Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 130: Chị Mang: còn muốn tôi dạy anh cách ỷ thế hiếp người sao?



Một mình Úc Trọng Cảnh đã cứu sống toàn bộ nhà họ Úc.

Nhà họ Úc có được vị thế ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào danh hiệu người đứng đầu trong lĩnh vực thần kinh học của Úc Trọng Cảnh.

Các gia tộc ở Bắc Kinh tôn trọng nhà họ Úc như vậy, chính là vì điều này.

Không ai muốn đắc tội với một bác sĩ có tay nghề cao.

Nếu có thể trở thành học trò của Úc Trọng Cảnh, tương lai của cô ta chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, trở thành đối tượng mà các gia tộc đó tranh giành.

Đến lúc đó, cô ta mới thật sự trở thành đối tượng mà mọi người ngưỡng mộ, bao gồm cả Cố Mang.

Ánh sáng trong mắt Cố Âm khiến người khác kinh ngạc.

“Được rồi, rửa xong thì đi ngủ đi.” Lôi Tiêu nói, suy nghĩ một hồi, vẫn hỏi ra miệng: “Chị của con có quen biết người nhà họ Tần không?”

Cố Âm ngẩn người: “Nhà họ Tần? Là nhà họ Tần ở cùng khu chung cư với chúng ta sao?”

Lôi Tiêu gật đầu.

Cố Âm lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, cười nói: “Chị ấy làm sao có thể quen biết người nhà họ Tần được, với địa vị của nhà họ Tần, người như chị ấy, họ không thèm để mắt.”

Cố Mang là người ở tầng lớp thấp, những gia tộc lớn đó, sợ rằng còn không thèm nhìn cô một cái.

Lôi Tiêu nhíu mày, không nói gì.

Việc hôm nay Cố Mang xuất hiện ở nhà họ Tần, ông ta sẽ phải điều tra cho rõ.



Sáng hôm sau.

Tần Duệ tự mình đến bệnh viện y học cổ truyền số một Minh Thành, tìm bác sĩ quen biết để lấy thuốc.

Chủ nhiệm khoa sản thấy đơn thuốc này, nhíu mày lại: “Tần Cục, ai đã đưa đơn thuốc này cho anh?”

Tần Duệ không nói ai, chỉ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Thật sự là vô lý! Những loại thuốc này sao có thể dùng chung với nhau? Chúng đều xung khắc! Chỉ làm nặng thêm tình trạng của cô Dao Chi thôi!” Chủ nhiệm khoa dường như cảm thấy đơn thuốc này đang xúc phạm y học cổ truyền, rất tức giận, đẩy đơn thuốc trở lại: “Tôi không dám kê đơn này, anh hãy tìm người khác đi.”

Tần Duệ mím môi, nắm chặt tờ giấy ghi chú, cúi đầu: “Nặng thêm?”

“Đúng vậy!” Chủ nhiệm khoa nói với giọng chắc nịch: “Tần Cục, nếu người kê đơn là bạn của anh, tốt nhất hãy đừng để anh ta lừa gạt nữa, thuốc không thể kê bừa bãi như vậy!”

Tần Duệ bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm khoa, cầm điện thoại trong tay.

Đứng ở hành lang an toàn của bệnh viện, anh ta cố tình đợi đến giờ giải lao của Cố Mang mới gọi điện.

Khi tiếng chuông sắp kết thúc, Cố Mang mới nhấc máy.

“Cô Cố, tôi là Tần Duệ.” Anh ta lập tức lên tiếng.

Cố Mang ở bên kia có chút ồn ào, tiếng học sinh chơi đùa trong giờ giải lao, giọng cô lười biếng, mang theo vẻ mệt mỏi như vừa mới ngủ dậy: “Ừ, có chuyện gì?”

Tần Duệ nói: “Bây giờ tôi đang ở bệnh viện y học cổ truyền số một, cầm theo đơn thuốc cô đưa, bệnh viện nói rằng một số loại thuốc trong đơn xung khắc, họ không dám kê.”

Cố Mang thở dài một hơi không kiên nhẫn: “Tần Duệ, còn muốn tôi dạy anh cách ỷ thế h**p người sao?

Tần Duệ: “...”

“Hay là anh tin lời bác sĩ bên đó nói, cũng cho rằng đơn thuốc của tôi có vấn đề, hả?” Giọng nữ sinh hơi khàn ở âm cuối, tà nịnh lại nguy hiểm.

Tần Duệ không nói được một lời nào.

Qua điện thoại, giọng nói của nữ sinh thật sự rất kiêu ngạo.

Cố Mang nằm trên bàn, chân dài duỗi thẳng, thờ ơ nói: “Bệnh tôi đã chẩn đoán, thuốc tôi đã kê, uống hay không, tùy.”

Điện thoại bị ngắt, toàn thân Tần Duệ đều ngơ ngác, không nhịn được mà chửi thề.

Mẹ nó…

Tần Duệ cúi đầu cười khẽ, cất điện thoại, kéo cửa hành lang an toàn.

Chủ nhiệm khoa thấy Tần Duệ đi rồi lại quay lại, nhìn anh ta thở dài, khuyên nhủ: “Tần Cục, bệnh của cô Dao Chi cần phải từ từ điều trị, không thể gấp gáp, viện nghiên cứu đã bắt đầu chuẩn bị hội chẩn chuyên gia, nhất định sẽ có cách.”

Tần Duệ đập đơn thuốc lên bàn, sắc mặt lạnh lùng, tỏa ra áp lực vô hình, nói hai chữ nặng nề: “Kê thuốc.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 131: Hèn mọn trực tuyến



Chủ nhiệm khoa chưa bao giờ thấy Tần Duệ nổi giận.

Trong số nhiều thiếu gia của các gia tộc, Tần Duệ nổi tiếng là người thanh nhã, mọi việc đều có thể thương lượng, đối xử với người khác rất hòa nhã và lịch sự.

Vì vậy họ đã bỏ qua một điều, người có thể ngồi ở vị trí cao như hiện tại, tuyệt đối không đơn giản.

Ngây người nhìn gương mặt lạnh lùng và nổi bật của người đàn ông, chủ nhiệm khoa sững sờ một giây, rồi nhận ra rằng Tần Duệ không nghe lời ông ta, vẫn cố chấp giữ ý kiến của mình, sắc mặt trở nên khó coi.

“Tần Cục, cô Dao Chi là em gái ruột của anh, anh làm như vậy là không chịu trách nhiệm về mạng sống của cô ấy!” Chủ nhiệm khoa nghiến răng nói.

“Tôi không chịu trách nhiệm? Ai sẽ chịu trách nhiệm? Các người à?” Tần Duệ cười một tiếng, giọng điệu vẫn hòa nhã, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Chủ nhiệm Triệu, em gái tôi cao một mét sáu bảy, hiện tại nặng chưa đến 35kg, gầy đến mức không còn hình dạng, nửa năm qua, đội ngũ các người đã sử dụng vô số biện pháp, vẫn không thể chữa trị cho cô ấy, thậm chí còn không phát hiện ra cô ấy có xu hướng tự làm hại mình nhẹ, các người đang chịu trách nhiệm cho ai?”

Sắc mặt chủ nhiệm Triệu bỗng đỏ bừng.

Tần Dao Chi lại có xu hướng tự làm hại?

Điều này họ hoàn toàn không phát hiện ra.

Nói với giọng điệu thiếu tự tin: “Chúng tôi chưa từng thấy tình trạng của cô Dao Chi, là khá nan giải.”

Một tay Tần Duệ cho vào túi, khí thế áp đảo: “Nếu các người bó tay hết cách, thì kê đơn thuốc đi.”

Triệu chỉ nhiệm đứng dậy một cách kích động, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tần Duệ: “Tần Cục, thuốc này thật sự sẽ hại chết cô Dao Chi!”

Tần Duệ nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nguy hiểm khiến người ta sợ hãi: “Lần cuối cùng, kê đơn thuốc.”

Chủ nhiệm Triệu thở gấp, cuối cùng không dám đắc tội với Tần Duệ, gửi đơn thuốc đến phòng thuốc của bệnh viện: “Gói gọn thuốc này.”

Phòng thuốc gửi lại tin nhắn: “Được thưa chủ nhiệm Triệu, năm phút nữa sẽ lấy.”

Tần Duệ quay người đi ra ngoài phòng chủ nhiệm.

Sắc mặt chủ nhiệm Triệu nặng nề, không nhịn được mà thốt lên: “Tần Cục, anh sẽ hối hận, cơ thể cô Dao Chi đã không chịu nổi sự hành hạ nữa rồi.”

Tần Duệ không quay đầu lại, không vội không chậm mà rời đi.



Nhà họ Tần.

Phu nhân Tần tự tay sắc thuốc, cho vào chén thuốc, mang đến cho Tần Duệ đang ở phòng khách.

Khi thuốc được đặt trước mặt Tần Duệ, anh ta hơi ngẩn ra: “Mẹ, mẹ đây là?”

Phu nhân Tần mím môi, mặt tái nhợt, yếu ớt nói: “Con mang lên cho em gái con đi.”

Tần Duệ nhìn bà ấy, sau vài giây đứng dậy, đưa tay ôm vai phu nhân Tần.

Rồi bưng thuốc đi lên lầu.

Hôm nay, Tần Dao Chi không chơi game, cố gắng làm phiền Cố Mang trên WeChat.

“Chị ơi! Chị làm cô giáo của em đi! Em muốn học nhảy! Chị quá lợi hại!”

“Chị ơi! Em biết chị là ai rồi! Trước đâu là biên đạo múa Cố Thần của Thịnh Thính! Vãi chưởng chị quá khiêm tốn!”

“Chị nhận em làm học trò đi chị!”

“Chị ơi!”

Hàng chục tin nhắn được gửi đi, thật sự rất khiêm nhường, nhưng Cố Mang chẳng thèm để ý.

Tần Duệ gõ cửa như thường lệ, đợi vài giây mới đẩy cửa vào, thấy Tần Dao Chi vẫn ngồi khoanh chân ở giữa giường lớn, cầm điện thoại dường như đang nhắn tin cho ai đó.

Mùi thuốc đông y nồng nặc và đắng, gần như ngay khi Tần Duệ bước vào, đã tràn ngập cả căn phòng.

Tần Dao Chi chợt nhíu mày, ngẩng đầu lên.

Tần Duệ cười nói: “Dao Chi, đây là thuốc do cô Cố kê, chỉ có một bát, em uống nó đi.”

Tần Dao Chi liếc nhìn, cúi đầu, ngón tay di chuyển nhanh chóng: “Chị ơi, anh trai em đã mang thuốc chị kê về rồi nè, cũng đã sắc xong rồi.”

Bên kia mới lười biếng trả lời một chữ: “Ừ.”

Tần Dao Chi đắc ý nâng mày, chẳng phải đã có phản hồi sao.

Tần Duệ nhìn Tần Dao Chi cúi đầu chơi điện thoại, rất tập trung, nhưng biểu cảm của nữ sinh lại tươi sáng chưa từng có.

Anh ta cười hỏi: “Đang nói chuyện với ai, mà vui vậy?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 132: Sau này nhà họ Tần sẽ là hậu thuẫn của chị



“Cố Mang.”

Hai chữ đơn giản của nữ sinh, khiến Tần Duệ ngẩn người tại chỗ.

Trong nửa năm qua, Tần Dao Chi hầu như rất ít nói chuyện với họ, cả ngày chỉ ở trong phòng cắm đầu chơi game, một ngày không nói được mấy câu.

Giờ đây lại chủ động trả lời câu hỏi của anh ta.

Tần Duệ giữ vẻ mặt bình tĩnh, đưa thuốc cho cô ấy: “Dao Chi, uống thuốc đi.”

Thuốc ngay trước mặt Tần Dao Chi, mùi vị đắng khiến cô ấy nhíu mày, nhưng nghĩ đến đây là thuốc do Cố Mang kê, cô ấy mím môi nhận lấy.

Nhìn chằm chằm vào thuốc đông y đen thui một lúc, cô ấy nín thở, uống một hơi hết sạch.

Uống xong thuốc, cô nhét chén thuốc vào tay Tần Duệ, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Mang: “Chị ơi, em đã uống thuốc xong rồi.”

Giọng điệu như báo cáo với giáo viên để xin khen thưởng.

Bên kia Cố Mang trả lời: “Ừ, tối nhớ chú ý.”

Trong đầu Tần Dao Chi đầy phấn khích vì chị đại lại để ý đến cô ấy: “Em biết rồi, sẽ chuẩn bị băng vệ sinh, chị ơi, cân nhắc chuyện nhận học trò đi nhé.”

Trong lớp học, bàn tay trắng lạnh của Cố Mang chống cằm, ánh mắt hạ thấp, dưới tay lơ đãng: “Nói sau.”

Tần Dao Chi thấy có hy vọng, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng gõ chữ: “Chị ơi, chị nhìn em là con gái duy nhất của nhà họ Tần, thì biết em được cưng chiều thế nào, chị làm giáo viên của em, sau này nhà họ Tần chính là hậu thuẫn của chị! Em sẽ luôn sẵn sàng!”

Tần Duệ vẫn đứng trước mặt Tần Dao Chi, trách thị lực anh ta quá tốt, nhìn rõ nội dung cuộc trò chuyện của hai người.

Khóe miệng không thể không co giật.

Không thấy câu biên đạo múa Cố Thần của Tần Dao Chi.

Nên rất không hiểu tại sao Tần Dao Chi lại đột nhiên muốn Cố Mang làm giáo viên của cô ấy.

Tần Dao Chi gửi một câu dài, chờ hai phút, mà bên kia vẫn không phản hồi.

Tần Dao Chi cũng không để tâm, nhưng trong mắt tràn đầy sức chiến đấu không chịu thua, ngẩng đầu nhìn Tần Duệ: “Anh ơi, em muốn đi học, trường trung học Minh Thành, lớp 12-20.”

Cô ấy nhất định phải bám lấy Cố Mang để cô dạy cô ấy nhảy múa!

Tần Duệ hoàn toàn sốc, mất một lúc mới phản ứng lại: “Em nói gì?”

Tần Dao Chi nói từng chữ từng câu: “Em nói, em muốn đi học, không trở về Bắc Kinh, đi trường trung học Minh Thành, lớp 12-20.”

Tối hôm đó, sau khi Cố Mang gửi cho cô ấy MV, cô ấy đã nhờ bạn bè bên Bắc Kinh giúp cô ấy tìm hiểu Cố Mang rốt cuộc là người như thế nào.

Kết quả rất bất ngờ và thú vị.

Cô ấy nhất định phải để Cố Mang làm giáo viên của cô ấy, dạy cô ấy nhảy.

Tần Duệ nghe thấy câu này, vô cùng phấn khích, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, cười xoa đầu Tần Dao Chi: “Em khỏe lại rồi tăng cân, anh sẽ cho em đi.”

Tần Dao Chi học rất giỏi, đã nhảy qua vài cấp, 15 tuổi đã lên lớp 12, sau đó nghỉ học ở nhà, đã chậm trễ hơn nửa năm.

Tần Dao Chi nghe vậy, ánh mắt vui vẻ gật đầu, đột nhiên ánh mắt trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm vào anh: “Đừng lừa em.”

Kiểu như lớp hai mươi đó, cô ấy sợ anh trai và mẹ không đồng ý.

Tần Duệ chọc chọc vào đầu cô ấy: “Sao vậy, ngay cả anh trai em cũng không tin được sao?”

Cô ấy vẫn tin tưởng anh trai, nhưng phía mẹ, thì không đồng ý đâu.

Sắc mặt Tần Dao Chi hơi lạnh, cúi đầu: “Thôi, không đi nữa.”

Tần Duệ nâng mày: “Sao lại không đi? Anh thấy lớp hai mươi khá tốt, đứng đầu khối là Mạnh Kim Dương đang học lớp này.”

Tần Dao Chi ngẩng mắt nhìn anh ta, muốn nói nhưng lại thôi.

“Yên tâm, anh sẽ nói chuyện với mẹ.” Tần Duệ mỉm cười ôn hòa.

Khóe môi Tần Dao Chi nhếch lên một đường cong nhạt nhòa, như có như không.



Nửa đêm, Tần Dao Chi đau lưng trở mình không yên, bực bội mở mắt.

Đột nhiên nhận ra điều gì, cô ấy lập tức xuống giường đi về phía nhà vệ sinh.

Thấy dấu vết của kỳ kinh nguyệt đã lâu không thấy trên quần mình, ngây người mở to mắt.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 133: Hôm nay là ngày Thịnh Thính phát hành album mới



Dù bụng rất đau, nhưng ngay giây phút nhìn thấy kỳ kinh nguyệt, cảm thấy rất nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

Cô ấy đã có kinh nguyệt rồi!

Cố Mang cũng quá giỏi rồi!

Những bệnh mà các bác sĩ khác không chữa được trong hơn nửa năm, cô chỉ mất hai ngày đã chữa khỏi!

Y thuật này…

Tần Dao Chi ngơ ngác, trong mắt tràn đầy chấn động.

Sáng hôm sau.

Tần Dao Chi đang đánh răng.

Người hầu nhà họ Tần vào dọn dẹp rác trong phòng Tần Dao Chi, thấy thùng rác trong nhà vệ sinh có giấy có vết máu, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nửa năm không có kinh nguyệt, màu máu có chút đen.

Người hầu nhìn mà kích động: “Cô ơi, cô đã có kinh nguyệt rồi!”

Tần Dao Chi ngậm bàn chải đánh răng ậm ừ một tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhõm.

Người hầu nhanh chóng dọn dẹp rác, vui vẻ chạy xuống báo cho phu nhân Tần.

Phu nhân Tần gần như khóc vì vui sướng, nhìn con gái đã uống thuốc nửa năm, không nhắc đến progesterone, ngay cả thuốc tránh thai khẩn cấp cũng đã uống, để k*ch th*ch oestrogen.

Người bị đống thuốc hành hạ ngày càng gầy gò, mà không có tác dụng gì.

Bây giờ cuối cùng cũng tốt rồi.

Y thuật của Cố Mang thật sự rất lợi hại.

Cô gái nhỏ mới mười bảy tuổi.

Tần Duệ cũng không thể diễn tả được sự chấn động, nhớ lại lời đánh giá của chủ nhiệm bệnh viện trung y về phương thuốc của Cố Mang, khẽ cười.

"Mẹ, có chuyện muốn bàn với mẹ." Tần Duệ nhìn phu nhân Tần, lên tiếng.

Phu nhân Tần hơi ngẩn ra: "Có chuyện gì vậy?"

Tần Duệ suy nghĩ một chút, nói: "Con muốn để Dao Chi đi học ở trường trung học Minh Thành, lớp của Cố Mang."

"Được thôi." Phu nhân Tần đồng ý rất nhanh.

Tần Duệ đứng sững tại chỗ.

Phu nhân Tần cười: "Sao nhìn mẹ như vậy, mẹ không sao cả."

Tần Duệ không hiểu: "Vậy mẹ đây là?"

Phu nhân Tần ngồi xuống ghế sofa, uống một ngụm trà trái cây: "Mẹ đã suy nghĩ kỹ trong hai ngày qua, Dao Chi thật sự đã lớn, mẹ không thể luôn áp đặt tư tưởng của mình lên con bé, con bé ở độ tuổi này, tư tưởng nên được tự do."

Gốc rễ nhà họ Tần tuy không phức tạp như nhà họ Lục, nhưng cũng không tốt hơn là bao.

Chồng mất sớm, danh dự và nhục nhã của nhà họ này, đều nằm trên vai Dao Chi được cưng chiều nhất.

Bà ấy luôn nghĩ cách để Dao Chi xuất sắc hơn, giữ vững vị trí, cuối cùng lại biến Dao Chi thành như vậy.

Khi Cố Mang nói Dao Chi có xu hướng tự làm hại bản thân, bà ấy như rơi vào hầm băng, máu đông lại, sợ hãi run rẩy.

Bà ấy thật sự sợ mình vô tình ép chết đứa con gái duy nhất.



Lôi Tiêu bên kia điều tra mối quan hệ giữa Tần Duệ và Cố Mang, không có tiến triển gì, hai người giống như mới quen biết.

Nhưng nếu mới quen biết, tại sao Cố Mang lại đến nhà họ Tần?

"Tiếp tục điều tra." Lôi Tiêu ra lệnh cho thư ký qua điện thoại.

Ngắt điện thoại, ông ta nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.

Ông ta đứng dậy, thay bộ đồng phục, đi ra khỏi văn phòng.

Trên đường về nhà, đi qua quảng trường Tinh Quang.

Trước quảng trường Tinh Quang có một đám người, ngay cả con đường chính cũng bị tắc nghẽn, xe cộ khó mà di chuyển.

Lôi Tiêu nhìn về phía quảng trường, hỏi tài xế: "Hôm nay có hoạt động gì ở quảng trường Tinh Quang?"

Tài xế nói: "Nghe nói hôm nay Thịnh Thính phát hành album mới, buổi họp báo ở quảng trường Tinh Quang, Thịnh Thính sẽ xuất hiện, sinh viên trong thành phố không có lớp học căn bản đều chạy đến."

Thịnh Thính là kiểu nghệ sĩ chỉ phát hành một bài hát mỗi năm, nhưng mỗi bài đều là kinh điển trong kinh điển.

Ngay khi phát hành, chắc chắn sẽ chiếm lĩnh các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.

Ngôi sao hàng đầu trong làng nhạc, nổi tiếng không ai sánh kịp.

Có người đánh giá Thịnh Thính, ít nhất một trăm năm nữa sẽ không xuất hiện một người như Thịnh Thính, ca sĩ nổi tiếng nhanh chóng trong mười năm.

Không chỉ bài hát kinh điển, mà cả MV cũng được quay khiến người ta nhớ mãi không quên.

Bạn gái của anh ta đặc biệt chủ động tăng ca vào cuối tuần trước, hôm nay nghỉ phép để xem Thịnh Thính.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 134: Thân phận bị phát hiện



Lôi Tiêu cũng đã nghe nói về Thịnh Thính, đúng là một ca sĩ chuyên tâm làm nhạc, đã xuất hiện nhiều lần trên Gala Tết.

Âm thanh đếm ngược từ quảng trường Tinh Quang vang lên.

"Mười, chín, tám..."

Sắp đến mười hai giờ, màn hình lớn của tòa nhà thương mại ở quảng trường Tinh Quang sẽ phát MV của Thịnh Thính vào đúng mười hai giờ.

"Một!"

Màn hình lớn hiện lên bìa MV bài hát mới của Thịnh Thính.

Một nam một nữ, lưng dựa vào nhau, đều mặc trang phục đỏ theo phong cách cố trang, người đàn ông có phần thoải mái, người phụ nữ thì xinh đẹp với trang phục cổ điển đỏ rách rưới.

Thịnh Thính có gương mặt nổi bật, đường nét thanh tú, đôi mắt đào hoa, lông mày và ánh mắt lấp lánh như dải ngân hà, phong cách cổ trang lần này khiến anh ta trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Nhưng sự chú ý của mọi người không tập trung vào Thịnh Thính.

Mà là nữ chính trong MV đứng bên cạnh anh ta.

Người phụ nữ rất trẻ, gương mặt tuyệt đẹp, đôi mắt quá mức tinh tế, đường kẻ mắt đỏ vẽ lên đuôi mắt nhọn, sắc sảo và điên cuồng, toát lên vẻ bất cần.

Đó là một gương mặt vừa quyến rũ vừa lạnh lùng, đường nét mượt mà và xinh đẹp.

Có sự lạnh lùng, kiêu ngạo, quý phái và tuỳ tiện.

"Vãi chưởng, ai đây? Có phải là tân binh của công ty nào không? Đẹp quá đi!"

"Không biết, trên mạng không có tin tức gì về nữ chính, mọi người hôm nay mới thấy."

Chưa nói được mấy câu, MV bắt đầu phát.

Khi Thịnh Thính cất giọng, đã mang đến cảm giác chấn động cho tất cả fan có mặt, âm sắc quá tốt, âm trầm rất sâu và ổn định, âm cao mượt mà tinh khiết sáng ngời và có sức xuyên thấu,tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, tạo nên một màn trình diễn bùng nổ.

Đầy sức cuốn hút.

Rất nhiều người đã chìm đắm trong giọng hát của Thịnh Thính.

Âm nhạc đến cao trào, đột nhiên tất cả âm thanh dừng lại, ánh đèn sân khấu trong MV đột ngột chiếu về phía cánh cửa bên hông.

Cố Mang đẩy cửa bước vào, bước đi kiêu hãnh, khí chất mạnh mẽ.

Giọng hát lại vang lên, hai người có hình thể phối hợp cực kỳ ăn ý, mỗi động tác phối hợp đều mang tính hoang dã, bùng nổ sức mạnh.

Đây là Thịnh Thính của trước đây.

Thời kỳ đỉnh cao đó, Thịnh Thính nổi tiếng khắp Trung Quốc với vũ đạo và giọng hát.

Tất cả mọi người có mặt đều ngây người.



Màn hình chính của quảng trường Tinh Quang rất lớn, lớn đến mức Lôi Tiêu ngồi trong xe cũng có thể nhìn rõ gương mặt của Cố Mang trong video.

Tài xế cũng nhìn thấy, ngạc nhiên đến không nói nên lời.

Đây không phải là cháu gái không học hành gì của Lôi trưởng đó sao?

Trong mắt Lôi Tiêu tràn đầy sự kinh ngạc, mất một lúc mới phản ứng lại, ngây ngốc nhìn màn hình lớn

Đầu óc ông ta hỗn loạn.

Ông ta đã sử dụng không ít mối quan hệ mới đưa Cố Âm vào trường trung học Minh Thành, nhưng Cố Mang lại dễ dàng dẫn Mạnh Kim Dương vào trường.

Lần trước gặp Cố Mang ở cửa Thiên Hạ Cư, còn có người đàn ông khí chất mạnh mẽ đã đe dọa ông ta không được mắng Cố Mang nữa.

Nhà họ Tần cảnh báo ông ta không được chọc giận người không nên chọc.

Tần Duệ tự mình đưa đón Cố Mang.

Nữ chính trong MV của Thịnh Thính.

Lôi Tiêu ngồi cứng đờ trong xe, biểu cảm mơ màng vô hồn.



Trong khi đó, một bài Weibo từ studio của Thịnh Thính đã lên hot search.

#Chào mừng biên đạo múa Cố Mang của tôi trở lại, cảm ơn cô ấy đã tham gia MV của tôi#

Weibo nổ tung.

Trường trung học Minh Thành cũng nổ tung.

Tiết học cuối cùng của lớp hai mươi là tiết thể dục, chạy một vòng sân tập, một số bộ phận người đã trở về lớp học.

Cố Mang vừa về lớp ngồi xuống đã gục đầu lên bàn ngủ.

Mạnh Kim Dương và Lục Dương ngồi cùng nhau, cô ấy đang giảng bài cho anh ta.

Một mình Bé mập phấn khích lướt Weibo, chờ đợi bài hát mới của Thịnh Thính phát hành lúc mười hai giờ.

Mười một giờ năm mươi chín phút, Bé mập gọi Lục Dương và vài người qua, xem MV của Thịnh Thính.

Không dám gọi Cố Mang đang ngủ.

Nhiều người trong lớp đều chờ đợi khoảnh khắc này.

Sau khi xem xong MV, tất cả mọi người đều cứng đờ quay đầu về phía Cố Mang, biểu cảm ngây ngốc.

Họ thậm chí không nhớ nổi mình đã xem hết MV bằng cách nào.

Thế nhưng chị đại lại gục đầu lên bàn, đeo tai nghe ngủ như không có chuyện gì.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 135: Niềm tự hào của Trường trung học Minh Thành



Bé mập nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi thề từ giờ trở đi, bất cứ điều gì chị Mang nói tôi đều tin!"

Vãi chưởng! Hóa ra chị đại ở ngay bên cạnh! Bao nhiêu người đều vì điệu nhảy của Thịnh Thính mà mê mẩn không thôi.

Kết quả là biên đạo múa lại ở ngay trước mặt họ!

Sở Nghiêu gật đầu với vẻ mặt rất phức tạp: "Tôi cũng vậy."

Lục Dương nhớ lại việc anh ta nói rằng Cố Mang quay MV cho Thịnh Thính là một giấc mơ, khóe miệng co giật.

Thẩm Hoan cảm thán: "Mình quen bạn của Thịnh Thính, bốn chín làm tròn thành năm thì mình và Thịnh Thính là bạn?"

Mạnh Kim Dương bật cười, nhìn Cố Mang, cảm thấy tự hào một cách kỳ lạ.

Không chỉ lớp hai mươi có bầu không khí kỳ lạ, các lớp khác cũng vậy.

Không ai ngờ rằng nữ chính trong MV của Thịnh Thính lại là Cố Mang hạng nhất từ dưới lên của trường.

Các sinh viên trong các nhóm bàn tán rôm rả, diễn đàn bị làm loạn bởi các ảnh chụp từ MV của Cố Mang.

“Ôi trời, quá ngầu! Thật sự đỉnh luôn!”

"A a a a thành fan rồi! Đây chính là niềm tự hào của trường trung học Minh Thành!"

"Vãi, điệu nhảy này đỉnh quá đi! Điệu nhảy có phải do Cố Mang biên đạo không, chị đại khiêm tốn như vậy sao?"



Lớp một.

Bên cạnh Cố Âm có vài chàng trai, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Cố Mang trong màn hình điện thoại.

Nữ sinh có gương mặt tuyệt đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên vừa lạnh lùng vừa tà ác, toát lên sự kiêu ngạo không hề cố ý.

Mỗi động tác đều mang tính hoang dã, sức bùng nổ mạnh mẽ, màu đỏ lấp lánh như lửa, vừa như tiên nữ vừa như yêu ma.

"Âm Âm, Cố Mang nhảy giỏi như vậy sao? Biên đạo múa của Thịnh Thính! Cô ấy mới bao nhiêu tuổi?" Một chàng trai không thể tin nổi, Cố Mang, người xếp hạng nhất từ dưới lên của khối, lại là biên đạo múa của Thịnh Thính.

Cố Âm mím môi, hơi co giật một chút, lộ ra một nụ cười: "Không ngờ chị tôi lại giỏi như vậy."

Các chàng trai không nói gì, trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Mang mặc đồng phục lạnh lùng kiêu ngạo, không thể liên tưởng đến sự xinh đẹp rực rỡ của cô trong MV.

Hơi thất thần.

Cố Âm thấy họ nhìn chằm chằm vào Cố Mang trên màn hình, cúi mắt xuống, ánh mắt tối tăm.

Cố Mang có biết nhảy không sao, cô chưa bao giờ nhắc đến.

Biên đạo múa hàng đầu trong giới giải trí là Cố Mang?

Cố Âm nắm chặt tay, cậu chắc chắn cũng đã biết, liệu ông ta có hối hận vì không đưa Cố Mang về nhà họ Lôi không?

Nhưng dù nhảy giỏi đến đâu, Cố Mang vẫn đứng cuối cùng của khối.

Điểm số của cô ta phải cải thiện thêm một chút, nhất định phải thi vào khoa y của đại học Bắc Kinh, đó mới là mục tiêu của cô ta.

Người như Cố Mang, cũng chỉ có thể ở trong giới giải trí.

Lục Ý thường nghe hay bài hát của Thịnh Thính, thỉnh thoảng nghỉ giải lao có vài người bạn học xung quanh thì cũng buôn chuyện.

Khi biết nữ chính trong MV là Cố Mang, cô ta hơi ngẩn người.

Cố Mang chính là vị Cố Thần đó sao?

Biên đạo múa thiên tài?

Rất lợi hại.



Bắc Kinh.

Lục Thừa Châu vừa kết thúc một thương vụ.

Tần Phóng cầm điện thoại lại gần: "Anh Thừa, cho anh xem một thứ."

Anh ta tắt chế độ tạm dừng, cố tình tua nhanh đến đoạn Cố Mang và Thịnh Thính nhảy múa.

Lục Thừa Châu liếc nhìn, không có biểu cảm gì mà đi về phía trước.

"Này, anh Thừa, ý của anh là gì?" Tần Phóng ngay lập tức không hiểu phản ứng của anh ta, còn tưởng rằng có thể xem được biểu hiện ghen tuông của anh ta.

Anh ta thất vọng đi theo người đàn ông vào thang máy.

Lục Thừa Châu nhướn mi, giọng điệu khá nhạt: "Khi quay, tôi có mặt ở hiện trường."

Tần Phóng nhìn anh ta với vẻ không thể tin nổi, biểu cảm như đang nói, anh có mặt ở hiện trường mà vẫn chịu được?

Dù sao nếu là anh ta, anh ta không thể chịu nổi.

Người đàn ông lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

Tiếng chuông sắp kết thúc, bên kia mới từ từ bắt máy.

Lục Thừa Châu cho một tay vào túi, thấp giọng hỏi: "Đang ngủ à?"

"Ừm." Giọng nói lười biếng không quan tâm và có chút buồn ngủ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 136: Nổi tiếng toàn trường



Giờ này cô đang ngủ trong lớp à?

Ở đâu cũng có thể ngủ được.

Lục Thừa Châu hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Cố Mang lười biếng duỗi chân, đổi sang tư thế ngồi thoải mái, bàn tay trắng lạnh chống cằm, đôi mắt đẹp nửa khép lại: "Chưa."

"Đi ăn chút gì, rồi về ký túc xá ngủ." Cửa thang máy vừa mở, người đàn ông không nhanh không chậm bước ra.

Cố Mang tùy tiện lật xem bài tập mà Mạnh Kim Dương đã viết cho cô, im lặng một lúc, rồi mới thấp giọng ừ một tiếng.

Lục Thừa Châu mở cửa xe, cúi người lên xe: "Còn muốn ăn sô cô la không?"

Cố Mang nhớ lại hương vị của hộp sô cô la ba vạn bảy, nhướng mày: "Muốn."

Nghe thấy từ này, trong mắt người đàn ông hiện lên nụ cười mỏng manh: "Mấy ngày này khá bận rộn, gửi bưu phẩm cho cô."

"Ừ." Cố Mang đứng dậy, chân vừa dài vừa thẳng, lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, một tay cho vào túi, rẽ ra cửa sau: "Đi ăn đây."

Cúp điện thoại, nữ sinh tự đi về phía nhà ăn.

Trên đường có học sinh quay về lớp, thấy Cố Mang, trong mắt tràn đầy phấn khích.

Học sinh năm dưới.

"Đây có phải là chị Cố Mang lớp 12 của chúng ta không? Cảm giác chị ấy không như ảnh, ngoài đời đẹp hơn nhiều."

"Mình cũng nghĩ trong ảnh đã đủ đẹp rồi, không ngờ ngoài đời, dáng vẻ này..."

"Chị ấy là người đã quay MV cùng Thịnh Thính đấy! Thật ghen tị, mình cũng muốn có! Nhưng mình không xứng, khóc mất thôi."

"Thịnh Thính còn đặc biệt đăng một bài Weibo cho chị ấy nữa!"

"Người ta mười bốn tuổi đã là thiên tài biên đạo khiến cả giới giải trí tranh giành, mười bốn tuổi mình làm gì? So sánh chỉ thấy thua kém!"

Vô số ánh mắt đổ dồn vào Cố Mang.

Nữ sinh không có biểu cảm gì trên mặt, vành mũ kéo thấp, hai tay cho vào túi, đi vào nhà ăn như không thấy ai, bước đi lười biếng.

Mạnh Kim Dương và một nhóm người đang ăn, thấy Cố Mang đến, đều ngẩng đầu lên.

"Chị Mang, sao chị lại đến đây?" Lục Dương ngạc nhiên nói, không phải đã nói cô ngủ đi, để họ mang cơm cho cô mà.

Nói xong, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì, mắt nhìn quanh nhà ăn, phát hiện hầu như ai cũng đang nhìn Cố Mang.

Chị đại đã nổi tiếng khắp trường rồi.

Mạnh Kim Dương ngẩng đầu: "Cố Mang, cậu đã gọi món rồi à?"

Nữ sinh bỏ mũ sang một bên, tùy ý ngồi xuống, giọng nói nhạt nhẽo: "Ừ."

Bé mập nhìn người nổi tiếng ngồi đối diện anh ta, tâm trạng vẫn phức tạp như vậy.

Cả nhóm lần đầu tiên ăn xong bữa cơm trong im lặng, rồi đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt về lớp.

Trên đường toàn là học sinh nhìn họ.

Buổi chiều lên lớp, giáo viên vừa vào, ánh mắt đầu tiên đã rơi vào phía Cố Mang.

Nữ sinh chống tay lên mặt, cũng đang nhìn ông ta, đôi mắt vừa đen vừa sáng, tỏa ra khí lạnh, khí chất rất mạnh.

Thậm chí giáo viên có chút căng thẳng khi bị cô nhìn, chớp mắt lập tức thu hồi ánh nhìn.

Mỗi tiết học đều như vậy.

Lục Dương và Bé mập muốn lén lút làm chút trò, chơi điện thoại gì đó nhưng giáo viên luôn nhìn về phía này, họ không dám động đậy.

Người nổi tiếng thì khá bình tĩnh, thái độ nghiêm túc nghe giảng.

Lục Dương rất khâm phục.



Ngày hôm sau.

Bé mập vừa vào lớp, thấy album của Thịnh Thính trên bàn mình, vãi chưởng một tiếng, ném cặp xuống, hai tay nâng album lên.

Bên ngoài màu đỏ, hình in họa tiết vàng truyền thống càng thêm nổi bật.

Còn có chữ ký “To”!

Trên bàn mỗi người trong nhóm Mạnh Kim Dương đều có một cái.

Những người khác trong lớp ghen tị không thôi.

Tịch Yên bước vào lớp, mọi người đều cúi đầu lật sách chuẩn bị đọc bài buổi sáng, nhưng rõ ràng là không tập trung.

Đi vòng quanh lối đi trong lớp, đi qua sau lưng Cố Mang, trong tay nữ sinh cầm một thứ đưa ra trước mặt cô ấy.

Tịch Yên hơi ngẩn ra, cúi mắt.

Trên album có chữ ký "To Tịch Yên" viết rất đẹp, nét bút lưu loát.

Cố Mang nâng cằm lên.

Tịch Yên: "…"

Là tặng cho cô ấy sao? Cố Mang làm sao biết cô ấy cũng thích Thịnh Thính?

Đây là chữ ký “To” của Thịnh Thính đó!
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 137: Chị đại cho một con đường sống.



Buổi tự học buổi tối, học sinh ngoại trú về nhà.

Cố Âm hạ mắt, lạnh lùng nhìn vào album trong tay, gập mạnh lại, ném vào thùng rác.

Xe nhà họ Lôi dừng trước cổng trường.

Cố Âm mở cửa xe thì nghe thấy giọng nói phấn khích của Lôi Tông.

"Bố, cuối tuần sinh nhật con, chị Cố Mang có đến không?"

Cố Âm dừng lại một chút, khóe môi vô thức khẽ mím, cúi đầu nhìn vào trong xe.

Cô ta để cặp sách bên cạnh, cười ngoan ngoãn: "Cậu, hôm nay sao cậu đến đón chúng con?"

Lôi Tiêu nhìn vào trong trường, rồi từ từ khởi động xe: "Ngày mai con nhắn với Cố Mang, cuối tuần ông bà ngoại sẽ đến, bảo nó ngày đó tốt nhất đừng vắng mặt."

Hai ông bà nhà họ Lôi rất chú trọng lễ nghĩa, đặc biệt là sinh nhật của đứa cháu trai duy nhất là Lôi Tông.

Tất cả mọi người trong nhà đều phải đến, nếu không hai ông bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Khi Lôi Tiêu nói chuyện, thái độ và giọng điệu rõ ràng tốt hơn trước đây một chút.

Cố Âm nghe thấy, đáy mắt hơi trầm xuống, cười dịu dàng: "Con biết rồi thưa cậu."

Lôi Tông nghe vậy, trong lòng thỏa mãn, dựa vào lưng ghế lái: "Bố, bố không biết đâu, Cố Mang chị ấy ở trường chúng con rất nổi tiếng, cả trường không ai không biết chị ấy."

Lôi Tiêu không nói gì, hỏi Cố Âm: "Con có biết Cố Tứ ở đâu không?"

Cố Âm lắc đầu: "Không biết, chị ấy nói chị ấy dẫn em trai đi, có phải ở trường tiểu học nào đó ở Minh Thành không?"

Lôi Tiêu nói: "Bảo nó hôm đó dẫn Cố Tứ đi, ông bà ngoại luôn nhắc đến Cố Tứ."

Cố Âm ngoan ngoãn đáp một tiếng, đáy mắt lạnh như băng.



Ký túc xá nữ lớp 12.

Cố Mang tắm xong đi ra, tay cầm khăn lau tóc, lại lộn nhào một cú ổn định lên giường.

Mọi người trong ký túc xá đã quen với cách làm của chị đại.

Kéo rèm giường, Cố Mang mở máy tính.

Phòng chat nội bộ của Ảnh Minh.

Vân Lăng và Lâm Sương bọn họ đều ở đây, mấy ngày nay Ảnh Minh đang thử nghiệm tường lửa mới.

"Chị đại, em đến rồi." Lâm Sương chào hỏi.

Cố Mang để khăn lên đầu, một tay gõ chữ: "Kết quả thử nghiệm?"

Vân Lăng trả lời: "Còn một chút vấn đề nhỏ, đang cải tiến."

Cố Mang từ bàn học lấy một viên kẹo, bóc ra cho vào miệng: "Để tôi thử."

Vân Lăng và Lâm Sương rất mong chờ, gần đây chị hai không thường online, họ cũng không quấy rầy.

Cố Mang chuyển trang, mười ngón tay thon dài trắng trẻo nhanh đến chóng mặt, trên màn hình đen đơn điệu, từng hàng mã xanh tràn ra.

Ba phút sau, căn cứ Ảnh Minh.

Tất cả máy tính phát ra tiếng báo động bị xâm nhập, dấu chấm than đỏ trên màn hình khiến người ta tuyệt vọng.

Vân Lăng: “...”

Khóe miệng Lâm Sương hơi co giật: "Em còn để người ta sống nữa không, tường lửa này tụi chị làm mấy ngày rồi!"

Vân Lăng bình tĩnh lại, cố gắng không để mình có cảm giác muốn chết: "Chị đại ngay cả hệ thống phòng thủ của nước K cũng có thể xâm nhập không dấu vết, tài liệu của tổng thống cũng bị cô lấy ra, tường lửa để cô ấy thử nghiệm thì có ích gì?"

Họ đâu có thể chống lại vị đại lão này.

Cố Mang suy nghĩ vài giây: "Được, đổi người."



Một quân khu nào đó ngoài trời.

Hình dáng Cố Tứ nhỏ bé ngồi trên bậc thang, vắt chân, tay nhỏ chống lên khuôn mặt non nớt, tư thế kiêu ngạo.

Nhìn chán chê nhóm đàn ông ở xa đang vật lộn huấn luyện.

Điện thoại gập trong túi kêu lên, cậu ta lấy ra.

Thấy tin nhắn chị cậu ta gửi đến, Cố Tứ phấn khích nhảy lên, chị cậu ta cuối cùng cũng nhớ ra bản thân còn có một đứa em trai!

Mặc dù chỉ có vài chữ đơn giản: "Đi xâm nhập hệ thống nội bộ của Ảnh Minh."

"Được thôi chị, đến ngay." Cố Tứ trả lời xong tin nhắn, nhảy xuống bậc thang, đôi chân ngắn chạy nhanh về phòng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 138: Sự tồn tại của quân bài tẩy



Ngồi phịch xuống trước máy tính, bật máy, bàn tay nhỏ nhanh chóng gõ mã trên bàn phím.

Mười phút sau, tín hiệu bị chặn hiện lên trên máy tính của Cố Tứ.

Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là cậu ta có thể xông vào.

Cậu ta không từ bỏ mà thử lại một lần nữa, vẫn thất bại.

Cố Tứ xắn tay áo: “Ông đây không tin!"

Khuôn mặt non nớt nhăn lại, tấn công nhiều lần, thậm chí quỳ xuống.

Ở bên Ảnh Minh, Lâm Sương và Vân Lăng cuối cùng cũng có chút an ủi, mặc dù bị Cố Mang đánh bại nhưng không phải xấu hổ.

Cố Tứ ủ rũ đi tìm Cố Mang: "Chị, em không xông vào được."

Cố Mang nhướng mày, như đã đoán trước, nếu Cố Tứ xông vào, có lẽ hai người kia sẽ phải nghỉ hưu sớm.

Cô thờ ơ trả lời: "Gần đây ở khu chiến trường thế nào?"

Cố Tứ vốn đang tự kiểm điểm trong sự thất vọng, nghe thấy câu này, sự khó chịu tích tụ một tháng lập tức bùng lên: "Chị không biết đâu, em thật sự quá khó khăn! Những chuyên gia dinh dưỡng chỉ cho em ăn một chút thịt mỗi ngày, làm em gầy đi!"

Khóe miệng nữ sinh nhếch lên, vừa tà ác vừa hoang dã: "Thịt đắt."

"Chúng ta đã nuôi mười con heo trong trại chiến!" Mỗi lần đến lượt cậu ta cho heo ăn, cậu ta lại nghĩ là nên xào hay kho, nhìn thì thấy mà lại không ăn được, cậu ta thật sự quá khó khăn.

Đôi mắt Cố Mang ánh lên ý cười mỏng manh.

Cố Tứ ngồi trên ghế, hai chân lơ lửng, cúi đầu sờ cái bụng đã xẹp xuống của mình: "Em muốn ăn thịt."

"Có nghỉ phép không?" Cố Mang hỏi.

Cố Tứ nhìn thấy ba chữ này, hiểu rằng chị cậu ta định dẫn cậu ta đi ăn thịt, lập tức đáp: "Có có có, tháng này em có hai ngày nghỉ, chị ơi em muốn ăn ở Thiên Hạ Cư!"

Cố Mang nheo mắt, yêu cầu khá cao: "Cuối tuần ra ngoài, sinh nhật Lôi Tông."

Cố Tứ tính toán ngày tháng, có chút khó chịu mà nhíu mày.

Sau khi bố mẹ qua đời, nghĩa trang bên đó đều do ông bà ngoại chăm sóc.

Sinh nhật Lôi Tông thường được tổ chức hoành tráng, ông bà ngoại trước đây đã đề ra quy tắc, tất cả mọi người trong mỗi gia đình đều phải đến.

Cậu của cậu ta có bảy chị gái, đẻ tám đứa trẻ chỉ để sinh một thằng con trai.

Có thể thấy được đứa cháu Lôi Tông duy nhất này quan trọng đến mức nào.

Có thể quên sinh nhật của ai nhưng không thể quên sinh nhật của Lôi Tông.

Hơn nữa, gia đình bà ngoại đông người thì nhiều chuyện, vài gia đình lại thích so sánh.

Phiền phức.

Cậu ta trợn trắng mắt: "Chị ơi, không giấu gì chị, em không muốn đi, nhưng không đi hình như không được."

Cố Mang uể oải gõ một chữ: "Ừ."

Điện thoại ném lên giường, cô mở cuốn từ điển tiếng Anh chuyên ngành y học trước đó, đến trang đánh dấu, tiếp tục xem các thuật ngữ chuyên ngành.

Từ khi có ký ức, cô đã nhận ra mình có khả năng ghi nhớ tốt, học cái gì cũng rất nhanh.

Học là giỏi ngay.

Cố Tứ cũng giống như cô.



Buổi trưa hôm sau.

Cố Mang đi dọn đồ ăn thì gặp Cố Âm, lại nhắc đến sinh nhật Lôi Tông vào cuối tuần.

"Chị ơi, Cố Tứ học ở trường nào vậy?" Cố Âm hỏi với nụ cười dịu dàng.

Cố Mang cao hơn cô ta, liếc qua một cái, đôi mày tinh tế khép lại, ánh mắt mang theo hơi lạnh: "Đừng quản chuyện không đâu, tôi sẽ dẫn nó đi."

Nụ cười của Cố Âm cứng đờ trên mặt.

Nữ sinh cho hai tay vào túi, không nhanh không chậm quay người rời đi.

Điện thoại trong túi vang lên, cô lấy ra, là tin nhắn từ Thịnh Thính.

"Một vài công ty quản lý đang hỏi thăm thông tin liên lạc của chị, có lẽ họ muốn ký hợp đồng với chị."

Trường trung học Minh Thành là trường quý tộc cũ kiểu bán đóng kín, trước cổng trường thường có cảnh sát tuần tra, người của công ty quản lý không dám đến tìm.

Đã sớm đoán rằng ngay khi MV được phát hành, những công ty quản lý đó chắc chắn sẽ tranh nhau ký hợp đồng với Cố Mang.

Ngay cả ông chủ của anh ta cũng tìm đến anh ta, muốn dựa vào mối quan hệ của anh ta để ký hợp đồng với Cố Mang.

Vẻ đẹp của nữ sinh cộng với danh phận biên đạo múa hàng đầu của cô, trong giới giải trí chính là sự tồn tại của một quân bài tẩy.

Cũng không biết vì sao, đều là những người có tiền có quyền mà vẫn không tìm được thông tin liên lạc của Cố Mang.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 139: Rốt cuộc chị hai quen biết bao nhiêu người?



Nữ sinh vén tấm rèm trong nhà ăn bước ra ngoài, Mạnh Kim Dương và những người khác đã đứng bên cạnh chờ, trong tay cầm trà sữa.

Cô ngắn gọn trả lời: “Không ký hợp đồng với công ty quản lý.”

Nhét điện thoại vào túi, cô nhận lấy trà sữa từ tay Mạnh Kim Dương, cả nhóm cùng đi về lớp học.

Tiết học đầu tiên buổi chiều là tiết hóa.

Tịch Yên cầm giáo án bước vào, đặt lên bàn, mỉm cười nhẹ: “Cô có một tin tốt cho mọi người, lớp chúng ta lại có một học sinh chuyển trường mới, mọi người hãy chào đón nhé.”

Lục Dương đang viết bài tập một cách chăm chú, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy mọi người đang thì thầm bàn tán.

“Lớp chúng ta năm nay nổi tiếng vậy sao? Học sinh chuyển trường cũng chen chúc đến đây.”

“Không biết, nhưng mình nghĩ không phải ai cũng như Mạnh Kim Dương và Cố Mang.”

Một người đứng đầu lớp, một người là tiên nữ trùm trường.

Nữ sinh bước vào, dáng người khá cao, sắc mặt có phần vàng vọt như bệnh, cô ấy mỉm cười giới thiệu bản thân: “Xin chào mọi người, mình tên là Tần Dao Chi.”

Âm thanh truyền đến tai Lục Dương, đầu bút run lên để lại một vệt dài trên vở.

Anh ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt của Tần Dao Chi, trong mắt tràn đầy sự ngỡ ngàng.

Cô ấy sao lại đến trường trung học Minh Thành này?

Cố Mang chống cằm, mở mí mắt.

Tần Dao Chi vừa vào lớp đã nhìn thấy cô, cả người hưng phấn vô cùng, nháy mắt với cô.

Nữ sinh không có nhiều biểu cảm trên mặt, cúi đầu tiếp tục chép bài.

Lông mày và đôi mắt tinh tế khép hờ, đuôi mắt hơi nhếch lên, lộ ra vài phần kiêu ngạo.

Tần Dao Chi: “…”

Chị hai thật sự có chút đẹp trai.

Ánh mắt Lục Dương rất phức tạp, Đại tiểu thư không phải đang bệnh nặng và luôn dưỡng bệnh sao, sao lại đến trường của họ?

Tịch Yên chỉ vào chỗ ngồi trống cuối lớp: “Tần Dao Chi, em ngồi bên cạnh Hàn Điềm Điềm.”

Vị trí ngay trước mặt Sở Nghiêu.

Sắp xếp xong cho Tần Dao Chi, Tịch Yên bắt đầu dạy học, chuyển đổi giữa năng lượng hóa học và năng lượng điện - pin ganvanic.

Điểm khó và trọng tâm, hầu hết mọi người đều nghe rất khó hiểu.

Vừa tan học, Tần Dao Chi đã chạy đến chỗ Cố Mang, cười rất vui vẻ: “Chị Mang, có bất ngờ không?”

Cố Mang nâng mày, không nói gì.

Lục Dương ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy? Hai người sao lại quen nhau?”

Công chúa nhỏ nhà họ Tần sao lại quen biết chị Mang?

Rốt cuộc chị Mang quen biết bao nhiêu người?

Tần Dao Chi mỉm cười với Lục Dương, hai chữ: “Đoán xem.”

Lục Dương: “…”

Những người khác thấy Tần Dao Chi và Cố Mang đều quen nhau, nên nhìn về phía họ thêm vài lần.

Tần Dao Chi từ trong túi lấy ra nhiều đồ ăn vặt, đặt lên bàn, ngẩng cằm: “Cùng ăn nhé.”

Cô ấy đã quyết tâm muốn để Cố Mang làm giáo viên của cô ấy, từ lâu đã hỏi thăm sở thích của Cố Mang từ anh họ Tần Phóng.

Anh họ chỉ nói một câu: “Cô ấy khá thích ăn đồ ngọt.”

Bé mập thấy trên bàn có một túi khoai tây chiên giá 56 tệ, vãi chưởng một tiếng: “Đại tiểu thư, cậu thật sự…”

Giàu…

Lục Dương và những người khác không khách khí, chọn một gói mở ra ăn, rồi đẩy cho Cố Mang một gói xoài khô.

Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan vừa đến, cũng được mời ăn đồ ăn vặt.

Mọi người nhanh chóng làm quen với nhau.

Lục Dương nhếch môi: “Tôi nghĩ lần thi tiếp theo khi điểm số vừa có, phù thuỷ già ở lớp một chắc chắn sẽ tức chết.”

Thẩm Hoan không hiểu nhìn anh ta: “Tại sao?”

Lục Dương chỉ vào Tần Dao Chi: “Học sinh giỏi nhất khối 12 của trường chuyên Kinh Đại, Lục Ý cũng không thi bằng cô ấy.”

Một đám người ngơ ngác.

Thẩm Hoan: “…”

Cô ấy bỗng cảm thấy lớp hai mươi là một nơi có phong thủy tốt.



Chiều thứ Sáu, Cố Mang bước ra khỏi cổng trường, một chiếc SUV màu đen dừng đối diện bên đường.

Cô dùng ngón tay đẩy vành mũ lên, nheo mắt nhìn về phía đó.

Cửa xe mở ra, Lục Thừa Châu từ xe bước xuống, một tay cho vào túi quần, đi đến trước mặt cô: “Chưa gọi điện mà cô đã ra ngoài rồi, có việc gì sao?”

Cố Mang ừ một tiếng: “Đi đến sân bay đón Cố Tứ.”
 
Back
Top Bottom