Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
437,793
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPGnTGsuWnnOxIOteRXFCPO_2IZiLIfCGXsFNspdmL5nhUPfTILCAyobUvxJY2pM8Y7OCWg0nH-se7i9DYvrrNG2l9smeatBZDzzM5UG9_K_XZCQTn1mbMThFvALpytXx-eao-ZiBzD9otek8Muctb1=w215-h322-s-no-gm

Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Công chúa nhìn trúng phu quân của ta. Phu quân lấy cớ đã có thê thất, uyển chuyển cự tuyệt nàng.



Hôm sau, công chúa đem thủ cấp của ta, ném xuống dưới chân chàng.



“Hiện giờ, chàng đã không còn gia thất nữa rồi.”



Phu quân chẳng rơi một giọt lệ, chỉ ôm lấy đầu ta, bước lên xe ngựa của công chúa.



Công chúa đâu biết rằng, người nàng cướp đi... là vị bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.​
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 1



Công chúa nhìn trúng phu quân của ta. Phu quân lấy cớ đã có thê thất, uyển chuyển cự tuyệt nàng.

Hôm sau, công chúa đem thủ cấp của ta, ném xuống dưới chân chàng.

“Hiện giờ, chàng đã không còn gia thất nữa rồi.”

Phu quân chẳng rơi một giọt lệ, chỉ ôm lấy đầu ta, bước lên xe ngựa của công chúa.

Công chúa đâu biết rằng, người nàng cướp đi... là vị bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.

01

Màn xe vừa vén lên, ta liền theo chân Tống Húc chui vào trong cỗ xe.

Công chúa ngồi đối diện với Tống Húc, trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ khi nhìn vào thủ cấp của ta.

“Chàng đã đồng ý theo ta hồi phủ, còn ôm cái vật dơ bẩn đó làm gì?”

Tống Húc mỉm cười ôn hòa: “Vân Nương từng là thê tử của ta, ta nên tiễn nàng ấy một đoạn cuối đường.”

Công chúa thoáng có chút cảnh giác: “Chàng đang trách ta đã g.i.ế.c nàng ta sao?”

Tống Húc khẽ lắc đầu: “Chỉ lo nàng ấy không nơi an nghỉ, để hồn phách quanh quẩn nhân gian, vương vấn lấy điện hạ.”

Ta suýt nữa thì tức đến ngất đi.

Tên nam nhân khốn kiếp này! Ta mới c.h.ế.t đó thôi, thế mà ngươi đã ra sức lấy lòng công chúa như vậy ư!

Ta giận đến nghiến răng, còn công chúa lại vui vẻ ra mặt.

Nàng phất tay áo ngọc: “Được rồi, ta tiễn chàng ra khỏi thành, chôn nàng ta đi. Từ nay về sau, chàng phải một lòng hầu hạ bản cung.”

Tống Húc ngoan ngoãn cúi đầu đáp: “Vâng, điện hạ.”

Ta giận dữ tung một cước đá hắn, nhưng chân mờ ảo của ta xuyên qua thân thể hắn.

Hắn hoàn toàn không hay biết.

Thở dài một tiếng... Ta c.h.ế.t rồi, đời này chẳng còn đá hắn được nữa.

Thôi thì, xem như hắn cũng chịu chôn ta tử tế, ta không thèm chấp nhặt với hắn nữa.

Sau khi công chúa g.i.ế.c ta, t.h.i t.h.ể bị hỏa thiêu, chỉ còn sót lại một cái đầu.

Chờ đến khi Tống Húc an táng thủ cấp của ta, ta mới có thể an lòng chuyển thế luân hồi.

Chỉ là kiếp này bên nhau chẳng được bao lâu, nay phải vĩnh biệt, trong lòng ta vẫn có đôi phần không nỡ.

Chẳng phải ta si tình mê muội, mà thật sự... Tống Húc tuấn tú vô song.

Ta bay đến bên hắn, khẽ tựa đầu lên vai hắn, lưu luyến chẳng rời mà ngắm nhìn gương mặt tuấn nhã nghiêng nghiêng kia.

Tựa như cảm nhận được điều gì, hắn hơi nghiêng đầu, môi chạm nhẹ lên trán ta.

02

Xe ngựa dừng lại nơi ngọn núi ngoài thành, trước một rừng trúc xanh um.

Tống Húc ôm thủ cấp của ta, một mình xuống xe. Công chúa vén màn xe, lạnh nhạt nói: “Mau chóng lên.”

Ta bước theo sau Tống Húc, còn quay đầu lè lưỡi với công chúa.

Đồ nữ nhân độc ác! Nếu không vì sợ không thể đầu thai, ta nhất định hóa thành lệ quỷ, dọa ngươi c.h.ế.t khiếp!

Tống Húc tiến sâu vào rừng trúc, rút d.a.o cắt một vạt áo, nhẹ nhàng đặt đầu ta lên trên.

Tiểu tử này, cũng coi như còn chút lương tâm, không ném thẳng ta xuống đất.

Ta lơ lửng bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn cái đầu của mình dưới đất.

Tóc tai bù xù, mặt mũi be bét máu, thật chẳng ra thể thống gì.

Ta thở dài oán thán, trách hắn chẳng buồn lau chùi cho ta sạch sẽ một chút.

Nhưng hắn không nghe thấy.

Hắn chỉ chuyên tâm đào đất giữa khoảng trống trong rừng.

Không dùng dao, cũng chẳng dùng xẻng, mà đào bằng chính đôi tay trần của mình.

Chẳng bao lâu, cái hố nhỏ đã khá sâu, đôi bàn tay hắn rớm máu, m.á.u tươi nhỏ giọt.

Ta sốt ruột, giậm chân hai cái lên lưỡi d.a.o của hắn.

“Ôi trời, ngươi có d.a.o đấy cơ mà!”

Hắn vẫn chẳng nghe thấy.

Tiếp tục dùng tay đào đất.

Chẳng mấy chốc, hố cũng xong.

Tống Húc ôm lấy đầu ta, tỉ mỉ gỡ từng nút tóc rối bời.

Thôi được, cũng coi như có chút tình nghĩa.

Vừa chải, hắn vừa lẩm bẩm: “Vân Nhi, nàng nói cho ta biết... nàng c.h.ế.t như thế nào?”

Ta khịt mũi khinh thường.

Có bản lĩnh thì đi hỏi công chúa, hỏi cái đầu của ta làm gì, đầu ta biết nói chắc?

Ta ngồi phệt xuống bên cạnh hắn, tức giận lầu bầu: “Còn làm sao được nữa? Nàng ta túm tóc ta, tát mấy cái, rồi sai người c.h.é.m đầu ta. Chém xong chưa hả giận, còn đem thân xác ta đi thiêu luôn!”

Tống Húc không hề đáp lại, vẫn mải miết chải tóc cho ta.

Phiền c.h.ế.t được, đã không nghe thấy, còn hỏi làm chi?

Chẳng mấy chốc, tóc mái trước trán ta đã được vuốt gọn gàng, lộ ra khuôn mặt sưng nhẹ.

Hắn khẽ vuốt má ta, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi tím ngắt của ta.

“Vân Nhi, nàng chịu khổ rồi.”

Ta lại đá hắn một cước.

Đại ca à, huynh sắp cưới hung thủ g.i.ế.c ta, còn bày ra vẻ si tình làm gì nữa?

Tiếc rằng, Tống Húc không hề cảm nhận được nỗi tức giận của ta.

Hắn tháo ngọc bội đeo bên mình chưa từng rời, đặt lên trán ta.

Sau đó cẩn thận bọc đầu ta vào vạt áo, đặt xuống hố đất vừa đào.

Từng vốc từng vốc đất vàng lấp dần lên thủ cấp của ta.

Làm xong tất cả, Tống Húc không ngoái đầu lại, bước thẳng ra khỏi rừng trúc.

Đi đến nơi vinh hoa phú quý đang chờ đón hắn.

Ta dõi theo bóng lưng hắn dần khuất xa, lặng lẽ nói lời từ biệt trong lòng.
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 2



03

Bỗng nhiên, một luồng lực lượng quái dị kéo ta trở lại.

Chớp mắt một cái, ta đã quay về bên cạnh Tống Húc.

Ta ngơ ngác đầy nghi hoặc — gặp quỷ sao?

Không đúng, ta vốn dĩ đã là quỷ, cũng chẳng thấy bóng dáng quỷ nào khác.

Ta thử rảo bước về phía mộ phần của mình, nhưng hễ vừa rời Tống Húc được một đoạn, lập tức lại bị một lực vô hình lôi ngược trở lại bên hắn.

Ta như lạc trong màn sương mù, nghĩ mãi chẳng ra nguyên cớ.

Nghe nói, người sau khi c.h.ế.t nếu mang chấp niệm, hồn phách sẽ mãi vấn vương bên kẻ mình chấp niệm, chẳng chịu tan đi.

Nhưng ta đâu có chấp niệm gì! Tống Húc đã nhào vào lòng công chúa rồi, ta còn chấp niệm cái quái gì nữa?

Ta chỉ muốn mau mau xuống âm ty, một hơi húp cạn sạch bát canh Mạnh Bà, hoan hoan hỉ hỉ đi đầu thai!

Không phải vì chấp niệm, vậy là do đâu?

Ta quay đầu nhìn lại mộ phần của mình.

Chỉ là một nấm đất trơ trọi.

Đúng rồi, là bia! Ta không có bia mộ!

Chắc chắn vì thế mà ta không thể rời dương gian!

Tên Tống Húc c.h.ế.t tiệt kia, vội vã quay về nịnh nọt công chúa, đến một tấm bia cũng không buồn dựng cho ta.

Ngươi mới là kẻ sốt ruột đi đầu thai thì có!

Ta vừa mắng vừa đá hắn túi bụi, hắn lại vẫn tươi cười như gió xuân, bước lên xe ngựa của công chúa.

04

Vừa lên xe, công chúa đã cười tươi như hoa, lập tức nép sát vào người hắn.

Tống Húc cũng chẳng né tránh, mặc cho công chúa nửa nằm trong lòng mình mà giở trò m*n tr*n.

Ta nhìn không nổi nữa, giận đến mức phải trèo tót lên nóc xe ngồi.

Xe ngựa đi qua con đường quen thuộc, chẳng bao lâu nữa sẽ ngang qua Tống phủ.

Từ xa, ta đã thấy nơi cổng phủ, hai bóng người quen thuộc đang quỳ gối mà khóc gào thảm thiết.

“Trả con gái lại cho ta! Trả con gái lại cho ta!”

Thanh âm vang lên từ xa, từng tiếng như d.a.o cứa tim gan.

Tim ta đau thắt lại — là cha mẹ ta!

Ta vội vã bay tới.

Cha mẹ ta vận áo tang trắng toát, quỳ rạp trước cổng Tống phủ, tay đập đất đến rướm máu.

Nhưng cổng phủ Tống đóng chặt, không một ai ra ứng tiếng.

Ta muốn đỡ họ đứng dậy, nhưng đôi tay mờ ảo của ta chỉ không ngừng xuyên qua thân thể họ.

Ta quỳ xuống bên cạnh cha mẹ, bất lực tột cùng, chẳng biết phải làm sao mới có thể giúp được họ.

Đúng lúc ấy, xe ngựa của công chúa dừng lại trước cổng phủ.

Công chúa vén màn xe, giọng lạnh như băng: “Loại dân quê vô lại nào, lại dám làm càn trước phủ phò mã? Người đâu, kéo đi chém!”

Nghe thế, lòng ta thắt lại, lập tức xông lên trước xe mà mắng như tát nước vào mặt nàng.

Chưa mắng được mấy câu, thân thể ta bắt đầu nóng bừng.

Xong rồi… Ta sắp hóa thành lệ quỷ.

Một khi đã thành lệ quỷ, ta sẽ đòi mạng công chúa. Nhưng g.i.ế.c người rồi, ta sẽ không thể đầu thai được nữa.

Nhưng nếu có thể cứu lấy cha mẹ, thì không thể đầu thai thì đã sao?

Ngay lúc ta đang tính toán xem làm thế nào để lấy mạng công chúa, thì Tống Húc đột nhiên mở miệng.

“Điện hạ, hôm nay là ngày đại hỷ của đôi ta, vẫn nên tránh chuyện huyết sát thì hơn.”

Sắc mặt công chúa chợt dịu đi.

Nàng tựa người vào cửa xe, nheo mắt lười nhác: “Vậy chàng nói, nên xử trí thế nào?”

“Phụ mẫu của Vân Nương vốn là dân quê, chỉ cần đuổi họ về quê, vĩnh viễn không được bước vào kinh thành nữa là được.” Tống Húc nói, “Việc này, vi thần nguyện thay điện hạ phân ưu.”

“Được thôi, mau lên.” Công chúa buông rèm, không nhìn nữa.

Tống Húc xuống xe, bước đến trước mặt cha mẹ ta.

Vừa thấy hắn, cha mẹ ta như phát cuồng, nhào lên đánh tới tấp.

“Khi xưa là ngươi cầu khẩn chúng ta gả Vân Nhi cho ngươi! Vân Nhi gả cho ngươi, mấy năm qua phòng không gối chiếc, khổ sở đợi chờ, ngươi vừa hồi kinh, con bé liền chết! Đồ phụ bạc! Trả con gái lại cho chúng ta!”

Nắm đ.ấ.m như mưa rơi xuống n.g.ự.c Tống Húc, hắn chỉ cúi đầu lặng lẽ, không nói một lời.

05

Khi quen biết Tống Húc, ta vẫn còn là một tiểu cô nương nơi thôn dã.

Tống gia ở kinh thành, tuy chỉ là tiểu quan, không phải thế tộc quyền quý, nhưng thường thì... hạng dân quê như ta, họ vốn chẳng để vào mắt.

Tất nhiên, đó là “thường thì”.

Ta và Tống Húc gặp nhau giữa núi rừng.

Hắn đến du sơn ngoạn thủy, ta lên núi hái thuốc cho mẫu thân.

Hắn bất cẩn rơi xuống vách đá, bị thương nơi chân, đúng lúc được ta đi ngang qua cứu giúp.

Ta đắp thuốc cho hắn, lại còn đưa chiếc bánh nướng để hắn đỡ đói.

Chiếc bánh ấy... là khẩu phần cả ngày của ta.

Ta nhịn đói suốt một ngày, nhưng vẫn ngẩng đầu nói mình không thèm ăn.

Ta thừa nhận... là vì hắn quá tuấn tú.

Sau đó, ta cõng hắn xuống núi, đưa đến y quán rồi rời đi.

Tưởng rằng chỉ là gặp gỡ qua đường, nào ngờ chẳng bao lâu sau, hắn lại tự mình đến tận cửa cầu hôn.

Cha mẹ ta cho rằng đôi ta không môn đăng hộ đối, nên không dám gật đầu.

Hắn liền quỳ ngoài cửa, tay ôm lễ vật, một ngày một đêm không rời.

Cha mẹ ta sợ hắn xảy ra chuyện, vội vã chạy đến hỏi ý ta.

Hỏi ta... có nguyện ý gả hay không.
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 3



Ta thẹn thùng gật đầu, trong đầu chỉ toàn là gương mặt tuấn mỹ của hắn.

Cha mẹ ta đành thuận theo, gật đầu tác thành hôn sự.

Lúc mới thành thân, chúng ta ân ái mặn nồng, như keo sơn gắn bó.

Nhưng hạnh phúc chẳng dài lâu. Vài tháng sau, biên cương bùng nổ chiến sự, hắn bị triều đình chọn đi tòng quân.

Chuyến đi ấy, là ba năm biệt ly.

Ba năm sau, quân triều đình thắng trận khải hoàn, dân chúng hai bên đường nghênh đón như hội.

Tống Húc cưỡi ngựa giữa đoàn quân, phong thái hiên ngang, gió nổi mây dừng.

Ta đứng trong đám đông, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, lòng lo sợ... hắn liệu có còn nhớ đến ta?

Thế mà hắn chỉ liếc một cái, đã trông thấy ta.

Hắn nhảy xuống ngựa, chạy đến ôm chầm lấy ta.

Hắn nói, hắn đã lập đại công nơi sa trường, Thánh Thượng nhất định sẽ ban thưởng thăng quan.

Hắn nói sẽ xây nhà mới, rước cả cha mẹ ta vào kinh.

Hắn nói, muốn cho ta một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Hắn nói... sẽ cùng ta sống đến đầu bạc răng long.

Sau khoảnh khắc ngắn ngủi đoàn tụ, ta đứng tiễn hắn quay lại đội ngũ vào cung phục mệnh.

Đợi đêm xuống, hắn sẽ về, chúng ta sẽ lại đoàn viên.

Ta không ngờ, điều chờ đợi ta... là tin công chúa vừa mắt hắn, trước mặt Thánh Thượng xin chỉ hôn.

Hắn trấn an ta, nói rằng Hoàng Thượng chưa đáp ứng, hắn cũng đã từ chối công chúa trước mặt bao người.

Nhưng ta nhận ra, nét mặt hắn lộ vẻ lo âu khó giấu.

Cả đêm ấy, hắn trằn trọc thao thức, ôm chặt lấy ta, lặp đi lặp lại rằng, nhất định ta phải luôn ở bên hắn.

Ta cứ tưởng hắn vì quá nhớ ta, nên mới như vậy, chỉ cười mà gật đầu.

Đến hừng đông, hắn mới mệt mỏi thiếp đi.

Ta đắp chăn cho hắn, nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

Chắc là do chiến trường gian khổ, mới khiến hắn tâm thần bất ổn, giấc ngủ chẳng yên.

Ta muốn ra ngoài, tìm mua chút thuốc an thần cho hắn.

Nào ngờ... vừa bước chân ra phố, ta liền bị công chúa g.i.ế.c c.h.ế.t giữa đường.

06

Tống Húc cụp mắt, lặng lẽ đứng trước cổng Tống phủ, mặc cho cha mẹ ta đánh chửi hắn thậm tệ.

Cha mẹ ta đánh đến mệt, cuối cùng cũng thu tay lại, ngã ngồi trên đất mà gào khóc nức nở.

Tống Húc gọi người trong phủ ra, căn dặn bọn họ phải tiễn cha mẹ ta rời khỏi kinh thành thật chu đáo.

Hắn còn ghé tai một người trong số đó, thì thầm căn dặn điều gì, ta cố ghé sát lại nghe, nhưng không rõ lời.

Cha mẹ ta được đỡ lên xe ngựa, ta cũng vội vàng theo lên.

Ta ôm lấy cánh tay mẹ, muốn khóc, mà nước mắt lại chẳng thể rơi.

Ta nhớ mẹ ta biết bao, ta chỉ muốn được cùng họ trở về nhà...

Thế nhưng xe ngựa vừa đi được một đoạn, luồng lực lượng kỳ dị kia lại kéo giật lấy hồn phách ta.

Ta vùng vẫy trong tuyệt vọng, vẫn không thể kháng cự, bị kéo trở về bên cạnh Tống Húc.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ ta khuất dần nơi cuối con đường dài trong thành.

Ta bỗng nhớ lại những tháng ngày sống cùng cha mẹ nơi thôn quê.

Khi ấy tuy gia cảnh thanh bần, nhưng mỗi ngày đều đầy ắp tiếng cười.

Hễ trong nhà có đồ ngon, đều dành cho ta trước. Có quần áo mới, cũng mua cho ta đầu tiên.

Láng giềng ai nấy đều khuyên cha mẹ ta nên sinh thêm một đứa con trai, rằng có con trai mới có chỗ dựa về sau.

Nhưng cha mẹ ta luôn nói: “Có Vân Nhi là đủ rồi.”

Cha mẹ yêu thương ta đến vậy, nay mất đi ta, họ biết phải sống ra sao?

Nghĩ đến đây, lòng ta đau như cắt, nhưng hồn phách chẳng thể tuôn lệ, chỉ có thể gào lên thống thiết.

Vừa gào, vừa mắng:

“Đồ tồi! Sớm biết vậy, ta đã chẳng gả cho ngươi!”

“Không đúng! Ngay từ đầu ta không nên cứu ngươi, cứ để ngươi c.h.ế.t dưới chân vách đá cho rồi!”

Tống Húc không nghe thấy một lời nào.

Hắn chỉ trầm mặc đứng đó, ánh mắt dõi theo hướng cổng thành, trong đôi mắt phảng phất một nét m.ô.n.g lung khó tả.

07

Khi màn đêm buông xuống, Tống Húc đến công chúa phủ.

Công chúa khoác tay Tống Húc bước xuống xe ngựa, ta chẳng cam lòng, đành theo sát phía sau.

Phủ công chúa quả thật rộng lớn, gấp hơn mười lần Tống phủ.

Lầu son gác tía, vàng son rực rỡ, tráng lệ không gì sánh được.

Khó trách Tống Húc chẳng thể cưỡng lại được.

Nhưng đối diện tòa phủ đệ hoa lệ ấy, vẻ mặt Tống Húc lại chẳng có lấy nửa phần vui mừng.

“Thế nào? Trông chàng chẳng được vui vẻ gì cho lắm nhỉ?”

Công chúa chu môi hỏi hắn, dung nhan kiều diễm, khiến người khác nhìn vào cũng phải động lòng.

Tống Húc khẽ lắc đầu: “Điện hạ, vi thần mới hồi kinh ngày hôm qua, thân thể có phần mệt mỏi. Hơn nữa, giữa thần và điện hạ còn chưa có danh phận, sớm như vậy tiến phủ, e là không hợp lẽ.”

Công chúa cười, khoác c.h.ặ.t t.a.y hắn hơn: “Ây da, có gì mà không hợp. Ta đã bẩm với phụ hoàng về chuyện của chúng ta rồi, phụ hoàng thương ta, sớm mai thánh chỉ ban hôn sẽ đến thôi.”
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 4



Tim ta lạnh buốt trong khoảnh khắc.

Công chúa vừa g.i.ế.c ta xong, còn mang thủ cấp ta đến Tống phủ, làm gì có thời gian mà tâu trình với thánh thượng?

Trừ phi... chuyện này đã được sắp đặt từ hôm qua.

Thì ra, thánh thượng tuy không đồng ý công khai lời cầu hôn của công chúa, nhưng lại ngầm cho phép.

Hắn rõ ràng biết Tống Húc đã có thê thất.

Thì ra... cái c.h.ế.t của ta, là do thánh thượng ngầm dung túng.

Ta vẫn luôn cho rằng thánh thượng là một minh quân, nhưng một minh quân... sao có thể dung túng nữ nhi mình giữa phố thị g.i.ế.c người, cướp lấy phu quân của người khác?

Tống Húc à... vì một bậc quân vương như thế, ngươi đã chinh chiến ba năm khổ cực nơi sa trường.

Ta cứ nghĩ Tống Húc cũng sẽ thất vọng như ta, nào ngờ sắc mặt hắn chẳng mấy kinh ngạc.

Chỉ có nắm tay bên hông siết lại, trắng bệch cả khớp ngón tay.

08

Đêm xuống, Tống Húc ở lại khách phòng trong phủ công chúa.

Ta vốn tưởng đêm nay bọn họ sẽ hợp phòng, liền đặc biệt tránh đi, bay lên mái nhà trốn.

Xem ra... công chúa cũng không phải người chẳng màng quy củ.

Ngọn đèn trong phòng Tống Húc vẫn sáng mãi không tắt. Ta từ mái nhà lượn xuống, định xem hắn đang làm gì.

Vừa tới bên cửa sổ, Tống Húc đã ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía ta.

Ta giật mình, đứng khựng tại chỗ.

Hắn nhìn chăm chú vào gương mặt ta, thật lâu, thật lâu.

Rồi hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, lẩm bẩm một mình: “Đêm nay, trăng tròn thật.”

Thì ra... hắn đang ngắm trăng.

Trước khi hắn ra chiến trường, ta và hắn từng hứa — mỗi đêm đều cùng nhau ngắm trăng.

Dù xa cách vạn dặm, nhưng trăng mà ta và hắn nhìn, vẫn là một vầng trăng.

Nghĩ đến đây, lòng ta khẽ rộn lên niềm vui nho nhỏ.

Nỗi nhớ như cũng được ánh trăng dịu dàng kia làm vơi đi vài phần.

Những ngày tháng đó, ta từng mong mỏi biết bao, chỉ mong sau ngày đoàn tụ, lại được cùng hắn sóng vai ngắm trăng như xưa.

Chẳng ngờ được... lần ngắm trăng tiếp theo của chúng ta, không còn là cách biệt nghìn dặm, mà là âm dương hai ngả.

“Vân Nhi, nàng nói xem... công chúa có đẹp không?”

Tống Húc bỗng mở miệng tự nói một mình.

Làm ta giật nảy mình.

Ta tức đến giậm chân: “Yên ổn chẳng được sao? Nhắc đến nàng ta làm gì? Ngươi thật sự thích nàng ta đến thế sao? Dù nàng ta g.i.ế.c ta, ngươi vẫn thích?”

Tống Húc không trả lời.

Phải rồi... hắn không nghe thấy.

Ta chỉ có thể một mình tức tối, chẳng có ai để trút giận.

Làm quỷ... thật sự là một chuyện mệt mỏi.

“Vân Nhi, nàng có thích dung mạo của công chúa không?” Tống Húc lại hỏi tiếp.

Ta đảo tròng mắt một vòng.

Huynh à, nàng ta g.i.ế.c ta rồi đấy! Dù có xinh đẹp đến đâu, ta cũng chẳng thể thích nổi nàng ta đâu.

Nhưng không thể phủ nhận... công chúa quả thật đẹp đến kinh tâm động phách.

Nếu ta cũng xinh đẹp như nàng ta, thì lúc này, liệu Tống Húc có vì ta mà đau lòng đôi chút?

Ta thở dài: “Gương mặt ấy, nữ tử khắp thiên hạ ai mà không mê? Nhưng tâm địa nàng ta quá độc, ngươi cũng nên đề phòng. Nhỡ một ngày nàng chán ghét ngươi, hoặc lại để mắt đến người khác, chẳng lẽ cũng sẽ ra tay g.i.ế.c ngươi ư?”

Nói đến đây, ta lại bất giác lo lắng — nếu thật có ngày công chúa muốn g.i.ế.c Tống Húc... hắn biết làm sao?

Không ngờ, khi ta còn đang lo cho hắn, hắn lại khẽ bật cười.

Không phải chứ? Mới nghĩ đến sắc đẹp của công chúa thôi mà đã vui đến thế rồi?

“Không thèm để ý tới ngươi nữa!”

Ta gào lên một tiếng, giận dữ bay trở lại mái nhà.

Tống Húc bất ngờ trèo ra cửa sổ, bước về phía ta.

Ta hoảng hốt đến mức không dám nhúc nhích, đứng cứng đờ tại chỗ.

Là trùng hợp? Hay là... hắn thật sự thấy được ta?

Tống Húc vươn tay, khẽ khua trong hư không.

Vừa vặn, ngay đúng vị trí đỉnh đầu ta.

Ta hoảng đến ngây người.

Quỷ mà bị người dọa cho sợ, nếu để truyền ra ngoài, thì đúng là mất mặt tận hoàng tuyền.

Tống Húc nhếch môi khẽ cười, trong mắt đen thẳm như hồ nước sâu không đáy giữa đêm đông.

Hắn nghiêng người sát lại gần, dùng âm thanh chỉ mình ta nghe được, thấp giọng nói:

“Vân Nhi, ta sẽ tặng nàng dung mạo của công chúa — nàng thấy thế nào?”

09

Ta trừng lớn mắt: “Ngươi nhìn thấy ta…”

Lời còn chưa dứt, bỗng từ viện bên vang lên một tiếng thét chói tai, cắt ngang câu nói của ta.

Viện ấy, là nơi công chúa đang ở.

Sắc mặt Tống Húc lập tức biến đổi, vội vàng lao về phía đó.

Trên đường, hắn thẳng thừng xuyên qua thân thể ta.

Ta sững sờ một thoáng, rồi cũng xoay người đuổi theo.

Vừa bước vào viện, cảnh tượng trước mắt khiến ta c.h.ế.t sững.

Công chúa mặc áo ngủ, tóc tai rối bời, ngồi co ro giữa sân, toàn thân run lẩy bẩy.

Xung quanh nàng, một đám người lố nhố vây kín, từng bước ép sát.

Đám người ấy, ai nấy quần áo rách nát, thân thể đầy thương tích, có kẻ mất nửa cánh tay, treo lủng lẳng trong không trung…

Khoan đã — bọn họ không phải người!

Là quỷ!
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 5



Trước kia ta còn thắc mắc sao làm quỷ rồi mà chẳng gặp đồng loại, giờ thì một lần gặp cả đàn.

Lũ quỷ kia nhe răng trợn mắt, bao vây công chúa như muốn đòi mạng.

Hiển nhiên công chúa thấy được bọn chúng, sợ đến co người lại, ôm đầu run rẩy.

Chỉ có Tống Húc là vẫn rất bình thản.

Hắn đi về phía nàng, mà lũ quỷ khi hắn lướt qua lại lập tức dừng bước, không dám tiến lên thêm.

Tống Húc ngồi xuống, đỡ công chúa dậy: “Điện hạ, sao vậy?”

Công chúa run lẩy bẩy: “Có… có quỷ! Chàng không thấy sao?!”

Tống Húc ngẩng đầu nhìn quanh, rồi khẽ lắc đầu: “Điện hạ, nơi này chỉ có ta và người.”

Lần này đến lượt ta ngẩn người.

Vừa rồi hắn còn nói những lời kỳ quái, cứ như đang nói với ta, ta còn tưởng hắn nhìn thấy ta rồi.

Nếu hắn thấy được ta, lẽ nào lại không thấy cả bầy quỷ trong viện?

Hay… thực ra hắn không thấy gì cả, chỉ là vừa lúc lẩm bẩm, vô tình nhìn về phía ta?

Nhưng nếu thế, tại sao đám quỷ kia lại né tránh hắn?

Đang lúc ta chưa hiểu ra, công chúa đã hỏi thay ta.

“Sao đám quỷ đó lại sợ chàng?”

“Sợ ta sao?”

Tống Húc cau mày trầm ngâm một lúc, rồi như sực nhớ ra điều gì, lấy từ thắt lưng ra một chiếc túi gấm màu đỏ.

“Chẳng lẽ là do cái túi gấm này?”

“Đây là gì?” Công chúa hỏi.

Tống Húc đáp: “Lúc còn ở biên cương hành quân, mỗi đêm ta thường gặp ác mộng. Một đạo sĩ Tây Vực nói với ta, vùng đó sát khí quá nặng, oan hồn binh sĩ không tiêu tan, nên ta mới bị quỷ quấy nhiễu trong mộng.

Ta bỏ ra một số bạc lớn nhờ hắn giúp đỡ, hắn đưa ta túi gấm này, nói có thể bảo ta không bị quỷ hồn quấy phá.”

Ta sững sờ.

Thì ra ở nơi biên ải, Tống Húc từng bị ác mộng dày vò đến vậy… Mà trong thư nhà, hắn chưa từng hé lộ một lời.

Hóa ra mấy năm ấy, hắn cũng sống khổ sở thế sao?

Đang lúc lòng ta chùng xuống vì xót xa, công chúa đã vươn tay giật lấy túi gấm trong tay hắn.

“Thứ tốt như vậy, để ta dùng đi.”

“Điện hạ đã muốn, thì cứ lấy. Mọi thứ của vi thần, đều là của điện hạ.”

Tống Húc cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh.

Hảo hán tử… quả nhiên thương nam nhân là dễ xui xẻo.

“Nhưng mà,” Tống Húc ngẩng đầu nhìn quanh, “phủ công chúa là nơi phong thủy cực tốt trong kinh, sao lại có quỷ quấy rối?”

Công chúa hừ lạnh: “Chắc là đám tiện dân kia! Chết rồi cũng chẳng để yên! Ngày mai ta sẽ gọi thuật sĩ đến trừ sạch!”

Tống Húc khẽ thở dài: “Chỉ e một đêm dài, cái túi gấm nhỏ này không trụ nổi đến mai.”

Công chúa luống cuống: “Vậy phải làm sao?”

“Ta từng theo thuật sĩ Tây Vực học được vài thuật trừ tà, chi bằng để ta thử xem, có thể giải ưu cho điện hạ.”

Tống Húc à… ngươi đánh trận xong, còn tích được kỹ năng phụ à?

Được công chúa đồng ý, Tống Húc tiễn nàng về phòng, rồi sai người lấy giấy bút, ngồi giữa sân vẽ bùa.

Ta tò mò bay lại xem, chỉ thấy đường nét loằng ngoằng phức tạp, thoạt nhìn cũng ra dáng đạo pháp.

Chẳng lẽ hắn thật sự có bản lĩnh?

Thế thì ta… có bị hắn “trừ” luôn không?

Ta vội giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn: “Nè, đừng có mà trừ nhầm ta đấy nhé!”

Tống Húc chẳng đoái hoài, chăm chú vẽ bùa.

Không lâu sau, hắn giơ tấm bùa lên, miệng lầm rầm niệm chú.

Công chúa thì co người trong phòng, tay siết chặt túi gấm, hồi hộp nhìn ra ngoài.

“Phá!”

Một tiếng quát lớn vang lên, ta thấy một luồng sáng xanh nhạt cuốn về phía công chúa, bao phủ quanh thân nàng.

Đám quỷ đưa mắt nhìn nhau, không có động tĩnh gì.

Cái quỷ gì thế — chẳng có con ma nào bị trừ cả! Quả nhiên là nửa mùa.

Đang lúc ta khinh bỉ, công chúa lại reo lên đầy vui sướng.

“Biến hết rồi! Biến hết rồi! Tốt quá rồi!”

Tống Húc quay đầu mỉm cười với nàng: “Vi thần đã trừ sạch lũ quỷ, điện hạ có thể yên tâm.”

“Tốt, tốt! Đêm nay chàng cứ ngồi trông trước cửa phòng ta, nếu còn con quỷ nào tới, chàng hãy trừ hết cho ta!”

“Dạ.”

Tống Húc ngoan ngoãn ngồi ngay cửa phòng.

Hai người qua lại một câu, khiến ta nghe mà ngẩn người.

Bởi vì — đám quỷ ấy vẫn còn nguyên trong sân, đứng đó nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả.

10

“Cô nương, cô cũng bị công chúa sát hại sao?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ta.

Ta giật mình quay lại — là một cô nương dung nhan thanh tú, sắc mặt tái nhợt nhưng nét mày vẫn rất dịu dàng.

Ta gật đầu: “Ta bị công chúa giết. Cô cũng vậy sao?”

Cô nương ấy thở dài: “Chúng ta đều như thế.”

Lũ quỷ xung quanh nghe thấy chúng ta trò chuyện, cũng lục tục xúm lại, người một câu, kẻ một tiếng, bắt đầu oán thán.

“Hôm đó ta tránh không kịp xe ngựa của công chúa, nàng ta liền g.i.ế.c ta ngay giữa phố!”

“Ta còn thảm hơn, chỉ vì mặc một chiếc áo màu vàng, công chúa liền ra lệnh đ.â.m chết, nói là màu đó xấu mắt!”
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 6



“Hỡi ôi, ta chỉ mua cho con gái mình một xâu kẹo hồ lô, vậy mà công chúa g.i.ế.c cả ta lẫn con bé, chỉ vì hồi nhỏ nàng bị Hoàng thượng cấm ăn kẹo hồ lô!”

“……”

Nghe đến đây, ta đã hiểu rõ.

Thì ra, những cô nương xinh đẹp, những người qua đường vô tội, cả những phụ mẫu mang con nhỏ… đều là oan hồn c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của công chúa.

Trong mắt công chúa, chúng ta chỉ là đám dân đen hèn mọn. Nhưng chúng ta… đều là người từng sống một cách nghiêm túc, trân quý từng ngày.

Thế mà ngay cả quyền được sống, nàng cũng nhẫn tâm tước đoạt.

Quyền thế — đúng là thứ kỳ quái. Khiến người ta mê mẩn theo đuổi, cũng khiến người ta trở nên tàn độc, còn hơn cả quỷ dữ.

“Các người tụ lại nơi đây, là để đòi mạng công chúa sao?” Ta hỏi cô nương.

“Nếu thật sự có thể đòi mạng, tất nhiên là tốt.” Cô mỉm cười nhạt nhòa. “Chỉ là… nếu quỷ sát người, thì vĩnh viễn không thể đầu thai. Chúng ta chỉ muốn hù dọa nàng ta một phen, cũng là để tự đòi lại công đạo.”

Ta không hiểu: “Nhưng xem bộ dạng công chúa, dường như trước nay chưa từng thấy quỷ. Sao hôm nay các người lại chọn hiện thân hù dọa nàng?”

“Chúng ta đã ở đây rất lâu rồi.” Cô nương nói, “Chỉ là từ trước đến nay, trên người công chúa có một kết giới trừ tà, chúng ta không thể đến gần, nàng ta cũng không thấy được chúng ta.

Cho đến tối nay, từ lúc nàng đưa người kia về phủ, kết giới ấy mới bị phá. Lúc đó nàng ta mới thấy được chúng ta, sợ đến mất hồn mất vía. Mãi đến khi người kia dán bùa lên người nàng ta, kết giới mới được khôi phục lại.”

Ta cúi đầu, lặng lẽ trầm ngâm.

Người kia mà cô nói — rõ ràng là Tống Húc.

Chẳng lẽ là Tống Húc cố ý khiến kết giới của công chúa mất đi hiệu lực?

Tấm bùa hắn vẽ, rõ ràng chỉ có tác dụng khôi phục kết giới, nhưng tại sao hắn lại lừa công chúa rằng đã “trừ hết lũ quỷ”?

Ta nhìn về phía cửa phòng.

Tống Húc đang ngồi ngay ngắn trên tấm nệm lụa thêu, mắt khép hờ, như thể thật sự chẳng thấy gì cả giữa viện đầy âm hồn.

“Còn hắn thì sao? Các người có thể đến gần hắn không?” Ta chỉ tay về phía Tống Húc.

Cô gái lắc đầu: “Trên người hắn cũng có kết giới trừ tà, nhưng không phải từ túi gấm hắn đưa cho công chúa.”

Tốt lắm. Quả nhiên, Tống Húc đã nói dối công chúa.

Rốt cuộc… hắn đang mưu tính điều gì?

Ta ngồi thụp xuống trước mặt hắn, giơ tay vẫy vẫy qua mắt hắn.

Tống Húc mở mắt, nhưng không nhìn ta.

Ta quyết định thử hắn một phen.

“Này, Tống Húc, đừng giả bộ nữa, ta biết ngươi thấy được ta.”

Tống Húc chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, chẳng hề phản ứng.

“Ngươi mà còn không trả lời, ta sẽ kể chuyện ngươi lăn từ vách núi xuống cho đám quỷ này nghe đấy!”

Tống Húc vẫn làm ngơ.

“Tống Húc! Ta giận rồi đó! Ta sẽ hóa thành lệ quỷ, g.i.ế.c cả ngươi lẫn công chúa cho hả giận!”

Ta giơ móng vuốt ra dọa nạt.

Tống Húc… lại nhắm mắt.

Và bắt đầu ngáy.

“——Tống!Húc!!!!!!”

11

Để thử Tống Húc, ta ở bên hắn cả đêm, lớn tiếng gào thét đủ kiểu.

Hắn ngủ say như chết.

Ta rút ra kết luận: đêm qua Tống Húc nói chuyện với ta chỉ là trùng hợp, hắn hoàn toàn không thấy được ta.

Ta còn phát hiện, mình có chỗ không giống các quỷ hồn khác.

Những hồn ma kia đều không thể lại gần công chúa và Tống Húc, còn ta chẳng hề hấn gì, thậm chí có thể xuyên qua thân thể cả hai người bọn họ.

Hơn nữa, các quỷ khác đều có thể lang thang nơi khác trong phủ hoặc ngoài thành.

Còn ta, chỉ cần rời khỏi Tống Húc một đoạn, liền bị một luồng sức mạnh vô hình kéo giật trở về bên cạnh hắn.

Lẽ nào… hồn phách ta cũng đã bị người động tay động chân?

Đến ban ngày, linh lực của đám quỷ yếu đi, từng kẻ một chui vào các góc tối để nghỉ ngơi.

Chỉ còn ta, bị ép lòng vòng quanh Tống Húc trong phạm vi vài trượng, chẳng khác gì một con ch.ó bị xích vào cột.

Không thể đi xa, ta đành tự mình tiến vào phòng công chúa.

Ta muốn tận mắt xem, rốt cuộc Tống Húc đối với công chúa là thái độ gì.

Không xem còn đỡ, vừa xem suýt nữa ta tức đến hồn bay phách tán.

Tống Húc vừa sáng sớm đã tỉnh, lập tức đến bên giường công chúa, chăm chăm nhìn nàng chằm chằm.

đ* h** s*c!

Đến tận giờ Tỵ, công chúa mới mơ màng tỉnh giấc.

Vừa nhìn thấy Tống Húc, nàng ngây người một thoáng, rồi rạng rỡ nở nụ cười dịu dàng: “Chàng canh ta cả đêm sao?”

Tống Húc cũng mỉm cười: “Phải. May mắn đêm qua không có tà vật nào đến quấy nhiễu điện hạ.”

Ta trừng mắt trợn mày.

Hắn ngủ gật chẳng được bao lâu đã ngáy như sấm, vậy mà còn dám mở miệng nói mình “canh suốt đêm”.

Trước đây sao ta không phát hiện ra hắn giỏi ăn nói như thế?

Chỉ tiếc, công chúa không biết điều ấy.

Nàng cảm động đến rưng rưng, đôi mắt đẹp như sắp tuôn trào dòng suối trong.

Nếu không phải nàng từng g.i.ế.c ta, có khi ta thật sự sẽ tin nàng là người đẹp tâm lương.

Người đời ai cũng biết, nhìn người chỉ bằng nhan sắc là không phải. Nhưng rồi ai cũng sa vào dung mạo.

Giống như ta không thể cưỡng lại Tống Húc, Tống Húc cũng không cưỡng lại được công chúa.
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 7



Hai người liếc mắt đưa tình một hồi, công chúa đột nhiên khẽ đỡ trán.

“Tống Húc, không hiểu sao ta thấy rất mệt, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.”

Tống Húc lo lắng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Điện hạ thấy không khỏe, chi bằng mời Thái y trong cung đến xem?”

Công chúa gật đầu: “Cũng được. Phụ hoàng mà biết ta khó chịu, nhất định sẽ đau lòng lắm.”

Ai ai trong thiên hạ đều biết công chúa được hoàng đế sủng ái. Nhưng trước nay ta không thể tưởng tượng nổi, cái sự “sủng ái” ấy lại bao gồm cả việc dung túng nàng tàn sát dân lành.

Giữa trưa, Thái y đến, bắt mạch hồi lâu cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói công chúa bị kinh sợ, cần uống thuốc an thần, tĩnh dưỡng trên giường.

Sau khi Thái y rời đi, công chúa cùng Tống Húc dùng bữa trưa, rồi lại lên giường nghỉ ngơi.

Tống Húc tự tay sắc thuốc, đút nàng uống, dịu dàng dỗ nàng vào giấc.

Nhìn vẻ ngoan ngoãn của hắn, ta thở dài.

“Thần linh ơi… nếu thật sự có kiếp sau, xin hãy để ta đầu thai làm công chúa.”

Không biết có phải ảo giác hay không, ta thấy thân hình Tống Húc khẽ khựng lại.

Chẳng bao lâu sau, công chúa chìm vào giấc ngủ, Tống Húc đứng dậy đến bàn thư án.

Một mông… ngồi xuống ngay trên đầu ta.

“Nè! Không thấy có người à!”

Ta làu bàu, giận dỗi lết sang bên cạnh, ngồi cạnh hắn.

Tống Húc lấy từ tay áo ra một cuốn sách, lật xem.

Ta ghé mắt nhìn — ủa? Chính là cuốn thoại bản ta đang đọc dở trước khi chết!

Khi còn sống, ta thích nhất là đọc thoại bản.

Sau khi thành thân, Tống Húc thường cùng ta dạo phố mua sách mới.

Sau khi hắn nhập ngũ, mỗi khi nhớ hắn, ta lại lấy thoại bản ra đọc.

Đắm chìm trong câu chuyện, ta có thể tạm quên đi nỗi nhớ hắn.

Hôm hắn về, ta còn kể với hắn về cuốn thoại bản mới mua.

Tiếc là… ta mới chỉ đọc đến một nửa, đã bị giết.

Không ngờ, Tống Húc lại mang cuốn sách ấy đến phủ công chúa.

Hay lắm, ta c.h.ế.t rồi, hắn không đốt cho ta, lại giấu đi mà đọc một mình!

Ta tức giận giáng ba cú đ.ấ.m lên người hắn.

Tống Húc lật sách ra, giữa trang còn kẹp chiếc lá cây mà ta dùng làm đánh dấu.

Hắn lặng lẽ nhìn chiếc lá hồi lâu, rồi rút nó ra.

Ta cứ tưởng hắn sẽ lật về trang đầu, nào ngờ… lại mở đúng trang có chiếc lá.

Ta vui như mở hội, hớn hở tựa đầu lên vai hắn, cùng đọc sách.

Hắn chầm chậm lật từng trang, ánh hoàng hôn rơi xuống những ngón tay thon dài của hắn…

Tựa như những tháng ngày ta còn sống, yên bình và ấm áp.

12

Cả một ngày dài, ngoài lúc ăn uống và uống thuốc, công chúa đều chìm trong giấc ngủ mê man.

Nhờ phúc của nàng, ta được ngồi đọc thoại bản suốt một ngày.

Sáng sớm hôm sau, phủ công chúa tiếp nhận một đạo thánh chỉ.

Nói rằng hoàng thượng thương xót thân thể công chúa yếu nhược, tạm thời lùi lại hôn kỳ.

Còn đặc biệt hạ chỉ để Tống Húc hồi phủ, chờ đến khi công chúa bình phục, mới tiếp tục nghị hôn.

Vừa hay tin, công chúa liền như phát cuồng, nhất quyết đòi vào cung gặp phụ hoàng, sống c.h.ế.t không chịu để Tống Húc rời đi.

Tống Húc kiên nhẫn ở bên khuyên nhủ, dỗ dành nàng nghe theo lời phụ hoàng.

Công chúa càng thêm tức giận: “Chàng thì biết gì! Phụ hoàng sủng ái ta nhất, chỉ cần ta mở miệng, người nhất định sẽ đồng ý!”

Tống Húc thở dài, bưng bát thuốc tới: “Điện hạ, thuốc nguội mất rồi. Điện hạ nên uống thuốc trước, rồi hãy tính đến việc thánh thượng ban hôn.”

Nào ngờ, công chúa bỗng giật lấy bát thuốc ném thẳng vào Tống Húc.

Hắn không kịp tránh, bát thuốc sánh trúng ngay mặt.

Nước thuốc màu xanh đen chảy dọc theo gương mặt tuấn tú, một vết cắt mảnh nơi gò má rỉ ra tia m.á.u đỏ tươi.

Đó chính là gương mặt mà ta từng yêu thích nhất!

Ta giận đến sôi máu, chỉ tay vào công chúa: “Này! Ngươi làm gì thế hả? Hắn cũng là vì tốt cho ngươi, cớ sao lại ra tay đánh người!”

Nhưng công chúa không nghe thấy lời ta.

Nàng chỉ lạnh mặt trừng mắt nhìn Tống Húc, không hề có lấy một chút áy náy.

Khoảnh khắc đó, ta chợt nhận ra — có lẽ công chúa chưa bao giờ thật sự thích Tống Húc.

Nàng chỉ là thấy hắn đẹp, muốn giữ làm của riêng, nhưng bị hắn từ chối trước mặt bao người, khiến thể diện bị tổn thương.

Mà thể diện — lại là thứ mà kẻ quyền quý coi trọng hơn cả mạng người.

Chính vì bị từ chối, nàng mới quyết tâm bằng mọi giá chiếm được hắn.

Bỗng dưng, ta bắt đầu lo lắng cho nửa đời còn lại của Tống Húc.

Có một thê tử như vậy, cuộc sống hắn nhất định chẳng thể an lành.

Tống Húc lại không nổi giận, chỉ lặng lẽ lau mặt, nói: “Làm phiền điện hạ buồn bực, là lỗi của vi thần. Thuốc đã đổ mất, vi thần sẽ đi sắc lại một bát khác.”

Ta không nhịn được bật cười khinh bỉ.

Nam nhân mềm yếu như thế, ta lo lắng cho hắn làm gì?

Ai ngờ, câu nói tiếp theo của công chúa khiến ta nghẹn cứng trong lòng.

“Ta biết rồi! Nhất định là ả tiện nhân Vân Nương giở trò! Ta vừa g.i.ế.c ả, phủ liền sinh quỷ! Ta phải sai người đến g.i.ế.c cha mẹ ả!”

Ta lập tức bật dậy: “Phủ ngươi có quỷ, là do chính ngươi ác nghiệp chồng chất! Liên quan gì đến ta! Ngươi dựa vào đâu mà g.i.ế.c cha mẹ ta?!”
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 8



Nhưng công chúa không nghe được lời ta.

Nàng thật sự gọi thị vệ đến, ra lệnh đi sát hại cha mẹ ta.

Ta hoảng loạn, vội nắm lấy tay áo Tống Húc: “Tống Húc! Ngươi mau khuyên nàng ta đi!”

Ta biết hắn không nghe được ta nói, nhưng hôm qua hắn từng đứng ra ngăn công chúa, hôm nay... nhất định cũng sẽ bảo vệ cha mẹ ta, ta đã tin như thế.

Nhưng — trên gương mặt Tống Húc, không hề gợn một tia cảm xúc.

Hắn bình thản nói: “Chỉ cần điện hạ vui vẻ, thì đám dân đen ấy... muốn g.i.ế.c thì cứ giết.”

Ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Tốt lắm, tốt lắm.

Hôm qua ngươi bảo vệ cha mẹ ta — là giả.

Nói ta khổ sở, nguyện lấy dung mạo công chúa tặng ta — cũng là giả.

Tống Húc, ta thề, ta sẽ hóa thành lệ quỷ... g.i.ế.c cả ngươi và công chúa!

Ý niệm đó vừa sinh, cả hồn phách ta liền nóng ran.

Ta biết — đây chính là dấu hiệu của việc hóa thành lệ quỷ.

Không sao cả. Không thể đầu thai... cũng chẳng sao cả.

Cuộc đời này tuy ngắn ngủi, nhưng được làm con gái của cha mẹ, đã là kiếp sống tốt đẹp nhất.

Ta đang chuẩn bị động thủ với công chúa, thì đột nhiên, Tống Húc giơ tay phẩy nhẹ trước mắt ta.

Trong khoảnh khắc ấy — ta mất đi tri giác.

13

Khi tỉnh lại, ta không rõ đã mê man bao lâu.

Tống Húc đang ngồi trong tiền sảnh của phủ công chúa, còn ta thì nằm rạp dưới đất bên cạnh hắn.

Ta từ từ ngồi dậy, đầu óc mơ hồ hỗn loạn.

Đã xảy ra chuyện gì?

Ta nhớ rõ công chúa nói muốn g.i.ế.c cha mẹ ta, còn Tống Húc cũng không đứng ra ngăn cản.

Ta tức đến cực điểm, định hóa thành lệ quỷ để g.i.ế.c cả hai người họ.

Vậy mà ngay khoảnh khắc trước khi ta hoàn toàn hóa quỷ... lại ngất đi.

Quỷ cũng có thể ngất xỉu sao?

Ta đưa tay sờ đầu, tay lại xuyên thẳng qua.

Ta chỉ là một luồng hồn phách, đã chẳng còn thân thể, lấy đâu ra đầu để mà đau?

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Công chúa khoác tay một nam nhân trung niên, vẻ mặt uy nghi, bước vào trong sảnh.

Ta còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo người ấy, thì Tống Húc đã lập tức quỳ xuống vô cùng trôi chảy.

“Vi thần tham kiến Thánh thượng.”

Thì ra… chính là vị hoàng đế trong truyền thuyết.

Sao người lại đích thân đến phủ công chúa? Lẽ nào… ta đã bất tỉnh lâu đến thế?

Còn cha mẹ ta thì sao? Có bị hại rồi không?

Mang theo vô vàn nghi vấn, ta tạm thời đè nén sát ý, muốn xem rõ tình hình trước đã.

Hoàng đế ngồi vào chủ vị nơi tiền sảnh, công chúa ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng tựa vào tay người.

“Phụ hoàng,” công chúa nũng nịu nói, “thân thể nữ nhi đã khá hơn nhiều rồi. Xin người hãy thành toàn hôn sự này cho nữ nhi.”

Nàng vừa nói vừa rưng rưng, khóe mắt ngập nước, dịu dàng đáng thương.

Hoàng đế trầm mặt: “Con nhất định phải lấy hắn làm phò mã?”

Công chúa khóc lóc nức nở: “Phụ hoàng, nữ nhi thật lòng thích Tống Húc. Người xem, phủ con bị quỷ quấy nhiễu, cũng là do Tống Húc đứng ra giải quyết. Con bị kinh sợ, cũng là hắn tận tâm chăm sóc.”

“Việc hắn làm được,” hoàng đế lạnh nhạt nói, “thuật sĩ dưới trướng trẫm cũng làm được.”

Thuật sĩ? Thì ra hoàng đế dưới tay còn có người tinh thông đạo pháp?

Cũng đúng, kết giới trừ tà trên người công chúa vốn dĩ không thể tự sinh ra — tất có cao nhân giúp đỡ.

Nhưng nếu vậy, cớ sao hoàng đế không sai thuật sĩ tới phủ trừ sạch đám quỷ, mà phải để công chúa luôn mang theo kết giới?

Nghĩ đến đây, ta lập tức hiểu rõ.

Bởi vì công chúa g.i.ế.c người như ngóe, oan hồn trong phủ căn bản g.i.ế.c không xuể. Chỉ có thiết lập kết giới trừ tà mới là phương pháp vẹn toàn.

Chỉ là, có thể làm việc cho hoàng đế, thì thuật sĩ ấy hẳn phải cực kỳ cao tay.

Mà nếu đã cao tay, kết giới sao lại có thể bị phá?

Ta không nhịn được mà nhìn về phía Tống Húc.

Lẽ nào — là do hắn?

Khi hoàng đế và công chúa giằng co, Tống Húc vẫn cúi đầu im lặng, vẻ mặt trấn định không biểu lộ điều gì.

Cuối cùng, hoàng đế cũng không chống đỡ nổi sự nũng nịu của công chúa, để lại thánh chỉ ban hôn.

Tống Húc cùng công chúa quỳ xuống tạ ơn, trên mặt vẫn là vẻ bình lặng như nước giếng thu.

Nhưng ta lại bất chợt nhớ đến cái đêm năm ấy, hắn quỳ trước cửa nhà ta cầu hôn.

Khi ấy, hắn nhịn đói suốt một ngày một đêm, quỳ gối không rời.

Khi cha mẹ ta cuối cùng đồng ý, hắn mừng rỡ đến mức bật dậy, nhưng vì đói lả mà ngất lăn, ngã sõng soài như chó cắn đất.

Dù bộ dạng lúc ấy vô cùng nhếch nhác, nhưng ta lại chưa từng thấy vui đến thế.

Tống Húc à… đến khi ngươi ngã xuống, cũng vẫn là dáng vẻ đẹp nhất trong mắt ta.

Người tốt như vậy, cuối cùng đã thuộc về ta.

Chỉ tiếc — thời gian ta có được ngươi, thật ngắn ngủi làm sao.

Công chúa đón thánh chỉ, vui vẻ nhìn về phía Tống Húc.

Tống Húc khẽ mỉm cười, nhưng ta nhận ra — nụ cười ấy không hề mang theo chút vui mừng, thậm chí còn thoáng một nét u sầu.
 
Phu Quân Của Ta Là Bí Thuật Sư
Chương 9



Tống Húc là người cực kỳ tự tin. Từ lúc thành thân đến nay, nét mặt đầy lo lắng như vậy, ta chỉ thấy qua hai lần.

Lần thứ nhất — là khi hắn biết mình bị gọi đi tòng quân.

Lần thứ hai — là đêm hắn từ hoàng cung trở về, sau buổi vào triều bẩm báo công trạng.

14

Hôn kỳ của Tống Húc và công chúa được định vào ba ngày sau.

Trong ba ngày ấy, phủ công chúa tấp nập hẳn lên, toàn là người do hoàng đế phái đến để giúp chuẩn bị hôn lễ.

Thân thể công chúa tuy đã có chuyển biến tốt, nhưng vẫn thường mỏi mệt, uể oải.

Chỉ là, thân là công chúa, mọi sự đều có kẻ hầu người hạ lo liệu, nàng chỉ việc chuyên tâm nghỉ ngơi, dưỡng thần.

Công chúa ngủ, Tống Húc thì ngồi bên giường, đọc thoại bản.

Nhưng ta thì chẳng còn tâm trí mà đọc.

Bởi đến giờ ta vẫn không biết cha mẹ mình ra sao.

Hai ngày nay, ta từng thử tích tụ oán khí, mong hóa thành lệ quỷ để báo thù, nhưng không hiểu sao, oán khí vừa tụ lại liền tản ra, chẳng thể kết thành hình.

Xem ra ta quả thật vô dụng — không thể bảo vệ bản thân, cũng chẳng thể bảo vệ cha mẹ.

Ngay cả làm quỷ, cũng không thể trả mối hận này.

Ta cả ngày chỉ biết than thở, còn Tống Húc thì sống rất thong dong.

Thoại bản hắn chỉ đọc được mấy trang là chán, rồi liền rời khỏi viện công chúa, thảnh thơi đi dạo trong phủ.

Ta không muốn ở lại một mình với công chúa, đành bay lơ lửng phía trên đầu Tống Húc, như con diều theo gió mà theo hắn khắp nơi.

Một vòng đi dạo ấy, khiến ta được mở mang tầm mắt.

Ta vốn chỉ là con gái nhà quê, nhưng hôn lễ với Tống Húc trước kia, quy mô cũng không thua kém gì tiểu thư nhà quan ở kinh thành.

Khi ấy ta đã cảm thấy mãn nguyện — cưới được lang quân tuấn tú, lại sẵn sàng vì ta mà tiêu tốn bạc tiền.

Thế nhưng giờ nhìn đến việc chuẩn bị hôn sự trong phủ công chúa, mới hiểu thế nào là “tiểu phù không bằng đại phù”.

Cả phủ công chúa lúc này, tráng lệ tựa tàng bảo các. Ngay cả dải lụa đỏ treo dưới mái hiên cũng được thêu chỉ vàng lấp lánh.

Ta nhìn đến ngẩn ngơ không chớp mắt.

Bao nhiêu của cải như vậy, nếu có thể chia một phần cho những bá tánh nghèo đói trong thôn, thì biết mấy người được cứu...

Đang bay lơ đãng theo Tống Húc, ta bỗng nhìn thấy một người khả nghi.

Kẻ đó mặc áo dài xám, tay cầm một vật dài, men theo chân tường lặng lẽ tiến về phía viện công chúa.

Người trong phủ quá đông, Tống Húc không phát hiện được gì.

Nhưng ta ở trên cao, thấy rõ từng cử động.

Vật trong tay hắn, chính là một thanh kiếm gỗ khắc bát quái trận pháp!

Toàn thân ta chấn động — lập tức nhớ tới lời hoàng đế từng nói: hắn có thuật sĩ dưới trướng.

Lẽ nào… kẻ này chính là thuật sĩ phụ trách thiết lập kết giới trừ tà cho công chúa?

Không ổn rồi! Nhìn khí thế của hắn, pháp lực chắc hẳn cao cường. Nếu việc quỷ loạn trong phủ là do Tống Húc gây nên, ắt hẳn hắn sẽ phát hiện!

Không kịp nghĩ nhiều, ta vội đuổi theo.

Viện công chúa ngày thường ít người qua lại, thuật sĩ dễ dàng vào được trong phòng.

Hắn đến trước giường công chúa, giơ kiếm gỗ lên, nhắm mắt, lẩm nhẩm chú ngữ.

Chẳng bao lâu, ánh sáng xanh bao phủ quanh thân công chúa.

Chính là kết giới mà đêm ấy Tống Húc từng tạo cho nàng.

Thuật sĩ mở mắt, nhìn chằm chằm vào công chúa, thần sắc đại biến.

Hắn lập tức tiến lên, lay nàng tỉnh dậy.

Công chúa lim dim mở mắt, thấy người đến liền nhíu mày.

“Sao ngươi lại vào đây? Tống Húc đâu?”

Thuật sĩ lập tức quỳ sụp xuống: “Điện hạ! Thần phụng thánh chỉ vào phủ điều tra vụ quỷ loạn. Khẩn thỉnh điện hạ lập tức tránh xa Tống Húc, kết giới hắn bố trí cho người… kỳ thực—”

“Đủ rồi!” Công chúa không kiên nhẫn cắt lời, “Ngươi pháp thuật không bằng người ta, khiến kết giới mất hiệu lực, bản cung suýt mất mạng dưới tay ác quỷ. Không truy tội ngươi đã là khoan dung, lại còn dám vu oan Tống Húc? Nếu không có hắn, bản cung sớm đã c.h.ế.t rồi!”

Thuật sĩ sốt ruột: “Điện hạ! Vừa rồi vi thần đã tra xét kỹ lưỡng khắp phủ, Tống Húc hắn—”

Còn chưa nói hết lời, một luồng hắc khí đột nhiên từ ngoài cửa sổ lao vào, nhanh như chớp chui thẳng vào cơ thể thuật sĩ.

Hắn lập tức cứng đờ như bị điểm huyệt.

Ngay sau đó, như kẻ trúng tà, hắn hét lên quái dị, giơ kiếm gỗ lao thẳng về phía công chúa!

Công chúa thét lên, vừa bò vừa lăn trốn về cuối giường.

Thuật sĩ leo lên giường, miệng không ngừng gào rú:

“Ta phải g.i.ế.c ngươi! Giết ngươi!”

Thanh kiếm trong tay hắn sắp đ.â.m vào n.g.ự.c công chúa, thì Tống Húc bất ngờ lao vào.

Hắn kết ấn, xoay tay tung một chưởng đánh mạnh vào thuật sĩ.

Thuật sĩ hộc ra một ngụm huyết đen, mềm nhũn lăn xuống giường, hơi thở đứt đoạn.

Luồng hắc khí chui khỏi thân thể hắn, thoắt cái bay mất qua cửa sổ.

Tống Húc không đuổi theo.

Hắn chỉ vội vàng chạy tới, kiểm tra gương mặt bê bết m.á.u của công chúa.

“Điện hạ, người không sao chứ?”

Công chúa toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể thuật sĩ dưới đất: “Hắn… hắn muốn g.i.ế.c ta… có người muốn g.i.ế.c ta…”

Tống Húc nắm tay công chúa, dịu giọng trấn an: “Không sao rồi, điện hạ. Hắn đã c.h.ế.t rồi.”

Công chúa lao vào lòng Tống Húc, khóc đến lê hoa đái vũ.
 
Back
Top Bottom