Tâm Linh Phù Thủy Độc Ác

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
226631884-256-k250602.jpg

Phù Thủy Độc Ác
Tác giả: user20550441
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Cứ nghĩ có tất cả
Hoá ra chẳng có gì"
....

"Nếu như thời gian quay trở lại
Tôi vẫn lựa chọn bên cạnh anh ấy"
" Tags: hiendailinhdịnguoc​
 
Phù Thủy Độc Ác
Chương 1


Có một người đã nói với tôi một câu"Đừng khóc như thế và cũng đừng ngốc như thế"

------------------Tôi là một cô gái từ nhỏ đã không có những thứ gì tốt đẹp.

Khi sinh ra trên đầu tôi đã có một khối u mềm và nhỏ sau một tuần nó đã xẹp.

Tôi cũng không biết đây là dấu hiệu gì?Nhưng mà nó đã làm cho cuộc sống của tôi sao này thay đổi từ một cô bé hiền lành trở nên đa mưu thâm hiểm và quyết đoánCô bạn ngồi kế bên lấy cây bút chọt chọt vào tay khiến tôi khó chịu"Minh,dậy đọc bài?

Cô kêu kìa""Ư..ư...ư tui đang ngủ...mà"Cô giáo đứng trên bục giảng với đôi mắt toác ra ánh lửa và những bạn học sinh nhìn chằm chằm về phía tôi"Lâm Hiểu Minh, có dậy không?"

Tôi bây giờ mới giật mình tỉnh dậy sao cơn ngáy ngủ của mình "Dạ.Em xin lỗi cô""Ra ngoài đứng"

Mọi người ai cũng nhìn tôi cười, có người thì chỉ chỏ nói điều này điều kia.

Tôi thở dài ngao ngán mới ngày học đầu tiên mà tôi lại gây sự chú ý rồi,chắc điên lên mấtTùng! tùng !tùng!

Kết thúc một buổi học trong sự tẻ nhạtTrở về nhà bằng chiếc xe điện mẹ mới mua tôi lại cảm thấy bực bội " Tại sao tôi phải ở nơi khỉ ho cò gáy này?"

Về đến nhà tôi bước lên lầu mặc kệ tiếng nói của mẹ tôi vang vọng ở nhà bếp tôi bước vào phòng phăng thẳng cái cặp xuống đất tót lên niệm nằm.Có tiếng mở cửa,"làm gì mới đi học về mà bực bội giữ vậy cô em?"tiếng nói đó chính là ông anh trời đánh của tôi - Lâm Hiểu Thiện ông anh đang trong một tư thế đứng dựa vào tường hết sức vĩ đại với cái quần xà lon hoa lá hè trên người.Tôi phăng thẳng cái gối vào đầu ông anh " Cút" thật sự bây giờ tôi đã quá mệt không thích nói chuyện tôi với lấy chiếc điện thoại cặm tai phone nghe nhạc ông anh tôi lảm nhảm xong điều gì đó rồi đi mấtChắc có lẽ các bạn thấy tôi rất bất cần đời nhưng tôi thích như vậy."

Tại sao tôi không còn sống ở thành phố nữa?"

Đơn giản bởi vì ba tôi là một cảnh sát được chuyển công tác đến nơi thị trấn hẻo lánh này.Thật sự đây là lần đầu tiên tôi ở nơi đầu tiên ở đây khí hậu rất ôn hoà không có nắng chỉ có sương mù và những cơn mưa rả riết ước áo nhưng thị trấn này đây đặt biệt nhất là có núi nó là nguồn cung cấp cây ăn quả chủ yếu cho người dân và những loại cây loại cây thuốc quý hiếm điểm thu hút đáng chú ý hơn nữa là những buổi chủ nhật sẽ có những người thích rèn luyện sức khoẻ và cảm giác mạo hiểm sẽ leo núi sao đó lên đỉnh để ngắm mặt trời và làm những buổi ăn sáng thưởng thức khung cảnh.Và cũng chính hôm nay là ngày chủ nhật gia đình tôi chuẩn bị cho một ngày thư giản sau một tuần mệt nhọc.

Ông anh tôi đang tất bật chuẩn bị cho chuyến vác trên lưng một chiếc ba lô nặng trịch vào phòng tôi " Không đi sao?"

"Không định tính đi " tôi trả lời cộc lốc cho qua chuyện.Không ngờ ông anh thả ba lô xuống một 'bịch' tôi hơi giật mình tôi cảm thấy bất an nhưng không kịp mất rồi ổng quàng tay qua người tôi bắt tôi cúi xuống vỗ bốp bốp vào mông tôi "Con bé này, càng ngày nói chuyện với người lớn càng trống không?Lần sau còn như vậy nữa hết?"

Ông anh càng đánh càng đau tôi ra sức la lớn"Mẹ ơi anh hai đánh con"" Hai đứa này có phải còn con nít đâu"Ông anh trời đánh của tôi lúc này im lặng đang phủi tay một cách nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra và tất nhiên tôi cũng tìm được một cái cớ ở nhà chờ khi ba mẹ đi xong tôi mặc đồ và bước ra ngoài đến lúc tôi phải khám phá thị trấn này rồi.Đi trên chiếc xe đạp điện nhìn trời hôm nay không âm u cho lắm tôi đang tìm thư viện của thị trấn này nhưng dòng qua dòng lại mấy lần không thấy thư viện đâu lại lạc vào một cua quẹo nhưng có điều đặt biệt khiến tôi tò mò một căn nhà lầu sang trọng bị bỏ hoang giữa cách đồng.Mọi thứ rất lộn xộn hình như nó bị bỏ hoang lâu rồi cỏ mọc um tùm đến tận đầu gối cửa sổ nứt bể như ai chọi điều khiến tôi chú ý nhất là những tấm rèm cửa màu trắng một cơn gió lướt qua khiến màn cửa sổ bung ra trong vài giây tôi nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu,tôi khẽ rùng mình chạy xe điện ra đường lộ.Cuối cùng cũng tìm được thư viện tôi tìm xem những quyển sách y học, hạt giống tâm hồn may thay là cũng có nhưng mà thư viện ở đây tôi cảm thấy là viện bảo tàng thì đúng hơn sách rất cũ, có lẽ ở đây rất ít nhập sách.

Tôi chìa chiếc thẻ học sinh ký mượn sách và bước ra ngoài trước khi bố mẹ về nhà tôi phải về nhà trước.Về đến nhà, tôi làm một số bài tập thầy cô đã dặn sau đó nghiên cứu các sách y học các loại cây điều chế hương thơm và trị bệnh tôi hứa với lòng sẽ có một chuyến đi lên núi.Xem được một lúc, tôi nghe tiếng động chắc ba, mẹ anh hai cũng về rồi tôi cũng không vội xuống nhà tập trung vào thời gian nghiên cứu cho đến khi mẹ gọi xuống ăn cơm.Không khí ăn cơm của nhà tôi rất trầm lặng để tăng thêm bầu không khí vui vẻ anh tôi đã có màn giành thức ăn với tôi khiến cho ba mẹ vừa mắc cười vừa tức la bọn tôi một trận.Ba tôi rất quan tâm đến tôi biết tôi đến đây không thích mấy " Con thấy thị trấn này như thế nào, bạn bè tất cả mọi thứ đều ổn chứ?"

"Dạ, cũng tạm ổn"

"Hôm nay con ghé thư viện tìm sách lạc đường con thấy một căn nhà hoang...."

Chưa kể xong câu chuyện tôi chứng kiến mẹ đã quát lớn"Im ngay""Thôi bà bớt nóng"Ba tôi nhanh chóng chuyển sang chủ đề mới không để không khí căng thẳng bao trùm lên mẹ con tôi

"Mình cũng mới chuyển vào thị trấn này một tuần Thiện con đưa em con đi dạo quanh một vòng thị trấn?"

Ông anh quàng tay ổng vào vai tôi "Sao đi không?"

"Đi""Lại không biết sử dụng kính ngữ "Ông anh lấy đũa khỏ vào tay tôi nhanh chân bước lên cầu thang lêu lêu ông anh mặc cho sự trêu chọc của ông anh không khí cũng không bớt căng thẳng
 
Phù Thủy Độc Ác
Chương 2


Từ nhỏ tôi là đứa thiên về tâm linh và rất mê về Phật giáo nếu như những đứa trẻ khác cũng thích kể về sở trường của mình để khoe với mẹ mình có một tài năng gì đó còn tôi thì không tất cả mọi chuyện đều phải giấu nếu mà mẹ tôi nghe tôi kể về chuyện tâm linh.Tôi nhớ có một lần, hồi nhỏ tôi mượn quyển truyện tranh Phật giáo của nhỏ bạn khi đưa mẹ xem xong mẹ liền lập tức xé, cho đến mấy năm nay tôi chưa bao giờ dám nhắc bất cứ chuyện tâm linh cho đến hôm nay thì vậy.Tôi cũng không hiểu tại sao mẹ tôi lại ghét tâm linh đến vậy.Tôi vào phòng tắm dội nước lên người cho xua đi cảm giác buồn bã trong lòng.Hình xăm như ẩn như hiện sao làng nước,từ nhỏ tôi đã có nó hồi nhỏ cứ nghĩ là vết bớt nó rất mờ nhưng càng lớn nó càng rõ ràng là hình tròn có ấn hình ngôi sao phía dưới là chiếc lưỡi hái có như là phong ấn một cái gì đó hay là một dấu hiệu đặt biệt.Ông anh ở ngoài cửa nhìn tôi bước ra "Xong rồi hả?Đi thôi?"

Để cho tôi bớt buồn ông anh cất tiếng trêu ghẹo"Ô hahaha hôm nay anh em mình không hẹn mà mặc áo cặp nha" Chiếc xe motorbike bóng loáng đậu trước nhà, ông anh tôi làm tư thế hoàng gia Anh quốc chìa hai tay hướng về phía xe "Mời tiểu thư"Thị trấn ở đây không có cái gì đặt biệt trừ núi ra, biết tâm trạng hôm nay tôi không tốt ổng đã mời tôi đi quán cafe nghe nhạc ngắm khung cảnh thiên nhiên sau đó hai anh em cùng đến siêu thị lựa chọn những đồ yêu thích ông anh và tôi tẻ ra để lựa ổng thì qua quầy hàng thể thao, điện tử ...tôi thì ngược lại vào phòng trà và một số hương liệu để làm ra sản phẩm dầu thơm vì mải mê xem dược liệu để học cách pha chế tôi đã đụng trúng một người.

"Cho xin lỗi"Tôi định tính bước đi nữa thì đã có một bàn tay kéo tôi đối diện với người đó.Bây giờ cô mới ngước mặt lên ' ồ là một chàng trai khá điển trai ăn mặc khá phong cách đeo khuynh tay đội nón lưỡi trai che hoàn toàn khuất khuôn mặt ' tôi mải mê bình luận về người trước mặt mà không hay biết rằng đang trong tình thế nguy hiểm người con trai trai áp sát vào tôi khiến tôi không đường lui phải dựa vào tường còn tồi tệ hơn nữa là khuôn mặt áp sát vai tôi làm như một đôi tình nhân ôm nhau rất nồng thắm.Những người mặc đồ đen không để ý chúng tôi"Ở đây không có cậu chủ qua kia tìm"Sau khi mấy người đó đi ra tôi tức giận đẩy mạnh người con trai đó do không phản ứng kịp nên người con trai đó té nhào xuống đất.Tôi bước đi đến quầy hàng của ông anh trong sự bực tức"đúng là một ngày xui xẻo 'ma xui quỷ khiến' thật" mà không hay biết rằng mình đã rơi chiếc thẻ học sinh."

Sao chưa lựa đồ?Không mua gì hả "Ông anh tò mò nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Tôi không biết nói sao về tâm trạng bực tức của mình nên im lặng tính tiền đồ xong trở về.Về nhà tôi nằm xuống chiếc giường với tâm trạng bực bội, có tiếng cãi cọ gây gỗ ở phòng kế bên tôi với lấy tai phone trên bàn học định đeo vào

thì nghe tiếng hét lớn của mẹ mình"Tại sao con Minh lại chịu sự sắp xếp hôn sự của dòng họ.

Không phải ông nói đã cắt đứt với dòng tộc sao?"

Tôi ngạc nhiên cái gì có liên quan đến tôi, tôi bật dậy dùng tốc độ ánh sáng bước ra khỏi phòng.Nhìn thấy bãi chiến trường đỗ vỡ của mẹ tôi sự buồn bã trong đôi mắt của ba và ông anh đang cố gắng khuyên mẹ.Tôi bước vào phòng"Có chuyện gì vậy,ba mẹ?"

Mọi người đỗ dồn ánh mắt về phía tôi, mẹ tôi lúc này cạn kiệt sức lực để người xuống sàn do có những mảnh vỡ cứa vào đùi màu đỏ của máu chảy xuống mặt sàn.Ông anh tôi hoảng hốt đỡ mẹ lên ghế lấy hộp cứu thương y tế sơ cứu vết thương cho mẹ,ba tôi thì bước ra ngoài dọn dẹp chiến trường hổn độn chỉ có mình tôi đứng như trời trồng 1s,2s bần thần.... tôi bước đến chỗ mẹ nhìn nước mắt mẹ rơi lã chả gương mặt bần thần tôi ôm mẹ an ủi"Mẹ, có sao không mẹ?"

Mẹ tôi lúc này kích động ôm tôi nước mắt rơi lả chả không nói lời nào.Tôi nhìn ông anh với đôi mắt khó hiểu, hình như trong gia đình đã có chuyện gì đó xảy ra mà tôi không biết,chuyện gì khiến mẹ kích động như vậy.Bây giờ tôi muốn hiểu nhiều về mẹ,ông anh từ khi nào đã ra ngoài.Tôi và mẹ nằm xuống giường tôi hỏi mẹ rất nhiều câu hỏi nhưng mẹ không trả lời từ từ mẹ chìm vào giấc ngủ tôi thở dài.Bước từng bước xuống lầu lòng nặng trịch, không khí dưới nhà càng âm trầm quỷ dị khiến trong lòng tôi càng căng thẳng hơn ba và ông anh chẳng ai nói với ai câu nào,ai cũng theo suy nghĩ riêng của mình."

Ba ơi, nhà mình đã xảy ra chuyện gì?"
 
Phù Thủy Độc Ác
Chương 3


Ba tôi thở dài mệt mỏi, nhớ về câu chuyện mà cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ kể cho một ai nghe.

Câu chuyện bắt đầu từ 100 năm trước thời của nước ta còn Pháp thuộc ông cố tổ nhà họ Lâm đã hứa một lời hứa trước mặt gia tiên rằng"Con biết gia tộc bị bện do nghiệp quả ,nên con xin ơn trên mạn phép cho con được giải nghiệp cho gia tộc và đời đời nhiều kiếp sau sẽ có một người trong dòng họ ra nối nghiệp, và những đứa trẻ được chọn sẽ có khả năng đặt biệt hơn người, khi xin sinh ra sẽ có ấn ký do trời ban .Cầu xin ơn trên chứng minh"Vừa khấn xong một tiếng nổ "ầm" làm rung chuyển mặt đất cái gì đó từ trên trời rớt xuống ngay nhà gây ra một cơn chấn động lớn nó là một viên trân bảo đầy đủ màu sắc nó được gọi tinh hoa đất trời nhiều đời con cháu nhà Lâm cất giữ và xem nó như một bảo vật thiêng bảo vệ dòng tộc.

Để bảo vệ dòng tộc của mình ông cố tổ đã đi ngao du khắp nơi giúp đời.

Do nhà họ Lâm là dòng tộc lớn nhất đứng đầu dòng tộc là bảy vị trưởng lão tương đương với 7 anh em nhà họ Lâm sẽ bầu ra một người Suburia để cũng cố lại ba tộc nhưng để giữ được huyết mạch gia tộc đã có thêm 2 tộc nữa là họ Vương và họ Triều.

Hai tộc này tuy nhỏ nhưng cũng chính là chủ chốt trong tộc nhà họ Lâm.

Vì sợ hai dòng tộc kia kết hợp lại để lên đứng đầu nên dòng tộc nhà họ Lâm từ nhiều đời đã làm "hôn sự "để cả ba dòng tộc dung hoà.*Suburia*: người đứng đầu cả ba tộc*Tinh hoa đất trời*: tinh là sự tinh khiết,hoa sự đẹp đẽ nhẹ nhàng xen lẫn với nước,đất,gió,lửa không có tạm nham bất cứ thứ gì.Sau khi nghe câu chuyện cảm thấy bản thân bị chấn động mạnh, thì tôi là người được chọn trong dòng tộc mà cũng không phải được chọn mà chính là vật hy sinh.

Nhìn sắc mặt của ba sau khi kể cho tôi nghe câu chuyện trong lòng rất buồn rầu,ông anh thở dài vỗ vai anh ủi tôi, tôi mệt mỏi lê từng bước lên lầu.Thật sự bây giờ tôi muốn ngủ một giấc thật là dài, xem sự việc xảy ra như một giấc mơ.Cuộc sống của tôi vẫn như bình thường, như rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cho đến một hôm tôi đi học, nhìn thấy một người con trai trò chuyện với bố mẹ,mẹ tôi cũng bình tỉnh hơn sự việc đó cho đến khi tôi nhìn thấy đôi mắt của người con trai đó tôi hoảng loạn"Là hắn"Tôi không muốn chỉ vì dòng tộc mà tôi phải cưới người con trai tôi không yêu ,những suy nghĩ ấy cứ làm tôi kiệt sức tôi nhẹ nhàng bước những bậc cầu thang trở về phòng.Vào đến phòng tao nằm la liệt xuống giường với những suy nghĩ vẫn vơ trong thâm tâm về tương lai sau này tôi sẽ ra sao.Bản thân thật sự rất mệt mỏi không muốn suy nghĩ nữa tôi với chiếc phone đeo vào mà không biết rằng có một người quan sát tôi từ nãy giờ đó chính là hắn- Vương Huỳnh Khang.Tôi cảm thấy bực bội gỡ tai phone ra "Ai cho anh vào phòng tôi?"

Hắn vẫn điềm nhiên để balo và vali xuống mỉm cười với tôi một cái rồi đi ra khỏi phòng.

Tôi bực tức đã chuyện "hôn sự" của tôi và hắn đã làm cho tôi mệt mỏi lắm vậy mà giờ hắn còn chơi chữ và bắt tôi đọc suy nghĩ của hắn.Để giảm bớt căng thẳng tôi lấy chiếc xe đạp đua của ông anh, không có sự đồng ý của bố mẹ đi ra ngoài mặc dù tôi không biết tôi đi đâu nhưng không thể ở nhà nếu không tôi sẽ điên lên mất.

Không hiểu sau có sự xui khiến gì đó khiến tôi trở lại căn nhà hoang đó,dù sao cũng đã đến tôi quyết định phiêu lưu một chuyến xem sao.

Tôi bước chiếc cổng bị rĩ sét luồng lách đi qua đám cỏ mọc tới đầu gối.

Vào căn nhà hoang bên trong là không khí ẩm thấp và đầy bụi bẩn những chiếc rèm tung bay trong gió.

Không biết từ khi nào tôi trở nên gan đến vậy, không khí yên tỉnh một cách lạ thường đến nổi tôi có thể nghe đến nhịp thở của mình.Tôi bước từng bước đến từng căn phòng mở cửa ra xem mặc dù không biết tôi tìm thứ gì trong đó.Đến cầu thang tôi thực sự phải nuốt bọt cho những hoa văn lèo loẹt nó thôi thúc lên tầng hai.Bước từng bước chân lên những bậc thang đầy bụi bẩn sự tò mò của tôi về đôi mắt đỏ ngầu nó khiến tôi phải trăn trở.Lầu hai không biết vì sao mà sạch hơn lầu một y hệt có người dọn dẹp hằng ngày.Tôi nhìn xung quanh những màu xanh đỏ trên tường thật quỷ dị nó làm cho tôi phải nuốt một ngụm nước bọt cho đỡ căng thẳng những màu sắc quỷ dị đó cho đến căn phòng đó thì dùng lại.Căn phòng này thật sự bất thường,tôi hít thở những hơi thở thật sâu mở cửa phòng.Cửa phòng không mở được cứ như bị kẹt thứ gì đó,tôi dùng hết sức lực của mình kéo văng chiếc cửa ra.Chưa kịp định thần tôi lại tôi nhìn trong phòng những nét chữ to lớn viết bằng máu hay nước sơn màu"Đi chết đi"Những cơn gió từ đầu ù...

ù kéo đến khiến cho những chiếc cửa kính trong phòng vỡ toan, tôi nghe phía sau tôi có tiếng thầm thì, không biết vì sao mà tôi ngất lịm đi.
 
Phù Thủy Độc Ác
Chương 4


Một căn phòng tràn ngập màu đỏ của hỷ sự, tân nương ngồi trên giường nở một nụ cười ẹ lệ giọt máu tươi trào ra từ miệng, vết thương trên bụng loang ra ướt đẫm bộ y phục hỷ sự, vì mất máu quá nhiều y ngã khuỵu xuống sàn một giọt nước mắt đỏ tươi trào ra________Tôi giật mình tỉnh dậy, thở hỗn hễn mồ hôi túa ra như tắm.

Những câu nghi vấn trong đầu tôi đặt ra 'Tại sao giấc mơ đó lại thực đến vậy?Người con gái trong giấc mơ là ai?Sao tôi cảm giác quen thuộc đến vậy?'Tôi bần thần trong mớ suy nghĩ hỗn độn mà không biết có người nhìn tôi từ nãy giờ.

Mẹ lo lắng nhìn tôi, nhìn khuôn mặt đầy nét thâm quầng của mẹ tôi biết cả đêm đã bà thức canh tôi ngủ.

Tôi nở một nụ cười tươi rói, để cho mẹ đỡ lo lắng đẩy mẹ trở về phòng để bà ngủ một giấc.

Còn tôi lết cái thân này xuống lầu nhìn căn nhà yên tỉnh như vậy chắc ba tôi đã đi làm, còn ông anh tôi đã học Cao Đẳng nhớ tới ổng tôi thở dài thường thượt tội cho ổng chạy hơn mấy cây số vào thành phố học.

Còn vị hôn phu của tôi, chắc vào trường học tôi học nhưng làm ơn đừng vào lớp của tôi nghĩ đến đó thôi tôi cũng méo mặt rồi.Nhìn thức ăn dưới nhà bếp, tôi gắp nhai đại nhai đùa cho xong bữa.

Thế là hôm nay tôi nghĩ học ?

Để tránh mất thời gian tôi ôn bài và đọc những cuốn sách mượn ở thư viện.

Đọc xong những quyển sách nhìn trời cũng sắp chiều, tôi đi qua phòng mẹ xin đi trả sách để tránh làm bà lo lắng.

Mẹ tôi có ý không cho nhưng tôi cam kết là sẽ không đi lung tung nữa.

Thế là tôi vẫn bước ra khỏi nhà được, đến thư viện tôi đưa những quyển sách rồi nghệch mặt ra "Thẻ học sinh đâu rồi?

Tôi nhớ thường ngày vẫn để nó trong balo mà"Tôi thầm oán tránh bản thân mình xin lỗi cô thư viện rồi trở ra, tôi hứa lần sau sẽ đến trả.

Nhìn dòng xe cộ chạy qua lại tôi, bây giờ tôi không biết đi đâu ở đây lại không có góc thư giãn đọc sách, lại không tiệm dược liệu.

Cuối cùng thì tôi quyết định trở lại siêu thị và bắt đầu cuộc tìm kiếm mùi hương.

Vừa những loại dầu thơm trong lòng không khỏi thích thú viết ra chốn sổ tay nhỏ những thành phần."

45% cánh hoa hồng

26% nước

Và một số chất hoá học khác: axit, màu...

"Tôi thở dài buồn bã tôi mới học được một số kiến thức cơ bản về thực vật, nếu là mùi hương tinh vi tôi cũng không biết đâu lần.

Tôi phải chăm chỉ hơn thôi để có thể thay thế thực vật bằng chất hoá học thì tốt biết mấy.

Trở về nhà với những suy nghĩ hỗn độn trong đầu bước, tôi bước vào nhà không để ý một người con trai đang giúp mẹ tôi bưng thức ăn ra bàn chuẩn bị cho buổi tối.

Bây giờ mới để ý đôi mắt đen láy sâu như vực nước, chiếc mũi nhỏ làm tôn nét hoàn hảo trên khuôn mặt, cặp chăn mày rậm và còn cách môi nhỏ nở nụ cười tươi rói khi nói chuyện với mẹ tôi để lộ ra hàm răng trắng sáng.

Tôi vừa nhìn vừa lao nước dãi từ khéo miệng, làm gì có người con trai nào đẹp đến vậy y hệt con gái vậy.

Thực sự rất ganh tỵ ước gì tôi cũng được một phần như hắn."

Minh, con làm gì đứng như trời trồng vậy?"

Tiếng gọi của mẹ khiến tôi giật mình, người con trai đó quay lại nhìn tôi nở một nụ cười, tôi nở gượng đáp lại.

Vừa bước trên bậc thang tôi rủa thầm vừa vỗ vào mặt bốp bốp để bình tỉnh " Chết tiệc, mày háo sắc quá.

Đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa nhưng mà cũng thầm công nhận hắn đẹp thật nhưng vẻ đẹp của hắn có phần nữ tính" Tôi nghĩ đến đó thôi cũng đã bụm miệng lại không cho mình phát ra tiếng cười lớn.Tôi tắm rửa nhanh chóng xuống lầu tránh tiếng gọi của mẹ.

Bây giờ gia đình tôi đã đầy đủ mà có thêm thành viên mới làm cho căn nhà càng vui tươi rộn ràng.

Gia đình ai cũng gắp thức ăn cho hắn và mỉm cười tôi hơi tức giận" Bạn gì ơi, bạn ăn xong có thể lấy chiếc cặp và balo ra khỏi phòng mình được không?

Mình cảm tạ bạn"" Khang sẽ ở phòng con"Tôi nghe như sét đánh nổ ngang tai.

Tại sao ba có thể nói lời đó chứ, hắn là con trai mà sao có thể ở chung phòng với tôi.

Với lại ba thường dạy " Nam nữ thụ thụ bất thân " mà.

Tôi cũng bắt đầu tìm sự cầu cứu nhìn qua mẹ bà vẫn ngồi ăn cơm bình thản, tôi lại lấy cù chõ khều qua ông anh ổng nhìn tôi rồi lại cuối đầu ăn tiếp.

Tôi rất muốn khóc."

Tại sao bạn ấy lại ở phòng con?"

" Thứ nhất, phòng con có một cái mật đạo con dùng để làm phòng thí nghiệm do ta thiết kế cho con dẹp nó đi để làm phòng"

" Thứ hai, nó là chồng của con hai đứa con cần thời gian tiếp xúc và trao dồi kiến thức cho nhau"

...Thật sự bây giờ tôi rất muốn cãi nhưng cũng chả có cái lý nào để cãi, đành nghệch mặt cầu cứu mẹ và anh vẫn ăn như bình thường coi như không có chuyện gì.Còn hắn thì mỉm cười nói một câu mà tôi không thể bực hơn nữa " Nhờ vào sự sắp xếp của bác"
 
Phù Thủy Độc Ác
Chương 5


Vì phòng thí nghiệm chưa dọn trong một ngày nên hắn sẽ ngủ chung với ông anh tôi rủa thầm đến cả khu căn cứ bí mật của tôi hắn cũng cướp.... quá đáng, quá đáng lắm rồi tôi dùng tay mình đấm vào gối cho hả giận, bước lại kệ sách gỡ quyển sách ra chiếc cửa bằng tường gỡ ra nếu nhìn thấy bằng mắt thì không thể nhìn thấy được nó được thiết kế rất độc đáo: bên trong phòng là những quyển sách tôi sưu tầm, nó được ngăn cách ra gian một phòng tôi làm thí nghiệm về dược liệu, điều chế nước hoa,trà, trái cây.Tôi nhớ năm đó, bản thân từ nhỏ đã rất nghịch tôi đi chợ cùng mẹ đi đến sạp trái cây nghĩ tới những vị "bartendo" chuyên nghiệp pha chế tôi cứ nằng nặc đòi mẹ mua trái cây về làm, vì quá cưng đứa em gái kết quả là ông anh tôi tiêu chảy ba ngày, giờ mà nghĩ việc đưa thức uống giơ lên trước mặt ổng là chạy mất dép còn gian còn lại chính là phòng ngủ của tôi, vì khi mua nhà phòng anh hai tôi chưa có nên hai anh em ở chung.

Ông anh thì ở phòng hiện tại tôi đang ở còn tôi thì ở đây, vì thấy bất tiện nên ba mẹ tôi làm một căn phòng mới cho anh tôi.

Tôi ôm tâm trạng không biết nên vui hay buồn trở về phòng ngủ.Sáng tỉnh dậy với tiếng la hét của mẹ bên tay kế đó là chiếc chăn trên người tôi được kéo ra" Dậy, đi học!

Đã lớn từng tuổi này còn để bà già này vào kêu?"

Tôi trong trạng thái mắt nhắm mắt mở đầu tóc rối bù, trên miệng còn dính nước dãi, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh cá nhân.Làm qua loa, rồi bước xuống lầu trong tư thế ngáp dài ngáp vắng.Thức ăn hôm nay đầy đủ màu sắc, nhìn có thể khiến người khác thèm.Tôi ngồi xuống ghế, bằng tốc độ ăn nhanh nhất có thể sau đó đi nhanh ra ngoài ngồi lên chiếc xe điện vặn tắt xe chuẩn bị phóng đi nhưng không nhanh bằng một người.

Không biết từ khi nào hắn đã ngồi phía sau xe tôi,nụ cười tươi rói.

Tôi bực tức vì để không đi chung với hắn tôi đã cố gắng làm mọi thứ nhanh nhất có thể nhưng không kịp" Sao bạn không đi trước ?"

" Không có xe.

Với lại bác kêu hai đứa mình đi chung"Hắn trả lời câu nói thứ nhất tôi cảm thấy động lòng vì hắn mới về đây không có xe tôi có thể cho đi nhờ.

Nhưng câu trả lời thứ hai khiến tôi phát hoả, bản thân tôi ghét nhất là những thứ áp đặt kể cả chuyện tình cảm cũng vậy.Tôi bình tỉnh hít một hơi thật sâu, vặn chìa khoá lên đường một cách bình an chứ ở nhà giây phút nào chắc tôi nghĩ bản thân sẽ lao thẳng vào nhà và có cuộc đại chiến với ba.

Trên đường đi bản thân bình thường trừ tiếng huýt sáo của người ngồi phía sau.

Vì lúc hắn đi học, tôi nghĩ nên bản thân tôi cũng không biết hắn học lớp nào.

Nhưng khi tôi biết, thì sự đau thương của bản thân tăng lên gấp bội, thì ra hắn cùng chung lớp với tôi nhưng cũng may mắn là tôi và hắn không ngồi cạnh nhau mà cũng khác dãy nên tôi rất vui sướng.

Nhưng hôm nay từ khi tôi vào lớp mọi người nhìn tôi rất lạ cứ như trên mặt tôi có dính thứ gì vậy khi tôi quay lại thì im lặng.

Lạ thật, tôi đâu có làm gì mà nhìn chỉ chỏ nói tôi ghê vậy nhưng khi bước vào nhà vệ sinh tôi mới nghe loáng thoáng được 'thì ra là bất cứ một ai bước vào căn nhà đó một đi không trở lại, nó là một trong những thứ đáng sợ nhất ở cái thị trấn này ' thì ra là như vậy bọn họ mới coi tôi là sinh vật lạ bởi vì tôi là người bình thường nhất sau khi ra khỏi căn nhà đó, nhưng cuối cùng bản thân tôi chả biết cái gì về căn nhà đó có thể tôi sẽ có một chuyến khám phá nhà đó lần nữa.Kết thúc một buổi học mà tôi y hệt người ở trên thiên đường chả biết gì cả, chỉ ngồi nhìn trời nhìn trăng.

Nói thật thì tôi cũng không thích học cho lắm, chỉ biết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Tôi cố gắng chạy thật nhanh ra nhà xe và về trước để bỏ hắn, nhưng không ngờ lại không được.

Tôi tức lắm nhưng bản thân chả làm gì được.Vừa về đến nhà hắn đã được mẹ tôi hỏi han này nọ, còn tôi y như con ghẻ tôi bước về phòng thay đồ xuống phòng dọn cơm phụ mẹ.

Nhìn thấy chiếc ghế trống bên cạnh, chắc ông anh tôi không thể về kịp chắc đang ở lại trường chuẩn bị thi.

Dù sao thì ông đã hứa nếu tôi làm điểm Toán được 8đ trở lên thì ông sẽ dắt tôi đi thành phố xem phim và mua những món đồ tôi thích.

Nghĩ tới đó thôi trong lòng tôi cười thầm, vì muốn cứu vớt điểm Toán ăn xong tôi đã bay lên phòng tập trung ôn bài.

Bài vở thì không khó mấy, chỉ cần quyết tâm tôi sẽ làm được.

Tôi chăm chỉ xem bài cho đến khi tiếng mở cửa, tôi quay đầu lại là hắn tôi không biết hắn vào phòng tôi để làm gì cho đến khi hắn nói" Cô chọn đi một là ở phòng này, hai là ở trong mật thất nhường phòng này nhường lại cho tôi"Nhìn bộ mặt hiền từ của hắn trước ba mẹ tôi, bây giờ thì làm ra bộ mặt trơ trẽn đòi phòng, tôi cười mỉm chi nếu tôi không đi thì hắn làm gì được tôi.
 
Phù Thủy Độc Ác
Chương 6


" Tôi không đi"" Vậy chúng ta ở chung"Tôi không ngờ một người như thế này lại có thể nói ra một câu như vậy không biết diễn tả thế nào luôn.

Nếu nói chuyện này với ba chắc chắn ba sẽ bênh hắn, vậy là tôi cùng đường.

Vậy là tôi đành lủi thủi dọn đồ vào mật thất ở trước khi tôi đi tôi lấy hết đồ trong phòng không chừa cho hắn thứ gì.

Thử coi hắn sống sao nhưng không ngờ mẹ tôi đã chuẩn bị tất tần tật cho hắn điều đó khiến tôi chả vui tí nào.Dọn mật thất một tí là có thể dùng, bên trong này hơi chật so với phòng của tôi nhưng không sao thà như vậy chứ không để hắn biết khu căn cứ bí mật của bản thân mình.Sau khi dọn phòng xong, bụng tôi réo lên báo hiệu đói rồi cần kiếm gì ăn.Vừa mở cửa mật thất tôi thấy hắn đang nhìn cái gì đó với ánh mắt rất triều mến chưa bao giờ tôi thấy .Bổng hắn quay lại, khiến tôi ngượng ngùng đỏ mặt bước đi nhanh.

Phòng của bọn tôi rất giống phòng đôi vì phòng của tôi lưu thông với phòng của hắn nên đôi khi tôi cảm thấy rất lạ khi bước qua phòng hắn.

Ăn nhanh miếng bánh mì tua một hóp hết ly sữa, mặt tôi vẫn đỏ bừng phải đi ra vườn hít thở không khí.

Vườn ở đây còn trống vì khi gia đình tôi chuyển về đây nó đã được ổn hơn mẹ tôi rất thích trồng hoa nên khi đi đã đem một số chậu hoa bà thích.

Nào là hoa ngọc lan, hoa cẩm tú cầu, hoa hồng.v...v.

Tôi thì nếu trong lòng cảm thấy buồn chán mệt mỏi tôi sẽ dùng vòi nước tưới cho những cây hoa mát được một lúc bản thân sẽ trở nên vui vẻ.Những giọt nước động trên những bông hoa, bầu trời chiều ngả vàng kết thúc một ngày dài mệt mỏi tôi bước vào nhà hâm thức ăn chuẩn bị bữa tối giúp mẹ.Bữa cơm diễn ra đơn giản và nhanh chóng.

Ăn cơm xong tôi không vội bước vào phòng mà rẽ sang phòng ông anh" Anh hai ơi"" Làm gì hôm nay nói chuyện ngọt ngào dữ vậy?

Có chuyện gì sao?"

" Ten ten tèn"Tôi giơ bài kiểm tra Toán của mình ra mỉm cười híp mắt đã đến ông anh tôi thật hiện lời hứa rồi.

Trái ngược với tôi ổng im lặng cầm cái điện thoại nhắn tin với ai đó khiến tôi hơi buồn.

Thật sự hụt hẩn ổng hứa lần sau sẽ dắt tôi đi, bây giờ thì hơi mệt.

Tôi bỉu môi mệt hay nhắn tin với bạn gái.

Thực sự quá đáng, có bạn gái rồi quên người em này.

Tôi ôm tâm trạng buồn thiu xuống lầu xem tivi cùng với ba mẹ, nhưng cuối cùng lại bị bắt vào phòng ôn bài, thật sự không biết làm sao luôn.Tôi mở cửa bước vào phòng nhìn thấy hắn chăm chú ôn bài, thấy tôi vào phòng hắn cũng chả nói gì thế là tôi nhanh chân về phòng mình.

Nằm trên giường nghĩ vẫn vơ tôi chìm vào giấc ngủ thế là kết thúc một ngày.Buổi sáng tôi thức dậy rất sớm vì đã cài đồng hồ báo thức.Chuẩn bị xong xuôi bước ra khởi cửa thì thấy kinh hãi" Á...á...á"Đó là tiếng la thất thanh của tôi, bản thân tôi lần đầu tiên thấy con trai thay áo sao hắn không vào nhà vệ sinh thay chứ, dù sao tôi cũng là con gái mà sao hắn không vào nhà vệ sinh thay chứ? dù sao tôi cũng là con gái mà.Định tính đóng cửa lại nhưng mà một cánh tay đã chặn cửa lại, đôi mắt hắn đỏ ngầu mồ hôi tuôn ra đầm đìa.

Hắn kéo và nắm chặt tay tôi, sau đó đặt bàn tay hắn lên bàn tay tôi y hệt như tư thế đập tay, bàn tay kia cũng làm như vậy rồi hắn niệm thần chú, xuất hiện ở dưới hai chân chúng tôi là một vòng tròn có hình ngôi sao.

Hắn niệm, đầu óc tôi quay cuồng xoay mòng mòng rồi tôi bước vào một cảnh giới như giấc mơ một người nào đó đang dạy tôi cách ấn ký sau khi nhìn thấy hết tất cả.

Bản thân trở về thực tại, tôi nhìn thấy trên áo có cái gì đó đang phát sáng, nhìn rất giống của tôi đó là một cái bớt .

Ánh sáng từ từ và chúng tôi mỗi người ngả về hai phía.

Ai cũng rất mệt mỏi, còn tôi thì cứ như ai đó tiếp cho tôi một sức mạnh.

Sau một lúc, chúng tôi bình phục và đi học, tôi lúc đó rất muốn nghĩ học nhưng bị mẹ bắt đi còn lôi tôi xuềng xệch lên xe .

Tôi thực sự cảm thấy tò mò về chuyện lúc nãy, nhưng nhìn sắc mặt của hắn bản thân tôi cũng chẳng muốn hỏi.

___________

Tôi cũng không biết thế nào nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hắn sau khi nghe cuộc điện sau đó hắn nhìn tôi với sắc mặt rất nghiêm túc" Chuẩn bị đi ra mắt dòng tộc ?"

Chưa kịp phản ứng gì trước câu hỏi hắn đã trở về phòng để một mình tôi đứng nghệch ra đó cái gì mà dòng tộc.Tối hôm đó hắn đưa cho tôi ba quyển sách nhìn rất đặt biệt những trang sách y hệt làm rất xưa rồi.Quyển đỏ có tên là thần quyền nội dung chủ yếu là một loại võ công dùng để trấn phục yêu ma.

Quyển vàng ẩn thuật rèn luyện tốc độ phản ứng nhanh và cũng giống như tên gọi của nó ẩn là tàng hình.Quyển xanh huyền thuật là biết phân biệt tất cả các loại mùi hương, giúp bạn rèn luyện sáu giác quan: vị giác, xúc giác, thính giác,thị giác,khước giác.
 
Phù Thủy Độc Ác
Chương 7


Bản thân tôi từ nhỏ đã thích y thuật, nhưng mà dòng họ của tôi làm thầy thuốc nhiều đời đến giờ tôi mới biết.Thật sự những quyển sách đó kích thích bản thân tôi rất nhiều nó sẽ được luyện từ cấp bậc: quyển vàng là bậc một có thể tìm hiểu ra y học và luyện khước giác, thính giác....các giác quan trở nên mạnh mẽ bức phá hơn.Muốn luyện nó ta phải từ bỏ một số thứ không cần thiết như tất cả các giác quan sẽ mất dần đến đỉnh điểm nào đó khi luyện sẽ có giác quan trở lại nó thuộc về dòng họ Triều.Khi tôi có quyển này tôi cảm thấy rất hạnh phúc nó giúp cho tôi có thể phân tích tất cả mùi hương ra như những gì tôi muốn.Quyển xanh nhìn thôi tôi cũng hiểu là của dòng họ nào rồi là họ Vương dòng họ của chồng tôi nó cấp bậc hai là luyện về võ công những chiêu thức cần sự nhanh nhạy và nhạy bén và trong những chiêu thức tôi ấn tượng nhất đó chính là ẩn thuật ẩn là biến mất, thuật giống như ảo thuật tàng hình tạo cho người nhìn cảm giác ảo ảnh không có thực.Nó khiến bản thân tôi trở thú vị, không biết vị hôn phu của tôi luyện được chưa vì trong tất cả các thuật, thuật này là khó nhất.Cuối cùng quyển đỏ là thuật của dòng họ nhà họ Lâm, gia tộc tôi là khi tôi nhìn vào không khỏi choáng váng thuật luyện bùa,thuật trừ tà,thuật trấn vong...Từ nhỏ tôi đã có một niềm tin với Phật rất mãnh liệt nên khi nhìn quyển này xong tôi vơ tay quẳng nó một góc không tiếc thương.

Nhìn ra ô cửa sổ ngoài trời còn nhá nhem chưa tối hẳn, tôi không ngần ngại chui toạc cửa sổ ra ngoài, nói cửa sổ thôi chứ thật ra một cái màn chắc nhỏ hên là vừa bằng thân thể tôi.

Tôi lấy ra một sợi dây leo tường mà thường ngày tôi dùng để trốn bố, mẹ đi chơi đêm.Tôi quyết định đi lại căn nhà hoang đó lần nữa, tất cả đã chuẩn bị xong nào là đèn pin, rượu nho, bánh kép... tôi sẽ làm một chuyến cắm trại ở đó vì tôi cảm nhận căn nhà đó không đáng sợ như mọi người nghĩ.

Khi chân tôi xuống đất thì nhớ ra không thể đi xe được vì đi xe sẽ bị phát hiện, nên đành leo rào đi bộ.

Đường thì cũng không vắng lắm vì chỗ tôi ở là khu thị trấn nhưng đi đến căn nhà hoang đó phải mất mười lăm phút lận.

Bổng có chiếc xe ôm thấy tôi cuốc bộ ngoắc tôi lại chở đi nhưng khi nghe nói địa điểm tôi muốn tới ông ta dè chừng và nói chỉ đưa tôi đến đường hẻm còn tôi phải đi vào.Khi bước vào căn nhà đó lần nữa, tất cả mọi thứ đều tối om chỉ dựa vào ánh sáng mờ ảo.

Tôi với cây đèn pin bật lên cho sáng, bổng có thứ gì lướt qua tôi rất nhanh.Tôi dùng đèn soi xét thật kỉ cũng chả thấy gì.

Gió từ đâu lùa vào lạnh buốt, trong tiếng gió có một giọng nói mà tôi nghe không xác định phương hướng"Cô là ai?

Sao lại đến đây..."

Tiếp đó là những âm thanh cộc...cộc...cộc lướt qua lướt lại tôi dùng tôi cố dùng đèn pin rọi nhưng nó nhanh quá không thấy được cho đến khi nó dừng lại thì bây giờ tôi mới nhìn thấy rõ một con mèo với bộ lông trắng và đôi mắt to tròn màu đỏ cũng chính đôi mắt này là đôi mắt tôi nhìn thấy hôm trước.Có tiếng nói một lần nữa vang vọng trong không gian"Tắt đèn đi, ta cảm thấy khó chịu "Tiếng nói đó là tôi cảm thấy tò mò nhìn xung quanh coi có chân linh nào không nhưng không thấy.

Tôi một lần nữa rọi đèn vào con mèo lông trắng muốt đó ngạc nhiên hỏi"Là ngươi nói sao?"

"Đúng là ta"Tôi trố mắt kinh ngạc lần đầu tiên có một con mèo biết nói tiếng người, tôi đăm chiêu suy nghĩ.Có tiếng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi."

Ngươi có thứ gì cho ta ăn không?"

Tôi lấy trong túi là chiếc bánh kẹp định tính quăng cho nó thì nó chạy đi mất, nó chạy lên lầu khiến tôi phải thậm thục chạy theo.

Sau đó quay lại tôi nói"Lên đây ngắm trăng cho đẹp"Con mèo này khiến tôi kinh ngạc nó cũng lãng mạn y hệt như con người thật sự rất thú vị, tôi định chạm vào bộ lông của nó thì bị nó phát hiện "Đừng chạm vào người ta"Nó vừa liếc tôi ánh mắt nóng rực khiến tôi hoảng sợ rụt tay lại, vừa mắng" Lần sau mà còn định quăng thức ăn cho ta như những con mèo bình thường ngươi chết với ta ?"

Tôi nghĩ mèo thôi mà làm chảnh vậy,dù sao nó cũng là mèo không thèm đôi co với nó.

Không thèm để ý tôi nhanh chóng gọn thức ăn ra không quên đưa cho nó một cái.Ngồi nhìn sao ngắm trăng thưởng thức rượu bánh thật tuyệt và hơn hết bên cạnh còn con mèo nó khiến tôi thấy hay hay và lạ lạ.-----------

Vừa đáp xuống mặt đất với cú leo rào chưa kịp định thần lại thì phía sau truyền đến tiếng nói "Cô đi đâu từ nãy giờ?"

Giọng nói hay ho đó chính là từ vị hôn phu của tôi làm cho tôi giật mình.Trong lòng không khỏi suy nghĩ từ khi nào hắn quan tâm mình vậy."

Tôi đi đâu kệ tôi không liên quan gì đến anh"Nói rồi tôi leo cửa sổ trở vào phòng mặc kệ người ở đằng sau đang đứng trời trồng ở đó.Thế là kết thúc một ngày có thể quen được người bạn tốt, đó là niềm vui.
 
Phù Thủy Độc Ác
Chương 8


Hôm nay là một ngày cuối tuần, tôi dậy từ sớm chuẩn bị một số thứ để lên núi cần một số cây và hoa để điều chế.Sau khi xong xuôi tất cả mọi thứ tôi bước ra khỏi phòng muốn bước ra cửa thì phải qua phòng hắn.Tôi mở cửa nhìn xung quanh thì ra hắn không có ở trong phòng nhìn căn phòng trống trơn: mền, gối được xếp gọn gàng, tôi thở phào nhẹ nhõm bước xuống lầu.Nghe thấy những tiếng trò chuyện rôm rả của mẹ và hắn có lẽ hắn rất được lòng của mẹ tôi.Tôi bước đi rón rén để đi ra ngoài nhưng nhìn bố đang xem tivi cho dù tôi có sáu chân cũng không qua được.Đang mãi mê suy nghĩ có tiếng nói từ nhà bếp vọng hả"Hôm nay dậy sớm,chắc mặt trời mọc ở đằng đông rồi"Biết là không thể đi nhanh được bèn dùng kế tiến thoái lưỡng nan cùng mẹ dọn đồ ăn sáng rồi xin đi luôn một thể."

Mẹ,con muốn đi lên núi chơi một chút"Nhìn sắc mặt bà cũng bình thường, tôi mừng rỡ vui vẻ định cầm chiếc vỏ trên tay, và bước ra ngoài thì câu nói của mẹ khiến tôi khựng lại"Khang, con có muốn đi chung với nó không?

Con cũng mới lên đây, đi chung với nó cho biết, đừng ở trong nhà hoài""Dạ,con cảm ơn hay bác"Nói rồi hắn bước lên lầu thay đồ, rồi mỉm cười với tôi.Thở dài ngao ngán thế là tôi phải cùng hắn đi chung.Núi ở trong nông thôn nên đường đi hơi sỏi đá và hẹp.Những con đường ở đây hai bên được trải rộng cách đồng bao la bát ngát tràn ngập hương lúa chín vàng.Chúng tôi dừng chân xuống vách núi và đi vào, có một số loại cây và hoa cỏ quý có thể làm thuốc cổ truyền và dược liệu nước hoa.Tôi có gắng tìm kiếm cây hoắc hương nó rất hiếm và ít có là dòng họ của bạc hà sử dụng mùi hương nhẹ nhàng,tinh khiết.Từ nãy tìm kiếm nó chân tôi rả rời bắt đầu nản, còn ở phía sau tôi vẫn điềm tỉnh ung dung nhỏ một số cây thuốc như cỏ máu,cỏ mực,trăm ổi..v...v..v.Có lẽ hắn biết y thuật, đúng theo như lời bố nói tôi cần phải học nhiều thêm về hắn bộ mặt chăm chú nhỏ từng cây thuốc những giọt mồ hôi lấm tấm rơi xuống gương mặt hoàn mỹ hắn dùng tay lau vội những giọt mồ hôi ấy đi.Khi hắn bắt gặp ánh tôi đang nhìn hắn nở một nụ cười toả nắng buông lời trêu ghẹo" Bộ tôi nhìn đẹp trai lắm sao cô nhìn hoài vậy?"

Chưa bao giờ chúng tôi có thời gian để nói chuyện với nhau, nếu hồi đó nói chuyện thì một hay câu thì qua nhưng hôm nay nhìn hắn trêu ghẹo như vậy vừa ngượng " Gu của tôi không phải là anh?"

Hắn phản ứng câu hỏi của tôi rất nhanh,khiến tôi hơi bối rối định tính nói vui cho qua chuyện.Nhưng coi bộ rất mong chờ câu hỏi của tôi đành phải nói" Tôi thích mẫu con trai lạnh,ấm áp, biết tôi thích những gì và ghét những gì..."

Tôi kể ra hàng loạt những tiêu chí bạn trai lí tưởng của mình cho hắn nghe mà chẳng biết tại sao phải kể cho một người như hắn" Nếu em muốn người ấm áp tôi sẽ cố trở thành người ấm áp?"

Nhìn hắn nói rất nghiêm túc, tôi quay đi phớt lờ bỏ lại hắn một câu " Bớt thả thính lại"

...."

Bạch Linh Miêu""Bạch Linh Miêu""Miêu...Miêu""Đừng gọi bằng cái tên ngươi đặt nghe tởm gần chết, có thứ gì cho ta ăn không?"

Nhìn con mèo đang liếm bộ lông trắng muốt nằm lười trên ô cửa sổ, tôi không khỏi tức giận" Ta kêu ngươi từ nãy giờ ngươi bị điếc hay sao?Hôm nay chả có cái gì cho ngươi ăn cả" Tôi dậm chân bực bội bỏ về, thì còn mèo phóng nhanh chặn bước đi của tôi"Uầy...uầy đừng như vậy"Thấy nó như vậy trong thâm tâm bực cười nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ tức giận"Vậy ngươi phải cho ta gọi ngươi bằng tên đó"Nhìn chú mèo trầm tư tôi bắt tiếp chuyện" Ngươi biết vì ngươi mà ta phải khổ sở nhiều không,tôi giơ bồ đồ gánh phía sau do leo rào"Con mèo lặng im phóng nhanh lên cầu thang ngay chỗ bọn tôi thường ngồi để ăn.Nói về chú mèo này thì bản thân của tôi,không khỏi tò mò bộ lông trắng như tuyết đôi mắt màu đỏ rực của máu nhìn rất tương phản so với bộ lông.Nhìn vậy thôi chứ tôi biết nó là chúa kén ăn.Nhìn nó ăn trong lòng không khỏi dấy lên nổi tò mò băn khoăn rằng căn biệt thự này người ta đồn là có ma, buộc miệng hỏi" Ngươi ở đây có thấy con ma nào không?Bạch Linh Miêu thành thật trả lời" Là ta làm đấy.Ta không muốn ai quấy nhiễu chỗ ở của ta.Tôi ngạc nhiên vừa xen lẫn tò mò lại hỏi"Có nhiều người nói vào căn biệt thự này, bị điên và chết có thật vậy không""Thật ra thì....Có bóng người xẹt qua tôi, Bạch Linh Miêu hoảng hốt phóng đi mất.Nhờ vào ánh sáng mờ ảo của ánh trăng tôi mới nhìn ra ngươi đó là vị hôn phu của tôi."

Sao anh lại theo dõi tôi?"

"Tôi không theo dõi em."

Rồi hắn bước đi bỏ lại tôi, thấy không gian im ắng chỉ có tiếng côn trùng kêu giữa đêm khuya thanh vắng.Tôi vội vàng bước nhanh theo hắn.Hắn chẳng nói tôi câu nào khi về nhà chỉ dặn tôi một điều " Đừng bao giờ gặp lại con mèo"
 
Phù Thủy Độc Ác
Chương 9


Sáng, do tiếng ồn ào của hắn đánh thức tôi dậy.Bắt tôi phải sửa xọn thật nhanh trong khi đó tôi chả biết mình làm gì cứ nghe theo hắn,khi hỏi thì mới biết hôm nay là ngày ra mắt dòng tộc.Không biết từ khi nào mà những chiếc xe đã đậu dưới sân theo một hàng dài tầm năm chiếc.Khi tôi và hắn bước xuống nhà thì đã có một người ăn mặc rất lịch sự, từ chiếc xe thứ nhất mở cửa xe cho bọn tôi gập người 90°"Chào cậu chủ,chào cô chủ"Tôi hơi ngớ người vì hành động của người đàn ông này, không ngờ vị hôn phu của tôi nhà giàu đến thế mà sao lại ở nhà tôi chứ.

Mải mê suy nghĩ hắn đã vào xe, khi người đàn ông đó vào ghế lái thì hắn nói" Chú không cần lái xe, tôi sẽ tự lái"Người đàn ông đó lui về phía sau hai bước rồi đi về chiếc xe thứ hai ngồi vào."

Cô còn ngớ người làm gì, lên xe?"

Tôi hơi bối rối, đành ngồi phía sau xe.Khi tôi ngồi lên thì trúng quyển sách nào đó, nhìn lên thì thấy là Thần Quyền hiện tại cũng đang chán nản.Tôi mở trúng một trang sách đôi mắt tròn xoe.Cái gì vậy trời thuật thần giao cách cảm là sự hợp thể sulamom của người con trai và con gái thuật này chỉ có duyên trên ban hoặc nợ duyên nhau nhiều đời mới có thể cảm nhận, nghe thấy tâm thức lẫn nhau...Nghe mà cảm thấy nhói lòng vậy những suy nghĩ của tôi về hắn, hắn đều nghe và biết hết.Tôi thầm nhìn lén người đang lái xe hắn nhìn lại khiến tôi giật bắn mình, toi rồi,toi rồi.Cố xua đi những suy nghĩ tôi nhìn ra phía cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, cơn bù ngủ đã nhanh chóng làm tôi thiếp đi lúc nào không hay

...

Tôi choàng tỉnh khi có nhiều tiếng nói chuyện, nhìn ghế phía trước mình hắn nhìn tôi qua kiếng chiếu hậu không chóp mặt"Tỉnh rồi hả?Đi thôi"Bây giờ tôi mới nhìn lại quang cảnh xung quanh đây.Chúng tôi đang ở trong một khuôn viên rất rộng lớn mà nơi đây trồng nhiều cây dược liệu.Tôi trách móc hắn vừa bước xuống xe" Sao không kêu dậy?"

Hắn bước xuống phía sau cốp lấy ra những túi quà mà mẹ tôi đưa cho hắn" Nhìn thấy cô ngủ say như vậy, sao tôi dám kêu"Một câu trả lời rất có tính trêu chọc, tôi bỉu môi cùng hắn đi vào những bậc thềm đá được làm rất tinh tế.Bước vào ngôi nhà ba gian cổ xưa được trang trí bằng gỗ tất cả được giữ với dán cổ xưa của người Việt Nam trong chế độ phong kiến.

Có một người đàn ông đang đứng rất là nghiêm trang cung kính chào tôi và hắn

" Thưa cậu chủ, thưa cô chủ"

"Các ông đang đợi cô và cậu về dùng cơm?"

Tôi và hắn được đưa đến một gian và đã có đâỳ đủ mặt mọi người đang chờ chúng tôi dùng bữa nhưng kì lạ một điều là trên bàn toàn là đàn ông không có người phụ nữ nào được ngồi.

Tôi thầm nuốt nổi tò mò xuống bụng, gật đầu chào mọi người rồi ngồi xuống ghế nhưng định ngồi xuống thì đã có một người phụ nữ kéo tay tôi lại."

Cứ để cho con bé ngồi"Nói vậy người phụ nữ lui lại vài bước và ra hiệu mọi người lui ra ngoài.
 
Back
Top Bottom