Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 230: Cái tên Cố Mang như sấm rền bên tai



Từ cuống họng cô gái bật ra tiếng cười khàn khàn, một tay bắt lấy cây gậy sắt đang đập về phía mình.

Xoay gược lại.

Lực rất lớn, lòng bàn tay nam sinh gầy gò đau nhói, theo bản năng buông lỏng, ống thép rơi vào tay Cố Mang.

Chỉ trong nháy mắt, mấy nam sinh khác đều ngẩn ra.

Một giây sau, chỉ thấy cô gái hung hăng đá một cú vào ngực nam sinh gầy gò, tiếng xương gãy vang lên khiến người ta sởn gai ốc.

Nam sinh gầy gò bị đá ngã xuống đất, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nét mặt những người khác thay đổi đột ngột, phản ứng lại, cùng nhau xông lên.

Cố Mang nhếch môi đầy tà khí, nghiêng người dùng ống thép quét ngang qua, đập vào cổ Dịch Sâm.

Dịch Sâm hét thảm một tiếng, màng nhĩ bên đó ù đi, trong cổ họng có mùi máu tanh, ngã xuống đất phun ra một ngụm máu, tay chống đất, nhưng không đứng dậy được.

Nam sinh mặt búng ra sữa nghiến răng, hung hăng lao về phía cô với con dao găm trên tay.

Cố Mang nghiêng vai né tránh, nắm lấy cổ tay cậu ta, vặn ngược lại, một tiếng rắc vang lên, dao găm rơi xuống đất.

Một cú quật qua vai, cùng lúc người bị ném xuống đất, lại một cú đá xoay tròn đá vào ngực một nam sinh khác, lại là tiếng xương sườn gãy.

Nam sinh duy nhất còn đứng thấy vậy, sợ hãi trừng lớn mắt, nhìn kỹ, trong mắt toàn là kinh hoàng.

Nhìn Cố Mang như nhìn thấy quỷ.

Cô gái chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy gian xảo nhìn cậu ta, khóe miệng nhếch lên, xoay người lại.

Kéo lê ống thép chậm rãi đi về phía cậu ta, tiếng ma sát với mặt đất vang lên chói tai, ánh mắt đó âm hiểm như một con mãnh thú.

Nam sinh sợ hãi liên tục lùi về sau, nắm chặt ống thép trong tay: "Cố Mang! Đừng qua đây!"

"Bịch" Người bị quật ngã xuống đất.

Bảo vệ trường nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chạy đến, liền thấy năm nam sinh đều nằm úp sấp trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, còn nữ sinh đang khom lưng nhặt mũ lưỡi trai.

"Chuyện gì thế này? Dám đánh nhau trong trường học?!" Chiếc đèn pin chiếu vào Cố Mang, chạy về phía cô.

Đợi ông ta đến gần thấy rõ những người nằm trên đất là đám người Dịch Sâm, giật mình, run rẩy gọi điện báo cảnh sát.

...

Đồn cảnh sát.

Hơn chín giờ tối, tất cả mọi người trong đồn đều bị gọi về.

Chủ nhiệm khối lớp 12 trường trung học Thực Nghiệm và giáo viên chủ nhiệm lớp 1 cũng từ nhà chạy đến.

Trong đại sảnh làm việc dán dòng chữ cấm ồn ào, đứng đầy người.

Năm vị phụ huynh ăn mặc toàn đồ hiệu, trang điểm tinh xảo đang cãi nhau ầm ĩ với cảnh sát.

"Xương sườn đều bị đánh gãy! Con trai tôi sắp thi liên thông rồi các người có biết không! Bảo vệ trường làm ăn kiểu gì vậy!"

Trường trung học Thực Nghiệm là trường trọng điểm của Minh Thành, bảo vệ trường đều là người do đồn cảnh sát gần đó cử đến.

"Con trai tôi đứng đầu thành phố, bị đánh một gậy bây giờ đầu bị thương rồi, làm lỡ kỳ thi liên thông thì ai chịu trách nhiệm nổi!"

"Tôi muốn kiện cô ta! Tôi muốn kiện đến mức cô ta phải ngồi tù! Đánh gãy cả tay con trai tôi!"

Đội trưởng đội cảnh sát bị ồn ào đến đau đầu, cũng không dám dùng cách uy nghiêm trước đây để đối phó với đám người này, chỉ có thể cúi đầu khom lưng đáp lời.

Đây đều là những gia đình giàu có của Minh Thành.

Mẹ của Dịch Sâm là Lương Thanh Như nhìn lướt qua đám cảnh sát với ánh mắt sắc bén: "Cô gái đó đâu, loại người nguy hiểm như vậy các người cũng dám để cô ta vào trường trung học Thực Nghiệm?!"

...

Cùng lúc đó.

Một cảnh sát cầm biên bản của mấy học sinh bị đánh vừa mới ghi, còn có giấy chứng nhận thương tích, ngồi xuống đối diện Cố Mang.

Cô gái dựa lưng vào ghế một cách lười biếng, rất bình tĩnh, vừa nhìn là biết thường xuyên ra vào nơi này.

Lật xem hồ sơ của cô gái, cảnh sát ngẩn ra.

Cố Mang?

Cái tên này ở đồn cảnh sát bọn họ có thể nói là như sấm rền bên tai.

Đặc biệt là sau khi Mạnh Kim Dương nhận phỏng vấn của đài truyền hình quốc gia, vụ án được đưa ra ánh sáng trên toàn quốc, đồn cảnh sát bọn họ còn họp để nhắc đến vụ án này.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 231: Bọn họ muốn tấn công tôi, nhưng bọn họ đánh không lại tôi



Có thể vào trường giáo dưỡng năm tuổi, Cố Mang là trường hợp duy nhất, tuy nghe không vẻ vang cho lắm, nhưng đã cứu một mạng người.

Mạnh Kim Dương đó bây giờ vẫn trưởng thành rất tốt.

Chỉ là vụ án lần này, hai người bị gãy xương sườn, hai người bị gãy xương cổ tay, một người bị chảy máu màng nhĩ, chấn động não nhẹ.

Còn đều là học sinh giỏi của trường trung học Thực Nghiệm, học sinh ngoan như vậy sẽ gây sự sao?

Trái lại Cố Mang thì...

Cảnh sát nhìn cô một cái, mở sổ ghi chép ra: "Tại sao lại đánh nhau?"

Cố Mang vắt chéo chân, cánh tay duỗi thẳng, đặt lên bàn thẩm vấn, ngón tay xinh đẹp gõ nhẹ một cách thờ ơ.

Cử chỉ động tác bất cần đời, toát lên vẻ ngông cuồng của thiếu niên.

Giọng nói hơi khàn đáp: "Bọn họ tấn công tôi."

"Bọn họ tấn công cô?" Cảnh sát ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày: "Vậy sao bọn họ đều phải vào bệnh viện?"

"Tấn công tôi, nhưng đánh không lại tôi." Cố Mang nhướng mày đầy tà khí, cười cợt đầy vẻ bất cần đời: "Bị tôi phản công."

Cảnh sát: "..."

...

Đại sảnh làm việc.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 trường trung học Thực Nghiệm kích động hơn mấy vị phụ huynh không ít, hít sâu ổn định giọng nói: "Mấy học sinh đều đang nằm trong bệnh viện, còn đều là học sinh lớp 12/1 trường trung học Thực Nghiệm chúng tôi!"

Sắc mặt Chủ nhiệm khối âm trầm.

Năm người đứng đầu khối lớp 12, trong đó còn có một người đứng đầu thành phố, kết quả trước kỳ thi liên thông toàn quốc đều nằm trên giường bệnh.

Chuyện này đối với trường trung học Thực Nghiệm mà nói chính là đả kích chí mạng.

"Một đứa con gái, ra tay tàn nhẫn như vậy chính là có bệnh! Loại phần tử nguy hiểm này không nhốt lại thì không biết còn hại bao nhiêu học sinh!"

"Chuyện này nhà họ Phương chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, không đưa ra lời giải thích, tôi sẽ đăng lên mạng để vạch trần đồn cảnh sát các người!"

Nét mặt mấy vị phụ huynh dữ tợn.

Mọi người trong đồn cảnh sát nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Lương Thanh Như có địa vị cao nhất ở đây, nắm chặt túi xách kìm nén lửa giận, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm đám cảnh sát: "Đánh gãy xương sườn, gãy xương, con trai tôi Dịch Sâm còn bị chấn động não nhẹ, đều là trọng thương, các người định xử lý thế nào?"

Đội trưởng đội cảnh sát cũng biết Cố Mang là trẻ mồ côi, không có gia thế, thẳng thừng nói: "Bà Dịch yên tâm, chuyện này tính chất ác liệt, đương nhiên phải xử lý nghiêm, chắc chắn sẽ bị giam giữ, còn bị ghi vào hồ sơ lưu lại tiền án."

"Không chỉ vậy." Lương Thanh Như lạnh lùng nói: "Toàn bộ chi phí thuốc men và tổn thất của năm nhà chúng tôi, tôi muốn cô ta bồi thường toàn bộ!"

Đội trưởng đội cảnh sát liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ hỗ trợ bà Dịch yêu cầu bồi thường."

Lửa giận trong lòng Lương Thanh Như lúc này mới từ từ dịu xuống.

Kỳ thi liên thông quan trọng như vậy, con trai bà ta cứ như vậy bỏ lỡ.

Không cho cô ta ngồi tù thì không nuốt trôi được cục tức này!

Một người đàn ông đi ra từ phòng tài liệu của đồn, trên tay cầm tài liệu niêm phong bàn giao vụ án hình sự.

Nhìn thấy tình hình bên này, bước chân hơi dừng lại, hất hàm, hỏi người bên cạnh: "Chuyện gì vậy?"

"Đánh nhau trong trường học, một cô gái đánh năm nam sinh phải vào bệnh viện, bản thân không việc gì." Người đó trả lời anh ta, cảm thán nói: "Quả nhiên là cô gái năm tuổi đã có thể đánh một người đàn ông trưởng thành bị liệt nửa người."

Người đàn ông nghe vậy, nhìn anh ta: "Cố Mang?"

"Ngoài cô ta ra thì còn ai vào đây nữa." Người đó thở dài: "Nhưng lần này tiêu rồi, đánh toàn là con nhà giàu, nghe nói video giám sát đã bị người ta phá hủy, bây giờ chứng cứ chính là đám nam sinh nằm trong bệnh viện, mấy vị phụ huynh nói muốn truy cứu đến cùng."

Lúc nói đến video giám sát, người đó hơi hạ giọng.

Người sáng suốt vừa nhìn là biết là do bên trường trung học Thực Nghiệm phá hủy, muốn dồn Cố Mang vào chỗ chết.

Vết thương trên người đám nam sinh đó trở thành chứng cứ duy nhất.

Cố Mang không quyền không thế, sao có thể đấu với đám nhà giàu đó, chỉ riêng tiền thuốc men cũng phải bồi thường đến chết.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 232: Tịch Yên chất vấn



"Cô ta ở đâu?" Người đàn ông nhìn lướt qua đại sảnh làm việc một vòng, không thấy Cố Mang.

Người kia hất hàm về phía phòng thẩm vấn: "Đang ghi lời khai trong đó."

Người đàn ông hơi nheo mắt lại, hơi nhíu mày.

"Ghi lời khai này cũng chỉ là làm cho có lệ thôi, cô bé lần này đá phải tấm sắt rồi, không thoát khỏi bị giam giữ hình sự đâu." Người kia nói với vẻ mặt có chút thương cảm.

"Tôi ra ngoài gọi điện thoại, về ngay." Người đàn ông nói một tiếng, đi ra ngoài cửa.

Người kia ngẩn ra: "Anh còn quay lại làm gì, tôi đã đưa hết tài liệu liên quan đến vụ án của đồn chúng tôi cho anh rồi, thật sự không còn nữa."

Người đàn ông xua tay sải bước đi ra ngoài, đồng thời bấm gọi điện thoại.

Gặp một người phụ nữ trẻ tuổi đang vội vã chạy đến ở cửa, ông ta nghiêng người nhường đường.

Sau đó nhanh chóng bước xuống bậc thang, đi về phía góc khuất.

Lúc này, điện thoại bên kia được kết nối, ông ta cung kính nói: "Cục trưởng Lục, tôi là Ngô Lạc thuộc đội cảnh sát hình sự..."

...

Cố Mang không có bố mẹ, đồn cảnh sát thông báo cho chủ nhiệm phòng giáo dục trường trung học Minh Thành.

Bên đó bảo Tịch Yên đến xử lý.

Tịch Yên nhận được điện thoại, nghe thấy tin tức Cố Mang đánh nhau vào đồn cảnh sát, đang ăn dở bữa cơm, liền ném đũa xuống vội vàng bắt xe chạy đến.

Vừa chạy vào liền thấy đại sảnh làm việc đứng đầy người, đi đến trước mặt cảnh sát, còn chưa thở đều: "Chào anh cảnh sát, tôi là Tịch Yên giáo viên chủ nhiệm của Cố Mang."

"Chào cô..."

"Cô Thích, sao cô lại đến đây?" Cố Mang đi ra từ phòng thẩm vấn, nhìn thấy cô ấy, hơi nhíu mày.

Tịch Yên nghe thấy tiếng, xoay người nhìn cô, sau đó nhanh chóng đi tới, đánh giá cô từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: "Cố Mang, em không bị thương chứ?"

Bên phòng công tác tư tưởng nói Cố Mang đánh nhau với mấy nam sinh trường trung học Thực Nghiệm, ầm ĩ đến đồn cảnh sát, bảo cô ấy đến đây một chuyến.

Cố Mang lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không sao."

"Nó đương nhiên không sao rồi!" Lương Thanh Như cười lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: "Nó đánh con trai tôi là Dịch Sâm bị chấn động não nhẹ, bây giờ vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, kỳ thi liên thông cũng phải trì hoãn!"

Nét mặt Tịch Yên đột nhiên thay đổi, Cố Mang đánh Dịch Sâm?

"Con trai tôi là Phương Minh bị nó đánh gãy xương sườn, các người vừa đến đã hỏi nó có sao không?" Một vị phụ huynh khác trừng mắt đầy hung dữ nhìn Tịch Yên.

Bố mẹ của nam sinh mặt búng ra sữa nghĩ đến bàn tay bị gãy của con trai mình, chỉ vào Cố Mang, giọng lanh lảnh: "Đi hỏi xem nó đã làm những gì!"

Tịch Yên nhìn Cố Mang.

Cô gái một tay đút túi, tay kia cầm khăn quàng cổ gấp gọn, đứng đó một cách lười biếng.

Khóa áo khoác kéo đến dưới xương quai xanh, đến cả cổ áo cũng chỉnh tề.

Hoàn toàn không giống dáng vẻ vừa đánh nhau xong.

Chỉ có một khả năng, Cố Mang đánh nhau thật sự rất giỏi, đánh mấy nam sinh đó như chơi đùa.

Thật sự đánh cả năm nam sinh phải vào bệnh viện sao?

Tuy hồ sơ của Cố Mang có ghi mấy lần bị kỷ luật nặng, nhưng từ khi vào trường trung học Minh Thành, chưa từng gây sự, bài tập nộp đúng hạn, lên lớp đúng giờ.

Sao lại đột nhiên đánh nhau với người của trường trung học Thực Nghiệm?

Cô ấy im lặng mấy giây, quay sang cảnh sát: "Anh cảnh sát, có thể nói rõ tình hình cụ thể được không?"

Cảnh sát thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy, nghĩ nghĩ, lại nói: "Cố Mang cố ý gây thương tích dẫn đến trọng thương, rất ác liệt, bồi thường là điều chắc chắn, cho dù cuối cùng có bị kết án hay không, cô bé cũng phải đến bệnh viện xin lỗi mấy nam sinh đó."

Tịch Yên gật đầu, trước tiên nói lời cảm ơn, sau đó hỏi ngược lại: "Tôi muốn hỏi anh ta cảnh sát một câu, cuối tuần nghỉ luân phiên, năm nam sinh đó lại không phải học sinh nội trú, sao bọn họ lại ở trường?"

Một nhóm người nhìn cô ấy, đều nhíu mày.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 233: Tại sao phải xin lỗi? Tại sao phải bồi thường?



Tịch Yên chất vấn một tràng, căn bản là đang ám chỉ đám người Dịch Sâm gây sự với Cố Mang trước.

Nghe vậy, ánh mắt cô gái dừng lại trên gương mặt Tịch Yên, khựng lại.

Dường như không ngờ Tịch Yên lại tin tưởng cô sẽ không chủ động gây sự như vậy.

Những người khác cũng ngạc nhiên khi một giáo viên lại đứng ra bênh vực Cố Mang, đưa ra câu hỏi này.

Đội trưởng đội cảnh sát nhìn Tịch Yên với ánh mắt sắc bén: "Người ta đã bị thương nặng rồi, nằm trên giường, kỳ thi quan trọng nhất cũng bị trì hoãn, nếu đây là kỳ thi đại học, Cố Mang đã hủy hoại cả đời mấy nam sinh này! Truy cứu những thứ này có ích gì?"

"Đương nhiên là có ích." Tịch Yên đứng trước mặt Cố Mang, nói năng đĩnh đạc: "Nếu là trường trung học Thực Nghiệm các người cố ý tấn công học sinh Cố Mang của tôi trước, cố ý gây thương tích bất thành, vậy thì Cố Mang chính là phòng vệ chính đáng, tại sao phải xin lỗi? Lại tại sao phải bồi thường?"

...

Nhà họ Lục.

Lục Thượng Cẩm đi ra từ thư phòng, vừa mặc áo khoác vừa nhanh chóng xuống lầu.

Lâm Chu ngồi trong phòng khách, đang xem thành tích gần đây của Lục Dương, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy Lục Thượng Cẩm vội vàng, đứng dậy, tò mò hỏi: "Sao vậy? Muốn ra ngoài à?"

Lục Thượng Cẩm gật đầu: "Bên Cố Mang có chút chuyện, anh đi xem sao."

Lục Dương nghe vậy, lập tức đứng bật dậy: "Chị Mang làm sao vậy?"

Lục Ý cũng ngẩng đầu lên.

Cô ta nghe bạn bè ở trường trung học Thực Nghiệm nói, Cố Mang đang giúp Thịnh Thính đóng vai phụ, xảy ra chuyện gì sao?

Lâm Chu bây giờ đã thay đổi cách nhìn về Cố Mang không ít, đặc biệt là sau khi Lục Dương chơi cùng bọn họ, thành tích ngày càng tốt.

Trước đây đứng bét lớp, bây giờ các môn đều đạt điểm trung bình.

Đến cả hai đứa Sở Nghiêu và Lăng Càn nhà họ Lăng thành tích cũng tốt hơn rất nhiều.

Nghe nói là do Mạnh Kim Dương kèm cặp.

Chuyện này khiến cho chút địch ý của bà ta đối với Cố Mang gần như biến mất.

Cũng lười hỏi xảy ra chuyện gì, sợ lại ảnh hưởng đến tâm trạng bây giờ của bà ta đối với Cố Mang, chỉ nói: "Đi đường chú ý an toàn."

Lục Thượng Cẩm ừ một tiếng.

"Bố, chị Mang xảy ra chuyện gì vậy? Con cũng muốn đi." Lục Dương ném bút xuống định chạy về phía ông ta.

Nhưng Lục Thượng Cẩm liếc mắt nhìn qua, anh ta lập tức đứng yên tại chỗ.

Sau đó liền thấy bố anh ta chỉ tay về phía anh ta, ánh mắt rất nghiêm khắc: "Con ở nhà học hành cho tốt, bây giờ bố không rảnh quản con, thi liên thông toàn quốc không đạt bố cắt tiền tiêu vặt của con một năm."

Lục Dương bĩu môi, ngoan ngoãn quay đầu lại.

Lục Thượng Cẩm bước ra ngoài cửa, nhớ đến gì đó, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Thừa Châu.

Không mong anh ta trả lời.

Lục Thừa Châu bây giờ chắc là vẫn đang ở Viện nghiên cứu sở 14, bên đó là mạng nội bộ, có hạn chế, tin nhắn gửi đi anh ta có nhận được hay không cũng là điều không chắc chắn.

Không ngờ vừa gửi đi, màn hình điện thoại liền hiện lên ID người gọi đến.

Ông ta ngẩn ra một lúc, nghe máy.

"Cố Mang làm sao vậy?" Giọng nói lạnh lùng của Lục Thừa Châu truyền đến.

Tài xế mở cửa xe, Lục Thượng Cẩm chui vào trong xe, nói có chút chột dạ nói: "Đánh nhau với năm nam sinh trường trung học Thực Nghiệm."

Lúc trước Cố Mang lên hot search, Lục Thừa Châu muốn dạy dỗ đám người đó, là ông ta ngăn cản, cảnh cáo bằng lời nói.

Ai ngờ đám người này lại không biết sống chết như vậy, lại gây sự!

"Anh Châu, anh muốn ra ngoài sao?" Trong điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nói của Tần Phóng.

"Ừ, cậu với lão Hạ cứ đợi kết quả tính toán ở đây." Lục Thừa Châu lấy áo khoác treo lên cánh tay, đi ra ngoài, lại hỏi Lục Thượng Cẩm: "Con bé thì sao?"

"Chuyện này con yên tâm, Cố Mang không hề hấn gì." Nhắc đến chuyện này, Lục Thượng Cẩm mới có chút tự tin: "Năm nam sinh đó đều bị đánh phải vào bệnh viện, bị thương khá nặng, bây giờ phụ huynh đều đang ở đồn cảnh sát đòi truy cứu trách nhiệm."

Lục Thừa Châu không bất ngờ lắm: "Con biết rồi."

...

Trong đại sảnh làm việc.

Luật sư mà Lương Thanh Như mời đến lấy thư luật sư từ trong cặp tài liệu ra, nhìn Tịch Yên.

Đôi mắt sắc bén, mang đến cho người ta cảm giác áp bức vô cớ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 234: Thám tử bẩm sinh



"Trường trung học Thực Nghiệm là trường mà thân chủ tôi theo học, cuối tuần không hề hạn chế học sinh bán trú về nhà, tôi nghĩ cho dù cậu ta xuất hiện ở trường khi nào, thì cũng không đến lượt cô Tịch chất vấn." Luật sư nói năng chậm rãi, đầy tính công kích.

Thư luật sư được đưa thẳng đến trước mặt Tịch Yên.

Tịch Yên thật ra rất sợ hãi.

Cuộc sống của cô ấy luôn luôn theo khuôn phép, từng bước một, thi đại học, ra trường đi làm, chưa từng gặp sóng gió gì, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Thứ gọi là thư luật sư đối với cô ấy mà nói rất xa lạ.

Nhưng nghĩ đến bây giờ bên cạnh Cố Mang chỉ có một mình cô ấy, lập tức, trong mắt cô ấy ánh lên tia sáng khiến người ta lo lắng.

Nhận lấy với vẻ mặt không cảm xúc.

Bên trên liệt kê tội danh của Cố Mang.

Vi phạm quy định của "Bộ luật hình sự nước Z", cấu thành tội cố ý gây thương tích, truy cứu trách nhiệm hình sự và bồi thường dân sự của Cố Mang theo pháp luật.

Thân chủ Dịch Sâm bị chảy máu màng nhĩ, chấn động não nhẹ, thân chủ Phương Minh bị gãy xương sườn dẫn đến xuất huyết phổi, trọng thương...

Còn có báo cáo giám định thương tích.

Chứng cứ vô cùng đầy đủ.

Ngón tay Tịch Yên hơi run rẩy, cô ấy vẫn hiểu biết đôi chút về pháp luật, vụ án đánh nhau tập thể dẫn đến thương tích nghiêm trọng như này mà bị đưa ra tòa án, mức án cơ bản là phạt tù có thời hạn dưới ba năm tù giam, chắc chắn sẽ bị lưu lại tiền án.

Không được.

Lưng cô ấy có chút cứng đờ, môi không nhịn được mím chặt, cố gắng bình tĩnh lại, xem từng tờ báo cáo thương tích một, tìm chỗ đáng ngờ.

Nhìn thấy ảnh chụp vết thương của Dịch Sâm, cô ấy hơi nhíu mày, cầm lên: "Vết thương này của Dịch Sâm rõ ràng là do vật dạng cây côn đập mạnh mới tạo thành, Cố Mang đến trường trung học Thực Nghiệm quay phim, căn bản sẽ không mang theo thứ này, hiện trường có phải có hung khí gì không?"

Một vết bầm tím trên cổ Dịch Sâm là hình ngang, có thể là bị đánh bằng gậy.

Cố Mang không thể mang theo hung khí, trừ khi đám người đó có ý định đánh nhau gây thương tích trước, mang theo hung khí đến.

Chỉ cần có chứng cứ này, Cố Mang chính là phòng vệ chính đáng, không có tội.

Lương Thanh Như và đội trưởng đội cảnh sát nhìn nhau, ánh mắt có chút sâu xa.

Đội trưởng đội cảnh sát nhàn nhạt nói: "Chúng tôi không phát hiện bất kỳ hung khí nào mà cô nghi ngờ ở hiện trường."

Cố Mang không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình một cách chán nản.

"Không có hung khí..." Tịch Yên mím môi, lại ngẩng đầu lên: "Vậy camera giám sát thì sao? Trên video camera giám sát nhất định có thể thấy rõ chuyện gì đã xảy ra."

Bây giờ trường học cơ bản đều được camera giám sát bao phủ toàn diện, không có góc chết, chắc chắn đã quay được cảnh đánh nhau rồi.

Chủ nhiệm khối 12 trường trung học Thực Nghiệm chen lời: "Camera giám sát trên con đường đó bị hỏng rồi."

Nghe vậy, Tịch Yên trừng mắt nhìn ông ta, lập tức hiểu ra, chuyện này hôm nay e là không dễ giải quyết.

Những người này hoàn toàn là nhắm vào Cố Mang, sẽ không dễ dàng thả người.

Chứng cứ mà cô ấy có thể nghĩ đến đều bị phá hủy, đám nam sinh đó lại bị thương nặng nằm trong bệnh viện, trở thành chứng cứ duy nhất.

Ngô Lạc và người của phòng tài liệu đồn cảnh sát đứng dựa vào tường, nhìn về phía này.

Người kia nói: "Cô giáo này bảo vệ học sinh cũng ghê thật, bản thân sợ hãi đến mức không chịu được, còn bình tĩnh giúp Cố Mang tìm chứng cứ."

Ngô Lạc nhìn khuôn mặt tức giận của Tịch Yên, ngẩn người mấy giây, sau đó hơi nheo mắt lại: "Đúng là rất lợi hại, phụ nữ, quả nhiên là thám tử bẩm sinh."

"Chỉ là đáng tiếc, không có chứng cứ, ngồi tù là điều chắc chắn rồi." Người kia lắc đầu đầy tiếc nuối, có đôi khi vẫn phải cúi đầu trước hiện thực: "Không xem nữa, phiền lòng, anh cũng mau về đội cảnh sát hình sự đi, nhiều vụ án như vậy, còn có thời gian ở đây xem náo nhiệt."

Ngô Lạc khoác vai kéo anh ta lại: "Đừng vội, xem thêm chút nữa."

Người kia trợn mắt đầy bất lực.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 235: Chị Mang: Thư luật sư chó má gì vậy



Lương Thanh Như thấy Tịch Yên không nói nữa, cười lạnh một tiếng, đầy tự tin: "Nó đánh con trai tôi phải vào bệnh viện, hại nó lỡ kỳ thi liên thông, những tổn thất này cô tưởng Cố Mang ngồi tù là xong chuyện sao? Trường trung học Minh Thành các cô quản lý học sinh không nghiêm, phải xin lỗi con trai tôi, còn phải bồi thường mọi tổn thất!"

"Đúng vậy! Tôi muốn Cố Mang bây giờ phải đến bệnh viện xin lỗi con trai tôi!" Một vị phụ huynh khác nói với với giọng lanh lảnh.

Luật sư lại lấy một lá thư luật sư khác từ trong cặp tài liệu ra, hơi mỉm cười: "Cô Tịch, đây là thư gửi cho trường các cô, mong trường các cô phối hợp công tác, loại học sinh này giữ lại trường cũng là tai họa đúng không, đuổi học sớm, lúc tòa án tuyên án, mới không liên lụy đến trường trung học Minh Thành."

Tịch Yên nghe thấy bọn họ muốn làm lớn chuyện như vậy, siết chặt ngón tay, bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào có lợi cho Cố Mang.

Nếu đưa ra tòa án, Cố Mang không tránh khỏi phải ngồi tù, có thể hoà giải thì cứ hòa giải.

Một lúc sau, lưng cô ấy hơi khom xuống, ánh mắt gần như cầu xin, nặn ra nụ cười: "Tôi biết kỳ thi liên thông rất quan trọng, nhưng bệnh viện sẽ nhanh chóng điều trị, bọn họ vẫn có khả năng tham gia, Cố Mang còn chưa thành niên, mọi người có thể nương tay không, chuyện bồi thường chúng ta có thể thương lượng lại."

"Muốn thương lượng gì, đi thương lượng với luật sư của tôi đi." Lương Thanh Như lạnh lùng nói: "Bây giờ bảo nó lập tức đến bệnh viện, xin lỗi con trai tôi!"

Luật sư đưa thư luật sư gửi cho trường trung học Minh Thành cho Tịch Yên: "Cô Tịch, phiền cô đưa cái này cho hiệu trưởng của các cô, còn phải thực hiện yêu cầu của thân chủ tôi, khuyên nhủ học sinh của cô, đi xin lỗi."

Tịch Yên nhận lấy thư luật sư, nói với giọng điệu nhún nhường: "Là tôi không dạy dỗ tốt học sinh, tôi đi xin lỗi, xin lỗi, mong mọi người đừng kiện Cố Mang."

Ánh mắt Cố Mang lập tức tối sầm lại, vẻ ngang ngược giữa hai đầu lông mày gần như sắp bộc phát.

Đôi mắt âm u ngước lên, nhìn về phía bọn họ.

Trong mắt là một màu đỏ như máu.

Cả người tỏa ra áp suất thấp.

"Cô Tịch, cô xin lỗi bọn họ làm gì." Cô gái đột nhiên lên tiếng, khóe miệng nhếch lên đầy tà khí, nghiêng đầu nhìn bọn họ một cách hờ hững.

Những người khác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Mang.

Cô gái cười lạnh lùng, đuôi mắt xếch lên lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, đôi mắt sắc bén, mang theo sự ngông cuồng của thiếu niên.

Điệu bộ lại là mang vẻ bất cần đời.

Lương Thanh Như thấy thái độ không biết hối cải của cô, đuôi mắt tức giận đến đỏ bừng.

Những vị phụ huynh khác cũng trừng mắt đầy hung dữ nhìn Cố Mang.

"Cô Cố không biết mình đã phạm tội gì sao?" Luật sư nói một câu, sau đó lại cười cười: "Cũng đúng, với tuổi này của cô Cố, kiến thức pháp luật còn thiếu sót, không hiểu pháp luật cũng là điều dễ hiểu, cô Tịch, phiền cô đưa thư luật sư cho cô bé, để cô bé biết mình đã phạm tội gì, có phải nên đi xin lỗi hay không."

Chưa đợi Tịch Yên đưa cho Cố Mang, Cố Mang đã thản nhiên rút từ tay Tịch Yên.

Cả thư của trường trung học Minh Thành cũng bị lấy đi.

Luật sư đợi một lúc, xác nhận cô đã xem xong, nói với vẻ mặt có chút khinh thường: "Bây giờ cô Cố đã biết mình phạm tội gì chưa?"

Vừa dứt lời, sắc mặt ông ta đột ngột thay đổi.

Chỉ thấy Cố Mang cười, trong mắt tràn đầy sự ngông cuồng gian xảo, không nhanh không chậm xé thư luật sư, sau đó từng chút từng chút xé thành mảnh vụn.

Những người khác sắc mặt đại biến, nhìn Cố Mang vẫn đang xé với vẻ mặt không thể tin nổi, nửa ngày cũng không thể hoàn hồn lại.

Cô vậy mà dám xé thư luật sư?!

Cô gái cười khẩy một tiếng, ném những tờ giấy bị xé nát vào thùng rác bên cạnh với dáng vẻ kiêu ngạo, giọng nói vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn: "Thư luật sư chó má gì vậy."

Ánh mắt đó đúng là coi trời bằng vung.

Sắc mặt Luật sư âm trầm, căng thẳng, cả đời ông ta chưa từng thấy ai dám xé thư luật sư trước mặt luật sư!

"Cô Cố, cô có biết hành vi của cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý không!" Luật sư nghiến răng nghiến lợi, chưa từng bị sỉ nhục như vậy.

"Thật sao."

Một giọng nam trong trẻo trầm thấp đột nhiên vang lên.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 236: Thế nào là công bằng?



Giọng nói hơi khàn, mang theo sự lạnh lùng băng giá, khiến người ta theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Tất cả mọi người ở đây đều quay đầu lại.

Mấy người đàn ông đi vào từ bên ngoài.

Người đàn ông dẫn đầu mặc một bộ đồ thể thao màu đen bên trong, khoác một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài, dáng người cao ráo, đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Khí thế mạnh mẽ, cả người toát ra vẻ uy nghiêm lạnh lùng.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng hơi mím lại như cười như không, lộ ra vài phần tàn nhẫn đáng sợ.

Tịch Yên nhận ra người này, là người đàn ông đã giúp Cố Mang họp phụ huynh lần đầu tiên, còn ở trong nhóm chat phụ huynh của lớp bọn họ, nhưng chưa từng nói một lời nào.

Những người khác nhìn người đàn ông có ngoại hình nổi bật này với ánh mắt dò xét.

Ngô Lạc nhìn thấy Lục Thượng Cẩm, ánh mắt rời khỏi Tịch Yên, bước đến, cung kính nói: "Cục trưởng Lục."

Lục Thượng Cẩm gật đầu, nhìn ông ta với vẻ mặt rất hài lòng, vỗ vai ông ta.

Đội trưởng đội cảnh sát đứng trong đám đông, nhìn thấy cục trưởng của mình, lập tức cung kính nghênh đón: "Cục trưởng Nghiêm, sao ngài lại đến đây?"

Cục trưởng Nghiêm liếc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng, không nói gì.

Lập tức, như có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu, đội trưởng đội cảnh sát cứng đờ người đi theo sau cục trưởng Nghiêm.

Đây là làm sao vậy?

Mấy người Lương Thanh Như thấy Lục Thượng Cẩm đến, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Có thể khiến hai vị này xuất hiện ở đây vào buổi tối, Lương Thanh Như chỉ cần nghĩ một chút là hiểu, hai người này đến vì ai.

Hơn nữa lần trước Lục Thượng Cẩm còn cảnh cáo bọn họ.

Nhưng lần trước là con trai bà ta đuối lý trước, lần này, bà ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Trận đòn này của con trai bà ta, tuyệt đối không thể chịu oan uổng!

Cố Mang nhìn thấy Lục Thừa Châu, vẻ hung dữ giữa hai đầu lông mày hơi dịu đi.

Lục Tam vừa đến trước mặt, liền cung kính gọi một tiếng: "Cô Cố."

Cố Mang khẽ gật đầu.

Lục Thừa Châu đứng bên cạnh cô gái, ánh mắt lạnh lùng uể oải rơi lên người luật sư: "Vừa rồi anh nói, muốn ai chịu trách nhiệm pháp lý?"

Giọng nói vừa nhẹ, vừa chậm, còn mang theo chút ý cười.

Trong nháy mắt, cả đại sảnh làm việc đều chìm trong khí áp thấp của người đàn ông.

Lỗ chân lông sau lưng luật sư như nổ tung, cứng đờ người, cố gắng mở miệng: "Cô Cố đánh thân chủ của tôi bị thương nặng, phải vào bệnh viện, vậy mà còn xé thư luật sư, chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý sao?"

Lương Thanh Như siết chặt ngón tay, nhìn Lục Thượng Cẩm và cục trưởng Nghiêm, miệng hùm gan sứa nói: "Cô ta đánh người, bây giờ con trai tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện! Chuyện này còn gây ra hậu quả nghiêm trọng cho việc học của nó, chúng tôi chỉ là làm theo trình tự pháp lý để truy cứu trách nhiệm!"

"Trình tự pháp lý." Lục Thừa Châu đột nhiên cười khẽ một tiếng, khóe miệng mang theo vẻ tàn nhẫn khó tả: "Lục Tam, nói chuyện pháp luật với bọn họ."

"Vâng." Lục Tam từ lúc bước vào đã cầm một chiếc cặp đen dài và hẹp trên tay, lúc này kéo khóa ném thẳng xuống đất, tiếng loảng xoảng vang lên: "Chứng cứ mà các người muốn."

Thứ đó dường như không phải ném xuống đất, mà là ném vào dây thần kinh căng thẳng của đám người, trong đầu lập tức trống rỗng.

Mắt mở to, ngơ ngác nhìn ống thép và dao găm rơi ra từ trong cặp.

Lương Thanh Như không thể chấp nhận mà cứng đờ người, những thứ này không phải đều bị bọn họ xử lý rồi sao?

Lục Thượng Cẩm quay sang Ngô Lạc: "Cố ý gây thương tích dẫn đến trọng thương có phải do đội cảnh sát hình sự các anh quản lý không."

Ngô Lạc hơi khom người, thái độ cung kính: "Tôi vừa nghe nói về vụ án, vụ án này đúng là có thể do đội cảnh sát hình sự chúng tôi quản lý."

Lục Thượng Cẩm ừ một tiếng: "Đi điều tra đi, công tư phân minh."

Sau khi Lục Tam ném những chứng cứ đó xuống, lại lấy một chiếc USB từ trong túi ra, đưa cho Ngô Lạc: "Video giám sát."

Tim chủ nhiệm trường trung học Thực Nghiệm lập tức nhảy lên cổ họng.

Cả giáo viên chủ nhiệm cũng biến sắc.

Video này không phải đã bị bọn họ phá hủy rồi sao?!
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 237: Tìm thấy bằng chứng



Ngô Lạc nhận lấy chiếc USB, đi vòng ra bàn làm việc ở quầy tiếp tân của đồn cảnh sát, cắm USB vào máy tính

Mở file, phóng to video, quay màn hình về phía mọi người.

Trên màn hình, cảnh quay rất rõ nét.

Một nhóm người của Dịch Sâm đang đứng ở góc tòa nhà giảng dạy, cầm theo ống thép và dao găm, thỉnh thoảng nói vài câu.

Video không có âm thanh, nhưng biểu cảm của nhóm thiếu niên đầy ác ý khiến người ta cảm thấy chướng mắt.

Chẳng bao lâu, Cố Mang xuất hiện trong khung hình, đi một cách biếng nhác.

Sau đó, có thể thấy nhóm nam sinh cầm ống thép bước về phía cô.

Là nhóm của Dịch Sâm chủ động có ý đồ xấu, muốn tấn công Cố Mang.

Những người bên phía trường trung học Thực Nghiệm rất im lặng, toàn thân lạnh lẽo khó tả.

Trong mắt Lương Thanh Như là một mảnh hỗn loạn, nhìn về phía luật sư với vẻ hoang mang lo sợ.

Tuy nhiên, luật sư lại vô cùng bất ngờ, đưa cho bà ta một ánh nhìn an ủi.

Lương Thanh Như không hiểu lắm, nhưng bà ta chắc chắn không am hiểu luật như luật sư, dần dần bình tĩnh lại.

Tịch Yên nhìn thấy những chứng cứ này, sợi dây căng thẳng trong đầu mới dám thả lỏng, ánh mắt tràn đầy niềm vui: "Với những chứng cứ này, dù có ra tòa, chúng ta cũng là tự vệ hợp pháp, sẽ không có vấn đề gì."

Cô ấy liếc nhìn Cố Mang, cuối cùng cũng yên tâm.

Ngô Lạc nghiêng đầu, im lặng một lúc, rồi thấp giọng nói: "Những chứng cứ này chỉ có thể chứng minh Cố Mang không phải là người gây sự, cô ấy là bên bị động, nhưng đánh người đến như vậy đã là phòng vệ quá mức, vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự."

Nhóm này đều là học sinh lớp 12, không chỉ mất thời gian mà còn ảnh hưởng đến tương lai.

Nếu ra tòa, thẩm phán chắc chắn sẽ không xử nhẹ.

"Cái gì?!" Mặt Tịch Yên tái mét: "Vậy phải làm sao?"

Lương Thanh Như ngay lập tức hiểu được ý của luật sư, nhìn về phía Ngô Lạc: "Vẫn là vị cảnh sát này hiểu chuyện, phiền anh giúp chúng tôi lưu hồ sơ, tôi nhất định phải kiện con bé này! Nếu không cho nó vào tù, nó làm sao biết ăn năn?"

Ánh mắt hung dữ nhìn về phía Cố Mang.

Những người từ trường trung học Thực Nghiệm thấy mình lại giữ được lý, liền hếch cằm nhìn Cố Mang và Tịch Yên.

Nếu biết rằng dù có chứng cứ Cố Mang cũng không thể làm gì được họ, họ đã không cần phải làm quá nhiều việc, từ việc xóa video giám sát đến xử lý chứng cứ.

Lục Thượng Cẩm thấy vậy cũng nhíu mày.

Chuyện này…

Cục trưởng Nghiêm sứt đầu mẻ trán, cô Cố thực sự ra tay quá nặng, nhẹ một chút cũng không sao.

Lần trước cô Cố còn giúp họ một việc lớn như vậy, giờ họ lại không thể bảo vệ người.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp trung học Thực nghiệm nheo mắt nhìn Tịch Yên: "Tôi không biết trường trung học Minh Thành các cô có ý gì, trước kỳ thi lại cố ý đưa năm học sinh xuất sắc của chúng tôi vào bệnh viện, mọi người đều hiểu rõ là muốn làm gì."

Cô ta và La Tụng Hoa là bạn bè, nghe nói Tịch Yên có hai học sinh giỏi, một là Tần Dao Chi, một là Mạnh Kim Dương, hai người luân phiên nhau đứng đầu lớp, thành tích lớp 20 cũng ngày càng tốt.

Bây giờ Tịch Yên nói chuyện với họ cũng có vẻ tự tin, không giống trước kia phải cẩn thận dè dặt.

Tịch Yên nhíu mày, vì chuyện của Cố Mang mà lòng còn rối bời, nói chuyện cũng chẳng kiên nhẫn: "Cô dạy Văn, chắc cô đã nghe qua câu nói này, tâm trạng của bạn như thế nào thì nhìn thấy thế giới sẽ như vậy, có vẻ như nội tâm của cô Vương khá bẩn, lại đi bôi nhọ trường chúng tôi."

"Cô!" Cô Vương tức giận đến tái mặt, trừng mắt nhìn Tịch Yên: "Dù lần này trung học Minh Thành mấy người lấy được giải nhất thành phố, cũng chỉ là do mấy người may mắn, bởi vì trường chúng tôi không tham gia!"

Tịch Yên cười lạnh một tiếng, lười biếng không muốn tiếp tục tranh luận với cô ta.

Lương Thanh Như nghĩ đến việc con trai mình không thể tham gia kỳ thi, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, tức giận đến siết chặt tay.

Không ai tranh cãi nữa, Ngô Lạc quay lại nhìn Lương Thanh Như, lại hỏi một lần: "Xác định muốn lưu hồ sơ kiện tụng đúng không? Tội cố ý gây thương tích?"

"Đúng!" Lương Thanh Như thở dài, nói cảm ơn: "Cảm ơn cảnh sát."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 238: Luật hình sự, không ai hiểu rõ bằng chị Mang



Ngô Lạc nghe vậy, nhìn về phía cục trưởng của họ. Vấn đề này ông ta không giải quyết nổi, thật sự muốn kiện cô Cố à?

Trong tình huống này, nếu lên tòa, thì cái gọi là "phòng vệ chính đáng" chắc chắn không có hiệu quả.

Cục trưởng mím môi, nói: "Bà Dịch, hay là các vị thỏa thuận riêng đi, Cố Mang sẽ bồi thường tiền cho mọi người."

"Xin lỗi cục trưởng, nhà chúng tôi không thiếu tiền." Lương Thanh Như kiên quyết không lùi bước: "Dù Cố Mang có phòng vệ chính đáng, nhưng cũng đã là phòng vệ quá mức, cô ta nhất định phải đưa ra một lời giải thích!"

Bà ta nhất định phải khiến Cố Mang ngồi tù!

Lục Thượng Cẩm liếc nhìn hai ông lớn bên kia vô cùng bình tĩnh: "……"

Nghiêm Cục cũng bắt đầu lo lắng, liếc nhìn Lục Thừa Châu rồi lại nhìn Lục Thượng Cẩm.

"Chỉ là ẩu đả thôi, tôi thật sự đã tự vệ quá mức." Cố Mang lúc này lên tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt, lộ ra chút lười biếng không để ý.

Lương Thanh Như nghe thấy vậy, cười nhạt một tiếng: "Cô thừa nhận là được!"

Cố Mang gật đầu, nhưng đột nhiên nở một nụ cười mỉa mai: "Nhưng ai nói đây là ẩu đả?"

Khi cô nói, đôi mày tinh xảo khẽ nhướng lên, vẻ mặt tinh quái và đầy cợt nhả.

"Không phải ẩu đả thì là gì?" Luật sư kia nhíu mày hỏi lại, chỉ vào video trên máy tính: "Video mà các người tìm được đủ để chứng minh cô tự vệ quá mức rồi!"

Đánh thật mạnh.

Lục Thừa Châu cười khẽ một tiếng, chậm rãi lên tiếng: "Lục Tam, dạy cho họ một bài học đi."

Lục Tam cung kính đáp: "Vâng."

Lục Thừa Châu nắm tay Cố Mang, cả hai từ từ đi sang một bên ngồi xuống.

Một nam một nữ động tác chậm rãi, mỗi chuyển động đều toát lên một khí chất không thể diễn tả.

Lục Tam nhìn về phía Ngô Lạc: "Cảnh sát Ngô, cho tôi hỏi một câu, nếu là tội giết người không thành, sẽ xử lý như thế nào?"

Giết người không thành?

Bốn chữ này vừa được nói ra, Ngô Lạc đột nhiên có cảm giác như trong đầu lóe lên tia sáng, ngạc nhiên nhìn về phía Cố Mang.

Trước kia những cảnh sát hình sự kì cựu trong đồn đã từng nói, Cố Mang mới mười mấy tuổi nhưng quen thuộc với luật hình sự hơn cả những người làm cảnh sát như bọn họ.

Bây giờ sự tài giỏi này, ông ta thật sự phục rồi.

Sau khi hoàn hồi, Ngô Lạc nghiêm túc trả lời: "Giết người không thành vẫn sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo tội giết người, có thể bị xử án tử hình, tù chung thân hoặc tù từ mười năm trở lên. Nếu tình tiết nhẹ, có thể là từ ba đến mười năm tù."

Lục Tam đá một cái vào ống thép và dao găm trên mặt đất, ánh mắt quét qua nhóm người kia, cười nói: "Các người xem, liệu chuyện này có giống như giết người không thành không? Liệu có thể kiện không?"

Vừa nói ra, sắc mặt của nhóm người kia lập tức thay đổi.

Sao lại nói đến chuyện giết người?!

"Dao găm, nếu sử dụng đúng cách, một nhát là có thể lấy mạng người rồi, may mà cô Cố là một cô gái yếu đuối, từ nhỏ đã học võ tự vệ, nên mới có thể ngồi an toàn ở đây." Lục Tam nhìn về phía Lương Thanh Như: "Con trai bà gan lớn đấy, mới trưởng thành đã dám giết người."

Ngô Lạc nghe thấy ba chữ cô gái yếu: "…"

Mặt mày Lương Thanh Như tái mét, vội vàng phản bác: "Anh nói bậy! Chỉ là bọn họ không vừa mắt nhau, ẩu đả thôi, làm sao có chuyện giết người!"

Luật sư lúc này hoàn toàn không giữ được bình tĩnh nữa, không ngờ đối phương lại phản đòn, gán tội giết người không thành lên người họ.

Nếu chỉ là ẩu đả, Cố Mang chỉ là tự vệ quá mức, ngồi tù chắc chắn là không tránh khỏi.

Nhưng giờ nếu nói đến giết người không thành, với những hung khí và video này, đủ để kết tội năm người kia.

Lục Tam nhìn Lương Thanh Như, mỉm cười nhẹ: "Phải hay không, để tòa án quyết định, bà Dịch, bà thấy thế nào?"

Nói xong, anhta lại đá một cái vào đống ống thép trên mặt đất.

Âm thanh loảng xoảng vang lên, khiến người nghe rùng mình.

Lương Thanh Như siết chặt túi xách, ngón tay trắng bệch, hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng.

Tịch Yên lúc này tỉnh táo lại, cảm thấy tinh thần sảng khoái, không ngờ sự việc lại xoay chuyển đến mức này.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 239: Mười năm trước, lần duy nhất đạt điểm tuyệt đối trong tất cả các môn



Ngay lúc này, một giọng nam lại vang lên: "Xem ra tôi không đến muộn, tưởng phải đến đồn công an thăm cô rồi."

Giọng nói xuất hiện đột ngột khiến mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một người đàn ông trong bộ vest, bước chậm rãi vào trong.

Luật sư nhìn thấy người đến, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, miệng lẩm bẩm: "Khương Thận Viễn..."

Trong giới luật sư, không ai không biết Khương Thận Viễn.

Gương mặt của anh ấy như một tấm "kim bài miễn tử", không biết đã lật bao nhiêu vụ án oan, cứu sống bao nhiêu sinh mạng.

Lục Thừa Châu liếc mắt nhìn Cố Mang, rồi ghé sát vào bên tai cô, thì thầm: "Gặp chuyện không tìm tôi, lại gọi Khương Thận Viễn từ Bắc Kinh tới?"

Cố Mang hơi nghiêng mặt nhìn anh, không nói gì.

Khương Thận Viễn là một luật sư khá tài giỏi, khuôn mặt này gần như ai cũng nhận ra.

Lục Thừa Châu nhìn đôi mắt đen láy trong suốt của cô, không lên tiếng.

Một lúc lâu, Cố Mang cuối cùng mặt không biểu cảm, khẽ thở ra năm chữ: "À, lần sau tìm anh."

Lục Thừa Châu: "..."

Khương Thận Viễn đi đến trước mặt Cố Mang, thấy cô cũng đứng dậy, giọng lạnh nhạt nói: "Giao cho tôi, nếu không về sớm, Kim Dương sẽ lo lắng."

Lúc hơn sáu giờ, trên đường từ trường Trung học Thực nghiệm, điện thoại của cô đã không ngừng reo lên.

Chắc là Mạnh Kim Dương gọi hỏi cô khi nào về trường.

Khương Thận Viễn gật đầu, lấy ra một bản thư tố cáo, nói: "Tôi thay mặt thân chủ của mình, Cố Mang, kiện Dịch Sâm và bốn thiếu niên khác về tội giết người chưa thành."

Lương Thanh Như đứng đó, chân tay mềm nhũn, hoảng hốt đến không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch, hoang mang như mất phương hướng.

Không ai ngờ rằng Cố Mang lại không ngồi yên, dùng lý do tự vệ chính đáng để bảo vệ bản thân.

Ngược lại, cô chủ động phản công, dùng tội giết người không thành để kiện lại Dịch Sâm và những người khác, những chứng cứ đủ để kết tội bọn họ.

Dù Cố Mang có giết họ, cô cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự.

Luật sư bên phía Lương Thanh Như đã lăn lộn nhiều năm trong nghề, chưa bao giờ gặp phải một cách thức tinh ranh như vậy.

Đây chính là Khương Thận Viễn sao?

Cố Mang đeo mũ lưỡi trai lên.

Trước khi rời đi, cô hơi liếc nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, nói: "Vừa rồi cô nói, các bạn học sinh xuất sắc nhất trường trung học Thực nghiệm bị trường trung học Minh Thành cướp mất à?"

Đôi mắt cô đầy vẻ lạnh lẽo u ám.

Giáo viên chủ nhiệm cắn môi, nắm chặt tay: "Không phải sao? Cô muốn nói gì?"

"Vẫn khá tự tin nhỉ." Cố Mang cười nhếch mép, đôi mày tinh xảo khẽ nhướng lên: "Không có họ, thì vị trí số một cũng sẽ không thuộc về trường trung học Thực nghiệm của mấy người đâu."

Lúc này, Lục Thượng Cẩm đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên, có chút không tin vào những gì cô vừa nói.

Ông ta đột nhiên nhớ lại rất lâu trước đây, khoảng mười năm trước, Cố Mang đã đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn trong một kỳ thi.

"Tịch Tịch, cuộc thi giáo viên dạy giỏi cấp quốc gia, ngày mai là hạn cuối đăng ký, nhớ bảo trường đăng ký tên của cô lên, em sẽ giúp cô có được danh hiệu này." Cố Mang lạnh nhạt nói.

Tịch Yên ngây ra, mãi không phản ứng kịp.

Với kinh nghiệm giảng dạy của cô ấy, ngay cả giải thưởng giáo viên xuất sắc cấp thành phố cũng không có tư cách đề cử, vậy mà Cố Mang lại bảo sẽ giúp cô ấy giành danh hiệu cấp quốc gia?

Cô nói xong, nhẹ nhàng gật đầu chào mọi người.

Cầm khăn quàng cổ, một tay nắm lấy cổ tay Lục Thừa Châu, không vội vã, thong thả đi ra ngoài.

Những cảnh sát đứng xung quanh ngay lập tức nhường đường.

Mọi người nhìn Cố Mang và Lục Thừa Châu rời đi.

Bên ngoài đồn công an.

Lục Thừa Châu hơi lùi lại nửa bước nhỏ so với Cố Mang, nhìn chăm chú vào tay mình, nơi có bàn tay trắng nõn, xinh đẹp của cô gái.

Khi đến gần chiếc xe, Cố Mang quay đầu nhìn anh ta.

Lục Thừa Châu cũng đang nhìn cô, mắt họ không hề rời nhau.
 
Back
Top Bottom