Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 390: Tin đến


Tiểu Mộng phu nhân đọc từng chữ một, xem đi xem lại, ý tứ trong thư chỉ có một: Bắc Tề không hề có cái gọi là “vu sư”.

Đầu ngón tay cầm thư của Tiểu Mộng phu nhân lạnh buốt, lòng càng lạnh hơn.

Bức thư này, dùng khẩu khí của Thái hậu Bắc Tề hồi âm cho Trưởng công chúa Vĩnh Bình, lời lẽ cẩn trọng, kín kẽ không một kẽ hở, hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của “vu sư” kia.

Điều bị phủ nhận thực sự, chính là đề nghị trao đổi.

Tiểu Mộng phu nhân ngây người, ánh mắt vẫn dán chặt vào tờ thư.

Một bàn tay gầy guộc vươn tới, cầm lấy tờ thư.

Tiểu Mộng phu nhân nhìn sang Trưởng công chúa Vĩnh Bình.

Trưởng công chúa Vĩnh Bình đọc thư rất nhanh, chỉ liếc qua một lượt, khóe môi liền khẽ nhếch lên.

Tiểu Mộng phu nhân lập tức cảm thấy khó xử.

Trưởng công chúa Vĩnh Bình giơ tờ thư, bình thản hỏi bà ta: “Cửu công chúa đến giờ vẫn cho rằng, nếu Bắc Tề diệt được Đại Ngụy, tỷ tỷ của ngươi sẽ chia mảnh đất phì nhiêu này cho ngươi, để ngươi phục quốc Đại Chu sao?”

Tiểu Mộng phu nhân mím chặt môi, không nói một lời.

Trưởng công chúa Vĩnh Bình khẽ cười: “Chúng ta thậm chí không yêu cầu nàng ấy lấy Ngọc Tuyền quan trao đổi, chỉ là một kẻ vu sư mà thôi. Có thêm một vu sư, có thể giúp Bắc Tề một chút; thiếu đi một vu sư, chẳng qua chỉ mất chút mánh lới. Nhưng trong mắt tỷ tỷ ngươi, vu sư này còn quan trọng hơn muội muội ruột.”

Nhìn sắc mặt khó coi của Tiểu Mộng phu nhân, Trưởng công chúa Vĩnh Bình nhẹ giọng thở dài: “Cửu công chúa là muội ruột của bà ấy, đã chịu nhục làm mồi bao nhiêu năm, chỉ để đổi lấy sự bình an về sau cho ngươi mà bà ấy vẫn không nỡ. Cửu công chúa nên nghĩ cho kỹ.”

“Ngươi đừng nói nữa!” Tiểu Mộng phu nhân nhắm mắt, hàng mi run rẩy.

“Hãy nói cho ta biết vu sư đó ở đâu, ta sẽ để ngươi rời khỏi Đại Ngụy.”

Tiểu Mộng phu nhân chợt mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trưởng công chúa Vĩnh Bình.

“Bổn cung chưa từng nuốt lời.”

Tiểu Mộng phu nhân im lặng hồi lâu.

Trưởng công chúa Vĩnh Bình lặng lẽ chờ đợi.

Tiểu Mộng phu nhân cúi đầu, che đi cảm xúc giằng xé trong lòng, hồi lâu mới nhạt giọng: “Ta không có gì để nói cả.”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình có chút thất vọng, nhưng cũng không lấy làm lạ.

Đối với Tiểu Mộng phu nhân, Đại Ngụy và bà ta có mối thù không đội trời chung, dù có trở mặt với Thái hậu Bắc Tề, không muốn giúp Đại Ngụy cũng là điều dễ hiểu.

“Nếu đó là lựa chọn của ngươi, ta tôn trọng.” Trưởng công chúa Vĩnh Bình điềm đạm nói, xoay người định rời đi.

Giọng nói của Tiểu Mộng phu nhân vang lên phía sau: “Không tìm được vu sư đó, ngươi rất thất vọng đúng không?”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình khựng lại, quay người, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên: “Có chút thất vọng, nhưng nói là rất thất vọng thì không. Vu sư đó có bản lĩnh đến đâu cũng chỉ là một người. Đại Ngụy ta có biết bao con dân nhiệt huyết, không để Bắc Tề chiếm được lợi đâu.”

Nói xong, bà hơi cúi đầu với Tiểu Mộng phu nhân, chuẩn bị rời đi.

Sắc mặt Tiểu Mộng phu nhân trở nên khó đoán, đột nhiên hỏi: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ đổi không?”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình hơi sững lại, rồi mỉm cười: “Ta sẽ không để muội ruột của mình làm những chuyện như vậy.”

Sắc mặt Tiểu Mộng phu nhân càng thêm tái nhợt, nhìn theo bóng lưng Trưởng công chúa Vĩnh Bình sắp khuất ngoài cửa, bất giác thốt lên: “Vu sư đó đang ở trong kinh thành.”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình quay lại, vẻ mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Tiểu Mộng phu nhân.

Tiểu Mộng phu nhân cụp mắt, tránh ánh mắt của bà, thản nhiên nói: “Ta không biết hiện tại hắn đang ẩn náu nơi nào, chỉ có thể nói cho ngươi biết hắn ở trong kinh thành, dáng người rất gầy.”

“Hắn trông thế nào?”

Tiểu Mộng phu nhân lắc đầu: “Hắn chưa từng lộ mặt thật, mỗi lần gặp, chiều cao, màu da đều khác nhau, chỉ có dáng người gầy gò là không thay đổi.”

“Đa tạ ngươi đã nói. Lời hứa kia, vẫn còn hiệu lực.” Trưởng công chúa Vĩnh Bình dứt lời, sải bước rời khỏi nhà lao.

Tiểu Mộng phu nhân đưa tay nắm lấy chấn song lạnh ngắt, trong lòng không chút hối hận.

Đúng như Trưởng công chúa Vĩnh Bình nói, kẻ vu sư ấy chỉ là một người. Dù vì lời bà ta vừa hé lộ mà hắn bị bắt, thì đã sao?

Tỷ tỷ có vu sư giúp sức, chẳng qua là thêm phần như hổ mọc thêm cánh. Nhưng tỷ tỷ có tất cả, lại không nỡ bẻ một cành hoa để đổi lấy mạng sống của bà ta.

Tiểu Mộng phu nhân không muốn giúp Đại Ngụy, nhưng cũng chẳng ngại gây cho Bắc Tề chút phiền toái.

Nàng thừa nhận, Trưởng công chúa Vĩnh Bình đã khiêu khích thành công. Nàng và tỷ tỷ sẽ không bao giờ có thể đồng lòng như xưa nữa.

Mà với tỷ tỷ, có lẽ cũng chẳng sao cả, đã là kẻ tù trong tay Đại Ngụy, từ lâu đã không còn tư cách đồng tâm hiệp lực cùng ai.

Tiểu Mộng phu nhân khẽ cười lạnh, gương mặt xinh đẹp bị bóng tối bao phủ, biểu cảm mơ hồ.

Có được lời của Tiểu Mộng phu nhân và Lục Mặc làm căn cứ, Lục Huyền cùng mọi người dồn trọng tâm vào việc truy tìm kẻ vu sư đó.

Họ dùng cách ngu ngốc nhất: lấy từng phương làm đơn vị, dựa theo hộ tịch mà tra xét, rà soát từng người lạ, khuyến khích dân chúng tố giác.

Cách làm này tuy cồng kềnh, nhưng hữu hiệu.

Người sống trong một phương thường là thân quen mấy chục năm, có người lạ mặt, không thể qua được mắt hàng xóm.

Chỉ trong vài ngày, đã có hơn trăm nam tử phù hợp điều kiện bị gom lại.

Điểm chung nổi bật nhất của họ: đều rất gầy.

Từ hơn trăm người này mà tìm ra được vu sư kia, không phải chuyện dễ. Nhưng dù khó cũng phải tìm cho bằng được.

Một vu sư có thể khiến quân vương một nước chết dưới Thiên phạt, lặng lẽ ẩn thân giữa kinh thành Đại Ngụy — ai biết hắn còn âm mưu gì?

Dù Trưởng công chúa Vĩnh Bình lúc đối thoại với Tiểu Mộng phu nhân tỏ vẻ thờ ơ, nhưng người hiểu chuyện đều rõ, vu sư ấy mang lại quá nhiều biến số, nhất định phải trừ khử.

Cẩm Lân Vệ dùng hình tra hỏi hơn trăm người kia, không ai không khóc lóc van xin, hỏi gì nói nấy, không chút che giấu.

Vu sư ấy không cần làm gì nhiều, chỉ cần ngụy trang thành người thường là đủ.

Cục diện lâm vào bế tắc.

Hạ Bắc cau mày: “Chẳng lẽ giết hết những người này?”

Tân đế dĩ nhiên không thể đồng ý, các đại thần cũng không chấp nhận hoàng đế mở tiền lệ như vậy.

Nếu gặp việc là giết cho chắc, chẳng khác nào tàn bạo, bạo chính?

Một khi mở ra tiền lệ, cũng như thả mãnh thú ra khỏi chuồng, không thể thu về được nữa.

Lục Mặc bước ra: “Đại ca, để đệ thử xem. Đệ từng tiếp xúc với hắn.”

Lục Huyền tất nhiên không có lý do phản đối.

Hơn trăm người được chia làm từng tốp mười người, đứng thành hàng. Lục Mặc đi qua từng người.

Lục Huyền lạnh lùng quan sát, cảm thấy kỳ quái.

Ánh mắt của nhị đệ dường như không đặt lên mặt những người kia, vậy dựa vào gì để nhận ra vu sư ấy?

Lục Mặc dừng lại, ánh mắt thản nhiên lướt qua từng gương mặt vô cùng bình thường, bỗng rút dao găm, rạch một đường lên cổ tay.

Máu tươi phun ra.

Lục Huyền kinh hoảng: “Nhị đệ!”

Lục Mặc chỉ vào một người, sắc mặt tái nhợt, thốt ra hai chữ: “Là hắn.”

Lục Huyền không nhìn, vội lấy khăn ép chặt vết thương trên tay Lục Mặc.

Hạ Bắc lập tức hạ lệnh: “Bắt lấy!”

Mấy tên Cẩm Lân Vệ lao đến, chế trụ người bị Lục Mặc chỉ ra.

Đó là một trung niên nam tử gầy gò, mặt mày bình thường, như một người buôn bán nhỏ ngoài phố.

Nhưng đúng khoảnh khắc bị bắt, khí chất hắn lập tức thay đổi.

“Ngươi không sợ chết?”

Ánh mắt lạnh lẽo, mang theo chấn động và tức giận, xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía Lục Mặc.
 
Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 391: Vu Sư


Tiểu Mộng phu nhân đọc từng chữ một, xem đi xem lại, ý tứ trong thư chỉ có một: Bắc Tề không hề có cái gọi là “vu”.

Đầu ngón tay cầm thư của Tiểu Mộng phu nhân lạnh buốt, lòng càng lạnh hơn.

Bức thư này, dùng khẩu khí của Thái hậu Bắc Tề hồi âm cho Trưởng công chúa Vĩnh Bình, lời lẽ cẩn trọng, kín kẽ không một kẽ hở, hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của “vu” kia.

Điều bị phủ nhận thực sự, chính là đề nghị trao đổi.

Tiểu Mộng phu nhân ngây người, ánh mắt vẫn dán chặt vào tờ thư.

Một bàn tay gầy guộc vươn tới, cầm lấy tờ thư.

Tiểu Mộng phu nhân nhìn sang Trưởng công chúa Vĩnh Bình.

Trưởng công chúa Vĩnh Bình đọc thư rất nhanh, chỉ liếc qua một lượt, khóe môi liền khẽ nhếch lên.

Tiểu Mộng phu nhân lập tức cảm thấy khó xử.

Trưởng công chúa Vĩnh Bình giơ tờ thư, bình thản hỏi bà ta: “Cửu công chúa đến giờ vẫn cho rằng, nếu Bắc Tề diệt được Đại Ngụy, tỷ tỷ của ngươi sẽ chia mảnh đất phì nhiêu này cho ngươi, để ngươi phục quốc Đại Chu sao?”

Tiểu Mộng phu nhân mím chặt môi, không nói một lời.

Trưởng công chúa Vĩnh Bình khẽ cười: “Chúng ta thậm chí không yêu cầu bà ta lấy Ngọc Tuyền quan trao đổi, chỉ là một kẻ “vu” mà thôi. Có thêm một “vu”, có thể giúp Bắc Tề một chút; thiếu đi một “vu”, chẳng qua chỉ mất chút mánh lới. Nhưng trong mắt tỷ tỷ ngươi,”vu” này còn quan trọng hơn muội muội ruột.”

Nhìn sắc mặt khó coi của Tiểu Mộng phu nhân, Trưởng công chúa Vĩnh Bình nhẹ giọng thở dài: “Cửu công chúa là muội ruột của bà ta, đã chịu nhục làm mồi bao nhiêu năm, chỉ để đổi lấy sự bình an về sau cho ngươi mà bà ta vẫn không nỡ. Cửu công chúa nên nghĩ cho kỹ.”

“Ngươi đừng nói nữa!” Tiểu Mộng phu nhân nhắm mắt, hàng mi run rẩy.

“Hãy nói cho ta biết “vu” đó ở đâu, ta sẽ để ngươi rời khỏi Đại Ngụy.”

Tiểu Mộng phu nhân chợt mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trưởng công chúa Vĩnh Bình.

“Bổn cung chưa từng nuốt lời.”

Tiểu Mộng phu nhân im lặng hồi lâu.

Trưởng công chúa Vĩnh Bình lặng lẽ chờ đợi.

Tiểu Mộng phu nhân cúi đầu, che đi cảm xúc giằng xé trong lòng, hồi lâu mới nhạt giọng: “Ta không có gì để nói cả.”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình có chút thất vọng, nhưng cũng không lấy làm lạ.

Đối với Tiểu Mộng phu nhân, Đại Ngụy và bà ta có mối thù không đội trời chung, dù có trở mặt với Thái hậu Bắc Tề, không muốn giúp Đại Ngụy cũng là điều dễ hiểu.

“Nếu đó là lựa chọn của ngươi, ta tôn trọng.” Trưởng công chúa Vĩnh Bình điềm đạm nói, xoay người định rời đi.

Giọng nói của Tiểu Mộng phu nhân vang lên phía sau: “Không tìm được “vu” đó, ngươi rất thất vọng đúng không?”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình khựng lại, quay người, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên: “Có chút thất vọng, nhưng nói là rất thất vọng thì không. Vu đó có bản lĩnh đến đâu cũng chỉ là một người. Đại Ngụy ta có biết bao con dân nhiệt huyết, không để Bắc Tề chiếm được lợi đâu.”

Nói xong, nàng hơi cúi đầu với Tiểu Mộng phu nhân, chuẩn bị rời đi.

Sắc mặt Tiểu Mộng phu nhân trở nên khó đoán, đột nhiên hỏi: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ đổi không?”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình hơi sững lại, rồi mỉm cười: “Ta sẽ không để muội ruột của mình làm những chuyện như vậy.”

Sắc mặt Tiểu Mộng phu nhân càng thêm tái nhợt, nhìn theo bóng lưng Trưởng công chúa Vĩnh Bình sắp khuất ngoài cửa, bất giác thốt lên: “Vu đó đang ở trong kinh thành.”

Trưởng công chúa Vĩnh Bình quay lại, vẻ mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Tiểu Mộng phu nhân.

Tiểu Mộng phu nhân cụp mắt, tránh ánh mắt của nàng, thản nhiên nói: “Ta không biết hiện tại hắn đang ẩn náu nơi nào, chỉ có thể nói cho ngươi biết hắn ở trong kinh thành, dáng người rất gầy.”

“Hắn trông thế nào?”

Tiểu Mộng phu nhân lắc đầu: “Hắn chưa từng lộ mặt thật, mỗi lần gặp, chiều cao, màu da đều khác nhau, chỉ có dáng người gầy gò là không thay đổi.”

“Đa tạ ngươi đã nói. Lời hứa kia, vẫn còn hiệu lực.” Trưởng công chúa Vĩnh Bình dứt lời, sải bước rời khỏi nhà lao.

Tiểu Mộng phu nhân đưa tay nắm lấy chấn song lạnh ngắt, trong lòng không chút hối hận.

Đúng như Trưởng công chúa Vĩnh Bình nói, kẻ vu ấy chỉ là một người. Dù vì lời nàng vừa hé lộ mà hắn bị bắt, thì đã sao?

Tỷ tỷ có vu giúp sức, chẳng qua là thêm phần như hổ mọc thêm cánh. Nhưng tỷ tỷ có tất cả, lại không nỡ bẻ một cành hoa để đổi lấy mạng sống của nàng.

Nàng không muốn giúp Đại Ngụy, nhưng cũng chẳng ngại gây cho Bắc Tề chút phiền toái.

Nàng thừa nhận, Trưởng công chúa Vĩnh Bình đã khiêu khích thành công. Nàng và tỷ tỷ sẽ không bao giờ có thể đồng lòng như xưa nữa.

Mà với tỷ tỷ, có lẽ cũng chẳng sao cả. Nàng đã là kẻ tù trong tay Đại Ngụy, từ lâu đã không còn tư cách đồng tâm hiệp lực cùng ai.

Tiểu Mộng phu nhân khẽ cười lạnh, gương mặt xinh đẹp bị bóng tối bao phủ, biểu cảm mơ hồ.

Có được lời của Tiểu Mộng phu nhân và Lục Mặc làm căn cứ, Lục Huyền cùng mọi người dồn trọng tâm vào việc truy tìm kẻ vu đó.

Họ dùng cách ngu ngốc nhất: lấy từng phương làm đơn vị, dựa theo hộ tịch mà tra xét, rà soát từng người lạ, khuyến khích dân chúng tố giác.

Cách làm này tuy cồng kềnh, nhưng hữu hiệu.

Người sống trong một phương thường là thân quen mấy chục năm, có người lạ mặt, không thể qua được mắt hàng xóm.

Chỉ trong vài ngày, đã có hơn trăm nam tử phù hợp điều kiện bị gom lại.

Điểm chung nổi bật nhất của họ: đều rất gầy.

Từ hơn trăm người này mà tìm ra được vu kia, không phải chuyện dễ. Nhưng dù khó cũng phải tìm cho bằng được.

Một vu có thể khiến quân vương một nước chết dưới Thiên phạt, lặng lẽ ẩn thân giữa kinh thành Đại Ngụy — ai biết hắn còn âm mưu gì?

Dù Trưởng công chúa Vĩnh Bình lúc đối thoại với Tiểu Mộng phu nhân tỏ vẻ thờ ơ, nhưng người hiểu chuyện đều rõ, vu ấy mang lại quá nhiều biến số, nhất định phải trừ khử.

Cẩm Lân Vệ dùng hình tra hỏi hơn trăm người kia, không ai không khóc lóc van xin, hỏi gì nói nấy, không chút che giấu.

Vu ấy không cần làm gì nhiều, chỉ cần ngụy trang thành người thường là đủ.

Cục diện lâm vào bế tắc.

Hà Bắc cau mày: “Chẳng lẽ giết hết những người này?”

Tân đế dĩ nhiên không thể đồng ý, các đại thần cũng không chấp nhận hoàng đế mở tiền lệ như vậy.

Nếu gặp việc là giết cho chắc, chẳng khác nào tàn bạo, bạo chính?

Một khi mở ra tiền lệ, cũng như thả mãnh thú ra khỏi chuồng, không thể thu về được nữa.

Lục Mặc bước ra: “Đại ca, để đệ thử xem. Đệ từng tiếp xúc với hắn.”

Lục Huyền tất nhiên không có lý do phản đối.

Hơn trăm người được chia làm từng tốp mười người, đứng thành hàng. Lục Mặc đi qua từng người.

Lục Huyền lạnh lùng quan sát, cảm thấy kỳ quái.

Ánh mắt của nhị đệ dường như không đặt lên mặt những người kia, vậy dựa vào gì để nhận ra vu ấy?

Lục Mặc dừng lại, ánh mắt thản nhiên lướt qua từng gương mặt vô cùng bình thường, bỗng rút dao găm, rạch một đường lên cổ tay.

Máu tươi phun ra.

Lục Huyền kinh hoảng: “Nhị đệ!”

Lục Mặc chỉ vào một người, sắc mặt tái nhợt, thốt ra hai chữ: “Là hắn.”

Lục Huyền không nhìn, vội lấy khăn ép chặt vết thương trên tay Lục Mặc.

Hà Bắc lập tức hạ lệnh: “Bắt lấy!”

Mấy tên Cẩm Lân Vệ lao đến, chế trụ người bị Lục Mặc chỉ ra.

Đó là một trung niên nam tử gầy gò, mặt mày bình thường, như một người buôn bán nhỏ ngoài phố.

Nhưng đúng khoảnh khắc bị bắt, khí chất hắn lập tức thay đổi.

“Ngươi không sợ chết?”

Ánh mắt lạnh lẽo, mang theo chấn động và tức giận, xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía Lục Mặc.
 
Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 392: Sinh Tử


Lục Huyền đỡ lấy Lục Mặc, lập tức hạ lệnh: “Đưa những người khác đi trước.”

Hơn trăm người đang hoang mang bất an lập tức bị đưa ra khỏi sân.

Máu theo khóe miệng Lục Mặc trào ra, hắn ôm ngực, sắc mặt đau đớn.

“Nhị đệ, rốt cuộc là chuyện gì?”

Gân xanh trên trán Lục Mặc nổi rõ, mồ hôi lớn như hạt đậu rơi lã chã, môi trắng bệch không nói nên lời.

Người đàn ông bị chỉ ra khẽ cười lạnh, giọng điệu đầy cảnh cáo: “Đau lắm phải không?”

Lục Huyền bước nhanh lên, túm lấy cổ áo đối phương: “Ngươi đã giở trò gì?”

Nam tử thần sắc thản nhiên, không hề có vẻ hoảng loạn khi bị vạch trần, chậm rãi nói: “Có một loại cổ, mẫu cổ gieo trong người điều khiển, tử cổ gieo trong người bị điều khiển. Sống chết của người bị điều khiển, nằm trong một ý niệm của kẻ khống chế.”

Lục Huyền liếc nhìn Lục Mặc, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Ngươi đã hạ thứ cổ đó lên nhị đệ ta?”

Nam tử mỉm cười nhạt: “Mẫu cổ và tử cổ có liên hệ vi diệu, nếu không, hắn dựa vào đâu mà tự hại mình rồi tìm ra ta?”

“Ngươi mau nói cách giải!” Lục Huyền gằn giọng, ánh mắt như dao.

“Ngươi tưởng ta ngốc chắc? Ngược lại là ngươi, nếu không muốn đệ đệ mình chịu thêm đau đớn, thì đừng làm khó ta.” Nam tử nhìn chằm chằm Lục Huyền, khẽ lắc đầu, “Đáng tiếc thật.”

Đáng tiếc là cổ này không hạ lên người huynh trưởng.

Trong hai huynh đệ, rõ ràng người huynh trưởng có giá trị hơn nhiều.

Ánh mắt tiếc nuối trong mắt hắn chợt chuyển thành đau đớn.

Lục Huyền thót tim, lập tức nhìn sang Lục Mặc.

Một lưỡi dao găm đã cắm sâu vào bụng dưới Lục Mặc, hắn loạng choạng lùi lại, rồi ngã xuống đất.

“Nhị đệ!” Lục Huyền lao tới.

Hạ Bắc áp chế chặt nam tử, không để hắn động thủ lần nữa, ánh mắt nhìn Lục Mặc đầy kinh hoàng.

“Nhị đệ, đệ điên rồi sao?” Lục Huyền ôm lấy Lục Mặc, lớn tiếng gọi, “Mau mời thái y, nhanh lên!”

Rất nhanh đã có người đi mời thái y.

Lục Mặc mặt mũi trắng bệch, cố sức nắm lấy tay áo Lục Huyền: “Đại ca, đừng phiền nữa…”

“Nhị đệ —”

Lục Mặc nở nụ cười yếu ớt: “Đệ không muốn cả đời bị người khống chế, sống như con rối… Đại ca, đối với đệ, chết… còn hơn sống. Huynh… huynh hiểu đệ mà…”

Lục Huyền cắn chặt răng, cổ họng như bị tảng đá chặn lại, khó thở đến tột cùng.

Hắn hiểu tâm trạng của đệ đệ, nhưng không thể chấp nhận lựa chọn ấy.

“Nhị đệ, sống mới có hy vọng, sao đệ lại tuyệt vọng đến thế?”

“Không còn hy vọng gì cả…” Ánh mắt Lục Mặc vượt qua Lục Huyền, rơi vào nam tử kia, “Hắn đã rơi vào tay chúng ta, để sống hắn tuyệt đối sẽ không giải cổ, mà còn dùng nó để uy h**p. Đại ca, đệ đã làm sai quá nhiều rồi, không muốn… không muốn trở thành con cờ của kẻ địch nữa, sống như thế quá nhục nhã…”

Giọng của Lục Mặc dần yếu đi, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

“Ca…”

Hắn muốn nói, Phùng Tranh là một cô nương rất rất tốt, đại ca nhất định phải sống đầu bạc răng long cùng nàng ấy.

Đại ca và Phùng Tranh tâm ý tương thông, vốn dĩ sẽ sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Đau quá… không nói nữa…

Nếu có kiếp sau, hắn cũng muốn gặp một cô nương thật tốt, cùng nhau thâm tình, bên nhau suốt đời.

Bàn tay đang nắm tay áo Lục Huyền dần buông lơi, mắt cũng khép lại.

“Nhị đệ, nhị đệ!” Lục Huyền ôm lấy Lục Mặc, máu nóng thấm đẫm y phục hắn.

Bọn họ là huynh đệ sinh đôi, cùng chung dòng máu…

Hắn nhất thời không phân rõ máu trên người là của đệ đệ, hay là của chính mình.

Hai vị thái y chạy tới, nhìn thấy hai huynh đệ toàn thân đẫm máu, sắc mặt lập tức đại biến.

“Lục tiểu tướng quân—” một thái y dè dặt gọi một tiếng.

Lục Huyền động nhẹ con ngươi, giọng nói vẫn còn giữ được sự bình tĩnh: “Xem thử nhị đệ của ta thế nào rồi.”

Hai thái y lập tức bước đến kiểm tra, sắc mặt đồng loạt thay đổi.

Dưới ánh mắt sâu thẳm của Lục Huyền, một thái y cắn răng mở miệng: “Lục tiểu tướng quân, xin hãy nén bi thương…”

Lục Huyền siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ đập xuống mặt đất.

Trong sân thoáng chốc im lặng, chỉ còn tiếng gió vi vu lướt qua.

Lục Huyền đứng dậy, từng bước một tiến về phía vu sư kia.

Nam tử bị Hạ Bắc giữ chặt, không còn đường lui, trong lòng nhạy bén cảm nhận được sát ý mãnh liệt từ thiếu niên đang tiến đến.

Hắn bắt đầu hoảng loạn.

“Ngươi định làm gì? Ngươi không muốn biết Khánh Xuân đế vì sao bị sét đánh chết sao? Ta có thể khiến Khánh Xuân đế chết bởi thiên phạt, cũng có thể khiến Thái hậu Bắc Tề đột tử, chỉ cần ngươi—”

Lời dụ dỗ phía sau hóa thành tiếng thét thảm.

Lục Huyền đã rút dao găm đâm vào bụng vu sư kia, rồi lạnh lùng rút ra, từng chữ như băng: “Ta chỉ muốn ngươi chết.”

Vu sư trừng to mắt, tràn đầy không thể tin nổi.

Vì sao đối phương không hề bị lay động bởi những lời hắn nói? Tha cho hắn một mạng, có thể dùng được rất nhiều việc mà!

Đáng tiếc, hắn không còn cơ hội để hiểu rõ điều đó nữa.

Lục Huyền liếc qua thi thể dưới chân, rồi quay sang Hạ Bắc, sắc mặt trắng bệch như tuyết: “Xin lỗi, ta đã tự ý quyết định. Nếu Hoàng thượng trách phạt, ta xin gánh chịu một mình.”

Hắn có thể vì giang sơn xã tắc mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, nhưng không thể chịu nổi việc kẻ đã hại chết đệ đệ mà hắn lại không thể tự tay xử lý.

Hạ Bắc vỗ mạnh lên vai hắn: “Nén bi thương.”

Lục Huyền quay trở lại, cúi người bế Lục Mặc lên.

Một vật rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm khẽ.

Là một vật được bọc bằng khăn xanh, rơi xuống làm khăn bung ra, để lộ chân diện.

Đó là một nghiên mực nhỏ.

Hạ Bắc nhặt lên, đưa cho Lục Huyền.

Lục Huyền giọng khàn đặc: “Là vật của nhị đệ ta, phiền huynh đặt lại vào ngực hắn giúp ta.”

Sân viện hoàn toàn yên tĩnh, mùi máu tươi phảng phất mãi không tan.

Môn nhân phủ Thành Quốc Công nhìn thấy Lục Huyền bế Lục Mặc đi vào, ai nấy đều thất sắc: “Đại… Đại công tử, chuyện gì vậy?”

Hai vị công tử chẳng phải cùng nhau đến nha môn Cẩm Lân Vệ sao? Sao lại trở về trong bộ dạng này?

Tin Lục Mặc gặp chuyện chẳng lành lan khắp phủ như gió.

Thành Quốc Công và phu nhân vội vàng chạy ra, gặp được Lục Huyền đang đi về chính viện.

“Huyền nhi—”

Lục Huyền quỳ thẳng xuống, bế Lục Mặc dâng lên: “Tổ phụ, tổ mẫu, con không bảo vệ được nhị đệ.”

“Mặc nhi, Mặc nhi nó—” Phu nhân Thành Quốc Công giọng run rẩy.

“Nhị đệ… đã chết rồi.”

Một tiếng khóc xé ruột vang lên.

Phương thị loạng choạng nhào đến, cuống cuồng nâng mặt Lục Mặc lên: “Mặc nhi, Mặc nhi, con mở mắt nhìn mẫu thân đi!”

Phùng Tranh cũng nghe tin mà chạy tới, nhìn Lục Mặc máu me đầm đìa, mắt cay xè.

Nàng lặng lẽ đến gần Lục Huyền, siết chặt tay phu quân.

“Mặc nhi, sao con lại để mẫu thân phải tiễn con chứ!” Phương thị lay mãi Lục Mặc, cuối cùng cũng nhận rõ con mình đã không còn.

Bà ta đột nhiên quay đầu, giơ tay tát Lục Huyền một cái.

Lục Huyền không né tránh.

Phương thị như hóa điên, vung tay đánh túi bụi vào người Lục Huyền.

“Mặc nhi chết như vậy là sao? Hai huynh đệ cùng ra ngoài, sao ngươi bình an vô sự, còn nó thì chết? Có phải ngươi hại chết nó không—”

“Đủ rồi!” Phùng Tranh không nhịn nổi nữa, siết lấy cổ tay Phương thị.

Phương thị khựng lại, không thể tin nhìn nàng: “Ngươi… ngươi dám nói với ta như vậy? Ngươi có biết ta là mẫu thân chồng ngươi không?”

Phùng Tranh không buông tay, giọng lạnh như băng: “Tổ mẫu cũng là mẫu thân chồng của ngài, trước mặt tổ mẫu mà ngài hồ ngôn loạn ngữ như vậy, thật chẳng ra thể thống gì.”

Không hỏi han gì đã lao vào mắng chửi, đánh đập, quy kết Lục Huyền hại chết Lục Mặc — một người mẹ như thế, quả là hiếm thấy.
 
Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 393: Bình Minh


“Tiện nhân, buông tay!” Phương thị vùng vẫy, sắc mặt điên dại.

Lúc Phương thị trút giận, đánh mắng Lục Huyền, hắn vẫn không có chút phản ứng, nhưng khoảnh khắc này, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo.

Phu nhân Thành Quốc Công vừa đau lòng vì cái chết của cháu trai, vừa giận dữ vì hành xử của con dâu, lạnh giọng: “Phương thị, nếu ngươi còn làm loạn, thì quay về Hoa Chương viện, từ nay không cần nghe gì nữa.”

Lòng thương xót đối với một người mẹ mất con ở tuổi trung niên, trong hai năm Lục Mặc mất tích, đã từng chút một bị tiêu mòn.

Phương thị ngã ngồi trên đất, đờ đẫn nhìn Lục Mặc trong lòng Lục Huyền, không còn lên tiếng.

Bà ta từng là người con dâu cung kính lễ phép trước mặt phụ mẫu chồng, nhưng sau khi Lục Mặc mất tích, sự đau đớn và trút giận của bà được cha phụ mẫu dung thứ, khiến bà quên mất bổn phận, mặc sức phát tiết nỗi đau mất con.

Mà giờ đây, từ ánh mắt lạnh lẽo của phu nhân Thành Quốc Công, bà đã nhận ra sự bao dung ấy không còn nữa, và bà cũng không còn lý do để làm loạn.

Lục Huyền kể lại mọi chuyện, ánh mắt rũ xuống nhìn gương mặt trắng bệch của Lục Mặc.

Đó là gương mặt giống hệt hắn, cùng chung huyết thống, không thể tách rời.

So với hai năm trời mất tích không rõ sống chết, nỗi đau mất mát giờ đây mới thật sự trĩu nặng.

Tựa như một phần thân thể hắn cũng bị khoét rỗng.

Hóa ra tình thâm huynh đệ, cũng mỏng manh đến vậy.

“Nhị đệ không muốn bị người điều khiển, đã chọn cách kết liễu mình.”

Tiếng nức nở vang lên trong viện, chẳng biết từ ai.

Cái chết của Lục Mặc nhanh chóng lan ra, có người cảm thán, có người tiếc thương. Từ nay về sau, khi nhắc đến Nhị công tử Lục gia, người ta không còn dùng giọng điệu khó nói mà chỉ thở dài — rốt cuộc vẫn là cháu trai của Thành Quốc Công, là đệ đệ của Lục Huyền.

Tin truyền đến phủ Chu Tướng quân, Chu tướng quân lòng ngổn ngang, thậm chí trong một khắc nào đó còn hối hận vì hôm đó từng đến tận cửa gây chuyện.

Tới lúc này, ông không thể không thừa nhận: cùng là người từng phạm sai, ông không bằng Lục Mặc, phủ Tướng quân lại càng không sánh được với phủ Thành Quốc Công.

Khắp nơi đều có người tới viếng, ngay cả Tân đế cũng đích thân mang hoàng hậu đến Thành Quốc Công phủ, khiến người trong thiên hạ càng thêm rõ ràng: Tân đế vô cùng coi trọng phủ Thành Quốc Công.

Song ân sủng của thiên tử cũng không thể xua đi bóng u ám đang bao trùm nơi này.

Phương thị lâm bệnh nặng.

Bà ta nằm mãi trên giường không dậy nổi, lúc mê lúc tỉnh, chẳng bao lâu thời gian mê man đã vượt xa thời gian tỉnh táo.

Nỗi đau mất con kéo dài suốt hai năm đã bào mòn thân thể bà ta, niềm vui ngắn ngủi khi Lục Mặc trở về chưa kịp lắng lại, thì cú sốc mất con đột ngột một lần nữa đánh sập tinh thần bà ta.

Khi mê man, bà ta thường vô thức gọi: “Mặc nhi…”

Vài vị thái y đến khám, kết luận đều giống nhau: bệnh nhân dầu cạn đèn tắt, hãy chuẩn bị hậu sự.

Đêm hôm ấy, mây đen dày đặc, oi bức không một ngọn gió.

Phương thị bỗng mở mắt, trân trối nhìn móc vàng trên đỉnh màn, rất lâu không chớp mắt.

Tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh đột nhiên thấy sợ: “Thế tử phu nhân, người có muốn uống nước không?”

Phương thị bỗng giơ tay, chỉ về một hướng: “Mặc nhi đến đón ta rồi!”

Tiểu nha đầu sợ đến trắng bệch mặt mày.

Một bà tử từng trải khẽ nói: “Chỉ e Thế tử phu nhân không qua khỏi.”

Người hầu ở Hoa Chương viện lập tức chạy đi báo tin khắp các viện.

Lục Huyền và Phùng Tranh đang nghỉ trong tây phòng của Hoa Chương viện, vừa nghe động tĩnh lập tức mặc áo bước vào đông phòng.

Dù tình cảm mẫu tử có bao nhiêu rạn nứt, thì lễ nghi cũng buộc họ phải có mặt.

Mẫu thân bệnh nặng sắp không qua khỏi, thì làm con, làm dâu đều phải túc trực bên giường. Nếu đến lúc Phương thị trút hơi thở cuối cùng mà con trai không có mặt, ấy là đại bất hiếu.

Lục Huyền vừa bước vào, ánh mắt đã ngây dại của Phương thị lập tức sáng rực.

“Mặc nhi!” Bà ta vươn tay về phía Lục Huyền.

Lục Huyền hơi khựng lại một chút, rồi bước nhanh tới.

“Mẫu thân.” Hắn khẽ gọi.

“Mặc nhi, cuối cùng con cũng tới, mẫu thân đợi con lâu lắm rồi.” Phương thị siết chặt tay hắn, ánh mắt mờ dần, “Con đến đón ta phải không?”

Lục Huyền gật đầu: “Vâng, nhi tử đến đón mẫu thân.”

“Vậy thì tốt quá rồi…” Phương thị mỉm cười, bỗng thở gấp mấy tiếng, rồi trút hơi thở cuối cùng.

Phùng Tranh nhìn toàn cảnh, chỉ cảm thấy vô cùng tàn nhẫn.

Phương thị mãn nguyện, đi theo Lục Mặc, nhưng đối với Lục Huyền – người con trai vẫn còn sống – lại quá đỗi nhẫn tâm.

Tang sự của Lục Mặc còn chưa hoàn tất, phủ Thành Quốc Công lại lo liệu tang lễ cho Thế tử phu nhân Phương thị.

Lục Huyền gầy đi trông thấy.

Tang lễ, giữ linh cữu, đều là việc hao tổn thể lực, chưa kể phải chịu nỗi đau mất người thân nối tiếp nhau.

Lúc hiếm hoi được nghỉ ngơi, Phùng Tranh kéo tay Lục Huyền, dè dặt nhắc đến chuyện đêm Phương thị qua đời.

Phương thị không xem trọng Lục Huyền, nhưng nàng thì xót xa cho phu quân mình.

Nàng sợ hắn giữ tâm kết trong lòng, lâu ngày sinh bệnh.

“Lục Huyền, đêm đó mẫu thân nhận nhầm chàng là Lục Mặc, chàng đừng để trong lòng. Người sắp lìa đời thường sẽ sinh ra ảo giác…”

Lục Huyền đưa tay xoa nhẹ tóc nàng: “Ngốc ạ, nàng nghĩ nhiều rồi, ta không để tâm chút nào cả.”

“Chàng…” Câu trả lời của Lục Huyền khiến Phùng Tranh có chút bất ngờ.

Lục Huyền kéo nàng vào lòng, sợ nàng lo lắng, dứt khoát nói rõ: “Nàng sợ ta oán mẫu thân thiên vị sao? Thật ra không có. Đêm đó ta giả làm nhị đệ, cũng chẳng thấy khó chịu.”

Phùng Tranh chớp mắt, mang theo thắc mắc.

Thật sự có thể không trách phụ mẫu thiên vị sao? Nếu là nàng, e rằng không làm được.

Lục Huyền áp cằm chưa cạo sát vào mái tóc mềm mại của Phùng Tranh, giọng trầm thấp: “Từ nhỏ ta vốn là người không hay thân thiết, dù biết mẫu thân yêu thương nhị đệ hơn, cũng không nghĩ gì. Nếu nói có oán, thì chỉ trong hai năm nhị đệ mất tích, lúc mẫu thân ngày càng cố chấp, khi ấy có một chút, nhưng bây giờ thì không còn nữa.”

“Tại sao?” Phùng Tranh hỏi khẽ.

Lục Huyền cúi đầu, khẽ hôn lên trán nàng: “Ngốc à, vì ta đã có nàng rồi.”

Phùng Tranh nghe câu tình cảm chẳng hoa mỹ mà mũi cay xè.

“Lục Huyền…” Nàng khẽ gọi.

“Trong đời người, chuyện không như ý mười phần thì đã có tám chín, làm sao có thể vẹn toàn mọi điều. Có nàng rồi là ta có được phúc phần to lớn nhất, đòi hỏi thêm chẳng phải quá tham lam sao. Để mẫu thân ra đi thanh thản, ta cũng tận được chữ hiếu làm con, tình mẫu tử ta không thẹn với lòng. Nàng nói xem, ta còn đau lòng oán hận gì nữa?”

Hắn đã có Phùng Tranh, lòng đã đầy, với những điều không thể có được, cũng học cách buông bỏ.

Phùng Tranh thường đùa hắn là cứu tinh của nàng, nàng chẳng có gì báo đáp, đành lấy thân báo đáp.

Nhưng hắn lại thấy, Phùng Tranh mới là người cứu rỗi hắn, khiến hắn nếm trải được vị ngọt của hạnh phúc.

Hắn may mắn hơn nhị đệ rất nhiều.

Nghĩ đến Lục Mặc, Lục Huyền thấy nghèn nghẹn, nhưng có những chuyện vẫn không nói ra với Phùng Tranh.

Nhị đệ cũng sẽ không muốn nàng biết.

Họ là huynh đệ sinh đôi, ai hiểu rõ Lục Mặc hơn hắn nữa?

Thời cuộc luôn đầy biến động, Lục Huyền còn chưa tròn hai tháng thủ tang cho mẫu thân, Bắc Tề đã lại rục rịch hành động. Mà Ngọc Tuyền Quan – nơi đang bị Bắc Tề chiếm đóng – lại là vùng đất chiến lược sống còn giữa hai nước.

Lục Huyền từng thể hiện xuất sắc trong trận thủ thành, khiến toàn triều khâm phục. Tân đế bãi bỏ thủ tang, phục chức cho hắn, lệnh hắn dẫn binh xuất chinh, đoạt lại Ngọc Tuyền Quan.

Phùng Tranh xin theo chinh chiến cùng Lục Huyền, ban đầu Tân đế còn do dự, sau khi tham khảo ý kiến của Thành Quốc Công và Phùng Thượng thư, liền đồng ý.

Ai ai cũng biết, đây sẽ là một cuộc chiến trường kỳ gian khổ.

Phùng Dự, Phùng Đào, cùng Lâm Khiếu, Hạ Bắc… đều tiễn Phùng Tranh và Lục Huyền ra tận ngoài thành.

“Đại tỷ, tỷ nhất định phải giữ gìn sức khỏe, đợi muội học xong võ nghệ rồi sẽ đến tìm tỷ.” Phùng Đào mắt hoe đỏ, nắm chặt tay Phùng Tranh không buông.

Phùng Tranh mỉm cười ôm muội một cái.

“Vậy Tam muội phải cố gắng đó, không chừng muội còn chưa luyện xong, ta với tỷ phu đã đánh hạ Ngọc Tuyền Quan rồi.”

Phùng Đào muốn cười, lại muốn khóc, cuối cùng chỉ tiếc nuối nói: “Đại tỷ, trái cam ở Vãn Thu Cư chín rồi, tỷ còn chưa về hái nữa.”

Phùng Tranh nhìn sang Phùng Dự và mọi người, mỉm cười: “Đại ca, Tam muội giúp ta hái nhé. À, còn Lâm công tử và Hạ đại nhân nữa, nếu rảnh thì đến nếm thử, cam ở viện ta ngọt lắm.”

Lâm Khiếu và Hạ Bắc đều cười gật đầu.

Phùng Đào liếc trộm Lâm Khiếu, mặt bất giác ửng hồng.

Lục Huyền chắp tay với mọi người: “Kinh thành, xin nhờ mọi người chiếu cố.”

“Yên tâm đi.” Mọi người đồng thanh.

“Lâm huynh, sang bên kia ta nói vài câu.”

Hai người đi đến bên đường, dưới tán liễu.

“Lục huynh còn gì muốn dặn?”

Lục Huyền liếc nhìn Phùng Tranh, hạ giọng: “Những chuyện khác không sao, chỉ là Phùng Tranh lo cho muội muội, ta đi xa, xin Lâm huynh để mắt giúp.”

Lâm Khiếu thấy kỳ lạ.

Phùng Tam tiểu thư có trưởng bối, có huynh trưởng, sao còn đặc biệt nhờ hắn?

Lòng đầy nghi hoặc, lại bắt gặp ánh mắt “hận sắt không thành thép” của bằng hữu, bỗng hiểu ra điều gì đó.

Chẳng lẽ là cái ý đó?

Nhưng… đột ngột quá!

Lâm Khiếu đầu óc trống rỗng, gật bừa: “Ta biết rồi.”

Đội ngũ xuất chinh nối dài dần tiến về phía trước, Lục Huyền và Phùng Tranh mang trọng trách trên vai, nỗi sầu biệt ly cũng nhạt đi ít nhiều.

Hai người xoay người lên ngựa, vẫy tay với người tiễn biệt: “Mọi người quay về đi.”

“Bảo trọng!”

Lục Huyền và Phùng Tranh giục ngựa phi nhanh, tiến lên hàng đầu.

Giữa đường, Phùng Tranh ngoái đầu lại, thấy Phùng Đào đang vẫy tay hết sức.

“Tranh Tranh.” Giọng Lục Huyền vang lên.

Dưới ánh ban mai, nét non trẻ nơi mi tâm hắn đã phai nhạt, ánh mắt vẫn trong trẻo như xưa.

“Đừng ngoái lại nữa, chúng ta tranh thủ đoạt lại Ngọc Tuyền Quan sớm, sớm trở về nhà.”

Đó là mục tiêu, là kỳ vọng của họ.

Vì điều đó, họ sẽ liều mình chiến đấu, không tiếc thân mình.

Có thể họ sẽ khải hoàn trở về, cũng có thể bọc xác ngựa mà về.

Nhưng đối với hai người mà nói, tâm đầu ý hợp, sóng vai chiến đấu, sống chết có nhau — dẫu không thể đến bạc đầu, họ vẫn luôn ở bên nhau.

Vậy là đủ rồi.

Khi ánh sáng màu cam của buổi sớm mai xé rách bóng tối — ấy chính là bình minh.
 
Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 394: Phiên Ngoại – Tỷ Muội


Trong cung Bắc Tề, một cung nữ bước nhanh đến bên Thái hậu, cúi đầu thấp giọng bẩm:

“Thái hậu, phu nhân sắp không qua khỏi, muốn gặp người một lần.”

Trên gương mặt xinh đẹp nghiêm nghị của Thái hậu không lộ quá nhiều vẻ ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu, sải bước hướng về một tòa cung điện.

Màn trướng trong điện dày nặng tầng tầng lớp lớp, càng đi vào sâu, hương dược càng nồng đậm.

Vài cung nữ vây quanh bên giường. Trên giường, một nữ tử đang nằm đó.

Nàng chải tóc chỉnh tề, trên đầu còn cài trâm bướm tinh xảo. Dù sắc mặt b*nh h**n nhưng vẫn giữ được vài phần mỹ lệ.

Thái hậu bỗng có chút cảm động.

Muội muội này của bà, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng cố giữ lấy thể diện.

Dù sao cũng là muội muội ruột, chính là Chu công chúa.

“Thái hậu.” Các cung nữ thấy Thái hậu đến, đồng loạt quỳ bái.

Ánh mắt Thái hậu chẳng hề liếc tới họ, đi thẳng tới bên giường.

Cung nữ vội vàng nhường đường.

“Muội thế nào rồi?” Thái hậu ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay nữ tử.

Nữ tử trông thấy Thái hậu, đôi gò má tái nhợt chợt có một chút huyết sắc: “Tỷ tỷ đến rồi.”

“Muội không khỏe chỗ nào, ta sẽ lập tức gọi thái y.” Gương mặt Thái hậu lộ vẻ quan tâm vô cùng hoàn hảo.

“Chỗ nào cũng không thoải mái.” Nữ tử tuy dung mạo tuyệt mỹ, nhưng cũng đã gần bốn mươi, nhìn Thái hậu bằng ánh mắt u oán, thậm chí còn mang theo vài phần nhu mì như tiểu nữ tử.

Thái hậu ánh mắt lóe lên, sự quan tâm hoàn hảo kia rốt cuộc cũng có thêm vài phần chân thực.

Đến lúc này rồi, sợi dây tình tỷ muội dù mong manh cũng khiến trái tim sắt đá mềm đi đôi chút.

Dù sao đi nữa, người thân có liên hệ với vương triều đã sụp đổ, chỉ còn lại một muội muội này.

Mà giờ đây, muội ấy cũng sắp rời xa nhân thế.

“Đi gọi thái y!” Thái hậu phân phó cung nữ.

Nữ tử khẽ siết lấy tay Thái hậu, dồn chút sức lực, song vẫn yếu ớt vô cùng.

“Không cần nữa, tỷ tỷ, ta rõ thân thể mình thế nào. Thời gian mời thái y, chi bằng để chúng ta hàn huyên vài câu.”

“Muội muốn nói gì sao?”

“Tỷ tỷ còn nhớ khi còn nhỏ không?”

Lời này khiến Thái hậu vô thức nhíu mày.

Bà chẳng muốn hồi tưởng về thuở thơ ấu ấy chút nào.

Tình cảm bà dành cho hoàng cung lạnh lẽo đó, đã tiêu tan kể từ ngày bị đưa đi hòa thân.

Phụ hoàng – người luôn miệng nói bà là nữ nhi được yêu thương nhất – khi Bắc Tề cầu hôn, liền không chút do dự mà đáp ứng.

Bà từng khóc, từng nổi loạn, nhưng đổi lại chỉ là một cái tát của phụ hoàng, kèm theo lời trách mắng “không hiểu chuyện”.

Bà chạy đến tìm mẫu hậu, nhưng nhận được chẳng phải ủi an hay che chở, mà là khuyên nhủ.

Mẫu hậu bảo bà nghe lời phụ hoàng, gả đến Bắc Tề, gả cho một lão già năm sáu mươi tuổi!

Bà đường đường là trưởng công chúa của Đại Chu, mười bảy năm kiêu hãnh vinh hoa, kết cục lại phải gả cho một lão già thô lỗ, man rợ, ăn lông ở lỗ.

Cuối cùng bà chọn cách dùng cái chết để phản kháng, nhưng lại bị cứu sống.

Sống lại rồi, bà vẫn phải bị đưa đến Bắc Tề.

Khi ấy, bà thực sự tuyệt vọng.

Với bà mà nói, trưởng công chúa Đại Chu đã chết từ lâu. Một khi không thể tránh khỏi số phận, thì chi bằng nắm lấy nó.

Bà trở thành hoàng hậu Bắc Tề, rồi lại thành Thái hậu Bắc Tề.

Lão hoàng đế kia mất khi hoàng tử còn nhỏ, bà trở thành Thái hậu nắm thực quyền trong tay.

Quyền lực – quả là một thứ mỹ diệu. Từ nay về sau, chẳng còn ai ép bà phải làm điều bà không muốn nữa.

Những năm tháng sau này, bà sống tiêu dao biết bao, cần gì phải nhớ lại thuở ấu thơ?

Nữ tử nhìn Thái hậu, ánh mắt lộ vẻ nương tựa:

“Thật ra muội không còn nhớ rõ bao nhiêu chuyện khi tỷ tỷ còn trong cung. Chỉ nhớ có một việc. Năm ấy, hoa trong ngự hoa viên nở rộ đẹp lắm, thu hút rất nhiều bươm bướm. Muội chạy theo bắt bướm rồi ngã, tay bị trầy xước, tỷ tỷ đã đuổi bắt thật nhiều bươm bướm, rồi chọn con đẹp nhất tặng cho muội. Muội còn nhớ con bướm đó màu xanh lục, có đốm vàng kim…”

Thái hậu lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dần dần nhu hòa.

Thì ra đó là lý do muội muội lấy danh Tiểu Mộng.

“Trang sinh Tiểu Mộng mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm ký đỗ quyên.”

(Trang Tử nằm mộng hóa bướm, lòng xuân của Vọng Đế gửi vào tiếng cuốc kêu.)

Thế nhưng lời của nữ tử lại bất ngờ rẽ hướng:

“Trước kia tỷ hỏi muội vì sao Trưởng công chúa Vĩnh Bình lại thả muội, muội nói không có lý do gì.”

Thái hậu giật mình, vô thức ánh mắt lạnh đi.

Hai năm trước, muội muội rơi vào tay Đại Ngụy, rồi bất ngờ trở về. Hỏi nàng nguyên do, nàng lại đáp Trưởng công chúa Vĩnh Bình trực tiếp thả nàng.

Làm sao bà tin được chứ!

Bà từng phái vu sư mà bà tín nhiệm nhất lưu lại kinh thành Đại Ngụy, bố trí kế hoạch cắt đứt long mạch của họ. Thế mà kế hoạch còn chưa triển khai, vu sư đã bị phát hiện và sát hại.

Bà nghi ngờ chính muội muội đã tiết lộ mục đích của vu sư, mới đổi lại được sự tự do.

Nhưng muội muội lại một mực phủ nhận.

Nghĩ đến đây, lòng sắt đá của Thái hậu lại dần dần trở về.

Từ khi muội muội hồi cung, chưa từng được rời khỏi hoàng cung nửa bước.

Đúng vậy, bà đã giam lỏng nàng, chỉ vì muốn nghe được một lời thật lòng.

“Ta—” Nữ tử mở miệng vô cùng khó nhọc, hàng mi dày cong cong run rẩy nhẹ nhàng như chiếc quạt nhỏ.

Thái hậu nín thở.

Cuối cùng cũng đợi được nàng mở miệng.

“Muội lừa tỷ rồi.” Trong mắt nữ tử là vẻ hối lỗi.

“Tỷ không trách muội, muội cứ nói đi.” Thái hậu khẽ vỗ vỗ tay nàng.

Ánh mắt nữ tử đảo nhẹ, lướt qua mấy cung nữ.

Giọng Thái hậu trầm xuống:

“Các ngươi lui ra cả đi.”

Vài cung nữ lặng lẽ lui ra ngoài.

Nữ tử nâng tay lên:

“Tỷ tỷ, có thể ôm muội một cái không?”

Thái hậu sững người, rõ ràng không ngờ nàng sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Trên gương mặt nữ tử là sự thẹn thùng và cầu khẩn:

“Muội sợ nói ra sự thật rồi, tỷ sẽ giận muội, không muốn nhìn thấy muội nữa. Muội sắp chết rồi, khi phụ hoàng và mẫu hậu mất, muội mới chỉ sáu tuổi. Dù có xuống dưới, chưa chắc đã nhận ra họ. Người muội quen thuộc nhất, chỉ có mỗi tỷ tỷ…”

Lời của nàng dần trở nên yếu ớt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt vĩnh biệt trần gian.

Thái hậu cuối cùng khẽ thở dài, đưa tay ôm lấy nàng.

Nữ tử tựa đầu vào vai Thái hậu, giọng thì thầm, cần phải chú ý lắm mới nghe rõ được:

“Trưởng công chúa Vĩnh Bình sở dĩ thả muội, là bởi vì… là bởi vì…”

“Vì sao?” Giọng Thái hậu lộ rõ sự vội vã.

“Bởi vì—”

Nữ tử bỗng nhiên rút chiếc trâm bướm cài trên tóc, mạnh mẽ đâm vào cổ Thái hậu.

Trong tiếng kêu thảm thiết của Thái hậu, là câu nói còn chưa dứt của nữ tử:

“Bởi vì nàng ta không tàn nhẫn như tỷ…”

Rất nhanh, vô số người tràn vào, nhưng nữ tử chỉ th* d*c, không chút hoảng sợ.

Nàng không biết Trưởng công chúa Vĩnh Bình thả nàng rốt cuộc là vì giữ lời hứa, hay là đoán trước được hôm nay, đoán được thả nàng ra, kỳ thực là đưa nàng vào ngục giam khác.

Nhưng điều nàng biết là, Trưởng công chúa Vĩnh Bình nói không sai — tỷ tỷ chưa bao giờ xem nàng là muội muội, mà là một quân cờ tốt nhất.

Nàng sống sót trở về từ Đại Ngụy, tỷ tỷ không cho nàng lấy một cuộc sống bình thường, sao có thể chờ đến khi diệt Đại Ngụy rồi đem giang sơn ấy trao cho nàng?

Đó chẳng qua là chiếc bánh vẽ ra mà thôi.

Hai năm bị giam lỏng đã khiến nàng hiểu thấu tất cả, cũng triệt để tuyệt vọng.

Nàng chưa từng tiết lộ mục đích của vu sư với Trưởng công chúa Vĩnh Bình, nhưng tỷ tỷ lại nhất mực cho rằng nàng phản bội.

Khi ấy nàng không lừa dối tỷ, nhưng giờ đây lại lừa lấy mạng sống của tỷ tỷ.

Thật là hả dạ biết bao.

Trong tầm mắt dần trở nên mờ nhòa, Thái hậu sắc mặt vặn vẹo đau đớn, hơi thở thoi thóp.

Nữ tử an tâm nhắm mắt, bên môi còn vương nụ cười.

Nàng không có tỷ muội, nàng chẳng phải Tiểu Mộng phu nhân.

Nàng là Cửu công chúa.
 
Phùng Xuân - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 395: Phiên Ngoại – Đoàn Viên


Thái hậu Bắc Tề băng hà rồi!

Tin tức ấy vừa truyền ra, chư tướng Đại Ngụy hân hoan phấn khởi, sĩ khí tăng vọt. Trái lại, quân Bắc Tề như bị một quyền đánh thẳng vào giữa mặt, lòng người chao đảo, tan tác.

Phần xương cứng khó gặm ấy – Ngọc Tuyền quan – giằng co suốt hai năm, rốt cuộc nhân thời cơ trời ban mà giành lại được.

Khi lá cờ của Đại Ngụy lại tung bay nơi thành quan ấy, bao nhiêu binh sĩ bật khóc nức nở, rồi là tiếng hoan hô chấn động trời đất.

Chiến thắng rồi! Chiến thắng rồi!

Hai năm gian khổ, người thì nhờ chiến công mà thăng chức vinh hiển, người thì máu thấm sa trường – như Chu Tướng quân, và biết bao binh sĩ bình thường khác.

Giờ đây, chiến thắng đến tay, sao các chiến sĩ không xúc động cho được?

Tiếp theo là dọn dẹp chiến trường, thu xếp hậu sự, tái bố trí phòng thủ tại Ngọc Tuyền quan.

Còn việc khải hoàn hồi triều, vẫn phải đợi thánh chỉ.

Tin thắng trận truyền về kinh, kinh thành rền vang tiếng hoan ca, như ngày Tết đến sớm.

Khi ấy, đã là năm Thái An thứ hai.

Thái An đế lập tức hạ chỉ, lệnh cho phu thê Lục Huyền ổn định cục diện xong sẽ khải hoàn hồi kinh.

Sau đó, phần thưởng ào ào như nước chảy, liên tiếp đưa tới phủ Thành Quốc Công và Phùng phủ.

Tại phủ Thành Quốc Công, phu nhân Thành Quốc Công rưng rưng nước mắt, hai tay chắp lại:

“Đa tạ trời cao, cuối cùng cũng đợi được ngày bình an trở về.”

Thành Quốc Công râu tóc bay phấp phới, cười ha hả:

“Ta đã bảo bà đừng lo hão mà!”

Phu nhân bĩu môi:

“Hôm trước có tin Huyền nhi bị thương, ai là người trốn trong phòng ăn vụng chân giò kho? Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần lo lắng là lại vụng trộm ăn chân giò kho!”

Cái lão đầu này, đối với bản thân chẳng hề khắt khe, ngay cả việc lo lắng cũng lạ lùng như vậy.

“Ta đi tìm lão Phùng uống rượu.” Thành Quốc Công vẫy tay, sải bước rời đi.

Phùng thượng thư khi ấy đang thay y phục chuẩn bị ra ngoài.

Ngưu lão phu nhân nhịn không được mà nói:

“Sắp ăn cơm rồi còn đi đâu? Tranh nhi thắng trận là chuyện vui lớn, ta còn định bàn chuyện mở yến tiệc đây.”

Lão đầu kia thì cứ khăng khăng không chịu làm quan nữa, bà còn phải nghĩ cho tiền đồ con cháu, muốn giữ quan hệ với các phủ tất nhiên không thể thiếu việc mở tiệc qua lại.

“Mở tiệc gì chứ, đợi Tranh nhi về, gọi người tới ăn bữa cơm đoàn viên là được rồi. Thôi, ta đi uống rượu với lão Lục đây.”

Ngưu lão phu nhân tức tối:

“Chẳng nghe nói phủ Thành Quốc Công gửi thiếp mời gì cả.”

“Không cần thiếp, lão ấy chắc chắn sẽ tìm ta uống rượu.” Phùng thượng thư phẩy tay, ánh mắt đầy ẩn ý, chẳng buồn quay đầu mà đi.

Ngưu lão phu nhân tức nghẹn.

Cái ánh mắt kia là sao? Tâm ý tương thông với lão Lục thì thôi, với bà – người đầu gối tay ấp bao nhiêu năm – lại chẳng nói được mấy câu, thật là tức chết đi được!

Phùng thượng thư trực chỉ Đào Nhiên Trai, quả nhiên gặp được Thành Quốc Công.

Hai lão đầu thân thiết cụng chén rượu, nhấm nháp gà quay, rượu vừa ngấm, liền cãi nhau.

“Rõ ràng ton nhi ta bản lĩnh hơn, sao ngươi cứ nói toàn nhờ công tôn nữ ngươi?”

“Ta chỉ nói là nhờ có tôn nữ ta! Sao, không cho tôn nữ ta hơn tôn nhi ngươi à?”

Thành Quốc Công uống nhiều, lưỡi líu lưỡi lại mà cười lớn:

“Bị ngươi chọc tức nên quên mất, tôn nữ ngươi chính là tôn tức ta, nói cho cùng, chúng ta một nhà cả.”

“Ngươi nói nhảm!” Phùng thượng thư đập bàn một cái.

Điều khiến ông giận nhất chính là: cái đạo lý gì thế này? Cháu gái gả đi là người nhà trai sao? Sớm biết vậy, đã giữ Tranh nhi lại kén rể! Nhìn cái dáng Lục Huyền si mê Tranh nhi kia, chắc chắn chịu làm rể họ Phùng thôi!

“Ha ha ha, lý cùn rồi thì chửi người, ngươi từng làm Lễ bộ thượng thư đấy nhé!”

“Chửi ư? Ta còn muốn đánh ngươi nữa là!”

Tiểu nhị quán rượu hoảng hốt chia tách hai người.

Trời đất ơi, hai vị này tuổi tác cũng lớn cả rồi, nếu lỡ ra chuyện gì, quán rượu trăm năm của họ tiêu là cái chắc!

Phùng Đào được Lâm Khiếu đỡ bước vào quán rượu, vừa thấy tổ phụ đang đánh nhau với Thành Quốc Công, nàng lập tức rụt chân lại.

“Đi thôi.” Nàng kéo nhẹ tay áo Lâm Khiếu.

Lâm Khiếu sững sờ:

“Không khuyên một tiếng à?”

Phùng Đào thản nhiên:

“Khuyên gì chứ, tổ phụ đánh nhau có kinh nghiệm mà.”

Lâm Khiếu dở khóc dở cười, dặn dò:

“Vậy nàng cũng đừng đi nhanh quá, đang mang thai đấy.”

Phùng Đào lập tức đỏ mặt, đưa tay đấm nhẹ hắn một cái:

“Giữa đường cái mà nói chuyện này làm gì!”

Bụng nàng vẫn chưa lộ rõ, lại là vừa mới thành thân đã mang thai, chẳng tránh được xấu hổ.

Lâm Khiếu có phần không hiểu.

Mang thai chẳng phải chuyện vui sao, sao lại không cho nói?

May mà thành thân mấy tháng rồi, hắn ít nhiều cũng hiểu được: việc nàng không thích, có thể không hiểu, nhưng nhất định không nên nhiều lời.

“Vốn định ăn mừng đại tỷ và tỷ phu thắng trận, ai ngờ tổ phụ lại đi đánh nhau ở Đào Nhiên Trai.”

Lâm Khiếu nắm lấy tay Phùng Đào:

“Vậy chúng ta đi nơi khác.”

“Được.” Phùng Đào khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy mong đợi,

“Thật muốn ngay lập tức được gặp đại tỷ.”

Khi nàng thành thân, đại tỷ cũng không thể về được.

“Chẳng bao lâu nữa sẽ về thôi.” Trong mắt Lâm Khiếu cũng ánh lên sự mong đợi.

Hai tháng sau, kinh thành rốt cuộc đợi được ngày đại quân bắc chinh khải hoàn trở về.

Hôm ấy, khắp phố phường chật kín người, dân chúng tràn ra đường, dùng tiếng hò reo và hoa tươi để nghênh đón các anh hùng đoạt lại Ngọc Tuyền quan.

Phùng Tranh và Lục Huyền sóng vai cưỡi ngựa, đi đầu đoàn quân.

Một người mặc chiến giáp đen, một người y phục đỏ rực, tấm áo choàng đen và áo choàng đỏ tung bay sau lưng, thỉnh thoảng chạm vào nhau, gắn bó khăng khít.

Hai người hiển nhiên trở thành tiêu điểm của vạn người.

“Lục tướng quân thật uy phong!”

“Phu nhân tướng quân cũng oai phong không kém!”

“Lục tướng quân và phu nhân đúng là trời sinh một đôi!”

Một tiểu cô nương cất tiếng lanh lảnh:

“Cha, cha không phải từng nói con gái vô dụng sao? Phu nhân tướng quân cũng là nữ nhi mà!”

“Cái đồ nha đầu chết tiệt, nói linh tinh cái gì!” Người đàn ông giơ tay lên.

“Giữa đường giữa phố đừng hù dọa con.” Phu nhân hắn vội che chở con gái.

Tiểu cô nương nép sau mẫu thân, giọng lộ vẻ hưng phấn:

“Nương, sau này con cũng muốn làm một người như phu nhân tướng quân!”

Phùng Tranh tung mình xuống ngựa, nhặt một đóa hoa văng trúng người mình, cài lên tóc tiểu cô nương, nhẹ nhàng xoa đầu nàng:

“Vậy thì ta đợi con mau lớn lên nhé.”

Bóng dáng đỏ rực dần xa, phu nhân ôm lấy con gái, mắt rưng rưng:

“Lão gia, sau này chàng đừng chê Nhi Nhi là con gái nữa nhé, phu nhân tướng quân bảo đợi nó lớn mà.”

“Được rồi, được rồi.” Người đàn ông cuối cùng cũng dịu giọng.

“Đại tỷ!” Phùng Đào đứng trên lầu hai của một tửu quán ven đường, vẫy tay thật cao.

Giọng nàng bị nhấn chìm trong tiếng hò reo, vậy mà Phùng Tranh lại bất ngờ quay đầu nhìn về phía đó.

Ánh mắt hai tỷ muội giao nhau, Phùng Đào kích động nhảy dựng lên:

“Đại tỷ, muội ở đây——”

Lâm Khiếu sợ đến tái mặt:

“Tổ tông ơi, nàng không thể nhảy đâu đấy!”

Phùng Tranh cưỡi ngựa, không thể dừng lại, nghiêng đầu cười nói với Lục Huyền:

“Thấy Tam muội và Lâm Khiếu rồi, Lâm Khiếu quản nàng kỹ phết.”

Lúc ấy, họ vẫn chưa biết tin Phùng Đào mang thai.

Hai người vào triều bái kiến, nhận thưởng, diện thánh, vấn an Thái hậu và Trưởng công chúa Vĩnh Bình, sau đó trở về phủ Thành Quốc Công gặp người thân, rồi lại đến Phùng phủ.

Phùng Đào phu phụ đã đợi sẵn ở đó.

Vừa gặp Phùng Tranh, Phùng Đào liền nhào đến ôm lấy, khóc nức nở:

“Đại tỷ, muội nhớ tỷ chết đi được!”

Phùng Tranh cúi đầu, kinh ngạc nhìn bụng Tam muội hơi nhô lên:

“Tam muội, muội có thai rồi sao?”

Phùng Đào đỏ bừng mặt, lườm Lâm Khiếu một cái:

“Khó khăn lắm mới đánh được hai tên đại hán, kết quả lại thành thân luôn, chưa kịp định thần thì đã thế này…”

Lâm Khiếu khoác vai Lục Huyền, cười khẽ:

“Lần này ta là người về đích trước rồi đấy.”

Thật đúng là rửa nhục mấy năm nay!

Khóe môi Lục Huyền giật giật.

Không ngờ Lâm Khiếu lại là người nhớ thù lâu như vậy.

Tối đến, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, Phùng Tranh cảm thấy chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ luôn. Nhưng Lục Huyền lại đưa tay qua.

“Này, chàng làm gì thế, không mệt à?” Phùng Tranh vỗ vào bàn tay không yên phận kia.

Lục Huyền có chút ấm ức:

“Tranh Tranh, chúng ta thành thân đã hơn hai năm rồi.”

“Ừm.” Phùng Tranh không hiểu hắn đang ấm ức chuyện gì.

“Lâm Khiếu mới thành thân nửa năm, mà sắp làm cha rồi.”

“Đó chẳng phải chuyện vui sao? Chàng sắp làm cữu cữu rồi đấy.”

Lục Huyền trở mình, phủ người lên nàng:

“Nhưng ta muốn làm cha hơn. Ta nói nàng nghe, tên gọi ở nhà của con ta ta nghĩ từ bốn năm trước rồi, con trai gọi là A Dương, con gái gọi là Bảo Châu. Bây giờ ta bị chậm một bước, phải cố gắng thôi, sinh đôi long phụng là vừa đẹp…”

Phía sau, lời nói dần biến thành nụ hôn, lặng lẽ rơi xuống.

Phùng Tranh ôm hắn, chợt giật mình nhớ ra:

“Không đúng, bốn năm trước chúng ta còn chưa đính thân, sao chàng đã nghĩ tên con rồi?”

“Vậy sao? Thì chắc là ta nhớ nhầm…”

Sau đó chẳng còn tiếng nói nào nữa.

Ngoài sân, Lai Phúc bước chân nhẹ nhàng, đi tuần tra quanh viện.

Với tư cách là một con mèo, Lai Phúc tuổi đã cao, nhưng tinh thần vẫn sung mãn.

Nó là một con mèo từng ra tận biên ải đấy, về tới nhà rồi, phải xem có con chuột to gan nào dám làm tổ ở đây không.

Sau lưng vang lên tiếng động, Lai Phúc quay đầu.

Tiểu Ngư vẫn giữ nguyên gương mặt không biểu cảm, ngồi xuống đưa một khúc cá khô cho nó.

“Meo——” Lai Phúc ngậm lấy cá khô, vừa ăn vừa thỏa mãn.

Thôi thì, có cá khô ăn, chuyện tuần tra để sau cũng được.



(Toàn văn hoàn)



Chuyện của Đại Tranh và Tiểu Huyền đến đây là kết thúc rồi.

Bọn họ là một đôi tôi vô cùng yêu thích — môn đăng hộ đối, tuổi tác tương đương, thuần khiết, nhiệt huyết, kiên cường. Câu chuyện không quá dài, tôi thích cảm giác vừa vặn có chút dư âm như thế này. Có độc giả cũng thích, có độc giả muốn đọc thêm chút nữa. Thích hay không đều rất bình thường, ta chân thành cảm tạ tất cả bạn đọc đã đồng hành cùng Đại Tranh và Tiểu Huyền đến tận đây.
 
Back
Top Bottom