Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 280


Không phải là ướp sao, tỏi ớt rượu trắng, nguyên liệu làm dưa muối tốt.

Tất nhiên lời này anh không thể nói với những người đồng đội vì sĩ diện.

Anh ậm ừ một tiếng: "Có thể coi là vậy đi?"

Nói xong thì vội vã rời đi.

Khi anh đến toà nhà ký túc xá, chỉ đạo viên Ôn không có ở đó, điều này khiến Quý Trường Tranh hơi thắc mắc, giờ này không phải là thời gian luyện tập.

Anh vừa đặt đồ xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân vội vã: "Trường Tranh, sao anh còn ở đây?"

"Lãnh đạo mới điểm danh ở điểm huấn luyện rồi, mau đi đi."

Nói xong không đợi Quý Trường Tranh đã trực tiếp đi xuống ba bậc thang.

Quý Trường Tranh hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn, chỉ thấy chỉ đạo viên Ôn nháy mắt ra hiệu với anh.

Quý Trường Tranh sải bước đi tới: "Sao lại đột nhiên tập hợp rồi?"

Chỉ đạo viên Ôn liếc nhìn trên bục, lãnh đạo mới vẫn chưa xuất hiện, anh ấy hạ giọng: "Nói là muốn làm quen với mọi người, điểm danh một chút."

Nói đến đây, anh ấy nhìn mặt Quý Trường Tranh: "Mặt anh sao thế này?"

Xem quen gương mặt khí khái anh tuấn quá mức của Quý Trường Tranh rồi, đột nhiên sưng thành đầu bánh bao, anh ấy vẫn chưa quen.

Quý Trường Tranh ho nhẹ một tiếng: "Bị ong vò vẽ đốt."

Nói xong, chỉ đạo viên Ôn càng kỳ lạ hơn: "Anh không phải đi gặp anh bạn của anh sao?"

"Trên đường gặp anh bạn của anh gặp ong vò vẽ à?"

Điều này khiến Quý Trường Tranh nói thế nào đây? Anh có thể nói là bị anh bạn kia dùng một ngụm nước sinh học ướp anh luôn không?

Không thể nói, không thể nói.

May mà trên bục có hai người đi tới, người đi trước không quen, nhưng dáng người vô cùng to lớn cao ráo, cả người toát lên vẻ khát m.á.u lạnh lùng, khiến người ta nhìn vào là sợ.

Mà bên cạnh anh là tham mưu Chu, tham mưu Chu vừa đến, chủ động giới thiệu: "Vị này là đoàn trưởng Trần từ lực lượng bí mật, tiếp theo việc huấn luyện và thực chiến của mọi người sẽ do anh ấy phụ trách toàn bộ."

Đoàn trưởng Trần đứng ra, anh ấy khoảng ba mươi tuổi, mặt lạnh nghiêm nghị.

"Mọi người có thể gọi tôi là đoàn trưởng Trần, cũng có thể gọi tôi là anh Trần, trong một thời gian dài tiếp theo, việc huấn luyện của mọi người sẽ do tôi phụ trách, ở đây của tôi không đạt yêu cầu thì đào thải, không tuân lệnh thì đào thải, không phục quản lý thì đào thải."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-280.html.]

"Hiểu chưa?"

Lời này vừa thốt ra, bên dưới đồng thanh đáp: "Hiểu."

"Tốt."

Đoàn trưởng Trần đứng thẳng tắp, hai tay đặt ở hang hông, giọng nói điềm tĩnh: "Tôi gọi đến ai người đó đứng ra khỏi hàng."

"Rõ!"

"Quý Trường Tranh!"

"Có!"

Quý Trường Tranh chỉnh tề ra khỏi hàng, chào đối phương: "Đoàn trưởng Trần."

Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, lúc này anh không còn vẻ chơi bời như thường ngày, trên mặt lộ vẻ kiên định lạnh lùng.

"Tốt lắm." Đoàn trưởng Trần quan sát một lát, gật đầu tán thưởng: "Quả không hổ là mũi nhọn của doanh Tiêm Đao."

Quý Trường Tranh: "Cảm ơn lời khen của đoàn trưởng."

Đoàn trưởng Trần nhảy xuống khỏi bục, trực tiếp cởi áo khoác: "Qua đây đánh hai chiêu?"

Ở trong quân ngũ, mọi người đều chỉ đánh giá thực lực dựa trên hành động. Dĩ nhiên đầu óc thông minh cũng có thể giúp ích rất nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh đáp một tiếng, sau đó nới lỏng cổ áo, tiện tay ném áo khoác sang một bên.

Đôi tay nắm chặt, tạo thế tấn công dữ dội, trước sau phối hợp nhịp nhàng. Anh vừa động, cơ bắp từ n.g.ự.c đến bụng căng phồng, làm bung hai chiếc cúc áo sơ mi trước ngực.

Lộ ra những cơ bắp cuồn cuộn.

Đoàn trưởng Trần trông thấy cảnh này, vội vàng phòng thủ, hai người đấu tay đôi, đ.ấ.m nào đ.ấ.m nấy đều rất mạnh.

Ầm! Ẩm!

Những cú đ.ấ.m theo không khí xé gió, thậm chí còn phát ra âm thanh rung động. Đó là quyền phong.

Đầy mười phút sau, đoàn trưởng Trần chủ động lên tiếng: "Không đánh nữa."

Anh ấy nhìn Quý Trường Tranh, sự tán thưởng trong mắt càng đậm hơn: "Là một mầm non tốt."

Tiếp đó, anh ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng đỏ của người trước mặt: "Mặt anh sao thế này?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 281


Quý Trường Tranh suy nghĩ một lát, trước mặt đoàn trưởng anh nói thật.

"Do người anh em tôi gây ra." Lời vừa dứt, đoàn trưởng Trần có chút kinh ngạc, phải biết rằng anh ấy có xuất thân từ quân đội bí mật, nhưng Quý Trường Tranh lại có thể đánh ngang ngửa với anh ấy.

Vậy thì bản lĩnh người anh em kia của anh phải cao đến mức nào?

Đoàn trưởng Trần phản ứng rất nhanh, lập tức động lòng muốn chiêu mộ nhân tài, vì thế nói: "Người anh em anh nhập ngũ chưa? Nếu được thì giới thiệu vào quân đội đi."

Đối với những người lính đánh đơn có thân thủ tốt như Quý Trường Tranh, quân đội của họ không bao giờ chê nhiều.

Quý Trường Tranh: "..."

Quý Trường Tranh im lặng một lát, trước mặt đoàn trưởng, anh từ chối: "E rằng cô ấy không tiện."

Đoàn trưởng Trần cũng không phải là người thích ép buộc người khác, vì thế không tiếp tục đào sâu vào vấn đề này, trực tiếp gọi đến tên tiếp theo.

Nửa tiếng sau điểm binh kết thúc.

Đoàn trưởng Trần đứng trên bục, nói một tiếng: "Giải tán."

Sau khi đội ngũ giải tán, Quý Trường Tranh bị người khác đuổi theo, người này không ai khác chính là chỉ đạo viên Ôn.

"Tôi nói này, Quý Trường Tranh, anh làm thế là không phải rồi nhé? Chẳng phải anh nói mặt mình bị ong đốt sao??"

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh tiện tay lau mồ hôi: "Đùa anh thôi."

Chỉ đạo viên Ôn: "..."

"Cậu đúng là không biết điều."

Quý Trường Tranh thở dài: "Anh không phát hiện ra sao? Ánh mắt vị đoàn trưởng mới đến của chúng ta sắc sảo lắm, trước mặt anh ấy tôi không dám đùa đâu."

Nếu anh nói là do ong đốt, với đôi mắt tinh tường của đoàn trưởng Trần, anh sẽ bị vạch trần ngay lập tức.

Vì thế việc gì phải làm vậy chứ?

Làm người nên biết tiến biết lùi.

Chỉ đạo viên Ôn: "Vậy là anh xem mặt người mà nói?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-281.html.]

Quý Trường Tranh vung cánh tay dài, khoác vai anh ấy, thản nhiên nói: "Anh nên nói là tôi thân với anh hơn nên mới vô tư hơn."

"Tôi không quen đoàn trưởng Trần mà."

Lý do này cũng tạm chấp nhận được.

Chỉ đạo viên Ôn không truy cứu nữa, hai người đến nhà ăn lấy cơm, cùng nhau trở về ký túc xá ăn.

Chỉ là lúc ăn cơm, Quý Trường Tranh vừa cắn một miếng bánh ngô, vừa tiện tay mở tủ ra, lấy đồ của mình ra: "Thấy chưa?"

Chỉ đạo viên Ôn đang uống canh, nghe vậy ngó đầu vào, khi nhìn thấy hai hộp t.h.u.ố.c lá Hoa Tử và hai chai rượu Mao Đài, anh ấy hoàn toàn ngây người.

"Quý Trường Tranh, anh lấy ở đâu ra thế?"

Phải biết rằng, cả t.h.u.ố.c lá Hoa Tử và rượu Mao Đài đều là những mặt hàng chỉ có thể mua được bằng phiếu đặc biệt.

Ngay cả Quý Trường Tranh trước đây, có thể coi là người hào phóng nhất trong số họ cũng chỉ hút thuốc Đại Tiền Môn.

Nhưng đối với người bình thường mà nói, thuốc Đại Tiền Môn cũng là hàng xa xỉ. Đừng nói đến thuốc Hoa Tử này.

Quý Trường Tranh nhướng mày, đuôi mày lộ ra vẻ đắc ý và kiêu ngạo: "Người anh em tôi tặng đó, thế nào có nghĩa khí không?"

Lời vừa dứt, chỉ đạo viên Ôn vừa hâm mộ, vừa cảm thấy kỳ lạ.

"Mặt anh bị thương cũng là do người anh em anh đánh? Anh bị đánh một trận đổi lấy những thứ này?" Cái giá này có vẻ hơi đắt.

Quý Trường Tranh không cắn bánh ngô nữa, nhổ một miếng: "Anh nói bậy bạ gì thế?"

"Người anh em tôi tặng tôi là để cảm ơn tôi đã giúp đỡ trước đây, còn mặt tôi này, không phải người anh em tôi đánh đâu."

"Vậy thì là sao?" Chỉ đạo viên Ôn muốn hỏi cho ra nhẽ.

Quý Trường Tranh đương nhiên sẽ không nói rằng, anh bị ai đó phun một ngụm, thấm vào da thịt nên mới khiến cả khuôn mặt bị dị ứng sưng lên.

Anh xoa xoa khuôn mặt đang đau, thản nhiên nói: "Không nói cho anh biết."

Chỉ đạo viên Ôn khinh thường hừ một tiếng, rồi hét lớn về phía cửa ký túc xá: "Quý Trường Tranh có thuốc Hoa Tử và rượu Mao Đài, mọi người mau đến xem nào."

Lời vừa dứt, tiếng bước chân vội vã vang lên, chưa đầy một phút Quý Trường Tranh đã bị mọi người giữ chặt.

"Mau, kéo anh Quý ra đây, xem thuốc Hoa Tử trông như thế nào nào??"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 282


Lúc này khuôn mặt đẹp trai của Quý Trường Tranh cũng biến thành màu xanh vì tức giận: "Đó là người anh em tôi tặng tôi, các anh đừng cướp."

Lời vừa dứt, anh Hầu bên cạnh đã nói: "Anh Quý, người anh em anh là người anh em chúng tôi mà, đúng không?"

Quý Trường Tranh bất giác nhớ đến khuôn mặt như hoa như ngọc của Thẩm Mỹ Vân, nghĩ đến người anh em của mình, vậy mà anh còn phải làm người anh em với đám người này anh cảm thấy không thoải mái tí nào.

Anh lập tức vùng khỏi sự trói buộc của những cánh tay, liều mạng cướp lại toàn bộ thuốc Hoa Tử và rượu Mao Đài: "Cút cút cút, đây là người anh em tôi tặng tôi, đừng ai đụng vào."

Giọng điệu này thực sự khiến người ta muốn đánh người.

"Chết tiệt, Quý Trường Tranh, người biết là người anh em thì thôi đi, người không biết còn tưởng là vợ anh tặng chứ."

"Anh có cần thế không?" Người đó xoa xoa cánh tay, hít một hơi: "Anh nghiêm túc thế à?"

Quý Trường Tranh nhấc mí mắt, thong thả gói tất cả đồ đạc lại, cất riêng vào tủ rồi khóa lại. Sau đó, mới kéo ghế chặn trước cửa tủ, thản nhiên nói: "Lại đây, các người cướp đi."

Giọng điệu này thực sự khiến người ta tức điên lên.

"Cái gì, anh Quý, anh quá đáng rồi." Chiến hữu mắng ầm lên.

Quý Trường Tranh ngồi nguyên tại chỗ, thoải mái dang rộng chân: "Động vào đồ người anh em tôi tặng, chính là động vào vợ tôi."

Nghe vậy, mọi người lập tức im lặng. Dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn anh, ở đơn vị của họ có một quy định bất thành văn. Bất kỳ thứ gì do vợ của đối phương tặng, nói chung mọi người đều không động vào.

Bởi vì đó là tấm lòng của cô gái và cũng là kỷ niệm đẹp của hai người họ. Mọi người dù có hỗn loạn đến đâu, cũng không đến mức động vào thứ này.

Vì vậy khi Quý Trường Tranh nói ra câu này, đừng nói là người khác, ngay cả chỉ đạo viên Ôn cũng ngơ ngác trong giây lát.

"Quý Trường Tranh, anh coi người anh em mình như vợ mình sao?"

Quý Trường Tranh nhướng mày, phản bác: "Không được à?"

Lúc này, mọi người đều chùng xuống, giơ ngón tay cái lên với Quý Trường Tranh: "Được, anh đúng là quá được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-282.html.]

Có vẻ như sau này mọi người phải giữ khoảng cách với Quý Trường Tranh.

Nếu không tên khốn này coi họ là vợ thì sao?

Quý Trường Tranh không biết những người này đang nghĩ gì trong đầu, nếu biết, chắc chắn sẽ không còn giữ biểu cảm như vậy nữa.

Anh sờ chiếc tủ, nghĩ đến rượu Mao Đài và t.h.u.ố.c lá Hoa Tử bên trong, lại nghĩ đến lần sau gặp lại người anh em mình sẽ là khi nào....

Bên kia.

Thẩm Mỹ Vân đi xe buýt từ Tiệm Cơm Quốc Doanh đến đại đội xã, sau đó lại lên lớp cho các xã viên, gần năm giờ chiều mới ngồi máy kéo trở về đại đội Tiền Tiến.

Thành thật mà nói, chiếc máy kéo này thực sự xóc nảy, đi một đường về đến nơi, cô chỉ cảm thấy m.ô.n.g mình sắp bị xé làm đôi. Có chút đau.

Cô vừa xuống máy kéo, Trần Thu Hà đã dẫn theo Miên Miên, đứng đợi ở cửa đại đội.

Một già, một trẻ, bóng lưng kéo dài.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy ấm áp không nói nên lời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi thấy Thẩm Mỹ Vân trở về, Miên Miên vô cùng mừng rỡ, chạy ùa tới: "Mẹ ơi, mẹ ơi."

Những ngày mẹ vắng nhà, Miên Miên đều ngóng mẹ từng ngày.

Thẩm Mỹ Vân ôm Miên Miên, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé, sau đó mới đi về phía Trần Thu Hà, hỏi: "Mẹ, ở đây mẹ có quen không ạ?"

Đây là ngày đầu tiên ba mẹ cô đến đại đội Tiền Tiến.

Trần Thu Hà gật đầu, trên khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng: "Ổn lắm, mọi người trong đại đội đều rất tốt, mẹ làm việc ở chuồng lợn, các xã viên đến tìm mẹ trò chuyện."

Cả một ngày trôi qua, cuộc sống cũng trôi qua rất nhanh.

Ở đây, không ai coi thường bà ấy, cũng không ai cho rằng bà ấy là thành phần trí thức thối nát. Ngược lại, khi biết bà từng dạy học ở Bắc Kinh, lại còn dạy sinh viên đại học.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 283


Các xã viên trong đại đội, không ít người rất kính trọng bà ấy, còn nói rằng, chẳng trách Thẩm Mỹ Vân nhà họ có thể thi đỗ đại học, hóa ra là gia phong nề nếp.

Bây giờ Mỹ Vân đi xã tuyên truyền, lập tức trở thành niềm tự hào của cả đại đội.

Là mẹ, Trần Thu Hà nghe người khác khen con gái mình, còn vui hơn cả khen bà ấy.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, cô không khỏi mỉm cười: "Mẹ có thể nói chuyện hợp với mọi người là được."

Cô còn lo mẹ cô và mọi người không hòa hợp được.

Trần Thu Hà lắc đầu: "Dân ở đây thuần phác, làm người thật thà, sống ở đây rất tốt."

Nghe vậy Thẩm Mỹ Vân mới hoàn toàn yên tâm.

Trên đường về Trần Thu Hà mới nhớ ra chuyện chính sự: "Con có gặp đồng chí Quý kia không? Người ta thế nào?"

Môi của Thẩm Mỹ Vân vẫn còn nóng rát, suy nghĩ hồi lâu: "Là người tốt, tướng mạo cũng không tệ, chỉ là..."

Chỉ là cái gì, cô cũng không tiện nói.

Trần Thu Hà lập tức hiểu ra, bà ấy cười: "Là người tốt là được, người ta đã giúp chúng ta nhiều như vậy."

Thành thật mà nói, bà đối với đồng chí Quý này có cảm tình.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, dưới ánh hoàng hôn, Trần Thu Hà mới để ý đến miệng con gái mình, có vẻ hơi sưng: "Miệng con sao thế?"

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Đi ăn thì ăn phải ớt."

Trần Thu Hà không nghĩ nhiều, bà suy nghĩ một chút: "Vậy sau này nếu có cơ hội, mời thằng bé đến nhà chúng ta ăn cơm, làm nhiều món cay một chút."

Thẩm Mỹ Vân nghĩ, chắc chắn là không có cơ hội rồi....

Thẩm Mỹ Vân và họ không vội về nhà, mà đến điểm thanh niên trí thức một chuyến, vì Thẩm Hoài Sơn đang ở điểm thanh niên trí thức khám bệnh cho Hầu Đông Lai.

Vừa hay, cô cũng nhân tiện xem thử thanh niên trí thức.

Khi Thẩm Mỹ Vân đến, điểm thanh niên trí thức đang rất náo nhiệt, không ít người vây quanh Thẩm Hoài Sơn và Hầu Đông Lai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-283.html.]

Thẩm Hoài Sơn đang ngồi trên giường, cúi đầu kiểm tra, Hầu Đông Lai vô cùng căng thẳng lo lắng: "Thế nào?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bác sĩ Thẩm, chân của tôi còn có thể khỏi không?"

Thẩm Hoài Sơn kiểm tra cẩn thận, lại gõ vào thạch cao bên trên, khi gõ, Hầu Đông Lai chỉ thấy chân mình bên ngoài rung lên.

"Đau không?"

Hầu Đông Lai lắc đầu: "Chỗ ông gõ không đau."

"Nhưng mà chỗ mắt cá chân của tôi đau như cắt."

Đặc biệt là đến tối, đau đến mất ngủ.

Thẩm Hoài Sơn nghe vậy ừ một tiếng, lại gõ vào vị trí mắt cá chân: "Là đây?"

"Đúng đúng đúng, chính là ở đây, bên trong đau nhức."

Thẩm Hoài Sơn đã hiểu trong lòng: "Xương của cậu đang trong giai đoạn phục hồi nên sẽ đau, cũng là chuyện bình thường."

Dừng lại một chút, ông nhìn vào thạch cao: "Chân cậu giờ cũng đã bó thạch cao, tôi cũng không thể mở ra xem được, chỉ có thể nói, đợi một trăm ngày nữa, tôi sẽ mở ra kiểm tra cho cậu."

"Xem tình hình hồi phục của cậu thế nào."

Thấy Hầu Đông Lai vẫn vô cùng lo lắng, ông nói thẳng: "Cậu đến bệnh viện thành phố để kiểm tra, cậu phải tin tưởng bác sĩ ở đó."

"Ngay cả khi tôi đến khám cho cậu, cũng chỉ có thể bó thạch cao cho cậu, còn lại chỉ có thể nói để cậu về nhà tự dưỡng."

Hầu Đông Lai chính là không yên tâm, bác sĩ ở địa phương nhỏ nên khi biết ba của Thẩm Mỹ Vân, là bác sĩ khoa xương vô cùng nổi tiếng ở bệnh viện thủ đô.

Việc đầu tiên anh ta làm là nhờ người mời Thẩm Hoài Sơn đến, giúp anh ta kiểm tra một chút, xem trước đó có chỗ nào chữa không tốt không.

Lỡ như có vấn đề gì, nhân lúc còn sớm lại làm lại, cũng còn kịp.

Vì vậy khi nghe Thẩm Hoài Sơn nói vậy, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Bác sĩ Thẩm, ý ông là chân tôi không sao?"

Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, đứng dậy rửa sạch tay, mới nói: "Thời gian này cậu dưỡng thương cho tốt, chân không được dùng sức, nếu có điều kiện thì nhớ uống canh xương mỗi ngày. Có lợi cho việc phục hồi xương."

Thấy Hầu Đông Lai nở nụ cười rạng rỡ, Thẩm Hoài Sơn cũng hoàn toàn yên tâm.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 284


Bác sĩ không chỉ cần y thuật cao siêu mà còn phải đóng vai trò như bác sĩ tâm lý.

Muốn giúp bệnh nhân xua tan lo lắng khiến họ an tâm dưỡng thương không còn nỗi lo về sau.

Vì vậy, dù Thẩm Hoài Sơn không làm gì, chỉ nói vài câu đã khiến Hầu Đông Lai và Kiều Lệ Hoa vô cùng biết ơn.

Kiều Lệ Hoa còn lấy năm quả trứng gà đã tích góp từ lâu ra đưa cho Thẩm Hoài Sơn: "Bác sĩ Thẩm, ông nhận lấy cái này."

Thẩm Hoài Sơn chỉ lấy hai quả, trả lại ba quả còn lại. Ở đội ngũ Tiền Tiến khám bệnh không lấy tiền giống như ở thủ đô.

Ở đây khám bệnh, thường dùng vật phẩm để trao đổi, như trứng gà.

Thấy ông ấy không nhận, Kiều Lệ Hoa không chịu, cố nhét năm quả trứng gà vào tay ông ấy.

"Đây là ông nên được." Cô ấy biết rằng ở nơi như thủ đô, năm quả trứng gà này thậm chí còn không bằng được một hào của Thẩm Hoài Sơn.

Rốt cuộc, cái tên Thẩm Nhất Đao này không phải chỉ để nói suông.

Thẩm Mỹ Vân nhìn họ đưa qua đưa lại, nói: "Ba, ba nhận lấy đi, nếu ba không nhận, thanh niên trí thức Kiều đêm nay sẽ không ngủ yên."

Có cô hòa giải, Thẩm Hoài Sơn mới nhận năm quả trứng gà, nhưng ông ấy lại nói: "Ba ngày sau, tôi sẽ đến kiểm tra lại cho anh."

Không nhận trứng gà của người ta không công.

Hầu Đông Lai và Kiều Lệ Hoa nghe vậy, tất nhiên cảm thấy có lời.

Chỉ là, khi Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị theo ba mẹ lên núi thì Kiều Lệ Hoa gọi cô lại: "Thanh niên trí thức Thẩm."

Thẩm Mỹ Vân hơi ngạc nhiên: "Sao vậy? Thanh niên trí thức Kiều còn có việc gì sao?"

Kiều Lệ Hoa ừ một tiếng, suy nghĩ một lát rồi mới mở lời: "Thanh niên trí thức Thẩm thức, cô biết Thanh niên trí thức Quý thức sắp rời đi chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-284.html.]

Thẩm Mỹ Vân không biết, cô lắc đầu: "Cậu ta định đi đâu?"

Đây mới là điều Kiều Lệ Hoa muốn nói, cô ấy lo lắng nói: "Nghe nói là muốn đến nơi ở của cô gái nhỏ lần trước đi làm giáo viên."

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, theo bản năng cau mày: "Quyết định của Thanh niên trí thức Quý thức?"

Cô biết rõ cô gái nhỏ đó là ai, đó chính là nữ chính Lâm Lan Lan.

Kiều Lệ Hoa gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi Thanh niên trí thức Quý thức trở về, đi tìm bí thư chi bộ già nói chuyện này. Thanh niên trí thức Thẩm à..." Giọng nói của cô ấy nghiêm trọng, mang theo chút nhờ vả: "Tôi thấy cô gái nhỏ đó có vẻ hơi tà môn, Thanh niên trí thức Quý thức đi làm giáo viên với con bé, không chắc là chuyện tốt. Tôi thấy cô và Thanh niên trí thức Quý thức có quan hệ không tệ, hay là đi khuyên anh ấy?"

Thẩm Mỹ Vân do dự một chút, nhưng rồi cô vẫn suy nghĩ kỹ về những gì đang xảy ra.

Hơn nữa thái độ của Quý Minh Viễn có thể ảnh hưởng đến con gái cô trong tương lai.

Thẩm Mỹ Vân thực sự không hiểu, Quý Minh Viễn rõ ràng rất kiên định với việc xuống nông thôn và xây dựng nông thôn, sao lại có thể cùng Lâm Lan Lan về quê một lần. Đột nhiên thay đổi lớn như vậy? Sự thay đổi này có thể ảnh hưởng đến con gái cô trong tương lai không? Thẩm Mỹ Vân không chắc.

Với suy nghĩ này, Thẩm Mỹ Vân bảo Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đi trước. Còn cô thì đi tìm Quý Minh Viễn.

Cũng thật khéo, Quý Minh Viễn vừa từ nhà bí thư chi bộ già ra thì gặp Thẩm Mỹ Vân.

Bốn mắt nhìn nhau. Cậu ta dừng lại một chút: "Thanh niên trí thức Thẩm thức."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tôi nghe thanh niên trí thức Kiều nói, anh muốn đi nơi khác làm giáo viên?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Minh Viễn ừ một tiếng, cụp mi xuống, hàng mi dài rủ xuống tạo thành một bóng râm trên mí mắt.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Là vì Lâm Lan Lan sao?"

Nghe vậy Quý Minh Viễn đột nhiên quay lại nhìn cô, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.

Sao cô biết được.

Cậu ta tìm một đống cỏ khô ngồi xuống, sau đó giọng nói mới chậm rãi vang lên: "Thanh niên trí thức Thẩm thức, không biết cô có từng có cảm giác gì gọi là định mệnh không?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 285


Nghe được lời này, sắc mặt Thẩm Mỹ Vân chùng xuống: "Không thể chống lại sao?"

Quý Minh Viễn lắc đầu: "Tôi đã thử rồi."

Sau đó đầu như muốn nứt ra, cả người như muốn nổ tung.

Cậu ta nói với Lâm Lan Lan rằng không thể chống lại, một mặt cậu ta kháng cự, mặt khác lại không thể không khuất phục.

Cậu ta rất mâu thuẫn cũng rất rối rắm, nhưng cơ thể lại càng trung thực hơn.

Điều này khiến Quý Minh Viễn vừa mơ hồ vừa nghi ngờ.

Sắc mặt Thẩm Mỹ Vân hơi thay đổi, nếu Quý Minh Viễn có phản ứng như vậy, vậy Miên Miên thì sao?

Là nữ phụ phản diện số một Miên Miên thì sao?

Con bé có thể chống lại cái gọi là định mệnh này không?

Thẩm Mỹ Vân không biết, cô có một cảm giác nguy hiểm chưa từng có, cô phải bảo vệ con gái của mình.

Chia tay Quý Minh Viễn, Thẩm Mỹ Vân lo lắng trở về nhà, thấy Miên Miên đang chơi đùa vô tư trong sân, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là đêm hôm đó, Miên Miên bừng tỉnh khỏi giường đất với mồ hôi đầy đầu.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, Lâm Lan Lan đến rồi!"

Khi nghe câu nói này vào nửa đêm, cơn buồn ngủ của Thẩm Mỹ Vân đã biến mất ngay lập tức, cô theo bản năng ôm lấy Miên Miên.

"Miên Miên, con vừa nói gì vậy?"

Cô vô cùng chắc chắn rằng con gái mình chưa từng nghe đến cái tên Lâm Lan Lan, ngay cả lần trước, khi Lâm Lan Lan xuất hiện trước mặt cô bé.

Con bé cũng chưa từng nói cho Miên Miên biết tên của mình. Còn cô càng không thể nào, nói ra ba chữ này trước mặt con gái mình.

Đôi mắt Miên Miên vẫn đỏ hoe, cô bé nằm úp trên vai Thẩm Mỹ Vân, thút thít nức nở: "Mẹ ơi, con có kém hơn Lâm Lan Lan không ạ?"

"Tại sao mọi người đều thích Lâm Lan Lan, mà không thích con?"

Nghe vậy, trái tim Thẩm Mỹ Vân như muốn vỡ ra, cô nhẹ nhàng vỗ lưng Miên Miên, nhỏ giọng an ủi: "Sao lại thế được? Mẹ thích Miên Miên nhất."

"Miên Miên là bé yêu của mẹ, là bé yêu duy nhất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-285.html.]

Cứ thế ôm Miên Miên, dỗ dành cho đến khi cô bé ngủ say, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại không ngủ được. Cô đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, ánh mắt đăm đăm nhìn ra bãi đất mênh m.ô.n.g bên ngoài cửa sổ.

Hào quang của cốt truyện sắp nhắm vào con gái cô rồi.

Cô... phải làm sao đây?

Quý Minh Viễn đã sa ngã.

Miên Miên sắp sa ngã, cô thực sự có cách nào giải quyết không?

Là một người mẹ, Thẩm Mỹ Vân phát hiện ra rằng lần đầu tiên cô cảm thấy bế tắc....

Sáng hôm sau, Thẩm Mỹ Vân thăm dò hỏi con gái: "Miên Miên, con có biết tối qua, con có tỉnh dậy tìm mẹ không?"

Thực ra, cô muốn hỏi Miên Miên hơn, con có còn nhớ Lâm Lan Lan không?

Nhưng không ngờ Miên Miên dường như không biết gì cả, cô bé dừng tay đan châu chấu bằng cỏ, tò mò nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, tối qua con có tỉnh dậy không ạ?"

"Con không biết à."

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân tạm thời yên tâm đôi chút, chỉ là cô cũng chỉ yên tâm được một lúc mà thôi.

Đêm hôm đó, Miên Miên lại nói những lời ngớ ngẩn: "Lâm Lan Lan, cầu xin cô, cầu xin cô, đừng cướp ba mẹ của tôi được không?"

"Tôi chỉ có họ thôi."

"Tôi cũng chỉ có họ thôi."

Giọng nói nghẹn ngào cùng ngữ khí tuyệt vọng, khiến Thẩm Mỹ Vân lạnh cả người, cô ôm chặt Miên Miên vào lòng. Đêm đó, cô không chợp mắt.

Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt bình yên của con gái, trên mặt cô bé vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, vừa đáng thương vừa đau lòng.

Là một người mẹ, bảo vệ con gái là bản năng.

Vì con gái, cô có thể làm bất cứ điều gì....

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà họ Lâm.

Lâm Chung Quốc ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn bát tiên, anh ta cầm trên tay một đôi đũa đang ăn cơm, điều kiện nhà họ Lâm khá tốt.

Đến nỗi trên bàn toàn là cơm trắng tinh, không pha chút lương thực nào.

Lâm Chung Quốc liếc nhìn Lâm Lan Lan đang cúi đầu ăn cơm trên bàn, không nhịn được nói: "Lan Lan, sao từ hôm đi lạc về, con lại như mất hồn vậy?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 286


Lâm Lan Lan trước đây, lanh lợi hoạt bát, đáng yêu. Nhưng bây giờ lại như một đứa trẻ trầm lặng rõ ràng vẫn là đứa trẻ năm tuổi, nhưng trông giống như đã trở thành một người khác.

Lâm Chung Quốc vừa nói vậy, mẹ Lâm ngồi trên bàn, cùng hai người anh em của Lâm Lan Lan, đồng loạt nhìn sang.

Bỗng trở thành tâm điểm, khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Lan Lan lập tức cứng đờ, con bé nhỏ giọng nói: "Chỉ là không có sức lực, không muốn nói chuyện thôi."

Lời này vừa nói ra, mẹ Lâm lập tức buông đũa, quan tâm hỏi: "Lan Lan, con có thấy khó chịu ở đâu không?"

Anh cả nhà họ Lâm cũng vậy, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Lan Lan, sờ trán con bé xem có sốt không.

"Cũng ổn, không sốt."

Anh hai nhà họ Lâm làm mặt quỷ trước mặt Lâm Lan Lan để chọc con bé: "Lan Lan, nhìn anh hai này."

Nhìn thấy gia đình đối xử với mình như vậy, quan tâm mình, điều này cũng khiến sự nặng nề trong lòng Lâm Lan Lan tiêu tan đôi chút.

Con bé nở một nụ cười ngọt ngào: "Em không sao."

"Chỉ là đi ra ngoài nhìn một vòng, thấy cuộc sống của những người khác quá khổ sở, cuộc sống của chúng ta thật là quá tốt."

Ba của Lâm Chung Quốc trước đây là quân nhân, sau khi giải ngũ thì bắt đầu mua bán cung ứng cho quân đội.

Món hàng này, không không nên nói là hàng hóa.

Mà là mua bán rất kiếm tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là những người ngoài cuộc đều không biết. Sau đó Lâm Chung Quốc tiếp quản món hàng này từ tay ba mình, có ba mở đường, con đường của anh ta cũng coi như thuận lợi.

Hơn nữa Lâm Lan Lan là con gái út của mẹ Lâm, người ngoài gọi con bé là bà lão ôm ngọc, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình yêu thương của mẹ Lâm dành cho Lâm Lan Lan.

Có thể nói, bà ta đã thu lại tất cả tính tình nóng nảy hung dữ khi còn trẻ.

Nếu nói anh cả, anh hai anh ba nhà họ Lâm, từ nhỏ đã bị đánh bằng roi tre, thì mẹ Lâm đối xử với Lâm Lan Lan, lại vô cùng cưng chiều.

Trước mặt Lâm Lan Lan, bà ta đã kiềm chế tất cả tính tình của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-286.html.]

Đến nỗi, khi nghe con gái Lâm Lan Lan nói vậy, bà ta nhẹ nhàng hỏi: "Vậy Lan Lan muốn ăn gì không?"

Lâm Lan Lan lắc đầu, con bé nhìn người mẹ già nua trước mặt, nhưng vẫn hiền từ, con bé cúi đầu xuống giấu đi sự phức tạp trong mắt.

Mẹ con bé yêu con bé, nhưng bà ta lại càng yêu đứa con chính là miếng thịt rơi ra từ bụng bà ta hơn.

Kiếp trước, sau khi Thẩm Miên Miên qua đời, người mẹ yêu thương con bé hết mực này, đột nhiên không thích con bé nữa.

Bà ta ghét con bé, ghét sự tồn tại của con bé, thay thế đứa con gái ruột của bà ta, ghét con bé gián tiếp hại c.h.ế.t đứa con gái ruột của bà ta.

Còn ghét sự tồn tại của con bé đã nhắc nhở bà ta rằng đứa con gái của bà ta đã qua đời.

Nhưng cái c.h.ế.t của Thẩm Miên Miên, thực sự là lỗi của một mình con bé sao?

Không phải vậy.

Con bé hiểu rõ hơn ai hết, Thẩm Miên Miên khao khát tình yêu của ba mẹ đến nhường nào, sau đó, con bé đã dùng thanh kiếm sắc bén này, đ.â.m thẳng vào tim Thẩm Miên Miên.

Để cô bé hoàn toàn trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Để cô bé hoàn toàn trở thành một đứa trẻ đáng thương.

Để cô bé có ba mẹ ruột nhưng lại phải chứng kiến ba mẹ ruột của mình yêu thương đứa con không cùng huyết thống với họ.

Những điều này trở thành giọt nước mắt cuối cùng đè c.h.ế.t Thẩm Miên Miên.

Sau đó trước mặt những người thân này, sau khi Thẩm Miên Miên qua đời, họ hối hận, giả vờ oán hận mình.

Cắt đứt quan hệ với con bé.

Nhưng con bé đã làm gì sai? Con bé chỉ muốn bảo vệ mình, bảo vệ tình yêu thương của mình trong gia đình họ Lâm, con bé chỉ không muốn chia sẻ ba mẹ của mình cho người khác mà thôi.

Con bé vốn là con gái độc nhất của nhà họ Lâm, nhưng lại bị sự xuất hiện của Thẩm Miên Miên phá vỡ.

Con bé đâu sai. Con bé chỉ muốn bảo vệ lợi ích của mình. Chỉ thế thôi.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 287


Nghĩ đến đây, Lâm Lan Lan ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười, nhẹ giọng nịnh nọt: "Mẹ ơi, con muốn mẹ làm bánh đậu đỏ, con muốn ăn nhân đường đỏ."

Mẹ Lâm xưa nay luôn chiều chuộng khi đối xử với cô con gái út này, đương nhiên sẽ không từ chối.

"Mẹ bây giờ sẽ đến cửa hàng bách hóa mua đường đỏ cho con."

"Con không thích bột ngô, vậy mẹ sẽ dùng bột Phú Cường nhé? Ngoài ra còn mua cho con một hộp sữa mạch nha nữa, mẹ thấy khuôn mặt con gầy đi nhiều rồi."

Lâm Lan Lan đương nhiên không từ chối, cô bé ngọt ngào nói: "Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhất."

Những lời này khiến Mẹ Lâm vui mừng khôn xiết, thậm chí bà ta còn không ăn cơm mà trực tiếp vào nhà lấy tiền và phiếu để chuẩn bị đi mua đồ ở cửa hàng bách hóa.

Ngay khi bà ta vừa đi, Lâm Trọng Quốc bên cạnh hỏi: "Lan Lan, mấy ngày nay sao không thấy con đến chơi với thằng Thanh Tùng vậy?"

Chu Thanh Tùng là con trai cả của Chu Tham mưu, nói ra thì Lâm Trọng Quốc và Chu Tham mưu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Năm đó cả hai dự định cùng nhau nhập ngũ, nhưng Lâm Trọng Quốc vì lý do sức khỏe nên không được chọn. Còn Chu Tham mưu thì được chọn.

Điều này khiến thân phận của hai người bắt đầu có sự khác biệt lớn.

Những năm gần đây Chu Tham mưu càng thăng tiến nhanh chóng, khoảng cách giữa hai gia đình cũng theo đó mà nới rộng.

Vì vậy thấy con gái mình không đến chơi với Chu Thanh Tùng, thực ra Lâm Trọng Quốc có chút lo lắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Lan Lan nghe thấy câu hỏi của ba, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện lên sự khó chịu, chỉ là không ai nhìn thấy, rồi nhanh chóng biến mất.

"Con không thích anh Thanh Tùng nữa rồi."

Nghe vậy Lâm Trọng Quốc tưởng rằng con gái chỉ nói đùa nên cười trêu: "Không phải trước đây con thích nhất là chơi trò đóng giả gia đình, làm cô dâu cho anh Thanh Tùng sao?"

Lâm Lan Lan giữ nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, rất nghiêm túc nói: "Đó là trước đây, sau này sẽ không như vậy nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-287.html.]

Thực ra, việc con bé thích Chu Thanh Tùng có một phần rất lớn là do Lâm Trọng Quốc từ nhỏ đã nói đùa.

Lâm Trọng Quốc muốn làm ăn lâu dài với bộ đội, tất nhiên cần có người trong bộ đội làm chỗ dựa.

Đương nhiên con cái thông gia là mối quan hệ hôn nhân tốt nhất.

Vì vậy nghĩ đến đây, Lâm Lan Lan có chút oán trách Lâm Trọng Quốc, oán trách ông ta từ nhỏ đã tẩy não mình, sau này phải lấy Chu Thanh Tùng.

Thấy con gái nghiêm túc phủ nhận như vậy.

Lâm Trọng Quốc sửng sốt: "Con không thích Thanh Tùng nữa, vậy con thích ai?"

"Con thích thầy giáo mới đến của chúng ta là thầy Quý."

Nghe vậy, Lâm Trọng Quốc vô thức đập tay xuống bàn: "Hỗn láo, thầy Quý của con bao nhiêu tuổi, con bao nhiêu tuổi?"

Ông ta đã từng gặp Quý Minh Viễn, tuy cậu thiếu niên đó xuất sắc nhưng tuổi tác lại chênh lệch với con gái ông rất nhiều.

Mẹ Lâm ở bên cạnh đi ra, lập tức trách móc: "Ông già này, ông cũng thật là, lời trẻ con mà ông cũng tin?"

"Ông không biết sao, con gái ông ngày nào cũng đổi người thích à? Trước đây con bé còn nói với tôi, nó thích thằng bé bán thịt heo ở cửa hàng bách hóa là Trương kia, nói sau này lấy thằng bé sẽ được ăn thịt mỗi ngày."

Nghe vậy giọng điệu của Lâm Trọng Quốc không còn gay gắt như vậy nữa, ông ta ừ một tiếng: "Đều tại bà, chiều Lan Lan hư hỏng, xem nó mới có mấy tuổi mà đã thích lấy chồng rồi."

Mẹ Lâm cũng không phục: "Nói tôi, chẳng phải ông cũng chiều Lan Lan sao? Lần nào ra ngoài nhập hàng, ông không mang đồ chơi về cho Lan Lan à?"

Điều này đúng là sự thật.

Lâm Trọng Quốc mong con gái út của mình sau này có thể lấy được một người chồng tốt, nên từ nhỏ ông ta đã nuôi dạy cô bé rất sung sướng.

Vì vậy khi nghe vợ nói như vậy, ông trung ương cũng không thể phản bác, chỉ có thể thúc giục: "Còn không mau đi mua đường đỏ và bột Phú Cường cho Lan Lan, lúc nào nó muốn ăn mà không có thì chỉ có nước khóc thôi."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 288


Mẹ Lâm lúc này mới thôi, thay áo bông dày, xách một cái giỏ đi ra ngoài.

Chỉ là vừa đến cửa hàng bách hóa, bà ta đã thấy người hàng xóm đan áo len ở bên kia đang ngồi buôn chuyện.

"Các chị nghe nói chưa? Con gái cưng như trứng của nhà họ Lâm không phải con ruột."

Lời này vừa nói ra, giống như một tiếng sét giữa trời quang khiến mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc.

"Thím Mai Hoa ơi, bà đừng nói bừa chứ?"

"Đúng vậy, Lâm Lan Lan là con gái của Tú Cầm sinh ra khi đã ngoài bốn mươi, sao có thể không phải con ruột của bà ấy được?"

"Không phải con ruột thì bà ấy có thể thương con bé như vậy sao?"

"Đây không phải là đang nói đùa sao?"

"Thật đấy, tôi không lừa các chị đâu, tôi nghe con trai tôi nói, con trai tôi là Triệu Phùng Quốc, các chị đều biết chứ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tôi hỏi nó tại sao lại về, nó nói với tôi rằng thầy giáo của nó có chuyện, không có ai chăm sóc ở nhà, phải đưa đứa con gái nuôi năm xưa về nhà ba mẹ ruột.

Tôi hỏi sao đứa bé gái đó ở Bắc Kinh, mà ba mẹ ruột của nó lại ở một nơi nhỏ bé như Mạc Hà của chúng ta? Nó không chịu nói với tôi, cho đến khi tôi lục được bức thư trong gói đồ của nó, thì mới hiểu rõ.

Ba mẹ ruột của đứa bé gái đó chính là Lâm Trọng Quốc và Lý Tú Cầm ở ngay khu này của chúng ta."

Lúc này, mọi người nhìn nhau: "Không thể nào? Đứa bé gái đó lớn lên ở Bắc Kinh, Lâm Trọng Quốc và Lý Tú Cầm vẫn luôn là người Mạc Hà của chúng ta."

Lời này vừa nói ra, người kia nói: "Các chị quên rồi sao? Sáu năm trước, Lý Tú Cầm đã đến Bắc Kinh một chuyến, lúc đó trước khi đi bà ấy còn khoe khoang với chúng ta, nói rằng Lâm Trọng Quốc sẽ đưa bà ấy đến Bắc Kinh mở mang tầm mắt."

Chính vì chuyến đi đó mà Lý Tú Cầm đột ngột sinh non bảy tháng, bà ta đã sinh đứa bé ở Bắc Kinh.

Đến khi họ trở về Mạc Hà, họ đã bế theo một bé gái.

Mọi người đều cho rằng đứa bé gái đó là đứa con mà Lý Tú Cầm sinh ra ở bên ngoài trước đây, thậm chí ngay cả chính Lý Tú Cầm cũng nghĩ như vậy.

Vì vậy cả nhà đều coi đứa bé gái đó như bảo bối mà nuôi nấng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-288.html.]

Chỉ là không ai ngờ rằng đứa bé gái đó không phải là con của Lý Tú Cầm.

Vậy thì...

Con gái ruột của Lý Tú Cầm ở đâu?

Tất nhiên trước khi mọi người còn chưa buôn chuyện xong, Lý Tú Cầm tức là mẹ Lâm đã cầm giỏ đập tới.

"Các bà già lắm mồm, tôi cho các bà nói, cho các bà nói."

"Lan Lan con gái tôi không phải con gái tôi, là con gái các bà à?"

Cái giỏ bà xách theo trực tiếp đập vào người phụ nữ buôn chuyện trước đó, đó chính là mẹ Triệu.

Tức là mẹ của Triệu Phùng Quốc.

Bà ta lập tức tức giận: "Không có lửa thì làm sao có khói, nếu không phải là chuyện thật thì tôi làm sao biết rõ như vậy?"

"Tôi không chỉ biết rằng Lâm Lan Lan không phải con gái bà, tôi còn biết rằng con gái ruột của bà ở đâu?"

Mẹ Lâm vô thức hỏi: "Ở đâu?" Có lẽ ngay cả bà ta cũng không nhận ra rằng mình đã d.a.o động.

"Con gái ruột của bà được mẹ nó đưa đến công xã Thắng Lợi đại đội Tiền Tiến ở Mạc Hà để tham gia lao động."

Lời này vừa nói ra, cái giỏ trong tay Mẹ Lâm lập tức rơi xuống, bà ta cảnh cáo nhìn đối phương: "mẹ Triệu, bà tốt nhất nên đảm bảo rằng những gì bà nói là sự thật."

"Nếu không, bà biết tính tôi mà."

Khi còn trẻ, bà ta là một người nổi tiếng nóng nảy, rất lợi hại, điều này thì mọi người xung quanh đều biết.

Chỉ là sau này đến năm bốn mươi tuổi, bà ta bất ngờ mang thai Lâm Lan Lan, sinh ra lại là con gái, đối mặt với đứa con gái út không dễ nuôi này.

Lúc nhỏ đứa bé rất khó nuôi, tính tình ghê gớm, thích khóc, hay giật mình tỉnh giấc, phải bế trên tay cả đêm.

Từ đứa bé nặng bốn cân nhiều, nuôi nấng từng chút một đến năm tuổi.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 289


Nói thật, Lý Tú Cầm đã dành nhiều tâm sức và công sức cho Lâm Lan Lan hơn cả ba đứa con trai trước.

Càng như vậy, bà ta càng không thể chấp nhận được.

mẹ Triệu bị chất vấn, bà ấy cũng không sợ, lập tức ngẩng cổ lên: "Không tin, bà cứ đi hỏi thăm, tôi nói ở đây, nếu mà có chuyện giả, tôi sẽ bị sét đánh chết."

Con trai của bà ấy là một người nghiêm túc, đang trong giai đoạn quan trọng của việc học hành ở Bắc Kinh, nếu không có chuyện gì quan trọng cũng sẽ không trở về giữa chừng.

Vì vậy mẹ Triệu có thể đảm bảo chắc chắn rằng tin tức này của bà ấy là chính xác.

Nghe bà ta thề thốt, Mẹ Lâm tức là Lý Tú Cầm nhìn bà ấy chăm chú một lúc rồi thẳng tay bỏ cả giỏ quay đầu về nhà luôn. Còn bánh đậu xanh, đường đỏ, thì bà ta chẳng mua thứ gì cả.

Tất cả đều bị bà ta quên sạch sành sanh.

Đợi đến khi Lý Tú Cầm về đến nhà thì Lâm Lan Lan đã được các anh đưa đi chơi rồi, phía sau có một cái hầm trú ẩn là nơi tụ tập lý tưởng nhất của đám trẻ con cùng lứa.

Bà ta không thấy Lâm Lan Lan, lập tức lo lắng bước vào nhà, Lâm Chung Quốc đang tính sổ sách, ông ta làm ăn với quân đội, cái gì cũng lấy danh nghĩa của công ty.

Cho dù là quần áo hay đồ ăn trong căng tin quân đội đều do ông ta phụ trách.

Cho nên sổ sách hàng ngày của ông ta rất nhiều, nếu tính sai một khoản thì sẽ lỗ vốn.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Chung Quốc vừa nhanh tay búng bàn tính vừa ngẩng đầu lên: "Mua xong rồi à?"

Lý Tú Cầm lắc đầu: "Không mua."

Lúc này tay búng bàn tính của Lâm Chung Quốc khựng lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn bà ta: "Sao thế? Bánh đậu xanh không phải là món Lan Lan thích nhất sao?"

Sắc mặt Lý Tú Cầm hơi khó coi, bà ta đắn đo mãi rồi vẫn kể lại nguyên xi những lời mình nghe được lúc nãy cho Lâm Chung Quốc.

Lâm Chung Quốc nhíu mày, theo bản năng phản bác: "Nói bậy."

Con gái ông ta là Lâm Lan Lan, sao có thể không phải con ruột của ông ta được?

Lý Tú Cầm: "Tôi cũng không muốn tin là thật, nhưng mà Chung Quốc..."

"Ông còn nhớ không? Năm đó tôi sinh ở Bắc Kinh, lúc đó sản phụ ở giường bên cạnh đã bế con tôi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-289.html.]

Lúc đó sau khi về nhà bà ta còn nói, sao con gái bà ta lại trông khác lạ thế.

Sau đó y tá nói trẻ con lớn nhanh lắm.

Lý Tú Cầm mới không để tâm đến chuyện này nữa, phải biết rằng bà ta sinh con gái, trong hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ nhiều người không thích con gái.

Cho nên bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng có người sẽ đánh cắp con của bà ta.

Nói đến đây, Lâm Chung Quốc cũng nhớ ra điều gì đó, lúc đó sản phụ ở giường bên cạnh đúng là đã vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Còn chưa ở đến ba ngày đã bế con đi rồi.

Lúc đó những người trong phòng còn bàn tán, nói rằng gia đình đó không có tiền nên mới về sớm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ lại thì có lẽ năm đó có vấn đề gì đó nên mới chột dạ bỏ đi chăng?

Nghĩ đến đây, Lâm Chung Quốc theo bản năng đứng dậy, ông ta đi lại trong nhà, cuối cùng, ông ta nhìn chằm chằm vào vợ.

Đột nhiên hỏi một câu.

"Bà thấy Lan Lan giống chúng ta không?"

Câu hỏi này vừa thốt ra, Lý Tú Cầm đột nhiên sững sờ, Lan Lan không giống bất kỳ ai trong gia đình họ.

Không giống bà ta, cũng không giống chồng, còn ba người anh em thì càng không giống một chút nào.

Nghĩ đến đây.

Lý Tú Cầm đột nhiên ngồi phịch xuống ghế: "Chung Quốc, có phải thật sự bế nhầm không?"

"Bế nhầm gì cơ?"

Em ba nhà họ Lâm cầm một cái ná cao su, đang định về lấy đạn bi, nghe thấy thế, cậu ta đột nhiên ngạc nhiên, thò đầu vào hỏi.

Năm nay cậu ta mười ba tuổi, đang trong độ tuổi tò mò về mọi thứ.

Lý Tú Cầm không ngờ con trai út lại về vào lúc này, bà ta lau nước mắt muốn che giấu: "Không có gì."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back