Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phù Vân Tác Tình Yêu

Phù Vân Tác Tình Yêu
Chương 20: Chương 20



Ta sửng sốt một thoáng.

Hóa ra chỉ một bức thư ta gửi đi lại có thể tạo ra ảnh hưởng lớn đến vậy?

Trong mắt Tề Túc lóe lên cảm xúc phức tạp, như thể có điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hạ giọng cất lời:

"Thì ra... bây giờ cô và Việt tướng quân đã là..."

33

Tề Túc còn chưa nói dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân đều tăm tắp.

Người đi nhanh nhất trong số đó lập tức bước vội vào sân.

Vừa vào đến cổng, ánh mắt Việt Tiêu đầu tiên liền rơi trên người ta.

Hắn nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, giọng điệu như có như không:

"Chờ mãi không thấy tin báo, hóa ra Tề tướng quân ở đây ăn uống no say rồi."

Giọng điệu châm chọc, lại xen lẫn một tia giận dỗi không phát tác được.

Ta suýt thì bật cười.

Việt mẫu lườm hắn:

"Con còn dám nói! Nếu không có Tề tướng quân, cả nhà ta đều là phụ nữ, biết làm sao bây giờ?"

Việt Tiêu bất đắc dĩ cởi giáp bạc, ngồi xuống bên cạnh ta, giọng điệu nhún nhường:

"Mẫu thân trách nhầm con rồi. Con đã để người âm thầm canh giữ, nếu thật có kẻ dám xông vào viện, chỉ trong nháy mắt liền hóa thành thi thể."

Hắn nhìn sang Tề Túc, giọng điệu mang theo chút trêu chọc:

"Tề tướng quân, cơm chiên có ngon không?"

Ta không nhịn được mà bật cười:

"Trong nồi vẫn còn đấy, để ta múc cho chàng một bát?"

Ta vừa định đứng dậy, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, kéo ta ngồi xuống lại.

Việt Tiêu tự nhiên cầm lấy bát cơm chiên ta ăn dở, vô cùng thản nhiên xúc một muỗng đưa vào miệng.

"Không cần phiền phức, ta ăn cái này là được."

Hắn vừa ăn, vừa thản nhiên hỏi:

"Vừa rồi mọi người đang nói chuyện gì?"

Tề Túc ánh mắt khẽ động, giải thích:

"Là... phu nhân hỏi ta về chuyện đêm qua."

Việt Tiêu đón lấy lời, quay sang ta:

"Nhận được thư của nàng, ta lập tức phái người đi điều tra. Đúng lúc phát hiện Sa Đà liên thủ với một toán thổ phỉ ở Ung Châu, định cướp lương thực để cầm cự qua mùa đông."

"Vì sợ đánh rắn động cỏ, ta không dám truyền tin trở về, chỉ để người bí mật trông chừng viện tử của chúng ta."

Nghe đến hai chữ "đánh rắn", trong lòng ta bỗng lóe lên một suy đoán.

Ta nhìn hắn, Việt Tiêu khẽ gật đầu, xác nhận phỏng đoán của ta.

"Bọn chúng có cấu kết với Thứ sử Ung Châu.

"Những năm trước, một nửa của cải cướp được đều dâng vào phủ Thứ sử.

"Ban đầu chúng chỉ cướp bóc các thôn nhỏ, quan phủ cũng làm ngơ. Nhưng lần này chúng muốn làm lớn một trận, nên mới đến Nam An trinh sát địa hình."

*

Ta lập tức nhớ đến trong nhóm người lần trước, có một kẻ nói tiếng Hán cực kỳ trôi chảy, lại còn khéo léo, mưu mô hơn hẳn những kẻ còn lại.

Bây giờ, tất cả đều ăn khớp với nhau.

Đáng tiếc, bọn chúng xui xẻo đạp trúng phải cửa hàng của ta.

Việt Tiêu nói xong, ba gắp hai nuốt ăn hết sạch chỗ cơm trong bát, đứng dậy, thắt lại giáp bạc, hô một tiếng với Tề Túc:

"Đi thôi."

"Việt Tiêu." Ta gọi hắn lại.

Hắn quay đầu nhìn ta.

Nhưng lúc này, ta lại bất chợt không biết nên nói gì.

Việt Tiêu cười khẽ, ánh mắt dịu lại, như thể đã hiểu thấu tất cả suy nghĩ trong lòng ta.

Một thoáng ấy, lạnh lùng tan biến, chỉ còn lại một chút dịu dàng tựa như nắng xuân còn vương hơi lạnh.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Những bông tuyết nhỏ rơi xuống tóc hắn, điểm xuyết những hạt lấp lánh như bạc trắng.

Hắn nhìn ta, thấp giọng nói:

"Vân Dự."

"Đợi ta trở về."

Nói xong, hắn quay lưng, dẫn theo quân sĩ rời đi.

Ta giơ tay đón lấy một bông tuyết, bật cười tự giễu.

Sắp có biến động lớn rồi.

34

Do có sự can thiệp kịp thời của Trường Lăng Quân, Nam An trấn hầu như không chịu tổn thất gì lớn.

Chỉ là cái Tết năm nay, ít nhiều cũng bị lũ thổ phỉ quấy nhiễu, khiến người dân không thể ăn Tết trọn vẹn.

Ta dứt khoát cho cửa tiệm nghỉ dài hạn, để đám tiểu nhị sau Tết hãy quay lại làm việc.

Nhưng đến ngày cuối cùng của năm, Việt Tiêu vẫn chưa trở về.

Ta bận rộn gọi Việt Phong cùng ta dán câu đối đỏ, lại treo thêm đèn lồng, đang ngẩng đầu ngắm nghía thì bỗng nghe tiếng hô to phía sau.

Người nhanh nhạy tin tức nhất trong trấn—Tiểu Đức, hớt hải chạy đến, hơi thở hổn hển, bất chấp gió rét lùa đầy miệng, lớn tiếng hét lên:

"Có chuyện lớn rồi! Trường Lăng Quân... tạo phản rồi!"

Điều đã sớm dự đoán, nay chính thức trở thành sự thật.

Nhưng ngược lại, ta lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Việt Tiêu vốn là người bị lưu đày, thế mà trên đường lại thăng quan thần tốc như vậy, rõ ràng đã có người phía trên nâng đỡ.

Và lần này, chuyện thổ phỉ Sa Đà vừa khéo cho hắn một cái cớ hoàn hảo.

Bắt sống Thứ sử Ung Châu, trước mặt bách tính vạch trần chuyện cấu kết với ngoại bang, sau đó c.h.é.m đầu tế cờ.
 
Phù Vân Tác Tình Yêu
Chương 21: Chương 21



Toàn bộ quan lại lớn nhỏ ở Ung Châu bị thanh trừng sạch sẽ—

Kẻ nào tham ô, lộng quyền thì bị tống ngục.

Kẻ nào vơ vét dân đen thì bị tịch thu gia sản.

Những người còn sót lại, đều quy thuận Trường Lăng Quân.

Tin tức vừa mới truyền đến, Tống Nam lo lắng chạy đến trước cửa nhà ta, thấp thỏm hỏi:

"Tỷ tỷ, chúng ta... phải làm sao đây?"

Ta chậm rãi thở ra một hơi thật dài.

"Qua năm mới, tiếp tục mở tiệm."

*

Đại sự quốc gia, có lo cũng lo không xuể.

Thay vì thế, chi bằng nghĩ xem:

Hôm nay ăn gì, ngày mai ăn gì.

Ăn no, đó mới là đại sự hàng đầu.

35

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt đã hai năm.

Hai năm qua, Việt Tiêu rất ít khi về nhà, nhưng thư từ lại gửi về đều đặn.

Nhờ vậy, ta cũng nắm được tình hình chiến sự—

Việt Tiêu dẫn binh đánh thẳng về Đế Kinh, nhưng vì Ung Châu là đại bản doanh của Trường Lăng Quân, nên nơi đây ngược lại lại trở thành nơi an cư lạc nghiệp, cuộc sống bách tính ngày càng sung túc.

Cửa hàng của ta cũng theo đó mà ngày càng phát đạt.

Mãi cho đến hôm nay, ta ngồi trong gian phòng riêng của Minh Hào Lâu, lặng lẽ nhìn ông chủ Tô mở hộp son niêm phong.

Ta nhướng mày cười nhẹ:

"Ông chủ Tô thật sự muốn ký sao?"

Ông ta thở dài một hơi:

"Vân Chủ tiệm lại nói đùa rồi. Nay tửu lâu của cô đã khiến Minh Hào Lâu của ta không còn đường sống, nếu ta không tranh thủ lúc này sang nhượng lại cửa hàng, thì e là càng lỗ nặng hơn."

Ông chủ Tô dù nghẹn khuất trong lòng, nhưng vẫn phải gắng gượng nở nụ cười:

"Ta đã nhìn ra từ lâu, Vân chủ tiệm không phải kẻ tầm thường. Giờ Minh Hào Lâu đổi họ sang họ Vân, cũng coi như có một kết cục tốt."

Ta không bình luận gì thêm, chỉ ấn tay lên khế ước, rồi đẩy tờ ngân phiếu qua cho ông ta.

Từ ngày mai, tấm biển hiệu Minh Hào Lâu sẽ được gỡ xuống, thay vào đó là ba chữ—

Vân Lang Lâu.

Một vụ giao dịch lớn thành công, tâm trạng ta rất tốt.

Đi ngang phố chợ, ta tiện tay mua một cân thịt nai thượng hạng, định bụng về nhà hầm nhừ để ướp sốt.

Vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp sắp xếp lại đồ đạc, thì ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa.

Ta đặt mọi thứ xuống, ra mở cửa.

Cánh cửa vừa hé ra, "BÙM!" một tiếng trầm đục.

Ngoài sân, một hàng người quỳ rạp xuống đồng loạt.

"CUNG NGHÊNH HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG, HOÀNG THÁI HẬU HỒI CUNG!"

Ta mặt không cảm xúc, bình tĩnh đóng cửa lại.

*

Chắc là dậy nhanh quá.

Ban ngày ban mặt, sao lại mơ giữa ban ngày thế này?

36

Chiến sự vừa mới ổn định, Việt Tiêu vẫn chưa thể yên tâm, liền phái đại quân hộ tống chúng ta hồi kinh.

Ta lo lắng cho A nương ở kinh thành, nên sắp xếp ổn thỏa chuyện cửa tiệm Vân Ký rồi lên đường trở về Đế Kinh.

Hai năm trôi qua, Việt Phong nay đã trở thành một thiếu niên tuấn tú như cây bạch dương nhỏ, cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa của ta.

Một tay cậu nắm dây cương, tay còn lại ung dung lấy mứt quả trong n.g.ự.c ra ăn.

Ta vén rèm xe nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ nhắc nhở:

"Phong ca nhi, hôm nay ăn quá số lượng rồi."

Tay Việt Phong cứng đờ, ngoan ngoãn nhét mứt quả lại vào trong áo.

*

Càng gần quê cũ, càng thấy lòng bồn chồn.

Từ xa, khi trông thấy cổng thành Đế Kinh, ta mới nhận ra—

Mình cũng rất nhớ nơi này.

*

Việt Tiêu rất hiểu lòng ta.

Vừa vào thành, hắn lập tức đưa ta đến biệt viện nơi A nương đang ở, còn Việt mẫu dẫn Việt Phong và Việt Tranh về hoàng cung.

Khi ta đến nơi, A nương đang ngồi dưới hiên thêu thùa.

Ta chậm rãi bước đến, giọng run run khẽ gọi:

"A nương, Dự nhi về rồi đây."

A nương sững người trong thoáng chốc, rồi buông rơi chiếc khăn thêu trong tay, nước mắt tràn mi.

Ta nhào vào lòng bà, hai mẹ con ôm nhau khóc hồi lâu, đến khi khóc chán chê mới ngồi xuống nắm tay nhau, kể chuyện ba năm qua.

Ta kể về sản nghiệp ở Ung Châu, kể về cửa tiệm ăn Vân Ký từ một gian hàng ăn sáng nhỏ bé, trở thành một tửu lâu ba tầng rộng rãi, hoành tráng.

Ta nói về những người bên cạnh mình—

Tống Nam làm việc gọn gàng chắc chắn,

Tiểu Sầm ham ngủ gật,

Việt Phong thích ăn đồ ngọt,

Tranh muội ngoan ngoãn đáng yêu,

Việt mẫu hiền hậu thấu tình đạt lý.

*

Cuối cùng, ta nói về Việt Tiêu.

A nương lo lắng nhìn ta:

"Lúc trước khi hắn an bài ta ở đây, ta còn nghĩ hắn có dụng ý xấu. Nhưng giờ xem ra, hắn là người có năng lực.

"Có điều, có năng lực chưa chắc có lòng.

"Khi con bị lưu đày, người nhà hắn cần con chăm sóc, nên tự nhiên phải kính trọng con. Nhưng nay hắn đã ngồi vững trên ngôi báu, vậy mà con về kinh rồi, hắn lại không lập tức đưa con nhập cung, khó nói hắn có vì toan tính nào khác mà chậm trễ con hay không."
 
Phù Vân Tác Tình Yêu
Chương 22: Chương 22



Ta khẽ lắc đầu:

"Theo con thấy, hắn không phải loại người đó.

"Hơn nữa, nếu Việt Tiêu thực sự không phải một phu quân tốt, thì cũng chẳng sao.

"Chỉ cần hắn chịu thả con ra khỏi cung, con sẽ đưa A nương về Ung Châu, một mình con vẫn có thể chăm sóc người chu toàn."

*

Ba năm qua, ta đã chứng kiến đủ mọi kiểu người trên thế gian này.

Có người miệng nói lời thâm tình, nhưng xoay lưng một cái liền có thể bỏ mặc thê tử.

Cũng có người chưa từng khoa trương, nhưng nhiều năm qua vẫn luôn nhớ rõ sở thích của vợ mình—

Mỗi lần đến Vân Ký mua đồ, đều căn dặn ta một câu:

"Nương tử ta không thích rau mùi, tuyệt đối đừng bỏ vào."

*

Nói cho cùng, cuộc đời con người, một tấm phu quân tốt chẳng qua cũng chỉ là điểm tô cho thêm sắc, chứ không phải than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, càng không phải chiếc bè cứu mạng giữa dòng nước xiết.

Ta tự gánh vác được cột kèo, thì cũng chẳng ngại gió sương, càng không cần một cọng rơm làm cứu cánh.

37

Ta muốn dành thêm thời gian ở bên A nương, nên khéo léo từ chối ý định ngày mai đến đón ta của Việt Tiêu.

Thế nhưng, hắn vẫn liên tục sai người đưa tới đủ thứ, thậm chí còn phái cả một nữ quan đến tận nơi.

Nữ quan cúi người hành lễ, giọng điềm tĩnh mà cung kính:

"Bệ hạ lệnh cho thần đến đo đạc cho nương nương, để may lễ phục cho đại điển sắc phong hoàng hậu."

Những ngày qua, A nương đã dần yên lòng, lúc này còn có tâm tư trêu chọc ta đôi câu:

"Mau đi đi, đến lúc đó để A nương xem Dự nhi mặc lễ phục trông ra sao, chắc chắn sẽ vừa uy nghiêm vừa xinh đẹp!"

Ta bất đắc dĩ bật cười, nhưng lòng lại ngọt ngào lạ lùng.

Nữ quan đo đạc xong chưa bao lâu, lại có người đến cửa.

Nhưng lần này, là một vị khách không mời mà đến.

Ta nhìn nam nhân đang được gia nhân dẫn vào, nụ cười trên môi thoáng chốc vụt tắt.

"Dự nhi!"

Giang Sách so với ba năm trước đã gầy hơn nhiều, ngay cả y phục mặc trên người cũng có phần rộng thùng thình.

Ta không mấy hứng thú, nhàn nhạt hỏi:

"Giang công tử gọi ta như vậy không hợp đâu, cứ gọi một tiếng 'cô nương' là được rồi."

Giang Sách lộ vẻ đau thương:

"Nhất định là nàng vẫn còn hận ta! Hận ta năm đó đã ruồng bỏ nàng!"

Ta cảm thấy buồn cười, khoát tay thản nhiên đáp:

"Chẳng có gì phải hận cả. Giữa ta và ngươi vốn chưa từng đính hôn, chẳng tính là bị vứt bỏ. Chỉ là hợp thì tụ, không hợp thì tan thôi."

"Ba năm đã trôi qua rồi, nói lại chuyện cũ cũng chẳng thú vị gì. Giang công tử, ta còn có việc, không tiễn."

Giang Sách há miệng, nhưng lại nghẹn lời, sau đó đổi cách nói:

"Nghe nói đương kim thánh thượng đã sớm chán ghét nàng. Nàng lại là người duy nhất từng thấy cảnh ngài ấy khốn cùng nhất, lỡ như có một ngày hắn sinh sát tâm..."

"Dự nhi, đi cùng ta đi!"

Ta cảm thấy buồn cười:

"Dù hắn có thực sự muốn g.i.ế.c ta, thì liên quan gì đến ngươi?"

Năm xưa Giang Sách cũng xem như có chút tài năng, thi đỗ khoa cử xong được vào Hàn Lâm Viện, làm một chức tu sửa thư tịch thất phẩm.

Lúc còn qua lại với ta, dù đã tan làm cũng phải đội mũ quan chỉnh tề, đeo thẻ bài của Hàn Lâm Viện, một bộ dáng không thể thiếu một tấc triều phục.

Vậy mà giờ đây, chỉ còn một thân áo vải đơn bạc, chẳng còn quan vị gì, thế mà vẫn mặt dày lớn tiếng bảo ta đi theo hắn.

Giang Sách bước lên trước hai bước, vươn tay muốn nắm lấy tay ta:

"Dự nhi, nàng cứ hận ta đi, cứ đánh ta đi! Nhưng ta thật sự lo cho sự an nguy của nàng, nàng nhất định phải cùng ta rời khỏi đây!"

"Chát!"

Ta giật mạnh tay về, vung một bạt tai giáng xuống mặt hắn.

Dùng quá nhiều sức, đến mức lòng bàn tay ta cũng tê rần.

"Giang Sách, ngươi tưởng ta không biết sao?"

"Ta vừa rời đi được hai tháng, ngươi đã cưới trưởng nữ của thượng cấp."

"Chẳng qua số ngươi không tốt, cưới phải một thê tử không được cha mẹ chồng yêu quý, nên cũng chẳng thể nhờ cậy trèo lên cao."

"Ngươi liền lạnh nhạt với nàng, sau đó lại tìm cách bám vào tỷ tỷ của Tôn Trường Sử."

"Kết quả bị phu quân của người ta phát hiện, đánh cho một trận, rồi viện cớ bãi quan, đuổi ngươi ra khỏi Hàn Lâm Viện."

Giang Sách che mặt, sững sờ nửa ngày không nói nổi câu nào.

Ta chán ghét ra lệnh:

"Đuổi hắn ra ngoài!"

Những chuyện này trước kia ta vốn không biết, nhưng Việt Tiêu thường kể tin tức về A nương trong thư gửi ta.

Không biết từ khi nào, hắn lại thêm cả tin tức về Giang Sách vào thư.

Lời lẽ trong thư rất đơn giản, rất bình thản,

nhưng nội dung lại ẩn chứa một chút bứt rứt khó nói thành lời của người viết.

【Giang Sách vốn không phải lương phối.】

【Những kẻ bạc tình phụ nghĩa trên đời này có rất nhiều, không phải do nàng nhìn nhầm người, đừng tự trách.】

【Có điều, cũng chỉ là đa số mà thôi. Vẫn còn một số ít nam tử rất mực chung tình.】

【Ví dụ như ta.】
 
Phù Vân Tác Tình Yêu
Chương 23: Chương 23



38

Lúc đầu ta vẫn chưa nghĩ đến.

Nhưng sự xuất hiện của Giang Sách lại khiến ta nhớ về những phong thư của Việt Tiêu, khiến ta bất giác dâng lên một nỗi khao khát mãnh liệt muốn gặp hắn ngay lập tức.

Sau khi chuẩn bị đơn giản, ta ngồi xe ngựa tiến cung.

Có điều, thời điểm này có vẻ không được thích hợp lắm.

Khi ta được cung nhân dẫn vào điện, vừa lúc nhìn thấy một nữ tử ăn vận lộng lẫy đang quỳ rạp dưới đất, khóc lóc thướt tha.

Trên cao, Việt Tiêu ngồi ngay ngắn, thần sắc lạnh nhạt.

Nữ tử đang quỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ long lanh đầy phong tình, giọng nghẹn ngào như tiếng oanh than thở:

"Bệ hạ, trong lòng Tư Nguyệt... trước nay vẫn chỉ có bệ hạ mà thôi!"

Ta khựng lại.

Chẳng lẽ… ta tới không đúng lúc?

Việt Tiêu chưa phát hiện ra ta, ta cũng giơ tay ngăn cung nhân thông báo.

Giọng hắn không lớn, nhưng cũng chẳng hề giận dữ, chỉ lạnh lùng hờ hững:

"Phụ huynh ngươi trước khi chiến sự nổ ra đã chủ động gửi thư xin hàng, quả thực có công đối với triều đình."

"Nhưng suy cho cùng, trẫm không cần một thần tử dễ dàng phản quốc như vậy."

Ánh mắt hắn lạnh dần, giọng nói càng thêm cảnh cáo:

"Về nói với phụ huynh ngươi, ngoan ngoãn an phận. Công lao của họ, trẫm sẽ tự ban thưởng."

"Còn những trò hạ tiện như thế này, đừng có tái diễn nữa, thật khiến người ta chán ghét."

Tiếng khóc của Đổng Tư Nguyệt nghẹn lại, thoáng chốc không còn khóc nổi nữa.

Nàng rên lên một tiếng yêu kiều, cả người ngã lăn ra đất, miệng còn thì thào mấy câu gì đó về "tơ liễu mềm mại, nguyện chẳng đổi dời".

Việt Tiêu xoa xoa thái dương, phất tay dặn dò:

"Khi nào tỉnh thì đưa về."

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy ta.

Lần trước chúng ta gặp nhau, hình như là giữa mùa hè.

Thời tiết quá nóng bức, hắn liền hạ lệnh cho đại quân hạ trại vài ngày, tự mình dẫn người cưỡi ngựa về Vĩnh Châu.

Nhưng cũng chỉ ở lại một đêm, hôm sau đã vội vã suốt đêm quay về tiền tuyến.

Giờ đây lại chạm mặt, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta bỗng dưng có chút e dè ngại ngùng.

Việt Tiêu khẽ cười, bước xuống từ ngai cao, nắm lấy tay ta, cùng ta sóng vai bước đi:

"Nếu nàng còn không trở về, e là ta lại phải viết thư cho nàng nữa rồi."

Câu này quá mức bình dị gần gũi, khiến ta nhất thời ngẩn người:

"Viết gì?"

"Mặc thượng hoa khai, vọng khanh tảo quy."

(*Hoa bên đường đã nở, mong nàng sớm trở về.*)

Hắn nhìn ta, đáy mắt tràn ngập ý cười, vẫn giống như khi còn ở Vĩnh Châu.

Tựa trán vào trán ta, giọng nói khẽ khàng thở than, lại mang theo một nỗi cưng chiều vô hạn:

"Vân Dự, ta đã nhớ nàng... rất lâu, rất lâu rồi."

39

Việt Tiêu không nói thêm gì nữa, chỉ tự mình dẫn ta đi xem căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.

Sau đó, hắn lại hỏi:

"Lễ phục may gấp trong hai ngày nữa sẽ hoàn thành. Nếu còn chỗ nào không vừa ý, nàng cứ bảo họ sửa lại."

Thấy ta im lặng hồi lâu, hắn liền quay đầu nhìn, vẻ mặt có chút khó hiểu:

"Sao vậy?"

Ta khẽ lắc đầu, không trả lời.

Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng có chút hoang mang—

Ta thật sự sắp trở thành hoàng hậu rồi sao?

Nhưng ta chưa từng chuẩn bị gì cả.

Thậm chí hôn nhân giữa ta và Việt Tiêu vốn dĩ cũng giống như một trò đùa.

Hắn lại có thể thản nhiên chấp nhận như lẽ đương nhiên.

Nhưng ta… ta thì vẫn còn mắc kẹt ở điểm xuất phát, vẫn cảm thấy rằng mọi thứ chẳng có gì khác so với lúc chưa thành thân.

Việt Tiêu dịu dàng đỡ lấy vai ta, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào ta, ngập ngừng mở miệng:

"Nàng có phải…?"

Hắn khẽ nhấp môi, giọng nói có chút khó khăn:

"…Không muốn vào cung?"

"Không hẳn."

Ta suy nghĩ một chút, sau đó mới chậm rãi đáp lời:

"Làm hoàng hậu, hay chỉ đơn thuần là làm thê tử của Việt Tiêu, đối với ta mà nói, dường như không có gì khác biệt."

Ta không chỉ là thê tử của ai đó.

Ta còn là bà chủ của Vân Ký, là nữ nhi của A nương, là tri kỷ của rất nhiều người.

Và hơn hết, ta vẫn là chính ta.

Hiện giờ, Việt Tiêu đứng trên vạn người, là người tôn quý nhất thiên hạ.

Nhưng trước khi gả cho hắn, ta vẫn muốn nói rõ ràng một chuyện.

"Không phải ta không muốn gả cho chàng. Ta thích chàng."

"Nhưng ta không muốn bị vây hãm trong hậu cung, không muốn tranh giành ánh mắt của phu quân với nhiều nữ nhân khác."

"Ta cũng không muốn mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, ngắm hoa thưởng trà."

"Ta muốn nấu ăn, muốn mở tiệm, muốn nghe người ta khen 'Chủ tiệm Vân Ký đúng là một người rất lợi hại'."

Ta cúi đầu, khẽ nói:

"Ta không biết những điều này có mâu thuẫn với việc làm hoàng hậu hay không…"

"Dù sao ta cũng chưa từng làm qua."

Nghe xong, Việt Tiêu cụp mắt xuống, rồi bất ngờ bật cười.

Hắn cười ngày càng lớn, cuối cùng còn khẽ tựa đầu lên vai ta, cười đến mức không thẳng nổi lưng.

Ta bắt đầu thấy bực: "Cười nữa! Cười nữa thì…"

Nói đến đây, ta lại chợt nhận ra—

Mình chẳng có gì để uy h.i.ế.p hắn cả!

Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ có thể nghiêm túc nói:

"Cười nữa thì tối nay sẽ không có phần bánh điểm tâm cho chàng!"
 
Phù Vân Tác Tình Yêu
Chương 24: Chương 24



Việt Tiêu ngừng cười ngay lập tức, nhưng giọng nói vẫn mang theo tiếng cười nén lại:

"Ta đâu phải Phong ca nhi, cũng không hảo ngọt đến vậy."

"Nhưng quả thật đây là một lời uy h.i.ế.p rất đáng sợ."

"Ta không cười nữa."

"Vân Dự."

Hắn khẽ ngước mắt nhìn ta, ánh mắt sáng rực như sao, giọng nói trầm thấp mà chân thành:

"Không hề mâu thuẫn."

"Nàng có thể chỉ làm thê tử của ta, và chỉ duy nhất một mình nàng mà thôi."

"Nàng cũng có thể tiếp tục nấu ăn, tiếp tục mở tiệm, đưa Vân Ký từ Vĩnh Châu trải rộng khắp đế đô."

"Ta cũng là lần đầu tiên làm hoàng đế."

"Chúng ta có thể cùng nhau tìm hiểu, cùng nhau học cách trở thành một hoàng đế và hoàng hậu xứng đáng."

Hắn khẽ cười, giọng điệu pha chút bông đùa:

"Dù sao thì… chắc cũng không khó hơn việc làm bánh nướng nhân hẹ trứng và tính sổ sách đâu nhỉ?"

Một cảm giác mềm mại ấm áp tràn ngập trong lòng.

Ta vòng tay ôm lấy hắn, khẽ "ừm" một tiếng.

Rồi lại rất khẽ khàng bổ sung thêm một câu:

"Ta gạt chàng đấy, điểm tâm tối nay vẫn sẽ làm cho chàng."

Sẽ không có chuyện không chia phần cho chàng.

40

Thế là ta liền ở lại trong cung, nhưng Việt Tiêu không hề giới hạn tự do của ta.

Ta có thể mỗi ngày đến thăm A nương, cũng có thể ngủ lại bên ngoài cung, hoặc tùy ý dạo phố, tìm một vị trí thích hợp để mở chi nhánh Vân Ký tại Đế Kinh.

Ngược lại, Việt Phong và Việt Tranh thì bận rộn đến chân không chạm đất.

Việt Phong vừa phải đọc sách, vừa phải học cách xử lý chính sự, để sớm ngày có thể lên triều hỗ trợ Việt Tiêu.

Còn Tranh muội thì lại bận rộn chuyện khác.

Là muội muội ruột duy nhất của tân đế, năm nay mới tám tuổi, nàng đã phải tham gia giao thiệp với các tiểu thư danh môn trong Đế Kinh, tham dự hàng loạt yến tiệc dài lê thê.

Một ngày nọ, Việt Tranh ủ rũ chạy đến tìm ta, nhét vào miệng vài miếng bánh hạnh nhân, sau đó mới lên tiếng:

"Tẩu tẩu, muội ghét Đế Kinh."

Ta xoa đầu nàng, dịu dàng hỏi:

"Ai bắt nạt Tranh muội của ta rồi?"

Việt Tranh lập tức cọ cọ lòng bàn tay ta như một con cún nhỏ, rồi chu môi nói:

"Bọn họ xem thường muội nhỏ tuổi, tưởng muội không hiểu chuyện."

"Mỗi lần dự yến tiệc, bọn họ đều nói bóng nói gió xấu về tẩu tẩu, còn luôn miệng khen ai đó dịu dàng hiền thục, chắc chắn sẽ hòa hợp với muội."

Nàng nhìn ta chằm chằm, chớp chớp đôi mắt long lanh:

"Nhưng người mà muội thích đâu phải nương tử của ca ca, mà là Vân Dự."

Ta hơi sững sờ.

Việt Tranh từ nhỏ chỉ gọi tên ta khi nhõng nhẽo, còn bình thường luôn gọi ta là tẩu tẩu.

Nàng gọi ta như vậy, chứng tỏ lời tiếp theo nàng sắp nói là thật lòng.

Quả nhiên, Việt Tranh hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định:

"Tẩu tẩu, muội không muốn tham dự những yến tiệc nhàm chán đó."

"Muội muốn học kinh sử điển tịch, muốn học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, muốn giúp ca ca xử lý triều chính."

Ta hơi bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng không có gì khó hiểu.

Vĩnh Châu vốn là vùng biên cương, phong tục cởi mở, nữ nhi nắm quyền quản gia cũng không hiếm gặp.

Hơn nữa, Việt gia chưa từng áp đặt bất cứ điều gì lên nàng, nên trong lòng nàng không hề có khái niệm nam nhân có thể làm, còn nữ nhân thì không.

Nghĩ đến đây, ta mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi nàng:

"Tẩu tẩu ủng hộ muội, nhưng muội phải chủ động nói với ca ca của muội."

"Tẩu tẩu sẽ giúp đỡ muội."

"Nhưng muội có biết học những thứ đó rất vất vả không? Muội có thể kiên trì được chứ?"

Việt Tranh phấn khích gật đầu thật mạnh, hai mắt sáng rực.

Nhìn nàng như vậy, ta cũng bất giác mỉm cười.

Muội muội nhỏ bé này của ta, cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi khuê phòng, dám ngẩng đầu nhìn thế giới bao la rộng lớn mà ta từng thấy.

Đây chính là bước đi đầu tiên tuyệt vời nhất.

Trước tiên hãy làm chính mình, rồi mới trở thành người mà mình mong muốn.

41

Lời của Việt Tranh giúp ta xác nhận những tin đồn gần đây.

Quả thực, đã có rất nhiều tấu chương được dâng lên, khuyên Việt Tiêu nạp hậu cung.

Hắn không nhắc đến chuyện này với ta, ta cũng coi như không biết, dù sao ngọn nguồn của chuyện này cũng từ hắn mà ra.

Thế thì để hắn đau đầu đi, còn ta thảnh thơi vui sống, cũng chẳng phải quá đáng.

Nhưng ta không ngờ, Đổng Tư Nguyệt lại chủ động đến tìm ta.

Cung nhân đến bẩm báo:

"Nương nương, Đồ phu nhân cầu kiến."

Ta phủi phủi bột mì dính trên tay, chậm rãi hỏi:

"Đây là ai?"

Cung nhân do dự một chút, sau đó giải thích:

"Là tiểu thư Đổng gia, Đổng Tư Nguyệt.

Trước đây, nàng ta từng gả cho cựu triều Hộ bộ thị lang Đồ Ánh. Nhưng sau khi bệ hạ đăng cơ, nàng đã cùng Đồ đại nhân hòa ly."

Ta nhướng mày:

"Hòa ly cũng thật đúng lúc."

"Đồ đại nhân vốn cao ngạo thanh cao, bệ hạ giữ ông ta lại làm thị lang, nhưng ông ta không chịu, liền cởi quan bào rời đi.

Đổng tiểu thư cũng vì vậy mà hòa ly với ông ta."
 
Phù Vân Tác Tình Yêu
Chương 25: Chương 25



Ta cười nhạt, không bình luận:

"Chưa chắc."

Nhìn bộ dáng của Đổng Tư Nguyệt và Đổng gia, sợ là bọn họ đã sớm có tính toán riêng.

Ba năm trước, ta thay Đổng Tư Nguyệt xuất giá, vốn chỉ là một cuộc giao dịch sòng phẳng.

Thế nhưng Đổng gia thất tín, chỉ chăm lo cho A nương của ta được hai tháng, nếu không phải Việt Tiêu kịp thời phái người tìm được bà, chỉ e bà không thể đợi đến ngày ta trở về Đế Kinh.

Ta vốn không muốn gặp nàng ta.

Nhưng nghĩ lại, ta vẫn ra lệnh:

"Dẫn vào đi."

Ba năm không gặp, Đổng Tư Nguyệt đã trưởng thành, đầu cài đầy trâm vàng phỉ thúy, trông xa hoa lộng lẫy, nhưng gương mặt lại hốc hác tiều tụy hơn rất nhiều.

Nàng ta cung kính hành lễ:

"Tham kiến nương nương."

Ta thản nhiên hỏi:

"Có chuyện gì?"

Đổng Tư Nguyệt nặn ra một nụ cười giả tạo, chậm rãi mở miệng:

"Đã lâu không gặp nương nương, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong lòng ta vẫn luôn xem nương nương như muội muội ruột thịt..."

Ta lập tức cắt ngang:

"Trước đây, Vân Dự không dám nhận Đổng tiểu thư là tỷ muội."

"Nay Đổng tiểu thư cũng nên nhớ kỹ thân phận của mình."

*

Trước kia, khi ta và Đổng Tư Nguyệt xuất hiện cùng nhau, nàng ta luôn đối xử với ta như một nha hoàn.

Có người nghi ngờ hỏi nàng ta:

"Đây không phải biểu muội xa của ngươi sao? Dáng dấp thật xinh đẹp."

Câu nói đó chạm vào nỗi đau của Đổng Tư Nguyệt.

Nàng ta khó chịu ngẩng cao cằm:

"Nàng ta cũng xứng sao?"

Câu nói vừa rồi của ta, rõ ràng chọc đúng vào ký ức không vui của nàng ta.

Nhưng nàng ta chỉ cứng đờ trong chốc lát, sau đó vẫn có thể cúi thấp tư thái, tiếp tục nói:

"Phải, thần nữ tự biết thân phận thấp kém, không dám trèo cao sánh với nương nương."

"Nhưng có một chuyện, nương nương vẫn nên suy nghĩ cho thấu đáo."

"Hiện nay, triều đình trên dưới đều dâng tấu, khuyên bệ hạ mở rộng hậu cung.

Bệ hạ không thể để hậu cung mãi mãi chỉ có một mình nương nương."

"Nương nương xuất thân từ Đổng gia, cớ sao không đích thân tiến cử ta vào cung?"

"Như vậy, hai ta có thể nương tựa lẫn nhau, cùng nhau hầu hạ bệ hạ."

Nàng ta ngầm ám chỉ, nếu ta khuyên Việt Tiêu nạp nàng ta, thì Đổng gia sẽ là chỗ dựa vững chắc cho ta.

Đổng gia từng có ba đời làm quan, kéo dài từ cựu triều đến tân triều, quan hệ thâm sâu với nhiều phe phái.

Nếu ta muốn ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu, đây quả thực là một nước đi không tồi.

Nhưng ta lại không muốn.

Ta nhìn thẳng vào mắt Đổng Tư Nguyệt, nhẹ nhàng mỉm cười:

"Ta không muốn."

"Ta không muốn chung chồng với người khác."

"Càng không muốn cùng ngươi hầu hạ bệ hạ."

"Nếu ngươi hỏi lý do, thì ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một mà thôi."

"Đổng Tư Nguyệt."

"Ngươi cũng xứng?"

42

Dù tức đến nổ phổi, Đổng Tư Nguyệt cũng chỉ có thể nghiến răng cáo lui, không dám phát tác chút nào.

Buổi tối, Việt Tiêu khoác sương lạnh bước vào Phù Dung điện, vừa vào đã thấy một bàn đầy thức ăn.

Hắn nhướng mày:

"Đây là… hồng môn yến?"

(Tức là bữa tiệc có mưu đồ, ám chỉ sự nguy hiểm)

Ta kinh ngạc:

"Bệ hạ sao lại nói vậy? Chẳng lẽ làm chuyện gì chột dạ, nên mới nghi thần nghi quỷ?"

Việt Tiêu bật cười:

"Nghe nói ban ngày Đổng Tư Nguyệt làm nàng bực mình, lần sau đừng gặp nữa."

"Nếu không, nàng giận dữ, cuối cùng ta lại là người bị trút giận."

Vừa nói, hắn vừa ăn khuya, vừa nghe ta kể lại chuyện xảy ra ban ngày.

Cuối cùng, ăn xong, hắn chốt hạ một câu:

"Hay là cứ c.h.é.m hết người Đổng gia đi, quá phiền phức rồi."

Ta không nhịn được cười khẽ, giơ tay đánh hắn:

"Hôn quân!"

Việt Tiêu ăn uống no nê, đột nhiên bế bổng ta lên, giọng nói trầm thấp, tựa như trúc lạnh bị gió xuân hun nóng, vừa mềm mại, vừa cuốn lấy hồn phách.

"Trẫm chỉ làm hôn quân với Vân Dự thôi."

Hồng trướng lay động, xuân sắc miên man, triền miên chẳng biết chán…

Ta nằm trong vòng tay hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn, đưa ngón tay chọc chọc vào lồng n.g.ự.c hắn.

"Bệ hạ."

Việt Tiêu nâng mi mắt nhìn ta, cười khẽ:

"Hồng môn yến thật rồi, sao lại đột nhiên gọi ta là bệ hạ?"

"Không phải hồng môn yến, là gió bên gối."

(Tức là lời ngọt ngào, dụ dỗ lúc kề cận)

Không diễn nổi nữa.

Ta chống tay ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Việt Tiêu."

Hắn đáp lại ngay lập tức:

"Ta đây."

"Cho A Tranh học chính sự, được không?"

"Được."

"Xử lý sạch sẽ chuyện Đổng gia, được không?"

"Được."

"Chi nhánh Vân Ký ở Đế Kinh sắp khai trương, chàng có đến không?"

"Có, nàng bảo Phúc Sinh ghi lại ngày, đến lúc đó nhắc ta."

Ta cúi đầu, hôn nhẹ lên môi hắn:

"Việt Tiêu."

Hắn lười biếng mở mắt:

"Ừm."

Ta không nói gì, chỉ nhìn hắn chăm chú.

Việt Tiêu cười nhẹ, vừa như bất đắc dĩ, vừa như nuông chiều:

"Ta cũng yêu nàng."

43

Việt Tiêu mở tiệc chiêu đãi, triệu tập tất cả nữ tử đến tuổi cập kê trong kinh thành đến tham dự.

Bá quan văn võ vô cùng hân hoan, cho rằng bệ hạ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

Tin tức truyền đến chỗ ta, ta tò mò hỏi hắn định làm gì.

Việt Tiêu vừa phê tấu chương, vừa hờ hững đáp:

"Tuyển chọn nữ quan."

"Kẻ nào không muốn làm nữ quan mà cứ nhất quyết cầu ban hôn, thì gả hết cho mấy lão già năm mươi tuổi trở lên."

Ta nhịn không được bật cười.
 
Phù Vân Tác Tình Yêu
Chương 26: Chương 26 [Hết]



Vào ngày diễn ra yến tiệc, không biết từ đâu lan truyền tin đồn rằng bệ hạ coi trọng tài nấu ăn của ta nhất.

Vì thế, trước khi yến hội bắt đầu, đám tiểu thư từ các gia đình quyền quý lũ lượt kéo nhau vào Ngự Thiện Phòng, muốn thể hiện tài nghệ, dùng món ăn chiếm lấy sự ưu ái của bệ hạ.

Còn ta, lúc đó đang ở gian bếp nhỏ, làm một nồi "yên đổ tiên"

Măng xuân non mềm, thịt heo béo ngậy, chính là nguyên liệu lý tưởng nhất để nấu món này.

Nước sạch đun sôi, thịt muối được thả vào trước, thêm hành tươi xanh mướt, gừng cay nhẹ, tỏi trắng tinh, tất cả cùng nhau hòa quyện, tỏa ra một mùi thơm nồng đượm.

Lớp vỏ ngoài của măng xuân bị bóc ra, lộ ra phần lõi măng trắng nõn hơi ánh xanh.

Cắt thành từng khúc, chỉ cần chạm d.a.o là đã cảm nhận được độ giòn tươi mơn mởn.

Cuối cùng, măng xuân và thịt muối được hầm nhỏ lửa, hòa quyện thành một hương thơm hòa hợp, tinh tế, như thể mỹ vị trân bảo trên thế gian này.

Ta múc một muỗng nước canh, thử một ngụm, cảm thấy hài lòng, bèn bảo cung nhân mang một thố yên đổ tiên lên bàn tiệc.

Tại yến hội, Việt Tiêu trước tiên tuyên bố mục đích bữa tiệc, sau đó lạnh giọng hỏi:

"Các khanh hãy suy nghĩ kỹ, là muốn ép các cô nương này gả cho mấy lão già, hay là để họ thử sức làm nữ quan?"

Các đại thần bên dưới liếc mắt trao đổi, dù không cam tâm, nhưng vẫn có người muốn tranh thủ cơ hội.

Một vị quan mở lời bóng gió:

"Tiểu nữ của vi thần rất giỏi nấu ăn, kính mong bệ hạ thưởng thức, nếu hợp khẩu vị, có thể chọn vào Ngự Thiện Phòng làm nữ quan."

Trước mặt Việt Tiêu bày đầy các món ăn.

Bày biện cực kỳ tinh xảo, nguyên liệu xa hoa đắt đỏ, chỉ cần nhìn lướt qua cũng toàn là bào ngư, hải sâm, yến sào, vi cá.

Duy chỉ có một thố sứ trắng bình thường, nằm trong góc nhỏ, nhưng lại tỏa ra một mùi thơm đậm đà, trầm ổn mà không thể bỏ qua.

Việt Tiêu khẽ cười, cầm lấy thố yên đổ tiên, nhấc nắp lên.

Nước canh trong vắt, ánh lên sắc hổ phách nhàn nhạt.

Thịt muối bọc trong lớp muối mỏng, măng xuân non tươi giòn rụm, hai hương vị kết hợp với nhau, tạo thành một cơn lũ mùi thơm xông thẳng vào khứu giác, không cách nào kháng cự.

Việt Tiêu gắp một miếng măng, cắn nhẹ một cái.

Măng giòn sần sật, nước canh đậm đà, như thể chiếm trọn hết thảy vị giác, ngoại trừ hai chữ "ngon quá", hắn không nghĩ ra từ nào khác.

Hắn mỉm cười, nhìn xuống đám triều thần bên dưới, chậm rãi cất lời:

"Trẫm thấy, thố yên đổ tiên này chính là mỹ vị độc nhất vô nhị trên thế gian."

Cả khán phòng yên lặng như tờ.

Mãi đến khi Việt Tiêu rời yến tiệc, phía dưới mới xôn xao bàn tán.

"Yên đổ tiên này là do tiểu thư nhà ai làm?"

"Lẽ nào bệ hạ chọn phi tần dựa vào tài nấu ăn? Con gái ta năm nay mới mười hai, bây giờ học có kịp không?"

Chỉ có những kẻ biết nội tình từ sớm, là lắc đầu thở dài.

"Chư vị đừng tranh nữa, đây là tay nghề của Hoàng hậu nương nương."

"Lúc theo bệ hạ chinh chiến, ta từng có may mắn được ăn đồ của Vân Ký ở Vĩnh Châu, chính là mùi vị này."

"Haiz—"

Tiếng thở dài ấy, là bởi tâm ý không cần nói ra cũng quá rõ ràng.

Nếu không phải khắc sâu trong lòng, thì làm sao chỉ cần một cái nhìn, một hơi thở, một ngụm canh, đã có thể nhận ra ngay lập tức?

Hết hy vọng rồi.

44

Yến tiệc tuyển chọn nữ quan đã thành công mỹ mãn.

Việt Tiêu đã chọn ra một nhóm nữ quan, những cô gái này đảm nhiệm chức vụ của mình vô cùng gọn gàng, ngăn nắp, có vẻ đường thăng tiến trong tương lai rộng mở.

Ban đầu, gia đình của họ còn muốn nhân lúc con gái, cháu gái mình còn trẻ mà tìm cho một mối hôn nhân tốt.

Nhưng đến lúc này mới phát hiện ra—

"So với việc gả cho một quan lớn, chẳng bằng tự mình làm quan, càng chắc chắn hơn."

Sổ sách vẫn nên tính toán cho rõ ràng mới tốt.

Ngày thứ hai sau đại lễ sắc phong Hoàng hậu, chính là ngày khai trương phân hiệu Vân Ký đầu tiên ở Đế Kinh.

Ta quẳng bộ lễ phục nặng trịch ở trong cung, thay một bộ y phục tiện lợi, đích thân chủ trì lễ khai trương của Vân Ký.

Kéo "xoẹt" một đường, chiếc kéo sắc bén cắt đôi dải lụa đỏ, mở ra khởi đầu mới.

Mười hai khẩu pháo b.ắ.n lên trời cùng một lúc, tiếng pháo giòn giã vang lên, báo hiệu một khởi đầu thuận lợi.

Bên cạnh ta, Tống Nam đứng vững vàng, phía dưới là vô số dân chúng mong đợi.

Đợi đến khi tiếng pháo dứt hẳn, mùi khói pháo thoang thoảng trong không khí, ta mỉm cười, cao giọng tuyên bố:

"Hôm nay, phân hiệu đầu tiên của Vân Ký tại Đế Kinh chính thức khai trương!"

"Tất cả thực khách đến dùng bữa đều sẽ được tặng một đĩa thỏ khô sốt lỗ, một bát mật tô thủy, một phần bánh đậu vân."

"Ngoài ra, còn có ưu đãi khai trương—giảm giá 20% toàn bộ món ăn!"

"Hoan nghênh quý khách ghé thăm!"

Dân chúng vỗ tay hoan hô vang trời.

Ta thoáng liếc qua đám đông, bắt gặp Việt Tiêu mặc thường phục, cũng đang hòa vào dòng người vỗ tay.

Ánh mắt của hắn chạm vào ta, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười đầy cưng chiều.

Một bên khác, A nương và Việt mẫu nắm tay đứng cạnh nhau, Việt Phong tranh thủ nhét thêm một miếng mứt quả vào miệng, còn Việt Tranh thì nhíu mày, nghiêm khắc giáo huấn hắn.

Hôm nay, mây trắng bồng bềnh tựa tơ trời, trời cao trong vắt, nắng rực rỡ như gấm vóc.

Ngày mai, chắc chắn cũng sẽ là một ngày thật tươi đẹp!

-HẾT-
 
Back
Top Bottom