Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 310



Một trong hai nô tỳ bước tới, hạ giọng thì thầm:

"Đại tiểu thư, đại công tử mang về một nữ tử ăn mặc kỳ lạ. Cô ấy cứ nôn liên tục, hình như là..."

Nô tỳ ngập ngừng, khiến Cố Tuyết Trúc càng thêm tò mò.

"Đường cô nương đã đến rồi? Hình như là sao?"

"Thì... nôn mửa... chính là..."

Thấy nô tỳ nháy mắt ra hiệu mãi, cuối cùng Cố Tuyết Trúc cũng hiểu ra.

Nàng ấy bật cười. "Các ngươi nói linh tinh gì vậy! Hành Chu là người thế nào chứ. Chắc Đường cô nương không khỏe thôi. Đưa bát nước đây, để ta mang đi."

Nàng ấy cầm lấy bát nước từ tay nô tỳ, trước khi đi còn không quên dặn:

"Các ngươi mà còn lan truyền mấy lời nói vô căn cứ này, để cho dì Hoa biết được thì ta đảm bảo bà ấy sẽ trừ hết lương tháng của các ngươi!"

"Á—Đừng mà, đại tiểu thư!"

Cố Tuyết Trúc hài lòng mỉm cười:

"Vậy thì giữ miệng cho kín. Nếu như dì Hoa biết thì ta cũng không giúp được đâu."

Nói xong, nàng ấy rời đi, để lại hai nô tỳ đứng nguyên tại chỗ thì thầm:

"Đại tiểu thư càng ngày càng sắc sảo rồi..."

"Càng ngày càng giống đại công tử!"

Trong sân, Đường Khê đã dần lấy lại tinh thần. Dù vẫn còn nôn, nhưng lần này cô đã quen hơn, cảm giác không còn khó chịu như lần trước.

Cố Tuyết Trúc bước đến, thấy Đường Khê ngồi trong đình nghỉ mát, xung quanh chất đầy đồ đạc.

Nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Hành Chu đâu.

"Đường cô nương!"

Cố Tuyết Trúc đứng từ xa gọi.

Nghe tiếng, Đường Khê quay đầu lại nhìn:

"Đây là... chị của Cố Hành Chu sao?"

Cô lập tức đứng lên, vẫy tay về phía Cố Tuyết Trúc.

"Chào chị!"

Thấy hành động lạ lùng của Đường Khê, Cố Tuyết Trúc thoáng sững người, rồi cũng học theo cô, vẫy tay và ngập ngừng đáp:

"Ch... chào..."

Nàng ấy bước đến gần, thấy sắc mặt Đường Khê còn hơi nhợt nhạt, liền đưa bát nước qua:

"Nghe hạ nhân nói cô bị nôn, uống chút nước đi."

Đường Khê nhận lấy bát nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó lấy tay quệt miệng không chút khách sáo.

"Cảm ơn chị, chị tốt thật đấy!"

Cố Tuyết Trúc bật cười, kéo Đường Khê ngồi xuống ghế.

"Nghe nói cô đến, nhà bếp đã chuẩn bị rất nhiều món ngon. Tối nay chúng ta sẽ cùng ăn nhé. À, Hành Chu đâu rồi?"

Nàng ấy đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Cố Hành Chu.

"Anh ấy giúp tôi mang đồ. Nhiều đồ quá..."

Đường Khê cười gượng, hơi ngại ngùng đáp.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Trúc khẽ mỉm cười.

Trước đây, lúc nào nàng ấy cũng nghe Cố Hành Chu kể về Đường cô nương với đủ lời khen ngợi. Giờ gặp mặt quả nhiên là rất tốt.

Cố Hành Chu kéo một đống hành lý lớn nhỏ từ trong làn sương trắng bước ra, đi thẳng vào sân.

Cố Tuyết Trúc lập tức dặn hạ nhân không được phép vào sân nếu không có việc quan trọng.

Bằng không, nếu họ nhìn thấy cảnh Cố Hành Chu đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện thì chắc chắn sẽ có thêm nhiều lời đồn đại trong phủ.

“Trời ạ, mang nhiều đồ thế này!”

Cố Tuyết Trúc trông thấy đống hành lý mà Cố Hành Chu mang tới, không khỏi sững sờ.

Đường Khê ngượng ngùng gãi đầu, vội vàng giải thích:

“Đây là quà gặp mặt tôi chuẩn bị cho mọi người, còn một số là những thứ tôi sẽ dùng khi tính sổ với hoàng đế.”

Cô chỉ vào đống hành lý, cố gắng biện minh. Cô đâu phải là người có bệnh công chúa đâu chứ!

Nói đi cũng phải nói lại, với điều kiện của nhà họ Cố, chắc chắn cô chẳng có lý do gì để kén cá chọn canh.

Nhà họ Cố là gia tộc giàu nhất Nam Triều, điều kiện sống chắc chắn là rất tốt.

Nhưng với tư cách một người hiện đại, có những thói quen sinh hoạt mà cô không thể thay đổi ngay được.

Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Đường Khê, Cố Tuyết Trúc bật cười trêu chọc:

“Sao mà căng thẳng thế? Không sao đâu, Đường cô nương. Chúng ta đều hiểu mà. Thời đại của cô và nơi này có rất nhiều điểm khác biệt. Dần dần rồi sẽ quen thôi.”

Cố Tuyết Trúc nói với giọng khiêm tốn, mặc dù với điều kiện gia đình nàng ấy thì sự khiêm tốn này hoàn toàn không cần thiết.

Dẫu vậy, lần này có Đường Khê hỗ trợ trong cuộc đối đầu với hoàng đế, đặc biệt về mặt vũ khí thì khả năng chiến thắng sẽ cao hơn rất nhiều.

Sau khi sắp xếp hành lý xong, Cố Hành Chu phủi tay.

“Hai người đang nói gì thế?”

Hắn chẳng mảy may lo lắng về mối quan hệ giữa tỷ tỷ mình và Đường Khê.

Đường Khê vốn là người nhiệt tình và phóng khoáng. Cố Tuyết Trúc sau chuyến đi Bắc Triều đã khỏe mạnh hơn, tư duy cũng cởi mở hơn. Hai người chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau.

“Bảo hạ nhân mang tất cả đồ này đến phòng của Đường cô nương đi.”

Nói rồi, Cố Tuyết Trúc nắm tay Đường Khê.

“Đi nào, để ta dẫn cô đi xem phòng của mình. Do ta đích thân sắp xếp đấy, chắc chắn cô sẽ thích!”

Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của Cố Tuyết Trúc, Đường Khê nhanh chóng làm quen với phủ nhà họ Cố.

Dù bề ngoài phủ Cố trông rất rộng lớn, nhưng thực ra số người ở đây cũng rất đông. Riêng hạ nhân đã có hơn một trăm người.

Sau một vòng dạo quanh, hầu như tất cả hạ nhân trong phủ đều biết mặt Đường Khê.

Dù không nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm xem cô là thế tử phi tương lai.

- --

Cố Tử Dật xuất hiện vào lúc gần đến giờ ăn tối, cậu bé chạy nhảy tung tăng rồi lao thẳng vào lòng Đường Khê.

“Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới rồi! Hôm nay lẽ ra đệ muốn ở nhà chờ tỷ, nhưng cha lại sắp xếp cho đệ đi học ở tư thục. Thành ra chẳng có thời gian đi chơi cùng tỷ.”

Giọng nói non nớt của Cố Tử Dật cất lên, khuôn mặt bụ bẫm ngước lên nhìn cô, khiến trái tim Đường Khê như tan chảy vì sự đáng yêu của cậu.

Cô vội lấy những món đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn ra chia cho cậu bé.

“Không sao đâu. Em phải nghe lời cha, học hành cho tốt. Sau này chị có thời gian sẽ đến thăm em.”

“Thật không ạ? Yeah! Tuyệt quá!”

Chẳng mấy chốc, Cố Cửu Hòa dẫn theo Du Hoa và Thường Hoài Viễn trở về.

Trước đó họ đã gặp nhau rồi nên không còn quá khách sáo.

Bữa tối diễn ra trong không khí rất vui vẻ.

Đường Khê nhanh chóng hòa nhập với mọi người, cảm giác như mình đã là một phần của gia đình.

Sự xuất hiện của Đường Khê khiến không khí gia đình họ Cố tràn ngập tiếng cười.

Ngày thường, Cố Cửu Hòa không hay nói chuyện, Cố Hành Chu ít khi cười, Du Hoa cũng không phải người nhiều lời.

Cố Tuyết Trúc là một tiểu thư khuê các điển hình, trừ Cố Tử Dật nói nhiều ra thì cả nhà họ gần như chẳng mấy khi nói chuyện với nhau trong một ngày.

Nhưng Đường Khê giống như chất keo gắn kết, giúp mọi người hòa hợp hơn.

Đây là bữa ăn đầu tiên của Đường Khê tại thời cổ đại, và cũng phá vỡ những quan niệm của cô.

Trước đây cô luôn nghĩ rằng cổ đại chẳng có món gì ngon, vì thế đã mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, định bụng tự mình nấu riêng.

Nhưng không ngờ đồ ăn thời cổ đại lại rất ổn. Dù gia vị không phong phú như hiện đại, nhưng món nào cũng rất ngon.

Sau khi ăn xong, cả nhóm người trao nhau ánh mắt ngầm hiểu, rồi tìm cách đẩy Cố Tử Dật ra ngoài.

“Đường cô nương, lần trước cảm ơn cô rất nhiều. Đây là chút tấm lòng của ta.”

Cố Cửu Hòa vừa nói, vừa ra hiệu cho hai hạ nhân phía sau khiêng một chiếc rương lớn bước vào.

“Đây là…”

Khóe miệng Đường Khê khẽ nhếch lên. Nếu cô đoán không nhầm, đây chắc chắn là…

“Mở ra đi.”

Cố Cửu Hòa lạnh nhạt ra lệnh.

Hạ nhân mở nắp rương, ánh vàng rực rỡ lập tức tỏa sáng.

Đường Khê biết ngay, đây chính là “hào quang của tiền bạc”!

Cô vẫn cố giữ vẻ đắn đo, khẽ cau mày:

“Như vậy không ổn lắm đâu…”

Cố Hành Chu đứng bên cạnh nén cười. Không ổn gì chứ? Hắn thấy rất ổn là đằng khác!

Chỉ một chút vàng này đã làm Đường Khê vui đến thế. Trong đầu hắn chợt nảy ra vài ý tưởng.

Thích gì thì hắn chưa chắc đã làm được, nhưng nếu là tiền... hắn dư tiền đến nỗi chẳng biết dùng vào đâu.

“Đường cô nương, cô nhất định phải nhận. Đây chỉ là chút lòng thành của ta. Cô đã giúp chúng ta rất nhiều, lần này còn chịu đến đây giúp đỡ. Chúng ta vô cùng biết ơn, xin cô hãy nhận lấy.”

Đường Khê thấy người ta đã nói vậy, đành “miễn cưỡng” nhận lấy.

“Hôm nay hoàng đế lại cố ý đẩy những rắc rối đó cho chúng ta, đúng là tưởng chúng ta sẽ nhẫn nhịn mãi.”

Thường Hoài Viễn bực bội lên tiếng.

Sắc mặt Cố Cửu Hòa lạnh lùng, ánh lên nét cười mỉa mai.

“Hắn nghĩ chúng ta không dám làm gì, thật nực cười. Nếu đã từng dám ra tay với Hòa nhi, hắn cũng nên nghĩ đến hậu quả.”

Mười năm qua, ông đã âm thầm điều tra, cuối cùng cũng làm rõ được chân tướng.

“Khi đó, hoàng đế đã gửi một bức thư cho Hòa nhi ở trong quân doanh. Không rõ nội dung bức thư là gì, nhưng chắc chắn chính nó đã dẫn đến việc bà ấy rơi xuống vực.”

Đường Khê ngồi một bên lặng lẽ lắng nghe.

Thư?

Có phải chính là lá thư mà cô từng thấy trong giấc mơ?

Cô im lặng, tiếp tục nghe mọi người bàn bạc, trong đầu không ngừng nghĩ về lá thư đó.

Khi tỉnh dậy sau giấc mơ, cô đã viết lại lá thư ấy và nhét vào trong túi. Hôm nay, cái túi đó cũng được mang theo.

Thấy Đường Khê có vẻ không tập trung, Cố Hành Chu hơi lo lắng, dịu dàng hỏi:

“Cô sao thế?”

Đường Khê giật mình, vội lắc đầu.

“Không có gì, chỉ là…”

Cô ngập ngừng, không biết có nên nói ra hay không.

Dù sao đó cũng chỉ là một giấc mơ, lỡ không phải thật thì sẽ khiến mọi người thất vọng.

“Không sao đâu, cô cứ nói đi.”

Cố Hành Chu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, tưởng rằng cô có điều gì đó khó nói.

“Tôi… Tôi từng mơ thấy cảnh mẹ anh rơi xuống vực…”

“Cái gì?!”

Cả phòng lập tức vang lên tiếng hít thở gấp gáp.

“Sao lại…”

Sắc mặt Cố Cửu Hòa đầy phức tạp.

“Chờ tôi một lát.”

Thấy phản ứng của mọi người, Đường Khê vội chạy về phòng, lục tìm ngăn trong túi xách và lấy ra một bức thư viết tay.

Đây là bức thư mà cô đã viết lại theo ký ức sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh ngắt.

Ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.

Cố Hành Chu cau mày khó hiểu. Làm thế nào mà một giấc mơ lại liên quan đến chuyện của Khương Hòa?

Thậm chí còn có thể mơ thấy nội dung cụ thể của một lá thư.

Rất nhanh, Đường Khê cầm lá thư trở lại.

“Trước đây, tôi đeo chiếc vòng tay mà Cố Hành Chu tặng. Sau đó, vào buổi tối, tôi bắt đầu mơ thấy cảnh dì Khương Hòa trên chiến trường. Có mấy đêm, tôi cứ mơ mãi cảnh bà ấy nhảy xuống vực. Trong giấc mơ, tôi thấy bà ấy cầm một lá thư, nhưng tôi không đọc được chữ viết trên đó. Khi tỉnh dậy, tôi đã dựa vào trí nhớ để viết lại...”

Đường Khê đưa lá thư cho Cố Cửu Hòa, sau đó ngồi trở lại chỗ mình. Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Cố Hành Chu, cô khẽ nói:

“Có lẽ là do chiếc vòng tay này…”

Đường Khê chỉ vào chiếc vòng trên tay mình, ánh mắt hướng về phía Cố Hành Chu.

Cố Hành Chu nhìn chiếc vòng tay được chế tác từ mảnh đá Nữ Oa, ánh mắt phức tạp.

“Cái gì?!”

Cố Cửu Hòa bất ngờ hét lớn.

“Cha, có chuyện gì vậy?”

Cố Tuyết Trúc, người đứng gần ông nhất vội vàng hỏi.

“Xem đi.”

Vẻ mặt của Cố Cửu Hòa đằng đằng sát khí, đưa lá thư cho Cố Tuyết Trúc.

Cố Tuyết Trúc nhận lấy, bắt đầu đọc. Càng đọc, đôi mày nàng ấy càng nhíu chặt, bàn tay nắm chặt đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

“Đồ khốn nạn!”

Một câu chửi thề bất ngờ bật ra từ miệng Cố Tuyết Trúc, khiến Đường Khê sửng sốt.

Vốn dĩ Đường Khê không đọc được chữ trên lá thư, nên hoàn toàn không biết nội dung bên trong là gì mà lại khiến hai người tức giận đến vậy.

Cố Hành Chu tiến lên, giật lấy lá thư từ tay tỷ tỷ, đọc lướt qua từng dòng.

Đường Khê ngồi gần hắn nhất, cảm nhận được luồng sát khí bùng lên từ người hắn.

“Chuyện gì thế?”

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Cố Hành Chu.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, cả cơ thể run rẩy không kiềm chế được.

“Lá thư này do hoàng đế viết. Ông ta ép mẫu thân ta phải tự kết liễu. Nếu không thì ông ta sẽ giết sạch cả Khương gia, nhà họ Cố, tất cả những người lính đã theo mẫu thân, kể cả ta, cha ta và cả Hành Chu.”

Cố Tuyết Trúc hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. Sau đó nàng ấy quay sang Đường Khê giải thích.

Đường Khê không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Một hoàng đế lại dám dùng mạng sống của bao nhiêu con người để uy h**p?

“Đê tiện!”

Ngay sau đó, cô quay sang nhìn Cố Hành Chu với vẻ lo lắng, thấy hắn đang cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Đường Khê biết hắn đang rất nỗ lực để giữ bình tĩnh.

“Trong thư còn viết rằng, hoàng đế yêu cầu nhà họ Khương phải giao nộp đá Nữ Oa. Xem ra mục đích thực sự của ông ta chính là viên đá, còn nhà họ Khương chỉ là cái cớ.”

“Nhưng mẫu thân vẫn đánh giá quá cao nhân phẩm của tên hoàng đế đó. Dù bà ấy đã tự kết liễu nhưng ông ta vẫn không tha cho cả Khương gia.”

Đường Khê nghiến răng, ánh mắt sáng rực sự giận dữ.

Cô nhất định phải gặp cái tên hoàng đế ghê tởm này xem rốt cuộc ông ta là loại người như thế nào.

Lần này đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu không khiến tên hoàng đế đáng khinh này tan tành thành cát bụi thì cô không còn mặt mũi mà mang họ Đường nữa!

Làm sao có thể có một kẻ ghê tởm đến thế, thất hứa, tham lam vô độ như vậy.

Thế mà ông ta còn làm được hoàng đế ư?!

Cố Cửu Hòa trấn tĩnh lại cảm xúc, ánh mắt càng thêm kiên định.

“Ta đã sắp xếp xong trong cung. Trưa mai, nhân lúc hoàng đế dùng bữa, văn võ bá quan không có mặt, chúng ta sẽ tiến vào từ cửa nam. Ba vạn binh lính từng theo Hòa Nhi sẽ dẫn đầu. Chúng ta sẽ trực tiếp tìm hoàng đế để tính sổ.”

Thường Hoài Viễn rút ra một bản đồ cung đình từ trong ngực áo.

“Ta còn có một nghìn tinh binh, sẽ bố trí họ canh giữ bốn cổng thành ở Đông, Tây, Nam, Bắc. Không để lọt một con ruồi.”

Không khí trong phòng nặng nề và thận trọng, bao trùm bởi sự căng thẳng không thể xua tan.

Đường Khê kéo chiếc ba lô của mình ra, lôi từ bên trong ra những "vũ khí bí mật" của cô.

“Mọi người đừng lo, đây là súng lục. Các chú cũng từng thấy rồi. Lần trước dùng súng Gatling thì đẹp mắt đấy, nhưng quá cồng kềnh. Những thứ này tiện dụng hơn. Tôi mang nhiều lắm, lát nữa chia nhau mà dùng.”

Đường Khê đặt từng khẩu súng và hộp đạn lên bàn, như thể chúng chẳng đáng giá gì.

Rồi cô tiếp tục lục lọi bên trong ba lô của mình.

“Tìm thấy rồi!”

Cô reo lên một tiếng vui mừng. Chiếc ba lô mang theo lần này quá lớn, chứa đủ thứ, may mà Vu Lam đã xử lý cẩn thận, nếu không chúng đã phát nổ ngay trong túi của cô.

“Đây là lựu đạn. Cách dùng rất đơn giản. Kéo chốt này ra, ném ra xa, và... bùm! Nổ tung, sức công phá cực mạnh. Khi dùng nhớ cẩn thận, ngắm chuẩn rồi hãy ném.”

Cô cẩn thận đặt vài quả lựu đạn lên bàn.

Nhìn ánh mắt ngơ ngác của Cố Hành Chu và những người khác, Đường Khê nghĩ đến việc biểu diễn một chút, nhưng lại ngó quanh.

Không được, căn nhà này đẹp thế, lỡ ném lựu đạn ra thì chẳng khác nào phá hủy cả chỗ này.

Đường Khê kìm nén ý định gây bất ngờ, bảo Cố Hành Chu mang hết đồ đạc trong ba lô ra.

“Tôi còn mang theo TNT, một loại thuốc nổ có sức công phá khủng khiếp, đủ sức làm sập cả tường thành.”

Đường Khê nói với vẻ am hiểu, cảm thấy may mắn vì đã nhờ Vu Lam chuẩn bị được nhiều thứ tốt như vậy.

Nếu chỉ dựa vào vũ khí thô sơ của thời cổ đại, không biết phải đánh đến bao giờ mới xong.

“Đây nữa, súng bắn tỉa. Loại này có thể ngắm rất xa. Những ai đứng canh trên tường thành, cứ dùng cái này mà bắn. Ai lại gần liền xử ngay lập tức.”

Cố Hành Chu và Cố Cửu Hòa đang thử nghịch khẩu súng lục, trong khi Thường Hoài Viễn thì nghiên cứu cách sử dụng thuốc nổ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 311



Cảnh tượng này vừa hài hước, vừa có chút phi thực tế.

Nhìn đống vũ khí chất đầy như núi, Đường Khê cảm thấy rất hài lòng.

Ngoài đồ ăn và thực phẩm mang theo, phần lớn hành lý của cô đều là vũ khí.

Cô cho rằng đây là khoản đầu tư xứng đáng. Có những thứ này thì chắc chắn họ có thể giành chiến thắng.

Muốn đánh bại khoa học công nghệ hiện đại à? Không đời nào. Công nghệ chính là thứ thay đổi cuộc sống.

Vì vậy, trong khi những người khác còn lo lắng thì Đường Khê lại cực kỳ tự tin.

Hạ bệ hoàng đế? Đơn giản như ăn bánh!

- --

Buổi tối, ánh trăng sáng trong vắt, tuyết nhẹ rơi từ bầu trời.

Đường Khê ngồi bên bếp lửa trong sân, choàng chặt chiếc áo choàng, nhâm nhi các loại bánh ngọt được phòng bếp chuẩn bị.

Trên bếp lửa còn có một ấm trà nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Cố Hành Chu bước đến mà cô không nhận ra.

Trước mặt cô bày đầy các đĩa bánh, đến mức cô chẳng biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

“Đường Khê.”

Giọng nói ấm áp, trầm thấp của Cố Hành Chu vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Ơ? Anh đến rồi à? Ngồi xuống đi, những món này ngon lắm!”

Cô cầm lấy một miếng bánh hoa quế, không đợi hắn từ chối, đã đút thẳng vào miệng hắn.

“Thấy sao? Ngon không?”

Đôi mắt cô lấp lánh như sao trời, đầy mong chờ nhìn hắn.

Khi ngón tay cô vô tình chạm vào đôi môi mỏng gợi cảm của hắn, Cố Hành Chu không kìm được mà khẽ run lên như vừa bị điện giật.

“Ngon... rất ngon...”

Hắn vốn không thích đồ ngọt, nhưng chẳng hiểu sao miếng bánh cô đút cho lại có vị ngọt ngào đặc biệt.

“Anh tìm tôi có việc gì sao?”

Đường Khê thò tay ra từ trong áo choàng, rót một tách trà nóng từ ấm trên bếp.

Cố Hành Chu mỉm cười. Ban đầu hắn còn lo cô không quen nơi này, nhưng xem ra, nỗi lo ấy thật thừa thãi.

“Ngày mai, ta hy vọng cô đừng đi cùng bọn ta.”

Bàn tay đang vươn ra của Đường Khê khựng lại, cô bối rối hỏi:

“Tại sao?”

Cố Hành Chu cầm lấy tách trà, uống một ngụm, ngón tay khẽ v**t v* viền tách.

“Ta không muốn cô gặp nguy hiểm. Lần trước, khi cô bị Du Liễu bắt đi, ta...”

Hắn dừng lại một chút, cố gắng kìm nén những cảm xúc phức tạp đang dâng lên trong lòng.

“Tóm lại, hãy nghe lời ta. Chuyến đi lần này rất nguy hiểm. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho chính mình.”

Giọng nói của hắn bình thản, như thể chỉ đang bàn một chuyện chẳng mấy quan trọng.

Nhưng bàn tay khẽ run rẩy đã phản bội hoàn toàn những suy nghĩ thật trong lòng hắn.

Đường Khê có sự phóng khoáng, cởi mở của một cô gái hiện đại, có một sức hút mà những nữ tử cổ đại không thể sánh được. Cô hào sảng, thân thiện, đôi khi tham tiền cũng trở nên đáng yêu.

Tính cách tươi sáng như một mặt trời nhỏ của cô đã hoàn toàn cuốn hút hắn. Ban đầu, hắn cứ nghĩ tình cảm mình dành cho cô chỉ là thiện cảm thông thường.

Nhưng ngày cô bị Du Liễu bắt đi, bị tra tấn đến mức toàn thân đầy máu, gần như mất mạng, hắn mới nhận ra trái tim mình như bị xé toạc.

Từng hơi thở của hắn đều trở nên run rẩy, đau đớn. Trong đầu hắn chỉ vang lên một giọng nói: Nếu như Đường Khê chết thì hắn cũng không muốn sống nữa.

Chính lúc đó, hắn hiểu rằng tình cảm của mình dành cho Đường Khê là một thứ tình yêu mãnh liệt, sâu đậm đến không thể kiểm soát.

Đường Khê kinh ngạc, nhìn biểu cảm trên mặt hắn, cố tìm kiếm một chút sơ hở, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Để phá vỡ sự bối rối, cô bắt đầu nói vu vơ.

“Kỳ lạ thật, tối nay... trời nắng đẹp quá nhỉ... hahaha...”

Cô chỉ lên trời, bật ra một câu chẳng liên quan, rồi chợt nhận ra mình vừa nói gì, lại ngượng ngùng cười khan.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng yêu ai, cũng không biết cảm giác rung động là gì.

Nhưng nếu rung động chính là khoảnh khắc này, khi đối mặt với ánh mắt nồng cháy của người đàn ông trước mặt, trái tim cô đập loạn nhịp, hơi thở rối loạn, ánh mắt không dám nhìn thẳng, thì cô thừa nhận: Cô đã rung động.

“Cô hiểu ý ta nói mà. Nếu cô có chuyện gì thì ta tuyệt đối sẽ không sống một mình. Ngược lại, nếu ta chết, ta hy vọng cô sẽ sống thật tốt.”

Cố Hành Chu như thể bị điều gì đó chi phối. Sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội, bàn tay đang siết chặt của hắn từ từ thả lỏng. Hắn đưa tay lên trán, bật cười nhạt, đầy bất lực.

Hắn thật sự chịu thua rồi, hoàn toàn chịu thua.

Đường Khê như bị sét đánh giữa trời quang, cả người cứng đờ, không biết phải phản ứng ra sao.

Cố Hành Chu không còn do dự, tiếp tục nói:

“Cha và dì Hoa đều biết ta thích nàng. Ta cũng biết nàng yêu tiền. Vậy nên, bất kể ta còn sống hay đã chết, ngoài phần dành cho tỷ tỷ và Tử Dật ra thì tất cả tài sản còn lại đều là của nàng. Ta không nhớ chính xác có bao nhiêu, nhưng chỉ riêng cửa tiệm dưới danh nghĩa của ta ở kinh thành đã hơn ba mươi, trên toàn Nam Triều thì khoảng hơn một trăm. Nếu tính thêm các chi nhánh ở nước ngoài, tổng cộng chưa đến ba trăm.

Ta đã giao phó hết rồi. Toàn bộ thu nhập đều được ghi dưới tên nàng. Chỉ cần nàng đưa ra chiếc vòng tay ngọc vàng ta tặng là các quản sự sẽ hiểu. Nàng muốn lấy bao nhiêu thì cứ tự nhiên. Tất cả đều là của nàng.”

Đường Khê ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn, cả người như hóa đá.

Cố Hành Chu rót trà vào hai chiếc tách, đặt một chiếc trước mặt cô, rồi bình thản tiếp tục:

“Còn tài sản, đất đai, tất cả giấy tờ liên quan đều đang ở chỗ quản gia. Nếu có chuyện gì xảy ra với ta thì nàng cứ tìm ông ấy, mọi thứ sẽ được giao lại cho nàng. Ta biết nàng có thể tự mình kiếm được tất cả, nhưng đây là tấm lòng của ta.”

“Ta cũng đã dặn dò Tần Nhị, hắn sẽ cử vài chục người tinh nhuệ bảo vệ nàng. Nếu xảy ra chuyện bất trắc, ta sẽ phát tín hiệu. Họ sẽ đưa nàng đi ngay, mang theo tất cả tiền bạc có thể mang theo. Sau đó nàng hãy trở về nơi thuộc về mình, sống thật tốt.”

Có thứ gì đó như gõ nhịp trong tim cô, rồi một dòng nước mặn đắng, xen lẫn chút chua chát trào ra từ đôi mắt.

Đường Khê vội đưa tay lên mặt, lau đi một cách vụng về.

Một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào lòng cô, phá tan mọi rào cản nội tâm, như ánh sáng mặt trời chiếu rọi sau cơn bão.

Hạt giống trong tim dần nảy mầm, lớn nhanh thành một cây nhỏ, nhè nhẹ lay động trong gió.

“Cố Hành Chu, anh im ngay! Còn chưa bắt đầu đánh mà anh đã nói những điều xui xẻo này rồi? Đừng nói những lời không may mắn nữa, được không? Chúng ta chắc chắn sẽ thắng. Có những thứ này, đừng nói hoàng cung nhỏ bé, anh có tin không, chúng ta còn có thể thống nhất thiên hạ!”

Đường Khê khoa tay múa chân, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Dù mang theo nhiều vũ khí, cô biết những gì họ sắp làm là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ suất là hậu quả sẽ khôn lường.

“Tóm lại, tôi nhất định phải đi. Anh đừng hòng bỏ tôi lại! Nếu chết thì chúng ta cùng chết. Có gì mà phải sợ? Nói thật, tôi còn có một con át chủ bài. Chẳng phải cái tên hoàng đế kia muốn viên đá Nữ Oa sao? Tôi mang theo nó rồi. Nếu ông ta cần thì tôi sẽ đưa cho ông ta. Dù sao ông ta cũng không biết cách dùng, không có cấm thuật của nhà họ Vu thì ông ta đừng hòng dùng được.”

Đường Khê buông xuôi mọi thứ, không còn né tránh tình cảm trong lòng mình.

“Nếu anh không cho tôi đi thì dù anh có sống sót trở về, tôi cũng tuyệt đối không thèm để ý đến anh nữa. Cứ thử xem tôi có làm được không!”

Đôi mắt cô ánh lên sự kiên định, đối diện thẳng với ánh nhìn của Cố Hành Chu.

Xung quanh là tuyết rơi nhẹ, không gian tĩnh lặng. Chỉ có tiếng nước trà sôi lục bục trên bếp lửa phá tan sự yên ắng.

Cố Hành Chu khẽ giãn mày, như thể vừa đưa ra một quyết định trọng đại.

“Thật sự sợ nàng rồi. Được thôi, ngày mai nàng theo sát ta và Tần Nhị. Hắn là người giỏi võ nhất bên cạnh ta. Hắn sẽ bảo vệ nàng. Đến lúc nguy hiểm, nàng nhất định phải chạy, chạy thật xa...”

“Ưm—”

Cố Hành Chu tròn mắt kinh ngạc, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt.

Trước mặt hắn là một khuôn mặt quen thuộc đang ở rất gần.

Bờ môi lạnh giá của hắn chạm vào một cảm giác mềm mại, mũi thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ.

Như đang trong mơ vậy.

Nếu đây là một giấc mơ, hắn chỉ mong đừng bao giờ tỉnh lại.

Nhưng chưa kịp phản ứng thì nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước đã rời đi.

Trái tim hắn như bị cuốn theo, trống rỗng một cách kỳ lạ.

Đôi má Đường Khê ửng đỏ, không rõ vì xấu hổ hay do cái lạnh của đêm đông.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cố Hành Chu, cô bật cười, dáng vẻ này của hắn khiến cô không nhịn được mà trêu đùa:

“Thu dọn chỗ này đi nhé. Em về ngủ trước đây, mai gặp lại—”

Cô nói xong liền quấn chặt áo choàng rồi chạy nhanh về phòng mình.

Cố Hành Chu đứng yên một lúc lâu, chạm tay lên môi, cảm nhận chút ấm áp còn vương lại.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cái gì vừa hôn lên môi mình?

Nụ cười trên môi hắn càng lúc càng rõ, cuối cùng bật ra một tiếng cười ngây ngốc.

Rồi hắn cười lớn hơn, không chút kiềm chế.

Mấy người hầu đi ngang qua sợ hãi nhìn cảnh tượng đó, lắp bắp:

“Phải làm sao đây?! Đại công tử... hình như bị khùng rồi!”

“Hình như vừa rồi Đường cô nương ở đây, chắc là đại công tử gặp cô ấy nên đờ người ra?”

“Chưa bao giờ thấy đại công tử như thế này, thật kỳ lạ. Phải kể lại chuyện này với Tiểu Thúy, tha hồ mà tám chuyện...”

“Thôi, đừng quan tâm chuyện của chủ nhân nữa. Đi thôi, lạnh chết mất, về ngủ nào...”

Tiếng bước chân dần xa, còn Cố Hành Chu thì vẫn đứng đó, ngẩn ngơ hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi mà cười không dứt.

- --

Sáng hôm sau, sau một đêm tuyết rơi dày, cuối cùng trời quang mây tạnh. Mặt trời từ từ nhô lên, tỏa ánh sáng ấm áp xuống mọi người.

Cố Cửu Hòa đứng trong sân, trước mặt là mấy ngàn người.

Cố Hành Chu và Đường Khê sóng vai đứng cạnh nhau. Đường Khê đeo một chiếc ba lô lớn, bên trong chứa viên đá Nữ Oa, mang theo để phòng trường hợp khẩn cấp.

Từ tối qua, khi Đường Khê lấy thuốc nổ ra, Cố Hành Chu đã yêu cầu Tần Nhị hướng dẫn mọi người cách sử dụng.

Bây giờ, mỗi người đều có một quả lựu đạn hoặc TNT. Những người đứng đầu được trang bị súng lục.

Đêm qua, vì đã hôn Cố Hành Chu nên Đường Khê trằn trọc không ngủ được.

Cô quyết định trở về nhà ở hiện đại, mang toàn bộ số đạn và lựu đạn còn lại do Vu Lam chuẩn bị đến đây.

Sáng nay, khi Cố Hành Chu nhìn thấy đống súng đạn xếp đầy trong sân thì đôi mắt mơ màng ngái ngủ lập tức mở to.

Tối qua, hắn cũng gần như thức trắng vì quá phấn khích.

Vừa nhìn thấy Đường Khê, mặt hắn đã bắt đầu nóng bừng, nhưng nhớ đến nhiệm vụ quan trọng hôm nay nên hắn nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị.

“Các tướng sĩ, hôm nay chính là ngày báo thù cho Khương tướng quân! Xuất phát!”

Trời vừa tảng sáng, đoàn người bắt đầu lên đường. Phần lớn quân đội đã được bố trí xâm nhập hoàng cung từ tối qua và chắc hẳn giờ đây đã kiểm soát các cổng thành.

Nhóm của họ mặc thường phục, ngồi trên xe ngựa tiến về phía hoàng cung.

Cố Cửu Hòa chọn ngày hôm nay vì đây là ngày đặc biệt ở Nam Triều – Hàn Triều Tiết, tương tự như Tết Nguyên Đán hiện đại.

Vào ngày này, triều đình không thiết triều sớm, dân chúng cũng được nghỉ làm.

Chọn ngày này chính là để tránh thu hút sự chú ý của quá nhiều người.

Trong lòng Đường Khê phấn khích nhưng không thể phủ nhận rằng cô cũng rất căng thẳng. Nói không lo lắng là nói dối, bởi họ đang chuẩn bị làm một việc mà chỉ cần sơ suất sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, đó là tạo phản!

Mới đến Nam Triều mà đã gặp chuyện k*ch th*ch thế này, đúng là không thể ngờ được.

Trên đường đến hoàng cung, mọi thứ diễn ra thuận lợi, kế hoạch được thực hiện hoàn hảo.

Đường Khê giống như Lưu bà ngoại ghé thăm Đại Quan Viên, tò mò vén góc rèm xe ngựa, liên tục nhìn ngắm bên trong hoàng cung.

Cô thật sự rất hiếu kỳ. Sự tò mò vượt xa nỗi sợ hãi.

Nếu thất bại mà chết thì chết thôi. Nhưng đã vất vả xuyên không đến cổ đại, có mấy ai được trải nghiệm điều này chứ? Chẳng thà nhìn cho thỏa mắt, chết cũng làm con ma minh bạch.

Phải công nhận, Nam Triều quả thật là một quốc gia giàu có.

Khắp nơi đều thấy đồ vật làm từ vàng, những tòa kiến trúc cao lớn đến mức khiến con người cảm thấy nhỏ bé trước sự hùng vĩ của chúng.

Xe ngựa chạy đến nơi ở của hoàng đế, Đường Khê nhận ra trước cửa cung đã đứng sẵn rất nhiều binh lính.

Nhìn vào trang phục và các chi tiết trang trí, đó chắc chắn là người của nhà họ Cố.

Đường Khê thoáng thất vọng. Cô vốn mong được chứng kiến cảnh đao kiếm giao tranh đầy kịch tính chứ.

Nhưng không, mọi thứ đã được kiểm soát hoàn toàn.

“Cha, Thường thúc đã dẫn người bao vây nơi này rồi.”

“Chúng ta đi thôi.”

Sắc mặt Cố Cửu Hòa vẫn điềm tĩnh, không ai có thể đoán được ông đang nghĩ gì.

Cố Hành Chu kéo Đường Khê xuống xe ngựa, cùng mọi người tiến về phía tẩm cung của hoàng đế.

Bên trong tẩm cung, hoàng đế Tạ Hoài ngồi trên ngai vàng, ánh mắt tối sầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thường Hoài Viễn và những người khác.

“Thường Hoài Viễn, ngươi to gan lắm, dám tạo phản?! Ngươi không sợ quả nhân tru di cửu tộc nhà ngươi, nghiền xương thành tro hay sao?!”

Tạ Hoài cầm nghiên mực bên cạnh ném thẳng về phía Thường Hoài Viễn.

Thường Hoài Viễn dùng kiếm chém đôi nghiên mực, làm mực nước bắn tung tóe lên khắp người Tạ Hoài.

“Hừ. Ta khuyên hoàng thượng nên giữ chút sức lực đi. Đến nước này rồi, còn bày đặt ra vẻ hoàng đế làm gì?”

Thường Hoài Viễn bĩu môi đầy khinh bỉ, chẳng buồn tranh luận thêm lời nào.

Ông quay đầu đứng sang một bên, không thèm nhìn Tạ Hoài dù chỉ một cái.

Cái chết của Thường Hoài Nghĩa chính là do tên hoàng đế khốn nạn này gây ra. Vì muốn đoạt lấy viên đá Nữ Oa mà ông ta đã hại nhà họ Khương, lại còn đẩy đệ đệ của ông ta vào chỗ chết như một quân cờ thí mạng.

Thường Hoài Viễn siết chặt thanh kiếm, cố gắng kiềm chế cơn giận, không để bản thân chém chết Tạ Hoài ngay tại chỗ.

“Xem ra sức khỏe của bệ hạ rất tốt nhỉ. Hôm qua còn nghe thái hậu nói người đang ốm. Nay thấy bệ hạ tinh thần thế này, thần cũng an tâm rồi.”

Cố Cửu Hòa chưa xuất hiện, nhưng giọng nói đã vang lên trước.

Nghe giọng nói quá đỗi quen thuộc, các mạch máu trên trán Tạ Hoài liền nổi lên.

“Thì ra là ngươi, Cố Cửu Hòa! Ta đã thắc mắc vì sao Thường Hoài Viễn dám tạo phản, hóa ra là ngươi đứng sau giật dây!”

Đây chính là kẻ mà Tạ Hoài muốn diệt trừ từ lâu, nhưng Cố Cửu Hòa lại luôn may mắn thoát chết.

Đường Khê và Cố Hành Chu theo sau Cố Cửu Hòa, nhìn tình hình hiện tại, cả hai người biết điều đứng sang một bên.

Bây giờ là lúc Tạ Hoài và Cố Cửu Hòa giải quyết ân oán cá nhân. Với tình thế này, hoàng cung đã hoàn toàn nằm trong tay họ, không còn gì có thể cản trở.

“Là ta chủ mưu thì sao, Tạ Hoài? Năm xưa chính ngươi từng nói muốn trở thành vị hoàng đế được muôn dân ca ngợi. Nhưng chỉ hai năm sau khi đăng cơ, ngươi bắt đầu xây dựng xa hoa, tính toán hãm hại nhà họ Khương và nhà họ Cố. Cuối cùng, còn lấy tội danh tạo phản để giết cả nhà họ Khương!”

Đôi mắt Cố Cửu Hòa đỏ ngầu, từng câu từng chữ như xé toạc không gian. Trong ký ức của ông, tiếng thét đau đớn của những người già, nữ tử và trẻ em trong ngọn lửa thiêu suốt ba ngày ba đêm vẫn như vang vọng bên tai.

“Ta là hoàng đế! Ai dám chống lại ta chứ?! Người đâu, giết tên phản nghịch này cho ta!”

Tạ Hoài gào lên, ánh mắt nhìn Cố Cửu Hòa như muốn xé xác ông ra từng mảnh.

Nhưng trong tẩm cung rộng lớn, không một ai bước ra.

Đường Khê nhìn Tạ Hoài, thấy dáng vẻ điên loạn của ông ta liền không nhịn được mà nghĩ: Lại thêm một tên hoàng đế phát rồ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 312



Cô ghé sát Cố Hành Chu, nhỏ giọng nói:

“Ông ta bị ngốc à? Đã bị bao vây như thế này, còn ai ra giúp ông ta được nữa?”

Giọng nói không lớn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi thì lời của cô như vang lên trong tâm trí của từng người có mặt.

Cố Hành Chu khẽ bật cười:

“Có lẽ vậy. Nếu không, ông ta cũng chẳng nói mấy lời điên rồ như thế.”

Đường Khê lẩm bẩm thêm một câu:

“Đây là hoàng đế sao? Đúng là đồ ngu xuẩn...”

Tạ Hoài nhìn thấy Đường Khê đứng trong góc, liền chỉ thẳng vào cô, tức giận chửi lớn:

“Con tiện nhân ở đâu đến đây? Dám vô lễ với hoàng thượng! Đợi quân tiếp viện của ta đến, người đầu tiên ta giết sẽ là ngươi!”

Đường Khê không những không sợ, mà còn không hề né tránh ánh mắt dữ tợn của ông ta.

“Ông bị bệnh à? Đến nước này rồi còn nói mấy lời như thế?”

Cô lắc đầu, chẳng buồn quan tâm thêm. Người như Tạ Hoài mà cũng làm được hoàng đế, đúng là nỗi bất hạnh của Nam Triều.

“Tạ Hoài, trước khi ngươi chết, ta chỉ muốn hỏi vài câu. Có phải ngươi vì viên đá Nữ Oa mà tiêu diệt cả nhà họ Khương hay không?”

Giọng nói của Cố Cửu Hòa lạnh lùng vang lên.

Tạ Hoài nghe vậy liền cười phá lên, như thể vừa nghe một câu chuyện nực cười.

“Ngươi muốn biết à? Vậy ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu!”

Tạ Hoài bật cười điên dại, dáng vẻ như thể thực sự biết được điều gì đó.

Cố Cửu Hòa không phí lời, rút thanh kiếm bên hông ra, đâm thẳng vào vai Tạ Hoài.

Đường Khê kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Động tác nhanh gọn, dứt khoát, không hề do dự.

“Nếu ngươi không nói thì ta sẽ từ từ đâm chết ngươi.”

Giọng nói của Cố Cửu Hòa bình thản, rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn ông ta.

Thật ra, nguyên nhân chuyện này bọn họ đã đoán gần như không sai.

Tạ Hoài ôm lấy vết thương, vẻ mặt đầy đau đớn. Ông ta ngồi bệt xuống ngai vàng, khuôn mặt hiện lên vẻ chế giễu.

“Con tiện nhân Khương Hòa kia, nếu không phải vì bảo vật truyền gia của nhà họ Khương là khối đá Nữ Oa thì ta đời nào phải xuống nước cầu xin thái hậu ban hôn cho chúng ta…”

Thì ra lý do đúng là như vậy.

Nhóm người nghe ông ta nói mà nét mặt không chút thay đổi, vì đó cũng chính là điều họ đã đoán từ trước.

Tạ Hoài tiếp tục:

“Một ả đàn bà chỉ biết đánh đấm như Khương Hòa, chỉ có tên ngu ngốc như ngươi mới yêu nổi. Dù ngươi có cưới được nàng ta thì sao? Nhà họ Khương vẫn không giao khối đá Nữ Oa cho ngươi. Cuối cùng, ngươi chẳng được gì cả, ha ha ha!”

Cố Cửu Hòa siết chặt nắm tay, chỉ muốn tiến tới đâm chết tên trước mặt.

“Ngươi không hiểu sức mạnh của khối đá Nữ Oa lớn đến mức nào! Nó có khả năng trường sinh bất lão, thậm chí cải tử hoàn sinh. Ai sở hữu nó thì coi như đã nắm giữ thiên hạ. Ta đã mất bao công sức để đạt được mọi thứ này, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ khối đá ấy?”

Nói đến đây, khuôn mặt Tạ Hoài trở nên dữ tợn.

“Tất cả là lỗi của lão già nhà họ Khương! Nói thế nào ông ta cũng không nghe, cứ khư khư giữ lấy khối đá. Vậy thì ta thành toàn cho bọn họ, để cả nhà xuống địa ngục mà canh giữ khối đá đó!”

Nghe đến đây, Đường Khê không nhịn được nữa.

Làm sao con người có thể vô sỉ đến thế? Đó là bảo vật gia truyền mấy đời của người ta, làm sao có thể dễ dàng đưa cho ông ta?

Ông ta nghĩ làm Hoàng đế là có thể chiếm đoạt tất cả sao?

“Dì Khương đã rơi xuống vực rồi, vậy tại sao ông vẫn không buông tha cho nhà họ Khương? Tại sao phải tận diệt cả Khương gia?”

Đường Khê giận dữ chất vấn.

Tạ Hoài nghe vậy thì cười như thể vừa nghe chuyện nực cười nhất đời. Ông nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Không ngờ ngươi và nhà họ Cố lại ngốc như nhau. Ngươi chưa nghe câu nhổ cỏ phải nhổ tận gốc sao? Dù Khương Hòa đã chết, đó chỉ là một bước trong kế hoạch của ta. Ta muốn có khối đá Nữ Oa. Dù Khương Hòa chết rồi thì lão già nhà họ Khương vẫn không giao khối đá cho ta. Nếu đã không biết điều thì tại sao ta phải để họ sống?”

Ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ oán hận.

“Ta chỉ hận một điều: ta đã lật tung cả nhà họ Khương lên mà vẫn không tìm thấy khối đá Nữ Oa! Thứ đó như thể bốc hơi khỏi thế gian vậy!”

Đột nhiên, Đường Khê lấy từ trong ba lô ra một vật.

“Ý ông là thứ này sao?”

Đó là một khối đá to bằng đứa trẻ sơ sinh được cô ôm trong tay.

Tạ Hoài vừa nhìn thấy thì mắt lập tức trợn to, không thể tin nổi, vẻ mặt điên cuồng hiện rõ.

“Sao lại ở chỗ ngươi? Chẳng lẽ khối đá này luôn nằm trong tay nhà họ Cố…”

Ông ta gắng gượng muốn lao tới, nhưng Cố Cửu Hòa nhanh tay đâm thêm một nhát vào cánh tay ông ta.

“Á!”

Tạ Hoài ngã xuống đất, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khối đá, cố gắng bò tới.

“Thật nực cười. Không biết trân trọng thứ trước mắt, cứ mải mê tìm kiếm trường sinh bất tử hay cải tử hoàn sinh. Nếu chỉ cần một khối đá mà có thể đạt được tất cả, thì thế gian này đã loạn từ lâu rồi!”

“Ý ngươi là gì?”

“Ý ta là thứ này chẳng hề kỳ diệu như ông nghĩ. Trên đời này, làm gì có chuyện đạt được mà không phải trả giá?”

Tạ Hoài nghe vậy, ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn Đường Khê.

“Xin ngươi, đưa khối đá cho ta. Ngươi muốn gì ta cũng cho, bất cứ thứ gì! Chỉ cần ngươi đưa khối đá đó cho ta!”

Đường Khê mang khối đá ra chỉ với ý định khiến ông ta từ bỏ ý niệm chiếm đoạt, nhưng không ngờ ông ta vẫn điên cuồng muốn có được nó.

Cô thở dài, thu khối đá vào ba lô.

“Vô phương cứu chữa...”

Nhìn thấy hành động của cô, ánh mắt Tạ Hoài trở nên hung ác. Không biết ông ta lấy sức mạnh từ đâu, bỗng nhiên lao tới.

“Phập——”

Chưa kịp chạm vào Đường Khê, một nhát kiếm của Cố Cửu Hòa đã xuyên qua bụng ông ta.

“Xuống địa ngục mà chuộc tội với Khương Hòa đi!”

Vài ngày sau, trời nắng ấm, tuyết đã tan gần hết.

Đường Khê ngồi trong sân nhà mình, tắm nắng. Trước mặt cô là vài đĩa điểm tâm tinh xảo, vừa được đầu bếp nhà họ Cố làm, do Cố Hành Chu mang tới.

Kể từ khi trở về từ Nam triều, cô đã đặc biệt đặt một chiếc lò giữ ấm trong sân.

Đường Khê rất thích vào những ngày đông nắng nhẹ sẽ ra sân vừa phơi nắng vừa uống trà. Nhưng sở thích này thường bị Quách Miểu Miểu chế giễu là "giống hệt người già".

Hôm nay là ngày chia lợi nhuận cuối năm đã được hẹn từ trước.

Trịnh Lai và Đào Hành Tung đều sẽ đến để hoàn tất việc chia lợi nhuận.

Cả Ngô Hoài Xuyên cũng vậy. Trước đó, Đường Khê đã đầu tư mấy trăm vạn vào công ty của anh ta.

Không ngờ Ngô Hoài Xuyên lại thông minh đến vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã đưa công ty lên sàn, giúp Đường Khê tăng giá trị tài sản lên gấp nhiều lần.

Công ty của Quách Miểu Miểu thì trước đó gặp vấn đề về vốn, Đường Xuyên đã nhân cơ hội này mua cổ phần và trở thành cổ đông lớn nhất.

Dù thời gian cô đầu tư chưa lâu, nhưng cuối năm mọi công ty đều phải tiến hành tổng kết.

Nghe tin mọi người sẽ tụ tập ở nhà Đường Khê, Quách Miểu Miểu rất thích làm tâm điểm tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Về phần Hứa Tư Niên, sau khi cậu bị gia đình phát hiện trốn học sang nước D chơi, nghe nói suýt nữa bị ông Hứa đánh gãy chân.

Sau đó, nhà họ Hứa cử năm vệ sĩ ngày ngày đưa đón cậu đi học, rồi lại đưa cậu trở về nhà an toàn. Cuộc sống như thế thực sự là “địa ngục”.

Chỉ có Đường Khê là có thể thuyết phục Hứa Quốc An, giúp Hứa Tư Niên có được chút tự do để đến đây hôm nay.

Gần đây, lão gia nhà họ Nguyên vừa qua đời vì bệnh, Nguyên Thanh nhanh chóng dùng thủ đoạn sấm sét để nắm quyền trong gia tộc.

Chỉ trong vài ngày, cô ấy còn thiết lập mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Đào Thị.

Khi nghe tin này, Đường Khê không hề ngạc nhiên.

Trước đây, trong chuyến đi nước D thì cô đã nhận ra Nguyên Thanh thích Đào Hành Tung.

Chỉ là tên ngốc Đào Hành Tung kia hoàn toàn không nhận ra.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 313: Kết thúc



Nhưng như người ta nói, con gái theo đuổi con trai chỉ cách một tờ giấy mỏng.

Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, Nguyên Thanh đã “cưa đổ” Đào Hành Tung, đúng chuẩn “nữ thần tượng” của Đường Khê.

Trong lần chia lợi nhuận này, Đường Khê đã bảo Đào Hành Tung đưa Nguyên Thanh theo để uống trà, tắm nắng cùng cô. Dù gì thì hai người họ cũng lâu rồi chưa gặp nhau.

Gần đây, không hiểu vì sao Vu Lam cứ liên tục làm phiền Đường Khê, muốn cô về nhà họ Vu nhận tổ quy tông.

Bên ngoài, anh ta còn tự nhận là “anh họ”, lần trước mặt dày xuất hiện trong buổi livestream của Đường Khê, khiến dân mạng được phen xôn xao.

Giờ cứ nhìn thấy Vu Lam, Đường Khê chỉ muốn tránh như gặp thú dữ.

Ngô Tinh sắp kết hôn với con trai cả nhà họ Hứa vào đầu năm sau, Đường Khê đã chuẩn bị xong lễ mừng cưới.

Hôm nay, cô cũng nhắn hỏi Ngô Tinh có rảnh không, nhưng Ngô Tinh bận rộn với việc chuẩn bị đám cưới nên không thể đến được, đành cử Ngô Hoài Xuyên đại diện đến thay.

Sau khi trở về từ Nam triều, khối đá Nữ Oa đã không còn ý nghĩa đối với Đường Khê.

Cô đã giữ lời hứa với Đới Vũ Ninh, giao khối đá cho anh ta nghiên cứu.

Đới Vũ Ninh đã không ăn không ngủ, giam mình trong phòng thí nghiệm cùng nhóm nghiên cứu của mình. Những nghiên cứu sinh của anh ta ngày ngày trông như bị hút cạn sinh khí, khổ sở không thôi.

Chưa đến giờ ăn trưa, trước cổng nhà Đường Khê đã có bốn, năm chiếc xe sang trọng đỗ lại.

Cô ra mở cổng, mọi người lần lượt bước vào, tự giác ngồi xuống.

Khi mọi người đã đến đủ, nhóm kế toán của Đường Khê bắt đầu làm việc nhanh chóng.

“Anh Cố đâu? Sao chỉ có mình cậu ở nhà?”

Giọng Quách Miểu Miểu vang lên sang sảng.

“Cậu tìm tôi à?”

Cố Hành Chu ló đầu ra, trên người mặc áo bào rộng màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc tạp dề màu hồng của Thủy thủ Mặt trăng, trông vừa buồn cười vừa kỳ lạ.

“Anh Cố, bao giờ anh dẫn tôi sang Nam triều chơi? Đường Khê còn được đi rồi, tôi còn chưa đi! Con gái ở đó có xinh không?”

Cố Hành Chu vừa rửa bát vừa lạnh lùng đáp:

“Chờ tôi thành thân xong thì tôi sẽ dẫn cậu đi.”

“Thành thân?! Đường Khê, cậu định… Ưm…”

Chưa kịp nói hết câu thì Quách Miểu Miểu đã bị bàn tay đầy nước rửa bát của Cố Hành Chu bịt chặt miệng.

Cố Hành Chu thở dài, hối hận vì đã tiết lộ chuyện này cho cái loa phóng thanh Quách Miểu Miểu.

“Đường tổng, đã kiểm tra xong. Tổng số lợi nhuận từ các công ty năm nay là 120 tỷ. Trong đó, Đào Thị 50 tỷ, chuỗi nhà hàng Tứ Xuyên của nhà họ Trịnh 12 tỷ, công ty khởi nghiệp của cậu Ngô 40 tỷ, nhà họ Nguyên 15 tỷ, và công ty của Quách thiếu gia là… 3 tỷ.”

Đường Khê nhìn Quách Miểu Miểu, không nói nên lời. Công ty của anh ta lớn nhất, nhưng lợi nhuận lại thấp nhất, nếu tiếp tục thế này thì sớm muộn cũng phá sản.

“Thả tôi ra! Đường Khê, Cố Hành Chu nói…”

“Tiểu Hứa, lại đây giúp một tay!”

“Đến ngay! Anh Miểu, xin lỗi, giờ em là fan trung thành của anh Cố rồi!”

Nguyên Thanh và Đào Hành Tung đứng một bên, tay nắm tay, nhìn cả nhóm náo loạn.

“Mau lại đây ngồi đi!”

Mọi người nhanh chóng ngồi xuống cạnh Đường Khê, vừa uống trà vừa nhìn cảnh náo nhiệt trong nhà.

Nhìn cảnh tượng ấy, Đường Khê cười đến mức suýt ch** n**c mắt.

Có tài sản trăm tỷ, có bạn bè và có người yêu bên cạnh, cô chợt nhận ra rằng, trường sinh bất tử chẳng còn quan trọng nữa.

Điều cô cần chỉ là những khoảnh khắc như hiện tại, một cuộc đời không hoài phí.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 314: Phiên ngoại



"Đinh——"

“Chúc mừng ký chủ! Hệ thống đã nâng cấp!”

“Hiện tại ký chủ có thể mang theo tối đa hai người vào thế giới của đối tượng được phục vụ!”

“Chúc mừng ký chủ, bạn đã nhận được Thuốc Làm Chậm Dòng Thời Gian!”

“Sau khi sử dụng, thời gian sẽ chậm lại, tốc độ có thể tự điều chỉnh.”

- --

Sau Tết, thời tiết dần trở nên ấm áp.

Trên các con phố của Nam triều, người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.

Đường Khê và Cố Hành Chu đi trên phố, nét mặt đầy bất lực khi nhìn người bạn đồng hành ồn ào bên cạnh.

“Này, tôi hỏi thật, Quách Miểu Miểu, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”

“Tôi đến xem lễ đăng quang của anh Cố chứ còn gì nữa! Sao thế? Tôi phá hỏng thế giới riêng của hai người à?”

Quách Miểu Miểu tay trái cầm bánh hạt óc chó, tay phải ôm túi mứt hoa quả, miệng nhét đầy ba viên kẹo hồ lô chưa ăn hết.

“Hành Chu, Khê Khê!”

Cố Tuyết Trúc bước xuống từ một cỗ xe ngựa, nét mặt rạng rỡ đi về phía họ.

“Cha bảo hôm nay nhà có khách, ta ra ngoài mua sắm thì tình cờ gặp hai người.”

Đường Khê liền khoác tay Cố Tuyết Trúc cười tươi.

“Đúng lúc, đây là bạn em, Quách…”

Vừa quay lại, Đường Khê nhìn thoáng qua Quách Miểu Miểu và giật mình.

“Quách Miểu Miểu? Quách Miểu Miểu!”

Anh ta ngẩn người, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Đây là lần đầu tiên Đường Khê thấy anh như vậy. Dù từng có nhiều bạn gái, nhưng chưa lần nào Quách Miểu Miểu có biểu cảm này.

Cô thoáng lo lắng, chẳng lẽ ăn quá nhiều rồi sinh bệnh?

“Tôi… chào cô… tôi là… Quách Miểu Miểu.”

Anh ta nói năng ấp úng, khiến Đường Khê càng thêm lo lắng.

Ăn quá nhiều đến mức nói cũng không nổi nữa sao?

Cố Hành Chu bật cười khẽ, chào hỏi Cố Tuyết Trúc rồi kéo Đường Khê rời đi.

“Này—anh kéo em đi đâu thế? Hình như Quách Miểu Miểu ăn nhiều quá, lỡ xảy ra chuyện thì sao?”

“Ta thấy không phải cậu ta ăn nhiều quá đâu, mà là trúng mũi tên của thần Cupid rồi.”

“Cupid? Anh biết cả Cupid sao?! Anh đúng là thời thượng quá rồi đấy. Có vẻ như anh học được kha khá thứ từ thời đại của em rồi nhỉ…”

Tiếng họ trò chuyện nhỏ dần, hòa vào âm thanh náo nhiệt của khu chợ sầm uất.

- --

Buổi tối, Đường Khê nằm dài trong sân nhà mình, vừa xem phim truyền hình vừa thư giãn.

Từ khi dẫn Quách Miểu Miểu đến Nam triều, anh ta gần như muốn chuyển hẳn đến nhà cô, ngày nào cũng đòi đi cùng cô sang đó.

Giờ cuối cùng cũng tống được anh ta ở lại Nam triều, Đường Khê hiếm hoi có được chút thời gian yên tĩnh.

“Khê nhi.”

Trong lúc Đường Khê đang nằm trên ghế xích đu, nửa tỉnh nửa mơ thì giọng nói dịu dàng của Cố Hành Chu vang lên phía sau cô.

Cô không mở mắt, bởi chỉ cần nghe đã biết là hắn.

“Sao thế…”

Đường Khê lẩm bẩm. Gần đây cô mải mê xem phim, ngày nào cũng nằm dài trên ghế, xem đến khi ngủ quên. Cố Hành Chu liền bế cô lên phòng để ngủ tiếp.

“Khê nhi, gả cho ta nhé.”

Cố Hành Chu ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Bên tai vang lên tiếng mở một thứ gì đó.

Đường Khê giật mình tỉnh táo, ánh mắt chạm phải ánh nhìn nghiêm túc của hắn.

“Anh cầu hôn kiểu này thì không đủ chân thành đâu. Làm gì có ai cầu hôn như thế chứ.”

Ngay sau đó, chiếc hộp trên tay Cố Hành Chu mở ra, bên trong lộ ra một vật khiến cô kinh ngạc.

“Ngọc tỷ?!”

Đường Khê nhìn vật đó mà sững sờ.

Đó chính là ngọc tỷ mà Cố Hành Chu nhận được trong lễ đăng cơ. Trước đây, cô thường mượn để nghịch, còn vô cùng yêu thích.

“Anh…”

“Đường Khê, lấy thiên hạ làm sính lễ, ta muốn nàng làm thê tử của ta. Nàng có đồng ý không?”

Đôi mắt Đường Khê ngân ngấn nước, cô nhìn gương mặt đầy căng thẳng của hắn hồi lâu.

Rồi cô hất cằm, quay đi, giọng đầy kiêu kỳ:

“Nhưng em chỉ muốn làm một phú bà giàu có, mỗi tối vào hộp đêm gọi trai đẹp...”

“Ưm—anh làm gì…”

Lời còn chưa dứt thì Cố Hành Chu đã cúi xuống, đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên môi cô. Nụ hôn như cuốn cô vào một cơn bão không thể cưỡng lại.

Đường Khê giãy giụa một chút, rồi dần buông xuôi, bật cười, vòng tay ôm lấy cổ hắn.

“Em đùa thôi. Em đồng ý…”

HẾT
 
Back
Top Bottom