Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 20: Bạch Hồ - thành viên cốt lõi của Ảnh Minh



Cố Mang bước ra khỏi nhà họ Lục, từ trong túi truyền ra một tiếng rung mạnh.

Cô lấy chiếc điện thoại nắp gập dày cộp ở bên trong ra.

Là cuộc gọi video.

Cô chuyển sang cuộc gọi thoại: "Là tôi."

Giọng nói rất thấp, không thể phân biệt là nam hay nữ.

"Mỗi lần gọi video đều từ chối, cô trông xấu đến thế nào mà vượt qua được trí tưởng tượng của loài người?" Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại giống như một người phụ nữ oán hận.

Người đàn ông là tinh hoa ngoại giao của Ảnh Minh, người đứng đầu, Vân Lăng.

Bình thường việc tiếp nhận nhiệm vụ của Cố Mang đều do anh ta đích thân đảm nhiệm.

Anh ta rất muốn xem chị đại cốt lõi thần bí nhất của bọn họ, rốt cuộc trông như thế nào?

Kết quả mỗi lần gọi video đều bị từ chối.

Nghe nói Thượng đế vì bạn mà mở một cửa sổ thì sẽ vì bạn mà đóng một cánh cửa.

Chẳng lẽ vị này trông giống như hiện trường vụ tai nạn?

Cô gái trẻ lạnh lùng nói: "Không có việc gì cúp máy đây."

"Ê ê ê, ông nội, đừng cúp máy." Người đàn ông vội vàng nói, thở dài một hơi đầy tiếc nuối, rồi nói vào chuyện chính, "Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của cô rồi, nhớ kiểm tra đấy."

"Ừm."

"Bên này còn có một nhiệm vụ tìm người, định giá một trăm triệu, đúng lúc gần đây cô cần tiền, cô muốn nhận không?"

"Tìm ai?"

"Nghe nói là một thần y, rất bí ẩn, là bác sĩ Đông y, tay nghề châm cứu tuyệt diệu, hai năm trước từng xuất hiện ở Trung Đông, có một bức ảnh bóng lưng rất mờ, tóc ngắn, hình như là một người đàn ông."

Cố Mang nheo mắt lại: "Ai giao nhiệm vụ này?"

Vân Lăng đáp: "Vị thiếu gia Lục ở Bắc Kinh, Lục Thừa Châu."

Ánh mắt Cố Mang chợt lóe lên ánh sáng lạnh, giọng nói lạnh lùng, "Nhiệm vụ đã được đăng trên mấy trang web?"

Ban đầu tổ chức hacker quốc tế có ba nhà, mỗi nhà đều có một trang web để nhận nhiệm vụ của riêng mình.

Tám năm trước, một tổ chức hacker tên là Ảnh Minh đột ngột xuất hiện.

Đầu tiên là tiếp nhận nhiệm vụ quốc tế xếp thứ nhất trong các nhiệm vụ không thể hoàn thành được, hoàn thành một cách xuất sắc.

Hai chữ Ảnh Minh này, chỉ trong một đêm đã gây chấn động quốc tế.

Trong vào nửa năm, tổ chức này đã đứng đầu trong liên minh bốn nhóm hacker lớn.

Bạch Hồ là nhân vật cốt lõi của họ, thông tin cá nhân đã bị hacker từ khắp nơi trên thế giới tấn công vô số lần, tất cả đều trắng tay ra về.

Thông tin liên quan đến Bạch Hồ, chỉ có biệt danh này.

Từ đó trở thành Ông vua không ngai được giới hacker công nhận.

Đã nhiều năm như thế, không ai lay động được vị trí đó.

Chỉ là người này quá bí ẩn, mấy năm mới xuất hiện một lần.

Trong nội bộ của Ảnh Minh, chỉ có Lâm Sương từng gặp Bạch Hồ.

Những người khác thậm chí còn không biết Bạch Hồ là nam hay nữ.

Lâm Sương dù có chết cũng không tiết lộ về bất kỳ thông tin cá nhân nào của chị hai.

Vân Lăng thấy khá lạ sao Cố Mang lại hỏi nhiệm vụ đã đăng lên bao nhiêu trang web, nhưng cũng không nghĩ nhiều, "Ngoài Ảnh Minh của chúng ta, còn có hai tổ chức nữa, chỉ là tôi thấy Lục Thừa Châu tiêu nhiều tiền quá, nếu đến chúng ta cũng không tìm được người, hai tổ chức còn lại có thể tìm được sao?"

Anh ta nói một tràng dài, Cố Mang lại không nói lời nào.

Dọa anh ta đến nỗi phải đưa điện thoại xuống nhìn một cái, thấy người này không cúp máy, thở phào một hơi.

"Vậy nhiệm vụ này cô nhận không?"

"Không nhận."

Nói dứt khoát xong, Cố Mang trực tiếp cúp điện thoại ném vào trong túi.

Khi đưa tay chạm vào gọi thuốc lá, nghĩ đến việc chút nữa phải đi gặp người khác, lại nhịn xuống.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 21: Mình biết đánh nhau



Ngoại ô phía Bắc Bắc Kinh.

Một viện điều dưỡng không tên tuổi.

Nửa đầu năm vừa được Tổ chức Y tế Thế giới đánh giá, là viện điều dưỡng có cơ sở vật chất hàng đầu thế giới.

Chi phí cần trong một tháng đã lên đến một ngàn vạn.

Chi phí điều dưỡng trên trời.

Ở cổng có một cửa hàng hoa, một chậu xương rồng nhỏ có giá một vạn tám.

Cố Mang cầm một cây xương rồng nhỏ, to bằng lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn một cái.

Những thứ nhỏ cũng khá đắt tiền.

Cô nhướng mày, một tay đút vào túi áo khoác, không nhanh không chậm mà đi vào bên trong viện điều dưỡng.

Thiết kế bên trong viện dưỡng lão theo phong cách điền viên, mỗi người sống ở trong viện điều dưỡng đều ở trong căn nhà tre riêng biệt

Sự sắp xếp đan xen hòa quyện.

Vườn hoa, vườn rau, hàng rào hoa hồng, lối đi nhỏ lát đá cuội.

Môi trường thoải mái thư giãn.

Song song với áp dụng khoa học công nghệ hiện đại, lại vừa giữ được vẻ đẹp tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Thỉnh thoảng có người cầm rau còn đọng sương và thịt tươi đi qua, đó là nhân viên của viện điều dưỡng, đang chuẩn bị bữa sáng.

“Cô Cố, cô đến thăm Kim Dương à.” Bác đầu bếp mỉm cười hê hê nói.

Cố Mang dạ một tiếng, tháo mũ lưỡi trai, vén tóc.

Trong ánh sáng sớm mai, làn da cô trắng như sứ, ngũ quan càng xinh đẹp, khiến người ta phải nghẹt thở.

Bác đầu bếp sững người vài giây, nghe thấy giọng nói trong trẻo của Cố Mang.

"Kim Dương đã dậy chưa ạ?"

Bác gái hoàn hồn, "Dậy rồi, dậy rồi, chắc giờ này đoán chừng là đang tưới mấy khóm hoa ngoài vườn cho cô."

Cố Mang lịch sự cảm ơn, rồi đi về phía khu vườn hoa.

Bác gái nhìn theo bóng lưng của Cố Mang, thấp giọng lẩm bẩm nhỏ: "Cô bé này lớn lên cũng thật xinh đẹp quá mức rồi."

Vườn hoa.

Một cô gái mặc áo nhung màu xanh khói đang ngồi xổm trước khóm hoa, cầm gáo nước tưới cây.

Cố Mang nhìn từ xa, khóe miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười: "Kim Dương."

Bóng lưng của Mạnh Kim Dương dường như cứng đờ trong giây lát, quay đầu lại nhìn thấy Cố Mang, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và vui mừng.

Bỏ chiếc gáo nước xuống, đứng dậy chạy lại phía này: "Cố Mang, cậu đến thăm mình rồi."

"Ừ."

Cố Mang đưa cây xương rồng cho cô ấy.

Mạnh Kim Dương cúi đầu nhìn cây xương rồng nhỏ, ánh mắt đều tràn ngập ánh sáng.

Mỗi lần Cố Mang đến đều mang cho cô ấy những loại cây nhỏ đặc biệt dễ chăm sóc, chẳng hạn như sen đá hoặc xương rồng.

Dễ chăm sóc, sức sống bền bỉ.

Mạnh Kim Dương khoác tay Cố Mang, cười híp mắt nói: "Cố Mang, chúng ta vào trong đi."

"Được."

Đến căn nhà tre, nội thất bên trong đều mang phong cách cổ điển.

Nhìn thoáng qua, trái tim bốc đồng cũng bỗng trở nên dịu lại.

Mạnh Kim Dương lấy ra những món hoa quả sấy và đồ ăn vặt tự làm, "Cố Mang, đây đều là xoài và dâu tây mình tự trồng, đặc biệt ngon, mình cho nhiều đường lắm, chắc chắn cậu sẽ thích."

Cố Mang nhìn cô ấy, đôi mắt lạnh lùng lười biếng hiện lên một khoảnh khắc ngẩn ngơ.

Trong ánh mắt cô gái lúc này dường như ánh lên ánh sáng ấm áp mãnh liệt, sự sống động đã lâu không thấy.

Có vẻ cô ấy đã hồi phục rất tốt.

Cô bẻ một miếng xoài sấy, nếm thử một chút, hương vị vô cùng ngon, ngọt nhưng không gắt, mang đậm mùi trái cây.

Mạnh Kim Dương cũng ăn cùng cô, ánh mắt cụp đầu, tựa như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Cố Mang liếc cô ấy một cái, cánh tay chống trên bàn, đôi bàn tay trắng lạnh lùng lười biếng mà đỡ cằm, chậm rãi nói: "Có gì thì nói đi."

Mạnh Kim Dương cười ngại ngùng: "Chẳng giấu được cậu chuyện gì cả."

Cố Mang nhướng mày.

"Mình chỉ nghĩ là, mình không thể ở đây mãi được." Mạnh Kim Dương nghiêm túc nói: "Bây giờ mình khỏe hơn nhiều rồi, mình có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền cùng cậu, mình nghe nói viện phí ở đây đắt lắm."

"Cậu làm việc với mình á?" Cố Mang kẹp miếng xoài sấy giữa ngón tay, đổi tư thế, bắt chéo chân, ngữ khí lười biếng buông thả, đôi môi mỏng nhếch lên nói: "Cậu còn chưa đủ tuổi, kiếm tiền kiểu gì?"

Mạnh Kim Dương ngẩn người: "Nhưng cậu cũng chưa đủ tuổi mà."

"Mình biết đánh nhau." Cố Mang nói một cách thản nhiên.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 22: Sự hung hãn của Cố Mang



Mạnh Kim Dương nghe vậy, lập tức cau mày, lo lắng hỏi: "Cậu thật sự giúp người ta đánh nhau kiếm tiền sao? Vậy cậu có bị thương không? Cậu c** q**n áo ra để mình kiểm tra chút coi."

Cô ấy đứng dậy định c** q**n áo Cố Mang.

Cố Mang nắm tay cô ấy lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy, nụ cười thật tươi, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ tinh nghịch.

Thấp giọng nói: "Mình học một chút về máy tính, giúp người ta làm phần mềm nhỏ, cũng kiếm được ít tiền."

Mạnh Kim Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, xác nhận cô không lừa dối cô ấy, thở phào nhẹ nhõm: "Cậu làm mình hết hồn."

Cố Mang khoác vai cô ấy, bảo cô ấy ngồi xuống, hai người là những người tốt: "Yên tâm, mình không đánh nhau, mình chỉ đánh người thôi."

Mạnh Kim Dương: "..."

Sự hung hãn của Cố Mang, Mạnh Kim Dương đã thấy từ năm 5 tuổi.

Giây trước cô còn đang mỉm cười với bạn, giây sau đã cầm gạch đập thẳng vào đầu bạn không thương tiếc.

Thật sự chẳng ai làm cô tổn thương được.

Cô không bị thương là tốt rồi.

Về phần người khác, Cố Mang vốn không phải là kẻ gây sự, trừ khi người khác chọc giận cô trước.

Bị đánh cũng là đáng đời.

Mạnh Kim Dương ăn một quả dâu sấy để trấn tĩnh lại, tiếp tục quay lại chủ đề chính: "Cố Mang, mình bây giờ thực sự đã khỏe nhiều rồi, không cần ở đây nữa."

Cố Mang nhìn một vòng môi trường cao cấp của viện điều dưỡng: "Chỗ này khá tốt, sao lại không chứ? Cũng không quá đắt."

Mạnh Kim Dương nhẹ giọng nói: "Nhưng mình muốn kiếm tiền cùng cậu, những năm qua mình sống ở đây, cậu chắn chắn tốn không ít tiền."

"Không nhiều lắm." Cố Mang hời hợt đáp.

Đột nhiên điện thoại di động reo lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Lâm Sương.

‘Em Cố, dạo này cẩn thận nhé, toàn bộ lực lượng của Lục Thừa Châu đang tìm em đấy.’

Mạnh Kim Dương mím môi, vẻ mặt bướng bỉnh: "Cố Mang, cậu đã giúp mình mời rất nhiều giáo viên dạy kiến thức cho mình, kỳ thực mình có thể tìm việc làm thêm, một ngày cũng kiếm được không ít tiền."

Cô ấy không muốn làm gánh nặng cho cô nữa.

Giờ đây cô ấy đã có khả năng tự chăm lo cho bản thân.

Cố Mang ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ấy: "Thật sự muốn kiếm tiền?"

Mạnh Kim Dương nghiêm túc gật đầu: "Ừ."

Cố Mang cắn một miếng xoài sấy, từ tốn nhai: "Thế này, mình sẽ tìm cho cậu một trường học, cậu đi tham gia thi đại học năm nay, đỗ vào một trường đại học tốt, rồi kiếm tiền cũng nhiều hơn."

Ánh mắt Mạnh Kim Dương lóe sáng trong chốc lát, rồi lại ủ rũ đi: "Đi học tốn tiền lắm."

Đó là một khoản chi phí không nhỏ.

"Cậu đừng lo học phí, mình có." Cố Mang chậm rãi trả lời tin nhắn của Lâm Sương, thuận miệng nói: "Đợi cậu tốt nghiệp, kiếm được tiền, rồi trả mình."

Mạnh Kim Dương vẫn do dự: "Thế còn cậu?"

"Mình? Thuê một căn nhà gần trường cậu."

Mạnh Kim Dương cắn môi, suy nghĩ, "Cố Mang, hay là chúng ta cùng đi học, cùng thi đại học nhé."

Cố Mang khẽ nhíu mày.

Cô đã hoàn thành chương trình trung học từ năm 6 tuổi rồi.

Không dễ dàng gì nhà trường mới cho cô nghỉ, bây giờ lại bảo cô phải đến trường, ngày ngày dậy sớm, nghe giảng, thi cử sao?

Còn phải bị trường quản lý?

Phiền phức.

Mạnh Kim Dương tưởng rằng cô sợ học, hăng hái nói: "Nếu cậu sợ học, mình có thể giúp cậu học thêm."

Cố Mang nhìn cô một cái, thật sâu.

Hàm ý không rõ ràng.

Mạnh Kim Dương nhìn không hiểu, lo rằng cô sẽ không đồng ý, căng thẳng siết chặt đầu ngón tay, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Cố Mang, mình nợ cậu thực sự nhiều lắm rồi, mình không muốn để cậu hy sinh vì mình thêm nữa."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 23: Y thuật của bé Hi Vi càng ngày càng tốt



Cố Mang nghe Mạnh Kim Dương nói, không biết nghĩ tới cái gì mà ánh mắt lạnh như băng chợt lóe vẻ tàn nhẫn.

Giương mắt nhìn khuôn mặt áy náy của Mạnh Kim Dương, cô bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười.

Khóe mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hoang dã, giọng điệu hững hờ: "Được, vậy sau khi vào trường học, làm bài tập của mình, cậu làm giùm mình."

Mạnh Kim Dương nghe vậy, khóe miệng hơi co giật.

Quên đi, cô chịu đến trường cùng cô ấy là được rồi, về phần bài tập, làm thì làm.

Ánh mắt Mạnh Kim Dương trở nên vội vã: "Vậy bây giờ chúng ta trở về trấn Trường Ninh."

Cố Mang ăn dâu tây sấy ngọt muốn chết, đôi mắt đen lạnh lùng, vô cảm: "Không cần quay về trên trấn, chúng ta đến Minh Thành."

Mạnh Kim Dương nghi hoặc nhìn cô: "Vì sao?

"Bố mẹ mình bị tai nạn nửa tháng trước, qua đời rồi."

''Cái gì?!" Sắc mặt Mạnh Kim Dương thay đổi: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy?''

Biểu cảm của Cố Mang không có thay đổi gì, lời ít ý nhiều: "Ngoài ý muốn.''

Trái tim của Mạnh Kim Dương đập dữ dội: "Vậy Cố Âm và Cố Tứ thì sao?''

"Cái này cậu đừng quan tâm, mình tìm một trường học ở Minh Thành rồi đi học cùng cậu."

Giọng nói của Cố Mang lạnh lùng, nhắc tới bố mẹ đã mất mà ánh mắt bình tĩnh như đầm sâu, khóe mắt hơi nhếch lên xuất hiện sự lạnh lùng tà ác.

Mạnh Kim Dương thấy cô không muốn nói nữa, ngoan ngoãn ồ một tiếng, muốn nói lại thôi: "Vậy mình đi thu dọn đồ đạc."

''Ừ.''

Hai đĩa trái cây sấy khô bị cô ăn sắp hết rồi.

Mắt nhìn cô gái đang sắp xếp lại hành lý, thuận miệng hỏi: "Kim Dương, sau khi phẫu thuật thân thể có gì không quen không?"

Mạnh Kim Dương đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy biểu cảm, chỉ nghe thấy giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Không có, rất tốt, nội tạng nhân tạo tiện lợi hơn túi đại tiện nhiều, mình cũng có thể đi vệ sinh bình thường được rồi."

Đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cố Mang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mạnh Kim Dương.

Xác định cô ấy không có gì run rẩy, cứng ngắc hay xuất hiện tâm trạng sụp đổ nào.

Ánh mắt lạnh lẽo quay về màn hình điện thoại.

Nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện với Lâm Sương, khóe miệng cô gợi lên độ cong không dễ để ý, vừa tà ác vừa điên cuồng.

Cô cũng muốn biết, cô và Lục Thừa Châu, ai hơn ai.

……

Nhà họ Lục.

Bà cụ Lục mở mắt ra.

Vài bóng người lắc lư trong mắt bà ấy.

Mí mắt thả lỏng khẽ run, mấy bóng dáng kia dần dần rõ ràng.

Lục Hi Vi đang nhìn số liệu trên máy, thấp giọng nói gì đó với mấy quân y.

Một quân y lướt mắt nhìn về phía giường bệnh trong lúc lơ đãng, phát hiện bà cụ đã tỉnh, vội nói: "Cô Lục, lão phu nhân tỉnh rồi."

Lục Hi Vi lập tức quay đầu lại.

Thấy bà cụ đã tỉnh, cô ta kích động trừng to mắt, bước nhanh đến trước giường bệnh, cầm lấy bàn tay già nua kia, vành mắt đỏ hoe: "Bà nội!"

Giọng điệu của bà cụ Lục suy yếu nhưng lại lộ ra vẻ nghiêm khắc: "Khóc cái gì, bà cũng chưa chết."

"Bà nội đừng nói lung tung." Lục Hi hơi oán trách trợn mắt nhìn bà ấy, hốc mắt ướt đẫm: "Bà không biết con suýt nữa là đã cho rằng mình không cứu được bà rồi."

Quân y cúi đầu, đáy mắt hơi lập loè.

Xem ra cô Lục đã quyết định nhận ca điều trị thành công này làm của riêng mình.

Các bác sĩ có uy tín từ khắp nơi trên thế giới đã bước qua ngưỡng cửa nhà họ Lục, nhưng vẫn không có ai có thể khiến bà cụ chuyển biến tốt.

Cô Lục điều trị thành công, nhất định sẽ làm chấn động quốc tế.

Được cả danh và lợi.

Bà cụ Lục nhìn Lục Hi Vi, giọng điệu hòa ái: "Vất vả rồi, y thuật của bé Hi Vi càng ngày càng tốt."

Lục Hi Vi mím môi cười một tiếng, vô cùng khiêm tốn.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 24: Chị hai nói muốn đi học



Bà cụ Lục nhìn lướt qua gian phòng một vòng: "Anh ba của con đâu?''

Bà ấy nhớ lúc mình tỉnh dậy giữa chừng đã nhìn thấy đứa cháu bất tài kia.

Đáy mắt Lục Hi Vi hơi khựng lại một giây nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Sau khi bà thoát khỏi nguy hiểm thì anh ba đã đi rồi, bình thường anh ba vô cùng bận rộn."

"Nó bận cái rắm!" Bà cụ Lục tức giận mắng ra tiếng.

Bà ấy còn chưa tỉnh dậy mà người đã bỏ chạy rồi!

"Bà nội đừng tức giận." Lục Hi Vi kiên nhẫn khuyên: "Chú bác và các cô còn đang chờ ở bên ngoài, con đi gọi bọn họ vào nhé?"

Bà cụ Lục hít sâu mấy hơi, giọng điệu bình tĩnh trở lại: "Bảo bọn họ về trước đi, khi nào bà có thể xuống giường thì lại đến, có con ở đây, bà nội yên tâm."

"Được ạ."

Lục Hi Vi thấy thái độ của bà cụ đối với cô ta đã tốt hơn trước kia, ánh mắt cũng sáng lên.

Sau chuyện lần này, địa vị của cô ta ở nhà họ Lục nhất định sẽ cao hơn một bậc.

Chú Lục và ả nữ nhân kia đã trở về Minh Thành.

Chỉ cần anh ba không nói thì tuyệt đối không ai trong nhà họ Lục sẽ nhắc đến.

Về phần thuốc mà ả kia kê.

Máu đông đã tan, dựa vào y thuật của cô ta hoàn toàn có thể tự mình điều dưỡng cho bà nội.

……

Minh Thành.

Lục Thượng Cẩm xuống xe, bước nhanh vào một khách sạn.

Đẩy cửa phòng riêng ra, Cố Mang và Mạnh Kim Dương đã bắt đầu ăn rồi.

Bốn món mặn và một món canh, rất phong phú.

Giữa trưa ông ta chưa ăn cơm đã chạy tới, không thể chờ ông ta à?!

Ông ta quá khó khăn.

Lục Thượng Cẩm giận mà không dám nói gì, bật cười: "Cố Mang, con tìm chú có việc à?"

Chân thiếu nữ nâng lên, một tay cầm đũa, cánh tay chống trên bàn.

Tư thế ngồi của chị hai kiêu căng vô cùng.

Mặt mày bình tĩnh thâm thúy, chín phần lạnh lẽo, thu lại một phần hung ác.

Khí chất mạnh mẽ.

Đôi đũa của cô thờ ơ chỉ vào chỗ ngồi đối diện: "Vừa ăn vừa nói.''

Lục Thượng Cẩm cũng không khách sáo, ngồi xuống cầm đũa lên.

Mạnh Kim Dương không biết Lục Thượng Cẩm, cho rằng Lục Thượng Cẩm là họ hàng nào đó của Cố Mang, lễ phép chào hỏi.

Ăn được hai miếng, Cố Mang lười biếng mở miệng: "Sắp xếp cho con một trường học, hai slot, con và Kim Dương sẽ đi học."

''Khụ khụ khụ...''

Lục Thượng Cẩm bị sặc đến nỗi cả mặt đỏ bừng.

Mạnh Kim Dương lặng im một giây, ấn đường khẽ nhíu lại, con ngươi cụp xuống.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Cố Mang không đủ sức đi học, còn không bằng đi làm công sao?

Lục Thượng Cẩm vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, sắc mặt đỏ bừng, khó tin hỏi: "Con vừa nói gì? Con muốn đi học?"

Cố Mang nhướn mày, mặt mày xinh đẹp đến mức khiến người ta tự ti mặc cảm mang theo vài phần hoang dại: "Không được sao?''

Lục Thượng Cẩm cười hai tiếng.

Đối diện với ánh mắt híp lại của Cố Mang, nụ cười đột nhiên biến mất.

Kiềm chế biểu cảm, trở nên nghiêm túc: "Không phải không được, chỉ là cảm thấy có hơi khó tưởng tượng nổi."

Với thành tích vĩ đại của Cố Mang ở những trường học kia, ông ta thật sự rất sợ cô vừa khó chịu một cái là sẽ cho trường học nổ tung.

Hơn nữa, chị hai còn cần đi học ư?
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 25: Cố gắng đừng gây chuyện



''Chú sắp xếp đi nha." Cố Mang gắp một miếng sườn chua ngọt, tư thế lạnh lùng tự phụ.

Lục Thượng Cẩm do dự một chút, thận trọng nói: "Đến trường cũng được, nhưng chúng ta phải quy ước ba điều."

Đáy mắt lạnh lẽo của Cố Mang hiện lên sự mất kiên nhẫn, ngước mắt nhìn ông ta.

Ánh mắt vừa đen vừa sáng, mang theo vài phần rét lạnh.

Trong lòng Lục Thượng Cẩm căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Cố gắng đừng gây chuyện.''

Quy ước ba điều chỉ còn lại năm chữ.

Cố Mang nhếch khóe miệng, vừa hoang dã vừa tà ác, đôi môi xinh đẹp chậm rãi phun ra một câu: "Con sẽ làm một học sinh ngoan."

Đùa chắc!

Chỉ cần chị hai không đánh người thì những thứ khác cứ tùy tiện làm gì cũng được.

Trong lòng Lục Thượng Cẩm còn lườm một cái, suy nghĩ vài giây: "Vậy trường trung học Minh Thành đi, Lục Ý và Lục Dương cũng ở đó, vừa vặn tiện cho tài xế đưa đón."

''Không cần." Cố Mang hờ hững nói: "Con và Kim Dương ở nội trú.''

Nội trú?

Để cô ở nội trú cũng tốt, Cố Mang vẫn có thể nghe lọt mấy câu nói của Mạnh Kim Dương.

Mạnh Kim Dương hẳn là một học sinh ngoan, nghe lời thầy cô.

Chắc là Cố Mang cũng nghe lời thầy cô.

Lục Thượng Cẩm không miễn cưỡng cô, hỏi: "Cần chú chuẩn bị gì không?"

Đầu ngón tay Cố Mang thờ ơ gõ lên mặt bàn: "Đem xe máy từ trấn Trường Ninh lên giúp con."

''Được, buổi chiều chú sẽ phái người đi làm.''

……

Cuối tuần, Lục Ý và bạn học ra ngoài mua tài liệu học tập.

Nghe nói bên này mới mở một quán cơm, hương vị rất ngon, các cô bèn tới nếm thử.

Mấy nữ sinh vừa đi vừa thảo luận về vấn đề khó khăn mà mình gặp phải trong quá trình ôn tập gần đây.

Đột nhiên.

''Lục Ý, kia không phải là chú sao?" Một nữ sinh sững sờ nhìn ba người bước ra từ khách sạn.

Ánh mắt cũng bị âm thanh của nữ sinh hấp dẫn, bèn nhìn sang.

Lục Ý quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Cố Mang, đáy mắt nhất thời trầm xuống.

Lại là cô.

''Nữ sinh đó trông thật xinh đẹp, Lục Ý, là họ hàng nhà cậu sao?''

Lục Ý mỉm cười: "Không phải, gần đây bố tớ đang làm một dự án xóa đói giảm nghèo, có thể cô ta chính là một sinh viên nghèo trong số đó."

"À." Nữ sinh kéo dài âm thanh, ánh mắt đánh giá quần áo giá rẻ trên người Cố Mang, khóe miệng nở nụ cười: "Vậy chúng ta có cần qua đó chào hỏi không?"

Lục Ý gật đầu, đi về phía bên kia: "Bố."

Lục Thượng Cẩm nhìn Lục Ý, sửng sốt: "Ý Ý, sao con lại ở đây?''

Lục Ý cười rất ngoan: "Con và bạn học tới đây mua tài liệu, thuận tiện ăn chút gì đó ở đây."

"Chào chú ạ." Mấy nữ sinh chào hỏi Lục Thượng Cẩm.

Ánh mắt lại không nhịn được hướng về phía Cố Mang.

Ánh mặt trời rất chói, Cố Mang đội mũ lưỡi trai màu đen, nửa khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối.

Tóc dài đen nhánh qua vai, da rất trắng, chân rất dài.

Khí chất lạnh lẽo,khí thế có phần mạnh mẽ.

Mặt mày xinh đẹp làm cho người ta ghen tị.

Khóe miệng khẽ mím lại, lộ ra vài phần xấu xa, đuôi mắt nhếch lên, vừa đẹp vừa tà ác.

Trông có vẻ không dễ chọc vào.

Cũng đúng, đều là học sinh nghèo khó, là điêu dân đến từ vùng khỉ ho cò gáy, thấy cô thế này, hẳn là cũng đã lăn lộn trong xã hội rồi.

Làm sao so được với học sinh ở trường trung học Minh Thành của các cô ấy chứ.

Bình hoa mà thôi.

Mà nữ sinh bên cạnh thoạt nhìn có vẻ khá dễ bắt nạt, ngoại hình cũng không quá xuất sắc.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 26: Tỷ Cung



"Chào các con." Lục Thượng Cẩm nhìn đám nữ sinh, nở nụ cười ôn hoà.

Cố Mang kéo vành mũ xuống, lạnh lùng nói: "Con đi trước đây."

Lục Thượng Cẩm gật đầu, nhìn Cố Mang rời đi.

Cô gái bắt taxi, mở cửa, nhường Mạnh Kim Dương lên trước.

Tay chống trên cửa hơi buông xuống, cổ tay áo hoodie đen để lộ một đoạn cổ tay trắng lạnh, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Cô quay đầu, tùy ý liếc sang bên này, đám nữ sinh nhìn rõ mặt mũi của Cố Mang.

Vẻ mặt lơ đễnh, uể oải.

Đôi mắt vừa đen vừa sáng chứa đầy sự lạnh lùng.

Một cảm giác nghẹt thở khó tả.

Chỉ nhìn thoáng qua, Cố Mang lập tức lên xe.

Lục Thượng Cẩm thu lại ánh mắt, nói: "Các con cứ ăn đi, chú còn có việc, đi trước đây."

"Vâng ạ, tạm biệt chú."

Lục Thượng Cẩm gật đầu, "Ý Ý, con cũng về nhà sớm nhé."

"Con biết rồi thưa bố." Lục Ý ngoan ngoãn đáp.

...

Trên xe taxi.

Cố Mang kéo tay áo hoodie lên tới khuỷu tay, để lộ nửa cánh tay thon thả.

Cô uể oải dựa vào cửa sổ xe, cổ tay buông thõng.

Tay kia lỡ đễnh chơi điện thoại.

Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Dừng ở khu chung cư phía trước."

Xuống taxi, Cố Mang nheo mắt nhìn mặt trời, đôi chân mày thanh tú nhíu lại, kéo vành mũ xuống, đút tay vào túi áo.

Mỗi một động tác đều vô cùng ngầu.

Mạnh Kim Dương trố mắt nhìn cổng khu chung cư to lớn sang trọng, chết lặng.

Tỷ Cung.

Cô ấy đã từng nghe danh của khu chung cư này.

Nghe nói, những người có thể sống ở nơi này không phải giàu có thì là quyền quý, hầu hết đều là con em quan chức cấp cao hoặc là nghệ sĩ hàng đầu của mảng phim điện ảnh, truyền hình, ca nhạc trong giới giải trí.

Tòa nhà view sông triệu đô.

Bọn họ sẽ chỗ này hả?

"Cố Mang."

Mạnh Kim Dương nhìn bóng lưng thản nhiên đang bước đi của Cố Mang, nhanh chân chạy theo nắm lấy cổ tay cô.

"Gì vậy?" Cô quay đầu nhìn cô ấy.

Mạnh Kim Dương e dè liếc nhìn khu chung cư, nhỏ giọng nói: "Cố Mang, chỗ mà cậu nói dẫn mình đến ở là chỗ này hả?"

Cố Mang gật đầu, một bên mày hơi nhướng lên: "Sao vậy?"

Mạnh Kim Dương cắn môi: "Cậu thuê nhà ở đây hả? Mình nghe nói chỗ này rất đắt."

"Đắt ư?"

Ngôi nhà này ở trong tay cô nhưng cô chưa từng ở đó.

Ban đầu Lâm Sương mua nhà, đã tặng cho cô một căn.

Mạnh Kim Dương gật đầu mạnh: "Rất đắt luôn ý! Người ở đây toàn là con em quan chức cấp cao và ngôi sao hạng A đó!"

Cố Mang thờ ơ ồ một tiếng, "Nhà của bạn mình, cho mình thuê với giá bạn bè, chỉ là chỗ ở thôi."

Mạnh Kim Dương ngẩn người.

Nhìn gương mặt không cảm xúc của Cố Mang, cô ấy cảm thấy mình và cô không phải cùng một thế giới.

Cố Mang thật sự quá đỉnh, chuyện gì cũng đều có thể sắp xếp ổn thỏa.

Lúc hai người vào khu chung cư đã bị bảo vệ đã chặn lại.

"Làm gì đấy?!" Bảo vệ chỉ vào bọn họ rồi nói to.

Bảo vệ đi tới trước mặt hai người, nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo rẻ tiền của bọn họ.

Ánh mắt dừng trên mặt hai người, càng lúc càng khinh thường.

Mạnh Kim Dương bị nhìn chằm chằm nên hơi nhíu mày.

"Có biết đây là chỗ nào không?" Bảo vệ vênh váo nói: "Đây là Tỷ Cung! Đồ nghèo kiết xác đừng làm ô uế nơi này, nhanh biến đi."

Bộ dạng nghèo hèn còn dám đến đây.

Cứ tưởng mình đẹp là có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng chắc?

Cố Mang liếc mắt qua, đôi mắt đen đầy tơ máu toát lên vài phần cáu kỉnh và lạnh lẽo, khiến người ta dựng tóc gáy.

Hơi lạnh lập tức bò dọc sống lưng l*n đ*nh đầu của bảo vệ.

Rồi ông ta thấy cô gái rút ra một tấm thẻ vàng đen từ trong túi.

Những ngón tay thon nhỏ kẹp tấm thẻ.

Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Khí thế ngang ngược trên người bỗng chốc hoàn toàn biến mất.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 27: Chị hai ra tay



Toàn bộ Tỷ Cung chỉ có đúng hai tấm thẻ vàng đen.

Thần bí và cao quý.

Ông ta đã làm việc ở đây suốt ba năm, đây là lần đầu tiên tận mắt thấy thẻ vàng đen thật sự.

Trước kia chỉ từng thấy qua ảnh.

Cô gái này vậy mà lại có thẻ vàng đen?!

Vừa nãy ông ta đã làm gì rồi?

Bảo vệ nghĩ tới hành động điên rồ vừa rồi của mình, sợ đến mức mặt tái nhợt, khom lưng run rẩy nói: "Xin lỗi cô, tôi xin lỗi, là tôi không coi người khác ra gì."

Khóe môi Cố Mang hơi nhếch, kiêu ngạo và ngang ngược, đường nét chân mày lạnh lùng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa chầm chậm: "Ăn cơm nhiều vào, não mới đủ dùng."

Bảo vệ khom lưng thấp hơn, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Vâng."

Cố Mang đút tay vào túi, rồi kéo Mạnh Kim Dương, thong thả đi vào Tỷ Cung.

Khí chất mạnh mẽ.

Chị hai thực sự không dễ chọc.



Ban đêm, Cố Mang nhìn Mạnh Kim Dương uống nửa viên thuốc ngủ rồi ngủ, rồi cô đi ra ngoài.

Khi trở về đã là giữa đêm khuya.

Cô cởi áo ngoài và cầm theo, mò mẫm trong bóng tối vào nhà vệ sinh.

Đóng cửa, bật đèn, vứt áo bên cạnh máy giặt.

Giấu khẩu súng và một tấm ảnh vào ngăn bên trong.

Cô mở vòi nước, rửa tay, rửa kỹ từng chỗ da.

Khóe môi từ từ nhếch lên.

Vừa hoang dã vừa điên cuồng, chọc thủng cái ác từ trong xương tủy.



Ở bên kia.

Một chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn dừng trước cửa một câu lạc bộ.

Một người đàn ông khí chất lạnh lùng, cao quý bước xuống xe, một tay đút túi, môi mỏng nhếch nhẹ, ánh mắt lạnh lẽo.

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ đi bên cạnh người đàn ông.

Một người áo đen nhanh nhẹn tiến đến, cúi người kính cẩn: "Thiếu gia Lục."

Tần Phóng quan sát anh ta từ trên xuống dưới vài lần.

Quần áo lộn xộn, trông hơi nhếch nhác.

Anh ta thực sự chưa từng thấy một cao thủ hàng đầu của nhà họ Lục lại thê thảm như này.

Anh ta nhịn cười: "Tôi nói này Lục Tam, cậu hơi mất mặt rồi đấy, đối phương có bao nhiêu người mà đã biến các cậu thành cái bộ dạng thế này?"

Lục Tam, một gã đàn ông to lớn bị nói đến mặt đỏ bừng, cúi đầu đáp: "Một người."

Hạ Nhất Độ nhíu mày: "Một người? Một người lại đánh cắp được bức ảnh bóng lưng vị thần y đó sao?"

Đây có phải là con người không?

Đối với thực lực của Lục Tam, bọn họ đều rõ như ban ngày.

Huống chi còn có cả một đám người canh gác như thế.

Người kia rốt cuộc làm thế nào vào được, lại đánh cắp được bức ảnh, rồi rời đi mà không hề hấn gì.

Trên thế giới này còn có cao thủ như vậy sao?

Chưa từng nghe qua.

Lục Tam thận trọng nhìn Lục Thừa Châu.

Trong đêm tối, gương mặt người đàn ông không có gì thay đổi, ánh mắt đen sẫm chứa chút hứng thú.

Tần Phóng thở dài, dù ngốc đến mấy thì cũng đoán được bọn họ đã bị người ta đùa giỡn.

Hôm qua có người để lộ tin tức, nói thần y vẫn còn ở Minh Thành.

Hôm nay bọn họ tìm đến, còn chưa kịp ra tay, toàn bộ máy tính đã bị hack, tư liệu của thần y biến mất sạch sẽ.

Ảnh chưa kịp sao chép, trực tiếp bị đánh cắp.

Rốt cuộc vị thần y này có lai lịch như thế nào?

Vừa là hacker quốc tế, vừa là cao thủ đặc công.

Lục Thừa Châu quét mắt qua đám thuộc hạ, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói ẩn chứa đầy sự lạnh lùng: "Các người thực sự làm ta nở mày nở mặt."

Lục Tam cúi lưng thấp hơn: "Thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm."

"Anh Thừa, bây giờ phải làm sao?" Hạ Nhất Độ hỏi.

Thực ra Cố Mang đã kiểm soát được căn bệnh của bà cụ, việc có thể tìm được vị thần y này hay không cũng không quan trọng lắm.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 28: Toàn là trứng ngỗng



Lục Thừa Châu nghiêng đầu, tùy ý giơ tay chỉnh tay áo, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng khẽ cười: "Có thể xâm nhập hệ thống của tôi, ngoài Bạch Hồ ra còn ai nữa, vị thần y này chắc hẳn thuộc Ảnh Minh."

"Ảnh Minh?"

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ nhìn nhau, đều vô cùng ngạc nhiên.

Khó trách bọn họ đã phải bỏ bao nhiêu công sức như vậy mà vẫn không bắt được người.

Bạch Hồ là một thần thoại có thể khiến tất cả hacker hàng đầu thế giới chỉ cần nghe tiếng thôi cũng đã sợ mất mật.

Cũng là chỉ có chỗ này của anh Thừa, cho dù cô có bản lĩnh xâm nhập đến mấy, thì cũng không thể làm được điều đó mà không để lại dấu vết.

Lục Thừa Châu đút tay vào túi, thong thả nói: "Tiếp tục tăng giá cho Ảnh Minh, tìm ra thần y, hai trăm triệu, tiền chữa bệnh thêm một trăm triệu nữa."



"Điên rồi?" Cố Mang nghe điện thoại của Vân Lăng, nhíu chặt mày.

Lần này Vân Lăng cực kỳ đồng ý với lời của Cố Mang, chửi thề: "Mẹ kiếp, tôi chưa từng thấy ai chơi lớn như vậy."

Ánh mắt Cố Mang tối sầm: "Không nhận."

Quăng hai từ rồi cúp máy.

Cô quay người vào phòng ngủ.

Có bệnh à, bắt cô tự tìm cô ư?



Tin tức truyền đến chỗ Lục Thừa Châu, người đàn ông mặc bộ trang phục cao cấp màu đen, ngồi trên chiếc ghế bằng da.

Ngũ quan sắc nét ẩn mình giữa ánh sáng và bóng tối, thần bí, hút hồn.

Đôi chân vừa dài vừa thẳng vắt chéo lên bàn trà, lười biếng tùy ý, lại lạnh lùng cao quý.

"Vẫn không nhận?" Giọng người đàn ông trầm thấp và cuốn hút.

Lục Nhất nghi ngờ mấy người cấp cao của Ảnh Minh đã nhìn thấu thế gian, xem tiền như rác, số tiền nhiều như thế mà bọn họ cũng chẳng dao động ư?

"Thiếu gia Lục, chúng tôi có thể khoanh vùng, thần y chắc chắn đang ở Minh Thành."

Bạch Hồ kia quá xảo quyệt.

Hành tung của thần y bị che giấu chặt chẽ.

Chỉ có thiếu gia trực tiếp ra tay mới khoanh vùng được thần y đang ở Minh Thành.

Người bị động là bọn họ, chơi như vậy thì không có gì thú vị gì cả.

Lục Thừa Châu nhướn mày, vứt tàn thuốc: "Không cần quan tâm đến anh ta nữa, chú ý theo dõi hành tung của Cố Mang."

Lục Nhất nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."

Cô nữ sinh này trông có vẻ y thuật cũng khá ổn.



Tám giờ sáng hôm sau.

Lục Thượng Cẩm đưa Cố Mang và Mạnh Kim Dương đến trường trung học Minh Thành.

Phòng hiệu trưởng.

"Cục trưởng Lục, ngài cũng biết quy định của trường chúng tôi, thông thường lớp mười hai không tiếp nhận học sinh mới, dù tôi có dùng quyền lực ép các giáo viên nhận, nhưng khi vào lớp, áp lực học tập cũng sẽ rất lớn."

Hiệu trưởng Phó nở nụ cười trên mặt.

Cầm hồ sơ của hai cô gái này trong tay, tay ông ta hơi run.

Một người còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo đã nghỉ học, giờ lại lên thẳng luôn lớp mười hai.

Một người thì thường xuyên vi phạm, đánh nhau, trốn học, cái gì cũng giỏi mà điểm thi lại gọn gàng sạch sẽ đến mức không tin được, toàn bộ đều là trứng ngỗng! Tất cả hai trang giấy A4 toàn số 0!

Không biết thi kiểu gì mà khoanh bừa câu hỏi trắc nghiệm cũng không đúng?!

Cả đời này ông ta chưa từng thấy hai hồ sơ nào mà khiến người ta đau đầu như thế này.



Đặc biệt là nữ sinh có toàn bộ 0 điểm này, ngoại hình lại quá nổi bật.

Đôi mắt đen thẫm, vừa lạnh lẽo vừa hoang dã, nhìn vào có vẻ rất tàn nhẫn.

Chắc chắn là đứa cứng đầu!

Nếu thu nhận cô, trường học chắc chắn sẽ gặp sóng gió lớn.

Lục Thượng Cẩm nghe câu nói của hiệu trưởng, híp mắt: "Ý ông là gì? Không muốn nhận sao?"

Giọng điệu này rõ ràng muốn ỷ thế h**p người.

Tay hiệu trưởng Phó càng run hơn, cười xin lỗi nói: "Không không không, ý của tôi là để tổ lớp mười hai ra đề, hai đứa trẻ làm một bài, có thành tích thì tôi cũng dễ xếp cho các em ý vào lớp thích hợp."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 29: Lớp 12/1 và lớp 12/20



Lục Thượng Cẩm suy nghĩ, cảm thấy vẫn phải làm theo quy trình.

Ông ta quay lại: "Cố Mang?"

Cô gái bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa.

Đôi mắt đen lạnh lẽo, đuôi mắt toát lên vẻ xấc xược, hung dữ.

Cả người đều là khí chất của một chị đại.

Bàn tay trắng nõn, mảnh mai chống cằm, ngón tay lơ đễnh gõ nhẹ lên mặt.

"Không cần thi, con vào lớp kém nhất, Kim Dương vào lớp giỏi nhất." Cố Mang nói khẽ.

Mạnh Kim Dương ngơ ngác nhìn cô.

Lục Thượng Cẩm nhướn mày, không hiểu: "Nghĩa là sao? Con không cùng lớp với Kim Dương à?"

"Vâng." Cố Mang thay đổi tư thế cho thoải mái hơn, giọng lười nhác: "Cậu ấy học giỏi hơn con.”

Hiệu trưởng Phó ban đầu cũng nghĩ như vậy.

Mạnh Kim Dương trông có vẻ ngoan ngoãn, xếp vào lớp 12/1 cũng được.

Còn về Cố Mang thì có chút khó rồi đây.

Đây là học sinh gây rắc rối, lỡ như làm ảnh hưởng đến không khí lớp 12/1 thì sao? Ảnh hưởng đến tỷ lệ thi tuyển sinh của khóa này thì làm sao.

Ban đầu ông ta không tiện mở miệng.

Bây giờ Cố Mang đã nói như vậy, ông ta vội vàng bày tỏ thái độ: "Thực ra các lớp đều chả khác biệt mấy, lấy đâu ra lớp tốt nhất hay kém nhất, đều là cùng một giáo viên cả."

Lục Thượng Cẩm nheo mắt nhìn hiệu trưởng Phó.

Người kia chột dạ cười vài tiếng.

Cố Mang mặc kệ: "Khi nào bọn em có thể vào lớp?"

Thấy Cố Mang đã quyết định, Lục Thượng Cẩm cười nhẹ, dựa người ra sau, không nói thêm câu gì.

Hiệu trưởng lập tức nói: "Lúc nào cũng được hết, giờ thầy sẽ gọi giáo viên chủ nhiệm của lớp 12/1 và lớp 12/20 đến ngay."

Nói rồi, hiệu trưởng cầm điện thoại bàn bên cạnh lên gọi điện, nụ cười trên gương mặt bớt gượng gạo hơn.

Lục Thượng Cẩm: "..."

Không ngờ sống đến tuổi này rồi, ông ta lại một lần nữa trải qua cảm giác chênh lệch này.

Lục Ý ở lớp 12/1, lớp đứng đầu khối.

Lục Dương ở lớp 12/20, lớp đứng đầu từ dưới đếm lên của khối.

Ông ta đại khái biết được lớp 12/20 là nơi của những nhân vật như thế nào rồi.

Nghĩ đến việc lát nữa giáo viên chủ nhiệm của hai lớp đến gặp ông ta, thật mất mặt mà.

Đứa con trai kia của ông ta thực sự khiến ông ta phải xấu hổ!

Ông ta vẫn nên đi trước thôi.

Lục Thượng Cẩm khẽ ho, đứng dậy: "À thì, Cố Mang, chú đi trước nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho chú."

Cố Mang nhướn mày, giọng nhẹ nhàng: "Tạm biệt chú Lục."

"Tạm biệt chú Lục." Mạnh Kim Dương cũng chào theo.

Hiệu trưởng vội vã đứng dậy tiễn: "Cục trưởng Lục đi cẩn thận."

Tiễn Lục Thượng Cẩm đi xong, hiệu trưởng ngồi xuống trở lại, chào hỏi thân thiện với Cố Mang và Mạnh Kim Dương: "Các em uống nước đi."

Mạnh Kim Dương mỉm cười cầm ly nước uống, trông như một học sinh ngoan.

Cố Mang không hề động đậy, lười nhác ngồi trên ghế sofa, tay chống cằm, thẫn thờ.

Hiệu trưởng: "..."

Không lâu sau, cánh cửa phòng hiệu trưởng được đầy ta.

Hai cô giáo bước vào.

La Tụng Hoa, giáo viên chủ nhiệm lớp 12/1, đi phía trước.

Ở trong trường, học sinh với học sinh cạnh tranh với nhau, giáo viên với giáo viên cũng tranh giành rất gay gắt, nhất là lớp mười hai.

La Tụng Hoa đã ở độ tuổi trung niên, vẻ mặt nghiêm khắc, đôi mắt sắc rất có sức uy h**p.

Tịch Yên, giáo viên chủ nhiệm của lớp 12/20, trẻ tuổi, ngũ quan trẻ trung, khí chất nhẹ nhàng.

Năm nào La Tụng Hoa cũng giữ vị trí đứng đầu trong kì thi tuyển sinh đại học, dạy toàn lớp giỏi nhất.

Vô cùng tự cao, là kiểu người mắt cao hơn đầu, coi thường các giáo viên khác.

Tịch Yên không có nhiều kinh nghiệm như La Tụng Hoa, lại dạy lớp đứng đầu từ dưới lên của khối mười hai, nên rất khiêm tốn.

Cả hai đều nhìn về phía Cố Mang và Mạnh Kim Dương.

Đoán chừng hiểu được hôm nay hiệu trưởng gọi bọn họ đến là để làm gì.
 
Back
Top Bottom