Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 70


"Con trai tôi có ra sao cũng không tới lượt loại đê tiện như các người bình luận!"

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mẹ Hứa.

Nhóm chị Thẩm có liên quan đều lùi về sau một bước.

Muốn kéo ra khoảng cách với mẹ Hứa.

Mẹ Hứa nói xong thì cũng hối hận, tự trách bản thân thật hồ đồ khi nói ra những lời đó.

Nếu như bị con trai biết, có khi sẽ lại bị mắng chửi một trận.

Đương nhiên, bảo bà ta xin lỗi là không có khả năng.

Chỉ có thể lảng sang chuyện khác, nhưng trước khi lảng sang chuyện khác vẫn phải dính lấy Thẩm Mỹ Vân.

"Chúng ta cũng bớt nói mấy lời vớ vẩn đi, điều kiện nhà tôi tốt là sự thật. Đây là chuyện mà mọi người không thể phủ nhận:"

Thái độ mẹ Hứa rất cao ngạo: "Thẩm Mỹ Vân, tôi cũng biết cô không tới lễ hội xem mắt là vì cô làm ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên. "

Lời này nói ra, Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn bà ta.

"Sao nào? Bất ngờ vì không hiểu sao tôi biết cô đi làm à?"

Nếu bà ta đã chọn được con dâu, dĩ nhiên phải phái người đi theo.

"Tôi nói với cô như vậy đó."

Mẹ Hứa muốn tìm cái ghế dựa để ngồi xuống nhưng không có. Người có ghế dựa cũng đã nhanh chóng lấy ghế dựa đi mất.

Còn lải nhải một câu: "Mông bà cao quý, không ngồi được cái ghế dựa nghèo kiết xác này đâu."

Mẹ Hứa bị chọc tức chỉ có thể ngại ngùng tiếp tục nói.

"Từ lúc bắt đầu tôi thực sự đã định cưới cô về nhà họ Hứa làm con dâu của tôi, thậm chí tôi còn tới tìm bác cả cô để làm mai. Chẳng những vậy tôi còn trả một số lợi ích."

"Đó chính là cho Thẩm Mỹ Quyên một cơ hội tham gia lễ hội xem mắt ở Tây Thành."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-70.html.]

Lời này vừa nói ra, chị Thẩm và Thẩm Mỹ Quyên lập tức trở nên xấu hổ.

Chị Thẩm lại càng hận mẹ Hứa ngu xuẩn lại lấy được chồng tốt và có được đứa con trai ngoan,

Nếu không với chỉ số thông minh của bà ta đã sớm bị người ta đánh c.h.ế.t rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chị Thẩm xấu hổ mỉm cười, muốn giải thích.

Nhưng lại bị mẹ Hứa cắt ngang: "Tôi biết bà định nói gì, đơn giản chỉ là bà có lòng tốt mới muốn giúp cháu gái bà Thẩm Mỹ Vân mai mối cuộc hôn sự này."

"Nhưng nhà họ Thẩm bà có thật sự tốt bụng sao? Con trai Hứa Đông Thăng của tôi có vấn đề, tới giờ cũng không giấu giếm gì bà."

Lúc này, sắc mặt chị Thẩm đã không còn có thể dùng từ khó coi để hình dung.

Người xung quanh cũng bắt đầu sôi nổi thảo luận.

"Ban đầu còn tưởng chị Thẩm tốt, không ngờ lại là một kẻ tham lam, chuyên môn hại người."

"Cũng đúng, hai vợ chồng nhà họ Thẩm gặp nạn, chị ta cũng không thể bán Mỹ Vân đi vì tiền đồ của con gái mình được."

"Hành động này cũng quá khó coi rồi."

Chị Thẩm là người coi trọng mặt mũi nhất, bây giờ lại bị ném xuống đất để người người dẫm lên.

Gương mặt lập tức nóng rát, muốn trở mặt với mẹ Hứa nhưng dù sao cũng là người đặt nặng lợi ích.

Mẹ Hứa còn đang tiếp tục nói: "Bà nói bà làm được, tôi trả tiền cho bà, bảo bà thu phục Thẩm Mỹ Vân. Bà bảo không đủ, tôi lại cho con gái Thẩm Mỹ Quyên của bà tham gia lễ hội xem mắt ở Tây Thành, vậy mà cô ta ngay cả mặt tên nhóc nhà họ Quý cũng chưa gặp được. "

"Bà nói có phải là chọc cười người khác hay không"

Thẩm Mỹ Quyên bị người khác lật tẩy như l*t s*ch sẽ quần áo ra bên ngoài, lập tức giận dữ bật khóc.

Cô ta vội vàng giải thích: "Không phải tôi không tìm được người, mà là anh Qúy không có đi."

Qúy Trường Tranh không đi, cô ta làm sao nịnh bợ người ta được?

"Cô đừng nói chuyện đó với tôi, tôi không nghe, tôi chỉ tin cái tôi nhìn thấy."

Mẹ Hứa như đã bất chấp tất cả: "Nhưng cũng coi như nhà cô làm được chuyện tốt, đó là để ý Thẩm Mỹ Vân cho tôi, tiết lộ chuyện cô ta đi làm ở Văn phòng Giáo dục Thanh Niên cho tôi."

Lời này vừa thốt ra.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 71


Thẩm Mỹ Vân đã hiểu. Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn qua Thẩm Mỹ Quyên.

Thẩm Mỹ Quyên tránh đôi mắt Thẩm Mỹ Vân, không dám nhìn cô.

Thẩm Mỹ Vân còn có gì không rõ đoạn tình cảm này.

Từ buổi tối cô ra cửa gặp đối phương ở đầu hẻm là đã bị mưu tính rồi.

Trần Thu Hà ở bên cạnh nghe vậy càng khó thở, vươn tay muốn đánh Thẩm Mỹ Quyên.

"Thẩm Mỹ Quyên, cô và mẹ cô thật xấu xa. Những năm mẹ cô bất đồng với anh trai cô, cô đều tới sống ở nhà của tôi."

"Tôi nấu cơm cho cô, mua quần áo cho cô, nhà chúng tôi coi như cũng không bạc đãi cô."

Bà ấy không so đo hiềm khích trước đây, không ngờ lại giúp phải một con sói mắt trắng.

Thẩm Mỹ Quyên cúi đầu khóc lóc: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Chỉ một lời xin lỗi, còn lại không nói được câu gì khác.

"Nếu nói xin lỗi có tác dụng, thì dưới bầu trời này đã không còn cần tới cảnh sát."

Mẹ Hứa không giả vờ nữa. Bà ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Thẩm Mỹ Vân, cô có nhược điểm của cô, tôi có nhược điểm của tôi, chúng ta đều nói hết đi."

"Cô tới Văn phòng Giáo dục Thanh niên có phải trở về vì mất hứng hay không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Người làm ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên có phải không nói cho cô biết, gốc gác của cô có vấn đề, không thể xuống nông thôn làm thanh niên trí thức hay không?"

Thẩm Mỹ Vân không biết sao đối phương lại rành như vậy, giống như bà ta tận mắt thấy cô ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên vậy.

Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì, mẹ Hứa liền biết mình đoán đúng rồi.

"Tôi nói như vậy, bây giờ đều đã chào hỏi biết mặt, gốc gác Thẩm Hoài Sơn quá kém, Trần Thu Hà càng là rượu ủ lâu năm. Văn phòng Giáo dục Thanh niên không thể cho cô xuống nông thôn được."

- Vậy nên cô chỉ có thể gả cho con trai tôi Hứa Đông Thăng.

Lời nói còn đang dang dở.

Thẩm Mỹ Vân hiểu, Thẩm Hoài Sơn bọn họ cũng hiểu, nhưng Trần Thu Hà vẫn còn ôm một tia hi vọng nhìn qua con gái.

Con gái xuyên qua đây lâu vậy rồi, còn chưa làm ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên. Chuyện bên kia rốt cuộc là như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-71.html.]

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười trấn an mẹ Trần Thu Hà.

Cô đột nhiên hỏi ngược lại mẹ Hứa: "Ai nói tôi không được Văn phòng Giáo dục Thanh niên nhận sao?"

Lời này vừa nói ra.

"Chết tới nơi rồi còn cãi bướng." Mẹ Hứa đột nhiên nở nụ cười, quay qua chỉ vào chị Thẩm: "Cô hỏi bọn họ xem Văn phòng Giáo dục Thanh niên sẽ cho cô vào làm sao?"

Chị Thẩm không muốn lên tiếng nhưng chuyện đã tới nước này, mẹ Hứa khốn kiếp lại quăng qua cho chị ta.

Chị ta không lên tiếng không được.

Chỉ có thể mỉm cười nhận lỗi: "Mỹ Vân, cháu đừng cậy mạnh. Bác đã hỏi bên Văn phòng Giáo dục Thanh niên vài lần, bọn họ đều không chịu xem tư liệu của cháu, cho cháu xuống nông thôn được."

Tuy bác Thẩm không muốn lên tiếng nhưng bị vợ thúc ép, ông ta cũng gật đầu theo.

"Đúng là vậy."

"Thân phận của cháu đúng là không thể được Văn phòng Giáo dục Thanh niên sử dụng."

Mẹ Hứa tùy tiện nói: "Nghe thấy chưa? Nơi mà nhà họ Hứa tôi đã chào hỏi qua, Văn phòng Giáo dục Thanh niên dám nhận cô, tôi sẽ ăn phân!"

Còn chưa nói xong.

Bên ngoài đã truyền tới một tiếng hỏi: "Xin hỏi, đồng chí Thẩm Mỹ Vân có ở đây không?"

"Tôi tới đưa thư thông báo xin xuống nông thôn của cô ấy."

Mẹ Hứa: "?"

Chị Thẩm: "?"

Âm thanh xa lạ thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Lập tức có mấy mười đôi mắt nhìn qua.

Cán bộ Triệu bị dọa sợ, vội ôm ngực, kéo chặt áo bông trên người, hoảng hốt nói: "Sao vậy, nhà các người đang mở hội à?"

Nói xong, đôi mắt nhìn dáo dác khắp nơi.

Quả nhiên thấy được bóng dáng của Thẩm Mỹ Vân. Anh ta lập tức vui ra mặt: "Đồng chí Thẩm, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô."

Cán bộ triệu đột nhiên nói làm mọi người bị dọa sợ ngây người.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 72


Nhìn mặt người này có chút quen, có người ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh là cán bộ Triệu ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên phải không?"

Cán bộ Triệu khoát tay: "Tôi thì có là gì chứ?"

Anh ta nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân nói: "Đồng chí Thẩm, cô quên tôi rồi à?"

"Lần trước chúng ta còn chạm mặt ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên."

"Sau đó tôi còn đuổi theo cô, bảo cô về nhà chờ tôi đó."

Thẩm Mỹ Vân dĩ nhiên không quên cán bộ Triệu. Nhớ tới lời nói của đối phương, cô gật đầu: "Tôi biết."

"Vậy là tốt rồi."

Cán bộ Triệu vừa định lấy thư phê duyệt xuống nông thôn ra đã bị người cắt ngang.

"Anh nói anh tới tìm Thẩm Mỹ Vân làm gì?"

Trên mặt mẹ Hứa có vài phần khó tin, cảm thấy đối phương đang gạt người nên giọng điệu có phần hùng hổ.

Cán bộ Triệu ngẩn người. Anh ta sờ trán, bình tĩnh trả lời một câu.

"Không phải chứ, tôi tìm đồng chí Thẩm Mỹ Vân còn phải thông báo với bà à? Chỗ này là nhà bà mở à?"

Đừng tưởng anh ta không nhìn ra, dù trời có tối cũng không che được vẻ mặt không vui của đối phương.

Nói thật, mấy năm qua mẹ Hứa luôn được người ta nịnh hót, bị chửi như vậy.

Ban nãy Thẩm Mỹ Vân là người đầu tiên.

Cán bộ Triệu là người thứ hai.

Đêm nay coi như bà ta tự bê đá đập vào chân mình.

"Cậu..." Mẹ Hứa bị chọc tức xém chút thở không thông: "Cậu làm ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên?"

"Cậu có biết tôi là.."

Hai chữ là ai còn chưa nói, mẹ Hứa đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân nghi hoặc nói.

"Đừng nói đây là biện pháp của cô đó? Tới Văn phòng Giáo dục Thanh niên tìm đồng chí Tiểu Triệu nhờ thông đồng với cô để giữ thể diện à?"

"Tôi nói cho cô biết, dù cô có quen người làm ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên cũng không được. Tôi nói rồi, Văn phòng Giáo dục Thanh niên tuyệt đối sẽ không nhận cô, để cô xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đâu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-72.html.]

Lời nói này, đừng nói là Thẩm Mỹ Vân, ngay cả cán bộ Triệu cũng bị chọc giận.

Anh ta lập tức lấy một tờ đơn phê duyệt trong lòng n.g.ự.c ra đặt ngay trước mặt bà ta.

"Vậy bà cần mở to hai mắt ra nhìn xem đây là cái gì?"

Tối lửa tắt đèn, dù nhà họ Thẩm có bật đèn thì vẫn có quá nhiều người ở cửa nên không nhìn thấy rõ chữ.

"Không nhìn thấy à? Để tôi đọc cho bà nghe."

"Nay phê chuẩn đồng chí Thẩm Mỹ Vân xuống nông thôn làm thanh niên trí thức ở đại đội Hắc Tỉnh."

Còn chưa nói xong.

Mẹ Hứa như gà mái gà bị bóp cổ, nghẹn một lúc lâu mới bật ra câu: "Không có khả năng."

"Trước không nói tới gốc gác Thẩm Mỹ Vân có vấn đề, chỉ nói cô ta còn mang theo một đứa con, cái này không phù hợp với tiêu chuẩn."

"Có phù hợp tiêu chuẩn hay không có chế độ, quy tắc của Văn phòng Giáo dục Thanh niên chúng ta lo, không mượn bà nhọc lòng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cán bộ Triệu nói xong bèn đưa đơn phê chuẩn cho Thẩm Mỹ Vân.

"Cô nhìn đi..."

Tất cả mọi người đều giống nhau, trước thì trào phúng, sau thì lại cung kính vài phần.

Thẩm Mỹ Vân vừa muốn nhận lấy, mẹ Hứa đã giật lại, nhìn chằm chằm tờ đơn kia. Nhìn xong, bà ta trợn tròn mắt.

"Nói đi, Thẩm Mỹ Vân! Có phải cô tặng quà hối lộ người của Văn phòng Giáo dục Thanh niên đúng không?"

Lời còn chưa nói xong.

Chủ nhiệm Lâm đã đem cờ khen thường vào, sắc mặt cực kì khó coi.

"Đồng chí này, bà phải chịu trách nhiệm vì lời nói của mình. Trên dưới Văn phòng Giáo dục Thanh niên chưa bao giờ nhận một phần quà của đồng chí Thẩm Mỹ Vân."

"Không nhận quà, vậy sao các người lại nhận lấy củ khoai phỏng tay như Thẩm Mỹ Vân?"

Mẹ hứa không nhịn được tức giận nói. Bọn họ thật sự nhận Thẩm Mỹ Vân à.

Vậy không phải cô con dâu của bà ta chưa tới miệng đã bay đi rồi sao?

Chủ nhiệm Lâm nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: "Văn phòng Giáo dục Thanh niên làm việc còn phải giải thích với bà?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 73


"Bà đăng lên báo đi! Tôi chân chính không sợ tà ác, đồng chí Thẩm Mỹ Vân thương trẻ kính già, cũng nguyện ý xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Loại tinh thần này đáng để tất cả mọi người học tập."

Ông ấy lấy cờ khen thưởng ra, đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Vậy nên Văn phòng Giáo dục Thanh niên đã phê chuẩn đơn xin xuống nông thôn của cô ấy, hơn nữa còn chủ động đem cờ khen thưởng tới tận nhà cho cô ấy."

"Sao nào? Vị đồng chí này, bà có ý kiến gì?"

Này...

Mẹ Hứa dám kiêu ngạo trước mặt cán bộ Triệu, nhưng đó là vì đối phương tuổi còn nhỏ lại có chức vị thấp.

Nhưng nhân vật chủ nhiệm Lâm trước mặt thì bà ta không dám kiêu ngạo.

Vậy nên thái độ cũng hạ xuống,

"Tôi chỉ thắc mắc với tình hình này của cô ấy, còn đem theo một con gái, theo lý thì không ai dám đảm bảo cho cô ấy được?"

Nghe thấy hai chữ đảm bảo này.

Chủ nhiệm Lâm liếc mắt nhìn mẹ Hứa một cái: "Bà cũng biết rất nhiều."

"Nếu không có ai đảm bảo cho cô ấy, bà cảm thấy chúng tôi còn ở đây sao?"

Nghĩa là có người đảm bảo?

Nghĩ tới đây.

Mẹ Hứa phủ nhận theo phản xạ: "Không thể nào!"

Không thể có người nguyện ý đảm bảo cho Thẩm Mỹ Vân.

Lời này đều được những người khác tán đồng.

Tình hình bây giờ của nhà họ Thẩm ai dám dính vào? Không ai dám.

Bác cả của bọn họ cũng giống vậy, mà còn là anh em ruột thịt đó.

Chủ nhiệm Lâm có chút không vui: "Tôi nói có người đảm bảo là có người đảm bảo. Văn phòng Giáo dục Thanh niên đều làm việc theo quy tắc. Vị đồng chí này, nếu bà có nghi ngờ hoan nghênh bà đi kiện cáo. Văn phòng Giáo dục Thanh niên dù có làm bất kì chuyện gì cũng đều tỉ mỉ kiểm tra, đối chiếu cẩn thận."

Nói xong, ông ấy không để ý tới mẹ Hứa nữa.

Trực tiếp đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, đưa cờ khen thưởng ra trước.

"Đồng chí Thẩm, cô còn không mau nhận đi?"

Thẩm Mỹ Vân hoàn hồn lại, nhận lấy cờ khen thưởng.

Nhưng cô có chút khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-73.html.]

Dường như chủ nhiệm Lâm nhìn ra sự khó hiểu của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy không trực tiếp giải thích với cô ấy mà nói với đám người trong sân.

"Tôi biết trong khoảng thời gian này có không ít nhà không muốn đi, không muốn con mình phải chịu khổ ở nông thôn."

"Điểm này tinh thần của đồng chí Thẩm Mỹ Vân rất đáng để mọi người học tập."

Đây cũng là lời giải thích vì sao lại trao cho Thẩm Mỹ Vân cờ khen thưởng.

Mọi người cũng dần bừng tỉnh.

Hóa ra là như thế.

Nghe thấy chủ nhiệm Lâm nói vậy, mẹ Hứa và chị Thẩm bên cạnh thầm hận Thẩm Mỹ Vân quá may mắn.

Ban đầu còn tưởng cô không thể xuống nông thôn được.

Ngàn vạn lần không ngờ không chỉ được xuống nông thôn, thậm chí còn được Văn phòng Giáo dục Thanh niên trao tặng cờ khen thưởng.

Chỉ một cái này cũng đủ để khiến người khác ghen tị.

Cuối cùng mẹ Hứa không nhịn được nói: "Chủ nhiệm Lâm, là ai làm thư đảm bảo cho cô ấy?"

Người bình thường sẽ không có lá gan lớn như vậy, hơn nữa, người thường cũng không viết được thư đảm bảo.

Người có thể viết được thư đảm bảo dĩ nhiên cũng không thể là người bình thường.

Chủ nhiệm Lâm nghe vậy thì nhìn bà ta một cái, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Bí mật."

Tiếp đó, ông ấy đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, cổ vũ cô: "Đồng chí Thẩm Mỹ Vân, tranh thủ xuống nông thôn xây dựng nông thôn nhé."

"Tổ chức yêu cầu mọi người phải có tư tưởng giác ngộ cao."

Giọng điệu ôn hòa, giống như lãnh đạo lớn đang giao việc nhà, không hề có chút cao ngạo nào.

Thái độ khác hoàn toàn như khi đối đãi với mẹ Hứa.

Thấy Thẩm Mỹ Vân mỉm cười khanh khách nhận lấy.

Trong lòng mẹ Hứa càng khó chịu, hụt hẫng và ủy khuất.

Trước giờ bà ta đều được người nịnh bợ, chưa bao giờ bị người ta hạ bệ như vậy.

Hôm nay tới nhà họ Thẩm, xem như mặt mũi đều bị ném đi hết rồi.

Nhưng bà ta vẫn không phục, vẫn cố buông lời hung ác: "Thẩm Mỹ Vân ơi Thẩm Mỹ Vân, dù cô có thể xuống nông thôn thì thế nào? Cô quên rồi à? Con trai tôi là –"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 74


Dù cô có thể xuống nông thôn thì sao? Ba Thẩm và mẹ Thẩm không phải vẫn còn ở Bắc Kinh sao, bọn họ không chạy thoát được đôi.

Mắt thấy sắc mặt người nhà họ Thẩm thay đổi.

Mẹ Hứa không nhịn được cười.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của bà ta liền biến mất.

Bởi vì bà ta bị người đánh.

Là Thẩm Mỹ Vân tàn nhẫn tát bà ta một cái.

Bốp –

Khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng không nhẫn nại nổi nữa. Vì con gái, cô nhịn, vì ba mẹ, cô cũng nhịn.

Nhưng thấy sắc mặt sợ hãi của ba mẹ, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.

Sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, giọng điệu lạnh lẽo như cung băng chỉ muốn xuyên thủng người kia.

"Con trai bà lợi hại nên con trai bà có thể ức h.i.ế.p người thường. Con trai bà lợi hại nên có thể cưỡng ép dân nữ. Con trai bà lợi hại nên có bầu trời thủ đô là do nhà họ Hứa bà che."

Nói xong, mẹ Hứa đang kêu gào cũng lập tức ngây người.

"Cô đừng nói hươu nói vượn."

"Con trai tôi rất đứng đắn, không làm gì phạm tội cả."

Bà ta ôm lấy mặt bị tát, có chút nóng rát: "Nhưng có một câu cô nói đúng, con trai tôi đúng là rất lợi hại, có thể cho các người ăn no còn được gói mang về!"

Con trai là tự hào của bà ta.

Nhưng mẹ Hứa chỉ vui vẻ được có ba giây. Bà ta đắc ý quá nhanh nên không chú ý tới dưới chân. Lúc đi tới chỗ ngạch cửa cao, bà ta vấp phải rồi té ngã ra đất.

Còn chưa kịp bò dậy đã nghe được bên ngoài có tiếng gào đầy hoảng loạn: "Dì Hứa, Hứa Đông Thăng nhà dì bị người ta đánh!!!"

Ngay khi lời này thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.

Ai bị đánh?

Hứa Đông Thăng?

Hứa Đông Thăng là ai? Đó chính là người mà mọi người vẫn truyền tai nhau rằng sẽ có tương lai rộng mở của nhà họ Hứa.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía mẹ Hứa.

Mẹ Hứa thậm chí còn quên cả việc đứng dậy, cả người ngã vật xuống đất, bà ta ta vô thức nói một cách không thể tin nổi: "Không thể nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-74.html.]

Ở nơi đất chật người đông như Bắc Kinh này, chắc hẳn chưa có ai dám đánh con trai bà ta.

Người đàn ông kia nóng nảy.

"Thật mà, người ta sắp đưa cậu ta đến bệnh viện rồi, bà ta đến xem đi, nếu không đến nữa thì sợ con trai bà ta bị đánh c.h.ế.t mất."

Nghe vậy, mẹ Hứa thực sự hoảng hốt, bà ta hét lên rồi giây tiếp theo chạy như bay.

Thậm chí một chiếc giày của bà ta đã bị văng mất.

Có thể thấy, sự an nguy của con trai quan trọng hơn tất cả mọi thứ của bà ta.

Cảnh tượng bà ta chạy trối c.h.ế.t trông thật buồn cười, khiến những người xung quanh cũng thấy hả hê.

Không biết là ai đã hỏi thêm một câu: "Ai đánh thế?"

Ai dám đánh người nhà họ Hứa, hay đúng hơn là dám đánh Hứa Đông Thăng đang công tác?

Mọi người đều không biết.

Mọi người nhìn nhau, không khỏi nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Cô đoán rằng hẳn là có người tốt bụng ra tay trừng trị rồi.

Lúc này mọi người không khỏi thất vọng.

Chỉ là sau khi chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt này, họ vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.

Mọi người cũng ngáp dài rồi lục tục kéo nhau về nhà ngủ tiếp.

Khi mọi người đã đi hết, chị Thẩm và những người khác trở nên hơi lạc lõng.

Chị Thẩm cũng muốn lẻn đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng đi được nửa đường thì bị người ta gọi lại.

"Đứng lại."

Là Trần Thu Hà lên tiếng.

Nghe tiếng bà ấy, sắc mặt của Chị Thẩm lập tức trở nên xấu hổ, chị ta xoa xoa tay: "Em dâu."

Lời còn chưa dứt.

"Chát." một cái tát giáng mạnh vào mặt Chị Thẩm, dưới ánh mắt kinh ngạc của bà ta, Trần Thu Hà cười lạnh: "Nhớ cho kỹ, đây là nợ của chị với nhà em."

Lần trước chị ta đến, bà ấy đã muốn đánh rồi.

Chỉ là bà ấy là người có học thức, cả đời sống trong danh dự, chưa từng làm ra hành động động tay động chân nào.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 75


Nhưng hôm nay thấy con gái mình đánh người nhà họ Hứa, Trần Thu Hà cảm thấy thực sự hả hê.

Vì vậy bà ấy muốn thử xem sao.

Chị Thẩm bị đánh vô cùng kinh ngạc, đau đớn khiến chị ta không khỏi đưa tay che mặt: "Trần Thu Hà, em đánh chị?"

"Đúng, tôi đánh chị đấy, chị đáng bị đánh."

"Chị nhớ cho kỹ, nếu còn dám có ý đồ gì với Mỹ Vân nhà em, đừng trách em đánh chị, em còn xé xác chị ra nữa ấy."

Là do tính tình bà ấy tốt, tưởng rằng mình sắp gặp chuyện nên những người họ hàng ngày thường mới chịu đến đây, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ.

Nhưng đến lúc này, không những không giúp đỡ, mà còn tính toán đủ đường.

Chị Thẩm còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị anh Thẩm kéo lại.

"Hoài Sơn, chuyện này là chúng anh không đúng, chúng anh xin lỗi."

Thẩm Hoài Sơn: "Cút."

Sắc mặt anh Thẩm trở nên khó coi, nhưng dù sao cũng là lỗi của mình, ông ta kéo Chị Thẩm đi một mạch.

Đến lượt Thẩm Mỹ Quyên, cô ta vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.

Đáng tiếc, lần này không ai để ý đến cô ta.

Sau khi họ đi hết.

chủ nhiệm Lâm mới chậm rãi mở lời: "Đáng đời loại người này bị đánh."

Nghe ông ấy nói vậy, Thẩm Mỹ Vân và những người khác đều ngây người.

Thực ra trước hôm nay, họ không hề có bất kỳ quan hệ nào với chủ nhiệm Lâm.

Nhưng tối nay chủ nhiệm Lâm đã nhiều lần giúp đỡ họ.

Thấy nhà họ Thẩm ngây người.

Chủ nhiệm Lâm cười nói: "Sao vậy? Không mời tôi vào uống chén trà à?"

Ông ấy đã lặn lội đường xa đến đây tặng cờ khen thưởng.

Thẩm Hoài Sơn là người phản ứng đầu tiên: "Mời vào."

Sau khi mọi người vào nhà, Trần Thu Hà đưa Miên Miên cho Thẩm Mỹ Vân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-75.html.]

Bản thân bà ấy nhanh chóng mở nắp bếp lò than tổ ong, lò than được đốt lên, chẳng mấy chốc mà cả căn phòng ấm áp trở lại.

Vừa bước vào nhà, chủ nhiệm Lâm đã quan sát xung quanh.

Cách bài trí trong nhà của nhà họ Thẩm, nói là giàu có thì cũng không hẳn là giàu có. Chỉ là mọi thứ được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Chỉ là trong nhà rất ấm áp.

Ông ấy nhìn chằm chằm vào bếp lò than tổ ong, quả nhiên là cả ngày không tắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng có thể coi là một gia đình giàu có thực sự.

Dù sao thì than tổ ong rất đắt, cũng không dễ mua, là vật tư khan hiếm, đều được cung cấp có hạn.

Tất nhiên, ngay cả khi không được cung cấp có hạn, thì cũng không có mấy gia đình nỡ đốt bếp lò than cả ngày.

Quá lãng phí.

Chỉ cần nhìn vào những chi tiết này là biết ngay có phải là gia đình giàu có hay không.

Nghĩ đến đây, thái độ của chủ nhiệm Lâm dịu đi đôi phần, ông ấy nhìn Thẩm Mỹ Vân, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc, quả nhiên là một cô gái đẹp như tiên.

Nhìn thế này, thì nghĩa cử của ông ấy càng đúng đắn hơn.

Vì vậy, chủ nhiệm Lâm lên tiếng: "Nếu tôi đoán không nhầm thì cô muốn đến tỉnh Hắc để đoàn tụ với gia đình nhỉ?"

Thái độ này hoàn toàn khác với thái độ bên ngoài.

Thẩm Mỹ Vân không khỏi giật mình, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gật đầu.

Nếu đối phương có ác ý với nhà họ, thì trước đó đã không giúp họ rồi.

"Tôi đã phê duyệt cho cô đến tỉnh Hắc, cơ quan thanh niên trí thức của chúng tôi cho phép cô mang theo con gái đi cùng." Sau đó ông ấy đổi giọng: "Nhưng có một điều nhé."

Thẩm Mỹ Vân: "Ông cứ nói."

"Con gái cô được ghi tên dưới tên cô, không được chiếm đất, ngoài ra mọi chi phí đi tỉnh Hắc của con gái cô đều do cô tự chi trả."

Sợ Thẩm Mỹ Vân không hiểu, ông ấy giải thích thêm: "Ví dụ trong thời gian cô nhà họ Thẩm sản xuất nông nghiệp, mỗi ngày cô kiếm được năm công điểm, thì trên cơ sở đó, cô phải nuôi con gái mình."

"Đơn vị xã đội tiếp nhận thanh niên trí thức sẽ không chịu bất kỳ chi phí nào cho con gái cô."

Thẩm Mỹ Vân hiểu rồi: "Tôi biết."

"Tốt."

Chủ nhiệm Lâm nhận lấy cốc nước đường trắng mà Trần Thu Hà đưa cho, ngọt đến mức phát ngấy, ông ấy biết rằng nhà đối phương đang tiếp đãi ông ta theo cách trọng thị nhất.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 76


Ông ấy nhấp một ngụm, rồi đứng dậy nói: "Nhanh thì tốt, càng sớm càng tốt, nhanh chóng xuống nông thôn."

"Muộn nhất là không được quá ngày kia."

Để tránh đêm dài lắm mộng.

Thẩm Mỹ Vân không ngờ lại nhanh như vậy, cô kinh ngạc định hỏi gì đó, nhưng lời đã đến miệng lại nuốt trở vào.

"Được, tôi biết rồi."

Chủ nhiệm Lâm thích kiểu người dứt khoát như vậy, ông ấy cười nói, như thể đang nói chuyện phiếm, ánh mắt nhìn Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà.

"Hai người đã quyết định chưa?"

Câu này...

Cả căn phòng im lặng.

Chủ nhiệm Lâm nhận ra mình đã hỏi một câu đột ngột, ông ấy sờ sờ đầu: "Thôi, ý tôi là nếu hai người không tiện đến tỉnh Hắc, tôi có thể giúp hai người dò hỏi quan hệ."

Ông ấy có mối quan hệ ở tỉnh Hắc.

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Hoài Sơn nhìn nhau.

Cuối cùng, Thẩm Hoài Sơn lên tiếng: "Đồng chí, ông giúp đỡ con gái tôi, nhà chúng tôi đã vô cùng biết ơn."

"Còn về phía chúng tôi, chúng tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa."

Bên tỉnh Hắc là họ hàng bên ngoại của Trần Thu Hà, khi còn nhỏ bà ấy đã theo mẹ tái giá đến Bắc Kinh.

Vì vậy bây giờ chỉ cần chờ bên này.

Cả nhà sẽ lại trở về tỉnh Hắc cũng coi như là trở về cố hương.

Bên đó là gốc rễ của nhà ngoại Trần Thu Hà.

Cho dù là đi cải tạo tư tưởng, phân công đến nơi có người giúp đỡ thì cũng không giống nhau.

Chủ nhiệm Lâm nghe thấy lời này, ông ấy biết, thế là đứng dậy.

"Được rồi, đường xa vạn dặm, tôi chúc mọi người thuận buồm xuôi gió."

Nói thật, hành động này của ông ấy khiến cả nhà họ Thẩm rất ngạc nhiên.

"Tại sao?"

Là Thẩm Hoài Sơn hỏi, thời gian này ông ấy ngã từ trên cao xuống, cũng coi như đã nếm đủ tình người ấm lạnh.

Đối phương bằng lòng giúp con gái ông ấy, giúp gia đình họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-76.html.]

Điều này khiến ông ấy thực sự rất ngạc nhiên, dù sao thì, ngay cả anh trai ruột, chị dâu của ông ấy cũng đến giẫm đạp, tính toán lòng người.

Chủ nhiệm Lâm suy nghĩ một chút: "Cứ coi như tôi làm việc thiện đi."

Thấy gia đình họ Thẩm nghiêm túc, ông ấy không nhịn được cười, giả vờ nói đùa: "Tôi cũng là người phàm, chẳng qua là nhà họ Thẩm các người có cao nhân thôi."

Câu nói này vừa nói ra, Thẩm Mỹ Vân và những người khác đều ngây người.

Người khác không biết, họ còn có thể không biết sao?

Nếu thực sự có thì họ đã tìm từ lâu rồi, sao còn để con gái mình đến văn phòng thanh niên trí thức đập đầu vào tường chứ?

"Không biết?"

Chủ nhiệm Lâm thăm dò.

"Không biết."

Vân Mộng Hạ Vũ

Người trả lời là Thẩm Mỹ Vân.

Lúc này, chủ nhiệm Lâm càng ngạc nhiên hơn: "Các người không quen Quý Yêu Nhi à?"

"Người ký giấy bảo lãnh cho đồng chí Thẩm Mỹ Vân."

Lúc này, gia đình họ Thẩm càng mơ hồ hơn, vợ chồng họ Thẩm nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân ngẩn người, luôn cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

Nhưng Thẩm Hoài Sơn thì biết, đứa con trai nổi tiếng của nhà họ Quý - Yêu Tử, bên ngoài mọi người đều kính trọng gọi là Quý Yêu.

Nhưng nhà họ và nhà họ Quý chẳng liên quan gì đến nhau.

Vì vậy, cũng không nghĩ đến chuyện đó.

Hơn nữa, ông ấy không cho rằng gia đình mình và đối phương có thể có quan hệ gì.

Dù sao thì, nhà họ Quý cũng có địa vị rất cao, cho dù nhà họ Thẩm có nhón chân lên cũng không với tới được.

Nhưng Miên Miên lại thò đầu ra, đột nhiên nói một cách giòn tan: "Là ba cảnh sát sao?"

Cô bé hình như đã từng nghe thấy có người gọi ba cảnh sát là Quý Yêu Nhi, chính là chú Ôn gọi như vậy.

Tiếng ba cảnh sát này khiến mọi người đều giật mình.

Đặc biệt là chủ nhiệm Lâm, tròng mắt trợn tròn thêm vài phần, ôi chao, ông ấy còn nghĩ nữa chứ, giấy bảo lãnh đó người khác đều không dám đụng.

Tại sao Quý Yêu Nhi lại tùy tiện ký như vậy.

Thì ra là ở đây.

Đều gọi cả ba rồi, vậy thì quan hệ giữa đồng chí Thẩm Mỹ Vân và đối phương... Không cần phải nói cũng biết.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 77


Chủ nhiệm Lâm không nhịn được nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, cười trêu chọc: "Đồng chí Thẩm, con gái đồng chí có chỗ dựa lớn như vậy, sao không nói sớm chứ?"

Thẩm Mỹ Vân: "?"

Đắm chìm trong hồi ức.

Chủ nhiệm Lâm thấy đối phương không chịu thừa nhận hiểu ra, thì ra cặp đôi này vẫn chưa công khai với bên ngoài.

Ông ấy nhìn về phía vợ chồng Thẩm Hoài Sơn, chúc mừng: "Có một cô con gái như Thẩm Mỹ Vân, sau này hai bác không nói là hưởng phúc, ít nhất cũng không thể chịu thiệt thòi quá lớn."

Còn cần ông ấy giúp đỡ cái gì chứ.

Chỉ với tính cách vô pháp vô thiên, che chở lỗi sai cho người mình của Quý Trường Tranh thì căn bản không cần ông ấy ra tay.

Nói xong, Thẩm Mỹ Vân và những người khác còn muốn hỏi, nhưng chủ nhiệm Lâm đã trực tiếp rời đi.

Bởi vì, ông ấy nghi ngờ mình đã làm hỏng chuyện.

Chính do biết trước tin tức không nên biết, không nói, còn tiết lộ ra ngoài.

Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân và những người khác đuổi theo cũng không đuổi kịp, chỉ có thể tập trung vào Miên Miên.

"Ba cảnh sát?"

"Miên Miên, ba cảnh sát là ai vậy?"

Miên Miên mặt ngây thơ: "Ba cảnh sát chính là ba cảnh sát mà?"

Lúc này, Thẩm Mỹ Vân và những người khác nhìn nhau, cô ấy dường như nhớ ra một chuyện, lấy một địa chỉ trong túi ra, quả nhiên nhìn thấy chữ ký bên trên là Quý Yêu Nhi.

Cô đã nói là cái tên này rất quen tai mà, thì ra là đã từng gặp ở đây.

Thẩm Mỹ Vân kể đơn giản cho ba mẹ nghe về chuyện trên tàu hỏa.

Thẩm Hoài Sơn cảm thán: "Mỹ Vân, nhà mình gặp được người tốt rồi."

Có thể giúp đỡ gia đình họ vượt qua thời điểm này.

Thẩm Mỹ Vân cụp mắt xuống, đè nén sự khác thường trong lòng, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-77.html.]

Quý Yêu Nhi! Anh đúng là một người tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì tờ giấy thông báo phê duyệt này, tâm trạng của mọi người trong nhà họ Thẩm đều khá hơn một chút.

Đây có thể coi là chuyện tốt duy nhất của gia đình họ trong thời gian này.

Đáng để ăn mừng.

Vì vậy Thẩm Hoài Sơn cũng thay đổi vẻ mặt buồn rầu trước đây, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút.

"Mỹ Vân, con và Miên Miên đã định nơi xuống nông thôn rồi, thấy sắp phải đi rồi. Sáng mai con đưa Miên Miên đến cửa hàng cung ứng và bách hóa mua một số thứ, chuẩn bị trước."

Dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Đến lúc đó mua nhiều món một chút..."

Một số món làm sẵn để mang theo ăn trên đường, một số món để lại ở nhà ăn, coi như cả nhà tụ tập lại ăn một bữa.

Thẩm Mỹ Vân hiểu ý của đối phương.

Trần Thu Hà cũng hiểu, bà ấy quay trở lại phòng, lấy số tiền và phiếu đã chuẩn bị trước đó, định dùng ra.

"Dùng cái này trước, không cần tiết kiệm tiền và phiếu, có thể tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu."

Lời này, chỉ có người một nhà họ mới hiểu được.

Thẩm Mỹ Vân dừng lại một chút, cô nhận lấy, an ủi: "Mẹ, con và Miên Miên đến tỉnh Hắc cắm rễ trước, đến lúc đó ba và mẹ cũng đến, cả nhà mình cùng nhau đoàn tụ ở tỉnh Hắc."

Hơn nữa có hàng triệu vật tư tích trữ, dù ở đâu thì gia đình họ cũng có thể sống rất tốt.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Trần Thu Hà mới nở rộ hơn.

Bà ấy không nhịn được mà nhắc nhở trước: "Ừm, lúc con đến tỉnh Hắc, con hãy xem có thể được phân công về đại đội Tiền Tiến của công xã Thắng Lợi không nhé."

Bà ấy có một người anh họ, đang sống ở đó.

Lúc này, tay của Thẩm Mỹ Vân đang cầm tiền và phiếu chựng lại, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Bên đó của chúng ta còn có họ hàng sao?"

Cô còn tưởng rằng họ hàng nhà họ đều ở thủ đô.

Trần Thu Hà gật đầu: "Con còn có một người cậu nữa..."

Bà ấy suy nghĩ một chút, rồi nói thẳng: "Bà ngoại của con năm đó đã đi nhờ người họ hàng xa, rồi tái giá đến Bắc Kinh, năm đó bà ấy chỉ đưa mình mẹ đi, còn anh trai của mẹ, vì phải ở lại quê hương để giữ nhà thờ tổ, nên người nhà trước của bà ngoại mẹ không muốn anh trai mẹ đi theo."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 78


Cho nên khi mẹ bà ấy đến Bắc Kinh, chỉ đưa bà ấy đi, chứ không đưa anh trai bà ấy đi.

Sau đó mẹ bà ấy đã lập nghiệp ở Bắc Kinh, cũng từng gửi tiền về quê cho người con trai cả của mình.

Nhưng mà đối phương chỉ nhận tiền, chứ không hề có tin tức gì.

Đây cũng là di nguyện cuối cùng của mẹ bà ấy, lần này nếu thực sự đến tỉnh Hắc, thì về công xã Thắng Lợi cũng không tệ.

"Nói chung, những người ở công xã Thắng Lợi đều tốt, con đến đó ba mẹ cũng yên tâm."

Thẩm Mỹ Vân vừa tết tóc cho Miên Miên, vừa nói: "Vậy thì để con và Miên Miên đi trước, ở đó chờ mọi người tới."

"Nhất trí."

Ngược lại, Thẩm Hoài Sơn đỡ lấy cặp kính, chìm vào suy nghĩ: "Thu Hà, ngày mai nấu nhiều đồ ăn một chút, để Mỹ Vân mang theo."

Điều này...

Trần Thu Hà do dự một chút, Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, mà bỏ vào như thế nào thì lấy ra cũng như thế ấy."

Lúc này, Trần Thu Hà có chút kinh ngạc: "Vậy thì mẹ phải nấu thật nhiều món mà Mỹ Vân thích, gan lợn xào, bánh đậu phộng, đậu xanh, thịt ba chỉ hầm."

Nói liên tiếp mấy món, tất cả đều là những món ăn mà cô con gái Thẩm Mỹ Vân thích.

Điều này cũng khiến Thẩm Mỹ Vân thèm ch** n**c miếng, phải biết rằng tay nghề nấu ăn của mẹ cô là tuyệt vời.

Đêm đó, là đêm đầu tiên yên bình và vui vẻ của nhà họ Thẩm sau bao ngày, tất cả mọi người đều có một giấc mơ đẹp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong mơ, cả nhà họ đoàn tụ ở tỉnh Hắc, sống những ngày tháng hạnh phúc....

Khác với sự bình yên và hòa thuận của nhà họ Thẩm, tâm trạng của nhà họ Quý ở Tây Thành và nhà họ Hứa lại không tốt lắm.

Dưới màn đêm, bên ngoài tứ hợp viện, mọi ngóc ngách đều chật kín người.

Tất cả đều là người đến xem náo nhiệt.

Dưới gốc cây cổ thụ, hai người đàn ông trẻ tuổi, họ cởi áo bông bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo dài tay, để lộ cánh tay dài khỏe khoắn, với những đường nét cơ bắp uyển chuyển.

Cả hai đ.ấ.m nhau, đấu sức.

Ầm ầm ầm...

Những cú đ.ấ.m của Quý Trường Tranh giống như mưa rào mùa hè, liên tiếp giáng xuống mặt Hứa Đông Thăng.

Hứa Đông Thăng không hề yếu thế, anh ta giơ chân đá từ phía sau Quý Trường Tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-78.html.]

Bùm...

Cả hai vừa chạm vào nhau đã tách ra.

Như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đều mang theo chút tia lửa.

Quý Trường Tranh nắm chặt nắm đấm, duỗi ra trước n.g.ự.c ở phía ngoài, vì lực quá lớn, nên các đường cơ bắp từ n.g.ự.c đến bụng đột nhiên phình to, thậm chí làm bung cả hai chiếc cúc áo sơ mi.

Sức mạnh hoang dã đến cực độ đó khiến m.á.u huyết sôi trào. Không ai có thể tưởng tượng được rằng, một người thanh tú như vậy lại có một mặt như thế này.

"Hứa Đông Thăng, xem ra anh quên mất những gì tôi đã nói rồi."

Anh ta từ văn phòng tri thức thanh niên về thì mới biết đến buổi liên hoan xem mắt vào tối nay.

Hứa Đông Thăng lại đi ép buộc người khác đi xem mắt.

Một năm trước, anh ta đã cảnh cáo đối phương.

Hứa Đông Thăng nghe vậy, tức đến phát điên, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

"Quý Trường Tranh, anh có bị bệnh không vậy, anh quản trời quản đất, anh còn quản cả chuyện tôi đi xem mắt gặp gỡ phụ nữ nữa sao?"

Quý Trường Tranh thu nắm đ.ấ.m lại, chiếc áo sơ mi cũng theo đó mà buông xuống, đôi mắt mày anh tuấn mang theo vẻ lạnh lùng không nói nên lời.

"Anh đi xem mắt bình thường thì ai quản anh?"

Còn không phải là đi xem mắt không bình thường sao?

Đây đã là lần thứ mười chín rồi.

Anh ta đã lừa từng cô gái một. Đây không phải là hại người sao?

Ngược lại, Hứa Đông Thăng: "Anh biết tôi đi xem mắt với ai không?"

Quý Trường Tranh: "Tôi không biết."

"Thế thì anh quản cái gì."

"Ai bảo tôi là Lôi Phong(*) sống chứ."

(*) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

Nói xong câu này.

Quý Trường Tranh thản nhiên nắm chặt nắm đấm, tiếng xương kêu răng rắc, giống như tiếng mưa rào, giống như một lời đe dọa.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 79


Anh ta trầm giọng cảnh cáo: "Anh nhớ cho, đây không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng."

Tính tình Hứa Đông Thăng ngang ngược.

Những người ở đây đều chỉ dám tức giận mà không dám lên tiếng.

Gã điên đó, chỉ có trước mặt Quý Trường Tranh mới chịu thua.

Những người đến xem náo nhiệt trong lòng chỉ thấy thoải mái.

Những chuyện mà Hứa Đông Thăng không được, những năm đầu vẫn là bí mật, nhưng sau này, không còn là bí mật nữa.

Nhưng mà anh ta không được, vẫn ra ngoài đi xem mắt, lừa gạt phụ nữ.

Đây không phải là thiếu đạo đức sao?

Đáng tiếc, những người biết chuyện như họ lại không thể nói ra.

Thật sự là, việc mà Hứa Đông Thăng làm cũng không tính là vi phạm quy định, thậm chí có thể nói rằng anh ta đang đánh bóng quanh quy định.

Anh nói người ta quan hệ nam nữ lộn xộn sao?

Thì không phải, anh ta chỉ xem mắt một cô gái, nếu cô này không được thì đổi sang cô khác.

Chỉ là trước khi anh ta xem mắt với người ta, anh ta không nói với người ta rằng mình không được.

Đến sau này, khi tiếp xúc rồi, thấy thực sự không thể che giấu được nữa, anh ta mới nói ra sự thật.

Việc này làm không đúng, chẳng khác nào lừa hôn.

Trước sau trong ba bốn năm nay, anh ta đã lừa hơn hai mươi cô gái.

Trong đại viện ở đây, chỉ có Quý Trường Tranh là người vô pháp vô thiên, mới dám quản như vậy.

Cho nên, khi mẹ Hứa đến, muốn thay con trai trả thù, nhưng khi thấy là Quý Trường Tranh.

Vẻ dữ tợn trên mặt bà ấy lập tức tắt ngấm: "Con trai..."

Bà ấy xông lên kéo con trai mình lại, kiểm tra.

Chà, Hứa Đông Thăng sưng mặt, còn có hai quầng thâm, khóe miệng dính máu.

"Con trai, sao con lại bị đánh thành thế này?"

Giọng điệu khóc lóc.

Hứa Đông Thăng thờ ơ lau mặt, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy mẹ mình, mặt sưng như ổ bánh mì, anh ta cau mày: "Ai đánh?"

"Là cô gái mà con đi xem mắt đánh."

Câu này vừa nói ra, hiện trường lập tức im lặng.

Quý Trường Tranh không khỏi nhướng mày, vẻ giễu cợt trên lông mày gần như không che giấu được: "Ồ, các người đá phải tấm sắt rồi, gặp phải nữ anh hùng rồi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-79.html.]

Anh rất muốn gặp người phụ nữ anh hùng, nữ cường nhân đó.

Xem cô thu phục mụ già Hứa này như thế nào.

Anh vừa cười, Hứa Đông Thăng và mẹ Hứa đồng loạt nhìn sang: "Quý Trường Tranh!"

Hứa Đông Thăng tức giận hét lên.

Quý Trường Tranh huýt sáo một tiếng, trêu chọc nói: "Gọi ba làm gì?"

Nói được một nửa đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh thu hồi câu nói đó.

Việc làm ba này, anh không làm được đâu.

Câu nói này.

Khuôn mặt Hứa Đông Thăng tái xanh.

Khuôn mặt mẹ Hứa đỏ bừng.

Khuôn mặt mẹ con họ đều rất đẹp.

Hứa Đông Thăng hít sâu: "Quý Trường Tranh, bỏ qua chuyện này, anh đừng quên mất rằng chúng ta có nhiệm vụ hợp tác vào ngày mai chứ."

Quý Trường Tranh nghe vậy, thu lại nụ cười, sắc mặt lạnh đi vài phần: "Tôi thật sự xui xẻo tám đời mới hợp tác với anh."

"Vậy mai anh có đi không?"

"Không đi thì làm sao giám sát được tên gây họa như anh chứ."

"Anh!"

Hứa Đông Thăng, người được mọi người bên ngoài vô cùng kính trọng, nhưng lại bị Quý Trường Tranh liên tục đè đầu cưỡi cổ.

Khuôn mặt đẹp trai của anh ta thoáng hiện lên vẻ u ám: "Được rồi, tôi không dây dưa với anh nữa, ngày mai có chuyện chính, anh tốt nhất đừng cản trở."

Quý Trường Tranh nhìn anh ta lạnh lùng, không thèm để ý.

Quay người trở về nhà họ Quý.

Trên mặt Quý Minh Viễn lộ vẻ lo lắng: "Chú út, sao chú lại đánh Hứa Đông Thăng?"

Quý Trường Tranh: "Sao nào? Không nên đánh à?"

Quý Minh Viễn thở dài: "Đánh thì nên đánh, nhưng trong đại viện không ai dám đánh Hứa Đông Thăng."

Hứa Đông Thăng giống như một tên bạo chúa, không mấy ai dám đụng đến anh ta.

Quý Trường Tranh giơ tay lên, xoa đầu cậu ta: "Chú không đánh thì ai đánh?"

Vì vậy chú nhỏ mới là anh hùng chứ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà, anh hùng chỉ tồn tại trong ba giây, trong nhà họ Quý đã vang lên tiếng sư tử Hà Đông gầm thét.
 
Back
Top Bottom