Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 280



Cô nhướn mày bất mãn:

"Thế còn tôi? Tôi không có phần à?"

Vu Lam đưa cho cô một chai nước khoáng mới, đặt ngay trước mặt cô.

"Cô uống cái này đi."

Cố Hành Chu chu đáo mở nắp chai nước cho cô, động tác thành thạo khiến Đường Khê bất giác cảm thấy mình bị "cho ra rìa".

"Được rồi, hai người cứ tiếp tục đi. Tôi là đứa trẻ ngồi bàn phụ, đúng không?"

Đường Khê lẩm bẩm, nhưng cô không trách móc nhiều. Điều cô thực sự muốn là nghe câu trả lời từ Vu Lam.

Vu Lam nhìn Cố Hành Chu, nhếch môi hỏi:

"Rượu này so với rượu thời đại của anh thì thế nào?"

Cố Hành Chu khẽ suy tư, rồi trả lời bằng giọng điềm tĩnh:

"Hương vị thanh nhã, thoang thoảng chút ngọt. Không đậm đà kéo dài như rượu mạnh, nhưng lại có nét riêng. Mỗi loại đều có cái hay."

Đường Khê nhìn màn đối đáp này, cảm giác như đang chứng kiến một trận đấu ngầm giữa hai cao thủ.

Vu Lam mỉm cười:

"Không hổ danh là Cố công tử. Nếu không phải do em họ tôi muốn gặp anh gấp thì tôi còn vài chai rượu ủ hàng chục năm ở nhà hàng, định để anh nếm thử."

Đường Khê liếc Vu Lam, thầm nghĩ: Ai nhận là em họ anh?

Cố Hành Chu đáp lại, giọng nói ung dung:

"Rượu ngon dù sao cũng không bằng tấm lòng lo lắng của Đường cô nương."

Đường Khê ngồi bên cạnh, mặt bất giác đỏ bừng. Lời nói của Cố Hành Chu khiến tim cô đập nhanh hơn.

Mặc dù Vu Lam không biểu hiện rõ, nhưng trong mắt anh dường như đã quá quen với phong thái này của Cố Hành Chu.

"Anh không tò mò vì sao tôi biết anh đến từ cổ đại sao?"

Cố Hành Chu dựa lưng vào ghế, lười biếng giơ tay, ra hiệu:

"Muốn nói thì nói, không muốn thì thôi."

Vu Lam cười khẽ, ánh mắt hiện lên chút phức tạp, nhưng vẫn trả lời:

"Anh có từng đến Lĩnh Nam chưa?"

Đường Khê ngạc nhiên:

"Lĩnh Nam? Lĩnh Nam mà anh nói là Lĩnh Nam của gia tộc họ Vu à?"

Cố Hành Chu cau mày, mắt lóe lên vẻ hoang mang:

"Lĩnh Nam? Tôi chưa từng nghe đến."

Vu Lam suy tư, ánh mắt dừng lại trên bộ trang phục của Cố Hành Chu. Có lẽ người này không thuộc về triều đại nào từng được ghi chép lại trong lịch sử.

Anh lẩm bẩm:

"Không phải gọi là Lĩnh Nam, vậy thì gọi là gì nhỉ..."

Dù sao, Vu Lam chắc chắn rằng Cố Hành Chu đã từng tiếp xúc với người của gia tộc họ Vu, bởi trên người hắn mang theo khí tức đặc biệt của họ.

Đường Khê cảm thấy bản thân như đang nghe một câu chuyện hoàn toàn vượt ngoài tầm hiểu biết.

"Vu Lam, anh đang nói cái gì vậy? Cổ đại cách hiện đại hàng ngàn năm, làm sao có liên quan được?"

Cố Hành Chu bỗng khựng lại, đôi tai hơi nhướng lên:

"Họ Vu? Anh họ Vu à?"

"Đúng vậy, từ cổ chí kim, dòng họ Vu chưa từng thay đổi. Nhưng tôi lại không nghĩ tới điều này sớm hơn."

Dường như Vu Lam chợt nhận ra điều gì, nói với giọng tự trách.

Cố Hành Chu gật đầu, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng:

"Lĩnh Nam thì tôi chưa nghe qua, nhưng họ Vu thì tôi biết. Trên đường đi qua Nam Khê, một nhóm thuộc hạ của tôi mắc phải bệnh lạ. Là một người họ Vu đã chữa khỏi cho họ."

Đường Khê tròn mắt:

"Sao lại có chuyện như vậy?"

Vu Lam giải thích:

"Không lạ đâu. Khu vực mà gia tộc họ Vu cư ngụ thường đầy rẫy những khí độc. Người bình thường nếu ở lâu chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng. Nhưng chỉ cần sử dụng đúng thảo dược đặc biệt của gia tộc chúng tôi thì mọi chuyện đều ổn."

Đường Khê nhìn sang Cố Hành Chu, trong mắt cô ánh lên sự lo lắng mà chính cô cũng không nhận ra.

“Anh không sao chứ?”

Cố Hành Chu mỉm cười, khóe môi cong lên một đường nhẹ nhàng:

“Tôi không sao. Hiện tại mọi người đã an toàn vào kinh rồi.”

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô không biết "bệnh lạ" mà họ nói là gì, nhưng nếu không gặp được người họ Vu thì có lẽ mọi chuyện đã không suôn sẻ đến vậy.

Ánh mắt của Vu Lam luân chuyển giữa hai người. Anh có thể dễ dàng nhận ra mối quan hệ giữa họ rất thân thiết, thậm chí là thân mật.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 281



Cố Hành Chu cảm nhận được ánh mắt của Vu Lam, bèn quay lại, trầm giọng hỏi:

“Nói vậy, Nam Khê quốc là địa bàn của người họ Vu các anh sao?”

Nam Khê? Cái tên này nghe thật xa lạ.

Vu Lam trầm tư, nhớ lại những gì anh từng đọc trong cuốn sổ tay của bà nội, đôi mày nhíu lại đầy khó hiểu.

“Nam Khê... quốc?”

Vu Lam tỏ ra bối rối. Dù người họ Vu có một vùng đất nhất định ở Lĩnh Nam, nhưng nơi đó tuyệt đối không thể gọi là "quốc gia".

Hơn nữa, theo những gì anh biết, thời đại mà Cố Hành Chu sống dường như không xuất hiện trong bất kỳ trang lịch sử nào mà họ được học.

Rất có khả năng, thời đại của Cố Hành Chu thuộc về một không gian song song, hoặc thậm chí không nằm trong phạm vi tồn tại của trái đất.

Vu Lam chia sẻ suy nghĩ của mình, với mong muốn tìm ra lời giải.

Sau khi Cố Hành Chu và Đường Khê nghe xong cũng nhíu mày.

Đường Khê cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Cô không phải chưa từng nghi ngờ về xuất thân của Cố Hành Chu. Tuy rằng lịch sử không phải là thế mạnh của cô, nhưng cô từng dành nhiều thời gian nghiên cứu và thậm chí nhờ đến các chuyên gia để giải đáp.

Kết quả mà họ phân tích cũng giống với những gì Vu Lam vừa nói.

Vì thế, Đường Khê vẫn luôn cho rằng chuyện này chỉ đơn giản là do số phận sắp đặt.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, làm gì có sự sắp đặt nào đơn thuần như vậy?

Rõ ràng là có một thế lực vô hình đang thúc đẩy họ tiến về phía trước.

Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Có thể việc này liên quan đến gia tộc họ Vu của các anh. Rõ ràng chuyện này không thể giải thích theo cách khoa học thông thường. Nếu những gì anh nói là sự thật, tôi đoán rằng nguồn cơn của nó đều bắt nguồn từ gia tộc các anh.”

Lời nói của Cố Hành Chu khiến Đường Khê bất chợt nhớ tới nhân vật quan trọng nhất trong toàn bộ câu chuyện là mẹ cô.

“Lẽ nào mọi chuyện đều do bà ấy gây ra...”

Vu Lam trầm ngâm một lát rồi gật đầu, giọng chắc nịch:

“Có thể trong khối đá đó chứa đựng câu trả lời mà cô muốn tìm. Nếu trước khi bà nội tôi qua đời đã đặc biệt căn dặn kỹ lưỡng, thì thứ này nhất định có tầm quan trọng đặc biệt.”

Đường Khê cau mày, ánh mắt trở nên cương nghị. Cô nhất định phải giành được khối đá kia.

Nhìn đồng hồ, Vu Lam nhận ra đã đến giờ diễn ra buổi đấu giá. Anh liền gọi cô gái tóc vàng ban đầu dẫn Đường Khê đến đây, bảo cô ta đưa hai người trở lại.

Trong lúc này, tại khách sạn, đám người của Quách Miểu Miểu đã gần như phát điên.

Họ muốn ra ngoài tìm Đường Khê nhưng phát hiện cửa ra vào bị mấy người đàn ông mặc đồ đen canh giữ.

Ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra được, nói gì đến người.

“Cậu đừng đi qua đi lại nữa, làm tôi chóng cả mặt” Quách Miểu Miểu nhíu mày nhìn Hứa Tư Niên, từ lúc Đường Khê bị dẫn đi thì trông cậu cứ như con ruồi không đầu, loay hoay mãi chẳng chịu ngồi yên.

“Hay là chúng ta xông ra ngoài đi!”

“Bên ngoài nhiều vệ sĩ thế, cậu xông ra chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?”

“Thế anh bảo phải làm sao bây giờ? Anh không lo lắng à!”

Lúc này Đới Vũ Ninh là người lớn tuổi nhất trong nhóm và có vẻ bình tĩnh nhất bước lên, vỗ nhẹ lên vai Hứa Tư Niên.

“Đừng lo. Đường Khê là người biết chừng mực, cô ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu. Chúng ta ở đây cũng không nên tự rối lên.”

“Mọi người nghe xem! Hình như có tiếng bước chân bên ngoài!”

Người đứng gần cửa nhất là Ngô Tinh. Cô ấy giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, rồi gật đầu xác nhận.

Ngay lúc đó, cửa bất ngờ mở ra từ bên ngoài.

Một bóng người quen thuộc bước vào, không ai khác chính là Đường Khê.

“Đường Khê!”

“Cậu không sao chứ!”

“Họ có làm gì cô không?”

Mọi người ùa tới, vây quanh Đường Khê, mỗi người một câu hỏi dồn dập.

Từ lúc Đường Khê bị dẫn đi, không khí trong phòng tràn ngập sự căng thẳng.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 282



“Tôi không sao. Người kia không làm gì tôi cả.”

Đường Khê bị đám đông bao quanh đến mức khó thở, nhưng trên môi cô vẫn nở nụ cười bất lực.

Có nhiều người bạn như vậy, còn lo lắng cho cô như thế, cảm giác này thật sự không tệ chút nào.

“Đó là ai...?”

Câu hỏi của Đới Vũ Ninh kéo mọi người trở về thực tại. Ánh mắt cả nhóm dồn về phía sau Đường Khê, nơi một người đàn ông đang bước vào.

“Lại là anh!” Quách Miểu Miểu thốt lên.

Khi Đường Khê bị đưa đi, bức ảnh mà cô gái tóc vàng mang đến khá mờ, khiến mọi người không rõ người trong ảnh là ai.

Đường Khê bước ra khỏi vòng vây của bạn bè giới thiệu.

“Đây là Cố Hành Chu, bạn tôi.”

Trong nhóm, ngoài Đới Vũ Ninh là người luôn chìm đắm trong nghiên cứu thì những người còn lại đều rất hay cập nhật mạng xã hội.

Họ lập tức nhớ đến chuyện Đường Khê cùng một người đàn ông lên hot search gần đây. Tin đó thậm chí treo trên bảng xếp hạng mấy ngày liền mới rớt xuống.

Ngay khi Cố Hành Chu xuất hiện, tất cả đã nhận ra.

“Là anh chàng trong tin đồn phải không?”

“Chính là anh chàng mặc cổ phục siêu đẹp ấy!”

“Anh và Đường Khê là mối quan hệ gì vậy?”

“Hai người đang hẹn hò thật à?”

“Mà sao hôm nay anh vẫn mặc cổ phục? Anh định dùng phong cách này vĩnh viễn à?”

Đám đông từ vây quanh Đường Khê chuyển sang bao vây Cố Hành Chu. Những câu hỏi dồn dập như cơn mưa khiến hắn ngẩn người.

Cố Hành Chu nhìn đám đông đang hứng thú, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Đường Khê.

Hắn hiểu rằng những người này là bạn của cô, không có ý xấu, nhưng hắn bắt đầu cảm nhận được sự bất lực mà cô thường phải đối mặt.

Cuối cùng Đường Khê cũng giải vây cho Cố Hành Chu, mỉm cười giải thích với mọi người.

“Bình tĩnh đi nào! Mọi người không thể bình tĩnh được sao? Chúng tôi đều bình an trở về rồi, đó chẳng phải điều tốt sao? Có chuyện gì thì chờ buổi đấu giá xong hãy nói!”

Mọi người miễn cưỡng nén lại sự tò mò. Dù sao, họ đến đây cũng vì buổi đấu giá.

Mục đích của mỗi người có thể khác nhau, nhưng buổi đấu giá vẫn là trọng tâm.

Quách Miểu Miểu kéo Cố Hành Chu sang một góc, hào hứng mời nước mời bánh.

“Lão Cố, đến rồi thì phải ăn uống, thưởng thức hết đi!”

Đường Khê chỉ biết cười bất lực.

Cô đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống buổi đấu giá đang diễn ra bên dưới.

“Nếu không đoán sai, viên đá ngọc hoàng sẽ được đưa ra sau cùng.”

Đới Vũ Ninh đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói.

Đường Khê nghĩ một lúc, rồi thì thầm đủ hai người nghe:

“Anh nhất định phải mua nó sao?”

Cô chỉ vào viên đá trên trang bìa của quyển sách giới thiệu.

Câu hỏi của Đường Khê khiến Đới Vũ Ninh sững người.

“Ý cô là gì?”

“Ý tôi là tôi nhất định phải có viên đá này. Tôi sẽ không để vuột mất nó.”

Đới Vũ Ninh hơi sững lại, ánh mắt nhìn Đường Khê đầy nghi hoặc.

Chỉ đi ra ngoài một lúc, vậy mà khi trở về cô lại khẳng định chắc nịch như vậy.

“Cô biết gì rồi sao?”

Đường Khê không phủ nhận.

“Đây là đồ của mẹ tôi, tôi phải mua lại nó.”

Đới Vũ Ninh đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu mới chỉ tìm ra được một chút manh mối về viên đá ngọc hoàng. Còn những bí mật sâu xa hơn thì anh vẫn chưa khai thác được.

Chẳng lẽ Đường Khê đã biết điều gì?

Là một người đam mê học thuật, anh luôn đầy khao khát khám phá và hiểu biết.

Chuyến đi này, dù xa xôi cách trở thì anh cũng chỉ có một mục tiêu duy nhất: mang được viên đá đó về nghiên cứu.

“Vậy, ngoài chuyện là đồ của mẹ cô thì viên đá này còn bí mật gì nữa không?”

Đới Vũ Ninh buột miệng hỏi, nhưng ngay lập tức nhận ra điều đó có phần không hợp lý. Anh ngập ngừng, miệng há ra nhưng không biết nói tiếp thế nào.

Đường Khê thấy thái độ của anh thì hiểu ngay. Anh chỉ muốn làm rõ bí ẩn của viên đá, đó có lẽ là chấp niệm của một người theo đuổi khoa học.

Cô rất tin tưởng Đới Vũ Ninh, và cũng muốn chia sẻ với anh. Nhưng vấn đề là cô hoàn toàn không biết bí mật thật sự của viên đá này là gì.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 283



Tất cả những gì cô được biết chỉ là lời của Vu Lam: "Mua về thì sẽ rõ."

Đường Khê bất lực đáp:

“Nếu tôi nói tôi cũng không biết thì anh có tin không? Nhưng tôi nhất định phải lấy được nó.”

Đới Vũ Ninh gật đầu. Anh hiểu rằng với một thứ quan trọng như vậy, Đường Khê không thể dễ dàng chia sẻ với người khác, điều đó hoàn toàn hợp lý.

Nhìn vẻ mặt của Đới Vũ Ninh, Đường Khê nhận ra anh đã hiểu lầm.

Lúc cô bị đưa đi, cô đã thấy rất rõ vẻ lo lắng trên gương mặt Đới Vũ Ninh. Anh thật lòng quan tâm cô, nên cô không muốn để anh hiểu nhầm.

Cô biết rằng trong các mối quan hệ bạn bè, sự nghi kỵ chính là điểm khởi đầu cho mọi rạn nứt và xa cách.

“Anh Đới, tôi thật sự không biết. Người đó chỉ nói với tôi rằng đây là đồ của mẹ tôi, dù anh có mua về cũng không dùng được, vì chỉ có tôi mới có thể sử dụng nó. Nhưng ngoài những điều đó thì tôi cũng không biết thêm gì...”

Đới Vũ Ninh suy nghĩ một hồi. Quả thực đây là thứ kỳ lạ nhất mà anh từng thấy trong suốt sự nghiệp nghiên cứu của mình.

Anh ngập ngừng một lát, rồi lên tiếng:

“Sau khi cô mua lại được, nếu tìm ra được điều gì thì có thể chia sẻ với tôi không?”

Phải thừa nhận là ngay cả trong tình huống này, Đới Vũ Ninh vẫn nghĩ đến sự nghiệp nghiên cứu của mình.

Đường Khê bật cười, gật đầu đồng ý.

“Đương nhiên rồi, thậm chí anh có thể tới xem bất cứ lúc nào.”

Cô nói như vậy là muốn xoa dịu Đới Vũ Ninh, đồng thời mong anh từ bỏ ý định tham gia đấu giá. Dù sao bạn bè mà phải tranh giành với nhau thì thật sự rất khó xử và dễ ảnh hưởng đến tình cảm.

Giải quyết xong chuyện với Đới Vũ Ninh, Đường Khê hướng ánh mắt về phía góc phòng, nơi Đào Hành Tung đang ngồi lặng lẽ.

Cô suy nghĩ một chút, rồi bước tới gần anh.

“Chúng ta nói chuyện chút được không?”

Đào Hành Tung ngẩng đầu nhìn Đường Khê, trong ánh mắt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Đây là câu đầu tiên cô nói với anh kể từ khi họ đến đây.

Hai ngày qua, Đào Hành Tung đã đoán được rằng có lẽ Đường Khê đã biết sự thật.

Anh cười khổ. Nếu cô tức giận thì điều đó cũng hoàn toàn xứng đáng. Rốt cuộc chính anh đã lợi dụng cô.

Từ lúc tiếp cận cô anh đã mang ý đồ, và chính điều đó dẫn đến cục diện hôm nay.

Khi nhìn thấy Cố Hành Chu xuất hiện, anh phải thừa nhận rằng trong lòng anh tràn ngập sự ghen tị.

Đường Khê sẵn sàng không màng đến sự an nguy của bản thân để cứu Cố Hành Chu, điều đó chứng minh rằng người đàn ông kia quan trọng với cô đến nhường nào.

Nhưng đồng thời anh cũng tự hỏi mình: anh có tư cách gì để ghen tị không?

Chẳng phải chính anh đã tiếp cận cô với mục đích riêng ngay từ đầu sao?

"Được."

Anh bước theo Đường Khê đến một góc khuất.

Đường Khê là người mở lời trước, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề:

"Tôi muốn anh từ bỏ việc đấu giá viên ngọc hoàng thạch."

Đào Hành Tung thoáng sững sờ, trên gương mặt góc cạnh của anh hiện lên một nét cay đắng.

"Chỉ vì chuyện này thôi sao?"

Đường Khê nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sắc bén:

"Còn một chuyện nữa. Anh có điều gì cần giải thích không?"

Đào Hành Tung im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài.

"Tôi thừa nhận ban đầu tiếp cận cô là có mục đích, nhưng tôi thật sự chưa từng lợi dụng cô để làm bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn biết tung tích của viên ngọc hoàng thạch."

Đường Khê nhíu mày, cô đã đoán được từ trước rằng anh tiếp cận mình là vì viên ngọc. Nhưng điều cô chưa hiểu là anh cần nó để làm gì.

"Anh muốn nó để làm gì?"

Đào Hành Tung trả lời chậm rãi:

"Mẹ tôi đã mất vì bệnh từ rất lâu rồi. Bố tôi vì thế mà suy sụp, dù những năm gần đây ông đã dần vượt qua nỗi đau, nhưng tôi biết trong lòng ông vẫn luôn có một vết thương không thể lành. Có một người phụ nữ nói với tôi rằng có một thứ gọi là ngọc hoàng thạch có thể giúp người chết sống lại. Nếu tôi tìm được nó thì mẹ tôi có thể sống lại. Vì thế, tôi đã đưa thi thể mẹ mình đến kho đông lạnh bảo quản ở nước ngoài, và dành nhiều năm để truy tìm tung tích của nó, cho đến khi phát hiện ra chiếc vòng tay của cô."
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 284



Đường Khê nghe mà cảm thấy khó tin.

Là người đã được giáo dục bài bản, làm sao anh ta có thể tin vào những lời hoang đường như vậy?

"Ban đầu tôi cũng không tin. Nhưng người phụ nữ đó đã cho tôi xem một mẫu ngọc hoàng thạch rất nhỏ, chỉ bằng móng tay út. Người đó chỉ cần búng tay một cái đã nghiền nát viên đá thành bột và cứu sống một con mèo hoang bị chết cóng bên đường."

Đường Khê nhíu chặt mày. Viên đá này thực sự có khả năng đó sao?

Dù chưa thể tin ngay, nhưng cô cũng chưa hoàn toàn bác bỏ. Dẫu sao cô cũng chưa hiểu rõ công dụng thực sự của viên đá này.

"Vậy nên anh cố ý tiếp cận tôi chỉ vì nhìn thấy chiếc vòng tay của tôi sao?"

"Đúng vậy. Tôi vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay của cô và nhận ra nó rất giống với mẫu vật mà người phụ nữ đó đã sử dụng. Vì thế, tôi tìm cách mời cô ra ngoài, rồi viện cớ để mượn chiếc vòng tay của cô xem thử."

Nói đến đây, anh ngừng lại một chút, giọng nói trở nên chân thành hơn.

"Thật ra tôi luôn muốn tìm cơ hội để giải thích với cô, nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi sợ cô sẽ nghĩ tôi bị điên."

Đường Khê thở dài. Sao cô có thể nghĩ như vậy được?

Những chuyện còn hoang đường hơn thì cô cũng đã trải qua rồi.

"Được rồi, tôi coi như anh vì hiếu thảo, tôi không trách anh. Dù sao tôi cũng không bị thiệt hại gì. Nhưng bây giờ tôi muốn anh từ bỏ việc đấu giá viên ngọc hoàng thạch. Anh có đồng ý không?"

Chuyện người chết sống lại nghe đã thấy vô lý.

Nếu thực sự viên đá có khả năng đó, chẳng phải Đới Vũ Ninh đã phát hiện ra từ lâu rồi sao? Đằng này anh ta chỉ mới nghiên cứu được rằng nó chứa chất phóng xạ.

Đào Hành Tung tỏ ra đau khổ, hồi lâu không trả lời.

Đường Khê thầm thở dài trong lòng.

"Thế này đi. Nếu tôi mua được viên đá về, tôi sẽ nghiên cứu nó. Nếu nó thực sự có khả năng hồi sinh người chết, tôi sẽ cho anh mượn. Thế nào?"

Đôi mắt Đào Hành Tung mở lớn, tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Thật... thật sao?"

Đường Khê gật đầu.

"Tất nhiên là thật. Anh mua được viên đá thì cũng đâu biết cách dùng nó. Nhưng có thể tôi sẽ tìm ra cách."

Trong mắt Đào Hành Tung dần lóe lên một tia hy vọng.

"Được, tôi đồng ý từ bỏ. Nhưng nếu cô thực sự tìm ra cách thì cô nhất định phải nói cho tôi. Bao nhiêu tiền tôi cũng trả."

Đào Hành Tung như sống lại, trông hoàn toàn khác hẳn lúc nãy.

"Yên tâm đi. Chúng ta là bạn. Nếu nó thật sự có khả năng đó thì tôi nhất định sẽ giúp anh."

Đào Hành Tung cảm thấy trái tim mình nghẹn lại.

Chỉ là... bạn thôi sao...

Giải quyết xong vấn đề của người một nhà, bây giờ Đường Khê cũng chẳng mấy lo lắng sẽ có ai cạnh tranh với cô.

Món đồ này dù là vật được đưa lên bìa của buổi đấu giá lần này, nhưng trong bữa ăn, Đường Khê đã quan sát những người nước ngoài xung quanh.

Họ bàn tán toàn về việc món đồ giống như hòn đá này có công dụng gì, hoặc thắc mắc vì sao nó lại được đưa lên trang bìa của sổ tay đấu giá.

Từ đó, Đường Khê đoán rằng những người nước ngoài này—không đúng, bây giờ chính nhóm của cô mới là những người nước ngoài—còn những người bản xứ kia thực ra chẳng biết món đồ này có tác dụng gì.

Vậy thì dễ rồi. Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy ly nước bên cạnh uống vài ngụm.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng thật sự lại có người ngoài cô nhảy vào đấu giá món này.

Lúc thời gian gần đến nửa đêm, món đấu giá cuối cùng cũng được mang ra trình bày.

“Dậy đi, vật đấu giá quan trọng nhất lên sàn rồi.”

Đường Khê nhẹ nhàng lay mọi người xung quanh. Đến nước D mà không điều chỉnh giờ giấc, ai cũng mệt rũ cả.

Mọi người lăn ra ngủ trên ghế sofa và ghế dựa.

Người tỉnh dậy đầu tiên là Quách Miểu Miểu. Anh dụi mắt:

“Đúng là đấu giá kiểu Tây có khác, hành hạ người ta, nửa đêm nửa hôm còn bày vẽ. Không sợ người ta ngủ mất rồi không ai thèm đấu giá à?”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 285



Đới Vũ Ninh tháo kính, lau sạch rồi đeo lại, sau đó đi ra phía cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

“Dưới đó tình hình thế nào rồi?”

Đường Khê tùy tiện liếc xuống một cái.

“Mấy người nước ngoài này đúng là khỏe thật, dưới đó còn sôi động lắm.”

Trong phòng đấu giá.

Nhìn đồng hồ, có vẻ đã đến món đấu giá cuối cùng.

Người dẫn đấu giá lấy ra món đấu giá quan trọng nhất—một viên đá ngọc vàng. Nó được đặt trong một tủ trưng bày bằng kính, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng vật bên trong.

Phía dưới rộ lên tiếng xì xào bàn tán.

“Cục đá vớ vẩn này mà giá khởi điểm cao thế à?”

“Trước giờ nhà đấu giá này chưa bao giờ bán thứ gì kỳ cục thế này. Có ai biết nguồn gốc của nó không?”

“Nhìn chẳng khác gì một viên đá bình thường, chỉ là màu vàng thôi. Dù có lâu đời đến đâu thì cũng chẳng có giá trị gì mấy, tính thẩm mỹ cũng chẳng cao.”

“Tôi nghe nói món này là do một gia tộc thần bí đưa ra đấu giá, vì có mối quan hệ bạn bè với nhà đấu giá này nên mới mang đến. Có lẽ vì nể mặt bạn bè thôi.”

“Nhưng sao họ không mang một món đồ cổ thực sự đến? Lại mang một cục đá? Tôi thì muốn xem thử ai sẽ mua cục đá này, ai mà mua thì đúng là phí tiền ngu luôn!”

“Anh đừng đùa, món này chắc chắn sẽ bán được giá cao ngất.”

Bên cạnh, một cái đầu ló ra, vẻ tò mò hóng chuyện:

“Anh bạn này, cậu biết nội tình gì à? Chia sẻ chút đi.”

“Nghe nói viên đá này có thể giúp người sống trường sinh bất lão, còn khiến người chết sống lại nữa.”

Người đó nói bằng giọng hờ hững.

“Sao có thể?! Thật không? Nếu đúng là như vậy thì tôi nhất định phải tham gia đấu giá!”

Những người ngồi phía dưới bắt đầu xôn xao đoán già đoán non về công dụng của món đồ.

Người dẫn đấu giá vẫn giữ nụ cười duyên dáng, phong thái tự tin, bắt đầu giới thiệu:

“Kính thưa quý ông, quý bà, món đồ cuối cùng trong buổi đấu giá hôm nay là một viên đá ngọc vàng cổ xưa. Theo truyền thuyết, đây là vật được nữ thần Nữ Oa trong thần thoại phương Đông để lại, được cho là sở hữu những khả năng kỳ diệu. Tuy nhiên, cụ thể ra sao thì xin mời các vị đấu giá và tự mình khám phá.”

Vừa dứt lời, bên dưới lại rộ lên tiếng bàn tán xì xào.

Đối với phương Đông, họ luôn biết đó là một vùng đất thần bí. Tự nhiên, những vật phẩm bí ẩn đến từ phương Đông cũng khiến họ vừa kính nể vừa tò mò.

Qua những lời bàn tán không biết từ đâu truyền ra, có người nói rằng viên đá này có thể “cải tử hoàn sinh” hay “trường sinh bất lão.”

Những vị đại gia ngồi dưới bắt đầu không kiềm chế nổi, liên tục ra giá. Đối với họ, sau bao nhiêu nỗ lực để đạt được vị trí hiện tại thì điều duy nhất họ sợ chính là cái chết.

Nghe nói rằng có sức mạnh thần bí từ phương Đông có thể mang đến sự bất tử, họ chẳng màng giá cả, chỉ muốn giành được viên đá.

Chỉ trong chớp mắt, giá đã bị đẩy lên đến 500 vạn.

- --

Trên tầng, nhóm của Đường Khê há hốc mồm, sững sờ.

“Chuyện gì đây? Sao ai cũng tranh nhau thế? Chỉ là một cục đá thôi mà, dù có đắt thì cũng không đáng đến mức này!”

Hứa Tư Niên không nhịn được lên tiếng, nhìn cảnh tượng bên dưới đầy hỗn loạn.

Đào Hành Tung thở dài, từ tốn nói:

“Nếu có người nói với họ rằng món này có thể trường sinh bất tử, cải tử hoàn sinh thì sao?”

Hứa Tư Niên đứng bên cạnh khẽ co giật khóe miệng.

“Họ là trẻ con chắc? Chuyện này ngay cả trẻ con cũng không tin nổi. Ai mà chẳng từng đi học chứ, sao lại có thể tin vào mấy chuyện hoang đường như vậy?”

Hứa Tư Niên dứt khoát không tin vào những điều mê tín như vậy. Cậu nghĩ thầm: Diêm Vương đã định giờ chết của ai thì còn người nào dám kéo dài đến sáng hôm sau chứ?

Con người sống hay chết đều là số mệnh đã định sẵn. Làm gì có chuyện tồn tại thứ sức mạnh viển vông như vậy.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 286



Nhưng Đào Hành Tung chỉ cười nhẹ, nói:

“Mấy người giàu có ở đỉnh cao chẳng thiếu gì cả, điều duy nhất họ tiếc nuối chính là cuộc đời ngắn ngủi. Vậy theo cậu, sự cám dỗ này có đủ lớn không?”

Đào Hành Tung khẽ cất lời, nhưng Hứa Tư Niên vẫn muốn phản bác: Sống mãi có gì hay chứ? Đến lúc mọi người đều đã đi hết, chỉ còn mỗi mình anh ở lại trên đời thì có ích gì?

Tuy vậy, cậu vừa há miệng định nói nhưng lại thôi.

Đúng là Đào Hành Tung nói không sai. Trong giới của bọn họ, kiểu người như vậy không phải là không có.

Thậm chí có thể nói kiểu người này còn rất nhiều. Vì thế, thái độ của những người bên dưới cũng không khó hiểu.

Đới Vũ Ninh đứng bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị, nhìn xuống dưới sàn đấu giá.

“Có vẻ như chúng ta đã đoán sai. Có người cố ý tung tin để thổi giá món đồ này.”

Đường Khê vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Cố Hành Chu đứng cạnh cô giờ đây cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Hắn biết món đồ này là của mẹ Đường Khê để lại trước khi qua đời, và nó có mối liên hệ sâu sắc với cô.

Vì vậy, cô nhất định phải giành được món đồ này, không có lựa chọn nào khác.

Cố Hành Chu nhìn hàng chân mày nhíu chặt của Đường Khê, tưởng rằng cô đang lo lắng về chuyện tiền bạc.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, đây chính là lúc hắn thể hiện bản thân.

Hắn nhẹ nhàng vỗ tay cô, giọng nói ôn hòa vang lên:

“Cứ mạnh dạn ra giá, tôi sẽ trả. Bao nhiêu cũng được.”

Dù giọng hắn không lớn, nhưng trong căn phòng im lặng, tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một.

Chuyện này… cái này đúng là...

Giàu nứt đố đổ vách rồi!

Mọi người mở to mắt, nhìn qua nhìn lại giữa Cố Hành Chu và Đường Khê.

Ngay sau đó, họ đồng loạt nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi giả vờ ho nhẹ để che giấu phản ứng của mình.

Đường Khê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Hành Chu, trong khoảnh khắc, cô ngẩn người.

“Anh biết mình đang nói gì không? Với tốc độ này, giá của viên đá có thể sẽ lên đến hàng trăm triệu.”

Cố Hành Chu không thực sự hiểu rõ giá trị tiền tệ của thời đại này, nhưng chỉ cần là thứ Đường Khê muốn thì hắn sẽ đưa cho cô bằng mọi giá.

Đối với hắn thì tiền chẳng qua chỉ là những con số.

“Cô quên rồi à? Tài sản của tôi có thể sánh bằng cả một quốc gia mà.”

Cố Hành Chu khẽ cười. Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ mình lại nói ra câu đó.

Nhưng chỉ cần là thứ Đường Khê muốn, dù là cả một quốc gia thì hắn cũng sẵn sàng trao cho cô.

Vì thế, số tiền trăm triệu thật sự chẳng đáng gì. Hắn biết mình hoàn toàn có khả năng chi trả.

Đường Khê chăm chú nhìn hắn vài giây, rồi bất giác bật cười.

Nếu hắn đã nói như vậy thì cô cũng không cần phải khách sáo nữa.

Cố Hành Chu không hề hay biết rằng vừa rồi Đường Khê đang nghĩ xem ai trong đám người này đã lan truyền tin đồn.

Rất có khả năng mục tiêu chính là cô, thế mà lại bị Cố Hành Chu hiểu nhầm thành cô đang hết tiền.

Thật oan ức! Dù sao giờ đây cô cũng là một “phú bà” có của ăn của để, lại đầu tư vào bao nhiêu ngành nghề.

Nhưng nghĩ kỹ, như vậy cũng tốt. Số vốn lưu động hiện tại của cô có lẽ không đủ, có sự giúp đỡ của Cố Hành Chu thì cô lại càng thêm tự tin.

Sau này về nước, chỉ cần bán vài món đồ cổ là có thể trả lại hắn.

Đường Khê và Đới Vũ Ninh nhìn xuống hiện trường đấu giá ngày càng căng thẳng.

Đường Khê bắt đầu giơ bảng, một lần tăng thêm hẳn 500 vạn.

“Hiện tại, số 08 từ phòng VIP đã ra giá tăng thêm 500 vạn, nâng tổng giá trị lên 4000 vạn. Còn ai muốn tăng giá nữa không?”

Những người phía dưới không tỏ vẻ gì đặc biệt. Nhiều phòng VIP khác cũng đã tham gia đấu giá.

Hơn nữa, tất cả đều tăng giá theo mấy trăm vạn một, đúng với giá trị của món đồ.

Dù sao đây cũng là món đồ liên quan đến “trường sinh bất lão”, đâu phải thứ dễ dàng sở hữu.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 287



Điều này ai cũng hiểu, đã là món tốt thì ai cũng muốn có, chuyện thường tình. Cuộc chiến giờ chỉ còn xem ai mạnh về tài chính hơn.

“Đường Khê, cô định làm thế nào? Tiếp tục như thế này thì không có cơ hội chiến thắng đâu.”

Đới Vũ Ninh phân tích tình hình.

Quách Miểu Miểu đứng bên cạnh, cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

“Mọi người có để ý không? Phòng 15 đối diện từ đầu đến giờ liên tục tăng giá, không dừng lại chút nào. Hơn nữa, cuộc đấu giá lần này có quy định mức giá tăng theo bậc cố định, như kiểu 258 tăng dần. Nhưng phòng 15 lại ra giá lung tung, không theo quy tắc nào cả, vậy mà người dẫn đấu giá lại dường như ngầm đồng ý với chuyện này.”

Được Quách Miểu Miểu nhắc nhở, Đường Khê mới nhận ra điều bất thường này.

Sắc mặt Đới Vũ Ninh trở nên nghiêm trọng.

“Liệu có phải chúng ta đang bị đưa vào bẫy không?”

Từ đầu buổi, mọi sự chú ý đều tập trung vào Đường Khê, không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Dù có chút cảm giác kỳ lạ nhưng mọi người cũng chỉ tự an ủi rằng mình suy nghĩ quá nhiều.

Việc đấu giá ở nước ngoài có chút khác biệt cũng là chuyện bình thường. Nhưng với những người như Đới Vũ Ninh và Quách Miểu Miểu, vốn dày dạn kinh nghiệm ở các sàn đấu giá, cảm giác bất ổn này rất rõ ràng.

Tuy nhiên, lần này sự bất thường lại quá rõ ràng, cả buổi đấu giá đều mang không khí kỳ lạ.

“Đừng nói là bẫy, cho dù đó là cái bẫy trời sập thì cũng nhất định phải để Đường Khê giành được món đồ này.”

Quách Miểu Miểu cầm lại sổ tay đấu giá, giật mình thốt lên:

“Không ngờ buổi đấu giá này lại sử dụng quy cách giống như lễ ‘điểm thiên đăng’?!?”

Đới Vũ Ninh cầm cuốn sổ tay đấu giá lên xem kỹ.

Sắc mặt của Ngô Tinh và mấy người khác cũng thay đổi, trông ai nấy đều rất nghiêm trọng.

“Điểm thiên đăng?”

Đường Khê ngạc nhiên, sao vừa nghe đến “điểm thiên đăng” thì nét mặt mọi người lại trở nên tệ đến thế?

Ngô Tinh lên tiếng:

“Đường Khê, cô nhất định phải có món này sao?”

Đường Khê không hiểu ý của mọi người, nhưng cô vẫn trả lời dứt khoát:

“Phải. Tôi nhất định phải lấy được món này bằng mọi giá.”

Câu nói của cô chắc nịch, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm.

Ngô Tinh nhìn sang Quách Miểu Miểu và Đới Vũ Ninh.

“Đã vậy, điểm thiên đăng thôi. Chúng ta cộng cả sức của Cố Hành Chu vào, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Hứa Tư Niên trừng to mắt:

“Điên rồi sao? Thật sự định làm vậy à?”

Quách Miểu Miểu nghiêm túc:

“Ngay từ đầu chúng ta đã không chú ý đến quy tắc của buổi đấu giá này. Khi quy tắc được đọc thì Đường Khê bị dẫn đi, còn chúng ta thì không để tâm. Vì thế mới không phát hiện đây là một phiên đấu giá đặc biệt.”

Đường Khê nghe mọi người mỗi người nói một câu, cảm thấy mơ hồ.

“Mọi người đang nói gì vậy? Điểm thiên đăng là gì?”

Đới Vũ Ninh đút hai tay vào túi, điềm tĩnh giải thích:

“Điểm thiên đăng là một cách đấu giá đặc biệt. Ban tổ chức sẽ chuẩn bị một số lượng thiên đăng nhất định và đánh số. Mỗi người tham gia có thể lựa chọn số lượng thiên đăng muốn đấu giá. Giá khởi điểm của mỗi thiên đăng là cố định. Khi một thiên đăng đạt đến giá quy định thì nó sẽ được chốt, và món đồ sẽ thuộc về người đưa ra mức giá cuối cùng.”

Đường Khê nhìn ra bên ngoài nhưng không thấy bóng dáng bất kỳ chiếc thiên đăng nào.

“Vậy tại sao không ai điểm?”

Quách Miểu Miểu suýt phun cả ngụm nước ngọt vừa uống.

“Cậu đùa à? Ai cũng có gan mà điểm thiên đăng chắc? Đây là cách đấu giá rủi ro cực lớn, nếu không cẩn thận là tán gia bại sản đấy!”

“Cô phải suy nghĩ kỹ. Nếu quyết định điểm thiên đăng thì buổi đấu giá sẽ kết thúc nhanh chóng, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là toàn bộ chi phí sẽ do cô gánh chịu.”

Đới Vũ Ninh bổ sung thêm một câu từ bên cạnh.

Lúc này, cuối cùng Đường Khê và Cố Hành Chu cũng hiểu rõ.

Trong tình hình hiện tại, có lẽ đây là cách tốt nhất.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 288



Đường Khê im lặng một lúc lâu. Cố Hành Chu vỗ nhẹ lên lưng cô, không nói gì thêm.

Hắn biết không cần hắn nói thì Đường Khê cũng sẽ tự đưa ra quyết định.

Sau khi im lặng một hồi lâu, Đường Khê ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực như chưa từng thấy.

“Điểm thiên đăng thôi.”

Quách Miểu Miểu nghe Đường Khê nói xong thì lập tức mở cửa, trao đổi gì đó với người đứng ngoài, rồi quay lại đóng cửa.

Tại sàn đấu giá, một người đàn ông to lớn mặc vest đen cúi xuống thì thầm gì đó với người dẫn đấu giá.

Người dẫn đấu giá thoạt đầu có vẻ bất ngờ, sau đó gật đầu với một người không xa.

Người này nhận chỉ thị, lập tức đi lên cầu thang lấy một vật gì đó.

Một lúc sau, anh ta mang xuống một món đồ trông như chiếc đèn lồng cực kỳ tinh xảo.

Nhưng khác với đèn lồng truyền thống của phương Đông, chiếc này làm bằng pha lê, nhỏ nhắn, tinh tế hơn nhiều, bên trong không phải nến mà là ánh sáng dịu nhẹ.

“Thưa quý ông, quý bà, số 08 đã quyết định điểm thiên đăng. Giờ chúng tôi sẽ giới thiệu lại quy tắc cho mọi người…”

Người dẫn đấu giá chưa kịp nói hết, bên dưới đã náo loạn hẳn lên.

“Điểm thiên đăng? Đây là nhân vật lớn nào vậy? Có gan như vậy, tôi kính anh ta là anh hùng!”

“Xem ra sức hút của trường sinh bất lão quá lớn, đến mức có người dám điểm thiên đăng.”

“Lâu rồi mới thấy cảnh tượng thế này, tối nay thật thú vị!”

“Điểm thiên đăng cơ đấy! Số 08 đó có lai lịch thế nào vậy?”

“Nghe nói là bạn của thiếu gia Hans, đến từ Hoa Quốc, một nhóm mấy người. Hôm nay còn xảy ra xung đột với người khác, đánh nhau nữa.”

“Dám gây chuyện ở đây mà vẫn bình an vô sự? Quả là nhân vật không tầm thường!”

“Nghe bảo cả nam cả nữ, cả nhóm đi chung với nhau.”

“Những người dám điểm thiên đăng chắc chắn không phải dạng vừa. Chúng ta đừng ra giá thêm nữa, cẩn thận chưa mua được đồ mà đã mất mạng.”

“Tiếp tục đấu giá cũng chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi.”

...

Bên ngoài phòng của Đường Khê và nhóm bạn có một chiếc đèn lồng được treo lên.

Cô nhìn xuống tình hình phía dưới.

Sau khi người dẫn đấu giá tuyên bố quy tắc mới, số lượng người tham gia đấu giá đã giảm đi đôi chút.

Tuy nhiên, mức giá đã bị đẩy lên đến mức vô lý.

Đới Vũ Ninh nhìn mọi chuyện mà nét mặt vẫn không đổi.

“Đây chính là điểm bất lợi của việc điểm thiên đăng. Sẽ có người cố tình nâng giá, đây là hậu quả có thể lường trước được.”

“200 triệu 6000 vạn!”

“300 triệu!”

“300 triệu 4000 vạn!”

Lòng bàn tay của Đường Khê ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm xuống phía dưới, không dám thở mạnh.

Cả nhóm người cũng im lặng theo dõi. Đây quả thực là một cuộc đấu giá đầy kịch tính.

Dưới sàn đấu giá, mức giá vẫn tiếp tục tăng.

Đường Khê và những người khác cảm thấy vô cùng áp lực.

Tuy nhiên, một khi đã quyết định điểm thiên đăng thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt.

Vì vậy, dù nét mặt ai nấy đều đầy căng thẳng, nhưng không ai có hành động gì khác.

Phía dưới, đám đông ngày càng trở nên điên cuồng.

Kể từ khi có người quyết định điểm thiên đăng, mọi người bên dưới càng tin chắc rằng tảng đá kia thực sự có tác dụng trường sinh bất tử.

Nếu không, làm sao lại có người bất chấp tất cả để điểm thiên đăng?

“Xin lưu ý, cấm hành vi nâng giá ác ý, nhằm đảm bảo tính công bằng và minh bạch trong buổi đấu giá.”

Người dẫn đấu giá bước ra, kịp thời tuyên bố.

Đới Vũ Ninh với ánh mắt sắc bén, nhìn xuống phía dưới.

“Yên tâm đi, nếu người dẫn đấu giá đã nói vậy, thì chứng tỏ họ sẽ có hành động can thiệp. Sẽ không còn ai nâng giá nữa đâu. Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi.”

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng với họ lại là một sự dày vò lớn.

Đó là hàng trăm triệu, không phải chuyện đùa. Trong các buổi đấu giá thông thường, tảng đá kiểu này chỉ là vật mà người điểm thiên đăng sẽ mua được một cách dễ dàng.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 289



Lần này, chi phí bỏ ra quả thực là một tổn thất khổng lồ.

Quả nhiên, đúng như lời Đới Vũ Ninh dự đoán, sau khi người dẫn đấu giá tuyên bố xong, không ai còn nâng giá nữa.

“Thật may quá, nếu cứ tiếp tục nâng giá thì chắc chân tôi mềm nhũn ra mất.”

Đường Khê chống tay vào phần tựa lưng của ghế, cố gắng giữ bình tĩnh để đứng vững.

“Chân tôi đã run rồi... Trời ạ, đây mà là điểm thiên đăng sao?”

Nguyên Thanh ngồi không xa, hai tay vẫn còn run rẩy.

Ngô Tinh với nét mặt điềm tĩnh, không tỏ ra bất ngờ trước mọi chuyện.

“Cũng coi như thuận lợi, không có chuyện gì bất trắc xảy ra. Cùng lắm chỉ là tốn thêm một chút tiền mà thôi.”

Đường Khê: Tốn thêm một chút tiền... mà thôi?!

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn kinh ngạc của Đường Khê, Ngô Tinh bật cười, giải thích:

“Không có gì đâu. Kết quả tốt nhất của điểm thiên đăng chính là chỉ tốn thêm tiền. Dù sao cũng chẳng ai đủ khả năng cạnh tranh với cô. Mọi vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không phải là vấn đề. Điều đáng sợ là...”

“Đúng vậy” Đới Vũ Ninh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, “Điều đáng sợ là những tình huống bất ngờ phát sinh.”

“Những tình huống bất ngờ nào cơ?” Đường Khê tò mò hỏi.

“Ví dụ như có người thao túng kết quả đấu giá, hoặc có vấn đề pháp lý lớn. Nếu xảy ra tình huống hai người cùng điểm thiên đăng, thì cũng rất phiền toái. Vì thế, hôm nay mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thế này đã là may mắn lắm rồi.”

Đường Khê gật gù suy ngẫm, nhưng trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.

Liệu có khả năng khi rời khỏi đây, họ sẽ bị cướp bóc hoặc bắt cóc không?

Chưa kể đến việc món đồ họ mua lại gây chú ý đến thế.

Xem ra, lúc đó phải nhờ Vu Lam hỗ trợ mới được.

...

Phía bên kia, có ai đó đang ẩn nấp trong góc.

“Tiểu thư, bọn họ đã kết thúc, có cần...”

“Không cần. Nói với người bên dưới không được hành động thiếu suy nghĩ. Để cô ta mang về nghiên cứu cách sử dụng rồi tùy thời hành động.”

“Rõ, tiểu thư!”

Tiếng bước chân dần xa, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.

Tốt lắm, Đường Khê. Cuối cùng cô cũng không phụ lòng kỳ vọng, lấy được thứ đó. Hy vọng cô nhanh chóng nghiên cứu ra cách sử dụng, phát huy hết giá trị của cô thật tốt...

Phía dưới, buổi đấu giá đã tiến đến hồi kết.

Không còn ai trả giá thêm nữa, người dẫn chương trình cũng nhanh chóng gõ búa chốt phiên.

Khi buổi đấu giá kết thúc, gần như mọi người đã rời đi hết.

Đường Khê cùng vài người được mời vào một căn phòng họp lớn.

Trong phòng, các cổ đông của nhà đấu giá đứng kín, còn có cả một số lãnh đạo cấp cao.

Khi Đường Khê cùng những người đi cùng đẩy cửa bước vào, trước mắt họ là khung cảnh ấy.

Trước mặt là một bàn tròn lớn, trên bàn bày la liệt các hộp trưng bày bằng pha lê chứa các vật phẩm vừa được đấu giá xong.

Tổng cộng có gần trăm món.

Nổi bật nhất trong số đó là một khối đá lớn, nằm ngay chính giữa bàn.

“Đường tiểu thư, thay mặt nhà đấu giá, tôi chân thành cảm ơn các vị đã tham dự. Đây là toàn bộ các vật phẩm của ngày hôm nay. Theo quy tắc ‘điểm thiên đăng’, tổng giá trị của chúng là 52 tỷ. Chúng tôi có thể sắp xếp một chuyến bay riêng để đưa hàng về nước cho cô.”

Người đàn ông đứng giữa bước tới, nhiệt tình nói với Đường Khê.

Ông ta có gương mặt mang nét giống Hans, chắc hẳn là người một nhà.

Nhưng Đường Khê lại chỉ nghe lơ mơ, chỉ duy nhất con số “52 tỷ” là cô nghe rất rõ.

Sao lại là 52 tỷ?

Khối đá cuối cùng kia chỉ đấu giá chưa tới 5 tỷ thôi, sao giờ lại thành 52 tỷ được?!

Đường Khê nghi hoặc nhìn Đới Vũ Ninh.

Đới Vũ Ninh giải thích:

Ý nghĩa của ‘Điểm thiên đăng’ nghĩa là cô sẽ mua lại toàn bộ món đồ...”

Anh ấy ngừng lời, nhận ra mình đã sơ suất. Anh ấy cứ nghĩ Đường Khê hiểu quy tắc này.

Ai ngờ cô hoàn toàn không biết, nếu không có bọn họ thì chắc đã bị lừa nặng.
 
Back
Top Bottom