Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 60


Cán bộ Triệu tò mò liếc nhìn Qúy Trường Tranh, muốn biết đối phương là người phương nào.

Có thể khiến chủ nhiệm Lâm đối đãi trịnh trọng như vậy.

Anh ta suy nghĩ miên man, không ngờ lại bị Quý Trường Tranh thấy được.

Anh nhướng mi, thản nhiên liếc nhìn, nhưng cán bộ Triệu lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Ngay cả sau khi vào văn phòng, cán bộ Triệu vẫn có chút sợ hãi.

Vị đồng chí kia nhìn vẫn còn trẻ như thế, mà sao ánh mắt lại sắc bén đến vậy cơ chú. Giống như một con sư tử đang ngủ sâu, đột nhiên mở mắt ra nhìn lũ thỏ đang vui đùa nhảy nhót!

Bên trong văn phòng.

Nhóm người ngồi xuống.

Quý Trường Tranh nói với Quý Minh Viễn: "Mọi người cứ tự nhiên, đừng quan tâm tới tôi."

Nói xong, anh tìm chỗ nào đó ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, dáng vẻ bất cần đời.

Bên kia, chủ nhiệm Lâm có chút căng thẳng, nghĩ thầm, sao mà mặc kệ được chứ.

Anh cứ ngồi như vậy, văn phòng vốn khoáng đãng bỗng có chút chật chội đến lạ kỳ.

"Chủ nhiệm lâm, đây là đơn xin về nông thôn của tôi, ông xem thử đi, nếu không có vấn đề gì, ông có thu xếp giúp tôi được không."

Quý Minh Viễn phá vỡ sự im lặng, rất lễ phép nói.

Đương nhiên chủ nhiệm Lâm không từ chối rồi, ông ta xoay người, từ trong túi móc ra một cây bút, viết chữ "phê duyệt" lên.

Sau đó nhanh chóng đưa cho cán bộ Triệu hoàn thành thủ tục.

QUý Minh Viễn muốn đến tỉnh Hắc, mà cán bộ Triệu lại vừa vặn phụ trách khu vực này.

Tuy nhiên, cán bộ có chút lo lắng khi tiếp quản tờ đơn, bởi vì Quý Trường Tranh tình cờ ngồi vào chỗ của anh ta.

Anh ta không dám đến đó, cũng không dám không làm.

Nhưng mà không làm?

Sáu con mắt nhìn anh ta.

Cán bộ Triệu đang rơi vào tình thế cực kỳ khó khăn nên không còn cách nào khác là cắn răng chịu đựng, bước đến trước mặt Quý Trường Tranh, xếp đơn đăng ký lên trên.

Chỉ là vừa mới làm xong.

Đơn đăng ký của Thẩm Mỹ Văn lại rơi ra ngoài.

Cán bộ Triệu vừa định nhặt nó lên, kết quả...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-60.html.]

Có một bàn tay nhặt nó lên nhanh hơn anh ta.

Cán bộ Triệu: "?"

Xảy ra chuyện gì vậy?

Ai nhặt rồi?

Cán bộ Triệu ngẩn người.

Ngược lại, Quý Trường Tranh nhặt tờ đơn lên, đọc từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng dán mắt vào ba chữ Thẩm Mỹ Vân.

"Thẩm Mỹ Vân?"

Anh mím môi, khẽ đọc lên cái tên này.

Anh lại nhìn xuống cột quan hệ gia đình của Thẩm Mỹ Vân thì thấy ba chữ Thẩm Miên Miên.

Quả nhiên!

Thật trùng hợp!

Đúng là hai mẹ con kia.

"Bọn họ muốn xuống nông thôn à?"

Quý Trường Tranh thản nhiên hỏi, đôi chân thon dài dựa vào góc bàn, độ cao giữa bàn với mặt đất quá thấp dường như khiến đôi chân anh không có chỗ tựa.

Cán bộ Triệu hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại câu hỏi của đối phương thì chủ nhiệm Lâm bên cạnh lại đá cho anh ta một cái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cán bộ Triệu nghển cổ nhìn tờ đơn đăng ký trong tay đối phương: "Ý ngài là?"

"Là đồng chí Thẩm Mỹ Vân này sao?"

Quý Trường Tranh trầm giọng "Ừ" một tiếng.

Cán bộ Triệu hiểu ra ngay: "À, ngài đang hỏi cô ấy à? Đồng chí Thẩm Mỹ Vân này muốn xuống nông thôn nhưng hai mẹ con họ lại không đủ điều kiện để đi."

Vừa nói xong, Quý Trường Tranh đang nhàn nhã ngồi trên ghế bất giác ngồi thẳng dậy, hờ hững hỏi: "Tại sao?"

Cán bộ Triệu vô thức quay sang nhìn chủ nhiệm Lâm, thấy chủ nhiệm Lâm gật đầu thì mới dám tiết lộ chuyện của Văn phòng Giáo dục Thanh niên.

"Thân phận của bọn họ không phù hợp."

Thấy vẻ khó hiểu vừa đủ trên mặt Quý Trường Tranh, cán bộ Triệu nói tiếp:

"Một mặt là vì vấn đề tuổi tác của đồng chí Thẩm Mỹ Vân, một mặt là vì việc cô ấy còn dẫn theo một đứa con gái, chúng tôi thật sự không thể sắp xếp một người có thân phận như cô ấy xuống nông thôn. Vả lại, bên trên đã có chủ trương là cho thanh niên trí thức độc thân xuống dưới."

Không có chuyện để người ta mang người nhà đi cùng.

Nghe vậy, Quý Trường Tranh vô thức mỉm cười.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 61


Anh có một gương mặt rất đẹp, lông mày cao, hốc mắt sâu, mũi thẳng, môi mỏng, đầu đinh, anh tuấn tươi sáng, khí chất xuất chúng bức người.

"Sở dĩ chính sách này không cho thanh niên trí thức mang người nhà theo là vì sợ quần chúng nhân dân có ràng buộc, có trách nhiệm trong người nên về quê rồi không tiện xây dựng nông thôn, đúng không?"

Sau đó, anh đổi chủ đề, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn phát ra tiết tấu nhịp nhàng lại khiến người ta vô cớ căng thẳng.

"Tuy nhiên, gặp những người tình nguyện mang theo người nhà cũng muốn xuống nông thôn xây dựng đất nước, đối với người có tư tưởng giác ngộ cao như vậy chẳng phải càng nên tạo điều kiện cho người ta à?"

Anh vừa dứt lời, cả văn phòng rơi vào bầu không khí tĩnh lặng. Lý lẽ này cũng có phần đúng nhưng sau khi nghe Quý Trường Tranh nói thì lại có vẻ hơi phản nghịch.

Mấy người có mặt trong phòng đều nhìn chằm chằm Quý Trường Tranh.

Phải biết rằng, bình thường Quý Trường Tranh không hay nói nhiều, lại không phải người thích xen vào chuyện của người khác.

Lần này đột nhiên anh nói nhiều như vậy là vì cô gái Thẩm Mỹ Vân này sao?

Tổng kết lại những câu nói vừa rồi thì ý của anh là phê chuẩn cho cô gái này xuống nông thôn? Cán bộ Triệu không hiểu ra sao, phải biết là đồng chí Thẩm Mỹ Vân này còn có một mối quan hệ khá phiền phức nữa.

Đó chính là ba cô.

Nhưng cán bộ Triệu không biết phải mở miệng thế nào.

Dù sao đối phương đã nói hết lời rồi.

Hình như chủ nhiệm Lâm nhận ra điều gì đó nên vội nháy mắt với cán bộ Triệu, ra hiệu anh ta đừng nói nữa.

Sau đó, chủ nhiệm Lâm đứng lên, bước đến trước mặt Quý Trường Tranh, ngập ngừng hỏi: "Đồng chí Trường Tranh, anh biết đồng chí Thẩm Mỹ Vân à?"

Quý Trường Tranh hơi khựng lại, vốn định nói không quen nhưng nghĩ đến gương mặt bánh bao giàn giụa nước mắt gọi ba cảnh sát, lời đến đầu lưỡi rồi lại ngoặt sang hướng khác: "Coi như quen biết."

"Ý của anh là để đồng chí Thẩm Mỹ Vân xuống nông thôn?"

Chủ nhiệm Lâm dò hỏi một lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-61.html.]

Anh ta muốn hỏi thăm thật rõ ràng để xem đối phương có ý gì.

Quý Trường Tranh không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ cười như không cười, nói: "Theo tôi được biết, khi chính sách đưa thanh niên trí thức về quê vừa được ban hành, những người không muốn xuống nông thôn kêu trời trách đất chạy đi tìm cửa sau. Công việc của Văn phòng Giáo dục Thanh niên các ông cũng rất khó thực hiện đúng không?"

Những câu nói này đã thực sự chạm đến trái tim chủ nhiệm Lâm, anh ta chỉ hận không thể nhổ hết sự cay đắng trong lòng ra: "Đúng vậy! Ngày nào cũng có người đến cầu xin, tôi sắp nổ đầu đến nơi rồi."

Đó hoàn toàn là sự thật, có rất nhiều người không thể đắc tội được.

Nhưng chính sách lại rành rành ra đó, chủ nhiệm Lâm thật sự rất khó xử.

Cũng chỉ có đồng chí Trường Tranh mới thấu hiểu được rắc rối mà anh ta đang gặp phải.

Vẫn là đồng chí Trường Tranh tốt bụng.

Quý Trường Tranh nhướng mày, làm như hai người là anh em tốt vậy.

"Vậy tôi bày cho anh một cách nhé."

"Ngài cứ nói đi."

"Khi gặp những người không muốn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức xây dựng đất nước, hãy dùng tinh thần cống hiến quên mình của đồng chí Thẩm Mỹ Vân để đàm phán."

Nghe Quý Trường Tranh nói vậy, chủ nhiệm Lâm trầm tư: "Đàm phán thế nào?"

Quý Trường Tranh: "Ngay cả nữ đồng chí mang theo con gái như Thẩm Mỹ Vân còn sẵn lòng xuống nông thôn xây dựng đất nữa thì những đồng chí độc thân, không có ràng buộc kia có lý do gì mà không đi?"

"Ý ngài là?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh: "Tôi hỏi ông nhá, tinh thần muốn xuống nông thôn dù có phải mang cả người nhà đi cùng của đồng chí Thẩm Mỹ Vân có đáng giá để người khác học tập không?"

Chủ nhiệm Lâm vô thức gật đầu: "Đáng."

"Thế ông có muốn nhận cô ấy không?"

"Muốn."

"Thế chẳng phải xong chuyện rồi sao."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 62


Quý Trường Tranh đứng lên, vỗ vỗ bả vai ông ta: "Chủ nhiệm Lâm, ông nhất định không được bỏ qua một đồng chí tốt, có tư tưởng giác ngộ cao, lại có thể giải quyết vấn đề của ông nha."

Bỏ qua? Bỏ qua cái gì?

Chủ nhiệm Lâm ngẩn người, như thể đang suy nghĩ kỹ càng.

Quý Trường Tranh bình tĩnh hỏi: "Sao rồi? Tôi nói có đúng không?"

Dường như anh chẳng thèm quan tâm ý kiến của đối phương, chỉ nhìn chằm chằm ba chữ Thẩm Mỹ Vân, chữ viết xinh xắn, lại rất mềm mại.

Lòng thầm nghĩ, chữ viết rất phóng khoáng.

Nhìn dáng vẻ hờ hững của đối phương, chủ nhiệm Lâm vô thức phụ họa: "Đúng đúng đúng."

Nhưng mà, sao ông ta cứ cảm giác mình bị người ta dắt mũi kéo đi nhỉ?

Nghĩ mãi cũng không ra kỳ lạ ở chỗ nào.

"Thế thì đúng rồi." Cuối cùng Quý Trường Tranh cũng nói ra mục đích của mình.

"Ông còn chờ gì mà không rèn sắt khi còn nóng, thu nạp một đồng chí ưu tú như vậy vào tổ chức."

Nói xong, anh đứng lên, lại vỗ bả vai chủ nhiệm Lâm, nói: "Chủ nhiệm Lâm à, người làm việc tốt thì chức vị mới tiếp tục đi lên được, phải không?"

Anh vừa dứt lời, tinh thần của chủ nhiệm Lâm vô cùng phấn chấn.

"Vâng vâng vâng."

"Đồng chí Trường Tranh nói đúng lắm."

Quý Trường Tranh khẽ "Ừm" một tiếng, khích lệ: "Chủ nhiệm Lâm, tôi đánh giá ông rất cao đó."

Nghe câu này, chủ nhiệm Lâm như vừa được bơm thêm m.á.u gà, nhưng nghĩ đến tình cảnh khó khăn bây giờ thì lại chau mày: "Đồng chí Trường Tranh, tôi có lòng nhưng lại bất lực."

"Bởi vì vấn đề thân phận của ba đồng chí Thẩm Mỹ Vân nên..."

Phần còn lại ông ta không cần nói, Quý Trường Tranh cũng hiểu: "Cần tôi làm gì?"

"Ký giấy bảo lãnh."

Bảo đảm cho đồng chí Thẩm Mỹ Vân về quê làm thanh niên trí thức.

Quý Trường Tranh khẽ gật đầu, giơ tay ra trước mặt đối phương cầm giấy bảo lãnh, sau đó lập tức cầm bút ký tên.

Từ đầu đến cuối không quá hai giây.

"Ngài ngài ngài... Cứ ký thế thôi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-62.html.]

Chủ nhiệm Lâm lắp bắp hỏi.

Phải biết rằng, vì một tờ giấy bảo lãnh này mà bao nhiêu người phủi sạch quan hệ, dù là người thân thì cuối cùng cũng trở mặt.

"Còn sao nữa?"

Chỉ ký tên thôi mà, cần phải rắc rối thế hả?

Chủ nhiệm Lâm không khỏi than thở, chỉ có thể nói rằng đối phương quá lợi hại.

Chỉ có Quý Trường Tranh mới dám làm ra loại chuyện coi trời bằng vung, không chịu trói buộc này.

"Còn gì nữa không?"

Ký xong, Quý Trường Tranh vung tay lên: "Lấy hết ra đi."

Thái độ như vậy khiến người ta không thể nhìn thấu.

Chủ nhiệm Lâm vội nói: "Hết rồi, hết rồi, ngài đã làm chín mươi chín bước rồi, bước cuối cùng cứ giao cho tôi."

Sau khi đưa tiễn hai ông lớn đi, cán bộ Triệu ngẩn ngơ nhìn tờ giấy bảo lãnh, vô thức hỏi: ""Chủ nhiệm, bây giờ xử lý chuyện này thế nào ạ?"

Chủ nhiệm Lâm liếc mắt sang, ra hiệu cho anh ta nhìn tờ giấy bảo lãnh và tờ đơn xin kia.

"Đây chẳng phải tất cả sao?"

Cán bộ Triệu sốt sắng: "Nhưng mà... Con ba của đồng chí Thẩm Mỹ Vân..."

"Ba, ba gì? Tôi chỉ biết đồng chí Thẩm Mỹ Vân dù có mang người theo cũng muốn xuống nông thôn, tinh thần giác ngộ làm trí thức đó đáng để chúng ta học tập."

Nói xong, chủ nhiệm Lâm chợt nhớ ra chuyện gì đó, thấy người kia vẫn đứng ngẩn ngơ như khúc gỗ thì không nhịn được vỗ đùi, sau đó đưa tờ giấy chấp thuận Thẩm Mỹ Vân cho anh ta.

"Đi đi, đi mang thư thông báo cho đồng chí Thẩm Mỹ Vân đi."

"À, hay anh mời người ta đến Văn phòng Giáo dục Thanh niên đi."

Cán bộ Triệu sững sờ, mắt chữ A mồm chữ O.

*

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đang ở nhà trông Miên Miên, nhìn lên đồng hồ treo tường thì thấy đã chín giờ kém năm mà con gái vẫn chưa về. Trần Thu Hà rất lo lắng, bèn giao Miên Miên cho Thẩm Hoài Sơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Để em ra đầu ngõ xem sao đến giờ này mà Mỹ Vân vẫn chưa về."

Con gái sợ tôi, bà ấy muốn đi đón con một đoạn.

Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc".
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 63


Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn nhìn nhau, ánh mắt đầy vui mừng: "Chắc Mỹ Vân về rồi"

Nói rồi nhanh nhẹn đi mở cửa.

Nhưng khi mở cửa ra, nhìn thấy người bên ngoài, nụ cười trên môi Trần Thu Hà nhạt đi mấy phần: "Sao các người lại đến đây."

Người ngoài cửa chính là người nhà họ Thẩm.

Chị Thẩm, anh Thẩm, Thẩm Mỹ Quyên, Thẩm Kiến Minh và một người phụ nữ trung niên lạ mặt, người nọ ăn mặc rất lộng lẫy, áo khoác nhung dê, đi giày cao gót, còn để tóc xoăn kiểu Tây.

Xem ra toàn bộ người nhà họ Thẩm đều đến đây.

Bà ấy vừa dứt lời, anh Thẩm chợt biến sắc, hôm nay bọn họ dẫn khách quý đến đây đấy.

Ai ngờ còn chưa vào cửa đã bị em dâu làm mất mặt.

Đúng là mất hết thân phận trước mặt khách quý mà.

"Em thật là, khách quý đến nhà đã không ra cửa đón tiếp thì thôi lại còn đứng chặn ngoài cửa, thế là thế nào?"

"Khách quý?" Trần Thu Hà chế giễu lại: "Khách quý dẫn cả nhà đến hỏi tội à?"

Nhìn vẻ mặt đối phương thì không giống đến làm khách lắm.

Câu này khiến bác cả Thẩm không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể phất tay áo: "Tôi không nói chuyện với đàn bà, gọi Hoài Sơn ra đây."

Mới ồn ào mấy câu mà đã thu hút sự chú ý của người khác, mấy gia đình trong nội viện vốn đã nghỉ ngơi lại lục tục bật đèn, có người còn mở cửa sổ ra nghe ngóng.

Thẩm Hoài Sơn bình tĩnh bảo vệ Trần Thu Hà ra sau lưng, một tay dắt tay Miên Miên bước đến trước mặt bác cả Thẩm: "Anh cả, hôm nay anh đến cứu nhà em khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng sao?"

Hầu như tất cả mọi người đều biết tình hình nhà bọn họ.

Tất nhiên anh Thẩm cũng biết, nhưng ông ta lấy đâu ra năng lực cứu nhà họ Thẩm, năm xưa ông ta còn ghen ghét người em trai này sau khi chia nhà ra ở riêng thì một bước lên trời cơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-63.html.]

Nhưng sau lần xảy ra chuyện này, ông ta lại cảm thấy may mắn vì mình là người bình thường, nếu không đã mang tai họa cho người nhà rồi.

Thế nên khi nghe câu hỏi của Thẩm Hoài Sơn, anh Thẩm cảm thấy em trai đang cười nhạo mình.

Vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi.

Trái lại, chị Thẩm thầm mắng một câu, chồng mình đúng là một tên phế vật, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự hòa thuận, nói giúp:

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hoài Sơn thật là, chẳng lẽ chú còn không biết năng lực của anh chú sao? Nhưng dù anh chú không có năng lực nhưng vẫn có ý định đó.

Dù sao hai nhà cũng là anh em ruột thịt, đánh gãy xương còn liền gân, bây giờ nhà chú gặp nạn, thân làm anh em tất nhiên phải giúp đỡ một tay."

Câu này nghe rất cao thượng, hàng xóm xung quanh nghe vậy cũng không khỏi khen ngợi một câu.

"Tôi còn tưởng người của nhà chính nhà họ Thẩm không tốt cơ, xem ra người này cũng không tệ lắm."

"Đúng đấy, thời điểm này mà còn đến tận cửa giúp thì ít nhất vẫn còn chân tình."

"Viện trưởng Thẩm, cô Thẩm, nếu bọn họ có lòng đến đây rồi thì hai người cứ để họ vào nhà đi, nói chuyện ngoài cửa chẳng ra thể thống gì cả."

Nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà rất khó coi.

Người ngoài không biết thì thôi chứ chẳng lẽ bọn họ lại không biết cả nhà này là loại người gì sao?

Chị cả Thẩm trông mong nhìn vẻ mặt bọn họ, nhịn cười đến mức run cả người, bà ta thích nhất là nhìn vợ chồng chú Ba ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Mọi người thật tinh mắt, nếu chú Ba không muốn chúng ta vào nhà thì cứ nói chuyện ngoài cửa đi. Chẳng qua, chú Ba, chú đừng có trách chị nha."

Nghe vậy, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà thầm có dự cảm không tốt.

Ý bà ta là sao?

Thấy vợ chồng nhà họ Thẩm biến sắc, chị Thẩm lại càng sảng khoái, bà ta đắc ý cất cao giọng: "Có phải hai người đang chờ Mỹ Vân về không?"

"Chị nói cho chú thím biết này, chú thím không chờ được đâu! Với thân phận, tuổi tác của Mỹ Vân, lại còn mang theo một cái của nợ, chị đây xin nói thẳng, bất cứ Văn phòng Giáo dục Thanh niên nào cũng sẽ không nhận nó đâu!"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 64


Chị Thẩm vừa nói xong.

Sắc mặt Trần Thu Hà đã thay đổi. Bà ấy lập tức đứng dậy từ phía sau chồng mình.

"Chị dâu, tôi nói chị đừng có bịa đặt lung tung, ngậm m.á.u phun người."

Chị Thẩm rất thích nhìn loại người có tri thức như Trần Thu Hà thay đổi sắc mặt.

Chị ta lập tức cười vô cùng vui vẻ.

"Thu Hà à, em đừng nói chị đang nói bậy. Chị hỏi em, Mỹ Vân nhà em có phải tới Văn phòng Giáo Dục Thanh niên hay không?

Lời này Trần Thu Hà không thể trả lời. Vì đúng là Mỹ Vân nhà bọn họ tới Văn phòng Giáo dục Thanh niên.

Nhưng chuyện này chỉ giới hạn trong một nhà bốn người bọn họ biết.

Sao chị Thẩm lại biết Mỹ Vân tới Văn phòng Giáo dục Thanh Niên.

Trong lòng Trần Thu Hà thoáng cả kinh nhưng trên mặt lại không thể hiện ra chút gì: "Ha, Mỹ Vân nhà chúng tôi đi đâu không quan trọng, nói chị đi, hôm nay tới đây rốt cuộc là muốn gì làm?"

Đây là trực tiếp lật bàn, bắt mọi người phải đặt bài trong tay lên trên mặt bàn.

Tới rồi,

Chị Thẩm tưởng Trần Thu Hà sợ, không tiếp tục nữa. Dù sao thì hôm nay chị ta tới đây cũng vì có chuyện quan trọng.

Đừng nên đắc tội người ta quá mức, nếu không sẽ mất nhiều hơn được.

"Mỹ Vân nhà em không đi lễ hội xem mắt ở Tây Thành tối nay à?"

Trong giọng điệu của chị Thẩm còn mang theo vài ý chỉ trích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Thu Hà cười lành: "Làm sao? Em không biết thời buổi này còn bị ép đi xem mắt nữa đấy?"

"Người ta nói, con người mới sẽ tạo nên xã hội mới, các người vẫn còn làm loại chuyện mua bán người của xã hội cụ à?"

Lời này vừa nói ra, trong lòng chị Thẩm thầm vang lên tiếng lộp bộp, quay đầu lại nhìn ba mình,

Thấy đối phương nhíu mày, chị ta lập tức ai nha một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-64.html.]

"Em dâu, em đổ cái nồi lớn này lên đầu chị, chị không nhận nổi đâu."

"Để mọi người phân xử cho chị vậy. Chị thân là cô của Mỹ Vân, thấy con bé đáng thương nên chị mới tốt bụng mai mối lần này thôi."

"Người khác không biết, chẳng lẽ hai em còn không biết. Bây giờ em và em ba vì vấn đề thân phận, trong nhà lại gặp nạn. Hai em thử xem xem, từ sau ngày nhà hai em gặp nạn, những người họ hàng đó còn ai dám tới đây không?"

"Cũng chí có mình chị dâu cả là chị quan tâm tới tình thân m.á.u mủ nên mới liên tục tới đây, muốn giúp hai vợ chồng các em giải quyết tâm bệnh lớn nhất trước khi hai em xảy ra chuyện.

Sao nào? Chị đã trọn tình trọn nghĩa như vậy, em không cảm kích thì thôi đi sao còn muốn trả đũa vậy?"

Trần Thu Hà há miệng th* d*c, còn chưa kịp đáp trả.

Đã bị chị Thẩm cắt ngang.

"Đúng, chị biết em trách chị xen vào chuyện của người khác, không nên làm mai cho Mỹ Cầm nhà em. Nhưng em dâu, em cũng không nhìn xem, nhà em xảy ra chuyện, ngoại trừ anh chị chịu lo chuyện bao đồng ra còn có ai chịu lo nữa?"

"Dù gì cũng là người nhà, là m.á.u mủ ruột rà huyết thống nên anh chị mới hao tâm tổn sức như vậy. Lại nói về bên mai mối, nếu không phải nhà trai là gia đình tốt, em tưởng chị sẽ làm mai cho à?"

"Tốt thế nào?"

"Nhà trai làm gì? Sao có thể vào lúc khó khăn như vậy nguyện ý cưới Mỹ Vân?"

Có người liền hỏi.

Người hỏi chuyện cũng là hàng xóm ở xung quanh. Bọn họ đều biết tình hình nhà họ Thẩm.

Ngày xưa nhà họ Thẩm cao cao tại thượng, ai nấy cũng muốn nịnh bợ, bây giờ lại xảy ra chuyện.

Cô con gái Mỹ Vân xinh đẹp như tiên giờ cũng không ai dám cưới.

Mọi người hỏi chính là đúng ý của chị Thẩm.

"Tốt như nào? Tôi còn có thể lừa mọi người được sao? Mà dù có lừa mọi người được, tôi cũng không thể nào lừa cháu gái ruột của mình đúng chứ?"

"Nếu đã có người hỏi vậy tôi cũng sẽ nói thẳng. Ba ngày trước tôi đã tới cửa nhà họ Thẩm, mọi người còn nhớ không?"

Lời này vừa nói xong, hàng xóm xung quanh bắt đầu nhớ lại.

"Đúng là có, nhưng sao tôi nhớ lúc đó bà bị hất một chậu nước lạnh rồi đuổi ra ngoài vậy?"

Chuyện này còn khiến cho mọi người chê cười.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 65


Nhắc tới việc này, mặt chị Thẩm hơi cứng đờ lại, sau đó bắt đầu than khóc kêu trời trách đất.

"Mọi người phải phân xử cho tôi, ba ngày trước tôi tới đây làm gì? Là tới xem nhà em ba đã xảy ra chuyện gì, muốn làm mai cho Mỹ Vân nhà bọn họ. Dù sao cũng không phải là ai khác, mà chỉ ở trong buổi xem mắt của Tây Thành mà thôi."

"Mọi người có thể không biết lễ hội xem mắt là gì, nhưng chắc là biết Tây Thành nhỉ?"

Đúng là có nhiều người không thể không biết.

Dù sao thì người ở trong khu nhà này đều đã trên hai mấy đời, đều là người Bắc Kinh lâu năm.

Người Bắc Kinh còn có một câu, Đông phú Tây quý Nam bần Bắc tiện.

Lời này cũng là có nguyên do, cứ nhìn bên Tây Thành kia mà nói.

Trong vòng cả trăm năm, chỗ đó đều là quý tộc quan to, vương gia các thứ ở.

Không chỉ có tứ hợp viện rộng lớn, sang trọng mà còn có đường xá tốt.

Có khác biệt rất lớn với nơi đủ các loại người như Bắc Kinh bọn họ.

Giả dụ như khu tập thể mà bọn họ đang ở, cách đây mấy chục năm trước, trước khi được làm đường thường bị mọi người gọi là tám cái ngõ nhỏ.

Còn có một câu chửi mắng là mày sinh ra từ tám cái ngõ nhỏ à?

Đây là đang trào phúng những người đủ các chủng loại này. Tám cái ngõ nhỏ tuy thấp kém nhưng vẫn chưa phải là nơi đầy rẫy các kỹ viện, nhà thổ.

Vậy nên người sinh ra ở mảnh đất này đều nằm mơ được đi tới Tây Thành thăm quan thử. Dĩ nhiên nếu có thể ở đó thì lại càng tốt đẹp.

Bây giờ Thẩm Mỹ Vân có cơ hội tới tham gia lễ hội xem mắt ở Tây Thành.

Không phải là bánh ở trên trời rơi xuống sao?

Có người bèn hỏi.

"Rồi sao, rồi sao nữa? Mỹ Vân có đi không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-65.html.]

Lời này vừa nói ra, chị Thẩm càng khóc lóc kể lể lợi hại hơn: "Nếu đi còn tốt, nếu đi, tôi có còn phải ngồi ở đây lần nữa không?"

Này –

Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Mỹ Vân không đi lễ hội xem mắt ở Tây Thành à?"

Bọn họ không rõ sao nhà họ Thẩm lại xảy ra chuyện lớn tới vậy rồi.

Bây giờ đột nhiên có một cái thang cứu mạng mà Mỹ Vân lại không chịu bò lên?

"Phải không, phải không, mọi người cũng nghĩ giống tôi nhỉ."

Chị Thẩm gạt nước mắt: "Mỹ Vân không đi là do con bé không hiểu đạo lý. Nhưng tôi thân là bác nó không thể cũng không hiểu đạo lý được. Đây không phải là lần thứ hai tôi tới nhà đâu."

"Hoài Sơn, Thu Hà, lần trước chị tới bảo đưa Mỹ Vân đi tới lễ hội xem mắt ở Tây Thành, hai em cảm thấy chị không đủ đáng tin. Lần này, chị đã kêu cả người nhà họ Hứa qua.:

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hơn nữa người nhà họ Hứa cũng không để bụng chuyện lúc trước bọn họ mời mà Mỹ Vân không đi, tự mình tới cửa chờ nhà em đồng ý."

Lời này vừa nói xong, mẹ Hứa ăn mặc chỉnh tề cũng lập tức nói.

"Là vậy, lần trước là tôi không biết lễ nghĩa, tưởng mọi người nhờ chị dâu tới làm mai là đã chắc chắn đi rồi."

"Nào ngờ lại là tôi tự mình đa tình."

Mẹ Hứa cười khổ: "Lần này tôi tự tới cửa muốn hỏi hai vợ chồng anh chị có nguyện ý để con gái kết hôn với con trai nhà tôi không?"

Lời này tuy nói như đang yếu thế, nhận sai nhưng thực chất lại là đang trào phúng hai vợ chồng nhà họ Thẩm không biết lễ nghĩa.

Chị dâu đã đưa người nhà họ Hứa tới làm mai rồi, nhà họ Thẩm không chịu thì thôi còn đánh đuổi người đi.

Việc này khiến cho hàng xóm xung quanh cũng gai mắt.

"Viện trưởng Thẩm, cô giáo Trần, biết hai người nhìn xa trông rộng, muốn tìm cho Mỹ Vân một người tốt. Nhưng bây giờ chuyện đã khác xưa, nhà các người cũng sắp gặp nạn. Bây giờ người nhà họ Hứa ở Tây Thành nguyện ý tới đây để làm mai với Mỹ Vân nhà các người."

"Nói trắng ra thì đây là tâng bốc, nhưng trong mắt người ngoài thì đối phương cũng vô cùng chân thành."

"Người ta đã làm tới nước này cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là ôm tâm tư muốn cầu hôn tới đây."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 66


"Nếu không cũng không mời Mỹ Vân tới lễ hội xem mắt ở Tây Thành. Cô ấy không chịu đi lễ hội xem mắt, trưởng bối nhà người ta tự mình tới cửa. Dù là về tình hay về lý thì hai người đều phải xem xét mối hôn sự này thật thận trọng."

Trần Thu Hà coi như đã hiểu, cả nhà họ Thẩm và mẹ Hứa đã đặt bọn họ lên chảo dầu rồi.

Càng đổ thêm dầu vào lửa.

Vì sợ bọn họ sẽ không đồng ý.

Nếu bọn họ không đồng ý, hàng xóm láng giềng xung quanh sẽ nói nhà bọn họ không biết lễ nghĩa.

Nhưng.

Họ thật sự có thành ý muốn cầu hôn sao? Muốn kết hôn sao?

Nếu thật sự có thành ý, bọn họ sẽ làm ra loại chuyện này khi nhà họ Thẩm đang gặp nạn sao.

Sau khi không được đồng ý, bọn họ lại tới cửa chỉ trích như vậy sao?

Đây là thành ý sao?

Trần Thu Hà thấy, đây là đang ức h.i.ế.p người khác, ức h.i.ế.p nhà bọn họ đang gặp nạn nên nhân lúc cháy nhà hôi của.

Nghĩ tới đây, Trần Thu Hà giận tới mức cả người phát run.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ha, dựa theo cách các người nói, cuộc hôn nhân này nhà họ Thẩm chúng tôi không thể không đáp ứng có đúng không?"

"Tôi tạm hỏi bà một câu, nếu con trai nhà họ Hứa các người thật sự coi trọng Mỹ Vân nhà chúng tôi, vậy sao lúc tôi và Hoài Sơn gặp khó khăn lại không tới?"

Mẹ Hứa hơi dừng, khi đó vì sao lại không tới?

Khi đó dĩ nhiên là bọn họ không dám.

Không dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, sợ đối phương sẽ đuổi đánh nhà bọn họ.

Không phải chờ bây giờ nhà họ Thẩm gặp nạn mới dám lên nhắc chuyện kết hôn sao?

Thấy mẹ Hứa không nói gì, chị Thẩm bèn ba phải giúp đỡ: "Không phải là do hai vợ chồng tụi em coi Mỹ Vân như bảo bối, không chịu để con bé gả đi sao?"

"Khi đó ai mà dám tới?"

"Hai vợ chồng tụi em còn không đuổi đánh người ta đi chắc?"

Trần Thu Hà cười lạnh: "Vậy bây giờ sao lại dám tới? Chị dám nói là đưa than ngày tuyết à? Còn ba lần tới mời?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-66.html.]

"Đây chẳng phải là nhân lúc cháy nhà hôi của sao?"

Lời này được nói ra, sắc mặt mẹ Hứa lập tức trở nên khó coi. Đúng là như vậy không sai.

Nhưng cây cần vỏ, người cần có thể diện. Gia đình nhà giàu lại càng thích mọi việc đường hoàng.

Để mất thể diện như vậy không phải là rất khó coi sao

Chị Thẩm cũng vậy.

Chị ta là người thông minh, biết cách làm việc, lập tức aida một tiếng.

"Chị nói này em dâu, người nhà họ Hứa ở Tây Thành coi trọng con gái em, em lại còn nói là nhân lúc cháy nhà đi hôi của? Em còn không biết tên nhóc nhà họ Hứa đó làm gì à?

Nhân dịp mọi người ở đây, chị cũng nói thẳng.

Tên nhóc nhà họ Hứa kia tên Hứa Đông Thăng, năm nay 24, bề ngoài anh tuấn, gia thế thì khỏi bàn. Người ta còn làm việc ở ủy ban, nói câu tiền đồ vô lượng cũng không hề quá."

"Một chàng trai có điều kiện như vậy coi trọng con gái em, em còn nói người ta nhân lúc cháy nhà mà hôi cửa. Em thử hỏi mọi người xem có phải hay không?"

"Em thử hỏi mọi người xem có nhà nào có con gái mà lại không muốn gả con gái cho nhà này chứ?"

Lời này vừa nói ra, hàng xóm chung quanh đều gật đầu.

"Đừng nói là Tây Thành, với điều kiện của tên nhóc này chúng tôi cũng nguyện ý."

Ai không muốn con gái được gả cao, từ khu tập thể gả tới tứ hợp viện chứ.

Nếu có nói ra cũng được nở mày nở mặt.

Gần như mọi người đều phản ứng lại.

Chị Thẩm không ngừng cố gắng.

"Thấy không? Nhà người ta tốt như vậy, chị nói này em dâu, hai em đồng ý đi, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn mối nào tốt vậy nữa."

Trần Thu Hà đã thấy rõ người chị dâu này vô liêm sỉ tới mức nào.

"Nếu nhà họ Hứa tốt như vậy, vì sao chị không gả Thẩm Mỹ Quyên qua đó đi?"

Trong đám người có một âm thanh lạnh lùng truyền tới.

Lời này nói ra khiến mọi người bừng tỉnh. Đúng vậy.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 67


Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có đối tượng tốt như thế dĩ nhiên phải để cho con nhà mình trước.

Sao chị Thẩm này lại tốt bụng như vậy?

Hi sinh con mình để thành toàn cho cháu gái?

Mặt chị Thẩm cứng đờ, muốn nhìn trong đám người coi là ai nhưng lại không tìm thấy bóng dáng, thế là vắt hết óc ra nghĩ cách giải thích.

"Chị cũng rất muốn, nhưng mà Hứa Đông Thăng người ta không thích con gái chị, nếu không chị đã lập tức."

Bà ta khoát tay: "Gả Mỹ Quyên qua đó."

"Có phải hay không? Mỹ Quyên?"

Vì để chứng minh lời mình nói là thật, bà ta còn kéo con gái mình ra làm chứng.

Trong lòng Thẩm Mỹ Quyên rất khó xử. Cô ta có nghe mẹ mình nói về tình hình của Hứa Đông Thăng kia.

Không thể quan hệ, gả qua đó làm gì

Ở góa trong khi chồng còn sống sao?

Nhưng trường hợp này, cô ta lại không thể làm mẹ mất mặt, chỉ có thể miễn cưỡng nói dạ.

"Thật vậy sao?"

Thẩm Mỹ Vân không biết từ khi nào đã xuyên qua đám người đi vào. Cô vừa đi lại, sắc mặt Thẩm Mỹ Quyên đã lập tức thay đổi.

"Mỹ Quyên."

"Mẹ chị nói, nếu Hứa Đông Thăng thích chị, vậy chị sẽ gả qua đó đúng không?"

Thẩm Mỹ Vân hỏi.

Thẩm Mỹ Quyên im lặng. Im lặng chính là đáp án tốt nhất.

Dĩ nhiên cô ta sẽ không gả cho Hứa Đông Thăng, bởi vì cô ta biết tật xấu của Hứa Đông Thăng.

Lần này mọi người đã bình tĩnh lại.

"Không phải, nếu Hứa Đông Thăng kia thật sự tốt như các người nói thì sao đứa nhỏ Mỹ Quyên này lại không dám trả lời?"

Câu hỏi này quả thực đã đánh vào tâm trí mọi người.

Mắt thấy đề tài dần mất khống chế.

Trong lòng chị Thẩm thầm kêu không ổn, vội vàng giải thích: "Haiz, con gái thẹn thùng thôi, còn có thể có gì được"

Thẩm Mỹ Vân đi tới trước mặt chị Thẩm. Đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm chị ta.

"Bác cả, Thẩm Mỹ Quyên thật sự ngại ngùng sao?"

Bị đôi mắt trong trẻo như thế nhìn, chị Thẩm chỉ cảm thấy mọi thứ mình che dấu và nói dối đều bị vạch trần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-67.html.]

Trong lòng mà ta hơi hoảng lên, theo bản năng nói: "Dĩ nhiên là vậy."

"Chẳng lẽ không phải đối phương có bệnh gì khó nói sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân khẽ cười một tiếng, gằn lên từng chữ: "Cháu nghe nói Hứa Đông Thăng không thể quan hệ?"

"Có phải hay không"

Lời này nói ra như một tiếng sét đánh xuống khiến mọi người đều ngây người.

Cái gì?

Không thể quan hệ? Nói cách khác, Hứa Đông Thăng bị liệt dương?

Không thể nào? Tất cả mọi người đều khiếp sợ.

"Bác cảm sở dĩ giới thiệu đồng chí tốt như Hứa Đông Thăng cho cháu mà không giới thiệu cho con gái bác là bởi vì nguyên nhân này có phải không"

Bị nói thẳng ra như vậy, sắc mặt chị Thẩm lập tức trở nên khó coi.

"Mỹ Vân cháu..."

"Chàng trai tốt như vậy, sao bác cả không giữ làm con rể nhà mình chứ?"

"Bác xem, còn không phải vì đối phương là rác rưởi sao"

Lúc nói tới hai chữ rác rưởi, sắc mặt chị Thẩm vừa trắng vừa xanh.

Mẹ Hứa vẫn luôn ở địa vị cao cũng im lặng, giống như mèo bị dẫm vào đuôi, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Cô gái này sao lại ăn nói lung tung như vậy?"

Cái gì mà rác rưởi

Con trai ưu tú của bà ta không được.

Đã nói chuyện con trai không thể quan hệ tuyệt đối không được để cho nhiều người biết.

Nếu hôm nay truyền ra ngoài, cả một sân nhiều người như vậy, không phải sẽ truyền ra cả Bắc Kinh sao

Con bà ta phải xấu hổ tới mức nào?

"Không phải rác rưởi sao"

"Hay là nói, con trai bà ta rất tài giỏi?"

Mẹ Hứa ngẩng cổ, giọng điệu sắc nhọn nói: "Cô còn nói như vậy, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!"

"Phải không?"

Thẩm Mỹ Vân nhìn bà ta một cái, khuôn mặt trắng nõn như sứ đột nhiên trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng.

"Cô con gái lớn nhà họ Lý ở thành Tây Trực Môn, cô con gái thứ nhà họ Lưu ở đầu phố, con gái họ Chu ở đường cá, cô Triệu ở hẻm Nam Lạc Cổ, cô gái họ Vương ở hẻm Tây Giao Dân-"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 68


Tốc độ nói của cô càng lúc càng nhanh, trong trẻo như hạt châu rơi trên mâm ngọc.

"Cô Tô ở ngõ Kim Ngư, cô Giang ở ngõ Tiểu Lực, cô Hàn ở ngõ Yên Chi, cô Tào ở ngõ Thạch Đầu, cô Tiền ở ngõ Trăm Thuận-"

Cô đọc vanh vách tên họ một cô gái và tên ngõ cư trú.

Sắc mặt mẹ Hứa ngày càng trở nên tái mét.

Cuối cùng đôi mắt bà ta mở lớn, mồ hôi không ngừng đổ xuống: "Cô-"

Bà ta giơ tay lên như muốn nói cô là người hay quỷ, sao lại biết được những chuyện đó

Thẩm Mỹ Vân hơi mỉm cười, lại gần thêm ba bước: "Bà Hứa, có muốn tôi tiếp tục nữa không"

"Tôi còn biết rất nhiều chuyện mà bà không biết."

"Ví dụ như nhà họ Lý ở cửa thành, nhà họ Chu ở giếng Vương Phủ, nhà họ Từ ở cửa Quảng Ngoại, nhà họ Hồ ở cửa Triều Dương."

Cơ thể mẹ Hứa có chút lung lay sắp đổ, vẻ mặt dữ tợn nói: "Cô câm miệng!"

Nhìn cảm xúc, như đã sắp vào giai đoạn bùng nổ.

Điều này làm cho mọi người có chút khó hiểu.

"Mỹ Vân, những tên và nơi mà cô báo có gì khác biệt sao?"

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, cô cất giọng, tới gần mẹ Hứa.

"Hay là bà Hứa giải thích với mọi người chút đi, rốt cuộc có quan hệ gì với nhà các người?"

Mẹ Hứa có chút hoảng loạn. Bà ta lùi về sau một bước, tròng mắt trừng lớn, thở phì phò đặt m.ô.n.g ngồi bệt xuống đất.

Không còn dáng vẻ cao cao tại thượng chỉ trích Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà như trước nữa.

Ngược lại còn có chút chật vật.

"Tôi – cô -"

Vào lúc này trong mắt mẹ Hứa, bà ta cảm thấy Thẩm Mỹ Vân vừa giống tiên nữ vừa giống như ma quỷ.

Sao cô lại biết được những chuyện dơ bẩn của nhà họ Hứa?

Con trai bà ta sao lại thích một ma quỷ như vậy?

"Sao lại không trả lời vậy?"

Thẩm Mỹ Vân khẽ cười một tiếng: "Vậy để tôi nói cho mọi người nghe."

Giờ phút này, tất cả mọi người đều tập trung, nín thở muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-68.html.]

Ngay sau đó.

Mẹ Hứa giống như phát điên muốn nhào lên bịt miệng Thẩm Mỹ Vân lại nhưng Thẩm Mỹ Vân lại nhẹ nhàng tránh đi.

Mẹ Hứa không bắt được, cơ thể theo quán tính nhào về phía trước, cả người đều ngã văng ra ngoài.

Theo dấu hiệu của người sắp té ngã về phía trước, tay bà ta theo phản xạ vươn lên như muốn bắt người.

Nhưng không ngờ một cú này lại túm lại chị Thẩm.

Chị Thẩm ngã xuống làm đệm lót, mẹ Hứa như một chiếc búa thủy tinh đập mạnh xuống một cái rầm –

Khiến cho chị Thẩm kêu lên mấy tiếng như heo bị g.i.ế.c thịt.

Hai người đều vô cùng chật vật.

Bác trai Thẩm và Thẩm Mỹ Quyên muốn kéo người dậy, nhưng nếu muốn kéo chị Thẩm thì phải kéo mẹ Hứa lên trước.

Ở thời đại này, điều kiện nhà họ Hứa rất tốt, nhưng lúc còn trẻ mẹ Hứa cũng từng chịu khổ.

Sau này điều kiện tốt lên, cũng coi như là được sống trong nhung lụa.

Vậy nên bà ta thực sự không gầy, người khoảng hai trăm cân, giống như một cái búa thủy tinh nện lên khiến chị Thẩm muốn hộc máu.

Bà ta vừa cử động, mỗi cái khuỷu tay đều như muốn nghiền nát xương sườn, ruột của chị Thẩm vậy.

Đau...

Vô cùng đau đớn.

Bà ta kêu lên như heo bị g.i.ế.c thịt.

Chất giọng này ngược lại còn khiến mẹ Hứa tỉnh táo trở lại.

Bà ta trèo xuống người chị Thẩm, mượn lực của bác cả Thẩm để đứng dậy.

Sau khi chỉnh sửa lại dung nhan, bà ta đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, khuôn mặt đã trở nên khắc nghiệt, hung ác chứ không còn vẻ hiền từ giả tạo như lúc trước nữa.

"Tôi đã coi thường cô rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ta không ngờ người nhà họ Thẩm dễ lừa nhưng Thẩm Mỹ Vân xinh đẹp này lại khôn khéo tới thế.

Có thể tìm hiểu toàn bộ những gốc gác đó của nhà họ Hứa.

Thẩm Mỹ Vân hơi mỉm cười, nhìn thẳng vào đối phương: "Quá khen."

"Cô-"

Mẹ Hứa giơ tay muốn chỉ vào mặt Thẩm Mỹ Vân lại bị Thẩm Mỹ Vân tát cho một cái.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 69


Cô xoa xoa đầu ngón tay trắng nõn, lạnh lùng nói: "Lặp đi lặp lại vậy không thú vị hay là chúng ta nói gì đó thú vị hơn đi."

Mẹ Hứa thật sự sợ Thẩm Mỹ Vân sẽ nói ra. Bà ta vội vàng cắt ngang đối phương.

"Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây."

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì không nhịn được cười.

Cô cũng dự định làm vậy. Khóe môi cô nhếch lên, ý cười lạnh lẽo tụ ở đáy mắt khiến cho cô trông như một bông hoa ăn thịt người xinh đẹp.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dừng ở đây?"

"Lúc bà bảo chị Thẩm tới cửa làm mai, lúc bị nhà tôi cự tuyệt, bà đâu nói dừng ở đây. Bà nhân dịp tôi không có nhà tới chế nhạo cả nhà tôi. Lúc bà buộc cha mẹ tôi gả tôi tới nhà bà, bà cũng không nói dừng ở đây. Bà bị người ta lật tẩy bí mật thì bà lại nói dừng ở đây."

"Như vậy đi, bà Hứa, Thẩm Mỹ Vân tôi chỉ hỏi bà một câu, dựa vào cái gì?"

"Dựa vào sản nghiệp lớn của nhà họ Hứa? Dựa vào việc nhà họ Hứa vẫn luôn tác oai tác quái, hay là nói dựa vào việc nhà họ Hứa xây dựng nên Tây Trực Môn? Hay là nhà họ Hứa che hết bầu trời Bắc Kinh?"

Lời nói càng lúc càng lớn.

Mặt mẹ Hứa sau khi nghe xong đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhà họ Hứa cũng như gia đình bình thường, chỉ là tốt hơn người bình thường một chút mà thôi.

Tuyệt đối không thể nói là nhà họ Hứa bọn họ che cả bầu trời Bắc Kinh.

Nói ra sợ là sẽ bị người ta cười chết.

Không chỉ có vậy, sợ là nhà họ Hứa cũng xong đời.

Đây chính là đại nghịch bất đạo.

"Thẩm Mỹ Vân, cô đủ rồi."

Cuối cùng mẹ Hứa cũng không nhịn nổi nữa, không còn chút dáng vẻ hiền lành nào nữa.

Đã hoàn toàn lộ ra gương mặt thật

"Tôi thừa nhận nhà chúng tôi tới cửa làm mai có vài phần bức ép. Con trai Hứa Đông Thăng của tôi không tốt, nhưng Thẩm Mỹ Vân cô thật sự tốt sao?"

"Nhà họ Thẩm thất vọng về cô, ba mẹ xảy ra chuyện, một cô gái chưa lập gia đình như cô lại kéo theo một cái chân sau. Có thể có người muốn cô đã là không tồi rồi."

"Không có nhà họ Hứa chúng tôi, Thẩm Mỹ Vân cô có là gì? Là cô và ba mẹ cô xuất thân nghèo khó, là cô mang theo chân sau, là cô bị người mắng chửi, là cô từ người Bắc Kinh trở thành người nhà quê."

"Thẩm Mỹ Vân, cô phải biết đủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-69.html.]

Mẹ Hứa vuốt tóc, để lộ đôi mắt cao cao tại thượng. Đó là ánh mắt mẹ chồng bắt bẻ con dâu.

"Không ai dám cưới cô, Văn phòng giáo dục Thanh niên không cần cô, không về được quê, không về được nhà."

"Nhà họ Hứa là nơi duy nhất nhận cô."

"Hứa Đông Thăng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô."

Bà ta cũng không tin một bình hoa di động như Thẩm Mỹ Vân.

Sẽ không lựa chọn con đường dễ đi mà một hai đòi đi con đường đầy gai.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng: "Bị mười tám nhà cự tuyệt xem ra vẫn không sửa được cái tính cao cao tại thượng của bà."

Lời này vừa thốt lên.

Người xung quanh lập tức cả kinh, gì mà bị mười tám nhà cự tuyệt?

Nhớ tới ban nãy, Thẩm Mỹ Vân nói ra một tràng, mọi người lập tức hiểu rõ.

"Nói cách khác, trước khi tới nhà họ Thẩm, Hứa Đông Thăng từng bị mười tám nhà cự tuyệt?"

Lời nói này khiến mọi người hít sâu một hơi.

Mười tám nhà!

Con gái mười tám nhà cự tuyệt bọn họ, nếu nói Hứa Đông Thăng không có tật xấu thì không thể tin nổi.

"Chẳng lẽ, Hứa Đông Thăng thật sự không thể quan hệ?"

"Anh ta không phải đàn ông à?"

"Không phải là tai họa sao? Dù điều kiện nhà bọn họ có tốt, nhưng người ta xót con gái, ai mà nguyện ý gả con gái vào trong cái nhà này để làm góa khi chồng còn sống chứ?"

"Người ta nói đàn ông không thể quan hệ đều có tâm lý b**n th**."

"Chẳng lẽ Hứa Đông Thăng này cũng như thế?"

Đánh rắn phải đánh vào đầu, Hứa Đông Thăng chính là mạng sống của mẹ Hứa. Nhìn con trai yêu dấu của mình bị một đám người hạ tiện xoi mói như vậy.

Mẹ Hứa muốn phát điên.

"Im miệng, các người câm hết cho tôi."
 
Back
Top Bottom