Ngôn Tình Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
113,274
0
36
AP1GczMZrF_F-E--q3jCvOgjf_9ErE6Lfn55l3b8oKTzLa9g825XnBMQLuh9ljfSVcAA5c95qXTwsvqcLv5MfLCg3ee7HcMEgCpWiADnvM-EMsadGXeWKXMOeh_C3IYRO930_KRSeiHjb026awGX1Fs7g55a=w238-h322-s-no-gm

Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Tác giả: Thích Quyển Lại Lại
Thể loại: Ngôn Tình, Lịch Sử, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ngày ấy, phu quân mang về nhà một cô nương.

Dung mạo nàng ta tầm thường, không thể nào so được với vẻ đẹp của ta, vậy mà ta chẳng hề tức giận.

Lý do rất đơn giản: Con người vẫn cần phải sống.



Phu nhân nàng vì sao lại như thế?

Một phu nhân giả đứng đắn, xinh đẹp, đối đầu với chàng thị vệ mặt lạnh, ngây thơ.

Đây là một câu chuyện ngọt ngào, sủng ái, với nhân vật nữ chính sở hữu “bàn tay vàng”, dùng tài ăn nói để đấu lại những kẻ ngu ngốc. Cuối cùng, nàng ôm được mỹ nam về, một cái kết viên mãn.​
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 1


Ta thực sự cạn lời. Vừa nãy đang chơi xích đu trong vườn hoa, sơ ý không giữ chặt tay, thế là ngã một cú đau điếng.

Tuy nói ta là danh môn khuê nữ hạng nhất hạng nhì kinh thành này, dù xuyên không tới đây đã 18 năm, nhưng ta luôn giữ gìn thể diện rất tốt. Thế mà ngã một cách thảm hại như vậy, ta thấy khó chịu vô cùng.

Điều khó chịu hơn là, sau cú ngã đó, trong đầu ta bỗng xuất hiện những ký ức không thuộc về mình.

Ta phát hiện ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết mang tên "Phúc Hắc Tướng Quân Yêu Ta", và càng bất ngờ hơn, ta lại là pháo hôi nguyên phối của vị tướng quân đó.

Phụ thân ta là Trấn Quốc công, mẫu thân là Trưởng công chúa, cô cô là Quý phi đương triều, biểu ca là một trong những người có khả năng tranh giành ngôi vị hoàng đế cao nhất, hai ca ca cũng hô mưa gọi gió.

Ngay cả bản thân ta, tuy trong lòng có nhiều toan tính nhưng bề ngoài vẫn là chuẩn mực của một quý nữ hàng đầu Đại Ngụy.

Việc gả cho Tề Túc là kết quả của sự suy tính kỹ lưỡng từ cả gia đình ta.

Thứ nhất, Tề gia và gia đình ta là thế giao. Thứ hai, Tề gia hiện giờ sa sút, có thể làm giảm bớt sự đề phòng của Thánh thượng đối với gia đình ta, hơn nữa cũng không ai dám bắt nạt ta. Thứ ba, tên Tề Túc này là một tướng tài, tương lai hứa hẹn.

Nhưng ngàn tính vạn tính, không ngờ Tề Túc bề ngoài cung kính với ta, thực chất lại đang cùng nữ chính Nguyễn Kiều Kiều chơi trò tình nhân trong quân doanh.

Trong nguyên tác, Nguyễn Kiều Kiều xuất thân không rõ, nhưng lại có tài y thuật xuất chúng. Nàng giả trai vào quân doanh, bắt đầu những tháng ngày ngọt ngào với vị tướng quân phúc hắc. Cuối cùng, nàng vô tình phát hiện ra sự thật rằng tướng quân đã có vợ.

Không những không xấu hổ, nàng còn cảm thấy tự hào, coi mình và Tề Túc là điển hình của tình yêu bất chấp quyền lực. Thế là, nàng sai một tên tiểu l**m cẩu võ công cao cường đến giết ta.

Tên tiểu l**m cẩu đó phát hiện ta gây bất lợi cho "tỷ tỷ" của hắn, liền cắt cổ ta. Sau đó, Nguyễn Kiều Kiều tìm được cha ruột của mình, và cha nàng ta dùng âm mưu quỷ kế soán vị thành công.

Cả gia đình ta, cuối cùng đều bị đuổi cùng giết tận.

OMG, ta có tài đức gì mà lại gặp phải chuyện này? Ta chỉ là một mỹ nữ muốn ăn no chờ chết mà thôi.



“Đại tẩu làm sao vậy?” Tiểu muội của Tề Túc, Tề Man, hỏi.

Nói thật, Tề Túc tuy chẳng ra gì, nhưng đệ muội của hắn lại vô cùng kính trọng ta.

Ta giả vờ xoa ngực, làm ra vẻ yếu đuối như Tây Thi ôm tim: “A Man đừng lo, ta chỉ bỗng nhiên tim đập nhanh thôi.”

“Cứ nghĩ đến A Túc, ta lại lo lắng khôn xiết.” Thực ra ta đang lo không biết hắn bao giờ mới chết sớm cho khuất mắt.

Tề Man vô cùng cảm động. Người đại tẩu này của nàng, xuất thân tốt, dung mạo đẹp, tính tình cũng tốt, lại còn yêu thương huynh trưởng nàng đến vậy.

Mẫu thân của Tề Túc hiển nhiên cũng bị diễn xuất thần sầu của ta làm cho mủi lòng, bà ngừng tay thêu thùa: “Tịnh nhi nếu không khỏe, nên về nghỉ sớm đi con.”

Mấy ngày trước sau cú ngã đó, ta đã ngay lập tức về tố cáo với phụ thân. Phụ thân ta điều tra, phát hiện Tề Túc quả thật đã lén lút giấu một cô nương trong quân doanh.

Nhớ lại những gì ta đã mô tả, phụ thân đặc biệt dặn dò ta trong thời gian này phải diễn kịch thật tốt, cứ vờ như mọi chuyện vẫn bình thường là được.

“Mẫu thân lo cho con, được ở bên mẫu thân là con cam tâm tình nguyện.” Ngón tay ta thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã thêu xong một đóa hoa lộng lẫy. “Phu quân sắp trở về rồi, lòng con vui mừng khôn tả.”

Tề mẫu cảm động nói: “Đúng vậy, Túc nhi có thể bình an trở về, cũng nhờ con ngày ngày lễ Phật cầu kinh.”

Nàng con dâu này của bà, cả kinh thành này tìm không ra người thứ hai xứng đáng hơn. Ngay cả khi đi uống trà với các phu nhân quyền quý, con dâu bà cũng được mọi người khen ngợi hết lời.

Dù phủ Tề gia không còn danh vọng như xưa, nhưng nói về con dâu, thì không ai có thể sánh bằng.

“Chỉ cần phu quân có thể bình an trở về, Tịnh nhi không còn mong cầu gì hơn.” Ta thầm nghĩ, không biết khi Tề Túc đưa nữ chính về, mẹ chồng và em chồng ta sẽ có sắc mặt thế nào.

Tề mẫu gật đầu, rồi quay sang đứa nữ nhi vụng về, đang thêu thùa lung tung, bà than vãn: “Đại tẩu con là người giỏi nhất kinh thành này, con phải học hỏi nàng ấy nhiều vào.”

Bị trách mắng, Tề Man không hề giận. Nàng nghiêng đầu, thấy đại tẩu tuy ăn mặc đơn giản nhưng dung mạo lại thanh nhã lạ thường. Hàng mi khẽ chớp, đôi mắt nàng hiền dịu như nước. Cùng với vài sợi tóc mai hơi rối, trông nàng vừa thanh cao lại vừa phóng khoáng.

Đại ca nàng thật có phúc khi cưới được một mỹ nhân như vậy. Từ trước đến giờ, nàng chưa từng gặp ai đẹp bằng đại tẩu.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 2


Ngày tháng trôi qua thật mau. Mỗi ngày ta thong thả đọc sách, thêu thùa, rồi cùng em chồng và cha mẹ chồng chuyện trò, vun đắp tình cảm. Chẳng mấy chốc, đã đến gần ngày Tề Túc trở về.

Lần này hắn lập đại công chống giặc ngoại xâm, coi như đã thoát khỏi những ngày tháng khổ cực trong quân.

Cả nhà Tề phủ vui mừng khôn xiết, suýt bật khóc.

Ta cũng làm ra vẻ mặt vui mừng tột độ, rồi đề xuất với cha mẹ chồng: “A Túc lần đầu lập được công lớn như vậy, lòng con rất mừng.”

“Bệ hạ ắt sẽ luận công ban thưởng, vì thế con muốn nhân cơ hội tốt này tổ chức một yến tiệc, một là để đón gió tẩy trần cho A Túc, hai là để cùng bà con họ hàng chúc mừng.”

Nói thật, ta trăm phần trăm không muốn gánh vác chuyện phiền phức như tổ chức yến tiệc. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tề Túc sẽ mang Nguyễn Kiều Kiều về, ta lại có thêm vạn phần động lực.

Khi cưới ta, Tề Túc đã phải chấp nhận gia quy của nhà ta: nam nhân không được nạp thiếp khi chưa đến 40 tuổi và chưa có con nối dõi. Quy tắc này Tề gia cũng đã đích thân đồng ý.

Nếu để họ hàng Tề gia cùng các gia đình quyền quý biết rằng, người vợ tào khang như ta đang vất vả lo liệu yến tiệc đón chồng, mà Tề Túc lại dẫn về một nữ nhân đang mang thai, thì không biết sắc mặt họ sẽ khó coi đến mức nào.

Muốn không đi vào vết xe đổ, trở thành đối thủ của đôi cẩu nam nữ này, ta phải ra tay trước, làm cho thanh danh của họ thối nát.

Cha mẹ chồng ta hiển nhiên rất tâm đắc với đề nghị này, hết lời tán thưởng.

“A Túc chỉ còn vài ngày nữa là về, một mình con lo liệu mọi việc trong phủ e là không xuể,” ta liếc nhìn Tề Man đang ngồi bên cạnh.

“Tiểu muội cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi. Mẫu thân để tiểu muội giúp con một tay nhé.” Ta đoán chắc Tề mẫu sẽ không từ chối, vì đây là cơ hội vàng để rèn luyện nữ nhi.

Quả nhiên, Tề mẫu mừng rỡ đáp: “Con nghĩ thật chu đáo. Ta sao có thể không đồng ý.” Nụ cười hạnh phúc trên mặt bà không thể giấu được.

Tề Man cũng đứng dậy, ôm lấy tay ta: “Đại tẩu lúc nào cũng nghĩ cho muội. Muội nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Nàng không phải đứa trẻ ngốc nghếch. Nàng biết rằng, tuy bề ngoài là công việc phiền phức, nhưng yến tiệc thành công sẽ mang lại cho nàng danh tiếng và kinh nghiệm. Đại tẩu dụng tâm như vậy, nàng sao lại không hiểu.

Ta bình thản gật đầu.

Ta nghĩ, khi Tề Man vất vả lo liệu yến tiệc, mà ca ca nàng lại mang nữ chính về phá đám, không biết trong sách có còn cảnh nàng và Nguyễn Kiều Kiều hòa thuận nữa không.

Với tính cách của cô em chồng này, ta đoán có khi nàng sẽ ngay tại chỗ lột da Nguyễn Kiều Kiều. Cảnh tượng đó, thật không dám tưởng tượng.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 3


Sau mấy ngày bận rộn cùng Tề Man, cuối cùng cũng đến ngày Tề Túc hồi phủ.

Ta vẫn đang chỉ huy ở bếp sau thì nha hoàn nghe tin vội vàng chạy đến, thì thầm vào tai ta: “Phu nhân, tướng quân đã về rồi, còn dẫn theo một nữ tử đang mang thai. Giờ tiền sảnh đã loạn cả lên.”

“Biết rồi.” Ta cố tình dặn dò, bảo nàng tiếp tục theo dõi tình hình bên ngoài.

Sau đó, ta như chẳng có chuyện gì, thong thả tiếp đón xong xuôi các nha hoàn, bà tử rồi mới mang gương mặt tươi cười ra tiền sảnh.

Tề Man đang rất tức giận. Đại tẩu giao việc tiếp khách ở tiền sảnh cho nàng, còn mình thì lo liệu hậu viện, rõ ràng là muốn tạo tiếng tốt cho nàng. Nàng rất biết ơn.

Nào ngờ, đại tẩu còn đang bận rộn ở hậu viện, thì ca ca nàng lại cưỡi ngựa cao đầu, mang về một nữ nhân bụng mang dạ chửa.

Công sức mấy ngày nay nàng dốc lòng chuẩn bị yến tiệc tẩy trần đều đổ sông đổ biển. Đáng lẽ nàng có thể có được tiếng hiền thục, vậy mà giờ đây, tất cả đều trở thành công cốc.

Nàng lạnh lùng nhìn Nguyễn Kiều Kiều, chỉ thấy nàng ta tuy dung mạo tầm thường, nhưng toát ra một vẻ giả tạo, lẳng lơ.

“Mẫu thân, chuyện gì vậy ạ?” Chưa kịp vào đến sảnh tiếp khách, ta đã nghe thấy tiếng ồn ào. Mẹ chồng ta chặn ta lại ở ngoài sân.

Dù trong lòng biết rõ tiền sảnh đang hỗn loạn, ta vẫn tỏ vẻ lo lắng: “Chẳng lẽ A Túc có chuyện gì ạ?”

Gương mặt ta lộ vẻ sốt ruột, như sắp khóc đến nơi: “Chàng có bị thương không ạ?”

Tề mẫu thấy ta lo lắng như vậy, trong lòng không khỏi oán trách nhi tử mình.

Tịnh nhi là một cô nương tốt biết bao, bà không hiểu sao con bà lại thích một con hồ ly tinh chẳng có gì bằng con dâu mình.

Ta thấy vẻ mặt áy náy của bà, trong lòng đắc ý. Trong truyện, sau khi biết Tề Túc mang nữ nhân có thai về, ta đã làm ầm ĩ lên, đòi về nhà mẹ đẻ. Điều đó khiến Tề mẫu tức đến phát bệnh, suýt mất mạng, rồi lại được Nguyễn Kiều Kiều cứu.

Nàng ta trở thành người đại diện cho sự tốt bụng, cao thượng, còn ta thì thành con dâu độc ác, không biết điều, ép mẹ chồng mình.

Ta không hiểu, thực sự không thể hiểu nổi. Họ làm chuyện xấu, mà cuối cùng ta lại thành người chịu oan ức.

Nhưng giờ thì không thể nào. Kể cả mẹ chồng có tức đến phát bệnh, thì đó cũng là chuyện của nam nữ chính.

“Không phải, không phải,” Tề mẫu nhất thời không biết giải thích với ta thế nào.

Nhưng phụ thân Trấn Quốc công của ta, đang ngồi trong sảnh, lại nhìn thấy ta bị chặn ở ngoài sân.

“Ôn Tịnh, con còn đứng ngoài cửa làm gì!” Ánh mắt ông đầy phẫn nộ và uy nghiêm, diễn xuất cực kỳ tốt. “Chẳng lẽ con muốn làm người hồ đồ?”

Bình thường phụ thân ta rất thương con, nhưng ở bên ngoài, ông luôn tỏ ra là người cực kỳ coi trọng gia phong.

Vì thế, cả kinh thành đều biết, Trấn Quốc công phủ chúng ta là một gia đình lễ giáo nghiêm khắc.

“Phụ thân, hôm nay là ngày vui mà người lại…” Ta vẫn giả vờ không biết chuyện, cười hòa nhã với ông.

Mắt ta đảo qua, thấy Tề Túc đang quỳ trước mặt ông, còn Nguyễn Kiều Kiều thì đứng bên cạnh. “Đây là ai?”

Ồ rô, không thể nào, đôi cẩu nam nữ này sắp bị trừng phạt rồi sao?
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 4


"Phu quân?" ta khẽ hỏi, giọng nói hơi run rẩy, "Vị cô nương đây là..."

Ta tự thấy vẻ ôn nhu và yếu ớt của mình diễn xuất thật đúng lúc. Haha, xem ngươi giải thích thế nào, đồ tra nam!

Tề Túc cúi đầu càng thấp, dường như không dám nhìn thẳng vào ta.

"A Tịnh, ta xin lỗi nàng." Hắn thấy thê tử của mình mọi thứ đều tốt, nhưng lại luôn cảm thấy nàng đối với hắn như gần như xa, như có như không.

Cho đến khi vô tình phát hiện ra thân phận nữ nhi của Kiều Kiều trong quân doanh, hắn mới cảm thấy cuộc sống vốn dĩ bình lặng bỗng có thêm màu sắc, rồi mọi chuyện cứ thế diễn biến thành thế này.

Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn vị phu nhân mà nàng ta đã nghe danh từ lâu, rồi lại nhịn không được cúi xuống.

Đó là một vẻ đẹp khiến nàng ta cảm thấy xấu hổ. Chỉ vài món trang sức điểm xuyết, một vài sợi tóc mai buông lơi bên tai, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, cùng ánh mắt hơi rũ xuống, đã đủ tạo nên một vẻ đẹp khiến người ta xót xa.

Ấy vậy mà một mỹ nhân như thế, lúc này lại ôm chặt ngực, khuôn mặt trắng như trăng rằm đầy vẻ yếu ớt, đau khổ nhìn Tề Túc.

"Phu quân... những lời chàng nói là thật sao?" Thân thể ta run rẩy, dường như không thể đứng vững.

"Cô nương này mang cốt nhục của phu quân?" Ta ép Tề Túc phải ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mặt hoàn mỹ nhất, mắt ngấn lệ nhưng cố kìm không khóc thành tiếng.

Tề Man đứng bên cạnh không thể chịu nổi nữa. Đây chính là đại tẩu của nàng!

Mới thành thân chưa được hai tháng, ca ca đã vào quân doanh. Đại tẩu ở nhà hiếu thuận cha mẹ, lo liệu mọi việc, vậy mà giờ lại bị đối xử như thế này.

Nàng không tài nào hiểu được, đại tẩu có điểm nào thua kém con hồ ly tinh này chứ. Nàng vội tiến lên đỡ ta, an ủi: "Đại tẩu đừng lo, ca ca nhất định có nỗi khổ tâm."

Khổ tâm gì mà khổ tâm? Chơi trò tình nhân trong quân rồi làm người ta mang thai cũng có thể gọi là khổ tâm sao?

Trong lòng ta tuy đang mắng mỏ, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ như đang vô cùng mong chờ Tề Túc giải thích.

Ôi, không biết hắn sẽ giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói đứa bé trong bụng Nguyễn Kiều Kiều là con của một tướng sĩ dưới trướng hắn? Thật hồi hộp, không biết bọn họ sẽ nói gì.

Tề phụ, Tề mẫu nghe vậy, cũng đầy mong chờ nhìn con trai mình, mong hắn nói ra điều gì đó để giải quyết tình thế khó xử này.

Nguyễn Kiều Kiều lại ôm chặt lấy cánh tay hắn, ánh mắt đầy vẻ đáng thương.

Mọi thứ của nàng đều không thể so với vị phu nhân này. Dù có chút ghen tị, nhưng hôm nay nàng chỉ có thể dựa vào Tề Túc.



Tề Túc làm sao có thể thoải mái được.

Hắn và phu nhân thành hôn chưa đầy một năm, thời gian ở bên nhau cũng chỉ vỏn vẹn hai tháng, nhưng vị phu nhân này của hắn quả thật hoàn hảo, không có chỗ nào để chê.

"Là của ta." Cuối cùng hắn vẫn phải nghiến răng thốt ra ba chữ đó.

Cả sảnh đang ồn ào bỗng chốc im lặng như tờ.

Ta cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, mắt đỏ hoe, rồi trực tiếp nhắm mắt lại.

Lúc này không ngất, thì còn đợi đến bao giờ!

Nha hoàn Nghe Thư nhanh nhảu vô cùng, lập tức bật khóc: "Phu nhân! Phu nhân!"

Nàng ấy còn ra vẻ can đảm hơn cả nam nữ chính, tiếp tục la lớn: "Tướng quân, phu nhân nhà ta từ khi gả vào Tề gia, có chỗ nào chưa phải với mọi người không? Mà ngươi lại nỡ đối xử với nàng như vậy!"

Đang nhắm mắt, ta không khỏi thầm khen nàng.

Phụ thân Trấn Quốc công của ta cũng tiếp lời: "Hay lắm! Ta cứ ngỡ hai nhà là thế gia, không màng Tề gia môn hộ sa sút, vẫn gả nữ nhi duy nhất của ta cho các ngươi.

"Ngờ đâu, Tề gia lại đối xử với con bé thế này. Nó bụng còn chưa có gì, thì ngươi đã tơ tưởng bên ngoài, còn cả gan đưa kẻ bụng mang dạ chửa về nhà. Thật là vô liêm sỉ!"

Những vị khách đang có mặt cũng gật đầu đồng tình, đều cho rằng Tề gia thật không ra gì.

"Phu nhân nhà ta từ nhỏ đã yếu ớt, giờ bị các người chọc tức đến ngất đi, vậy phải làm sao đây!" Văn Thư tiếp tục khóc lóc.

Phụ thân gọi Văn Thư lấy chăn bế ta lên. Ông tức giận hất đổ một cái bàn bên cạnh, rồi quay sang Tề Túc nói: "Nếu ở lại đây, nữ nhi ta còn không biết sẽ bị các ngươi làm hại thế nào. Dù sao mới thành thân chưa được bao lâu, hai nhà chúng ta nên đường ai nấy đi!"

Tề mẫu nghe vậy, tức đến nghẹn, cũng "bang" một tiếng, ngất xỉu.

Phụ thân ta không quay đầu lại, sải bước đi thẳng ra cửa chính.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 5


Khi vừa về tới Trấn Quốc công phủ, mẫu thân đã vừa khóc vừa kéo tay ta.

Bà trách cứ phụ thân: “Trước đây thiếp đã nói, Tề gia môn hộ thấp, bảo chàng đừng gả Tịnh nhi qua đó chịu khổ, giờ thì hay rồi.”

Ta nắm tay bà, trấn an: “Mẫu thân, nữ nhi không khổ sở.” Trừng trị đôi cẩu nam nữ kia thì làm sao có thể không vui được chứ.

Mẫu thân là muội muội ruột của Hoàng đế, nên tính cách có phần kiều diễm. Bà sụt sịt mũi, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Cái Tề gia đó thật là ‘tốt’ quá! Nương sẽ vào cung, bảo cữu cữu con hạ chỉ cho hai đứa hòa ly!”

“Phu nhân, phu nhân!” Phụ thân vội giữ bà lại, “Lúc này là thời điểm quan trọng của Nhị hoàng tử, đừng nên gây thêm chuyện.”

Nhị hoàng tử là biểu ca của ta, đang được trọng dụng.

Hoàng đế cữu cữu ta ngày càng yếu, tuy tin tưởng giao trọng trách cho biểu ca, nhưng trong lòng vẫn luôn đề phòng.

Nghe vậy, ta cũng lắc đầu: “Lời phụ thân nói rất đúng.”

“Mẫu thân đừng lo, giờ chúng ta vẫn đang chiếm lý.” Ta vỗ vỗ tay bà.

Phụ thân trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mở lời: “Con nói, nữ tử Tề Túc mang về hôm nay, là nữ nhi thất lạc bấy lâu của Hiền vương?”

Ta gật đầu.

Mẫu thân kinh ngạc: “Còn có chuyện này sao? Ta sớm đã biết lão tam là kẻ phong lưu, không ngờ lại để huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài.”

Hiền vương là ca ca cùng cha khác mẹ của mẫu thân. Vì tính tình phong lưu, chỉ thích thi thư, nên Hoàng đế cữu cữu chưa bao giờ nghi ngờ người đệ đệ này, thậm chí còn cho phép hắn lập phủ ngay tại kinh thành.

“Quả nhiên là chuột sinh ra biết đào hang, trách không được sinh ra loại nữ nhi như vậy!” Mẫu thân vẫn còn bất bình.

Phụ thân tiếp lời: “Ta đã biết. À phải rồi, Tịnh nhi, cha đã tìm cho con mấy tên hộ vệ có công phu cao cường.”

Phụ thân vẫn còn nhớ chuyện ta từng kể về việc bị tên tiểu l**m cẩu kia cắt cổ.

Ông vỗ tay, từ phía sau phòng khách bước ra mấy bóng người cao lớn.



Ta nhìn những người trước mặt, trong lòng cảm thán: quả nhiên phụ thân vẫn là phụ thân.

Những nam nhân này, chỉ nhìn khí chất đã thấy là cao thủ, không chỉ vậy, bọn họ còn vô cùng anh tuấn.

Đây là có ý gì? Muốn ta nuôi tình nhân ư?

Ta quay đầu nhìn phụ thân, ông vẫn điềm nhiên như không.

“Tịnh nhi cứ chọn đi.” Mẫu thân ta uống trà mà tay run rẩy, khẽ ho một tiếng.

Mẫu thân à, người là Trưởng công chúa, sao lại đồng tình với những ý định này của phụ thân chứ.

Thấy ta còn ngẩn người, mẫu thân nói thêm: “Ta thấy mấy người này đều rất tốt, nếu Tịnh nhi thích, có thể giữ lại hết.” Dù sao Tề Túc còn dám nuôi nhân tình, thì nữ nhi của bà chọn vài người thể trạng tốt cũng có sao đâu.

Ta trông giống người khao khát đến vậy sao? Mỹ nhân chỉ thích nhất sinh nhất thế nhất song nhân thôi mà!

Đang lúc ta ngượng ngùng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng vang.

“Sớm đã biết cha mẹ tự tìm hộ vệ cho Tịnh nhi, hôm nay con cũng mang về một người.” Vừa nghe là biết nhị ca, người đang nhậm chức trong cấm quân.

Đằng sau hắn là một thiếu niên, cao hơn hắn một chút. Mái tóc chỉ được búi đơn giản bằng một cây trâm gỗ, một vài sợi tóc mai buông lơi, ngũ quan sâu thẳm, lông mày đậm như được ai vẽ lên.

Y phục đơn giản là một bộ đồ tang màu đen, nhưng lại toát ra một vẻ lạnh lùng.

Ta sững sờ. Sao lại có người đẹp đến vậy?

Nếu không phải vết sẹo ở khóe mắt, ta e là mười tên Tề Túc cộng lại cũng không sánh bằng vẻ đẹp trước mắt này.

Phải biết rằng, ban đầu ta đồng ý hôn sự với Tề Túc phần lớn cũng vì hắn ta có tướng mạo không tồi.

“Hắn tên Trạch Ngọc, là cô nhi được một vị tiền bối của ta nhận nuôi. Vị tiền bối đó đã qua đời vài ngày trước, nên hắn đi theo ta,” ca ca giới thiệu. “Căn cốt và công phu đều tốt, cấm quân chúng ta không ai sánh bằng.”

Phụ thân nghe vậy liền gật đầu: “Công phu tốt là quan trọng nhất.” Ông không biết kẻ định giết nữ nhi mình võ công ra sao, nếu tìm được người giỏi nhất, ông cầu còn không được.

“Tịnh nhi thấy thế nào?” Phụ thân quay sang hỏi ta.

Ta bị vẻ đẹp đó làm cho ngẩn ngơ, phụ thân vừa gọi, ta liền ngơ ngác gật đầu: “Cực tốt, cực tốt.”

Thiếu niên tên Trạch Ngọc nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt hắn vừa lúc chạm phải ta. Trong khoảnh khắc đó, ta lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Đôi mắt hắn đen láy, không mang theo sự ôn nhu, lúc này lại như bừng sáng, lập tức quỳ xuống trước mặt ta: “Gặp qua phu nhân.”
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 6


Chuyện tiểu tướng quân Tề gia thành thân chưa đầy một năm đã mang theo một cô nương bụng mang dạ chửa hồi phủ nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.

Hầu hết các tiểu thư khuê các nghe đến danh Tề gia giờ đây đều tỏ vẻ khinh thường.

Mẹ chồng ta, sau một ngày hôn mê, tỉnh dậy vừa nghe tin đồn bên ngoài đã lại ngất đi.

Em chồng ta, Tề Man, thì ở nhà mắng mỏ khắp nơi, chỉ thiếu điều đem Nguyễn Kiều Kiều gói lại thành quả cầu rồi đá đi.

Cuối cùng, vì cảm thấy áy náy, nàng mặc một bộ đồ giản dị đến thăm ta.

Lúc đó, ta đang chán nản ngồi trước bàn xem tranh.

Trạch Ngọc bỗng gõ cửa, cung kính nói: “Phu nhân, cô nương Tề gia đã đến.”

Ta giật mình, vội vàng thoa chút phấn lên mặt, cất bức tranh đi, rồi ngồi trước bàn giả vờ yếu ớt như Tây Thi buồn bã.

Tề Man bước vào, đập vào mắt nàng là hình ảnh đại tẩu một mình ngồi đó, áo quần đơn giản, không trang điểm, má tái nhợt, đôi mắt vô hồn nhìn vào bình sứ trên bàn.

“Đại tẩu,” nàng khẽ gọi, không dám nói lớn.

Ta giả vờ như vừa tỉnh giấc, nhìn nàng rồi nở một nụ cười nhợt nhạt: “Tiểu muội đến rồi, khụ khụ.” Ta đưa tay ôm ngực, trông thật yếu ớt!

Tề Man hoảng hốt: “Cha đã dạy dỗ huynh trưởng rồi, đại tẩu đừng giận nữa.”

Chớ nói là đại rẩu nàng, nếu phu quân nàng cũng làm chuyện hoang đường như thế, nàng chắc chắn sẽ lôi cha mẹ đến nhà chồng làm ầm ĩ.

Theo lời cha nàng, Trấn Quốc công không vào cung xin chỉ hòa ly đã là nhân từ lắm rồi.

“Ta đương nhiên là giận.” Ta cúi mặt buồn bã, “Nhưng ta cũng không phải là người không thể dung thứ.”

Ta chỉ muốn chôn hai người họ chung một ngôi mộ thôi.

“Ý tẩu tẩu là sao?” Nàng có vẻ khó hiểu. "Chẳng lẽ đại tẩu yêu huynh trưởng đến si mê như vậy, mà lại chịu đựng?"

Nàng nghĩ ta yêu đến mức bị đánh đến biến dạng sao?



“Thân thể ta vốn không tốt, lúc trước thành thân, đã ủy khuất A Túc rất nhiều.” Ta dùng giọng điệu trà xanh nói, “Cho nên có chuyện như thế, ta cũng có một phần sai.”

Chủ yếu là ta không có ý định “thân mật” với người khác trước tuổi 18, lỡ mang thai thì với điều kiện y tế thời đó, ta sợ sẽ chết mất.

Vì vậy, lúc mới thành thân, ta luôn lấy cớ sức khỏe không tốt để trì hoãn chuyện động phòng. Chẳng ngờ, mới hai tháng sau, Tề Túc đã ra trận.

Tề Man vốn dĩ không muốn tin ca ca mình là kẻ vô sỉ, nên vừa nghe ta nói những lời bênh vực Tề Túc như vậy, sự cảm động trong mắt nàng càng rõ ràng hơn.

“Chỉ là, khụ khụ.” Ta giả vờ ho vài tiếng, cố gắng nói một cách khó nhọc, “Nàng ta nhìn bụng đã lớn như vậy, phu quân ở trong quân doanh….”

Sau đó, ta lấy khăn che mặt mà khóc, “Chuyện này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của phu quân.”

Ta nghĩ lời mình nói rất công tâm, ngầm ám chỉ rằng việc ca ca nàng lén lút giấu nữ nhân trong quân doanh là một tội lớn, nếu bị điều tra ra sẽ ảnh hưởng đến tương lai.

Nào ngờ, Tề Man bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, phẫn nộ nói: “Ta biết mà, ta biết ngay cái ả Kiều Kiều đó là đồ tiện nhân!”

“Đồ phá hoại gia phong!” Trong quân doanh ngoài kỹ nữ ra thì còn có loại nữ nhân nào nữa? Nếu để nàng ta vào cửa, tương lai nàng lấy chồng còn biết chọn người nào trong sạch.

Khăn tay trên mặt ta bỗng khựng lại.

Nàng ấy đang suy diễn cái gì vậy?

Không đợi ta mở lời, Tề Man đã giận dữ chạy ra ngoài, để lại một câu: “Tẩu tẩu yên tâm, muội nhất định sẽ đuổi con hồ ly tinh đó ra khỏi nhà!”
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 7


Ta cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Sau khi ẩn mình trong phòng một lúc lâu, Trạch Ngọc mới bước ra. "Cô nương Tề gia, hẳn là cho rằng phu nhân nói Nguyễn Kiều Kiều ở trong quân... làm chuyện đó."

Trạch Ngọc có một thân công phu xuất chúng, nên phụ thân ta đã sắp xếp hắn ở bên cạnh để bảo vệ ta. Hằng ngày, việc của hắn chỉ là che giấu bản thân cho tốt.

Lập tức, ta đã hiểu ra.

À, hóa ra lại có cách lý giải kỳ lạ như vậy. Ta thực sự không hề có ý đồ ly gián đâu nhé, là do Tề Man tự mình hiểu lầm thôi.

Thấy hắn ngượng ngùng khi nói ra từ ngữ ấy, ta bỗng nảy sinh ý định trêu chọc.

"Làm chuyện gì?" Ta giả vờ như không hiểu, tò mò hỏi, "Ngươi nói rõ xem."

Trạch Ngọc mặt lạnh thường ngày đỏ bừng lên. Phu nhân thân phận cao quý, lại có tính cách yếu đuối. Sao hắn có thể nói những lời đó làm ô uế tai nàng được.

Một lúc lâu sau, hắn vẫn không nói nên lời.

"Phu nhân thứ tội." Hắn quỳ một gối xuống đất tạ tội.

Tư thế cầu hôn này thật là tiêu chuẩn quá, ta nghĩ thầm. Trên mặt, ta vẫn giữ vẻ ôn nhu, thấu tình đạt lý.

"Vậy ta phạt ngươi đọc sách cho ta nghe vậy." Ta sờ vào chỗ vừa cất quyển sách, đưa cho hắn, "Ta mới đọc đến trang 13."

Trạch Ngọc thấy ta không truy hỏi nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy quyển sách, lật đến trang 13.

"Trịnh cô nương kéo góc áo Lưu hộ vệ, nói rằng..." Câu tiếp theo, hắn thực sự không thể đọc nổi, "Phu nhân."

Quyển sách này tên là "Xuân Khuê Đề", kể về chuyện của một tiểu thư nhà buôn với vị hộ vệ của mình. Văn phong vô cùng gợi cảm, trang 13 là lúc hai người sắp thổ lộ tâm tình, đang lúc tình ý nồng nàn.

Ta quay đầu mỉm cười: "Sao vậy?" Ta đoán chắc hắn sẽ không thể đọc tiếp được.

Mặt hắn càng đỏ hơn, thầm nghĩ đây đâu phải là sách tranh, những lời miêu tả này quá mức tr*n tr**. "Phu nhân lấy nhầm rồi."

Trạch Ngọc trông như sắp bốc khói đến nơi, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng trở nên mất tự nhiên.

Ta cười thầm trong lòng, nhưng cũng biết điểm dừng, vội vàng nói: “À, ta lấy nhầm thật rồi.”

Đưa cho hắn một quyển sách mới, ta hỏi: “Ngày thường, ngươi đều ẩn thân ở những đâu?”

Hắn đáp: “Trên cây ở sân phu nhân, trên mái nhà khuê phòng, hay trong vườn hoa… đều có ạ.” Hắn có rất nhiều chỗ để ẩn nấp, chỉ cần không để lộ hơi thở, rất ít người có thể phát hiện ra hắn.

“Vậy ngươi có thể nhìn thấy ta mọi lúc sao?” ta tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên, để đảm bảo an toàn cho phu nhân.” Hắn đáp rất nhanh.

“Thế nếu ta đi ngủ cởi y phục, hoặc tắm rửa thì sao?” Ta mặt không đổi sắc, “Ngươi cũng có thể thấy à?”

Trạch Ngọc lập tức lắc đầu: “Thuộc hạ không dám!” Hắn sao dám khinh nhờn phu nhân.

“Phu nhân là cành hoa cao quý, không phải kẻ hèn mọn như thuộc hạ có thể mơ ước.” Sợ ta không tin, hắn lại giải thích lần nữa.

Ta khúc khích cười, rất thích vẻ mặt lạnh lùng tuấn tú ban đầu của hắn bị phá vỡ.

Nhưng trong lòng hơi chút tức giận, bèn nói: “Vậy phạt ngươi buổi tối đọc sách cho ta nghe.”

Hắn có chút hoảng hốt, ngẩng đầu lên: “Phu nhân?”

“Ngươi đọc sách cho ta nghe vào buổi tối, để ta dễ ngủ.” Ta nói, “Dù sao ngươi cũng không có ý định bất chính gì với ta.”

Tuy hắn không có ý định đó, nhưng không có nghĩa là ta cũng không.

Tề Túc hiển nhiên là không thể nương tựa cả đời. Nhưng hiện tại, Trấn Quốc công phủ cần phải giữ thái độ khiêm nhường, không thể vì chuyện hôn sự của ta mà gây thêm rắc rối, càng không thể đánh đổi ngôi vị của biểu ca ta.

Vì vậy, ta vẫn phải quay về Tề gia, và nhẫn nhịn cho đến khi biểu ca ta nắm được quyền lực.

Nhưng sống một cuộc sống yên ấm với Tề Túc thì ta tuyệt đối không cam lòng.

Trạch Ngọc võ công cao, có thể bảo vệ ta. Dung mạo lại xuất chúng, có thể khiến ta vui vẻ. Tề Túc dám làm việc mờ ám, cớ gì ta không dám đáp trả.

Trạch Ngọc hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng ta. Nghe xong lời ta nói, khuôn mặt vốn đã đỏ của hắn lại càng đỏ hơn, nhưng vẫn dứt khoát gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”

Kể từ ngày đó, ta luôn được nghe giọng nói trầm khàn của hắn ru vào giấc ngủ.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 8


Sau khi Tề Man về phủ làm loạn một trận, mười mấy ngày sau, gã phu quân tiện nghi của ta, Tề Túc, đã đến tận cửa.

Phụ thân ta đương nhiên không muốn gặp mặt, nhưng hắn đoán chừng ta còn chút tình cảm với hắn.

Sáng sớm, hắn đã đứng ở ngoài tiểu viện của ta.

Vì Trấn Quốc công phủ và Tề phủ vẫn chưa chính thức trở mặt, nên trên danh nghĩa hắn vẫn là con rể trong nhà, không ai ngăn cản hắn.

Dựa vào hình tượng hiền thê lương mẫu, ta bảo Văn Thư mời hắn vào, còn đưa cho hắn một tấm chăn mỏng.

“Phu quân, trời lạnh rồi.” Ta v**t v* bình nước nóng trong tay, ôn nhu nói.

Tề Túc vừa bước vào, thấy phu nhân của mình sắc mặt tiều tụy, thân hình gầy gò, trong lòng không khỏi áy náy, giọng nói cũng dịu dàng hơn mấy phần: “Phu nhân.”

Vốn dĩ cũng phải về Tề phủ, ta không muốn làm khó hắn nữa, tránh để hắn nghĩ ta lòng dạ hẹp hòi.

“A Túc đến đón thiếp, thiếp rất vui.” Ta rũ mi cười.

“Phu nhân không giận sao?” hắn hỏi.

Giận chứ, giận đến mức chỉ muốn chôn hai người các ngươi chung một ngôi mộ thôi, ngươi nói có giận không?

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt ta vẫn bày ra vẻ đau thương, cố tỏ ra kiên cường.

“Giận thì vẫn giận.” Nói không giận thì rõ ràng là giả dối.

“Nhưng thiếp cũng biết, mọi chuyện phát triển đến nước này, đều không phải ý của A Túc.” Chỉ là ý của hai người các ngươi là muốn giết cả nhà ta thôi.

Ánh mắt hắn rạng rỡ, không ngờ phu nhân của mình lại thấu tình đạt lý đến thế: “Phu nhân hiền huệ.”

Mắt ta hoe đỏ, nhỏ nhẹ nói: “Vị cô nương kia, thiếp thấy diện mạo nàng cũng không phải kẻ ác, nhưng bụng đã lớn như vậy, lại cùng phu quân trở về.”

“Thiếp không muốn so đo chuyện này với phu quân, nhưng ở chỗ Bệ hạ, phu quân nên giải thích thế nào?” Giải thích việc chàng vừa đánh giặc vừa làm người ta có thai à?

Tề Túc trầm mặc. Hắn đã hiểu ý ta. Việc này chỉ có hai cách giải quyết: một là thừa nhận Kiều Kiều là kỹ nữ trong quân, hai là thừa nhận mình lén lút giấu nữ nhân trong quân.

Cách thứ nhất, thanh danh của Nguyễn Kiều Kiều sẽ tan tành. Cách thứ hai, tiền đồ của hắn sẽ tiêu tan.

Nhưng nam chính vẫn là nam chính, cũng có chút bản lĩnh. Hắn lập tức nói: “Tề gia không phải chỉ có mình ta là nam nhi, đệ đệ ta cũng có thể học hành làm quan.”

Ý hắn là, hắn chọn cách thứ hai.

Đôi mắt ta rưng rưng, đỏ hoe nói: “Phu quân, chàng thật sự coi trọng vị Nguyễn cô nương kia đến vậy sao?”

Tề Túc cứng họng, trong lòng càng thêm áy náy. Trước đây, Trấn Quốc công nguyện ý gả nữ nhi cho hắn là vì coi trọng tiền đồ của hắn. Giờ đây, hắn lại vì Kiều Kiều mà làm tổn thương lòng phu nhân đến thế.

Hắn hé môi, nhưng không thốt nên lời.

Ôi, thật là cảm động đất trời, vì một mình Nguyễn Kiều Kiều mà buông bỏ tiền đồ, thậm chí cả danh dự Tề gia.

Ta nghĩ thầm, tay vẫn không ngừng lau nước mắt: “Đã như vậy, chàng còn cầu xin ta trở về làm gì?”

Tề Túc thấy ta nghẹn ngào, liền vội nói: “Tề Túc có lỗi với phu nhân. Nhưng từ nay về sau, Tề Túc tuyệt đối không tái phạm, nhất định sẽ đối xử tốt với phu nhân.”

Hắn quả thật rất áy náy, nhưng nếu không khuyên được ta về, cha mẹ hắn chắc chắn sẽ làm khó Kiều Kiều, còn danh tiếng Tề gia cũng sẽ mất hết.

Ý của hắn là muốn dỗ ta về để giải quyết mớ hỗn độn của cả nhà, tiện thể bịt miệng thiên hạ.

Ta trông giống một người chịu thiệt thòi lớn đến vậy sao?

Nhưng hiện tại, ta dường như chỉ có thể đóng vai này, quan trọng nhất vẫn là phải bảo toàn tính mạng.

Hoàng đế cữu cữu ta chắc chắn đã biết chuyện của ta, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là đang dồn nén sự giận dữ của cả Trấn Quốc công phủ đối với Tề Túc.

Cô cô ta hai ngày trước cũng gửi thư, dù xót xa cho ta, nhưng vẫn khuyên ta nhẫn nhịn.

Cuối cùng, phụ thân ta đã ngầm điều tra Hiền vương. Ta không thể để mọi chuyện đổ bể. Dù nội tình thế nào, ta phải ổn định tình hình trước đã.

Hơn nữa, theo diễn biến hiện tại, Tề Túc chắc chắn không thể được trọng dụng, càng không thể trở thành trợ thủ đắc lực của Hiền vương như trong truyện.

“Trước kia ta đã nghĩ, có thể cùng A Túc cử án tề mi, sống một cuộc đời viên mãn.” Ta nghẹn ngào, “Nhưng đã như vậy, thì chúng ta hãy tương kính như tân.”

Tề Túc trong lòng càng thêm khó chịu. Một nữ tử như phu nhân hắn, gả cho ai cũng có thể sống tốt. Đáng tiếc, hắn đã có Kiều Kiều rồi.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 9


Ngày thứ hai sau khi ta cùng Tề Túc về phủ, mẹ chồng ta "từ từ tỉnh lại". Bà kéo tay ta, ra vẻ thương xót ta lắm. Ta tự nhiên cũng giả vờ đau lòng đến chết.

"Nếu A Túc chịu nói thẳng, nguyện ý sống tốt với con, con cũng không có lý do gì mà không tha thứ cho chàng," ta nói.

Mẹ chồng thấy ta chịu nhượng bộ, bà lại có thể ôm cháu, sắc mặt lập tức tốt hơn nhiều.

"Chỉ là, lòng ta vẫn không thể nào vượt qua được chuyện này."

"Vậy thì, khi cô nương Nguyễn kia dâng trà, ta sẽ đến biệt viện tĩnh dưỡng," ta bày ra vẻ đau lòng.

Tề Man nghe vậy, là người đầu tiên không vui: "Đại tẩu sao có thể đồng ý, để nữ nhân đó vào nhà?"

Lời nàng chưa nói hết, đã bị ca ca Tề Túc trừng mắt.

"A Túc nói với ta, sau chuyện này, chàng sợ rằng sẽ không còn đường tiến thân trong quân." Ta gọn gàng dứt khoát, "Về sau, Tề gia chỉ có thể trông cậy vào nhị đệ."

Mẹ chồng ta nghe xong thì nghẹn lời. Bà không thể ngờ Tề Túc lại đưa ra lựa chọn như vậy.

"Cha ta ở triều đình, cũng có thể quan tâm đến nhị đệ." Ta vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng.

"Cho nên, đã như vậy thì đứa con trong bụng Nguyễn cô nương kia nhất định phải được sinh ra."

Ta bình tĩnh nói xong, lại nói thêm: "Nhưng ta không thích Nguyễn cô nương, hơn nữa thân thể ta cũng không tốt, cho nên, trước khi nàng sinh con, ta sẽ đến biệt viện tĩnh dưỡng."

Tề Túc nghe xong quyết định của ta, nói: "Sao có thể? Người ngoài nghe thấy, sẽ bàn tán thế nào?"

Sao lại không thể ở trong phủ? Chẳng lẽ ta muốn ngày ngày ở đây để hai người làm ta ghê tởm?

Mẹ chồng ta cũng nói: "Tĩnh dưỡng trong phủ cũng được mà, biệt viện hẻo lánh, sợ rằng không được chăm sóc chu đáo."

Ta từ chối: "Mẫu thân, ta chỉ muốn đi để khuây khỏa thôi."

Trong truyện gốc, nữ chính thân thể không tốt, khó mang thai, nên đứa con đầu lòng của Nguyễn Kiều Kiều đã chết lưu. Vạn nhất đến lúc đó ta lại bị đổ oan, thì biết kêu ai?

Thấy ta kiên trì, mẹ chồng ta chỉ còn cách thở dài, đồng ý.



Ta đã toại nguyện sống ở biệt viện ngoại thành hơn một tháng.

Trong suốt thời gian đó, chỉ có Tề Man đến thăm ta, và lần nào cũng than phiền về Nguyễn Kiều Kiều.

Đại khái nàng không thể chịu nổi việc Nguyễn Kiều Kiều ỷ vào cái bụng bầu mà tỏ vẻ tiểu thư, cãi lời mẹ chồng, làm việc tùy tiện, không ra thể thống gì.

Nhưng nữ chính vốn dĩ là như thế. Lớn lên ở thôn dã, lại học y thuật, nên tính cách khác xa so với các tiểu thư khuê các ở kinh thành là điều dễ hiểu.

Ban đầu nàng được Tề gia nể trọng vì đã cứu mẹ chồng, nhưng tình hình bây giờ đã khác.

Ta vẫn như thường lệ, an ủi nàng vài câu rồi tiễn nàng về.

"Phu nhân không giận sao?" Trạch Ngọc đợi nàng đi rồi mới hỏi ta.

"Ta có gì mà phải giận?" ta hỏi lại. Ta ở đây ăn no chờ chết, đợi cha và biểu ca ta nắm quyền, là có thể nói lời từ biệt với Tề Túc. Cớ sao ta phải giận?

Trạch Ngọc dường như sợ ta không vui, tiếp tục nói: "Thuộc hạ đọc sách cho phu nhân nghe nhé?"

"Được thôi, vậy ngươi đọc cho ta cuốn 'Xuân Khuê Đề' đi." Hắn đã đọc sách cho ta nghe cả tháng, nhưng chưa bao giờ chịu đọc cuốn này.

Ta chỉ định trêu hắn, không ngờ hắn lại đồng ý: "Chỉ cần phu nhân vui là được."

Nhưng càng đọc, mặt hắn càng đỏ, cuối cùng đỏ bừng cả tai, đọc cũng đứt quãng.

Ta chống cằm, thích thú lắng nghe.

"Trịnh cô nương mặt hàm xuân sắc, cười như không cười..." Đọc đến đây, hắn vô tình ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ta đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trạch Ngọc vẫn luôn biết phu nhân rất đẹp, nhưng lúc này hắn mới cảm nhận được, dù sách có miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân thế nào, cũng không bằng một phần nhỏ của phu nhân.

Ta cười nhạt: "Nhìn ta làm gì?"

Hắn lập tức cúi đầu, giọng nói cũng trở nên ngắc ngứ: "Thuộc hạ mạo phạm."

Đúng là một khúc gỗ mục, ta nghĩ thầm.

"Không nhìn ta nữa sao?" Ta nâng giọng, "Chẳng lẽ bản phu nhân xấu xí đến vậy?"

"Không... Phu nhân... vô cùng xinh đẹp." Hắn ngập ngừng, giọng nói khàn đi vài phần.

Một kẻ ngốc khen người, nghe thật êm tai. Nụ cười của ta càng thêm rạng rỡ: "Vậy sao ngươi không nhìn ta?"

"Thuộc hạ... không dám." Hắn cúi đầu càng thấp.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 10


Ta buông bình nước nóng trong tay, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Khoảng cách gần đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập, hỗn loạn của hắn.

"Phu nhân?" Giọng hắn đầy bối rối.

"Trạch Ngọc, ta có đẹp không?" ta hơi nghiêng người về phía trước, buộc hắn phải đối diện với ta.

Hắn cố gắng cúi đầu, không hiểu vì sao phu nhân lại như thế, nhưng miệng vẫn thành thật đáp: "Phu nhân... rất đẹp."

Ta khẽ cười, trêu chọc hắn đúng là chuyện thú vị nhất.

"Trạch Ngọc, ngươi là hộ vệ do nhị ca tặng cho ta, nên ngươi phải nghe lời ta nói, đúng không?" Ta hỏi.

Hắn ngây người gật đầu, vẻ ngượng ngùng làm lu mờ đi sự lạnh lùng thường ngày.

"Vậy đêm nay, ngươi ngủ với ta nhé?" Ta cười hỏi, giọng nói mang một chút mị hoặc khác hẳn với sự dịu dàng thường thấy.

Tay ta v**t v* ngực hắn, hờn dỗi nói: "Ngươi bế ta lên giường được không?"

Có lẽ vì bị hành động quá đỗi chủ động của ta làm cho kinh ngạc, hắn nhất thời không dám nhúc nhích. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, chỉ còn tiếng th* d*c của hai ta.

Không khí ái muội lập tức lan tỏa.

"Phu nhân." Nếu phu nhân chỉ vì Tề Túc mà buồn bực, muốn dùng cách này để giải sầu, thì dù sau này có muốn giết hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Hắn bỗng nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên ngực hắn, rồi bế xốc ta lên, khàn giọng hỏi: "Phu nhân không hối hận?"

Rõ ràng đã bị ta trêu chọc đến mức không chịu nổi, trong mắt đầy d*c v*ng, nhưng hắn vẫn cố hỏi lại ta một câu cuối.

Ta đưa tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai hắn: "Không hối hận."

"Phu nhân... thật sự quá trêu người." Trạch Ngọc cười khổ trong lòng.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh rít lên, nhưng trong phòng lại đầy hơi ấm, tiếng th* d*c không ngừng, một đêm không ngủ.

Chỉ là ta không ngờ, vốn chỉ là nhất thời hứng khởi, cuối cùng lại biến thành những đêm xuân triền miên.



Suốt gần hai tháng không gặp phu nhân của mình, Tề Túc không ngờ lần gặp lại này, nàng lại có vẻ tươi tắn, hồng hào hơn, khí chất cũng thêm vài phần quyến rũ.

Ta thấy Tề Túc ấp úng, biết ngay không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, hắn mở lời: "Phu nhân, con của Kiều Kiều không giữ được, trong phủ giờ đang loạn lắm."

Ngụ ý là muốn ta trở về để làm người đứng ra lo liệu mọi chuyện.

Ta liền tỏ vẻ kinh ngạc: "Hài tử... sao lại không giữ được?" Ta kinh ngạc, nhưng thực ra là đang giả vờ.

"Kiều Kiều và Tề Man đã xảy ra mâu thuẫn, trong lúc giằng co..." Tề Túc không nói hết câu.

À, hóa ra người xui xẻo lần này không phải ta, mà là muội muội hắn.

"Mẫu thân bênh vực tiểu muội, nói là Kiều Kiều khơi chuyện trước." Hắn thở dài, "Nhưng Kiều Kiều vốn tính thiện lương, ta không tin nàng lại gây sự vô cớ."

Thế nên mới thành ra một mớ hỗn độn như thế này.

Ta tiếp tục đứng ngoài cuộc mà bình luận: "Thật là quá bất cẩn, đó là đứa cháu đầu tiên của Tề gia mà."

Nghe thấy giọng nói tiếc nuối của ta, Tề Túc càng thêm đau lòng.

"A Túc yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa ở biệt viện rồi về ngay." Về để xem màn chó cắn chó đây mà.

Vừa trở lại Tề phủ, Tề Man đã ôm lấy ta mà khóc:

"Tểu tẩu, cái con hồ ly tinh đó không phải hạng tốt lành gì. Muội có động vào một ngón tay của ả đâu, mà ả lại đổ oan con ả là do muội. Đó cũng là chất nhi của muội mà!" Nàng ấm ức khóc lóc.

Nằm một bên, Nguyễn Kiều Kiều cũng rưng rưng nước mắt, mặt mày đầy vẻ chán chường, tuyệt vọng.

Ta vẫn giữ vững hình tượng hiền thê, an ủi nàng ta: "Tiểu muội tính tình ngay thẳng, muội đừng so đo với nó nữa. Con cái sau này rồi sẽ có."

Lời nói đó làm nàng ta tức đến mức không thốt nên lời.

"Ngươi đương nhiên không tức giận. Trong lòng ngươi chắc chắn hận ta lắm!" Nguyễn Kiều Kiều hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Chậc, làm gì mà phải vậy? Bổn cô nương đây có mỹ nam ở bên cạnh, đâu cần thèm khát kẻ xấu xa.

Mẹ chồng vốn đã không ưa Nguyễn Kiều Kiều, thấy nàng ta nghiến răng nghiến lợi như vậy, liền nói: "Tịnh nhi hận ngươi làm gì? Con bé còn chưa đủ rộng lượng sao? Nếu không phải nó gật đầu, ngươi nghĩ ngươi có cửa bước chân vào đây à?"

Cái đồ tiện nhân này quả nhiên là kẻ gây rối, mới một tháng mà đã khiến hai huynh muội Tề Man bất hòa, còn dám dùng lời lẽ độc ác với chính thê.

Ta tiếp tục ra vẻ bao dung: "Mẫu thân đừng giận, Nguyễn di nương chỉ là quá đau lòng."

"Lát nữa con sẽ sai người vào cung thỉnh thái y, điều trị thân thể cho Nguyễn di nương. Sau này vẫn có thể có con. A Túc, mấy ngày này chàng ở bên cạnh nàng nhiều hơn đi." Thái y vừa đến, Tề Man sẽ được rửa sạch oan khuất.

Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy, quả nhiên không chịu: "Ta không cần! Ai biết ngươi muốn hãm hại ta thế nào? Ta tự có y thuật của mình!" Nàng ta còn không muốn làm một di nương.

Mẹ chồng ta tức đến muốn chóng mặt. Được mời thái y đến khám, đó là đãi ngộ mà đến bà cũng không có.

Ta khẽ mỉm cười: "Nguyễn di nương yên tâm, ta nhất định sẽ mời vị Trần thái y danh tiếng nhất Thái Y Viện đến." Vị thái y đó nổi tiếng là thẳng thắn, không nể nang ai, ngay cả bệnh của Hoàng đế cữu cữu ta cũng dám nói thẳng.

"Dưỡng thân thể mới là chuyện quan trọng. Sắc mặt muội kém vậy, nhìn ta cũng đau lòng." Ta cầm lấy khăn, giả vờ lau nước mắt.

Hừ hừ, đến lúc đó xem ngươi sẽ la lối thế nào.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 11


Lần này, nàng ta không thể từ chối được nữa, vì Tề Túc đã thay nàng đồng ý ngay lập tức.

"Phu nhân có tấm lòng Bồ Tát, cảm ơn phu nhân." Hắn cảm thấy có lỗi với ta vô cùng, thế mà ta vẫn tốt bụng, sẵn lòng xót thương Kiều Kiều.

Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc ngồi trên ghế, vẻ mặt không thể tin nổi: "Phu quân?" Sao lại nghe lời vị phu nhân miệng lưỡi ngọt ngào như dao găm này?

Tề Túc kiên nhẫn an ủi nàng: "Kiều Kiều, nàng không biết đâu, phu nhân đây là vì tốt cho nàng." Y thuật và nhân cách của Trần thái y, ngay cả hắn cũng đã nghe danh.

Ta hành động rất nhanh, hôm sau liền mời Trần thái y đến.

Sau khi bắt mạch xong, ông vuốt râu nói: "Vị di nương này, từ nhỏ đã mang bệnh trong người, thân thể không tốt, không thích hợp mang thai. Dù may mắn có thai, cũng khó mà giữ được."

Nói xong, ông còn trách cứ: "Vấn đề này, ngay cả lang y bình thường cũng có thể khám ra. Mang thai đã khó, sao lại bất cẩn đến vậy?"

Tề Túc mặt đầy kinh ngạc, Tề Man thì nhào vào lòng mẹ chồng mà khóc nức nở.

"Con đã nói con không hề động vào nàng một sợi lông mà! Vậy mà ca ca lại không tin con."

"Hay rồi, vốn dĩ là con gà không đẻ được trứng, mà lại đổ oan cho con. Còn nói mình có y thuật, rõ ràng là muốn vu oan cho con!"

Ta lặng lẽ cảm thán trong lòng: Tề Man quả là bậc thầy tổng kết, chúng ta phải vỗ tay tán thưởng nàng.

Ta giả vờ như không thấy gì: "Đã như vậy, vậy thì Nguyễn di nương phải tịnh dưỡng cho tốt. Đợi thân thể khỏe mạnh rồi hãy dâng trà tạ lỗi với mẫu thân và tiểu muội."

Chỉ có ta mới là người đứng ra hòa giải đây mà.

Lần này, Tề Túc không còn bênh vực nàng ta nữa.

Nguyễn Kiều Kiều dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm vào ta.

Quả đúng như ta dự đoán.

Nhưng mà, ta đây có sợ gì đâu.

Nói đi cũng phải nói lại, nàng ta có hận thì cũng nên hận Tề Man và mẹ chồng hơn mới phải. Ta vừa không tranh giành nam nhân với nàng ta, lại còn quan tâm đến sức khỏe của nàng, đúng là không biết cảm kích người tốt.



Những ngày này, Nguyễn Kiều Kiều bận tịnh dưỡng, ta phát hiện Tề Túc lại luôn tìm cớ chạy đến chỗ ta.

Chuyện quái quỷ gì thế? Ta chỉ tử tế duy trì vẻ hòa thuận ngoài mặt, mà hắn đã muốn quấy rối ta rồi sao?

Hôm nay hắn lại tới nữa.

Ta không cho hắn vào, hai mắt đẫm lệ mà than vãn: “A Túc, chàng hãy để thiếp một mình một thời gian đi. Chuyện của chàng và Nguyễn di nương...”

“Thiếp vẫn chưa thể vượt qua được.”

Thật là hết nói nổi. Đồ dưa chuột người ta đã dùng chán chê rồi, lại còn đến hỏi ta có thèm không.

Hơn nữa, ta đây đang có người ngồi bên cạnh!

Tề Túc nghe vậy, thất vọng rời đi một mình.

Phu nhân đã nhiều lần từ chối, hắn biết muốn nàng tha thứ từ tận đáy lòng không dễ dàng. Nhưng như lời mẫu thân hắn nói, bây giờ điều quan trọng là hắn phải có một đứa con đích tôn.

Dù sau này Kiều Kiều có thể mang thai, nhưng nếu không có con đích tôn, Trấn Quốc công phủ e rằng cũng không muốn giúp Tề gia nữa.

Ta đóng cửa lại, cố gắng nín nhịn để không nhổ bọt vào mặt hắn.

Tề Túc nghĩ hay quá nhỉ.

Trạch Ngọc đỡ vai ta, khẽ khàng: "Phu nhân." Giọng nói dịu dàng, trìu mến, cứ như ta là phu nhân của hắn vậy.

Ta nghe ra được sự ghen tuông của hắn, dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Trạch Ngọc."

Nhón chân, ta hôn hắn một cái.

Bỗng nhiên, hắn ôm ta chặt hơn: "Phu nhân ở trong phòng, ta sẽ quay lại rất nhanh."

Hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng thở của người đang luyện võ.

Ta gật đầu. Cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều cũng không nhịn được, sai tên tay sai của ả đến giết ta.

Nữ chính mà, luôn có hào quang riêng. Cứ cứu đại một người là có thể cứu được một cao thủ võ lâm. Vì thế, ta vẫn có chút bất an. "Ngươi cẩn thận nhé, đừng để bị thương."

Hắn hiếm khi cười, nhẹ nhàng vỗ tay ta: "Phu nhân yên tâm."

Nói xong, hắn rời đi.

Khi Trạch Ngọc quay lại, sắc mặt vẫn bình thản, nhưng ta vẫn ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

"Không sao chứ?" Ta thấy hắn đã xử lý vết thương cẩn thận. "Có bị thương không?"

Hắn nói: "Ta không bị thương. Đó là máu của kẻ kia, chỉ sợ làm phu nhân hoảng sợ."

Ta biết Trạch Ngọc lợi hại, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến mức này. "Kẻ đó lại bất tài đến vậy sao?"

Trạch Ngọc đáp: "Xét về thân thủ, đúng là cao thủ." Nhưng nếu muốn làm hại phu nhân, dù là cao thủ hắn cũng không sợ.

Ý là, kẻ đó đúng là cao thủ, nhưng hắn rất giỏi, cao thủ cũng không là gì.

Ta cười rạng rỡ, chẳng bận tâm đến mùi máu tươi, ôm lấy cổ hắn, khẽ nói: "Có ngươi ở đây, ta chẳng sợ gì cả."

Mặt hắn lại đỏ bừng.

.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 12


Vì chuyện đêm qua, sáng hôm sau khi Tề phủ dậy sóng, ta vẫn còn mơ màng, không biết trời đất là gì.

Tỉnh táo lại, ta mới giật mình nhớ ra, vì mê đắm sắc đẹp mà ta quên hỏi Trạch Ngọc đã vứt xác tên kia ở đâu.

Thế là, Nguyễn Kiều Kiều vừa tỉnh dậy đã thấy một cái xác đầy máu trong phòng, sợ hãi đến mức phát điên.

Ta cũng có thể hiểu được. Tuy tên đó chỉ là một kẻ si tình mù quáng, nhưng dù sao cũng là một người ủng hộ mình, lại chết vì mình. Ai mà chẳng khó chấp nhận.

"Yên lành thế này, sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Ta tỏ vẻ sợ hãi tột độ, "Chẳng lẽ A Túc có thù oán với ai bên ngoài?"

Tề Túc nghe vậy thì ấp úng, hỏi gì cũng không biết.

Nguyễn Kiều Kiều oán hận nhìn ta, nói: "Chuyện này chắc chắn là ngươi làm."

Thật là hết nói nổi, ta đây đã nhường nhịn quá nhiều rồi.

"Ngươi có bằng chứng gì mà nói là do ta làm?" Ta hiếm khi thay đổi vẻ ôn nhu thường ngày. "Từ ngày ngươi vào phủ, ta đã nhường nhịn ngươi đủ đường, vậy mà ngươi lại muốn vu oan cho ta!"

Rõ ràng là nàng ta muốn giết ta trước. Sao? Lão nương không được phép phản kháng à? Thật là xấu người mà tưởng mình đẹp.

Thấy sắc mặt ta không tốt, Tề Túc cũng quay sang trách Nguyễn Kiều Kiều.

Kể từ lần Nguyễn Kiều Kiều lừa dối hắn, tình cảm hắn dành cho nàng cũng không còn như trước.

"Ngươi... ngươi... diễn kịch giỏi thật," Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu Nguyễn di nương không có bằng chứng, vậy hãy xử lý tên thích khách này trước đã," ta lạnh lùng nói. "Đem vứt ra bãi tha ma chôn là được, để người ngoài biết thì lại nghĩ Tề gia là nơi hiểm ác!"

Tề Túc liên tục gật đầu. Đây quả thực là cách duy nhất. Nếu cứ tiếp tục điều tra, Tề phủ vốn đã bất an sẽ càng thêm gà bay chó sủa.

Không ngờ, Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy thì hét lớn: "Ôn Tịnh, đồ phụ nhân độc ác!"

"Hắn dù gì cũng là một con người, không phải súc vật! Sao ngươi có thể vứt hắn ra bãi tha ma?"

Thế thì sao? Hắn đã định giết ta, chẳng lẽ ta phải dựng bia công đức cho hắn chắc?

Không chỉ ta, mấy nha hoàn hầu hạ nàng ta cũng tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

"Ngươi xuất thân cao quý, nên có thể tùy tiện quyết định số phận người khác sao!"

...

Thật là cạn lời. Nàng ta có nghĩ mình là Phật sống không vậy?

-----

Mặt Tề Túc đỏ bừng, nghẹn lời.

Trước đây, hắn rất thích cá tính khác biệt của Nguyễn Kiều Kiều so với các tiểu thư kinh thành, cho rằng nàng có tư tưởng độc đáo, thú vị.

Nhưng đến bây giờ, hắn chỉ cảm thấy mất mặt.

“Một tên thích khách dám ám sát người trong phủ Tề gia, không vứt ra bãi tha ma, chẳng lẽ chúng ta còn phải làm pháp sự cho hắn hay sao?” Tề Túc lạnh lùng nói.

“A Túc!” Nguyễn Kiều Kiều mặt đầy không thể tin.

Nàng ta bật khóc ngay lập tức: “A Túc, chàng bị nữ nhân này lừa rồi, chính nàng đã giết người!”

Rồi nàng ta quay sang ta, giận dữ nói: “Ta nói cho ngươi biết, Ôn Tịnh, ngươi xuất thân từ Trấn Quốc công phủ thì thế nào, cha ta là Hiền vương đương triều đấy. Ở Tề gia này, rõ ràng thân phận ta cao hơn ngươi!”

Ồ, ta sợ quá đi mất.

“Ngươi nhất định phải chôn cất hắn tử tế!” Nguyễn Kiều Kiều dường như nghĩ rằng nói vậy sẽ khiến ta sợ hãi.

Ta lộ vẻ châm biếm: “Nguyễn di nương, chưa nói đến chuyện bây giờ ngươi là di nương, còn ta là chính thê.”

Nguyễn Kiều Kiều quả thật là nữ nhi của Hiền vương, nhưng cũng chỉ là kết quả của một mối tình phong lưu mà thôi.

“Kể cả luận về thân phận, mẫu thân ta là Trưởng công chúa, muội muội ruột của Hoàng đế đương triều, còn ngươi thì là cái gì?”

Thấy ta thực sự tức giận, Tề Túc vội vàng can ngăn: “Phu nhân đừng giận, là Kiều Kiều nhất thời lỡ lời.” Hắn tuy sớm đã biết thân phận của Kiều Kiều không tầm thường, nhưng không ngờ nàng ta lại dám dùng thân phận đó để so bì với phu nhân.

Ta hiếm khi quay lưng với hắn: “Chuyện này ta không quản, các ngươi tự thu xếp đi.” Nói xong ta xoay người rời đi.

.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 13


Sau khi Nguyễn Kiều Kiều dùng thân phận cha mình để gây sự với ta một ngày, thì ngay hôm sau, Hiền vương đã bị lật đổ.

Vị vương gia được đồn là không màng chính sự này, bị Nhị hoàng tử điều tra ra tội buôn bán muối lậu, giao dịch ngựa với Man đi, còn thành lập tư quân, chế tạo vũ khí và giấu kín tất cả ở ngoại thành kinh đô.

Hoàng đế đương triều vốn là người đa nghi và tự phụ.

Vì thế, khi biết người đệ đệ mà mình tin tưởng bấy lâu lại làm ra chuyện tày trời, ông giận đến mức hôn mê bất tỉnh.

Triều đình hỗn loạn, chỉ còn cách giao quyền tạm thời cho Nhị hoàng tử, người có năng lực và bối cảnh nhất.

Nghe tin này, ta suýt nữa cười ngất trên giường.

Nguyễn Kiều Kiều đúng là có cái miệng quạ đen, vừa mới đem cha ra khoe khoang thì cha đã sụp đổ, khiến nàng ta từ nữ nhi Hiền vương trở thành nữ nhi của tội thần.

"Phu nhân hôm nay tâm trạng rất tốt," Trạch Ngọc nói, giọng cũng vui vẻ hẳn lên khi thấy ta vui.

Đang lúc hả hê, bỗng một cơn buồn nôn đột ngột ập tới.

Ta vội che miệng bằng khăn, nôn khan một hồi mà không thấy gì.

"Phu nhân sao vậy?" Ánh mắt hắn đầy lo lắng.

Ta đáp: "Không hiểu sao, sáng nay ta cảm thấy không khỏe."

Trạch Ngọc nắm lấy cổ tay ta, bắt mạch. "Phu nhân chỉ là tì vị không được tốt thôi."

Ta khẽ thở phào.

Thấy ta phản ứng như vậy, hắn im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Nếu phu nhân thật sự mang thai thì sao?"

Hắn có vẻ rất sợ hãi quyết định của ta, giọng nói không còn bình thản như mọi ngày.

Ta có chút giật mình, nhìn vào ánh mắt lo lắng của hắn rồi ôn nhu nói: "Còn có thể làm gì? Đương nhiên là sinh ra rồi."

"Phu nhân... nguyện ý sao?" Phu nhân đối với hắn mà nói, là ánh trăng trên trời, hắn không thể tin nổi. "Chỉ cần phu nhân đồng ý, thuộc hạ chết cũng cam lòng."

Đúng là một kẻ ngốc, hắn nghĩ ta chỉ xem hắn là đồ chơi sao?

"Trạch Ngọc," ta thở dài, "T
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 14


Cuối cùng, giữa sự đồng tình của cả kinh đô, ta đã thành công hòa ly.

Trong mắt người ngoài, ta đã phải chịu đựng biết bao tủi nhục: nhẫn nhịn Tề Túc mang một nữ nhân bụng mang dạ chửa về nhà, lo liệu việc trong phủ, vậy mà hắn lại lạnh nhạt với ta.

Cha mẹ ta vì thương nữ nhi nên đã không màng tình nghĩa mà kiên quyết đòi hòa ly.

Đúng vậy, mẫu thân ta đã cho người tung tin như thế. Và mỗi khi gặp các quý nữ trong kinh thành, ta đều khéo léo lau nước mắt, khuyên họ sau này nên tìm hiểu kỹ lưỡng gia đình chồng.

Thế là cả kinh thành đều nói Tề gia thật bẩn thỉu, không thể nào ngẩng mặt lên được.

Mà Tề gia, dù bị "không thể ngẩng mặt", cũng chẳng dám hé răng phản bác.

Ngay cả biểu ca ta, nay đã là tân đế của Đại Ngụy, cũng cho triệu ta vào cung.

Hắn nói rằng trước đây đã để ta phải chịu nhiều thiệt thòi.

"Trẫm nghe đại ca muội nói, hình như muội rất vừa ý tên hộ vệ kia."

"Nếu thật sự thích, trẫm sẽ ban hôn cho hai người, thế nào?"

Biểu ca ta hơn ta mười mấy tuổi, từ nhỏ đã rất mực cưng chiều ta. Nếu không, ta cũng đã không nhẫn nhịn lâu đến thế.

Ta khẽ cười: "Đợi hắn bình an trở về, ta sẽ lại cầu xin biểu ca ban ân điển này."

Sau khi tân đế đăng cơ, ta đã cho Trạch Ngọc theo đại ca ta vào quân doanh. Đến giờ, cũng đã gần nửa năm.

Biểu ca ta cười nói: "Cũng phải. Đợi hắn công thành danh toại, mới xứng đôi với Tịnh nhi."

"Hắn cũng quả thật rất kiêu dũng thiện chiến," biểu ca nói tiếp. "Để tránh tiếng danh, hắn đã đánh lũ man di ở biên giới đến mức chỉ nghe tên thôi đã sợ."

Ta nghe xong, che miệng cười khúc khích. Quả nhiên là một kẻ ngốc, nhưng là một kẻ ngốc rất quan tâm đến ta.



Ngoại Truyện

1

Phu nhân luôn nghĩ lần đầu tiên gặp ta là ở Quốc công phủ, nhưng thật ra không phải.

Năm đó, ta mới bảy tuổi, cha mẹ đều mất, lang thang ăn xin ở kinh thành.

Đúng vào đêm hội hoa đăng, bụng đói cồn cào, ta nằm dưới một pho tượng đá, chờ chết.

Phu nhân đã cứu ta. Nàng đặt cho ta một cái tên, nói ta có vẻ đẹp ôn nhuận tựa trạch, phong thái như ngọc, nên gọi là Trạch Ngọc.

Nhị ca của nàng đưa ta đến chỗ nghĩa phụ để học võ. Kể từ đó, ta luôn nung nấu ý định lớn lên sẽ trở về bên cạnh phu nhân, làm hộ vệ cho nàng.

2

Năm mười chín tuổi, phu nhân gả chồng. Tuy lòng ta có chút buồn bã, nhưng vẫn tự biết mình không xứng.

Một nữ tử như phu nhân, trên đời này chẳng có mấy ai. Một kẻ sống trong bóng tối như ta, làm sao dám mơ ước xa vời.

Đó là lý do ngày hôm đó, ta lần đầu tiên thua trong một cuộc tỷ võ, và bị thương ở khóe mắt.

3

Sau khi trở thành hộ vệ của phu nhân, ta mới phát hiện.

Phu nhân trông đoan trang, cẩn trọng, nhưng thực ra lại rất tinh quái, giống như một con hồ ly nhỏ lém lỉnh. Nàng luôn thích trêu chọc ta, giả vờ như không biết gì để làm khó ta.

Nhưng thật ra, ta rất thích phu nhân như vậy. Mỗi lần như thế, tai ta lại đỏ bừng, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt lạnh lùng mà trả lời nàng.

4

Sau khi chuyển đến biệt viện, phu nhân luôn tìm đủ mọi cách để trêu chọc ta.

Ta nghĩ nàng đang giận Tề Túc, nên muốn dùng cách này để an ủi bản thân.

Nhưng phu nhân không biết, ta đối với nàng, chưa bao giờ là nhịn được.

Lúc đó, ta đã nghĩ, nếu có thể có được đêm nay, thì dù sau này phu nhân tỉnh táo lại, muốn lấy mạng ta, ta cũng không oán không hối hận.

Phu nhân trong lòng ta, chưa bao giờ là phu nhân của Tề Túc.

5

Khi đó, ta thường nghĩ mình chỉ là một món đồ chơi của phu nhân.

Cho đến ngày tiên đế băng hà, phu nhân thẳng thắn nói chuyện với ta, ta mới kinh ngạc nhận ra, nàng không phải không có chút tình cảm nào với ta, thậm chí còn lo toan cho tương lai của ta.

Ta nghe theo sắp xếp của phu nhân, cùng đại ca nàng vào quân doanh, liều mạng chiến đấu trên chiến trường, lập được nhiều công lao.

Khi hồi triều, tân đế hỏi ta muốn ban thưởng gì.

Ta cúi đầu tạ ơn, trả lời: “Ngoài phu nhân ra, thuộc hạ không còn cầu mong gì khác.”

------- Truyện cùng thể loại: Hoàng Hậu chỉ là lười chạy trốn!
 
Back
Top Bottom