Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 240: Không giả vờ nữa?



Cuối cùng, là người đàn ông không chịu nổi trước, bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, mỗi lần cô nhìn anh ta như vậy, anh ta thật sự không biết phải làm sao.

Anh ta đưa tay nắm cằm cô rồi lắc nhẹ.

Ánh mắt Cố Mang ngây ra một giây.

Đầu ngón tay của người đàn ông hơi thô ráp, là do thường xuyên cầm súng mà ra.

Có hơi nóng, khi chạm vào làn da mát lạnh của cô, một cảm giác kỳ lạ khó tả truyền đến.

Cảm giác rất thân mật, chưa có ai từng làm hành động này với cô.

Đôi mắt cô hơi híp lại, nhìn thấy anh ta cúi đầu gần sát, mùi thuốc lá thơm mát lẫn vào hơi thở của cô.

Giọng đàn ông trầm ấm, mê hoặc: "Tôi không giận đâu, chỉ là đang nghĩ, em khi nào mới tin tôi như tin Khương Thận Viễn bọn họ?"

Thà gọi Khương Thận Viễn từ Bắc Kinh đến, mà không gọi cho anh ta?

"Tôi tin anh." Cố Mang không chút do dự đáp lại, rồi lại hơi nhíu mày suy nghĩ, ngẩng đầu lên: "Là do tôi đã quen với việc tự mình làm mọi thứ."

Chỉ có bản thân mới có thể tin tưởng, cô học rất nhiều thứ, làm qua mọi công việc.

Thứ có thể khiến Cố Mang quan tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay lại đang suy nghĩ phải nói gì với Lục Thừa Châu.

"Anh mang chứng cứ tới, đã giúp tôi rồi." Cô lại nói một câu.

Lục Thừa Châu nhìn vào biểu cảm nghiêm túc của cô gái, không nhịn được cười khẽ, mở cửa xe, giọng nói cũng lấp đầy nụ cười: "Có gì lên xe rồi nói, ngoài trời lạnh."

"Ồ." Cố Mang đáp lại một tiếng, cúi người bước vào xe.

Lục Tam vẫn giữ khoảng cách nhất định với hai người, khi thấy Lục Thừa Châu ra hiệu cho Cố Mang lên xe, anh ta mới bước nhanh tới: "Thiếu gia Lục, về Tỷ Cung à?"

"Trường trung học Minh Thành." Người đàn ông ném ra một câu rồi cũng lên xe.

"Vâng." Lục Tam ngồi vào ghế phụ, ngay lập tức kéo màn chắn xuống.

Cố Mang lên xe, mới nhận ra trên kệ xe có sẵn một ly trà sữa, mấy chiếc macarons và một miếng bánh crepe ngàn lớp vị dâu tây.

Cô khẽ nhướng mày.

Quả là chu đáo, biết cô chưa ăn tối.

Cô ngước lên nhìn Lục Thừa Châu đang lên xe từ bên kia, khẽ nói: "Cảm ơn."

Lục Thừa Châu xé bao bọc ống hút, c*m v** ly trà sữa, đưa cho cô, ánh mắt đen sâu thẳm: "Hãy bắt đầu thay đổi từ thói quen nói cảm ơn này"

Quen với việc tự mình làm mọi thứ à?

Không sao, anh ta sẽ giúp cô thay đổi.

Cố Mang khẽ nhướng đôi mày tinh xảo, ừm một tiếng, duỗi tay ra nhận lấy.

Mọi chuyện ở đồn công an xử lý khá nhanh, trà sữa vẫn còn ấm.

Cô uống một ngụm, trong đó có những viên trân châu, vị xoài rất ngon.

Lục Thừa Châu mở bao bì bánh crepe ngàn lớp vị dâu tây ra cho cô, đột nhiên hỏi: "Không giả vờ nữa à?"

Cố Mang ngước lên nhìn anh ta một cái: "…"

"Trước mặt tôi mà cũng chơi trò này à?" Lục Thừa Châu đưa bánh ngàn lớp đến bên tay cô: "Bài thi toàn điểm không? Hả?"

Người đàn ông ngân dài âm cuối, nhướng mày nhìn cô.

Cố Mang chợt nhớ lại lần trước làm bài thi toán trước mặt anh ta: "……"



Lúc mười giờ rưỡi, Cố Mang về đến trường, không tham gia buổi tự học buổi tối của học sinh nội trú, mà về thẳng phòng ký túc xá.

Sau khi tắm xong, cô bước ra, nghe thấy tiếng nói chuyện trong hành lang.

Cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra từ bên ngoài.

Mạnh Kim Dương nhìn thấy Cố Mang trong phòng, liền cười lớn: "Cố Mang, cậu về lúc nào vậy?"

"Mới về." Nữ sinh dùng khăn lau khô tóc: "Bài thi viết xong chưa, cho mình xem một chút."

Thẩm Hoan vừa đặt balo lên giường, nghe thấy câu này liền đứng bật dậy, vội vã đụng phải giường tầng trên.

Tiếng va chạm nghe đã thấy đau.

"Trời ơi, Thẩm Hoan, cậu cẩn thận chút đi, sao mà kích động vậy?" Bạn cùng phòng cười nói.

Thẩm Hoan xoa đầu, quay lại nhìn Cố Mang: “Chị Mang, cậu vừa nói gì? Cậu muốn xem bài thi á? Mình có nghe nhầm không?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 241: Tịch Yên: Đều tới tìm em



Những bạn cùng phòng khác cũng kinh ngạc nhìn Cố Mang, nghi ngờ lỗ tai của mình.

Cố Mang gật gật đầu, biểu cảm rất nghiêm túc.

Khóe miệng của một đám người co giật.

Mạnh Kim Dương nhịn cười, từ trong cặp sách lấy ra bài thi mà cô ấy đã làm xong, đưa cho Cố Mang: "Cái này được làm xong trong hai ngày nay, cậu xem trước đi."

''Ừ." Cô nhận lấy, khăn mặt trùm l*n đ*nh đầu, lên giường.

……

Sáng hôm sau.

Cố Mang trả lại bài thi cho Mạnh Kim Dương.

Mạnh Kim Dương đang thay quần áo, cũng không nhìn mà nhét thẳng vào cặp sách.

Đến khi vào phòng học, Thẩm Hoan hỏi mượn bài thi của cô ấy để xem trình tự giải đề của một câu, cô ấy bèn đưa cho Thẩm Hoan.

Sau đó bắt đầu học thuộc từ vững tiếng Anh.

Bỗng nhiên, Thẩm Hoan hít ngược một ngụm khí lạnh: "Vãi thật Kim Dương, đề khó như vậy mà cậu còn có thể nghĩ ra hai cách giải?!"

Mạnh Kim Dương ngẩn ra, nhìn sang.

Hai đề toán lớn phía dưới cùng đều được giải bằng hai cách, chữ viết giống nhau như đúc.

Phương pháp ngắn gọn rõ ràng là của Cố Mang, hơi phức tạp là của cô ấy.

Chỉ nhìn chữ viết, ngay cả cô ấy cũng không phân biệt được cái nào là do chính cô ấy viết.

Lần trước Cố Mang hỏi cô ấy thích kiểu chữ nào, lần này là viết kiểu chữ giống hệt cho cô ấy?

Thật sự rất giống chữ của cô ấy.

Thẩm Hoan xem xong hai kiểu đáp án, vẻ mặt cảm khái: "Quy trình giải đều này thật trâu bò, mình hiểu đề này rồi! Kim Dương cậu lợi hại quá!"

Mạnh Kim Dương không nói gì, lại quay đầu nhìn Cố Mang.

Khuôn mặt tinh xảo của nữ sinh hơi cúi xuống, tay chống mặt, đang học bài.

Cô ấy mím môi cười cười.

Thấy trong ngăn bàn của mình vẫn còn kẹo m*t mình mua về ngày hôm qua, cô ấy nhờ người phía sau truyền cho Cố Mang.

Nữ sinh nhận được kẹo, bèn bóc giấy gói kẹo ra, thờ ơ bỏ vào miệng cắn.

Ánh mắt Lục Dương không ngừng liếc nhìn Cố Mang, không nhịn được hỏi: "Chị Mang, tối hôm qua chị có chuyện gì vậy?"

Cố Mang chậm rãi đảo mắt, không lạnh không nhạt liếc một cái.

Lục Dương lập tức sợ hãi, cầm lấy sách tùy tiện dựng thẳng lên, che mặt: "Em không hỏi, không hỏi."

Lúc học buổi sáng, Tịch Yên không tới, tiếng đọc sách trong phòng đều vô cùng yếu ớt ỉu xìu, rất có lệ.

Trước khi đọc xong, Tịch Yên đột nhiên xuất hiện ở cửa sau, vỗ vỗ vai Cố Mang.

Nữ sinh quay lại.

Tịch Yên hơi ghé sát vào cô: "Phụ huynh của Dịch Sâm và những nam sinh kia đều tới, bảo là muốn nói chuyện với em."

Cố Mang không lên tiếng.

Tịch Yên suy nghĩ một chút rồi nói: "Em không muốn đến cũng không sao."

Cố Mang nhướn mày, cười rất quỷ quái: "Đến chứ, đưa tới cửa rồi thì sao lại không đến."

Lục Dương nhìn Cố Mang lười biếng đứng dậy, hai tay đút túi, sau đó rời đi cùng Tịch Yên.

Nhất thời càng thêm tò mò, anh ta chọc chọc bé mập phía trước: "Bé mập, cậu đi hỏi thăm thử xem tối qua ở trung học Thực Nghiệm có xảy ra chuyện gì lớn không."

……

Văn phòng của tổ khoa học tự nhiên ở tầng hai mươi, Cố Âm bước ra khỏi văn phòng, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của Tịch Yên và Cố Mang.

Ánh mắt dừng một chút, cầm quyển giáo án của La Tụng Hoa rồi đi theo.

Phòng họp lớp mười hai, người ngồi đầy ắp.

"Hiệu trưởng Phó, chỉ cần ông có thể khiến bạn học Cố Mang rút đơn kiện thì mỗi người chúng tôi đều nguyện ý quyên góp một tòa nhà cho trường trung học Minh Thành." Bố của Dịch Sâm là một doanh nhân nổi tiếng, từ trước tới nay chưa từng hạ mình trước ai đến vậy, hiện giờ lại bất chấp tất cả vì con trai.

"Vâng vâng vâng, chỉ cần Cố Mang rút đơn kiện, ông có thể tùy tiện đưa ra điều kiện." Mấy bậc phụ huynh khác cũng phụ họa theo.

Anh một câu tôi một câu ra sức thỉnh cầu.

Hiệu trưởng Phó mỉm cười: "Nếu là chuyện của bạn học Cố Mang thì tôi cũng không tiện nhúng tay vào, không bằng chờ em ấy đến, xem ý của em ấy đi."

Ông ta cũng không dám lo liệu chuyện của Cố Mang, bên cạnh toàn là gia đình quyền quý ở Minh Thành, mà người trong tộc còn ở Bắc Kinh.

Ông ta chỉ muốn thể diện cho đến khi về hưu, tốt nhất là có thể nhìn thấy trung học Minh Thành giành được hạng nhất trong thành phố trước khi về hưu.

Nghe vậy, mấy phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói gì nữa, chờ Cố Mang đến.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 242: Ở lại đây ảnh hưởng tới sự phát huy của Cố Mang



Năm phút sau, cửa phòng họp bị gõ vang.

Mấy phụ huynh nghe được âm thanh, ánh mắt lập tức chuyển hướng.

Bèn thấy Tịch Yên dẫn theo Cố Mang đi tới.

Khuôn mặt của nữ sinh vô cùng xinh đẹp, dưới ánh sáng lại trắng một cách quá đáng.

Gương mặt đẹp đẽ ấy cúi thấp xuống, từ giây phút tiến vào, con ngươi xinh đẹp chậm rãi nâng lên.

Trắng đen thuần khiết, mang theo sự lạnh lẽo, lại mang theo một chút xấu xa.

Vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, vừa nhìn đã thấy rất không dễ chọc vào.

Nhưng hết lần này tới lần khác, bề ngoài của nữ sinh lại là một học sinh ngoan, tóc dài xõa qua vai, mặc đồng phục học sinh rất quy củ.

Bố của Dịch Sâm đã từng nghe nói Cố Mang đánh nhau rất giỏi.

Cho nên tối hôm qua thức trắng cả đêm cũng không nghĩ thông suốt được, tại sao thằng con trai vô dụng của mình lại đi tìm Cố Mang để đánh nhau.

Tịch Yên xoay người đóng cửa phòng họp.

Trên rãnh cửa được lắp một tấm kính, có thể nhìn thấy bên trong.

Cố Âm cẩn thận thăm dò, thấy bố mẹ Dịch Sâm với vài người, cô ta khẽ nhíu mày.

Thỉnh thoảng Hạ Minh Châu sẽ dẫn cô ta đi tham dự một vài bữa tiệc ở Minh Thành, cô ta đã từng gặp qua bọn họ ở bữa tiệc.

Sao những người này lại ở đây?

Hiệu trưởng Phó thấy Cố Mang đến, chỉ vào người ngồi đối diện: "Cố Mang, đây là bố mẹ Dịch Sâm bọn họ, muốn thương lượng với em chuyện rút đơn kiện."

Lương Thanh Như nhìn khuôn mặt của Cố Mang, đôi mắt hơi đỏ lên vì giận dữ, mím chặt môi, không nói gì.

Hôm nay bọn họ đến là để cầu xin.

Cố Mang biếng nhác đi tới, kéo ghế ngồi xuống, dựa về phía sau, bắt chéo chân.

Cánh tay duỗi thẳng, cổ tay tùy ý gác lên bàn họp.

Bàn tay đẹp mắt, đánh người còn đẹp hơn.

Tư thế ngồi của chị hai.

Giơ tay nhấc chân đều toả ra hơi thở vô lại.

Sau khi Cố Mang ngồi xuống thì nhướng mắt lên: "Rút đơn kiện?"

Một đám người nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Hồi lâu sau, nữ sinh mới phì cười một tiếng: "Trông em dễ chọc vào lắm à?"

Mấy phụ huynh vừa thấy cảnh mở màn này lập tức hiểu được, hôm nay bọn họ không đổ nhiều máu thì không qua được việc này.

Hiệu trưởng Phó nhìn đám phụ huynh kia, lại nhìn Cố Mang.

Nữ sinh vẫn cười, cái kiểu cười vừa xấu xa vừa du côn này, mặt mày xinh đẹp hơi nhếch lên, kiềm chế vài phần lạnh lẽo hung ác.

Có điều Cố Mang có thể xuất hiện ở đây, chứng minh việc này còn có đường thương lượng.

Vì không muốn ảnh hưởng đến sự phát huy của Cố Mang, hiệu trưởng Phó đứng dậy, nhìn nữ sinh: "Cố Mang, đây là việc riêng của em, trường học sẽ không nhúng tay vào, tự em xem mà xử lý đi, trong trường học còn có việc chờ thầy xử lý."

Cố Mang gật đầu, lễ phép nói: "Tạm biệt hiệu trưởng."

Lúc hiệu trưởng đi ngang qua Tịch Yên, hơi dừng lại một chút: "Cô Tịch, tôi có chút chuyện muốn nói với cô, cô đi theo tôi một chút."

Tịch Yên không yên tâm về Cố Mang, nhưng hiệu trưởng đã lên tiếng, cô ấy chỉ có thể đi theo ra ngoài.

Hiệu quả cách âm của phòng họp rất tốt, đến khi Cố Âm nghe thấy tiếng mở cửa thì đã không kịp trốn đi.

Hiệu trưởng nhìn thấy Cố Âm, nhíu mày, dường như đang suy xét, vài giây sau mới hỏi: "Em là Cố Âm lớp 12/1?"

Cố Âm hơi siết chặt ngón tay, ngoan ngoãn dịu dàng nói: "Vâng, hiệu trưởng."

Cố Mang nghe tiếng, không có phản ứng gì, như là đã sớm biết Cố Âm ở bên ngoài.

Tịch Yên nhìn nữ sinh đang ngồi bên trong, biết cô và Cố Âm bất hòa nên không nói gì, trực tiếp đóng cửa lại.

"Sao em lại ở đây?" Hiệu trưởng Phó nhìn cô ta, ánh mắt hơi lạnh lùng: "Không phải các em đang học tiết buổi sáng sao?"

Cố Âm cầm quyển giáo án của La Tụng Hoa đưa cho ông ta xem: "Cô giáo bảo em đi lấy đồ, em thấy cô Tịch và chị em tới đây nên tưởng là xảy ra chuyện gì, hiệu trưởng, chị em làm sao vậy?"

Thái độ của hiệu trưởng Phó lạnh lùng: "Không có việc gì, trong thời gian lên lớp thì cứ ở yên trong phòng học, đừng đi lại lung tung."

Lúc trước trong Lễ động viên, ông ta vẫn còn nhớ rõ Nguyễn Thanh Thanh đã bị Cố Âm lợi dụng.

Chỉ là không có nhiều người biết.

Tâm tư của cô gái này khá sâu.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 243: Biểu diễn cho các người xem cái gì gọi là ăn cướp trắng trợn



Từ nhỏ Cố Âm đã là học sinh ngoan, ở đâu cũng được giáo viên nâng đỡ, vui vẻ hoà nhã.

Đột nhiên bị hiệu trưởng đối xử bằng loại thái độ này, mặt đỏ lên tại chỗ, nhỏ giọng: "Vâng ạ thưa hiệu trưởng, em chào hiệu trưởng."

Cắn môi xoay người, bước chân cứng ngắc rời đi.

Đôi mắt cụp xuống tràn ngập lạnh lẽo.

……

Trong phòng họp, cực kỳ yên tĩnh.

Một đám phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, không thể tin được bọn họ lại cẩn thận như vậy trước mặt một học sinh trung học.

Bố Dịch nghiêng người, chuyển hướng sang Cố Mang: "Bạn học Cố, xin chào, chú là bố của Dịch Sâm."

Cố Mang cúi đầu, ngón tay thờ ơ gõ mặt bàn.

Mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Lương Thanh Như vừa định phát hỏa nhưng bố Dịch đưa mắt nhìn qua, bà ta bèn nhịn một chút, gắt gao nắm chặt túi xách trong tay.

Những người khác cũng bị thái độ này của Cố Mang làm cho không biết phải làm sao.

Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn con trai của bọn họ ngồi tù sao?!

Bố Dịch ôn hòa cười cười: "Là như thế này, tôi đã xem video đánh nhau ngày đó rồi, đích thật là bọn Dịch Sâm không đúng trước, nhưng bọn nó cũng đã bị dạy dỗ hết rồi, bọn nó thật sự không gánh nổi tội danh giết người không thành này, nếu như cô Cố chịu rút đơn kiện thì điều kiện trên phương diện nào cũng đều dễ thương lượng."

Tư thế rất thấp kém, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Cố Mang tựa như là mới nghe được âm thanh, bèn giương mắt lên, cũng nở nụ cười: "Không biết bọn họ đáng giá điều kiện gì ở trong mắt các vị?"

Nghe cô nói như vậy, chính là có đường thương lượng.

Thần kinh căng thẳng của đám người hơi thả lỏng ra.

Bố Dịch lấy ra một tấm thẻ đã sớm chuẩn bị xong, đẩy tới trước mặt Cố Mang: "Bên trong là mười triệu, không biết điều kiện này có đủ để đổi việc rút đơn kiện với cô Cố hay không."

Biết Cố Mang đều có địa vị nhất định ở giới thời trang và giới giải trí, thế nên bọn họ chuẩn bị một lần tận mười triệu.

"Mười triệu..." Cố Mang chậm rãi lặp lại mấy chữ này, kéo dài âm cuối, sau đó tà khí nhếch môi: "Đủ mời một luật sư tốt."

Cô đứng dậy, hai tay đút túi, định đi ra ngoài.

Một đám người lập tức trở nên nóng vội.

Ánh mắt bố Dịch khẽ thay đổi, nhưng vẫn ổn định, cũng đứng dậy theo: "Cô Cố chờ một chút, chúng tôi không biết cô Cố muốn gì, không bằng nói thẳng cho chúng tôi biết để chúng tôi chuẩn bị tốt."

Cố Mang chuyển hướng sang ông ta, miễn cưỡng mở miệng: "Mỗi công ty một phần năm giá trị thị trường, mỗi một người."

Cô nói rất chậm, giọng điệu hững hờ.

Những người khác lại đồng loạt thay đổi sắc mặt tại chỗ.

Một phần năm giá trị thị trường của công ty đã vượt quá trăm triệu từ lâu, đây hoàn toàn là ăn cướp trắng trợn!

Lương Thanh Như hung tợn trừng mắt nhìn cô, đôi mắt một màu đỏ sậm vì tức giận: "Cố Mang! Cô đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"

Nữ sinh hơi nghiêng đầu, một bên môi cong lên, khuôn mặt xinh đẹp hơi hất lên.

Chọc thủng lớp nội tâm thực chất bên dưới vẻ nịnh hót.

Giống như đang nói: Tôi đúng là đang ăn cướp trắng trợn, cho các người cơ hội đấy.

Đây là nét mặt phách lối thần thánh gì chứ!

Trước đó khi bố Dịch đến trung học Minh Thành đã nghe nói đến chuyện Cố Mang rất khó nói chuyện, là một cái gai đau đầu khó đối phó.

Bây giờ cô mở miệng, chứng tỏ không có đường lui.

Ông ta cũng không phí nhiều lời tốn nước bọt, chỉ nói: "Cô Cố, số tiền quá lớn, chúng tôi cần suy nghĩ."

Cố Mang gật đầu, lúc gần đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, bèn nghiêng mắt, cười khẽ một tiếng: "Thật ra trong tay tôi có một đoạn ghi âm, hay là nghe thử xem?"

Trong đầu bố Dịch căng thẳng như dây cung, thử hỏi: "Là của bọn Dịch Sâm?"

Cố Mang nhướng mày.

Sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm tập tin ghi âm, thờ ơ mở ra.

Đúng là đám người Dịch Sâm đang bàn bạc cách dạy dỗ Cố Mang.

Muốn đánh gãy chân Cố Mang, khiến tay cô tàn phế?

Sắc mặt của mấy phụ huynh thay đổi.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 244: Tôi kiên nhẫn không được tốt, đừng để tôi chờ quá lâu



Cuối cùng bố Dịch cũng biết vì sao Cố Mang lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không chừa lại một chút đường sống nào.

Nếu như nộp bản ghi âm này, đám Dịch Sâm bọn họ sẽ xong đời.

Mặc dù không giao cho thẩm phán, trực tiếp phơi bày trên mạng thì dư luận cũng sẽ không bỏ qua cho bọn Dịch Sâm, thậm chí ngay cả công ty cũng phải chịu ảnh hưởng.

Lương Thanh Như không ngờ Cố Mang lại bình tĩnh như vậy.

Cho đến hôm nay mới lấy ra bản ghi âm này.

Nữ sinh này thật đáng sợ.

Cố Mang thu hồi di động, hai tay đút túi, khóe miệng cong lên như cười như không, giọng nói hơi khàn khàn, lộ ra vài phần cuồng dại: "Tôi kiên nhẫn không được tốt lắm, đừng để tôi chờ quá lâu."

Không ai dám nói gì.

Đưa mắt nhìn cô ra khỏi phòng họp.

Lương Thanh Như cắn răng: "Thật sự phải chuẩn bị cho cô ta sao?"

Nhiều tiền như vậy!

Sắc mặt của bố Dịch sa sầm xuống ngay khi Cố Mang rời đi: "Em có biện pháp khác cứu con trai à?"

Không phải Cố Mang không có bối cảnh, phía sau còn có cục trưởng Lục và cục trưởng cục cảnh sát.

Bọn họ không có can đảm dùng thủ đoạn khác.

……

Trên đường về lớp 20, Cố Mang nhắn tin cho Lục Thừa Châu, chỉ lời ít ý nhiều mà thuật lại một lần.

Rồi lại trò chuyện vài câu với anh ta.

Đi tới cửa lớp 20, cô cất điện thoại di động.

Vừa tiến vào từ cửa sau của lớp học, ba ánh mắt kia cứ như vậy nhìn về phía cô.

Lục Dương chủ động kéo ghế ra giúp Cố Mang, còn dùng tay áo đồng phục lau chùi, a dua lấy lòng: "Chị Mang, chị ngồi đi."

Sắc mặt Cố Mang không chút thay đổi nhìn anh ta một cái, ngồi xuống.

Bé mập và Sở Nghiêu nhìn cô, còn chưa lấy lại tinh thần từ tin tức động trời vừa rồi.

Có chút sững sờ.

Mấy người bọn họ học tập không tốt, mà bọn Dịch Sâm học tập lại rất tốt, tương phản dữ dội.

Cho nên bọn họ và đám người Dịch Sâm cũng nhìn nhau không vừa mắt.

Đánh nhau không ít lần.

Mỗi lần đều là hai bên cùng thiệt.

Kết quả chị hai trước mắt bọn họ, một cân năm vậy mà lại không có chuyện gì cả.

Trâu bò!

Tin tức vẫn chưa được truyền ra, trường trung học Thực Nghiệm phong tỏa tin tức rất có thủ đoạn, che kín vô cùng, bé mập phải tìm chị họ ở cục giáo dục của mình để hỏi.

"Chị Mang, tiết sau có muốn đi mua đồ ăn không? Em mời." Bé Mập được tăng tiền tiêu vặt, vô cùng hào phóng.

Cố Mang đeo tai nghe lên: "Không đi."

Ném ra hai chữ rồi lười biếng nằm sấp trên bàn ngủ.

Lục Dương rất tinh ý nói: "Chị Mang chị muốn ăn gì, em mang về cho chị."

"Gì cũng được." Âm thanh của nữ sinh lộ ra vẻ mệt mỏi, có vẻ tối hôm qua ngủ không ngon.

Lục Dương lập tức lên tiếng: "Được."

Cứ mua theo khẩu vị của chị Mang!

Tiết học thứ hai thoáng trôi qua, Lục Dương chào hỏi mấy người Tần Dao Chi rồi đến siêu thị mua đồ.

……

Bên phía nhà họ Dịch vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm Cố Mang nói chuyện, bảo cô không nên tham lam như vậy.

Ai ngờ giữa trưa, trát hầu tòa(*) của tòa án được gửi thẳng đến nhà bọn họ.

(*)Trát hầu tòa hay Trát lệnh: một loại Trát được gửi đến các đương sự hay người có liên quan để triệu tập họ tham gia vào một vụ việc hay vụ án tại Tòa.

Hỏi ra thì tất cả bốn nhà kia cũng đều nhận được trát hầu tòa.

Cố Mang đã thượng tố rồi.

Lương Thanh Như cầm trát hầu tòa của tòa án, hơi run rẩy: "Không phải Cố Mang nói sẽ cho chúng ta thời gian suy nghĩ sao? Sao trát hầu tòa lại đến nhanh như vậy?"

Bố Dịch mím môi: "Luật sư của cô ta là Khương Thận Viễn, tòa án có thể không bán phần nhân tình này để tăng tốc độ xét duyệt cho cậu ta ư?"

"Làm sao bây giờ?" Bà ta đỏ mắt hỏi bố Dịch: "Sâm Sâm không thể ngồi tù."

Cũng không ngờ tốc độ của cô lại nhanh như vậy, lúc này còn chưa tới nửa ngày.

Bây giờ Lương Thanh Như hối hận muốn chết, sớm biết như vậy thì còn không bằng đừng kinh động đến cảnh sát, không kiện Cố Mang.

Bố Dịch không có sức lực để trách cứ vợ, thuận miệng: "Anh đi tìm bạn để giúp đỡ, bán hết đất trong tay để lấy tiền mặt, hẳn là có thể miễn cưỡng gom góp đủ."

Nhà họ Dịch trải qua biến cố này, chỉ sợ sức sống của công ty bị tổn hại nặng nề.

Mặt Lương Thanh Như tái nhợt, hoang mang lo sợ gật đầu.

Bố Dịch nhìn về phía bà ta: "Chờ thằng trời đánh kia trở về, em tốt nhất đừng tiếp tục nuông chiều nó nữa, dạy dỗ nó cho tốt, đừng để nó tiếp tục đi trêu vào Cố Mang."

"Em biết rồi..."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 245: Bọn họ ấy à, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo



Bắc Kinh.

Tần Phóng nhận được tin tức nhà họ Dịch bán của cải lấy tiền, cười lưu manh một tiếng: "Anh Thừa, anh có nhìn thấy không, thủ đoạn này, tính tình này, thật sự là làm rất tốt! Không hổ là chị dâu tương lai!"

Bọn họ ấy à, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, còn là cái loại phải hoàn trả gấp trăm lần.

Làm bất cứ điều gì để được thoải mái mà không nhận lấy uất ức.

Hạ Nhất Độ cũng không ngờ Cố Mang thật sự có can đảm ăn cướp trặng trợn như vậy, ép người ta đến độ bán gia sản lấy tiền, chậc một tiếng: "Không biết là đã ra giá gì."

Tần Phóng quay sang Lục Thừa Châu: "Anh Thừa, giá bao nhiêu?"

Trong mắt Lục Thừa Châu cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, không chút để ý: "Một phần năm giá trị thị trường của công ty."

Nghe vậy, Tần Phóng và Hạ Nhất Độ cười rộ lên.

Điên rồi, giống y như đúc với đám người bọn họ.

''Kết quả bên sở 14 thế nào rồi?" Lục Thừa Châu gạt tàn thuốc.

Tần Phóng thu hồi nụ cười: "Trình độ của bản thiết kế máy b** ch**n đ** quá cao, với năng lực hiện nay của Sở 14 thì còn phải tốn thêm chút thời giờ nữa."

Công tác quân sự của nước D vẫn rất lợi hại, ngay cả sở 14 của bọn họ cũng thấy khó làm.

Phải để cho sở 14 phát triển thật tốt, rớt lại phía sau sẽ phải chịu đòn.

Hạ Nhất Độ im lặng vài giây, mở miệng: "Sở 14 khoan vội đã, tài liệu về nhóm nhân viên huấn luyện đầu năm của Bò Cạp Đỏ đã tới rồi, anh Thừa, chúng ta phải mau chóng sàng lọc."

Lục Thừa Châu gật đầu, ngón tay với từng khớp xương rõ ràng ấn tắt điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy: "Đến Bò Cạp Đỏ."

……

Buổi chiều, phụ huynh mấy nhà lại tới trường trung học Minh Thành.

Phòng họp lớp 12.

Năm tấm thẻ được đưa tới trước mặt Cố Mang.

Bố Dịch cười hòa nhã, thương nhân khéo đưa khéo đẩy được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn: "Cô Cố, đây là thẻ, mật mã đều là sáu số 0."

Cố Mang lười biếng ngồi trên ghế, thờ ơ ừ một tiếng, tiếp nhận thẻ: "Tốc độ nhanh lắm."

Sắc mặt mọi người đều có chút mất tự nhiên, nhìn kỹ sẽ thấy đã nhịn đến hơi căng cứng.

Bố Dịch thấy cô nhận lấy: "Cô Cố có thể nhanh chóng rút đơn kiện không?"

Cố Mang nâng mắt, nhếch môi nhàn nhạt, mặt mày tinh xảo kiềm chế vẻ bất cần đời: "Có thể."

Nghe vậy, bộ não căng cứng như dây cung của bố Dịch cuối cùng cũng buông lỏng ra.

Trong lòng Lương Thanh Như lại khó chịu như nuốt phải ruồi bọ, con trai của bà ta bị đánh một trận, vậy mà nhà bọn họ lại còn phải bồi thường tiền cho đối phương!

Đây là lý lẽ gì!

Cố Mang cầm thẻ, đứng dậy, hai tay đút túi, không nhanh không chậm đi ra ngoài, dưới lòng bàn chân buông tuồng không bị trói buộc.

Một đám người sau lưng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng lại không có một chút biện pháp nào khác.

Tịch Yên đứng chờ ở bên ngoài, thấy Cố Mang đi ra bèn tiến lên một bước: "Cố Mang, xử lý xong chưa?"

"Vâng." Nữ sinh đáp một tiếng, đi đến phòng học cùng cô ấy.

Tịch Yên nhìn cô một cái: "Định rút đơn kiện sao?"

Cố Mang gật đầu, không nói nhiều, thờ ơ chuyển hướng sang cô ấy: "Đã nộp hồ sơ đề cử lên trước chưa?"

Tịch Yên hơi ngẩn người, mới kịp phản ứng lại: "Buổi sáng hiệu trưởng đã giao cho cô rồi.''

Cố Mang không nói nữa.

Trong lòng Tịch Yên cũng rất phức tạp, cho dù là nộp hồ sơ, cô ấy cũng chỉ là người bồi chạy, không có khả năng đề cử.

Nhưng lại không muốn đả kích Cố Mang.

Về đến phòng học, Cố Mang ngồi vào vị trí, một tay chống mặt, tiếp tục xem đề.

Ngày hôm sau, cô xin nghỉ một ngày.

Đến trường trung học Thực Nghiệm và quay phần còn lại của bộ phim.

Học sinh trường trung học Thực Nghiệm nhìn thấy cô, ai nấy cũng đều cách cô rất xa.

Có mấy người mặc đồng phục lớp 12 trừng mắt nhìn cô, giận mà không dám nói gì.

Lúc quay phim, ánh mắt Thịnh Thính vẫn có chút né tránh.

Cuối cùng là thợ trang điểm của anh ta không nhịn được nói với Cố Mang: "Tối hôm trước Cố Thần gặp chuyện không may, anh Thính dự định đến cục cảnh sát nhưng bị chị Tô ngăn lại."

Chị Tô chính là người đại diện của Thịnh Thính, Thịnh Thính là một nhân vật công chúng, nếu đến cục cảnh sát mà bị phóng viên chụp được thì không biết sẽ bị truyền ra như thế nào.

Cố Mang ồ một tiếng: "Không sao."

Thợ trang điểm nhìn thái độ này của Cố Mang, bèn biết anh Thính nhà bọn họ chẳng có chút hy vọng nào.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 246: Kì thi liên thông toàn quốc đã được lên kế hoạch từ lâu



Buổi tối, Cố Mang ngồi trên giường xem bài thi, bỗng nhiên có âm thanh rung mạnh truyền đến.

Cô cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, là cuộc gọi video của Vân Lăng.

Cô trở tay cúp máy, gõ chữ: "Chuyện gì?''

Vân Lăng trả lời lại rất nhanh: "Tổng thống nước K lại đến đặt hàng, lần này không phải là đơn nặc danh, nói là vợ của ông ấy mắc phải một loại bệnh kỳ quái, chữa trị sáu năm không thấy chuyển biến tốt, cho nên mới muốn tìm đến vị thần y kia, ra giá rất cao, cô nhận không?"

Họ vẫn luôn không có tiền lệ nhận đơn nặc danh.

Là vì để Ảnh Minh luôn chiếm ưu thế tuyệt đối, tránh né tất cả những mạo hiểm.

Đây là quy củ của Ảnh Minh bọn họ, muốn tìm bọn họ làm việc thì phải tuân thủ quy tắc trò chơi của bọn họ.

Bác sĩ bên cạnh tổng thống điều trị sáu năm nhưng không có chuyển biến tốt?

Cố Mang híp mắt, có chút hứng thú, nhưng nhìn thấy bài thi trong tay thì lại trả lời một cách hững hờ: "Gần đây không rảnh, mười ngày sau."

Bên kia, Vân Lăng thấy vị chủ nhân này đồng ý, thoáng chốc ngồi thẳng dậy, rất bất ngờ.

Danh sách những người tìm đến vị thần y này không ít, hơn nữa hai năm nay, vị chủ nhân này cũng chưa từng đồng ý.

Bao nhiêu tiền thì ngồi trong lòng người khác cũng không loạn (1), thế mà lần này lại đồng ý.

(1) Nguyên văn là "Tọa hoài bất loạn" (坐怀不乱): Nghĩa đen là ngồi trong lòng (của người khác) mà không bị xao động, không bị cám dỗ. Nghĩa bóng là giữ được tâm địa thanh bạch, không bị dao động bởi những cám dỗ, những lời ngon ngọt, những lợi ích cá nhân.

Muốn hỏi nguyên nhân nhưng lại không dám, bèn trả lời một câu: "Được, còn tưởng rằng cô sẽ không động lòng với nhiều tiền như vậy chứ."

Cố Mang không trả lời anh ta, tiện tay ném điện thoại di động sang một bên.

……

Gần tới kỳ thi, bầu không khí học tập của trường trung học Minh Thành càng thêm căng thẳng.

Giáo viên các môn hận không thể giảng mười bài thi trong một tiết, gần như mỗi tiết học đều sẽ dạy quá giờ.

Ăn cơm cũng giống như chiến trường, toàn bộ thời gian gạt ra đều dành cho học tập.

Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương bận tối mày tối mặt, gần như vừa đến thời gian nghỉ ngơi là bạn học trong lớp sẽ chạy tới hỏi đề.

''Lục Dương, đi mua chai nước cho bố mau, khát nước quá." Thời gian nghỉ trưa, trong lớp về cơ bản đều đầy người, Tần Dao Chi giảng đề nửa giờ, miệng khô lưỡi khô.

Khóe miệng Lục Dương co rút: "Cút đi, má nó ai là con trai cậu chứ!"

Mắng một câu nhưng vẫn kéo Sở Nghiêu và bé mập đến siêu thị, mua một đống đồ ăn đồ uống về.

Vừa ăn, vừa vây quanh cùng nhau học tập.

Tính tình của Tần Dao Chi không tốt, nếu giảng một đề nửa ngày mà Lục Dương và ba nam sinh kia vẫn không hiểu thì sẽ bắt đầu phun ra những lời thơm tho.

''Đại tiểu thư cậu học hỏi Kim Dương một chút được không, dịu dàng một chút, kiên nhẫn một chút, cậu như vậy thì về sau ai thèm cậu chứ!" Lục Dương ghét bỏ nói.

Tần Dao Chi khẽ mỉm cười: "Ai thèm thì cũng sẽ không tìm cậu."

Lục Dương ha ha: "Cũng như nhau thôi."

Mạnh Kim Dương nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ thì vẫn luôn mỉm cười, cảm thấy vô cùng thú vị.

Cố Mang chống tay, trên mặt không có biểu cảm gì, không nhanh không chậm lật xem bài thi.

Cực kỳ bình tĩnh.

……

Kéo dài tới sáng chủ nhật, trường học mới phát giấy báo thi, buổi chiều cho bọn họ nghỉ nửa ngày để đi xem trường thi.

Nghe nói lần thi liên thông toàn quốc này không phải là quyết định đột ngột, mà là mưu đồ đã lâu, muốn chọn ra một nhóm học sinh đặc biệt để bồi dưỡng chuyên nghiệp.

Học sinh hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có hơi lệch môn, một số người giỏi toán, một số người giỏi tiếng Anh.

Nhưng thi đại học đều dựa theo thành tích tổng, dễ làm mai một một số học sinh giỏi một môn nào đó.

Cho nên kỳ thi liên thông toàn quốc diễn ra ở đây để xem xét tình hình, dự định tuyển trước một nhóm học sinh đặc biệt, tức là những học sinh học lệch môn.

Đây là tin vui đối với hầu hết các học sinh.

Cuộc thi lấy thành phố làm khu vực, tất cả học sinh sẽ được trộn lẫn trong cuộc thi.

Mạnh Kim Dương, bé mập và Sở Nghiêu thi ở trường trung học Thực Nghiệm.

Trường thi của Lục Dương và Tần Dao Chi là trường trung học số 4 Minh Thành.

Chỉ có Cố Mang và Thẩm Hoan thi trong trường.

Cố Mang lấy được giấy báo thi, tâm trạng không tệ nhướng mày.

Tần Dao Chi hâm mộ nói: "Chị Mang, trường thi của chị và Thẩm Hoan là ở trường của chúng ta thì may mắn quá, buổi chiều cũng không cần đi tìm trường thi."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 247: Gặp phải trong phòng thi



Lục Dương cầm lấy giấy báo thi của mình, vẻ mặt khó chịu: "Trường số 4 ở vùng ngoại ô mà, xa lắm, má nó phân ra tận biên giới."

Bé mập và Sở Nghiêu cười to.

Sở Nghiêu không sợ chết nói: "Không sao, cậu và đại tiểu thư không rời không bỏ rất tốt."

Tần Dao Chi híp mắt nhìn Lục Dương, vô cùng ghét bỏ.

Thẩm Hoan nhìn sang biểu hiện của Cố Mang: "Chị Mang, cái này hẳn là chị ở năm 11, lớp 11/5, em ở lớp 12/12."

Cố Mang hơi gật đầu.

Buổi chiều, mấy người họ đến cửa hàng văn phòng phẩm mua đủ dụng cụ thi cử rồi ai về nhà nấy.

……

Lúc chạng vạng tối, Cố Mang đang học bài thì nhận được một cuộc điện thoại nhận hàng chuyển phát nhanh, bảo cô ra cổng trường học lấy hàng chuyển phát nhanh.

Cô không đi, nói thẳng với Mạnh Kim Dương vừa xuống lầu giặt quần áo.

Nửa giờ sau, Mạnh Kim Dương cầm chuyển phát nhanh đi lên: "Cố Mang, là chocolate mà cậu thường xuyên ăn."

Vừa dứt lời, điện thoại di động của nữ sinh lại vang lên, ánh mắt vừa chuyển sang bèn trông thấy người gọi đến, nhíu mày.

Cô đưa tay lấy máy.

Âm thanh thanh cao dễ nghe của người đàn ông truyền tới: "Đã nhận được chocolate chưa?''

Cố Mang nhìn hộp chuyển phát nhanh được Mạnh Kim Dương đặt trên bàn, lười biếng à một tiếng, lật qua một trang bài thi.

"Có chút việc phải đến Bò Cạp Đỏ, không đến được." Lục Thừa Châu ngồi trên sô pha, nhìn một nhóm tân binh đang mang vật tăng sức nặng chạy việt dã trên màn hình nhỏ qua camera theo dõi, thấp giọng nói: "Trước khi thi thì ăn mấy viên, ngày mốt thi xong tôi đi đón em."

Vốn tưởng rằng chuyện có thể xử lý xong vào hôm nay, buổi tối làm chút đồ ăn cho cô.

Kết quả là có một tai nạn nhỏ.

Cố Mang nghe vậy, hơi nhướn mày, thuận miệng hỏi: "Cố Tứ huấn luyện thế nào?"

Trong màn hình camera theo dõi, Cố Tứ nhỏ đến đáng thương, đeo một cái túi ngụy trang lớn trên lưng, rơi ở phía sau cùng của cả đội ngũ, vẻ mặt không chịu thua.

Chân quá ngắn, có thể đuổi kịp đám tân binh kia thì Lục Thừa Châu cũng đã rất bất ngờ rồi.

''Đang mang vật tăng sức nặng chạy việt dã, vị trí cuối đội." Lục Thừa Châu mở miệng, giọng nói lơ đãng lười biếng.

Cố Mang chậc một tiếng, lại lật qua một trang bài thi, thờ ơ lên tiếng: "Học bài, cúp đây."

Tiếng giấy ma sát truyền tới bên phía Lục Thừa Châu.

''Ừm." Người đàn ông lên tiếng, hơi dừng lại rồi lại nói: "Thi cử thuận lợi.''

Cố Mang cười khẽ, trầm thấp dễ nghe, biếng nhác nói: "Yên tâm, thành tích nhất định sẽ khiến cho anh có thể ngẩng cao đầu trong nhóm phụ huynh."

Lục Thừa Châu: "..."

……

Ba người còn lại trong ký túc xá đều thi ở trường trung học số 4 Minh Thành.

Buổi chiều sẽ về thẳng nhà, ngày mai phụ huynh lái xe đưa đi.

Ba người Cố Mang, Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan dậy rất sớm, đến nhà ăn ăn sáng.

Vài người ăn thức ăn dinh dưỡng, trong phòng ăn còn đặc biệt kẹp bánh dùng xúc xích có khắc bốn chữ "Toàn bộ max điểm".

Cửa sổ đó chật kín người, chỉ vì để lấy một dấu hiệu tốt.

Cũng không phải căng thẳng như vậy.

Khi ba người tách ra, Cố Mang bảo các cô ấy cầm mấy viên chocolate để bổ sung năng lượng.

Thẩm Hoan ăn miếng đầu tiên thì rơi vào tay giặc: "Vãi thật, chocolate gì thế này, sao lại ăn ngon như vậy chứ!"

Cố Mang không nói gì, xoay người đi về phía phòng thi lớp 12/5 của cô.

Trong tòa nhà dạy học toàn là giáo viên và lãnh đạo trường đeo bảng công tác giám thị.

Nghiêm ngặt hơn cả thi đại học.

Cố Mang chậm rãi đi tới lớp 11 - 5, đụng phải Lục Ý cùng phòng thi ở cửa.

Đối phương cong cong môi với cô, xem như là chào hỏi.

Cố Mang khẽ gật đầu, hai người một trước một sau để thầy giám thị dùng máy thăm dò quét toàn thân, đặt di động trên bục giảng, sau đó đi vào phòng thi.

Bên trong toàn là những gương mặt xa lạ của các trường khác.

Nhìn thấy khuôn mặt của Cố Mang, ánh mắt đều chuyển qua.

Tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống, Cố Mang dùng tay chống mặt, rất nhàm chán mà chuyển bút, chờ cuộc thi bắt đầu.

Lúc này, ngoài cửa có một nam sinh đi vào, quen thuộc không thôi.

Oan gia ngõ hẹp.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 248: Chị Mang: Xem ra là tôi ra tay quá nhẹ



Trong năm người chỉ có Dịch Sâm là có thể tới thi cử, những người khác đều đã gãy xương sườn, gãy xương cổ tay, còn đang nằm trong bệnh viện.

Dịch Sâm nhìn thấy Cố Mang, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, tay vô thức siết chặt túi văn phòng phẩm của mình.

Vết bầm tím trên cổ bị khăn quàng cổ che khuất mơ hồ đau nhức.

"Bạn học, em quét xong rồi, đừng chắn ở cửa."

Thầy giám thị gọi một tiếng, anh ta mới lấy lại tinh thần.

Cúi đầu nhìn số chỗ ngồi trên giấy báo thi của mình, cách Cố Mang khá xa, anh ta mới hơi vừa ý.

Không ảnh hưởng đến kỳ thi.

Nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Cố Mang, anh ta vẫn không nhịn được trào phúng một câu: "Nghe nói cậu muốn giành giải giáo viên xuất sắc quốc gia cho chủ nhiệm lớp."

Mí mắt của Cố Mang cũng không nhúc nhích, bút vạch ra nhiều hình ảnh đa dạng bên trong bàn tay xinh đẹp.

Một tên vô lại bất cần đời.

Dịch Sâm cắn răng, cười nhạo một tiếng: "Với thành tích của Mạnh Kim Dương và Tần Dao Chi mà cũng đã xếp hạng đầu ở trung học Minh Thành các cậu, ếch ngồi đáy giếng còn muốn giành giáo viên xuất sắc quốc gia cho chủ nhiệm lớp mình."

Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Cố Mang đột nhiên nâng cặp mắt tràn đầy tà khí kia lên, nhếch môi, tiếng cười khàn khàn tràn ra từ trong cổ họng, để lộ mấy phần lạnh lẽo: "Xem ra là tôi ra tay quá nhẹ."

Sắc mặt của Dịch Sâm lập tức biến đổi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mím môi, hung ác độc địa nói: "Thi toàn là 0 điểm, có thi nữa cũng chỉ là lãng phí tài nguyên."

Bỏ lại một câu, anh ta chạy trối chết.

Lục Ý ở phía bên phải trước Cố Mang, nghe Dịch Sâm nói vậy cũng nhíu mày, nhưng cũng không tiện nói gì.

Dịch Sâm học tập rất tốt, chỉ cần là thi cử, về cơ bản đều được hạng nhất thành phố, hơn nữa còn bỏ xa hạng nhì rất nhiều điểm.

La Tụng Hoa cũng đăng ký bình chọn giáo viên lớp 12 xuất sắc quốc gia, gần đây thành tích của Cố Âm tăng vọt, ép thẳng tới Mạnh Kim Dương và Tần Viễn Chi.

Ai giành được hạng nhất thành phố thì chủ nhiệm lớp người đó có thể được bình chọn trong giải thưởng giáo viên lớp 12 xuất sắc quốc gia này.

Cố Mang cũng chỉ có thể dựa vào Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương.

Không có Dịch Sâm, biết đâu Tịch Yên còn có cơ hội tranh giải thưởng này với La Tụng Hoa.

Bây giờ Dịch Sâm đến rồi, rất có thể người hạng nhất chính là Dịch Sâm.

Tám giờ bốn mươi, trong phòng thi chỉ còn lại hai chỗ trống.

Ở thời gian này, về cơ bản đã xem như là bỏ thi.

Thầy giám thị đặt máy dò kim loại xuống, đi tới trước bục giảng, viết ra tên của môn thi này: Ngữ văn.

Sau đó quay lại, nhắc nhở tất cả mọi người: "Trong lúc thi không được đi vệ sinh, nếu không thì cần xuất trình giấy chứng nhận của bệnh viện, bây giờ muốn đi vệ sinh thì mau chóng đi."

Quy định cũng giống như thi đại học, nghiêm ngặt muốn chết.

Có mấy thí sinh đứng lên đi ra ngoài.

Trở về cũng nhanh.

Tám giờ bốn mươi lăm, tiếng chuông chuẩn bị vang lên, giáo viên mở niêm phong đề thi ra.

Khi loa phát thanh nhắc nhở phát phiếu trả lời và đề thi, hai giáo viên mới tự mình phân phát đề thi và phiếu trả lời.

Chín giờ, tiếng chuông chính thức bắt đầu thi vang lên, thí sinh bắt đầu làm đề thi.

Cố Mang dùng tay chống mặt, gương mặt xinh đẹp cụp xuống, tư thế lười biếng, đọc nhanh như gió, không đến ba mươi giây cũng đã đọc xong phần đầu tiên.

Các học sinh khác vẫn đang đọc đoạn đầu tiên.

Khi làm câu hỏi trắc nghiệm, cô có thói quen chọn một trong ba câu trả lời sai mà bản thân thấy vừa mắt nhất để tô vào phiếu.

Đầu bút đặt trên phiếu trả lời, đột nhiên dừng lại, đôi mắt xinh đẹp híp lại.

À, lần này không thi 0 điểm nữa, suýt thì quên mất.

Giáo viên cầm mã vạch, dán lên từng học sinh.

Lúc đi tới trước mặt Cố Mang, thấy nữ sinh đã làm xong đề thi bèn ngước mắt nhìn cô một cái.

Cố Mang, xếp hạng nhất từ dưới đếm lên của trường trung học Minh Thành, vô cùng nổi tiếng.

Người khác đều phải rối rắm hơn nửa giờ, nhưng cô chỉ tốn bốn phút đồng hồ đã làm xong bài thi trắc nghiệm, tốc độ cũng thật nhanh, chỉ sợ trong những câu trắc nghiệm này không có một câu nào đúng.

Cô ấy từng nghe nói vận khí của nữ sinh này rất xui xẻo, được một sai một.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 249: Nộp bài sớm ra ngoài chơi game



Có người dường như lấy giấy và viết thơ cổ để lấp vào chỗ trống trước, kết quả thấy hơn phân nửa đều không phải là loại mà mình thuộc lòng quen thuộc.

Bên trong còn có chữ dễ sai, cái hố này đang chờ bọn họ, hồi lâu sau cũng không xác định được rốt cuộc là chữ nào.

Tâm trạng sụp đổ tại chỗ.

''Mẹ kiếp, đây là cái quần què gì vậy? Học không có trong thi, thi không có trong học?!"

"Tất cả đều là cho nửa câu trước rồi điền vào nửa câu sau, vẫn không quen lắm, tôi chỉ có thể trông cậy vào việc lấy được điểm bằng cách điền vào chỗ trống của thơ cổ, đây là muốn chúng ta chết mà!"

Giáo viên nữ đứng ở trước mặt Cố Mang, quay đầu quét một vòng, giọng điệu rất nghiêm khắc: "Giữ yên lặng trong phòng thi."

Lập tức lặng ngắt như tờ.

Dán xong mã vạch của Cố Mang, giáo viên nữ đó lại nhìn thấy toàn bộ phiếu đáp án đã được trả lời xong của Cố Mang, thở dài rồi đi dán cho học sinh kế tiếp.

Thế cho nên cô ấy đã bỏ lỡ cảnh nữ sinh chậm rãi viết ra thơ cổ điền vào chỗ trống, ngòi bút liền mạch lưu loát, thậm chí còn không cần phải suy nghĩ do dự.

Cố Mang lật qua một trang, đánh giá từ ngữ thơ cổ, đọc hiểu, hầu như câu nào cũng trả lời được trọng điểm, không viết thêm một chữ vô dụng nào, tất cả đều có điểm.

Không vội không chậm viết văn.

Đúng mười một giờ, còn nửa giờ nữa là kết thúc kỳ thi, ngay khoảnh khắc tiếng thông báo đồng hồ của trường thi vang lên.

Cố Mang viết xuống một dấu chấm tròn cuối cùng trong bài văn, ròng rã tám trăm chữ, không hơn một chữ nào, kiểm soát vô cùng chặt chẽ cẩn thận.

Hững hờ sửa sang lại bài thi, ngẩng đầu lên, âm thanh lơ đãng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Cô ơi, nộp bài."

Hai giáo viên giám thị sửng sốt trong phút chốc, không ngờ lại có người nộp bài thi nhanh như vậy trong giờ ngữ văn.

Phản ứng lại, giáo viên nữ đó bước xuống bục giảng.

Ánh mắt của toàn bộ học sinh trong phòng thi đều chuyển sang nữ sinh.

Bọn họ mới bắt đầu viết văn mà bạn này đã muốn nộp bài?

Lục Ý nhíu mày, cho rằng Cố Mang không viết văn, đang muốn nhắc nhở cô thì thấy giáo viên nữ lật qua phiếu trả lời của Cố Mang để kiểm tra thông tin cá nhân.

Mặt làm văn kia vậy mà đã viết xong.

Giáo viên nữ kiểm tra xong, xếp bài thi của cô lại gọn gàng: "Được rồi, đi đi, đừng ở lại trong phòng thi."

Nữ sinh chậm rãi đứng dậy, cầm điện thoại di động từ chỗ của một giám thị khác rồi bỏ đi.

Đi ra khỏi khu bị chắn tín hiệu, Cố Mang lấy ra cây kẹo m*t từ trong túi, bóc ra nhét vào trong miệng, cầm điện thoại di động đăng nhập trò chơi.

Vừa mới bắt đầu đã đụng phải chủ nhiệm lớp 11.

Chủ nhiệm kia cực kỳ quen thuộc đối với nhân vật làm mưa làm gió Cố Mang này, thấy cô ra ngoài sớm như vậy, đang muốn hỏi hai câu thì thấy nữ sinh đang chơi game: "..."

Cuộc thi quan trọng như vậy mà lại nộp bài thi sớm, vừa ra ngoài lại còn có thể bình tĩnh chơi game như vậy?!

……

Giữa trưa lúc ăn cơm cùng Thẩm Hoan, Thẩm Hoan rất lo lắng hỏi cô: "Chị Mang, chị có viết văn không?"

Cố Mang đang cúi mặt nhặt xương cá, thờ ơ ừ một tiếng.

"Vậy là tốt rồi, còn có thể có được vài điểm phần ngữ văn." Thẩm Hoan thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới cuộc thi toán học vào buổi chiều, lại nói: "Đúng rồi chị Mang, chị cũng đừng làm đại đề trắc nghiệm toán học chiều nay, chọn C hết đi, ổn định một chút."

Với vận may đó chị Mang cũng đã nổi tiếng sang đến mấy trường học khác, không kiến nghị tiếp tục mò đáp án nữa.

Cố Mang chậm rãi nhìn về phía cô ấy, nhướn mày.

Hai giờ năm mươi lăm phút chiều, bài thi toán được phát cho thí sinh.

Lần này trong phòng thi vang lên một tiếng "vãi" vô cùng đơn giản.

Sắc mặt của tất cả học sinh đều không tốt, ngay cả Dịch Sâm và Lục Ý cũng khẽ nhíu mày.

Khó ơi là khó.

Chỉ có vẻ mặt của Cố Mang là vẫn bình tĩnh như cũ.

Vẫn còn nửa tiếng nữa là kết thúc kỳ thi.

Thầy giám thị đến, nhìn thấy trong giấy nháp không có bất kỳ quá trình giải toán nào, ngược lại còn vẽ một nhân vật trò chơi đang rất hot, vẽ rất chân thật, nhìn trình độ vẽ phức tạp đó thì hẳn là đã vẽ rất lâu.

Phiếu trả lời sạch sẽ cực kỳ.
 
Back
Top Bottom