Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu

Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 10: Chương 10



[Chẳng phải bà chị kia nói nhà mình có tới 5 người sao? Sao lại chẳng có ai thế này…]

Càng nghĩ, trong lòng tôi càng sợ hãi. Trong lúc vô tình, tôi đi đến trước một cánh cửa.

“Sụt!”

“Sụt!”

Tiếng động tựa như có người đang hút thứ gì đó đang không ngừng từ bên trong cửa truyền ra, mà lúc này tôi cũng phát hiện cửa hình như không đóng…

Nơi cửa còn để lại một khe hở, tôi thông qua khe hở rốt cuộc nhìn được tình hình bên trong.

Lúc trông rõ được, tôi vô thức giơ tay lên bịt kín miệng mình…

Trong phòng có bốn người đang ngồi xổm, tựa như là hai người lớn và hai đứa nhỏ. Khắp người bọn họ đều là vết m.áu mà trên tay mỗi người cũng cầm một khúc gì đó có màu đỏ tươi đang không ngừng nhấm nuốt. Sau khi nuốt vào một cái, bọn họ lại giơ tay móc thêm một đoạn rồi nhấm nuốt tiếp, mà càng nhấm nuốt thì vết m.áu trên tay và trên người của bọn họ lại càng nhiều.

Không biết có phải vì hương vị quá mức ngon lành hay không mà bọn họ không nhịn được khen ngợi.

“Ngon quá! Ăn ngon quá!”

“Thật là ăn ngon quá đi!”

“Mẹ à! Thịt của mẹ, ruột của mẹ thật là… Thật là ăn ngon quá đi!”

Không sai, thứ mà bọn họ đang nhấm nuốt chính là bà chị đã ch.ết không nhắm mắt đang nằm trên đất kia. Chỉ là một người trước đó còn khỏe như trâu, hung hăng hiếu chiến ở hiện tại chỉ còn có nửa người. Thứ bên trong ổ bụng đang không ngừng bị đào móc ra…

Đáng lý thì bà chị này nên ch.ết đến không thể ch.ết hơn, thế nhưng chuyện khiến tôi tuyệt đối không thể ngờ là con mắt của chị ta lại đột nhiên chuyển động, mở miệng nói chuyện với tôi: “Sao cô còn chưa tiêu độc hả?!!!”

Theo đó, đám người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên, đổ dồn ánh mắt nhìn về phía tôi. Chỉ có điều là chớp mắt sau, có lẽ bởi vì m.áu th.ịt trên đất quá mức hấp dẫn khiến bọn họ lại rũ đầu xuống, tiếp tục gặm nuốt.

Chóp mũi của tôi có thể ngửi được mùi m.áu tanh khiến người khác buồn nôn kia, chân cũng lập tức run rẩy. Nhưng tôi không thể trốn… Bởi vì chiếc nhẫn trên tay đang gắt gao nhìn tôi. Mà theo ánh nhìn chăm chú của nó, cảm giác bị bóp chặt yết hầu lại xông tới.

[Đệch mẹ nó! Không phải chỉ là tiêu độc thôi sao!]

Trước khi bị bầu không khí trước mắt làm cắt hết mọi giác quan, tôi cầm s.ú.n.g khử trùng lên hung hăng phun mạnh về phía trước mặt.

“Á!!!”

Theo động tác của tôi, chỉ thấy những thứ bị s.ú.n.g khử trùng phun đến, dù là người hay là tử thi, vết m.áu… đều hoàn toàn bị hóa thành từng mảnh vỡ chỉ trong chốc lát.

Tất cả đều bị tiêu độc! Sau khi tiêu độc, cái gì cũng không còn thừa…

“Rè…”

Điện thoại của tôi lại lần nữa rung lên, chỉ thấy hiện tin nhắn.
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 11: Chương 11



06.

Nhìn sự yên tĩnh và không có gì khác lạ trong căn phòng, cùng cây s.ú.n.g khử trùng trên tay, đáy lòng tôi tràn đầy nghi hoặc.

Rốt cuộc… Rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì?

Những thứ tôi thấy đều là thật sao?

Mãi đến khi tôi đóng cửa phòng 604, vào thang máy trở về phòng mình, nhìn trần nhà vẫn còn đọng vết m.áu kia thì mới ý thức được tất cả những gì vừa mới phát sinh đều tuyệt đối không phải là ảo giác của tôi!

[Đợi đã! Vừa rồi… Vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?]

Không còn hơi sức đâu quan tâm hiện giờ vẫn còn là đêm khuya, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Hoàng Mị Mị để kể cho cô ấy nghe hết những gì vừa phát sinh.

“Bồ câu à, chắc không phải đâu…”

Hiển nhiên là Hoàng Mị Mị cũng không tin tưởng tôi lắm nhưng sau khi được tôi cho xem video nhắm ngay trần nhà, hiện lên một mảnh vết m.áu màu đỏ tươi kia thì cô ấy đã không nói chuyện nữa.

Người từng đi thuê nhà đều biết rằng phá hoại phòng ở là phải bồi thường bao nhiêu tiền!

Mà một vết lớn như thế ở trên trần nhà hiển nhiên không phải là chuyện một người bình thường có thể làm được, nhất là với dạng keo kiệt như tôi thì càng không thể chỉ vì quay video hù bạn mà cần làm hư một mảng trần nhà lớn như thế.

“Vậy bồ câu à… Cậu bây giờ còn ổn chứ?”

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoàng Mị Mị, tôi nhẹ gật đầu.

“Bất kể thế nào thì hiện giờ tớ vẫn đang là lầu trưởng, là cao nhất!”

“Cho dù có bị ch.ết thật thì cũng phải xanh cỏ tới cuối cùng chứ?”

Thấy tôi còn có tâm tình trêu đùa, giọng của Hoàng Mị Mị lúc này mới hơi dịu xuống, sau đó lao vào cùng phân tích với tôi.

Hoàng Mị Mị khác tôi. Cô ấy không chỉ là người dẫn chương trình trực tuyến mà còn là một chủ kênh video blog loại phân tích các tình tiết vụ án. Tổng thể năng lực tư duy và logic rất tốt.

Cũng chính vì thế, tôi mới có thể ở trong tình huống như thế này tìm đến sự giúp đỡ của Hoàng Mị Mị đầu tiên.

Sau khoảng thời gian phân tích ngắn ngủi, chúng tôi cho ra vài kết luận:

Giống như tôi là lầu trưởng nên dù là nửa đêm đi thang máy cũng sẽ không gặp phải chuyện gì. Bởi vì là lầu trưởng thì ở bất cứ thời điểm nào đi thang lầu hoặc thang máy đều an toàn.

Chiếc nhẫn cùng cái bóng trong tivi giống như là đang giám sát tôi hoàn thành nhiệm vụ.

Càng hiểu rõ những điểm này, đáy lòng tôi lại càng thấp thỏm.

Một mặt, dưới sự phân tích của Hoàng Mị Mị, tôi đương nhiên hiểu rõ bản thân được chọn làm lầu trưởng là rất may mắn, so với những hộ gia đình bình thường khác càng nhiều thêm cơ hội được sống sót!

Nhưng ở mặt còn lại, trong đầu tôi vẫn luôn không nhịn được hiện lên hình ảnh cơ thể của bà chị bị người nhà gặm nhấm ở phòng 604 kia. Hôm nay là tôi giúp chị ta tiêu độc thì liệu có khi nào… Có khi nào người bị công kích lần sau sẽ trở thành tôi không?!!!

Rốt cuộc tới bao giờ tôi mới có thể trốn thoát khỏi cuộc sống kh*ng b* như thế này?

Hiện tại, không ai có thể trả lời được vấn đề này cho tôi…

Ngay vào lúc bản thân đang rầu rĩ, tim tôi lại đau nhói. Sau đó, âm thanh báo tin nhắn quen thuộc lại xuất hiện.

Đúng vậy, có lòng tham sẽ không có kết quả tốt… Lần này tôi tuyệt đối sẽ không quên!
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 12: Chương 12



07.

Sau khi chứng kiến th.ảm á.n ở phòng 604, trước tiên tôi liền học thuộc các quy tắc. Tôi thề, khi còn bé phải đọc thuộc lòng mấy bài thơ cổ cũng chưa từng có nghiêm túc đến thế!

Đồng thời trong lúc phân phát đồ ăn, tôi cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Đồ ăn phải được giấu dưới đáy quầy, ai ký tên thì mới được lấy đi một phần.

Tôi nhớ trong quy tắc có miêu tả liên quan đến thịt là

Bên trong tòa nhà này hiện tại chắc chắn vẫn còn rất nhiều hộ gia đình bình thường, tôi đương nhiên nghĩ muốn trực tiếp quăng phần thịt của họ ra ngoài nhưng lại phát hiện mỗi khi tôi muốn mở phần vật tư của người khác ra để lấy thịt thì con mắt trên mặt nhẫn sẽ xuất hiện hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi.

Trong hoàn cảnh như vậy, tôi chỉ có thể từ bỏ. Dù sao nếu cứ tiếp tục hành động thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì là không ai biết được…

[Tối hôm qua nhìn thấy phòng 604 như vậy là tính hộ gia đình không bình thường sao?]

[Bởi vì bọn họ đã làm trái với quy tắc à?]

Đáy lòng tôi thấp thoáng có chút suy đoán…

Đúng lúc này từ trong thang máy có một người đàn ông trung niên để râu quai nón bước ra. Hắn đến cạnh tôi, đầu tiên là liếc qua một cái, sau đó mở miệng nói: “Ừm… lãnh đồ.”

Nghe vậy, tôi lập tức ra tay. Dù sao hai ngày liên tiếp cung ứng vật tư cũng đã tạo cho tôi chút phản ứng bản năng.

Rất nhanh, người đàn ông trung niên để râu quai nón cầm lấy đồ vật rời đi.

Lúc này cũng đã sắp đến 12 giờ, tôi cẩn thận nhìn vào tờ danh sách đăng ký. Hiện đã phát được cho 19 hộ mà phòng 604 bị tôi tiêu độc hôm qua tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.

Tôi tag @5 hộ gia đình vẫn chưa đến nhận vật tư trong nhóm.

103, 202, 302, 601 và 604. Trong đó có phòng 604 là không trả lời, còn lại 4 hộ đều rất nhanh hồi đáp.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Mấy cái này bỏ tủ lạnh có sao đâu? Hay mọi người cứ tới lấy đi chứ quăng bỏ thì lãng phí quá.

Nhưng câu trả lời của bọn họ vẫn như một chương trình tự động hóa đáp lại.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

Thật sự có người sẽ ngay đến đồ ăn được phát miễn phí cũng không cần sao? Mà thời bây giờ còn có nhà ai không có tủ lạnh để chứa đồ nữa chứ? Trừ khi là…

Nhìn câu trả lời lặp lại của bọn họ, tôi lấy ra một trang giấy ghi chép tình huống hiện tại.

Trong nhóm dĩ nhiên có người nói nếu những người kia không lấy thì cho bọn họ đi. Nhưng tôi đều trả lời rằng mỗi nhà chỉ có thể lấy một phần, dư phải thu về.

: Cái gì chứ?!!! Đây đều là của công, toàn là đồ ăn thì thu về làm gì! Mọi người chia nhau ăn hết vào bụng chẳng phải càng tốt hơn sao!

: Đúng rồi đó! Chứ không phải cô muốn nuốt riêng à?

: Mấy người nói cái gì vậy! Tiểu Bạch không phải là dạng người như vậy đâu! Hai hôm nay cô ấy bận trước bận sau, tối tăm cả mặt mũi kìa.

: Cô ta thì sao chứ! Anh biết cái quái gì!

: Tôi cảm thấy cô ta cũng chẳng tốt lành gì. Lầu trưởng cái gì chứ, toàn một giuộc với đám bên quản lý tài sản kia! Phát cái thứ qu.ỷ qu.ái gì đâu không! Tôi bỏ vào ngăn hút chân không của tủ lạnh để giữ tươi thì đáng lẽ cũng phải giữ được tới bảy ngày không hư, vậy mà mới qua có một ngày đã hư thối rồi, còn sinh ra dòi nữa. Toàn là mấy thứ rác rưởi!!! Lòng dạ hiểm độc thôi!!!

………….
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 13: Chương 13



và không ngừng châm ngòi thổi gió bên trong nhóm, quậy cho trên đó rối tinh rối mù.

Trên nhóm hò hét ầm ĩ…

Đối mặt với tình huống hỗn loạn như vậy, tôi cũng lười giải thích. Bọn họ còn sống trong thế giới bình thường, theo một ý nghĩa nào đó thì vẫn còn là chuyện tốt.

Mà đúng lúc này, một nữ sinh mặc bộ đồ ngủ hoạt hình nhỏ nhắn xinh xắn thở hồng hộc đi xuống thang lầu.

“ y, ngại quá! Em ở phòng 602, giờ mới xuống lãnh đồ!”

“Hả?”

Nghe cô bé nói vậy, tôi thoáng nghi hoặc.

“Không phải phòng 602 mới lãnh hồi nãy rồi sao?” Dứt lời, tôi đưa danh sách điểm danh cho cô bé nhìn, mà cô bé nữ sinh cũng kêu lên.

“Ủa, sao vậy được! 602 có mình em ở à, sao có người lãnh thay em được!”

“Em… Tối hôm qua em ngủ trễ quá, giờ mới thức dậy!”

“Tiểu Bạch nhà em vẫn còn đang chờ đồ ăn mới nữa đó…”

Cô bé nói xong có vẻ hơi lo lắng, mà tôi cũng đột nhiên nhớ ra hôm qua hình như cô bé này cũng nằm trong tốp những người tới lấy cuối cùng.

Phòng 602 là cô ấy!

Vậy vừa rồi…

“Lần sau em tới lãnh sớm một chút nhe! Bây giờ chị chia cho em một phần trước đã!”

“Lúc nãy chị cũng không để ý, có cái ông nào đó tới nhận phần của em rồi, chắc chị cũng bị lừa luôn.”

Đã trải qua chuyện của ngày hôm qua mà hôm nay vẫn để xảy ra sơ suất này, tôi thật sự cũng rất là câm lặng. Nhưng vừa làm lầu trưởng có hai ngày, muốn tôi nhận được mặt của toàn bộ mọi người thì cũng rất là khó khăn.

Cứ như vậy, cô bé nữ sinh cầm lấy đồ ăn rời đi.

Mà đáy lòng tôi lúc này bất chợt nảy sinh dự cảm không tốt. Người vừa mạo hiểm lãnh đồ thay có khi nào… sẽ rơi vào kết cục như bà chị phòng 604 kia không?

Ngay vào lúc tôi đang định giao đồ ra thì cô bé đang đi tới bỗng dừng bước.

“A… Ngại quá! Chị… Chị có phải là thiên tài bồ câu không?”

Nghe được cô bé nữ sinh thét lên tên tôi, tôi cũng bất giác ngước đầu lên nhìn cô ấy. Có lẽ vì cảm thấy bản thân bất lịch sự nên cô bé vội vàng phất tay: “Không có gì! Ý là chị với chị chủ video blog mà em thích giống nhau lắm á!”

Đột nhiên bị fan hâm mộ của mình nhận ra đúng là chuyện khá lúng túng. Chỉ có điều, thiên tài bồ câu không riêng chỉ là tài khoản của tôi mà còn là một thân phận khác vô cùng quan trọng của tôi nữa, có thể gặp được người hâm mộ thiên tài bồ câu trong thế giới thực này cũng khiến tôi vô cùng vui vẻ.

Thế là sau vài giây ngắn ngủi ngây người, tôi bèn khẽ gật đầu.

“Ừm… Chị đúng là thiên tài bồ câu.”

“A!!!”

Cô bé trước mắt có thể thấy đã phấn khích tới cỡ nào.

“CHỊ BỒ C U!!! Em thích chị lắm đó!!! Em theo dõi chị từ ba năm trước rồi, không bỏ sót một khúc nào luôn đó! Không ngờ chúng ta lại ở chung trong một tòa nhà!”

Cứ như vậy, chúng tôi trò chuyện hồi lâu, tôi mới biết được cô bé nữ sinh trước mắt này tên là Thẩm Đình Đình, là fan ruột của tôi.

Nhưng cuộc nói chuyện cũng chỉ kéo dài được một lúc bởi vì đã đến 12 giờ, bị dư ra 4 túi đồ ăn nên tôi phải nhanh chóng đi vứt chúng bèn hẹn lần sau gặp mặt sẽ cùng tám tiếp với Thẩm Đình Đình.

Thẩm Đình Đình cũng rời đi.

Mà ngay sau đó, tôi cũng vội vàng xách túi đồ ăn bị dư ra đi vứt bỏ.

Rau dưa còn tươi mới tới cỡ nào chứ!

Cà chua thì đọng hơi nước tươi mọng!

Còn có cả thịt bò lốm đốm bông tuyết vừa nhìn đã thấy rất ngon nữa!

Đáng tiếc…

Dựa theo hướng dẫn của quy tắc, đống đồ ăn dư ra này phải bị vứt vào thùng rác.

Bởi vì đó chính là quy tắc!

Ở chỗ này, tuyệt đối không thể làm trái với quy tắc!
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 14: Chương 14



08.

Tôi vốn cho rằng chỉ cần vứt xong đồ ăn thì mọi chuyện sẽ kết thúc nhưng nào ngờ sau khi tôi làm xong hết thảy thì trên nhóm lại sôi trào.

[404] : Bị trời hành sao! Đồ ăn ngon như vậy lại vứt đi hết, đây là cô nói sẽ thu lại để xử lý sao?

Tiếp đó chính là một đoạn video quay chụp xuống từ cửa sổ phòng 404, trong video là cảnh tôi đang vứt đồ ăn dư thừa vào trong thùng rác nơi cửa chính màu đỏ.

: Chậc! Chậc! Lãng phí lương thực sẽ bị thiên lôi đánh đó!

Tôi đương nhiên không nghĩ đến chuyện bản thân đi vứt đồ sẽ bị người khác chụp lại, đồng thời còn đăng lên nhóm.

Mọi người bắt đầu đồng loạt công kích tôi. Thậm chí đến cả dì Trương phòng 503 thường nói đỡ cho tôi hiện tại cũng gia nhập vào đám đông giáo dục.

: Tiểu Bạch à, dì biết người trẻ tuổi ngại phiền phức nhưng mấy thứ đó đều là đồ tốt, sao cô lại vứt đi như vậy! Quá lãng phí rồi!

Hết cách, tôi chỉ đành nhắn tin giải thích.

: Đây là quy tắc của khu nhà. Tôi nhận được lệnh sau 12 giờ phải gom hết những đồ ăn không có người đến nhận bỏ vào trong thùng rác.

: Hiện tại trong tòa nhà này rất nguy hiểm, mọi người nhất định phải tuân theo quy tắc.

: Xin hãy tin tưởng tôi! Nơi này thật sự rất nguy hiểm!

: Quy tắc cái ch.ó m.á gì! Cô bị nhốt tới kh.ùng luôn rồi hả? Tới cái này mà cũng tin!

Cô tưởng làm lầu trưởng là ngon hơn bọn tôi sao?! Cái con nhỏ lừa đảo này! Cô được bao nhiêu tuổi rồi mà đòi dạy dỗ bọn tôi!

: Đúng đó! Còn nói đi thang lầu nguy hiểm cái gì chứ? Cái qu.ỷ gì! Để lát nữa tôi đi thang lầu cho cô xem!

: Còn lải nhải cái gì mà hộ gia đình thường với không bình thường làm đầu của tôi đau hết lên cả đây này! Hôm qua nhà chúng tôi ăn thịt kho tàu, chẳng phải hôm nay vẫn bình thường đấy sao!

……………….

Toàn bộ một chuỗi dài tin nhắn đều cho rằng tôi bị não nên nổi đ.iên, mặc cho tôi có giải thích như thế nào thì cũng không có ai tin tưởng tôi.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, tôi nhất thời cũng không quyết định được chủ ý.

Hoàng Mị Mị bảo tôi không cần quan tâm đến bọn họ. Dù sao mọi người cũng chỉ là hàng xóm, tôi đã nhắc nhở bọn họ, tiếp theo là nghe lời hay tìm đường ch.ết đều tùy bọn họ lựa chọn.

Đúng vậy nhỉ! Tôi đã nhắc nhở, tiếp theo sẽ làm như thế nào đều là do bọn họ tự lựa chọn. Tôi có thể tự bảo vệ mình đã xem như không tệ, sao còn có thể trông mong có thể bảo vệ được bọn họ đâu!

Đêm khuya, tim tôi lại đau nhói. Tin nhắn quen thuộc trên điện thoại lại lần nữa gửi đến.

Đến hộ gia đình cần hỗ trợ!

Lập tức đến phòng 603 tiến hành công việc tiêu độc.

Công cụ tiêu độc ở quầy lầu một.

Trong lúc tiêu độc, mời hộ gia đình rời khỏi nơi ở, nếu như không chịu rời đi thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Số lần tiêu diệt tích lũy đến hiện tại: 1.

Tại sao lại là tầng 6 xảy ra chuyện nữa rồi!

Nhìn thấy tin nhắn này, nhất thời tôi tê dại cả da đầu. Cảnh tượng ngày hôm qua ở phòng 604 vẫn còn như hiện ra trước mắt mà nay lại tới tầng 6 nữa rồi!

Lòng tôi đương nhiên nghĩ không muốn đi nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay lần nữa từ hình dạng châu báu trở thành con ngươi màu đỏ lòm thì vẫn đành ngoan ngoãn xuống lấy s.ú.n.g khử trùng, sau đó chuẩn bị lên lầu.

Thang máy đêm khuya yên tĩnh, chân của tôi cũng thoáng chút run rẩy.

Rất nhanh, thang máy đã đến tầng mục tiêu.

Trong hành lang yên tĩnh, đèn cảm ứng vụt tối vụt sáng. Không biết có phải vì hôm qua đã chứng kiến thảm kịch ở phòng 604 hay không mà tôi cảm thấy chân mình hôm nay không còn run rẩy nhiều như hôm qua nữa.

Tôi chậm rãi đi từng bước tới cửa phòng 603. Cửa đang đóng nên tôi nhấn chuông cửa…

Kính coong!

Kính coong!

Nếu không vào được thì cho dù tôi có muốn tiêu độc cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ được!

Vừa nghĩ đến trên nhiệm vụ của tôi có viết nếu không thể hoàn thành được nhiệm vụ phân phối vật tư và tiêu độc thì sẽ bị xóa bỏ, đầu óc của tôi liền vô thức xuất hiện bóng dáng của bà chị phòng 604 vào tối hôm qua bị cả nhà gặm nuốt tươi sống.

Tôi không muốn bị biến thành như thế đâu!

Nghĩ vậy, tôi lại càng ra sức gõ cửa phòng.
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 15: Chương 15



“Mở cửa ra! Tôi là lầu trưởng phụ trách đến tiêu độc đây!”

Tiếng gõ cửa của tôi rất lớn nhưng trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào.

[Tại sao lại như vậy?]

Nếu như không thể mở cửa thì chẳng phải không có cách nào tiêu độc được sao?

Không!!! Tại sao lại như vậy chứ?!!!

Bên trong có ai không?!!!

Trong lòng tôi nghĩ qua vô số khả năng nhưng cuối cùng vẫn bức ép bản thân phải tỉnh táo lại. Dù sao cả tòa nhà này chỉ có một mình tôi là lầu trưởng, tôi không tin thứ quy tắc đáng ch.ết đó sẽ cứ thế bỡn cợt tôi!

Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt rồi!

Nếu như có thể nắm được tình hình bên trong thì tốt…

Đúng lúc này, tôi bỗng chú ý đến cánh cửa. Cửa phòng 603 mặc dù đang đóng nhưng hình như có chút chỗ không giống với cửa nhà tôi.

….

Đúng rồi! Là mắt mèo!!!

Vị trí mắt mèo trên cánh cửa này… bỏ trống! Nếu như ở đó không có gì thì có khi nào có thể nhìn được vào bên trong không?

Nghĩ vậy, tôi vội vàng kiễng mũi chân nhìn vào bên trong mắt mèo tìm kiếm. Nhưng trong đó lúc này lại tối om một mảnh, hoàn toàn không thấy rõ được hình dáng.

Đúng rồi, giờ này thì trong phòng tắt đèn cũng là phảii…

Nhưng vất vả lắm mới tới đây, để tôi cứ thế trở về chờ c.h.ế.t thì dù thế nào tôi cũng không cam tâm.

Thế là tôi bèn móc điện thoại ra khỏi túi, sau đó phóng to nhắm vào trong chụp hình.

Điện thoại có thể điều chỉnh được tiêu cự, tôi muốn dựa vào chức năng này để nhìn rõ gian phòng trước mắt. Chỉ có điều, lúc tôi chụp hình bên trong thì không lâu sau trước ống kính đã lóe lên một cái.

[Hả?]

Tôi tưởng là vừa rồi là ngón tay của mình chặn lại nên xoa ống kính, sau đó mở hình ảnh vừa rồi định điều chỉnh sáng tối, từ đó nhìn tình hình bên trong căn phòng.

Thế nhưng, thứ xuất hiện bên trong lại làm cho tôi phải ngơ người.

Sau khi điều chỉnh sáng tối, thứ bên trong ảnh càng trở nên rõ ràng. Chỉ là thứ xuất hiện bên trong đó không phải là tình huống phòng mà là… camera điện thoại.

Mà khi tôi cẩn thận xem xét từng tấm hình thì lại thấy lóe lên, ẩn hiện giữa chút mơ hồ là… màu da.

Lúc này, một ý nghĩ to gan dâng cao trong đầu óc tôi kèm theo cảm giác rợn da gà không ngừng trỗi dậy.

Hiện tại trên đó chỉ còn lại một nửa mắt mèo… hay là mắt người???

Nghĩ vậy, tôi giơ s.ú.n.g khử trùng lên, nhấn chốt mở hướng vào trong.

Theo động tác của tôi, bên trong đột nhiên bật lên tiếng hét thảm.

“A!!!”

Mặc dù đã cách một cánh cửa thật dày nhưng bên ngoài vẫn như cũ nghe rõ được tiếng hét thảm bên trong.

Chỉ là lần này nghe được âm thanh như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là sợ hãi mà là mừng thầm.

“Tôi là lầu trưởng! Mau mở cửa ra! Chỗ của các người cần phải tiêu độc!”

Vốn tôi còn lo lắng người này sẽ không mở cửa cho tôi nhưng sau khi nghe được giọng của tôi, cửa lại hé mở.

Theo đó, tôi bất giác nắm chặt cây s.ú.n.g khử trùng trong tay. Mà làm tôi không ngờ tới là người xuất hiện trước mắt tôi chính là hắn!

Tên để râu quai nón chẳng phải chính là kẻ đã lừa lấy túi đồ ăn của phòng 602 từ tay tôi sao?

Tôi gần như ngay lập tức hiểu được tại sao hôm nay hắn lại trở thành kẻ cần tiêu độc.

Lúc này một con mắt của hắn đang ứa m.á.u đỏ tươi. Sau khi thấy tôi xuất hiện ở cửa chính, hắn liền hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười qu.ỷ dị.

“Tôi còn phải xem nữa!”

“Tôi còn phải xem nữa!”

“Tôi còn chưa thấy rõ cô ấy ở phòng 602 làm gì! Tôi còn chưa…”

Có điều, còn chưa nghe hết lời hắn nói thì cây s.ú.n.g khử trùng trên tay tôi đã nhắm thẳng vào hắn.

“Nhìn cái gì! Xuống địa ngục mà nhìn đi!”

Theo làn sương mù của s.ú.n.g khử trùng phả vào hắn, một gã đàn ông cường tráng to lớn như thế lại từng chút… từng chút hóa thành những mảnh vỡ.

“Lạch cạch!”

Thật là thứ âm thanh vui sướng tới cỡ nào nha!
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 16: Chương 16



Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi không ở lại lâu mà chỉ khép cửa phòng trả tất cả trở về yên tĩnh.

Vũng m.áu tươi trên đất vốn chảy xuống từ người của gã đàn ông kia cũng theo làn sương mù khử trùng phun ra mà lập tức biến mất sạch sẽ.

Làm xong hết thảy, tôi vốn định âm thầm rời đi nhưng cánh cửa mở ra đột ngột đã thu hút tất cả sự chú ý của tôi.

“Cái này… Chuyện gì vậy?” Phía sau cánh cửa xuất hiện một cô bé mặc áo ngủ phim hoạt hình, chính là fan ruột của tôi, Thẩm Đình Đình.

Lúc này tôi cũng có chút xấu hổ. Nếu như là người không biết gì cả khi chứng kiến cảnh vừa phát sinh này hẳn sẽ coi tôi như một sát thủ b**n th**, cho rằng tôi đã dùng loại thuốc đặc thù nào đó để g.i.ế.c gã đàn ông cường tráng ở phòng 603 này.

Có điều, ngay khi tôi còn đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào thì Thẩm Đình Đình đã lên tiếng trước: “Chị Bồ Câu! Rốt cuộc là sao vậy?”’

“Chị là vừa… xử lý ông chú b.iến th.ái kia sao?”

Nghe vậy, tôi cũng thoáng kinh ngạc nhưng nhìn dáng vẻ không có chút đề phòng nào với tôi của Thẩm Đình Đình, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng tôi vẫn bước đến tiết lộ sự thật với cô bé. Tuy rằng tôi chỉ nói là nhà của mình hiện tại là nơi cực kỳ hung hiểm nhưng đây cũng là chuyện rất không hợp với thói thường.

Có điều, sau khi chứng kiến tôi vừa dùng s.ú.n.g khử trùng tiêu diệt ông chú b.iến th.ái ở phòng 603 xong, mà s.ú.n.g khử trùng phun lên người tôi thì lại không có bất kỳ biến hóa gì, Thẩm Đình Đình rất nhanh vẫn tiêu hóa được.

Trong quá trình này, tôi cũng từ miệng cô bé biết được người đàn ông ở phòng 603 hình như là kẻ b.iến th.ái, luôn theo dõi rình trộm Thẩm Đình Đình bằng mọi cách.

Thẩm Đình Đình bị theo dõi suốt hai năm, mãi cũng thành thói quen.

“Thì em mặc kệ ổng thôi! Đóng kín cửa lại thì ổng cũng đâu có nhào vào được!”

Nghe tin tức mà Thẩm Đình Đình quăng ra, tôi đột nhiên vỡ lẽ vì sao phòng 603 lại lấy đồ ăn của cô bé. Hóa ra là vì gã luôn theo dõi Thẩm Đình Đình nên mới có thể vừa khéo như vậy lấy đi đồ ăn của cô bé, đồng thời cũng muốn ép cô bé xuất hiện.

Không ngờ trời xui đất khiến thế nào, tôi lại tình cờ tiêu diệt được một tên cuồng rình trộm.

Nếu như là bình thường, tôi đã sớm bắt tay vào chế tác video để chia sẻ lần trải nghiệm qu.ỷ d.ị này với mọi người. Chỉ đáng tiếc là hiện giờ tôi không có tâm tình để làm chuyện đó nữa mà chỉ muốn được sống sót.

Hôm sau là thứ tư, tôi như trước nhận được nhiệm vụ phân phối đồ ăn.

Lúc tới lãnh đồ ăn, dì Trương ở phòng 503 sát vách kể cho tôi nghe một chuyện.

“Tiểu Bạch à, tối qua cô có nghe trên lầu hình như có tiếng gì không? Nửa đêm rồi, cũng không biết là ai la lối um sùm nữa, làm tôi với ông bạn già đều bị thức dậy!”

“Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, cũng chẳng biết là đang làm cái quái gì nữa! Thật đúng là… không có ý tứ nơi công cộng mà!” Lúc nói lời này, dì Trương không ngừng vuốt n.g.ự.c mình, hiển nhiên là rất tức giận.

Tôi đương nhiên biết đó là tiếng gì. Đó chính là tiếng hét thảm sau cùng của tên b**n th** kia, nhưng chuyện như vậy đối với người đã có tuổi như dì Trương hiển nhiên là không thể chịu nổi k*ch th*ch nên tôi chỉ đành mỉm cười cho qua.

“Ui, con không biết! Tối hôm qua con ngủ say như ch.ết á!”

Nhanh đến 12 giờ, thức ăn cũng đã phát được cho 14 nhà mà hộ 603 hôm qua bị tôi tiêu độc hiển nhiên không thấy xuất hiện.

Tương tự như hôm qua, tôi tag 10 hộ gia đình vẫn chưa tới lãnh đồ ăn trong nhóm bao gồm 103, 202, 302, 601 của ngày cũ cùng 104, 201, 204, 301, 603 và 604 của hôm nay…

603 và 604 không đáp lời, bọn họ bị tôi tiêu độc rồi liền giống như chưa từng tồn tại trên đời. 7 hộ còn lại rất nhanh hồi đáp…

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

Bọn họ thật sự cứ giống như người máy, ngay đến trình tự trả lời cũng xuất hiện theo thứ tự của tầng lầu.

Rốt cuộc bọn họ vì sao lại biến thành như vậy? Là bởi vì đã gây ra chuyện gì đó nên mới bị biến thành hộ gia đình không bình thường sao?

104 là vì đã ăn thịt sao? 204 là bởi vì đã đi thang lầu sao?

Vậy thì còn những người khác? Bọn họ là ch.ết như thế nào…

Tuy rằng không phải ai tôi cũng biết hết nhưng vào lúc này vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Bởi vì tôi cũng không biết người tiếp theo sẽ trở nên cứng ngắc như thế liệu có phải là bản thân mình hay không!

Việc của tôi chỉ là cố gắng sống sót…

Phải cố gắng sống sót…
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 17: Chương 17



Nếu như lúc đầu trở thành lầu trưởng chỉ vì tôi muốn tạo ra video, muốn dựa vào những sự kiện quái dị này để được hot lên một lần thì hiện tại suy nghĩ của tôi rất đơn giản là phải sống sót!

Người không bình thường trong nhóm ngày càng nhiều. Bọn họ rốt cuộc là bị sao vậy? Đã đi đâu cả rồi?

Lòng tôi có chút suy đoán nhưng lại rất không hi vọng kết cục của bọn họ sẽ như suy đoán đó của tôi.

Tôi cẩn thận nhớ lại… Hôm qua nếu không phải là tên cuồng rình trộm kia mở cửa thì tôi thậm chí còn không có cách nào tiến vào để tiêu độc cả.

Thật may quá!

Tôi cẩn thận xem xét chiếc máy quay GoPro mà mình luôn mang theo. Chiếc camera hành trình nhỏ nhắn này trước đó rất ít khi được tôi sử dụng nhưng hiện giờ lại gần như trở thành đồ dùng thiết yếu hằng ngày của tôi. Mà thông qua việc coi lại video, tôi phát hiện ra hình như sau khi bản thân thông báo thân phận của mình thì cửa mới được gã đó mở ra.

[Hóa ra nhiệm vụ tiêu độc cũng không có ý khó xử mình.]

[Giống như chỉ cần nói mình là lầu trưởng thì người bên trong mới chịu mở cửa.]

Nhưng dù là vậy, đợi đến khi được rời đi thì tôi vẫn phải chờ đôi mắt của mình hoàn toàn biến thành màu đen mới được.

Toàn bộ mắt biến thành màu đen à?

Tôi nhìn vào đôi mắt trắng đen phân minh của mình trong video, chỉ thấy tinh thần vô cùng sa sút.

“Mị Mị! Cậu xem hiện giờ mắt tớ có mấy màu?”

“Đồ Bồ Câu ngu! Hai màu!” Hoàng Mị Mị ở phía bên kia vừa ăn khoai tây chiên vừa cười mắng.

Mà tôi sau khi nghe xong câu trả lời này lại thoáng có chút ủ rũ cúi đầu.

“Mị Mị! Lời trước đó tớ nói, cậu phải nhớ kỹ đó! Nhất định phải đưa số tiền này cho ba mẹ tớ nha!”

“Mị Mị, tớ thật sự có thể an toàn rời khỏi đây sao ?”

Tôi vừa ở trên máy vi tính biên tập lại đoạn video gần nhất, vừa nhắn gửi với cô bạn thân Hoàng Mị Mị.

“Ề, Bồ câu! Cậu nhất định đi ra được mà!”

“Chúng ta chẳng phải đã hẹn chờ sau khi kết thúc phong tỏa sẽ cùng nhau đi ăn xiên nướng hay sao!”

“Thêm mè thêm cay!”

Nghe tới đây, tôi không nhịn được bật cười.

“Được! Đi!”

“Thêm mè thêm cay!”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trừ lúc hoàn thành nhiệm vụ và phân tích tình huống ra thì tôi chỉ dồn tất cả thời gian của mình vào việc chế tác video.

Hôm nay, tôi ở trong phòng thu đoạn video thứ nhất của mình.

“Xin chào mọi người, tôi là chủ UP Bồ Câu đây! Lúc mọi người xem được video này chứng minh tôi vẫn còn sống.”

“Trước đó vài ngày, ở chỗ tôi đã phát sinh những sự kiện mà người thường sẽ không thể nào tưởng tượng nổi…”

Vốn tôi nghĩ bản thân sẽ có thể giải thích được êm tai như những UP điều tra án khác nhưng cuối cùng, hiển nhiên là tôi đã đánh giá khả năng chịu đựng của bản thân mình quá cao. Mặc dù trước đó tôi còn hẹn với Mị Mị sẽ cùng nhau đi ăn xiên nướng nhưng khi đang giải thích về những chuyện phát sinh gần đây nhất, nhớ đến bà chị bị cắn nuốt t.àn nh.ẫn kia, tên cuồng rình trộm qu.ỷ dị, còn có cả những người hàng xóm không hiểu vì sao bị biến thành như cái máy… Tâm trạng của tôi đột nhiên thoáng chút không kiềm giữ nổi!

“Tôi thật sự… thật sự rất muốn về nhà ăn tết!”

“Nếu không phải vì cái tình hình b.ệnh d.ịch ch.ết tiệt này thì tôi cũng đã không vớ phải cái tình trạng hiện nay!”

“Tôi còn chưa có lấy chồng mà, còn chưa thu lại được số tiền đã bỏ ra nữa. Tôi không thể… không thể cứ thế mà ch.ết đi được!”

“Nhưng… tôi còn có thể sống qua ngày mai không?”

“Tôi thật… thật sự nghĩ muốn lại được cùng ba mẹ ăn tết…”

“Nếu như tôi ch.ết rồi, bảo hiểm tai nạn bất ngờ với bảo hiểm nhân thọ có chịu bồi thường cho tôi không?”

“Mị Mị, cậu nhớ phải đòi tiền bồi thường của mình đưa cho ba mẹ mình đó!”

“Nhất định… phải thỉnh thoảng đi thăm ba mẹ mình nha!”

Ba mẹ tôi không biết chơi internet nên tôi mới có thể yên lòng đăng những thứ này lên mạng.

Tôi bây giờ đã chuyển hết tích lũy của mình ghi sang cho mẹ. Ngoài miệng thì tôi nói là muốn nhờ mẹ giữ dùm tiền mua nhà giúp mình nhưng thực chất là đưa ba mẹ số tiền đó với hi vọng nửa phần đời còn lại của bọn họ có thể khấm khá hơn. Dù sao tôi cũng là đứa con gái duy nhất trong nhà, rất có thể sẽ không bao giờ… còn có thể về thăm họ được nữa…

Nghĩ vậy, tôi rốt cuộc nhấn nút đăng tin trên máy vi tính.

Hiện tại tình huống đã thuộc về như vậy, ít ra tôi cũng là một cái chủ UP, ở trên mạng còn lưu giữ không ít tung tích. Cũng coi như là không uổng phí công này…

Với lại, biết đâu tôi lại may mắn có thể biến con mắt thành màu đen hết thì sao?

Biết đâu được…

Biết đâu tôi lại thực sự trở thành người may mắn có thể rời khỏi khu Ôn Hinh này thì sao!
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 18: Chương 18



Sáng thứ năm, tôi như cũ đi phân phối đồ ăn.

“Tiểu Bạch à, đồ ăn do ban quản lý tài sản này phát thật sự không tốt một chút nào đó!”

“Thịt này nhìn bề ngoài thì rất ngon nhưng mà mới để tủ lạnh có qua ngày đã bị hư thối, còn sinh giòi nữa!”

“Ông nhà dì từ tối hôm qua ăn thịt liền ho quá trời! Đến uống nước thôi mà một ngày cũng đã uống hết cả thùng rồi!”

“Sáng nay vẫn cứ nói đói mãi, lại còn định ăn mấy cái thứ đồ hư kia nữa! May mà dì vứt nó đi rồi đó!”

“Tiểu Bạch à, cô nói xem có phải là đồ của ban quản lý tài sản này cho có vấn đề gì rồi không? Cô là lầu trưởng, phải phản ánh với bên đó đó!”

Dì Trương phòng 503 dông dài bên tai tôi mãi, mà khi tôi nghe được lời của dì ấy thì tay cũng bất giác run nhè nhẹ lên, sau đó mở miệng nói: “Dì, dì ăn thịt rồi à?”

“Đâu có, dì theo Phật nên ăn chay! Với lại tới tuổi này của dì rồi cũng khó tiêu hóa, ăn rau củ nhiều vào mới tốt cho sức khỏe hơn!”

Tôi lại hỏi tiếp: “Dì, vậy tivi nhà dì hình gì vậy? Con định mua tivi mà chưa biết mua tròn hay mua vuông nhìn ổn hơn?”

Dì Trương nghe vậy lại bật cười: “Cái con bé này! Đương nhiên là hình tròn rồi, tivi làm gì có hình vuông đâu!”

Nghe dì Trương đáp vậy, lại nhìn bà ấy thong dong như không có chuyện gì, đáy lòng tôi bỗng dưng thấy nhót ruột.

Dì Trương này… Nếu như không giúp cho chồng dì ấy mau chóng trở lại bình thường thì nói không chừng ngày mai dì ấy cũng sẽ ch.ết…

Nghĩ vậy, tôi nói với dì Trương: “Dì à, con nghe nói người bệnh nên ăn nhiều thịt vào. Hay là lát nữa dì nấu cho chú ấy tô canh thịt, biết đâu uống vào rồi lại thấy đỡ hơn.”

“Thật sao?”

Nhìn dáng vẻ hoài nghi của dì ấy, tôi liều mạng gật đầu.

“Toàn nói vậy, dì tin con đi!”

“Ừ được.”

Dì Trương cuối cùng vẫn là tin vào lời tôi nói, còn bảo lát nữa nấu canh xong muốn chia cho tôi nếm thử một tô.

Lúc dì Trương về, tôi cố tình đi cùng thang máy với dì ấy. Lúc này tôi xem như đã xác định được rằng dì Trương chỉ là người bị ảnh hưởng thần trí chứ không phải thuộc về dạng hộ gia đình không bình thường. Bởi vì nếu như dì ấy có vấn đề thì lúc đi trong thang máy đã bị tấn công rồi!

Dù sao…

Hôm nay đồ ăn phân phát ra ngoài ngày càng giảm, chỉ phát ra được có 9 phần. Ngoại trừ các hộ gia đình trước đó thì 101, 102, 203, 303, 304, 502 đều không tới lãnh đồ ăn.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

……….

: Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

Nhìn một chuỗi tin nhắn hồi đáp máy móc trên nhóm, lòng tôi dần dần như chìm xuống đáy cốc.

Mới có bốn ngày mà từ 24 hộ ban đầu đã giảm mạnh đến chỉ còn 8 hộ. Bây giờ, tầng 1, tầng 2, tầng 3 đều đã biến thành những hộ u linh. Rốt cuộc bên trong có tình huống như thế nào, tôi cũng hoàn toàn không nắm được.

Tôi chỉ biết rõ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì ngày tôi bị xóa sổ chắc cũng chẳng còn cách bao xa!

[Nếu toàn bộ bị biến thành 0 thì … dù cho tôi có làm lầu trưởng cũng sẽ đồng dạng rất nguy hiểm!]

[Làm ơn! Làm ơn đi! Đừng có giảm người nữa! Đừng giảm nữa mà!]

Rốt cuộc, tôi nhịn không được lại nhắn tin lên nhóm, hi vọng nhắc nhở mọi người đừng nên ăn thịt, không đi thang bộ nhưng lại phát hiện không hề có bất cứ ai để ý đến tin nhắn của tôi. Bọn họ chỉ cho rằng tôi đang mê sảng.

: Đừng có hù tôi! Đây không phải đóng phim kinh dị đâu!

: Đúng rồi! Đúng rồi! Cô bị đ.iên rồi hả? Cứ nói mê sảng hoài! Tôi ở khu Ôn Hinh này bao nhiêu năm rồi, có xảy ra chuyện gì đâu!

: Mới bị nhốt có vài ngày, cô à… có cần phải như vậy không? Cũng đâu phải là tận thế tới chứ!

: Ai biết được! Lỡ đâu người ta làm lầu trưởng có cảm giác thượng đẳng hơn thì sao! Lông còn chưa mọc được hai cọng đã bày đặt đòi quản người khác à!

: Ngày nào cô ấy cũng phát đồ ăn vất vả lắm rồi, mọi người đừng nói như vậy nữa.

: Tiểu Bạch, không khỏe à?

: Tôi cảm thấy… Tôi cảm thấy lầu trưởng nói đúng đó, mọi người vẫn nên cẩn thận hơn!
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 19: Chương 19



Cả đám đều túm tụm ở đó cho rằng tôi mê sảng, chỉ có Thẩm Đình Đình phòng 602 là kiên trì ủng hộ tôi. Đáng tiếc là tin nhắn của cô bé rất nhanh bị vùi lấp trong nhóm…

Thẩm Đình Đình cố tình đến chỗ tôi để hỏi thăm tình hình.

Cô bé là fan hâm mộ của tôi, hiển nhiên là thấy được video tôi đăng tải lên trên website.

“Chị Bồ Câu! Chị rốt cuộc được quan tâm hot rồi đó nha! Lên xu hướng luôn rồi đó!”

“Chẳng phải chị luôn nói mình muốn được trở thành UP đạt một triệu người theo dõi sao? Bây giờ rốt cuộc có cơ hội rồi đó!”

“Nếu em mà được giỏi như chị vậy, khiến ai cũng đều tới xem em thì hay quá!”

Tôi cũng không ngờ video làm lầu trưởng của mình lại bùng nổ ở trên mạng đến như vậy.

“Aiz… Đáng tiếc là chỉ có một tập, ngày mai có còn nữa hay không cũng chưa biết!”

Nghe được lời này của tôi, Thẩm Đình Đình ở cạnh bên liền buông lời an ủi.

“Chị ổn chứ, Bồ Câu?”

“Chị cũng đừng khó chịu quá. Hiện tại đều đã như vậy, sống vui vẻ được ngày nào thì hay ngày đó đi.”

“Ít ra lần này video của chị cũng tạo ra tiếng vang rất lớn! Nếu sau này có cơ hội ra ngoài, biết đâu chừng chị lại có thể thực hiện được mộng tưởng đạt một triệu lượt người theo dõi thì sao!”

Tôi cũng không ngờ cô bé Thẩm Đình Đình như còn nhỏ tuổi hơn tôi này trong tình huống như vậy vẫn có thể giữ được tinh thần lạc quan. Ngược lại là tôi, cái người chủ video đang truyền năng lượng đây lại biến thành con ma sầu đời.

“Haiz, cũng không biết có còn cơ hội ra ngoài không nữa…”

“Nếu sớm biết như vậy, năm nay chị nhất định sẽ về quê ăn tết. Tình hình dịch bệnh cứ bất ổn, chị cũng lâu lắm rồi chưa về nhà.”

Có lẽ bởi vì đồng bệnh tương liên nên ngày đó tôi cùng Thẩm Đình Đình trò chuyện với nhau rất nhiều. Cũng vào lúc này, tôi mới phát hiện cô bé nhìn như mặt trời ban trưa thế này cũng sẽ có phiền não của riêng mình.

Chúng tôi trò chuyện về người nhà, nghiên cứu thảo luận những chuyện quỷ dị đã phát sinh bên trong tòa lầu.

Thẩm Đình Đình thích nhảy múa, mơ ước sẽ trở thành một vũ công.

Cô bé oán trách bản thân mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, nói tiếc nhất chính là lúc đón Tết không được ăn sủi cảo.

Tôi cười nói với cô bé rằng bây giờ chúng tôi đã trở thành bạn, có thấy vui hơn nhiều so với chỉ nhìn tôi qua video hay làm fan hâm mộ của tôi không?

Trước khi đi, Thẩm Đình Đình nhìn hình gia đình đặt trên bàn máy vi tính của tôi rồi nói: “Chị còn có người nhà đang chờ đợi, thật tốt…”

Việc này khiến tôi có chút chẳng hiểu ra sao bèn hỏi: “Hả?”

Nhưng nghe tôi hỏi vậy, Thẩm Đình Đình chỉ lắc đầu. “Không có gì.”

Cho dù tôi và Thẩm Đình Đình có lo lắng đến đêm khuya cũng không thể tắt đèn đi ngủ thì như trước vẫn sẽ có người giữa yên tĩnh ngủ say xem thế giới an toàn. Có điều tôi không ngờ là chỉ trong vòng vài giờ, những người trước đó còn hoài nghi tôi đã lập tức thay đổi thái độ!

Đêm khuya, điện thoại của tôi lại báo có tin nhắn.

Đến hộ gia đình cần hỗ trợ!

Lập tức đến phòng 404 tiến hành công việc tiêu độc.

Công cụ tiêu độc ở quầy lầu một.

Trong lúc tiêu độc, mời hộ gia đình rời khỏi nơi ở, nếu như không chịu rời đi thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Số lần tiêu diệt tích lũy đến hiện tại: 2.

Có lẽ bởi vì đã trải nghiệm qua 2 lần nên hiện giờ nhận được tin nhắn, tôi cũng không sợ hãi như vậy nữa. Chỉ có điều khiến tôi không ngờ là lúc tôi đi thang máy đến lầu 4 sẽ phải chứng kiến tình cảnh như vậy.

“Cứu… Cứu mạng!”

Khi tôi mở thang máy ra, một luồng m.á.u liền b.ắ.n tung tóe lên mặt tôi.

Tôi ngước mắt, chỉ thấy một người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, mà ở phía sau anh ta là một người phụ nữ cả người đầy m.áu me đang dùng một tay nhấc đầu anh ta lên cao, còn tay kia thì cầm một mảnh đồ sứ sắc bén để l.i.ế.m láp.

“Ngọt quá! Thật là ngọt!”

“Tôi muốn nữa!!! Tôi muốn được thêm nữa!!!”

Vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã ngẩng đầu lên, lộ ra một nửa khung đầu đã bị đánh đến biến hình. Giây tiếp theo, cô ta liền nhào về hướng tôi còn tôi thì theo bản năng lùi ra sau, sơ ý chân trái dẫm vào chân phải làm cho nó bị trật.

Một cảm giác đau đớn nhói tim lập tức từ bàn chân truyền đến, mà s.ú.n.g khử trùng cũng trong lúc vô ý này bị đánh rơi.
 
Back
Top Bottom