Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 350


Chỉ là Triệu Cẩn Thành lớn hơn Quý Trường Tranh bảy tuổi, mà từ nhỏ họ đã không cùng một tầng lớp.

Nếu nói Quý Trường Tranh là đứa trẻ phá phách trong đại viện của họ thì Triệu Cẩn Thành chính là đứa con nhà người ta trong đại viện của họ.

Từ nhỏ, thành tích học tập của Triệu Cẩn Thành đã rất xuất sắc, năm mười sáu tuổi đã thi đỗ vào lớp dành cho thiếu niên của Đại học Bắc Kinh.

Kể từ đó, kinh nghiệm của anh ta trong đại viện giống như một truyền kỳ.

Triệu Cẩn Thành thi đỗ Đại học Bắc Kinh, Triệu Cẩn Thành đi du học nước ngoài, Triệu Cẩn Thành lại được đề cử cho một nghiên cứu nào đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Cẩn Thành bị hạn chế.

Triệu Cẩn Thành không thể về nước.

Trong thời đại hỗn loạn này, đối với những gia đình khác, nếu có chút quan hệ với nước ngoài, thì cả gia đình sẽ bị liên lụy.

Nhưng nhà họ Triệu lại khác, tổ chức cũng giống như nhà họ Triệu, đều mong Triệu Cẩn Thành sớm ngày trở về từ nước ngoài.

Nhưng điều này vẫn luôn là một nỗi nhớ nhung, Triệu Cẩn Thành quá xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến người ta phải nản lòng.

Đối với Quý Trường Tranh cũng vậy, hoặc đối với anh mà nói, ngay từ đầu anh và Triệu Cẩn Thành đã không phải là người cùng một thế giới.

Hai người họ có chút giống như văn võ song toàn, mỗi người tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.

Thuộc về giai đoạn không có bất kỳ điểm chung nào và cũng sẽ không có bất kỳ điểm chung nào.

Cho nên, khi Quý Trường Tranh nhìn thấy Triệu Cẩn Thành ở đây, anh thực sự bị sốc trong giây lát.

Sau khi nghe xong lời của đối phương, anh mới tỉnh táo lại.

Quý Trường Tranh nhếch miệng, giơ tay đ.ấ.m vào vai anh ta, thản nhiên nói: "Triệu Cẩn Thành, chúng ta không phải là thanh mai trúc mã."

Có thể coi như phủ nhận sự thật hai người là thanh mai trúc mã.

Cái này thì...

Mọi người nhìn nhau.

Sư đoàn trưởng Trương cười nói: "Đã là người quen thì tốt rồi, đồng chí Triệu ở đơn vị chúng ta trong thời gian này, hãy để Tiểu đoàn trưởng Quý Trường Tranh tiếp đón cậu."

Quý Trường Tranh hơi nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng chỉ đạo viên Ôn lại nhẹ nhàng đẩy anh từ phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-350.html.]

Rồi ra hiệu cho anh đừng từ chối nữa.

Rõ ràng Triệu Cẩn Thành rất được Sư đoàn trưởng Trương yêu thích.

Quý Trường Tranh khẽ vâng một tiếng, thái độ không thể coi là nhiệt tình.

Sư đoàn trưởng Trương có lẽ đã nhận ra điều gì đó, ông ấy tiếp tục căn dặn: "Cẩn Thành là tôi giành được từ chỗ lão Lưu, theo lý mà nói, đáng lẽ cậu ấy phải đến chỗ lão Lưu trước, nhưng tôi không cần cái mặt già này nữa, nên mới ưu tiên kéo người về đơn vị của chúng ta."

"Trường Tranh, cậu phải làm tốt bổn phận chủ nhà."

Nghe vậy, Triệu Cẩn Thành cũng nhìn sang, anh ta hiện ngoài ba mươi tuổi, mặt như ngọc, nho nhã thư sinh.

Đang ở độ tuổi đẹp nhất.

Nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau.

Lần này Quý Trường Tranh không từ chối nữa, anh nhếch miệng, cười nhẹ: "Tất nhiên."

Triệu Cẩn Thành bắt tay Quý Trường Tranh: "Trong thời gian dài tiếp theo, phải làm phiền Trường Tranh rồi."

Nói xong câu này, anh ta như vô tình nhìn thấy tờ giấy báo kết hôn trong tay Quý Trường Tranh.

Anh ta kinh ngạc nói: "Trường Trinh, anh định kết hôn à?"

Quý Trường Tranh cất tờ giấy báo kết hôn đi, thuận miệng ừ một tiếng.

Triệu Cẩn Thành có chút hứng thú: "Có thể cho tôi biết đối phương là ai không? Có thể khiến cho tên hỗn thế ma vương trong đại viện của chúng ta cũng phải thu tâm lại?"

"Thật là lợi hại."

Nhắc đến vợ mình, nụ cười trên mặt Quý Trường Tranh cuối cùng cũng chân thành hơn một chút: "Người tôi yêu."

Tuy nhiên, chỉ có ba chữ này, không có ý định giới thiệu cụ thể.

Triệu Cẩn Thành như có hứng thú: "Cậu không giới thiệu cụ thể sao? Đúng rồi, gia đình cậu đã biết chưa?"

Rõ ràng là Quý Trường Tranh không muốn nói thêm nữa.

Anh và Triệu Cẩn Thành không thân đến vậy.

May là Tham mưu trưởng Chu nhận ra điều gì đó không ổn, anh ấy đứng ra hòa giải: "Trường Tranh là người của đơn vị chúng tôi, vẫn luôn là người thẳng tính như vậy, đồng chí Triệu, cậu đừng để bụng."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 351


"Cậu không phải hỏi về đối tượng kết hôn của Trường Tranh sao? Đối phương họ Thẩm, tên là Thẩm Mỹ Vân, không phải vẫn chưa kết hôn sao, vừa mới làm tờ giấy báo kết hôn, phải nộp lên để chờ thẩm duyệt."

Nghe vậy.

Ánh mắt của Triệu Cẩn Thành lóe lên một tia sáng, tốc độ quá nhanh, đến nỗi Quý Trường Tranh tưởng rằng mình hoa mắt.

Khi nhìn kỹ lại, Triệu Cẩn Thành lại khôi phục vẻ nho nhã thư sinh như ngày thường.

"Thẩm Mỹ Vân à? Đây thực sự là một cái tên hay." Tiếp theo, anh ta chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng thật không khéo."

"Lần này tôi đến đây là để hướng dẫn đơn vị sử dụng vũ khí kiểu mới, vũ khí kiểu mới hiện thuộc giai đoạn bảo mật, không thể công bố ra bên ngoài, điều này dẫn đến việc không thể ra ngoài trong thời gian huấn luyện."

Ý tứ bên ngoài là, tờ giấy báo kết hôn này không chỉ không thể được phê duyệt vào lúc này, mà anh thậm chí còn không thể kết hôn.

Lúc này.

Tất cả mọi người tại hiện trường đều im lặng.

Quý Trường Tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Cẩn Thành, ánh mắt lạnh lùng, không nói gì, nhưng những người có mặt tại đây đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng tại hiện trường.

Nhìn thấy anh như vậy.

Triệu Cẩn Thành sắc mặt không đổi: "Xem ra tôi đến không đúng lúc, làm chậm trễ việc giải quyết vấn đề cá nhân của Trường Tranh."

Anh ta quay đầu nhìn Sư đoàn trưởng Trương: "Nếu vậy, thưa lão lãnh đạo, hay là thế này, tôi đến đơn vị đồn trú bên cạnh trước, các người để đồng chí Trường Tranh giải quyết vấn đề cá nhân trước, đợi cậu ấy giải quyết xong, tôi sẽ quay lại."

Câu nói này có thể coi là đ.â.m thẳng vào tim.

Đột nhiên đội cho Quý Trường Tranh một chiếc mũ cao.

Quả nhiên, khi Triệu Cẩn Thành nói vậy, Sư đoàn trưởng Trương trừng mắt: "Đây là lời gì, vấn đề cá nhân của Quý Trường Tranh lúc nào cũng có thể giải quyết được, nhưng đồng chí Cẩn Thành không giống vậy, cậu là nhân tài về nước, nếu bỏ lỡ lần này, không biết phải đợi đến khi nào."

"Đúng không, Trường Tranh?" Nếu lần này họ để Triệu Cẩn Thành đến đơn vị đồn trú bên cạnh.

Đến lúc đó, người ta học trước mọi thứ về vũ khí kiểu mới, khi hai bên thực chiến diễn tập, chẳng phải là toàn bộ đơn vị đồn trú đã thua trong cuộc thi này rồi sao.

Không chỉ có Sư đoàn trưởng Trương hiểu được lý lẽ này, mà mọi người có mặt tại đây đều hiểu, thậm chí bao gồm cả Quý Trường Tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-351.html.]

Vì vậy, Quý Trường Tranh nhìn Triệu Cẩn Thành một cách sâu sắc, anh đột nhiên cười: "Triệu Cẩn Thành, quả nhiên anh vẫn giống như hồi còn trẻ, luôn luôn hiểu biết sâu sắc về đạo lý."

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Cẩn Thành không thay đổi, anh ta bình tĩnh nói: "Làm người thì phải luôn giữ vững lập trường."

"Xem ra, Trường Tranh, cậu rất có thành kiến với tôi."

Quý Trường Tranh lắc đầu, không nhìn anh ta, mà quay đầu nhìn Sư đoàn trưởng Trương, chào theo kiểu quân đội: "Tôi phục tùng mọi yêu cầu và mệnh lệnh của tổ chức."

Đây là thiên chức của quân nhân.

Sư đoàn trưởng Trương im lặng một lúc: "Học tập đồng chí Trường Tranh."

Nói xong lời này, ông ấy trực tiếp ban hành mệnh lệnh: "Chiều 5 giờ, bắt đầu huấn luyện."

Nói xong, ông ấy giơ đồng hồ lên nhìn thời gian: "Các người còn nửa tiếng để sắp xếp đồ đạc."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tuân lệnh..."

Mọi người có mặt tại đây đều đồng thanh trả lời.

"Ngoài ra, triệu tập những người đang nghỉ phép tạm thời ở bên ngoài về tập trung hết, càng nhanh càng tốt."

Mệnh lệnh này vừa đưa ra.

Tham mưu trưởng Chu sửng sốt: "Đoàn trưởng Trần đã nghỉ phép năm, về nhà thăm gia đình, thế này..."

Sư đoàn trưởng Trương dứt khoát nói: "Triệu tập về."

"Trước đại gia không có tiểu gia."

Tham mưu trưởng Chu: "Đã rõ!"

Bên ngoài.

Tham mưu trưởng Chu quay đầu nhìn lại tờ giấy báo kết hôn mà Quý Trường Tranh đặt trên bàn làm việc, anh ấy thở dài: "Trường Tranh, đợi đợt huấn luyện này về, tôi sẽ phê duyệt cho cậu."

Sau khi phê duyệt tờ giấy báo kết hôn, còn phải làm theo quy trình, và còn phải thẩm tra chính trị, ít nhất cũng phải mất hơn một tuần.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 352


Hiện tại đột nhiên phải huấn luyện, chắc chắn là không có thời gian rồi.

Chỉ có thể nói đợi đợt huấn luyện này về rồi tính tiếp.

Sắc mặt Quý Trường Tranh không thay đổi, anh ừ một tiếng: "Tôi hiểu mà."

"Cũng biết nặng nhẹ."

Nghe vậy, Tham mưu trưởng Chu vỗ vai anh: "Cậu chịu thiệt rồi, đợi đợt huấn luyện này về, tôi sẽ lập tức phê duyệt báo cáo cho cậu, hơn nữa còn chào hỏi trước với người thẩm tra chính trị để đồng chí Thẩm trực tiếp thông qua cho cậu."

"Tuyệt đối không làm chậm trễ cậu."

Quý Trường Tranh: "Cảm ơn Tham mưu."

Nói đến đây, Tham mưu trưởng Chu đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: "Đúng rồi, cậu và đồng chí Cẩn Thành có xích mích gì không?"

Quý Trường Tranh dường như không muốn nói, anh lắc đầu: "Không."

Thấy anh không chịu nói, Tham mưu trưởng Chu cũng không hỏi nhiều nữa, anh ấy nghĩ đến một chuyện, nhìn sang chỉ đạo viên Ôn bên cạnh: "Đợt huấn luyện này về, tôi sẽ làm mối cho cậu một mối, đảm bảo cậu hài lòng."

Ban đầu còn định, sau khi họp xong, sẽ phê duyệt tờ giấy báo kết hôn của Quý Trường Tranh, tiện thể làm mối cho chỉ đạo viên Ôn luôn.

Nhưng mà, bây giờ rõ ràng là không có thời gian.

Anh ấy phải đi sắp xếp danh sách các chiến sĩ nghỉ phép bên ngoài, thông báo cho từng người, để họ nhanh chóng trở về huấn luyện.

Trước những chuyện lớn thế này, những vấn đề cá nhân này, tất nhiên phải gác lại trước.

Chỉ đạo viên Ôn nghe vậy, lập tức có chút ngạc nhiên: "Tham mưu trưởng Chu, anh không đùa đấy chứ?"

Tham mưu trưởng Chu: "Tất nhiên."

Đang định nói chi tiết, thì văn phòng lại gọi người, anh ấy lập tức vội vã rời đi.

"Đợi khi huấn luyện xong, tôi sẽ nói chi tiết cho cậu."

Anh ấy vừa đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tại hiện trường chỉ còn lại Quý Trường Tranh và chỉ đạo viên Ôn, chỉ đạo viên Ôn nghe được một nửa, trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy như mèo cào: "Tham mưu trưởng Chu cũng thật là, sớm không nói làm mối cho tôi, lúc này lại nói một câu như vậy, chúng ta phải đi huấn luyện rồi, còn tác dụng gì nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-352.html.]

"Đây không phải là cố tình làm người ta khó chịu sao?"

Quý Trường Tranh đi trước, anh mặt lạnh tanh, không nói gì.

Điều này khiến chỉ đạo viên Ôn mất hứng, nhưng anh ấy không tức giận, ngược lại còn đuổi theo: "Trường Tranh, tờ giấy báo kết hôn không được phê duyệt, trong lòng có phải khó chịu lắm không?"

Anh ấy biết, Quý Trường Tranh coi trọng tờ giấy báo kết hôn đến mức nào.

Từ khi về hôm qua, bắt đầu viết không nói, hơn nữa sau đó còn đặc biệt chạy đến khu gia đình, đi lấy kinh nghiệm của không ít đồng đội đã kết hôn.

Sau khi trở về, riêng tờ giấy báo kết hôn, đã viết hơn mười bản, cuối cùng chọn ra một bản hoàn hảo nhất, định nộp cho lãnh đạo thẩm duyệt.

Kết quả, nào ngờ, đột nhiên lại xuất hiện chuyện phải huấn luyện này.

Chuyện này đặt ở trong lòng ai, trong lòng người đó cũng sẽ không thoải mái.

Quý Trường Tranh nghe chỉ đạo viên Ôn hỏi, anh lắc đầu nói: "Không có."

"Ở trước mặt tôi, anh còn không nói thật sao? Anh xem cái mặt anh kìa, ủ rũ đến mức có thể nhỏ nước mắt được rồi."

Giọng Quý Trường Tranh trầm thấp: "Thật sự không có, là quân nhân thì tôi vẫn có chút giác ngộ này."

Trước đại gia không có tiểu gia, từ ngày đầu tiên nhập ngũ anh đã biết.

"Tôi chỉ đang nghĩ, phải nói với Mỹ Vân như thế nào."

"Còn bên nhà họ Lâm, tôi tạm thời đi rồi, không biết nhà họ Lâm có đi tìm Mỹ Vân gây phiền phức không."

Anh nghĩ đến rất nhiều chuyện, đây đều là những chuyện anh phải giải quyết, anh thực sự không có tâm trạng để đau buồn thương nhớ.

Nghe vậy.

Chỉ đạo viên Ôn thở dài: "Chuyện này anh thực sự phải nói rõ ràng với đồng chí nữ, đối tượng đầu tiên của Tiểu đoàn trưởng Lý, không phải là vì ngày anh ta đến nhà gái để kết hôn, đột nhiên bị đơn vị triệu tập về, nhà gái đổi ý sao."

Nói xong.

Quý Trường Tranh đột nhiên quay đầu lại nhìn ông: "Anh vừa nói gì?"

"Đối tượng của Tiểu đoàn trưởng Lý đổi ý á."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 353


Quý Trường Tranh đột nhiên rùng mình: "Anh nói, Mỹ Vân có đổi ý không?"

Đồng chí chỉ đạo viên Ôn nào biết được.

"Anh không bảo là anh đã thể hiện rất tốt ở nhà cô gái đó sao? Đấy không phải là yên tâm rồi sao? Anh đã thuyết phục được ba mẹ cô ấy, cho dù cô ấy có muốn hối hận thì ba mẹ cô ấy cũng sẽ không đồng ý đâu?"

Nghe đến đây, Quý Trường Tranh thở phào nhẹ nhõm, anh suy ngẫm một lúc rồi nói: "Ba mẹ cô ấy vẫn rất hài lòng về tôi, nhưng tôi vẫn phải giải quyết chuyện nhà họ Lâm trước đã."

"Anh giải quyết thế nào, anh chỉ có nửa tiếng để chuẩn bị thôi."

Quý Trường Tranh: "Anh về giúp tôi thu dọn đồ đạc, tôi đi ra ngoài một lát."

Nói xong câu này, không cho chỉ đạo viên Ôn có cơ hội từ chối, anh trực tiếp quay người rời đi.

Điều này khiến đồng chí chỉ đạo viên Ôn tức giận đến mức phải nhảy dựng lên: "Không phải chứ, chỉ có một chút thời gian này thôi, đủ để anh làm gì chứ?"

Nói xong, anh ấy chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, anh ấy quên hỏi đối phương, rốt cuộc là có khúc mắc gì với đồng chí Triệu mới đến kia.

Nếu không, tại sao Quý Trường Tranh lại có phản ứng như vậy?

Thôi bỏ đi.

Đợi đến lúc huấn luyện tập trung rồi hỏi cũng được.

Đồng chí chỉ đạo viên Ôn đành phải quay về giúp Quý Trường Tranh thu dọn đồ đạc.

Việc đầu tiên Quý Trường Tranh làm là chạy đến phòng điện báo, lúc này anh mới nhận ra mình không có số điện thoại của đội ngũ của Thẩm Mỹ Vân.

Anh chỉ có thể làm một cách khác, gửi một bức điện.

"Có việc huấn luyện tập trung, đợi anh trở về."

Sau khi gửi bức điện này, thấy rằng không kịp ra khỏi đơn vị.

Anh suy nghĩ một lúc rồi tìm đến nhà họ Chu, tức là nhà của Triệu Xuân Lan, vợ của Tham mưu trưởng Chu.

Quý Trường Tranh đến tìm cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Triệu Xuân Lan nổi tiếng là người nóng nảy trong số những chị dâu, cũng nổi tiếng là người công bằng chính trực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-353.html.]

Hơn nữa, anh cũng quen biết cô ấy, vì vậy mới nảy sinh ý định đến tìm cô ấy.

Chỉ là, thực ra nếu không phải bất đắc dĩ, anh không muốn đến tìm cô ấy.

Rốt cuộc, trước đó còn xảy ra chuyện mai mối. Nhưng sự việc đã đến nước này, bên anh vừa huấn luyện tập trung, bên nhà họ Lâm nhất định phải có người có năng lực giúp đỡ.

Quý Trường Tranh nghĩ đi nghĩ lại, thấy Triệu Xuân Lan là người phù hợp nhất.

Vì vậy mới đến đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi anh đến, Triệu Xuân Lan đang phơi chăn ngoài sân, nghe thấy tiếng động, cô ấy không khỏi nhìn lại: "Tiểu đoàn trưởng Quý, cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy?"

Quý Trường Tranh cười nói: "Chị dâu, là thế này, tôi có chuyện có thể phải nhờ chị giúp đỡ."

Triệu Xuân Lan: "Cậu nói đi."

"Là thế này, bên chúng tôi phải huấn luyện tập trung đột xuất, không biết sẽ mất bao lâu, tôi muốn nhờ chị giúp tôi để mắt đến nhà họ Lâm."

Nói xong câu này.

Triệu Xuân Lan đã hiểu: "Được, chuyện này cứ giao cho tôi, đảm bảo trong những ngày cậu không có nhà, tôi sẽ không để nhà họ Lâm đi quấy rầy cô dâu nhỏ của anh."

Quý Trường Tranh chân thành cảm ơn: "Chị dâu, khi nào tôi về, nhất định sẽ mời chị ăn cơm, cảm ơn chị thật nhiều."

Triệu Xuân Lan: "Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà."

Quý Trường Tranh vừa đi.

Triệu Ngọc Lan thò đầu ra từ trong nhà, không nhịn được nói với chị gái Triệu Xuân Lan: "Có vẻ như tiểu đoàn trưởng Quý rất để tâm đến đồng chí Thẩm."

Nếu không, trước khi ra nhiệm vụ, trong thời gian ngắn như vậy, anh sẽ không đến nhờ người giúp đỡ.

"Đúng vậy." Triệu Xuân Lan: "Tôi thấy tiểu đoàn trưởng Quý lần này là động lòng thật rồi."

Bên kia, sau khi Quý Trường Tranh rời đi vẫn có chút không yên tâm, anh nhìn thời gian, còn mười lăm phút nữa.

Vẫn đủ thời gian để chạy một chuyến, anh chạy đến bếp của nhà ăn, tìm được quản lý hậu cần.

"Lão Trương, lần huấn luyện tập trung này, anh không cần đi theo chứ?" Chức vụ của quản lý hậu cần là quản lý hậu phương, nói chung, khi mọi người huấn luyện tập trung, anh ta đều ở lại hậu phương để giữ gìn trận địa.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 354


Quản lý hậu cần đang tính toán chi phí của tháng này, anh ta nghe vậy bèn nói: "Không đi, sao vậy?" "Tôi muốn nhờ anh một chuyện."

Sau khi Quý Trường Tranh nói xong, quản lý hậu cần nhìn vào hóa đơn trong tay: "Vừa khéo, chiều nay đồng chí Lâm Chung Quốc sẽ đến, anh có cần tôi nhắn gì không?"

Người đối ngoại phụ trách mua sắm của anh ta chính là Lâm Chung Quốc.

Quý Trường Tranh sát khí đằng đằng: "Anh cứ nói, anh ta mà dám động đến vợ và con gái tôi thì tự chịu hậu quả.

Nghe vậy.

Tay quản lý hậu cần gảy bàn tính khựng lại, không khỏi cười: "Xem ra anh thực sự coi trọng cô dâu chưa qua cửa của mình."

Nếu không, anh sẽ không coi trọng cả con gái của người ta như vậy.

Quý Trường Tranh nghe vậy, hiếm khi nghiêm túc: "Cô ấy là người tôi thích."

Cô cũng là người anh coi trọng, anh muốn dâng tặng cho cô mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Làm sao có thể để người khác bắt nạt cô chứ?

Nếu không phải thực sự không thể rời đi, anh đã không đi nhờ người khác.

Thực ra, Quý Trường Tranh có hơi coi thường bản thân mình, lúc đó anh gọi điện thoại trước mặt Lâm Chung Quốc, tương đương với việc đã dọa Lâm Chung Quốc phải rút lui.

Theo tính cách khôn ngoan của Lâm Chung Quốc, anh ta sẽ không thể làm khó Thẩm Mỹ Vân được nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì trong mắt anh ta, cô thanh niên trí thức không nơi nương tựa Thẩm Mỹ Vân, hiện đã bị gắn mác là người của Quý Trường Tranh.

Đối với những thương nhân lọc lõi, họ biết cách xem xét tình hình, những người có hậu thuẫn, họ tuyệt đối không dám động vào.

Họ thích nhất là dùng cái giá nhỏ nhất để đạt được lợi ích lớn nhất.

Tất nhiên, câu nói này ở trên người Lâm Chung Quốc có thể nói là thể hiện rất rõ ràng.

Sau khi Quý Trường Tranh rời khỏi quản lý hậu cần, anh vừa chạy vừa tính toán trên đường huấn luyện tập trung.

Anh còn việc gì bỏ sót không, nghĩ đi nghĩ lại thì không có.

Nếu nói có một chuyện duy nhất, thì đó là anh đã thất hứa với đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-354.html.]

Đây là lỗi của anh, đợi khi huấn luyện tập trung về, anh sẽ tìm cách mua thêm quà, dỗ dành Mỹ Vân về.

Chỉ không biết Mỹ Vân có giận anh không.

Vì nghĩ quá nhập tâm.

Đến nỗi Quý Trường Tranh không nhìn thấy một người đang đi tới đối diện.

"Quý Trường Tranh."

Lần này, Triệu Cẩn Thành gọi cả tên lẫn họ.

Rõ ràng anh ta vừa từ văn phòng đi ra, gọng kính trên sống mũi khiến anh ta trông nho nhã và thư sinh hơn, thái độ cũng rất điềm đạm, chỉ có điều giọng điệu lại mang theo sự cố ý mà chỉ chính anh ta mới nghe ra được.

Nghe thấy tiếng gọi, Quý Trường Tranh dừng bước nhìn về phía đối phương.

Cách nhau một mét, hai người đàn ông nhìn nhau, trong khoảnh khắc đó, tia lửa b.ắ.n ra tứ phía.

Là anh ta.

Triệu Cẩn Thành nhớ lại, những giấc mơ trước đây của anh ta, cuối cùng chỉ dừng lại ở một giấc, Miên Miên ngồi trên vai Quý Trường Tranh, còn Thẩm Mỹ Vân dựa vào vai Quý Trường Tranh cười tươi như hoa.

Gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Cẩn Thành đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, ánh mắt điềm đạm thường ngày của anh ta cũng trở nên sắc bén trong nháy mắt.

Giọng điệu của anh ta cực kỳ không bình tĩnh.

"Quý Trường Tranh, cậu thật may mắn."

Nghe đối phương nói vậy, Quý Trường Tranh nhìn anh ta một lát, đột nhiên phản vấn: "Vậy nên, anh đang ghen tị với tôi sao?"

Lời vừa dứt, Triệu Cẩn Thành gần như theo phản xạ phủ nhận: "Sao có thể?"

Tất nhiên, phản ứng càng nhanh càng chứng tỏ rằng trong lòng anh ta thực sự có chút gợn sóng.

Thời niên thiếu, Triệu Cẩn Thành vô cùng ghen tị với Quý Trường Tranh, ghen tị vì Quý Trường Tranh có thể sống tùy ý tự tại.

Ghen tị vì Quý Trường Tranh được cả nhà cưng chiều, ghen tị vì Quý Trường Tranh không giống anh ta, ngày ngày không ngừng học tập.

Nhưng đối với Triệu Cẩn Thành mà nói, nếu không học thì anh ta không còn con đường nào khác.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 355


Nhà họ Triệu trước đây không bằng nhà họ Quý, đương nhiên bây giờ cũng không bằng, cho dù anh ta bây giờ đã thành danh, nhưng anh ta chỉ có một người mẹ.

Một người mẹ từng bị nhà họ Triệu ghét bỏ vì khắc chồng, anh ta mất ba từ nhỏ, mẹ anh ta một mình nuôi anh ta lớn, cho nên mẹ anh ta cũng đặt kỳ vọng rất lớn vào anh ta.

Anh ta vẫn luôn như sống trong một cái hộp, cái hộp do mẹ anh ta vẽ ra, anh ta phải theo cái hộp đó mà lớn lên, anh ta như mong muốn thi đỗ vào ngôi trường mà mẹ anh ta mong muốn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng như mong muốn khiến nhà họ Triệu coi trọng anh ta.

Cho dù bây giờ đã đạt đến tầm cao này, anh ta vẫn ghen tị với Quý Trường Tranh.

Cảm giác đó, mỗi khi đêm về nằm mơ, trong những đoạn hồi ức rời rạc đó, anh ta lại càng thêm ghen tị.

Kể từ nửa năm trước, anh ta bắt đầu mơ thấy một giấc mơ liên tục, trong mơ anh ta và một người phụ nữ, từ thiếu thời đã quen biết, thấu hiểu rồi yêu nhau.

Trong giấc mơ đó, họ bắt đầu nảy sinh tình cảm từ khi còn đi học, họ lén lút nắm tay nhau dưới gầm bàn trong giờ học, họ lén lút trốn ra ngoài sân chơi sau giờ tan học, họ cùng nhau đến căng tin, gọi những món ăn mà đối phương thích, cùng nhau ăn.

Thậm chí, trước thềm kỳ thi, anh ta vừa giúp cô ôn bài, giải thích những bài toán sai, vừa sợ cô quá vất vả, thức khuya quá muộn.

Anh ta ước gì có thể nhét hết những kiến thức mà mình học được vào đầu cô.

Nhìn thấy thành tích của người con gái mình yêu ngày một tiến bộ, anh ta còn vui hơn cả khi mình đạt điểm tuyệt đối.

Họ cũng từ sự phản đối của thầy cô mà nhận được lời chúc phúc của thầy cô, sau đó họ cùng nhau tốt nghiệp, anh ta bận rộn khởi nghiệp, người con gái anh ta yêu ở hậu phương vun vén gia đình.

Sự nghiệp của anh ta ngày càng phát triển, cuối cùng vào ngày anh ta đã có sự nghiệp thành công, nhà cửa xe cộ đủ đầy, anh ta đã cưới được người con gái anh ta yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-355.html.]

Một năm sau, họ lại có kết tinh tình yêu. Họ sinh một cô con gái, sau đó, giấc mơ đột ngột dừng lại.

Mỗi lần mơ thấy giấc mơ này, anh ta đều cười tỉnh dậy, anh ta rất thích, rất thích cảnh tượng trong mơ.

Đó là kiếp trước kiếp này của anh ta, đó là những trải nghiệm và sự ấm áp mà anh ta chưa từng trải qua.

Trong đó có người con gái anh ta yêu và con của anh ta.

Trước đây, Triệu Cẩn Thành luôn cảm thấy ngủ là lãng phí thời gian, lãng phí thời gian học tập, lãng phí thời gian nghiên cứu.

Nhưng về sau, anh ta bắt đầu dần dần mong chờ đêm đến, bởi vì mỗi khi đêm đến, anh ta đều có thể gặp lại người con gái anh ta yêu trong mơ.

Trong mơ, anh ta vô cùng nhẹ nhõm, anh ta nhìn cô cười, nhìn cô cười gọi anh ta là chồng.

Mỗi khi như vậy, trong lòng Triệu Cẩn Thành lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng, đây là người anh ta yêu, là người nhà của anh ta.

Anh ta ngày càng mong chờ được gặp lại cô trong mơ, cũng càng mong được trở về nước.

Triệu Cẩn Thành hiểu rất rõ, người đàn ông trong mơ đó, mặc dù ngoại hình không giống anh ta, nhưng anh ta biết rõ mình đang trải nghiệm cuộc đời của người đó.

Anh ta chính là người đó, người đó chính là anh ta.

Cho nên, anh ta vô cùng muốn trở về nước, không chỉ vì ở trong nước có thể thực hiện được hoài bão và lý tưởng của mình, mà trong nước càng có khả năng có người con gái anh ta yêu.

Nhưng, điều khiến Triệu Cẩn Thành thất vọng là, sau khi anh ta trở về nước, giấc mơ đó dường như đã dừng lại.

Cho đến lúc anh ta cưới người con gái anh ta yêu, cô ấy sinh cho anh ta một cô con gái, vợ anh ta tên là Thẩm Mỹ Vân, con gái anh ta tên là Miên Miên.

Anh ta yêu họ vô cùng.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 356


Mặc dù anh ta không mơ thấy những gì diễn ra sau đó, nhưng theo Triệu Cẩn Thành thấy họ là một gia đình trọn vẹn, trong tương lai, họ sẽ sống rất hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc này lại bất ngờ bị Quý Trường Tranh phá vỡ.

Bởi vì, từ trong giấc mơ hạnh phúc trước đây, anh ta trực tiếp nhảy đến năm cô con gái anh ta năm tuổi, vợ anh ta mang theo con gái tái giá với Quý Trường Tranh.

Sau đó, chính là cảnh tượng mà anh ta đã nhìn thấy Quý Trường Tranh trước đó, liên tục hiện lên trong đầu anh ta.

Trên vai Quý Trường Tranh là Miên Miên, còn người vợ của anh ta dựa vào vai anh, cười rất hạnh phúc.

Cảm giác hình ảnh đó khiến Triệu Cẩn Thành không thể quên được.

Theo Triệu Cẩn Thành thấy, Quý Trường Tranh may mắn biết bao, trong thời gian anh ta ra nước ngoài, anh đã thừa nước đục thả câu.

Nghĩ đến đây, Triệu Cẩn Thành vốn luôn điềm đạm cũng không nhịn được mà tức giận đôi phần, anh ta chất vấn anh: "Quý Trường Tranh, trên đời có nhiều cô gái như vậy, sao anh lại cưới Thẩm Mỹ Vân?"

Lời vừa dứt.

Quý Trường Tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng, anh ta lấy tư cách gì để chất vấn mình?

Anh cưới Mỹ Vân thì liên quan gì đến anh ta?

"Triệu Cẩn Thành, tôi cưới ai, tôi thích ai, liên quan gì đến anh, một người ngoài?"

Quý Trường Tranh không thích giọng điệu nhắc đến Mỹ Vân của đối phương.

Triệu Cẩn Thành gần như theo phản xạ muốn trả lời, sao lại không liên quan?

Đó là vợ và con gái của anh ta.

Nhưng anh ta biết rằng nếu mình nói ra lời này, sẽ không có ai tin, bởi vì anh ta chỉ nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ mà thôi.

Trong cuộc sống thực, anh ta không chỉ không quen Thẩm Mỹ Vân, mà thậm chí người phụ nữ đó chưa từng xuất hiện trong cuộc sống trước đây của anh ta.

Lần duy nhất trong thực tế là trong bản báo cáo kết hôn của Quý Trường Tranh, anh ta đã nhìn thấy ba chữ Thẩm Mỹ Vân này.

Nghĩ đến đây.

Triệu Cẩn Thành tự nhủ với lòng mình, đừng hành động thiếu suy nghĩ, phải tính toán rồi mới hành động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-356.html.]

Vợ và con gái của anh ta sớm muộn gì cũng sẽ trở về bên anh ta.

Nghĩ đến đây.

Triệu Cẩn Thành hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt nho nhã thư sinh lộ vẻ phức tạp không nói nên lời, anh ta vừa định nói gì đó.

Phía sau truyền đến tiếng còi tập hợp.

Tiếng còi này cũng đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Quý Trường Tranh liếc nhìn anh ta, dựa vào trực giác, đột nhiên anh bước lên vỗ vai anh ta, vóc dáng cao 1m8, mang theo sức ép bẩm sinh.

"Triệu Cẩn Thành, sau này khi tôi kết hôn với Mỹ Vân, anh nhớ đến uống rượu mừng nhé."

Lời này vừa dứt, Triệu Cẩn Thành vẫn luôn bình tĩnh nho nhã, vẻ mặt thản nhiên trên khuôn mặt cuối cùng cũng nứt toác từng tấc.

Anh ta lẩm bẩm: "Quý Trường Tranh!"

Đây là mối thù cướp vợ của anh ta.

Công xã Thắng Lợi, Thẩm Mỹ Vân vừa làm xong hồ sơ soạn giáo án, đã cụ thể hóa toàn bộ quy trình nuôi lợn thành một bảng biểu.

Từ đầu đến cuối, tổng cộng có ba mươi chín mục, bắt đầu từ việc phối giống lợn nái và lợn đực, đến việc chọn giống lợn, cũng như nhiệt độ xung quanh khi phối giống.

Tiếp đến là sau khi lợn nái mang thai, chăm sóc bảo dưỡng, tiếp đến là hướng dẫn sau khi lợn nái đẻ, cũng như cách chăm sóc lợn con.

Sau khi sắp xếp xong tất cả các chi tiết này.

Bên ngoài Lưu chủ nhiệm gọi một tiếng: "Thanh niên trí thức Thẩm, có điện tín của cô."

Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên, cô cất bút, kẹp riêng danh sách bảng biểu đã viết vào trong sổ tay bìa cứng, sau đó mới đứng dậy.

"Chủ nhiệm Lưu, có nói là ai gửi điện tín cho tôi không?"

Chủ nhiệm Lưu lắc đầu: "Cô đi xem rồi sẽ biết."

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy không xem kỹ nội dung điện tín, dù sao đây cũng là chuyện riêng của thanh niên trí thức Thẩm.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, khi nhìn thấy tám chữ "Có việc tập huấn, đợi tôi trở về" trên điện tín, cô ấy lập tức hiểu ra ai đã gửi điện tín này.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 357


Sau khi xem xong, cô bình tĩnh cất tờ giấy điện tín.

Gấp lại và bỏ vào túi, không có gì mất mát.

Một là cô đã qua cái tuổi vì tình mà được mất, hai là cô đã hiểu rất sớm về bản chất công việc của Quý Trường Tranh.

Đây là thiên chức, cũng là phạm vi mà cô đã cân nhắc từ rất sớm.

Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn muốn tiếp tục bận rộn, kết quả là vừa đi được hai bước.

Lại nghe thấy tiếng gọi phía sau.

"Thanh niên trí thức Thẩm, đồng chí Trần Viễn có phải là anh trai của cô không?"

Nghe thấy lời này, Thẩm Mỹ Vân dừng bước, cô quay đầu nhìn lại: "Là anh trai tôi."

"Ở đây có một bức điện tín của anh trai cô, khi cô về thì nhắn một lời với anh ấy."

Thẩm Mỹ Vân quay đầu lại, theo tay người kia nhìn về phía trước, cô nhìn thấy trên bức điện tín đó, chỉ viết hai chữ nhanh về.

Cô hơi nhíu mày: "Được, tôi biết rồi."

"Tôi sẽ đi xin phép chủ nhiệm Lưu, bây giờ về nhà một chuyến."

Dù sao cô cũng là gia quyến quân nhân, biết nhiều hơn người khác một chút. Quý Trường Tranh không đến được vì có việc, rõ ràng không phải là chuyện nhỏ.

Mà bây giờ quân đội lại triệu tập Trần Viễn trở về đội.

Rõ ràng là có chuyện gấp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân không chậm trễ nữa, thu dọn đồ đạc, lập tức từ công xã về nhà.

Trần Viễn đang ở nhà sửa nhà, mấy ngày nay từ khi anh ấy trở về, anh ấy không nghỉ ngơi một lúc nào, không phải đang sửa nhà thì cũng đang sửa bếp, chặt củi, đập củi, gánh nước, chỉnh sửa sân.

Anh ấy dường như muốn bù đắp hết những thiếu sót trong những năm qua đối với ba mình, Trần Hà Đường.

Khi Thẩm Mỹ Vân trở về, anh ấy vẫn đang nằm trên mái nhà, dưới mái hiên đặt một chiếc thang dài, Trần Hà Đường đang ở bên dưới đưa vải nỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-357.html.]

Nhìn miếng vải nỉ lớn nguyên vẹn đó, rõ ràng là Trần Viễn mới đi mua.

Thẩm Mỹ Vân biết rất rõ, chú ruột của mình không nỡ chi số tiền này, vì vị trí Trần Viễn trải miếng vải nỉ đó là đối diện với căn phòng của Trần Hà Đường.

Trần Hà Đường đã thay toàn bộ vải nỉ cho căn phòng của cô và ba mẹ cô, ngoại trừ phòng của chính ông ta.

Sau đó, Thẩm Mỹ Vân đã đề cập đến vài lần, thậm chí còn đề cập đến việc đi mua, nhưng lần nào chú cũng từ chối thẳng thừng.

Thậm chí, sau đó cô lặng lẽ đi mua về, nhưng chú vẫn không cho trải, nói là để dành, sang năm cho căn phòng của Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên trải vải nỉ mới.

Những người đã sử dụng vải nỉ đều biết, dùng lâu rồi, gió thổi, nắng chiếu, tuyết đè, rất nhanh sẽ bị vụn ra.

Chỉ có thay mới thì bên trong phòng mới ấm áp.

Cũng chính vì vậy mà Trần Hà Đường mới không nỡ, bởi vì đối với ông ta, vải nỉ là đồ dùng một lần, ông ta không nỡ.

Dù sao ông ta cũng là người thô lỗ, cũng thô lỗ cả đời rồi, lạnh hay nóng đều có thể chịu được.

Vì vậy, ngay cả khi Thẩm Mỹ Vân mua vải nỉ về, con trai Trần Viễn đang trải trên mái nhà, Trần Hà Đường vẫn có chút không vui.

"A Viễn, ba đã nói rồi, ba không cần, để vải nỉ đó sang năm dùng."

Ông ta không nói là để dành sang năm cho Thẩm Mỹ Vân dùng.

Trên mái nhà, Trần Viễn như không nghe thấy, anh ấy vừa trải vừa nói: "Sang năm con lại về mua cái mới."

Có vẻ như đây là một lời hứa.

Có nghĩa là, sau này mỗi năm anh ấy đều có thể trở về thăm ba, cũng có nghĩa là sau này mỗi năm anh ấy đều có thể ở bên ba.

Trước đây, Trần Hà Đường còn có chút không nỡ, nhưng bây giờ khuôn mặt ông ta lập tức tươi cười hơn: "Con nói thật đấy à? Sang năm lại về."

Lúc này, ông ta không còn gì phải luyến tiếc tấm vải nỉ nữa, ông ta mong con trai trở về.

Cũng giống như nhiều năm trước mong con có thể trở về vậy.

Trần Viễn vâng một tiếng: "Bây giờ con đang đóng quân ở Mạc Hà, không cần đợi đến năm sau, lúc nào muốn về thì có thể nghỉ phép về thăm ba bất cứ lúc nào."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 358


Đây cũng là lý do tại sao anh ấy từ bỏ con đường tương lai tươi sáng trước đây, chọn chuyển đến Mạc Hà.

Anh ấy nợ ba mình.

Vì vậy, anh ấy chỉ có thể đền đáp bằng hành động.

Nghe vậy, Trần Hà Đường như trút được gánh nặng, cười nói: "Tốt quá, tốt quá, sau này con thường xuyên về, bác gái của con cũng đang ở đây, cả nhà lại đoàn tụ."

Đây là giấc mơ trước đây ông ta không dám mơ tới.

Bây giờ, nó đã trở thành những ngày sống thực tế, thật không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng.

Trần Viễn nghe vậy, trong lòng khẽ thở dài: "Ba, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn."

Anh ấy đứng ở trên cao, lập tức nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang đứng ở cửa, bèn gọi một tiếng: "Mỹ Vân, sao giờ này em đã về rồi?"

Theo lý mà nói, giờ này Mỹ Vân vẫn đang giảng bài ở đại đội bộ mới đúng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không chỉ có cô ấy, Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn cũng vậy, đều bận rộn không đâu vào đâu.

Thẩm Mỹ Vân vốn đang đứng ở cửa, không biết nên mở lời thế nào, Trần Viễn vừa gọi, cô cũng không còn cách nào khác, đành phải đi vào.

Cô vừa vào, Trần Viễn và Trần Hà Đường đều nhìn theo.

Trần Hà Đường còn vô thức cau mày: "Mỹ Vân, em bị bắt nạt ở đại đội bộ à?"

Nếu không thì sao giờ này đã về, mà còn mặt mày buồn rười rượi?

Nói xong, Trần Viễn còn nhảy thẳng từ trên nóc nhà xuống, vẻ mặt lạnh lùng: "Ai bắt nạt em, nói với anh trai này?"

Nhìn dáng vẻ đó, chỉ chực xắn tay áo lên đánh nhau với đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-358.html.]

Thẩm Mỹ Vân vội vàng lắc đầu, khuôn mặt trắng sứ lộ vẻ do dự, một lúc sau, mới lấy bức điện tín ra.

"Anh, đây là đơn vị của anh gửi cho anh."

Thực ra, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ đưa bức điện tín về cho anh trai, nhưng khi về đến nơi, thấy Trần Hà Đường và Trần Viễn đang nói chuyện trên dưới, khung cảnh quá đỗi ấm áp.

Đến nỗi cô thực sự không tiện mở lời. Một khi cô mở lời, chẳng khác nào phá vỡ sự yên bình và hòa thuận hiếm có trước mắt.

Thực ra, trong khoảnh khắc đó, cô dường như hiểu được tâm trạng của Quý Trường Tranh khi gửi bức điện tín đó cho mình.

Có phải anh cũng giống như mình, sau khi đắn đo cân nhắc, cuối cùng vẫn gửi bức điện tín này không?

Cô không thể tìm hiểu sâu xa, nhưng nghĩ lại cũng thấy như vậy. Thẩm Mỹ Vân vừa nói xong, Trần Hà Đường đã giơ tay nhận lấy bức điện tín, khi nhìn thấy hai chữ "về nhanh."

Sắc mặt anh ấy lập tức sa sầm xuống, cơ thể phản ứng nhanh hơn não: "Anh đi dọn đồ đạc, nhanh chóng trở về đơn vị."

Nói xong, anh ấy quay đầu đi vào nhà, anh ấy ở trong quân đội nhiều năm, đã quen với nếp sống trong quân đội, đến nỗi sau khi trở về, hành lý mang theo cũng được sắp xếp gọn gàng.

Chỉ cần xếp vào một chiếc túi du lịch lớn là có thể lên đường bất cứ lúc nào.

Chỉ ba phút sau, Trần Viễn đã bước ra khỏi nhà, trên lưng còn đeo một chiếc túi du lịch khổng lồ.

Anh ấy nhìn Trần Hà Đường không nói một lời, sau đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt ông ta: "Ba, ba giữ gìn sức khỏe."

Anh ấy còn chưa quỳ xuống, đã bị Trần Hà Đường ngăn lại, nhưng Trần Viễn quá kiên quyết, đến nỗi Trần Hà Đường ngăn cản cũng không có tác dụng gì.

Anh ấy dập đầu ba cái, đứng dậy, quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, anh đi đây, nhà cửa phiền em chăm sóc nhiều hơn."

Anh ấy và Mỹ Vân, hiện là thế hệ tiếp theo của gia đình, cũng là trụ cột của gia đình.

Những người lớn tuổi đã nghèo khó cả đời, bất kể lúc nào, họ đều có thói quen nhẫn nhịn, khi có người trẻ tuổi ở đó, sẽ tốt hơn nhiều.

Giống như tấm nỉ này, hoặc là ba bữa một ngày, khi chỉ có một m*nh tr*n Hà Đường, ông ta thường nấu một bữa ăn cho cả ngày, ông ta không quan tâm đến việc thức ăn có ngon hay không, cũng không quan tâm đến việc có nguội hay không, chỉ cần có thể no bụng là được.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 359


Nhưng nếu có Mỹ Vân, cuộc sống thường ngày của Trần Hà Đường có thể nói là đã thay đổi hoàn toàn.

Điều này cũng dẫn đến việc, thực ra, sự tồn tại của Thẩm Mỹ Vân và những người khác, ở một mức độ lớn, đã bù đắp vào khoảng trống trong cuộc sống của Trần Hà Đường.

Vì vậy, khi đối mặt với lời dặn dò của Trần Viễn, Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không thể không đồng ý, cô nghĩ đến điều gì đó, nói một câu với Trần Viễn.

"Anh, anh đợi em một lát."

"Hai phút."

Cô đi vào nhà, từ dưới thớt bếp lấy ra một chiếc lọ, đó là món tương cô và mẹ cùng nhau làm khi rảnh rỗi.

Dùng đậu nành, thịt ba chỉ và hành, gừng, tỏi băm nhỏ, nấu chín.

Mới chỉ hai ngày.

Thẩm Mỹ Vân dùng lọ thủy tinh đã rửa sạch, nhanh chóng đựng hai lọ, vặn chặt nắp lọ, sau đó vội vàng đi ra khỏi bếp.

Đưa cho Trần Viễn: "Anh, mang theo cái này đến đơn vị ăn."

Hũ tương thịt đó, cô đã cho thêm gia vị, dùng thịt ba chỉ trong lon, thái khoảng năm sáu cân, băm nhỏ rồi xào chín, xào thơm, mới cho vào tương đậu nành, hành, gừng, tỏi, dầu mỡ sôi ùng ục không nói, còn thơm đến nỗi người ta muốn cắn cả lưỡi.

Nói thật, ngày mới làm xong, Trần Viễn đã biết, anh ấy cũng không khách sáo với Thẩm Mỹ Vân.

Trực tiếp lấy hai lọ, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Còn một lọ, anh sẽ đưa cho Trường Tranh."

Anh ấy dường như không hỏi, tại sao Trường Tranh không đến.

Bởi vì hai chữ "về nhanh" trên bức điện tín đã có thể giải thích tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-359.html.]

Thẩm Mỹ Vân gật đầu với anh, ngàn vạn lời nói, cuối cùng chỉ hóa thành mấy chữ: "Hai người đều phải chú ý an toàn."

Trần Viễn ừ một tiếng, sải bước rời đi, anh ấy đến công xã trước, chuyển đến nội thành, mua vé xe ô tô, một ngày sau thì đến đơn vị.

Khi anh ấy đến nơi, bên này đã bắt đầu tập huấn, đến nỗi ký túc xá đều trống rỗng.

Sau khi hỏi thăm địa điểm, anh ấy trực tiếp đeo túi du lịch đến nơi tập huấn. Cách đơn vị của họ hơn bảy mươi cây số là trường bắn.

Đó là một nơi bí mật, thông thường chỉ diễn ra các cuộc diễn tập quy mô lớn hoặc tập huấn mới diễn ra ở đây.

Khi Trần Viễn đến nơi, hỏi thăm mọi người địa điểm, rồi đi theo.

Anh ấy đi đến nơi, trường b.ắ.n rất yên tĩnh, trên bục, Triệu Cẩn Thành mặc áo khoác màu xanh đen, đeo kính đen, trên tay cầm hai khẩu s.ú.n.g lục.

Anh ta hùng hồn nói trên bục: "Đây là loại mới được nghiên cứu, s.ú.n.g trường tấn công 80, về cách thức tự động, nó sử dụng nòng s.ú.n.g giật lùi ngắn của s.ú.n.g lục cũ trước đây, sử dụng cách thức tự động, trong đó, về các bộ phận bên trong cũng chọn cách bắt chước Mauser cũ, nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng là s.ú.n.g trường tấn công 80 sử dụng khóa nòng xoay nòng súng, nâng cao độ chính xác và khả năng xuyên thấu lớn hơn..."

Phải nói rằng, Triệu Cẩn Thành vô cùng xuất sắc về mặt năng lực chuyên môn, kiến thức phổ cập của anh ta cũng giúp những người có mặt học hỏi được không ít.

Thậm chí, sau khi nghe xong, Sư đoàn trưởng Trương không kìm được mà hỏi Tham mưu trưởng Chu: "Đồng chí Cẩn Thành, vấn đề cá nhân đã giải quyết xong chưa?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Đối với những đồng chí vừa có điều kiện tốt vừa xuất sắc như vậy, ai cũng muốn kéo về phe mình.

Tham mưu trưởng Chu nào biết được?

Tham mưu trưởng Chu lắc đầu: "Tôi không biết, nếu ông muốn biết thì có thể đợi đồng chí Cẩn Thành giảng giải xong rồi hỏi riêng cậu ấy."

Lời còn chưa dứt, Triệu Cẩn Thành đã giảng giải gần xong, anh ta nói: "Hôm nay chủ yếu là về loại vũ khí này, mọi người hãy làm quen trước rồi có thể nghỉ ngơi một lát."

Nói xong, anh ta đi xuống bục, giờ là giờ nghỉ giữa giờ.

Chỉ là, anh ta nghe thấy câu hỏi của Sư đoàn trưởng Trương.

Triệu Cẩn Thành im lặng một lát, anh ta rất muốn nói rằng, thực ra anh ta đã có vợ con, nhưng đó chỉ là trong mơ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back