Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 210: Đứng đầu toàn quốc, Đại học Bắc Kinh phải cầu xin cô ấy vào học



Thẩm Hoan sờ sờ ống nhòm: "Vẫn là Dao Chi chu đáo, Thịnh Thính có làn da trắng như sữa mà! Muốn nhìn tận mắt từ lâu rồi!"

Tần Dao Chi nhướng mày đầy ẩn ý: "Không giấu gì cậu, tôi chính là thèm muốn thân thể của Thịnh Thính!"

Thẩm Hoan cũng cười một cách d*m đ*ng, giơ tay lên đập tay với cô nàng: "Chị em!"

Ba nam sinh Lục Dương nhìn mặt nhau, nhỏ giọng hỏi nhau: "Da trắng như sữa là gì?"

Mạnh Kim Dương nhịn cười, khoác tay Cố Mang, giúp cô nhìn đường.

...

Lớp 12/1.

Giang Hoài nhìn Cố Âm đang sắp xếp cặp sách: "Âm Âm, cậu thật sự không đến đó xem Thịnh Thính quay phim sao?"

Cố Âm dịu dàng cười, nhỏ giọng nói: "Không đi đâu, sắp thi đầu vào rồi, cậu tớ đã tìm cho tớ một giáo viên dạy kèm, tớ phải về sớm."

Giang Hoài gật đầu: "Vậy tớ cũng không đi nữa, lớp mình cũng có mấy người đi đâu, kỳ thi đầu vào lần này khá quan trọng, mọi người đều rất coi trọng, vừa rồi tớ thấy đám người Cố Mang đều đi rồi."

Bạn cùng bàn của Cố Âm nghe vậy, cười khẩy một tiếng: "Cố Mang chẳng phải rất ngầu sao, chuyện Tần Dao Chi là fan ruột của Thịnh Thính rất nhiều người biết mà, bọn họ còn cần phải đi sao? Trực tiếp bảo Cố Mang dẫn bọn họ đi gặp Thịnh Thính là được rồi."

Giang Hoài cũng cười: "Ai mà biết được, hơn nữa Thịnh Thính là người có địa vị như vậy, sao có thể vì Cố Mang mà đi gặp mấy fan nhỏ được, chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác thôi."

"Cũng đúng." Bạn cùng bàn bĩu môi: "Vậy tớ cũng không đi nữa, về nhà học bài thôi."

"Vậy tớ đi trước nhé." Cố Âm đeo cặp sách lên, cười với bọn họ.

Bạn cùng bàn cũng nhanh chóng thu dọn cặp sách: "Chờ tớ với, cùng đi đi."

Ba người cùng nhau đi ra khỏi lớp 12/1.

Giang Hoài hỏi Cố Âm một bài toán, Cố Âm giảng giải cho cậu ta rất chi tiết, cậu ta lập tức hiểu ra.

"Âm Âm, lần trước điểm của cậu đã sắp đuổi kịp Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương rồi, kỳ thi liên thông toàn quốc lần này chắc chắn có thể vượt qua bọn họ." Giang Hoài nói một cách chân thành.

Cố Âm lắc đầu: "Lần này là thi liên thông toàn quốc, sau đó các tỉnh thành phố sẽ phỏng vấn tuyển sinh, những tỉnh khác cũng có rất nhiều người học giỏi."

Vượt qua Tần Dao Chi và Mạnh Kim Dương thì tính là gì, cô ta muốn là đứng đầu toàn quốc.

Đến lúc đó Đại học Bắc Kinh phải cầu xin cô ta vào học.

Cố Mang chẳng qua chỉ là quen biết Thịnh Thính, là nhà thiết kế của Lan Đình.

Học lực kém xa cô ta.

Bạn cùng bàn nói: "Thi đại học toàn quốc có thể đạt bảy trăm điểm cũng không nhiều đâu, với thành tích này của cậu, có lẽ còn có khả năng giành được vị trí đứng đầu toàn quốc."

Cố Âm cụp mắt xuống, không nói gì.

Giang Hoài nghĩ nghĩ, hỏi cô ta: "Tớ thấy mấy ngày nay cậu đang làm đề thi thử, điểm số thế nào?"

Cố Âm cười nhạt, khiêm tốn nói: "Cũng tạm, đề thi thử tự làm ở nhà cũng không thể tính là thật được."

Mấy ngày nay giáo viên cậu thuê đến dạy kèm cho cô ta, thành tích của cô ta có thể ổn định ở mức bảy trăm ba.

Thành tích này đã sắp vượt qua người đứng đầu trường trung học Thực Nghiệm.

Trong đáy mắt cụp xuống thấp tràn đầy đắc ý.

Mấy người vừa nói vừa đi đến cổng trường.

Tài xế thấy Cố Âm đi ra, lập tức xuống xe, vòng ra ghế sau mở cửa xe.

Cố Âm dịu dàng nói với hai người: "Tớ về nhà trước đây, thứ hai gặp lại."

Hai người vẫy tay chào: "Tạm biệt."

Sau khi tạm biệt, bọn họ cũng lần lượt lên xe của nhà mình.

Cố Âm ngồi trên xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Cố Mang cách đó không xa, khinh thường nhếch mép.

Trên đường đến trường trung học Thực Nghiệm, người rất đông.

Vừa đúng thứ sáu, lại là tuần nghỉ luân phiên.

Học sinh khối 10 khối 11 cũng túm tụm đi về phía trường trung học Thực Nghiệm.

"Kia là đàn chị Cố Mang!" Một nữ sinh mặc đồng phục khối 10 kéo kéo người bên cạnh, ánh mắt kích động sôi sục: "Nữ chính trong MV của Thịnh Thính!"

"Trời ạ, đàn chị đẹp trai quá! Đi đường cũng ngầu cũng cool!"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 211: Nữ thần của cậu toàn bộ đều điểm 0, đứng bét lớp



Một nam sinh dáng người khá thấp nói: "Đừng nói lớn tiếng như vậy, cẩn thận cô ấy nghe thấy, người ta nói tính tình của cô ấy rất xấu, là kiểu đột nhiên nổi điên, người nhà đều không thích cô ấy, bố mẹ qua đời cũng không ai quan tâm cô ấy, là kẻ chuyên đánh nhau, chỉ là biết nhảy múa, có chút thiên phú thiết kế."

"Tính tình xấu? Cậu không thấy đàn chị chơi với đàn tỉ Mạnh rất tốt sao, hơn nữa trước đó đã giải thích rồi, đàn chị đánh người là vì tên cặn bã đó đáng chết! Tôi cũng muốn xông lên chém tên cặn bã đó mấy nhát!"

"Chính xác! Có lẽ cậu không biết địa vị của nhà thiết kế Lan Đình trong giới thời trang! Đàn chị chỉ có chút thiên phú thiết kế thôi sao? Cậu đừng có bôi nhọ nữ thần của tôi, nếu không thì đừng làm bạn nữa!"

Nam sinh thấp bé giải thích: "Không phải tôi nói, trên diễn đàn đều nói như vậy, nữ thần của cậu toàn đều 0 điểm hết, đứng bét lớp."

Nữ sinh khịt mũi coi thường: "Vậy thì sao, nghề nào cũng có trạng nguyên, ai quy định cuộc sống chỉ có con đường học tập,"

"Đúng vậy!" Nữ sinh khác gật đầu, trợn mắt, kéo bạn mình: "Đi thôi, tam quan bất đồng, đừng nói chuyện với cậu ta nữa."

"Được, chúng ta đi."

Hai nữ sinh khoác tay nhau bước nhanh về phía trước, bỏ lại nam sinh thấp bé phía sau.

Nam sinh bĩu môi, cậu ta cũng không nói bậy, vốn dĩ là toàn đều 0 điểm, cũng đủ xui xẻo rồi, một điểm cũng không lấy được.

...

Cổng trường trung học Thực Nghiệm người đông như nêm cối, nhiều hơn tưởng tượng.

Toàn bộ bảo vệ đều ra quân, còn giăng dây ngăn người.

Học sinh của hai trường, còn có những người mê trai đẹp ở Minh Thành đến đây thăm bạn.

Thịnh Thính nhìn trong đám đông mấy lần, cũng không tìm thấy Cố Mang.

Chuyên viên trang điểm giúp Thịnh Thính chỉnh lại tóc, thấy anh ta cứ nhìn sang bên cạnh, bèn tò mò hỏi: "Anh Thính, anh đang nhìn gì vậy?"

Thịnh Thính tự biết mình đang ảo tưởng, cười cười: "Không có gì."

Cô ấy ghét nhất là đông người, sao có thể đến đây được.

Chuyên viên trang điểm là người của đoàn đội Thịnh Thính, lần trước cũng đã gặp Cố Mang, biết Cố Mang học ở trường trung học Minh Thành.

Chắc là anh Thính đang tìm Cố thần.

Nghĩ nghĩ, cô ấy nói với giọng điệu khá tùy ý: "Anh Thính, theo đuổi con gái phải tranh thủ xuống tay sớm, không thể do dự, tốt nhất là dùng đủ mọi cách lãng mạn tấn công dồn dập, dù sao thì cũng phải xác định mối quan hệ trước đã, anh nói có đúng không?"

Thịnh Thính ngẩn ra, ánh mắt dừng lại.

Tấn công lãng mạn dồn dập sao?

Cách đó không thích hợp với Cố Mang, cô ấy cũng không thích, hơn nữa...

Người đàn ông thấp giọng nói: "Cô ấy còn chưa thành niên."

"Cái này thì có sao đâu, cứ đưa người ta về bên mình trước, từ từ đợi cô ấy lớn lên là được rồi." Chuyên viên trang điểm chỉnh lại tóc mai cho anh ta: "Anh Thính à, anh phải nghĩ như vậy, nhỡ đâu anh ra tay chậm, bị người khác cướp mất thì sao? Anh với Cố thần quen biết nhau cũng ba năm rồi!"

Lần trước ở hiện trường quay MV, người đàn ông đó và Cố thần thân mật như vậy, anh Thính mà không cố gắng thì không kịp nữa đâu!

Thịnh Thính nghe vậy, chìm vào trầm tư.

...

Đám người Cố Mang đi đến chỗ cách cổng trường trung học Thực Nghiệm một đoạn, đã thấy một biển người đen nghịt: "..."

"Trời ơi! Sao nhiều người thế!" Tần Dao Chi chạy mấy bước đến cuối đám đông, giơ ống nhòm lên trước mắt, nhón chân lên.

Tầm nhìn cơ bản đều bị người ta che khuất, hoàn toàn không nhìn thấy Thịnh Thính.

Cô ấy lại bỏ ống nhòm xuống, bên tai ồn ào náo nhiệt, cả người đều không ổn.

Những người khác cũng ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không ngờ rằng bọn họ vậy mà đến cả vòng trong cũng không chen vào được.

Xung quanh toàn là fan hâm mộ kích động của Thịnh Thính.

Cố Mang đeo tai nghe chơi game, nghe thấy tiếng ồn, ngẩng đầu lên với vẻ mặt không cảm xúc, cũng không khỏi nhíu mày.

Tần Dao Chi vừa nhảy vừa vươn cổ ra, nhìn Thịnh Thính ở cổng trường.

Nhảy một hồi bỗng nhiên nổi giận, vẻ mặt khó chịu: "A! Tại sao trường học không đồng ý cho Thịnh Thính đến trường chúng ta quay phim chứ, nếu ở trường chúng ta, tôi đã sớm đứng ở hàng đầu tiên bắt tay với Thịnh Thính rồi!"

Cố Mang: "..."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 212: Cổng trường trung học Thực Nghiệm, gây rối



Mạnh Kim Dương nhìn Cố Mang: "Chúng ta phải làm sao đây, cứ đứng ở đây mãi sao?"

"Hay là về đi." Lục Dương nghĩ nghĩ nói: "Người đông quá, hoàn toàn không nhìn thấy Thịnh Thính, hôm nay mới bắt đầu quay phim, nghe nói phải quay hơn một tháng, hôm khác lại đến vậy."

"Hơ, biên đạo múa riêng của Thịnh Thính, còn phải tìm cơ hội khác đến sao?" Một giọng nam bỗng nhiên vang lên, mang theo vài phần chế giễu.

Mấy người nghe thấy âm thanh, đều nhíu mày quay đầu lại.

Năm nam sinh mặc đồng phục lớp 12 trường trung học Thực Nghiệm đứng sau lưng bọn họ, nhìn bọn họ.

Ánh mắt rất sắc bén, lại khinh miệt.

Đều là những người cao ráo.

Một nam sinh mặt búng ra sữa cười cười: "Muốn gặp Thịnh Thính như vậy sao, hay là mấy anh em chúng ta đi tìm bảo vệ nhà trường, mở cho họ một lối đi riêng?"

"Tớ thấy được đấy." Một nam sinh gầy gò khác cũng cười nói: "Thầy cô không phải đã dạy chúng ta, phải giúp đỡ người khác sao."

Nam sinh mặt búng ra sữa hít một tiếng: "Nhưng mà chúng ta làm vậy, có phải hơi xen vào việc của người khác không, người ta là biên đạo múa của Thịnh Thính đấy, sao có thể cần chúng ta giúp đỡ chứ?"

Nam sinh gầy gò khoác vai nam sinh mặt búng ra sữa một cách cà lơ phất phơ, cười khẩy: "Biên đạo múa thì giỏi lắm sao, chẳng phải cũng phải mang theo ống nhòm và máy ảnh đến gặp Thịnh Thính, tớ thấy biên đạo múa này có phải bị Thịnh Thính đuổi khỏi đoàn đội rồi không?"

"Tớ cũng thấy thế." Nam sinh mặt búng ra sữa đánh giá Cố Mang từ trên xuống dưới, bĩu môi khinh thường: "Haizz, thật đáng thương, bị Thịnh Thính dùng xong rồi đá, rơi vào cảnh phải chen chúc với fan hâm mộ để xem Thịnh Thính, cô ta thật sự là si tình với Thịnh Thính, chạy đến đây xem Thịnh Thính, cách biển người mênh mông, mối tình kinh thiên động địa cảm động lòng người."

Nam sinh cầm đầu trong năm người cười nhạo nói: "Vậy còn không mau đăng Weibo nhắn gửi Thịnh Thính, giúp biên đạo múa của chúng ta đòi lại công bằng, đồ vong ân bội nghĩa."

"Dịch Sâm, cậu giỏi thì nói lại lần nữa xem." Tần Dao Chi sa sầm mặt, lạnh lùng nói.

"Nói thì nói, Tần Dao Chi, người khác sợ cậu, tôi không sợ." Nam sinh tên Dịch Sâm bước lên một bước, liếc nhìn Cố Mang, giọng nói chậm rãi đầy mỉa mai: "Không có biên đạo múa của chúng ta thì có Thịnh Thính ngày hôm nay sao? Đồ vong ân bội nghĩa."

Ba người Bé mập, Sở Nghiêu và Thẩm Hoan nhìn nhau, trong mắt đều có sự lo lắng.

Chị Mang sẽ không thật sự trở mặt với Thịnh Thính chứ.

Mọi người đều biết giới giải trí nước sâu, hôm nay truyền ra tin tức quan hệ tốt, ngày mai truyền ra tin tức cãi nhau, ai phân biệt được tình cảm thật giả?

Nam sinh mặt búng ra sữa cầm điện thoại soạn Weibo, vừa gõ chữ vừa đọc: "Cựu cộng sự nghi ngờ trở mặt, rốt cuộc là Thịnh Thính vong ân bội nghĩa, hay là biên đạo múa tài năng cạn kiệt không biên đạo được vũ đạo hay ho nên bị đuổi khỏi đoàn đội. Xong, đăng, mua thêm một cái hot search."

Nam sinh mặt búng ra sữa một tay cầm điện thoại, một tay đập tay với nam sinh gầy gò, không ngẩng đầu nói: "Dịch vụ trọn gói mới xứng với biên đạo múa của chúng ta, chu đáo!"

Nam sinh gầy gò bỗng nhiên kêu lên một tiếng: "Không đúng, Thịnh Thính nổi tiếng có tính cách tốt, chẳng lẽ là biên đạo múa của chúng ta quá kém cỏi, Weibo này nhỡ đâu không đòi lại công bằng cho biên đạo múa của chúng ta mà còn bị mắng thì làm sao? Thật đáng thương."

Nói xong, năm nam sinh cười phá lên.

Lục Dương chửi một tiếng: "Mẹ kiếp bọn mày muốn chết à!"

Nói xong thì xông lên định đánh nhau, Bé mập và Sở Nghiêu vội vàng kéo anh ta lại, hạ giọng khuyên nhủ: "Anh Dương, có con gái ở đây, đừng đánh nhau, lại còn nhiều người như vậy."

Gây rối ở cổng trường trung học Thực Nghiệm, thế nào cũng là bọn họ chịu thiệt.

Dịch Sâm khịt mũi coi thường, nhìn Cố Mang: "Không phải cô rất giỏi sao, đến cả mua hot search ép trường học đuổi học Tâm Đường cũng làm được, sao đến cả một Thịnh Thính cũng không giải quyết được vậy, cô không được rồi em gái à."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 213: Lại lên top tìm kiếm



Cố Mang kết thúc trận đấu giành được quán quân, cất điện thoại vào túi, đứng đó một cách lười biếng, đôi mắt đen láy sâu thẳm mở ra.

Trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo, đuôgi mắt xếch lên mang theo sự ngang ngược đáng sợ.

Chín phần lạnh lùng, một phần còn lại là sự ngông cuồng bất cần đời không che giấu được.

"Tâm Đường là ai?" Cô mở miệng với vẻ mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng không có chút kiên nhẫn nào.

Bầu không khí chìm vào sự im lặng kỳ lạ.

Sắc mặt Dịch Sâm lập tức trở nên khó coi, cười lạnh: "Nhà thiết kế đại tài đúng là quý nhân hay quên, sự kiện bản thiết kế dạ hội mừng năm mới mới trôi qua mấy ngày, đã quên nhanh như vậy rồi."

"Ồ." Cố Mang kéo dài giọng, đột nhiên khóe miệng nhếch lên đầy tà khí: "Là cô ta à, người dùng bản thiết kế của tôi để tham gia cuộc thi."

Diệc Thâm nghiến răng: "Không dễ dàng gì, nhà thiết kế đại tài còn nhớ rõ."

Nhà họ Chu và nhà họ Dịch đã có hôn ước từ lâu, anh ta và Tâm Đường cũng yêu nhau, vốn dĩ sau khi thi đại học xong bọn họ sẽ cùng nhau đi du học.

Tất cả đều bị Cố Mang phá hỏng!

Cô gái nhìn anh ta, đôi mày thanh tú hơi nhướng lên, cười cợt, giọng điệu vẫn thong thả, lười biếng đầy độc ác: "Không nhắc đến, tôi còn tưởng là tôi dùng bản thiết kế của cô ta để đi thi."

Mắt Dịch Sâm tối sầm lại, mím môi: "..."

"Anh Sâm, anh nói nhảm với cô ta làm gì." Nam sinh mặt búng ra sữa đưa chiếc điện thoại đời mới nhất của mình đến trước mặt Dịch Sâm, nghiêng đầu nhìn Cố Mang, chậm rãi nói: "Trên Weibo đang ầm ĩ rồi, đều đang hỏi biên đạo múa đại tài rốt cuộc đã làm gì anh Thính của bọn họ, khiến cho anh Thính là người có tính cách tốt như vậy, lại có thể đuổi cô ta ra khỏi đoàn đội."

Bên cạnh rõ ràng đã có người lướt thấy hot search này, đều đang bàn tán chuyện này.

Từng đôi mắt liên tục liếc về phía Cố Mang.

"Cố Mang và Thịnh Thiên Vương trở mặt rồi sao? Không nghe nói gì hết trời."

"Tôi chưa từng thấy anh Thính không hòa thuận với ai, anh ấy có EQ cao, tính cách tốt, còn được gọi là 'hoa giao tiếp của giới giải trí', trở mặt với Cố Mang, rốt cuộc Cố Mang đã làm gì anh Thính?"

"Chắc chắn là cô ta sai, biết ngay loại nữ sinh học lực kém này phẩm hạnh cũng chẳng ra gì."

"Mấy năm nay cô ta không ở bên cạnh anh Thính mặc dù có không ít fan rời đi, nhưng mà độ yêu thích vẫn rất cao, cô ta sẽ không dùng chuyện này để uy h**p anh Thính làm gì đó chứ?"

"Có khả năng..."

Xung quanh toàn là tiếng bàn tán, truyền đến chỗ Cố Mang được bảy tám phần.

Nam sinh gầy gò nói với vẻ mặt tiếc nuối: "Ôi chao, thật ngại quá, vốn dĩ muốn đòi lại công bằng cho biên đạo múa đại tài, hình như làm hỏng việc rồi."

...

Thịnh Thính đang cùng nữ chính trao đổi kịch bản.

Sắp bắt đầu quay rồi.

Lúc này, chuyên viên trang điểm bỗng nhiên cầm điện thoại chạy tới: "Anh Thính, trên Weibo đang ầm ĩ, có người tung tin đồn anh và Cố thần trở mặt, fan đang mắng Cố thần."

"Cái gì?!" Sắc mặt Thịnh Thính hơi thay đổi, giật lấy điện thoại, nhanh chóng lướt màn hình xem.

Chuyên viên trang điểm nhíu mày: "Bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, những lời nói ra đều không thể nhìn nổi, toàn là mắng Cố thần."

Đôi môi mỏng của Thịnh Thính không khỏi mím chặt, có chút trầm trọng.

Nữ chính phim ngơ ngác: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chuyên viên trang điểm lễ phép trả lời: "Có người đang cố tình phá hoại quan hệ của Cố thần và anh Thính."

Nữ chính phim nghe vậy, cười cạn lời: "Cố thần và Thịnh Thính? Sao có thể chứ, Thịnh Thính, anh mau đăng Weibo giải thích đi."

Chuyên viên trang điểm đột nhiên nhớ đến một video Weibo mình vừa xem: "Anh Thính, có người nói Cố thần đang ở hiện trường, hay là chúng ta trực tiếp đến chào hỏi Cố thần, càng có thể đập tan tin đồn."

Thịnh Thính ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cô ấy đang ở hiện trường?"

Chuyên viên trang điểm ừ một tiếng: "Vừa rồi em thấy có người quay video, Cố thần đang ở hiện trường."

Thịnh Thính lập tức lấy điện thoại của mình ra gọi cho Cố Mang.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 214: Vả mặt lần thứ nhất



Dịch Sâm nhìn thấy tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn, từng đôi mắt đều lộ ra vẻ chán ghét.

Gần như sắp chỉ vào mặt Cố Mang để chất vấn chuyện này.

"Cố Mang, anh Thính đối xử với cô đủ tốt rồi, còn cho cô làm nữ chính MV của anh ấy, cô thật sự không biết điều, anh Thính nuôi con chó cũng có lương tâm hơn cô đấy." Một nữ sinh tóc dài trừng mắt nhìn Cố Mang, ngẩng cằm lên, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

Nữ sinh bên cạnh cô ta cũng cười lạnh phụ họa: "Có những người chính là không biết tự lượng sức mình, hơi có chút danh tiếng là đã tưởng mình là siêu sao gì đó."

Fan hâm mộ đều vây quanh đám người Cố Mang, lời lẽ sắc bén.

Dịch Sâm cười khinh thường: "Chuyện lớn như vậy Thịnh Thính cũng không đến đây giải thích cho cô, xem ra là xác nhận bị đá rồi."

Lúc đó nghe học sinh trường trung học Minh Thành nói tin tức Cố Mang cũng đến xem Thịnh Thính, anh ta đã nghi ngờ rồi.

Không ngờ thật sự là như vậy.

"Còn tưởng lợi hại lắm chứ, hừ." Nam sinh mặt búng ra sữa cười khẩy: "Nói khoác thì hay lắm, chẳng phải cũng bị đá rồi sao."

Mạnh Kim Dương biết, mấy ngày nay Cố Mang không phải ở cùng cô ấy, thì là ở cùng Lục Thừa Châu.

Sau khi quay xong MV, Cố Mang căn bản không liên lạc với Thịnh Thính.

Sao có thể trở mặt được.

Cô ấy nhìn những fan hâm mộ xung quanh với vẻ mặt cay nghiệt, trong mắt tràn đầy tức giận, lạnh lùng nói: "Thịnh Thính còn chưa nói gì, các người có thể đại diện cho anh ấy nói chuyện sao?"

Tần Dao Chi không biết rốt cuộc quan hệ của Thịnh Thính và chị Mang nhà cô ấy là như thế nào.

Nếu nhất định phải chọn một người, cô ấy chắc chắn sẽ chọn chị Mang, liếc nhìn đám người kia: "Chủ nhân còn chưa lên tiếng, mấy con chó các người sủa to lắm đấy."

"Cậu mắng ai là chó!" Nữ sinh tóc dài nói xong thì định xông lên, lại bị bạn mình kéo lại.

Không thể đánh nhau, nghe nói Cố Mang kia đánh nhau rất lợi hại, hơn nữa ra tay không hề nương tay.

Năm tuổi đã có thể đánh một người đàn ông trung niên bị liệt nửa người.

Tần Dao Chi kinh ngạc nhìn mấy người Thẩm Hoan: "Có mấy người thật kỳ lạ, tôi dùng cách tương tự đáp trả cô ta, cô ta vậy mà lại tức giận."

Thẩm Hoan cười khẩy: "Chuyện gì cũng chưa rõ ràng, từng người ở đây ra vẻ ta đây, chín năm giáo dục bắt buộc của quốc gia dạy cậu còn không bằng dạy một con chó."

Bắt nạt chị Mang nhà bọn họ không thích giải thích đúng không?

"Lãng phí tài nguyên quốc gia." Lục Dương khịt mũi coi thường: "Có bản lĩnh thì bảo Thịnh Thính đến đây nói anh ta và chị Mang nhà chúng tôi trở mặt rồi!"

Nữ sinh tóc dài tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: "Chỉ dựa vào các người cũng muốn anh Thính đến đây? Mặt thật to, anh ấy là người có địa vị gì, các người lại có địa vị gì? Xứng sao?"

Bạn của cô ta cũng nói với vẻ khinh thường: "Anh Thính không trả lời, chẳng lẽ không thể nói lên vấn đề sao? Trước đây cũng từng có tin đồn Hạ Tu và anh Thính bất hòa, sau đó thì sao, chưa đầy một phút, anh Thính đã đăng ảnh chụp màn hình hai người cùng chơi game tối hôm trước, đây chính là câu trả lời."

Lại có một nữ sinh khác tiếp lời: "Đúng vậy, trước đây anh Thính trả lời tin đồn rất nhanh, chuyện của Cố Mang này đã mấy phút rồi, câu trả lời đâu?"

Trong nháy mắt, nữ sinh tóc dài càng thêm tự tin, ưỡn thẳng lưng: "Mọi người thấy chưa, không trả lời chính là câu trả lời tốt nhất, Dịch Sâm nói đúng."

Năm nam sinh bên phía Dịch Sâm nhìn đám người Cố Mang với vẻ mặt cười nhạo, vẻ mặt ngông nghênh.

Nam sinh gầy gò hất hàm về phía Cố Mang: "Biên đạo múa đại tài, không nói lời nào là ngầm thừa nhận rồi sao?"

Vừa nói xong, điện thoại của Cố Mang bỗng nhiên vang lên.

Cô cúi đầu nhìn ID người gọi, nghe máy: "Là tôi."

Bên kia không biết nói gì, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Bên đường phía tây, vòng ngoài cùng."

Sau đó thì cúp máy.

Tần Dao Chi nghi ngờ hỏi: "Chị Mang, ai vậy?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 215: Vả mặt lần thứ hai



Cố Mang dán miếng dán chống nhìn trộm trên điện thoại, nên không nhìn thấy người gọi đến.

Cô gái cất điện thoại vào túi, thản nhiên nói: "Thịnh Thính."

Dịch Sâm cười lạnh một tiếng: "Cứ nghe điện thoại là thành Thịnh Thính rồi sao? Trên Weibo ầm ĩ như vậy, không cần giải thích một chút à?"

Nam sinh mặt búng ra sữa khoác vai nam sinh gầy gò, cà lơ phất phơ nói: "Anh Sâm, anh vậy là không hiểu rồi, biên đạo múa đại tài của chúng ta lợi hại như vậy, đương nhiên là điện thoại của Thịnh Thính rồi!"

Nam sinh gầy gò phụ họa theo, vô cùng chân thành: "Nhưng mà đã là điện thoại của Thịnh Thính gọi đến, thì gọi người ta đến đây đi, dù sao Thịnh Thính cũng đang ở cổng trường, mấy bước chân là đến."

Nam sinh mặt búng ra sữa phì cười một tiếng: "Chỉ sợ biên đạo múa đại tài không gọi được, mất hết mặt mũi ha ha."

Đám người Tần Dao Chi lạnh lùng nhìn bọn họ, chị Mang nói là Thịnh Thính, thì chính là Thịnh Thính!

Tiếng cười của năm nam sinh cực kỳ chói tai.

Nữ sinh tóc dài nhịn cười: "Nhanh lên, biên đạo múa đại tài, mau gọi anh Thính đến đây đi."

"Gọi cái gì mà gọi, gọi là đến sao?" Dịch Sâm khịt mũi coi thường.

"Cố Mang."

Đúng lúc này, một giọng nam trong trẻo từ tính bỗng nhiên vang lên, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hít thở.

Không ai quen thuộc giọng nói của anh ta hơn fan hâm mộ của Thịnh Thính.

Gần như ngay khoảnh khắc giọng nói vang lên.

Nụ cười trên mặt những nữ sinh đó lập tức cứng đờ, quay đầu lại với vẻ mặt không thể tin nổi, trừng mắt lớn đầy kinh ngạc.

Thịnh Thính...

Người đàn ông sải bước dài, sắc mặt có chút vội vàng.

Đi vòng từ một cánh cổng phụ khác của trường trung học Thực Nghiệm.

Năm nam sinh Dịch Sâm nhíu mày, nụ cười trên khóe miệng dần dần biến mất, ánh mắt chuyển sang.

Nhìn thấy Thịnh Thính, sắc mặt lập tức sa sầm.

Thịnh Thính sải bước đến trước mặt Cố Mang: "Không sao chứ?"

Tần Dao Chi không ngờ có một ngày cô ấy có thể ở gần Thịnh Thính như vậy, cả người đứng ngây ra đó, ngơ ngác nhìn Thịnh Thính.

Cố Mang đưa tay lên đẩy mũ lưỡi trai, thản nhiên nói: "Tôi có thể có chuyện gì chứ."

"Không sao là tốt rồi, sợ chị bị bắt nạt." Thịnh Thính thấp giọng nói, Cố Mang lại không trả lời anh ta nữa, anh ta liếc nhìn những người xung quanh, ánh mắt lạnh lùng: "Vừa rồi là ai nói tôi đuổi Cố Mang ra khỏi đoàn đội?"

Mấy người nữ sinh tóc dài không dám nói lời nào, cúi đầu đầy căng thẳng, nắm chặt ngón tay.

Sao anh Thính lại thật sự đến đây...

Thái độ này, rõ ràng là rất coi trọng Cố Mang, lúc đến còn vội vàng như vậy.

Đám người Dịch Sâm nói chắc chắn như vậy, bọn họ còn tưởng rằng Cố Mang thật sự bị đá.

Sắc mặt năm nam sinh càng thêm khó coi đến cực điểm.

Hoàn toàn không ngờ Thịnh Thính thật sự sẽ đến đây.

Quan hệ của anh ta và Cố Mang tốt như vậy, Cố Mang còn cần phải đến đây chen chúc với mọi người sao?

Sự xuất hiện của Thịnh Thính giống như tát mạnh vào mặt bọn họ, nóng rát.

Nam sinh mặt búng ra sữa cũng không cười nữa, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Anh Sâm, chúng ta đi thôi."

Nói xong, Dịch Sâm đi đầu xoay người rời đi.

Tần Dao Chi nghe vậy, hoàn hồn, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Thịnh Thính: "Mấy vị đừng vội đi vậy chứ, vừa rồi chẳng phải mua hot search nói chị Mang nhà tôi và Thịnh Thính trở mặt, lại nói chị Mang nhà tôi không gọi được Thịnh Thính, nói hay như vậy, đi làm gì, nói chuyện thêm chút nữa đi."

Vẻ mặt hả hê, sảng khoái.

"Là tôi thấy hot search trên Weibo, tự mình đến đây, Cố Mang không gọi." Thịnh Thính lạnh lùng bổ sung một câu, hỏi: "Hot search là ai mua?"

Lục Dương cười cười, ưỡn thẳng lưng, hất hàm về phía năm nam sinh đó, cười khẩy: "Chính là mấy vị này, vừa rồi ngông cuồng lắm, không biết bây giờ bọn họ có thấy mất mặt không."

Mấy người Dịch Sâm trừng mắt nhìn Lục Dương, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Tuổi còn trẻ, sự xấu hổ đều thể hiện rõ trên mặt.

Đối với nhóm người Mạnh Kim Dương, thật sự là rất mãn nhãn.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 216: Thần tiên đánh nhau, người thường gặp nạn



Hai người Sở Nghiêu và Bé mập chặn trước mặt đám người Dịch Sâm.

"Dịch đại thiếu gia, đừng vội, chị Mang nhà chúng tôi không phải dễ chọc đâu." Sở Nghiêu mỉm cười, nói năng thong thả.

Bé mập trợn mắt há mồm: "..."

Mẹ kiếp! Sở Nghiêu cũng học được từ chị Mang rồi sao?!

Đây là cái biểu cảm gợi đòn gì thế này!

Trợ lý và chuyên viên trang điểm của Thịnh Thính đứng bên cạnh anh ta, vệ sĩ và bảo vệ cũng chạy tới, đề phòng hiện trường mất kiểm soát.

Bọn họ vây thành một vòng tròn nhỏ, cố ý tách năm người Dịch Sâm và nữ sinh tóc dài ra bên trong vòng tròn.

Bảo vệ áy náy cúi đầu khom lưng với mấy vị đại thiếu gia này, vẻ mặt phức tạp.

Vừa rồi trên đường Thịnh Thính đã bảo trợ lý gọi điện cho vệ sĩ, bây giờ không đến lượt bọn họ kiểm soát hiện trường nữa.

Cho dù có đến lượt, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, bên trường trung học Minh Thành cũng là một đám người không dễ chọc.

Thần tiên đánh nhau, người thường gặp nạn...

Lần này đám người Dịch Sâm hoàn toàn không thể rời đi được nữa.

Dịch Sâm liếc nhìn vệ sĩ xung quanh, hơi thở có chút dồn dập, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng mím chặt.

Sắc mặt nam sinh mặt búng ra sữa và nam sinh gầy gò càng thêm khó coi.

Nữ sinh tóc dài và bạn mình nhìn nhau, nắm chặt ngón tay, lòng bàn tay có chút ẩm ướt.

Không ít người bên ngoài vòng tròn lấy điện thoại ra quay video.

Nữ sinh tóc dài mím môi, cảm thấy rất xấu hổ, đứng yên tại chỗ nói; "Thịnh Thính, anh muốn làm gì?"

Thịnh Thính nhìn lướt qua tất cả mọi người ở hiện trường, giọng nói lạnh lùng băng giá: "Tôi quen biết Cố Mang ba năm rồi, vẫn luôn là bạn tốt, chưa làm rõ là chuyện mà nhiều người các cô lại nhằm vào một cô gái như vậy, lại còn hỏi tôi muốn làm gì?"

Trước ống kính anh ta luôn luôn lịch sự tao nhã, quản lý biểu cảm trên mặt rất tốt, đối xử với ai cũng ôn hòa.

Bây giờ đột nhiên lạnh mặt, fan hâm mộ đều ngơ ngác nhìn.

Mặt nữ sinh tóc dài hơi đỏ lên, cắn môi không nói nữa.

Bạn của cô ta nhỏ giọng nói: "Thật ra Cố Mang chỉ cần giải thích một câu là được rồi, tại sao cô ấy không giải thích, khiến mọi người đều khó xử như vậy."

Rõ ràng chỉ cần cô ấy nói một câu, mọi người sẽ không cãi nhau.

Cố Mang khẽ nhướng mắt, khóe miệng lại như có như không nhếch lên, lộ ra vài phần hoang dã.

"Cậu là ai, tại sao Cố Mang phải giải thích với cậu?" Mạnh Kim Dương đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, nhìn mấy nam sinh Dịch Sâm: "Là các cậu gây chiến trước, cũng là các cậu để người hâm mộ tự ý tổ chức mắng Cố Mang trên Weibo, không có bằng chứng mà công kích Cố Mang như vậy, bây giờ lại đổ lỗi ngược lại? Giỏi thật đấy."

Lục Dương nghe thấy câu này, có chút kinh ngạc quay sang Mạnh Kim Dương.

Mỗi lần chị Mang gặp chuyện, Kim Dương bình thường trông không có chút sức tấn công nào, toàn thân đều dựng gai lên.

Ánh mắt nam sinh mặt búng ra sữa tối sầm lại, nhìn chằm chằm Mạnh Kim Dương: "Đừng được voi đòi tiên!"

Nghe vậy, Tần Dao Chi khẽ cười một tiếng: "Tôi đã chiếm lý rồi, cho dù tát một cái vào mặt cậu, cũng là cậu đáng đời thôi nhóc con."

Sắc mặt năm nam sinh lập tức giống nhau như đúc, xanh mét.

Tần Dao Chi thật sự không hiểu nổi, người thích Chu Tâm Đường đúng là cũng ngu ngốc giống cô ta.

Loại người này thật sự có thể thi đứng đầu Minh Thành sao?

Dịch Sâm trầm giọng nói: "Các người muốn thế nào?"

Thịnh Thính nhìn bọn họ với vẻ mặt không cảm xúc: "Lên Weibo xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho lỗi lầm của người khác."

Bầu không khí rơi vào bế tắc, không ai dám lên tiếng.

Thịnh Thính vẫn nhìn những nam sinh đó, đáy mắt lạnh lùng vô tình.

Dịch Sâm nghiến răng, một lúc sau mới lên tiếng: "Đăng Weibo xin lỗi."

Nam sinh mặt búng ra sữa nhìn Dịch Sâm, nhíu mày: "Anh Sâm..."

"Tôi nói đăng Weibo xin lỗi." Dịch Sâm nhấn mạnh.

Nhiều người như vậy đều đang cầm điện thoại quay phim, đăng lên mạng, bọn họ càng mất mặt hơn.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 217: Lục Thượng Cẩm: Bình tĩnh nào, đừng làm loạn



Trên mặt nam sinh mặt búng ra sữa đầy vẻ không cam lòng.

Trừng mắt nhìn Cố Mang một cái đầy lạnh lẽo, lấy điện thoại ra soạn Weibo.

Hôm nay đúng là mất hết mặt mũi, chuyện này còn lên cả hot search, không biết sau khi về nhà, bố mẹ sẽ mắng bọn họ thế nào.

Soạn xong, nam sinh mặt búng ra sữa mím chặt môi, nhấn đăng.

Xoay màn hình điện thoại về phía bọn họ, lạnh lùng nói: "Chúng tôi có thể đi được chưa."

"Đừng vội." Thẩm Hoan lại gần nhìn một cái, cười đọc: "Là tôi tự mình bịa đặt Cố Mang bị đoàn đội Thịnh Thính đuổi, Cố Mang, xin lỗi."

Nam sinh mặt búng ra sữa nghe Thẩm Hoan đọc từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.

Độ hot vốn đã rất cao, bình luận dưới Weibo này tăng lên với tốc độ chóng mặt, Thẩm Hoan không cần nhấn vào xem, cũng có thể tưởng tượng được những bình luận đó sẽ phun châu nhả ngọc thế nào.

Lục Dương hất hàm, vẻ mặt ngông nghênh, hừ một tiếng: "Tự đào hố chôn mình, tự mua hot search cho mình, các cậu thật sự giỏi thật đấy, chúc mừng các cậu nổi tiếng."

"Không chỉ vậy đâu." Tần Dao Chi đột nhiên nhớ đến gì đó, nói với vẻ mặt chân thành: "Còn giúp bộ phim làm tuyên truyền trước, nên bảo đạo diễn đến đây cảm ơn một tiếng."

Sắc mặt Dịch Sâm khó coi liếc nhìn bọn họ, xoay người sải bước rời đi.

Vệ sĩ nhìn Thịnh Thính, được cho phép mới để bọn họ đi.

Tiếp theo, đến lượt đám người nữ sinh tóc dài.

Thấy Thịnh Thính nhìn qua, nữ sinh tóc dài mím môi, tim đập rất nhanh, nhỏ giọng nói: "Chúng tôi cũng xin lỗi, xin, xin lỗi..."

Thịnh Thính đang định nói gì đó, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Anh ta nhìn về phía Cố Mang.

Cô gái lấy điện thoại ra, nghe máy, bên kia hình như nói trước, cô đợi hai ba giây mới lên tiếng, giọng điệu thờ ơ: "Cũng không có chuyện gì."

Không hiểu sao, hiện trường cực kỳ yên tĩnh, tất cả đều nhìn Cố Mang đang nghe điện thoại.

Bên kia rõ ràng là thấy hot search của Cố Mang, nên gọi điện đến hỏi.

Điều bọn họ thấy kỳ lạ là, vừa rồi Thịnh Thính hỏi Cố Mang có sao không, giọng điệu của Cố Mang cũng không tệ, nhưng tuyệt đối không tốt bằng bây giờ.

Ánh mắt Thịnh Thính cũng khựng lại, sau đó trở nên có chút ảm đạm.

Quả nhiên là chậm một bước rồi sao...

Chiều nay Lục Thừa Châu vừa đến Bò Cạp Đỏ là đã đi xử lý chuyện sân huấn luyện, bận bịu xong mới thấy đường link Weibo Tần Phóng gửi đến trong điện thoại.

Hai cái, cách nhau khoảng chưa đến mười phút.

Một cái là link trường trung học Thực Nghiệm mua hot search cho Cố Mang, một cái là Weibo xin lỗi.

Chuyện này đã được giải quyết rồi.

Thịnh Thính kia, tốc độ đúng là rất nhanh.

Bạn tốt?

Ánh mắt anh ta nhìn Cố Mang đó không giống bạn tốt chút nào.

Hạ Nhất Độ hỏi anh ta có muốn xử lý nhà họ Dịch không, diệt cỏ tận gốc.

Còn chưa ra tay, chú Lục đã gọi điện đến.

Hối hả bảo anh ta bình tĩnh đừng làm loạn, mấy ngày trước chuyện của nhà họ Chu đã khiến Minh Thành náo loạn một trận rồi, chuyện nhà họ Dịch ông ta sẽ cảnh cáo.

"Sao lại chạy đến cổng trường trung học Thực Nghiệm?" Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, thấp giọng nói.

Thuộc hạ đến đưa tài liệu cho anh ta nghe thấy giọng điệu này, kinh ngạc ngẩng mắt lên.

Mẹ kiếp, thiếu gia Lục đang gọi điện thoại với ai vậy, dịu dàng thế?

"Nhóm Dao Chi muốn đến." Cố Mang nhìn những người xung quanh, nhíu mày đầy bực bội, lấy một cây kẹo m*t từ trong túi ra, bóc vỏ bằng một tay rồi ngậm vào miệng.

Cô không phải chưa từng nghĩ đến chuyện trực tiếp dẫn Tần Dao Chi đi gặp Thịnh Thính.

Nhưng mà Tần Dao Chi từ trước đến nay đều rất thẳng thắn, nếu cô ấy thật sự muốn cô hẹn gặp Thịnh Thính thì đã sớm tìm đến cô rồi.

Có những người chính là thích thú với quá trình theo đuổi thần tượng.

Cô trả lời Lục Thừa Châu một câu, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thính: "Đi thôi."

Thịnh Thính hoàn hồn, nhếch mép: "Được."

Cô gái khoác vai Mạnh Kim Dương, cầm điện thoại xoay người, thong thả bước về phía trước, bóng lưng lười biếng.

"Chưa ăn cơm đã đi rồi sao?" Lục Thừa Châu ký tên lên tài liệu, đưa cho thuộc hạ, hất hàm ý bảo anh ta ra ngoài.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 218: Ai dám trêu chọc chị Mang



Thuộc hạ cung kính khom người, lặng lẽ lui ra ngoài.

Cố Mang ừ một tiếng, nhưng vẫn nhíu mày: "Còn chưa biết ăn gì."

Nghe vậy, Lục Thừa Châu khẽ cười: "Đến Thiên Hạ Cư ăn, tôi đặt chỗ cho em rồi."

Cố Mang nhướng mày: "Ừ."

Giọng điệu kéo dài, cho thấy tâm trạng đang tốt.

Cô gái cúp máy cất điện thoại vào túi, ngón tay khoác trên vai Mạnh Kim Dương khẽ nâng cằm Mạnh Kim Dương lên: "Chúng ta đến Thiên Hạ Cư ăn."

Mạnh Kim Dương thấy cằm hơi ngứa, cười né tránh: "Được."

Trước khi rời đi, Lục Dương hơi nghiêng đầu, nhìn nữ sinh tóc dài, cười cợt: "Giúp tôi chuyển lời cho người của trường trung học Thực Nghiệm các cô, sau này ai dám trêu chọc chị Mang nhà tôi, cứ thử xem."

Trong mắt nữ sinh tóc dài có chút kinh hãi, không nói gì.

"Nghe thấy chưa." Lục Dương đột nhiên cao giọng.

Đám người nữ sinh tóc dài run rẩy, gật đầu.

Lục Dương có gia thế, thường xuyên đánh nhau gây sự, nổi tiếng là vậy, ở hai trường này không ai dám trêu chọc anh ta.

Anh ta và Cố Mang quan hệ tốt như vậy sao?

Thấy bọn họ gật đầu, Lục Dương cười, gọi Tần Dao Chi: "Đại tiểu thư, Thẩm Hoan, đi ăn cơm thôi."

Tần Dao Chi gật đầu rồi hét về phía bóng lưng Cố Mang: "Chị Mang, đợi em với."

Mấy nam sinh nữ sinh xoay người đi về phía Cố Mang.

Sau một hồi biến cố, mấy phút trôi qua, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, vô cùng yên tĩnh.

Trợ lý nghe điện thoại của đạo diễn, nhỏ giọng giục: "Anh Thính, đạo diễn bảo chúng ta mau chóng quay lại quay phim."

Thịnh Thính không phản ứng, vẫn nhìn bóng lưng Cố Mang.

Mấy giây sau, mới thu hồi ánh mắt, xoay người đi về.

Vệ sĩ mở đường phía trước cho anh ta.

Người hâm mộ xung quanh lùi về sau, nhìn Thịnh Thính, lại nhìn Cố Mang.

Là người con gái đầu tiên rời đi trước mặt Thịnh Thính.

Hơn nữa thái độ đối với Thịnh Thính còn không bằng người trong điện thoại.

...

Ăn cơm ở Thiên Hạ Cư xong, mấy người tản ra ở quảng trường Tinh Quang rồi về nhà.

Cố Mang và Mạnh Kim Dương không về ký túc xá, bắt xe về Tỷ Cung.

Đứng trước cửa căn hộ, khi lấy tấm thẻ đen vàng của mình ra, cô quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt đối diện, nhướng mày.

Mạnh Kim Dương phối hợp mở cửa, vô tình nhìn thấy biểu cảm của cô, ánh mắt liếc qua phía sau bên Lục Thừa Châu, mím môi cười.

Không biết khi anh Lục phát hiện Cố Mang ở đối diện mình thì sẽ có biểu cảm gì.

Mạnh Kim Dương tắm xong đi ra, không thấy bóng dáng Cố Mang trong phòng khách.

Ánh mắt chuyển về phía ban công.

Cô gái nghiêng người dựa vào lan can, khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, đầu nghiêng sang một bên một cách thờ ơ, cầm điện thoại chơi game.

Mạnh Kim Dương đi đến phòng bếp rót một cốc nước, cho thêm một thìa mật ong vào khuấy đều, bưng đến chỗ Cố Mang.

Đứng bên cạnh Cố Mang, nhìn thấy ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại không nhanh không chậm.

Tìm người giết người nhặt trang bị.

"Rất nhiều người trong lớp chúng ta chơi trò chơi này, trước đây Thẩm Hoan còn dạy tớ, nhưng mà tớ không học được." Mạnh Kim Dương nhìn màn hình điện thoại nói.

Cố Mang chơi rất nhiều loại game, cái gì cũng chơi, cái gì cũng biết, game online game mobile đều chơi rất giỏi.

Thường chơi nhất là mấy game bắn súng.

Cô ấy muốn học một chút, sau này có thể chơi cùng cô, nhưng mà cô ấy không học được.

Cố Mang giết một người, lấy điếu thuốc ngậm ở khóe miệng ra, dập tắt trong gạt tàn, chậm rãi nói: "Sau này mình dạy cậu."

"Được nha." Mạnh Kim Dương cười cười, đưa cốc nước mật ong trong tay cho cô, nhớ đến gì đó: "Cố Mang, có phải sáng mai cậu về thị trấn không?"

Thật ra ngày tết dương lịch đã nên về tảo mộ cho chú dì rồi.

Chỉ là chỉ có một ngày nghỉ, nên dời lại đến tuần nghỉ luân phiên này.

Cô gái không nhận cốc, mà là đưa mặt đến gần.

Mạnh Kim Dương bất đắc dĩ đút cho cô uống một ngụm.

Sau đó ánh mắt cô gái lại quay về trò chơi, không ngẩng đầu nói: "Ừ, ngày mai cậu về trường hay là ở đây?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 219: Bọn họ là thiên tài



Tiếng súng trong game Cố Mang chơi trên ban công trở thành nhạc nền.

Mạnh Kim Dương suy nghĩ một chút: "Tớ vẫn về trường vậy, nhóm Đỗ Tuyết còn ở ký túc xá, có thể cùng nhau làm bài tập."

"Được." Cô gái đáp một tiếng: "Làm xong cho tớ xem qua một chút."

Kỳ thi liên thông sắp đến rồi, cô cần xem qua đề các môn.

Khóe miệng Mạnh Kim Dương giật giật, hỏi với vẻ mặt phức tạp: "Xem qua một chút là có thể biết làm sao?"

Cố Mang ngẩng đầu lên với vẻ mặt không cảm xúc, bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Kim Dương hơi trợn to mắt, đầy vẻ khó hiểu.

Bị dáng vẻ này chọc cười, cô khẽ nhếch môi, cười khẽ: "Gần như vậy."

Cô có trí nhớ siêu phàm, học cái gì cũng đều tinh thông.

...

Căn cứ huấn luyện Bò Cạp Đỏ.

Cố Tứ đeo vật nặng chạy việt dã năm km trở về, cả người nhỏ bé nằm vật ra trên bậc thang gỗ, khuôn mặt bầu bĩnh ửng đỏ sau khi vận động.

Cậu ta lấy một chai nước từ trong ba lô ra, ngửa đầu uống.

Tần Phóng đứng trên tầng hai, hai tay chống cửa sổ, hừ một tiếng: "Thằng nhóc này thật sự rất giỏi, thể chất quá tốt, huấn luyện với cường độ này, người trưởng thành trong quân đội có thể kiên trì được cũng là người được chọn trong trăm người."

Trước đây anh ta không tin có thiên tài gì đó.

Chỉ số thông minh của Cố Tứ như thế nào tạm thời bọn họ không biết.

Nhưng mà bây giờ chỉ cần nhìn thể chất này, quả thực là trời sinh... làm sát thủ.

Thể chất của Cố Mang chắc cũng gần như vậy, chỉ là bỏ lỡ thời gian huấn luyện tốt nhất, nên chỉ có thể đánh nhau với người thường.

Hạ Nhất Độ bưng cốc giữ nhiệt, bên trên nổi vài quả câu kỷ, lười biếng dựa vào khung cửa sổ, nhìn xuống dưới, gật đầu: "Đúng là rất giỏi."

"Ảnh Minh gửi bản thiết kế đến rồi." Đầu ngón tay thon dài rõ ràng của Lục Thừa Châu xoay bật lửa một cách thờ ơ, tay kia cầm chuột, xem bản thiết kế.

Hạ Nhất Độ và Tần Phóng nghe vậy, đều giật mình, đứng thẳng người dậy, sải bước đi tới.

Một người đứng bên trái, một người đứng bên phải Lục Thừa Châu, nhìn chằm chằm vào máy tính.

Xem xong bản thiết kế, Tần Phóng mất mấy phút mới hoàn hồn, không biết nói gì, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Anh Thừa, thương vụ này không rẻ đâu nhỉ?"

"Cũng tạm." Lục Thừa Châu ngả người ra sau, lấy bao thuốc lá ra rút một điếu, ngậm vào miệng bật lửa châm, thản nhiên nói: "Được giảm giá 9,5%."

Khóe miệng Tần Phóng giật giật: "Chúng ta là người thiếu 0,5% đó sao?"

Ảnh Minh cũng keo kiệt quá, dù sao cũng hợp tác nhiều lần như vậy, làm thẻ thành viên giảm giá 8,8% cũng không quá đáng mà.

Hạ Nhất Độ cũng cảm thấy mức giảm giá 0,5% này có chút ngại ngùng.

Lục Thừa Châu không nói gì.

...

Sáng sớm thứ bảy, Lôi Tiêu gọi điện đến.

Cố Mang đang thu dọn đồ đạc, liếc nhìn, nghe máy, giọng nói rất nhỏ, có chút khàn: "Không cần đến đón con, gặp ở sân bay."

Nói xong thì cúp máy.

Mạnh Kim Dương lót giấy dưới bánh mì sandwich đã làm xong, đi ra từ phòng bếp mở, đưa cho Cố Mang: "Ăn một chút đi."

Cố Mang thấy phiền phức nên không cầm, cắn hai miếng rồi đeo ba lô lên vai, đội mũ lưỡi trai: "Đi thôi."

"Được." Mạnh Kim Dương đưa cô đến cửa.

Cố Mang đến sân bay, cả nhà Lôi Tiêu đều đang đợi cô ở lối vào.

Đều mặc quần áo màu đen.

Cố Âm mím môi mỉm cười: "Chị."

Lôi Tông mỗi lần nhìn thấy cô đều rất kích động, giống như đứa trẻ nhìn thấy thần tượng: "Chị Cố Mang!"

Hạ Minh Châu kéo con trai mình lại, cố ý giữ khoảng cách với Cố Mang.

Đám người nhà họ Lôi bây giờ muốn lấy lòng Cố Mang, bà ta thì không, bà ta vốn là người Bắc Kinh, gả cho Lôi Tiêu là hạ thấp bản thân rồi.

Bố bà ta cũng đã sớm bắt đầu chuẩn bị cho Lôi Tông, tiếp xúc với Cố Mang chỉ làm hư Lôi Tông.

Bọn họ vốn dĩ có quan hệ tốt với nhà họ Nguyễn, chính là vì Cố Mang, mới trở mặt.

Mấy phu nhân hào môn trong giới đều cười nhạo bà ta, đến cả một đứa trẻ mồ côi bố mẹ cũng không quản được.

Trên mặt Cố Mang không có biểu cảm gì, lễ phép chào hỏi: "Cậu, mợ."

Hạ Minh Châu cười nhạt: "Cố Mang, sao không dẫn Cố Tứ theo cùng?"
 
Back
Top Bottom