Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
633,276
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
394746076-256-k117940.jpg

Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
Tác giả: angellove_3091991
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Đông Trúc

Thể loại: Cung đình hầu tước, H văn, Ngôn tình, HE, Inc (lôi)
Biên tập: Meo687
Tình trạng raw: 254
Update: Lên lịch 4/6 (Wordpress xong)
Có nội dung, inc cha con.

RCM: Bộ H văn vừa làm vừa đọc tui vừa khóc, tuy không ngược nhưng trong lòng xót nv9.

Trên này đăng tới 110 rồi, nhưng mình lười quá.

Có gì mọi người ghé bên wordpress xem nha.

 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
1. Thỉnh an


Tháng ba mùa xuân cỏ cây đâm chồi, chim oanh bay lượn, vạn vật sinh sôi tràn đầy sức sống.Giang Châu, phủ Trưởng Công chúa Tấn Ninh.Sắc xuân rực rỡ khiến phủ Trưởng Công chúa nguy nga xa hoa lại càng thêm phần vui tươi.

Cả phủ trên dưới tất bật vì Nhị tiểu thư đã mất tích mười năm của Trưởng Công chúa Tấn Ninh được tìm thấy và trở về từ nửa tháng trước.Hiện tại đang là mùa xuân, trong nội viện phủ Trưởng Công chúa hoa hải đường nở rộ rực rỡ.

Trưởng Công chúa Tấn Ninh cùng Phò mã đặc biệt chọn ngày tổ chức yến tiệc thưởng hoa, mời các công tử, tiểu thư nhà quan ở Giang Châu đến dự.Toàn bộ phủ Công chúa từ trong ra ngoài đều mang bầu không khí vui mừng chuẩn bị cho yến tiệc thưởng hoa ngày mai."

Uyển Yên, con là tỷ tỷ, Dư Vi mới trở về nửa tháng nay còn chưa quen thuộc với mọi thứ trong phủ, ngày mai trong yến tiệc con nhớ để mắt đến nàng nhiều hơn."

Bên trong đại sảnh nội viện Phủ công chúa, người phụ nữ khoác trên mình y phục lộng lẫy, khí chất cao quý sang trọng ngồi trên ghế chủ vị, tay nâng chén trà nhìn sắc trời ngoài hiên giữa đôi mày vương nét mệt mỏi không thể xua tan.Thiếu nữ khoác trên mình bộ váy dài thêu mây bạc kim quý đứng cạnh bà lập tức ân cần tiến lên, rót thêm trà nóng, dịu dàng đáp: "Mẫu thân cứ yên tâm, dù muội ấy lớn lên ở chốn thôn dã, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của Tạ gia chúng ta, ngày mai trong yến tiệc muội ấy chắc chắn sẽ không thất lễ."

"Con đó."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh khẽ thở dài.

"Tính tình quá đơn thuần chung quy cũng là do phụ thân con nuôi dạy mà thành.

Yến tiệc thưởng hoa ngày mai nào có đơn giản như con nghĩ."

Tạ gia là danh môn vọng tộc ở Giang Châu, không chỉ tại Giang Châu mà còn có vị thế quan trọng trong triều đình Đại Tấn.

Ở vùng đất Giang Nam này, biết bao nhiêu sĩ tử lấy việc kết giao với nhà họ Tạ làm vinh dự.Hiện tại, đứng đầu văn thần trong triều cũng là người của Tạ gia, còn Phò mã của bà chính là gia chủ Tạ gia Giang Châu.

Những mối quan hệ giữa các thế gia danh môn, đâu phải nữ nhi thứ xuất lớn lên nơi thôn dã có thể dễ dàng đối phó?Nghĩ đến đây, giữa chân mày quý phụ càng lộ rõ vẻ lo âu, "Con nhất định phải chăm sóc tốt cho muội muội, đừng để đám người không có mắt coi thường nó."

"Vâng, ngày mai con nhất định sẽ để mắt đến muội ấy."

Tạ Uyển Yên từ sáng sớm đã bị ma ma bên cạnh mẫu thân mời đến, đứng nửa ngày trời lại nghe mẫu thân dặn dò hết lần này đến lần khác chỉ vì một nha đầu nơi sơn dã, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bất bình, nàng cúi đầu giấu đi tia uất ức trong đáy mắt.Từ sau khi nha đầu hoang dã kia trở về, cả phủ trên dưới cái gì tốt nhất cũng đều dâng đến trước mặt muội ấy.

Qua thêm vài ngày nữa, e rằng ngay cả vị trí của nàng cũng sẽ chắp tay nhường luôn mất."

Điện hạ, con cháu tự có phúc phận của con cháu, người không cần vì những chuyện nhỏ nhặt này mà hao tâm tổn trí."

Một nam nhân vận trường bào màu nhạt chậm rãi bước vào, trên người y mang theo khí chất nho nhã đậm khí chất tri thức, dù đã đến tuổi trung niên nhưng dung mạo vẫn vô cùng xuất chúng, trong đôi mắt phượng tràn đầy vẻ ôn nhu khó tả."

Phò mã...

"Trưởng Công chúa Tấn Ninh trông thấy người đến liền lập tức đứng dậy đón chào: "Sao hôm nay chàng lại về?

Chuyện ở Vân Châu đã xong rồi sao?"

Tạ Chu Dục mỉm cười ôn hòa, đỡ Trưởng Công chúa Tấn Ninh ngồi xuống rồi mới dịu dàng nói: "Ngày mai vô cùng quan trọng với con gái chúng ta, làm phụ thân đương nhiên ta phải quay về."

Mấy ngày không gặp, Trưởng Công chúa Tấn Ninh ngây ngẩn nhìn nam nhân trước mắt, người luôn dịu dàng nhã nhặn.

Khi còn trẻ, bất kể là tài hoa hay dung mạo, Phò mã vẫn luôn là người xuất sắc nhất.

Phóng tầm mắt khắp Đại Tấn, chàng vẫn luôn là bậc vô song có một không ai cho đến nay khó ai có thể so bì, đường nét khuôn mặt không hề thua kém phong thái năm nào.Chỉ là khi nhớ lại chuyện cũ, Trưởng Công chúa Tấn Ninh khẽ thở dài một hơi rồi nhanh chóng thu lại suy nghĩ.Những năm qua, Phò mã đối xử với nàng rất tốt, hai người thành thân đã lâu vẫn mặn nồng như thuở ban đầu.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy có lẽ Phò mã đã không còn bận lòng về những chuyện xưa cũ."

Vẫn là Phò mã suy nghĩ chu toàn, chỉ là Dư Vi vừa mới trở về nên ta quá nóng lòng mà thôi."

Nếu không phải Phò mã khăng khăng muốn tổ chức tiệc thưởng hoa này, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý để một đứa con gái quê mùa như vậy ra mắt mọi người."

Điện hạ, Dư Vi vẫn còn nhỏ, tuổi cập kê vẫn còn xa, chúng ta những bậc làm phụ mẫu cũng nên kiên nhẫn một chút."

Dưới lời lẽ mềm mỏng khuyên răn của Tạ Chu Dục, đôi mày nhíu chặt của Trưởng Công chúa Tấn Ninh cũng dần giãn ra.

"Phò mã nói cũng phải, nếu thật sự không thể dạy dỗ được vậy thì cứ đưa nó vào am ni cô tĩnh tu đi."

Trong lòng Trưởng Công chúa Tấn Ninh, chuyện đứa con gái thất lạc bao năm qua có thể hòa nhập với nhóm quý nữ thế gia hay không chẳng đáng bận tâm.

Điều nàng quan tâm nhất chính là danh tiếng của Tạ gia, sau đó mới đến thể diện của chính nàng."

Điện hạ...

""Phò mã không cần nói nữa, Bổn cung ý đã quyết."

Một lúc sau, Tạ Chu Dục chỉ khẽ thở dài: "Vậy thì cứ theo ý điện hạ."

Đứng bên cạnh hai người, Uyển Yên từ đầu đến cuối không lên tiếng, đột nhiên liếc nhìn ra ngoài bình phong, nhìn thấy bóng người thấp thoáng không rõ ràng, khóe môi nàng ta bất giác cong lên.Đứng bên ngoài nội sảnh, Tạ Dư Vi lẳng lặng nghe hết cuộc trò chuyện bên trong, trong lòng không hề có lấy một tia tủi thân hay bất mãn.

Dù chỉ mới trở lại phủ Trưởng Công chúa nửa tháng, nàng đã nhìn thấu sự giả dối, bề ngoài thì nịnh bợ mà bên trong lại chèn ép của những người ở đây.Bản thân nàng đã thất lạc hơn mười năm, còn có thể mong chờ bao nhiêu tình cảm mẹ con, cha con từ họ?Buồn cười nhất chính là đôi phu thê trong phòng kia, những kẻ được gọi là cha mẹ ruột của nàng.

Nếu thật sự cảm thấy nàng là một kẻ quê mùa xuất thân thấp kém, không xứng với danh phận tiểu thư thế gia vậy thì chẳng cần phải long trọng đón nàng về phủ làm gì, chỉ cần tuyên bố với bên ngoài nàng đã chết là xong chuyện.Nhưng không, bọn họ không làm thế.

Ngược lại, họ hao tâm tổn trí đưa nàng về, còn long trọng tổ chức tiệc thưởng hoa, thông báo cho đám thế gia hay biết.

Nếu nói rằng đây là vì yêu thương nàng mà làm thì nàng tuyệt đối không tin.Đợi đến khi bên trong yên ắng trở lại, Tạ Dư Vi mới thu lại cảm xúc, từng bước nhẹ nhàng tiến lên, thanh giọng gọi: "Nữ nhi Tạ Dư Vi, đến thỉnh an phụ thân, mẫu thân."

---

Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687meo687.wordpress.com
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
2. Phò mã


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-meo687.wordpress.com-------Một lúc sau, từ trong nội sảnh mới truyền ra tiếng nói."

Vào đi."

Tạ Dư Vi khuôn mặt bình thản, bước chân nhỏ nhẹ nhàng tiến vào, cẩn thận hành lễ với Trưởng Công chúa Tấn Ninh và Phò mã đang ngồi ở vị trí chủ tọa: "Phụ thân an, mẫu thân an."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh nhìn con gái thứ hai trước mặt, người ngay cả khi thỉnh an cũng dè dặt cẩn trọng như đi trên băng mỏng rồi lại liếc sang trưởng nữ đang ngồi bên cạnh, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái cao sang, trong lòng càng thêm chán ghét Tạ Dư Vi."

Đứng lên, ngồi đi."

"Tạ mẫu thân..."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh đối với đứa con gái bị thất lạc từ nhỏ này chẳng có chút thương xót, càng không hề có lấy một chút tình cảm trìu mến yêu thương.Năm xưa, nàng cùng Phò mã tình cảm sâu đậm, mười sáu tuổi đã sinh trưởng nữ Tạ Uyển Yên.

Còn về đứa con gái thứ hai này...Năm đó, nàng vừa sinh Uyển Yên không lâu, mẹ chồng nàng, Tạ lão phu nhân, vốn đã có chút bất mãn với nàng liền rục rịch sắp xếp để Phò mã nạp thiếp.Vì muốn giữ chồng, nàng tin vào phương thuốc dân gian giúp sinh con trai, chẳng màng bản thân vừa sinh xong còn chưa hồi phục đã vội vã mang thai lần nữa.

Kết quả là cơ thể nàng từ đó để lại bệnh cũ.Lúc sinh Tạ Dư Vi, nàng lại càng nguy kịch, khó sinh suốt hai ngày một đêm khiến phụ hoàng liên tiếp hạ năm sáu đạo ý chỉ trách tội Phò mã.

Nếu không nhờ trên dưới trong triều ra sức che chở, e rằng Tạ gia đã vì chuyện này mà chịu liên lụy.Vậy mà đứa con nàng liều chết sinh ra lại là một đứa con gái, đứa bé này còn suýt nữa đã khiến Tạ gia và Phò mã chịu tội, thử hỏi làm sao nàng có thể thích được?Lúc đó khi nghe tin con bé vô tình đi lạc, nàng chẳng những không trách phạt nhũ mẫu mà trong lòng thậm chí còn có chút nhẹ nhõm khó hiểu.

Sau đó, nàng càng thêm rộng lượng, giữ nhũ mẫu lại trong phủ chăm sóc chu đáo.Nếu không phải một tháng trước tìm được Dư Vi, Phò mã lại lo lắng con bé sau khi hồi phủ sẽ sinh lòng bất an, thì nàng đã chẳng buồn sai người đưa nhũ mẫu về quê an dưỡng.Trái ngược với thái độ lạnh nhạt của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, từ khi Tạ Dư Vi bước vào cửa, người đàn ông ngồi bên cạnh nàng vẫn luôn giữ nụ cười ôn hòa, không ngừng quan tâm hỏi han:"Dư Vi hôm nay dậy sớm, đã dùng bữa sáng chưa?"

"Bẩm phụ thân, nữ nhi vừa dùng ở Ngọc Trúc Viên rồi ạ."

Từ khi trở về, dù Trưởng Công chúa chưa từng gặp mặt nàng, cũng miễn cho nàng lễ thỉnh an mỗi buổi sớm tối nhưng các đãi ngộ trong phủ chưa bao giờ bạc đãi nàng.Nơi nàng ở là Ngọc Trúc Viên còn có hẳn một gian bếp nhỏ riêng, nghe nói ngay cả vị tiểu thế tử mà nàng chưa từng gặp mặt cũng không có đãi ngộ này.Nếu không phải ngày mai có yến hội thưởng hoa, e rằng nàng cũng chẳng có cơ hội diện kiến phụ mẫu trong chính sảnh này."

Ngày mai đừng quá câu nệ, cứ xem như phụ thân, mẫu thân tìm bạn đồng hành cho con, cùng nhau dạo chơi trong phủ là được."

Tạ Dư Vi nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."

"Ở Ngọc Trúc Viên có thấy thoải mái không?"

Không ngờ người đàn ông sẽ hỏi đến chuyện này, nàng hơi khựng lại rồi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy nhu hòa, "Làm phiền cha phải lo lắng, Ngọc Trúc Viên rất tốt, trước đây còn gái chưa từng ở nơi nào tốt đến vậy."

Dường như rất hài lòng với một tiếng "cha" này, ý cười trên gương mặt Tạ Chu Dục càng thêm chân thật."

Mặc dù Ngọc Trúc Viên có hơi yên tĩnh, nhưng thắng ở chỗ thanh tịnh."

"Những cây trúc trong viện ấy là năm đó phụ thân đích thân trồng khi mẫu thân mang thai con.

Nói ra thì viện đó vốn là của con.

Năm lên ba, con lạc mất, sức khỏe của mẫu thân lại không tốt.

Phụ thân lo nàng ấy chạm cảnh sinh buồn thương nên mới để trống Ngọc Trúc Viên."

"Giữ lại ngần ấy năm cũng chỉ để đợi con trở về."

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Dư Vi thoáng trầm xuống, nàng cúi đầu, giọng điệu mang theo vẻ ân hận: "Là con gái bất hiếu, bao năm qua không thể ở bên hiếu kính mẫu thân."

"Giờ trở về là tốt rồi, sau này vẫn còn nhiều thời gian, mẫu thân con cũng không vội, cứ từ từ mà trọn đạo hiếu."

"Cha nói phải."

Tạ Dư Vi cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Nếu nửa tháng trước nàng chưa từng tận mắt nhìn thấy một mặt tàn nhẫn máu lạnh của người phụ thân ấm áp, hiền hoà ngồi ở vị trí tôn quý này.

Có lẽ nàng thực sự sẽ bị những lời hỏi han dịu dàng của hắn đả động cảm nhận được chút ấm áp của tình thân.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
3. Phụ thân, người nói có đúng không?


Tác giả: Đông TrúcBiên tâp: Meo687------Tạ Chu Dục lại dịu dàng căn dặn không ít điều, Tạ Dư Vi đều nhất nhất đáp lời không dám có chút lơ là hay lười biếng nào."

Con thích là được rồi.

Nếu ở Ngọc Trúc Viên không thoải mái, hoặc nha hoàn, gia nhân nào khiến con không hài lòng cứ việc nói với cha..."

"Dư Vi tạ ơn cha quan tâm, con ở trong phủ mọi thứ đều tốt."

Một tháng trước, nàng vẫn còn cùng mẹ nuôi sống cảnh màn trời chiếu đất, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc.

Chớp mắt một cái, nàng đã được đưa vào phủ Trưởng Công chúa sống trong lụa là gấm vóc, kẻ hầu người hạ, bữa ăn nào cũng mỹ vị cao lương.Nàng nào dám chê trách cuộc sống hiện tại có gì không tốt?

Huống hồ, trước đây cũng chưa từng có một phụ thân nào quan tâm từng điều nhỏ nhặt như vậy.Từ lúc Tạ Dư Vi bước vào cửa, Tạ Uyển Yên vẫn âm thầm quan sát muội muội mà mình chỉ gặp thoáng qua nửa tháng trước.

Khi đó, trên người nàng ta là bộ y phục gấm vóc không vừa vặn, vừa bước xuống xe ngựa trông thấy sự xa hoa của phủ Trưởng Công chúa thì đứng sững sờ, hồi lâu chẳng thốt nổi một lời.Cái dáng vẻ ngây ngô, sợ sệt ấy không chỉ khiến mẫu thân khó chịu mà ngay cả nàng cũng không thích nổi.Thật không ngờ chỉ mới nửa tháng trôi qua, nha đầu quê mùa, gầy gò vàng vọt ngày nào đã khác hẳn.

Làn da được chăm chút, đôi má chỉ điểm chút phấn đã hiện ra vẻ trắng mịn hơn cả nàng người vốn được nuông chiều từ bé.

Đôi môi đỏ thắm, hàm răng trắng ngần, trên gương mặt ấy thấp thoáng vài phần bóng dáng của phụ thân.Cũng chẳng trách phụ thân có chút thiên vị, nàng và đệ đệ giống mẫu thân dung mạo rực rỡ sắc sảo, còn Nhị muội lại mang nét thanh tao, nhã nhặn của phụ thân.Chỉ là khi ánh mắt nàng lướt qua bộ xiêm y bằng lụa mỏng thêu hoa bằng chỉ vàng trên người Tạ Dư Vi, sự xem thường trong lòng dần phai nhạt.Tạ Uyển Yên siết nhẹ chiếc khăn lụa trong tay, làm bộ nũng nịu nói: "Mẫu thân, người xem phụ thân kìa!

Trước giờ chưa từng thấy phụ thân dịu dàng chu đáo với con gái như vậy, quan tâm hỏi han từng chút một."

Câu này thoạt nghe chẳng có gì, nhưng ngẫm kỹ lại thì chẳng khác nào nhát dao chém thẳng vào lòng người.Tạ Uyển Yên từ nhỏ đã lớn lên trong phủ Trưởng Công chúa là viên minh châu trong tay mẫu thân, cũng là tiểu thư được định sẵn để trở thành Thái tử phi tương lai.

Từ ăn mặc đến lễ nghi đều được chăm chút cẩn thận, có cả ma ma trong cung đích thân dạy dỗ.Với một người như nàng, lời quan tâm đơn giản của Tạ Chu Dục vốn không cần thiết.Trưởng Công chúa Tấn Ninh chỉ hơi cau mày, lạnh nhạt nói: "Muội muội con từ nhỏ lớn lên nơi sơn dã giờ mới về nhà, phụ thân con quan tâm nhiều chút cũng là lẽ thường."

"Muội muội dù lớn lên ở chốn sơn dã, nhưng nay cũng là Nhị tiểu thư của Tạ gia đều là tiểu thư thì phụ thân sao lại thiên vị như thế?"

Tạ Dư Vi nghe tỷ tỷ và mẫu thân trái một câu sơn dã, phải một câu quê mùa, trên mặt không có chút khó chịu nào.

Nàng chỉ khẽ cụp mắt, rụt rè đứng dậy hành lễ, giọng nói rất nhẹ: "Tỷ tỷ đừng nói vậy, chỉ là muội ngu dốt, khiến cha bận lòng thêm, mong tỷ tỷ chớ hiểu lầm cha."

Chưa đợi Tạ Uyển Yên lên tiếng, Trưởng Công chúa Tấn Ninh đã lạnh nhạt ngắt lời: "Lễ nghi học đến đâu rồi?

Đã về phủ Công chúa thì phải sửa lại những thói quen thô tục ngoài dân gian."

Tạ Dư Vi cúi đầu, không dám nhìn Trưởng Công chúa, khẽ đáp: "Dạ, nữ nhi nhớ rồi."

Trưởng Công chúa nhìn nữ nhi nhút nhát như chuột, trong mắt lại càng thêm chán ghét: "Thôi đi, với cái tính ngu ngốc này của con, ma ma bình thường sợ là cũng không dạy nổi.

Đợi ít hôm ta sẽ tìm một ma ma trong cung đến dạy con."

Tạ Uyển Yên nghe mẫu thân muốn tìm mama trong cung, nụ cười thoáng cứng lại, vội vàng lên tiếng: "Mẫu thân, Nhị muội vừa mới về, trước kia sống nơi quê mùa chưa quen quy củ, đây cũng là chuyện thường tình.

Chỉ cần các mama trong phủ tận tâm dạy bảo, con tin chẳng bao lâu nữa Nhị muội nhất định sẽ lột xác thành người mới."

Trưởng Công chúa nghe vậy lại chẳng cảm thấy an ủi chút nào: "Nếu muội muội con có được đôi phần thông minh của con, ta đâu đến nỗi phải lo lắng thế này."

"Mẫu thân, muội muội cũng là cốt nhục của người và phụ thân, tất nhiên cũng thông minh lanh lợi."

Tạ Uyển Yên cười dịu dàng, nhìn sang Tạ Dư Vi, nghiêm túc nói: "Không tin thì người cứ thử nhìn kỹ Nhị muội xem.

Nhị muội có dung mạo giống phụ thân, vậy trí tuệ tất nhiên sẽ giống mẫu thân, thông minh hiểu lễ."

Nói rồi, nàng ta liếc sang vị phụ thân ngồi phía trên, nửa đùa nửa thật hỏi: "Phụ thân, người nói có đúng không?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
4. Ma ma dạy bảo rất đúng


Phượng Quyền Bên Trên

Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-------Tạ Chu Dục khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu ôn hoà nói: "Điện hạ, ta thấy Uyển Yên nói cũng không sai."

Hai cha con một xướng một họa khen ngợi Tạ Dư Vi khiến đôi mày hơi nhíu lại của Trưởng Công chúa Tấn Ninh giãn ra đôi chút."

Thôi được, vậy cứ để mấy bà vú trong phủ để tâm hơn một chút là được."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh đâu thể không hiểu tâm tư nhỏ của con gái mình.

Vừa rồi nàng cũng chỉ thuận miệng nói ra, vốn dĩ cũng không định nhanh chóng để lời đồn đại truyền vào kinh khiến mấy vị tỷ muội không hòa thuận của nàng có cơ hội cười nhạo.Thấy mẫu thân không thực sự để tâm đến muội muội này, Uyển Yên âm thầm thả lỏng lòng mình."

Mẫu thân, muội muội đã rất tốt rồi, mới chỉ nửa tháng thôi mà cử chỉ đã có phong thái của tiểu thư thế gia.

Huống hồ bộ váy gấm tơ vàng trên người muội muội càng khiến muội ấy trông xinh đẹp hơn."

Con gái nhà họ Tạ đương nhiên nền tảng không thể kém.

Nếu không phải vì dung mạo của Tạ Dư Vi thật sự không thể ra mắt thì phụ thân và mẫu thân sao có thể dùng tiệc ngắm hoa để đẩy nàng ta ra ngoài.Lúc này, Trưởng Công chúa Tấn Ninh mới chú ý đến bộ y phục trên người Tạ Dư Vi.

Vừa rồi nàng chưa từng liếc mắt tới đứa con gái này nên cũng chẳng mấy quan tâm đến y phục nàng mặc.

Dù sao thì hạ nhân trong phủ cũng không thể vô duyên vô cớ bạc đãi con gái ruột của Tạ Chu Dục.Nhìn lớp váy gấm sợi tơ vàng mềm mại hoạ mây trên người Tạ Dư Vi, trong lòng Trưởng Công chúa Tấn Ninh hơi nhói lên một chút.Loại gấm dệt hoa văn mây này là cống phẩm quý giá được dâng lên vào cuối năm ngoái.

Mỗi năm số lượng cực kỳ hạn chế, cả Đại Tấn chỉ có Tấn Nguyên Đế và thái tử trong cung được ban cho, còn một số ít phi tần sủng ái mới có phần.Năm ngoái nàng cũng chỉ được Tấn Nguyên Đế ban cho một tấm lụa vân quý giá này, bản thân còn chưa dám dùng để dành lại cho Phò mã, dự định may cho chàng hai bộ y phục.Ai ngờ bây giờ...

Loại vải đến nàng cũng không có này, đang mặc trên người con nha đầu nhà quê kia, bảo làm sao nàng nuốt trôi cơn giận này!Nghĩ vậy, Trưởng Công chúa Tấn Ninh càng thêm ghét bỏ đứa con gái thứ hai này ít nhiều."

Phò mã, Dư Vi còn nhỏ không thể quá nuông chiều, lỡ đâu sau này dưỡng thành tính xấu...

""Điện hạ...

Dư Vi chẳng qua chỉ là...

"Tạ Chu Dục còn chưa kịp nói hết câu thì bà vú già đứng cạnh Trưởng Công chúa đột nhiên nghiêm giọng quở trách:"Phò mã yêu thương con cái đương nhiên là điều nên làm, nhưng cũng không thể vì thế mà quên mất quy củ."

Bà ta vừa nói, vừa dùng ánh mắt soi xét quét qua Tạ Dư Vi một lượt, khuôn mặt nghiêm nghị trầm giọng tiếp tục:"Lão nô đứng bên cạnh nhìn nãy giờ, thấy Nhị tiểu thư thực sự thiếu sót lễ nghi.

Lão nô không dám tự mãn nhưng đã hầu hạ điện hạ trong phủ hơn mười năm chưa từng thấy Đại tiểu thư hay tiểu thế tử tuỳ tiện gọi Phò mã gia trái một tiếng "cha", phải lại một tiếng "cha" như Nhị tiểu thư thế này."

"Nhị tiểu thư dù là nữ nhi của Phò mã nhưng đồng thời cũng là nữ nhi của Trưởng Công chúa hoàng thất.

Hoàng gia có quy củ của hoàng gia, nên xưng hô với Phò mã như thế nào thì phải theo đúng lễ nghi mà gọi như vậy.

Không thể tùy tiện mang cách xưng hô của dân thường vào phủ Trưởng Công chúa."

"Chưa kể, sau này Nhị tiểu thư cũng phải vào kinh diện thánh.

Nếu lúc đó vẫn chẳng có quy tắc như bây giờ thì chẳng phải khiến tất cả vương công quý tộc trong kinh thành cười chê Trưởng Công chúa hay sao?"

Bà vú già này không chỉ là người từng hầu hạ trong cung, mà còn là bà vú của đương kim hoàng đế Tấn Nguyên.Sau khi Tấn Nguyên Đế đăng cơ, vì lo lắng cho muội muội mình "gả chổng xa" đến Giang Châu, ngài đã đặc biệt phái bà vú có tình cảm sâu nặng với mình đến phủ Trưởng Công chúa để chăm sóc nàng.Chính nhờ địa vị đặc biệt này, mà dù là tôn quý như Trưởng Công chúa Tấn Ninh, cũng phải khách khí với bà ta vài phần.Nhưng hôm nay, bà vú lại trực tiếp làm mất mặt Phò mã trước mặt hai đứa trẻ, khiến sắc mặt Trưởng Công chúa hơi khó coi."

Khổng ma ma, Phò mã cũng chỉ là muốn nói vài lời thân thiết với Dư Vi mà thôi...

""Trưởng Công chúa, không có quy củ thì không thể thành khuôn phép.

Nhị tiểu thư dù lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, nhưng trong người vẫn chảy dòng máu hoàng thất.Nàng ấy không chỉ là Nhị tiểu thư của nhà họ Tạ, mà còn là cháu ngoại của hoàng gia, là cháu ruột của đương kim thánh thượng.Phò mã dù là phụ thân, nhưng xét về thân phận, cũng không thể so với Nhị tiểu thư.

Nếu hôm nay điện hạ dung túng cho Phò mã, thì ngày sau trở về kinh thành, đánh mất không chỉ là thể diện của điện hạ, mà còn là thể diện của thánh thượng."

Tạ Chu Dục khẽ gật đầu, sắc mặt ôn hòa, chẳng tỏ vẻ giận dữ gì, giọng nói dịu dàng:"Ma ma dạy dỗ rất đúng."

---Đọc bản update nhanh và mới nhất tại meo687.wordpress.com
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
5. Dạy không nghiêm, lỗi ở phụ thân


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-----Trưởng Công chúa Tấn Ninh không đành lòng, khẽ gọi: "Phò mã...

"Từ khi Khổng ma ma mở miệng, đám nha hoàn, nô tài hầu hạ trong chính sảnh đều cúi gằm mặt, thậm chí không dám thở mạnh một tiếng, càng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt chủ nhân lúc này.Những năm qua, Khổng ma ma ỷ vào thân phận cũ trong cung, thường xuyên bắt bẻ Phò mã gia của phủ Trưởng Công chúa, đặc biệt thích châm chọc về chữ "lễ", đến mức đối với Phò mã càng bắt bẻ thì càng khó chịu, nhìn đâu cũng không vừa mắt."

Điện hạ từ xưa đến nay ai ai cũng biết nam lớn kiêng mẹ, nữ lớn kiêng cha.

Huống hồ, Nhị tiểu thư thân phận tôn quý mà Phò mã gia chung quy vẫn chỉ là thần...

"Khổng ma ma dường như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Trưởng Công chúa vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, tiếp tục thao thao bất tuyệt với Phò mã: "Phò mã gia vốn là người đọc sách, lẽ nào không hiểu đạo lý quân thần khác biệt?

Phò mã gia lại là người của nhà họ Tạ, chẳng lẽ lại không biết triều Chu lúc trước vì sao diệt vong?Chỉ vì Chu Đế dốt nát, xem nhẹ luân thường đạo lý mới khiến triều Chu loạn lạc triền miên, khiến cho văn nhân thời ấy khổ sở không thôi.

Nhà họ Tạ cũng từng là thế gia văn thần chịu cảnh đày đọa dưới thời Chu...

"Nghe đến đây, sắc mặt Trưởng Công chúa Tấn Ninh tối sầm đến mức gần như có thể nhỏ ra nước:
"Đủ rồi!"

"Phò mã gia tính tình ôn hòa lại cùng Bổn cung phu thê ân ái bao năm, phẩm hạnh của chàng chẳng lẽ Bổn cung còn không rõ?"

Lời của Khổng ma ma bề ngoài có vẻ như đang trách cứ Phò mã nhưng thực chất lại là mượn chuyện này để gõ đầu nhà họ Tạ ở Giang Châu.

Một kẻ nô tài từng hầu hạ trong cung, dù có gan lớn thế nào cũng không dám đứng trước mặt nàng mà giáo huấn Phò mã như thế này!Huống chi, trong đó còn động đến "bí mật" diệt quốc của triều đại trước!Tổ phụ của Phò mã, Tạ Dương từng là Hữu tướng của nước Chu đã diệt vong, vì Chu Đế ngu xuẩn vô đạo mà dẫn theo hơn nửa số văn thần của nước Chu tạo phản, phò tá tiên đế lên ngôi.Sau khi tiên đế đăng cơ, vì cảm niệm đại nghĩa của Tạ gia mà đặc biệt sắc phong tổ phụ Phò mã là "Phụ Quốc công" của Đại Tấn.

Từ đó, danh tiếng nhà họ Tạ ở Giang Châu vang dội khắp chín châu, mười bốn quận của Đại Tấn, văn nhân thuật sĩ ai ai cũng lấy nhà họ Tạ làm đầu.

Nhà họ Tạ thậm chí còn sinh ra một vị Thái sư, một vị Thái phó, đến nay đương kim Hữu tướng cũng là người Tạ gia.Năm đó, nếu không phải vì nàng gả cho Phò mã, cha chồng là Thái phó đương triều thì làm sao có thể phò tá huynh trưởng nàng người không có bất cứ căn cơ nào bước lên vị trí chí tôn hiện nay?Vậy mà mới chỉ hơn mười năm trôi qua, hoàng huynh lại đã lo lắng không yên về nhà họ Tạ đến mức này sao?

Nếu không phải năm đó huynh trưởng lợi dụng nàng, thì với tài năng của Phò mã làm sao lại cam chịu uất ức làm một chức danh Phò mã chỉ có hư danh không chút thực quyền trong Phủ công chúa?Khổng ma ma vẫn không chịu buông tha: "Điện hạ, lễ không thể bỏ!"

Tạ Chu Dục đặt tay trên bàn dài, nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn ngọc phỉ thuý trên ngón cái, giọng điệu vẫn dịu dàng:
"Nếu đã vậy, hôm nay Vi Nhi sẽ cùng phụ thân đến từ đường Tạ gia, bái tạ liệt tổ liệt tông."

Tạ Dư Vi sững sờ khi nghe tiếng "Vi Nhi" dịu dàng từ miệng Tạ Chu Dục, chỉ thấy nam nhân này sắc mặt bình tĩnh, không có chút dáng vẻ nhục nhã nào.

Nhưng khi nàng nhìn rõ động tác vô thức xoa chiếc nhẫn phỉ thuỷ của hắn, trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh của đêm hôm đó.Người đàn bà kia bị chặt đứt tứ chi, chỉ còn lại một thân thể quằn quại trong bùn đất lấm lem máu tanh, đau đớn vặn vẹo...Mỗi khi màn đêm buông xuống, chỉ cần nhắm mắt, cảnh tượng người đàn bà cụt tứ chi lăn lộn dưới đất lại không ngừng hiện ra trong đầu nàng, tiếng gào thét thê lương kia vẫn luôn văng vẳng bên tai.Khi đó nam nhân này cũng nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn ngọc như vậy, bàn tay nâng kiếm rồi hạ kiếm nhẹ bẫng, cả nhà bảy miệng ăn của mụ già kia lập tức chết không toàn thây."

Tạ Dư Vi ăn nói lỗ mãng, phạt quỳ từ đường Tạ thị hai canh giờ.

Phụ thân dạy dỗ không nghiêm, tự phạt quỳ mười canh giờ."

"Vâng."

Tạ Dư Vi nghe giọng nói bình thản không chút dao động của nam nhân, không tự chủ mà nghĩ đến đêm hôm đó, khi đứng dậy, cơ thể nàng bất giác run rẩy, "Nữ nhi nhận phạt."

"Phò mã...

"Khổng ma ma không vui, quét mắt nhìn qua Tạ Chu Dục:
"Chỉ phạt hai canh giờ, e rằng quá nhẹ...

""Ma ma, ngày mai Vi Nhi còn phải dự yến hội ngắm hoa, thời gian còn lại để phụ thân thay con chịu phạt.

Tổng cộng mười hai canh giờ."

"Phò mã.....

"Trưởng Công chúa Tấn Ninh đau lòng không nỡ: "Dư Vi dạy dỗ không tốt, lẽ ra là lỗi của Bổn cung, liên quan gì đến Phò mã?

Nếu muốn phạt chàng, vậy hãy phạt cả Bổn cung!"

"Điện hạ thân phận tôn quý, sao có thể chịu phạt..."

Tạ Chu Dục đứng dậy, dịu dàng xoa dịu Trưởng Công chúa, giọng điệu dịu dàng trấn an: "Huống hồ, Khổng ma ma nói cũng không phải không có lý, chỉ mười hai canh giờ thôi, không sao cả...

""Phu quân...."

Trưởng Công chúa đau lòng nhìn hắn, "Mấy ngày nay chàng bôn ba bên ngoài, thân thể còn chưa được nghỉ ngơi tử tế, lúc này sao có thể lại quỳ trong từ đường?

Chuyện này để vài ngày sau rồi chịu phạt cũng được...

"Trưởng Công chúa Tấn Ninh vốn đã không nỡ để Phò mã rời nhà suốt những ngày qua, hôm nay người vừa mới trở về Phủ công chúa, nàng còn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc đoàn tụ, vậy mà đã bị ép phải xa cách Phò mã lần nữa.Việc này khiến lòng nàng không khỏi xót xa.Tạ Chu Dục khẽ mỉm cười: "Điện hạ, nuôi con dạy không nghiêm, lỗi ở phụ thân.

Nếu là lỗi của ta thì nên nhận phạt."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ lên tay Trưởng Công chúa, sau đó xoay người, nhìn về phía Tạ Dư Vi:
"Vi Nhi, đi thôi."

----Dành cho bạn nào chưa đọc thể loại, bộ này H văn - loạn luân
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
6. Chung quy cũng chỉ là kẻ chết thảm


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-------Tạ Dư Vi Dục cúi đầu hành lễ với Trưởng Công chúa Tấn Ninh, sau đó nhanh chóng bước theo sau Tạ Chu Dục.Nàng cũng không dám liếc nhìn sắc mặt của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, lúc này khỏi nghĩ cũng biết đối phương hẳn là hận nàng thấu xương.

Tuy thời gian tiếp xúc với vị mẫu thân này chưa đến hai nén nhang nhưng bao năm theo cha mẹ nuôi phiêu bạt giang hồ, nàng cũng xem như đã gặp qua đủ loại người.Tuy mẫu thân nàng là Trưởng Công chúa, một người có thân phận tôn quý, là chủ nhân của phủ đệ rộng lớn này nhưng nàng lại nhận thấy rõ ràng một điều là ... tình cảm của phụ thân nàng dành cho Trưởng Công chúa, mặc dù bề ngoài có vẻ chân thành nhưng thật ra không hề thật lòng.Trưởng Công chúa Tấn Ninh thỉnh thoảng vẫn gọi một tiếng "phu quân", nhưng phụ thân nàng thì chỉ một câu "điện hạ", hai câu "điện hạ".

Dù nghe có vẻ cung kính nhưng thực chất lại ẩn chứa sự lạnh nhạt và xa cách.

Chỉ e rằng vị Trưởng Công chúa tôn quý này bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng nhìn thấu người kề gối bên mình.Nếu không thì làm sao có thể trơ mắt nhìn một bà vú già từ trong cung đến mà dám dùng thái độ hống hách như vậy với Phò mã?Khổng ma ma thấy hai cha con bọn họ đi ra ngoài liền vội vã bước theo sau, bộ dạng chẳng khác nào đang đi giám sát hình phạt.Sau khi ba người rời đi, Trưởng Công chúa Tấn Ninh giận dữ quét sạch mọi vật trên bàn xuống đất, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng quát: "Người đâu!

Lôi hết đám bà tử và nô tài trông coi Nhị tiểu thư ra ngoài, đánh thật nặng cho ta!"

"Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay."

Hiển nhiên Trưởng Công chúa Tấn Ninh không dám trút giận lên đầu Khổng ma ma, chỉ có thể dồn cơn tức này lên mấy bà tử và nha hoàn hầu hạ trong viện Tạ Dư Vi."

Con nha đầu quê mùa kia thật không có quy củ, làm mất hết thể diện thì cũng đành, lại còn liên lụy đến phụ thân con!"

Nếu như vì chuyện này mà Phò mã xa cách nàng thì đứa con gái này có cũng như không!Tạ Uyển Yên thấy mẫu thân lần này thực sự tức giận với muội muội, trong lòng vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn không quên thêm dầu vào lửa: "Mẫu thân đừng tức giận, thân thể của phụ thân vốn không tốt.

Giờ tuy là tháng ba, nhưng bên từ đường tổ tông lại âm u, ẩm lạnh, hàn khí nặng nề, mẫu thân vẫn nên suy nghĩ cho phụ thân nhiều hơn mới phải."

"Lúc này vừa chập tối, trời đã lạnh thấu xương..."

Lúc này Trưởng Công chúa Tấn Ninh mới hoàn hồn, vội vàng đứng dậy đi vào nội viện, "Người đâu, vào khố phòng lấy bộ áo choàng lông hồ trắng mà bệ hạ ban thưởng vào tiệc giao thừa năm nay mang đến cho Phò mã."

"Phò mã sợ lạnh, cầm thêm mấy tấm đệm dày đừng để hàn khí xâm nhập vào xương đầu gối..."

Tạ Chu Dục cúi đầu, bước nhẹ theo sau Tạ Chu Dục.

Mới ra khỏi đại sảnh chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên một giọng nữ sắc nhọn: "Nhị tiểu thư, đi đứng phải có quy củ!

Tiểu thư là quan gia, không phải lũ nha hoàn thấp hèn.

Khi bước đi, mắt phải nhìn thẳng phía trước, đầu cổ phải đĩnh đạc, lưng phải thẳng, người phải nghiêm chỉnh.

Dáng đi của người hiện tại..."

Trên suốt quãng đường, mụ ma ma cứ lải nhải không ngừng, mắng nhiếc nàng một trận lớn từ trong ra ngoài.Những nô tài, nha hoàn gặp phải trên đường đều cúi đầu né tránh không một ai dám hó hé.

Tạ Chu Dục đi phía trước, thi thoảng quay đầu lại, giọng ôn hòa đáp lời:"Vi Nhi, tuy Khổng ma ma miệng lưỡi cứng rắn nhưng lòng dạ lại mềm yếu.

Bà ấy nói những điều này cũng là vì muốn tốt cho con.

Con phải ghi nhớ, không được lười biếng và coi nhẹ những lời dạy bảo ấy."

"Nữ nhi sẽ khắc sâu vào lòng những lời dạy bảo của ma ma."

Tạ Dư Vi đáp lại, cúi mắt nhìn nhành cây khô trong góc hoa viên.

Khổng ma ma này, ngay trước mặt đám con cháu như nàng mà dám không cho Tạ Chu Dục chút mặt mũi nào.

Vậy thì có thể tưởng tượng được, trước khi nàng trở về, bà ta đã từng bao nhiêu lần đắc tội với phụ thân nàng.Chung quy mà nói, sau này cũng chỉ là một kẻ chết thảm.

Lời nói của một người sắp chết không xứng đáng để nàng phải bận tâm.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
7. Nhà họ Tạ


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687Up nhầm chương~------Tạ Dư Vi vốn tưởng rằng để đến Tạ phủ ít nhất cũng phải ngồi xe ngựa đi một đoạn xa, nào ngờ Tạ Chu Dục dẫn nàng ra khỏi cửa chính phủ Công chúa, đi chưa được hai mươi bước đã đến cửa sau của Tạ phủ.Người gác cổng Tạ phủ vừa trông thấy Tạ Chu Dục, mặt mày liền rạng rỡ, vội vàng quay sang người bên cạnh lớn tiếng nói: "Công tử đã về!

Mau đi bẩm báo lão gia, phu nhân, công tử về rồi!"

"Không cần đâu, hôm nay về phủ không cần làm lớn chuyện."

Tạ Chu Dục nhanh chóng ngăn gã sai vặt lại.

"Hôm nay ta trở về là để đưa Nhị tiểu thư đến bái tế tổ tiên nhà họ Tạ, đồng thời vì bản thân có lỗi với tổ tông Tạ thị, tự phạt ở từ đường, các ngươi không cần quấy rầy phu nhân."

"Công tử!

Nhưng ngài đã hơn một tháng chưa hồi phủ rồi....

Phu nhân mấy ngày nay thân thể không tốt, ngài không đi thăm...

"Tên sai vặt còn chưa nói hết câu, lão ma ma đi theo sau Tạ Chu Dục đã sầm mặt lên tiếng: "Tạ Phò mã, đi trước dẫn đường đi."

Tạ Chu Dục nhỏ giọng dặn dò tiểu tư vài câu, sau đó quay lại dịu dàng trấn an Tạ Dư Vi đang bất an phía sau: "Vi Nhi, hôm nay tổ mẫu thân thể không khoẻ, lát nữa con hãy đến Phúc Thọ cư thỉnh an tổ mẫu nhé."

Tạ Dư Vi không để ý đến lão ma ma phía sau đang nhìn mình chằm chằm, kính cẩn đáp: "Vâng, nữ nhi nhớ rồi."

Thấy vậy, Tạ Chu Dục thẳng bước dẫn Tạ Dư Vi đi về hướng từ đường nhà họ Tạ.Tạ Dư Vi vừa âm thầm quan sát Tạ phủ, vừa để ý thấy lão ma ma đi sau cũng đang lặng lẽ quan sát người trong phủ, từ bố cục bày trí cho đến thái độ của gia nhân khi đi ngang qua chào hỏi Tạ Chu Dục.Chỉ là, những người trong phủ khi trông thấy lão ma ma này, trên mặt đều không tỏ ra chút kính trọng nào.E rằng trong Tạ phủ, người duy nhất "lấy lễ đối đãi" với bà ta, chỉ có mỗi Tạ Chu Dục.Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Dư Vi trầm xuống, xem ra vị Trưởng Công chúa tôn quý của hoàng gia kia không có bao nhiêu địa vị trong Tạ phủ, nếu không thì cũng chẳng phải lập phủ riêng ngay gần Tạ gia như vậy.Quả nhiên, chuyện xảy ra tiếp theo không khác suy đoán của nàng là bao.

Ba người vừa vào phủ không bao lâu, nha hoàn từ Phủ công chúa đến đưa áo khoác lông hồ ly và đệm lót tới liền bị quản sự Tạ phủ chặn ngay trước cửa.Tạ quản sự cung kính hành lễ với chiếc kiệu phía sau nha hoàn, vẻ mặt khó xử nói: "Trưởng Công chúa điện hạ, lão phu nhân mấy ngày nay thân thể không tốt, liên tục không thể rời giường, hôm nay e rằng không thể ra tiếp đón Công chúa.

Lão phu nhân có nói, đợi thân thể khoẻ hơn nhất định sẽ tự mình đến Phủ công chúa tạ tội...

"Ngồi trong kiệu, Công chúa Tấn Ninh vừa nghe lão phu nhân thân thể không khoẻ, lập tức vén rèm bước xuống: "Lão phu nhân thân thể không tốt, sao các ngươi không đến Phủ công chúa bẩm báo!?

Bổn cung thân là con dâu, sao có thể không đến bên giường phụng dưỡng!?"

Nghe vậy, quản sự Tạ phủ hoảng hốt quỳ sụp xuống, "Công chúa điện hạ vạn lần không thể nói vậy!

Ngài thân thể tôn quý vô song, sao có thể để ngài đến chăm bệnh trước giường, nếu lỡ nhiễm bệnh, nhà họ Tạ làm sao gánh vác nổi...

"Năm đó Công chúa bất chấp cơ thể suy nhược sau khi sinh, chưa bao lâu đã có thai tiếp, suýt chút nữa khiến cả nhà họ Tạ vì vị Công chúa "cao quý" này mà chịu tội.

Giờ đây, huynh trưởng của nàng lại chính là hoàng đế đương triều, trong thiên hạ có nhà mẹ chồng nào dám để muội muội của thiên tử đến tận giường bệnh hầu hạ?Dù lão phu nhân có gan trời, bà cũng không dám lấy tính mạng hơn trăm người nhà họ Tạ ra mà mạo hiểm.Trưởng Công chúa Tấn Ninh sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời quản sự?

Nhưng hôm nay nàng đến chính là để giải thích về chuyện của Phò mã, tránh để nhà họ Tạ sinh nghi, vậy mà bây giờ..."

Thôi được rồi.

Phỉ Thuý, ngươi trở về phủ mời thái y qua đây chăm sóc lão phu nhân thật tốt."

"Dạ."

"Điện hạ, chuyện này không thể được...

"Trưởng Công chúa Tấn Ninh không đợi quản sự mở miệng từ chối, liền nhìn sang nha hoàn bên cạnh, dịu giọng nói: "Lão phu nhân thân thể không khoẻ, Phò mã thay Bổn cung ở lại phủ phụng dưỡng, những y phục này cứ đưa vào cho Phò mã đi."

"Dạ, nô tài lập tức sai người đưa đến cho Phò mã."

"Tuy là xuân sang, nhưng đêm xuống vẫn còn rét lạnh, Phò mã sức khoẻ không tốt, các ngươi nhớ chú ý chăm sóc nhiều hơn."

Trưởng Công chúa Tấn Ninh nhìn ra được người nhà họ Tạ không muốn nàng vào phủ, chỉ mong những y phục này có thể giúp Phò mã ấm áp hơn một chút, xem như đã vỗ về được hắn phần nào.Lão phu nhân bệnh mà nàng thân là con dâu ở ngay gần đây lại chẳng hay biết, chỉ mong ngóng Phò mã sẽ không vì vậy mà oán trách trong lòng.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
8. Trước mặt ma ma đừng gọi như vậy


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687Up nhầm chương 7 thành chương 8, đã chỉnh T^T------Phủ nhà họ Tạ không xa hoa lộng lẫy như phủ Trưởng Công chúa, dọc theo hành lang có thể thấy tùng bách ở quanh đình, đài cao suối chảy róc rách, ba bước một bụi trúc, mười bước một cây bách toát lên phong thái nhã nhặn của bậc văn nhân.Bên trong phủ Tạ rộng hơn cả những gì Tạ Dư Vi tưởng tượng, thậm chí quy mô còn vượt qua phủ Công chúa.

Cũng phải thôi, dù gì đây cũng là thế gia danh môn ở Giang Châu khiến hoàng thất dè chừng, căn cơ mấy đời, nền tảng sao có thể không vững vàng cho được.Lão ma ma đi phía sau Tạ Dư Vi cũng lặng lẽ quan sát xung quanh, nàng nhìn phụ thân dẫn đường phía trước, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Dù từ đường Tạ thị nằm trong phủ Tạ, nhưng chắc hẳn vẫn có lối tắt, huống hồ với sự thâm sâu của Tạ Chu Dục, sao có thể biết rõ có người mang ý đồ xấu theo sau mà còn dẫn họ đi vòng vèo khắp phủ.Mãi đến khi đi ngang qua một cổng tròn, Tạ Chu Dục mới chậm bước lại.

Tạ Dư Vi nhìn về phía đó, chỉ thấy trên cổng có ba chữ "Thanh Trúc Hiên" viết theo nét bút rồng bay phượng múa.Tạ Chu Dục nhìn thẳng phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Dư Vi có thấy viện bên kia cửa không?"

"Con thấy rồi."

Tạ Dư Vi biết chắc phụ thân sẽ không tự nhiên hỏi một câu trớt quớt mà không có lý do, bèn phối hợp hỏi: "Phụ thân, đó là đâu ạ?"

"Đó là Thanh Trúc Hiên là viện mà phụ thân từng ở trước khi thành thân.

Sau khi thành hôn với mẫu thân con, ta dọn đến phủ Công chúa nên nơi này giờ để trống làm thư phòng.

Khóm trúc trong viện là do ta trồng từ nhỏ, giống như trúc trong viện của con vậy."

Nghe đến hai chữ "thư phòng", mắt Tạ Dư Vi khẽ động, nàng bước theo sau Tạ Chu Dục, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi: "Sao phụ thân lại thích trúc xanh đến vậy?"

Nghe vậy, Tạ Chu Dục bật cười: "Văn nhân yêu thích trúc phần lớn là vì phẩm chất chính trực, kiên cường, ngay thẳng của nó.

Còn ta thì chỉ đơn giản thích sắc xanh bốn mùa của nó thôi.

Bốn loại mai, lan, trúc, cúc thì mai chỉ nở vào mùa đông, lan yếu mềm, ưa bóng râm, chăm sóc rất phiền phức.

Cúc thì đến mùa thu sẽ tàn úa cũng chỉ có trúc là không sợ rét lạnh, bốn mùa quanh năm đều xanh tốt."

"Bốn mùa xanh tốt....

"Tạ Dư Vi chậm rãi nghiền ngẫm bốn chữ này, chỉ không biết điều mà Tạ Chu Dục muốn ám chỉ đến là bản thân luôn xanh tốt, hay là cả nhà họ Tạ luôn trường tồn.Từ đường Tạ phủ tĩnh mịch đến vắng lặng.

Rõ ràng thời gian còn sớm, nhưng vừa bước vào đã cảm thấy một cơn lạnh lẽo từ dưới chân lan khắp toàn thân, khiến Tạ Dư Vi chợt rụt người khẽ run.Thấy vậy, Tạ Chu Dục chồng mấy tấm đệm mỏng đặt trước mặt nàng: "Từ đường luôn ẩm lạnh, con ăn mặc mỏng manh như thế phải lót thêm kẻo trúng gió cảm lạnh..."

"Cảm ơn cha....

" Tạ Dư Vi nói được nửa câu thì vội liếc nhìn lão ma ma phía sau, lập tức đổi giọng: "Nữ nhi tạ ơn phụ thân."

Dứt lời, nàng cúi xuống đặt hai tấm đệm trước mặt Tạ Chu Dục, rồi khẽ nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe: "Cha cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

Tạ Chu Dục chăm chú nhìn Nhị nữ nhi, nàng vừa gọi "cha" xong liền cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Hắn bất đắc dĩ thấp giọng dặn: "

Sau này trước mặt ma ma đừng gọi như vậy."

"Vâng, nữ nhi hiểu rồi."

Tạ Dư Vi cúi đầu nhìn mũi chân, yếu ớt đáp lời nhưng trong mắt lại chẳng hề có chút rụt rè e thẹn.'

Sau này đừng gọi trước mặt ma ma' nghĩa là, khi chỉ có hai người, nàng vẫn có thể gọi như thế.

Xem ra, đối với đứa con gái vừa mới tìm lại này, chữ "cha" của nàng đúng là khiến hắn vô cùng thương xót.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
9. Dư Vi có mệt không?


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Nếu nàng thực sự là một cô gái quê mùa không rành thế sự, hoặc chưa bao giờ biết đến bộ mặt khác của Tạ Chu Dục thì dưới sự che chở chu đáo, cưng chiều từng li từng tí của một phụ thân ấm áp dịu dàng, nàng sớm đã dựa dẫm vào hắn vô điều kiện, thậm chí chẳng bao lâu sau còn ngoan ngoãn dễ bảo.Lão ma ma đi theo hai người vào từ đường nhà họ Tạ nãy giờ vẫn ung dung đứng ngoài cửa, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Tạ Chu Dục dẫn theo Tạ Dư Vi quỳ lạy tổ tiên nhà họ Tạ.Mãi đến khi hai người dâng hương xong, quỳ trong từ đường lạnh lẽo, lão ma ma mới bước ra ngoài, đứng thẳng tắp trong sân giám sát.Tạ Dư Vi quỳ phía sau Tạ Chu Dục, để ý đến động tác nhỏ của lão ma ma, không khỏi ngước mắt nhìn người đàn ông đang thẳng lưng phía trước, trong đầu lại bất giác nhớ đến bà lão từng bị Tạ Chu Dục làm thành người heo.Thoáng chốc, nàng chợt cảm thấy tò mò, không biết lão ma ma bên ngoài kia, sau này rơi vào tay Tạ Chu Dục sẽ có kết cục ra sao.Trong mắt lão ma ma, người đàn ông trước mặt nàng chẳng qua chỉ là một Phò mã thân phận thấp kém ở rễ nương nhờ hoàng tộc, nhưng nàng nghĩ Trưởng Công chúa Tấn Ninh và vị kia trong cung hiển nhiên không hề xem nhẹ hắn.

Nếu không cũng chẳng phái tâm phúc đến Giang Châu "trông chừng" người nhà họ Tạ."

Dư Vi có mệt không?"

Tạ Dư Vi đang mải ngắm bóng lưng của người đàn ông ấy thì bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía trước, tim nàng bỗng run lên, vội vàng đáp: "Cha, Dư Vi không mệt....

"Nàng quên mất Tạ Chu Dục võ công cao cường, ánh mắt dò xét không chút che giấu ban nãy của nàng chắc chắn đã bị hắn phát hiện."

Chỉ là phụ thân sinh ra quá đẹp, Dư Vi trước nay chưa từng thấy nam tử nào tuấn mỹ như phụ thân.... nhất thời thất thần."

"Vậy thì tốt rồi, mới chỉ một nén nhang thôi, thời gian vẫn còn sớm."

"Nữ nhi không sợ, dù có đến giờ, nữ nhi cũng muốn ở đây cùng cha."

Tạ Dư Vi nào dám trở về Phủ công chúa một mình trong tình cảnh này.

Trưởng Công chúa Tấn Ninh đang cơn giận dữ, bây giờ nàng về cũng chỉ có thể bị phạt bị mắng.Còn nhà họ Tạ, nếu tổ mẫu biết chuyện hôm nay bắt nguồn từ nàng, thì đối với nàng phân nửa cũng sẽ chẳng có sắc mặt tốt.

Lúc này, nơi an toàn nhất lại chính là bên cạnh Tạ Chu Dục cái người nguy hiểm nhất.Dẫu sao, bất luận là Phủ công chúa hay phủ Tạ thì cả hai đều là những đầm nước sâu không thấy đáy, thoạt nhìn trong veo sáng tỏ, nhưng thực chất lại sâu không lường được.Tạ Chu Dục khẽ cười, gương mặt không khỏi lộ vẻ hài lòng: "Từ đường ẩm lạnh, con là nữ tử không nên ở đây quá lâu."

"Nếu cha không vui, đến giờ, nữ nhi ra ngoài quỳ dưới nắng cũng được."

Hai canh giờ nói lâu không lâu, nói ngắn cũng phải quỳ đến giữa trưa, lúc này chỉ có ở bên Tạ Chu Dục mới tạm thời an toàn.Nghe vậy, Tạ Chu Dục mới liếc mắt ra ngoài sân, nhìn lão ma ma đang đứng thẳng tắp dưới ánh nắng, trong mắt thoáng qua một tia sắc lạnh.Khổng ma ma đứng dưới mặt trời, nhưng từ đường thỉnh thoảng vẫn thổi qua từng cơn gió lạnh, bà ta đã đứng đó gần một nén nhang rồi.

Vậy mà hạ nhân nhà họ Tạ chẳng ai mang ghế hay rót trà mời bà ta cả.Ở phủ Công chúa, ngay cả Trưởng Công chúa Tấn Ninh cũng phải khách khí với bà ta ba phần, thế mà bước chân vào Tạ phủ, người trong phủ lại dám thất lễ đến mức này.Chờ mãi mà chẳng thấy ai đến, lão ma ma càng nghĩ càng bực bội, hừ lạnh một tiếng đầy bất mãn.Tạ Dư Vi nghe động tĩnh giận dữ của lão ma ma bên ngoài, cũng lường trước việc quen sống trong nhung lụa hẳn bà ta đứng không nổi nữa rồi.Bao lâu nay quen sống nhàn hạ trong phủ Công chúa, giờ bỗng dưng bị lạnh nhạt như vậy, e rằng không chỉ tức giận mà còn hận Tạ phủ thấu xương.

Chỉ không biết sau khi trở về, bà ta sẽ mách lẻo với vị trong cung kia ra sao.Nghĩ đến đây, Tạ Dư Vi nhẹ giọng gọi người đàn ông trước mặt: "Phụ thân, ma ma có lẽ đã mệt....

"Câu nói còn chưa dứt, trước mắt nàng bỗng tối sầm lại, bóng dáng gầy gò của Tạ Chu Dục đột ngột đổ thẳng về phía nàng."

Phụ thân!!"

Tiếng kêu kinh hãi của Tạ Dư Vi vừa dứt, nàng đã bị Tạ Chu Dục đè ở dưới thân.

Cơ thể nàng vốn nhỏ nhắn yếu ớt, làm sao chịu nổi sức nặng của một người đàn ông trưởng thành."

Ma ma...

Khổng ma ma...

Phụ thân ngất rồi...

"Lão ma ma bên ngoài hai mắt vô thần đứng trong sân, chẳng hề đáp lại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back