Siêu Nhiên Phong Thi Ngôn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
316089816-256-k866605.jpg

Phong Thi Ngôn
Tác giả: toithan
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Những kẻ mạnh mới được phép bước đi trên con đường bá chủ...​
 
Phong Thi Ngôn
Chương 1: Mở đầu


Đăng đứng một mình nhìn cảnh núi rừng hùng vĩ.

Sau hông có 1 thanh kiếm treo ngang.

Đăng mặc áo trùm đầu màu xanh biển sẫm, sau lưng in 1 chữ "LÊ" lớn, theo nét chữ nôm thời xưa.

Đăng cởi mũ, rút trong túi ra một chiếc điện thoại.

Lướt lướt 1 hồi Đăng cất lại điện thoại vào túi.

- Haizzz....

Một tiếng thở dài vang lên, bên cạnh Đăng đột nhiên tiến đến 1 người mặc áo trùm đầu màu vàng, sau lưng in chữ "TRẦN" lớn cũng theo kiểu chữ nôm ngày xưa.

Người ấy cũng ngắm nhìn cảnh núi rừng với Đăng.- Hai người đang làm cái gì đó mà không đi tiếp, 3 ngày nữa là đến buổi chiêu sinh rồi.

Không đi là không kịp đâu đấy!

Từ xa có một cô gái cũng mặc áo trùm đầu màu xanh lá cây đậm nói vọng lại đằng chỗ Đăng và người áo vàng kia.

Chỉ khác là cô gái không trùm mũ lên đầu nên có thể thấy rõ được nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tao, mày lá liễu, đôi mắt to tròn long lanh khiến mọi nam nhân nhìn vào đều đem lòng thương nhớ.

Nói xong cô gái lại quay lưng đi cùng với đoàn của mình, sau lưng cô in chữ "NGUYỄN".

Đăng và người áo vàng cũng gia nhập đoàn để tiếp tục khởi hành.

Việt Nam 980 Thế giới lâm vào đại họa lớn chưa từng có trước đây, một tiểu hành tinh lệch khỏi quỹ đạo của sao Mộc, lao thẳng về phía Trái Đất.

Thiên thạch rơi vào Đại Tây Dương tạo ra một cuộc diệt chủng quy mô toàn cầu.

Nhưng, trong lúc mọi sự sống trên thế giới tưởng như sẽ lại một lần nữa bị xóa sổ, đã xuất hiện một hiện tượng mà người đời sau này vẫn gọi hiện tượng đó là "Phong Thi Ngôn" hay "Gió hát thành lời" Khi mà tất cả mọi người trên thế giới tuyệt vọng, chờ đợi cái chết thì bỗng bầu trời tối sầm lại.

Bỗng có một cơn gió nhẹ thổi qua cùng tiếng sáo vang vọng khắp mọi nơi, từ thành thị náo nhiệt cho đến ngóc ngách sâu nhất trong núi rừng.

Tiếng sáo kì lạ lại làm cho tất cả mọi người có tồn tại trên thế giới như rơi vào một khung cảnh bình yên, một khung cảnh của thế giới tương lai, tiếng trẻ con vui đùa, tiếng của nhịp sống.

Tất cả mọi người đều chìm vào ảo mộng, ảo mộng về một thế giới bình yên.

Tiếng sáo lại một lần nữa vang vọng như tiếng hát, cất tiếng hát về cuộc đời của từng con người cứ như cho họ xem lại cuộc đời họ trước khi bị hủy diệt cũng với Trái Đất.

Mỗi người đều rơi một nước mắt.

Có người là giọt nước mắt đau khổ, người là giọt nước mắt hạnh phúc, cũng có người là giọt nước mắt tiếng nuối, người thì sợ hãi.

Tiếng sáo lại lần nữa cất lên vang lên một giai điệu, mỗi con người nghe ra được từng giai điệu khác nhau ứng với tính cách của mình, lại khiến cảm xúc mỗi người dâng trào.

Bỗng giai điệu nhanh dần nhanh dần, làm cho tim mọi người đập nhanh hơn.

Họ dần vơi đi nỗi sợ và nhìn thẳng vào vệt sáng trên bầu trời.

Tất cả mọi con người trên thế giới bỗng có chung một cảm giác.

Họ không muốn chết theo cách này.

Tất cả đứng hết lên, giơ tay như muốn đẩy lùi thiên thạch.

Họ cảm giác nếu đồng lòng thì sẽ đẩy được bay cái thiên thạch này.

Nhưng, chẳng có khi xảy ra cả.

Thiên thạch vẫn hướng Trái Đất mà đâm tới.

Đến khi thiên thạch cách Trái Đất khoảng 5 km thì bỗng.

Cạch!

Xoẹt!

Hai âm thanh phát lên, cảnh vật như dừng lại.

Không, cảnh vật thực sự đã dừng lại.

Thiên thạch vẫn rơi chỉ là tất cả mọi thứ trên Trái Đất đều dừng lại cứ như thời gian của họ bị ngưng đọng vậy.

Một người không biết là bước từ đâu ra đứng nhìn thiên thạch.

Người ấy rút ra một thanh kiếm màu trắng, được chạm khắc cực kì tinh xảo.

Trên lưỡi kiếm đoạn gần chuôi có khắc 2 chữ "Thuận Thiên".

Cùng bước ra là một đoàn người mặc áo trùm đầu màu trắng.

Đoàn người đặt tay lên vai nhau thành một đường thẳng, điểm đến cuối là người cầm thanh kiếm.

Như được nạp năng lượng, thanh kiếm dần sáng lên, hai chữ "Thuận Thiên" sáng rực một màu vàng kim.

Thiên thạch mỗi lúc một gần, chỉ còn 2 km nữa là thiên thạch sẽ chạm vào Trái Đất và kết thúc mọi sự sống.

Người kia cầm thanh kiếm giơ cao hô vang:- LẤY THUẬN ĐỂ NGHỊCH THIÊN!!

Nói xong người đó bổ mạnh về phía thiên thạch.

Một luồng kiếm khí cực lớn lao thẳng về hướng người kia vừa bổ xuống.

Luồng kiếm khí va chạm thiên thạch BÙM!!!

Một vụ nổ lớn xảy ra.

Thiên thạch nổ tung kéo theo mọi sự sống trên bề mặt của Trái Đất.

Một vùng không gian trắng xóa.

Dần dần từng người mở mắt.

Tất cả mọi người đều biết mình đã chết.

- Thì ra đây là thiên đường sao?

Không giống như ta tưởng tượng cho lắm.

- Có khi nào là địa ngục không?

Kì lạ ở chỗ, là ở nơi này có rất đông, cực kì đông người.

Cứ như là cả triệu người vậy.

Không gian trắng thì trải dài vô tận không có điểm dừng.

Bỗng, lại có tiếng sáo cất lên cùng với đó là cơn gió nhè nhẹ.

Dần dần, dần dần từng người ngã xuống, ngủ mê man.

Không gian trắng vô tận bắt đầu nứt vỡ như thủy tinh.

Vết nứt lan rộng.

Không một tiếng động, không gian sụp đổ.

Mọi người mở mắt, thấy mình vẫn còn sống, ai cũng vui mừng khôn xiết.

Mọi chuyện cứ như là vừa mơ một giấc mơ vậy.

Tuy nhiên tất cả già trẻ lớn bé đều cảm nhận được, có cái gì đó đã đổi khác, một thứ mà không ai có thể hiểu được.....

- Có vẻ cậu thích nghe truyện cổ tích đó nhỉ?

Cô gái giật mình quay về phía sau thì thấy một bóng người đang tiến lại chỗ mình.

Người đó ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Cô gái bĩu môi: - Hừ, truyện này có phải truyện cổ tích đâu, nó là truyền thuyết đó.

- Truyện này tôi thấy người lớn hay kể cho trẻ con nghe thì tôi nghĩ là truyện cổ tích chứ.

- Đâu, truyện này là truyền thuyết, là truyền thuyết đó.

- Rồi rồi, nào thì truyền thuyết.

Nói xong cả hai chìm vào im lặng.

Hai người nhìn vào đống lửa trước mắt.

Ngại ngùng không ai dám mở lời trước mặc dù rất muốn.

Đăng đưa mắt lên liếc nhìn cô gái, phát hiện cô gái cũng đang nhìn mình.

Qua ánh lửa mập mờ cũng thấy được hai gò má của nàng đang dần ửng đỏ.

Bỗng có tiếng người cất lên phá tan sự yên lặng: - Alo!

Alo!

Mẹ, thằng Đăng mày tỏn đi đâu rồi?

- Tổ cha cái thằng này, đang làm việc lại tỏn mẹ nó đi chơi!

Ông mà bắt được ông đấm cho nhừ người!

Nghe hai tiếng nói trên, Đăng sợ đến toát hết mồ hôi.

Hai tiếng nói đó thì chính là từ tộc trưởng và phó tộc trưởng họ Lê.

Đăng cùng với mấy người trong họ đang dựng trại thì nó lại trốn đi chơi.

Nó trốn đi thi bắt gặp một tộc nhân họ Lê khác.

Nghĩ là làm nó tẩn luôn tộc nhân kia để diệt khẩu.

Cuối cùng bị một tộc nhân họ Trần đi ngang nhìn thấy rồi mách lại cho tộc trưởng .

Giờ hai người họ đang đi tìm Đăng để trị cái tội bỏ làm đi chơi và ngông cuồng đấm cả người cùng tộc.

Đăng đứng phắt dậy, liếc nhìn cô gái ấy thêm một lần nữa rồi phi thân lên trên cây, lấy cành cây làm điểm tựa đạp mà phóng đi.

Hai người họ Lê chạy đến chỗ cô gái đang ngồi, nhìn xung quanh.

- Ta mới nghe tiếng của thằng Đăng ở đây.

Nó chạy đi đâu rồi?- Tộc trưởng thắc mắc nhìn hỏi cô gái.

- Khi nãy Đăng không có ở đây ạ.

Có khi nào ngài nghe nhầm không?- Cô gái đáp.

- Không.

Chắc chắn không.

Ta tuy già rồi nhưng giác quan vẫn cực nhạy bén, rõ ràng là thằng Đăng vừa đi ngang đây.

Nói xong hai người họ nhìn cô gái với ánh mắt nghi ngờ xong lại phóng đi, đúng hướng mà Đăng chạy đi lúc nãy.

Bên này Đăng vẫn đang dùng hết sức mà chạy vì nó biết khi bị tộc trưởng bắt được thì khủng khiếp đến nhường nào.

Vẫn nhớ lúc nhỏ khi đó nó đang đi học thì xảy ra ẩu đả, Đăng có thể chất hơn người nên đấm cho con người ta suýt thì đi viện.

Tộc trưởng biết tin đến bắt nó về phạt.

Hình phạt là gì ư?

Roi vọt hay là tra tấn như nào mà Đăng lại sợ đến thế ?

Không, hình phạt đó là bắt nó úp mặt vào tường đứng trong một vòng tròn mà tộc trưởng vẽ ra rồi nói "Tôi xin lỗi" một nghìn lần, nói không xong thì không được ra khỏi vòng vì tộc trưởng đặt kết giới.

Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng mà nói liên tục 1000 lần mà không được uống nước, mắc tiểu hay buồn ị cũng không được ra nó mới thốn làm sao.

Tìm mãi không thấy Đăng đâu tộc tưởng bực dọc: - Mẹ!

Thằng oắt chạy nhanh thật!

Phải dùng "bí thuật" thôi!

Nói đoạn tộc trưởng mới lấy trong túi áo ra một vật trông như cái tù và rồi đưa lên miệng thổi.

Kỳ lạ là ông thổi rất mạnh nhưng cái tù và không hề phát ra bất kì tiếng động nào, chỉ nghe từ đằng xa có tiếng người la lên oai oái.

Hai người hướng về phía tiếng người mà lao tới.

Không cần đoán cũng biết, tiếng la đó chính là của Đăng.

Khi mà cái tù và được thổi lên thì chữ "LÊ" sau áo trùm đầu của Đăng sáng rực màu xanh rồi bỗng áo nặng như chì, Đăng đang chạy thì cái áo kéo nó ngã dúi dụi xuống mặt đất.

Mặt mày Đăng tối sầm, choáng váng vì bị ngã từ trên cao xuống.

Đăng ngồi dậy lắc lắc đầu rồi định đứng lên phóng đi tiếp thì đã có tiếng nói cất sau lưng: - Oắt con lại định chạy nữa à?

Tội hôm nay ông mà không trị mày cho ra trò là không được!

Đăng hốt hoảng quay lại đầu lại nhìn thì thấy đã có hai bóng người đứng khoanh tay nhìn mình.

Nó biết lần này thì nó hết đường chạy nên thôi nó đành đứng im chịu trói và van xin: - Thôi mà ông, con làm nhiều quá nên mới đi nghỉ ngơi có tí mà hai người cũng bắt nữa.

- Làm đâu mà làm, tộc nhân nói với ông là mày trốn đi chơi từ đầu!

Về đây ông mày mới trị!- Tộc trưởng vừa vác Đăng lên vai vừa nói.

Thấy thế nên Đăng cũng cam chịu, không biết làm sao chỉ biết làu bàu: "Mẹ tổ cha thằng nào mách lẻo, ông gặp ông đấm cho bay mấy hàm răng."

- Mày nói cái gì đấy?

- Không, con có nói gì đâu!

Phó tộc trưởng đi sau nhìn hai ông cháu cũng chỉ biết cười tủm tỉm, ông lại nhớ về buổi đêm giông 15 năm trước....

Đó là một ngày mưa tầm tã.

Mưa không biết nghỉ tưởng như là sẽ không bao giờ ngớt.

Dưới bầu trời đang liên tục trút nước là những tiếng binh khí va chạm, những tiếng hô hào, tiếng gào thét, tiếng các linh thuật.

Đứng trên một ngọn đồi gần đó là một người đàn ông trung niên mặc áo trùm đầu màu xanh dương đậm, sau lưng thêu chữ "LÊ" màu xanh da trời lớn.

Ông ta chỉ đứng đó khoanh tay ngắm nhìn trận chiến như là đang chờ đợi thứ gì đó vậy...
 
Phong Thi Ngôn
Chương 2


Đăng cuống cuồng chạy đi tìm nước để uống.

Nó mới hoàn thành xong hình phạt của ông nội dành cho nó, bây giờ cổ họng cứ như bốc cháy.

Vớ được cốc nước Đăng tu một ngụm đến mức sặc nước ho sặc sụa.

Trong lều, ánh đèn pin mờ mờ soi sáng xung quanh Đăng.

- 3 ngày nữa là nhập học rồi....Đăng nói thì thầm cho tự bản thân mình nghe.

Nó thở dài nghĩ ngợi linh tinh, nghĩ về lời hứa của mình với một người khiến nó phải đi học.Đang suy nghĩ miên man, bỗng Đăng nghe thấy tiếng ai đó kêu mình.- Đăng!

Đăng ơi!Tiếng kêu thì thầm phát ra sau cửa lều.

Đăng tiến lại, kéo cửa lều thò đầu ra nhìn.- HÙ!Đăng giật bắn người, té ra đằng sau.

Người kia thấy thế thì cười sặc sụa.

Lấy lại thần hồn, Đăng mới tức tối nhìn về người kia mà chửi đổng:- Hù hù cái con mẹ mày!

Làm bố giật hết cả mình!

Muốn chết phỏng!Người kia nghe thế thì lại càng khiêu khích:- Hù tí cũng sợ.

Cô bé Đăng nay mong manh quá.- Mày!Đăng lao tới thì người kia giơ tay ra đẩy Đăng ra xa.

Đăng lại càng điên tiết lao về người kia.

Người kia ôm cổ Đăng rồi vật nó ngã xuống, nhìn động tác cực kì điêu luyện.

Đăng bị vật ngã xuống, nhưng nó cũng kịp nắm lấy cổ áo người kia kéo theo.

Cả hai người nằm trên mặt đất mà nhìn lên bầu trời.- Sao đẹp quá mày nhể?- Người kia cất lời.- Ờ.Hai người nằm thêm một lúc thì Đăng mới phá vỡ sự im lặng:- Mày tìm tao có việc gì đấy?

Đêm rồi không ngủ mai mà khởi hành sớm à?- Chẳng có chuyện gì.

Tao thấy chán chán rồi qua kêu mày ra chơi thôi.- Đùa.Đăng cùng với người kia cứ nằm như vậy một hồi lâu, cả hai không phải không biết nói cái gì.

Đăng và người kia là bạn từ nhỏ, trải qua biết bao nhiêu kỉ niệm, sao mà thiếu cái để nói được cơ chứ.

Chỉ là cả hai người đều muốn nằm tận hưởng bầu trời đầy sao này.

Bầu trời sao thì không hiếm, nhưng không hiểu sao lúc này cả hai người đều có cảm giác thoải mái, bình yên khó tả.

Hai người thiếp đi lúc nào không hay.Tiếng chim hót ríu rít cất lên.

Từng tia nắng của bình minh rọi vào mắt của Đăng khiến nó mở mắt.

Nhìn sang thì người kia đã dậy từ lúc nào, vẫn ngồi đó ngắm nhìn những đám mây đỏ hồng của sáng sớm.

- Lê Đăng dậy muộn quá nhỉ?- Muộn méo.

Giờ mới có 5 giờ rưỡi.- Hai ngày nữa là thi nhập học rồi, tao lo quá mày.- Người kia nhìn ngắm cảnh vật một lúc rồi lên tiếng.- Thiên tài Nguyễn Nhạc lại lo lắng gì hả?

Tao đây còn không lo nói chi là mày.- Đăng đáp.- Không vào được thì về núi tu luyện thêm 3 năm nữa chán lắm.

Với cả tao cũng thèm cài cảm giác học đường mà mấy anh chị kể lại, nó khá là thú vị đấy chứ.Đăng chỉ là cố gắng lạc quan để khỏi bớt lo mặc dù nó khá tự tin với khả năng của mình.

Đùa chứ, cháu nội của tộc trưởng họ Lê, tu luyện từ khi mới 2,3 tuổi.

Cho dù Đăng cũng hay bỏ bê, chểnh mảng tập luyện nhưng nó có thiên phú là tiếp thu rất nhanh, học 1 hiểu 10 nên nó vẫn lợi hại như thường so với những người cùng độ tuổi.

Lại nói đến Nguyễn Nhạc, nó là thiên tài trăm năm mới có của họ Nguyễn, được tộc trưởng dồn tài nguyên để bồi dưỡng.

Khác với Đăng, thì Nhạc cực kì là siêng năng, rất hay tìm tòi học hỏi.

So với người cùng lứa tuổi, Nhạc thực sự không có đối thủ, kể cả là Đăng nếu có một trận chiến với Nhạc thì Nhạc vẫn sẽ nhỉnh hơn một chút.

Vào tháng 7 hằng năm, tất cả các trường học trên khắp Việt Nam sẽ đăng đàn tuyển sinh.

Trên cả nước, có 3 ngôi trường được cho là danh giá nhất, mỗi trường đại diện cho một miền đó là Quốc Tử Giám của miền Bắc, Kim Liên của miền Trung và U Minh của miền Nam.

Ba ngôi trường đó có tiêu chí tuyển sinh khắc nghiệt nhất.

Đặc biệt ở Kim Liên, nếu mà thi trượt thì 3 năm sau mới được ghi danh để thi lại.

3 năm là khoảng thời gian không dài nhưng mà là đủ để từ một kẻ bình thường trở thành một võ giả.

Hai tiếng nữa là Đăng và Nhạc sẽ khởi hành, sở dĩ khởi hành sớm như vậy là do quãng đường từ môn phái cho đến trường Kim Liên là rất xa, dù đường xa như vậy nhưng những tộc nhân vẫn phải di chuyển bằng chân.

Có lần Đăng hỏi ông nội mình sao không bắt xe buýt mà đi để cho nhanh thì ông bảo là đi bằng chân để rèn luyện thể lực.

Nghĩ lại Đăng thấy cũng đúng, đó là một điều tốt, nhưng giờ thì nó thấy đi bộ mệt bỏ mẹ, còn phải khởi hành sớm.

Đăng cũng đã thử nhiều lần tách đoàn trốn để đi bắt xe buýt nhưng mà toàn bị ông nội bắt lại rồi tét đít.Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc thì có người từ đoàn tiến tới gọi hai người đi.

Lê, Trần, Nguyễn, ba gia tộc đã và đang thống trị Việt Nam một thời gian dài tạo lên một trạng thái ba cực.

Ba gia tộc nắm giữ ba miền của đất nước, luôn duy trì trạng thái cạnh tranh ngầm với nhau nhưng vẫn giữ mối quan hệ tốt để giữ vững được quyền lực.

Thường thì mỗi gia tộc sẽ cho tộc nhân học ở các trường của vùng miền mà gia tộc đó xưng bá.

Tuy nhiên, vào năm nay cả Việt Nam hướng về Kim Liên bởi vì hiệu trưởng của Kim Liên- Hồ Kinh Thế đã đăng đàn tuyển sinh khắp cả nước với giải thưởng cho vị trí đứng đầu đó là được cưới con gái ruột của ông Hồ Thương và ba bộ võ kĩ cổ đại.

Vì sao lại phải có thêm cả 3 bộ võ kĩ cổ đại để chào hàng?

Phải chăng Hồ Thương xấu đau xấu đớn khiến cho người ta sợ hãi?

Không, hoàn toàn ngược lại là đằng khác, Hồ Thương được mệnh danh là Trung Kì Mỹ Nữ-một trong năm người đẹp nhất miền Trung.

Sở dĩ phải có thêm ba bộ võ kỹ cổ đại bởi vì dù Hồ Thương là mĩ nữ mà nhiều nam nhân ngày đêm thương nhớ luôn muốn co được thì vẫn có những người không quan tâm đến sắc đẹp của cô, chỉ một tâm bước đi trên con đường võ giả, ba bộ võ kĩ chính là để "dụ dỗ" những người như vậy.

Lần này thì Kim Liên quy tụ nhân tài khắp cả nước đến ghi danh.

Hai trường còn lại có chết cũng không nghĩ nằng năm nay Hồ Kinh Thế lại chơi lớn đến vậy, đem cả con gái mình ra để làm phần thưởng.

Đó là lý do vì sao mà ba đoàn Lê, Trần, Nguyễn đi cùng một con đường hướng đến Kim Liên.

Đương nhiên những người đi tới Kiêm Liên là những người tự nguyện đi, có người vì say đắm nhan sắc của Hồ Thương, có người thì vì võ kỹ cổ đại.

Phần lớn tộc nhân của các gia tộc vẫn ở lại vùng miền của mình và ghi danh vào các trường ở miền đó vì có thể họ không quan tâm đến giải thưởng hoặc họ biết tự lượng sức mình bởi vì sẽ có rất nhiều thiên tài đến đó tranh đoạt giành dựt phần thưởng.- Ê!

Ê!

Đăng!- Nguyễn Nhạc khẽ thì thầm gọi Đăng.- Gì đấy?- Chẳng có gì.

Thấy chán quá nên kêu mày vậy thôi.- Nhạc đáp tĩnh bơ.- Điên?- Đùa đấy.

Mày với cô gái tộc nhân tộc tao như thế nào rồi?- Nhạc xua tay cười xòa.- Ơ?

Cô nào tộc nhân tộc mày cơ ?- Đăng đảo mắt liên hồi, người nóng ran.- Mày lại cứ giả chết.

Nghĩ tao là ai hả ?

Trên đời cái gì tao cũng biết.- Làm gì có ai ?

Tao chẳng biết ai trong tộc mày trừ thằng Hùng với mày.- Đăng nhìn thẳng vào mắt Nhạc đáp chắc nịch.- Xì.

Cần tao nói thẳng tên không ?

Nguyễn Phương Du....Nhạc chưa kịp nói hết lời thì Đăng đã phóng lại bịt mồm.

Liếc ngang liếc dọc rồi Đăng đưa ngón tay lên môi ra dấu im lặng, sau đó giơ bàn tay làm hành động cứa cổ ý bảo Nhạc mà nói ra thì Đăng sẽ xử nó.

Nhạc cười hề hề giơ tay đầu hàng.

Thấy thế Đăng quay lưng gia nhập lại vào đoàn tiếp tục khởi hành....Hai ngày sau...

5 giờ 45 phút sáng.Đoàn người của ba gia tộc đứng trước một cánh cổng lớn, được dựng hoàn toàn bằng đá.

Bề mặt cánh cổng chạm khắc một nụ sen lớn cực kì tinh xảo và chi tiết.

Nụ sen tỏa ra một khi tức rất dịu nhẹ, cảm giác sống động như đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Xung quanh là rất nhiều sĩ tử đang đứng xung quanh cánh cổng.

Phần lớn họ nhìn vào đoàn người của ba gia tộc bàn tán xôn xao.

Cũng dễ hiểu thôi vì đó là tộc nhân của ba gia tộc đứng đầu đất nước, đi đâu cũng được chú ý.

Đã thế đoàn người lại rất nổi bật giữa đám đông vì áo choàng và tên của gia tộc được in rất lớn sau lưng.

Đúng 7 giờ, nụ hoa trên cánh cổng nở rộ ra thành một bông hoa sen lớn, tỏa ánh hồng dịu nhẹ.

Cánh cổng lớn bằng đá từ từ hé mở.

Từng người, từng người một tiến vào.

Khi cánh cổng mở ra hoàn toàn, đoàn người của ba gia tộc cũng tiến vào, chỉ có những trưởng lão và hộ vệ ở lại bên ngoài.

Khi Đăng tiến vào cổng thì tộc trưởng đứng sau hô lớn :- Thằng cu Đăng!

Mày lo mà làm cho tốt nha con 2 năm sau ông đón mày về!

Mày mà đỗ không cao ông tét đít đấy!Đăng đỏ cả mặt, khắp một khoảng sân trường đều bụm miệng cười.

Đăng ngại quá chỉ biết lủi vào đám đông để trốn.- Cái thằng này.

Không thèm chào ông một tiếng luôn chứ.

Thôi, tộc nhân hồi tộc.- Tộc trưởng thở dài nói rồi ra lệnh.Lúc này, bên trong Kim Liên.

Tất cả các sĩ tử tập trung ở giữa sân trường.

Phải nói rằng khuôn viên của Kim Liên cực kì lớn, riêng sân trường cũng đã phải bằng hai sân bóng đá gộp lại.

Ở giữa, ngay trung tâm của sân có một bức tượng lớn, hình một cô gái cực kì xinh đẹp trên tay đang ôm một quyển sách đứng trên một đóa hoa sen.

Đăng lấy làm tò mò, hỏi mới biết đó chính là Kim Liên, người đã thành lập nên ngôi trường này.

Tương truyền rằng cô là một trong năm vị thần đã khám phá ra vùng đất Việt Nam hiện tại và thành lập nước Việt Nam như bây giờ.

Quay trở lại với sân trường.

Lúc này từ trên trời hiện ra một cuộn giấy màu vàng kim mờ mờ ảo ảo trôi nổi giữa không khí.

Cuộn giấy từ từ mở ra, trên đó có hiện những dòng chữ theo thứ tự.

1.

Dương Anh 02.

Đỗ Thế Anh 0 ......934.

Cứ Xã 0- Cái gì thế kia nhỉ ?- Ê, có tên ta ở trên kia kìa!- Tên ta cũng có!Đăng nhìn chăm chú vào cái cuộn giấy kia.

Chỉ cần nhìn một lần là Đăng biết đó chính là bảng danh sách những sĩ tử ghi danh để tuyển sinh được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái dựa vào tên của mình.

Như có thể thấy người cuối cùng ở đáy cuộn giấy là Cứ Xã với thứ tự là 934 tức là năm nay có 934 sĩ tử ghi danh để thi vào Kim Liên.

Nghĩ đến đây Đăng lại ngạc nhiên, theo như nó biết thì đây là con số thí sinh lớn nhất từ trước đến giờ thi vào Kim Liên.

Trung bình Kim Liên một năm đón khoảng 400 sĩ tử ghi danh ấy thế mà năm nay con số ấy tăng lên tận hơn gấp đôi.

Điều đó cho thấy sức hút của Hồ Thương và ba võ kỹ cổ đại là rất lớn.

Khi cả sân trường đang xôn xao bàn tán thì đột nhiên có một giọng nói rất lớn vang lên :- TẤT CẢ TRẬT TỰ!!Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi phát ra tiếng nói.

Phía trên không trung từ từ hạ xuống là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, khoanh tay nhìn về phía các thí sinh.- Ta xin tự giới thiệu, ta là Hồ Kinh Thế, hiệu trưởng của Kim Liên.- Người đàn ông kia cất lời.- Hiệu trưởng!

Ông ta là hiệu trưởng đó!- Đùa, tao tưởng hiệu trưởng là một ông già gân râu tóc bạc phơ chứ ?

Ai ngờ hiệu trưởng lại phong độ hơn cả tao thế này.Tiếng xì xầm bàn tán lại vang lên.

Hồ Kinh Thế lại cất lời :- Những thiếu niên ở đây đều là những nhân tài khắp mọi miền tổ quốc quy tụ về đây.

Cho dù một nửa trong số các sĩ tử đến để gia nhập Kim Liên không phải là lí do chính, ta vẫn đón chào nhiệt tình.

Số sĩ tử đã tăng hơn gấp đôi so với mọi năm, tuy nhiên quy định vẫn là quy định.

Chỉ tiêu của trường ta chỉ lấy 300 học sinh. – Nói đến đây có một dấu gạch màu đỏ chắn ngang số thứ tự 300 và 301.Hồ Kinh Thế tiếp tục nói :- Các ngươi có lẽ cũng đã thấy cuộn giấy này và đã hiểu đại khái về nó.

Chắc các ngươi vẫn thắc mắc con số sau mỗi cái tên là gì đúng không ?

Đó chính là "điểm".

Thể lệ của cuộc thi tuyển sinh năm nay chính là đấu loại trực tiếp.

Trong vòng 2 ngày các ngươi sẽ được gửi vào một khu rừng cách đây không xa.

Các ngươi sẽ làm mọi cách để kiếm điểm cho mình.

Thủ đoạn, liên thủ, mưu kế, pháp bảo,...

Ta không quan tâm, miễn có nhiều điểm nhất là được.

Vậy làm sao để kiếm điểm?Lúc này trên ngực áo mỗi người hiện lên một huy hiệu hình bông hoa sen.

Hồ Kinh Thế chỉ vào bông hoa sen đó và nói:- Đó là tư cách dự thi của các ngươi.

Nếu bông hoa đấy bị vỡ thì các ngươi mất tư cách dự thi.

Đó cũng chính là cách để có điểm, đập bông hoa của người khác.

Khi đập vỡ bông hoa của người khác thì các ngươi có 1 điểm.

Điểm này sẽ cộng dồn nếu như ngươi đập vỡ bông hoa của nhiều người liên tục.

Ví dụ như đập vỡ một bông hoa đầu tiên ngươi sẽ được 1 điểm, bông hoa của người thứ 2 ngươi sẽ được 2 điểm.

Có nghĩa nếu ngươi đập vỡ được bông hoa của 20 người thì ngươi sẽ có 210 điểm.

Hồ Kinh Thế chỉ lên cuộn giấy:- Đây là bảng xếp hạng dựa theo điểm của các ngươi, sau 2 ngày 300 người có nhiều điểm nhất sẽ là học sinh của Kim Liên và người đứng đầu sẽ có được Hồ Thương...Nhắc đến đây các nam sinh mắt sáng rực lên, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nhìn xung quanh.-... và ba bộ võ kỹ cổ đại này.Trên tay Hồ Kinh Thế hiện lên ba cuộn giấy nhỏ khác nhau.

Đăng và Nhạc ngay lập tức để ý đến ba cuộn giấy đó.

Ba cuộn giấy mang một khi tức rất nặng nề, cứ như muốn chèn ép mọi thứ khiến cho Đăng cảm thấy tức ngực.

Đăng nhìn sang thấy Nhạc cũng đang khó khăn y như mình.

Hồ Kinh Thế như cảm nhận được có 4 ánh mắt đang nhìn về phía tay của mình thì lập tức nhìn dò xét.

Hai ánh mắt đầu tiên là đến từ hai thiếu niên mặc áo trùm đầu đứng cùng với nhau.

Ánh mắt thứ ba đến từ một thiếu niên cũng mặc áo trùm đầu màu vàng từ phía xa và một ánh mắt đến từ một thiếu niên đang ngồi trên cành cây ở gần đó.

- Lũ thiếu niên này đa phần đến là vì con gái của ta ấy thế mà vẫn có những đứa còn nhỏ tuổi mà đã nhắm đến võ kỹ này.

Hừm.

Xem ra có vẻ rất triển vọng.- Hồ Kinh Thế tự nói thầm với chính mình, nhìn 4 người thiếu niên mà gật gù.Hồ Kinh Thế lại quay về phía các sĩ tử mà nói to:- Các ngươi hãy nhớ, phải đứng đầu thì mới có thể có được con gái ta và ba bộ võ kỹ này hoặc là không có gì cả!

Ta tuyên bố, cuộc thi tuyển sinh của Kim Liên!

BẮT ĐẦU!Tất cả đều ngạc nhiên vì hầu như chưa có sự chuẩn bị.

Sau chữ "BẮT ĐẦU" tất cả các sĩ tử được dịch chuyển đến khu rừng mà Hồ Kinh Thế đã nói.

Mỗi người một nơi ngẫu nhiên.

Đăng bị dịch chuyển đến gần một con suối, ngã dúi dụi.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó thì Đăng đã đứng dậy, đầu óc không ngừng nghĩ về ba bộ võ kĩ nó vừa thấy lúc nãy.

Đăng quyết tâm đứng đầu để có được ba bộ võ kĩ đấy.

Đưa tay ra sau hông Đăng rút ra một thanh kiếm, kì lạ là khi đăng cầm thì lưỡi của thanh kiếm từ từ chuyển từ màu bạc sang màu xanh da trời.

Đăng giơ thanh kiếm ngang mặt tiện thể ngắm cái cây gần đó chém một đường.

"Bụp" "Rầm"Cái cây to bị Đăng chém đứt ngang đổ xuống ngay lúc Đăng tra lại kiếm vào vỏ.

Ánh mắt nó tràn đầy quyết tâm:- Bắt đầu đi săn!
 
Back
Top Bottom