Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai

Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 10: Chương 10



18.

Hắn không nhìn ta mà chỉ rũ mi, nói: "Đây chính là mục đích ngươi sai người dẫn ta đến đây sao?"

Lục Bách Hoàn chỉ vào ta: "Ca ca, ta chỉ muốn để huynhi nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta. Nàng ta chính là loại nữ nhân ích kỷ bạc bẽo như vậy. Năm xưa vì muốn sống mà có thể vứt bỏ ta, bây giờ cũng có thể vứt bỏ huynh y như thế."

Lục Đàm bình thản hỏi hắn: "Ngươi muốn thế nào?"

"Đại ca, nha đầu này lừa gạt huynh bấy lâu, hẳn là huynh cũng hận nàng đến tận xương tủy rồi. Hay là chúng ta đưa nàng đến trước mặt mẫu thân, vạch trần bộ mặt thật của nàng ta đi. Nha hoàn thông dâm theo luật phải chịu trừng phạt ngâm lồ|\|g heo. Nhưng ta nể chút tình cũ, chi bằng để nàng làm tỳ nữ rửa chân cho ta, thế nào?"

Lục Bách Hoàn nhìn sắc mặt khó coi của ta, bật cười khoái chí. Giữa tiếng cười méo mó của hắn, ta cúi đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại. Thôi thì nhận mệnh vậy.

Bỗng nhiên, Lục Đàm gọi tên ta: "Tống Khai Vân."

Từng chữ từng chữ, lạnh lẽo như nước chạm vào ngọc ấm.

Nhận mệnh thôi.

Sắc mặt hắn không chút biểu cảm: "Đứng đó làm gì? Thật sự muốn rửa chân cho hắn sao?"

"À, à."

Ta hoàn hồn, vội chạy đến bên cạnh hắn.

Lục Bách Hoàn nghi hoặc: "Ca, huynh đây là…"

"Thê tử của ngươi không biết cách đối đãi với tẩu tử tương lai của mình nên ta để nàng ta chết rồi."

Tiểu thư chết rồi?

Ta giật mình kinh hãi.

Xa xa bỗng vang lên tiếng hét chói tai của nha hoàn: "A! Phu nhân treo cổ rồi!"

Ngay sau đó là một trận hỗn loạn. Ta muốn đi xem nhưng lại bị Lục Đàm giữ chặt cổ tay. Lục Bách Hoàn như bị đóng đinh tại chỗ, mặt trắng bệch như tờ giấy:

"Là… ngươi làm? Ngươi… làm thế nào?"

"Ngươi quên rồi sao."

Lục Đàm nói: "Trước lúc lâm chung, phụ thân đã để ta kế thừa tước vị. Chỉ cần ta chưa chết thì những tử sĩ ông ấy dày công nuôi dưỡng sẽ luôn nghe theo lệnh sai khiến của ta."

Khi Lão Hầu gia qua đời, Lục Đàm vẫn chưa phát bệnh. Vị trí Hầu tước vốn là do thân thể hắn suy yếu, chính tay nhường lại cho Lục Bách Hoàn.

Giọng điệu của Lục Đàm đột nhiên trầm xuống: "Đạo lý trưởng tẩu như mẫu*, giờ ngay cả chuyện này ngươi cũng không hiểu sao?"

(*Trưởng tẩu như mẫu: Chị dâu trưởng như mẹ)

Sắc mặt Lục Bách Hoàn lúc trắng lúc đỏ.

Hắn nghiến răng nói: "Tẩu tử cái gì? Âm thân đại hôn không tính là chính thức thành thân. Thê tử của đích trưởng tử trong Hầu phủ, làm sao có thể là một tiện tỳ, một nữ nhân đã sớm mất đi trinh tiết, tàn hoa bại liễu?"

Lục Đàm yên lặng nghe hắn nói xong, nhẹ gật đầu: "Tốt lắm."

Hắn vỗ tay hai cái, không biết từ đâu xuất hiện mấy người mặc đồ đen, thoắt cái đã đè Lục Bách Hoàn xuống đất.

Lục Bách Hoàn hoảng sợ tột cùng: "Ca! Huynh muốn làm gì?"

Lục Đàm hơi nghiêng đầu: "Tới, đánh hắn."

Do dự chốc lát.

Ta bước đến trước mặt hắn, bàn tay run rẩy, giáng cho hắn mấy cái tát.

Lục Đàm lạnh lùng nói: "Nàng không phải tiện tỳ, nàng tên Tống Khai Vân, là tẩu tử của ngươi, nhớ kỹ chưa?"

Lục Bách Hoàn cười lạnh: "Muốn ta nhận một nữ nhân như vậy làm tẩu tử? Trừ khi ta chết!"

Lời vừa dứt, lưỡi đao lạnh lẽo liền kề sát cổ hắn.

Hai mắt Lục Bách Hoàn lập tức đỏ hoe: "Ca, ta là đệ đệ ruột của huynh."

Lục Đàm thản nhiên đáp: "Ta đâu chỉ có một người đệ đệ là ngươi."

19.

Lục Bách Hoàn bị giam lại.

Ta lo lắng: "Hắn là mệnh quan triều đình..."

"Rất nhanh sẽ không phải nữa." Lục Đàm ngắt lời ta, "Dựa vào thế lực của Hầu phủ, những chuyện thương thiên hại lý, hắn đã làm quá nhiều rồi."

Lời còn chưa dứt, khuy áo choàng trên người hắn bung ra.

Ta muốn giúp hắn cài lại, nhưng hắn lạnh lùng tránh đi: "Đừng chạm vào ta."

Bàn tay ta lơ lửng trong gió lạnh mấy giây mới lặng lẽ thu về.

Ta khẽ nói: "Xin lỗi."

Lục Đàm đặt tay lên ngực, cúi đầu, tựa như chưa từng nghe thấy.

Đêm đó, ta ôm gối trở về giường cũ.

Lục Đàm nằm trên giường, lạnh giọng hỏi: "Nàng làm gì vậy?"

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: "Sau này chúng ta ngủ riêng đi."

Lời vừa dứt. Một tiếng cười nhạt đầy chế giễu vang lên.

Lục Đàm nhìn chằm chằm vào ta: "Tống Khai Vân, nếu ta là một người bình thường thì tốt rồi."

"A?"

Hắn nói: "Nếu ta là một người bình thường, bây giờ ta sẽ trói nàng lên giường, đem toàn bộ những chuyện trước đây nàng đã làm với ta làm lại hết một lượt... chứ không phải cứ để mặc nàng tuỳ ý ức h**p thế này."

"Muốn ngủ với ta thì ngủ, không muốn nữa thì chạy đi."

Hắn cười lạnh: "Nàng xem ta là thông phòng của nàng chắc?"

Mặt ta lập tức đỏ bừng.

Ta luống cuống giải thích: "Chỉ là ta không muốn chọc chàng tức giận nữa."

Ngừng một chút, ta nhịn không được lại bổ sung: "Ta nghe đại thúc sơn y nói rồi, chàng chưa từng có nữ nhân."

Lục Đàm đáp: "Thì sao?"

"Vả lại, tình cảm của ta dành cho chàng không hề thuần túy. Tuy rằng hiện tại ta thực sự rất, rất thích chàng, nhưng ban đầu... ta đối tốt với chàng chỉ vì sự giao phó của lão phu nhân, nói thẳng ra, ta chỉ muốn lợi dụng chàng để sống sót."

"Tiếp tục nói."

Ta quỳ xuống bên cạnh hắn: "Ta là kẻ xấu xa như vậy, còn làm bẩn thân thể chàng..."

Lời còn chưa dứt. Lục Đàm đã nhịn hết nổi, cúi xuống chặn miệng ta lại. Nụ hôn này tinh tế mà ngây ngô, mang phong cách của riêng hắn. Chỉ là lần này, ta lại nếm ra trong đó một chút tức giận.

Rất lâu sau.

Hắn mệt mỏi buông ta ra: "Tống Khai Vân, nàng muốn chọc ta tức chết à?"

"Những lời nàng nói với Lục Bách Hoàn, ta nghe xong cảm thấy rất khó chịu, nhưng ta biết đó là những lời khẩu thị tâm phi nhằm thuyết phục hắn.”

Ta ngơ ngác hỏi: "Vậy sao chàng vẫn..."

"Sao nàng lại muốn giấu ta?"

Lục Đàm nói: "Nếu ta chết đi mà vẫn không biết nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở, thậm chí lúc sống cũng không thể báo thù thay nàng, Tống Khai Vân, nàng có biết ta sẽ đau khổ đến mức nào không?"

"Nàng muốn ta chết rồi cũng không được an nghỉ sao?"

Trong lòng như có một cái chuông đồng treo sẵn. Từng chữ hắn nói vang lên, đều khiến toàn thân ta tê dại. Mỗi tấc da thịt đều nóng đến bỏng rát, chỉ có đầu ngón tay là lạnh buốt.

Ta nhào tới hôn hắn. Mười ngón tay siết chặt vào nhau, hắn cắn lấy môi ta, giọng nghẹn lại trong hơi thở hỗn loạn:

"Thực ra ta cũng không độ lượng đến thế... Chỉ cần nghĩ đến việc có kẻ khác từng động vào nàng, ta lập tức muốn giết hắn, chặt từng ngón tay của hắn xuống."

"May mắn là hắn không yêu nàng, cũng không biết trân trọng nàng, nên ta mới có cơ hội."

"Nếu ta có thể gặp nàng sớm hơn một chút, ta nhất định sẽ tìm mọi cách giấu nàng đi, khiến nàng chỉ thuộc về mình ta."

"Tống Khai Vân, nàng không phải tàn hoa bại liễu, nàng là bảo bối của ta."
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 11: Chương 11



20.

Tiểu thư là con gái duy nhất của Tể tướng.

Tể tướng đau đớn tột cùng, đến Hầu phủ để đòi một lời giải thích. Lão phu nhân cũng không phải hạng tầm thường, lập tức đưa ra chứng cứ tiểu thư đã hạ độc thiếp thất của Lục Bách Hoàn.

Bà thản nhiên nói: "Đứa trẻ này tuy phạm phải sai lầm lớn, nhưng dù sao cũng là chính thê của Bách nhi. Ta vốn không có ý định làm gì nàng ta, chỉ lệnh cấm túc để tự kiểm điểm. Không ngờ nàng lại nghĩ quẩn đến vậy..."

"Bách nhi thành thân với nàng bao nhiêu năm, nay đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa có con. Thiếp thất có thai, nàng lại ghen tuông đến mức này, hại chết đứa cháu duy nhất của Hầu phủ. Hầu phủ không hưu thê đã là nể mặt Tể tướng lắm rồi."

Tể tướng lăn lộn quan trường bao năm, chưa từng bị mất mặt đến vậy. Trở về phủ, ông ta lập tức dâng sớ tố cáo Lục Bách Hoàn bức tử chính thê. Thế nhưng ngay lúc này, Nhiếp chính vương lại bất ngờ dâng sớ buộc tội Tể tướng mưu phản.

Phủ Tể tướng lập tức đại loạn.

Hoa Tuệ nói với ta, những tỷ muội trong phủ Tể tướng trước đây, giờ đang gấp rút tìm đường lui.

Ta cả kinh: "Vô duyên vô cớ, sao Tể tướng lại mưu phản?"

"Là chuyện từ mấy chục năm trước, nghe nói có liên quan đến cuộc nổi loạn của dị tộc Tây Nam."

Mang theo tâm sự nặng nề, ta trở về Bích Hồ cư. Không ngờ lại thấy một người ngoài dự liệu.

"Quận chúa?"

Sau cơn kinh ngạc, ta vội vàng hành lễ. Quận chúa quan sát ta, đôi mắt khẽ cong như vầng trăng non:

"Ngươi chính là cô nương bên cạnh Lục Đàm ở hội đèn lồ|\|g phải không?"

Ta khẽ đáp "Phải".

Quận chúa cười, ôm chầm lấy ta: "Đừng lo, ta không đến để giành Lục Đàm với ngươi."

Nàng thờ ơ nói: "Thật ra hôm đó ở tửu lâu, hắn đã nói rõ trong lòng chỉ có mình ngươi. Chẳng qua ta không cam tâm, cứ quấn lấy phụ mẫu để nhờ họ cầu thân..."

Nàng phất tay: "Thôi thôi, ai mà chẳng từng làm mấy chuyện mất mặt hồi còn trẻ? Hôm nay ta đến để xin lỗi ngươi, không được giận ta đâu đấy."

Ta giật nảy mình: "Nào dám, nào dám, ta, ta..."

Ta vội chuyển chủ đề: "Vậy lần này Quận chúa đến có việc gì sao?"

"Để cảm tạ Lục Đàm."

"Cảm tạ?"

"Tể tướng và phụ thân ta xưa nay vốn không ưa nhau, hắn giúp phụ thân ta trừ đi một cái gai trong mắt."

Quận chúa vừa đi vừa giải thích cho ta.

Ba mươi năm trước, Tể tướng là Binh bộ thượng thư. Thiên hạ thái bình, ông ta không có cơ hội lập công. Vì muốn thăng tiến, ông ta đã bí mật trao đổi hàng chục bức thư với thủ lĩnh dị tộc Tây Nam, kích động dã tâm của bọn chúng, từ đó gây nên cuộc nổi loạn. Chiến sự bùng nổ, Tể tướng còn nhiều lần bán đứng cơ mật quân sự cho dị tộc, đổi lấy không ít lợi ích.

Quận chúa nói: "Lão Hầu gia chinh chiến sa trường nhiều năm, sao có thể bị một đám man di nhỏ bé vây khốn? Chính vì hậu phương có nội gián, nên ông ấy mới suýt bỏ mạng."

"Hơn nữa, năm đó trong triều, lão Hầu gia và Tể tướng vốn là đối thủ chính trị. Hắn vừa hay mượn đao dị tộc, trừ khử chướng ngại trên con đường tiến thân của mình."

Ta hỏi: "Nhưng chuyện này liên quan gì đến Lục Đàm?"

Quận chúa cười đầy ẩn ý: "Những năm qua, dù hắn nằm liệt trên giường bệnh nhưng vẫn âm thầm thu thập vô số chứng cứ Tể tướng nhận hối lộ, gian lận khoa cử, kết đảng mưu lợi. Tất cả những chứng cứ liên quan đến tội phản quốc, hắn đều giao cho ta."

Lục Đàm ngày ngày ở bên ta, lúc nào thì đưa chứng cứ cho nàng ấy?

Nghĩ ngợi giây lát, ta chợt hiểu ra: "Vậy nên khi đó ngài rời khỏi Bích Hồ cư, không phải vì bị dọa sợ..."

Quận chúa quả quyết gật đầu: "Khi Lục Đàm trao cho ta thư từ qua lại giữa Tể tướng và thủ lĩnh dị tộc, ta quá kích động nên mới lập tức rời đi trong đêm."

"Nói cho cùng, ta là người kế thừa vị trí Nhiếp chính vương của phụ thân, sao có thể yếu đuối như vậy?"

Nhìn dáng vẻ đầy kiêu hãnh của nàng, ta không khỏi thắc mắc: "Nhưng khi đó Lục Đàm còn chưa ra đời, làm sao có chứng cứ?"

Quận chúa đáp: "Người bên cạnh hắn là lang trung của dị tộc, ngươi không biết sao?"

...

Lục Đàm ngủ say rồi.

Quận chúa than một tiếng "Trời đố kẻ anh tài", để lại lễ vật của phủ Nhiếp chính vương rồi rời đi.

Ta chạm vào tay Lục Đàm. Rất lạnh, hoàn toàn không giống nhiệt độ cơ thể người thường.

Lời quận chúa vẫn văng vẳng bên tai. Rất nhiều nghi vấn dần dần trào dâng trong lòng ta. Mọi người đều nói Lục Đàm mắc bệnh tim nên thân thể suy nhược. Bệnh tim phát tác một lần là nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Sơn y chưa từng nhắc nhiều về bệnh tim của hắn. Hình như cũng chẳng ai thực sự nhìn thấy hắn phát bệnh.

Mang theo vô số nghi vấn, ta đi tìm Sơn y.

Nghe ta nói xong, hắn đáp: "Ngươi đoán đúng rồi, hắn vốn không hề mắc bệnh tim, mà là bị hại."

Ta lo lắng hỏi: "Là ai?"

Sơn y cười cười: "Ta."

Hắn kể cho ta một câu chuyện chưa từng ai biết.

Dị tộc đã quy thuận triều ta từ lâu, phong tục dần hòa hợp, người dân hai bên gần như là một nhà, cuộc sống yên bình. Nếu không vì dã tâm của thủ lĩnh và Tể tướng, sao có thể loạn lạc, sinh linh đồ thán?

Năm đó, Tể tướng bán đứng quân tình, khiến lão Hầu gia bị vây khốn trong rừng núi. Người cứu ông ấy chính là Sơn y. Sơn y không chỉ biết chữa bệnh cứu người, mà còn tinh thông bí thuật. Để chấm dứt chiến loạn, không để dân lành tiếp tục chịu khổ.

Hắn dùng thuật bí truyền Tây Nam, thuyết phục lão Hầu gia lấy mạng thân nhân đổi lấy vận mệnh chiến cục. Lão Hầu gia mất cha mẹ từ sớm, trên đời này, người có quan hệ huyết thống duy nhất với ông ấy, chính là đứa con còn trong bụng thê tử.

Sơn y nói, Lục Đàm vốn là mệnh quý không gì sánh được. Nhưng đáng tiếc, mệnh đã bị đổi, tuổi thọ bằng không, sinh ra đã định là chết non. Sau đó, quả nhiên đúng như lời tiên đoán, lão Hầu gia khí vận dồi dào, đánh đâu thắng đó, thiên hạ thái bình. Nhưng rồi ông ấy ôm đứa bé sơ sinh trong tay, vô cùng hối hận, cầu xin Sơn y cứu con mình.

Áy náy khôn nguôi, Sơn y lại dùng bí thuật, miễn cưỡng kéo dài sinh mệnh cho Lục Đàm thêm ba mươi năm.

"Cái gọi là bệnh tim, chẳng qua chỉ là lời nói dối che mắt thiên hạ mà thôi."

"Thân thể này vốn dĩ nửa âm nửa dương, cực kỳ bất ổn. Bao năm qua, ta ở bên hắn, dốc hết bản lĩnh cả đời mới khiến hắn trông giống người thường."

"Nếu năm mười tám tuổi, hắn không rơi xuống hồ, không bị âm khí nhập thể, khí huyết rối loạn... Thì dù chỉ sống ba mươi năm, hắn cũng có thể tung hoành thiên hạ, thậm chí còn có thể lưu lại huyết mạch."

Sơn y than: "Tiếc thay."
 
Phong Tiền Nhứ - Bất Tư Nhi Lai
Chương 12: Chương 12 (Hoàn)



21.

Trước khi bị tống giam, Tể tướng chó cùng rứt giậu, khai ra rất nhiều tham quan ô lại. Trong số đó có cả những việc làm phi pháp mà Lục Bách Hoàn bí mật kinh doanh, theo luật đáng bị chém đầu.

Hoàng thượng niệm tình công lao của lão Hầu gia, phán Lục Bách Hoàn lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, suốt đời không được quay về kinh. Thánh chỉ vừa ban xuống, Lục Bách Hoàn điên cuồng tìm đến Lục Đàm:

"Chúng ta cùng một cha một mẹ sinh ra, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Ta đi rồi, Hầu phủ phải làm sao? Mẫu thân phải làm sao? Ai sẽ là người kế thừa tước vị?"

Lục Đàm lạnh lùng đáp:

"Ngươi đã khiến phụ thân mất hết thể diện, còn mặt mũi nào nhắc đến ông ấy? Phụ mẫu ta phu thê tình thâm, sinh hạ bốn người con, ta còn hai đệ đệ ruột, họ còn giống con người hơn là ngươi."

Lục Bách Hoàn trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên phá lên cười điên dại:

"Ngươi đang trả thù ta đúng không?"

Lục Đàm thản nhiên hỏi lại: "Trả thù cái gì?"

"Chính ta đã nhân cơ hội ngắm cá ngày ấy đẩy ngươi xuống nước mới khiến bệnh tim phát tác, hủy hoại tiền đồ rộng mở của ngươi."

Nghe đến đây, ta không kìm được mà lao ra từ sau bình phong, bóp chặt cổ hắn, khản giọng gào lên:

"Ngươi điên rồi! Tại sao lại đẩy huynh ấy?"

Lục Bách Hoàn hất ta ra, đáy mắt đỏ ngầu:

"Chúng ta rõ ràng chỉ cách nhau một tuổi, nhưng ngươi lại hưởng hết danh tiếng của đích trưởng tử. Phụ mẫu thiên vị ngươi, ngươi tùy tiện viết vài bài văn liền được người đời khen ngợi, còn ta thì phải phơi nắng tập tấn mã dưới trời nắng chang chang... thậm chí ngươi đã là thai chết lưu mà còn có thể được cứu sống! Dựa vào đâu mà ngươi có số mệnh tốt như vậy?"

Lục Bách Hoàn cười đến rơi nước mắt:

"Đúng là báo ứng, ta hủy hoại cuộc đời ngươi, ngươi cũng hủy hoại ta."

Cơn giận dữ lên đến đỉnh điểm, nước mắt ta giàn giụa. Lục Đàm nhẹ nhàng trấn an ta rất lâu. Đợi khi ta bình tĩnh lại, hắn mới nhìn sang Lục Bách Hoàn, nghiêm giọng:

"Ngươi tưởng chỉ hủy hoại mỗi cuộc đời ta thôi sao?"

Lục Bách Hoàn bỗng nhiên chấn động. Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt ta, tâm tình cuộn trào mãnh liệt.

Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, không nói một lời.

22.

Ta từng rất yêu thích mùa xuân dịu dàng. Nhưng giờ lại mong nó vĩnh viễn không bao giờ đến nữa. Vì sinh thần của Lục Đàm vào mùa xuân. Càng gần đến ba mươi tuổi, dương khí trong người hắn ngày càng yếu.

Hơi thở của hắn đứt quãng, dù có ngâm bao nhiêu dược liệu đi nữa thì hơi thở vẫn lạnh lẽo như thường. Không biết đã bao nhiêu lần ta tỉnh giấc giữa đêm, phát hiện người bên cạnh không còn hơi thở, tựa như một thi thể.

Ta áp tai chặt vào ngực hắn, chỉ đến khi nghe được nhịp tim yếu ớt vô cùng, trái tim treo lơ lửng mới buông xuống. Sơn y nói, Lục Đàm vốn đã là một người chết. Bây giờ, hắn chỉ đang không thể tránh khỏi mà quay về điểm khởi đầu mà thôi.

Những gì ta có thể làm, chỉ là cùng hắn đi hết đoạn đường cuối cùng. Ta chỉ mong hắn được vui vẻ. Vậy nên ta cũng phải vui vẻ. Nhưng Lục Đàm lại vạch trần ta: "Không được lén khóc thầm."

Sao mà hắn biết được? Ta chỉ khóc khi hắn đã ngủ, tìm một góc khuất không người lén lút gặm nhấm nỗi đau đến tận xương tuỷ.

Lục Đàm khẽ nói:

"Ta nhìn thấy rồi, mắt nàng sưng cả lên. Ta muốn ôm nàng lắm, nhưng làm không được, chỉ có thể cuống quýt xoay vòng trong không trung."

"Khai Vân của ta, tại sao lại khóc thương tâm đến thế? Sau này ta chết đi, nàng cũng sẽ khóc như vậy sao?"

...

Linh hồn rời khỏi thân xác hết lần này đến lần khác, chứng tỏ cơ thể Lục Đàm đã hoàn toàn chạm đến giới hạn. Sơn y đến tìm lão phu nhân: "Đại gia đã tận dương thọ, có thể chuẩn bị âm thân rồi."

Thế là áo cưới đỏ thẫm, khăn voan, đèn lồ|\|g, hoa lụa đồng loạt dọn vào Bích Hồ cư. Cả đồ cưới cũng chuẩn bị sẵn cùng mấy hòm giấy vàng mã. Chờ Lục Đàm vừa mất, ta sẽ lập tức thành thân với thi thể của chàng.

Bích Hồ cư tràn ngập một bầu không khí vui mừng quỷ dị.

Hoa Tuệ vừa bước vào đã hoảng sợ khóc òa. Nàng vừa khóc vừa van xin ta:

"Tỷ, tỷ mau chạy đi! Người ta nói người sống kết âm thân, không chỉ bị quấn lấy cả đời, mà phần lớn đều chẳng có kết cục tốt lành."

"Muội biết tỷ đồng ý là vì muội, muội có thể trở lại làm việc nặng, tỷ đến cầu xin lão phu nhân đừng thành thân nữa được không?"

Ta lau nước mắt trên mặt nàng.

"Trước đây là vì muội, cũng là vì chính mình. Nhưng bây giờ thì không phải nữa."

Hoa Tuệ ngơ ngác nhìn ta.

Ta chỉ nở nụ cười.

Ta sinh ra đã thấp hèn, ai cũng có thể giẫm đạp. Mà Lục Đàm là con cưng của trời. Nếu không phải chàng mệnh yểu, ta và chàng vốn chẳng có đoạn nhân duyên này.

Ta yêu chàng.

Đây là cơ hội duy nhất để ta có thể thành thân với chàng.

Đi đến ngày hôm nay. Ta không biết nên vui mừng hay là bi thương.

Còn ba ngày nữa là đến sinh thần của Lục Đàm. Khoảng thời gian chàng tỉnh táo ít đến đáng thương. Rõ ràng một khắc trước, chàng còn dịu dàng dỗ dành ta khoác lên người giá y, đội lên đầu mũ phượng. Nhưng đến khi ta thật sự mặc vào, chàng đã mê man ngủ say.

Ta kiên nhẫn chờ chàng tỉnh lại, chờ mãi, chờ mãi... đến lúc bản thân cũng lơ đãng mà ngủ quên mất.

Khi ta mở mắt, bên tai là tiếng gió mát xen lẫn tiếng nước chảy. Ta giật mình ngồi bật dậy, phát hiện bản thân vậy mà đang ở trên thuyền.

"Tỷ, tỷ, tỷ sao rồi?"

Khuôn mặt lo lắng của Hoa Tuệ lập tức xuất hiện trước mắt ta. Nàng đã thay đi y phục nô tỳ, vui mừng đến phát khóc:

"Tỷ, là di thư của Đại gia đã cứu tỷ! Ngài ấy không chỉ cự tuyệt âm thân, còn bảo lão phu nhân thả muội xuất phủ.”

“Vừa rồi muội còn tìm thấy trong bọc hành lý của tỷ khế ước nhà đất nữa…"

"Ngài ấy sợ lão phu nhân không đồng ý nên đã đưa tỷ ra khỏi phủ trước. Lão phu nhân vừa theo di thư giải trừ nô tịch của muội, muội lập tức đến tìm tỷ đây."

"Tỷ, cuối cùng chúng ta cũng không còn là nô bộc nữa, về sau có thể sống một cuộc đời tự do và giàu có rồi!"

Tự do. Giàu có. Đây là cuộc sống mà ngay cả trong mơ chúng ta cũng hằng ao ước.

Hoa Tuệ cảm kích vô cùng:

"Không ngờ Đại gia lại là người nhân nghĩa như vậy, ngay cả hạ nhân như chúng ta cũng suy nghĩ chu toàn. Tỷ, chẳng phải tỷ vẫn luôn muốn đi Dương Châu sao?"

Ánh mắt nàng dừng lại nơi vết hằn trên cổ ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Dương Châu... đó là nơi ta vẫn luôn hướng về.

Ta từng thuận miệng nhắc đến trước mặt Lục Đàm, nói rằng ta muốn đến đó làm một tiểu phú bà có nhà có ruộng.

Chàng liếc ta một cái:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tìm vài người ở rể, có ăn có uống không lo nghĩ, tiện thể giúp đỡ những người già neo đơn không nơi nương tựa, cuối cùng rời đi khi tuổi đã già là được.”

Hoa Tuệ dè dặt hỏi ta:

"Tỷ… tỷ sao vậy? Chẳng lẽ tỷ không vui sao?"

Nhìn vào đôi mắt hoe đỏ vì lo lắng của nàng. Ta khẽ cười:

"Vui, tất nhiên là vui rồi."

Hoa Tuệ thỏa mãn, tựa vào lòng ta ngủ thiếp đi. Phía chân trời, ánh bình minh đầu tiên ló rạng trên dòng sông cuồn cuộn chảy.

Nhưng ta… lại chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt.

Bỗng ta nhớ đến chuyện từ rất lâu trước kia. Lục Đàm từng nắm tay ta, từng nét từng nét viết xuống:

"Xuyên qua núi cao đi mất, đổi lấy áng mây bay về."

Chàng nói, Khai Vân là một cái tên rất hay.

Mệnh của mây rất dài, bôn ba khắp nơi, thấy hết nỗi khổ nhân gian, cuối cùng cũng chỉ là nhạt nhòa mà lướt qua.

Đời người cũng chỉ vậy thôi.

Chàng nói:

"Nàng có thể yêu ta mấy năm trong trăm năm tuổi thọ là ta đã rất thỏa mãn rồi. Đã yêu rồi thì coi như xong đi, Tống Khai Vân, hãy tiếp tục bước về phía trước."

Ta tức giận:

"Lục Đàm, sao chàng có thể nói những lời vô tâm vô phế như vậy?"

Hắn chỉ hôn lên trán ta, nụ cười nhạt nhòa, cuối cùng biến mất trong ký ức.

Lục Đàm không muốn ràng buộc ta.

Ngoại trừ nhà đất, ruộng vườn và tiền tài, chàng không để lại gì cả. Ta lật tìm thật lâu trong đống ngân phiếu và khế ước điền sản, cuối cùng chỉ tìm thấy một tờ giấy.

Bên trên là nét bút thanh mảnh có lực của Lục Đàm.

“Ta hy vọng Tống Khai Vân vui vẻ.”
 
Back
Top Bottom