Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,896
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOhgwqdUMnUFpFrw5Jxja3j6ZZi0vVOR8SjCF9CFQAIutqyXic5gLkkYtirIhwim4fzkcMc4lnTrEjIGHSxWK1qh_zHWpJn4hD5-Mq0txrexaUGvLKvXDEO1fgs8zr8ZnmgBjdow9qKnWtyFKgSD0mc=w215-h322-s-no-gm

Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Tác giả: Mộc Thất Thu
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vào năm thứ năm làm ấm giường cho Vĩnh Ninh Hầu. Trước khi chính thê vào cửa, ta cầu xin hắn thả ta ra khỏi phủ.

Hắn chắc chắn rằng ta sẽ không rời đi, lập tức chỉ vào một tên ăn mày bẩn thỉu bắt ta chọn một trong hai.

"Không muốn theo bổn hầu, vậy thì theo hắn đi."

Thấy sắc mặt ta trắng bệch, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

"Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, bổn hầu... sẽ cho ngươi ở lại."

Ta chậm rãi quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước mặt hắn.

"Tạ ơn Hầu gia ban ân."​
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 1: Chương 1



Vào năm thứ năm làm ấm giường cho Vĩnh Ninh Hầu. Trước khi chính thê vào cửa, ta cầu xin hắn thả ta ra khỏi phủ.

Hắn chắc chắn rằng ta sẽ không rời đi, lập tức chỉ vào một tên ăn mày bẩn thỉu bắt ta chọn một trong hai.

"Không muốn theo bổn hầu, vậy thì theo hắn đi."

Thấy sắc mặt ta trắng bệch, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

"Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, bổn hầu... sẽ cho ngươi ở lại."

Ta chậm rãi quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước mặt hắn.

"Tạ ơn Hầu gia ban ân."

1

Ta tên là Sở Sở. Vốn là kỹ nữ ở Di Xuân Lâu. Năm mười sáu tuổi bị Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ mua về, bước vào Hầu phủ kể từ khi ấy.

Dung mạo của Tạ Chỉ cực kỳ tuấn tú. Lông mày như mực vẽ, da trắng như bạch ngọc, lạnh lùng hờ hững tựa như tiên nhân trên trời. Nhưng ai ai cũng biết, Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ chín tuổi g-i-ế-t mẹ, mười ba tuổi c-h-é-m đầu mười người treo trên cổng thành. Mười sáu tuổi kế thừa tước Hầu, hai mươi tuổi quyền khuynh triều dã, lại giữ chức Đại Lý Tự khanh, trước mặt bao nhiêu người trên triều c-h-é-m g-i-ế-t cả đại thần lẫn trung lương.

Là "Diêm Vương sống" khiến người người nghe tiếng đã sợ mất mật. Nói không sợ là giả, nhưng hắn đã mua ta thì ta phải lấy lòng hắn. Đó là quy tắc của Di Xuân Lâu. Mà thứ ta học được nhiều nhất ở Di Xuân Lâu chính là cách câu dẫn đàn ông, làm vừa lòng đàn ông.

Đêm đó, cho dù là người lạnh nhạt như Tạ Chỉ cũng không thể kiềm chế được. Trong phòng gọi nước đến bảy lần mới miễn cưỡng dừng lại.

Nha hoàn, nô bộc trong Hầu phủ thấy hắn sủng ái ta như vậy, nhìn sắc mặt mà đối đãi với ta khác hẳn. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, hắn đối xử với ta cũng chẳng có gì khác biệt. Tuy đêm nào hắn cũng điên loan đảo phượng cùng tan hưng sau khi thỏa mãn lại trở về bộ dạng lạnh lùng đáng sợ như thường ngày.

Để lại một bát thuốc t-r-á-n-h t-h-a-i rồi nghênh ngang bỏ đi. Ngày nào cũng sẽ như vậy.

Trong những gia tộc quyền quý này, thuộc hạ luôn là những kẻ giỏi nhất trong việc xem xét tình thế, gió thổi chiều nào theo chiều ấy. Bọn họ thấy tính tình ta mềm yếu, lại thấy Tạ Chỉ thậm chí còn không cho ta một danh phận thông phòng thì bắt đầu khinh mạn ta.

Chi phí ăn mặc đều là đồ bỏ đi, canh thừa thức nguội cũng là chuyện thường ngày. Còn có những tì nữ kiêu ngạo thường xuyên trừng mắt nhìn ta. Âm thầm mỉa mai ta xuất thân là kỹ nữ, trời sinh lẳng lơ, không biết xấu hổ.

Ta nhìn thấy hết trong mắt nhưng không để tâm. Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Di Xuân Lâu, có chuyện bẩn thỉu hay lời cay nghiệt nào mà chưa từng gặp qua. Nói ta lẳng lơ, ta cứ coi như bọn họ đang khen ta vậy. Nhưng ta không ngờ, nha hoàn kia lại cả gan nhốt ta trong nhà kho, thay ta đi thị tẩm. Nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lý.

Tạ Chỉ, người này có dung mạo như ngọc, tuy ít nói nhưng đối với nô bộc trong phủ cũng không quá hà khắc. Những ngày qua, hắn không giống "Diêm Vương sống" trong lời đồn, mà giống như một vị Phật Di Lặc lạnh lùng.

Nha hoàn thay thế ta tên là Bích Hà, dung mạo cũng không tồi. Là người hầu sinh ra trong phủ, ngày thường luôn tự hào trước mặt ta về thân phận nữ tử xuất thân trong sạch đàng hoàng của mình.

Nàng ta vốn đã có nét quyến rũ, hôm nay lại mặc váy của ta, trang điểm một chút lại càng thêm xinh đẹp hơn ta đến ba phần. Cùng là trèo lên giường, ta là kỹ nữ còn trèo được, sao nàng ta lại thể không trèo.

Ta dựa vào đống củi, trong lòng dần thả lỏng.

Như thế cũng tốt, hôm nay coi như ta được nghỉ ngơi.

2.

Nhưng vừa nhắm mắt, cửa nhà kho lập tức bị đạp tung. Toàn thân Tạ Chỉ âm u, ánh mắt đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm.

Ta giật mình: "Hầu gia..."

Hắn không nói không rằng mà bế ta lên, phi thật nhanh ra ngoài. Đến sân, ta mới phát hiện có gì đó không đúng. Ngoài viện, người người quỳ rạp đầy đất. Trước cửa, Bích Hà nằm sấp, thân thể không mảnh vải che thân, sau lưng đã sớm da tróc thịt bong.

Thậm chí Tạ Chỉ còn không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, nhưng khi sắp bước vào nhà thì thân hình khựng lại. Không biết từ lúc nào, Bích Hà đã túm chặt lấy vạt áo hắn, khàn giọng cầu xin.

"Hầu gia! Nô tỳ biết sai rồi... Xin Hầu gia tha mạng..."

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, bàn tay Bích Hà đã bị Tạ Chỉ chém đứt, rơi xuống đất.

"Ban c-h-ế-t."

Tạ Chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái rồi ôm ta lách mình vào nhà. Cánh cửa "kẽo kẹt" đóng lại, tiếng kêu gào thảm thiết của Bích Hà càng thêm xé ruột xé gan.

Ta run rẩy. Ta không ngờ hắn lại đối xử với Bích Hà như vậy. Nàng ta cũng chỉ vì tranh giành nam nhân mà dùng chút thủ đoạn. Chuyện này ở Di Xuân Lâu là chuyện quá đỗi bình thường. Nếu hắn không thích, vậy đuổi đi là được rồi. Cớ sao... Cớ sao lại muốn lấy mạng nàng ta?

Mặt mày ta tái mét, muốn nói điều gì đó nhưng hơi thở của nam nhân bên cạnh bỗng trở nên gấp gáp, dường như đã không thể nhịn được nữa. Đầu óc bắt đầu choáng váng, ta bị hắn giữ chặt eo, chỉ cảm thấy thân thể hắn nóng như lửa đốt. Cơn đau gần như lan ra khắp toàn thân trong nháy mắt. Ta khẽ run rẩy. Hắn chưa từng như vậy...

Ngây người trong chốc lát, ta mới bừng tỉnh thì ra hắn bị hạ thuốc. Lần này mãnh liệt hơn trước, nóng bỏng như muốn hòa tan ta vào trong xương cốt hắn. Trong phòng tiếng th* d*c liên hồi, mà chỉ cách một cánh cửa bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết đến chói tai. Ta run rẩy dữ dội hơn, bất giác cầu xin hắn.

"Hầu gia... Bên ngoài..."

Bàn tay trên eo ta bỗng siết chặt hơn, bên tai truyền đến giọng nam trầm khàn.

"Không được phân tâm."

Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, ta cắn chặt môi khô khốc, không dám lên tiếng nữa. Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng gọi nhỏ bên ngoài cửa.

"Bẩm Hầu gia... Người tắt thở rồi."

Khi cánh cửa lại mở ra, Bích Hà đã c-h-ế-t. Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mặt, mấy kẻ nhát gan trong viện đã sớm ngất xỉu. Tạ Chỉ khẽ nhướng mi, thản nhiên nói:

"Kéo ra cho chó ăn."

Ta ngồi trên giường, trong lồng ngực buồn nôn đến sôi sục. Đợi người trong viện tản đi hết, ta không nhịn được nữa. "Ọe" một tiếng, ta nôn hết chua nước trong dạ dày.
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 2: Chương 2



3.

Đêm xuống, trời đổ cơn mưa nhỏ.

Trong phòng ẩm ướt nhớp nháp, ta thấy ngực khó thở, chỉ cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Ta sợ hãi vô cùng, chợt nhớ lại nhiều năm trước đây, cũng một ngày mưa như thế này.

Người con gái nằm gục trong vũng máu. Nàng tên Tử Yên, bị cha mẹ bán vào Di Xuân Lâu. Nàng rất thông minh, giả vờ ngoan ngoãn, tìm cơ hội bỏ trốn. Nàng cũng rất ngốc, lại tưởng mình thật sự có thể trốn thoát khỏi nơi này. Khi nàng bị bắt trở lại, khóe môi của Tần ma ma vẫn còn vương nụ cười.

Mụ ta nói: "Phạm lỗi thì phải phạt, đó là quy củ của Di Xuân Lâu."

Mấy tên sai vặt như sói rình mồi, nhanh chóng xé toạc quần áo của Tử Yên rồi đè nàng xuống. Chúng ta cũng như thế này, từng người quỳ trên đất mà nhìn. Thủ đoạn của Tần ma ma tàn độc, mụ ta không lấy mạng người nhưng lại thích hành hạ tinh thần người khác.

Mụ ta muốn Tử Yên sống không bằng chết nhưng lại không cho nàng chạm ngưỡng cái chết. Mụ ta muốn chúng ta biết rằng bỏ trốn sẽ có kết cục như vậy. Người người ở Di Xuân Lâu đều nơm nớp lo sợ, ta cũng vậy. Nhưng ta không sợ chết, xông lên, vừa khóc vừa cầu xin mụ ta.

"Tỷ tỷ... tỷ hãy xin lỗi Tần ma ma đi..."

Nào ngờ, thừa lúc ta sơ hở, nàng t rút cây trâm trên đầu ta, đâm thẳng vào cổ họng mình. Màu máu đỏ tươi, nóng hổi phun ra, nhuộm đỏ cả mắt ta. Ta cứ thế ngây người nhìn nàng ta tắt thở ngay trước mắt.

Tần ma ma quả thực rất tức giận vì Tử Yên chết quá dứt khoát. Mụ ta phạt ta không được ăn uống, bắt ta quỳ ba ngày ba đêm. Mụ ta mân mê móng tay được sơn đỏ chót, thản nhiên hỏi:

“Sở Sở, ngươi có nhận phạt không?”

Ta bưng bát nước đầy, cả người run rẩy.

“Sở Sở nhận phạt.”

Năm đó ta chỉ mới tám, chín tuổi, ai cũng nghĩ cái chết của Tử Yên là do ta vô tình gây ra. Nhưng chẳng ai biết, trước khi bỏ trốn, Tử Yên đã hỏi ta có muốn rời khỏi đây không. Cũng chẳng ai biết, ta đã giúp nàng, ta cố ý chỉ về hướng ngược lại với hướng nàng chạy, báo cho mọi người cùng biết. Càng không ai biết, khi bị người ta đè xuống, môi nàng mấp máy, ánh mắt lại nhìn về phía ta. Nàng nói, cầu xin ta hãy đến giết nàng đi.

Nàng muốn chết, còn ta thì muốn sống. Ta không thích Di Xuân Lâu, càng không thích học những thứ như lấy lòng đàn ông, tìm mọi cách câu dẫn đàn ông. Nhưng ta biết nếu ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không bị đánh. Ta biết nếu răm rắp nghe theo thì sẽ có cơm ăn. Ta biết nếu vâng mệnh cẩn thận thì sẽ không bị người ta lăng nhục, hành hạ.

So với cái chết, ta thấy sống nhục nhã thế này cũng không sao.. Vì vậy, ta gắng gượng từ ngày này qua ngày khác. Ta học đàn, học hát, học quyến rũ đàn ông, cái gì ta cũng nổi trội. Ta trở thành người được Tần ma ma cưng chiều nhất. Rồi lại được Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ để mắt tới, trở thành người khiến mụ ta đắc ý nhất.

Họ rất giống nhau, họ nắm trong tay quyền lực, b*p ch*t người ta dễ như b*p ch*t một con kiến. Họ định đoạt sống chết của người khác chỉ bằng ý muốn của mình. Họ không thích người nào trái ý mình. Tần ma ma là vậy, Tạ Chỉ lại càng là như thế. Chỉ khác là ở Di Xuân Lâu, Tần ma ma cần dựa vào chúng ta để kiếm tiền. Ta chỉ cần giả vờ nghe lời, làm ra vẻ ngoan ngoãn là được.

Còn Tạ Chỉ, hắn xem mạng người như cỏ rác, hắn túng dục nhưng lại không đa tình. Ta đối với hắn, chỉ dựa vào sở thích của hắn. Nhưng thân xác này của ta rồi cũng sẽ có lúc già nua, nhan sắc phai tàn.

Đến lúc đó, ta biết phải làm sao?

4.

Sau ngày hôm đó, cả phủ trên dưới đều nơm nớp lo sợ. Ta cũng vậy, nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi. Hắn tham lam thân xác này của ta, ta sẽ lợi dụng thân xác này để chiếm một chút vị trí trong lòng hắn. Nếu sau này ta phạm lỗi gì cũng có thể giữ được mạng nhỏ.

Ta không còn giả tạo, không còn giữ khoảng cách với hắn nữa. Vừa cẩn thận từng li từng tí, vừa âm thầm ghi nhớ tất cả thói quen, sở thích của hắn. Mùa đông, nghe hắn ho nhẹ hai tiếng, liền bưng cho hắn một chén canh lê ấm. Xuân đến, mưa xuân rả rích, ta liền cầm ô đứng ở cửa chờ hắn về nhà. Mùa hè nóng bức, biết hắn thích mát, ta tự tay làm thạch trái cây cho hắn ăn. Mùa thu, hái những bông hoa quế vàng nhỏ, để hương thơm lan tỏa khắp phòng.

Ngày qua ngày hầu hạ Tạ Chỉ như tổ tông, tìm mọi cách lấy lòng hắn, cứ như ta thật lòng yêu hắn đến chết đi sống lại. Ban đầu, ánh mắt hắn sâu thẳm, không nhìn ra vui buồn. Nhưng sau đó, trong sự im lặng ấy, ta cũng nhận ra sự hài lòng của hắn.

Có khi hắn còn chuyển công việc đến phòng ta để xử lý, ta liền mỉm cười hầu hạ bút mực bên cạnh. Thấy chuyện gì không quan trọng cũng có thể xen vào một câu. Hắn thấy ta nói đâu ra đấy, trong mắt cũng khó giấu nổi vẻ kinh ngạc. Ta mặt ngoài đỏ ửng, trong lòng lại thấy buồn cười.

Vẫn là Tần ma ma có tầm nhìn xa, mụ ta nói với đàn ông nếu chỉ nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì quá hời hợt. Phải để hắn ta thấy bất ngờ, thấy được sự khác biệt thì mới có thể giữ được cảm giác mới mẻ.

Vì vậy cầm kỳ thi họa, thơ ca nhạc phú, cho đến cả việc nhà, ta cũng đều tinh thông. Sau đó, sắc mặt của hắn lúc nhìn ta cuối cùng cũng khá hơn một chút. Khi vui vẻ cũng sẽ thưởng cho ta ít vàng bạc châu báu gì đó rất quý giá. Nhưng ta không quá ham mê tiền tài.

Năm năm thoắt cái trôi qua. Bên cạnh hắn cũng chỉ có một mình ta, đối với ta coi như cũng là khác biệt. Ai ai cũng biết, bên cạnh Vĩnh Ninh Hầu Tạ Chỉ có một kỹ nữ rất được sủng ái.

Có người còn nói kỹ nữ kia yêu Tạ Chỉ tha thiết, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tạ Chỉ, tuyệt đối không mượn tay người khác. Ta nghe vậy chỉ mỉm cười cho qua, giữa ta và Tạ Chỉ chẳng thể nói là yêu đương gì.

Mà giống như là chủ tớ.
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 3: Chương 3



5.

Những ngày ở Hầu phủ coi như thuận buồm xuôi gió. Nhưng hôm đó, khi ta đang ở ngoài lựa chọn trang sức lại bị một tiểu thư mặt hoa da phấn tát một cái thẳng vào mặt. Mấy năm nay ta đi theo Tạ Chỉ, cũng nhiễm phải vài phần tính khí của hắn. Tự nhiên không phải kẻ chịu thiệt.

Đang định đánh trả, lại nghe thấy mấy chữ “Định Viễn Hầu Tạ Chỉ”, “tiểu thư tướng phủ”, “đính thân”.

Ta sững người: “Ngươi nói gì, nói lại lần nữa?”

Tiểu thư kia càng đắc ý, giễu cợt nói: “Ta nói ta là đích nữ của tướng phủ, tên là Tô Tầm Nguyệt, không bao lâu nữa sẽ thành hôn với Định Viễn Hầu Tạ Chỉ. Đồ hồ ly tinh ti tiện, không biết xấu hổ… còn không mau cút khỏi Hầu phủ, chẳng lẽ còn muốn Tạ ca ca đuổi ngươi đi sao!”

Mắt ta sáng lên: “Hắn muốn thành hôn? Thật sự muốn đuổi ta đi?”

Sau khi được Tô Tầm Nguyệt khẳng định lại lần nữa, ta vứt trang sức xuống rồi hớn hở chạy về nhà. Tô Tầm Nguyệt nhìn bóng lưng ta, cau mày, bực bội nói:

“Nàng ta chắc là điên rồi, sao lại trông vui vẻ như vậy?”

Về phủ, ta mới đè nén được trái tim đang kích động. Hắn đã muốn thành hôn với tiểu thư tướng phủ, vậy ta có thể rời đi rồi phải không?

Ta nghe nói tướng gia rất thương con gái, ông ta chắc chắn sẽ không để con gái mình chịu uất ức. Như vậy, Tạ Chỉ sẽ không thể dung túng ta ở lại Hầu phủ được nữa.

Năm năm nay, ta hầu hạ hắn cũng coi như tận tâm tận lực, hắn hẳn là sẽ bằng lòng để ta đi. Những thứ quý giá kia ta cũng không cần, chỉ cần chút tiền phòng thân là được. Sau này ta sẽ làm một nông phụ, hoặc là đi khắp nơi xem xem, xem ta còn có thể làm gì. Chỉ là không cần phải sống dưới ánh mắt của người khác nữa là đã thấy tốt quá rồi.

Càng nghĩ càng vui vẻ, thấy trời còn sớm, ta liền một mình đến phòng bếp nhỏ. Muốn làm chút rượu ngon món ngon, chờ Tạ Chỉ về ăn uống no say. Ta cũng dễ bề xin một ân điển.

6.

Đêm xuống, Tạ Chỉ đạp ánh trăng trở về.

Từ xa ta đã nhìn thấy hắn, mỉm cười vẫy tay, ân cần hầu hạ hắn ngồi xuống. Mắt hắn đen nhánh, ánh mắt rơi trên mặt ta, vô tình nhíu mày. Ta thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, liền càng thêm cẩn thận ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho hắn. Muốn hắn vui vẻ một chút, lời nói cũng nhiều hơn trước.

“Hầu gia, hôm nay các món ăn đều là do ta tự tay làm, ngài nếm thử đi.”

“Món này cũng vậy, đậu phụ là ta tự tay xay…”

"Hầu gia, rượu này ủ từ mấy tháng trước, hôm nay đào lên nếm thử thấy vừa ngon..."

Quả nhiên, lông mày hắn giãn ra đôi chút, nhìn kỹ thì thấy khóe môi còn khẽ nhếch lên.

Chốc lát sau, hắn ăn uống no say. Lại hiếm khi nắm lấy tay ta mà v**t v*. Thấy hắn xem chừng tâm trạng đã tốt hơn nhiều, ta bèn ngập ngừng mở lời.

"Hầu gia... Sở Sở nghe nói, nghe nói Hầu gia sắp định thân với tiểu thư tướng phủ..."

Ánh mắt phượng của hắn hơi nheo lại, bàn tay nắm tay ta siết chặt hơn, tay còn lại lại v**t v* gò má ta.

"Ngươi không cần..."

"Sở Sở muốn cầu xin Hầu gia, cho Sở Sở rời khỏi phủ."

Không đợi hắn nói hết câu, lời trong miệng ta đã tuôn ra. Vừa dứt lời, đã thấy tay Tạ Chỉ khựng lại, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng lên tiếng.

"Ngươi không cần lo lắng về Tô Tầm Nguyệt, bản hầu sẽ bảo vệ ngươi."

Ta vốn giỏi nhìn sắc mặt người khác nhưng lúc này lại như bị niềm vui có thể rời khỏi nơi này làm choáng váng đầu óc. Cứ thế không nhận ra hàm ý trong lời nói của hắn, chỉ vội vàng quỳ xuống.

"Hầu gia... Sở Sở tự biết thân phận thấp hèn, không dám ở lại bên cạnh Hầu gia. Nếu sau này khiến Hầu gia và phu nhân bất hòa, chính là lỗi của Sở Sở, chi bằng... chi bằng xin Hầu gia cho Sở Sở rời đi."

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt hắn như thanh đao xoáy thẳng vào ta. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.

"Vậy ra, hôm nay ngươi làm những điều này là muốn rời khỏi bản hầu."

Lưng ta lạnh toát mồ hôi: "Đương... đương nhiên không phải... chỉ là Hầu gia sắp thành thân rồi, sau này bên cạnh sẽ có phu nhân bầu bạn, lúc này Sở Sở rời đi mới là phải đạo."

Ta không hiểu, ta đã ngoan ngoãn như vậy, đáng lẽ hắn phải vui mừng mới đúng, sao lại tức giận.

Có chút uất ức nói: "Hầu gia, Sở Sở theo Hầu gia năm năm, không có công lao cũng có khổ lao. Sau này bên cạnh Hầu gia có phu nhân rồi, Sở Sở biết phải làm sao..."

Hắn cúi đầu nhìn ta, khẽ nhếch môi: "Bản hầu... sẽ cho ngươi vị trí trắc thất."

Mặt ta trắng bệch, cứng đờ tại chỗ: "Cái gì..."

Vị trí trắc thất, nếu là người khác hẳn là rất vui mừng. Nhưng ta chỉ cảm thấy như vậy chẳng phải cả đời này ta đều bị giam cầm ở đây, chẳng phải... phải diễn kịch cả đời này sao. Ta siết chặt đầu ngón tay, cắn môi nói.

"Hầu gia, Sở Sở chỉ là kỹ nữ, sao xứng với vị trí trắc thất."

Hắn thản nhiên bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.

"Bản hầu nói ngươi xứng thì là xứng."

"Nhưng Sở Sở muốn rời khỏi phủ."

Ta cúi đầu, quỳ xuống dập đầu trước mặt hắn. Âm thanh trên đỉnh đầu lạnh lẽo, xen lẫn một tia giận dữ.

"Ồ? Vậy ra là ngươi không muốn?"

Ta vùi đầu thấp hơn: "Vâng, Sở Sở không muốn."

Ta biết ta không nên cãi lời hắn như vậy, nhưng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để ta rời khỏi Hầu phủ. Nếu hắn thương xót ta những ngày trước, nếu...

Choang một tiếng, mảnh vỡ chén trà văng tung tóe, những mảnh vỡ văng lên làm xước mặt ta. Giây tiếp theo, Tạ Chỉ hung hăng bóp chặt mặt ta, ép ta ngẩng đầu nhìn hắn.

"Bản hầu đã nhường ngươi mãi rồi, Sở Sở, đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 4: Chương 4



Cả người ta run rẩy nhưng không biết lấy đâu ra can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Đối với Hầu gia, ta chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi làm ấm giường, phải không?

“Năm năm, ngay cả thân phận thông phòng, Hầu gia cũng chưa từng ban cho ta, vậy mà tiểu thư tướng phủ vừa vào cửa, người lại muốn ban cho ta vị trí trắc thất. Hầu gia, ta không phải kẻ ngốc, người trốn tránh hôn sự này không được thì lấy ta ra làm vật chắn. Nhưng nếu muốn tìm vật chắn, người chọn ai cũng được, cớ sao lại chọn Sở Sở?”

"Hầu gia cớ sao không thể xem như năm năm qua ta tận tâm hầu hạ mà trả lại cho ta sự tự do!"

Ánh mắt hắn như có lửa giận ngút trời, rút roi mềm bên hông ra quất mạnh vào người ta. Một roi xuống, lưng ta đã rách da nứt thịt.

Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Không biết trời cao đất dày, xem ra bình thường bổn hầu quá nuông chiều ngươi!"

Nuông chiều? Chẳng qua chỉ là trước kia ta khéo lấy lòng mà thôi. Ta vẫn luôn mong có một ngày hắn sẽ thả ta ra khỏi phủ. Nhưng giờ xem ra, e là không thể rồi. Ta thở dài một hơi, cười nhạt.

"Hầu gia làm khó người ta như vậy... chẳng lẽ... đã phải lòng ta, phải lòng một ả kỹ nữ rồi sao…”

"Nhưng dù người là Hầu gia, cũng nên biết nam nữ h**n **... vốn dĩ là phải đôi bên bằng lòng..."

Hắn gần như bị ta chọc giận, roi trong tay vung lên lại vung xuống.

"Ngươi là cái thá gì mà bổn hầu lại phải lòng ngươi?"

Máu trào lên cổ họng, trong khoảnh khắc miệng ta đầy máu tươi. Ba roi đã đủ lấy mạng ta nhưng ta vẫn cứng đầu không chịu cầu xin hắn. Hắn dường như tức giận đến cực điểm, ném roi mềm, đưa tay bóp cổ ta, hai mắt đỏ ngầu.

"Được, bổn hầu muốn xem, rời khỏi bổn hầu, ngươi sống hay chết!"

Nói xong, hắn xách ta như xách một con mèo ra ngoài. Trước cửa Hầu phủ, không biết từ bao giờ đã có một tên ăn mày nằm đó, trên người nồng nặc mùi hôi thối. Hắn tiện tay ném ta xuống trước mặt tên đó, lạnh lùng nói:

"Tự cam đọa lạc, đã không muốn theo bổn hầu thì theo hắn đi."

Tên ăn mày tóc tai bù xù không nhìn rõ mặt, quần áo rách rưới, bẩn thỉu, bốc ra mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn. Thấy mặt ta trắng bệch vì sợ hãi, khóe môi Tạ Chỉ khẽ nhếch lên, đáy mắt mang theo vẻ hung ác.

"Sở Sở, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin bổn hầu, bổn hầu... sẽ cho ngươi ở lại."

Ta im lặng một lúc, chậm rãi chống người dậy quỳ xuống. Dập đầu thật mạnh về phía Tạ Chỉ: "Tạ ơn Hầu gia ban thưởng."

Hắn không ngờ ta lại thà chọn một tên ăn mày chứ không muốn ở lại bên cạnh hắn. Gân xanh trên trán hắn nổi lên, trừng mắt nhìn ta.

"Không có lệnh của bổn hầu, ai cũng không được cứu nàng ta!"

Nói xong, hắn liền sai người đóng cửa Hầu phủ, tức giận bỏ đi.

7.

Tên ăn mày dường như không thể chờ đợi được mà ghé sát mặt vào ta. Hơi thở nặng nề, hôi thối phả vào mũi ta. Ta muốn đẩy hắn ra nhưng không còn chút sức lực nào. Cả người đau đớn như lửa đốt, cuối cùng không chịu nổi nữa, mắt tối sầm lại.

Trước khi nhắm mắt, ta không khỏi tự giễu. Sở Sở à Sở Sở, ngươi luôn nhẫn nhục chịu đựng, hôm nay là làm sao vậy?

Khi mở mắt ra, ta đang nằm trên một chiếc giường gỗ, đã được thay một bộ quần áo khác. Cánh cửa "kẽo kẹt" mở ra, tên ăn mày tóc tai bù xù đi thẳng về phía ta. Ta không nhìn rõ mặt hắn, nhanh chóng rút cây trâm bạc trên đầu xuống, chống người dậy, cảnh giác chỉ vào hắn.

Hắn dừng bước, lại thật sự không tiến lên, chỉ đưa cái bát trong tay về phía ta.

"Cô nương, uống thuốc."

Giọng nói trầm ấm lại mang theo một chút ấm áp. Ta khẽ nhíu mày, nhưng cây trâm trong tay vẫn không buông xuống. Thấy ta như vậy, hắn dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng giải thích.

"Cô nương đừng sợ, y phục của cô nương không phải tại hạ thay."

Hình như sợ ta không tin, hắn quay ra ngoài kéo một phụ nhân vào.

"Y phục của cô nương là do bà cụ câm thay."

Giọng hắn lại có chút ngượng ngùng: "Việc này thật khó giải thích, bà cụ không nói được, nhưng xin cô nương tin tưởng tại hạ..."

Khuôn mặt người phụ nữ đầy sẹo trông rất đáng sợ, nhưng khi nhìn thấy ta, ánh mắt bà lại sáng lên. Bất chợt bà lao thẳng về phía ta. Sắc mặt ta càng thêm trắng bệch, phía sau đã không còn đường lui, chỉ có thể nắm chặt cây trâm trong tay.

Người đàn ông kia vội vàng nói:

"Cô nương đừng làm bà ấy bị thương, bà cụ không có ác ý, chỉ muốn cô nương uống thuốc!"

Tay ta khựng lại, thấy người phụ nữ quả nhiên đang lo lắng bưng bát thuốc, miệng "ư ư a a" thúc giục ta uống. Ta ngẩn người nhìn bát thuốc đen sì, mùi thuốc thoang thoảng từ lưng bay đến mũi. Lúc này mới phát hiện vết thương đã không còn nóng rát như trước.

Bà cụ thấy ta ngây người, vỗ vỗ tay ta, hình như muốn ta đừng sợ. Rồi lại chạy đến trước mặt người đàn ông, vội vàng dùng tay ra hiệu điều gì đó. Ta nhìn bộ dạng kỳ lạ của hai người, lại nhìn bát thuốc trong tay. Trong lòng bỗng dưng yên ổn, bưng bát thuốc uống cạn.

Ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đang rửa mặt bên chậu nước, bà cụ chỉ chỗ nào hắn liền lau chỗ đó. Chỉ trong chốc lát, hắn đã rửa sạch lớp bùn đất trên mặt, tóc trên trán được buộc gọn gàng bằng một dải lụa màu sắc đơn giản, lộ ra dung mạo thật sự.

Khuôn mặt hắn vốn thanh tú, lông mày mang theo vẻ anh khí. Thấy ta nhìn hắn chằm chằm, hắn cười ngượng ngùng. Khi cười, trên má hắn hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ, so với tên ăn mày hôi hám ban nãy quả thật khác một trời một vực.

"Xin lỗi cô nương, ta không nhìn thấy dung mạo của mình, không ngờ lại đáng sợ như vậy.

"Tại hạ là Tề Ngọc, là một linh y."

Linh y?

Là người mang hòm thuốc, tay lắc chuông, đi khắp nơi chữa bệnh cứu người sao? Thảo nào hôm đó trước khi bất tỉnh, ta nghe thấy tiếng chuông leng keng mơ hồ.

Nhưng sao hắn lại nằm ở cửa Hầu phủ với bộ dạng ăn mày? Hình như hắn biết ta muốn hỏi gì, khóe miệng nở một nụ cười chua xót.

"Ta cứ ngỡ Sở Sở cô nương là muội muội thất lạc của ta, Tề Sở."
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 5: Chương 5



8

Muội muội của Tề Ngọc bị bắt cóc ngay trước mắt mẹ hắn. Chợ đông người, chỉ trong chớp mắt đã bị bọn buôn người bắt mất. Báo quan, quan phủ lại qua loa vài lần lấy lệ rồi thôi.

Muội muội hắn khi đó mới năm tuổi.

Mẹ hắn không chịu nổi cú sốc mất con: "Đều tại ta, nếu ta không buông tay..."

Bà ngày ngày tự trách, cuối cùng u uất mà chết. Cha hắn vốn mở một y quán, sau khi mẹ hắn mất, ông đóng cửa y quán, đưa Tề Ngọc đi khắp nơi tìm con gái. Nhưng tìm người cũng cần kế sinh nhai nên ông trở thành lang y rong ruổi hết chỗ này đến chỗ khác.

Cõng hòm thuốc đi khắp nơi, kiếm chút tiền khám bệnh. Gặp nhà nghèo khó, ông liền không lấy tiền, chỉ mong họ để ý tin tức về con gái mình. Đáng tiếc trời cao không có mắt, người tốt như vậy lại đoản mệnh. Vất vả hai mươi năm, trong những lần thất vọng triền miên, ông kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, không gánh vác nổi nữa.

Mới ngoài bốn mươi, đang độ tráng niên, vậy mà đã rời bỏ cõi đời. Trước khi chết, cha hắn nắm chặt tay Tề Ngọc, trút hơi thở cuối cùng trong uất hận.

"Tề Ngọc... tìm muội muội con... nhất định phải tìm được muội muội con..."

Sau đó, Tề Ngọc nối nghiệp cha, học nghề lang y, vừa chữa bệnh cứu người vừa tiếp tục tìm kiếm muội muội. Cuối cùng, mọi manh mối đều chỉ về Di Xuân Lâu. Khi ấy, Tề Ngọc đang ở Ích Châu, nghe tin tức về muội muội, hắn mất ăn mất ngủ ba ngày ba đêm liền chạy tới kinh thành.

Hắn sợ đến muộn một bước lại thành uổng công vô ích. Đến Di Xuân Lâu, người báo tin chỉ nói ở đây quả thật có một cô nương tên Sở Sở, năm năm trước đã vào Hầu phủ. Hắn lại tức tốc chạy đến Hầu phủ, mới tiều tụy ra nông nỗi này. Cũng nhờ vậy, hắn mới tình cờ cứu được ta.

Nghe xong, lòng ta ngổn ngang trăm mối. Ở Di Xuân Lâu, chưa từng có ai tìm hiểu lai lịch của một kỹ nữ. Sự việc mất tích của muội muội hắn đã khiến một gia đình tan nát. Những cô nương không rõ lai lịch ở Di Xuân Lâu đâu chỉ vài chục người. Ta không dám nghĩ sâu thêm.

Tề Ngọc nói xong liền nhìn ta chằm chằm, ánh mắt mang theo vài phần hy vọng.

"Sở Sở cô nương, không biết ở Di Xuân Lâu còn cô nương nào khác tên Sở Sở không?"

Ta ngước mắt, chạm phải ánh nhìn của hắn, lòng dâng lên một tia không đành. Im lặng một lúc, ta khẽ lắc đầu. Chỉ dựa vào cái tên "Sở Sở" mà tìm người, e rằng không được. Các cô nương vào Di Xuân Lâu, Tần ma ma đều sẽ đặt lại tên cho chúng ta.

Ánh mắt hắn hơi tối lại rồi nói tiếp: "Vậy ở Di Xuân Lâu có cô nương nào trạc tuổi cô nương hoặc lớn hơn vài tuổi không? À, muội muội ta có một nốt ruồi son sau tai!"

Ta mím môi, suy nghĩ cẩn thận.

"Trạc tuổi ta, ít nhất cũng phải trăm người. Trừ những người bị người nhà bán vào thì cũng còn ba bốn chục người.”

"Trong số ba bốn chục người này, có người vẫn ở Di Xuân Lâu, có người đã được các vị quan lớn quý nhân mua rồi, đưa đến nơi khác cũng có.”

"Còn nốt ruồi son sau tai mà ngươi nói, trước giờ ta thật sự không để ý..."

Vẻ mặt hắn lộ rõ thất vọng, hai vai cũng chùng xuống.

Ta trầm ngâm một lát rồi hỏi hắn: "Ngươi có giấy bút không?"

Hắn ngẩn người, vội vàng lấy giấy bút từ trong hòm thuốc ra. Ta mở tờ giấy, vừa nghĩ vừa viết, đầu bút sột soạt trên giấy. Không bao lâu, trên giấy đã chi chít tên người. Ánh mắt ta lướt qua lướt lại trên tờ giấy, đến khi chắc chắn không còn sót ai mới dám dừng bút.

Ngước mắt nhìn Tề Ngọc: "Ngươi lại đây."

Mắt Tề Ngọc sáng lên, vội vàng bước đến bên ta.

Ta cầm bút nhẹ nhàng gạch bỏ: "Những người này trạc tuổi ta, ta chắc chắn họ đều có gia đình, loại trừ.”

"Vài người này ta quen biết, ta chắc chắn sau tai họ không có nốt ruồi son, cũng loại trừ."

Tên trên giấy bị gạch bỏ kha khá, ta đếm sơ, còn lại khoảng hai mươi người. Có người chắc vẫn còn ở Di Xuân Lâu, cũng có người đã bị mua đi nơi khác.

Ta khẽ nhíu mày: "E rằng vẫn phải mất chút thời gian."

Tề Ngọc nở nụ cười, trên mặt là niềm vui không thể kìm nén.

"Trước đây mò kim đáy biển, giờ trong hai mươi người này nhất định có một người là muội muội ta, nếu ta nhanh chân một chút, có lẽ sẽ sớm được đoàn tụ với muội muội!"

Nói xong, hắn cung kính cúi đầu với ta.

"Tất cả là nhờ Sở Sở cô nương, Tề Ngọc xin đa tạ cô nương."

Ta không dám nhận lễ của hắn: "Ta còn chưa tạ ơn ngươi cứu mạng, việc này chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi."

Hắn cẩn thận cất tờ giấy đi, dường như nghĩ đến điều gì đó.

"Cô nương, cô còn nhớ nhà mình ở đâu không? Chờ vết thương đỡ hơn, cô có muốn về nhà không?"

Ta khẽ sững người rồi lắc đầu. Từ khi bắt đầu có kí ức, ta đã ở Di Xuân Lâu, ta không biết mình còn nhà hay không. Hắn ngập ngừng một chút, khi mở miệng lần nữa, giọng nói có chút trầm thấp.

"Biết đâu người nhà của cô nương cũng giống như chúng ta, đang vất vả tìm kiếm cô thì sao."

Ta khẽ hé môi, trong lòng dâng lên một chút hy vọng. Người nhà của ta, cũng sẽ như bọn họ sao? Trước đây ở Di Xuân Lâu, ta đã từng nghĩ mình bị bỏ rơi, nghĩ mình bị cha mẹ bán đi. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, cha mẹ huynh đệ tỷ muội ta có thể đang khổ sở tìm kiếm ta ở một nơi nào đó mà ta không biết.

Tề Ngọc nhìn ta chằm chằm, trong mắt tràn đầy ánh sáng khác lạ.

"Cô nương, hay là cứ ở lại đây..."

Ta bỗng sững người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.

Tai hắn bỗng nhiên đỏ ửng lên: "Cô nương đừng hiểu lầm, đây là nhà của bà cụ... Bên ngoài còn một gian nhà, ta..."

Giọng hắn có chút bối rối nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.

"Ta chỉ nghĩ, chờ ta tìm được muội muội…”

"Sẽ giúp Sở Sở cô nương tìm người nhà."
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 6: Chương 6



9.

Ta chưa từng gặp người đàn ông nào giống như Tề Ngọc. Nghe người trong xóm kể lại, ta được Tề Ngọc cõng về. Thôn Hạnh Hoa là một thôn xóm ở ngoại ô kinh thành, đi bộ cũng mất một ngày một đêm.

Ta hôn mê năm ngày, hắn liền không biết mệt mỏi chăm sóc ta năm ngày. Vết thương roi trên lưng rất sâu, dù đã lành lại nhưng vẫn để lại sẹo. Ta không mấy để tâm, hiện giờ ta không dựa vào nhan sắc để kiếm sống, cần làn da đẹp để làm gì. Thế nhưng hắn lại lặn lội lên mấy ngọn núi tìm thuốc thảo, không biết mệt mỏi dặn dò ta bôi thuốc.

Hắn nói thân thể là của mình, bảo ta phải biết quý trọng bản thân. Ta sống hai mươi lăm năm, chưa từng có ai bảo ta phải quý trọng bản thân. Ta chỉ biết nếu ta muốn thứ gì, thì phải dùng thân thể này để đổi lấy.

Ở Di Xuân Lâu, ta muốn sống tốt nên cái gì cũng cố gắng làm tốt nhất thì Tần ma ma mới cung phụng, chiều chuộng ta.

Ở Hầu phủ, ta muốn sống sót nên ta khúm núm hầu hạ Tạ Chỉ, khi hắn vui vẻ thì ban thưởng cho ta vài thứ đồ chơi. Khi hắn không vui thì lạnh nhạt với ta, khiến ta lo lắng như ngồi trên đống lửa.

Tần ma ma coi thân thể ta như cây hái ra tiền. Tạ Chỉ càng coi ta như món đồ chơi để thỏa mãn d*c v*ng.

Còn Tề Ngọc. Sao có thể có người đàn ông chỉ gặp mặt một lần đã đối xử tốt với người khác như vậy chứ. Ta không tin trên đời này thật sự có người tốt như vậy. Hắn rốt cuộc muốn có được thứ gì từ ta? Hắn nhất định có mục đích gì đó.

Hắn muốn lợi dụng ta để tìm muội muội của hắn, nhưng ta đã đưa danh sách cho hắn rồi. Tại sao hắn vẫn chưa lộ ra sơ hở? Ta nghĩ mãi, cuối cùng cũng đưa ra kết luận. Hắn nhất định là thấy ta có chút nhan sắc nên nảy sinh tà niệm.

Nhưng... có lẽ không phải vậy. Ta nhìn về phía xa xăm, trầm ngâm.

Tề Ngọc đang tươi cười giúp cụ bà sửa sang lại y phục dính đầy bùn đất. Dung mạo của cụ bà bị hủy hoại, còn có chút ngây ngô, hắn và bà chỉ là người xa lạ gặp gỡ mà hắn cũng kiên nhẫn như vậy.

Còn có ông chú trong làng bị què, không có tiền chữa bệnh, hắn vẫn ngày ngày đến thăm. Hắn còn cực kỳ thương trẻ con, hễ nghe nhà ai trong làng có con nhỏ đau ốm, dù đêm hôm khuya khoắt cũng phải lặn lội đến thăm bệnh.

Ngay cả con chó hoang ở đầu làng tên A Vượng, hắn cũng không quên, ngày nào cũng mang xương cho nó.

Ta thầm nghĩ, hắn chẳng lẽ đúng là Bồ Tát sống hay sao?

Vậy nên, trước mắt ta có thể tạm thời ở lại đây.

10

Tề Ngọc rất sốt ruột, ngày nào cũng cầm danh sách ta viết đi vào trong thành.

Ra vào Di Xuân Lâu, thứ cần nhất chính là bạc. Thế nhưng hắn chữa bệnh cho người nghèo, nhiều lắm cũng chỉ lấy vài đồng, có khi còn không lấy tiền.

Hắn nói: "Người nghèo sống đã khó khăn lắm rồi, nào dám bỏ tiền ra mà chữa bệnh, đau ít bệnh nhẹ đều cố gắng chịu đựng, với họ là tính mạng, với ta chỉ là việc nhỏ."

Ta cười hắn ngốc ghếch, ngay cả tiền thuốc cũng bù lỗ, đến bao giờ mới gom đủ bạc để đi tìm muội muội.

Hắn lại nói: "Không sao, ta từng cứu Vương đại ca ở kinh thành, huynh ấy nói có cách giúp ta tìm muội muội."

Cách gì chứ, chỉ là lừa gạt kẻ ngốc như hắn, vài ngày lại dụ hắn ra lầu xanh tiêu tiền thôi. Ta thấy hắn thật quá ngốc, nhưng dù sao hắn cũng cứu ta một mạng, ta liền tốt bụng nhắc nhở hắn.

"Ngốc ạ, Vương Thanh đó xuất thân hạ cửu lưu, nghĩ đủ mọi cách moi tiền của ngươi, ngươi còn cảm ơn hắn!"

Hắn vội vàng xua tay: "Sở Sở cô nương, không phải đâu, Vương đại ca không phải người như vậy."

Ta nhướng mày: "Ngươi bênh vực hắn như thế, chẳng lẽ... chẳng lẽ vì hắn dẫn ngươi đi lầu xanh, ngươi liền mê mẩn chốn ôn nhu hương đấy rồi sao?"

Hắn càng luống cuống, trong mắt thoáng hiện vẻ lúng túng xen lẫn xấu hổ.

"Sở Sở cô nương, Tề Ngọc tuyệt đối không phải người như vậy."

Hừ, đồ ngốc, đợi đến khi bị người ta lừa hết tiền, đừng trách ta không nhắc nhở. Nhưng ta lại sai rồi, ta cứ tưởng mình đã chứng kiến đủ loại người ở Di Xuân Lâu, ở Hầu phủ, liền cho rằng mình có thể nhìn thấu bất kỳ người nào.

Đêm đó, ta cứ ngỡ mình nghe nhầm.

"Ngươi nói ta cũng bị bọn môi giới bắt cóc? Ta là người Túc Châu?"

Mắt Tề Ngọc ánh lên vẻ vui mừng: "Là Vương đại ca điều tra ra, hơn hai mươi cô nương cùng vào Di Xuân Lâu với cô nương đều bị bọn môi giới bắt cóc. Vương đại ca lần theo manh mối, đã bắt được tên buôn người năm xưa!”

"Khi tìm muội muội, ta có kể chuyện của cô nương với Vương đại ca, không ngờ huynh ấy hành động nhanh như vậy."

Cái gì? Vương Thanh đó không phải kẻ lừa người sao? Hắn thật sự là người tốt? Hắn thật sự điều tra ra... điều tra ra...

Tim ta thắt lại: "Vậy... ta... còn người thân nào không, họ có đang tìm ta không?"

Ánh mắt Tề Ngọc hơi tối lại: "Chuyện đó... vẫn chưa, nhưng Sở Sở cô nương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp cô nương tìm được người thân!"

Mắt ta đỏ hoe, cuối cùng cũng bỏ đi vẻ ngả ngớn thường ngày. Ta cứ tưởng câu nói đó chỉ là hắn muốn an ủi ta, không ngờ hắn lại để tâm, cũng không ngờ, Vương Thanh với khuôn mặt dữ tợn kia lại là người tốt. Ta cũng không biết trên đời này thật sự có người "ngốc" như vậy, rõ ràng ta chẳng cho hắn thứ gì.

"Tề Ngọc, đa tạ ngươi.”

"Còn nữa, xin lỗi."

Hắn có chút ngượng ngùng: "Sở Sở cô nương, không có gì, ta chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi."

Ta nhìn hắn, trầm ngâm: "Nếu muội muội ngươi thật sự làm kỹ nữ ở Di Xuân Lâu, ngươi đưa nàng về rồi, không sợ người ta dị nghị sao? Ngươi không chê nàng sao?"

Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta không bận tâm lời người khác nói, nhưng nếu muội muội ta bận lòng, ta sẽ đưa nàng đến một nơi không ai quen biết. Ta có y thuật, ở đâu cũng có thể nuôi sống nàng.”

“Còn về việc… ghét bỏ muội ấy…”

Hắn khẽ cau mày: “Vì sao ta phải ghét bỏ muội ấy? Muội trải qua những chuyện như vậy, có thể sống sót đã là không dễ dàng, ta chỉ thấy xót xa cho muội muội thôi. Sở Sở, kẻ sai là những kẻ mua bán, bức bách muội ấy, chứ không phải muội ấy đâu.”

“Kẻ đáng bị cười chê không phải là họ, mà là những kẻ làm hại họ.”

Ta có chút ngẩn ngơ, nước mắt lại vô thức dâng lên. Trong mắt hắn có thứ gì đó mà ta chưa từng thấy ở người khác. Ta cảm thấy hắn khác với những người khác.
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 7: Chương 7



11.

Ta cứ nghĩ mình sẽ nhanh chóng tìm được người thân. Nhưng tin tức đêm đó như những nhành cây nhỏ mọc lên sau cơn mưa xuân rồi chẳng thấy lớn thêm chút nào nữa.

Tề Ngọc an ủi ta: “Tìm người đôi khi là vậy, Sở Sở cô nương nhìn ta xem, từ thời cha ta đã bắt đầu tìm…”

Hắn nói được một lúc thì cảm thấy không đúng, vỗ vỗ đầu: “Ta không… cũng không phải khó tìm như vậy, là ta quá vụng về, tìm chậm…”

Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, ta phì cười: “Giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi mau ra ngoài đi.”

Thực ra từ khi biết mình không bị vứt bỏ hay bán đi, mà trên đời này có lẽ có người đang nhớ thương ta, trong lòng ta đã rất vui mừng rồi. Ta mong chờ một ngày nào đó được đoàn tụ với họ.

Sau khi hắn rời đi, ta rảnh rỗi nên đi dạo quanh làng. Nhưng người trong làng thấy ta lạ mặt, ai cũng tránh né. Nhưng ta là ai chứ, ta chính là kẻ miệng mồm khéo léo.

Ta nhắm vào một bà cụ, sau đó hết lời khen ngợi. Lại mưa móc rải đều, lúc thì khen người này, lúc lại khen người kia. Chẳng mấy chốc, ta đã hòa nhập với các phụ nữ trong làng. Họ ríu rít kể cho ta nghe rất nhiều chuyện, lúc ra về còn nhét đầy rau vào giỏ của ta.

“Ngươi không chỉ xinh đẹp mà còn có mắt nhìn người nữa đấy!”

“Cứ tưởng ngươi không thèm nói chuyện với chúng ta chứ!”

“Vợ của Tề Ngọc! Mai lại đến nhé!”

Ta khựng lại khi nghe họ gọi ta là vợ của Tề Ngọc, đây là coi ta là vợ hắn rồi sao?

Mặt ta bỗng nhiên nóng lên: “Ta… ta không phải…”

Thấy họ đã đi xa, ta cũng đành thôi. Về đến nhà, nhìn rau trong giỏ, lại nhìn mảnh đất trước sân. Nhớ hồi còn ở Hầu phủ, ta đã từng muốn làm nông phụ. Giờ chẳng phải là cơ hội tốt sao?

Giờ ta ở đây, cũng không tiện ăn không ở không mãi. Cho đến chiều tối, ta mệt mỏi nằm vật ra đất, cụ bà câm cũng học theo ta nằm lăn ra ruộng.

Ta không nhịn được kêu lên: “Ai thích làm nông phụ thì làm!”

Tề Ngọc trở về, vừa vặn nghe thấy câu này, trong mắt hắn ánh lên ý cười.

“Còn tưởng sắp được ăn món Sở Sở nấu, xem ra…”

Ta bật dậy: “Ngươi cứ chờ mà xem! Ta nhất định sẽ làm được!”

Sau này, ta dường như thực sự trở thành một nông phụ nhỏ bé của thôn Hạnh Hoa. Sáng sớm, ta đổ mồ hôi trên đồng ruộng, trò chuyện với các bà các chị trong làng. Chiều xuống, ta lướt gió trở về nhà, nấu cơm đợi Tề Ngọc trở về.

Bà câm lúc tỉnh lúc mê. Lúc mê, bà cứ đi quanh ruộng lẩm bẩm một mình. Lúc tỉnh, bà lại “ê a” quanh quẩn bên ta. Tuy vậy, có bà ở bên, ngày tháng cũng thật rộn ràng.

Ngày tháng của ta trôi qua vô cùng thư thái. Ta không cần phải nịnh nọt lấy lòng ai nữa. Ta cũng không cần phải vắt óc tranh giành những thứ bản thân mong muốn. Lại càng không phải lo lắng tính mạng bị đe dọa. Dần dần, ta coi thôn Hạnh Hoa như nhà của mình.

Hơn hai năm trôi qua trong chớp mắt. Muội muội của Tề Ngọc vẫn chưa tìm thấy, nhưng cũng không lâu nữa đâu. Hai năm nay, hắn và Vương Thanh đã gặp hết các cô nương ở kinh thành và Di Xuân Lâu nhưng không phải ai trong số họ.

Loại trừ những người đó, chỉ còn lại hai người ở Ích Châu và một người ở Thanh Châu Từ kinh thành đến Ích Châu đi xe ngựa cũng mất bốn năm ngày, còn từ Ích Châu đến Thanh Châu thì xa hơn nhiều, ít nhất cũng phải mười ngày đường. Vì vậy, Tề Ngọc quyết định khởi hành ngay lập tức.

Nhưng ta nghe nói Thanh Châu vừa mới xảy ra dịch bệnh, tuy triều đình đã phái người đến nhưng tình hình vẫn còn hỗn loạn. Ta có chút bất an, muốn khuyên hắn đi muộn một chút. Nhưng hắn vẫn kiên quyết lên đường ngay:

"Lần này ta đến Ích Châu trước, không biết phải ở lại mấy ngày. Có lẽ khi ta đến Thanh Châu thì bên đó đã ổn định rồi."

Ta không khuyên hắn nữa, còn hai tháng nữa là đến Tết, việc tìm muội muội của hắn cũng chỉ còn một bước nữa thôi, ta biết hắn mong muốn được đoàn tụ với muội muội trong dịp năm mới.

Trước khi hắn lên đường, ta chỉ dặn dò hắn phải cẩn thận. Hai năm qua, ta và hắn vừa là bạn, vừa là người thân. Thấy tâm trạng ta bất an, trong mắt hắn thoáng hiện một tia dịu dàng khó thấy.

"Sở Sở đừng lo lắng, ta là đại phu mà."

Ta quay mặt đi, cứng miệng nói: "Ai lo lắng cho ngươi chứ, ngươi mau chóng trở về đi, ta không thể chăm sóc bà cụ lâu như vậy được. Hơn nữa, việc nhà nhiều như vậy, một mình ta không thể lo liệu hết."

Nói xong lại cảm thấy không ổn, lời này nghe sao giống hệt người vợ nhỏ mong chồng về nhà vậy, ta lén nhìn hắn một cái.

Hình như hắn thấy lời ta nói cũng có lý, liền thật sự hứa hẹn với ta: "Ừ! Sở Sở yên tâm, trước Tết ta nhất định sẽ trở về."

Sau khi Tề Ngọc rời đi, ta vẫn làm những việc thường ngày. Nhưng các thím trong thôn lại trêu chọc ta: "Nhớ Tề Ngọc rồi chứ gì?"

Ta ngẩn người một lúc, mới nhận ra mình luôn vô thức nhìn về phía đầu làng. Lại vô tình đếm từng ngày mong Tề Ngọc trở về. Ta bỗng vỗ mạnh vào mặt mình một cái, Sở Sở à Sở Sở, ngươi vậy mà lại bắt đầu nhớ nhung đàn ông rồi sao?

Bà cụ "ư ư a a" sờ mặt ta, vẻ mặt rất xót xa.

Một thím bên cạnh cười ha hả: "Chồng ta cũng vậy, ở nhà thì thấy phiền, đi rồi thì lại nhớ!"

Ta kinh hãi nhìn thím ấy, quay đầu kéo bà cụ bỏ chạy mất dạng.

Thím ấy còn vừa đuổi theo ta vừa hét: "Sở Sở nha đầu ngại ngùng cái gì, nhớ thì cứ nhớ thôi, có gì to tát đâu!"

Ta suy nghĩ cả đêm, một người tốt như Tề Ngọc… Ta mong hắn bình an, mong hắn trở về, nhớ hắn cũng là lẽ thường. Nếu hắn mang theo muội muội về, sau này ta, hắn, muội muội hắn, còn có bà cụ, chúng ta sẽ cùng chung sống cùng nhau. Dù sao hắn cũng đã nói sẽ giúp ta tìm người nhà.

Ta lại giật mình, vậy mà ta lại đang mường tượng về tương lai. Thế là lại mất ngủ mấy đêm liền, nghĩ mãi mà không thông. Thôi thì cứ mặc kệ vậy.

Chớp mắt một cái đã sắp đến Tết. Ta thấy nhà nhà trong làng đều giăng đèn kết hoa, một mảnh đỏ rực. Bèn cũng học theo họ, còn cùng các nàng đi sắm sửa quần áo tết. Một bộ cho ta, một bộ cho bà cụ câm, còn sắm cho Tề Ngọc một bộ nữa.

Còn muội muội, không biết nàng cao gầy thế nào, bèn mua cho nàng một cây trâm, con gái chắc đều thích những thứ này. Nhưng vừa bước đến đầu làng, đã nghe có người gọi lớn.

"Tề Ngọc về rồi!"

Ta chấn động, đồ trên tay rơi loảng xoảng. Bởi vì đúng là Tề Ngọc đã về, nhưng lại là nằm mà về. Bên cạnh hắn còn có một cậu bé mà ta không quen biết, đôi mắt ngấn lệ. Đôi mắt ấy lại có đến bảy phần giống với Tạ Chỉ!
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 8: Chương 8



12.

Ta không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lao đến, gục mặt vào trước ngực Tề Ngọc khóc nức nở.

"Tề Ngọc! không phải đã hứa sẽ bình an trở về sao... Tề Ngọc ngươi đừng chết... Ngươi chết rồi ta phải làm sao!"

Đang khóc thảm thiết, đầu ta bỗng bị chọc nhẹ hai cái.

"Cái đó... Sở Sở, ta không chết... chỉ là bị thương ở chân..."

Ta ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, người đang nói chuyện với ta chẳng phải Tề Ngọc thì là ai. Xung quanh, bà con lối xóm đều mỉm cười nhìn ta.

Mặt ta đỏ bừng trong nháy mắt: "Không chết... vậy ngươi nằm đó làm gì!"

Nói rồi quay người chạy vội vào nhà. Tề Ngọc được người ta dìu vào, cậu bé kia rụt rè bám sát bên cạnh hắn. Ta khoanh tay, nhìn chằm chằm hai người họ. Bị ta nhìn đến mức chột dạ, Tề Ngọc khẽ ho một tiếng.

"Chân ta bị thương không đáng ngại.”

“Thanh Châu khắp nơi đều là nạn dân, ta thấy Tiểu Quả Tử rất đáng thương, bèn mang nó về."

Hắn không hề nhắc đến nguy hiểm, cũng chẳng màng đến bản thân. Ta biết hắn từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Thấy hắn tiều tụy, làm sao ta thật lòng giận hắn cho được.

Chỉ mím môi: "Muội muội đâu?"

Hắn cúi đầu: "Các nàng đều không phải."

Ta nhíu mày, ngẫm nghĩ xem mình có bỏ sót ai không. Đang suy nghĩ, Tiểu Quả Tử nịnh nọt tiến lên.

"Chào thím ạ!"

Ta càng nhíu mày chặt hơn: "Ta không phải thím của ngươi."

Lại lạnh lùng liếc nó một cái, đáy mắt dâng lên một tia chán ghét. Ta không thích Tiểu Quả Tử, mắt nó quá giống Tạ Chỉ. Tề Ngọc dường như nhận ra điều gì, vội vàng hòa giải.

"Đêm nay là đêm giao thừa, hay là lát nữa chúng ta đi thả đèn."

Ta không nói gì, coi như đồng ý. Tiểu Quả Tử rất biết nhìn sắc mặt, thấy ta như vậy thì chỉ dám lặng lẽ đứng ở một bên.

Khi chúng ta đến nơi, dân làng đều im bặt. Thấy Tiểu Quả Tử không hào hứng, Tề Ngọc bèn chống gậy cùng nó đi sang một bên chơi pháo hoa. Ta hừ lạnh một tiếng, ngồi vào cùng đám người trong làng Họ thấy sắc mặt ta không tốt, không ai nói thêm điều gì.

Chỉ có một cô gái trong làng tên Thải Yến châm chọc mỉa mai.

"Chỉ là con chó con mèo hắn mang về thôi, còn tưởng mình khác người lắm!"

Nàng ta nhìn ta từ trên xuống dưới: "Ngươi sẽ không thật sự cho rằng bản thân đặc biệt đối với Tề Ngọc ca ca đấy chứ?”

“Hừ! Người tốt như thế, sao lại để mắt đến ngươi!"

Một người phụ nữ ghét một người phụ nữ khác thì chỉ có một lý do, đó là vì cùng một người đàn ông. Ngày thường nàng ta nhìn ta không vừa mắt, ta cũng không thèm so đo. Nhưng hôm nay ta đang bực bội, bị nàng ta kích động, lửa giận càng bốc lên cao.

Chỉ vài câu qua lại, ta đã đánh nhau với nàng ta, người khác can cũng không được. Tề Ngọc chống gậy, chân bước khập khiễng chạy tới, liếc mắt nhìn ta thật sâu. Thế nhưng lại chỉ kéo ta chứ không kéo nàng ta, còn chạy đi xem vết thương của nàng ta thế nào.

Thải Yến còn khiêu khích nhướng mày với ta.

Ta tức giận chỉ vào Tề Ngọc mắng: "Tề Ngọc! Ngươi dám bênh vực người khác!"

Rồi lại cúi đầu nhìn búi tóc rối tung, bộ dạng thật thảm hại, tức tối bỏ chạy một mình. Chạy đến bờ sông, chỉ cảm thấy trong lòng tủi thân vô cùng, thế là òa khóc. Khóc một hồi lại thấy mình thật kỳ lạ.

Trước kia ở Di Xuân Lâu bị Tần ma ma trách mắng cũng không khóc, bị Tạ Chỉ đánh đến da tróc thịt bong cũng không khóc. Thế mà lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà khóc lóc om sòm, thật là mất mặt. Đang khóc, lại cảm thấy có người nhẹ nhàng vỗ vai ta. Ta vừa khóc vừa len lén liếc nhìn, hóa ra là bà cụ.

Phải rồi, người kia giờ là kẻ què, làm sao chạy nhanh như vậy được. Bà cụ lại ra hiệu với ta điều gì đó, lục lọi trong túi một hồi lâu. Một lát sau, bà đem bánh ngọt, hạt dưa, kẹo, trái cây giấu trong người ra, đẩy hết vào lòng ta, "a a" bảo ta ăn.

Ta hít hít mũi, lấy một viên kẹo ngậm vào miệng.

"Bà ơi, vẫn là bà tốt nhất."

"Không như tên Tề Ngọc kia, có mới nới cũ!"

Phía sau vang lên tiếng nói bất lực: "Ta nào có mới nới cũ!"

13.

Ta lườm Tề Ngọc một cái rồi quay người đi không thèm để ý đến hắn. Bà cụ tiến lên "a a" đánh hắn mấy cái rồi chạy mất. Tề Ngọc thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh ta, giọng điệu hài hước.

"Vừa rồi nếu ta không kéo ngươi lại, mặt Thải Yến đã bị ngươi cào nát mất rồi."

Ta nhìn mặt sông, hừ lạnh một tiếng. Hắn lắc đầu, giọng nói lại mang theo ý cười.

"Hồi nhỏ ta cũng nghịch ngợm, rất thích đánh nhau. Chân tay ta lại dài, thường đánh người ta mặt mũi bầm dập, còn mình thì không hề hấn gì. Lúc đó cha ta liền ra kéo ta lại, còn tự mình đi xem đứa trẻ kia, chẳng thèm nhìn ta lấy một cái.”

"Lúc đó ta cũng giống như Sở Sở, tức giận lắm. Nhưng cha ta lại nói, nếu ta không làm vậy, ngươi đánh người ta ra nông nỗi này, người ta sao chịu bỏ qua."

Thấy ta vẫn dửng dưng, hắn lại thở dài bất lực.

"Mẹ của Thải Yến rất đanh đá, ngươi đánh người ta ra nông nỗi ấy, bản thân ngươi… lại không hề hấn gì, người ta sao chịu bỏ qua."

Ta mấp máy môi: "Ta nào có không hề hấn gì, ngươi không thấy tóc ta rối tung lên cả rồi sao!"

Hắn cười vuốt lại mái tóc rối bời của ta: "Phải phải phải, tóc rối tung hết cả rồi."

Ta hơi nâng mí mắt, lại bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm, quyến luyến. Tim đập mạnh lỡ một nhịp, ta vội vàng quay mặt đi. Một hồi im lặng, hắn mới chậm rãi lên tiếng.

"Ta biết ngươi không thích Tiểu Quả Tử."

Ta cụp mắt không nói nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến ta trợn tròn mắt.

"Ta gặp Định Viễn Hầu Tạ Chỉ ở Thanh Châu, hắn đang ở đó cứu tế."

Sắc mặt ta trong nháy mắt tái nhợt trông thấy: "Cái… cái gì…"

"Nhưng ngươi yên tâm, ta không chạm mặt hắn, cho dù có chạm mặt, hắn cũng không nhận ra ta. Ngươi biết đấy, hôm đó bộ dạng của ta…"
 
Phương Niệm Từ - Mộc Thất Thu
Chương 9: Chương 9



Lòng ta chùng xuống, hắn lại tiếp tục nói:

"Tiểu Quả Tử và Tạ Chỉ tuy rất giống nhau nhưng giữa bọn họ không có liên quan gì. Hắn là Hầu gia cao cao tại thượng, Tiểu Quả Tử chỉ là đứa trẻ ăn mày đầu đường xó chợ.”

"Sở Sở, ngươi không biết đâu, nếu không nhờ Tiểu Quả Tử, mạng của ta đã bỏ lại ở Thanh Châu rồi."

Hóa ra khi còn ở Thanh Châu, bệnh tình của nhiều người dân vẫn chưa khỏi hẳn. Sau khi xác nhận cô nương kia không phải muội muội của mình, Tề Ngọc bèn ở lại đó làm việc thiện, chữa bệnh miễn phí cho dân chúng. Nào ngờ việc phát cháo không đều dẫn đến bạo loạn, hàng ngàn người dân nổi lên. Tề Ngọc bị kẹt giữa đám đông, bị xô đẩy ngã xuống đất, chân phải bị giẫm đạp đến mức không rút ra được.

Chính lúc ấy Tiểu Quả Tử nép mình trong góc tường, luồn qua một cái lỗ nhỏ, kéo Tề Ngọc chui vào trốn mới giữ được mạng sống.

"Nó là một đứa trẻ đáng thương. Ta thấy nó chỉ độ ba, bốn tuổi, một mình lẩn trốn không có gì ăn nên đã mang về."

Ta có chút hổ thẹn. Ta không thể cứu người giúp đời như hắn, lại còn vì một đôi mắt mà có địch ý với một đứa trẻ. Ta ấp úng, Tề Ngọc lại dịu dàng xoa đầu ta.

Sau đó hắn quay người ra sau vẫy tay: "Bà cụ, Tiểu Quả Tử! Lại đây cùng chúng ta thả đèn đi!"

Tiểu Quả Tử nhìn chúng ta, đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy sự mong đợi khao khát, lại không hề có sát khí. Ta chợt thấy đôi mắt này cũng không đến nỗi đáng ghét.

Đêm ấy, bốn người chúng ta cùng nhau thả đèn hoa đăng. Bốn chiếc đèn theo dòng nước trôi đi. Lung linh, lấp lánh, nương tựa vào nhau.

14.

Tiểu Quả Tử rất lanh lợi, nó biết ta không thích nó nên cứ tránh xa ta. Nó sợ ta chê nó ăn nhiều, đến cả rau cũng không dám gắp. Ta chỉ hận không thể quay lại ngày hôm đó, bắt mình ngậm miệng lại. Ta muốn bù đắp, gắp thêm thức ăn vào bát nó.

"Ngươi ăn đi."

Tiểu Quả Tử ngẩn người, đôi mắt bỗng sáng lên, vội vàng gật đầu, xới cơm ăn. Ta khẽ ho một tiếng, làm như vô tình nói:

"Gọi ta là thím thì già quá, sau này cứ gọi ta là Sở Sở tỷ tỷ đi."

Nó lại ngẩn người rồi nhoẻn miệng cười: "Sở Sở tỷ tỷ!"

Ta lại thấy nó thích A Vượng, cứ nhìn A Vượng mãi không rời. Bèn đem A Vượng về nhà.

Mắt nó sáng lên vì vui mừng: "Sở Sở tỷ tỷ, tỷ đối với Tiểu Quả Tử thật tốt!"

Ta hơi ngượng ngùng: "Nhà chúng ta thiếu một con chó giữ nhà, chứ không phải vì đệ..."

Tiểu Quả Tử ôm chầm lấy ta: "Ta thích Sở Sở tỷ tỷ nhất!"

Khóe môi ta khẽ nhếch lên, quả nhiên là trẻ con, dỗ dành một chút là ổn rồi kìa. Tề Ngọc thường mỉm cười nhìn ta và Tiểu Quả Tử đùa giỡn. Có lẽ vì cuộc sống êm ấm, ngay cả bà cụ cũng ít khi lú lẫn. Chỉ là ngày thường bà hay cười tủm tỉm, ra hiệu gì đó với ta.

Tiểu Quả Tử nhìn ta và bà với vẻ mặt kỳ lạ.

"Sở Sở tỷ tỷ, vì sao bà lại gọi tỷ là con gái?"

Ta ngẩn người một lúc rồi nhớ ra bà cụ rất quý ta, coi ta như con gái cũng không có gì lạ. Chỉ là ta thấy rất tò mò, một đứa trẻ như nó sao lại biết ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc. Mắt nó đỏ hoe, kể rằng trước đây có một thím câm điếc đối xử với nó rất tốt với, luôn chăm sóc nó nhưng sau đó bà bị bệnh qua đời, chỉ còn lại một mình nó đơn độc.

Ta xót xa ôm nó vào lòng, nói với nó rằng từ nay về sau nó đã có gia đình, không còn cô đơn nữa. Bà cụ thấy Tiểu Qảu Tử khóc, không hiểu sao lại lên cơn lẫn, như người điên đẩy Tiểu Quả Tử rồi chạy ra ngoài.

Ta và Tề Ngọc không lấy làm lạ, cứ nghĩ bà cụ lại phát bệnh, định đưa bà sang phòng bên cạnh. Nào ngờ Tiểu Quả Tử cũng dùng hai bàn tay nhỏ bé ra hiệu nhanh thoăn thoắt trên không.

“Tề Ngọc ca ca, Sở Sở tỷ tỷ, bà bà bảo ta mau chạy trốn.”

Ta và Tề Ngọc nhìn nhau, cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn họ ra hiệu. Nói xong, Tiểu Quả Tử nhìn theo hướng tay của bà chỉ, chui tọt xuống gầm giường. Chẳng mấy chốc, nó lôi ra từ gầm giường một cuốn sổ cũ nát.

Ta và Tề Ngọc giật mình, vội vàng cầm lấy cuốn sổ. Càng xem, ta càng kinh hãi, xem xong thì nước mắt đầm đìa. Từng trang trong cuốn sổ đều chép kín chữ, chữ đầu tiên của mỗi trang đều là chữ “Trốn”.

【Ta tên Thẩm Thu Lan, ta và con gái Phương Niệm Từ bị bọn buôn người lừa bán đến đây, chồng ta là Phương Sơn, người Túc Châu, ta muốn về nhà.】

【Ta tên Thẩm Thu Lan, ta và con gái Phương Niệm Từ bị bọn buôn người lừa bán đến đây, chồng ta là Phương Sơn, người Túc Châu. Hôm nay chúng nói với ta, chỉ cần ta sinh cho tên kia một đứa con trai, sẽ lập tức thả ta và con gái về nhà, ta muốn về nhà.】

【Ta tên Thẩm Thu Lan, ta và con gái Phương Niệm Từ bị bọn buôn người lừa bán đến đây, chồng ta là Phương Sơn, người Túc Châu. Ta sinh được một đứa con trai, bọn chúng lừa ta, Niệm Từ biến mất rồi, ta muốn đi tìm con bé.】

Về sau, chữ viết càng lúc càng lộn xộn.

【Ta trốn thoát rồi, báo quan, bị bắt. Chúng làm nhục ta… Ta lấy dao rạch nát mặt, ta tên Thẩm Thu Lan…】

【Ta không nói được nữa…】

【Bọn chúng chết rồi…】

Túc Châu, người Túc Châu, bà ấy cũng là người Túc Châu. Cuốn sổ cũ nát không biết được viết từ bao nhiêu năm trước. Chúng ta sống với bà bấy lâu nay, vậy mà chưa từng nghĩ bà ấy bị bắt cóc đến đây.

Xa cách người mình yêu thương, mất đi con gái, lại bị ép sinh con. Bà ấy kêu cứu trong vô vọng, bà ấy trốn đi hết lần này đến lần khác rồi lại bị bắt trở về. Bà ấy đau đớn đến nhường nào mới không chịu đối mặt với hiện thực. Thảo nào bà ấy điên điên dại dại, thảo nào bà ấy cứ quấn lấy ta, thảo nào bà ấy xem ta như con gái ruột.

Nhìn bà ấy như vậy, ta lại nghĩ đến mình, nghĩ đến Tiểu Quả Tử, lại nghĩ đến cha mẹ của Tề Ngọc. Chỉ hận không thể băm vằm lũ buôn người đó!

Mặt mũi Tề Ngọc cũng tái mét, nhìn đến bà, chẳng phải cũng đang nhớ đến muội muội của mình sao? Nhỡ đâu… nhỡ đâu muội muội… Hắn không dám nghĩ tiếp.
 
Back
Top Bottom