Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 30: Nổi Giận



“Hiệu trưởng.”

“Các cô đến rồi.” Hiệu trưởng Phó đặt tài liệu trong tay xuống: “Ở đây có hai học sinh chuyển lớp, lớp 12, mỗi lớp các cô nhận một người.”

Nói xong, ông ta đưa hồ sơ của Cố Mang và Mạnh Kim Dương cho họ.

La Tụng Hoa đưa tay nhận lấy, chưa xem xong hồ sơ của hai người, đã nhíu mày: “Hiệu trưởng, muốn sắp xếp những học sinh như thế này vào lớp của chúng tôi?”

“Đúng vậy.” Hiệu trưởng Phó chắp tay trên bàn làm việc, nhìn họ nói.

La Tụng Hoa lật hồ sơ, cười lạnh một tiếng: “Một người thì toàn gây sự, điểm số toàn 0, một người gần như chưa từng được giáo dục chính quy, nào có thể vào được lớp 12/1 tốt nhất toàn khối 12? Hiệu trưởng ngài đang đùa tôi à?”

Vào lớp 12/1?

Đừng có mà mơ!

Lớp 12/1 không phải là nơi mà rác gì cũng có thể vào.

La Tụng Hoa có người nhà làm trong Sở giáo dục, nói chuyện với hiệu trưởng Phó cũng rất gay gắt.

Đặc biệt là điều này còn liên quan đến hồ sơ giảng dạy của cô ta.

Cô ta xem xong hồ sơ, mới đến lượt Tịch Yên.

Tịch Yên lật xem dãy điểm số gọn gàng của Cố Mang, khóe miệng co giật.

Cô ấy không biết Mạnh Kim Dương học hành ra sao.

Nhưng Cố Mang này, điểm số thật khiến người ta kinh ngạc.

Phải gánh vác vận may này đến mức nào, mới có thể hoàn toàn tránh được tất cả các câu trả lời đúng, thi mười mấy năm mà toàn 0.

Mặt hiệu trưởng Phó không biểu lộ cảm xúc: “Cô La, tôi tin tưởng vào trình độ giáo dục của cô, nên mới muốn giao học sinh cho cô.”

La Tụng Hoa giữ vẻ mặt nghiêm túc, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Hiệu trưởng, ngài không cần phải tâng bốc tôi, cả hai học sinh này một người tôi cũng không nhận, tôi thấy lớp của cô Tịch ngược lại thì khá phù hợp với họ.”

Cô ta khinh thường liếc qua Tịch Yên ở bên cạnh trẻ hơn và xinh đẹp hơn cô ta.

Cười khinh bỉ một tiếng: “Người nào thì phải đến chỗ đó, muốn chen vào chỗ tốt, cũng phải xem mình có xứng đáng không.”

Tịch Yên không nói gì, cũng không đến lượt cô ấy nói.

Lúc nào cũng vậy, lớp nào không muốn học sinh có vấn đề, đều bị đẩy về phía cô ấy.

Hiệu trưởng Phó đã đồng ý sắp xếp Mạnh Kim Dương vào lớp 12/1, không sao nói rõ được, không muốn bản thân mất thể diện trước Cố Mang.

Ánh mắt nữ sinh này quá sắc bén.

Ông ta nhìn về phía La Tụng Hoa, nhẹ nhàng nói: “Để Mạnh Kim Dương vào lớp 12/1, Cố Mang vào lớp 12/20, cứ quyết định như vậy đi.”

“Hiệu trưởng! Trường rất kỳ vọng vào học sinh lớp 12/1, ngài làm như vậy là không nghĩ đến danh dự của toàn trường!” Sắc mặt La Tụng Hoa khó coi, giọng điệu tức giận.

Hiệu trưởng Phó nhướng mày: “Vậy đổi lại đi, Cố Mang vào lớp 12/1, Mạnh Kim Dương vào lớp 12/20.”

La Tụng Hoa: “……”

Cô ta thà chọn Mạnh Kim Dương còn hơn là nữ sinh nhìn đã thấy không dễ bảo kia.

Hiệu trưởng Phó thấy La Tụng Hoa cuối cùng cũng im lặng, nhìn về phía Tịch Yên: “Cô Tịch, cô có ý kiến gì không?”

Tịch Yên mỉm cười dịu dàng: “Hiệu trưởng yên tâm, tôi sẽ cố gắng để ít nhất em ấy vào được đợt thứ ba (sinh viên đại học có 3 đợt nhập học).”

Dù trước đây nữ sinh này có như thế nào, làm giáo viên, không thể mang định kiến.

Đó là đạo đức nghề nghiệp.

Hiệu trưởng Phó gật đầu hài lòng.



Mạnh Kim Dương không muốn tách khỏi Cố Mang.

Nhưng Cố Mang muốn làm gì, cô ấy có thể đoán được một chút.

Cố Mang không thể bảo vệ cô ấy cả đời, cô ấy cũng phải học cách tiếp xúc và hòa nhập với thế giới bên ngoài.

Từ trong túi cô ấy lấy ra một cây kẹo m*t đưa cho Cố Mang.

Cố Mang nắm chặt cây kẹo m*t, đáy mắt rất đen, thấp giọng nói: “Lớp 12/1 và lớp 12/20 không xa, có việc thì tìm mình.”

“Ừm.”

Mạnh Kim Dương mím môi cười với cô, đeo balo của mình lên, quay lưng theo sau La Tụng Hoa ra ngoài.

“Cảnh cáo trước, vào lớp 12/1, nếu thành tích không tốt, đừng mong tôi nhân từ!” La Tụng Hoa nói không khách khí: “Để đảm bảo chất lượng học tập của em, hai tuần đầu em không có chỗ ngồi, phải đứng nghe giảng.”

Ánh mắt Cố Mang co lại, liếc qua, thấy Mạnh Kim Dương cúi thấp đầu, cẩn thận từng li từng tí, đáy mắt lạnh lẽo hiện lên một tia âm u.

Đột nhiên đứng dậy: “Em đổi ý.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 31: Thi kiểu gì mà được điểm 0



Âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, nhưng lại mang theo sự kỳ quái rơi vào tai mọi người.

Hiện trường im lặng một giây, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Mang.

Xung quanh nữ sinh tỏa ra áp lực, đáy mắt đỏ ngầu, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo vài phần lạnh lùng và tàn nhẫn.

Khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Cô từ từ nhếch một bên môi: “Kim Dương, lại đây.”

Mạnh Kim Dương ngẩn ra một chút, ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cố Mang.

Cố Mang thờ ơ vén mái tóc dài, ngũ quan xinh đẹp mang theo vài phần hung dữ, độ cong nơi khóe miệng giống như một nữ ác quỷ.

Cô chậm rãi mở miệng: “Hiệu trưởng, em và Mạnh Kim Dương cùng đi lớp 12/20.”

La Tụng Hoa nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Đây là ý gì? Đùa giỡn tôi sao?!”

Cô ta có thể nhượng bộ nhận Mạnh Kim Dương, họ nên đội ơn mới đúng!

Chỉ có cô ta chọn họ, không đến lượt họ vênh mặt hất hàm sai khiến cô ta.

Hiệu trưởng Phó ngạc nhiên nhìn Cố Mang: “Em chắc chắn là em và Mạnh Kim Dương cùng đi lớp 12/20?”

Mặc dù lời nói của La Tụng Hoa khó nghe, nhưng lớp 12/1 lại là lớp đứng đầu của khối 12, là lớp mà tất cả học sinh đều muốn vào.

Vào được lớp 1, có thể nói là đã đặt một chân vào trường đại học hàng đầu.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Mang quét qua La Tụng Hoa, hai tay nhét vào túi, uể oải vâng một tiếng.

Trong lòng hiệu trưởng rất muốn như vậy, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra tiếc nuối, miễn cưỡng nói: “Được, vậy thì theo ý em.”

La Tụng Hoa nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn họ: “Không biết tốt xấu! Sẽ có lúc các em hối hận!”

Nói xong, La Tụng Hoa tức giận cực độ kéo cửa văn phòng hiệu trưởng, lao ra ngoài.

Hiệu trưởng Phó nhìn về phía Tịch Yên: “Cô Tịch, vậy hai đứa trẻ này giao cho cô, cô sắp xếp cho chúng bắt đầu học càng sớm càng tốt.”

“Tôi biết rồi hiệu trưởng.”

Tịch Yên dẫn hai người đi về phía khối 12, trên đường nhẹ nhàng và kiên nhẫn trò chuyện với họ.

“Tuy lớp 12/20 không tốt bằng lớp 12/1, nhưng các em yên tâm, thầy cô sẽ tận tâm dạy các em, trước kỳ thi đại học, các em đều vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Tịch Yên cười tươi nói.

Mạnh Kim Dương như một học sinh ngoan ngoãn đáp lại: “Cảm ơn cô.”

Tịch Yên vỗ nhẹ lên vai cô ấy: “Cô sẽ dẫn các em đi nhận sách trước.”

Cố Mang không có phản ứng gì, hạ thấp đầu, lơ đãng bước đi phía trước.

Toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh.

Tịch Yên nhìn cô vài lần, không nhịn được hỏi ra nghi vấn của mình: “Cố Mang, cô hỏi em một vấn đề, hy vọng em không thấy phiền.”

“Hả?” Cố Mang hơi nghiêng mặt, một bên lông mày nhướng lên, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục nói.

Cử chỉ này mang lại cảm giác khó tả.

Thật ngầu, khác với loại trùm trường không học hành gì, khiến người ta không thể ghét bỏ, còn có chút thích thú.

Tịch Yên không hiểu tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.

Hắng giọng, mở lời: “Cô đã xem điểm của em, đều là… Em đã thi như thế nào?”

Tịch Yên nói rất tế nhị.

Cố Mang đột nhiên cười, nhếch một bên môi, bảy phần không đàng hoàng, ba phần kiêu căng, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Thi kiểu gì mà được điểm 0 á?”

Tịch Yên nhìn phản ứng thản nhiên, thành thực của Cố Mang, môi cô ấy hơi co giật, gật đầu.

Cố Mang dùng một ngón tay đẩy vành mũ lên, lộ ra ngũ quan tinh xảo, thản nhiên nói: “Bởi vì người khác thi là thi để qua, còn em thì ngủ để qua.”

Tịch Yên: “...”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 32: Kết bạn WeChat?



Khi nhận sách, đúng lúc có đồng phục phù hợp với họ, hai người bèn cùng nhau lấy.

Ôm một đống đồ, Tịch Yên dẫn họ đến ký túc xá sắp xếp giường.

Phòng sáu người, chỉ còn lại hai giường trên.

Tịch Yên nhìn vào hành lý đơn giản của họ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô cho các em nghỉ nửa ngày, các em đi mua một số đồ dùng cá nhân và cả quần áo, tiết học đầu tiên vào buổi chiều là lớp của cô, nhớ đến đúng giờ.”

Mạnh Kim Dương mỉm cười nói: “Cảm ơn cô.”



Trường trung học số 1 Minh Thành là ngôi trường có danh tiếng lâu đời, không xa trung tâm thành phố.

Cố Mang và Mạnh Kim Dương cầm giấy nghỉ ra ngoài, đi về phía trạm xe buýt.

Mạnh Kim Dương dùng ghi chú trên điện thoại để sắp xếp những thứ cần mua.

Cố Mang đứng một bên lười biếng, miệng ngậm kẹo m*t, nghiêng đầu chơi game, là game Killing Spree.

Đột nhiên, một chiếc SUV màu đen dừng lại trước mặt họ.

Cố Mang ngẩng lên, cửa sổ xe hạ xuống, đối diện cô.

Thấy người ngồi trong xe, mắt hơi nheo lại.

Người đàn ông mặc áo sơ mi xắn tay lên, lộ ra cánh tay trắng lạnh lẽo, lười biếng tựa vào cửa sổ xe, cổ tay tuỳ ý buông lỏng.

Ngược sáng, khuôn mặt khiến người khác say đắm.

Đuôi mắt hơi xếch sâu thẳm, toát lên vẻ lạnh lùng.

Lâm Sương có con mắt tinh tường.

Quả thật là rất đẹp.

Lục Thừa Châu nhìn nữ sinh đội mũ lưỡi trai, đáy mắt luôn đỏ ngầu.

Dưới ánh nắng cái cổ thiên nga mảnh mai xinh đẹp, nhìn thấy cả mạch máu.

Không hiểu sao, đối với Cố Mang, bản năng hoang dã trong máu luôn bị k*ch th*ch một chút.

Người khác dưới ánh mặt trời, sẽ bị ánh sáng làm lộ ra hết khuyết điểm trên da.

Còn cô thì càng quyến rũ đến mê người.

Làn da mịn màng như bạch ngọc thượng hạng, trắng đến phát sáng.

Kìm nén cảm xúc bất thường, anh ta khẽ nhếch môi, mở miệng hỏi: “Cô Cố, đi đâu vậy?”

Cố Mang cất điện thoại, cho tay vào túi: “Trung tâm thương mại.”

“Lên xe, tôi đưa cô đi.” Giọng nói của người đàn ông trầm ấm cuốn hút.

Cố Mang im lặng vài giây, nhìn về phía Mạnh Kim Dương.

Mạnh Kim Dương chưa từng thấy ai đẹp đến mức kinh ngạc như Lục Thừa Châu vậy.

Nhưng anh ta là đàn ông.

Không thể kiềm chế, nắm chặt tay, đáy mắt thoáng qua một tia đấu tranh, gật đầu do dự.

Cô ấy cũng phải học cách tiếp xúc bình thường với đàn ông.

Vừa lên xe, giọng nói Cố Mang lạnh lùng: “Quảng trường Tinh Quang, cảm ơn.”

Xe khởi động.

Lục Thừa Châu liếc nhìn ký hiệu khuôn viên của toà giảng dạy đang lùi lại nhanh chóng: “Chuyển trường đến đây à?”

Cố Mang ngồi tư thế thoải mái, bắt chéo hai chân, đôi chân rất dài và thẳng.

Cô đang chơi điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì.

Nghe thấy câu hỏi của anh ta, uể oải ừ một tiếng, không thèm nhìn anh ta một cái.

Cây kẹo m*t trong miệng cũng toát lên vẻ kiêu ngạo.

Lục Nhất ngẩng đầu, nhìn vào cô gái trong gương, trong lòng thầm ngưỡng mộ.

Còn chưa ai dám có thái độ như vậy với thiếu gia của họ.

Lạnh lùng, thờ ơ.

Lục Thừa Châu nhìn những ngón tay mảnh khảnh mà lạnh lẽo đang cầm điện thoại.

Không nhanh không chậm thao tác AWM, bắn rất ổn định, một phát bắn nổ đầu đối thủ cấp 3, tiêu diệt hoàn hảo.

Rất hiếm thấy nữ sinh chơi loại game này lại giỏi như vậy.

Ánh mắt anh ta chuyển về phía mặt cô: “Hôm đó cô Cố cứu bà nội tôi, lúc đi còn chưa nhận tiền khám bệnh.”

Cố Mang hạ mắt, đáy mắt bất động thoáng hiện lên một tia ánh sáng.

Nhớ lại một trăm triệu tiền khám trong cuộc gọi với Vân Lăng.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh ta, mặt không biểu cảm, rất nghiêm túc hỏi: “Anh định trả bao nhiêu?”

Mạnh Kim Dương biết Cố Mang có tay nghề y thuật rất tốt.

Hóa ra người nhà của vị này là bệnh nhân của Cố Mang.

Lục Thừa Châu nhướn mày, lắc lắc điện thoại trong tay, thờ ơ: “Kết bạn WeChat, tôi chuyển khoản.”

Xe đột nhiên lắc mạnh, rồi nhanh chóng ổn định lại.

Cố Mang và Lục Thừa Châu ngồi vững, không hề động đậy.

Mạnh Kim Dương bị lắc làm cho cơ thể hơi chao đảo.

“Xin lỗi thiếu gia Lục, không giữ chắc chân ga.” Lục Nhất nơm nớp lo sợ nói, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Cách xin WeChat của thiếu gia nhà họ thật sự rất ngầu.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 33: Hừ! Rồi các cậu sẽ hối hận!



Lục Thừa Châu nheo mắt lại: “Nếu kỹ thuật không tốt thì đổi người.”

Lục Nhất suýt khóc: “Đừng mà thiếu gia Lục, tôi sai rồi, tôi thề nếu lái không tốt nữa thì sẽ đi châu Phi bê gạch!”

Trong xe im lặng vài giây.

Lục Thừa Châu nhìn về phía Cố Mang, mở mã QR của mình để thêm bạn, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ quyến rũ: “Cô Cố?”

Cố Mang liếc nhìn Mạnh Kim Dương ở phía trước, cuối cùng đã thêm WeChat của Lục Thừa Châu.

Vừa kết bạn xong, trong WeChat đã có hai mươi vạn được chuyển khoản.

Hai mươi vạn này, đủ cho Mạnh Kim Dương học cấp 3 và đại học.

Cố Mang không khách sáo nhận lấy, nở một nụ cười: “Cảm ơn thiếu gia Lục.”



Lớp 12 - 20, thế giới của đám chuyên quậy phá.

Ngoài những người có gia thế lớn ở Minh Thành, thì là những người không được lớp khác nhận.

Không ít người bị lớp khác đẩy ra, đều chủ động xin chuyển đến lớp 12/20.

Trên bức tường danh dự của lớp 12/20, chỉ có bốn bức tường trống rỗng.

Năm nào cũng đứng cuối khối 12.

“Anh Dương, sáng nay khi em trèo tường vào, thấy Tịch Tịch dẫn theo hai nữ sinh, hình như là mới đến, em đi qua, thấy có một người cực kỳ xinh! Rất trắng!”

Lục Dương ở hàng ghế cuối cùng, cuộn một tờ giấy bài tập lại, cắn ở miệng, hung hăn: “Có thể đẹp đến mức nào?”

Nhớ lại Cố Mang đã ở nhà họ một ngày.

Khuôn mặt đó mới thực sự là đỉnh cao.

Thần thái còn đáng sợ hơn cả bố ruột của anh ta.

Bé mập kéo ghế ngồi xuống: “Không phải đâu anh Dương, thực sự rất xinh đẹp! Da trắng, mặt đẹp, chân dài!”

“Ồ.”

Lục Dương không mấy hứng thú, kéo cổ áo đồng phục lên, cúi đầu ngủ.

Bé mập: “…”

Anh Dương anh sẽ hối hận đấy!

Tin tức nhanh chóng lan khắp lớp.

Trong chốc lát, tất cả đều bàn tán.

Học sinh nữ Thẩm Hoan nghiêng đầu trò chuyện với Sở Nghiêu ở dãy bên cạnh, “Nghe Lăng Càn nói nữ sinh đó rất xinh đẹp à?”

Sở Nghiêu duỗi chân dài qua lối đi, tay chống cằm, miệng nhếch lên khinh thường: “Con lợn nái trong mắt Lăng mập cũng là tiên nữ, các cậu thật sự tin những gì cậu ta nói à? Đẹp thì tôi chém đầu xuống!”

Một đám người chờ hóng chuyện đành hậm hực im lặng, không còn mong đợi gì nữa.

Lăng mập: “…”

Hừ! Các cậu sẽ đều hối hận!

Khi tiếng chuông vào học vang lên.

Các lớp khác đều im lặng, chỉ có lớp 12/20 vẫn ồn ào.

Lớp mười chín ở cách vách, giáo viên vào lớp đóng cửa cái rầm, chặn tiếng ồn ào.

Tịch Yên là giáo viên dạy hóa học.

Một giây trước khi bước vào, đang nói chuyện vui vẻ với Mạnh Kim Dương.

Vừa bước vào lớp, như thể chạm phải một công tắc, lập tức nghiêm túc.

Kỹ năng đặc biệt của giáo viên chủ nhiệm, lật mặt.

Âm thanh trong lớp dần dần nhỏ lại.

Tịch Yên đặt giáo án lên bàn giảng, lại nở một nụ cười thân thiện: “Lớp chúng ta có hai bạn học sinh mới chuyển đến, mọi người hãy chào đón.”

Cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Cố Mang đeo ba lô một bên vai, một tay cho vào túi, một tay cầm đồng phục, đi theo sau Mạnh Kim Dương vào lớp.

Mạnh Kim Dương bước vào, người trong lớp không có phản ứng gì.

Trông cũng tạm được, nhưng chưa đạt đến hai chữ kinh ngạc.

Mọi người cuối cùng cũng tin lời của Sở Nghiêu, những gì Bé mập nói về vẻ đẹp thì không thể tin được.

Nhiều người trực tiếp cúi đầu, ai ngủ thì ngủ, ai chơi thì chơi.

Bé mập thấy một nữ sinh khác sắp vào, vội vàng quay đầu gọi nhỏ với Lục Dương phía sau: “Anh Dương anh Dương, đến rồi đến rồi.”

Lục Dương đội mũ áo đồng phục nhíu mày, đá mạnh một cái vào ghế của anh ta.

Bé mập lập tức sợ hãi, không dám quấy rầy nữa.

Đột nhiên, âm thanh thì thầm trong lớp như bị nuốt chửng, rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 34: Rõ ràng là có cấp bậc cao hơn nhiều!



Bắt đầu từ phía bên kia cửa sổ, lan ra về phía cửa ra vào, từng người một giữa những cú đá, đẩy và va chạm của bạn học trước sau trái phải mình.

Chủ yếu là nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.

Sở Nghiêu bị Thẩm Hoan đánh nhẹ một cái, nhìn theo hướng mà cô ấy chỉ về phía cửa.

Khi khuôn mặt của nữ sinh kia xuất hiện, anh ta hít một hơi thật sâu, không nói nên lời: “Vãi chưởng, từ đâu ra nhân vật lợi hại như vậy.”

Nữ sinh có khuôn mặt tinh xảo đến mức quá đáng, đôi mắt vừa đen láy vừa sáng, ẩn chứa chút lạnh lùng và ương bướng.

Mỗi một ánh nhìn, đều thờ ơ, nhưng lại mang theo sự ngạo mạn tự nhiên.

Sự kiêu ngạo và bá đạo tỏa ra từ tận xương tủy.

“Mình tên là Mạnh Kim Dương.”

“Mình là Cố Mang.”

Lục Dương đang nằm trên bàn, khi nghe thấy hai chữ Cố Mang, nhíu mày, kéo đồng phục để lộ một bên mắt, nhìn về bục giảng phía trước.

Giây tiếp theo, ngồi thẳng dậy, mắt mở to trong sự kinh ngạc.

Trời ơi! Cố Mang!

Bé mập nói học sinh mới rất rất xinh đẹp chính là cô?!

Trong lớp không ai nói gì, ngay cả hơi thở cũng như bị nén lại.

Tịch Yên khẽ co giật khóe miệng, cô ấy lên lớp cũng chưa bao giờ thấy lớp học yên tĩnh như thế này, một học sinh mới đến, mọi người đều im lặng.

Cô ấy nhìn ba chỗ ngồi trống trong lớp, chỉ tay: “Cố Mang, em ngồi bên cạnh Lục Dương, chỗ cuối cùng đó, Mạnh Kim Dương ngồi bên cạnh Thẩm Hoan, hàng thứ ba ở giữa.”

Dáng người Cố Mang cao, ngồi ở phía trước không hợp lắm.

Lục Dương giật mình, bình tĩnh nhìn về phía cô gái đang tiến lại gần anh ta.

Khuôn mặt đó quá xinh đẹp, đôi mắt trong veo đen trắng rõ ràng, mang theo chút lạnh lùng.

Làn da rất trắng, chân vừa dài và thẳng.

Mọi thứ đều nổi bật không thể tưởng tượng nổi.

Cô không mặc đồng phục, cầm trên tay, bước đi thong thả, toát lên vẻ lười nhác và tuỳ tiện.

Thật không đàng hoàng, thật lạnh lùng.

Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô, không chớp mắt.

“Mình có một ý tưởng táo bạo, hôm nay diễn đàn của trường sẽ bùng nổ.”

“Thời gian trước có một người tên Cố Âm chuyển đến, vừa đến đã khiến vị trí hoa khôi của Lục Ý lung lay. Tuần trước trong kỳ thi hàng tuần cùng với Lục Ý đứng đầu toàn khối, trực tiếp đẩy Lục Ý khỏi vị trí hoa khôi của trường, hai người công khai đấu đá nhau, hôm nay lại có thêm Cố Mang, ba cô gái một vở kịch sao?”

“Người như Cố Mang, rõ ràng là có cấp bậc cao hơn nhiều, lạnh lùng đến mức chết người! Còn trùm trường thì có thể chấp nhận.”

“Nói cũng đúng, khí chất đó, thật sự mạnh mẽ quá đi.”

“Vậy có phải là muốn đánh nhau với anh Dương không?”

“Thôi đi, cậu nhìn xem, mắt anh Dương gần như dán chặt vào người cô ấy, có khi còn nhường luôn vị trí trùm trường cũng nên!”

Mạnh Kim Dương lén lút nghe thấy họ nói, nén cười, chào một tiếng với Thẩm Hoan, rồi ngồi xuống chỗ.

Cố Mang đặt sách lên bàn, chân nhấc lên, vừa ngồi xuống đã bắt chéo chân.

Tư thế ngồi của chị hai, thật sự rất hung hăng.

Mi mắt hạ thấp, để lại một quyển sách hóa học, những quyển sách còn lại nhét vào ngăn bàn.

Đồng phục khoác trên vai, thật ngầu.

Lục Dương liếc nhìn, nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh mình, tim đập có chút loạn, ngồi cứng đờ trên ghế, không dám động đậy.

Bé mập lén lút nhìn về phía chị hai ở phía chéo đằng sau, rồi lại nhìn Lục Dương đang ngẩn người.

Trong lòng rất đắc ý.

Bây giờ thì tin những gì anh ta nói rồi chứ.

Trên bục giảng Tịch Yên đã bắt đầu tiết học, tổng ôn tập đã đến phần nguyên tố - Clo trong nước biển.

Mười phút trước giờ học là thói quen giảng bài.

Đề thi mà Tịch Yến phát hôm qua.

Cố Mang không có.

Lục Dương đợi cô thu dọn xong, chủ động đẩy quyển đề thi trắng hơn cả mặt mình vào giữa hai người: “Em cho chị mượn xem.”

Cố Mang liếc nhìn quyển đề của anh ta, ngẩng đầu lên.

Đối diện với đôi mắt trong trẻo, tim Lục Dương đập loạn một giây, không đủ sức giải thích: “Hôm qua quên viết, nghe cô giảng cũng giống nhau.”

Thật sự xấu hổ quá đi.

Cố Mang nhướn mày.

Mi mắt Lục Dương giật giật, ánh mắt lảng tránh.

Bé mập đột nhiên quay lại, kinh ngạc nói: “Vãi chưởng anh Dương, sao mặt anh đỏ thế?”

Lục Dương lạnh lùng liếc mắt một cái, Bé mập rụt cổ quay lại.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 35: Hôm nay có chuyện gì ở trường không?



Một tiết học trôi qua, vô số ánh mắt cứ nhìn qua nhìn lại trên người Cố Mang, tiếng nói chuyện hoàn toàn biến mất.

Người trong cuộc vẫn thản nhiên nghe Tịch Yên giảng bài, thái độ cũng khá nghiêm túc.

Bàn tay trắng trẻo xinh đẹp chống cằm, nửa cánh tay lộ ra, mịn màng như sứ, đặc biệt xinh đẹp.

Cả người toát lên vẻ lười nhác thờ ơ.

Đôi mắt nhìn về phía bảng đen.

Tịch Yên rất hài lòng.

Vài phút cuối của tiết học, Tịch Yên cảm thấy kỳ lạ khi lớp học lại yên tĩnh như vậy.

Thường ngày đã sớm ầm ĩ lên rồi.

Khi tiếng chuông vang lên, cũng không có tiếng hét lớn ồn ào như mọi khi, vẫn nhìn về phía Cố Mang.

Trong lòng Tịch Yến cảm thán về sức hút của Cố Mang, nói một câu tan học, rồi cầm giáo án đi ra ngoài.

Rất nhanh, bên ngoài cửa sổ lớp 12/20 đã chật kín người, bàn tán xôn xao.

Số người đi qua cửa lớp 12/20 cũng tăng lên.

Một tay Cố Mang cầm điện thoại, trả lời tin nhắn.

Lâm Sương nhận được một nhiệm vụ, tối nay cần cô giúp đỡ.

Và lúc này, diễn đàn trường học đã hoàn toàn bùng nổ.

Tràn ngập là những bức ảnh của Cố Mang, cả bộ ảnh giống như bộ tranh chân dung của cô trong trường.

Nữ sinh với đôi mày và đôi mắt xinh xắn cúi xuống, đẹp đến tột đỉnh.



Lớp 12/1.

Gần đây mỗi khi tan học, Cố Âm là nhân vật hot nhất chạm tay có thể bỏng của lớp 12/1, luôn được bao quanh bởi một vòng các chàng trai, nhưng hôm nay rõ ràng ít đi rất nhiều.

Cố Âm nghi hoặc hỏi: “Hôm nay có chuyện gì ở trường không? Sao mọi người đều chạy ra ngoài hết vậy?”

Một chàng trai đáp: “Nghe họ nói, lớp 12/20 có hai học sinh chuyển trường, một người tên là Cố Mang, vô cùng xinh đẹp, mọi người đều đi xem.”

Cố Âm nghe xong, ngón tay bỗng siết chặt, đồng tử co lại.

Sao cô lại đến trường trung học Minh Thành, sao lại vào được?

Chẳng lẽ cô đã đi cầu xin cậu?

“Đẹp thì có ích gì? Vào lớp 12/20, thì chứng tỏ học tập rất kém.” Một chàng trai nịnh nọt nói với Cố Âm: “Âm Âm, sắp đến kỳ thi tháng đầu tiên rồi, khi nào cậu đạt hạng nhất toàn khối, hoa khôi vẫn là của cậu.”

Cố Âm khiêm tốn mỉm cười: “Mọi người đừng nói như vậy, có thể họ học cũng rất tốt.”

Chàng trai khinh thường nói: “Học tốt thì cần gì phải vào cái bãi thu gom rác như lớp 12/20 kia? Cả khối học tốt cũng chỉ có trong lớp 12/1 chúng ta, cậu là người đứng đầu khối mà.”

Cố Âm nhẹ nhàng cong khoé môi, nhưng đáy mắt buông xuống lại vô cùng lạnh lẽo.



“Lục Ý, trên diễn đàn có một nhân vật nổi tiếng, có người bỏ phiếu chọn hoa khôi mới, cậu và Cố Âm bị bỏ xa một đoạn.” Một nữ sinh chạy đến trước mặt Lục Ý: “Cậu có biết là ai không?”

“Làm sao mình biết được?” Lục Ý nghe đến Cố Âm thì thấy khó chịu, giọng điệu cũng không tốt.

Nữ sinh hôm đó đã đi mua sách cùng với Lục Ý, đã thấy Cố Mang, cười cười, đưa điện thoại ra trước mặt cô ta, trên màn hình là bức ảnh của Cố Mang: “Thật không ngờ, cô ấy lại đến trường chúng ta.”

Bức ảnh của Cố Mang, không làm Lục Ý ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy nửa gương mặt của Lục Dương, lập tức nhíu mày.

“Mình ra ngoài gọi điện một chút.” Lục Ý đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Nếu mẹ biết Cố Mang và Lục Dương ngồi cùng bàn, chắc chắn sẽ gây chuyện với bố.



Cửa văn phòng của Lục Thượng Cẩm đột nhiên bị đẩy mở, ông ta ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Lâm Chu không tốt mà lao vào, mở miệng chất vấn: “Anh đã sắp xếp cho Cố Mang vào trường trung học Minh Thành rồi sao?”

Lục Thượng Cẩm đặt bút xuống: “Có chuyện gì vậy?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 36: Thừa nước đục thả câu



Lâm Chu mím môi: “Anh có biết cô ta ngồi cùng bàn với ai không?”

Lục Thượng Cẩm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Chu, suy nghĩ vài giây: “Nhìn em nổi giận như vậy, là Cố Mang sao?”

“Đúng.” Nhắc đến chuyện này, Lâm Chu tức giận không chịu nổi: “Trước đây hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Cố Mang, là em sai, anh sắp xếp cho Cố Mang vào trường trung học Minh Thành em cũng không ý kiến, nhưng em không cho phép cô ta làm hư Lục Dương, đó là giới hạn của em.”

Lục Thượng Cẩm cười thành tiếng: “Là Lục Dương, còn cần làm hư?”

Không phải là ông ta xem thường thằng con trai đó của ông ta, ăn chơi hưởng lạc cái gì cũng giỏi, chỉ trách trước đây ông ta quá bận rộn với công việc, không chú ý đến việc giáo dục.

Sắc mặt Lâm Chu càng lúc càng lạnh: “Ý của anh là gì? Anh đang bênh vực người ngoài, không quan tâm đến con trai mình? Đừng nghĩ em không biết trước đây Cố Mang đã làm những chuyện gì? Đánh nhau gây rối trốn học, cô ta đã làm ít sao?”

Lục Thượng Cẩm nhíu mày: “Cố Mang không tệ như em nghĩ vậy.”

Lâm Chu cười lạnh một tiếng: “Thiếu giáo sở đều đã vào, sao cô ta vẫn là học sinh tốt?”

Lục Thượng Cẩm động môi, lười không muốn giải thích thêm: “Nếu em không hài lòng, để Lục Dương đi tìm giáo viên đổi chỗ.”



Tan tiết tự học buổi tối, Lục Dương trở về biệt thự nhà họ Lục.

Trên bàn ăn.

“Con không đổi.” Lục Dương nói một cách nhạt nhẽo, gắp một miếng sườn.

Lâm Chu tức nghẹn trong cổ họng, không muốn ảnh hưởng đến mối quan hệ mẹ con, trực tiếp đưa cho Lục Dương một phong bì tài liệu đã chuẩn bị sẵn: “Tự xem đi.”

Lục Dương nhướng mày, vòng qua sợi dây của phong bì, rút ra tài liệu của Cố Mang.

Lật đến trang điểm số thi đó, khóe miệng giật giật.

Toàn là điểm không, đến anh ta còn chưa bao giờ tệ đến vậy.

Làm bài kiểu gì vậy? Thật đều đặn!

“Thấy chưa.” Lâm Chu nhìn biểu cảm kinh ngạc của Lục Dương, lòng nhẹ nhõm hơn nhiều: “Cố Mang không phải học sinh tốt, sau này con tránh xa cô ta một chút, mẹ cũng không yêu cầu con phải xuất sắc như chị con, ít nhất đừng làm mất mặt gia đình.”

Lục Ý nhếch môi, yên lặng ăn cơm.

Lục Dương lật xong tài liệu của Cố Mang, ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng về những chuyện này, con đã lớn rồi, chuyện bản thân tự con biết phải làm gì.”

Lâm Chu thấy thái độ của anh ta hoàn toàn khác với dự đoán của mình, ánh mắt sa sầm: “Ý của con là gì?”

Lục Dương để tài liệu sang một bên, cầm đũa lên: “Con sẽ không đổi chỗ đâu, mẹ tìm cô Tịch cũng vô ích, mẹ biết tính con mà.”

Mặt mày Lâm Chu lập tức xanh mét, tức giận nhìn anh ta.

Lục Dương cười tươi gắp cho Lâm Chu một miếng cá: “Mẹ, đừng giận, sẽ già đi đó, ăn cơm đi.”

Sự hy vọng của Lâm Chu tan vỡ, thấy anh ta hoàn toàn không có ý định tránh xa Cố Mang, đáy mắt đầy sự lạnh lẽo.



Cố Mang tan tiết tự học lúc tám giờ tối, chào hỏi Mạnh Kim Dương một tiếng, rồi cầm tờ giấy xin phép mà buổi chiều tìm Tịch Yên ký tên đi ra khỏi cổng trường.

Thiên Khuyết.

Tối nay có một giao dịch quan trọng.

Cố Mang ngồi trước quầy bar: “Một ly mojito.”

Lâm Sương quay đầu lại, thì thấy cô gái ngồi bên cạnh, đội mũ biểu tượng lưỡi trai đen, mặc áo hoodie đen.

Cố Mang nói: “Có chuyện gì vậy, cần em ra tay sao?”

Lâm Sương thở dài: “Chị cũng không muốn làm phiền em, dù sao cũng sắp thi đại học rồi, học sinh lớp mười hai.”

Cố Mang nhướng mày, nghiêm túc nói: “Biết vậy là tốt, em còn phải thi đại học nữa.”

Lâm Sương suýt nữa bị sặc rượu, hacker số một thế giới lại nói mình còn phải thi đại học, hình tượng này kỳ quái cỡ nào.

Cô ta dùng ngón cái lau vết rượu ở khóe miệng, quay lại chuyện chính: “Hệ thống giám sát của Thiên Khuyết chị không hack được, em giúp chị một tay, thành công sẽ cho em một phần.”

Cố Mang nhướng một bên mày, thờ ơ giơ hai ngón tay trắng trẻo lên: “Hai phần.”

Lâm Sương: “...”

Thừa nước đục thả câu, quá đen.

Cắn răng: “Chốt kèo.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 37: Bạch Hồ xuất hiện



Mười hai giờ, đúng lúc Thiên Khuyết đông đúc nhất.

Nhà vệ sinh nữ.

Chỉ có một mình Cố Mang.

Bồn rửa tay bằng kính, chiếu ánh sáng laser tạo thành bàn phím ảo màu đỏ.

Máy chiếu mini chiếu lên tường, có phụ đề xuất hiện.

Cố Mang không chút để ý khom chân đứng, những ngón tay xinh đẹp nhanh chóng gõ trên bàn phím ảo.

Điếu thuốc lá mỏng cắn ở khóe miệng của cô gái, chưa châm lửa.

Đáy mắt lạnh lẽo, khóe miệng cong nhẹ, toát lên vẻ tà ác từ tận xương tủy.

Đột nhiên, tay cô dừng lại nhanh chóng.

Đôi mắt đẹp hơi nheo lại.

Cùng lúc đó, phòng giám sát Thiên Khuyết hỗn loạn, tất cả màn hình đều chìm trong bóng tối, phản chiếu cảnh hỗn loạn khắp phòng.

Mười phút sau, Cố Mang nhận được một tin nhắn.

[Xong rồi, rút lui.]

Không lâu sau, một đám người mặc đồ đen lướt qua toàn bộ Thiên Khuyết, như thể đang tìm kiếm người nào đó.

Cố Mang chỉnh sửa lại đồng hồ, dây chuyền, khuyên tai, kính gọng vàng, rồi rời khỏi nhà vệ sinh.

Ấn nhẹ vành mũ, cô giả vờ như không có chuyện gì rồi đi ra ngoài.

Khi vừa đến cửa.

“Đứng lại.” Một vài người mặc đồ đen tiến lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Đáy mắt Cố Mang thấp xuống bỗng chốc trở nên sắc bén, đen mà lạnh lẽo.

“Cô Cố?” Một giọng nam quen thuộc đột ngột vang lên từ phía sau.

Cố Mang quay đầu, thì thấy Lục Thừa Châu.

Người đàn ông cho một tay vào túi, áo sơ mi đen mang theo chút hơi thở cấm dục, đuôi mắt hơi xếch quyến rũ mà lạnh lùng.

Người mặc đồ đen thấy là Lục Thừa Châu, cung kính cúi người: “Thiếu gia Lục, đây là bạn của ngài sao?”

“Ừ.” Trong lúc Lục Thừa Châu nói chuyện, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Cố Mang.

Người mặc đồ đen lập tức nói: “Xin lỗi cô, đã mạo phạm cô rồi.”

“Không sao.” Cố Mang rất lịch sự.

Ra khỏi Thiên Khuyết.

Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang đang im lặng: “Muộn thế này sao lại đến Thiên Khuyết?”

Cố Mang lạnh nhạt nói: “Kiếm tiền.”

“Có thiếu tiền không?”

Cố Mang thu lại đôi mắt đen sáng ngời, nhìn anh ta: “Tôi thiếu hay không, thiếu gia Lục không biết sao?”

Lục Thừa Châu tra được thời gian trước bố mẹ của Cố Mang bất ngờ qua đời, giờ cô là trẻ mồ côi, chỉ có thể dựa vào bản thân.

“Không phải đã trả cho cô hai mươi vạn tiền chữa bệnh sao?” Anh ta hỏi.

Cố Mang sống yên ổn nhưng vẫn nghĩ đến ngày gian nguy: “Không thể ăn không ngồi rồi.”

Lục Thừa Châu nhìn sự nghiêm túc trên gương mặt cô, đáy mắt lạnh lùng hiện lên nụ cười: “Đi thôi, tôi đưa cô về trường.”

“Không cần, bạn tôi sẽ đến đón.”

Vừa dứt lời, từ xa một chiếc SUV màu trắng dừng lại, cửa sổ hạ xuống, Lâm Sương gọi qua: “Cố Mang, đi thôi.”

Cố Mang lịch sự gật đầu với Lục Thừa Châu: “Tạm biệt, thiếu gia Lục.”

Lục Thừa Châu nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, trong lòng đánh giá cô, trước sau chỉ có hai từ xinh đẹp.

Hình như tất cả từ ngữ dùng ở trên người cô, đều trở nên nhạt nhòa.

Khi cô lên xe, anh ta quay người đi vào trong Thiên Khuyết.

Tại khu vực VIP của quán bar, Tần Phóng và Hạ Nhất Độ vẫn đang chờ.

Thấy Lục Thừa Châu đi nhanh như vậy rồi trở lại, hơi kỳ quái, nhưng không dám nhiều chuyện, chỉ nói chuyện chính: “Anh Thừa, Ảnh Minh bên kia đã làm rối giao dịch, người nhận nhiệm vụ là Cửu Vĩ.”

Lục Thừa Châu dựa vào ghế sofa, những ngón tay dài và sạch sẽ nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, giọng nói thờ ơ: "Cửu Vĩ không có khả năng này với hệ thống giám sát của Hắc Thiên Khuyết."

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ nhìn nhau một cái.

Ý là còn có người ở trong bóng tối giúp Cửu Vĩ?

Ai vậy? Bạch Hồ có hành tung khó lường?



Lâm Sương lái SUV rất nhanh, đèn đường nhanh chóng lùi lại.

Cô ta tùy ý đặt tay lên vô lăng, ánh mắt liên tục liếc về ghế phụ.

Kìm nén nửa ngày, không nhịn được hỏi ra miệng: "Em Cố, em và Lục Thừa Châu có chuyện gì?"

Vừa rồi hai người đi cùng nhau, còn gần gũi như vậy.

Có gian tình.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 38: Am hiểu nhất là đen ăn đen



Cố Mang cầm điện thoại chơi game, không ngẩng đầu lên nói: "Em là bác sĩ, anh ta là người nhà bệnh nhân, còn cần em nói chi tiết hơn không?"

Lâm Sương nghẹn lại, vẫn nói thêm một câu: "Em cẩn thận khi giao tiếp với anh ta, thật sự sợ anh ta ăn em ngay cả xương cốt cũng không thừa."

Cố Mang nhếch môi cười, tác phong tùy tiện, nghiêng đầu, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Chị không biết em am hiểu nhất là đen ăn đen sao?"

Lâm Sương : “...”

Nói đùa một câu, Cố Mang nửa nghiêm túc nói: "Chị yên tâm, em rất cẩn thận trước mặt Lục Thừa Châu."

Đối với người bình thường, Lâm Sương hoàn toàn không lo lắng về việc thân phận của Cố Mang sẽ bị phát hiện.

Nhưng đối phương là Lục Thừa Châu, cô ta có chút không chắc chắn.

Nhưng Cố Mang cũng không phải là người hiền lành, rất tàn nhẫn.

Cô ta nói: "Vậy chị không quản em nữa, đúng lúc ngày mai chị về tổng bộ. Năm nay công việc của chị đã đạt tiêu chuẩn, nghỉ dài hạn đi châu Âu chơi."

Cố Mang uể oải ừ một tiếng, đổi tư thế thoải mái tiếp tục chơi game.



Ngày hôm sau, Cố Mang đến trường lúc bảy giờ sáng, giáo viên trực đứng ở cổng trường, học sinh nhóm năm nhóm ba đi vào bên trong.

Ngay khi Cố Mang xuất hiện, lập tức gây ra một sự xôn xao không nhỏ.

Nữ sinh có ngoại hình đặc biệt thu hút, da rất trắng, đồng phục phanh ra, hai tay nhét vào túi.

Cả người như từ trong truyện tranh bước ra.

Đuôi mắt hơi xếch lộ ra chút tà ác.

Đáy mắt mờ mịt lạnh lẽo.

Thản nhiên đi vào khuôn viên trường.

Những học sinh thường ngày vội vã chạy về lớp giờ đây cũng bước chậm lại, nhìn cô, thì thầm bàn tán.

"Đó là ai vậy, đẹp quá, học lớp mấy?"

"Mình thấy trên diễn đàn trường nói là học sinh mới chuyển trường của lớp 12-20, hôm qua mới đến, trực tiếp thăng hạng thành hoa khôi trường, số phiếu vượt xa đàn chị Cố Âm và đàn chị Lục Ý tận mấy con phố."

"Đẹp đến đâu cũng vô ích, ai cũng biết lớp 12/20 là nơi nào, mình vẫn thấy danh tiếng đàn chị Cố Âm đúng với thực tại."

"Đàn chị Lục Ý cũng không tệ mà."

"Đàn chị này có khí chất mạnh mẽ quá!"

Nơi Cố Mang đi qua, những người phía trước tự giác nhường đường cho cô.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.

Đi đến cửa lớp, đúng lúc gặp Mạnh Kim Dương.

"Cố Mang, cậu về rồi." Mạnh Kim Dương giương mắt cười: "Đã ăn sáng chưa, mình mang bữa sáng cho cậu nè."

Cố Mang khoác vai cô ấy, đi vào trong lớp học, thấp giọng hỏi: "Bài tập đã viết xong cho mình chưa?"

Mạnh Kim Dương giống như có tật giật mình, nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Mình viết bằng tay trái cho cậu, đảm bảo không nhận ra, mà chữ của cậu xấu như vậy, cũng gần giống như mình viết bằng tay trái."

Cố Mang nheo mắt, nhìn về phía cô ấy, nhướng mày, thản nhiên nói: "Kim Dương, giờ cậu cũng dám chê bai mình rồi."

Mạnh Kim Dương lè lưỡi, quay về chỗ ngồi của mình.

Ngay khi Cố Mang xuất hiện, trong lớp học lập tức im lặng.

Khí chất mạnh mẽ, nơi đi qua, mỗi nam sinh như nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, chân để ở lối đi thu lại, cất điện thoại đi.

Giả vờ cầm sách ngữ văn, nhưng ánh mắt lại không thể kiểm soát nhìn về phía Cố Mang.

Chị hai vừa chảnh vừa chất.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 39: Cạnh tranh ở khối mười hai



Nữ sinh đi đến chỗ ngồi của mình, thấy trong ngăn bàn đầy những bức thư tình màu hồng rơi xuống đất.

Nhíu mày.

Đôi mắt vừa đen vừa sáng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Lục Dương nhận ra tính khí của Cố Mang sắp nổi lên, chủ động nói: “Chắc là đều được nhét vào trong tiết tự học thứ hai của buổi tối hôm qua.”

Cố Mang không nói gì, đi ra phía sau lớp lấy một cái thùng rác về, rồi ném tất cả vào trong đó.

Thùng rác nhanh chóng đầy ắp.

Khi định đi đổ rác, một tay Lục Dương giật lấy từ trong tay cô: “Chị Mang, chị ngồi đi, em đi đổ.”

Cố Mang nhướng mày, nhìn Lục Dương cầm thùng rác từ cửa sau chạy ra ngoài.

Bé mập ngẩn người, cảm thấy anh Dương nhà họ đã thay đổi.

Người đã từng xưng trùm trường học! Vậy mà lại chủ động đi đổ rác!

Tịch Yên đến kiểm tra giờ đọc buổi sáng, thì nhìn thấy anh cả lớp 12/20 đi đổ rác, mắt mở to kinh ngạc.

Quét mắt qua những thứ trong thùng rác, có vẻ như là những bức thư tình.

Không cần nghĩ, cũng biết những bức thư tình này là viết cho ai.

Lớp 12/20 của họ đã đổi trùm trường rồi sao?

Cố Mang cầm chiếc điện thoại gập nặng nề, to bằng điện thoại cảm ứng, nhưng lại sử dụng kiểu gập cổ điển, chức năng còn đầy đủ hơn cả máy tính.

Điện thoại nội bộ của Ảnh Minh.

Ngón tay xinh đẹp của nữ sinh nhập đều đều những mã code liên tục không thể hiểu.

Sau khi xong việc, cô cất điện thoại, một tay uể oải tuỳ ý chống cằm, mở sách ngữ văn ra.

Lúc này, trong lớp bỗng nhiên xôn xao.

“Cái bài đăng đó của Cố Mang mất rồi, vãi chưởng!”

“Mình vừa hỏi phó quản trị diễn đàn, anh ấy nói không xóa, bên hội sinh viên và trường cũng không có động tĩnh gì, sao lại mất được?!”

“Diễn đàn trường chúng ta không thể chụp màn hình cũng không thể lưu lại! Ảnh hoa khôi đều mất hết rồi!”

Khoé môi của Cố Mang hiện lên một độ cong không đúng đắn như có như không.

Mặc dù bài đăng đã bị hack đen, nhưng trong trường học những điều cần biết đều đã được biết đến.

Cố Mang chỉ mới đến trường trung học Minh Thành chưa đầy hai mươi tư giờ, đã trở thành người nổi tiếng được nhiều người chú ý.



Cố Âm đến trường chưa đầy một tuần, địa vị của cô ta trong nháy mắt xuống dốc không phanh, trong miệng tất cả mọi người đều bàn tán về Cố Mang.

Cô ta làm bài tập, trong lòng không yên, bút nắm rất chặt.

Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết học đầu tiên là tiết của giáo viên chủ nhiệm lớp 12/1 La Tụng Hoa.

Giáo án bị ném bốp một tiếng xuống bàn, tạo ra một đám bụi phấn bay mù mịt, những học sinh ở hàng ghế đầu khốn khổ, nhưng cũng không dám động tay để phủi đi.

Bàn đầy bụi phấn.

La Tụng Hoa lạnh lùng quét mắt qua cả lớp: “Gần đây các em rất ít bài tập phải không? Hay là tôi phát đề quá ít? Mà để các em rảnh rỗi, đến hơn nửa tiết học lại chạy sang lớp 12/20?”

Lặng ngắt như tờ.

“Cuối tuần này là kỳ thi tháng đầu tiên của khối mười hai, nếu bị lớp hai vượt mặt về điểm số, tôi xem mặt mũi của tôi sẽ bị các em ném đi đâu! Có biết cái gì gọi là bên ngoài mạ vàng bên trong tồi tàn không?”

Nhiều nam sinh hiểu La Tụng Hoa đang ám chỉ ai, bèn ngẩng đầu lên.

La Tụng Hoa hừ một tiếng: “Một học sinh từ nhỏ đến lớn, thi cử toàn không điểm, bị trường cũ buộc thôi học, cũng đáng để các em từng người một đi làm quen? Còn là hoa khôi trường, thật là một trò cười! Tôi thấy mắt các em cần phải đi chữa trị rồi!”

Các nam sinh ngẩn ra.

Cố Mang có nhiều lịch sử đen tối như vậy sao?

Nhưng lời của giáo viên chủ nhiệm cũng thật là khó nghe, cho dù Cố Mang học không tốt, ít nhất cũng xinh đẹp, không thể nói là hoàn toàn vô dụng được.

La Tụng Hoa lại đập mạnh tay xuống bàn: “Tất cả nghe cho tôi, kỳ thi tháng đầu tiên là cuộc cạnh tranh của toàn bộ khối mười hai, những ai đứng nhất, đều phải xuất hiện trong lớp chúng ta! Bắt đầu từ hôm nay, mỗi môn thêm một đề, thời gian tự học buổi tối kéo dài thêm một giờ, không đạt được hạng nhất, các em sẽ không dễ chịu đâu! Rảnh rỗi thì chạy lên tầng tầng!”

Sau một màn hăm dọa, quả thật lúc tan học không ai còn dám chạy sang lớp 12/20 nữa.

Trong giờ giải lao, Cố Âm quét mắt nhìn các bạn học trong lớp, ngoài những người đi vệ sinh, đều ở trong lớp.

Cô ta khẽ mỉm cười, tập trung làm bài.
 
Back
Top Bottom