Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 300



“Vậy mẹ tôi chết như thế nào?”

Đường Khê lấy lại bình tĩnh, giọng nói lạnh như băng.

Đây là câu hỏi cô luôn muốn biết.

Từ nhỏ, cô được kể rằng ba mẹ mình đều qua đời trong một tai nạn khảo cổ. Nhưng hóa ra, sự thật không phải vậy.

Du Liễu cẩn thận đặt ba lô sang một bên, tiếp tục lau mặt và tứ chi cho người phụ nữ trên giường.

“Tiểu thư rời xa gia đình nhà họ Vu quá lâu nên mất đi sức mạnh từ đá Nữ Oa. Sức lực trong cơ thể nhanh chóng suy kiệt, cộng thêm bị người của gia đình nhà họ Vu truy sát, cuối cùng cũng không thể trốn thoát...”

Đường Khê nhìn ba lô của Du Liễu. Thứ này là để duy trì sức mạnh của gia đình nhà họ Vu sao?

Thấy cô nghi hoặc, Du Liễu nói tiếp:

“Đá nữ Oa là cội nguồn sức mạnh của gia đình Vu, cũng là nhân tố bảo vệ mạch đất khỏi bị tổn thương. Thứ này đã tồn tại từ khi gia đình Vu hình thành, và chỉ có Đại Tư Tế đời này qua đời khác mới được biết đến nó.”

“Vậy tại sao cô lại biết?”

Du Liễu cười nhạt.

“Bởi vì, người cuối cùng ở bên cạnh mẹ cô chính là tôi. Tiểu thư đã nói cho tôi mọi chuyện, bảo tôi phải chăm sóc cô. Khi đó chúng tôi đã trốn ra nước ngoài, cứ nghĩ rằng đã thoát được...”

Nói đến đây, Du Liễu cười khổ:

“Ai ngờ, gia đình nhà họ Vu lại vô lương tâm đến vậy...”

“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mắt Du Liễu ngấn nước, cố gắng xoa đi dòng lệ ở khóe mắt.

“Gia quy của Vu gia không cho phép kết hôn với người ngoài. Tiểu thư là Đại Tư Tế, không chỉ kết hôn mà còn sinh con. Sức mạnh của ngài ấy vốn đã cạn kiệt, sau khi sinh con lại hoàn toàn biến mất. Lúc đó, ngài ấy đã không còn chống chọi được lâu. Vì muốn bảo vệ cô bình yên mà chúng tôi đã đến D quốc, cứ ngỡ rằng nơi đó có thể trốn tránh sự truy sát. Ai ngờ, người của Vu gia vẫn tìm đến.”

Cơ thể Đường Khê khẽ run lên.

“Vậy nên, mẹ tôi đã bị Vu gia g**t ch*t?”

“Tuy tôi cũng rất muốn nói vậy, nhưng thực tế tiểu thư qua đời là vì mất đi sức mạnh của Đại Tư Tế. Nếu ngài ấy còn giữ được dù chỉ một chút sức mạnh thì đám phế vật của Vu gia làm sao có thể chạm được đến một sợi tóc của ngài ấy?”

Đường Khê vẫn còn chìm trong cú sốc lớn, chưa thể hoàn hồn.

“Năm đó, tiểu thư nhận nhiệm vụ từ tộc trưởng, rời khỏi Lĩnh Nam để đến thành phố A. Tôi đã đi theo tiểu thư đến đó. Tiểu thư yêu thích nơi này, cảm thấy thành phố A thật tuyệt vời và không còn muốn quay lại khu rừng sâu thăm thẳm kia nữa. Ngài ấy thực sự đã làm vậy. Tôi từng khuyên tiểu thư, rằng hậu quả của việc kết hôn với người ngoài chỉ có thể là cái chết. Vu gia không bao giờ chấp nhận một Đại Tư Tế cao quý lại sa ngã như vậy. Nhưng tiểu thư vẫn chọn ở bên người đàn ông đó, thậm chí không màng đến cái chết.”

Nhắc đến người đàn ông kia, ánh mắt Du Liễu ánh lên sự điên cuồng.

“Người đàn ông đó có gì tốt chứ? Tốt đến mức ngài ấy không cần thân phận Đại Tư Tế, bất chấp tất cả để kết hôn và sinh con với ông ta. Ngài ấy mất hết sức mạnh, yếu đến mức không thể chống lại vài người Vu gia!”

Đường Khê nhìn sự kích động của Du Liễu mà không biết nói gì. Dù đã nhiều năm trôi qua, việc bảo quản thi thể hoàn hảo đến vậy chắc chắn phải trả một cái giá không hề nhỏ.

“Nhiệm vụ của chúng tôi khi đi tới chi nhánh là để mang viên đá Nữ Oa về, rời khỏi sự bảo vệ của khu rừng ở Lĩnh Nam thì sức mạnh bẩm sinh của gia tộc họ Vu luôn là đối tượng bị nhiều người thèm muốn. Rốt cuộc vẫn là người một nhà, tộc trưởng không muốn chi nhánh gia tộc họ Vu tại thành phố A trở thành mục tiêu bị các thế lực khác nhắm đến. Sức mạnh bẩm sinh của người nhà họ Vu thật sự rất đáng sợ.”

“Những người như Đại Tế Tư có thể sở hữu sức mạnh hủy diệt, muốn gì được nấy, có thể phá hủy mọi thứ chỉ với một ý nghĩ. Tuy nhiên, dù những thành viên khác không mạnh bằng Đại Tế tư thì họ cũng có thể dễ dàng dùng sức mạnh để thay đổi vận mệnh của người khác.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 301



Nói đến đây, Du Liễu khẽ thở dài.

“Mọi nguồn sức mạnh đều bắt nguồn từ viên đá Nữ Oa đó. Tiểu thư nhận nhiệm vụ lúc nguy nan, quyết định một mình đến thành phố A để mang viên đá về. Tôi đã kiên trì đòi đi theo để bảo vệ ngài ấy, và quả nhiên mọi thứ không hề suôn sẻ. Chi nhánh Vu gia ở thành phố A không chịu giao ra viên đá. Không còn cách nào khác, tiểu thư đã đánh trọng thương họ để mang viên đá đi. Nhưng sau đó, chúng tôi bị truy sát. Trên đường trốn về Lĩnh Nam để giao viên đá cho tộc trưởng, chúng tôi đã gặp cha cô.”

Ánh mắt Đường Khê hơi dao động. Cha cô? Từ đầu đến giờ, cô chỉ nghe Du Liễu nhắc đến mẹ cô, chưa từng nhắc về cha cô.

“Cha cô là một nhà thực vật học. Ông ấy đang thực hiện chuyến khảo sát ở ngoại tỉnh thì gặp chúng tôi. Lúc ấy, chúng tôi đang bị truy sát. Ông nói rằng ông biết một nơi rất kín đáo, không ai có thể tìm ra. Vậy là chúng tôi theo ông đến đó và thoát nạn. Lúc đó tiểu thư bị thương, ông ấy đã dùng các loại cây thuốc mà ông tìm được để chữa trị cho tiểu thư. Ban đầu chúng tôi nghĩ đây chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, nhưng không ngờ sau đó lại gặp lại. Cứ thế, tiểu thư và bố cô nảy sinh tình cảm.”

“Tiểu thư thay đổi ý định, quyết định không trở về Lĩnh Nam nữa. Tiểu thư biết rằng một khi trở về thì sẽ không bao giờ thoát ra được nữa. Vì vậy, tiểu thư mang theo viên đá Nữ Oa, tìm một nơi không người để sống, kết hôn với người đàn ông đó. Không lâu sau, tiểu thư sinh ra cô. Nhưng giấy không gói được lửa. Chuyện của họ nhanh chóng bị tộc trưởng biết được. Một lệnh truy sát đã được ban ra, sống chết không màng. Chúng tôi cùng nhau trốn sang D quốc, và cũng tại nơi đó, tiểu thư qua đời, viên đá Nữ Oa cũng mất tích.”

Đường Khê há miệng muốn nói gì đó, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, trong mắt hiện lên cảm xúc khó diễn tả.

“Trước khi qua đời, tiểu thư đã gửi gắm cô cho tôi, bảo tôi chăm sóc cô lớn lên, giống như ngày xưa tôi từng ở bên ngài ấy. Cô có biết không? Nhìn thấy cô, tôi rất căm ghét. Lúc đó, tôi chỉ muốn giết cô ngay. Nếu không có cô thì tiểu thư sẽ không yếu đuối đến mức không cầm nổi con dao. Ngài ấy đã không phải chết để bảo vệ cô, không phải đối đầu với đám người vô lại kia.”

Du Liễu vừa nói vừa khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong ánh mắt ánh lên sự điên cuồng, gương mặt méo mó vì hận thù, như muốn xé cô thành từng mảnh.

“Cha cô cũng vì bảo vệ tiểu thư mà chết ở nước D. Lúc ấy tôi đã nghĩ ông ta chết là đáng đời! Một con người bình thường lại dám mơ mộng về Đại Tế tư của gia tộc họ Vu. Loại người như ông ta nên xuống mười tám tầng địa ngục, chết không toàn thây!”

Đường Khê nhìn cô ta trong cơn điên loạn, lòng thầm nghĩ cách đối phó.

Người phụ nữ này đã phát điên. Cô ta trung thành với mẹ cô, nhưng điều đó không đảm bảo rằng cô ta sẽ nương tay với cô.

“Trước khi tiểu thư qua đời đã bảo tôi chăm sóc cô, nhưng tôi dựa vào đâu mà phải làm thế? Lúc đó, tay tôi đã đặt trên cổ cô rồi, chỉ cần bóp mạnh một chút là cô sẽ chết. Nhưng... ngay khoảnh khắc ấy, cô lại mỉm cười với tôi, cười rất tươi. Thế là tôi đã mềm lòng. Tôi bỏ cô ở trước cổng trại trẻ mồ côi.”

Đường Khê hỏi:

“Vậy viên đá Nữ Oa đâu?”

Du Liễu lau nước mắt, ánh mắt lại trở nên dịu dàng khi nhìn gương mặt tuyệt sắc của mẹ cô. Cô ta ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nói:

“Mất rồi. Tiểu thư không còn, viên đá Nữ Oa cũng chẳng còn ý nghĩa. Tôi vứt nó trong một hang động ở nước D.”

Chưa kịp để Đường Khê nói thêm gì, ánh mắt Du Liễu lập tức chuyển sang nhìn cô, miệng nở một nụ cười kỳ lạ.

“Sau đó, tôi quay lại gia tộc họ Vu. Tôi trả lại cho họ tất cả những gì họ đã làm với tiểu thư. Tôi muốn họ nếm trải nỗi đau mà ngài ấy từng chịu! Tôi còn nói với họ rằng cô vẫn còn sống, rằng cô đã thừa kế toàn bộ sức mạnh của tiểu thư, rằng cô nhất định sẽ tìm họ báo thù. Quả nhiên, đám người đó sợ hãi đến run rẩy, ha ha ha!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 302



Du Liễu bật cười điên cuồng.

“Tôi đã tìm đọc sách cấm và phát hiện viên đá Nữ Oa không chỉ cung cấp sức mạnh vô tận, mà còn có thể hồi sinh người chết nếu dùng bí pháp đặc biệt. Vì vậy, tôi trở lại nước D để tìm viên đá mà tôi đã vứt, nhưng không tìm được. Nhiều năm trôi qua vẫn không có kết quả. Rồi tôi nghĩ đến cô. Dòng máu đặc biệt của cô có thể thu hút viên đá Nữ Oa. Chỉ cần có cô thì tôi nhất định sẽ tìm được nó. Vì thế, suốt bao năm nay, tôi luôn âm thầm theo dõi cô. Khi cô chuyển đến căn nhà cũ kỹ đó, tôi nhân cơ hội mở một quán cà phê gần đó để có thể quan sát mọi hành động của cô. Cuối cùng, ông trời cũng để tôi chờ được đến hôm nay!”

Đường Khê đứng im tại chỗ, cả người rõ ràng đã bắt đầu run rẩy, nhưng cô cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.

“Vậy nên, cô tiếp cận tôi là có chủ ý từ trước?”

Du Liễu khẽ cười, ánh mắt nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

“Tôi chỉ dùng một vài thủ đoạn nhỏ thôi. Ai mà ngờ cô lại dễ mắc bẫy như vậy chứ?”

“Vậy cô muốn làm gì?”

Trực giác mách bảo Đường Khê rằng người phụ nữ trước mặt không hề có ý tốt.

Có thể dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận cô, mục đích của Du Liễu chắc chắn không phải điều tốt.

Du Liễu nhìn cô, không còn tỏ vẻ gì nữa, mà thẳng thắn bộc lộ ý định.

“Tôi muốn làm gì ư? Tôi chẳng muốn làm gì cả. Tôi chỉ muốn cứu sống tiểu thư mà thôi.”

“Cô biết cách làm sao?”

Đường Khê kinh ngạc, hóa ra thứ này thật sự có tác dụng lớn đến thế sao?

“Đương nhiên, tôi đã đọc được trong sách cấm của Vu gia. Nhưng mà...”

“Nhưng mà sao?”

Ánh mắt Du Liễu thoáng hiện lên một nụ cười quỷ dị.

“Nhưng mà, cần phải trả một cái giá rất lớn.”

“Cái gì...”

Tầm nhìn của Đường Khê bắt đầu mờ đi, đầu óc trở nên nặng trĩu, tứ chi như bị đổ chì, không còn cảm giác.

Chỉ trong giây lát, cô mất hết sức lực và ngã gục xuống đất.

Du Liễu tiến lên, nhấc cô lên và đặt cô nằm cạnh người phụ nữ trên giường.

Sau đó, cô ta lấy ra một đoạn dây thừng từ ba lô, cẩn thận trói chặt Đường Khê từ đầu đến chân.

......

“Đã tìm được chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Chết tiệt, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu!”

“Cố Hành Chu, bình tĩnh lại đi. Người đàn bà kia sẽ không mang Đường Khê đi quá xa đâu. Hãy cho Vu Lam thêm chút thời gian...”

“Làm sao ta có thể bình tĩnh được? Nữ nhân kia rõ ràng có ý định bất lợi với Đường Khê! Bắt cô ấy chắc chắn là để làm điều gì đó!”

Bông tuyết rơi lả tả, bầu trời u ám. Tầm nhìn ngày càng hạn chế bởi lớp tuyết phủ dày, báo hiệu một cơn bão tuyết lớn đang đến gần.

Cố Hành Chu, Quách Miểu Miểu và Vu Lam lang thang khắp nơi trên con đường hoang vắng để tìm kiếm bóng dáng Đường Khê, nhưng vẫn chưa có kết quả.

“Kỳ lạ thật, địa chỉ rõ ràng là ở đây, tại sao nơi này lại chỉ là một khoảng đất trống?”

Vu Lam lẩm bẩm, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Cố Hành Chu đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén, đủ để khiến người khác rùng mình. Hắn đến đây vốn để bàn chuyện về khối ngọc hoàng thạch với Đường Khê, không ngờ lại phát hiện cô đã bị bắt đi.

Khi bước vào nhà của Đường Khê, hắn thấy Vu Lam và Quách Miểu Miểu đều có mặt, sắc mặt cả hai đều nghiêm trọng như thể đang thảo luận chuyện gì đó.

Sau khi hỏi kỹ, hắn mới biết Đường Khê đã bị người khác bắt đi.

“Anh đừng vội, việc cô ta bắt Đường Khê đi cho thấy Đường Khê vẫn còn giá trị lợi dụng. Trong thời gian này, chắc chắn Đường Khê sẽ không làm gì nguy hiểm cả.”

Quách Miểu Miểu cố gắng an ủi.

“Anh nói thế nhưng làm sao tôi có thể không lo được! Nếu Đường Khê gặp nguy hiểm thì sao?!”

Cơn gió lạnh thổi mạnh, mang theo từng bông tuyết bay tán loạn. Những người của Quách gia và Vu Lam chia nhau ra lùng sục khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 303



“Thiếu gia, phạm vi mấy chục dặm quanh đây đã tìm hết, nhưng chẳng có lấy một bóng người. Chỗ này chỉ là một mảnh đất hoang.”

Một thuộc hạ của Quách gia báo cáo lại. Vu Lam cũng lắc đầu, cảm thấy khó hiểu.

“Kỳ lạ thật. Không lẽ nơi này đã bị ai đó dùng thuật che mắt? Chẳng lẽ, người kia cũng là người của Vu gia?”

Vu Lam đang chỉ huy một nhóm người, dẫn đầu là một chàng trai tóc vàng nổi bật, tìm kiếm khắp khu vực xung quanh.

“Đúng là cô ta” Anh nói, giọng nặng nề, ánh mắt đầy trăn trở. “Lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn. Nếu không phải vì cô ta thì bà nội tôi đã không bị thương. Miệng vết thương mãi không lành, cuối cùng dẫn đến mất mạng.”

Trong tay Vu Lam là một cuốn sổ ghi chép cũ kỹ, anh lật từng trang, ánh mắt chợt dừng lại ở một dòng ghi chép quan trọng.

“Tìm thấy rồi, không sai, chính là chỗ này.”

- --

Hồi ức của Vu Lam trở lại lúc anh thu dọn di vật của bà nội.

Trong một chiếc rương cũ, anh tìm được hai cuốn sổ ghi chép đã mục nát theo thời gian. Khi mở ra đọc, Vu Lam càng xem càng cảm thấy da đầu tê dại.

Những gì bên trong là bí pháp của Vu gia, vốn bị cấm lưu truyền. Tại sao chúng lại xuất hiện trong di vật của bà anh?

Ngoài ra, anh còn tìm được một bức ảnh đã cũ, chỉ còn một nửa. Nửa còn lại chính là hình ảnh người phụ nữ mà anh từng gặp trong quán cà phê lần đầu gặp Đường Khê.

“Thì ra là cô ta...”

Vu Lam ngay lập tức nhớ lại ký ức khi còn nhỏ. Lúc đó, một kẻ lạ mặt không mời mà đến đã sát hại nhiều người trong gia tộc, khiến bà anh bị thương nặng. Suốt những năm qua, bà anh phải chịu đựng đau đớn cho đến khi qua đời.

“Cô ta không hề già đi một chút nào... Điều này là thật sao?”

Vu Lam chợt nhận ra một số người trong Vu gia thực sự sở hữu khả năng không già không chết.

Vu Lam đặt cuốn sổ xuống, lấy dao cắt nhẹ đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên đất, rồi lẩm nhẩm đọc chú.

“Phá!”

Ngay sau đó, một âm thanh giống như kính vỡ vang lên.

“Tránh ra!”

Vu Lam hét lớn. Tất cả mọi người nhìn thấy trước mắt họ xuất hiện một lớp pha lê trong suốt đang dần nứt vỡ. Họ vội vã né sang hai bên.

Sau một tiếng nổ lớn, mảnh pha lê vỡ tung, bụi đất mù mịt.

“Thiếu gia, ở đây có một ngôi nhà!”

Một người hét lên.

Vu Lam cùng Quách Miểu Miểu nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ hiện ra sau lớp ảo ảnh.

“Tất cả ở lại ngoài canh gác, đừng để ai tiếp cận.”

Vu Lam chỉ huy, rồi cùng Quách Miểu Miểu và Cố Hành Chu bước vào ngôi nhà nhỏ.

- --

Bên trong ngôi nhà, không khí lạnh lẽo đến mức cắt da cắt thịt.

Quách Miểu Miểu rụt cổ lại, rùng mình. “Trời ơi, lạnh thế này giống như bước vào địa ngục vậy...”

“Đây là một trong những bí pháp của Vu gia. Khi cần bảo quản một thứ gì đó, họ sẽ đóng băng toàn bộ không gian xung quanh.” Vu Lam giải thích.

Quách Miểu Miểu thì thầm: “Các người đúng là biết cách chơi...”

Cố Hành Chu đứng bên cạnh, không nói một lời, đầu óc hắn chỉ toàn hình ảnh của Đường Khê.

- --

Trong phòng ngủ phía sau, Đường Khê nằm trên chiếc giường lớn, thân nhiệt dần giảm xuống.

Mệt quá... Buồn ngủ quá...

Cô cảm thấy như chỉ muốn mãi ngủ đi, không bao giờ tỉnh dậy nữa.

- --

Bên tai Đường Khê vang lên tiếng cảnh báo liên tục.

“Hệ thống kích hoạt...”

“Ký chủ mất máu quá nhiều. Kích hoạt chế độ truyền máu tự động.”

Đường Khê gắng gượng mở mắt, phát hiện toàn thân mình cứng đờ, không thể cử động.

Nhìn xuống tay mình, cô thấy các ống tiêm đang hút máu từ cơ thể mình. Máu liên tục chảy ra, chảy về phía Vu U – người phụ nữ nằm bên cạnh cô.

“Đừng giãy giụa. Chỉ chút nữa thôi, cô sẽ không cảm nhận được đau đớn nữa.”

Tiếng nói của Du Liễu vang lên bên tai Đường Khê, lạnh lẽo như ma quỷ.

Đường Khê khàn giọng: “Cô muốn lấy mạng tôi để đổi mạng mẹ tôi, đúng không?”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 304



Cô không bất ngờ. Trong mắt cô thì người phụ nữ này đã phát điên từ lâu.

Du Liễu khẽ cười, ánh mắt đầy sự tàn nhẫn.

“Nếu việc này có thể khiến tiểu thư sống lại thì tôi sẵn sàng giết cô không chút do dự!”

Hòn đá nằm giữa hai người, mặt trên đã loang lổ vài giọt máu tươi.

Đường Khê nhìn xuống ngón tay mình, nơi vừa bị một lưỡi dao cắt qua để lại một vết thương sâu. Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng vẫn còn rỉ ra vài tia đỏ thẫm.

Đá nữ Oa bắt đầu phát sáng rực rỡ dưới sự kích hoạt từ máu của cô, tỏa ra ánh sáng vàng kỳ lạ, tựa như một vật thể sống động.

Đường Khê đờ người nhìn viên đá đang biến đổi, đồng thời cảm thấy sức mạnh bên trong cơ thể mình bị rút cạn dần.

Cô bàng hoàng nhận ra đây không phải là phép thuật trường sinh bất tử hay kỳ tích hồi sinh như người ta ca ngợi, mà là một mạng đổi một mạng.

“Cô... cô điên thật rồi!”

Đường Khê yếu ớt thốt lên, cố gắng giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc.

Du Liễu cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng như nhìn vào một món đồ vô tri.

“Tiết kiệm sức lực đi, đừng giãy nữa. Vô ích thôi. Tiểu thư sắp sửa tỉnh lại rồi, khi đó, chúng tôi sẽ an táng cô thật chu đáo.”

“Mẹ tôi mà biết rằng mạng sống của bà đổi từ mạng của tôi thì bà ấy nhất định sẽ giết cô!”

Đường Khê hét lên, giọng nói đứt quãng đầy tuyệt vọng. Cô có thể cảm nhận được sức sống của mình đang trôi đi từng chút một. Trong đầu, tiếng cảnh báo từ hệ thống vang lên ngày càng chói tai.

Nụ cười trên môi Du Liễu thoáng khựng lại, nhưng chỉ trong giây lát, nó lại trở về vẻ bình thản đáng sợ.

“Thì sao chứ? Chỉ cần tiểu thư sống lại, cho dù phải trả giá bằng mạng của tôi thì tôi cũng chẳng hối tiếc.”

Ánh mắt Du Liễu lạnh lẽo, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt đầy mỉa mai. Nhìn sự kinh hãi trong mắt Đường Khê, dường như cô ta càng thêm thỏa mãn.

“Cô điên rồi! Mau thả tôi ra! Hiện tại vẫn còn kịp, cô hãy dừng tay đi! Dù mẹ tôi có sống lại thì cũng sẽ không hạnh phúc nếu không có tôi và ba tôi ở bên cạnh!”

Đường Khê tiếp tục vùng vẫy, nhưng sợi dây thừng thô cứng trói chặt tay chân cô, siết lại đến mức đau đớn. Du Liễu đã cột cô rất chặt, không để lại bất kỳ kẽ hở nào để cô có thể trốn thoát.

Nụ cười của Du Liễu bỗng vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt đầy căm hận.

“Chính các người mới là trở ngại lớn nhất của tiểu thư! Nếu không có các người thì tiểu thư đã không cần phải chết. Chính những ràng buộc từ các người đã khiến tiểu thư phải đầu rơi máu chảy! Cô lấy tư cách gì mà nói tiểu thư sẽ không hạnh phúc?!”

Du Liễu hét lên, trong mắt đầy tơ máu, giọng nói gào thét như dội lại trong căn phòng băng giá, tràn ngập sự oán hận điên cuồng.

Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì, cô ta cười phá lên, tiếng cười đầy b*nh h**n.

“Ha ha ha ha ha!”

“Đường Khê, cô thật sự đã nhắc nhở tôi đấy. Nếu tiểu thư tỉnh lại, chắc chắn ngài ấy sẽ trách tôi. Nhưng... nếu tôi xóa đi tất cả ký ức của ngài ấy, biến ngài ấy thành một con người hoàn toàn mới, thì sao chứ? Một người chẳng còn nhớ gì cả, chỉ biết sống lại một lần nữa... Đúng, như thế tiểu thư sẽ được tái sinh hoàn toàn. Ha ha ha ha ha!”

Du Liễu cười âm trầm, tiếng cười quẩn quanh trong căn phòng lạnh lẽo, tạo nên một cảm giác u ám đáng sợ.

“Đinh ——”

“Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo!”

“Hệ thống phát hiện ký chủ đang gặp nguy hiểm!”

“Sinh mệnh lực của ký chủ đang giảm nhanh chóng!”

“Kích hoạt cơ chế phòng ngự thân thể chứ?”

Âm thanh cảnh báo từ hệ thống vang lên liên tục trong đầu Đường Khê, từng đợt dồn dập như muốn kéo cô ra khỏi cơn mê man.

“Kích hoạt...!”

Cô yếu ớt đáp lời trong suy nghĩ.

Giây tiếp theo, cơ thể Đường Khê phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, bao bọc lấy toàn thân cô. Ý thức dần trở lại, não bộ cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 305



Tuy nhiên, cô biết cơ chế này chỉ giúp kéo dài thời gian, nếu không nghĩ ra cách đối phó với Du Liễu thì mạng sống của cô vẫn sẽ kết thúc ở đây.

Đường Khê trừng mắt nhìn người phụ nữ điên loạn trước mặt.

“Cô tưởng cô thông minh lắm đúng không? Tự cho rằng cô hiểu mẹ tôi nhất à? Vậy cô có biết điều bà ấy yêu quý nhất là gì không?”

Giọng nói yếu ớt nhưng đầy châm chọc của Đường Khê khiến Du Liễu khựng lại. Cô ta quay phắt người lại, ánh mắt dữ tợn bóp lấy cổ Đường Khê.

“Cô muốn chết sao? Đương nhiên là tôi biết rõ tiểu thư yêu quý cái gì nhất! Tôi là người thân cận với tiểu thư nhất, tôi lớn lên cùng tiểu thư, không ai hiểu tiểu thư hơn tôi! Lẽ ra khi tiểu thư yêu cái gã đàn ông đó thì tôi nên giết ông ta ngay từ đầu! Một kẻ phàm tục như ông ta có tư cách gì ở bên tiểu thư?! Còn cô, đáng lẽ tôi nên b*p ch*t cô từ lúc mới sinh, để cô xuống dưới tạ tội với tiểu thư!”

Đường Khê nghẹt thở, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lồng ngực. Nước mắt cô lăn dài trên má, giọng nói khàn đặc nhưng vẫn cố gắng cất lên.

“Mẹ tôi... bà ấy yêu... tự do nhất.”

Du Liễu như bị một cú đánh mạnh vào tâm trí, tay cô ta chậm rãi buông khỏi cổ Đường Khê.

Đường Khê ho sặc sụa, từng ngụm không khí tràn vào lồng ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Du Liễu.

“Tự do... Tiểu thư...”

Du Liễu lẩm bẩm, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, cơ thể run rẩy không kiểm soát.

“Không... Không! Cô đang nói dối! Tất cả các ngươi đều là kẻ nói dối! Lúc đó gã đàn ông kia cũng đã lừa dối tiểu thư, giờ cô lại muốn lừa tôi sao? Tiểu thư đã chịu đủ đau khổ rồi!”

Hệ thống tiếp tục truyền sinh mệnh lực vào cơ thể Đường Khê, giúp sắc mặt cô dần khôi phục một chút.

“Hãy suy nghĩ kỹ đi! Vì sao mẹ tôi rời khỏi Vu gia, vì sao bà lại chọn kết hôn với ba tôi, vì sao bà lại sinh ra tôi? Cô tự nhận là người hiểu mẹ tôi nhất, vậy hãy nhớ lại, bà ấy có gì khác biệt giữa khi còn ở Vu gia và khi bên ba tôi không? Tôi không tin cô không nhận ra điều đó!”

Du Liễu đứng lặng như trời trồng. Toàn thân cô ta như bị rút cạn sức lực, từ từ ngồi bệt xuống đất.

“Tại sao... Lúc ở Vu gia, tiểu thư rất ít cười... Tiểu thư từng nói bản thân trời sinh không thích cười...”

Du Liễu bật cười chua chát, đôi mắt đờ đẫn.

“Nhưng từ khi rời Vu gia, dù gặp bao nguy hiểm nhưng tiểu thư lại hay cười hơn... Khi ở bên ba cô, mỗi ngày tiểu thư đều cười. Và khi có cô thì nụ cười ấy càng rạng rỡ hơn...”

“Thì ra...”

- --

“Đường Khê!!”

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị đá bay, ba bóng người quen thuộc lao vào căn phòng.

“Đường Khê!”

Cố Hành Chu nhìn thấy Đường Khê bị trói trên giường, bốn chiếc ống lớn c*m v** tay chân cô, máu tươi không ngừng bị rút ra.

Tức khắc, đôi mắt hắn bừng lên sát khí, trừng trừng nhìn Du Liễu đang ngồi bệt dưới đất. Không chần chừ, hắn rút thanh kiếm bên hông lao tới.

Quách Miểu Miểu vội vàng chạy đến rút hết các ống tiêm ra khỏi người Đường Khê, rồi dùng con dao nhỏ mang theo cắt đứt dây trói.

Thanh kiếm của Cố Hành Chu nhắm thẳng vào tim Du Liễu, lực đạo mạnh mẽ, quyết tâm đoạt mạng cô ta.

“Giữ lại mạng sống!”

Vu Lam lao tới giữ lấy cánh tay Cố Hành Chu.

“Có chuyện cần phải hỏi rõ ràng. Một số việc chỉ cô ta mới biết.”

Cố Hành Chu dừng lại một chút, lưỡi kiếm chệch hướng đâm xuyên qua cánh tay Du Liễu. Máu tươi b*n r*, nhưng không ai trong phòng để tâm.

Quách Miểu Miểu nhanh chóng cởi áo khoác của mình choàng lên người Đường Khê, giúp cô ngồi dậy.

Sắc mặt Đường Khê tái nhợt, nhưng ánh mắt cô vẫn đầy kiên định.

“Tôi... có chuyện cần nói với cô ta...”

Sau khi Cố Hành Chu rút kiếm khỏi tay Du Liễu, lập tức ném thanh kiếm nhuốm máu xuống đất. Hắn lao đến bên Đường Khê, ôm lấy cơ thể gầy yếu, gần như sắp ngã của cô.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 306



"Cô có ổn không?"

Giọng hắn run rẩy, đầy lo lắng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự dịu dàng. Bao lời muốn nói trước đó giờ như nghẹn lại, không thể thốt ra. Nhìn thấy cô vẫn còn sống, với anh, thế là đủ.

"Còn... ổn. Không chết được."

Đường Khê miễn cưỡng cười với Cố Hành Chu, nhưng cô cũng biết nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc. Gương mặt tái nhợt của cô khiến anh thêm đau lòng.

Không chút do dự, Cố Hành Chu nhấc bổng cô lên, bế cô vào lòng.

"Chỗ này lạnh không giống bình thường. Để ta bế cô."

Mặc cho Đường Khê muốn phản đối nhưng Cố Hành Chu kiên quyết ôm cô. Hắn nhận ra đôi chân cô đang tr*n tr**, chẳng còn chút sức lực. Đường Khê vốn nhẹ, nay lại mất máu quá nhiều, cơ thể cô càng trở nên mỏng manh như một tờ giấy.

Vu Lam tiến lên rút từ ngực áo ra cuốn sổ tay cũ kỹ, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Du Liễu.

"Cô đã vận dụng cấm thuật Vu gia. Cô có biết hậu quả của nó rồi chứ? Cô sẽ chết."

Du Liễu ôm cánh tay bị thương, máu vẫn chảy ròng ròng, không chút sợ hãi.

"Chết thì đã sao? Chỉ cần cứu được tiểu thư, dù có bị nghiền xương thành tro thì tôi cũng sẵn lòng."

Môi Du Liễu tái nhợt, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, nhưng ánh mắt vẫn ngoan cố. Có vẻ trong lúc Đường Khê hôn mê, cô ta đã thực hiện nghi thức gì đó. Chỉ thay máu thôi vốn không thể đạt được hiệu quả này.

"Cô nghĩ rằng cấm thuật trên sách là hoàn toàn chính xác sao?"

Vu Lam nhíu mày, nhìn người phụ nữ đang quỳ gục trên nền đất lạnh lẽo với vẻ mặt đầy thách thức.

Du Liễu khựng lại. Đôi mắt thất thần co rút lại, ánh lên vẻ kinh hoàng.

"Cậu... nói gì?"

Vu Lam chậm rãi bước tới, giọng trầm thấp nhưng từng lời như một lưỡi dao lạnh lùng cắm sâu vào lòng Du Liễu.

"Cấm thuật được gọi là cấm thuật bởi vì chúng chứa những yếu tố không thể lường trước và cực kỳ nguy hiểm. Cô nghĩ rằng những gì cô đọc được trên đó đều đúng sao? Cô nghĩ cô đang cứu người, nhưng cô có biết rằng có thể cô đang phá hủy tất cả không?"

Du Liễu mở to mắt, vẻ mặt từ kiên định chuyển sang sợ hãi. Cô ta không thể tin rằng những điều mình tin tưởng và hy vọng lại có khả năng sai lầm nghiêm trọng đến vậy.

"Không... không thể nào! Tôi đã làm theo mọi chỉ dẫn! Cấm thuật này nhất định sẽ cứu được tiểu thư!"

Vu Lam nhìn cô ta, ánh mắt lạnh băng nhưng đầy thương hại.

"Cô thật sự nghĩ vậy sao? Hãy tự hỏi mình đi, nếu cô làm sai thì hậu quả sẽ là gì? Liệu cô có đang thực sự cứu bà ấy, hay chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn?"

Vu Lam ném cuốn bút ký cũ kỹ xuống trước mặt Du Liễu, giọng trầm lạnh:

"Cấm thuật này không hoàn hảo. Nó không chỉ lấy đi sinh mạng của người thi triển, mà người được sống lại cũng sẽ chỉ là một thân xác không hồn."

Du Liễu mở to mắt, như phát điên lao tới cuốn bút ký, lật từng trang trong vô vọng.

"Không thể nào... Không thể nào... Làm sao có thể? Tại sao lại như vậy?"

Nhìn thấy dáng vẻ điên loạn của cô ta, Vu Lam thở dài. Trong trí nhớ, Du Liễu từng là một người phụ nữ thanh cao, tao nhã, nhưng giờ đây, sự thù hận đã khiến cô ta trở nên mù quáng. Suốt bao năm nay, cô ta chỉ luôn sống trong ảo tưởng về việc hồi sinh Vu U.

"Kể cả Vu gia có Đá nữ Oa thì người đã chết vẫn là đã chết. Sẽ không có cách nào thay đổi được sự thật này."

Một dây đàn vô hình trong lòng Du Liễu như bị đứt phựt. Đôi mắt cô ta ngập tràn nước, tiếp tục lật cuốn bút ký, cố tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng.

"Không đúng! Đây là giả dối! Bút ký rõ ràng đã nói rằng nếu dùng máu của người thân cận nhất cùng với Đá nữ Oa và cấm thuật thúc đẩy, sẽ có thể khiến người chết sống lại! Tôi không tin! Đây là giả dối! Tôi đã mất bao năm tìm kiếm, đã trải qua biết bao khổ đau, giờ chỉ còn một bước nữa thôi! Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này?"
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 307



Cô ta xé cuốn bút ký thành từng mảnh vụn, không màng đến cánh tay đang rỉ máu sau khi bị thương. Máu chảy loang lổ, nhưng dường như cô ta không cảm nhận được đau đớn.

"Vậy nên, người nâng giá tại buổi đấu giá chính là cô đúng không?"

Đường Khê yếu ớt lên tiếng, đôi mắt tràn đầy thất vọng.

"Phải, là tôi thì sao? Nếu để cho cô dễ dàng có được Đá nữ Oa, chẳng phải sẽ càng khiến cô nghi ngờ hay sao?"

Du Liễu bật cười, tiếng cười vang vọng, mang theo sự điên cuồng. Cô ta quay lại, ghé sát bên giường Vu U, nắm lấy tay bà.

Vu Lam nhìn hình ảnh ấy, trong lòng tràn đầy hụt hẫng.

"Dì Liễu, trong bút ký của bà nội tôi đã ghi rõ, dù cấm thuật này là thật, dù có thể dùng sinh mạng của Đường Khê để hồi sinh cô của tôi thì bà ấy cũng chỉ là một cái xác không hồn. Đó có phải là điều bà ấy muốn thấy không?"

Du Liễu bật cười, nhưng tiếng cười chất chứa sự đau đớn.

"Một cái xác không hồn? Tôi không quan tâm! Chỉ cần tiểu thư sống lại, chỉ cần tiểu thư ở đây, thế là đủ!"

"Cô ích kỷ như vậy sao?"

Đường Khê yếu ớt cất lời, nhưng từng từ vang lên rõ ràng.

"Cô không quan tâm mẹ tôi có hạnh phúc hay không, chỉ cần thỏa mãn mong muốn của bản thân cô thôi sao?"

Du Liễu khựng lại, nước mắt tuôn rơi, giọng cô ta nghẹn ngào:

"Không phải... Không phải như vậy. Tôi muốn tiểu thư vui vẻ, muốn tiểu thư được hạnh phúc... Nhưng..."

Cô ta nhìn xuống Vu U, người phụ nữ vẫn nằm đó, sắc mặt hồng hào, nụ cười nhàn nhạt trên môi.

"Nếu cô của tôi còn sống, thấy được cô như thế này thì chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Vu Lam nhẹ nhàng nói, tiến lên định đỡ Du Liễu dậy. Nhưng đúng lúc ấy, Du Liễu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

"Phụt ——"

Cô ta ngã gục xuống đất, cơ thể yếu ớt như một chiếc diều đứt dây.

"Dì Liễu!"

Vu Lam lao đến đỡ lấy thân thể của cô ta. Anh biết rõ đây là hậu quả của việc thi triển cấm thuật, không ai có thể cứu được cô ta nữa.

"Tiểu thư... Người có trách tôi không? Tôi... tôi chỉ muốn ở bên cạnh người... Tôi đến đây... để tạ lỗi..."

Nói xong, ánh mắt Du Liễu lịm dần, cô ta gục ngã bên cạnh Vu U, mười ngón tay đan chặt lấy tay bà.

"Cô ấy đi rồi."

Vu Lam cúi đầu, giọng nói lẫn với tiếng thở dài.

Đường Khê khẽ nhắm mắt, lòng cô nặng trĩu.

"Chôn họ ở bên nhau đi."

Đường Khê đề nghị. Cố Hành Chu ôm lấy cô, rời khỏi căn phòng đầy đau thương.

Vu Lam không quên mang theo Đá nữ Oa, nhìn lại lần cuối, rồi bước ra ngoài.

Một ngọn lửa lớn bùng lên, thiêu rụi toàn bộ căn phòng. Lửa cháy rực rỡ, mang theo tất cả bí mật và đau khổ, tan biến vào hư không.

....

Nam triều, thư phòng Cố gia.

Cố Hành Chu vừa tắm rửa sạch sẽ, bước vào thư phòng, nơi đã có rất nhiều người đang ngồi. Bầu không khí nặng nề bao trùm.

Cố Cửu Hòa nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Cố Hành Chu, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Ông hỏi ngay:

“Đường cô nương thế nào rồi?”

Cố Hành Chu khẽ thở dài, đáp:

“Cô ấy mất máu quá nhiều, hiện đang ở bệnh viện điều trị. Các bạn của cô ấy đang chăm sóc ở đó. Trước khi rời đi, cô ấy bảo con về xử lý chuyện ở đây.”

Mọi người trong thư phòng dù không hiểu từ “bệnh viện” nghĩa là gì, nhưng cũng đoán được đó là nơi cứu chữa, tương tự như y quán.

Du Hoa ôm chặt Cố Tử Dật trong lòng, còn Cố Tuyết Trúc ngồi cạnh bà ấy. Ở phía đối diện Du Hoa là Thường Hoài Viễn cùng Tần Nhị và một số người khác.

Cố Cửu Hòa nghiêm mặt, giọng trầm hẳn xuống:

“Gần đây, ta tìm được một gã sai vặt từng làm ở Khương phủ. Có lẽ hắn là người sống sót duy nhất sau vụ án năm đó. Hắn đã nói cho ta một tin quan trọng: cái chết của Hòa Nhi rất có khả năng là do chính hoàng đế thúc đẩy.”

Khi nhắc đến điều này, tay ông siết chặt lại, cơ thể khẽ run lên vì tức giận và đau đớn.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 308



Cố Hành Chu trầm tư, sự nghiêm trọng hiện rõ trên khuôn mặt. Trên đường đi tìm Đường Khê, hắn đã phần nào nghĩ đến khả năng này.

Đá nữ Oa, bất kể với người hiện đại hay cổ đại đều có sức hấp dẫn trí mạng.

Hắn hiểu rõ rằng Khương gia bị xét nhà và cả gia tộc bị thiêu chết trong một đêm không phải là sự tình ngẫu nhiên. Chắc là hoàng đế đã muốn che giấu điều gì đó. Nhưng hắn không ngờ rằng, vì tư lợi bản thân mà hoàng đế lại nhẫn tâm giết hàng trăm mạng người.

Thường Hoài Viễn ngồi một bên, nhíu mày:

“Gã sai vặt đó nói những gì? Với thân phận chỉ là một tên sai vặt, làm sao hắn có thể biết được những nội tình quan trọng như vậy?”

Thường gia và Cố gia từ lâu đã là thế giao, nhưng từ khi Cố Cửu Hòa thoát ly gia tộc, Thường gia e ngại dính dáng đến rắc rối nên đã tìm cách tránh xa. Chỉ có Thường Hoài Viễn là không màng hiểm nguy, kiên định cùng Cố gia đồng cam cộng khổ.

Năm đó, khi Cố Cửu Hòa bị hoàng đế biếm đến Kế Châu để trị lụt, chính Thường Hoài Viễn đã dám đứng ra cầu tình trên đại điện, dẫn đến việc cả hai cùng bị phạt đi Kế Châu. Cố Cửu Hòa luôn ghi nhớ ân tình đó.

“Hoài Viễn, ngươi còn nhớ không? Sau khi Khương gia bị diệt, đệ đệ ngươi là Hoài Nghĩa đã thế thân Hòa Nhi, tiếp quản vị trí của nàng và tiến ra tiền tuyến đánh giặc...”

Đang nói, Cố Cửu Hòa bỗng ngừng lại. Ánh mắt ông chuyển sang Du Hoa, người đang im lặng ngồi bên cạnh. Khuôn mặt bà ấy thoáng hiện chút hoài niệm.

Thấy vậy, Cố Cửu Hòa chợt nhẹ giọng nói:

“Tử Dật, con ra ngoài chơi cùng muội muội Thường gia một lát đi.”

Vốn dĩ Cố Tử Dật ngồi trong thư phòng đã thấy thật nhàm chán, ánh mắt liên tục liếc ra ngoài.

Khi nghe được cuối cùng cũng có thể ra ngoài, cậu bé lập tức hò reo phấn khích, chạy ra khỏi cửa.

“Yeah! Cha vạn tuế!”

Những người có mặt chỉ biết nhìn nhau cười bất lực. Dẫu sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, tâm tính còn chưa ổn định.

Khi Cố Tử Dật rời đi, Thường Hoài Viễn quay sang nhìn Du Hoa, ánh mắt đầy cảm thông.

“Từ sau khi nhị đệ qua đời, trong nhà loạn hết cả lên. Vốn dĩ nhà họ Thường đã vô cùng phức tạp, để ngươi ở lại nhà họ Cố dưới danh nghĩa một thiếp thất lâu như vậy, quả là bất đắc dĩ.”

Câu nói này khiến Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc sững sờ.

Ý là gì đây?

Du Hoa nghe xong, chỉ mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng đáp:

“Không sao. Đại tiểu thư đã nói rồi, sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ đứng ra làm chủ, ép nhà họ Thường phải chấp nhận ta. Nhưng ai ngờ chưa đợi được đến khi kết thúc, tiểu thư đã...”

Nói đến đây, bà ấy bật cười cay đắng. Thật đúng là số phận trêu ngươi.

Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc nhìn nhau, vẫn chưa hiểu được những gì đang diễn ra.

“Chẳng lẽ Tử Dật...”

Cố Tuyết Trúc thoáng đoán ra điều gì đó, nhưng vẫn chưa chắc chắn.

Cố Cửu Hòa thở dài một tiếng.

“Tử Dật không phải đệ đệ ruột của hai con. Nó là con ruột của Hoài Nghĩa. Chỉ là năm đó tình hình quá phức tạp, vì để bảo vệ tất cả mọi người, chúng ta đành làm vậy. Cũng là để tránh cho hoàng đế nghi ngờ.”

Du Hoa thấy hai người họ đang trong cơn chấn động lớn, nhẹ nhàng giải thích:

“Năm đó, để chọc giận Cố Tướng Gia, đại tiểu thư đã đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Thường, muốn lấy con trai út của họ là Thường Hoài Nghĩa. Sau đó thế nào, chắc các con cũng biết. Chính khi đó, ta và Hoài Nghĩa quen nhau. Cả hai đều là người dưới trướng đại tiểu thư. Dù bề ngoài hắn có vẻ nghịch ngợm không ra gì, nhưng thực ra hắn là một người rất tốt. Chúng ta đã thề nguyền bên nhau trọn đời, và Tử Dật ra đời từ mối tình đó. Nhưng đời không như ý muốn...”

Đôi mắt Du Hoa ngấn nước, đầy ắp những ký ức thương đau.

Cố Tuyết Trúc vội rút khăn tay ra lau nước mắt cho bà ấy.

“Ta không sao. Mọi chuyện đã qua lâu rồi. Ta chỉ trách bản thân năm đó không thể cứu đại tiểu thư, cũng không thể cứu được hắn...”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 309



Thường Hoài Viễn ở bên cạnh cũng thở dài:

“Chuyện này không phải lỗi của ngươi. Sau khi Khương Hòa qua đời, biên giới bị xâm phạm. Rõ ràng triều đình còn rất nhiều tướng giỏi, nhưng hoàng đế lại cố tình phái Hoài Nghĩa ra trận. Lúc đó, ta đã biết có điều không ổn. Ông ta muốn mượn cơ hội này để trừ bỏ phe Khương gia, nhưng ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn...”

Thường Hoài Viễn đưa tay lau nước mắt, bầu không khí trở nên nặng nề, đầy u sầu.

Cố Cửu Hòa im lặng hồi lâu rồi nói:

“Mọi người không làm sai điều gì cả. Trước khi xảy ra chuyện, Khương Hòa đã dặn ta rằng nếu như có bất trắc thì nhất định phải bảo vệ những người bên cạnh bà ấy. Lúc đó, có lẽ Du Hoa đã mang thai rồi.”

Thường Hoài Viễn ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu:

“Hèn gì, trước khi tên nhóc đó đi còn nói với ta là sẽ mang về một bất ngờ lớn. Ai mà ngờ được... đi rồi mãi mãi không trở về.”

Cố Hành Chu nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Thì ra là như vậy.

Trước đây, hắn từng ôm lòng bất mãn, cảm thấy mẫu thân vừa qua đời không lâu mà cha đã đưa về một thiếp thất, lại còn là người trợ thủ đắc lực của mẫu thân khi xưa.

Hắn từng không thể chấp nhận điều đó, thậm chí còn ghét bỏ họ.

Nhưng chẳng ai giải thích, để mặc hiểu lầm kéo dài mãi.

Giờ mọi khúc mắc đã được tháo gỡ, sự bất bình trong lòng hắn cũng tan biến.

“Giờ là lúc chúng ta đòi lại công bằng cho họ.”

Du Hoa lau đi nước mắt, ánh mắt nhìn xa xăm, rực lửa quyết tâm.

“Chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Hoàng đế hiện tại đã không còn dung thứ cho chúng ta, ngày đêm chỉ nghĩ cách trừ khử tận gốc. Vậy thì chi bằng cho ông ta một đòn chí mạng trước.”

- --

“Đinh——”

“Chúc mừng ký chủ, giành được vận mệnh ‘tái sinh từ tro tàn’. Hệ thống cửa hàng sẽ cập nhật dữ liệu, bạn có quyền sử dụng không giới hạn.”

“Hệ thống nâng cấp!”

“Chúc mừng ký chủ! Hệ thống đã nâng cấp. Ký chủ có thể rời thời đại hiện tại, tiến vào thế giới của đối tượng được phục vụ.”

- --

Ba ngày sau, Đường Khê xuất viện. Trong những ngày đó, ngày nào Cố Hành Chu cũng ghé thăm cô.

Lần nào hắn cũng xuất hiện bất ngờ, khiến các y tá trực ban sợ muốn rớt tim.

Trong thời gian nằm viện, Đường Khê đã nghe về kế hoạch của Cố Hành Chu.

Cô cảm thấy bất an, kiên quyết muốn đi theo hắn.

Nói đùa sao? Nếu kim chủ lớn của cô gặp chuyện gì, điều đó còn tệ hơn cả cái chết với cô!

Ban đầu, Cố Hành Chu nhất quyết không đồng ý, nhưng trước sự thuyết phục dai dẳng của cô, hắn đành miễn cưỡng đồng ý, đồng thời sắp xếp mấy người âm thầm bảo vệ cô.

Trở về nhà, Đường Khê chuẩn bị đến mười chiếc vali lớn.

Cô kéo cả Trịnh Lai và Chu Chính Bình đi mua sắm rất nhiều đồ, dự định mang những thứ này làm quà ra mắt gia đình họ Cố.

Nhưng đồ đạc quá nhiều, vali không còn đủ chỗ. Cô phải mượn mấy thùng lớn từ chỗ ông Đào, chất đầy sáu thùng, thêm mấy xe đẩy nhỏ nữa mới tạm ổn.

Khi Cố Hành Chu đến nhà Đường Khê đúng như đã hẹn, hắn gần như sững người.

Mười chiếc vali, ba xe đẩy nhỏ, còn có cả một ba lô leo núi cỡ lớn.

Đây là đi du lịch sao?

“Đây là quà gặp mặt tôi chuẩn bị, kia là hành lý cá nhân của tôi. Còn những thứ khác, tình hình Nam Triều phức tạp, tôi phải chuẩn bị đầy đủ mới yên tâm được.”

Đường Khê hớn hở chỉ vào đống đồ đặt trên sàn, vui vẻ nói.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, cô đã hoàn toàn hồi phục và tràn đầy sức sống.

Nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cô xuyên không đến thời cổ đại.

Trước đó chỉ có một lần đi ngắn ngủi, mà lần ấy cô chẳng thấy được gì cả.

Ngoài một nhóm thích khách ngốc nghếch, một khu rừng trơ trụi và một cỗ xe ngựa sang trọng thì chẳng còn gì khác.

Lần này cô sẽ ở lại vài ngày, nên dĩ nhiên phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.

Thậm chí, cô còn nhờ Vu Lam chuẩn bị cho mình vài khẩu súng lục.

Ban đầu, Vu Lam định cung cấp cả súng tiểu liên và súng máy, nhưng Đường Khê cảm thấy không tiện. Súng lục nhỏ gọn, dễ dùng hơn nhiều.

Nhớ lại lần trước dùng súng Gatling, đúng là rất oai phong, nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Cố Tử Dật và mấy vị quan lớn.

Nhưng vì độ giật quá mạnh mà tay cô đau nhức suốt mấy ngày.

Rút kinh nghiệm, lần này cô chỉ mang theo những thứ gọn nhẹ và tiện dụng.

Ngoài ra, cô còn chuẩn bị vài hộp đạn, đảm bảo đủ dùng.

Những chiếc áo giáp chống đạn cũng là vật dụng không thể thiếu. Thời cổ đại với đao kiếm vô tình, bất cẩn một chút là mất mạng ngay.

Cô còn rất nhiều tiền chưa tiêu hết, đâu thể để lại mạng sống ở đó được.

Cùng với đó là một số đồ ăn vặt, chủ yếu dành cho Cố Tử Dật, nhưng nghĩ đến việc nhiều người cũng thích đồ ăn vặt ở đây, cô quyết định mang thêm vài thùng mỗi loại.

Cô cũng mang theo một ít món ăn Tứ Xuyên chế biến sẵn của Trịnh Lai, phòng trường hợp đồ ăn cổ đại không hợp khẩu vị.

Ngoài ra, còn có dụng cụ vệ sinh cá nhân, nhu yếu phẩm hằng ngày và một số sản phẩm công nghệ hiện đại.

Sau khi kiểm tra lại một lần nữa, Đường Khê nhấc túi giấy trong bếp lên.

“Đây là bánh tôi tự làm, mang cho mọi người thưởng thức.”

Cố Hành Chu chỉ biết cười bất lực, nhìn đống đồ đạc chất đầy dưới sàn. Ai không biết chắc sẽ nghĩ cô định chuyển đến Nam Triều sống lâu dài.

Khóe môi hắn hơi cong lên. Nhưng nghĩ lại, nếu cô thật sự muốn thì sống cả đời ở Nam Triều cũng không phải là không được.

“Được rồi, mọi thứ đã xong, đi thôi!”

Vừa nói, cô vừa xách hai chiếc vali, phải đi vài chuyến mới chuyển hết đồ.

“Khoan đã, để tôi uống thuốc say xe đã.”

Làn sương trắng xuất hiện, trước khi bước một chân vào đó, cô nhanh chóng nuốt hai viên thuốc say xe.

Cảm giác chóng mặt dữ dội khi xuyên không lần trước vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ cô.

Lần này, nhờ có thuốc nên chắc sẽ không khó chịu như lần trước nữa.

“Đi nào!”

Đường Khê với dáng vẻ như bước vào chiến trường, dẫn đầu bước vào làn sương.

Cảm giác choáng váng quen thuộc ập đến, nhưng chỉ một lúc sau, cảm giác đó đã biến mất.

Mở mắt ra, cô phát hiện mình đang đứng giữa một khu sân vườn rộng lớn.

Chưa kịp thích nghi thì cô đã “ọe” một tiếng và bắt đầu nôn.

“Trời ơi, sao vẫn khó chịu thế này? Chẳng lẽ thuốc say xe không có tác dụng với việc xuyên không à?”

Khi Cố Hành Chu quay lại với một đống hành lý, cảnh tượng hắn nhìn thấy là Đường Khê đang ôm chặt bồn hoa mà nôn thốc nôn tháo.

“Đường cô nương, cô không sao chứ?”

Hắn đặt hành lý xuống rồi vội bước tới, đồng thời lớn tiếng gọi:

“Có ai không!”

Chẳng bao lâu, hai nha hoàn bước đến.

“Đại công tử, ngài có gì căn dặn ạ?”

“Đi lấy một bát nước mang đến đây!”

"Vâng, thưa đại công tử."

Hai nô tỳ không nhịn được mà len lén quan sát nữ tử mặc đồ kỳ lạ trước mặt.

Đúng là rất xinh đẹp, nhưng trang phục thì thật kỳ quặc.

Hai nàng ấy nhanh chóng bước vào bếp lấy nước, vừa đi vừa tranh thủ bàn tán:

"Đó có phải là Thế tử phi tương lai mà mọi người trong phủ đang đồn thổi không nhỉ?"

"Nhìn thái độ của đại công tử với cô ấy thì chắc là đúng rồi."

"Nhưng tại sao cô ấy lại cứ nôn liên tục thế kia? Có khi nào là..."

"Suỵt! Nói nhỏ thôi, bàn tán chuyện chủ nhân, ngươi muốn bị trừ lương tháng này à?"

"Nhưng ta thật sự rất tò mò, liệu cô ấy có phải là..."

"Các ngươi đang nói gì thế?"

Giọng nói vang lên khiến hai người giật bắn, quay lại thì thấy Cố Tuyết Trúc. Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu:

"Đại tiểu thư!"

Trong phủ nhà họ Cố, ai mà chẳng biết đại tiểu thư là người dễ tính nhất, đối xử với hạ nhân rất tốt.

Vì vậy, mọi tin đồn trong phủ, thậm chí cả kinh thành đều truyền đến tai Cố Tuyết Trúc trước tiên.
 
Back
Top Bottom