Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 120: Toàn là sách nước ngoài



Lục Dương phát hiện xung quanh có nhiều người nhìn họ, ánh mắt kiêu ngạo quét qua, cằm nâng lên, vẻ mặt hung dữ: “Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy học sinh kém thảo luận bài à!”

Toàn bộ học sinh ngay lập tức bị dọa sợ và nhanh chóng kéo nhau rời đi.

Cố Mang nhấc mí mắt, liếc nhìn một cái không mấy quan tâm.

Sau đó thoát khỏi trò chơi, hai tay cho vào túi, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tối nay không có tiết tự học, cùng đi quảng trường Tinh Quang nhé?”

“Được luôn.” Lục Dương hỏi: “Chị Mang định đi ăn ở đó à?”

Cố Mang lười biếng ừ một tiếng: “Nhân tiện mua sách.”

Trong lúc nói chuyện đã đi đến cửa nhà ăn.

Sở Nghiêu và Bé mập kéo rèm cho họ vào.

Thẩm Hoan nói: “Giáo viên nói bây giờ có thể ôn lại đề thi đại học các năm trước, cũng có thể mua về xem.”

Mạnh Kim Dương gật đầu.



Chiều tan học, mấy người cùng nhau đi xe buýt đến quảng trường Tinh Quang.

Trên màn hình lớn của quảng trường Tinh Quang, thỉnh thoảng hiện lên những đoạn cao trào vài giây trong bài hát mới của Thịnh Thính.

Hôm qua quay xong MV, giờ đã bắt đầu quảng bá, năng lực làm việc của đội ngũ Thịnh Thính thực sự rất mạnh.

Đôi mắt lạnh lùng của Cố Mang nâng lên chút, nhướng mày.

Thẩm Hoan không tự chủ được mà theo nhịp lắc lư, mặt đầy phấn khích: “Chị Mang, hôm nay, bài hát mới của Thịnh Thính thật sự hay quá! Nhịp điệu mạnh mẽ, nếu kết hợp với điệu nhảy của anh ấy, chắc chắn sẽ quyến rũ chết người!”

“Ngày kia sẽ chính thức phát hành, kèm theo MV nữa, vãi chưởng!” Bé mập vừa nói, vừa nhìn Cố Mang, không cam lòng hỏi: “Chị Mang, nữ chính trong MV của Thịnh Thính rốt cuộc là ai vậy?”

Cố Mang khẽ nhếch môi, đuôi mắt nhướng lên vừa quỷ dị vừa hoang dã, lông mày và đôi mắt tinh tế, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Là tôi.”

Mặt Bé mập hơi co lại.

Những người khác đều im lặng không nói gì.

Sở Nghiêu suýt nữa đã nói, là chị sẽ chặt đầu xuống, nhưng do lần trước anh ta nói Cố Mang mà xinh đẹp thì sẽ chặt đầu, anh ta bèn im miệng.

Sau khi xem lại một lần quảng cáo của Thịnh Thính trên màn hình lớn, vài người mới từ từ đi vào trung tâm thương mại.

Tầng ba có một hiệu sách rất lớn, đủ loại sách trong và ngoài nước.

Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan đang chọn tài liệu ôn tập ở khu vực tài liệu cấp 3, Lục Dương và những người khác đi theo.

Cố Mang nhét hai tay vào túi, lười biếng đi đến khu sách nước ngoài.

Nữ sinh không có biểu cảm gì trên mặt lướt qua một hàng sách, cuối cùng dừng lại trước cuốn từ điển tiếng Anh chuyên ngành y, tay chỉ vào cuốn từ điển rồi lấy xuống.

Nghiêng đầu lật vài trang, cô cầm trong tay, tiếp tục tìm tài liệu nước ngoài về thần kinh học.

Lục Dương bên đó đã chọn xong sách, cả nhóm nhìn quanh tìm Cố Mang.

Tìm thấy Cố Mang ở khu sách nước ngoài, thấy cuốn sách trong tay cô, vài người đều có biểu cảm giống nhau, vừa ngơ ngác vừa sững sờ.

Cố Mang cũng không ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Chờ một chút.”

Mọi người rất im lặng, chăm chú nhìn Cố Mang.

Cô gái lật từng cuốn sách một, cuối cùng giữ lại một cuốn sách tiếng Đức, ôm trong lòng: “Đi thôi.”

Mạnh Kim Dương chớp mắt, nhìn Cố Mang đi đến trước mặt cô ấy, ngẩn người chỉ vào tài liệu ôn thi trong lòng: “Cố Mang, mình cũng đã chọn xong của cậu rồi.”

Đôi môi xinh đẹp của nữ sinh khẽ nhếch lên có chút tà khí, véo má cô ấy: “Chu đáo ghê.”

Nói xong cô ôm lấy vai cô ấy đi về phía quầy thu ngân bên kia.

Mạnh Kim Dương lại nhìn cuốn sách trong tay Cố Mang, trong đầu luôn hiện lên một số chuyện.

Chẳng hạn như những câu hỏi mà cô ấy không làm được trong bài kiểm tra, ngày hôm sau đã có những câu trả lời tinh xảo viết ở chỗ trống.

Trong lòng có một cảm giác ngày càng mạnh mẽ.

Vẻ mặt mấy người Lục Dương và Chu Dao đều hoang mang bối rối.

Một tay Cố Mang ôm sách, họ đi phía sau vừa lúc thấy tên sách, một người trong bọn họ cũng không nhận ra.

Thẩm Hoan dùng điện thoại tra từ mới neuroscience, nghĩa là thần kinh học.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 121: Sao, muốn đánh nhau à?



Bé mập nhẹ nhàng chỉ vào cuốn sách của Cố Mang: "Anh Dương, chị Mang mua sách toàn bằng tiếng Anh và tiếng Đức, chị ấy có hiểu không? Còn toàn là sách chuyên ngành."

Sở Nghiêu nghĩ một lúc: "Có khi nào chị Mang mua cho người khác không."

Ba người Thẩm Hoan nhìn về phía Sở Nghiêu ở giữa, cảm thấy khả năng mà anh ta nói rất lớn.

Sau khi thanh toán xong, khi ra ngoài, gặp nhóm người Cố Âm ở cửa.

Có bạn cùng bàn của Cố Âm, còn có một vài nam sinh lớp một và các lớp khác.

Cửa hàng sách này là gần trường trung học Minh Thành nhất và cũng lớn nhất và đầy đủ nhất, học sinh đều thường mua tài liệu ở đây.

Gặp nhóm người Cố Âm, không phải là điều quá bất ngờ.

Sau vụ việc của Mạnh Kim Dương, Lục Dương đặc biệt không ưa kiểu học sinh nữ như Cố Âm, giả vờ trong sáng như bông hoa sen, nhưng bên trong lại độc ác.

Nữ sinh như vậy, lại còn áp đảo Lục Ý trong lớp một.

Rốt cuộc Lục Ý có ổn không.

"Chị, Kim Dương, các cậu cũng đến mua sách à." Cố Âm vừa thấy Cố Mang, đã cười dịu dàng, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra, thái độ thân thiện.

Những nam sinh khác nhìn về phía Mạnh Kim Dương, nhíu mày, không dừng lại một giây nào đã quay đi.

Còn trẻ, không biết giấu cảm xúc, ghét bỏ là bộc lộ rõ ràng.

Cố Mang liếc mắt một cái, khóe môi nhếch lên lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Cô vốn đã có khí chất mạnh mẽ, giờ càng thêm lạnh lẽo, đáy mắt sâu thẳm, nhưng khóe miệng lại từ từ nhếch lên, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, nghiêng đầu nhìn họ: "Hai mắt thử trắng dã nữa xem."

Nữ sinh nói xong, đưa túi trong tay cho Mạnh Kim Dương, bước lên một bước.

Trong khoảnh khắc, như thể có một luồng khí lạnh thấu xương từ chân mấy nam sinh vọt lên đến đỉnh đầu, cả người lạnh đến run rẩy.

Bọn Lục Dương không dám thở mạnh, chăm chú nhìn Cố Mang, sợ cô sẽ đánh nhau ở đây.

Loại chuyện đánh nhau này nếu để lộ ra ngoài thì rất khó xử lý.

Đặc biệt là có nhiều người như vậy.

Chẳng hiểu sao chị hai dường như một chút cũng không hề sợ hãi, tư thế đó, quá ngạo mạn rồi!

Người đối diện nhìn nữ sinh với vẻ ngoài kiêu ngạo và lạnh lùng, trong mắt hiện rõ sự sợ hãi, thiếu tự tin nâng cằm lên: “Cố Mang, cậu có gì mà kiêu ngạo chứ, sao, muốn đánh nhau à?”

Cố Mang nhìn họ, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng: “Tôi không đánh nhau.”

Dừng lại một chút, nụ cười đó từ từ thu lại, giọng nói lạnh lùng, lại khàn khàn: “Tôi chỉ đánh người.”

Đôi mắt của nữ sinh ánh lên sự tà khí, như thể có một bàn tay vô hình siết chặt cổ họ, khó thở.

Một nhóm nam sinh lập tức hoảng sợ, không dám lên tiếng.

Không khí trở nên ngột ngạt.

Lục Dương khoanh tay nhìn họ, cười một cái: “Sao, chắn đường là muốn đánh nhau à?”

Sở Nghiêu và Bé mập cười nhạo một tiếng: “Anh Dương, anh đùa à, đám lớp một này, không đánh lại bọn mình đâu.”

Mặt các nam sinh lớp một trong nháy mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn họ.

Nếu không có mấy người Lục Dương này, họ đã sớm dạy cho Cố Mang một bài học nhớ đời.

Thẩm Hoan khoác tay lên cánh tay của Mạnh Kim Dương: “Chị Mãng, đi thôi, đều đói rồi.”

Cố Mang không biểu lộ cảm xúc, giọng nói nhạt nhẽo lên tiếng: “Quản cho tốt mắt của các cậu.”

Nói xong, cô nhét hai tay vào túi, lững thững bước đi, bước chân kiêu ngạo không hề e dè.

Đối phương theo phản xạ lùi sang một bên, nhường đường.

Cố Âm hơi siết chặt ngón tay, bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Chị ơi, cuối tuần này là sinh nhật của Lôi Tông, họ hàng đều sẽ đến, cậu bảo chị tối hôm đó đến nhà họ Lôi sớm chút.”

Lôi Tông là em họ của cô, con trai duy nhất của cậu.

Cũng học tại trường trung học Minh Thành, học sinh lớp 10.

Cố Mang không quay đầu lại tiếp tục bước đi, bóng lưng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Cố Âm nhìn xuống, cô ta đã truyền lời rồi.

Đợi đến khi mọi người đã đi hết, một nam sinh cười nhạo: “Âm Âm, cậu có thấy cuốn sách mà Cố Mang mua không, toàn là tiếng Anh, sách y học, 0 điểm tiếng Anh mà còn mua sách toàn tiếng Anh, thật là buồn cười.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 122: Một cái thẻ bất ngờ rơi xuống đất



Một nam sinh khác cũng cười khinh bỉ theo: “Đừng để ý đến họ, đến lúc thi đại học, họ không vào được đại học, thì xem họ ngạo mạn kiểu gì.”

Cố Âm nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Đừng nói họ như vậy, mỗi người đều có ưu điểm riêng.”

“Đầu đường xó chợ cũng được coi là ưu điểm sao?” Nam sinh hừ một tiếng.

Cố Âm mím môi: “Chúng ta vẫn nên đi mua sách trước đã.”

Nói xong, cô ta nhìn về phía mà Cố Mang vừa rời đi, ánh mắt dừng lại vài giây, hơi lạnh lẽo.

“So đo với lớp hai mươi làm gì, lại kém so với chúng ta.” Bạn cùng bàn của Cố Âm cố gắng làm không khí thoải mái hơn, nhìn về phía một chàng trai khác: “Này, Giang Hoài, có cách nào giúp mình lấy được album mới của Thịnh Thính không, ngày kia là phát hành rồi, mình sợ không mua được.”

“Yên tâm, để đó cho mình.” Giang Hoài vỗ ngực, rồi hỏi Cố Âm: “Âm Âm, cậu có muốn không?”

Cố Âm cười gật đầu.

Cô ta cũng rất thích bài hát của Thịnh Thính, đặc biệt là khi Thịnh Thính nhảy.

Thời trung học, cô ta rất mê Thịnh Thính, nhưng hai năm nay có vẻ như anh ấy đã đổi biên đạo múa, không còn cảm giác như trước nữa.

Vũ đạo của Thịnh Thính được coi là một trong những tuyệt phẩm của giới giải trí, đã thu hút không ít fan hâm mộ cho anh ta.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô ta tiếp tục yêu thích Thịnh Thính, vì mỗi bài hát của anh ta đều là kinh điển.



Sau khi ăn xong, Cố Mang đi mua macaron, khi chuẩn bị thanh toán, điện thoại bỗng hiện lên trang cuộc gọi đến.

Số lạ.

Cô tiện tay tắt máy, để nhân viên thu ngân quét mã trước đã.

Lục Dương và Bé mập mang về sáu cốc trà sữa, đưa cho mỗi người một cốc: “Chị Mang, còn cần mua gì nữa không?”

Cố Mang nhai trân châu một cách từ từ, không có biểu cảm gì đáp: “Đủ rồi.”

Sở Nghiêu nói: “Vậy chúng ta về trường thôi.”

Mấy người đi về phía thang máy.

Vừa vào thang máy, điện thoại của Cố Mang lại vang lên, khi cô lấy điện thoại từ túi ra, thì một chiếc thẻ bất ngờ rơi xuống đất.

Mọi người theo phản xạ nhìn sang.

Chiếc thẻ đen vàng, ở góc dưới bên phải có hai chữ Tỷ Cung bằng chữ nhỏ rất nổi bật.

Trong thang máy rơi vào sự im lặng kỳ lạ, chỉ còn âm thanh chuông điện thoại cứng đầu vang lên.

Cố Mang bình tĩnh cúi xuống nhặt thẻ và cho vào túi, rồi nhận cuộc gọi.

“Cô Cố, tôi là Tần Duệ.” Giọng nói bên kia vang lên.

Cố Mang thờ ơ tựa lưng vào vách thang máy, giọng điệu lơ đãng: “Có chuyện gì?”

Tần Duệ nói: “Có một việc muốn nhờ cô Cố, bây giờ cô Cố có tiện không?”

Cố Mang mím mím môi, nhìn vào việc anh ta đã đón cô vào nửa đêm hôm qua, khẽ ừ một tiếng lạnh nhạt.

Lúc này Tần Duệ mới nói: “Thực ra là như này, em gái tôi gần đây có chút vấn đề về sức khỏe, đã khám y học phương Tây rất lâu, uống thuốc khiến mặt mũi vàng vọt, nhưng vẫn không có tác dụng, giờ thậm chí còn không ăn được cơm.”

Cố Mang nhíu mày, giọng điệu nhạt nhẽo: “Ai bảo anh đến tìm tôi?”

Tần Duệ bên kia lập tức căng thẳng, sợ rằng làm vị này không vui, nhẹ nhàng nói: “Là anh họ tôi Tần Phóng, anh ấy nói rằng y học phương Tây không có cách nào, có thể tìm cô Cố, trước đây cô Cố đã chữa khỏi bệnh nan y cho lão phu nhân Lục, y thuật rất tốt.”

Cố Mang không nói gì, đuôi mắt hơi nhướng lên lộ ra vài phần dã khí.

Tần Duệ tiếp tục thuyết phục: “Cô Cố, cô có thể làm ơn giúp em gái tôi chữa trị không? Cô cứ yên tâm, về phần thù lao cô cứ đưa ra giá.”

Thang máy đến tầng một, những người khác cũng không nói gì.

Lần lượt bước ra ngoài.

Cố Mang im lặng vài giây, lên tiếng: “Tôi về trường một chuyến, anh bảo người đến đón tôi.”

Tần Duệ lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Được, tôi sẽ tự đến đón cô.”

Cúp điện thoại, vài người đi về phía trạm xe buýt.

Ba người Lục Dương, Sở Nghiêu và Bé mập khá im lặng, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đến trạm xe buýt, Lục Dương dường như không chịu nổi nữa, nhìn về phía Cố Mang: “Chị Mang, cái thẻ lúc nãy của chị có phải là thẻ phòng của Tỷ Cung không?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 123: Thân phận bị bại lộ



Thẩm Hoan chỉ biết Tỷ Cung là một khu chung cư, rất nổi tiếng, còn lại thì không biết gì.

Lúc này nghe thấy thẻ trong tay Cố Mang là của Tỷ Cung, kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Nhà Bé mập có một căn hộ ở Tỷ Cung, kiểu dáng tầng trệt không phải là đặc biệt tốt, vẫn là do bố cậu ta tranh giành mới có được.

Thẻ đen vàng, hình như chỉ có hai đại ca chưa bao giờ xuất hiện ở Tỷ Cung mới xứng đáng sở hữu.

Khu vực Tỷ Cung đã từng công bố hình ảnh thiết kế.

Nhà Lục Dương và Sở Nghiêu không có căn hộ ở Tỷ Cung, nhưng một người là con nhà quan thế hệ hai, một người là thiếu gia nhà giàu, vẫn nghe được nhiều thông tin về nơi tụ tập của các đại ca.

Trong thang máy, Cố Mang vô tình làm rơi một cái thẻ, khiến họ lập tức ngẩn người.

Lục Dương nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.

Cố Mang liếc nhìn anh ta, khá lãnh đạm, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một độ cong quái dị: “Thẻ hội viên gội cắt uốn tóc ở phố thương mại trường học, thẻ tôi mua có đẹp không?”

Lục Dương: “...”

Đuôi mắt không thể kiểm soát mà co giật một cái.

Mạnh Kim Dương bật cười, giúp cô một câu: “Đẹp.”

Vừa rồi cô ấy chỉ liếc qua thẻ đó một cái, không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy không giống với thẻ của Cố Mang, giống như thẻ của ngài Lục.

Nhưng thẻ của ngài Lục sao lại ở trong tay Cố Mang?

Bé mập nghe thấy câu này, lập tức thở phào: “Làm em giật mình, còn tưởng rằng chị Mang mới là chị hai ẩn danh trong số mấy người chúng ta.”

Sở Nghiêu cười: “Em còn tưởng chị Mang trúng vài tỷ xổ số, mua nhà ở Tỷ Cung.”

Cố Mang nhướng mày.

Tại trạm xe buýt vài người tản ra, ai về nhà nấy.

Ba nữ sinh trở về ký túc xá, những người khác đều có mặt.

Mạnh Kim Dương chia một chút đồ ăn đã mua cho những người khác, tiện tay xé một cái macaron, chấm một chút bông đường, đút cho Cố Mang ăn.

Quay người lại, thấy Cố Mang mặc áo khoác cầm túi, ngẩn ra: “Cố Mang, cậu đi ra ngoài à?”

“Ừ.” Nữ sinh tiến lại ăn cái macaron ở đầu ngón tay cô ấy, đội mũ lưỡi trai lên đầu: “Đi đây.”



Đến cổng trường, một chiếc Cayenne trắng đỗ bên đường.

Tần Duệ thấy nữ sinh đi ra, lập tức xuống xe: “Cô Cố.”

Cố Mang gật nhẹ đầu, cúi người chui vào trong xe.

Tài xế của Tần Duệ liếc nhìn qua gương chiếu hậu vài lần.

Nữ sinh vô cùng xinh đẹp, lười biếng ngồi trên ghế, toàn thân toát lên vẻ hoang dã không quan tâm.

Khí chất rất mạnh.

“Triệu chứng gì?” Cố Mang lạnh nhạt lên tiếng.

Tần Duệ nhìn nữ sinh cầm điện thoại mà không ngẩng đầu, giọng điệu tôn kính mà chính mình cũng không nhận ra: “Triệu chứng để em gái tôi nói cho cô biết, tôi không tiện nói.”

Cố Mang nâng mí mắt, ừ một tiếng.

Tần Duệ là người được điều đến Minh Thành, nơi ở do cấp trên sắp xếp, ở cùng khu chung cư với toà nhà nhỏ kiểu phương Tây của Lôi Tiêu.

Lôi Tiêu trở về sau khi tiếp đãi, đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau.

Tài xế đột nhiên nói: “Lôi trưởng, đó không phải là xe của Tần Cục sao?”

Nghe vậy, Lôi Tiêu mở mắt, thân thể nghiêng về phía trước nhìn qua khe giữa ghế trước, thấy biển số quen thuộc, nhíu mày.

Tần Duệ không phải nói em gái không khỏe, cần về chăm sóc, bữa tiệc đều đã từ chối, sao giờ vẫn ở bên ngoài?

Xe của Tần Duệ rẽ, qua cửa sổ xe, có thể mơ hồ thấy hình dáng của một người phụ nữ.

Tóc dài.

Em gái của Tần Duệ là Tần Dao Chi lại có tóc ngắn ngang tai.

Lôi Tiêu nheo mắt, cười lạnh.

Nói về nhà chăm sóc em gái, hóa ra là đi tìm phụ nữ, loại người như vậy cũng xứng đè lên đầu ông ta, sớm muộn gì cũng dùng chút thủ đoạn để anh ta xuống đài.

Lôi Tiêu suy nghĩ một chút, đáy mắt lóe lên một tia sáng: “Lái xe qua đó, đỗ xa xa, đừng để người ta phát hiện.”

Tài xế cung kính đáp: “Vâng.”

Lôi Tiêu chăm chú nhìn xe của Tần Duệ.

Ngược lại ông ta muốn xem trong xe là người phụ nữ nào, Tần Duệ gan dạ thật, dám đưa người đến đây.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 124: Không ngờ lại là Cố Mang!



Xe của Tần Duệ dừng lại trước tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây của anh ta.

Cửa xe mở ra, một nữ sinh mặc áo hoodie trắng áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai từ trên xe bước xuống.

Dáng người cao mảnh khảnh, rất trẻ.

Đứng một cách thờ ơ, với tư thế lười biếng, toát lên vẻ kiêu ngạo không rõ ràng.

Lôi Tiêu nhíu mày, sao cái dáng này lại quen thuộc đến vậy?

Ở bên đó, Tần Duệ dường như nói gì đó, nữ sinh hơi nghiêng người nhìn anh ta.

Nửa khuôn mặt bị che dưới vành mũ, nhưng đường nét khuôn mặt quá đẹp, Lôi Tiêu gần như nhận ra Cố Mang ngay lập tức.

Ngón tay bỗng nắm chặt lưng ghế phía trước, mắt mở to nhìn cô đầy kinh ngạc.

Cố Mang nghe thấy lời của Tần Duệ, từ từ gật đầu, hai tay cho vào túi quần đi vào toà nhà kiểu phương Tây, bước đi thoải mái tự do.

Tần Duệ đi bên cạnh cô, luôn chậm hơn một bước, thái độ tôn trọng.

Tài xế cũng nhìn thấy Cố Mang, ngạc nhiên: “Lôi trưởng, đó không phải là…”

Mặt mày Lôi Tiêu căng thẳng, không lên tiếng.



Cố Mang và Tần Duệ vừa vào phòng khách, phu nhân Tần lập tức đứng dậy chào đón.

Thấy khuôn mặt đó của Cố Mang, ánh mắt dừng lại một chút, rồi mới lên tiếng: “Chào cô Cố, tôi là mẹ của Tần Duệ.”

Cố Mang lịch sự gật đầu: “Phu nhân Tần.”

Tần Duệ nói: “Mẹ, bây giờ Dao Chi ở đâu?”

Nhắc đến Tần Dao Chi, mắt phu nhân Tần đỏ lên, vừa tức vừa đau lòng: “Con bé ở trong phòng.”

Nghe vậy, Tần Duệ nhìn về phía Cố Mang: “Cô Cố, xin mời cô theo tôi.”

Ba người đi lên lầu hai.

Đến cửa phòng, Tần Duệ gõ cửa trước, chờ vài giây, rồi mới đẩy cửa vào.

Tần Dao Chi ngồi khoanh chân ở giữa giường lớn, trong tay cầm điện thoại xoay ngang, đang chơi game.

Âm thanh game mở to nhất, Cố Mang đứng ở cửa cũng bị làm phiền đến nhíu mày.

Phu nhân Tần thấy dáng vẻ con gái ăn sẵn nằm ngửa như vậy, tức giận thở hổn hển: “Tần Duệ, con nhìn con bé đi, hoàn toàn là mê game không muốn đi học, làm hỏng cơ thể mình, còn đổ lỗi nói mẹ kiểm soát tư tưởng của con bé!”

Tần Duệ mím môi, không muốn tranh cãi về chuyện vô nghĩa này vào lúc này, nói với Cố Mang: “Cô Cố, nếu tôi và mẹ tôi có mặt, Dao Chi sẽ không hợp tác tốt với việc điều trị của cô, vậy làm phiền cô rồi.”

Cố Mang lơ đãng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Tần Dao Chi, khẽ ừ một tiếng.

Cố Mang đi vào với hai tay cho vào túi, Tần Duệ từ bên ngoài đóng cửa lại.

Tần Dao Chi không ngẩng đầu, thản nhiên như không mà chơi game.

Cố Mang nhìn cô ấy khoảng một phút, đi đến góc ghế treo, ngồi xuống một cách lười biếng.

Tìm một tư thế thoải mái, cô lấy điện thoại ra, cũng đăng nhập vào game và bắt đầu chơi.

Cùng một trò chơi.

Âm thanh từ điện thoại của Tần Dao Chi thỉnh thoảng vang lên “Bạn đã bị tiêu diệt.”

Âm thanh từ phía Cố Mang liên tục vang lên là “Bạn đang Killing Spree.”

Một ván thua của Tần Dao Chi, bên Cố Mang vừa đúng lúc thắng, kết quả hoàn toàn trái ngược.

Cô ấy ngẩng đầu, nhìn qua.

Nữ sinh ngồi không ngay ngắn trên ghế treo, bắt chéo chân, vừa mãnh liệt vừa kiêu ngạo, hơi nghiêng đầu, dường như đang xem thành tích của cô ấy.

Đột nhiên, Cố Mang mở đôi mắt khép hờ nhìn cô ấy, đôi mắt trong sáng, lại toát lên vẻ hoang dã không thể diễn tả.

Tần Dao Chi ngẩn ra, nhưng không cảm thấy ngượng ngùng, lạnh nhạt chuyển ánh mắt đi.

Cố Mang nhướng mày, giọng nói hơi thấp khàn: “Chơi cùng nhau không, tôi gánh cậu.”

Tần Dao Chi mím môi, do dự gật đầu.

Hai người thêm bạn game, lập đội cùng nhau chơi.

Sau ba trận thắng liên tiếp, trên khuôn mặt vàng vọt của Tần Dao Chi đã có chút nụ cười.

Ván thứ tư, vào game.

Cố Mang không ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sắc mặt sao lại kém như vậy?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 125: Nói ra triệu chứng một cách dễ dàng



Tần Dao Chi từ lúc bắt đầu đã không nói chuyện, im lặng chơi game.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cô ấy mới nói với giọng điệu thờ ơ: “Uống thuốc.”

“Thuốc gì?” Giọng nói lười biếng, như thể đang nói chuyện phiếm với đối phương.

“Progesterone.” Tần Dao Chi nói xong, lập tức lại nói: “Chị mau đến cứu em, đối phương cứ dồn đánh em.”

Trong game, Cố Mang đổi hướng, đi về phía Tần Dao Chi: “Bao lâu rồi không có kinh nguyệt?”

Tần Dao Chi suy nghĩ một chút: “Chắc khoảng hơn nửa năm rồi, không nhớ rõ, đã tiêm progesterone, cũng uống thuốc, nhưng vẫn không có.”

Kinh nguyệt của nữ sinh bị trễ, đi bệnh viện thường được kê thuốc progesterone, hoặc là uống thuốc, hoặc là tiêm chích.

Rất hại cho sức khỏe.

Thông thường uống thuốc quá một tuần, dạ dày sẽ bắt đầu không ổn, triệu chứng mỗi người khác nhau, phần lớn biểu hiện là ăn vào thì muốn nôn, không nuốt nổi, tinh thần không tốt, thường xuyên mơ màng.

Sắc mặt cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhìn khí sắc rất kém.

Nhưng rất ít người uống thuốc như Tần Dao Chi mà vẫn không có kinh nguyệt.

Cố Mang dương mắt nhìn cô ấy một cái, gương mặt vì uống thuốc dẫn đến vàng vọt, quầng thâm mắt rất rõ, trong mắt có nhiều tia máu.

Cô lại quay lại màn hình điện thoại: “Khi nào bắt đầu mất ngủ?”

“Cách đây nửa năm.” Tần Dao Chi và Cố Mang đã tiêu diệt được hai người bên đối thủ, khóe miệng nở nụ cười: “Chị giỏi quá.”

Cố Mang nhướng mày, lại đuổi theo một người nữa, tiếp tục nói về bệnh của cô ấy: “Áp lực lớn, bồn chồn, thức khuya, mất ngủ, sinh hoạt không đều, còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái nữa không?”

Tần Dao Chi nghe vậy, ngẩn người nhìn cô: “Vậy mà chị đã biết rồi sao?”

Cô ấy chỉ nói một câu uống progesterone, mà cô đã đoán ra triệu chứng của cô ấy.

Cố Mang không nói gì, thờ ơ chơi game.

Tần Dao Chi cũng im lặng.

Kinh nguyệt của con gái đến đúng ngày, là biểu tượng cho sức khỏe tốt.

Cách đây nửa năm tâm trạng của cô ấy ngày càng tồi tệ.

Dễ cáu giận, bồn chồn, thức khuya đến mức không ngủ được cả đêm, sinh hoạt hoàn toàn rối loạn, kinh nguyệt ngừng lại.

Điểm số giảm sút nghiêm trọng, cuối cùng anh trai cô ấy không còn cách nào giúp cô ấy làm thủ tục nghỉ học.

Liên tiếp hai tháng kinh nguyệt không đến, cô ấy đi khám bác sĩ, uống hormone progesterone đến mức giờ nhìn thấy thức ăn cũng muốn nôn, cơ thể cảm thấy không ổn một chỗ nào.

Nhiều thuốc như vậy, nhưng kinh nguyệt vẫn không đến.

Cô ấy đã ngừng có kinh nửa năm rồi, trong nửa năm đó không biết đã đi khám bao nhiêu bác sĩ, nhưng không có tác dụng gì.

Tình trạng này có thể nghiêm trọng hoặc nhẹ, vì vậy người nhà đều lo lắng.

Im lặng một lúc, Tần Dao Chi bĩu môi rồi nói tiếp: “Mẹ em còn tưởng em cố tình giả bệnh, không muốn đi học, nhưng việc kinh nguyệt không đến em có thể giả vờ sao? Dùng suy nghĩ của bà ấy để đánh giá em.”

Đó chính là suy nghĩ của mẹ cô ấy, chỉ cần cô ấy nói không thoải mái, lại cảm thấy cô ấy không muốn đi học mà giả vờ.

Tốc độ thao tác tay của Cố Mang rất nhanh, liên tục thay đổi trang bị: “Có ăn uống lung tung không?”

“Có, nhiều dầu nhiều ớt, cái gì không tốt cho sức khỏe em đều ăn.” Tần Dao Chi ngẩng đầu, cười nói: “Có phải em rất xấu, cố tình hành hạ mẹ em không?”

Cố Mang nhướn mày: “Còn mẹ cậu thì sao?”

Nụ cười xấu xa trên môi Tần Dao Chi tắt hẳn.

Tất cả mọi người đều biết cô ấy cố tình cãi nhau với mẹ, cô ấy cũng thẳng thắn nói, đổi lại kết quả là mọi người chỉ trích cô ấy không hiểu chuyện, cô ấy không hiếu thảo.

Chỉ có Cố Mang hỏi, cô ấy đối xử với mẹ như vậy, thì mẹ cô ấy đã làm gì với cô.

Có đứa trẻ nào thích cãi nhau với bố mẹ đâu, nhưng lại có nhiều bố mẹ như vậy, thích kiểm soát tự do của con cái, muốn nuôi con như bù nhìn.

Họ còn thường xuyên nuốt lời, chỉ cho phép con cái làm những việc mà họ cho là tốt.

Họ hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ và mong muốn của con cái.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 126: Cô chính là nữ chính trong MV của Thịnh Thính?!



Tần Dao Chi nhớ lại những lời trách móc của người nhà họ Tần trước đây đã từng yêu thương cô ấy đủ kiểu, trong lòng mỉa mai.

Ngược lại vì câu nói của Cố Mang mà cảm tình dành cho cô tăng lên không ít, thoải mái trò chuyện với cô: “Mẹ em nói với em, bà ấy nói chỉ cần em học tốt, muốn học cái gì khác cũng sẽ không can thiệp, nhưng mỗi lần em đứng nhất, bà ấy vẫn muốn quản lý mọi thứ của em, em làm gì bà ấy cũng phải hỏi, ngay cả nhật ký của em cũng phải xem, xâm phạm vào sự riêng tư của em một cách vô tội vạ, lấy cớ là để hiểu em hơn.”

Cố Mang lặng lẽ nghe cô ấy nói.

“Em nói em không muốn học múa ba lê, muốn đổi sang một phong cách múa khác, chị biết Thịnh Thính không?” Cô ấy nhìn về phía cô: “Chính là kiểu múa đó của anh ấy, ngầu mà phô trương, mẹ em nói kiểu múa đó là của bọn lưu manh, nữ sinh mà nhảy cái đó thì không đàng hoàng, không cho em nhảy, bà ấy còn quản cả bạn bè của em nữa. Bố mẹ và con cái nên tôn trọng lẫn nhau, mẹ làm em vui, thì em cũng làm mẹ vui, em đã làm theo tất cả yêu cầu của bà ấy, nhưng bà ấy lại không giữ lời hứa, nên thời gian đó em rất tức giận, thường xuyên mất ngủ. Đúng vậy, chị không hiểu lầm đâu, em đang ghi thù, em đang trả thù mẹ em.”

Cô ấy nói thẳng thừng, rất tự nhiên.

Không ai sinh ra đã phải chịu đựng, con cái hiểu bố mẹ với điều kiện tiên quyết là, bố mẹ cũng tôn trọng con cái.

Không phải là sự kiểm soát một chiều và quản lý bằng mọi giá.

Hai người đang nói chuyện, thì trò chơi đã kết thúc.

Thắng một cách dễ dàng.

Tần Dao Chi mỉm cười, để điện thoại xuống và vận động cổ tay.

Cố Mang liếc nhìn cô ấy, tiện mồm hỏi: “Thích Thịnh Thính?”

Tần Dao Chi nâng mày, gật đầu: “Thích ạ, anh ấy là ca sĩ duy nhất em thích, trưa hôm kia anh ấy sẽ phát hành bài hát mới, em dự định sẽ đến buổi họp báo để ủng hộ anh ấy.”

Cố Mang nheo mắt lại, nếu Thịnh Thiên Vương danh tiếng lẫy lừng mà biết cô bé nhà họ Tần được yêu chiều nhất là fan của anh ta, không biết sẽ cảm thấy thế nào.

Cô hạ thấp ánh mắt, dùng điện thoại gửi cho Thịnh Thính một tin nhắn: “Video MV đã cắt xong chưa?”

Phía bên kia trả lời khá nhanh: “Gần xong rồi, chị muốn xem à?”

Cố Mang đáp: “Ừm.”

Thịnh Thính nhanh chóng nói: “Được, trên máy tính, chị đợi chút nhé.”

Khoảng một phút sau, Cố Mang nhận được một tệp video trên điện thoại.

Tần Dao Chi nghỉ ngơi một chút, hỏi cô: “Còn chơi game nữa không?”

Cô ấy vừa dứt lời, Cố Mang đưa điện thoại cho cô ấy, nâng cằm lên, ra hiệu cho cô ấy xem.

Tần Dao Chi nhíu mày, không hiểu cô muốn làm gì, nhận lấy một cách khó hiểu, cúi đầu, tệp video vừa đúng lúc tải xong.

Gương mặt của Thịnh Thính xuất hiện trên màn hình, giai điệu âm nhạc phong cách độc đáo vang lên.

Là bài hát mới của Thịnh Thính!

Tần Dao Chi ngạc nhiên nhìn Cố Mang, muốn hỏi gì đó nhưng lại kiềm chế, xem MV trước.

Khi nữ chính trong MV xuất hiện, đầu óc cô ấy lập tức trống rỗng.

Cô ấy ngây ra nhìn Cố Mang, rồi lại nhìn người trong màn hình: “Chị….”

Cố Mang ngồi trong ghế treo, vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì.

Tần Dao Chi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu tiếp tục xem video, miệng lẩm bẩm: “Chị đợi chút, để em xem xong MV đã.”

MV ba phút, sau khi xem xong, Tần Dao Chi cảm thấy thật khó hiểu muốn thoát fan rồi.

Cô ấy không muốn là fan của Thịnh Thính, cô ấy muốn là fan của người đứng trước mặt này.

Vũ điệu thật sự man quá đi!

Vừa đẹp vừa ngầu!

Sau khi MV kết thúc, Tần Dao Chi vô tình chạm tay vào màn hình, trang quay lại trò chuyện WeChat.

Cô ấy nhìn thấy hai chữ "Thịnh Thính" ở góc trên bên trái.

Tần Dao Chi sốc nặng, cô lại có WeChat của Thịnh Thính?!

Không đúng, cô là nữ chính của MV, có WeChat cũng là điều bình thường.

Nhưng cô không phải là bác sĩ đến để chữa bệnh cho cô ấy sao?!

Tần Dao Chi chăm chú đánh giá Cố Mang: "Rốt cuộc chị là ai? Bác sĩ hay là người trong giới giải trí?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 127: Không thích cô ấy làm gì thì cô ấy càng phải làm cái đó



Cố Mang không có biểu cảm gì rút điện thoại từ tay cô ấy, cho vào trong túi.

Ánh mắt Tần Dao Chi đầy tiếc nuối, ngón tay co lại, không nhịn được mở miệng: "Chị có thể gửi cho em một bản video không?"

"Có thể." Giọng nói Cố Mang lạnh nhạt, không vội không chậm từ trong túi lấy ra bộ châm cứu: "Khám và chữa cho cậu trước, đưa tay ra đây."

Tần Dao Chi lập tức đưa tay ra trước mặt cô: "Vậy chị nhanh chữa đi, chữa xong thì gửi MV cho em."

Cố Mang nhướng mày, đuôi mắt hơi xếch một cách vô tình, lạnh lùng ba phần.

Triệu chứng của Tần Dao Chi rất rõ ràng, yếu tố tâm lý ảnh hưởng lớn nhất.

Cô ấy cố gắng học tập để làm cho Tần phu nhân vui vẻ, nhưng kết quả đổi lại là Tần phu nhân càng ngày càng quá đáng, can thiệp vào cuộc sống của cô ấy.

Vì vậy, cô ấy không muốn làm một cô gái ngoan ngoãn nữa, phu nhân Tần không thích cô ấy làm gì thì cô ấy càng phải làm cái đó.

Thức khuya chơi game, thường xuyên mất ngủ, ăn chơi hưởng thụ, chính là không học hành.

Điều này trực tiếp dẫn đến cơ thể rối loạn chu kỳ, rối loạn nội tiết, ngừng kinh nửa năm.

Nói theo cách của y học phương Tây thì đó là mất kinh.

Uống nhiều progesterone như vậy cũng vô ích, còn làm cơ thể yếu như vậy.

Mặt mày vàng vọt, tính tình nóng nảy, có đốm.

Cố Mang dùng ngón tay thon dài trắng lạnh ấn vào mạch của Tần Dao Chi, tay nữ sinh lạnh như băng, mạch đập yếu ớt, khí huyết trì trệ.

Năm phút sau, cô buông tay cô ấy ra: “Cởi áo nằm lên giường.”

Tần Dao Chi ngạc nhiên: “Chị định làm gì?”

Ánh mắt Cố Mang nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một cái, nói ngắn gọn: “Châm cứu.”

Ngón tay cô hơi động, một tay tháo nút cuộn châm cứu, cuộn vải rơi xuống, cầm trong tay.

Một hàng kim châm cứ thế rủ xuống trước mắt Tần Dao Chi.

Cô ấy nhíu mày, lông mi rung rung, ánh mắt có chút sợ hãi: “Em có thể uống thuốc không, hơi sợ kim.”

Cố Mang không biểu lộ cảm xúc gì đang khử trùng kim: “Cũng có thuốc.”

Tần Dao Chi: “…”

Cố Mang khử trùng xong, quay lại thấy cô ấy vẫn chưa cởi áo, ánh mắt lạnh lùng đen thẳm, cô lấy điện thoại từ túi ra lắc lắc trong tay: “Còn cần MV không?”

Biểu cảm lo lắng trên mặt Tần Dao Chi ngay lập tức biến mất không còn dấu vết, cởi áo vài lần, rất nhanh nằm lên giường, im lặng ngoan ngoãn, chỉ thiếu một tấm vải trắng đắp lên là có thể đưa đi.

Mặt mày tinh xảo của Cố Mang nâng lên.

Ánh mắt vô tình quét qua cánh tay cô ấy, cô dừng lại, nhíu mày.

Cánh tay gầy guộc như xương, những vết sẹo mờ nhạt đan xen chằng chịt, không quá rõ ràng.

Có xu hướng tự làm tổn thương.

Đáy mắt cô hơi sâu vài giây, thu hồi ánh nhìn, bắt đầu châm cứu trị liệu.

Trung cực, thái xung, tam âm giao, huyệt hợp cốc, phối với huyệt quy lai.

Tả pháp vận châm.

Cuối cùng ở huyệt đại trữ phối hợp với hoa mai châm để lấy huyết.

Đầu ngón tay châm cứu tinh xảo thành thạo, đặt châm vừa nhanh vừa chuẩn.



Tần Duệ và phu nhân Tần luôn đứng đợi ở cửa phòng Tần Dao Chi.

Thời gian càng lâu, trong lòng càng không yên, sốt ruột đi qua đi lại.

Sao mà lâu thế.

Đợi khoảng hai tiếng, cửa phòng từ bên trong mở ra, Cố Mang bước ra.

Tần Duệ lập tức tiến lên nửa bước: “Cô Cố, thế nào rồi?”

Phu nhân Tần lo lắng nhìn Cố Mang, ánh mắt đầy sốt ruột.

“Đi xuống dưới.” Cố Mang lạnh nhạt nói ba chữ, một bên vai đeo balo, hai tay nhét vào túi quần đi xuống.

Tần Duệ theo sau cô.

Trước khi rời đi phu nhân Tần liếc mắt vào phòng, thấy Tần Dao Chi đứng trước tivi, học nhảy theo video trên tivi, mím môi.

Ánh mắt trở nên nặng nề.

Bà ấy không nhìn rõ mặt của hai người một nam một nữ trong video, nhưng phong cách nhảy có phần giống với Thịnh Thính mà Tần Dao Chi thích.

Cố Mang đi được vài bước, bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía phu nhân Tần vẫn đứng ở cửa phòng, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo nhạt nhòa, giọng nói lạnh lùng: “Phu nhân Tần, Tần Dao Chi đã mười sáu tuổi rồi, cô ấy có đầu óc, không phải búp bê.”

Mặt phu nhân Tần hơi biến sắc, cúi mắt đóng cửa phòng lại, rồi theo Cố Mang xuống dưới.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 128: Đều đang tìm vị thần y kia



Nữ sinh đi vào sảnh lớn, tư thế tuỳ tiện và lười biếng đứng khom chân.

Từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhớ, ngón tay sạch sẽ thon dài đưa cho Tần Duệ.

Tần Duệ nhận lấy, thấy chữ viết trên đơn thuốc không được đẹp mắt, hơi ngẩn ra, rồi mới đáp: “Ngày mai tôi sẽ đi mua thuốc.”

Phu nhân Tần nắm chặt tay, lo lắng hỏi: “Cô Cố, bệnh của Dao Chi khoảng bao lâu mới có thể khỏi?”

Bệnh sinh lý của nữ giới, ngôn ngữ của cô khá tối nghĩa.

Nữ sinh nâng cằm lên về hướng đơn thuốc trong tay Tần Duệ, giọng nói lạnh lẽo: “Uống thuốc xong, trong vòng bốn mươi tám giờ.”

“Trong vòng bốn mươi tám giờ?” Phu nhân Tần không dám tin nhìn cô.

Ấn đường Cố Mang lộ ra sự khó chịu nhạt nhòa, kéo mũ lưỡi trai xuống, kiên nhẫn “vâng” một tiếng.

Phu nhân Tần lo lắng nhìn về phía Tần Duệ, không khỏi nghi ngờ về y thuật của Cố Mang.

Nửa năm qua, Tần Dao Chi đã gặp đủ các bác sĩ trong và ngoài nước, các chuyên gia uy tín từ tổ chức y tế cũng đã đến vài người, nhưng vẫn bó tay.

Cô có thể chữa khỏi nhanh như vậy sao?

Tần Duệ cho bà ấy một ánh mắt an ủi, có thể chữa khỏi bệnh của lão phu nhân Lục, chắc chắn cũng có chút bản lĩnh.

Hơn nữa chỉ có một đơn thuốc, thử cũng không sao.

Còn nước còn tát.

Thời gian gần đây, không chỉ Lục Thừa Châu đang tìm kiếm vị thần y huyền thoại đó, mà anh ta cũng đang tìm.

Chỉ là không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến thần y, tất cả đều bị hacker xóa sạch.

Vị thần y này có lai lịch rất lớn.

Nhìn thấy sức khỏe của em gái ngày càng kém, ngay cả việc ăn uống cũng không nổi, anh họ mới khuyên anh ta thử tìm Cố Mang.

Giờ chỉ có thể hy vọng lần này Cố Mang thật sự có thể chữa khỏi cho em gái.

Tần Duệ và phu nhân Tần tự tay đưa Cố Mang đến cửa.

“Cô Cố, bây giờ vẫn còn thời gian, cô vẫn về trường chứ?” Tần Duệ tôn trọng và lịch sự.

Cố Mang nhìn thời gian, cửa ký túc xá 11 giờ rưỡi mới đóng, còn một giờ nữa, khẽ nói: “Ừ.”

“Tôi đưa cô đi.” Tần Duệ nói rồi đi về phía xe, thái độ cực kỳ tốt.

Cố Mang quay người đi được hai bước, dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn phu nhân Tần.

Phu nhân Tần đột nhiên đối diện với đôi mắt sâu thẳm như hồ lạnh, hơi cứng lại, mỉm cười lịch sự: “Cô Cố, còn việc gì không?”

Giọng nói vừa vang lên, Tần Duệ vô thức dừng bước, quay lại nhìn.

Ánh đèn trong ngôi nhà chiếu sáng lên khuôn mặt Cố Mang, đường nét xinh đẹp đến cực điểm nửa sáng nửa tối, mang lại cảm giác áp lực mơ hồ.

“Phu nhân Tần, Tần Dao Chi có xu hướng tự làm thương bản thân, bà có biết không?” Vẻ mặt nữ sinh lãnh đạm.

Phu nhân Tần nghe vậy, sắc mặt đột ngột tái nhợt: “Cái gì, cái này, cái này sao có thể…”

Tần Duệ cũng ngạc nhiên, làm sao cũng không dám tin em gái anh ta lại như vậy.

Cố Mang kéo vành mũ lên, lạnh lùng nói: “Chỉ là mất kinh mà thôi, không đến nỗi mất mạng. Cô ấy không thể quyết định sự ra đời của mình, nhưng cái chết thì có thể.”

Phu nhân Tần hoảng sợ đến run rẩy, tay vô thức siết chặt, trong lòng lại tức giận muốn khóc.

Bà ấy đỏ mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nặng nề nói: “Có gì đâu chỉ là bắt con bé học, học có thể mệt mỏi đến mức nào, không cho con bé đi nhảy loại vũ đạo đó, con bé lại có ý nghĩ coi thường mạng sống? Con bé có thể đối diện với ai? Đứa trẻ nào mà không trải qua như vậy!”

Cố Mang khẽ cười một tiếng, lộ ra vẻ tà ác không cố ý: “Có gì đâu? Ai mà không có lúc suy sụp, cọng rơm thì nhẹ, nhưng thiếu nó, thì không đè chết lạc đà, bà nghĩ chỉ là không cho cô ấy nhảy múa? Có vẻ không chỉ như vậy.”

Phu nhân Tần mím môi, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng vì chột dạ và sợ hãi mà hơi co giật.

Cố Mang nghiêng đầu nhìn bà ấy, thờ ơ: “Tôi có thể chữa được bệnh mất kinh, nhưng không thể cứu được người muốn tự sát.”

Nữ sinh nói xong, đi về phía xe.

Tần Duệ lấy lại tinh thần, quay sang nói với phu nhân Tần đang hồn bay phách lạc: “Mẹ, mẹ về trước đi.”

Anh ta nói xong, đi qua tự tay mở cửa xe cho Cố Mang.

Trước khi lên xe, Cố Mang chợt nheo mắt, nhìn về phía hàng cây tuyết tùng không xa, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 129: Ồ, bị nhìn thấy rồi



Tần Duệ thấy Cố Mang một chân đã đặt lên xe, hai tay nhét vào túi, dáng vẻ khá ngổ ngáo nghiêng đầu nhìn sang bên.

Theo hướng ánh mắt của cô nhìn qua.

Hàng cây tuyết tùng, tối om, không có gì cả.

Anh ta hỏi: “Cô Cố, có chuyện gì vậy?”

Cố Mang thu ánh mắt lại, lông mày tinh xảo khẽ cụp xuống, lên xe: “Không có gì.”

Xe chạy đi.

Ở ghế sau, khuôn mặt của nữ sinh ẩn trong bóng tối, lơ đãng nghịch điện thoại, khóe miệng thoáng hiện lên một nét cười quỷ quyệt.

Ồ, bị nhìn thấy rồi.



Lôi Tiêu đã chờ sau cây hai tiếng đồng hồ, nhìn chiếc xe của Tần Duệ rời khỏi khu, trên mặt đầy sự kinh ngạc, ánh mắt ngây dại.

Ngay cả phu nhân Tần nổi tiếng ở Bắc Kinh cũng tôn trọng Cố Mang như vậy.

Hơn nữa Tần Duệ lại tự tay mở cửa cho Cố Mang.

Ông ta luôn nghĩ Cố Mang chỉ dựa vào khuôn mặt để làm bừa, nhưng giờ lại thấy cảnh tượng này.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?!

Tần Duệ không phải là người bình thường.

Thiếu gia nhà họ Tần ở Bắc Kinh, mặc dù không nổi tiếng như Tần Phóng được yêu thích kia, nhưng cũng là một trong những người xuất sắc của thế hệ trẻ.

Hơn nữa Tần Dao Chi là công chúa nhỏ được cưng chiều nhất trong nhà họ Tần, nên Tần Duệ cũng rất được nhà họ Tần coi trọng.

Đây là những gì Lôi Tiêu đã tìm hiểu được, sau khi Tần Duệ cướp mất cơ hội thăng chức của ông ta.

Với địa vị của Tần Duệ, Cố Mang có đáng để ông ta phải hạ mình như vậy không?!

Sắc mặt Lôi Tiêu ngẩn ngơ ra lệnh cho tài xế sắp ngủ lái xe về.

Cố Âm viết xong bài tập, ra ngoài đi vệ sinh, đúng lúc gặp Lôi Tiêu vừa lên lầu, ngoan ngoãn gọi: “Cậu.”

Lôi Tiêu nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Sao còn chưa ngủ?”

Cố Âm mỉm cười nhẹ: “Mới viết xong bài tập, đi rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.”

“Ừ, ngủ sớm nhé.” Lôi Tiêu dặn dò một câu, rồi đi về phòng của mình.

Cố Âm nhìn theo bóng lưng của Lôi Tiêu với vẻ kỳ lạ, rất hiếm khi thấy cậu có dáng vẻ mơ màng như vậy.

Sau vài giây suy nghĩ, cô ta quay người đi vào nhà vệ sinh.

“Âm Âm.” Lôi Tiêu đột nhiên gọi cô ta.

Cố Âm dừng lại, quay đầu, Lôi Tiêu nhìn cô ta, ánh mắt có chút sâu xa.

Cô ta không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng: “Có chuyện gì vậy cậu?”

Lôi Tiêu nhìn cô ta một lúc, không hỏi về Cố Mang, mà chuyển đề tài: “Kỳ thi lần này thế nào?”

Nói về điểm số, Cố Âm mím môi: “Đứng thứ hai, tổng điểm kém Mạnh Kim Dương ba mươi điểm.”

Lôi Tiêu vẫn không hiểu tại sao, Mạnh Kim Dương lại có kết quả tốt như vậy, chỉ mới vào trường có vài tuần mà đã nhiều lần đứng nhất toàn khối.

Rõ ràng hồi nhỏ cũng không thông minh lắm, còn gây ra chuyện ầm ĩ như vậy.

Ông ta nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu biết con luôn muốn thi vào khoa y của Kinh Đại, nhưng với điểm số hiện tại của con, muốn vào tổ chức y học làm học trò của Úc Trọng Cảnh, còn xa lắm.”

“Con biết rồi cậu.” Cố Âm ngoan ngoãn nói: “Con sẽ cố gắng.”

Khoa y của Đại học Bắc Kinh là chuyên ngành y học tốt nhất cả nước.

Hơn nữa trong tổ chức y học còn có Úc Trọng Cảnh đứng đầu về khoa não làm viện trưởng danh dự.

Úc Trọng Cảnh được coi là bậc thầy học thuật trong ngành y, có đức có tài.

Nhà họ Úc là một gia đình y học, vị ngự y cuối cùng phục vụ cho hoàng đế trong triều đại trước, nghe nói là họ Úc.

Sau đó triều đại trước bị diệt vong, chế độ cũ bị bãi bỏ, sự xuất hiện của y học phương Tây khiến y học cổ truyền suy giảm vị thế, đi vào suy tàn.

Nhà họ Úc bị ảnh hưởng lớn, gần như không thể đứng dậy, chỉ miễn cưỡng duy trì danh hiệu gia tộc y học.

Gần mười năm qua, Úc Trọng Cảnh đã có một bài báo cáo học thuật về y học phương Tây và y học cổ truyền, kết hợp cả hai loại hình y học này thành một khái niệm gọi là y học hiện đại, phát huy những ưu điểm chung của cả hai, y học phương Tây có hiệu quả nhanh, y học cổ truyền chú trọng vào việc điều dưỡng, và đã nhận được đánh giá cao nhất từ các tổ chức y tế.

Về mặt châm cứu, Úc Trọng Cảnh cho biết ông ta có năng khiếu hạn chế, học không tinh thông.

Nhưng thành tựu của Úc Trọng Cảnh trong lĩnh vực thần kinh học, cho đến nay không ai có thể vượt qua.

Anh ta xứng đáng là người đứng đầu trong lĩnh vực thần kinh học.
 
Back
Top Bottom