Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư

Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 10



15

Một canh giờ sau, tinh thần công chúa rốt cuộc cũng khôi phục phần nào.

Tống Húc nói với công chúa rằng, tuy lệ quỷ không thể xâm nhập kết giới trừ tà, nhưng lại có thể nhập hồn vào thân thể người phàm.

Và chỉ những kẻ tâm thuật bất chính mới dễ bị lệ quỷ mượn xác nhập thân.

Thuật sĩ kia chính là loại người như thế.

Được Tống Húc hai lần cứu mạng, công chúa hoàn toàn tin tưởng hắn, thậm chí hạ lệnh — từ nay về sau, ngoài Tống Húc, không ai được phép bước vào phòng nàng.

Hoàng hôn buông xuống, thánh chỉ từ hoàng thượng lại đến.

Nói rằng chuyện thuật sĩ khiến công chúa kinh hãi, nên hôn kỳ lại phải trì hoãn.

Công chúa biết mình vẫn còn yếu, cũng không khăng khăng phản đối.

Sau bữa tối, Tống Húc ra viện sắc thuốc cho công chúa, ta lẳng lặng theo sau.

Khi xưa mỗi lần hắn sắc thuốc, ta thường lánh đi, bay lên mái nhà ngắm mây trôi.

Ta không muốn nhìn thấy hắn tận tâm tận lực vì kẻ đã g.i.ế.c ta.

Thế nhưng chuyện xảy ra với thuật sĩ thật quá kỳ quái, ta bắt đầu nghi ngờ, liệu tất cả có phải đều là do Tống Húc sắp đặt?

Nếu hắn thật sự muốn lấy mạng công chúa, vậy vì sao đến lúc then chốt lại ra tay cứu nàng?

Nghĩ mãi vẫn không thông, ta đành bám theo hắn, muốn xem có điều gì khả nghi hay không.

Lúc này, Tống Húc đang cẩn thận cho thảo dược do Thái y viện đưa tới vào trong nồi thuốc.

Cho hết thuốc vào rồi, hắn khẽ vung tay áo, một viên thuốc màu đen “tách” một tiếng rơi vào trong ấm.

Kỳ lạ, viên này không phải đồ của Thái y viện.

Ta định bay tới xem cho rõ, thì một thị vệ bất chợt vội vã xông vào, vẻ mặt hoảng loạn như có chuyện quan trọng.

Tống Húc không ngẩng đầu, thản nhiên nói:

“Điện hạ đã có lệnh, ngoài ta ra, không một ai được phép bước vào phòng. Ngươi có việc, cứ nói với ta là được.”

Thị vệ ấp úng nói: “Điện hạ sai thuộc hạ… xử tử cha mẹ của Vân Nương, thuộc hạ… thuộc hạ…”

“Ngươi làm sao?” Tống Húc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.

Thị vệ lập tức quỳ sụp xuống đất, trán dập mạnh một cái vang lên “bốp” một tiếng.

“Khi thuộc hạ đến nhà Vân Nương, thì chỉ thấy một căn nhà trống! Thuộc hạ đã tìm nhiều ngày liền, vẫn không thấy tung tích phụ mẫu nàng! Thuộc hạ biết không hoàn thành lệnh của điện hạ là tội chết, cầu xin phò mã gia hãy thay thuộc hạ cầu xin, tha mạng cho thuộc hạ một lần!”

Nghe đến đây, lòng ta như mở ra ánh sáng — cha mẹ ta vẫn chưa chết!

Nhưng… họ đã rời đi từ khi nào? Vì sao lại đột ngột dọn nhà?

Tống Húc lại chẳng hề tỏ ra kinh ngạc.

Hắn trầm mặc một hồi, rồi nói: “Điện hạ đang dưỡng bệnh, việc này không cần bẩm báo. Lui xuống đi.”

Thị vệ dập đầu liên tục: “Tạ ơn phò mã gia cứu mạng! Tạ ơn phò mã gia!”

Tống Húc không đáp nữa, tiếp tục cúi đầu điều chế thang thuốc cho công chúa.

Ta ngồi đối diện hắn, ngắm gương mặt chăm chú kia.

“Là chàng sao?” Ta khẽ hỏi. “Chính chàng đã đưa cha mẹ ta rời đi, đúng không?”

Tống Húc vẫn không trả lời.

Hắn đang cẩn thận điều chỉnh lửa bên lò thuốc nhỏ.

Nhưng ta đã biết đáp án.

Hôm ấy, trước cửa Tống phủ, điều hắn lặng lẽ dặn dò gia nhân… chính là việc này.

“Cảm ơn chàng.”

Lời ta nói là từ đáy lòng — dù giờ đây hắn đang tận tụy vì người đã g.i.ế.c ta.

Tống Húc vẫn tiếp tục công việc trong tay.

Nhưng bên khóe môi hắn, khẽ cong lên một chút.

16

Sáng ngày hôm sau, Thái y được hoàng đế đích thân phái tới phủ công chúa.

Chuyện thuật sĩ phát điên khiến hoàng đế sinh nghi.

May thay, thân thể công chúa chẳng có gì khác thường, thậm chí những căn bệnh bẩm sinh từ trong thai cũng đỡ hơn không ít.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Tống Húc, công chúa ngày một khỏe mạnh hơn.

Hay tin ấy, hoàng đế rốt cuộc cũng yên lòng, lại chọn ngày lành tháng tốt để tái định hôn kỳ cho hai người.

Những ngày chờ đến lễ thành hôn, công chúa thỉnh thoảng đưa Tống Húc ra ngoài.

Ta lặng lẽ theo sau, thấy họ như phu thê bình thường, cùng dạo chợ, xem hí khúc.

Tính công chúa xưa nay thất thường, thỉnh thoảng lại nổi sát tâm, đều bị Tống Húc ngăn lại.

Lâu dần, sát ý nơi nàng phai nhạt đi nhiều, như thể thật lòng muốn cải tà quy chính.

Có kẻ đụng trúng nàng trên đường, nàng cũng không nổi giận, còn thưởng bạc cho người ta.

Ta đi theo phía sau, ngắm nhìn khung cảnh phu thê hòa thuận ấy, trong lòng bất chợt có chút nguôi ngoai.

Nếu Tống Húc thật có thể cảm hóa công chúa, há chẳng phải là chuyện tốt?

Từ nay về sau, sẽ không còn ai c.h.ế.t oan dưới tay công chúa nữa.

Nếu đó là điều Tống Húc muốn làm, là tương lai mà hắn lựa chọn, thì ta — nguyện lòng chúc phúc cho hắn.

Ta không ngờ, điều Tống Húc muốn, chưa từng là cải hóa công chúa.

Rằm tháng này, như thường lệ, Tống Húc ở trong phòng công chúa trông nàng nghỉ ngơi.

Còn ta ngồi trong viện, trò chuyện cùng đám oan hồn còn sót lại.
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 11



Trong số ấy, có kẻ vì nghe nói công chúa đã thôi sát hại, liền buông bỏ oán niệm, đi đầu thai.

Cũng có kẻ vẫn muốn báo thù, nên ở lại phủ công chúa chờ thời cơ.

Họ hỏi ta định làm gì, ta chỉ biết thở dài: “Ta cũng muốn đầu thai, nhưng không rời đi được.”

Họ liền xúm vào bàn luận, người nói ta còn chấp niệm chưa dứt, người lại bảo ta vì si tình với Tống Húc nên chẳng thể lìa xa hắn.

Ta chỉ nhún vai, không nhận điều gì.

Đúng lúc chúng ta đang chuyện trò rôm rả, một nữ quỷ lão luyện đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía phòng công chúa.

“Sao vậy?” Ta hỏi.

“Ta cảm nhận được rồi,” nàng trầm giọng đáp, “kết giới trên người công chúa… hình như đang suy yếu.”

Lũ quỷ vừa nghe, liền như phát cuồng, đồng loạt xông về phía phòng công chúa.

Ta vội vã bay theo.

Số quỷ còn ở lại đều mang oán hận sâu nặng. Nếu kết giới thật sự bị phá, tất sẽ xảy ra đại họa.

Ta không rõ tình trạng Tống Húc thế nào, hắn từng bảo vệ công chúa, lũ quỷ ấy chưa chắc sẽ tha cho hắn.

Vào đến phòng, ta thấy công chúa đang tựa vào lòng Tống Húc, ấm ức kể mình vừa gặp ác mộng.

“Kết giới vẫn còn.” Nữ quỷ trầm giọng nói.

Ta lướt qua đám quỷ đến bên giường, thấy quanh người công chúa vẫn còn ánh sáng lam nhạt bao phủ.

Chỉ là… ánh sáng ấy mờ hơn trước.

Ta đưa tay định chạm thử lớp kết giới ấy, thì Tống Húc đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.

Mấy ngày qua, ánh mắt hắn thỉnh thoảng cũng hướng về phía ta, nhưng ta vẫn cho là trùng hợp, chưa từng nghĩ nhiều.

“Vân Nương.”

Hắn bất ngờ lên tiếng, gọi đúng tên ta.

Ta khựng lại, bàn tay lơ lửng giữa không trung.

“Sao cơ?” Ta ngỡ ngàng hỏi lại.

Công chúa cũng kinh ngạc nhìn hắn.

Tống Húc quay sang nàng, mỉm cười dịu dàng:

“Điện hạ, thời khắc đã đến.”

Dứt lời, hắn đưa tay điểm nhẹ lên trán công chúa.

Lớp ánh sáng lam quanh người nàng lập tức tiêu tán. Ngay sau đó, hai mắt nàng trợn to.

“A——!!!”

Tiếng thét chói tai xé toang màn đêm.

“Kết giới biến mất rồi!” Nữ quỷ cười lớn, lao thẳng vào công chúa.

Oan hồn vây lấy nàng, trong chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng công chúa đâu nữa.

Chỉ còn ta, đứng ngây người tại chỗ.

Nhìn Tống Húc từng bước đi qua giữa đám quỷ, hướng về phía ta.

Ánh trăng rọi xuống, ánh lên trong đôi mắt hắn vẻ thanh lạnh như nước.

“Vân Nương,” hắn khẽ nói, “ chẳng phải nàng từng bảo, kiếp sau muốn được làm công chúa sao?”

17

Đêm trăng tròn, trăm quỷ đòi mạng.

Ngay khoảnh khắc hồn phách công chúa rời khỏi thân thể, một luồng sức mạnh cường đại lập tức hút ta về phía đó.

Khi mở mắt ra lần nữa, đã là ba ngày sau.

Bốn phía lặng như tờ, không còn oan hồn, cũng chẳng thấy công chúa đâu cả.

Chỉ còn lại — Tống Húc.

Hắn ngồi bên giường, mỉm cười nhìn ta.

Vẫn là nụ cười năm xưa ấy — dịu dàng hơn bất kỳ ai trên đời, khiến lòng người say đắm.

Ta đưa tay, run rẩy chạm lên mặt hắn.

Từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, chân thật.

Bất giác, nước mắt tuôn trào.

Ta sớm đã đoán mọi chuyện trong phủ công chúa đều do Tống Húc âm thầm bày mưu tính kế. Thế nhưng, ta chưa từng nghĩ — có một ngày, ta thật sự có thể sống lại.

Tống Húc nói với ta: những cơn ác mộng khi còn ở biên ải, kỳ thực là giả.

Nhưng việc quen biết thuật sĩ Tây Vực thì là thật.

Năm ấy hắn từng cứu một đạo sĩ khỏi tay quân địch, đạo sĩ kia vì cảm kích mà truyền lại toàn bộ bí thuật cả đời cho hắn.

Khi trở về kinh, Tống Húc trước điện phản đối hôn sự, đã đoán trước công chúa sẽ tìm cách trả thù.

Nhưng hắn không ngờ — công chúa lại độc ác đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t ta.

Lúc chôn cất ta, hắn đã âm thầm đặt một lá bùa trấn hồn vào miếng ngọc luôn mang theo người, rồi chôn cùng t.h.i t.h.ể ta.

Như vậy, hồn phách ta có thể mãi ở bên hắn.

“Ngay từ khi đó, chàng đã định đổi hồn ta với công chúa sao?” Ta hỏi.

Tống Húc khẽ gật đầu: “Chỉ là, thuật đổi hồn vô cùng hà khắc. Công chúa phải uống liên tục mười lăm ngày ‘Ly Hồn Thang’, và phải mang theo tóc của nàng bên người.

Chỉ đến khi tinh thần nàng ta suy yếu nhất, hồn phách mới có thể tách rời, để nàng thế vào.”

Nghe vậy, ta lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Thì ra viên thuốc đen mà Tống Húc thả vào nồi mỗi ngày chính là “Ly Hồn Thang”.

Hắn tự tay sắc thuốc, chính là để đảm bảo công chúa không sót một ngày nào.

Ngoài thuốc làm yếu tinh thần, hắn còn cho thêm dược liệu bổ dưỡng, giúp thân thể khỏe mạnh.

Hắn nói: “Dù sao sau này cơ thể ấy là của nàng, phần khổ cứ để công chúa chịu là được.”

Còn việc thuật sĩ phát điên, cũng là do hắn sắp đặt.

Đến đêm trăng tròn — khi âm khí mạnh nhất, hắn phá vỡ kết giới của công chúa.

Một phòng đầy oan hồn dọa nàng đến hồn phi phách tán, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.

“Còn tóc thì sao? Làm sao chàng để nàng ta mang tóc ta theo người?” Ta lại hỏi.

Tống Húc chỉ vào bên hông ta.

Là chiếc túi gấm màu đỏ ấy.

Đúng rồi — đêm đầu tiên ta theo về phủ công chúa, Tống Húc đã đưa cho nàng cái túi trừ tà này.

Công chúa vĩnh viễn không ngờ, trong đó lại là tóc của ta.

“Công chúa… nàng ta giờ sao rồi?” Ta khẽ hỏi.
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 12



Thật ra, không phải ta lo cho nàng ta — mà là lo cho những oan hồn kia.

Bọn họ đều là người vô tội khi còn sống. Nếu vì báo thù mà thành lệ quỷ, mãi không thể đầu thai, thì thật không đáng.

Tống Húc nghe vậy, nét mặt lập tức trầm xuống.

“Sau khi đổi mệnh, hồn phách công chúa phải gánh chịu hết những gì nàng ta từng chịu: bị c.h.é.m đầu, bị thiêu đốt… không sót điều gì. Còn các oan hồn, thấy nàng đã chịu quả báo, đều tự nguyện từ bỏ oán hận, đi đầu thai rồi.”

“Còn công chúa? Nàng ta cũng đi đầu thai rồi sao?”

Tống Húc khẽ mỉm cười: “Nàng muốn gặp nàng ta sao?”

18

Ánh sáng lam nhạt xoay quanh thân thể ta, chớp mắt sau, ta nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo lơ lửng giữa không trung.

Là công chúa!

Không, phải nói là — hồn phách của nàng ta.

Toàn thân nàng ta cháy sém, cổ có một vết cắt m.á.u me ghê rợn, hình dạng đã chẳng còn giống người nữa.

Thấy ta đang nhìn, nàng ta liền giương nanh múa vuốt lao về phía ta.

Tống Húc chỉ nhẹ nhàng phất tay, công chúa lập tức rú lên một tiếng đau đớn, thân thể bị đánh văng ra xa ba thước.

Nàng lồm cồm bò dậy, căm phẫn trừng mắt nhìn ta:

“Vân Nương, ngươi đừng tưởng chiếm được thân xác ta là xong! Ta tuy chưa phải lệ quỷ, nhưng nếu Tống Húc g.i.ế.c ta, hắn cũng sẽ bị phản phệ! Ta đã báo mộng cho phụ hoàng rồi, người sắp đến đây cứu ta! Đến lúc đó, ngươi và Tống Húc đều phải chết!”

Ta chẳng buồn để ý đến nàng, chỉ khoanh tay, quay sang hỏi Tống Húc:

“Tống Húc, khi ta còn là quỷ, sao không báo mộng được cho ai vậy?”

Tống Húc nhún vai: “Bởi vì ta dùng bùa trấn hồn phong hồn nàng lại. Nàng chẳng làm được gì cả, đến cả kết giới cũng không nhận ra nàng.”

“Giỏi lắm,” ta nghiến răng, “nói ra mà không biết ngượng!”

Ta nhào tới cấu mặt Tống Húc một trận, hắn chẳng tránh né, cứ để mặc ta trút giận, còn công chúa thì tức đến độ lượn vòng vòng trên không trung.

Bỗng một thị vệ hấp tấp chạy vào báo:

“Hoàng thượng giá lâm!”

Công chúa mừng rỡ reo lên: “Phụ hoàng đến rồi! Các ngươi c.h.ế.t chắc!”

Ta liền sửa sang lại y phục, kéo tay Tống Húc: “Hoàng thượng đến, vậy chúng ta cùng ra nghênh đón.”

Hoàng đế vừa thấy ta, nét lo lắng trên mặt dịu đi không ít.

“Phụ hoàng, sao người lại đến đây?” Ta chạy tới, dịu dàng khoác tay ông, làm nũng ngọt ngào.

“Đêm qua trẫm mộng thấy con nói Tống Húc muốn g.i.ế.c con, nên lập tức tới xem thế nào.”

Ta cười nhẹ: “Phụ hoàng, vì người lo cho nữ nhi quá nên mới mộng như vậy thôi. Người xem, nữ nhi vẫn khỏe mạnh, đứng đây thế này mà.”

Vừa nói, ta vừa xoay một vòng bên cạnh ngài.

Hoàng đế trông thấy thế, nét mặt hòa hoãn hẳn: “Có lẽ là trẫm nghĩ nhiều rồi.”

Thấy ông vẫn còn chút nghi hoặc, ta tựa đầu vào vai ông.

“Phụ hoàng, nữ nhi sắp xuất giá rồi, người không nỡ rời xa, nên mới sinh mộng dữ. Con còn nhớ khi nhỏ, phụ hoàng từng không cho con ăn kẹo hồ lô. Hôm nay, phụ hoàng cho con ăn một lần được không?”

Nhắc đến chuyện khi còn nhỏ, hoàng đế hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Ông bật cười, điểm nhẹ trán ta: “Con đó, từ nhỏ đã bướng bỉnh, cứ thích mấy món dân dã ngoài chợ. Nhưng nếu con thích, trẫm sai ngự thiện phòng làm cho con, rồi đưa đến phủ công chúa, được chưa?”

“Phụ hoàng là tốt nhất!”

Ta ríu rít bên ông, hoàng đế cũng vui vẻ cười vang.

Ta quay đầu lại, đắc ý lè lưỡi trêu công chúa một cái.

Ta cũng là nữ nhi được cha mẹ yêu chiều lớn lên, chẳng lẽ không biết làm nũng?

Công chúa thấy hoàng đế bị ta mê hoặc, nổi trận lôi đình, hét lên một tiếng hiện hình trước mắt mọi người.

Hoàng đế thấy vậy hoảng hốt kêu lên:

“Tống Húc! Tống Húc! Có quỷ! Mau trừ quỷ cho trẫm!”

Công chúa thân thể cháy đen, mặt mũi vặn vẹo, hoàng đế căn bản không nhận ra nàng.

Thấy phụ hoàng hô đòi tiêu diệt mình, nàng càng phẫn nộ, như phát cuồng lao thẳng vào ta.

Ta vừa định né tránh, thì một bóng áo choàng rộng lớn chắn trước mặt.

Là hoàng đế.

Ngài kịp thời che chắn cho ta, dùng thân mình hứng trọn một trảo đoạt mệnh của công chúa.

Một tiếng kêu thảm vang lên, hoàng đế ngã vật xuống đất, sắc mặt xám xịt, tắt thở tại chỗ.

Công chúa sững sờ một thoáng, rồi càng thêm điên loạn, lại lao về phía ta.

Chỉ thấy Tống Húc sải bước tới, vung tay đánh ra một chưởng.

Lệ quỷ vừa thành hình của công chúa lập tức tan biến.

Khuôn mặt nàng méo mó vặn vẹo, bóng dáng mờ dần giữa không trung, đến một câu trăn trối cũng không kịp để lại.

19

Sau khi Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị.

Tân đế là bậc minh quân, vốn đã chán ghét vị công chúa từng ngang ngược càn rỡ.

Trên triều đình, tiếng tấu xin phế bỏ công chúa vang lên không dứt.

Nhưng khi cấm quân của tân đế kéo đến phủ công chúa, thì nơi ấy đã sớm trống không, người đi nhà vắng.

Đêm Hoàng đế băng hà, ta và Tống Húc đã lặng lẽ rời khỏi kinh thành, mang theo toàn bộ châu báu vàng bạc trong phủ công chúa.

Chúng ta xuôi về phương Nam, đến một vùng đất xuân về quanh năm, hoa nở bốn mùa.

Ở đó, chúng ta mua một tòa nhà lớn trong thành, xem như chốn an cư lạc nghiệp mới.

Ngày nhận nhà, Tống Húc đột ngột nói có việc, bảo ta đi trước.

Ta làu bàu chửi nhẹ, một mình lên xe ngựa đến nơi.

Vừa bước xuống xe, ta c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Trước cánh cổng gỗ dày nặng, cha mẹ ta trong y phục rực rỡ, đứng sóng vai nhau, mỉm cười hiền từ nhìn ta.

“Vân Nương, con đã về rồi.”

Ta òa khóc, nhào vào lòng cha mẹ.

Tống Húc bước ra từ trong nhà, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, ánh mắt dịu như gió xuân nhìn ta.

Ta bỗng nhớ lại lời hắn từng nói.

Hắn từng nói sẽ xây một ngôi nhà mới, đón cha mẹ ta vào thành.

Hắn từng nói sẽ để ta có những ngày tháng tốt đẹp hơn.

Hắn từng nói — muốn cùng ta đầu bạc răng long.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom