Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy

Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 10



Ta buông bình nước nóng trong tay, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Khoảng cách gần đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập, hỗn loạn của hắn.

"Phu nhân?" Giọng hắn đầy bối rối.

"Trạch Ngọc, ta có đẹp không?" ta hơi nghiêng người về phía trước, buộc hắn phải đối diện với ta.

Hắn cố gắng cúi đầu, không hiểu vì sao phu nhân lại như thế, nhưng miệng vẫn thành thật đáp: "Phu nhân... rất đẹp."

Ta khẽ cười, trêu chọc hắn đúng là chuyện thú vị nhất.

"Trạch Ngọc, ngươi là hộ vệ do nhị ca tặng cho ta, nên ngươi phải nghe lời ta nói, đúng không?" Ta hỏi.

Hắn ngây người gật đầu, vẻ ngượng ngùng làm lu mờ đi sự lạnh lùng thường ngày.

"Vậy đêm nay, ngươi ngủ với ta nhé?" Ta cười hỏi, giọng nói mang một chút mị hoặc khác hẳn với sự dịu dàng thường thấy.

Tay ta v**t v* ngực hắn, hờn dỗi nói: "Ngươi bế ta lên giường được không?"

Có lẽ vì bị hành động quá đỗi chủ động của ta làm cho kinh ngạc, hắn nhất thời không dám nhúc nhích. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, chỉ còn tiếng th* d*c của hai ta.

Không khí ái muội lập tức lan tỏa.

"Phu nhân." Nếu phu nhân chỉ vì Tề Túc mà buồn bực, muốn dùng cách này để giải sầu, thì dù sau này có muốn giết hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Hắn bỗng nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên ngực hắn, rồi bế xốc ta lên, khàn giọng hỏi: "Phu nhân không hối hận?"

Rõ ràng đã bị ta trêu chọc đến mức không chịu nổi, trong mắt đầy d*c v*ng, nhưng hắn vẫn cố hỏi lại ta một câu cuối.

Ta đưa tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai hắn: "Không hối hận."

"Phu nhân... thật sự quá trêu người." Trạch Ngọc cười khổ trong lòng.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh rít lên, nhưng trong phòng lại đầy hơi ấm, tiếng th* d*c không ngừng, một đêm không ngủ.

Chỉ là ta không ngờ, vốn chỉ là nhất thời hứng khởi, cuối cùng lại biến thành những đêm xuân triền miên.



Suốt gần hai tháng không gặp phu nhân của mình, Tề Túc không ngờ lần gặp lại này, nàng lại có vẻ tươi tắn, hồng hào hơn, khí chất cũng thêm vài phần quyến rũ.

Ta thấy Tề Túc ấp úng, biết ngay không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, hắn mở lời: "Phu nhân, con của Kiều Kiều không giữ được, trong phủ giờ đang loạn lắm."

Ngụ ý là muốn ta trở về để làm người đứng ra lo liệu mọi chuyện.

Ta liền tỏ vẻ kinh ngạc: "Hài tử... sao lại không giữ được?" Ta kinh ngạc, nhưng thực ra là đang giả vờ.

"Kiều Kiều và Tề Man đã xảy ra mâu thuẫn, trong lúc giằng co..." Tề Túc không nói hết câu.

À, hóa ra người xui xẻo lần này không phải ta, mà là muội muội hắn.

"Mẫu thân bênh vực tiểu muội, nói là Kiều Kiều khơi chuyện trước." Hắn thở dài, "Nhưng Kiều Kiều vốn tính thiện lương, ta không tin nàng lại gây sự vô cớ."

Thế nên mới thành ra một mớ hỗn độn như thế này.

Ta tiếp tục đứng ngoài cuộc mà bình luận: "Thật là quá bất cẩn, đó là đứa cháu đầu tiên của Tề gia mà."

Nghe thấy giọng nói tiếc nuối của ta, Tề Túc càng thêm đau lòng.

"A Túc yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa ở biệt viện rồi về ngay." Về để xem màn chó cắn chó đây mà.

Vừa trở lại Tề phủ, Tề Man đã ôm lấy ta mà khóc:

"Tểu tẩu, cái con hồ ly tinh đó không phải hạng tốt lành gì. Muội có động vào một ngón tay của ả đâu, mà ả lại đổ oan con ả là do muội. Đó cũng là chất nhi của muội mà!" Nàng ấm ức khóc lóc.

Nằm một bên, Nguyễn Kiều Kiều cũng rưng rưng nước mắt, mặt mày đầy vẻ chán chường, tuyệt vọng.

Ta vẫn giữ vững hình tượng hiền thê, an ủi nàng ta: "Tiểu muội tính tình ngay thẳng, muội đừng so đo với nó nữa. Con cái sau này rồi sẽ có."

Lời nói đó làm nàng ta tức đến mức không thốt nên lời.

"Ngươi đương nhiên không tức giận. Trong lòng ngươi chắc chắn hận ta lắm!" Nguyễn Kiều Kiều hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Chậc, làm gì mà phải vậy? Bổn cô nương đây có mỹ nam ở bên cạnh, đâu cần thèm khát kẻ xấu xa.

Mẹ chồng vốn đã không ưa Nguyễn Kiều Kiều, thấy nàng ta nghiến răng nghiến lợi như vậy, liền nói: "Tịnh nhi hận ngươi làm gì? Con bé còn chưa đủ rộng lượng sao? Nếu không phải nó gật đầu, ngươi nghĩ ngươi có cửa bước chân vào đây à?"

Cái đồ tiện nhân này quả nhiên là kẻ gây rối, mới một tháng mà đã khiến hai huynh muội Tề Man bất hòa, còn dám dùng lời lẽ độc ác với chính thê.

Ta tiếp tục ra vẻ bao dung: "Mẫu thân đừng giận, Nguyễn di nương chỉ là quá đau lòng."

"Lát nữa con sẽ sai người vào cung thỉnh thái y, điều trị thân thể cho Nguyễn di nương. Sau này vẫn có thể có con. A Túc, mấy ngày này chàng ở bên cạnh nàng nhiều hơn đi." Thái y vừa đến, Tề Man sẽ được rửa sạch oan khuất.

Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy, quả nhiên không chịu: "Ta không cần! Ai biết ngươi muốn hãm hại ta thế nào? Ta tự có y thuật của mình!" Nàng ta còn không muốn làm một di nương.

Mẹ chồng ta tức đến muốn chóng mặt. Được mời thái y đến khám, đó là đãi ngộ mà đến bà cũng không có.

Ta khẽ mỉm cười: "Nguyễn di nương yên tâm, ta nhất định sẽ mời vị Trần thái y danh tiếng nhất Thái Y Viện đến." Vị thái y đó nổi tiếng là thẳng thắn, không nể nang ai, ngay cả bệnh của Hoàng đế cữu cữu ta cũng dám nói thẳng.

"Dưỡng thân thể mới là chuyện quan trọng. Sắc mặt muội kém vậy, nhìn ta cũng đau lòng." Ta cầm lấy khăn, giả vờ lau nước mắt.

Hừ hừ, đến lúc đó xem ngươi sẽ la lối thế nào.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 11



Lần này, nàng ta không thể từ chối được nữa, vì Tề Túc đã thay nàng đồng ý ngay lập tức.

"Phu nhân có tấm lòng Bồ Tát, cảm ơn phu nhân." Hắn cảm thấy có lỗi với ta vô cùng, thế mà ta vẫn tốt bụng, sẵn lòng xót thương Kiều Kiều.

Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc ngồi trên ghế, vẻ mặt không thể tin nổi: "Phu quân?" Sao lại nghe lời vị phu nhân miệng lưỡi ngọt ngào như dao găm này?

Tề Túc kiên nhẫn an ủi nàng: "Kiều Kiều, nàng không biết đâu, phu nhân đây là vì tốt cho nàng." Y thuật và nhân cách của Trần thái y, ngay cả hắn cũng đã nghe danh.

Ta hành động rất nhanh, hôm sau liền mời Trần thái y đến.

Sau khi bắt mạch xong, ông vuốt râu nói: "Vị di nương này, từ nhỏ đã mang bệnh trong người, thân thể không tốt, không thích hợp mang thai. Dù may mắn có thai, cũng khó mà giữ được."

Nói xong, ông còn trách cứ: "Vấn đề này, ngay cả lang y bình thường cũng có thể khám ra. Mang thai đã khó, sao lại bất cẩn đến vậy?"

Tề Túc mặt đầy kinh ngạc, Tề Man thì nhào vào lòng mẹ chồng mà khóc nức nở.

"Con đã nói con không hề động vào nàng một sợi lông mà! Vậy mà ca ca lại không tin con."

"Hay rồi, vốn dĩ là con gà không đẻ được trứng, mà lại đổ oan cho con. Còn nói mình có y thuật, rõ ràng là muốn vu oan cho con!"

Ta lặng lẽ cảm thán trong lòng: Tề Man quả là bậc thầy tổng kết, chúng ta phải vỗ tay tán thưởng nàng.

Ta giả vờ như không thấy gì: "Đã như vậy, vậy thì Nguyễn di nương phải tịnh dưỡng cho tốt. Đợi thân thể khỏe mạnh rồi hãy dâng trà tạ lỗi với mẫu thân và tiểu muội."

Chỉ có ta mới là người đứng ra hòa giải đây mà.

Lần này, Tề Túc không còn bênh vực nàng ta nữa.

Nguyễn Kiều Kiều dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm vào ta.

Quả đúng như ta dự đoán.

Nhưng mà, ta đây có sợ gì đâu.

Nói đi cũng phải nói lại, nàng ta có hận thì cũng nên hận Tề Man và mẹ chồng hơn mới phải. Ta vừa không tranh giành nam nhân với nàng ta, lại còn quan tâm đến sức khỏe của nàng, đúng là không biết cảm kích người tốt.



Những ngày này, Nguyễn Kiều Kiều bận tịnh dưỡng, ta phát hiện Tề Túc lại luôn tìm cớ chạy đến chỗ ta.

Chuyện quái quỷ gì thế? Ta chỉ tử tế duy trì vẻ hòa thuận ngoài mặt, mà hắn đã muốn quấy rối ta rồi sao?

Hôm nay hắn lại tới nữa.

Ta không cho hắn vào, hai mắt đẫm lệ mà than vãn: “A Túc, chàng hãy để thiếp một mình một thời gian đi. Chuyện của chàng và Nguyễn di nương...”

“Thiếp vẫn chưa thể vượt qua được.”

Thật là hết nói nổi. Đồ dưa chuột người ta đã dùng chán chê rồi, lại còn đến hỏi ta có thèm không.

Hơn nữa, ta đây đang có người ngồi bên cạnh!

Tề Túc nghe vậy, thất vọng rời đi một mình.

Phu nhân đã nhiều lần từ chối, hắn biết muốn nàng tha thứ từ tận đáy lòng không dễ dàng. Nhưng như lời mẫu thân hắn nói, bây giờ điều quan trọng là hắn phải có một đứa con đích tôn.

Dù sau này Kiều Kiều có thể mang thai, nhưng nếu không có con đích tôn, Trấn Quốc công phủ e rằng cũng không muốn giúp Tề gia nữa.

Ta đóng cửa lại, cố gắng nín nhịn để không nhổ bọt vào mặt hắn.

Tề Túc nghĩ hay quá nhỉ.

Trạch Ngọc đỡ vai ta, khẽ khàng: "Phu nhân." Giọng nói dịu dàng, trìu mến, cứ như ta là phu nhân của hắn vậy.

Ta nghe ra được sự ghen tuông của hắn, dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Trạch Ngọc."

Nhón chân, ta hôn hắn một cái.

Bỗng nhiên, hắn ôm ta chặt hơn: "Phu nhân ở trong phòng, ta sẽ quay lại rất nhanh."

Hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng thở của người đang luyện võ.

Ta gật đầu. Cuối cùng Nguyễn Kiều Kiều cũng không nhịn được, sai tên tay sai của ả đến giết ta.

Nữ chính mà, luôn có hào quang riêng. Cứ cứu đại một người là có thể cứu được một cao thủ võ lâm. Vì thế, ta vẫn có chút bất an. "Ngươi cẩn thận nhé, đừng để bị thương."

Hắn hiếm khi cười, nhẹ nhàng vỗ tay ta: "Phu nhân yên tâm."

Nói xong, hắn rời đi.

Khi Trạch Ngọc quay lại, sắc mặt vẫn bình thản, nhưng ta vẫn ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

"Không sao chứ?" Ta thấy hắn đã xử lý vết thương cẩn thận. "Có bị thương không?"

Hắn nói: "Ta không bị thương. Đó là máu của kẻ kia, chỉ sợ làm phu nhân hoảng sợ."

Ta biết Trạch Ngọc lợi hại, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến mức này. "Kẻ đó lại bất tài đến vậy sao?"

Trạch Ngọc đáp: "Xét về thân thủ, đúng là cao thủ." Nhưng nếu muốn làm hại phu nhân, dù là cao thủ hắn cũng không sợ.

Ý là, kẻ đó đúng là cao thủ, nhưng hắn rất giỏi, cao thủ cũng không là gì.

Ta cười rạng rỡ, chẳng bận tâm đến mùi máu tươi, ôm lấy cổ hắn, khẽ nói: "Có ngươi ở đây, ta chẳng sợ gì cả."

Mặt hắn lại đỏ bừng.

.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 12



Vì chuyện đêm qua, sáng hôm sau khi Tề phủ dậy sóng, ta vẫn còn mơ màng, không biết trời đất là gì.

Tỉnh táo lại, ta mới giật mình nhớ ra, vì mê đắm sắc đẹp mà ta quên hỏi Trạch Ngọc đã vứt xác tên kia ở đâu.

Thế là, Nguyễn Kiều Kiều vừa tỉnh dậy đã thấy một cái xác đầy máu trong phòng, sợ hãi đến mức phát điên.

Ta cũng có thể hiểu được. Tuy tên đó chỉ là một kẻ si tình mù quáng, nhưng dù sao cũng là một người ủng hộ mình, lại chết vì mình. Ai mà chẳng khó chấp nhận.

"Yên lành thế này, sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Ta tỏ vẻ sợ hãi tột độ, "Chẳng lẽ A Túc có thù oán với ai bên ngoài?"

Tề Túc nghe vậy thì ấp úng, hỏi gì cũng không biết.

Nguyễn Kiều Kiều oán hận nhìn ta, nói: "Chuyện này chắc chắn là ngươi làm."

Thật là hết nói nổi, ta đây đã nhường nhịn quá nhiều rồi.

"Ngươi có bằng chứng gì mà nói là do ta làm?" Ta hiếm khi thay đổi vẻ ôn nhu thường ngày. "Từ ngày ngươi vào phủ, ta đã nhường nhịn ngươi đủ đường, vậy mà ngươi lại muốn vu oan cho ta!"

Rõ ràng là nàng ta muốn giết ta trước. Sao? Lão nương không được phép phản kháng à? Thật là xấu người mà tưởng mình đẹp.

Thấy sắc mặt ta không tốt, Tề Túc cũng quay sang trách Nguyễn Kiều Kiều.

Kể từ lần Nguyễn Kiều Kiều lừa dối hắn, tình cảm hắn dành cho nàng cũng không còn như trước.

"Ngươi... ngươi... diễn kịch giỏi thật," Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu Nguyễn di nương không có bằng chứng, vậy hãy xử lý tên thích khách này trước đã," ta lạnh lùng nói. "Đem vứt ra bãi tha ma chôn là được, để người ngoài biết thì lại nghĩ Tề gia là nơi hiểm ác!"

Tề Túc liên tục gật đầu. Đây quả thực là cách duy nhất. Nếu cứ tiếp tục điều tra, Tề phủ vốn đã bất an sẽ càng thêm gà bay chó sủa.

Không ngờ, Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy thì hét lớn: "Ôn Tịnh, đồ phụ nhân độc ác!"

"Hắn dù gì cũng là một con người, không phải súc vật! Sao ngươi có thể vứt hắn ra bãi tha ma?"

Thế thì sao? Hắn đã định giết ta, chẳng lẽ ta phải dựng bia công đức cho hắn chắc?

Không chỉ ta, mấy nha hoàn hầu hạ nàng ta cũng tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

"Ngươi xuất thân cao quý, nên có thể tùy tiện quyết định số phận người khác sao!"

...

Thật là cạn lời. Nàng ta có nghĩ mình là Phật sống không vậy?

-----

Mặt Tề Túc đỏ bừng, nghẹn lời.

Trước đây, hắn rất thích cá tính khác biệt của Nguyễn Kiều Kiều so với các tiểu thư kinh thành, cho rằng nàng có tư tưởng độc đáo, thú vị.

Nhưng đến bây giờ, hắn chỉ cảm thấy mất mặt.

“Một tên thích khách dám ám sát người trong phủ Tề gia, không vứt ra bãi tha ma, chẳng lẽ chúng ta còn phải làm pháp sự cho hắn hay sao?” Tề Túc lạnh lùng nói.

“A Túc!” Nguyễn Kiều Kiều mặt đầy không thể tin.

Nàng ta bật khóc ngay lập tức: “A Túc, chàng bị nữ nhân này lừa rồi, chính nàng đã giết người!”

Rồi nàng ta quay sang ta, giận dữ nói: “Ta nói cho ngươi biết, Ôn Tịnh, ngươi xuất thân từ Trấn Quốc công phủ thì thế nào, cha ta là Hiền vương đương triều đấy. Ở Tề gia này, rõ ràng thân phận ta cao hơn ngươi!”

Ồ, ta sợ quá đi mất.

“Ngươi nhất định phải chôn cất hắn tử tế!” Nguyễn Kiều Kiều dường như nghĩ rằng nói vậy sẽ khiến ta sợ hãi.

Ta lộ vẻ châm biếm: “Nguyễn di nương, chưa nói đến chuyện bây giờ ngươi là di nương, còn ta là chính thê.”

Nguyễn Kiều Kiều quả thật là nữ nhi của Hiền vương, nhưng cũng chỉ là kết quả của một mối tình phong lưu mà thôi.

“Kể cả luận về thân phận, mẫu thân ta là Trưởng công chúa, muội muội ruột của Hoàng đế đương triều, còn ngươi thì là cái gì?”

Thấy ta thực sự tức giận, Tề Túc vội vàng can ngăn: “Phu nhân đừng giận, là Kiều Kiều nhất thời lỡ lời.” Hắn tuy sớm đã biết thân phận của Kiều Kiều không tầm thường, nhưng không ngờ nàng ta lại dám dùng thân phận đó để so bì với phu nhân.

Ta hiếm khi quay lưng với hắn: “Chuyện này ta không quản, các ngươi tự thu xếp đi.” Nói xong ta xoay người rời đi.

.
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 13



Sau khi Nguyễn Kiều Kiều dùng thân phận cha mình để gây sự với ta một ngày, thì ngay hôm sau, Hiền vương đã bị lật đổ.

Vị vương gia được đồn là không màng chính sự này, bị Nhị hoàng tử điều tra ra tội buôn bán muối lậu, giao dịch ngựa với Man đi, còn thành lập tư quân, chế tạo vũ khí và giấu kín tất cả ở ngoại thành kinh đô.

Hoàng đế đương triều vốn là người đa nghi và tự phụ.

Vì thế, khi biết người đệ đệ mà mình tin tưởng bấy lâu lại làm ra chuyện tày trời, ông giận đến mức hôn mê bất tỉnh.

Triều đình hỗn loạn, chỉ còn cách giao quyền tạm thời cho Nhị hoàng tử, người có năng lực và bối cảnh nhất.

Nghe tin này, ta suýt nữa cười ngất trên giường.

Nguyễn Kiều Kiều đúng là có cái miệng quạ đen, vừa mới đem cha ra khoe khoang thì cha đã sụp đổ, khiến nàng ta từ nữ nhi Hiền vương trở thành nữ nhi của tội thần.

"Phu nhân hôm nay tâm trạng rất tốt," Trạch Ngọc nói, giọng cũng vui vẻ hẳn lên khi thấy ta vui.

Đang lúc hả hê, bỗng một cơn buồn nôn đột ngột ập tới.

Ta vội che miệng bằng khăn, nôn khan một hồi mà không thấy gì.

"Phu nhân sao vậy?" Ánh mắt hắn đầy lo lắng.

Ta đáp: "Không hiểu sao, sáng nay ta cảm thấy không khỏe."

Trạch Ngọc nắm lấy cổ tay ta, bắt mạch. "Phu nhân chỉ là tì vị không được tốt thôi."

Ta khẽ thở phào.

Thấy ta phản ứng như vậy, hắn im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Nếu phu nhân thật sự mang thai thì sao?"

Hắn có vẻ rất sợ hãi quyết định của ta, giọng nói không còn bình thản như mọi ngày.

Ta có chút giật mình, nhìn vào ánh mắt lo lắng của hắn rồi ôn nhu nói: "Còn có thể làm gì? Đương nhiên là sinh ra rồi."

"Phu nhân... nguyện ý sao?" Phu nhân đối với hắn mà nói, là ánh trăng trên trời, hắn không thể tin nổi. "Chỉ cần phu nhân đồng ý, thuộc hạ chết cũng cam lòng."

Đúng là một kẻ ngốc, hắn nghĩ ta chỉ xem hắn là đồ chơi sao?

"Trạch Ngọc," ta thở dài, "T
 
Phu Nhân Vì Sao Nàng Như Vậy
Chương 14



Cuối cùng, giữa sự đồng tình của cả kinh đô, ta đã thành công hòa ly.

Trong mắt người ngoài, ta đã phải chịu đựng biết bao tủi nhục: nhẫn nhịn Tề Túc mang một nữ nhân bụng mang dạ chửa về nhà, lo liệu việc trong phủ, vậy mà hắn lại lạnh nhạt với ta.

Cha mẹ ta vì thương nữ nhi nên đã không màng tình nghĩa mà kiên quyết đòi hòa ly.

Đúng vậy, mẫu thân ta đã cho người tung tin như thế. Và mỗi khi gặp các quý nữ trong kinh thành, ta đều khéo léo lau nước mắt, khuyên họ sau này nên tìm hiểu kỹ lưỡng gia đình chồng.

Thế là cả kinh thành đều nói Tề gia thật bẩn thỉu, không thể nào ngẩng mặt lên được.

Mà Tề gia, dù bị "không thể ngẩng mặt", cũng chẳng dám hé răng phản bác.

Ngay cả biểu ca ta, nay đã là tân đế của Đại Ngụy, cũng cho triệu ta vào cung.

Hắn nói rằng trước đây đã để ta phải chịu nhiều thiệt thòi.

"Trẫm nghe đại ca muội nói, hình như muội rất vừa ý tên hộ vệ kia."

"Nếu thật sự thích, trẫm sẽ ban hôn cho hai người, thế nào?"

Biểu ca ta hơn ta mười mấy tuổi, từ nhỏ đã rất mực cưng chiều ta. Nếu không, ta cũng đã không nhẫn nhịn lâu đến thế.

Ta khẽ cười: "Đợi hắn bình an trở về, ta sẽ lại cầu xin biểu ca ban ân điển này."

Sau khi tân đế đăng cơ, ta đã cho Trạch Ngọc theo đại ca ta vào quân doanh. Đến giờ, cũng đã gần nửa năm.

Biểu ca ta cười nói: "Cũng phải. Đợi hắn công thành danh toại, mới xứng đôi với Tịnh nhi."

"Hắn cũng quả thật rất kiêu dũng thiện chiến," biểu ca nói tiếp. "Để tránh tiếng danh, hắn đã đánh lũ man di ở biên giới đến mức chỉ nghe tên thôi đã sợ."

Ta nghe xong, che miệng cười khúc khích. Quả nhiên là một kẻ ngốc, nhưng là một kẻ ngốc rất quan tâm đến ta.



Ngoại Truyện

1

Phu nhân luôn nghĩ lần đầu tiên gặp ta là ở Quốc công phủ, nhưng thật ra không phải.

Năm đó, ta mới bảy tuổi, cha mẹ đều mất, lang thang ăn xin ở kinh thành.

Đúng vào đêm hội hoa đăng, bụng đói cồn cào, ta nằm dưới một pho tượng đá, chờ chết.

Phu nhân đã cứu ta. Nàng đặt cho ta một cái tên, nói ta có vẻ đẹp ôn nhuận tựa trạch, phong thái như ngọc, nên gọi là Trạch Ngọc.

Nhị ca của nàng đưa ta đến chỗ nghĩa phụ để học võ. Kể từ đó, ta luôn nung nấu ý định lớn lên sẽ trở về bên cạnh phu nhân, làm hộ vệ cho nàng.

2

Năm mười chín tuổi, phu nhân gả chồng. Tuy lòng ta có chút buồn bã, nhưng vẫn tự biết mình không xứng.

Một nữ tử như phu nhân, trên đời này chẳng có mấy ai. Một kẻ sống trong bóng tối như ta, làm sao dám mơ ước xa vời.

Đó là lý do ngày hôm đó, ta lần đầu tiên thua trong một cuộc tỷ võ, và bị thương ở khóe mắt.

3

Sau khi trở thành hộ vệ của phu nhân, ta mới phát hiện.

Phu nhân trông đoan trang, cẩn trọng, nhưng thực ra lại rất tinh quái, giống như một con hồ ly nhỏ lém lỉnh. Nàng luôn thích trêu chọc ta, giả vờ như không biết gì để làm khó ta.

Nhưng thật ra, ta rất thích phu nhân như vậy. Mỗi lần như thế, tai ta lại đỏ bừng, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt lạnh lùng mà trả lời nàng.

4

Sau khi chuyển đến biệt viện, phu nhân luôn tìm đủ mọi cách để trêu chọc ta.

Ta nghĩ nàng đang giận Tề Túc, nên muốn dùng cách này để an ủi bản thân.

Nhưng phu nhân không biết, ta đối với nàng, chưa bao giờ là nhịn được.

Lúc đó, ta đã nghĩ, nếu có thể có được đêm nay, thì dù sau này phu nhân tỉnh táo lại, muốn lấy mạng ta, ta cũng không oán không hối hận.

Phu nhân trong lòng ta, chưa bao giờ là phu nhân của Tề Túc.

5

Khi đó, ta thường nghĩ mình chỉ là một món đồ chơi của phu nhân.

Cho đến ngày tiên đế băng hà, phu nhân thẳng thắn nói chuyện với ta, ta mới kinh ngạc nhận ra, nàng không phải không có chút tình cảm nào với ta, thậm chí còn lo toan cho tương lai của ta.

Ta nghe theo sắp xếp của phu nhân, cùng đại ca nàng vào quân doanh, liều mạng chiến đấu trên chiến trường, lập được nhiều công lao.

Khi hồi triều, tân đế hỏi ta muốn ban thưởng gì.

Ta cúi đầu tạ ơn, trả lời: “Ngoài phu nhân ra, thuộc hạ không còn cầu mong gì khác.”

------- Truyện cùng thể loại: Hoàng Hậu chỉ là lười chạy trốn!
 
Back
Top Bottom