Wattpad  Phượng Hoàng Niết Bàn.

Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 10. Bí cảnh (1).


Sáng sớm, các đệ tử được tập hợp ở sân lớn.

Sau khi cả chưởng môn cùng đệ tử các phái đã đầy đủ, Di Lạc Thiền Sư lấy ra một viên đá nhỏ, đặt trong lòng bàn tay khẽ niệm chú.

Viên đá bay lên không trung, mở ra một đạo truyền tống lớn."

Nào, lần lượt đi vào đi.

Chúc các con may mắn."

Chúng đệ tử lần lượt đi vào, sau đó biến mất."

Nhớ rõ, không đánh được thì chạy, biết chưa, không được liều mạng, giữ lệnh bài cẩn thận."

Diêu Thừa Phụng dặn dò đám đàn em."

Vâng!"

Các đệ tử tiến vào bí cảnh, đồng thời lúc ấy trên đài quan sát xuất hiện mâý cái gương, chiếu hình ảnh bên trong bí cảnh.Diêu Thừa Phụng bước vào đạo truyền tống, chớp mắt có cảm giác như mình bị ném lên, sau đó đặt xuống.Tới khi y mở mắt ra thì thấy mặt đất cách mình càng ngày càng gần....?Uỳnh!In thành một cái hố hình người trên đất.Ở bên ngoài bí cảnh, các trưởng lão đang quan sát đám đệ tử của mình: "..."

"Tên nhóc này xui xẻo thật chứ..."

Hồng Lý hít một hơi, không khỏi cảm thấy đau giùm."

Các vị, chúng ta đánh cược một chút?"

Nhuận Ngọc đề nghị."

Cược cái gì?

Cược ai đứng nhất sao?"

"Đúng thế, đúng thế.

Ta cược một vạn lượng bạc..."

Nhuận Ngọc khẽ nâng mắt về phía Diêu Hạc.

"Sở Tâm thắng."

Sở Tâm là đại đồ đệ tâm đắc của y.Cũng là người trong lòng."

Ha ha, bần tăng không có nhiều như Nhuận Ngọc, ta cược năm ngàn lượng, Thiện Thuật."

"Ta cược bảy ngàn, Đào Nha."

Hỉ Vy cũng tham gia."

Ta cược năm ngàn, Tần Tịch."

Vị chưởng lão của Hợp Hoan tông nói."

Tôn thượng đại nhân không chơi sao?"

Nhuận Ngọc hỏi hắn."

Ta không có tiền."

"Một vạn lượng."

Linh Mộc lên tiếng.

"Diêu Thừa Phụng."

Sơn Nhu đứng ở phía sau nàng trợn mắt, há mồm tưởng như cằm sắp rớt xuống đất đên nơi.Sư phụ nàng kiếm đâu ra nhiều bạc như thế chứ!!*Linh Mộc:' Ừm ừm, bán mấy món thạch bảo ở ma tộc đi là được.'"Được, ta đã ghi lại hết rồi, các vị đừng có nuốt lời nhé."

"Nhuận Ngọc cứ đùa, bần tăng làm gì có chuyện đó."

"Ha ha ha."

Diêu Hạc và Hồng Lý ngồi hai bên Linh Mộc, cùng lúc truyền âm cho nàng."

Muội/ Tỷ kiếm đâu ra nhiều bạc như thế?"

"Yên tâm, ta tự có cách, không phải bán núi đi đâu."

"..."_______________________Lệ Chi được đưa vào một khu vực toàn là cây với cây.Có tiếng cành cây gãy ở phía sau, nàng cảnh giác quay đầu lại thì thấy một con sói, mắt trắng dã, đầu có chỏm lông bạc.Bạt Lang.Yêu cấp Lệ Giả, thường là những con sói chết rồi sau đó mới thành yêu nên mới gọi là Bạt.Loại này thì dễ rồi nhưng lại thường đi theo đàn.Vừa nghĩ vậy, xung quanh truyền tới tiếng gầm gừ.

Những con Bạt Lang khác từ sau gốc cây bước ra, nhảy vồ tới phía Lệ Chi.

Nàng kịp thời dựng lên tường băng mỏng để ngăn chặn chúng, những chiếc răng nanh sắc nhọn dán vào tường băng.Thuấn di!Trước khi khiên băng vỡ tan thì nàng đã ở trên cành cây.

Một con sói nhảy đạp lên cái cây gần đó, lấy đà vươn móng tới cành cây Lệ Chi đang đứng.

Có điều nó chưa với tới thì trán đã thủng một lỗ nhỏ chỉ bằng sợi chỉ xuyên qua.

Sợi nước mỏng tang xuyên qua trán Bạt Lang chạm vào thân cây liền tan thành nước.Thủy tiễn ghim tâm.Cũng giống như một loại ám khí vậy, vô thanh vô ảnh giết chết đối phương.Những con Bạt Lang khác cảm giác được có chút không đúng, hơi chần chừ lui lại.

Nhưng chúng nó còn chưa kịp lùi lại thì đã bị một thứ gì đó lạnh lẽo xuyên qua đầu.Chúng nó vĩnh viễn không biết được thứ gì đã giết chết mình.Bên ngoài bí cảnh."

Ấy, Lệ Chi mới vào đã giết yêu thú rồi kìa."

Hồng Lý quan sát bảng thành tích, nói.

Lệnh bài sẽ trực tiếp truyền điểm số của đệ tử lên bảng.

Giết được yêu thú cấp bậc khác nhau, tính điểm cũng khác nhau.Lệ Giả - 10 điểm.Giả - 30 điểm.Hoàng - 50 điểm.Chuẩn vương - 80 điểm.Vương - 100 điểm.Như Lệ Chi lúc nãy giết 6 con cấp Lệ Giả được 60 điểm.Tuy nhiên gặp được yêu cấp Vương trong bí cảnh rất hiếm.Bỗng nhiên nhảy lên theo sau Lệ Chi là một cái tên khác.Hà Mục - 50 điểm.___________________________________Hà Mục gặp phải Mị Yêu.Hắn vô cùng hoài nghi có phải mệnh hắn bị làm sao không.

Tại sao hắn toàn gặp phải loại yêu quái dụ dỗ con người thế!!!Hắn được truyền tống vào một hang động đột nhiên bốn bề truyền tới tiếng cười đùa của con gái.

Người khác nghe thì cũng chỉ cảm thấy những thiếu nữ này thật đáng yêu nhưng hắn chỉ thấy dựng tóc gáy.

Mẹ nó, ở trong bí cảnh toàn yêu ma thì lấy đâu ra thiếu với chả nữ !Hà Mục cầm kiếm lên thủ thế, một cảm giác lành lạnh nhồn nhột phả vào tai."

Lang quân à, thiếp lạnh quá, chàng tới yêu thương ta đi~"Hắn xoay người, chém kiếm ra phía sau, chỉ chém được vào một làn khói hồng nhạt.

Ý thức được khói này không tốt liền điều tức lại, nín thở chạy ra khỏi hang.Cửa hang ở ngay trước mắt, chưa đợi hắn tới liền bị bịt kín bằng một loại dây leo.

Hắn vung kiếm, dây leo đứt lại lập tức mọc dài ra, thay thế.Tiếng cười đùa ấy lại dán vào tai hắn."

Đêm xuân khó gặp, chi bằng ở lại có một đêm nồng với ta?"

Hắn không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, dùng linh lực cảm nhận chân thân của Mị Yêu.

Mị Yêu chuyên hút tinh khí và máu tanh của đàn ông, hắn ở lại để nộp mạng à.

Tuy rằng chỉ là mô phỏng nhưng vẫn sẽ có tổn thương đối với các đệ tử.Trong không gian vẫn tiếp tục vang lên tiếng cười ái muội cùng những lời dụ dỗ nhưng Hà Mục như người điếc không nghe thấy gì, chỉ chuyên tâm cảm nhận.

Trong bể ý thức, hiện ra một loại hoa cực kỳ mỹ lệ, toả ra hương thơm quyến rũ người ta đến gần.Ở đó!Một đạo kiếm khí chém ngang cánh hoa tan thành bụi mịn.

Xung quanh im bặt, dây leo cũng tự héo quắt mà rơi xuống.Hà Mục thở phào một hơi.Tí chết, tí chết.

Loại yêu quái này đối với người có tu luyện như bọn họ thì không tính là gì nhưng với người thường lại rất nguy hiểm, chỉ cần còn một cánh hoa thì nó vẫn sẽ được tái sinh, gây ra nhiều rắc rối.___________________________"Đồ đệ này của muội cũng thật là...

đào hoa rồi, lần trước là Bì Yêu, lần này là Mị Yêu, ha ha ha, chẳng bù cho sư phụ nó."

"Huynh mau cút, ta không chơi với huynh.''Đệ tử các nhà khác vẫn đang miệt mài giết yêu thú, đứng đầu là Thiện Thuật đã giết được một con cấp Hoàng, một Giả.

Tiếp theo là Sở Tâm giết hai con cấp Giả cùng Lệ Chi đứng thứ hai.

Thứ ba là Hà Mục, kế đó là Đào Nha - 40 điểm.

Tiếp theo là đệ tử của các môn phái khác.

Ít nhất cũng đã giết được hai con cấp Lệ Giả.Chỉ riêng thanh điểm của Diêu Thừa Phụng vẫn nằm im ở con số 0.Ừ, đương nhiên vẫn là 0 rồi, tại y vẫn còn chưa bò ra khỏi hố mà.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 11. Bí cảnh (2).


Diêu Thừa Phụng lười biếng nằm gần một canh giờ mới quyết định ngồi dậy, bấm Thanh Tẩy quyết cho đất bụi biến mất rồi đứng dậy, trèo lên khỏi cái hố do mình tạo ra.

Nếu y biết sư cô đặt cược một vạn lượng bạc vào mình thì cũng không nằm ở đấy đâu."

Đây là...."

Chỗ y rơi xuống ngay sát một khối đá lớn, không biết y cắm đầu vào đấy có bị làm sao không nữa...

Xung quanh cũng đều là đất đá, không có lấy một cái cây cao nào hết.'Tằng.'Tiếng đàn vang vọng, Diêu Thừa Phụng nhìn qua, chỉ thấy Cầm Miểu đang chật vật bị một con rắn rất lớn rượt phía sau lưng.Xà Tinh.

Cấp Hoàng.Âm thanh đàn hỗn loạn vang vọng, Diêu Thừa Phụng chỉ cảm thấy hai tai mình ong ong, không nghe thấy tiếng gì khác nữa.

Cuối cùng y cũng hiểu tại sao sư thúc nói không nên để Cầm Miểu tham gia rồi.

Hiện tại, y không có tâm trạng đánh rắn, chỉ muốn giật lại đàn của Cầm Miểu thôi.

Nhưng những tiếng đàn này mang theo linh lực xé gió lao tới chém lên người con rắn kia.

Chỉ có điều, nhiêu đó chỉ đủ làm tróc mấy miếng vảy rắn."

Cầm Miểu!

Lại đây."

Diêu Thừa Phụng bay thật nhanh tới gần Cầm Miểu, tạo ra một kết giới bảo vệ.

Cầm Miểu vừa phi vào, hai cái răng nanh cũng đập vào theo."

Đại sư huynh, may quá ... phù ... phù..."

Cầm Miểu vừa thở vừa nói, con hổ mang xà này vượt quá thực lực của nhóc, nhưng nhóc bỏ chạy thì con rắn này nhất định đuổi theo.

Dọc đường chạy tới đây đều vương nọc độc của con rắn này.Diêu Thừa Phụng vừa muốn cười lại không cười được: "Đệ bị ngốc sao, mắt của rắn rất kém, đứng im một lúc sẽ tự trườn đi nơi khác."

"Ta nhất thời quên mất..."

Cầm Miểu nằm phịch xuống nền đất, đại sư huynh luôn cho nhóc một cảm giác: Chỉ cần huynh ấy có mặt, mọi chuyện đều sẽ không sao cả.Con rắn nâng đầu lên, bành cổ ra, cái lưỡi liên tục thè ra rút vào phát ra tiếng xì xì, con ngươi của nó dẹp lại, thi thoảng lại chớp chớp như đang xác định thứ cản mình lại ở phía trước là gì.

Đột nhiên từ miệng nó phun ra nọc độc, Diêu Thừa Phụng nhẹ nhàng xách Cầm Miểu lên nhảy tới một nơi khác, đặt nhóc xuống."

Ngồi yên, đừng chạy linh tinh."

Cầm Miểu ôm đàn, gật đầu.Thân ảnh của Diêu Thừa Phụng loáng một cái đã biến mất, xuất hiện ở phía sau xà tinh.

Đánh rắn phải đánh bảy tấc.Y nắm tay, giáng đòn chuẩn xác xuống tấc thứ bảy của thân rắn.

Cảm giác lành lạnh, trơn trơn từ tay truyền tới khiến cho y rợn người, con rắn này lớn quá, không tổn thương được tới tim rắn!

Miệng của con rắn đang ở ngay sát y, thở một hơi vào gáy.

Trước khi nọc độc của nó phun ra, Diêu Thừa Phụng đã xuất hiện ở phía trên nó.Dưới phía con rắn xuất hiện một hồ dung nham nóng chảy, từ trong hồ vươn lên những sợi xích lửa quấn lấy xà tinh, ghim chặt nó.

Diêu Thừa Phụng đưa bàn tay giơ về phía con rắn.Hoả ngục • Phạt.Một bàn tay lửa to lớn úp về phía con rắn, nó vặn vẹo thân mình, bẻ ngược lại xích lửa kia.

Diêu Thừa Phụng lòng thầm kêu không ổn, xích lửa đã bị gãy vụn, con rắn trườn mình đi nơi khác, né được đòn tấn công của y, bàn tay lửa kia chỉ làm xém mất một phần da rắn.Con rắn nâng đầu, phi lên phía Diêu Thừa Phụng, y đối mặt với cái đầu rắn lớn vội vàng lùi lại không trung.

Vụt một cái y đã ở đành sau nó, tiếp tục đấm vào tấc thứ bảy tính từ đầu nó xuống.

Xà tinh cũng không chịu thua, thị lực của nó chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mờ ảo nhưng giác quan khác của nó rất nhạy bén, chỉ cần Diêu Thừa Phụng xuất hiện ở đâu thì ngay giây sau đầu của nó đã xuất hiện ở đó.

Nhưng trước khi miệng của nó phun ra độc thì Diêu Thừa Phụng đã kịp sử dụng Thuấn thân thuật di chuyển theo hướng ngược lại.

Điều này khiến cho Xà tinh xoay vòng vòng nhưng vẫn không thể phủ nhận tốc độ và khả năng phản xạ của nó nhanh đến kinh hồn, mấy lần Diêu Thừa Phụng đã suýt chết vì độc nó nhả ra.Qua một thời gian kiên trì đánh đấm, Diêu Thừa Phụng cuối cùng cũng mệt lả người tạm thời dừng lại chống tay lên vách đá thở hồng hộc.

Xà tinh nhân cơ hội này theo hướng y đứng mà phóng tới nhưng khi sắp bắt được y, ở tim nó - tấc thứ bảy của thân rắn bất ngờ nổ tung.Ban nãy từng đấm y giáng vào tấc thứ bảy của nó đều mang theo linh lực, chỉ cần lượng linh lực đủ lớn kết hợp với một ý niệm của y thôi thì số linh lực ấy sẽ nổ tung ngay tức khắc.

Vụ nổ linh lực khiến tim rắn nổ tung máu thịt bắn ra xung quanh, có mấy giọt máu còn dính lên má Diêu Thừa Phụng."

Cầm Miểu, mau đi thôi, máu tanh sẽ dẫn nhưng yêu thú khác tới."

"Được!"

Nhưng thực chất trên da của Diêu Thừa Phụng có dính độc của yêu thú cấp Hoàng mà y không hề hay biết.Bởi vì Dạ Huyên đã âm thầm giúp y thanh lọc sạch sẽ.__________________________Lệ Chi đi một lúc thì ra khỏi rừng nhưng ở trước mặt đã không còn đường đi nữa mà là vách núi sâu hun hút.

Xem ra ở đây không có yêu quái.Nàng vừa quay lưng, định bay ra khỏi rừng này thì có một cái chân đầy lông vươn ra khỏi vách núi.

Bỗng một bóng tím từ đâu phi tới, kéo Lệ Chi lệch sang một bên.

Nàng quay đầu nhìn lại, cái cây lúc nãy ở chỗ nàng đứng hiện tại bao phủ đầy tơ nhện.Con nhện ở phía dưới vách núi lúc này cũng hoàn toàn bò lên khỏi đó.

Tám con mắt to nhỏ đen lay láy của nó chớp chớp, đôi răng móc đóng mở vào nhau."

Đa tạ."

"Không có gì, ngươi đứng đây một chút."

Người vừa rồi cứu Lệ Chi chính là nữ đệ tử Hợp Hoan tông hôm qua.Những dải lụa trên người Đào Nha theo hướng tay của nàng ta phóng ra, trói lấy Nhện tinh ghì chặt nó lại.

Lệ Chi điều khiển thủy tiễn vòng ra phía sau đánh lén nó nhưng...Nó né được!Động tác nó né ra cũng khiến cho những dải lụa kia rách toạc."

Nó có thể nhìn thấy toàn bộ xung quanh, chỉ có thể đánh trực diện!"

Nhện tinh này ít cũng phải cấp Hoàng.Hai người bọn họ một Trúc Cơ mãn kì, một Kết Đan sơ kì hợp sức lại có lẽ miễn cưỡng giết được.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 12. Bí cảnh (3).


"Các vị, các vị có cảm ứng được Ma Tôn không?"

Diêu Hạc dò hỏi.Đây là thời điểm các môn phái tụ tập, cũng là lúc thích hợp để nói về chuyện phong ấn."

Tôn Thượng cũng cảm nhận được sao?

Ta không thấy được khí tức của hắn từ khoảng gần một tháng trước."

Hỉ Vy nói với vẻ mặt không mấy ngạc nhiên.Gần một tháng trước, cũng là thời gian 'Lục Hiểu' xuất hiện."

Nói vậy mọi người đều cảm nhận được sao?

Chi bằng hiện tại để bần tăng bói một quẻ?"

"Được, Di Lạc Thiền Sư mau bói đi, Nhuận Ngọc cũng có cảm nhận được."

"Được, đồ nhi, lấy đồ ra đây."

Một đồ đệ của Tịnh Sư tông lấy ra ba đồng tiền âm dương cùng bát, đĩa.

Di Lạc Thiền Sư nhận lấy rồi cho ba đồng xu vào bát, xóc một hồi, đổ ra bàn.Ba đồng xu kia đại diện cho tam giới đã lộ diện nhân, yêu, ma.

Ba đồng xu ấy không úp, không ngửa, không âm, không dương mà chỉ xoay tít trên bàn gỗ.Di Lạc Thiền Sư lấy tay đập xuống, úp cả ba đồng xu lại, chắp một tay trước ngực lại liên tục nói."

A di đà Phật, A di đà Phật..."

"Sư phụ, đây là, đây là..."

Vị đồ đệ ban nãy há hốc mồm, vẻ mặt sợ hãi, không nói tiếp được."

Di Lạc, rốt cuộc là chuyện gì?"

Di Lạc Thiền Sư thở dài một hơi, vừa lắc đầu vừa nói: "Thiên cơ bất khả lộ, biết nhiều quá trời chu đất diệt, vận mệnh của mình tự mình nắm lấy, trời cũng không nhúng tay vào được."

Cả đài bỗng chốc im bặt, không một ai nói câu gì, đều tự mình theo đuổi một suy nghĩ khác nhau."

Phong ấn yếu đi rồi.

Các vị thương lượng thời gian phong ấn thêm một lần nữa đi."

"Nhuận Ngọc lúc nào cũng sẵn lòng."

"Ta cũng vậy."

"Ta cũng vậy."

"Nếu vậy thì sau khi kết thúc Đại hội đi."

"Được."

Phong ấn năm xưa là do bốn vị chưởng môn cùng nhau tạo ra, bây giờ phong ấn yếu đi, cũng phải là bốn người ấy."

Ấy, đại sư huynh bắt đầu rồi kìa."

Sơn Nhu vẫn luôn chăm chú quan sát gương.Sư phụ có hi vọng thắng cược rồi!_____________________________Nhện tinh liên tục phun tơ ra xung quanh, tốc độ nhả tơ của nó rất nhanh, Lệ Chi cùng Đào Nha phải liên tục thuấn thân mới có cơ hội trốn thoát.Chẳng mấy chốc mà xung quanh đã dính đầy tơ nhện, không còn chỗ đặt chân.Hai người quay lưng lại với nhau, cả hai đều đã thấm mệt.Tơ nhện quấn quanh những cái cây, tạo thành một cái lồng nhỏ, bao hai người bên trong lại.

Bản thân con nhện thì bò lên bên trên, ngăn lại đường thoát duy nhất của bọn họ.Đào Nha siết chặt song đao Yển Nguyệt, những dải lụa lại từ đâu chui tới quấn con nhện thành một cục, nàng phi lên chuẩn bị xẻo thịt con hàng này.

Nhưng hai con đao vừa sát tới thì chân con nhện đã chọc thủng lụa, đỡ lấy đao để bảo vệ bụng nó.Lệ Chi nhân lúc này thi triển Liên thủy tụ băng, Nhện tinh không có khả năng vừa đỡ đao lại ngăn lại băng nên bụng nó bị những khối băng sắc nhọn, lạnh lẽo xuyên qua.

Nó lắc mình, Đào Nha bị đánh văng, đập mình vào tấm màn tơ nhện, dính luôn trên đó.Con nhện không để tâm tới Đào Nha nữa, hướng 8 con mắt về phía Lệ Chi chớp một cái.

Nàng chỉ cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc theo sống lưng, đâm thẳng lên não bộ kêu gọi nàng mau chạy đi, chạy đi.

Nhưng chân nàng nặng như chì, cả người chìm sâu vào con mắt của Nhện tinh.Áp chế tinh thần?!"

Lệ Chi cô nương!

Mau chạy!"

Tiếng của Đào Nha vang lên, kéo Lệ Chi ra khỏi trạng thái kia.Nàng định thần lại thì cặp răng móc của Nhện tinh đã ở ngay trước mặt.Không kịp rồi!Tiếng đao xé gió bay tới, đập lệch đầu của nhện tinh sang một bên, có thời gian cho Lệ Chi chạy trốn.

Đao bán nguyệt lượn một vòng sau đó trở lại trong tay của Đào Nha, nàng ta tiếp tục dùng nó để thoát khỏi tơ nhện.

Nhưng tơ nhện này vừa dính lại vừa chắc, nàng dùng linh lực điều khiển thanh đao còn lại đâm vào nhưng cũng chỉ xước được đúng một tí tẹo.Nhện tinh vẫn tiếp tục tấn công Lệ Chi, nó không hề lo lắng Đào Nha làm ra chuyện gì bởi nàng đã bị dính chặt vào tơ nhện của nó, chẳng mấy chốc mà sẽ bị tơ phủ kín người mà thôi.Có điều nó vẫn không hề để ý tới cái lỗ to đùng do chiêu thức ban nãy của Lệ Chi để lại đang nhỏ ra loại chất lỏng gì đó.Nàng truyền âm với người đang cố gắng tách người với tơ ra: "Đào Nha, thử dùng Thanh Tẩy quyết xem."

Thanh Tẩy quyết?Đào Nha thử làm theo, ai ngờ thật sự có tác dụng!

Thanh Tẩy quyết dùng để loại bỏ những thứ không sạch sẽ trên người, tơ nhện cũng là một loại bụi bẩn!Hai người nhìn nhau, con hàng này vần bọn họ tả tơi như vậy, nhất định phải băm vằm nó ra!

Rút kinh nghiệm không nên đánh quang minh chính đại với nó, hai con đao dưới sự điểu khiển của Đào Nha liên tục lướt qua lướt lại ở phần bụng của con nhện.

Bụng của nó là phần mềm yếu nhất, hơn nữa còn đang bị thương, nó không ngờ rằng nhân loại này có thể thoát khỏi tơ nhện của nó tạo ra, còn đang chủ quan, nên khi bị tấn công bất ngờ phải chật vật mới có thể ngang cơ với hai người bọn họ.Bọn họ biết rằng mình đang chiếm thế thượng phong, tiếp tục tấn công chắc chắn hạ được nó.

Từng đợt mưa thủy tiến, băng, đao, lụa đều dồn dập đổ lên thân thể Nhện tinh.

Đột nhiên con nhện mặc kệ các đòn tấn công, lao ầm ầm đến chỗ hai người.?Con hàng này bị cái gì?Hai người ý thức được không đúng, vội tách ra hai hướng khác nhau mà chạy.

Nhện tinh không chần chừ mà đuổi theo Lệ Chi.

Ban nãy vật lộn với nó sớm đã mệt lả, linh lực cạn kiệt, không còn sức để mà chạy nữa.

Con nhện như phát điên, nó treo mình lên thân cây này, tới thân cây nọ, đu tới trước mặt chặn đường của Lệ Chi.

Rồi nó chồm tới, từ miệng phát ra âm thanh kì quái, bụng nó càng ngày càng lớn.!Con hàng này muốn tự bạo!!!

Muốn đồng quy vu tận!!!Chuông cảnh báo vang lên liên hồi trong lòng, nhưng thật sự chẳng ai có khả năng cứu nàng ở nơi này nữa.

Nàng nhắm chặt mắt lại, chịu đựng cơn đau sắp đến nhưng sau khi nghe tiếng nổ ngay sát, đợi một lúc vẫn không thấy.

Chỉ có một bài tay mát lạnh đặt lên trán mình, nhẹ nhàng truyền linh lực vào cơ thể.

Là tay của đại sư huynh."

Sư tỷ mà dễ chịu thua vậy á?"

Mẹ nó, lại là cái giọng gợi đòn này."

Cầm Miểu, đừng trêu muội ấy nữa."

Diêu Thừa Phụng thu tay lại, đỡ Lệ Chi đứng dậy, Đào Nha cũng đuổi tới."

Không sao rồi chứ?"

"Ta không sao rồi."

"Không sao là tốt rồi..."

Đào Nha vỗ vỗ ngực mình an ủi, suýt chút nữa thì tiểu cô nương này đi bán muối rồi."

Đa tạ cô nương đã ra tay giúp đỡ tiểu muội."

"Ta mới là người cần đa tạ."

Vì Nhện tinh là hai người hợp lực bức nó vào bước tự bạo nên số điểm chia đôi, mỗi người 25 điểm.Sau khi uống đan hồi phục, linh lực của Lệ Chi và Đào Nha đã khôi phục lại một phần, tạm thời có thể tự bảo vệ bản thân trước cấp Giả."

Đào Nha cô nương muốn đi cùng chúng ta hay tách ra?"

"Đi cùng các người đi, hiện tại ta đi một mình có hơi..."

"Vậy được."

"Đa tạ."

Mấy người đi một hồi thì gặp được Hà Mục chạy trối chết từ một cái hang đi ra.

"Hu hu hu, ban nãy lại gặp phải Hồ Yêu!

Sao cuộc đời ta cứ gặp mấy loại yêu quái này thế..."

"..."

Ai đến an ủi tên này đi!

Bọn họ nhịn cười được là may cho hắn rồi đấy!
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 13. Bí cảnh (4).


Sớm không tới, muộn không tới, lại cứ tới vào lúc này."

Chúng ta đi cũng khá lâu rồi đó, tại sao chẳng gặp một con yêu quái nào nữa vậy?"

"Sắp tối rồi, chẳng lẽ đi ngủ?"

"Xì, Miểu ngốc, yêu quái có giống con người chúng ta đâu, có một số loại yêu quái còn thích ra ngoài kiếm con mồi vào ban đêm nữa."

'Congggg!'Tiếng chuông từ phía trước phát ra đinh tai nhức óc, vừa nghe liền biết là đệ tử của Tịnh Sư tông.Chẳng hiểu sao những người khác không cảm thấy gì nhưng Diêu Thừa Phụng lại có cảm giác cơ thể mình rất bài xích với loại âm thanh này.Đào Nha đi đằng trước hỏi: "Là Thiện Thuật huynh sao?"

Thiện Thuật đang cầm pháp trượng thực hiện chiêu thức nào đó, chiếc chuông to lớn úp xuống đất nhốt thứ trong đó lại, không ngừng vang lên tiếng kêu cong cong.(nghe cái muốn đăng xuất:)))Cuối cùng dường như con yêu quái kia cũng không giãy giụa nữa, chuông đồng to lớn biến mất, ở chính giữa có một đống bụi mịn trắng tinh như xương cốt bị nghiền nát."

Là mọi người sao?"

Thiện Thuật thu tay, quay sang bọn họ."

Đó là con gì thế?"

Lệ Chi tò mò hỏi."

Là Ngưu Ma."

"Oà, chuông đồng đó thật là lợi hại, khiến Ngưu Ma tan thành cát bụi luôn!"

"Ha ha, có gì đâu, chỉ là phương thức mới lạ thôi."

Tuy là nói có thể cướp lệnh bài của người khác nhưng đệ tử nào biết ý cũng sẽ không tự nhiên mà tạo ra xích mích giữa các nhà."

Trời cũng sắp tối, chúng ta định tìm hang động qua đêm, Thiện Thuật huynh có muốn ở cùng chúng ta không?"

Diêu Thừa Phụng mở lời.Ở nơi này không có chỗ nào là an toàn tuyệt đối cả, càng nhiều người lại càng có sức chống đỡ."

Vậy cũng được, ta...hự..."

Thiện Thuật còn chưa nói hết câu, một quả cầu màu đen đã đáp thẳng xuống ngực hắn, đem hắn ghim xuống nền đất.

Hắn mới hao tổn linh lực để xử lý Ngưu Ma nên không thể nào đỡ được."

Có chuyện gì vậy..."!?Đào Nha vừa nhìn về phía quả cầu ban nãy đánh ra, liền bị một quả cầu khác đánh bay, đập gãy một thân cây to lớn."

Shh..."

Đệt, đệt, đệt gãy xương rồi!Người tu luyện trước khi được truyền dạy công pháp đều phải luyện nhục thể cùng thân pháp, quả cầu này vậy mà một chưởng đánh gãy xương của Kết Đan kì!Mấy quả cầu lại tiếp tục bay tới, Diêu Thừa Phụng kịp thời dựng lên kết giới bảo vệ: "Mau, kéo hai người kia lại chữa trị!"

Cầm Miểu cùng Hà Mục nhanh chóng vác hai người kia lên, tới tụ lại một chỗ, tạm thời không điều khí được, chỉ đành cho uống tạm đan dược hồi phục.Một luồng kiếm khí bay tới, chém đôi một quả cầu kia nhưng nó lại tách ra làm hai mà tiếp tục tấn công!"

Sư huynh cẩn thận, có ma khí."

Đổng Khoái bắt lấy kiếm, nhảy xuống bên cạnh Diêu Thừa Phụng."

Ừ, còn rất cường đại."

Thậm chí còn có cảm giác mạnh hơn cả yêu cấp Vương rất nhiều.Lúc này từ bốn phương tám hướng cũng vang lên tiếng xoẹt xoẹt di chuyển, tất cả các đệ tử đều cảm nhận được ma khí cực đại mà phi tới."

Ta cảm nhận được ở nơi này có ma khí...

Đại sư huynh!

Có chuyện gì thế này?"

Một đệ tử của Tịnh Sư tông tiến tới xem xét tình hình của Thiện Thuật."

Ban nãy y bị ma khí đánh lén."

Lệ Chi trả lời rồi cảnh giác nhìn xung quanh.Từ lúc có đệ tử khác đầu tiên xuất hiện thì những quả cầu ấy cũng biến mất theo."

Sở Tâm tới trễ, đã có chuyện gì vậy?"

Một thanh niên mang dáng vẻ thư sinh, phía sau còn đeo thùng sách lớn, nhìn y với Nhuận Ngọc chưởng môn như từ một khuôn đúc ra, theo sau y là mấy thư sinh khác.Diêu Thừa Phụng còn đang xem thương thế của Đào Nha và Thiện Thuật, không để ý bọn họ hỏi nên Cầm Miểu kể lại chuyện vừa nãy cho bọn họ.Thiện Thuật có lẽ bị ma khí tràn vào phổi cần người dẫn chân khí đẩy ra, Đào Nha bị gãy xương sườn, nếu đủ linh lực thì có thể tự lành.

"Ngươi biết truyền chân khí không?"

Diêu Thừa Phụng quay qua hỏi đệ tử ban nãy."

Biết!"

Đệ tử ấy nói xong lại nhận ra Diêu Thừa Phụng muốn làm gì thì hơi cúi đầu.

"Nhưng ta cũng không chắc..."

Hắn tới Kết Đan mãn kì, tuy rằng biết đưa chân khí vào cơ thể người khác chữa thương nhưng dẫn ma khí ra thì hắn không chắc."

Để ta cho."

Một đệ tử của Tịnh Sư tông khác tiến lên."

Vậy được, ngươi tới dẫn ma khí trong phổi sư huynh ngươi ra."

Y giao lại Thiện Thuật cho đệ tử kia."

Đào Nha thế nào rồi?"

"Đang tự mình điều tức."

"Ừm."

Sau đó y lại nhìn xung quanh, thấy mấy đệ tử của Hợp Hoan tông đứng tụm lại một góc nhưng không ai qua bên chỗ Đào Nha, tình cảnh giữa hai người bị thương hoàn toàn trái ngược, người được các sư đệ vây quanh, người thì tự mình điều tức chỉ có Lệ Chi ngồi coi.

Diêu Thừa Phụng hé miệng muốn nói gì đó, chợt nhiên y thấy một cô nương khác chạy từ nhóm người Hợp Hoan tông qua đây nên thôi."

Sư huynh, tuy rằng nói ở đây mô phỏng lại yêu quái, ma thú nhưng vẫn có cấp bậc nhất định.

Ma khí vừa nãy chắc chắn không phải của ma thú bình thường."

Đổng Khoái nãy giờ vẫn đang an ủi thanh kiếm run lên liên tục của hắn."

Sao kiếm của ta chẳng có phản ứng gì thế?"

Hà Mục thắc mắc hỏi, bình thường kiếm của hắn gặp con chuột chạy ngang cũng đã run như cầy sấy, sao bây giờ lại im lặng, chẳng lẽ kiếm mất linh rồi?Thật ra hắn không biết rằng kiếm của hắn sớm đã sợ ngất rồi."

Ma khí vẫn chưa biến mất."

Sở Tâm cảm nhận xung quanh một chút.

"Mà nó càng đến gần chúng ta hơn!"

Nghe vậy sắc mặt mọi người đều trầm xuống, ma khí này chỉ sợ rằng sư phụ của bọn họ mới đánh nổi.

Mà tu vi của sư phụ bọn họ như thế nào chứ?

Không phải Thánh Nhân thì cũng là Chuẩn thánh!

Sư phụ bọn họ tu luyện bao nhiêu năm?

Hơn hai trăm năm!

Mà đám bọn họ ở đây so ra đều là đám nhóc vắt mũi chưa sạch mười mấy hai mươi tuổi! _____________________________"Đào Nha!"

Hỉ Vy lo lắng thốt lên."

Có chuyện gì vậy!"

Di Lạc Thiền Sư nhìn thấy chuyện xảy ra qua gương thì bật dậy, chén trà cũng rơi xuống đất vỡ tan.Sao lại có ma khí cường đại như vậy!Mấy người khác cũng không giữ nổi bình tĩnh."

Mẹ nó, cái ma khí này quen mắt lắm!"

Hồng Lý phun ra câu chửi thề nhưng chẳng ai có tâm trạng nhắc nhở."

Quả thực rất quen mắt."

Diêu Hạc nói, tầm mắt khẽ liếc sang Linh Mộc bên cạnh.Nàng vẫn thản nhiên uống trà như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng sớm đã lạnh một mảng.

Cái chiêu ma khí này năm đó còn nhìn suốt, chẳng lẽ không quen sao?"

Ta e rằng đệ tử của chúng ta lần này khó mà nguyên vẹn trở về."

Nhuận Ngọc siết chặt cái chén trong tay, nhìn chăm chú vào cái gương, sợ vừa chớp mắt một cái thì các đệ tử sẽ biến mất không còn dấu vết.Nhưng bọn họ lại không thể vào ứng cứu, bí cảnh chỉ giới hạn tu vi Hoá Thần, tuy những đệ tử khác có thể vào nhưng vậy chẳng khác gì đưa thịt lên miệng hổ cả.Chẳng lẽ phải ngồi nhìn đệ tử tự sinh tự diệt thật sao?
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 14. Yêu triều.


"Thứ vừa nãy đánh lén ta là gì vậy?"

Thiện Thuật tỉnh lại rất nhanh, cảm giác ngực đau nhói vẫn chưa tan đi hết.Sở Tâm trả lời hắn: "Là ma khí.

Lại còn rất mạnh."

"Ta sơ suất quá!"

Hắn bắt đầu tự trách, một Nguyên Anh kỳ mà lại không nhận ra ma khí ở gần như vậy."

Không trách Thiện Thuật huynh, lúc đó cạn kiệt linh lực, tu vi cao đến mấy cũng sẽ không phản ứng được."

Đào Nha vừa lúc chữa trị xong cái xương bị gãy.Uỳnh uỳnh uỳnh!Tiếng động từ khắp các hướng vọng lại, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Khí tức từ xa đã ép người khác run rẩy phóng đến, tất cả đều vội vàng bảo vệ bản thân và đồng môn.Từng lớp, từng lớp các yêu quái đều dần xuất hiện trước mắt bọn họ.!?Sao lại nhiều như thế này?"

Lập trận!"

Thiện Thuật đứng dậy, hét lớn.

Năm người của Tịnh Sư tông di chuyển ra các nơi, họ chắp tay bắt đầu niệm kinh, rất nhanh đã hình thành lên liên kết giữa năm người bọn họ.Một tượng Phật to lớn dần dần rõ nét ở chính giữa trung tâm, năm người đồng thời hạ tay xuống, bàn tay của tượng Phật cũng mang theo uy áp ầm ầm đáp xuống những con yêu quái.Ngũ chỉ Phật. *Năm ngón tay Phật.Con yêu quái nào nằm dưới bàn tay ấy đều tan thành tro bụi.

Nhưng như vậy cũng chẳng ăn thua gì so với đám yêu quái cứ chết một đợt lại tới một đợt kia cả.Hà Mục chém đứt đầu một con Bạt Lang, không nhịn được mà chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp, đâu chui ra lắm vậy!"

Ting ting ting.Tiếng đàn quét qua, không ít yêu quái không bị thương nhưng lại ôm đầu bịt tai, tạo cơ hội cho những người khác tấn công.Quả nhiên 'ma âm' vẫn là một thứ rất hữu dụng!Đào Nha cùng các đồng môn cũng bắt đầu lập trận.

Đào Nha và Tần Tịch bình thường có không ưa nhau như nào thì hiện tại cũng không phải là lúc hẹp hòi.Vạn lý đào hoa.*Ngàn dặm hoa đào.Bọn họ cùng nhau múa một điệu, hoá thân mình thành cánh hoa đào, một lần vung tay là cánh hoa bay tới quấn quýt yêu quái, nhìn thì tưởng như ngọt ngào hương thơm chạm vào lại là lưỡi đao sắc lẹm.

Năm người cứ như vậy mà càn quét khắp nơi.

Lệ Chi dứt khoát biến ra một thanh băng trường đao còn dài hơi người mình mà đánh.

Dù sao dùng chiêu thức sẽ rất tốn linh lực.

Nàng cùng Đổng Khoái tụ lại một chỗ, giao lưng của mình cho người còn lại bảo vệ.

Nàng đóng băng cầm chân chúng, sau đó đều một đường chém ngang.

Các yêu quái cấp thấp đều không đáng nói nhưng chúng lại rất nhiều, đánh mỏi tay cũng không hết."

Hộc... mẹ nó rốt cuộc là có chuyện gì?"

Hai người tạm thời dừng lại để thở, bỗng một vật hình người lao tới tấn công, trên người toả ra một loại mùi khó nói.

Lệ Chi kịp thời đóng băng nó lại, Đổng Khoái chém đôi nó khiến chất lỏng đen đỏ từ người nó bắn ra."..."

Moẹ, bẩn vãi nồi!"

Ở đây...

ở đây lại có cả hung thi!"

"Đây cũng có!"

"Đây nữa!"

Hung thi là xác người chết sống dậy, có phần giống cương thi nhưng cơ bắp của nó không cứng như của cương thi, nó cũng không di chuyển như cương thi mà đi như người bình thường, chỉ là tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Hơn nữa còn đánh không chết, phải chém đầu hoặc phân thây, nếu không thì hung thi sẽ không thể chết được.

Nó cắn người, người sống bị nó cắn phải sẽ trúng thi độc, đầu tiên là phát ban, sau khi thi độc ngấm dần thì mất đi thần trí, trở thành hung thi sống.

Loại này không xếp vào yêu mà xếp vào quỷ.Tất nhiên có thuốc giải nhưng con mẹ nó, nhiều như vậy sao mà đủ!

Chỉ còn cánh đánh bay nó ra trước khi nó lại gần thôi."

Bút trận!"

Đại đệ tử Thư tự các cuối cùng cũng ra tay rồi.

Bốn đệ tử khác xếp thành vòng bao quanh Sở Tâm, đưa tay truyền linh lực cho y.

Sở Tâm ở giữa vòng người lấy từ trong hòm sách mình mang ra một cây bút lông rất lớn, vung mạnh một cái.

Triện pháp.Từ cây bút vung ra một đường mực, đường mực ấy đánh bay hết hung thi đang ở xung quanh hắn.Tàng Long.Phía sau lưng Sở Tâm như ẩn như hiện một lão phu tử, tay cầm bút.

Sở Tâm hạ bút, lão phu tử cũng làm theo, ngòi bút của lão phu tử đặt xuống một chấm lên mặt đất, từ nơi ấy nổi lên một lốc xoáy, di chuyển ngược trở lại nơi y đang đứng, dọc đường đi quấn bay mọi yêu quái.

Lốc xoáy ấy càng đến gần Sở Tâm càng nhỏ đi, cuối cùng thu lại trong ngòi bút của y.Hoành Lân - múa cùng bút.Sở Tâm lại cầm bút, phi ra khỏi vòng người ,dùng bút làm vũ khí tấn công các hung thi và yêu quái xung quanh, các nơi y đi qua đều như thoáng hiện lên một bức tranh nhưng chưa đợi người ta nhìn rõ đã biến mất.

Cũng như vậy, y đi qua nơi nào đều có yêu quái chết, điều kì lạ là còn không thể nhìn thấy chết như nào.

Mỗi giọt mực vung ra đều ẩn chứa linh lực, qua kẽ hở cơ thể xuyên vào bên trong, im hơi lặng tiếng tàn phá lục phủ ngũ tạng."

Ta không trụ nổi rồi..."

Thiện Thuật mặt cắt không còn một giọt máu, hắn vừa mới lành thương, linh lực cũng không được bao nhiêu, duy trì trận pháp tốn rất nhiều linh lực."

Sư huynh, chúng ta không lập trận nữa, xuống đánh thôi."

Người lúc nãy dẫn ma khí ra cho Thiện Thuật khuyên nhủ.Tuy trận pháp mạnh thật nhưng để duy trì sẽ rất mệt, không cẩn thận còn bị phản phệ."

Được."

Năm người buông tay, đáp đất cầm lấy cây trượng, bắt đầu đánh.

Nhưng yêu triều này đến mãi không dứt, cứ hết đợt này lại tới đợt khác, đều là những con yêu bậc thấp nhưng số lượng lại rất đáng sợ.Diêu Thừa Phụng lúc bấy giờ mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.

Ban nãy yêu triều vừa tới thì đệ tử Tịnh Sư tông đã lập Ngũ chỉ Phật trận, những câu niệm chú đó y nghe không sót câu nào.

Nhưng càng nghe thần trí lại càng mơ hồ, tầm nhìn càng trở nên mờ nhạt.

"Sư huynh, đằng sau!"

Tiếng của Lệ Chi kéo Diêu Thừa Phụng trở lại thực tại, y không thèm nhìn mà bắn ra một cầu lửa về đằng sau.

Con hung thi lập tức thành tro bụi.Một đệ tử gần đó chẳng biết sao lại nói suy nghĩ của mình ra tới miệng: "Vô dụng, một lần yêu triều nhỏ bé cũng bị doạ cho đơ người, sao lại tu luyện được chứ?"

Diêu Thừa Phụng không phản bác lại, chỉ âm thầm vận một lượng lớn linh lực, khiến cho người vừa nói câu kia triệt để câm miệng.Vạn hoả phi hoa.Hàng ngàn hàng vạn đốm lửa nhỏ nháy mắt xuất hiện, nó luồn lách qua yêu triều, thiêu rụi nó.

Trong bí cảnh đột nhiên hiện ra một dòng lửa chạy dọc theo dòng yêu quái quét sạch bọn chúng.

Nháy mắt đợt yêu triều này không còn lại gì, chỉ còn mấy vệt máu đen đỏ trên nền đất.

Tất cả đều như gắn cùng một hệ điều hành, đều đưa mắt nhìn Diêu Thừa Phụng.Kể cả Lệ Chi cũng há hốc mồm, đại sư huynh chưa từng sử dụng chiêu này.Diêu Thừa Phụng: ??Đều là cấp Lệ Giả cùng Giả thôi mà?Dạ Huyên: "..."

Cái gì vừa xảy ra vậy!'Rắc...'Từ mặt đất nứt ra một cái rãnh nhỏ.'Rắc... rắc ... rắc ...'"Ma khí kia tới rồi!"

Đổng Khoái nói lớn, mọi người vừa mới thả lỏng lại trở nên đề phòng.Từ cái rãnh lúc đầu, nứt thành một cái rãnh lớn, mọi người vội vàng tránh xa nó ra.

Tiếng gào khóc thê lương từ dưới truyền lên khiến người ta lạnh gáy.

Một thân ảnh cao lớn màu đen từ từ nhô lên khỏi rãnh, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy cả dung nham ở dưới đó.

"Ồ, mầm non nhân tộc."

Ở dưới chân gã, dung nham chảy xiết, chưa chạm vào nó đã bị nó thiêu đen sì.Từ đằng xa còn vọng lại những tiếng gầm, mang theo uy áp cực kỳ to lớn.Yêu cấp Vương.Hơn nữa, còn không chỉ là một con.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 15. Hỗn loạn.


"Đúng rồi, chúng nó có thể bẻ lệnh bài mà!"

Di Lạc Thiền Sư vỗ trán."

Ừ nhưng đám nhóc này đều là lũ cứng đầu, trừ khi nguy hiểm đến tính mạng thì chưa chắc đã dùng đến cách này."

Nhuận Ngọc ngay lập tức phản bác ông, các đệ tử đều có bản lĩnh riêng, mới chớm nguy hiểm đã sợ hãi vậy nói gì tới việc tu luyện?"

Cũng đúng..."

"Đồ đệ của huynh bị sao kìa."

Diêu Hạc ngó qua cái gương theo lời Hồng Lý, chỉ thấy đồ đệ mình đứng yên một chỗ, nhìn trân trân vào yêu triều mà không có hành động nào khác.

Hắn thử chuyển đổi sang góc nhìn toàn thể, thấy được trận pháp Ngũ chỉ Phật của Tịnh Sư tông liền hiểu ra."

Không sao đâu, nó bị choáng đầu xíu thôi."

Diêu Hạc an tâm ngồi về chỗ, chúng đệ tử này đều từ Nguyên Anh trở xuống, trận pháp bọn họ lập ra chỉ ảnh hưởng một chút tới Diêu Thừa Phụng.Hắn vừa ngồi chưa kịp ấm mông thì đã nghe Sơn Nhu kinh ngạc kêu lên."

Oa, đại sư huynh thật giỏi!"

Những người khác ngồi xung quanh cũng không nhịn được mà khen ngợi."

Tôn thượng đại nhân nhặt đứa trẻ này ở đâu ra vậy?

Có thể để nó tới liên hôn với Hợp Hoan tông chúng ta không?"

"Tiểu huynh đệ này rất khá, có suy nghĩ đến việc vào triều làm quan không?"

"Linh lực này thật mạnh, không hổ là danh sư xuất cao đồ."

"..."

Ta nói ta nhặt từ ổ gà ra, mấy người tin không?"

Đợi chút, người này có chút quen mắt..."

Hồng Lý nhìn gương, nhíu mày lại như có điều suy nghĩ, đột nhiên đập bàn đứng bật dậy.

"Là... con mẹ nó là hắn ta!"

"Người này... là người hơn trăm năm trước suýt chút thì triệu hồi được Ma Thần?''"Đúng vậy."

Linh Mộc nhấp một ngụm trà, bình thản nói, y như là việc này đã nằm trong tính toán của nàng."

Chính là người này."

Giọng của Di Lạc Thiền Sư cũng trầm xuống.Là hắn, Dạ Hành."

Phong ấn cánh cửa Nhân Ma chỉ bị yếu đi."

Vậy hắn đến đây bằng cách nào?Chẳng lẽ là xé rách không gian, tự tạo ra một cánh cửa khác?Không thể nào.Đó là chuyện nghịch thiên, làm như vậy sẽ bị trời phạt.Hơn nữa việc hắn làm sao có thể vào được bí cảnh vẫn còn là một ẩn số.______________________________Dạ Hành đảo mắt qua đám đệ tử chính phái một vòng, ánh mắt dừng lại ở Diêu Thừa Phụng vừa dùng một chiêu đốt sạch yêu triều nhỏ hắn tạo ra.Con người này, có chút thú vị.Để xem có đỡ được yêu triều kế tiếp hay không nhé?Thật là đáng mong chờ nha~"Á, nhiều nhện quá!"

Tần Tịch nhảy bổ lên người Đào Nha, đời này nàng ghét nhất là nhện, rất nhiều nhện ở một phía chui ra nhìn thôi cũng thấy rợn người."

Cái đệch, rắn này."

Rắn nhỏ, rắn lớn trườn lên trên mặt đất, da rắn trơn bóng, lúc nha lúc nhúc."

Cẩn thận, có cả bọ cạp!"

"Á, sao còn nhiều hơn ban nãy vậy..."

Người vừa rồi còn chưa kịp nói hết, đã bị một thứ to lớn, trơn, tròn quật bay.Xà tinh cấp Vương - Xà Vương.Con rắn này còn to hơn cả con rắn mà Diêu Thừa Phụng hạ gục.

Nó vung đuôi một cái đủ san phẳng một đỉnh núi."

Aaaaaaaaa!!!!"

Tiếng kêu thất thanh từ một nơi khác truyền tới, người nọ đã bị bọc thành cái kén.Tri Chu Hoàng.Bọn chúng đều to lớn như vậy, tại sao bọn họ lại không phát giác được?Không chỉ thế, ngay cả hung thi cùng các yêu quái khác cũng dồn dập tấn công bọn họ.Yêu triều thứ hai.Đám người còn lại cũng không tiếp tục ngẩn người nữa, chia thành hai nhóm nhỏ để đánh hai con yêu cấp Vương này.

Còn lại thì tiêu diệt các quái nhỏ.Dạ Hành bay lên không trung tàng hình, thoải mái tận hưởng cảnh giết chóc này.Nhưng Linh Mộc đã không bình tĩnh được nữa, nàng siết chặt cái chén trong tay khiến nó vỡ tan."

Sư phụ!

Tay của người..."

"Không sao."

"Xem tiếp, nếu thật sự không trụ nổi nữa chúng nó nhất định bẻ lệnh bài."

"Có hai người bẻ rồi."

Là người bị Xà Vương đánh bay cùng Tri Chu Hoàng bọc thành kén.

Một người của Hợp Hoan tông, một người của Thư Tự các.Người của Mộc Thảo phong vội xử lý vết thương cho hai người bọn họ.

Đệ tử của Hợp Hoan tông thì xương sườn gãy mấy cái, lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn.

Đệ tử Thư Tự các thì... toàn thân đều đỏ ửng, không ngừng kêu đau khiến cho Nhuận Ngọc nhìn mà xót hết cả ruột gan.Hỉ Nhiên nhìn đệ tử của mình mà xót hết cả ruột gan, Hỉ Vy vỗ vỗ tay an ủi: "Đừng lo, còn có Mộc thần y."

"Không sao đâu, giao cho ta là được."

Linh Mộc đứng dậy xem xét đệ tử bị Tri Chu Hoàng bọc kén.Nàng đưa tay, truyền vào trán của đệ tử kia một luồng chân khí, xoa dịu cơn đau của hắn.

Sau đó mới từ từ ép chất độc ra ngoài."

Đưa về phòng, quan sát thêm đi."

"Vâng."

Nàng tiến tới bên cạnh đệ tử Hợp Hoan tông, nhẹ nhàng truyền chân khí vào, từ từ đem nội tạng đặt lại đúng vị trí.

Quá trình này không nhanh không chậm nhưng không được phép làm phiền.

Sau khi mọi thứ ổn thoả Linh Mộc trở lại tiếp tục quan sát tấm gương.Ở bên trong bí cảnh đã rối tinh rối mù, khắp nơi đều là xác độc vật, chạm vào một cái là xác định quy thiên.

Thiện Thuật tạm thời không có sức chiến đấu tiến vào trạng thái Kim Thân, đứng im như pho tượng, toàn thân đều là vàng ròng.

Diêu Thừa Phụng trước đó đã hỏi ý Thiện Thuật, hiện tại đang vác Kim Thân của hắn làm vũ khí đánh yêu.

Vung lên một cái, một hung thi bị đứt đôi.Y cùng Kim Thân của Thiện Thuật và Đổng Khoái, Hà Mục đánh Tri Chu Hoàng.Sở Tâm, Đào Nha và Tần Tịch cùng một đệ tử khác đánh Xà Vương.Hà Mục và Đổng Khoái nhẩm kiếm quyết điều khiển kiếm muốn chém bớt chân của Tri Chu Hoàng.Vạn kiếm quy tông.Mưa kiếm trút xuống, đất bụi mù mịt bay lên, nếu đây là yêu cấp Hoàng đã không chống đỡ được nhưng mưa kiếm lại chẳng mảy may làm tổn thương tới Tri Chu Hoàng.

Diêu Thừa Phụng vác kim thân lên giáng một đòn vào cái chân nhện lớn.

Ấy, thật sự có rụng mấy cái lông chân nhện này.Một tấm mạng nhện bay tới, y nhẹ nhàng nhảy lên né được.

Tiện tay quăng kim thân ngược ra sau đập bay con cá sấu tinh đang lao tới.Hoả ngục!Dây xích vươn lên quấn chặt chân nhện, nhân thời cơ đó hai người liên tục xả kiếm về phần bụng mềm yếu của Tri Chu Hoàng.

Đổng Khoái dứt khoát cầm kiếm từ trên đâm xuống dưới nhưng còn chưa kịp đến nơi thì hoả xích đã vỡ vụn, hắn bị ăn nguyên một đạp của Tri Chu Hoàng bay ra hướng khác, bay theo hắn chính là tơ nhện.

Hắn vội lăn ra chỗ khác, nơi hắn vừa lăn tới có rất nhiều nhện con, cây cỏ đều héo úa chết hết.

Hắn cầm kiếm đáp trả đòn tấn công, dồn hết linh lực vung ra một đạo kiếm khí.

Đạo kiếm khí phát ra tiếng ong ong, va chạm với chân của Tri Chu Hoàng.Đứt rồi!Chất lỏng màu xanh đậm từ nơi bị cắt đứt tiết ra, Hà Mục dồn linh lực bồi thêm một đạo kiếm.

Thế là Tri Chu Hoàng còn lại sáu cái chân.Nhưng hai người bọn họ linh lực cũng cạn, nhanh chóng từ nhẫn trữ vật lấy ra đan hồi linh lực.

Lúc này từ bên trên Tri Chu Hoàng có một quả cầu lửa lớn đã được ngưng tụ từ ban nãy.

Diêu Thừa Phụng ép nó nhỏ lại bằng một sợi chỉ, phóng chuẩn xác xuống mắt Tri Chu Hoàng.Đi!Sợi tơ lửa đâm về phía Tri Chu Hoàng, chui vào cơ thể nó nhưng không lập tức phát nổ.

Nó lượn hết một vòng quanh cơ thể của Tri Chu Hoàng, nơi nó đi qua đều phát sáng.Tri Chu Hoàng lăn lộn trên đất, nó nhả tơ ra khắp nơi không quan tâm chỗ nào là địch chỗ nào là bạn.

Những con nhện nhỏ vừa dính vào mạng nhện liền bất động.

Hà Mục, Đổng Khoái vật lộn né tránh, bọn họ dồn hết linh lực vào cũng chỉ có thể chém được một cái chân của nó thôi.

Có một ánh sáng từ người nó phát ra, ánh sáng ấy di chuyển khắp nơi trong người nó, Tri Chu Hoàng đột nhiên nằm vật ra đất không giãy giụa nữa."

Ch-chết rồi?"

Diêu Thừa Phụng nhíu mày, yêu cấp Vương mà dễ chết vậy sao?

Kim lửa của y còn chưa nổ mà?Bất chợt một bóng hình văng ngang qua Tri Chu Hoàng, nó bật dậy bắt lấy cái bóng đó.

Ồ, giả chết sao?Diêu Thừa Phụng nhanh chóng túm lấy cái bóng kia trước khi bị Tri Chu Hoàng quấn chết.

"Đa tạ, đa tạ."

Người nọ bị y túm lên ban nãy không cẩn thận bị Ngưu Ma húc một cái văng qua đây."

Không có gì."

Chỉ là Tri Chu Hoàng không giả chết nữa mà quay sang tấn công hai người bên kia một cách cuồng bạo.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 16. Ý thức biến mất.


Hình ảnh Diêu Thừa Phụng một bên xách người, một bên vác tượng vàng nhìn thế nào cũng rất bắt mắt.

Thấy Tri Chu Hoàng tấn công hai người kia mà bọn họ đều chưa kịp hồi phục linh lực thì trực tiếp quăng Kim Thân của Thiện Thuật xuống đập ngang đầu Tri Chu Hoàng, khiến đầu của nó bị chôn xuống dưới đất.

Kim Thân của Tịnh Sư tông vốn đã rất nặng, chưa kể đến vóc dáng Thiện Thuật còn cao lớn, Tri Chu Hoàng rút đầu ra thế nào cũng không ra được.Phá!Từ phần bụng của Tri Chu Hoàng phát ra ánh sáng, tiếng nổ vang lên nhưng phần bụng này vẫn không vỡ ra, mà chỉ bốc lên khói cháy nhàn nhạt.Nhưng lớp vỏ bên ngoài không vỡ ra không có nghĩa là bên trong còn nguyên vẹn.

Tri Chu Hoàng không động đậy nữa, lần này là chết thật.Diêu Thừa Phụng nhìn quanh không thấy nam nhân mặc hắc bào kia đâu, tự dưng có linh cảm không lành.Dạ Huyên cảm nhận được tâm trạng hoang mang của Diêu Thừa Phụng, lặng lẽ giúp y xoa dịu.

Đương nhiên là hắn cũng cảm thấy được vị thúc thúc kia của hắn vẫn còn ở đây.Bên kia cũng đang vật lộn với Xà Vương, da rắn trơn bóng khiến cho những dải lụa trở nên vô ích, ngay cả song đao bán nguyệt trong tay Đào Nha cũng chỉ cạo được mấy cái vảy.

Chưa nói tới con rắn này còn há miệng phun độc khắp nơi khiến các đệ tử khác khổ sở né tránh, có mấy đệ tử đã dính phải nó lập tức phải bẻ lệnh bài rời khỏi bí cảnh.Độc này giống như Hoại Dung dược của Mộc Thảo phong nhưng có tốc độ nhanh hơn.

Vừa chạm vào đã thấy xương trắng hếu, thậm chí có người bẻ lệnh bài muộn một chút liền mất luôn cánh tay.

Với những người tu luyện bằng pháp khí thì đó chính là tử huyệt.

Cả đời này cũng đừng mong động vào pháp khí, phải đi theo con đường khác.Tạm thời linh lực của Diêu Thừa Phụng đã cạn kiệt, dồn vào kim lửa để kết liễu mạng của yêu cấp Vương đã đến cực hạn rồi.

Bây giờ chỉ có thể dùng Kim Thân của Thiện Thuật làm vũ khí, đánh những con yêu cấp thấp.Số người còn lại trong bí cảnh chỉ còn lại phân nửa.

Ngoài những đại đệ tử ra thì chỉ có Liên Sơn phái là ở lại toàn bộ, còn lại đều đã ra ngoài gần hết.

Tịnh Sư tông chỉ còn lại Kim Thân của Thiện Thuật và sư đệ giúp hắn ép ma khí ra, Thư Tự các còn lại Sở Tâm và một người khác; Hợp Hoan tông còn thảm hơn, chỉ còn lại một mình Đào Nha, Tần Tịch ban nãy không may bị dính độc của Xà Vương phải lập tức thoát ra.Cuối cùng dưới sự trợ giúp của Kim Thân Thiện Thuật làm gãy xương sống của Xà Vương thì cuối cùng nó cũng chết.Yêu cấp Vương dẫn đầu chết, yêu triều tạm thời cũng lui dần.Mấy người thở phào, bọn họ đều cần thời gian để hồi phục linh lực lại, nếu hiện tại có yêu triều thì cũng không chống đỡ nổi, nên chia nhau ra canh chừng.

Nhóm đầu tiên là Lệ Chi, Hà Mục, Đổng Khoái, Đào Nha, Sở Tâm.Dạ Hành vẫn đang ở trạng thái tàng hình trên không trung ngắm nhìn đám người nhỏ bé dưới mặt đất, dáng vẻ và biểu cảm của hắn y hệt như một vị thần đang suy nghĩ xem nên xử lý phạm nhân như nào.Ồ?

Xem kìa?

Không hổ là Liên Sơn phái nha.

Chậc, chậc~ Không hổ là đồ đệ do đám người ngăn cản hắn triệu hồi Ma Thần trở lại từ vực sâu hỗn độn dạy ra.Sở Tâm vận khí xong, đứng dậy thay cho Thiện Thuật.Thiện Thuật đã trở lại thành xác thịt bình thường, hắn không rõ Kim Thân của mình bị bê đi làm gì nhưng hắn có cảm giác đầu khá nhức, cứ như dùng để đập thứ gì đó rất cứng.Sở Tâm liếc nhìn khuôn mặt thanh tú, chủ động mở miệng bắt chuyện: "Liên Sơn phái quả là danh bất hư truyền, nay mới được tận mắt nhìn qua, đệ tử nào cũng có khả năng trụ ở lại tại đây."

Mắt phượng khẽ nâng lên nhìn Sở Tâm, sau đó lại cụp xuống nhìn khoảng đất ở dưới chân mình: "Không phải mỗi môn phái đều có người có thể trụ lại hay sao?'' Hơn nữa năng lực sống dai này của bọn họ luyện được là từ bé 'được' vứt ra lăn lộn với thú rừng suốt, mấy người sẽ không hiểu được đâu..."

Đâu thể nói như thế được.

Liên Sơn là ở lại toàn bộ, chúng ta chỉ ở lại có một, hai người lấy cái gì mà dám so sánh chứ."

"..."

Hiện tại Diêu Thừa Phụng cực kỳ lười mở miệng nói chuyện, đành phải nói: "Tu vi chúng ta đều giống nhau cả, chỉ là phương pháp tu nhục thể khác nhau thôi."

Mà phương pháp khác nhau, nhục thể luyện ra cũng có phản xạ khác biệt.Vừa lúc nhóm đầu tiên đã hồi phục, Diêu Thừa Phụng nhanh chóng ngồi xuống nhập định.Lệ Chi vừa vận khí xong liền than thở: "Phù, mệt chết ta rồi, tại sao lại nhiều yêu quái như thế chứ."

"Chẳng hiểu sao lúc người mặc hắc bào xuất hiện yêu quái liền trở nên điên cuồng."

Đào Nha vừa nói xong, chợt nhận ra người áo đen ban nãy đi đâu rồi!?Tất cả cũng nhận ra, bao vây năm người đang vận khí ở bên trong lại.

Đang vận công trị thương mà bị làm phiền thì gặp rắc rối lớn đấy!Nhưng người mạnh nhất trong đây đang trị thương thì Dạ Hành nào có bỏ qua cơ hội này?Một tràng cười mang theo ma khí vang lên lất át hết tất cả tiếng vận công trị thương, khiến cho năm người rợn tóc gáy, nhanh chóng lập kết giới đặt liền một lúc cả chục cái cấm chế không làm phiền.Nhưng bọn họ đứng trong đó vẫn nghe được tiếng cười ấy."

Phụt... hự..."

Cầm Miểu phun ra một búng máu, quả nhiên đã bị tiếng cười kia làm ảnh hưởng, tu vi của nhóc thấp nhất nên là người bị ảnh hưởng đầu tiên.Lệ Chi nhíu mày ngồi xuống cầm lấy tay Cầm Miểu thăm dò: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao, chỉ bị phản lại một chút, tìm nơi yên tĩnh vận công lại là ổn."

Mấy người lại tiếp tục hạ thêm cấm chế nhưng không ăn thua, tiếng cười kia lúc xa lúc gần, khó mà phân biệt được.Người thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng lần lượt bị phản lại mà thoát khỏi trạng thái nhập định, chỉ còn lại Diêu Thừa Phụng vẫn đang ngồi khoanh chân ngay ngắn.Người khác không phân biệt được là y không bị ảnh hưởng, đang nhập định hay là đang tẩu hoả nhập ma.

Càng không dám gọi y.Dạ Huyên ở ngực áo y cũng chẳng cảm nhận được ý thức của y, giống như nó đã biến mất không còn một chút dấu vết.Loại này giống như là... người chết vậy.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 17. Thức hải.


Dạ Huyên hơi hoảng sợ, cảm nhận kĩ lại một lần nữa nhưng thật sự hắn không tìm thấy một chút ý thức nào của Diêu Thừa Phụng ngoại trừ cơ thể này, nhưng cơ thể này còn không thèm hít thở nữa!

Lòng thầm kêu không ổn, hắn thử đi sâu vào thức hải của y nhưng vừa mới tiến vào không kịp phòng bị đã lập tức bị đánh văng.

Xem ra không phải do biến mất mà là do tầng bảo vệ quá mạnh, không cảm nhận được.Nhưng Dạ Huyên lại cảm thấy có gì đó sai sai, nên hắn bước vào thức hải một lần nữa, lần này đã có sự chuẩn bị, tạm thời không bị đánh văng nhưng các luồng sức mạnh vẫn không ngừng lại mà liên tục tấn công.

Hắn không có ý định cưỡng chế phá vỡ tầng bảo vệ thức hải của y, lớn tiếng nói: "Diêu Thừa Phụng, ngươi mau ra đây, đồng môn của ngươi sắp bị đì chết rồi."

"Diêu Thừa Phụng!"

Gào khản cả cổ nhưng vẫn không thấy được gì ngoài tầng bảo vệ vẫn liên tục tấn công hắn.Làm sao đây!

"Diêu huynh?"

"Đại sư huynh?"

"Sư huynh ơi?"

"Thừa Phụng?"

Hắn thử gọi đủ kiểu tên ra, nhưng vẫn không có tiến triển gì mà ma khí hắn dùng để chống lại tầng bảo vệ cũng sắp cạn.

Hắn cảm thấy hơi vô lý, Nguyên Anh kỳ thôi mà cũng có tầng bảo vệ mạnh mẽ như này?

Còn trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.Đúng rồi tên cúng cơm!

Ấy, bọn họ đều là trẻ mồ côi, làm gì có tên cúng cơm!Đầu óc Dạ Huyên xoay vòng vòng, bên kia đã sắp lao vào đánh nhau đến nơi rồi, không tỉnh nữa thì chết hết đấy!Đợi một chút?Tại sao hắn lại cho rằng Diêu Thừa Phụng có thể đánh lui Dạ Hành?Trong lúc rối rắm, Dạ Huyên nhất thời không biết nên thắc mắc bản thân mình nghĩ cái gì hay là tìm cách gọi Diêu Thừa Phụng trở lại."

Phụng Phụng ơi?"

Hắn vừa nói ra hai tiếng "Phụng Phụng" liền có một lực đạp từ phía hông hắn hạ xuống, đạp một phát hắn bay qua tầng bảo vệ vào thẳng thức hải của Diêu Thừa Phụng.Một giọng nói quen thuộc từ phía sau lưng vang lên: "Phụng cái con mẹ nhà ngươi."

Dạ Huyên quay đầu liền cảm thấy chói mù con mắt.

Người này nhất định không phải Diêu Thừa Phụng của hắn!!

À không, Đại sư huynh của Liên Sơn!!Đứng giữa nơi như tiên cảnh ở trong thức hải của Diêu Thừa Phụng có một người.

Người này mặc một bộ y phục có màu chủ đạo là đỏ xen lẫn với xanh lam, cổ áo còn kéo tới tận dưới eo.

Người ấy không đi giày, chân bên phải đeo một cái lắc nhỏ bằng vàng, lúc đi qua đi lại còn khẽ kêu lên tiếng, trên hai tay cũng có bao cổ tay bằng... vàng!

Hoa văn khắc trên đó là phượng hoàng bay lượn cùng mây.

Mái tóc được thả xuống, trên đầu cũng mang trang sức vểnh lên giống như hai chiếc cánh, giữa trán còn có một ấn ký giống như ngọn lửa đỏ rực.

Người này chắc chắn không phải Diêu Thừa Phụng nhưng... gương mặt này đúng là của y, đây cũng là thức hải của y.

Chẳng lẽ đây là y trong tưởng tượng của y?"

Nói, ngươi là ai?

Sao dám gọi ta như thế?"

Đúng thật là không phải Diêu Thừa Phụng hắn quen.

Nhưng thực chất khi nhìn thấy mỹ cảnh như vậy hắn không khỏi có chút loạn.Dạ Huyên đứng dậy phủi bụi không tồn tại trên y phục: "Ta là bằng hữu của Diêu Thừa Phụng."

Người trước mặt nhíu mày, quan sát hắn từ trên xuống dưới: "Bổn Tôn không biết ai tên là Diêu Thừa Phụng, càng không quen ma tộc như ngươi."!Vậy mà lại nhìn thấu thân phận của hắn.

Cũng đúng thôi, lúc ở ngoài tầng bảo vệ hắn dùng ma khí bao bọc bản thân mà."

Nhưng ngươi lại rất giống y."

'Diêu Thừa Phụng' nghiêng đầu nhìn hắn, tay chỉ chỉ vào mình: "Ta?"

"Ngươi."

"Ta bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, bỗng dưng hôm nay mới được thả ra, có gặp ai ngoài ngươi đâu?"

Bị nhốt sao?"

Đợi một chút, ngươi bị nhốt ở thức hải của ngươi?"

Người này vuốt cằm hơi suy nghĩ một chút: "Hmm, hình như đúng là như vậy."

"Thức hải này rất rộng đúng chứ?"

"Đến bản thân ta còn chưa đi hết."

"Ta đi tìm y."

Nói rồi biến thành một luồng ma khí bay đi trong thức hải này._____________________________Tiếng cười như luồn lách vào giữa bọn họ, ngay sát bên tai nhưng quay ra lại chẳng thấy gì.Đột nhiên một người bị đánh bay ra, những người khác vẫn chưa kịp hình dung ra chuyện gì thì cũng bị một luồng ma khí đánh rạt hết ra.

Từ trên cao nhảy xuống một con... bọ cạp rất lớn.

Lại là một yêu cấp Vương.Sắc mặt mọi người đều nhăn nhó, tu vi của con Bọ cạp này còn cao hơn cả hai con ban nãy cộng lại.

"Đại sư huynh còn đang ở đó... ay!"

Lệ Chi còn muốn tới gần Diêu Thừa Phụng nhưng bị bọ cạp ngăn cản, Cầm Miểu nhanh chóng kéo nàng lại phía sau."

Không ổn, chúng ta chắc chắn không đấu lại nó đâu, mau chóng rời khỏi thôi."

"Còn đại sư huynh thì sao?"

"Bây giờ ta đi dụ sự chú ý của nó, ngươi tới chỗ đại sư huynh tìm lệnh bài."

Lệ Chi không đồng ý: "Không được, linh lực của ngươi chưa hồi phục, để ta đi, ngươi tìm lệnh bài."

Cầm Miểu đấu tranh một chút rồi miễn cưỡng đồng ý."

Đi."

Lệ Chi nhảy lên, lập tức dùng chiêu thức tấn công bọ cạp, những người khác lập tức hiểu ý cùng tấn công nó.

Đợi khi Cầm Miểu tới được chỗ Diêu Thừa Phụng lấy được lệnh bài lập tức ngừng tấn công rời khỏi bí cảnh.Tất cả nhảy qua nhảy lại làm loạn tầm nhìn của bọ cạp, khiến nó xoay mòng mòng.'Một chút nữa, một chút nữa thôi.' Cầm Miểu lén lút tới gần Diêu Thừa Phụng đang ngồi ngay dưới bọ cạp lớn.Bọ cạp như bị lũ người trước mắt chọc tức, bắt đầu toả ra uy áp mà cấp Vương mới có, hành động nhanh hơn, một đường quật hết đám người.

Bọn họ bị đánh bay, chỉ kịp hình thành bức chắn tiếp xúc giữa bọ cạp và mình để không bị dính độc nhưng vẫn bị đập vào thân cây, núi đá, miệng đều phun ra một búng máu.Còn chưa kịp đứng dậy tiếng hét của Cầm Miểu đã vọng tới: "Lệ Chiiiii."

Bọ cạp đang ở ngay trước mặt Lệ Chi.

Cái bóng của nó che khuất hết tầm nhìn của nàng, chỉ nhìn thấy miệng nó đóng mở.

Uy áp của nó toả ra khiến cho nàng không cử động được, miệng mấp máy không nói được gì, cơ thể nặng trịch, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đuôi nhọn lớn của nó tới gần.Có người muốn tới kéo nàng ra nơi khác nhưng đều bị nó trấn áp mà quỳ rạp xuống đất, động một ngón tay thôi cũng khó khăn.
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 18. Linh hồn.


"Đợi một chút, ngươi muốn đi đâu?"

Người kia đuổi theo Dạ Huyên, nhưng tới một nơi thì không thể nào đi được nữa, như có một tấm chắn ngăn cách hai bên hải thức vậy.Dạ Huyên quay trở lại, thử đưa tay qua, hắn vẫn có thể chạm tay vào người có dung mạo y hệt Diêu Thừa Phụng nhưng người ấy lại không thể đi qua được.Y buồn bực nói: "Mẹ, chính là vì cái chỗ nãy nên ta không đi được hết thức hải của chính mình!"

"Vậy không cần đuổi theo ta nữa đâu."

Nói rồi quay người đi tiếp, người ở phía sau tức giận đạp một cái lên mành chắn.

Có ai lại để người mình không quen biết đi lại tự do trong thức hải của mình không cơ chứ?

Nhưng ngay sau đó y không bực được nữa, bởi vì có một sức mạnh nào đó cuốn y ra bên ngoài, ép y tỉnh dậy.Dạ Huyên càng đi càng cảm thấy không đúng, sao ở phía bên kia thức hải đẹp như tiên cảnh, ở phía bên này lại chẳng có gì ngoài bề mặt nước này thôi?Hắn đi không bao lâu thì thấy được một cái gò đất nhỏ, bên trên có đại thụ.

Dạ Huyên bắt gặp được cái bóng trắng ở đó.Diêu Thừa Phụng đang ngồi phía dưới đại thụ, ngẩng đầu lên nhìn cái gì đó trên cành cây.Y phục trên người thuần trắng, mái tóc cũng thả xoã giống như 'Diêu Thừa Phụng' ở phía bên còn lại của thức hải.Dạ Huyên tìm được Diêu Thừa Phụng trong thức hải rộng lớn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi."

Diêu Thừa Phụng."

Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.Y quay đầu lại, Dạ Huyên giật mình, trong đôi mắt kia hắn không nhìn thấy một tia cảm xúc nào cả.Hắn tiến lại gần, thấy y không biểu hiện phản đối liền ngồi xuống bên cạnh y: "Đang nhìn cái gì vậy?"

Diêu Thừa Phụng ngước đầu lên, chỉ tay lên trên: "Hoa."

Dạ Huyên nhìn theo tay y, chẳng nhìn thấy hoa mà y nói ở đâu.Hắn quay sang hỏi Diêu Thừa Phụng: "Đâu cơ?"

Y mím môi, ngón tay chỉ lên cây ban nãy vòng ngược lại chỉ vào mình: "Ở đây."

"...'' Không đúng, không đúng nha, y dường như không nhận ra hắn."

Đẹp không?"

"Ừm, đẹp."

"He he."

Ánh mắt Diêu Thừa Phụng trở nên trong veo, toe toét nhìn hắn cười, Dạ Huyên cảm giác tim mình đập có chút nhanh.

Hắn có phải thuộc loại nhan khống đâu cơ chứ!!!"

Tên là gì?"

Diêu Thừa Phụng chớp chớp mắt nhìn hắn không nói gì."..."

Thật sự là không xong rồi!Dạ Huyên ngồi đấu mắt với y một lúc lâu, bỗng nhiên cảm nhận được thức hải bên kia rung động mạnh mẽ."

Ngồi ở đây, ngoan, ta đi một lát rồi về."

Hắn nhanh chóng quay trở lại bên kia thức hải._____________________________Ngay khi tất cả nghĩ Lệ Chi sẽ phải bỏ mạng ở lại thì có một bóng trắng đứng trước mặt nàng.

Đuôi bọ cạp xuyên qua ngực, máu chảy xuống nhuộm đỏ cả mảng áo trắng.Lệ Chi mở lớn mắt, nước mắt chực trào ra, dường như không thể tin nổi: "Đại...

đại sư huynh..."

Những người xung quanh, cùng với các chưởng lão chứng kiến bên ngoài đều giống như bị ai hạ chú cấm ngôn vậy.

Khoảng lặng kéo dài không lâu, đuôi bọ cạp rút ra, mang theo cả thân hình Diêu Thừa Phụng còn bị xiên trên đó quăng lên.Dạ Hành ở bên trên cũng không nghĩ tới người còn đang nhập định lại thoát ra khỏi trạng thái và chạy tới trước mặt cô nương kia nhanh như vậy.

Nhưng không sao, hắn rất vui vẻ cười, đây là đồ đệ của vị Tôn Thượng kia, chết một người đều có lợi cho hắn một phần.Còn chưa để hắn vui xong, con bọ cạp kia đã bị cầm đuôi quăng tới quăng lui, cuối cùng là nó bị lửa thiêu rụi, quẳng ra phía chân trời.???Dạ Hành còn chưa kịp định thần, một cú đấm bỏng rát đã đáp lên mặt hắn."

Ngươi cười cái đếch gì?"

'Diêu Thừa Phụng' liên tiếp giáng mấy cú đấm lên mặt hắn, đè hắn xuống đất mà đánh.

Con ngươi y đỏ loè, trên trán còn có một ấn ký màu đỏ kì lạ.

Tới khi y dừng lại, Dạ Hành đã biến mất tăm.Y đứng dậy phủi phủi tay: "Chỉ là một cái phân thân mà cũng đòi đánh đòi giết."

Sau đó lại quay ra sau nhìn đám người đang nhìn mình: "Các người là ai vậy?"

Lệ Chi nước mắt nước mũi giàn giụa chạy tới ôm chầm lấy y: "Hức...

đại sư huynh... may quá..."

Sở Tâm hồi hồn chạy tới, nhìn lồng ngực hoàn toàn nguyên vẹn của y dường như chưa từng có cái đuôi nào xuyên qua vậy, chỉ là y phục vẫn bị thủng một lỗ lớn cùng vết máu trên áo vẫn chưa biến mất: "Vết thương của ngươi..."

Hắn còn chưa nói hết câu 'Diêu Thừa Phụng' đã đẩy Lệ Chi ra xa, tay run run ôm lấy ngực, vẻ mặt nhăn nhó.Thể xác phàm nhân không chứa được linh hồn của thần.Gân xanh nổi lên, thất khiếu đều phát ra ánh sáng chói mắt.Cơn đau cắt đứt hết lý trí, y không kìm được tiếng hét: "Aaaaaaaaaaaa."

Tiếng hét của y thấu tận tâm can, những người xung quanh đều không chịu nổi, nhắm mắt bịt tai, bên ngoài bí cảnh cũng bị vỡ mất vài cái chén.Ánh sáng biến mất, Diêu Thừa Phụng ngã xuống, Dạ Huyên kịp thời thoát ra đỡ lấy y trước khi y đáp đất.

Tia ma khí nhỏ luồn lách bẻ hết lệnh bài của những người trong đây.Tới khi tất cả mở mắt ra thì đã trở lại Tịnh Sư tông."

Chúng ta... trở về rồi?"

"Trở về rồi!"

"Sư huynh, sư huynh đâu."

Dạ Huyên ôm Diêu Thừa Phụng đứng ở trước sân lớn của Tịnh Sư tông, dáng đứng của hắn thẳng tắp như cây tùng, đem theo một Diêu Thừa Phụng cũng không thể làm hắn chật vật.

Ánh mắt hắn hướng lên trên lâu, cùng lúc chạm mắt với Diêu Hạc.Hắn gửi truyền âm cho Diêu Hạc: "Ta đưa y về phòng."

Không chờ Diêu Hạc trả lời hắn đã hoá thành một luồng ma khí đem theo Diêu Thừa Phụng đi.Lệ Chi ngơ ngác nhìn sự việc mới diễn ra, nước mắt còn chưa kịp khô lại tiếp tục tuôn ra như suối: "U hu hu, sư huynh bị ma tộc mang đi rồi..."

Linh Mộc đứng trên lâu vung tay tạo ra một cơn mưa ánh sáng, từng vụn ánh sáng li ti li ti rơi xuống chúng đệ tử, giúp chữa trị vết thương bên ngoài cho bọn họ.Di Lạc Thiền Sư sắc mặt không mấy lạc quan nói: "Đa tạ Linh Mộc chưởng lão, các con đã mệt mỏi, mau chóng trở về nghỉ ngơi đi.

Đại hội của chúng ta hủy bỏ."

Bọn họ cũng không quan tâm việc cá cuợc kia nữa.Xảy ra chuyện lớn như vậy các đệ tử cũng hiểu rằng lần này có bên khác can thiệp vào, khiến đám bọn họ chật vật như vậy.Lệ Chi lay lay Cầm Miểu bên cạnh: "Ngươi nhìn thấy không?

Cái tên kia... sư huynh..."

Cầm Miểu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng: "Không sao, là người quen."

Lệ Chi chớp chớp mắt: "Người quen?"

Cầm Miểu đỡ nàng đứng dậy: "Không sao đâu, về nghỉ ngơi đi."

Diêu Hạc cũng đi tới an ủi: "Con yên tâm, Thừa Phụng không bị sao đâu."

"Vâng."

Nói rồi hắn hoá thành một luồng ánh sáng xanh lam vụt về phía nghỉ ngơi của Liên Sơn phái.

Theo sau đó là ánh sáng màu xanh lá của Linh Mộc.Hồng Lý xuống an ủi đám nhóc: "Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi, mau đi nghỉ ngơi hồi phục lại đi."

"Vâng cô cô."

"Vâng sư phụ."

Sở Tâm ngước lên, vừa vặn chạm mắt với Nhuận Ngọc, hắn lại lập tức cúi đầu, dáng vẻ như một chú cún làm sai điều gì.Giọng nói đều đều của sư phụ hắn vang lên trong đầu: "Không sao đâu, nghỉ ngơi đi."

Hắn đáp lại: "Vâng."

Hỉ Vy truyền âm cho Đào Nha: "Có bị thương nặng ở chỗ nào không?"

Đào Nha đáp lại: "Con vẫn ổn, sư phụ."

"Vậy là tốt rồi."
 
Phượng Hoàng Niết Bàn.
Chương 19. Ma Thần Lệnh.


Dạ Huyên ôm người đặt lên giường, lấy thân mình đỡ lấy Diêu Thừa Phụng, dùng Thanh Tẩy quyết làm sạch độc bọ cạp cùng bụi bám trên người.

Sau đó cởi bộ y phục rách nát dính đầy máu trên người y ra, ném xuống đất, sau đó lại hơi ngừng động tác lại.

Nhìn thì gầy nhưng lại rất có da thịt nha... còn đô hơn cả hắn?

Rốt cuộc lúc trước hắn tỏ vẻ thương cảm cái gì vậy?Khoan đã, hình như bọn họ tới đây đều không mang y phục để thay?Đều là dùng Thanh Tẩy quyết để tắm rửa!"..."

Nhưng mà cái bộ y phục kia thủng hai lỗ trước sau to đùng sao mà mặc được chứ.Hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một bộ trung y màu đen.

Không được, Diêu Thừa Phụng mặc không hợp.

Hắn lại tìm một lượt trong nhẫn trữ vật, cuối cùng cũng tìm được một bộ trung y màu trắng mặc vào cho y.Cơ thể Diêu Thừa Phụng nóng ran nhưng da thịt lại vẫn trắng mịn, không có nửa điểm giống bị nóng, còn Dạ Huyên lại cảm nhận rất rõ.Hắn vừa mới đặt Diêu Thừa Phụng nằm xuống giường, quay qua liền thấy ba vị chưởng lão của Liên Sơn đứng phía sau mình, hắn giật mình lùi lại thì vấp trúng cái giường.

May mắn là hắn giữ được thăng bằng, nếu không thì đã nằm đè lên Diêu Thừa Phụng rồi.Dạ Huyên chắp tay, khẽ liếc nhìn biểu cảm của mấy người: "Ba vị... nếu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ạ."

Linh Mộc bước tới, kéo hắn ra chỗ khác: "Trước tiên để ta xem cho sư điệt đã."

Từ bàn tay nàng có một tia sáng xanh lá, chui vào giữa trán Diêu Thừa Phụng.

"Bị sốt rồi."

Bị sốt do linh lực phản ngược không phải điều gì lạ, chăm chỉ điều khí tiêu hoá linh lực ngược trở lại là được.Diêu Hạc ngồi xuống bàn trà trong phòng, tạo một kết giới cấm nghe lén: "Ma giới xảy ra chuyện gì?"

Dạ Huyên hơi cụp mắt, đáp: "Có người muốn tranh đoạt vị trí Ma Tôn."

Linh Mộc cũng ngồi xuống, rót một chén trà: "Dạ Hành?

Ta e là hắn không chỉ muốn làm Ma Tôn thôi đâu."

"Đúng là không dễ gì giấu được các vị."

Hồng Lý liếc nhìn Dạ Huyên một lượt, sau đó mới mở miệng: "Ngươi bị thương tới như nào mà không dám ra đấu với tên kia một trận?"

Diêu Hạc cùng Linh Mộc đồng thời quay lại nhìn nàng, khiến cho nàng không khỏi thắc mắc: "Đằng nào ngươi cũng là Ma Tôn cơ mà, sao có thể không đánh lại?"

"Ta không phải Ma Tôn."

Linh Mộc và Diêu Hạc đồng thời lên tiếng: "Đây không phải hắn."

Hai người thừa biết nếu cái tên Dạ Ly ở đây thật thì hắn đã tới nhảy nhót trước mặt Linh Mộc rồi, Hồng Lý năm xưa chỉ từng nhìn qua mặt hắn chứ không tiếp xúc nhiều như hai người nên không nhận ra cũng đúng."

Vậy ngươi là ai?

Sao giống hắn ta thế?"

Linh Mộc cũng muốn hỏi điều này, khi nàng nhìn thấy người này trong lòng nhói lên một cảm giác quen thuộc đến kì lạ, giống như giữa hai người có một sợi dây liên kết thần kì nào đó."

Tại hạ tên Dạ Huyên."

"Họ Dạ ...

ờ, ờ... hoàng thất Ma tộc?"

"Vâng."

Diêu Hạc đột nhiên hỏi: "Con trai của Dạ Ly?"

"...

Vâng."

Hồng Lý tức giận đập bàn: "Nói, mẫu thân ngươi là ai?"

"Là ta."

Linh Mộc ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm, nàng xác định từ lúc biết tên người này, tên do nàng đặt lại còn không rõ ư?Hai người hai bên trái phải nắm lấy tay Linh Mộc mà lắc: "Hả?

Muội nói cái gì?

Muội nói cái gì?"

"..."

Cái môn phái này còn vị trưởng lão bình thường nào không?

Hắn muốn nói chuyện với người đó cơ.Dạ Huyên nâng mắt nhìn về phía người đang ngồi ở giữa kia, bề ngoài nàng vẫn như là một cô nương mới đôi mươi nhưng khí chất cùng trang phục của nàng đã khiến dung mạo ấy trở nên trưởng thành, già dặn.

Yết hầu hắn trượt một cái, hít sâu một hơi, cúi đầu thật thấp, gọi tiếng mẫu thân đầu tiên mà từ bé tới giờ chưa từng được gọi, mà chính hắn cũng không nghĩ rằng mình còn có cơ hội để gọi: "Mẫu thân."

Diêu Hạc, Hồng Lý chững lại, yên lặng trở lại chỗ ngồi, Linh Mộc dịu dàng nhìn Dạ Huyên."

Lại đây, con."

Nàng đứng dậy, giang rộng hai tay.

Dạ Huyên đứng trân một hồi, mới phản ứng lại được, tiến tới vòng tay của nàng.Linh Mộc nghẹn ngào nói: "Xin lỗi con, ta không chăm sóc được cho con."

Sống mũi hắn cay cay, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, hít thật sâu hương thảo mộc trên tóc mẫu thân: "Không sao cả, con chưa từng oán trách người."

Lòng Dạ Huyên dâng lên một cảm xúc kì lạ, tim hắn cứ nhói nhói, hương thảo mộc vấn vít quanh mũi.

Hắn sinh ra một cảm giác thuộc về.Mẫu thân hắn ôm hắn rất chặt, tới khi vai áo hắn ướt đẫm mới chịu buông ra.Năm đó khi biết có Dạ Huyên, Dạ Ly và Linh Mộc vui sướng biết bao nhiêu, hai người muốn để đứa trẻ này đủ ngày đủ tháng.

Bất chợt biến cố ập đến khiến cả hai không kịp trở tay, đành dùng đan dược cùng linh thảo để lấy đứa bé ra ngay lập tức.

Chỉ có nàng mới biết cảm giác lúc lấy đứa bé ra đau còn hơn bị lăng trì.

Cũng chỉ có Dạ Ly biết hôm ấy nàng đã thét lên đau đớn bao nhiêu lần, hắn chỉ có thể dùng ma khí xoa dịu nhưng cũng chẳng ăn thua gì.

Sau cùng còn chẳng thể ở lại bên cạnh nàng tới khi nàng hồi phục mà phải dứt áo ra đi, ôm theo đứa nhỏ còn bé tí đỏ hỏn được bao bọc trong một quả cầu trở về Ma giới.Mà biến cố ấy chính là có người phát hiện ra trận pháp triệu hồi Ma Thần.Diêu Hạc gõ gõ bàn."

Cha ngươi xảy ra chuyện gì?"

"Cha ta đang ở quan tài trong Hoàng lăng, ở đó..."

Hắn còn chưa nói hết câu, ba người đã đập bàn: "Cái gì?"

"Mọi người bình tĩnh, mẫu thân, người bình tĩnh, nghe ta nói hết đã.

Ngài ấy chưa chết, chỉ là bị thương nặng đang ở trong Hoàng lăng ngủ đông mà thôi."

Linh Mộc thở phào: "Là Dạ Hành làm sao?"

"Vâng."

Hồng Lý suy nghĩ một lát: "Hắn dùng thứ gì khiến cho cha ngươi bị thương?"

Nếu không có thứ gì hỗ trợ, chắc chắn Dạ Hành chẳng thể đả thương Ma Tôn."

Là Ma Thần Lệnh."

Ma Thần Lệnh, y như cái tên của nó, chính là mệnh lệnh của Ma Thần.

Hình dạng của nó không ai biết chính xác cả, ngay cả bản thoại vẽ ra cũng khác nhau.

Nó chứa một lượng ma khí khổng lồ của Ma Thần, ma khí này còn có linh trí riêng biệt gọi là ma thức, ai cầm được lệnh bài nhưng chưa chắc đã điều khiển được nó.Nhưng sao Dạ Hành lại làm được?Khoảng không trầm lặng, không ai nói câu gì.Một âm thanh vang lên phá vỡ sự im lặng đó: "Nói tiếp đi, Ma Thần Lệnh làm sao?"
 
Back
Top