghi luôn đặt lên hàng đầu.

Nếu bà chứng kiến cảnh hai cha con không chút phép tắc ăn uống tự nhiên thế này, không biết sẽ tức giận đến mức nào.Nghĩ đến đây, Dư Vi liền gắp viên thịt Tứ Hỷ mà nàng yêu thích nhất, đưa đến bên miệng Tạ Chu Dục: "Cha, đây là món con thích nhất, cha nếm thử đi!"

Tạ Chu Dục hơi sững lại, rồi chậm rãi há miệng, cắn lấy viên thịt, "Ừm."

Lan Đào đứng bên hầu hạ hai người chợt biến sắc, vội vàng nhắc nhở: "Nhị tiểu thư...

Gia chủ ngài ấy không ăn...

"Nhưng lời còn chưa dứt, Tạ Chu Dục đã nuốt trọn viên thịt, thản nhiên nói: "Vi Nhi làm ngon hơn người khác rất nhiều, thịt mềm mà không ngấy, cha hiếm khi được ăn món ngon thế này."

"Vậy giờ cha đã được ăn rồi chứ?"

Tạ Dư Vi cười tít mắt, chia thức ăn trên bàn thành hai phần, một phần đẩy đến trước mặt Tạ Chu Dục, một phần giữ lại cho mình."

Cha không được lãng phí thức ăn đâu nhé, con đang nhìn cha đấy."

"Được...

Cha ăn, cha sẽ ăn hết."

Tạ Chu Dục bất đắc dĩ, những ngày qua, hắn đều phải ăn sạch thức ăn trước sự giám sát của Tạ Dư Vi.

Bằng không, buổi chiều hay buổi tối sẽ chẳng có bánh ngọt mà nàng tỉ mỉ chuẩn bị.Hai nha hoàn đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười: "Nhị tiểu thư không biết đâu, trước đây lão phu nhân vì muốn gia chủ ăn thêm mấy miếng cơm mà lo lắng đến bạc cả tóc.

Giờ Nhị tiểu thư đã trở về, gia chủ cũng coi như có điểm yếu rồi."

Tạ Dư Vi nghe vậy, khuôn mặt thẹn thùng cười càng thêm rạng rỡ: "Thân thể cha không khỏe là do trước đây ăn quá ít.

Bây giờ con đã về rồi, từ nay mỗi bữa cơm con sẽ trông chừng cha ăn hết mới thôi!"

"Được được được....

Vi Nhi nói phải."

Tạ Chu Dục nhìn lướt qua đám nha hoàn trong phòng rồi mỉm cười: "Nếu cha không ăn hết, vậy thì trong Thanh Trúc Hiên từ trên xuống dưới sẽ chẳng ai có cơm mà ăn đâu, khi ấy cha e là sẽ trở thành 'tội nhân' mất thôi!"

"Ha ha....

Gia nói có lý!"

"Gia chủ, ngài đừng nói nữa, mau dùng bữa đi thôi.

Hôm nay Phỉ Thúy tỷ tỷ bên viện lão phu nhân đã sang Thanh Trúc Hiên tận hai lần rồi đấy.

Hôm qua lão phu nhân nghe nói Nhị tiểu thư định làm bánh đậu đỏ, nên đã trông ngóng mãi!"

"Giờ lão phu nhân đang ghen tị đây!

Hôm nay nô tỳ mang cơm sang, lão phu nhân còn nói: 'Cái con bé này, giờ chỉ biết nhớ cha nó thôi, chẳng nhớ đến tổ mẫu nữa.

Hôm qua cha nó vừa nói muốn ăn gà hấp lá sen, hôm nay đã có ngay.

Nhưng nó có nhớ rằng ta đã mấy ngày chưa được ăn cơm hấp bát bảo hay không?'"Nha hoàn kia bắt chước y đúc giọng điệu của lão phu nhân, khiến Tạ Dư Vi cười khanh khách: "Tổ mẫu gần đây kén ăn quá, ngày mai Dư Vi sẽ làm cơm hấp bát bảo vậy!"

"Nhưng giờ lão phu nhân không chỉ nhớ cơm hấp bát bảo, còn mong ngóng bánh đậu đỏ của Nhị tiểu thư nữa kìa!"

Bây giờ, vị thế của Nhị tiểu thư trong phủ họ Tạ không còn đơn thuần là đứa con gái lưu lạc nhiều năm mới được tìm thấy, mà nàng đã trở thành bảo bối được lão phu nhân cưng chiều nhất.Hiện tại đang là tháng tư, thời tiết ngày càng oi bức, nắng cũng gắt hơn.

Mấy ngày nay, khẩu vị của Tạ lão phu nhân giảm sút đáng kể, ăn không được bao nhiêu đã buông đũa.Nhị tiểu thư không biết nghe được tin này từ đâu, ngay trưa hôm đó liền tự tay làm một bát cơm bát bảo mang sang cho bà.

Không ngờ, Tạ lão phu nhân vốn chẳng có chút hứng thú với đồ ăn lại ăn sạch bát cơm ấy.Từ đó trở đi, mỗi ngày Nhị tiểu thư đều làm thêm một phần điểm tâm hoặc món ăn để mang qua cho Tạ lão phu nhân.

Nhờ vậy, nàng dần trở thành bảo bối trong lòng cả Tạ phủ, đừng nói là trách phạt, ngay cả một câu nặng lời với nàng cũng không ai dám nói.Bây giờ gia chủ nào còn dám tỏ thái độ với Nhị tiểu thư, sau lưng nàng có Tạ lão phu nhân làm chỗ dựa đấy.Dù vậy, Nhị tiểu thư luôn đối xử rất tốt với những người hầu hạ trong Thanh Trúc Hiên, thường ngày luôn làm rất nhiều bánh ngọt, ăn không hết thì tự nhiên 'thưởng' cho đám nha hoàn bọn họ.Trong Thanh Trúc Hiên luôn tràn ngập tiếng cười vui vẻ, Tạ Chu Dục nhìn thấy tâm trạng cũng dần dần thoải mái hơn.

Hôm nay phủ Tạ từ trên xuống dưới hoàn toàn đã quên mất phủ Công chúa vẫn một lòng móng trông thái y ghé thăm người bệnh.Có sự hiện diện của Tạ Dư Vi, cuộc sống hằng ngày trong Thanh Trúc Hiên trở nên vô cùng phong phú.

Để cải thiện khẩu vị của Tạ Chu Dục, nàng không ngừng thay đổi thực đơn ba bữa một ngày.Suốt nửa tháng qua, hầu như mỗi bữa ăn đều không trùng lặp.

Điều này không chỉ khiến Tạ lão phu nhân hài lòng mà cả gia nhân trong Thanh Trúc Hiên cũng nhìn thấy rõ sự thay đổi của hắn.Thanh Trúc Hiên yên bình tĩnh lặng, chỉ là trong nửa tháng qua bên phủ Công chúa cứ cách dăm ba hôm lại cho mời thái y đến, khiến Tạ lão phu nhân không khỏi phiền lòng.Tuy nhiên, nhìn thấy Tạ Chu Dục vốn luôn ốm yếu dưới sự chăm sóc của Tạ Dư Vi mà sắc mặt đã khá hơn phần nào.

Tạ lão phu nhân cũng gật đầu, để vị thái y già kia trở về phủ Công chúa.Ban ngày, Tạ Dư Vi bận rộn trong bếp, buổi tối khi Tạ Chu Dục ngủ, nàng không ngừng lau người, xoa bóp gân cốt cho Tạ Chu Dục.

Chỉ có điều, vài lần tay nghề của Tạ Dư Vi làm cho Tạ Chu Dục vốn vững như bàn thạch, suýt bị mất khống chế."

Khụ khụ...Vi Nhi..."

Mỗi lần Tạ Dư Vi xoa bóp gân cốt cho Tạ Chu Dục, Tạ Chu Dục đều phải bật tỉnh lại từ trạng thái 'ngủ say'."

Cha...sao vậy ạ?"

Tạ Dư Vi mặt mày ngơ ngác nhìn người đàn ông, bàn tay nhỏ nhắn vẫn nhẹ nhàng xoa bóp trên bắp đùi của Tạ Chu Dục, "Cha lúc nào cũng nằm trên giường, hai chân yếu ớt, cần phải xoa bóp nhiều hơn để cho gân cốt linh hoạt,,, "Tay chân của Tạ Chu Dục vốn đang rất nhạy cảm, nghe thấy lời nàng, nắm tay giấu dưới chăn vô thức siết chặt lại, giờ đã giữa tháng Tư.Giữa tháng Tư ở Giang Châu, không khí ngột ngạt và ẩm ướt, vì vậy xiên y vốn mỏng manh, vô cùng mát mẻ.Tạ Chu Dục nằm trên giường, đôi tay mềm mại như không xương của Tạ Dư Vi dường như đang trực tiếp lướt qua chân hắn.

Cảm giác da thịt nhạy cảm chạm vào nhau, ánh mắt Tạ Chu Dục dần trở nên sâu thẳm, "Vi Nhi... lưng cha có chút không thoải mái...

"Nói xong, Tạ Chu Dục lật người lại, đè nén sự khác thường dưới thân xuống."

Ồ...

Được rồi ạ."

Nửa tháng qua, Tạ Dư Vi đã tập quen với những hành động bất ngờ của Tạ Chu Dục.

Nàng đứng dậy vén váy lên, quỳ trên giường, đôi tay linh hoạt lướt qua lưng Tạ Chu Dục.Hai người đều không nhận ra rằng trong tư thế này, mái tóc đen nhánh của họ đã quấn vào nhau.

Qua lớp màn mỏng, bóng dáng thướt tha, quyến rũ của Tạ Dư Vi như ẩn như hiện.

Tuy nhiên hơn nửa tháng qua, mọi người trong Thanh Trúc Hiên đã tập thành thói quen với những hành động thân mật của hai cha con họ, trông như thường.Dưới sự xoa bóp của Tạ Dư Vi, đầu óc Tạ Chu Dục hơi choáng váng, hắn trở tay vỗ nhẹ Tạ Dư Vi một cái, "Vi Nhi...

được rồi, con nghỉ ngơi đi...

"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
43. Môi cha vẫn mềm như vậy


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----"Vâng...

"Tạ Dư Vi vừa định đứng dậy, ai ngờ quỳ trên giường quá lâu, trước mắt bỗng tối sầm, cả người ngã nhào lên người Tạ Chu Dục.

"Cha...

Con chóng mặt...

"Tạ Chu Dục thở nhẹ một tiếng, nghiêng người nâng Tạ Dư Vi ngồi dậy.

Trong nháy mắt Tạ Dư Vi ngẩng đầu lên, môi mỏng thẳng tắp dán lên khoé môi hơi lạnh Tạ Chu Dục.Bốn mắt nhìn nhau, cả căn phòng yên tĩnh.Tạ Dư Vi là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, chuyển dời tầm mắt.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Chu Dục, nàng vùi đầu vào lòng người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Đôi môi của cha... vẫn mềm như vậy...

""Hửm?"

Tạ Chu Dục cảm thấy mất tự nhiên, cơ thể cứng đờ.

Chợt nghe Tạ Dư Vi vùi mình trong lòng, nói tiếp : "Lần trước cha ngất đi, không chịu uống thuốc, Dư Vi...

Dư Vi....

đã dùng miệng cho cha uống thuốc....

"Tạ Dư Vi nắm lấy vạt áo mỏng manh của Tạ Chu Dục, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng nghe vào tai Tạ Chu Dục lại mang một ý vị hoàn toàn khác."

Vi Nhi...Ta là cha con..."

Tạ Chu Dục đương nhiên nhận ra, trong mắt Tạ Dư Vi thấp thoáng hiện lên tình ý, nếu không phải đêm nay xảy ra việc ngoài ý muốn..."

Dư Vi biết cha là cha con mà. . .

Nhưng Dư Vi yêu thích cha..."

Tạ Dư Vi vòng tay ôm lấy eo Tạ Chu Dục, nhẹ giọng nói: "Phải chăng cha không thích Dư Vi?"

"....."

Tạ Chu Dục im lặng hồi lâu, mới cười nhẹ một tiếng, "Cha tự nhiên là thích Vi Nhi..."

"Con biết cha thích Vi Nhi...."

Tạ Dư Vi ôm chặt người, tiếp tục dán sát lên người Tạ Chu Dục thêm một chút, "Nếu cha không thích Vi Nhi thì sao lại cho Vi Nhi ngủ cùng cha?"

Trong nửa tháng qua, mỗi đêm khi Tạ Chu Dục thấy nàng trải chăn đệm nằm ngủ trên sàn ở gian ngoài, đến nửa đêm đều sẽ gọi nàng dậy lên trên giường nằm ngủ.Dần dần lâu ngày, bây giờ hắn đã không còn để nha hoàn trải giường chiếu ở gian ngoài nữa, mà trực tiếp bảo nàng ngủ trên chiếc giường hẹp của Tạ Chu Dục.Tạ Chu Dục nghe vậy, trong lòng thở dài, "Được rồi, ngủ đi...

Mấy ngày nữa là đến tiết Dục Lan, con có muốn cùng các tỷ muội ra ngoài dạo chơi không?"

"Ưm..

Dư Vi không muốn ra ngoài dạo chơi, con chỉ muốn ở bên cha..."

"Ngốc à," Tạ Chu Dục khẽ cười, "Con không phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy cha sao?

Cần gì phải ngày ngày dính ở bên cha vậy?

Sau này đến tuổi cập kê, chẳng lẽ Vi Nhi một cô nương lớn tướng định không lấy chồng à?"

"Cha là người tốt nhất trên đời, con đương nhiên mỗi ngày nhìn thế nào cũng thấy không đủ...

" Tạ Dư Vi chu môi làm nũng, "Con không muốn lấy chồng, con chỉ muốn ở bên cha, hầu hạ cha cả đời."

Nghe vậy, Tạ Chu Dục khẽ bật cười, "Được, nếu Dư Vi không muốn lấy chồng thì không lấy, con đã xa nhà hơn mười năm, cha cũng không nỡ gả con đi sớm."

"Vi Nhi biết ngay cha thương Vi Nhi nhất mà."

Tạ Dư Vi dụi đầu vào lòng Tạ Chu Dục, trái tim căng thẳng bấy lâu mới dần thả lỏng.Nàng không phải đứa trẻ ngây thơ chẳng hiểu sự đời, tất nhiên không tin Tạ Chu Dục thực sự không nỡ gả nàng đi.Hiện tại chẳng qua trong thời gian ngắn chưa thể dùng nàng để liên hôn, nhưng sau này thì chưa chắc.Bằng không, Tạ Chu Dục vất vả tìm nàng về, chẳng lẽ thật sự vì thân tình cha con ruột rà sâu nặng chắc?Đương nhiên là không.Nhà họ Tạ đã có một vị chuẩn thái tử phi, vậy thì người còn lại tự nhiên sẽ không thể trở thành hoàng tử phi.

Nữ nhi còn lại tất nhiên chỉ là quân cờ được sắp đặt để mở đường cho 'chuẩn thái tử phi'.Nhưng Tạ Dư Vi nàng, tuyệt đối sẽ không trở thành hòn đá lót kê chân cho Tạ Uyển Yên giẫm lên!Ban đầu, nàng còn tưởng Tạ Chu Dục định gả nàng cho người nhà họ Tống, nhưng giờ xem ra cũng chưa chắc.Đúng vậy...

Nhà họ Tạ chỉ có hai người con gái, một người đã là thái tử phi, thì người còn lại dù có kém cỏi thế nào, cũng không thể nào bị gả cho con trai một vị tướng trấn giữ cổng thành.Nghĩ thông suốt điều này, Tạ Dư Vi khẽ rúc đầu vào lòng Tạ Chu Dục, tìm một tư thế thoải mái rồi thiếp đi.Giờ đây, sự 'thiên vị' của Tạ Chu Dục dành cho nàng ai ai cũng thấy rõ, nàng tất nhiên phải trân trọng điều đó.

Trên đời này, có mấy ai có được vinh hạnh chìm vào giấc mộng trong vòng tay của đệ nhất mỹ nam Đại Tấn chứ?
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
44. Dù là dung mạo hay tính tình, đứa trẻ này đều giống hệt cha nó...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687---Mùa hạ đến gần, thời tiết oi bức vô cùng.

Bên ngoài Thanh Trúc Hiên, những khóm trúc xanh rì xào xạc trong gió.Vì Tạ Chu Dục đang ngủ trưa, Tạ Dư Vi làm một ít đào hoa túy ướp lạnh, canh chuẩn thời gian mang đến Phúc Thọ cư cho Tạ lão phu nhân."

Dư Vi nha đầu hôm nay sao lại có thời gian ghé chỗ bà già này vậy?

Bình thường giờ này chẳng phải vẫn luôn ở bên người cha tốt của con sao?"

Tạ lão phu nhân tuy đã dùng bữa trưa với bát cơm bát bảo hấp, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót.

Một đứa nhỏ khéo tay như vậy, ngày ngày chỉ loay hoay trong bếp, nhìn mà thấy thương.Thế nhưng, những ai từng nếm qua tay nghề của nha đầu này, có mấy ai mà không khen ngợi?

Thành ra đám con dâu, đám cháu thứ xưa nay ít khi xuất hiện mà giờ đây ngày nào cũng kéo đến Phúc Thọ cư."

Đã nhiều ngày Dư Vi không được gặp tổ mẫu, trong lòng cháu nhớ người lắm.

Hôm nay đến thăm người cũng là muốn hỏi xem ngày mai tổ mẫu có muốn ăn gì không?

Nếu tổ mẫu không thích cháu, vậy cháu đi ngay đây....

"Tạ Dư Vi vừa dứt lời liền đứng dậy, ai ngờ mới vừa nhổm lên đã bị Nhị bá mẫu bên cạnh ấn trở lại ghế."

Đứa trẻ này, tính tình cũng khá nóng nảy đấy...

Mẫu thân người xem, đúng là không thể nói đùa với con bé..."

"Đúng vậy, tổ mẫu à...

đào hoa túy của Dư Vi tỷ tỷ đâu phải ai cũng có cơ hội được nếm thử.

Mùa hè mà có một bát đào hoa túy ướp lạnh thì cả ngày cũng chẳng thấy nóng nữa...

"Trong Phúc Thọ cư, ai nấy đều cầm trên tay một bát đào hoa túy mát lạnh, đang uống đến say mê, làm sao có thể để Tạ Dư Vi đi được?

Người này một câu, người kia một câu, thi nhau khen ngợi nàng không dứt.Chỉ trong vòng hơn một tháng ngắn ngủi, dường như cả Tạ phủ đều quên mất sự tồn tại của Tạ Uyển Yên.Ngay cả con gái trưởng dòng chính nhà họ Tạ là Tạ Sơ Dương, lúc Tạ Dư Vi mới trở về còn tỏ ra khinh thường đủ điều.

Giờ đây lại chỉ biết trơ mắt nhìn nàng ngày càng được Tạ lão phu nhân yêu thương, thậm chí có phần lấn át cả mình.

Cuối cùng, nàng ta cũng đành phải tạm gác thành kiến để chủ động kết thân với Tạ Dư Vi."

Bình thường không thấy mấy người các muội đến Phúc Thọ cư của tổ mẫu, dạo gần đây lại đến sớm thế này.

Ai mà không biết các muội là vì tham ăn chứ...

Đã thế, từ mai trở đi, mỗi sáng phải đến Thanh Trúc Hiên giúp một tay, không thể để một mình Dư Vi muội muội vất vả được."

Tạ Sơ Dương là cháu gái ruột thịt của nhà họ Tạ, tự nhiên hiểu rõ thân phận "gia chủ" trong nhà này có ý nghĩa thế nào.

Vì vậy, thấy mọi người ăn uống vui vẻ, nàng ta liền mở miệng: "Dư Vi muội muội hiếu thuận với tổ mẫu, hiếu kính thúc phụ là lẽ đương nhiên.

Nhưng các tỷ muội khác, chẳng lẽ cứ mãi ăn không ngồi rồi sao?"

Tạ lão phu nhân nghe vậy, gật đầu cười bảo: "Vẫn là Sơ Dương biết thương yêu muội muội...Đám nhóc các ngươi nếu ngày mai còn muốn ăn nữa thì tự mình đến Thanh Trúc Hiên giúp một tay đi, lão thân đây còn chưa đủ phần ăn cho mình đâu."

Tạ Dư Vi mỉm cười: "Tổ mẫu, cháu không thấy mệt đâu ạ...

""Đứa bé ngốc, cháu không mệt nhưng tổ mẫu đứng nhìn lại thấy mệt thay cháu đấy...

""Tổ mẫu, ngày mai bọn cháu sẽ đến Thanh Trúc Hiên làm bạn với Dư Vi muội muội...

"Tạ Sơ Dương bĩu môi, hờ hững nói: "Nhị tỷ tỷ giỏi đùa thật, Dư Vi muội muội nào cần các tỷ làm bạn...

""Tam tỷ tỷ lại nói đùa rồi, ý Nhị tỷ tỷ là ngày mai, bọn muội sẽ đến Thanh Trúc Hiên giúp đỡ Dư Vi tỷ tỷ....

""Hừ....

"Tạ Dư Vi ngồi giữa đám đông, lặng lẽ không lên tiếng.

Nhà họ Ta lớn mạnh, chỉ riêng chi của Tạ Chu Dục thôi, số lượng đường huynh đường tỷ của nàng đã nhiều không đếm xuể.Huống hồ, giữa bọn họ còn có sự phân biệt giữa con vợ cả và con vợ lẽ, tranh đấu ngầm không hề ít.

Giờ phút này, nàng lại càng không thể tùy tiện mở miệng nếu lên tiếng lúc này chẳng khác nào ngầm chọn phe.Nàng chẳng qua chỉ là một "Nhị tiểu thư" từng lưu lạc bên ngoài, sao có thể hiểu hết những ân oán giữa các tiểu thư thế gia chứ?"

Được, được, được...

Mấy đứa đều là những đứa trẻ ngoan!

Nhìn xem...

"Tạ lão phu nhân nhìn đám con cháu đông đủ trong phòng, nụ cười trên mặt càng thêm hiền hòa, gật đầu nói: "Đây mới là một gia đình hòa thuận mỹ mãn....

""Đó cũng là nhờ mẫu thân có phúc khí...

""Đâu phải phúc khí của bà già này, đây là phúc khí của phụ thân Dư Vi, chúng ta chẳng qua cũng chỉ được hưởng lây mà thôi."

Tạ lão phu nhân càng nhìn Dư Vi càng thấy yêu thích: "Đứa nhỏ này, bất kể dung mạo hay tính cách, đều giống hệt phụ thân nó, thông minh lanh lợi...

Không giống như cái người trong phủ Công chúa kia...

"Nói rồi, sắc mặt Tạ lão phu nhân hơi sa sầm, có vẻ dường như nể mặt Tạ Dư Vi nên chỉ hừ lạnh một tiếng: "Ngày tốt thế này, không nhắc đến cũng được."

Giữa lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, gã gác cổng của Tạ phủ vội vã chạy vào: "Lão phu nhân, phu nhân...Tiểu thư cùng công tử nhà họ Tống đang chờ ngoài cổng, xin được gặp Nhị tiểu thư....

""Tiểu thư Tống gia?"

Tạ lão phu nhân nghi hoặc nhìn mọi người, "Từ khi nào Giang Châu lại có nhà họ Tống vậy?"

Dư Vi nghe xong lập tức đứng dậy: "Tổ mẫu, là nhà họ Tống đến từ Vân Châu....Hôm trước trong yến tiệc ngắm hoa, cháu gái bị rơi xuống nước.

Cũng may nhờ Tống ca ca và Tống tỷ tỷ cứu giúp....Cháu gái lại quên đến tận cửa tạ ơn....Cháu gái...

""Không sao, không sao...

"Tạ lão phu nhân thấy Tạ Dư Vi lộ vẻ bối rối, liền trấn an: "Nhà họ Tống đến từ Vân Châu...

Ta nhớ đây là gia đình võ tướng?

Xưa nay, võ tướng vốn kiêng kỵ những lễ nghi rườm rà của văn nhân chúng ta.

Cháu vừa mới trở về, chưa quen xã giao.

Phủ Công chúa lại không dạy dỗ gì, cứ để bá mẫu cháu thay mẹ cháu đến thăm là được."

Tạ nhị phu nhân ngồi phía dưới nghe vậy liền đứng dậy nhận lời: "Vâng....

Con dâu sẽ chuẩn bị lễ vật, ngày mai đến thăm Tống gia."

"Tốt lắm, Vi Nhi, hôm nay Tống tiểu thư đã đến tìm cháu, cháu hãy cùng tỷ tỷ Sơ Dương ra gặp họ đi....

Mấy tiểu cô nương các cháu cũng nên ra ngoài giao du với tỷ muội xung quanh, đừng suốt ngày ru rú trong phủ."

Vừa nói, Tạ lão phu nhân vừa ra hiệu, lão ma ma bên cạnh liền cười tủm tỉm lấy ra một túi tiền nặng trịch từ trong phòng."

Tổ mẫu...

""Đi đi...

Tổ mẫu không có gì nhiều, chỉ có mấy thứ bên ngoài này, tiểu cô nương mấy đứa nên mua thêm y phục đẹp, trang sức tinh xảo."

Dứt lời, không đợi Tạ Dư Vi từ chối, lão ma ma đã nhét túi tiền vào tay nàng đẩy nhẹ ra ngoài."

Nhị tiểu thư, mau đi thôi.....

Chậm nữa là tiền tiêu vặt hôm nay của lão phu nhân hết sạch đó."

Tạ Dư Vi không còn cách nào khác, đành ôm lấy túi tiền, cúi người hành lễ: "Cháu gái tạ ơn tổ mẫu."

"Đi đi."

Hai huynh muội nhà họ Tống đứng đợi trước cổng Tạ phủ, thấy Tạ Dư Vi đi ra, Tống Nam Hâm đỏ mắt, lao tới định hành đại lễ: "Dư Vi muội....

"Dư Vi hoảng hốt đỡ kéo người từ dưới đất lên: "Tỷ tỷ làm gì vậy?"

"Muội muội....

Ân cứu mạng này, Tống gia không có cách nào báo đáp, mong muội muội nhất định nhận lễ này."

Hai mắt Tống Nam Hâm sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.

Tạ Dư Vi nắm lấy tay nàng, liếc nhìn Tạ Sơ Dương đứng bên cạnh, hạ giọng nói: "Tỷ tỷ, cổng phủ không phải nơi nói chuyện, chúng ta tìm chỗ khác đi."

"Được, nghe theo muội muội."*Giang Châu nằm ở vùng Giang Nam trù phú, dù đã cuối tháng tư nắng nóng, phố phường vẫn tấp nập người qua lại."

Vi muội muội, trà lâu 'Thính Vũ Các' trên phố chính là nơi nổi danh nhất Giang Châu, có đầy đủ các loại trà xuân từ khắp Đại Tấn.

Nếu muội không chê...

"Ban đầu Tạ Sơ Dương được tổ mẫu giao phó nhiệm vụ tiếp đón, đương nhiên không dám chểnh mảng.

Nhìn hai bên phố chính đầy những cửa hàng son phấn, nàng cười nói: "Hai con phố bên cạnh 'Thính Vũ Các' là nơi tập trung các cửa hàng hương liệu và son phấn nổi tiếng của Giang Châu.

Chờ lát nữa, tỷ sẽ đưa muội đi chọn ít đồ, kẻo lát về tổ mẫu lại trách tỷ tiếp đãi muội không chu đáo."

Từ khi về phủ Tạ Dư Vi rất ít khi ra ngoài, không quá quen thuộc với thành Giang Châu.

Nhìn những trà lâu, tửu quán san sát trên phố, nàng thoáng có chút không thoải mái: "Mọi chuyện tỷ tỷ làm chủ là được."
 
Back
Top Bottom