Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 200: Cố Mang ghen tị với Cố Âm



Đầu dây bên kia cũng mở mic, giọng nam trong trẻo như tiếng suối vang lên, có chút bất lực: "Vẫn cứ tùy hứng như vậy."

Trên mặt Cố Mang không có biểu cảm gì, cô tắt mic, gập máy tính lại rồi đứng dậy đi ngủ.

Cùng lúc đó.

Lục Thừa Châu nhận được một cuộc điện thoại, là do Hạ Nhất Độ gọi đến.

"Anh Thừa, không biết là ai, mọi người đều đang đoán là Bạch Hồ, nhưng Ảnh Minh và bên đó không thù không oán, không có lý do gì lại khiến bên đó tổn thất nặng nề như vậy."

Anh ta và Tần Phóng đang làm việc ở Tam Giác Châu, đột nhiên nhận được tin tức, có một lô hàng trị giá hàng trăm tỷ ở gần đó, ngay cả bản đồ lực lượng phòng thủ, lộ trình di chuyển cũng được gửi đến tận tay.

Ban đầu bọn họ không tin lắm, nhưng miếng thịt béo bở như vậy đưa đến tận miệng, không ăn thì đúng là ngu ngốc.

Thế là bọn họ dẫn người đi dò xét, kết quả không tốn chút sức lực nào đã chặn được lô hàng.

Bọn họ vừa đi, cảnh sát quốc tế đã chặn tàu của đối phương lại, đưa tất cả mọi người đi điều tra.

Bên kia vừa mất người vừa mất của, thua lỗ nặng nề.

Nếu chuyện này là do Ảnh Minh làm, Ảnh Minh hoàn toàn có năng lực tự mình nuốt trọn lô hàng này, sao lại nhường cho bọn họ?

Trừ khi trên thế giới lại xuất hiện một hacker, một hacker đỉnh cao có thể sánh ngang với Bạch Hồ.

Đối phương đắc tội với vị nhân vật lớn này, sau đó người nọ thấy bọn họ đang ở Tam Giác Châu, nên mới cho bọn họ hưởng lợi.

Tất cả đều là trùng hợp.

Một lời giải thích rất hợp lý.

Lục Thừa Châu lười biếng ngồi trên ghế sofa, ngón tay kẹp điếu thuốc, gõ gõ tàn thuốc, giọng nói thản nhiên: "Có thể tra được dấu vết của hacker đó không?"

"Lục Tam đi điều tra rồi, lần theo dấu vết truy ngược lại, chỉ có thể tra được một chữ cái." Hạ Nhất Độ quay đầu lại, nhìn Lục Tam vẫn đang ngồi trước máy tính phía sau.

Trên màn hình đen kịt, một chữ cái to đùng——

M.

Ngoài cái này ra, không tra được gì khác.

Tần Phóng đứng thẳng người, chắp hai tay vái lạy vị nhân vật lớn này như đang bái thần tài.

Thái độ vô cùng thành kính.

Hạ Nhất Độ khẽ nhếch mép, chụp một bức ảnh gửi cho Lục Thừa Châu.

Người đàn ông nhìn thấy chữ cái trên màn hình máy tính, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên.

...

Sáng sớm hôm sau, Lục Thừa Châu thay thuốc cho Cố Mang xong, đúng giờ đưa cô đến trường.

Lúc lên lầu, gặp Cố Âm.

Hai người sóng vai đi lên lầu.

"Thứ bảy về nhà quét dọn mộ cho bố mẹ." Cố Âm cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói bên cạnh cô.

Cố Mang nhìn thẳng, hai tay đút túi, bước chân lười biếng: "Ừ."

"Cậu nói sẽ cùng về, thứ bảy sẽ đến cổng trường đón chị, chị báo địa chỉ của Cố Tứ cho cậu, cậu sẽ đến đón."

Nói xong, một lúc lâu sau Cố Mang vẫn không trả lời.

Cố Âm nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: "Chị, em hy vọng bố mẹ được yên nghỉ, nếu chị oán hận bố mẹ để lại toàn bộ tài sản cho em, không muốn đi quét dọn mộ, em có thể chia thành ba phần, cho chị và Cố Tứ một phần."

Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Cố Âm tỏ ra hiểu chuyện, tình cảm sâu nặng.

Cố Mang chỉ nhận tiền không nhận người.

Những ánh mắt kỳ lạ đổ dồn về phía Cố Mang.

Cô gái hơi nghiêng mặt, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước nhìn cô ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị: "Được thôi, cô chia đi."

Nghe vậy, nụ cười của Cố Âm hơi cứng lại.

"Giả vờ hào phóng thật đấy." Cố Mang cười khẩy, giọng nói khàn khàn, thản nhiên.

Cô thu hồi ánh mắt, lười biếng bước về phía trước.

Vẻ mặt Cố Âm nhanh chóng trở lại bình thường, nhìn bóng lưng của cô: "Chỉ cần chị đồng ý đi quét dọn mộ cho bố mẹ, em sẽ tìm luật sư thanh lý tài sản."

Bóng lưng đó rẽ lên lầu, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chuyện này trong một buổi học sáng đã lan truyền khắp khối 12, ngay cả diễn đàn trường học cũng biết tại sao Cố Mang không thích Cố Âm.

Hóa ra là hai chị em tranh giành tài sản.

Cố Mang ghen tị với Cố Âm.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 201: Kỳ thi liên thông tới tôi sẽ cố gắng làm bài tốt hơn



Bài đăng hot nhất trên diễn đàn trường trung học Minh Thành.

"Bố mẹ để lại toàn bộ tài sản cho Cố Âm, nhà họ Lôi đều muốn nhận nuôi Cố Âm, không muốn nhận nuôi Cố Mang, vừa nhìn là biết vấn đề nằm ở ai rồi."

"Đúng vậy, học hành không giỏi thì thôi, nhân phẩm còn kém, đổi lại là tôi, tôi cũng chỉ cần Cố Âm, xinh đẹp học giỏi lại tốt bụng."

"Toàn điểm 0, haha, ai mà ngầu bằng cô ta."

"Thật sự đấy! Người ưu tú làm gì cũng ưu tú, cậu xem Cố Âm học giỏi như vậy, mới mười sáu tuổi đã học lớp 12, piano cấp 10, nghe nói bậc thầy piano nổi tiếng nhất thế giới đã muốn nhận cô ấy làm học trò từ lâu, chỉ là Cố Âm muốn vào khoa Y của Đại học Bắc Kinh nên mới từ chối."

"Đúng vậy, còn có Chu Tâm Đường, Cố Mang thật sự quá tàn nhẫn, chỉ vì một bản thiết kế mà hủy hoại cả đời người ta, thật độc ác."

"Tôi thấy cô ta cũng là ghen tị với Chu Tâm Đường, vừa học giỏi, đứng top đầu thành phố, lại là nhà thiết kế nổi tiếng từ nhỏ, chỉ cần bắt được một chút sai lầm là muốn chèn ép người ta."

"Thấy người khác tốt hơn mình thì không chịu được..."

Lục Dương đi vệ sinh về, thấy không ít nữ sinh đang đứng ở hành lang ngoài lớp học.

Từng nhóm ba người năm người tụ tập bàn tán chuyện này.

Sau khi nghe ngọn ngành câu chuyện, anh ta nhíu mày, hung dữ liếc nhìn tất cả mọi người trong hành lang, gầm lên một tiếng: "Tất cả im miệng cho ông!"

Đám người đang hăng say nói chuyện bị tiếng hét này dọa giật mình, hoảng sợ quay đầu lại.

Nhìn thấy Lục Dương, từng người một vội vàng cụp mắt xuống, kéo bạn bbè vội vã trở về lớp học của mình.

Bước chân loạng choạng, chạy trối chết.

Lục Dương lấy điện thoại ra, vào diễn đàn trường học, bài đăng hot có đến mấy trăm lượt trả lời.

"Mẹ kiếp, sắp thi liên thông rồi, mấy người này rảnh rỗi thế à?"

Cậu thiếu niên vừa mắng vừa trở về lớp 12, vừa ngồi xuống đã đặt điện thoại lên cuốn sách y học tiếng Đức mà Cố Mang đang xem: "Chị Mang, chị xem này."

Bé mập thấy sắc mặt Lục Dương không ổn, cũng quay lại, vươn cổ nhìn vào điện thoại.

Cô gái cụp đôi mắt đẹp xuống, liếc nhìn những bình luận trên màn hình, thản nhiên nói một chữ: "Ồ."

Sau đó, bàn tay trắng nõn xinh đẹp đặt điện thoại sang bàn anh ta, lật một trang sách tiếng Đức một cách thờ ơ, chống cằm xem sách.

Hoàn toàn không có phản ứng gì.

Lục Dương há hốc mồm, ngẩn ra, anh ta gõ ngón tay lên bàn, lớn tiếng nói: "Chị Mang, lũ khốn này đang mắng chị kìa!"

Bé mập nghe vậy, cầm lấy điện thoại của Lục Dương, lướt xem các bình luận.

Càng xem càng tức, càng xem càng tức.

"Mẹ kiếp! Sao em không thể phản bác lại được chứ?!" Bé mập trừng mắt nhìn những người này trên điện thoại.

Lục Dương: "..."

Đương nhiên là không thể phản bác rồi, điểm 0 tròn trĩnh của chị Mang đẹp không cần bàn cãi.

Mà chị hai lại chẳng thèm quan tâm.

Mạnh Kim Dương và những người khác cũng đến, ai nấy đều tức giận.

"Bài đăng này là do ai đăng?" Tần Dao Chi lấy điện thoại từ tay Bé mập, nhìn thấy ID của người đó, hỏi bọn họ: "Có thể lôi người đó ra được không?"

Thẩm Hoan cảm thấy cách này khả thi: "Diễn đàn là do hội học sinh quản lý, tìm Lục Y là được."

"Đừng nghĩ nữa, tôi vừa hỏi cô ấy rồi, là tài khoản của học sinh đã chuyển trường từ lâu, không tra được gì đâu." Lục Dương bực bội gãi đầu: "Hơn nữa có nhiều người trả lời như vậy, làm sao bây giờ?"

Sở Nghiêu vốn còn muốn nói tìm người tra IP, nghe vậy, anh ta nhíu mày.

Mạnh Kim Dương mím môi, siết chặt ngón tay.

Bé mập tức giận đập bàn: "Vậy phải làm sao? Bảo diễn đàn xóa bài, nhịn à?"

Nghe vậy, Cố Mang khẽ nhướng mí mắt, hơi nghiêng người, tay phải tùy ý đặt trên bàn, dựa vào tường, cổ tay buông thõng tự nhiên.

Đôi mắt đen láy nhìn bọn họ, trong veo lạnh lùng, cô từ từ làm động tác suỵt.

Cả đám ngẩn ra.

Thấy chị đại nhướng mày, thản nhiên lên tiếng: "Kỳ thi liên thông tới tôi sẽ cố gắng làm bài tốt hơn."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 202: Đáp án trên bài kiểm tra là do cậu viết?



Sau khi Cố Mang nói câu đó, mọi người đều im lặng.

Ngay cả các bạn học xung quanh cũng nhìn về phía này với ánh mắt phức tạp.

Cho dù Cố Mang có làm bài tốt đến đâu, chẳng lẽ còn có thể tốt hơn Cố Âm?

Một người toàn điểm 0.

Một người là học bá với tổng điểm gần đây đã vượt quá 700.

Hừ.

Tưởng cô là Mạnh Kim Dương à?

Tần Dao Chi về chỗ lấy mấy quyển vở ghi chép, đặt lên bàn Cố Mang, vẻ mặt nghiêm túc: "Chị Mang, cố lên, em tin chị, đây là vở ghi chép của trường cấp 3 trực thuộc Đại học Bắc Kinh đấy."

Cố Mang liếc nhìn quyển vở, nhướng mày một cách ngông nghênh.

Ba phần tà khí, bảy phần ngông cuồng, cực kỳ ngầu.

Lục Dương nhìn Mạnh Kim Dương, bắt đầu thu dọn sách vở của mình với tốc độ rất nhanh, cứ như sắp chạy nạn qua đêm.

Anh ta ôm sách, cầm mấy cây bút, nói một hơi: "Kim Dương, chúng ta đổi chỗ cho nhau đi, còn hơn mười ngày nữa là thi rồi, việc học của chị Mang giao cho cậu đấy."

Nói xong, anh ta vỗ vai Mạnh Kim Dương với vẻ mặt giao phó trọng trách.

Sau đó, anh ta kiên quyết đi đến chỗ ngồi của Mạnh Kim Dương phía trước.

Mạnh Kim Dương nhìn Lục Dương một cái, rồi quay sang Cố Mang, khóe miệng giật giật.

Tiết hóa học đầu tiên, Tịch Yên đi vào thấy hai người đổi chỗ cho nhau, cũng không nói gì, bắt đầu lên lớp.

Mạnh Kim Dương mở tập tài liệu ôn tập tổng hợp vòng hai ra.

Lúc Tịch Yên quay lên bảng viết phương trình hóa học, cô ấy liếc nhìn Cố Mang, không nhịn được hỏi: "Lần này cậu thật sự quyết định làm bài tốt sao?"

Cố Mang chống cằm bằng bàn tay trắng nõn xinh đẹp, giữa đôi lông mày thanh tú ẩn chứa vài phần ngông nghênh, cô gật đầu.

Có một số người không đâm đầu vào tường thì không chịu quay đầu lại, cô không ngại ấn đầu bọn họ vào tường.

Tiết kiệm thời gian.

Mạnh Kim Dương mỉm cười, đè thấp âm thanh nhỏ giọng hỏi: "Đáp án trên bài kiểm tra của tớ, là cậu viết?"

Cô ấy không chắc đó có phải là chữ của Cố Mang không, vì thật sự có hơi xấu...

Nhưng chữ viết trên bài kiểm tra của cô ấy rất đẹp, thanh mảnh thẳng thắn, nét bút liền mạch phóng khoáng.

Cố Mang không nói gì, Mạnh Kim Dương coi như cô thừa nhận.

"Chữ không giống lắm." Cô ấy đã sớm nghi ngờ những kiến thức mà cô ấy không hiểu, đều là do Cố Mang viết đáp án lên bài kiểm tra của cô ấy, chỉ là vẫn không dám chắc chắn.

Cho đến ngày hôm đó ở Tỷ Cung.

Cố Mang nói, làm nhiều bài tập thì sẽ hiểu được quy luật.

Cô ấy mới chắc chắn rằng, người viết đáp án cho cô ấy là Cố Mang.

Chắc hẳn ngài Lục cũng đoán ra rồi.

Nghe cô ấy nhắc đến chữ viết, Cố Mang mỉm cười, lười biếng nói: "Cậu thích kiểu chữ nào, lần sau tớ đổi cho."

Lúc đầu mới học y rất khó hiểu, lý thuyết và kinh nghiệm dù sao cũng không thể đánh đồng.

Lúc đó cô rất buồn chán, ăn kẹo không có tác dụng, nên mới luyện chữ.

Luyện được khoảng hơn hai mươi kiểu chữ cứng, viết chơi cho vui.

Thích viết kiểu chữ nào thì viết kiểu đó.

Mạnh Kim Dương nhịn cười, không hỏi tại sao cô luôn thích được điểm 0, giọng nói giống như đang chia sẻ bí mật với nhau: "Mình biết mà."

Cô ấy biết, Cố Mang không phải là người chỉ có thể được điểm 0.

Cô gái khẽ nhướng mày, ánh mắt không hề rời đi, vẫn nhìn Tịch Yên đang viết phương trình hóa học trên bảng.

...

Câu nói "lần sau sẽ làm bài tốt hơn" của Cố Mang lại bị ai đó trong lớp 12 truyền ra ngoài, những lời bàn tán ở khối 12 ngày càng gay gắt.

Lớp 12/1.

Giang Hoài dựa vào bàn học cách bàn của Cố Âm một lối đi, cúi đầu xem tin nhắn trong nhóm chat và trên diễn đàn, cười khẩy một tiếng: "Âm Âm, Cố Mang nói lần sau cô ta sẽ cố gắng làm bài tốt hơn."

Bạn cùng bàn của Cố Âm đang xem bài tập mà giáo viên giảng trên lớp, nghe vậy, ngẩng đầu lên, bật cười thành tiếng: "Cô ta nói, lần sau cô ta sẽ cố gắng làm bài tốt hơn?"

Một nữ sinh phía trước nghe thấy, cũng quay lại, khóe miệng mang theo chút chế giễu: "Cô ta nói là cố gắng làm bài tốt hơn, chắc chắn không phải là lần sau sẽ được điểm một chữ số đấy chứ?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 203: Chị Mang là thần tài



Một nam sinh cũng cười nói: "Điểm 0 thì không gian tiến bộ rất lớn, bảo cô ta cố gắng lên."

"Cho dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không bằng Âm Âm." Giang Hoài khinh thường đảo mắt: "Điểm của Âm Âm đã hơn 700 rồi, Mạnh Kim Dương hơn 720 điểm, Âm Âm vượt qua cậu ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Cố Âm không nói gì, làm xong một bài tập mới ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: "Mình biết mọi người đều đang nói giúp mình, nhưng dù sao Cố Mang cũng là chị gái mình, xin mọi người nể mặt mình, đừng nói gì quá đáng."

Bạn ngồi cùng bàn khoác vai Cố Âm, thở dài, bênh vực cô ta: "Cậu quá tốt bụng rồi."

Cố Âm mỉm cười, không nói gì.

Cô ta cụp mắt xuống, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười chế giễu.

Cố Mang làm bài tốt hơn sao?

Hừ.

...

Lô hàng mà Hạ Nhất Độ và Tần Phóng chặn lại mất một ngày một đêm mới vận chuyển đến bến tàu Minh Thành.

Tám giờ tối.

Một chiếc SUV màu đen dừng lại ở bến tàu.

Lục Thừa Châu bước xuống xe, chiếc áo khoác dài màu đen tôn lên vóc dáng cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp.

Ngón tay thon dài rõ ràng kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa.

Bước chân vững vàng, toát lên vẻ lười biếng tùy ý.

Tần Phóng nhìn thấy Lục Thừa Châu, chạy đến, hào hứng nói: "Anh Thừa, chúng ta phát tài rồi! Trời cho của không à! Em cảm thấy đây là do lúc ra ngoài em đã bái thần tài."

Vẻ mặt ngốc nghếch như vừa trúng số độc đắc, vinh quy bái tổ.

Hạ Nhất Độ không nỡ nhìn thẳng, dời mắt đi, trong mắt hiện lên vẻ thận trọng: "Lô hàng này không dễ nuốt đâu, số lượng không nhỏ, bên kia chắc chắn sẽ đến cướp lại."

Bên kia mà chịu nuốt cục tức này thì chắc chắn sẽ nghẹn chết.

Hàng hóa hàng trăm tỷ.

Lục Thừa Châu nheo mắt, nhìn về phía màu đen vô tận nơi xa, rít một hơi thuốc, nhả ra làn khói trắng.

"Muốn cướp lại à?" Người đàn ông khẽ cười, thản nhiên nói: "Nghĩ hay thật đấy, đi gọi Lục Ngũ từ Bò Cạp Đỏ về đây."

Hạ Nhất Độ khẽ nhếch mép: "Tôi biết rồi."

Chuyện cướp hàng của nhau, bọn họ rất thành thạo.

Tần Phóng đút một tay vào túi, gọi đám thuộc hạ đang khuân vác phía sau: "Nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi!"

Hạ Nhất Độ: "..."

Tên ngốc này.

Lục Thừa Châu thản nhiên liếc nhìn sang bên đó, gõ gõ tàn thuốc: "Đi đón người, tôi đi trước đây."

Nói xong, anh ta xoay người lên xe.

Hạ Nhất Độ không cần nghĩ cũng biết đi đón ai.

Vị này quá rõ ràng, sợ người khác không biết ý đồ của anh ta.

...

Cổng trường trung học Minh Thành.

Học sinh mặc đồng phục đồng loạt ùa ra khỏi trường.

Cô gái đội mũ lưỡi trai, đi thẳng về phía Lục Thừa Châu đang đứng ở nơi vắng vẻ.

Người đàn ông nhìn thấy cô, dập tắt điếu thuốc trên tay, tiến lên vài bước, nhận lấy chiếc cặp sách đang khoác hờ hững trên vai cô, xách trên tay.

Tay kia nắm lấy tay cô, hơi lạnh: "Có lạnh không?"

Cố Mang lắc đầu: "Cũng bình thường."

Hôm nay nhiệt độ giảm, dự báo ngày mai có tuyết rơi.

Cô nhìn người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài, rồi lại nhìn áo bông của mình, hơi nheo mắt lại.

Tay anh ta rất ấm.

Lục Thừa Châu mở cửa xe, hất cằm: "Lên xe trước đi."

Cố Mang chui vào trong xe, bật điều hòa nóng, hơi ấm phả vào mặt, cô thoải mái nhướng mày.

Lục Thừa Châu lên xe từ phía bên kia, cởi áo khoác ngoài tiện tay ném sang một bên, đang định nói gì đó.

Điện thoại của Cố Mang bỗng nhiên vang lên.

Cô lấy ra từ trong túi áo khoác đồng phục, nhìn thoáng qua, là Lục Thượng Cẩm gọi đến.

Lướt qua màn hình nhận cuộc gọi, giọng nói của Lục Thượng Cẩm đã truyền đến: "Cố Mang, bây giờ có thời gian không, đến đồn cảnh sát một chuyến, bên pháp y có chỗ không hiểu rõ, muốn nhờ cô giải đáp một số vấn đề."

Nghe vậy, Cố Mang ừ một tiếng.

Cúp điện thoại, cô nhìn Lục Thừa Châu: "Đi đến đồn cảnh sát trước, có chút việc."

Lục Thừa Châu gật đầu, dặn dò Lục Nhất đang ngồi phía trước.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 204: Pháp y cực kỳ giỏi



Cố Âm thường thì vừa tan học là ra về ngay, hôm nay giảng bài cho bạn cùng bàn một câu nên về trễ một chút.

Vừa ra khỏi cổng trường, cô ta đã thấy Cố Mang lên một chiếc xe.

Là người đàn ông đã đến họp phụ huynh cho cô ta trong kỳ thi tháng.

Trông rất đẹp trai, nhưng chiếc xe đó thì rất bình thường.

"Cô Âm, cô đang nhìn gì vậy?" Tài xế mở cửa xe, thấy Cố Âm cứ đứng im không nhúc nhích thì tò mò hỏi.

Cô ta thu hồi ánh mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu, cúi người lên chiếc xe sang trọng của nhà họ Lôi: "Về thôi."

Tài xế cung kính nói: "Vâng."

...

Hai mươi phút sau, xe của Lục Thừa Châu chạy vào đồn cảnh sát, có người của đội cảnh sát hình sự đang đợi ở cửa.

Nhìn thấy Cố Mang xuống xe, người nọ bước nhanh đến: "Cô Cố."

"Ngô Lạc." Cố Mang gật đầu với ông ta, hai tay đút túi đi theo ông ta vào trong, hỏi với vẻ thờ ơ: "Tình hình thế nào?"

Lục Thừa Châu đi bên cạnh cô.

Ngô Lạc nhớ lại vụ án này, cảm thấy rất kỳ lạ: "Là một cậu ấm nhà giàu, án mạng, đột tử, trên người không có bất kỳ vết thương nào, hiện tại nghi ngờ là do châm cứu gây tử vong, nhưng cô cũng biết, bây giờ rất ít người tinh thông thuật châm cứu, xem xét hồi lâu cũng không tìm ra nguyên nhân, Cục trưởng của chúng tôi lúc ăn cơm với cục trưởng Lục có nhắc đến một câu, cục trưởng Lục mới nói có thể tìm cô."

Nghe vậy, Cố Mang không nói gì, nhưng lại nhíu mày.

Ngô Lạc cười hề hề: "Cứ tưởng sau này không được gặp cô Cố nữa, không ngờ vụ án này lại cho chúng ta gặp mặt."

Lục Thừa Châu liếc nhìn Cố Mang, ánh mắt sâu xa.

Lục Nhất cũng ngạc nhiên nhìn cô gái mặc đồng phục học sinh, thuật châm cứu lợi hại đến mức đội cảnh sát hình sự cũng phải tìm đến sao?

Cố Mang thản nhiên bước lên hai bậc thang, đưa tay đẩy vành mũ lên: "Xem qua rồi nói."

Ngô Lạc gật đầu.

Mấy người đi thẳng đến nhà xác.

Do thân phận người chết khá đặc biệt nên cả đội cảnh sát hình sự đều rất coi trọng.

Lục Thượng Cẩm và Cục trưởng bình thường sẽ không đến nơi này.

Hôm nay Cố Mang đến, hai nhân vật quan trọng của Minh Thành đang đợi ở cửa nhà xác.

Cố Mang lịch sự chào hỏi bọn họ.

Nhưng đám người đối diện lại ngây người nhìn Cố Mang, không nói nên lời.

Cục trưởng Lục nói tìm đồng nghiệp cũ đến giúp, chính là cô gái này sao?

Đồng phục trường trung học Minh Thành?!

Lục Thượng Cẩm tiến lên một bước: "Cố Mang, tối nay làm phiền con rồi, con giúp Cục trưởng Nghiêm xem cụ thể là chuyện gì."

Cục trưởng Nghiêm hoàn hồn, mỉm cười: "Làm phiền cô Cố rồi."

Ông ta là Cục trưởng mới được điều đến, chỉ biết Lục Thượng Cẩm lần này tìm một đồng nghiệp cũ từng làm việc ở bộ phận pháp y, có chút danh tiếng.

Không ngờ lại là một nữ sinh trung học.

Thấy Lục Thượng Cẩm khách sáo với cô gái nhỏ này như vậy, trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Cố Mang khẽ gật đầu, lúc bước vào nhà xác, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lục Thừa Châu, nhỏ giọng nói: "Chờ tôi."

Lục Thừa Châu cong môi, ôn hòa như gió, khẽ gật đầu.

Cô gái nhếch một bên mép.

Rõ ràng là nụ cười rất tùy ý, nhưng lại mang theo vài phần tinh quái.

Tên trên tấm thẻ công tác của bác sĩ pháp y nữ trực ban tối nay là Lữ Hân.

Cô ta vừa nhìn đã nhận ra Cố Mang là nữ chính trong MV nổi tiếng cách đây không lâu, người thật còn xinh đẹp hơn trong video.

Khí chất rất mạnh mẽ.

Vừa rồi cục trưởng Lục có nhắc đến vị tiểu thư này với Cục trưởng, nói rằng cô từng làm việc một năm ở bộ phận pháp y của đồn cảnh sát, những bằng chứng cô tìm được trên thi thể đã giúp đội cảnh sát hình sự phá được không ít vụ án kỳ lạ.

Không chỉ quan sát tỉ mỉ, có trí nhớ siêu phàm, y thuật của cô cũng rất cao siêu.

Lữ Hân vừa vào bộ phận pháp y đã nghe nói ở đây từng có một bác sĩ pháp y cực kỳ hỏi.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 205: Bọn họ vò đầu bứt tai mấy ngày trời, chị Mang chưa đến mười phút đã xong việc



Mọi người không biết phải diễn tả như thế nào, nên đã dùng "Bào Đinh mổ trâu"* để hình dung.

*Là một thợ giết mổ trâu có tay nghề cao, sau này từ này được dùng để chỉ việc làm trải qua thực tiễn, nắm giữ quy luật thì có thể làm mọi việc thuận lợi theo ý muốn.

Vị bác sĩ pháp y đó hiểu biết về cấu tạo cơ thể người đến mức đáng kinh ngạc.

Cách cô mô phỏng quá trình hình thành vết thương, hỗ trợ cảnh sát phá án, càng khiến các cảnh sát hình sự kinh ngạc.

Nhưng người này chỉ ở lại đồn cảnh sát một năm, nghe nói chỉ vì bác sĩ pháp y có thể giải phẫu thi thể, có thể hiểu rõ hơn về cấu tạo cơ thể người, thuận tiện cho việc học y nên mới đến làm bác sĩ pháp y.

Chỉ có những người cũ làm việc ở đội cảnh sát hình sự nhiều năm mới quen biết vị bác sĩ pháp y trong truyền thuyết này.

Tối nay chỉ có một mình Ngô Lạc là người cũ trực ban, các cảnh sát hình sự khác đều đang nghỉ ngơi sau nhiều ngày liên tục điều tra vụ án.

Lữ Hân đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh của Cố Mang, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến đó sẽ là một cô gái rất trẻ.

Cô ta ngẩn người ra một giây, sau đó mới xoay người mở cửa nhà xác, dẫn Cố Mang vào.

Trên bàn mổ ở chính giữa, một thi thể đang nằm đó, đèn trần màu vàng sáng trưng.

Người chết không có vẻ đau đớn, rất bình thản.

Lữ Hân nhìn Cố Mang lấy một đôi găng tay dùng một lần ở chiếc đĩa bên cạnh đeo vào.

Cô đi đến trước mặt cậu ấm nhà giàu đột tử kia để kiểm tra.

Cực kỳ tỉ mỉ.

Vài phút sau, Cố Mang đưa tay sờ lên gáy người đàn ông đó, rút ra nửa cây kim từ trong tóc.

Là kim châm cứu, nửa cây kim bị gãy trong não bộ.

Lữ Hân nhìn cây kim mảnh như sợi tóc, kinh ngạc nhíu mày: "Lúc khám nghiệm tử thi, chúng tôi không phát hiện ra cây kim này, nó bị gãy bên trong sao?"

Cố Mang gật đầu: "Người dùng cây kim này, chắc hẳn rất giỏi thuật châm cứu, là đàn ông, không có mấy người biết anh ta biết y thuật Trung y, các người cứ theo hướng này mà điều tra."

Biết cách sờ huyệt, lại còn chính xác như vậy, thủ pháp châm cứu nhanh, mạnh, ổn định, độ sâu và lực vừa đủ.

Người bình thường không làm được.

"Sao cô lại khẳng định anh ta rất giỏi thuật châm cứu?" Lữ Hân khó hiểu hỏi: "Châm cứu cũng có thể giết người sao?"

Thông thường chỉ khi bệnh nhân cảm thấy khó chịu trong người, lúc châm cứu xuất hiện một số triệu chứng không thoải mái mới có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Chưa từng nghe nói châm cứu có thể trực tiếp giết người.

"Ừ, trên cơ thể người có rất nhiều huyệt vị, có huyệt tử, chỉ cần thủ pháp tốt, kim sâu thêm vài phần, một kim lấy mạng."

Giọng nói của Cố Mang hơi khàn, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cô lấy một túi đựng mẫu vật, bỏ cây kim vào, vuốt phẳng rồi dán kín miệng túi, theo thói quen cầm bút ghi chép lên nhãn dán trên túi.

Viết xong, cô đặt túi đựng mẫu vật lên đĩa y tế.

Sau đó, cô tháo găng tay ném vào thùng rác, hai tay đút túi đi ra ngoài một cách thờ ơ.

Lữ Hân ngẩn người, nhìn cô gái chỉ mất vài phút đã đưa ra toàn bộ đặc điểm của hung thủ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Vậy là... xong rồi sao?

Mấy ngày nay bọn họ đã vò đầu bứt tai...

Lúc Cố Mang đi ra, Lục Thừa Châu đang đứng nghe điện thoại ở cuối hành lang, nhưng vẫn luôn chú ý đến bên này.

Nhìn thấy cô gái, anh ta nói gì đó với đầu dây bên kia, cúp điện thoại, sải bước về phía cô.

Lục Thượng Cẩm và Cục trưởng Nghiêm đang trò chuyện với Cố Mang về vụ án này, Ngô Lạc đứng bên cạnh lắng nghe.

"Là đàn ông, y thuật Trung y rất khá." Ngô Lạc suy nghĩ, trong lòng dường như đã có đối tượng tình nghi, lập tức nói: "Cục trưởng, tôi đi điều tra vụ án trước."

Nói xong, ông ta lập tức sải bước rời đi, khi lướt qua Lục Thừa Châu, ông ta khẽ gật đầu.

Lục Thượng Cẩm nhìn Cục trưởng Nghiêm, hất cằm về phía Cố Mang: "Cô ấy làm việc ở bộ phận pháp y không lâu, nhưng có rất nhiều người quen biết, chỉ là sắp đến Tết rồi, mọi người đều nghỉ phép, nếu không thì tối nay sẽ náo nhiệt lắm."

Trước đây Cố Mang rất được hoan nghênh ở bộ phận pháp y.

Những người đó mà biết mình vì nghỉ phép mà bỏ lỡ cơ hội gặp Cố Mang, chắc chắn sẽ hối hận đến chết.

Cục trưởng Nghiêm vô cùng kinh ngạc.

Tuổi tác của cô gái này mới mười bảy, vẫn còn coi là nhỏ.

Vài năm trước thì còn nhỏ hơn nữa.

Cục trưởng nhất thời không thể chấp nhận sự thật này.

Không nói đến Cục trưởng, ngay cả Lục Nhất đang đứng bên cạnh cũng không dám tin.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 206: Chị Mang hỏi anh Thừa: Anh muốn thế nào?



Lục Thừa Châu bước tới, nhỏ giọng hỏi: "Khám nghiệm xong rồi à?"

Cố Mang liếc nhìn anh ta, ừ một tiếng.

Cục trưởng Nghiêm hoàn hồn, mỉm cười: "Cảm ơn cô Cố tối nay đã giúp đỡ, vụ án này cấp trên đang giục rất gấp, cuối cùng cũng có manh mối rồi."

Bây giờ ai mà ngờ được lại có người dùng châm cứu để giết người.

Cố Mang gật đầu: "Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, còn bài tập phải làm."

Hai chữ "bài tập" vừa thốt ra, Cục trưởng Nghiêm không nhịn được khẽ nhếch mép.

Đúng vậy, chị đại vẫn còn là học sinh trung học.

Lục Thượng Cẩm chỉnh lại áo vest: "Vậy tôi cũng về trước đây."

Cục trưởng Nghiêm hoàn hồn, vội vàng nói: "Vâng, tôi tiễn ngài và Cố tiểu thư."

Mấy người bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Nhìn xe của Lục Thừa Châu và Cố Mang rời đi, Cục trưởng Nghiêm chắp hai tay sau lưng, cảm thán nói: "Người như vậy mà ở lại đồn cảnh sát của chúng ta thì tốt biết mấy."

"Đúng vậy Cục trưởng." Lữ Hân có chút ghen tị với đồng nghiệp từng làm việc cùng Cố Mang ở bộ phận pháp y, làm việc cùng Cố Mang chắc chắn có thể học hỏi được rất nhiều điều.

Mỗi người ở bộ phận pháp y khi nhắc đến Cố Mang, đều cảm thấy cô như được sinh ra để làm nghề này.

Cục trưởng Nghiêm cảm thấy suy nghĩ của mình có chút không thực tế.

Nhân vật lớn như vậy, sao có thể ở lại nơi nhỏ bé này của bọn họ chứ.

Nếu là trung tâm giám định tư pháp của Cục An ninh Quốc gia, có lẽ chị đại sẽ cân nhắc.

Hôm nay có thể đến giúp đỡ, có lẽ chỉ là vì nhớ đến mối quan hệ cũ đã từng làm việc ở đây một năm.

...

Tỷ Cung.

Cố Mang ngồi trên thảm trải sàn bên cạnh bàn trà.

Cô rất thích vị trí này, không thích ngồi trên sofa, thích ngồi trên thảm bằng chân trần.

Một chân co lại, một chân duỗi thẳng trên thảm, lười biếng tùy ý.

Tay chống lên đầu gối, một tay chơi game.

Tay kia đang được Lục Thừa Châu thay thuốc.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cẩn thận gỡ băng gạc ra, nhìn thấy vết thương mới lành màu hồng nhạt, anh ta khẽ ngẩn ra.

Tốc độ lành vết thương thật nhanh.

Anh ta nhỏ giọng hỏi: "Có ngứa không?"

Trong điện thoại của Cố Mang vang lên tiếng súng, cô vừa hạ gục mạng người đầu tiên của trận đấu.

Sau đó, cô thản nhiên nói: "Hơi hơi."

Khả năng hồi phục của cơ thể cô rất mạnh.

Vết thương người khác cần một tuần mới lành lại, cô chỉ cần ba ngày là gần như khỏi hẳn.

Cô và Cố Tứ từ nhỏ đã có cơ địa như vậy.

Lục Thừa Châu dùng nhíp kẹp bông khử trùng, thoa lên vùng da xung quanh vết thương.

Mát lạnh, có thể làm dịu cơn ngứa.

"Thay thuốc thêm lần này nữa là được." Người đàn ông từ từ bôi thuốc lên vết thương, động tác rất nhẹ nhàng, sau đó dán gạc khử trùng cố định lại.

Cố Mang ừ một tiếng mà không ngẩng đầu lên, giọng nói hơi trầm: "Tối mai tôi về ký túc xá."

Nghe vậy, Lục Thừa Châu không nhịn được hơi dùng sức một chút.

Vết thương mới lành vừa chạm vào, lập tức càng ngứa hơn.

Cố Mang nhíu mày, ngước mắt nhìn anh ta, đôi mắt đen láy trong veo, ẩn chứa vài phần bất mãn.

"Dùng xong rồi đá à?" Lục Thừa Châu nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Cố Mang nheo mắt lại, cũng chẳng buồn chơi game nữa.

Điện thoại bị cô tiện tay ném lên bàn trà, tay chống cằm, thờ ơ nhìn anh ta, một bên lông mày nhướng lên: "Anh muốn thế nào?"

Hàng hóa mấy trăm tỷ đều cho anh ta rồi, chẳng lẽ không mua được anh ta bôi thuốc cho cô vài lần?

Lục Thừa Châu nhìn xuống chiếc cổ trắng nõn của cô, đến cả mạch máu xanh nhạt cũng có thể nhìn thấy.

Xương quai xanh tinh xảo lại xinh đẹp.

Cổ áo hoodie vì động tác lúc này của cô mà hơi hé mở....

Lục Thừa Châu dời mắt, buông tay cô ra với vẻ mặt không cảm xúc, giọng nói trầm thấp như có như không: "Không muốn thế nào cả."

Mười bảy tuổi, anh ta có thể làm gì được chứ.

Cố Mang nhìn khuôn mặt anh ta, khẽ cười thành tiếng, trong mắt ánh lên vài phần xấu xa.

Hơi ngẩng đầu lên, đưa tay nâng chiếc cằm có đường nét xinh đẹp của người đàn ông lên, trêu chọc, khẽ nói: "Buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 207: Bài tập giao cho anh rồi, ngọt ngào



Lục Thừa Châu sững người, cằm hơi tê dại, lại hơi ngứa.

Cảm giác này đối với một người đàn ông bình thường mà nói, tư vị cũng không dễ chịu gì.

Huống chi cô gái còn đứng dậy với vẻ mặt thản nhiên, cầm lấy điện thoại của mình xoay người đi về phòng.

Lục Thừa Châu nheo mắt, khẽ nghiến răng: "Không viết bài tập nữa à?"

"Giao cho anh rồi, toán trang bốn mươi ba bài chín, bài mười hai, hóa trang hai mươi tám, bài hai bài ba, cảm ơn." Cố Mang quay lưng về phía anh ta phẩy phẩy tay, bóng lưng mảnh mai cao ráo rất đẹp, toát lên vẻ lười biếng, uể oải nói: "Ngủ ngon."

Lục Thừa Châu: "..."

Cánh cửa đóng lại trước mắt anh ta.

Người đàn ông vẫn nhìn về phía đó, ngón tay thon dài rõ ràng gõ gõ lên bàn trà, một lúc sau, bật cười đầy ẩn ý.

Mang theo vài phần phong thái nho nhã bại hoại.

Anh t kéo cặp sách của cô gái trên ghế sofa lại, lấy sách giáo khoa ra làm bài tập.

Lật vài trang thấy chữ viết của Cố Mang, nhướng mày.

Khi đặt bút viết, nét chữ xấu y hệt.

Hoàn toàn không nhìn ra là do hai người viết.

Cố Mang về phòng, theo thói quen mở máy tính, vào diễn đàn hacker.

Bên trong đang thảo luận sôi nổi.

Không phải chuyện mấy ngày trước treo thưởng một trăm triệu đô la tìm thần y, mà là về hacker đỉnh cao mới - M.

"Thảm quá, Tam Giác Châu xuất hiện hacker bí ẩn, hàng hóa mấy trăm tỷ bị đối phương cướp đi dễ như trở bàn tay, sau Bạch Hồ lại thêm một hacker đỉnh cao nữa, hơn nữa còn là người của Bò Cạp Đỏ."

"Thật muốn biết hacker đó với Bạch Hồ ai lợi hại hơn!"

"Chắc chắn là Bạch Hồ rồi! Kỹ thuật đó ai nghe danh mà chẳng khiếp sợ?"

"Thật muốn xem Ảnh Minh với Bò Cạp Đỏ đánh nhau, hahaha..."

"Tuyệt đối là cuộc chiến giữa các vị thần! k*ch th*ch!"

"Hình như Bạch Hồ vừa online..."

Diễn đàn bỗng chìm vào sự im lặng kỳ lạ.

Cố Mang mặt không cảm xúc gõ vài phím, thoát khỏi diễn đàn, đóng máy tính, đi về phía giường.

Vừa ngồi xuống, điện thoại nắp gập vang lên một tiếng.

Cô cầm lấy, đặt chân lên giường, lười biếng ngả người ra sau.

Tin nhắn Lâm Sương gửi tới: "Có đó không, chị nghèo đến mức không ngủ được."

Cố Mang: "..."

Không để ý đến cô ta, cắm sạc điện thoại, đi ngủ.

...

Sáng sớm hôm sau, Cố Mang đi ra từ phòng vệ sinh.

Tay trái cầm khăn mặt, tiện tay vứt lên giường, sau đó cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

Bốn giờ sáng, Cố Tứ gửi một tin nhắn tới: "Chị! Bò Cạp Đỏ vận chuyển vào một lô vũ khí lớn! Toàn bộ đều là loại mới nhất! Giáo quan dạy bắn tỉa của em nói sau này đạn bắn tỉa một trăm tệ một viên cứ việc lấy mà bắn! Trời ạ! Trước đây em dùng một viên, giáo quan đó đau lòng muốn chết!"

Xạ thủ bắn tỉa đều được nuôi dưỡng bằng đạn.

Muốn bồi dưỡng ra một xạ thủ bắn tỉa đỉnh cao, ít nhất phải cần trên một vạn viên đạn, khoảng ba triệu tệ mới có thể tốt nghiệp.

Đây chỉ là thời kỳ thực tập, chi phí hậu kỳ càng cao đến mức kinh người, không có một ngàn vạn thì ai dám tự xưng là xạ thủ bắn tỉa.

Chỉ một khẩu súng bắn tỉa đã có giá lên đến hơn một triệu.

Cố Mang nhướng mày: "Bò Cạp Đỏ keo kiệt thật đấy."

Cố Tứ lập tức trả lời: "..."

Sao có thể không keo kiệt được, chỉ có một xạ thủ bắn tỉa như vậy, khởi điểm là một ngàn vạn, còn chưa tính đến chi phí của các binh chủng khác.

Chị gái cậu ta quả nhiên là chị đại, lúc nào cũng tính toán bằng đơn vị trăm triệu.

Cố Mang thong thả gõ chữ: "Ngày mai chị về thị trấn tảo mộ cho bố mẹ."

Một giây sau, Cố Tứ gọi video tới.

Cố Mang vừa kết nối, giọng nói trẻ con non nớt của cậu ta đã vang lên: "Chị, ngày mai chị tự mình về sao?"

"Còn có Cố Âm và cậu nữa, cùng đi." Cô gái kéo dài giọng, thờ ơ nói: "Em cứ huấn luyện đi, chị sẽ giúp em thắp cho bố mẹ một nén nhang."

Cố Tứ im lặng một giây, giọng nói hơi trầm xuống: "Vâng, đợi em huấn luyện xong em sẽ đến thăm bố mẹ."

Cố Mang hờ hững đáp một tiếng.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ, cô nghiêng đầu nhìn, nói với Cố Tứ: "Tắt máy đây, đến trường."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 208: Bố mẹ để lại toàn bộ tài sản cho Cố Âm, không bận tâm sao?



Lục Thừa Châu đứng ngoài cửa, thấy bên trong chậm chạp không có động tĩnh, đang định gõ thêm lần nữa thì cửa được kéo ra từ bên trong.

Khuôn mặt lãnh đạm của Cố Mang xuất hiện sau cánh cửa, mí mắt lộ ra vài phần đỏ ửng vừa mới ngủ dậy.

Màu môi nhạt.

Giữa hai đầu lông mày toát lên vẻ lạnh lùng, đuôi mắt xếch lên mang theo áp suất thấp.

Mấy ngày nay rất ít khi thấy cô như vậy.

Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của người đàn ông tự nhiên trượt vào túi quần, nhìn cô: "Sao vậy, ngủ không ngon à?"

"Cũng tạm." Cố Mang vừa mở miệng, chất giọng đã mang theo hàn ý, đi ra ngoài.

Đi ngang qua Lục Thừa Châu, tay bị anh ta nắm lấy, lòng bàn tay người đàn ông rất ấm.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh ta kéo cô, đi về phía phòng ăn.

Cố Mang không lên tiếng.

Lục Thừa Châu cũng không hỏi nhiều, đến trước bàn ăn, kéo ghế ra cho cô ngồi, còn mình thì ngồi đối diện cô.

Đưa đũa vào tay cô, sau đó lấy một gói kẹo bông từ hộp đựng bên cạnh, xé ra cho vào cốc sữa của cô: "Hai gói?"

Giọng nói ôn hòa kiên nhẫn.

Cố Mang nhìn anh ta một cái, gật đầu.

Lục Thừa Châu cho đường xong lại đẩy đến bên tay cô, hơi nâng cằm lên: "Uống chút đi."

Cố Mang bưng lên nhấp một ngụm, đầu lưỡi l**m l**m sữa dính bên mép.

Một lúc sau, mới mở miệng nói ngắn gọn: "Ngày mai về thị trấn, tảo mộ cho bố mẹ tôi."

Ánh mắt Lục Thừa Châu khựng lại: "Không muốn về sao?"

"Không phải." Cố Mang mím môi, cốc sữa bị cô gõ lên bàn ăn có chút bực bội, vắt chéo chân ngả người ra sau, cánh tay duỗi thẳng đặt trên bàn ăn, giọng nói lạnh lùng: "Người nhiều, phiền."

Giống như ngày sinh nhật của Lôi Tùng hôm đó.

Lục Thừa Châu nhìn cô: "Tôi đi cùng em."

"Không cần."

Vừa nói ra miệng, dường như nhận ra mình từ chối quá nhanh, cô nhìn anh ta, muốn giải thích gì đó, nhưng lại không có thói quen này.

Lục Thừa Châu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cô, khẽ cười một tiếng: "Ở trước mặt tôi, không cần phải kiềm chế tính tình, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm."

Nghe vậy, Cố Mang cũng cười, ánh mắt lạnh lùng như tan ra một góc, khẽ nói: "Không cần thiết để anh đi gặp những người đó."

"Uống sữa trước đi, lát nữa nguội." Người đàn ông hơi nâng cằm, nhìn cô chậm rãi uống, rồi mới hỏi: "Bố mẹ để lại toàn bộ tài sản cho Cố Âm, em không bận tâm sao?"

Cố Mang nhướng mày, nuốt sữa trong miệng xuống, thản nhiên nói: "Không sao cả, họ đối xử với tôi cũng không tệ, năm tuổi kiện Kim Dương, mẹ tôi bỏ tiền, bố tôi tìm người. Tôi ở trường giáo dưỡng, cũng là bố mẹ bảo lãnh tôi ra, còn tài sản, đó là của họ."

Cho ai là quyền tự do của họ.

Tài sản đó giống như nhà họ Lôi, thật sự không đáng để tâm.

Lục Thừa Châu nhìn cô gái.

Lười biếng dựa vào ghế, ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, khóe miệng nhếch lên đầy tà khí.

Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, bên trong là sự ngông cuồng coi trời bằng vung.

...

Trường trung học Minh Thành.

Cố Mang vừa đến lớp, Lục Dương đang vùi đầu chép bài tập.

"Ây, chị Mang, chị đến rồi, cùng chép bài tập nào." Anhta dịch bài tập của Thẩm Hoan từ bên trái sang bên phải, cả người cũng nghiêng theo, tay vẫn không ngừng viết.

Cố Mang không ngẩng đầu lên: "Tôi viết xong rồi."

Cô lấy bài tập ra, đưa cho Bé mập phía trước để anh ta đưa cho nhóm trưởng.

Lục Dương kinh ngạc ngẩng đầu: "Chị nói gì cơ, chị vậy mà viết xong bài tập rồi sao?"

Cố Mang không muốn trả lời, bèn nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi mày thanh tú nhướng lên, ánh mắt lạnh nhạt.

Lưng Lục Dương lập tức cứng đờ, nháy mắt sợ hãi, nghiêm túc nói: "Chị Mang thật lợi hại! Vậy mà đã tự mình viết xong bài tập rồi!"

Cố Mang: "..."

Thằng ngốc.

Cô ngồi xuống lấy một cây kẹo m*t từ trong ngăn bàn, bóc ra ngậm vào miệng.

Lục Thừa Châu gửi tin nhắn trong điện thoại: "Không thích ở ký túc xá, có thể dẫn Mạnh Kim Dương đến Tỷ Cung."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 209: Dịch vụ trọn gói cả năm. Chị Mang: Thành giao



Cố Mang chậm rãi gõ chữ: "Cứ ở ký túc xá đi, cậu ấy cần tiếp xúc với nhiều người hơn."

Lục Thừa Châu nhanh chóng trả lời: "Được, tôi sẽ về Bắc Kinh một chuyến."

Cố Mang trả lời "Ừ".

"Chị Mang!" Tần Dao Chi bỗng nhiên chạy tới đầy phấn khích.

Cố Mang khẽ nhướng mắt, đã thấy cô nàng chống tay lên chồng sách của Lục Dương, kích động nói: "Hôm nay Thịnh Thính bắt đầu quay phim ở trường trung học Thực Nghiệm, chiều tan học cùng đi xem nhé!"

Vẻ mặt mê trai hiện rõ.

Bé mập nghe thấy tin này, cũng lập tức quay lại: "Thật hay giả vậy, tôi cũng muốn đi!"

Tần Dao Chi hạ giọng, cực kỳ hưng phấn: "Thật đấy, tôi có một nhóm chat, trong đó có tin tức của các chị gái fansite, fan ruột số một của Thịnh Thính, sao có thể là giả được?"

"Đi đi đi, chiều tan học đi!" Bé mập cũng kích động.

"Không hứng thú." Cố Mang lấy cuốn tiểu thuyết tiếng Anh mang từ căn hộ của Lục Thừa Châu ra khỏi cặp, lật đến trang có đánh dấu một cách thờ ơ.

Tần Dao Chi lập tức như quả cà bị sương muối, trong đầu bỗng lóe lên điều gì đó, không cam lòng đưa ra điều kiện: "Bánh ngọt của tiệm Phường Mật Ong, em bao trọn gói cả năm! Đi xem với em chút nha?"

Lục Dương không thể tin nổi nhìn cô nàng: "Đại tiểu thư ơi, cậu có tin chị Mang có thể ăn đến mức cậu phá sản không?!"

Đó chính là tiệm Phường Mật Ong ở quảng trường Tinh Quang!

Mỗi lần chị Mang đi mua đồ, không đủ một nghìn tệ thì đừng hòng ra khỏi đó.

Cố Mang nheo mắt.

"Cút đi, có liên quan gì đến cậu!" Tần Dao Chi mắng một câu, sau đó lại đáng thương nhìn Cố Mang: "Được không chị Mang, Phường Mật Ong đó, dịch vụ trọn gói cả năm!"

Lục Dương bị mắng, bĩu môi, thật sự không hiểu nổi, thuận miệng nói: "Thịnh Thính rốt cuộc có sức hút gì vậy, mấy đứa con gái mê trai thật sự điên cuồng..."

Sở Nghiêu vừa lại gần đã nói: "Anh Dương, anh không hiểu rồi, thần tượng đối với họ mà nói, có thể là tín ngưỡng, cũng có thể là người đã cùng họ trải qua quãng thời gian khó khăn nhất, có những người cuộc sống rất khó khăn, nghĩ đến thần tượng là cảm thấy mình vẫn có thể kiên trì, là nơi gửi gắm tình cảm của họ, là duy nhất."

Tần Dao Chi cảm động vỗ vỗ vai Sở Nghiêu: "Anh bạn, nói trúng tim đen tôi rồi!"

Khóe miệng Lục Dương co giật, nheo mắt, ánh mắt phức tạp: "Câu này cậu chép ở đâu đấy?"

Sở Nghiêu cười hề hề: "Lướt Weibo thấy được."

Lục Dương: "..."

Tần Dao Chi trợn mắt nhìn Lục Dương, kéo kéo tay áo Cố Mang: "Chị Mang, Phường Mật Ong cả năm đó! Không suy nghĩ một chút sao?"

Cố Mang chống mặt, đôi mày thanh tú nhướng lên, lười biếng nói: "Thành giao."

"Yeah!" Tần Dao Chi hài lòng: "Vậy chiều tan học chúng ta đi luôn, cảnh đó quay ở ngay cổng trường, chắc chắn có thể gặp được Thịnh Thính!"

Bé mập gật đầu lia lịa: "Được được được."

Thuận tiện nhắn tin trong nhóm chat của mấy người gọi Thẩm Hoan và Mạnh Kim Dương.

Hai nữ sinh ngồi phía trước thấy tin nhắn này, quay đầu nhìn bọn họ, cũng kích động không thôi.

...

Tin tức Thịnh Thính đến trường trung học Thực Nghiệm quay phim nhanh chóng lan truyền khắp trường trung học Minh Thành.

Tiết học cuối cùng buổi chiều, lớp nào cũng không yên ổn lắm, học sinh rõ ràng là không tập trung.

Chuông tan học vừa vang lên, thầy cô còn chưa nói xong lời tan học, không ít người đã lao ra ngoài.

Giáo viên trẻ tuổi vẻ mặt cạn lời.

Giáo viên lớn tuổi hơn thì suýt chút nữa tức chết.

Hôm nay Tần Dao Chi mang theo đầy đủ trang bị, ống nhòm và máy ảnh chuyên nghiệp, hoàn toàn là trang bị cứng của fan cuồng.

Cố Mang nhìn hai thứ đồ to đùng đeo trên cổ cô nàng: "..."

Thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại ra chơi game một cách thờ ơ.

Khóe mắt Lục Dương giật giật: "Cần thiết vậy sao, đến cả ống nhòm cũng mang theo?"

"Đại tiểu thư đỉnh quá!" Bé mập nói đầy bội phục.
 
Back
Top Bottom