Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Quân Hay Phủ Quân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNxJSXTvYZWL5OQxVTHoG9lL1RM41q_bnKBqjTlBt_rYE-9-yj5DsGmgeY7DYIxC-YPMlrYg2k6KkLrOraUVsXAcUJhI4z3lW9fvC2qi7r6Ax465B1ae-YDoTj10PQcNSVCZNboGTcQfA-eUY6Umy-r=w215-h322-s-no-gm

Phu Quân Hay Phủ Quân
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE

Team dịch: 🍒Như Ý Nguyện

Giới thiệu

Sau khi chung chăn gối, tướng công Lục Nghiên Chi của ta qua đời.

Không sao cả, cứ cách vài ngày là hắn lại chết một lần.

Ta đã quen rồi.

Hắn nói cứ mỗi lần như thế là lão Diêm Vương mời hắn đến uống trà.

Sau này, ta bị người ta sát hại, hồn phách trôi dạt đến cõi U Minh nơi Hoàng Tuyền.

Ngước mắt lên, vị Phủ Quân ngồi trên cao đường ở Hoàng Tuyền kia…

Lại có dung mạo y hệt như hắn.​
 
Phu Quân Hay Phủ Quân
Chương 1



1.

Mặt trời đã lên ba sào, ta mới lười biếng bò dậy khỏi giường.

Đêm qua, Lục Nghiên Chi bám lấy ta suốt cả đêm, giờ đây eo lưng ta vẫn còn đau nhức.

Ơ, Lục Nghiên Chi đâu?

Hắn đang nằm ngủ ngay bên cạnh ta.

Ta lay hắn dậy, gọi hắn rời giường.

Không có phản ứng.

Ta sờ tay hắn, lạnh ngắt.

Thử dò xem hơi thở của hắn, không còn nữa.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ồ, hóa ra là c.h.ế.t rồi.

Ta không khóc cũng không làm loạn mà nhanh chóng rời khỏi giường.

Chạy sang nhà kho bên cạnh lấy củi rồi nhóm lửa đun một thùng nước thật nóng, sau đó ta kéo Lục Nghiên Chi từ trên giường xuống, cởi hết y phục của hắn ra rồi thả hắn vào thùng nước.

Khói bốc lên nghi ngút, hơi nóng mịt mù, phải mất hồi lâu sau thì cơ thể của hắn mới ấm lại.

Ta lại lấy chăn quấn hắn lại như cái bánh chưng rồi đặt trở về giường, sau đó múc một bát canh gừng lớn, cạy miệng hắn ra mà đổ vào.

Làm xong hết thảy mọi thứ thì ta dừng tay, chống cằm ngồi bên mép giường chờ đợi.

Nửa canh giờ sau, Lục Nghiên Chi thở hắt ra một hơi rồi dần tỉnh lại.

Đôi mắt đen láy như mực khẽ chuyển động rồi nhìn về phía ta.

“Lần này uống mấy chén trà rồi?” Ta chống cằm tựa vào giường hỏi hắn.

“Ba chén.” Chủ nhân của đôi mắt ấy mỉm cười, hắn ngồi dậy mặc lại y phục rồi quay đầu nhìn ta: “Đói rồi đúng không? Ta đi nấu mì cho nàng ăn.”

Ta sờ cái bụng đang sôi ùng ục vì đói của mình, xấu hổ cười rồi gật đầu.

Ta là nữ nhi của thợ rèn Chu ở đầu thôn Hoán Khê.

Còn tướng công của ta... không phải con người.

Ta là thê tử mà Lục Nghiên Chi mua về.

Khi sinh ta, mẹ ta khó sinh.

Máu chảy suốt ba ngày ba đêm thì ta mới cất tiếng khóc chào đời.

Lão thầy bói già ở đầu thôn nói ta là “quan tinh nhập mộ”, số trời đã định sẽ khắc phu.

Người dân trong thôn khen ta xinh đẹp, là một đại mỹ nhân, đến mức nhi tử ngốc của Trương đại nương nhìn thấy ta cũng ngẩn người ch** n**c miếng.

Nhưng chẳng ai dám lấy ta cả.

Cha ta nói ta không thể lãng phí dung nhan này được, ông ấy đang định tìm một người buôn nô lệ để bán ta đi thì bị Lục Nghiên Chi ngăn lại.

Hắn hỏi ông ấy bán ta với giá bao nhiêu, cha ta nói mười đồng.

Hắn lấy từ tay áo ra một thỏi bạc rồi nói muốn mua ta về làm thê tử.

Cha ta lập tức mừng rỡ, ông ấy chẳng màng đến chuyện hắn có thể cần sắc không cần mạng, bỏ lại ta rồi chạy mất dạng.

Thế là ta trở thành thê tử của Lục Nghiên Chi.

Ta nói: “Ta khắc phu, không thể làm thê tử, chỉ có thể làm nô tỳ thôi.”

“Làm nô tỳ?” Hắn quay đầu nhìn ta hồi lâu rồi cười nói: “Đó là một cái giá khác nữa.”

“Nhưng cha nàng đã lấy bạc chạy mất rồi, nên nàng chỉ có thể làm thê tử của ta thôi.”

2.

Tướng công của ta mắc một loại bệnh kỳ quái.

Mỗi khi chung chăn gối với ta xong thì hắn sẽ mất đi mạch tượng rồi ngừng thở.

Hắn nói đó là vì lão Diêm Vương mời hắn đến uống trà.

Uống xong thì ông ấy sẽ cho hắn quay về.

Ta không hiểu lắm.

Lần đầu tiên, ta còn tưởng mình khắc c.h.ế.t hắn rồi.

Ta ôm hắn khóc long trời lở đất, khóc đến mệt lả, sau cùng lôi xẻng ra định chôn thật.

Lúc đang đào hố thì Lục Nghiên Chi sống lại.

“Chu Yên, dừng tay.”

Dọa ta sợ đến mức hét toáng lên vì nghĩ hắn biến thành cương thi rồi.

“Phu quân, chàng... chàng, chàng là người hay là ma?”

“...Là người hay ma có liên quan gì nhau sao? Nếu nàng sợ thì đừng chung chăn gối với ta nữa!”

Ta cúi đầu cắn môi, đắn đo hồi lâu…

Ta không làm được.

Chuyện này không trách ta được, mà phải trách Lục Nghiên Chi, hắn thực sự quá mê người.

Đôi mắt đen sâu thẳm như bóng đêm, làn da trắng mịn màng như ngọc.

Sao trên đời lại có nam nhân tuyệt mỹ như thế này chứ!

Đặc biệt là vào ban đêm, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn nến càng làm hắn thêm thu hút động lòng người.

Chỉ cần nằm cạnh hắn thì ta đã không kìm chế nổi.

“Tướng công…”

“Gì thế?”

“Chàng thật đẹp.”

Không đợi hắn nở nụ cười mê hoặc lòng người thì ta đã nhào tới.

Ta hôn lên đôi môi thu hút ấy, cạy mở rồi quấn quýt không rời.

“Chu Yên.” Hắn gọi tên ta, đôi mắt như đang cười: “Nàng vẫn không nhịn được rồi.”

Ta ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt rơi vào sống mũi cao thẳng của hắn, không kìm được mà hôn lên đó một cái.

“Tướng công, ta thích chàng.”

Lục Nghiên Chi nói đúng, vẫn là ta không nhịn được.

Đứng trước nhan sắc như thế này thì ai mà nhịn được chứ?

Ta rúc vào lòng hắn, để mặc cho dưới thân hắn chuyển động, sau khi kết thúc thì nâng mặt hắn lên, không kiềm được mà hỏi một câu: “Tướng công, chàng là hồ ly sao?”

Lục Nghiên Chi mỉm cười, hắn nâng cằm ta lên rồi cúi xuống hôn thật sâu, mãnh liệt chiếm lấy, gần như khiến ta ngạt thở thì mới buông ra.

“Ta giống sao?”

Ừm, hình như không giống lắm, nghe nói hồ ly có mùi, nhưng Lục Nghiên Chi thì không có.
 
Phu Quân Hay Phủ Quân
Chương 2



“Vậy chàng là ma à?”

Ta hỏi như thế đều có nguyên do cả.

Ở đầu thôn Hoán Khê đã lưu truyền câu chuyện kỳ bí về một ma nữ xinh đẹp từ lâu.

Nữ ma đó, mỗi khi đêm đến sẽ lẻn vào phòng của những nam tử tráng kiện rồi dụ dỗ họ ân ái, sau đó ăn sạch tinh phách của họ.

Chẳng lẽ Lục Nghiên Chi là do ma nữ đó chuyển đổi giới tính mà thành, nàng ta muốn đổi khẩu vị sao?

Muốn biến thành nam ma để mê hoặc ta à?

Nhưng ta chờ mãi mà câu trả lời của người bên gối lại mập mờ.

“Vậy nàng sợ không?”

Ta nhìn hắn hồi lâu.

“Không sợ.”

Người đẹp thế này, cho dù là ma thì thế nào chứ?

Hứa tướng công(*) còn lấy cả rắn cơ mà.

(*) Hứa Tiên trong truyền thuyết bạch xà

Ta tình nguyện chìm đắm trong nhan sắc này.

“Tướng công, ta không sợ.”

3.

Trên trấn xảy ra một chuyện kỳ quái.

Công tử của nhà huyện lệnh lão gia đột nhiên phát bệnh điên, một đêm nọ, hắn ta g.i.ế.c vợ, g.i.ế.c con rồi leo lên xà nhà định tự sát nhưng không thành, được gia nhân chạy đến cứu xuống.

Nguyên nhân là vì một bức tranh mỹ nhân thiên kiều bách mị.

Trong tranh là một nữ tử có đôi môi đỏ nói tiếng người, ánh mắt yêu mị câu hồn.

Chỉ cần nhìn một lần là khiến người khắc cốt ghi tâm.

Có thể nói là sắc đẹp tuyệt thế.

Công tử huyện lệnh vì bức tranh đó mà g.i.ế.c hết thê nhi, si mê đến mức u mê.

Ngày ngày nhìn tranh tự thỏa mãn bản thân.

Nghe xong, ta cảm thấy hiếu kỳ nên đi ra ngoài hóng chuyện.

Đến cổng nhà huyện lệnh nhưng không nhìn thấy bức yêu họa đó, cũng chẳng gặp được vị công tử bị mê hoặc tâm trí kia.

Nhưng ta lại nhìn thấy Lục Nghiên Chi bước ra từ phủ.

Huyện lệnh nói gì đó bên tai hắn, trên gương mặt của ông ta hiện lên vẻ cảm kích.

Lục Nghiên Chi nhìn thấy ta đứng giữa đám đông thì thu ống tay áo lại rồi đi về phía ta.

Ta hỏi: “Chàng vừa từ phủ huyện lệnh ra, đã nhìn thấy bức tranh mỹ nhân đó chưa?”

Bước chân Lục Nghiên Chi khẽ dừng lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Bức tranh gì?”

Ta cảm thấy là lạ, bèn kể lại lời đồn cho hắn nghe, nhưng đổi lại là một cái cốc đầu.

Hắn nói huyện lệnh mời mình đến chữa bệnh cho nhi tử bị nhiễm phong hàn trong đêm, cộng thêm kinh sợ mà phát điên.

Còn bức tranh mỹ nhân ấy…

“Chỉ là lời đồn thôi.” Hắn vừa nói vừa chỉnh lại tay áo.

Ta bán tín bán nghi, ánh mắt dừng trên ống tay áo của hắn.

Nhưng không có gì cả.



Màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu lên những cành cây.

Người bên cạnh khẽ cựa mình rồi lặng lẽ rời giường.

Từ nhỏ ta đã nhạy cảm với âm thanh nên lập tức tỉnh giấc, khi quay sang thì đã thấy bên cạnh trống trơn.

Qua bức màn trướng, ta hé mắt nhìn trộm.

Là Lục Nghiên Chi.

Trong căn phòng tối tăm, hắn khoác chiếc áo mỏng, mái tóc đen dài xõa xuống vai đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Lúc này, hắn đang v**t v* một bức tranh, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng hình trong tranh, cả người ngẩn ngơ.

Mỹ nhân trong tranh như đang cười với hắn.

Chính là bức tranh mỹ nhân kia.

Tim ta chấn động không yên, nhưng ta vẫn giả vờ ngủ say, khi hắn trở lại nằm bên cạnh thì lập tức nhắm mắt lại.

Đột nhiên ta cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Hắn đang nhìn ta.

“Chu Yên.” Hắn khẽ gọi tên ta.

Ta xoay lưng lại, đột nhiên ta có cảm giác có một đôi tay vừa ấm vừa lạnh chạm lên cổ.

Đầu ngón tay khẽ lướt qua cổ, vén những sợi tóc ẩm ướt sau tai ta lên.

“Nàng tỉnh rồi.”

Ta bật dậy ngồi ở đầu giường, ánh mắt đầy sợ hãi đối diện với hắn.

Chưa đợi hắn mở miệng thì ta run đã run bần bật như cày sấy rồi bật khóc nức nở: “Tướng... tướng công, chàng định làm gì?”

Nhớ đến chuyện công tử huyện lệnh điên cuồng vì bức tranh mà g.i.ế.c thê nhi, giọng ta run lên: “Chàng muốn g.i.ế.c ta sao? Vì bức tranh đó... Vì một bức tranh rách nát mà chàng muốn g.i.ế.c ta sao?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta siết chặt chăn, giọng nói lạc đi vì sợ hãi.

Giây tiếp theo, nước mắt bỗng ngừng lại.

“Chu Yên, nàng đã c.h.ế.t rồi.”

…Thần kinh, sao ta lại c.h.ế.t được?

Ta vừa định mắng người thì chàng đã ngắt lời ta, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong nhà khiến bóng của mọi vật trong phòng bị kéo dài.

Còn ta, ta cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Không có chân.

Cái gì cũng trống rỗng, không hề có bóng.

“Nàng thực sự không nhớ chút gì sao?”

Ta ngẩn người, không hiểu hắn đang nói đến chuyện gì.

Hắn yên lặng nhìn ta, rồi đột nhiên mỉm cười.

“Vốn dĩ nàng nên xuống Hoàng Tuyền, hà tất gì lại quay trở về?”

4.

Cảnh tượng trước mắt trở nên mờ mịt xen lẫn những hình ảnh chồng chéo.

“Ngươi nói xem, ngươi đã c.h.ế.t như thế nào?”

Ta quỳ trên đại điện lạnh lẽo, trước mặt là một dòng sông có màu vàng nhạt, băng giá chảy dài không thấy điểm cuối.

Hai bên bờ sông là những đóa hoa đỏ tươi như m.á.u trải dài bất tận, xung quanh là những đốm lửa ma màu xanh đang lượn lờ nhấp nhô.

Lưng của ta bị ai đó chọc mạnh một cái.

“Nói nhanh lên, Phủ Quân hỏi ngươi đã c.h.ế.t thế nào, này, ngươi xấu hổ à? Đúng là da mặt mỏng mà, vậy để ta nói thay ngươi.”

Tên tiểu quỷ áo trắng đứng phía sau ta bật cười tinh quái. “Ôi trời, nhà của nàng ta có một tướng công ma tuấn tú lắm, nàng ta không cưỡng lại được sự quyến rũ của hắn nên đêm nào cũng cùng hắn... ân ái.”

“Cùng ma ân ái là tổn thọ lắm đấy, nhưng mà nàng ta không biết chuyện này nên ngày nào cũng mây mưa vần vũ với người ta, rồi... c.h.ế.t thôi!”
 
Phu Quân Hay Phủ Quân
Chương 3



Miệng nó cứ như chai bật nắp, nói không ngừng, ta thật hối hận vì không chặn miệng nó lại.

“Ha ha, c.h.ế.t thế nào à? Đương nhiên là kiểu chết... trên giường ấy, á, đừng kéo ta!”

Ta nắm lấy cổ áo của nó.

“Ngươi im miệng cho ta, ngươi biết gì mà nói bậy.”

Ta ngẩng đầu liếc nhìn Phủ Quân, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.

Trên cao, Phủ Quân của phủ Hoàng Tuyền hờ hững lật quyển sổ sinh tử trong tay, giọng điệu vẫn vô cùng thản nhiên.

“Thú vị đấy. Ngươi tên gì?”

Giọng nói của ngài ấy như gãi nhẹ vào lòng ta, khuấy động từng cơn sóng nhỏ.

Ta lí nhí đáp: “Chu Yên.”

“Ừm.” Ngài ấy gật đầu.

“Chu Yên, ngươi còn điều gì muốn nói không?”

Ta há miệng, vốn định nói không có gì nữa.

Nhưng trên cao, đôi mắt đen nhánh như mực của ngài ấy nhìn ta chăm chú.

Trái tim vốn không còn của ta bỗng chốc đập lệch mất một nhịp.

“À, có một điều, nói ra thì thật trùng hợp, tướng công ma của ta, chàng ấy...”

Suýt nữa thì buộc miệng nói ra:

“Rất giống ngài, Phủ Quân, như hai giọt nước.”

5.

Trong đại điện là bầu không khí c.h.ế.t lặng, sự im lặng này kéo dài thật lâu.

Rồi một tiếng cười khẽ vang lên.

“Há há há há!” Tiểu quỷ bên cạnh nắm lấy tay áo ta, nó ra sức đẩy, nước mắt cũng tuôn ra.

“Ngươi ăn nói hàm hồ gì thế hả, sao dám bôi nhọ Phủ Quân! Phủ Quân, ta không quen biết nữ nhân điên này, ta chỉ tình cờ nhặt được nàng ta ở bên bờ Hoàng Tuyền thôi, chuyện này không liên quan đến ta đâu, ta đi đây, ta đi đây!”

...Vừa rồi là ai nói ta cùng tướng công ma của mình mây mưa vần vũ cả đêm nhỉ?

Tiểu quỷ sợ đến mức run cầm cập, tiếng la hét vang trời.

Ta bị nó xô đẩy đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng ta đâu có nói sai.

Phủ Quân kia quả thật trông giống hệt Lục Nghiên Chi.

Ta liếc mắt nhìn thật kỹ.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ngay cả nốt ruồi trên tay cũng y chang.

Ta há miệng định nói, rồi vẫn ngậm lại.

Có lẽ trên đời này thật sự có những người... hoặc là ma giống nhau đến như thế.

Ta buông xuôi, không suy nghĩ thêm nữa.

“Phủ Quân... ta có thể đi đầu thai được không?”

Mệt rồi, c.h.ế.t sớm thì đầu thai sớm vậy.

“Không được.”

Phủ Quân liếc nhìn ta, ngài ấy không cho ta quyền thương lượng, cười nhạt chỉ tay về phía ngoài điện.

“Không tin? Ngươi lên thuyền thử xem.”

Ngài ấy chỉ tay về phía thuyền Hoàng Tuyền.

Mọi linh hồn trên thế gian đều phải trải qua bốn bước: lên thuyền Hoàng Tuyền, uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, vào gương Nhân Gian.

Hoàn thành tất cả mới có thể bước vào luân hồi.

Nếu ngay từ bước đầu tiên là thuyền Hoàng Tuyền đã không lên được thì đừng nói đến chuyện đầu thai chuyển kiếp.

Thử thì thử!



Thuyền chìm, chìm một cách triệt để.

Không còn cách nào khác, ta lại quay về đại điện.

Ta chán nản hỏi: “Tại sao chứ?”

Phủ Quân không tỏ vẻ gì bất ngờ: “Ngươi tự biết lý do mà, hoặc ta hỏi lại ngươi đi, ngươi c.h.ế.t như thế nào? Nói thật đi.”

Hình như ngài ấy còn khẽ cười một cái.

Trong lòng ta vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng không chống cự nổi nữa nên đành rơi nước mắt nói: “Là tướng công của ta, chàng ấy g.i.ế.c ta.”

“Chàng ấy có được một bức họa mỹ nhân, không biết vì sao lại mê muội bức họa đó rồi bị nữ tử trong tranh sai khiến, trong một đêm nọ đã ra tay g.i.ế.c ta.”

Phải rồi.

Ta vẫn nhớ rất rõ từ khi Lục Nghiên Chi mang bức họa mỹ nhân từ phủ huyện lệnh về thì đêm nào hắn cũng nhìn nữ tử trong tranh, yêu thương không rời mắt.

Mà bức họa đó, ban ngày ta tìm mãi nhưng chẳng thấy đâu, càng không thể đốt được.

Ta rất sợ, ta sợ những lời đồn đại về công tử huyện lệnh sẽ trở thành sự thật.

Đêm nào cũng trằn trọc không yên nhưng vẫn không thoát được.

Ta từng nghĩ.

Ta và hắn là phu thê, lẽ nào ta còn không bằng một bức họa rách?

Những đêm say đắm với hắn, những lời yêu thương ngọt ngào hắn trao cho ta, rõ ràng là chân thành, tha thiết đến thế mà.

Nhưng chỉ vì một bức họa mà tất cả đều tan thành mây khói hay sao?

Thế nhưng đêm đó, trong giấc ngủ say, ta bất chợt cảm thấy khó thở.

Ta hoảng sợ mở mắt, nhưng không thể phát ra một tiếng kêu nào.

Nỗi đau lan ra khắp tứ chi rồi nuốt chửng sinh mệnh của ta.

Bên giường, Lục Nghiên Chi cúi xuống nhìn, ánh mắt lạnh lẽo như dòng nước chết.

“Có đau không?”

Ta há miệng muốn cầu xin hắn cứu ta.

Nhưng ta không nói ra được, mà Lục Nghiên Chi vẫn không động đậy.

“Đau không?” Hắn hỏi lại lần nữa.

Bàn tay lạnh như băng của hắn siết chặt cổ ta, từng chút rồi lại từng chút một.



Ta thua rồi.

Người ta nói nếu một người c.h.ế.t trong oan ức, oán khí quá nặng thì nước sông Hoàng Tuyền sẽ không thể chở nổi, nên người đó không thể đầu thai.

Chẳng lẽ ta đã trở thành oán quỷ rồi sao?

Ta ôm mặt, nước mắt “tí tách” rơi xuống đất.

Khi nhìn xuống đất thì nơi nước mắt ta rơi xuống lại mọc lên một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực đầy yêu mị.

Oán hận lớn đến mức nước mắt cũng có thể nở hoa.

Ta càng khóc to hơn.

Nhưng không thể đầu thai thì ta còn có thể đi đâu được đây?

...Ta muốn quay lại.

Ta ngẩng đầu lên: “Phủ Quân, có thể cho Chu Yên trở lại nhân gian không?”

6.

Phủ Quân quả thật đã để ta trở lại nhân gian.

Thậm chí còn tốt bụng chỉ đường cho ta.

Ta men theo dòng Hoàng Tuyền rồi đi một mạch trở về, ta lo sợ mình sẽ quên đường về nhà cho nên đã đi rất nhanh.
 
Phu Quân Hay Phủ Quân
Chương 4



Nhưng đôi chân nặng nề giống như đeo đá, mỗi bước đi đều cực kỳ gian nan.

Ta cứ chậm chạp bước đi, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa nhà quen thuộc.

Và cả bóng người quen thuộc ấy.

Tướng công đang đứng trước cửa.

Tay áo của hắn vương tuyết trắng, tóc đen tung bay trong gió giống như đã đợi ta từ rất lâu.

Đôi mắt dài và hẹp của hắn từng khiến ta rung động vô số lần đang khẽ nâng lên.

Ta kiệt sức ngã xuống trước cửa.

Chỉ nghe được hắn nhẹ nhàng nói: “Chu Yên, sao nàng lại trở về rồi?”

Đôi tay từng siết lấy cổ ta giờ đây dịu dàng v**t v* khuôn mặt ta.

Vì gieo nhân nào gặt quả ấy.

Ta muốn nói.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta quay về là muốn đòi lại món nợ từ hắn.

Nhưng môi mấp máy mà chẳng nói được lời nào.

Ta mệt quá, chỉ muốn ngủ một giấc.

Chỉ là ta không ngờ, mới ngủ một giấc mà lại quên tất thảy.



Ta ôm đầu, đầu đau đến mức ta không thốt nên lời, ta chỉ có thể run rẩy nằm trên giường, nước mắt chảy dài.

Khi cơn đau như muốn nuốt trọn thì có vòng tay của ai đó ôm lấy eo ta, kéo sát ta vào lòng.

Những ngón tay mát lạnh lau đi dòng nước mắt dơ bẩn trên má.

Ý thức của ta dần trở lại.

Khuôn mặt đẹp đến mức mê hoặc gần ngay trước mắt.

“Lục Nghiên Chi.”

Ta thốt ra tên của hắn.

“...Rất đau sao?”

Cơ thể của ta run lên, ta đẩy mạnh hắn ra.

Vào cái đêm ta chết, hắn cũng hỏi ta câu này.

Ký ức đau đớn đó đã nhắc nhở ta.

Chính người này đã g.i.ế.c ta.

Bị ta đẩy ra nhưng Lục Nghiên Chi không nổi giận mà chỉ giữ một khoảng cách nhất định, hắn chỉnh lại tay áo rồi đứng dựa vào mép giường.

Hồi lâu sau hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Nàng từ Hoàng Tuyền trở về, chắc là đã gặp Phủ Quân Hoàng Tuyền rồi đúng không, có phải ngài ấy trông giống ta như đúc?”

Thấy ta không phản bác gì nên nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn.

Giọng điệu của hắn đột ngột thay đổi…

“Không đời nào ngài ấy để nàng trở về mà không có lý do, nhất định ngài ấy đã yêu cầu nàng đổi lại thứ gì đó, nàng quay về thì chứng tỏ nàng đã đồng ý với ngài ấy rồi.”

“Chu Yên, nói đi.”

“Có phải nàng muốn g.i.ế.c ta không?”

7.

Ta nhớ lại lời của Phủ Quân nói bên bờ Hoàng Tuyền.

Phủ Quân cho phép ta trở về, quả thật đã yêu cầu ta đổi lại một điều kiện.

Mà điều kiện đó là gì thì Phủ Quân nói nó nằm trên người tướng công của ta.

Một quân cờ.

Phủ Quân nói, khi ngài ấy đánh cờ với Diêm Vương, một quân cờ đã rơi vào dòng Hoàng Tuyền.

Quân cờ ấy được chế tác từ ngọc quý của Côn Sơn, là linh vật trời sinh đất dưỡng.

Bị nước Hoàng Tuyền gột rửa hàng ngàn năm nên dần sinh ra linh hồn, biến thành hình người.

Về sau khi Phủ Quân hạ phàm lịch kiếp thì quân cờ đó nhân cơ hội xâm chiếm, cướp lấy dương hồn của ngài ấy.

…Chính vì thế mà nó có thể hóa thành hình dạng giống hệt ngài ấy.

Vậy nên ngài ấy mới cho ta trở về trần gian để lấy lại quân cờ ấy.

Nhưng mà…

“...Chàng nói đùa rồi, chàng đã có đạo hạnh ngàn năm, làm sao ta có thể là đối thủ của chàng?”

Quả thực ta không phải là đối thủ của Lục Nghiên Chi, thậm chí còn chưa kịp tránh né thì đã bị hắn dễ dàng khóa chặt cổ tay.

Một lá bùa từ tay ta rơi xuống…

“Thế sao, vậy thứ này là gì?”

Ta im lặng không nói.

Đó là lá bùa mà Phủ Quân giao cho ta, nếu dán lên người hắn thì hắn sẽ mất hết công lực, sau đó hình dạng con người của hắn sẽ biến mất.

Phủ Quân nói làm như thế vừa giúp ngài ấy lấy lại quân cờ vừa xem như g.i.ế.c Lục Nghiên Chi trả thù cho ta.

Ánh mắt của Lục Nghiên Chi rời khỏi lá bùa rồi hắn bật cười chế nhạo: “Chu Yên, quả nhiên nàng không có trái tim.”

...Ta không có trái tim sao?

Ta ngẩng đầu cười lạnh: “Tướng công, không phải chàng cũng g.i.ế.c ta sao?”

Nụ cười trên môi Lục Nghiên Chi lập tức đông cứng lại.

Khuôn mặt của hắn tối sầm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Đó là nàng nợ ta.”

Ta giật mình kinh ngạc, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận.

“Ta nợ chàng cái gì chứ?”

“Chẳng phải ta nuôi cho chàng ăn gạo trắng, để chàng ngủ trên thân thể của ta sao? Như vậy mà chàng lại nhỏ nhen đến mức g.i.ế.c ta rửa hận?”

“Dù ta chỉ là một thê tử tầm thường, nhưng chẳng lẽ ta còn không hơn nổi một bức họa rách nát? Chàng thích bức họa ấy đến thế, nhưng chúng ta đâu phải cùng một giống loài.”

Nước mắt của ta tuôn rơi, mọi ấm ức trong lòng trào ra.

Lần này đến lượt Lục Nghiên Chi ngây người.

Khuôn mặt của hắn trở nên kỳ lạ, không biết hắn đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau hắn buông tay ta.

“Nếu nàng muốn dán thì cứ dán đi.”

8.

Lục Nghiên Chi buông tay ta.

Thật sự hắn không làm gì cả mà để ta dán lá bùa.

Ta ngỡ ngàng, vui mừng rồi lại do dự, cuối cùng im lặng.

Ta nhặt lá bùa dưới đất lên, hơi không chắc chắn: “Chàng không ngăn ta lại sao?”
 
Phu Quân Hay Phủ Quân
Chương 5



Trong khi ta còn đang lưỡng lự thì Lục Nghiên Chi thậm chí còn thúc giục: “Dán đi, không phải nàng muốn báo thù sao?”

Ta nhìn lá bùa trong tay, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Đây đích thực là lá bùa mà Phủ Quân đưa cho ta.

Phủ Quân cũng đã nói, lá bùa này có thể khiến Lục Nghiên Chi trở lại nguyên hình.

Nhưng tại sao hắn lại ung dung như thế?



Ta cầm lá bùa, khi đưa đến trước n.g.ự.c Lục Nghiên Chi thì tay khựng lại.

Chỉ cần dán lên là ta có thể hoàn thành lời hứa với Phủ Quân.

Ta cũng có thể đi đầu thai.

Nhưng bỗng nhiên nhớ đến những ngày tháng trước khi gả cho Lục Nghiên Chi, khi ta không đủ ăn, không đủ mặc.

Sau khi gả cho hắn rồi thì những ngày khổ cực ấy đã trở thành ký ức xa xôi.

Hắn đối xử với ta rất tốt, hầu như chuyện gì ta muốn hắn đều đáp ứng, khi tuyết rơi, ta từng nói muốn ăn bánh hoa ở trên phố, thế là hắn chờ lúc ta ngủ trưa mà đội gió tuyết đi mua, khi trở về thì gương mặt đã đỏ bừng vì lạnh.

…Ta không thể ra tay.

Khi định rút tay về thì cổ tay ta lại bị giữ chặt lần nữa.

“Tướng công.”

Ta ngạc nhiên rồi kêu lên thất thanh, chỉ thấy lá bùa ấy thật sự rơi trúng lên người Lục Nghiên Chi.

Ánh sáng tắt dần, trước mắt ta chỉ còn lại một quân cờ đen.



Ta cầm quân cờ ấy lên rồi ngồi ngẩn ngơ rất lâu.

Cho đến khi có người gọi tên ta: “Chu Yên.”

Giọng nói ấy lạnh lẽo như băng.

Ta ngẩng đầu thì lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, trong lòng bất chợt cảm thấy bối rối.

Tướng công.

Đôi mắt không vui không buồn ấy kéo ta trở lại thực tại.

Ta khô khốc cất lời: “... Phủ Quân.”

Ngón tay thon dài của Phủ Quân vươn đến trước mặt ta: “Đưa đây.”

Ta đã hứa với Phủ Quân sẽ trả quân cờ này cho ngài ấy.

Nhưng ta lại do dự, bàn tay đang nắm quân cờ siết chặt rồi rụt lại.

Phủ Quân đợi hồi lâu, ngài ấy cũng không ép buộc mà chỉ nói một câu “Cất giữ cẩn thận” sau đó rời đi.

Ta ngồi ngây ra nửa ngày, ánh mắt lướt qua bức họa mỹ nhân trên bàn.

Bức họa yên lặng nằm đó.

Ta lau khô nước mắt rồi bước tới.

Bàn tay của ta run rẩy, bức họa rơi xuống đất, lặng lẽ lật mở ra.

Đôi môi đỏ thắm, ánh mắt mê người.

Quả nhiên là một mỹ nhân, không trách được Lục Nghiên Chi si mê đến thế.

Ta ngơ ngác, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của người trong tranh.

Khuôn mặt đó giống hệt ta.

Nhưng không thể nói chuyện, cũng không thể từ trong tranh bước ra.

Khuôn mặt đó mỉm cười nhẹ nhàng, xinh đẹp hơn cả ánh xuân.

Khuôn mặt của ta.

9.

Ta tưởng rằng báo được thù, oán khí trong lòng sẽ tiêu tan.

Nhưng cả sau khi Lục Nghiên Chi biến mất mà ta vẫn không thể lên thuyền.

Ta không muốn trở thành một du hồn.

May thay Phủ Quân tốt bụng nên giữ ta lại bên cạnh để mài mực cho ngài ấy.

Ngài ấy có gương mặt giống hệt Lục Nghiên Chi.

Đôi mắt cũng đẹp đến mức khiến người khác say mê.

Nhưng trong đôi mắt ấy là sự lạnh lẽo sâu thăm thẳm.

Không đa tình như Lục Nghiên Chi.

Cho dù là thế thì khi nhìn vào khuôn mặt đó, ta vẫn không kìm được mà gọi: “Tướng công.”

Khi ngài ấy quay lại rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta thì ta mới nhận ra mình gọi nhầm người.

Ta vội vàng cúi đầu sửa lại: “Phủ Quân.”

Trước án thư của Phủ Quân có một đóa bỉ ngạn đang nở rộ.

Ngài ấy cau mày cắt ngang dòng suy nghĩ của ta: “Khóc cái gì.”

Ta hít mũi, ta nói rằng ta nhớ tướng công.

Ngài ấy nhìn ta rất lâu rồi dời ánh mắt đi, sau đó lạnh nhạt nói: “Không phải tướng công của ngươi ở trong lòng ngươi sao?”

Ngài ấy đang nói đến quân cờ trong n.g.ự.c áo của ta.

Ta luôn giữ nó bên mình, thỉnh thoảng còn lấy ra ngắm.

Quân cờ nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay, đen bóng như mực, nhưng khi chạm vào lại vô cùng lạnh lẽo.

Nhưng quân cờ ấy không còn hóa thành tướng công nữa.

Ta nói: “Phủ Quân, hay là ngài cười đi?”

Tướng công thích cười, nếu Phủ Quân cười sẽ giống hệt như tướng công. Nhưng Phủ Quân không cười.

Khuôn mặt của ngài ấy lạnh như băng, ngài ấy nói mình không phải Lục Nghiên Chi.

10.

Thỉnh thoảng ta lại mơ thấy vài giấc mơ.

Thật kỳ lạ, một hồn ma như ta mà cũng biết mơ.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Trong mơ luôn có một tiểu công tử, mày mắt cong cong, tóc đen buộc nhẹ.

Đôi mắt ấy vô cùng đẹp, đen láy như mực.

Chỉ cần đôi mắt ấy khẽ nâng lên thì đã xuất hiện vẻ đẹp trên thế gian chỉ có một không hai.

Ngay cả một ma nữ xinh đẹp như ta cũng hổ thẹn không bằng.

Ta không kìm lòng được mà gọi: “Tướng công.”

Vì đó, là khuôn mặt khuôn mặt của Lục Nghiên Chi.

Nhưng cũng có đôi nét khác biệt với hắn.

Khuôn mặt ấy trông non nớt hơn hắn nhiều.

Nhưng hình như tiểu công tử ấy không nghe thấy tiếng ta gọi, hắn chỉ nghiêng đầu lặng lẽ nhìn ta.

Ta nghe thấy tiếng nói của hắn.

“Chu Yên, nàng sắp đi rồi sao?”

Ta hỏi hắn vì sao ta phải đi, nhưng hắn không trả lời.

Đôi mắt của hắn xinh đẹp như thế, nhưng lại đỏ hoe chứa đầy ánh lệ, trong đôi mắt đong đầy đau khổ.

“Nhưng ta còn chưa vẽ xong bức họa của nàng, nàng không được đi.”

Hắn mắng ta giống hệt như Lục Nghiên Chi.

“Chiếm được thân xác ta rồi mà còn muốn bỏ đi sao? Nàng đừng hòng, nàng là đồ không tim không phổi.”

Tỉnh lại rồi mà ta vẫn còn hơi mơ màng.

Khuôn mặt trong mơ dần tan biến như mây khói.
 
Phu Quân Hay Phủ Quân
Chương 6



11.

Ta ngồi bên bờ Hoàng Tuyền, thất thần cầm quân cờ trên tay.

Mài mực là một công việc nhẹ nhàng, phần lớn thời gian, Phủ Quân không cần ta phải làm gì cả.

Tiểu quỷ kéo ta từ bên bờ Hoàng Tuyền lên, nó tặc lưỡi ngạc nhiên: “Thế mà Phủ Quân lại giữ ngươi lại.”

“Thật sự tướng công của ngươi trông giống hệt Phủ Quân sao?”

“Đúng vậy.” Ta cất quân cờ đi, sau đó lại cầm bức tranh mỹ nhân lên ngắm nhìn thật kỹ.

Ta luôn cảm thấy bức tranh này rất quen thuộc, cho nên đã mang theo bên mình.

Ngoài việc nữ nhân trong tranh có gương mặt giống hệt ta thì nó cũng chỉ là một bức tranh bình thường, chẳng thể nói chuyện cũng chẳng thể mê hoặc lòng người.

“Thật kỳ lạ!” Tiểu quỷ kêu lên.

Ta nghi hoặc hỏi: “Có gì kỳ lạ chứ?”

Theo lời Phủ Quân nói thì do Lục Nghiên Chi nuốt dương hồn của ngài ấy nên hắn mới có dung mạo giống ngài ấy như thế.

Tiểu quỷ trợn tròn mắt rồi tặc lưỡi nói: “Ngươi nói sai rồi sao?”

“Lúc Phủ Quân chuyển thế lịch kiếp đã mất đi dương hồn.”

“Nhưng dương hồn của ngài ấy là bị một ma nữ cướp đi.”

“Chuyện này cả Hoàng Tuyền đều biết, lúc ngài ấy lịch kiếp xong quay về thì đã phát điên rồi đi tìm ma nữ đó rất lâu.”

12.

Hôm đó, Diêm Vương đến tìm Phủ Quân chơi cờ.

Hai người liên tục sát phạt nhau trên bàn cờ, Diêm Vương cười nói: “Ngươi đã lấy lại được dương hồn rồi sao?”

Phủ Quân khẽ “ừm” một tiếng, rồi bình thản đi một nước cờ.

Diêm Vương thở dài chỉ vào ta đang bưng trà đứng bên cạnh.

“Vậy ngươi còn giữ nàng ta lại làm gì?”

…Chuyện này thì liên quan gì đến ta?

Phủ Quân không đáp lời Diêm Vương.

Sau khi ván cờ kết thúc, ngài ấy mới chậm rãi thốt ra hai chữ: “Thích thế.”

Trước khi rời đi Diêm Vương còn liếc mắt quan sát ta một cái.

“Nghiệt duyên.” Ông ta cũng chỉ để lại hai chữ rồi mỉm cười bỏ đi.

Tiễn Diêm Vương đi rồi, trên đường quay về ta đi ngang qua bờ Hoàng Tuyền.

Dòng nước sông mà vàng cuộn trào chảy xiết trước mặt ta, mênh m.ô.n.g không thấy điểm dừng.

Ta lấy quân cờ đen từ trong n.g.ự.c áo ra rồi nói với nó: “Tướng công, hãy nói chuyện đi.”

Quân cờ ấy không hề phản ứng gì mà chỉ yên lặng nằm trong lòng bàn tay ta.

Có lẽ nó sẽ vĩnh viễn không còn phản ứng nữa.

Ta đứng đó rất lâu, cười nhạt một tiếng rồi ném quân cờ xuống dòng sông, ta bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Khi quay về thì nhìn thấy Phủ Quân đang chống tay đứng trước án thư, ngài ấy đang cầm một quân cờ đen, thần sắc mơ màng không biết đang nghĩ gì.

Đợi đến khi ngài ấy quay lại thì ta đã lặng lẽ đứng ngay trước mặt ngài.

Ngài ấy cau mày, đôi môi mấp máy như định nói gì đó.

Nhưng ta đã bóp lấy cằm của ngài ấy.

Ta nhìn thật kỹ gương mặt này…

Sau đó hôn lên.

Cơ thể của ngài ấy cứng đơ, nhưng ta không dừng lại, ta ôm lấy cổ ngài ấy, nụ hôn càng lúc càng thêm sâu.

Hôn xong, ta lau môi rồi nhận xét khách quan: “Lục Nghiên Chi, chàng đừng giả vờ nữa, kỹ năng hôn của chàng tệ đi rồi.”

Ngài ấy thoáng sững sờ.

Ta cong môi cười: “Cứ c.h.ế.t đi sống lại, chạy qua chạy lại giữa nhân gian và âm phủ mệt lắm đúng không, Phủ Quân?”

Thật ra ta vẫn luôn thắc mắc tại sao mình lại không thể đi đầu thai.

Cho đến hôm đó, khi ta tò mò lật sổ sinh tử trên án thư của Phủ Quân.

Thì ra trong sổ sinh tử không hề có tên của ta.

Nếu không có tên trên sổ sinh tử thì cũng không thể đi đầu thai.

Lục Nghiên Chi không phải quân cờ.

Mà ta mới chính là quân cờ ấy.

“Nếu chàng không trả lời thì ta sẽ đến chợ quỷ tìm nam đào hát mà vui vẻ đây.”

Ta giả vờ định bỏ đi, nhưng đã bị ngài ấy vòng tay ôm lấy eo rồi kéo ta lại đặt lên đùi mình.

“Tìm nam đào hát?”

Ánh mắt ngài ấy chăm chú nhìn ta.

Ta nuốt khan rồi bắt đầu chột dạ: “Chàng… không cho sao?...”

Không kìm được mà gọi: “Tướng công.”

Kết quả, sắc mặt của ngài ấy càng đen hơn.

“Không cho.” Ngài ấy chỉ thấp giọng trả lời.

Sự cứng rắn này khiến ta nhớ đến một người.

Là tiểu công tử non nớt trong giấc mơ ấy, hắn cũng thường cau mặt như vậy.

“Lục tiểu công tử.” Ta vô thức nói.

Cánh tay vòng quanh eo ta siết chặt hơn.

“Đồ không tim không phổi.” Ngài ấy khẽ mắng.

Da đầu tê dại, ta muốn rời khỏi người ngài ấy.

Haha, không thoát được.

13.

Trên giường, Lục Nghiên Chi buông ta ra.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Thì ra, ma với ma cũng có thể…

Hai má ta ửng đỏ.

Ngón tay của ngài ấy lướt qua đôi môi đỏ mọng của ta rồi cất giọng khàn khàn, mang theo chút mong chờ: “Nhớ ra gì chưa?”

…Nếu ta nói mình chẳng nhớ gì thì liệu rằng ngài ấy có định tiếp tục giả vờ nữa không?

Được rồi, không phải là ta cố tình quên.

Mà là ta không còn cách nào khác, canh của Mạnh đại nương nấu thật sự quá đậm.

Ví dụ như về bức tranh mỹ nhân kia thì ta còn mơ hồ nhớ ra.

Đó là một tiểu công tử hay khóc, vì ta mà hắn thắp đèn suốt mười năm mới vẽ nên bức họa đó.

Hắn nói trên thế gian này không có ai đẹp hơn ta.

Ánh mắt hắn cong lên, trong tim đều là ta.

Nhưng ta không phải người, ta là ma.

Ta đến để cướp dương hồn của hắn.

Còn nữa.

Tiểu công tử đó họ Lục.

Là thân chuyển thế bảy mươi chín kiếp của Phủ Quân Hoàng Tuyền.
 
Phu Quân Hay Phủ Quân
Chương 7



14.

Ta là một du hồn tên Chu Yên.

Nói là du hồn cũng không chính xác lắm, ta là khí hồn sinh ra từ một quân cờ.

...Cái tên Chu Yên là sau này ta tự đặt.

Ban đầu ta không có tên.

Cũng không thể đầu thai.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tại sao lại thế à? Chỉ vì ta là một khí vật, chỉ vì trong sổ sinh tử không có tên của ta?

Kể từ khi trong Hoàng Tuyển nảy sinh ý thức thì ta đã nhìn thấy vô số linh hồn qua lại, chứng kiến biết bao lần hội ngộ rồi chia ly.

Họ đều có tư cách đầu thai làm người, còn ta thì không.

Thật không công bằng.

Về sau, có một hồn ma tốt bụng đã nói với ta, những kẻ như ta, sinh ra đã không có thọ nguyên thì phải đoạt dương hồn của người khác, tích đủ dương nguyên mới có thể đầu thai.

Người nói với ta chuyện này là một ma nữ.

Nàng ta dùng tay che đi đôi môi đỏ mọng rồi thì thầm dạy ta cách đoạt dương hồn của con người.

Nàng ta còn nói cách lấy dương bổ âm này đương nhiên là phải đoạt dương khí từ nam nhân, mà càng là nam nhân khỏe mạnh cường tráng thì càng tốt.

Quả là một tỷ tỷ tốt bụng, ta nghe xong thì gật đầu lia lịa, rồi sau đó đi đến nhân gian.



Nơi đó gọi là thôn Hoán Khê, là một vùng phong thủy hữu tình, núi non kiều diễm, non xanh nước biếc.

Trong thôn có một gia đình họ Lục rất giàu có, chủ nhà là một vị danh sĩ nổi tiếng trong mười dặm tám làng.

Đêm ấy ta ghi nhớ lời dạy của ma nữ tỷ tỷ, xuyên qua các mái hiên để tìm kiếm nam nhân cường tráng.

Khi ngang qua cửa sổ của Lục phủ, ta bỗng nhiên dừng lại, không thể bay tiếp nữa.

Đó là một tiểu công tử mặc áo gấm, tay cầm một ngọn đèn màu vàng nhạt, hắn đang ngồi bên cửa sổ cầm bút vẽ tranh.

Trăng sáng treo cao, hoa xuân rơi rụng, tất cả đều hiện lên dưới ngòi bút của hắn.

Nhưng chính bản thân hắn còn đẹp hơn cả hoa xuân và trăng thu.

Mái tóc đen buông lơi trên vai, làn da trắng như tuyết không rõ là do ánh trăng chiếu rọi hay chính làn da ấy đã chiếu sáng cả ánh trăng.

Ta ngắm nhìn đến ngẩn người, đứng lặng trước cửa sổ.

Một chú chim hốt hoảng bay đi làm lay động nhành hoa.

Hắn nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt long lanh thấm đẫm cảm tình rồi cứ thế rơi thẳng vào trái tim ta.

“Thật đẹp.”

Thứ phá vỡ sự yên tĩnh không phải là tiếng lòng của ta, mà chính là đôi môi hắn run rẩy khẽ thốt lên khi hắn ngẩn ngơ nhìn ta.

Ánh mắt của hắn phản chiếu bóng dáng của ta.

Còn ánh mắt của ta dừng lại trên đôi môi ấy, ta nuốt khan một ngụm nước bọt.

Ta là một ma nữ, một ma nữ đói khát trong sắc dục.

Lòng ta d.a.o động, lập tức bay vào cửa sổ.

Sau đó, ta đè hắn xuống dưới thân.

15.

Tiểu công tử Lục gia là một kẻ si mê hội họa, nổi danh khắp vùng gần xa.

Hắn rất giỏi vẽ tranh thủy mặc, đặc biệt là tranh mỹ nhân bằng bút lông rất tỉ mỉ.

Tuy có thể vẽ vô vàn mỹ nhân kiều diễm, nhưng hắn lại là một kẻ không gần nữ sắc.

Cái đẹp trên giấy sao có thể so với hương thơm mềm mại thực sự trong vòng tay?

Ta hiểu điều đó rất rõ.

Đêm ấy ta lẻn vào qua song cửa, cởi bỏ lớp y phục trước mặt hắn, ta áp sát vào người hắn rồi khẽ dụ dỗ.

“Công tử, vẽ gì mà vẽ, hay là cùng ta tận hưởng đêm xuân ngắn ngủi này đi.”

Hắn giữ chặt áo, vành tai đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài run rẩy.

Thế mà lại không hề d.a.o động.

Chậc chậc, đúng là một con chim non chưa biết chuyện đời, chắc chắn sẽ ngon miệng lắm đây!

Thế là ta càng ra sức quyến rũ.

Đôi mắt của hắn nhìn lướt qua người ta, hai gò má đỏ bừng rồi cuối cùng lại ngất xỉu.

...Thật không chịu nổi đùa cợt mà.

Ma nữ tỷ tỷ từng nói ta có vẻ đẹp trời sinh, chắc chắn nam nhân nào cũng không cưỡng lại được.

Không ngờ ta chưa ra trận đã bại, mấy đêm liền mà vẫn không thể hạ gục được vị tiểu công tử này.

Thật là nỗi nhục của kiếp ma ta mà.

Đêm ấy, lại đến bên cửa sổ, nhưng ta nhìn thấy hắn đỏ mặt rồi định đóng cửa vào.

“Ngươi lại đến làm gì!”

Ta nói thôi bỏ đi, ta sẽ không chiếm tiện nghi của hắn nữa, huống hồ gì hắn chỉ toàn ngất xỉu nên có gượng ép cũng chẳng ngọt.

Ta khuyên nhủ mãi thì hắn mới bán tín bán nghi buông tay.

Ta dứt khoát nằm bò ra cửa sổ nhìn hắn vẽ tranh.

Ôi, sắc đẹp thật hiếm có, không ăn được nhưng được ngắm vài lần cũng thấy mãn nguyện.

“Ta là ma đấy, ngươi không sợ ta sao?” Ta trêu hắn.

“Ta từng đọc sách kể về ma mặt xanh nanh dài, nhưng ma như ngươi, vừa vào cửa đã l*t s*ch y phục thì ta chưa từng thấy.”

Công tử Lục gia đỏ mặt, trả lời rất nghiêm túc.

Ta nghẹn lời chỉ đành cười trừ cho qua.

Ban ngày ánh nắng chói chang nên một âm hồn như ta không thể chịu được dương khí, ta thường trốn vào khu rừng ngoài thành.

Đợi đêm xuống lại lặng lẽ tìm đến Lục phủ.

May mà ta không gây rối nên hắn cũng không xua đuổi ta.

Đôi khi ta vẫn nói: “Công tử, có gì hay mà vẽ.”

“Hay là cùng ta tận hưởng đêm xuân ngắn ngủi này đi.”

Mỗi lần ta nói vậy thì hắn đều đỏ mặt.

Thật thú vị.
 
Phu Quân Hay Phủ Quân
Chương 8



16.

Ta không biết mình đã ở đây qua bao mùa xuân thu.

Một đêm nọ, ta chống cằm chỉ vào người trong bức tranh của hắn rồi hỏi: “Đây là ai?”

“Tiểu thư của Liễu gia, mỹ nhân nổi tiếng trong trấn, tháng sau sẽ gả cho công tử của nhà Quân Thủ.”

“Phụ thân của nàng ấy nhờ ta vẽ tranh gửi đến phủ Quân Thủ để thúc đẩy mối hôn sự này.”

Ta chống cằm, tiện miệng hỏi: “Có đẹp hơn ta không?”

Nghe như thế thì hắn khựng lại, ngẩng lên nhìn ta như đang rất nghiêm túc suy nghĩ.

“Không.” Hắn nói.

“Trên thế gian này ta chưa từng nhìn thấy ai đẹp hơn ngươi.”

Hắn thật khéo nịnh mà.

Ngay lập tức ta cảm thấy lòng mình nở hoa, ghé lại gần bàn nhìn ngắm bức họa tiểu thư Liễu gia với vẻ mặt tràn đầy hứng thú.

Nhìn đôi mắt sáng rực và vẻ mặt kiều diễm trong tranh.

Ta nheo mắt cảm thấy hơi không phục.

“Lục tiểu công tử, vẽ cho ta một bức đi.”

“Để ta xem thử ta có khác gì với những nữ tử chốn nhân gian không.”

Hắn nhìn ta hồi lâu, đôi mắt cụp xuống mang theo ý cười, đôi môi khẽ nói: “Được.”

17.

Đêm ấy vẫn như thường lệ, ta đến bên cửa sổ của hắn.

Thông thường mỗi khi ta đến thì hắn đều mở cửa cho ta.

Nhưng lần này ta đợi mãi vẫn không có phản hồi.

Ta đi tìm mãi, cuối cùng nhìn thấy hắn trong nhà kho của Lục phủ.

Ta chưa kịp hỏi ai đã trói hắn thì…

“Chạy mau!” Hắn mở miệng rồi chỉ kịp nói một câu.

Ta giật mình, vội quay đầu lại nhìn.

“Cao tăng! Chính là yêu ma này đã mê hoặc nhi tử ta!”

Lục lão gia bước nhanh vào, khuôn mặt tràn đầy giận dữ.

Theo sau ông ta là một vị cao tăng khoác áo cà sa vàng óng.

Hạt tràng đè lên mặt ta, ngay lập tức ta cảm thấy mình bị thiêu đốt như lửa cháy.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Vị cao tăng kia lẩm nhẩm đọc kinh văn, ta đau đớn ôm đầu hét lên thảm thiết.

“Hả?” Ông ta nhìn ta rồi tỏ vẻ ngạc nhiên.

Lực tay thoáng nhẹ đi, ta nhân cơ hội đó vùng vẫy rồi chạy thoát ra khỏi Lục phủ.

Khoảnh khắc ấy, trời đất bao la mở rộng trước mắt, nhưng ta không thể bay xa hơn được.

Cuối cùng ta ngã quỵ dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Đó là một ngôi miếu hoang tàn đổ nát.

Thật sự ta rất muốn mắng người.

Sao lại xui xẻo như thế, ta không chỉ bị hòa thượng trấn áp mà ngay cả hồn phách cũng sắp tan biến ở nơi này.

Trong lúc mơ hồ, ta lại nghe thấy giọng hắn gọi tên ta: “Chu Yên...”

Giọng nói mang theo chút nức nở.

Cảm giác trên gương mặt nói với ta rằng đây không phải là ảo giác.

Không biết hắn đã chạy thoát ra ngoài từ lúc nào mà lại loạng choạng tìm được ta dưới ánh trăng.

Hắn ôm lấy ta, nâng niu như một món đồ sứ dễ vỡ.

Những giọt nước mắt to rơi trên mặt ta, hắn không ngừng nói lời xin lỗi.

Ta nhìn cơ thể mình ngày càng mờ nhạt, yếu ớt thốt lên: “Dương hồn...”

Ta không muốn tan biến, ta cần dương hồn.

Đối với ma quỷ thì thứ đó chính là báu vật, chỉ một chút thôi cũng đủ rồi.

Hắn khựng lại, căng thẳng hỏi tiếp: “Cho bằng cách nào?”

Ta nghe không rõ, ánh mắt của ta rơi trên đường chân trời rồi dừng lại trên đôi môi của hắn.

Đôi môi đỏ hơi mỏng.

Đáng tiếc là ta không thể chạm tới.

Ta nghĩ như thế.

Mà đôi môi xinh đẹp ấy đang khẽ mím lại giống như đã hạ quyết tâm, cuối cùng đôi môi ấy chạm vào môi ta.

Nóng bừng khiến ta tỉnh táo mấy phần.

Sự mềm mại nóng bỏng ấy là do hắn đang nhắm mắt rồi vụng về hôn ta.

Thật lâu sau hắn mới tách rời.

“Thế này có được chưa?”

Hắn thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, hai hàng lông mi dài khẽ run rẩy.

... Thật say mê mà.

Ta không chịu được nữa, đè hắn xuống rồi áp môi mình lên môi hắn lần nữa.

“Dương hồn không phải cho như thế đâu, Lục tiểu công tử à.”

“Để ta dạy chàng.”



Khi ánh nắng ban mai chiếu xuống, ta có chút sững sờ.

Ta cúi đầu nhìn thân thể rắn rỏi của mình rồi không khỏi vui mừng.

Ta không còn sợ ánh mặt trời nữa.

Dương hồn này quả thực là một thứ tốt.

Ta vừa định đứng lên thì phát hiện không thể…

Eo của ta đã bị ai đó ôm lấy.

“Đêm qua nàng đã hứa với ta thế nào?”

Giọng nói lười nhác uể oải của Lục tiểu công tử vang lên bên tai.

“Không được đi.”

18.

Ta không thể đi được nữa.

Lục tiểu công tử quá bám người.

Kể từ đêm đó, mỗi khi ta tìm đến hắn thì mọi chuyện đều trở nên không thể dừng lại.

Hơn nữa ta còn phải thừa nhận rằng, sau lần đầu tiên đó thì hắn càng trở nên thông thạo chuyện nam nữ hơn.

Thật là được khai sáng mà.

Hửng sáng, ta đẩy n.g.ự.c hắn ra.

“Ta phải đi rồi.”

Ta không muốn gặp lại Lục lão gia.

Sau lần bị ông ta bắt được thì ta chỉ dám lén lút gặp hắn, không dám tùy tiện hiện hình nữa.

Hắn cúi đầu đặt nụ hôn lên cổ và vai ta, nụ hôn mang theo vài phần kiên quyết.

“Đi đâu thế?”

“Đi tìm nam nhân khác à?”

Hắn nheo mắt lại rồi ôm ta vào lòng.

A, chuyện này à.

Ta biết hắn đang ám chỉ tin đồn về ma nữ đang lan truyền khắp thôn.

Ma nữ ấy thường tìm đến phòng của nam nhân vào ban đêm, khiến những nhà có nhi tử đến tuổi trưởng thành đều cửa đóng then cài.

Đúng, không ai khác, ma nữ đó chính là ta.

Nhưng mà ta đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, cho nên những món ăn đơn giản đó ta thật khó mà nuốt trôi.

Ta đã thử tìm vài người.
 
Phu Quân Hay Phủ Quân
Chương 9



Nhưng người nào cũng chỉ cần nhìn thấy ta là mất hồn, ngơ ngác như kẻ ngốc, thật sự chán đến mức ta chẳng buồn chạm đến.

Mặc dù thế nhưng ta vẫn nửa đùa nửa thật với hắn.

“Ta là một ác ma nên phải ăn dương hồn của nam nhân, ăn đủ rồi mới có thể đi đầu thai.”

Không ngờ Lục tiểu công tử lại kích động.

“Của ta không đủ sao?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta sững sờ.

Lấy dương hồn của người vốn dĩ sẽ khiến người đó tổn thọ, sao có thể cứ mãi lấy từ một người được.

Ta cũng nổi giận, đẩy hắn ra.

“Chàng có biết, ma và người ân ái sẽ tổn thọ không? Chàng đang nghĩ gì thế?”

Ta rất muốn có được dương hồn, cũng không thể cưỡng lại việc cùng hắn hưởng niềm vui ** *n thêm vài lần, nhưng cứ mỗi lần như thế thì ta chỉ lấy đi một chút.

Ta không muốn hắn đoản mệnh.

“...Nàng cần bao nhiêu?”

Suýt chút nữa ta đã nghĩ mình nghe nhầm, nhưng hắn lại lặp lại lần nữa: “Nàng cần bao nhiêu dương hồn?”

“Chỉ cần nàng đừng đi tìm nam nhân khác thì ta cho nàng hết cũng chẳng sao cả.”

“Hứa với ta, không được đi...”

Lần đầu tiên ta nhận ra, tại sao người đời nói Lục tiểu công tử là kẻ si tình.

Không chỉ si tình, mà còn điên cuồng nữa.

19.

Nhưng rốt cuộc thì ta vẫn phải rời đi.

Nghe nói cha của hắn đã định hôn sự cho hắn rồi.

Hôm đó, ta lén lút tìm đến thì nhìn thấy hắn đang ngồi dưới cửa sổ cầm bút vẽ tranh.

“Đây là ta sao?” Ta trêu đùa.

“Phải.” Hắn ngẩng lên rồi khẽ đáp, “Không đẹp sao?”

Ta tỉ mỉ quan sát bức họa, trên đó là một nữ nhân sống động như thật.

Mắt phượng quyến rũ, môi son nở nụ cười, hóa ra đó là ta.

Thật ra ta chưa bao giờ biết diện mạo thật sự của mình ra sao, sông Hoàng Tuyền không phản chiếu được bóng dáng của ta.

Nhưng ma nữ tỷ tỷ nói ta rất xinh đẹp, cho nên ta tin là mình rất đẹp.

Lúc này ta mới nhận ra bản thân mình thật sự đẹp lắm.

“Đẹp lắm.” Ta định nói nhưng đột nhiên hắn dừng bút rồi vò nát tờ giấy lụa.

“Nhưng ta thấy vẫn không đẹp bằng nàng.”

Hắn nhìn ta, giọng nói đầy nghiêm túc.

“Ta đã hứa sẽ vẽ một bức tranh cho nàng, nhất định phải là bức tranh đẹp nhất.”

Bất chợt hắn sửa lời, đôi mắt đỏ lên.

“Nhưng có phải nàng sắp đi rồi không?”

Nhìn ánh mắt chín chắn không còn non nớt của hắn, ta chợt nhận ra mình đã ở nhân gian rất lâu rồi.

Hắn đã cho ta đủ dương hồn, có cho thêm nữa thì ta cũng không cần.

Ta cúi đầu: “Nghe nói chàng sắp thành thân, là tiểu thư của Chu gia sao?”

Trùng hợp ghê, nàng ấy cũng họ Chu.

Nghe đồn tiểu thư của Chu gia là một đại mỹ nhân.

Nhưng Lục tiểu công tử lại ném bút mực xuống rồi nhìn ta trân trối.

“Ta sẽ không cưới nàng ấy.”

Ta mở miệng định hỏi “Vậy chàng muốn cưới ai?” thì đã bị hắn ôm vào lòng.

“Ta muốn cưới nàng, không được sao?”

Nước mắt nóng hổi của hắn rơi xuống bả vai ta.

Cánh tay của hắn cũng run rẩy.

Thật là mộng tưởng hão huyền.

Ta là ma quỷ, làm sao có thể cùng người sống thành gia lập thất?

Nhưng hắn vẫn không ngừng lặp lại: “Không được sao?”

Ta lặng thinh không nói gì.

Nếu là kiếp sau... đợi đến khi hắn qua đời rồi đầu thai chuyển kiếp thì ta cũng đã là một bà lão rồi.

Nhưng nghe hắn nói như thế thì trong lòng ta lại dấy lên chút hy vọng.

Ta hít một hơi thật sâu.

“Được, ta chờ chàng đến cưới ta.”

Hắn siết chặt cánh tay, giọng nói khàn đặc.

“Chu Yên, đợi ta.”

20.

Ta hối hận rồi.

Nếu biết câu “đợi ta” của hắn mang ý nghĩa gì thì chắc chắn ta sẽ không nói ra.

Hôm đó hắn mang theo một bức thư từ hôn, tự mình đến Chi gia xin lỗi Chu tiểu thư.

Sau đó lúc ở một mình trong phòng, hắn tìm một mảnh sứ…

Khi ta xông vào phòng thì đã nhìn thấy Lục tiểu công tử nằm trên giường, tà áo trắng tinh bị m.á.u nhuộm đỏ rực chói mắt giống y hỷ phục.

“Chàng điên rồi!” Ta bất chấp lao tới, cố gắng ngăn dòng m.á.u đỏ trào ra nhưng đều vô ích.

Không cầm m.á.u được, ta cũng không ngăn được.

Ta hoàn toàn hoảng loạn, còn hắn thì khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dần mờ đi, đôi môi nhợt nhạt mấp máy: “Chu Yên, đừng đi vội.”

“Chờ ta.”

Hắn điên rồi, đúng là điên rồi.

“Chàng nói bậy, ta không chờ chàng đâu!” Cuối cùng ta bật khóc, run rẩy lùi lại vài bước rồi nở cười chua chát, “Chàng sẽ không c.h.ế.t đâu, Lục tiểu công tử, chàng sẽ trường thọ trăm tuổi.”

Ta không nhìn hắn nữa, ta không hề dừng bước mà lao ra ngoài rồi hiện hình trước mặt cha hắn.

Tách trà trong tay ông ta rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Là ngươi!”

Ta không quan tâm ánh mắt giận dữ và kinh ngạc của ông ta, ta kéo tay ông ta, nước mắt lưng tròng: “Nhi tử của ngài... làm ơn, mau đến cứu nhi tử của ngài đi.”



Cha của hắn đến kịp lúc, cả Lục phủ nháo nhào hết lên.

Gia nhân vội vã đi mời đại phu đến băng bó, châm cứu, cầm máu.

Đến cả cây nhân sâm ngàn năm mà cha hắn quý như vàng cũng bị đào lên nấu cháo cứu mạng.

Hắn không chịu uống thì ép hắn uống.

Cứ thế mà Lục tiểu công tử sống dở c.h.ế.t dở ấy cuối cùng cũng giữ được mạng. Chỉ là hắn nằm liệt trên giường suốt nửa tháng.

Nhưng vì chuyện này mà hôn sự của hắn và Chu tiểu thư hoàn toàn đổ bể.

Ta nghĩ cha của hắn sẽ trói ta lại đem đi siêu độ vì ánh mắt ông ta nhìn ta quả thực tràn đầy oán hận.
 
Back
Top Bottom