Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 270



Cô cất tiếng hỏi ra thắc mắc trong lòng:

"Vì sao mọi người đều đến nước D, mà điểm đến lại là buổi đấu giá này?"

Ngô Tinh là người trả lời đầu tiên.

"Chúng tôi không đến đây chỉ vì buổi đấu giá đâu. Nhà tôi có kinh doanh ở nước D, gần cuối năm nên cần qua đây thị sát một chút. Hoài Xuyên đi cùng tôi."

Ngô Tinh không nói rõ rằng lý do cô ấy đến buổi đấu giá này là vì Ngô Hoài Xuyên đã đặc biệt xin cô ấy.

Nghĩ đến chuyện này, cô ấy cũng thấy dù có quay về muộn vài ngày cũng không sao. Khó lắm mới thấy cậu em trai nhờ vả, cô ấy liền đồng ý.

"Ngô Hoài Xuyên? Sao anh ấy lại quan tâm đến buổi đấu giá này nhỉ?"

Đường Khê thắc mắc. Trong ấn tượng của cô thì anh ấy chẳng giống một người có hứng thú với đồ cổ.

Ngô Tinh nhún vai:

"Chuyện đó thì tôi không rõ."

Đường Khê trầm tư một lúc. Thời gian cô quen Ngô Hoài Xuyên không lâu, mối quan hệ cũng không tính là quá sâu sắc. Vì vậy, cô không hiểu được lý do đằng sau.

Nguyên Thanh liếc nhìn Đường Khê, mỉm cười xen vào, cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi xa của cô:

"Nhà họ Nguyên bọn em bây giờ không còn như trước nữa. Họ muốn em trở thành người thừa kế, nhưng em thấy quá mệt mỏi nên trốn ra ngoài chơi. Nghe nói trượt tuyết ở nước D rất tuyệt, thế là em đến đây. Không ngờ lại tình cờ gặp các chị."

Cô ấy ngừng lại một chút, gương mặt bỗng đỏ ửng.

"Rồi khi gặp các chị trên máy bay, lúc xuống anh Đới nói ở đây có một buổi đấu giá rất lớn. Thế nên em cũng tò mò đến xem cho biết."

Đường Khê nhìn gương mặt ửng đỏ của Nguyên Thanh, không hiểu ra sao:

"Ở đây nóng lắm sao? Sao mặt em lại đỏ bừng lên vậy?"

Cô ghé sát lại nghiêng đầu quan sát gương mặt Nguyên Thanh, nói với vẻ nghiêm túc.

Ngô Tinh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đúng là Đường Khê, một người mù tịt về chuyện tình cảm…

Ngô Tinh vừa cười vừa lắc đầu, không nói thêm gì.

Còn bên phía các chàng trai, họ thay đồ trong im lặng, không ai nói gì.

Chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng Quách Miểu Miểu tiếp tục chửi bới mấy người nước ngoài lúc nãy.

Ngô Hoài Xuyên nhận hộp thuốc từ nhân viên phục vụ, đứng trước gương soi toàn thân, tự mình bôi thuốc đơn giản lên vết thương.

Ngoài cửa, Đới Vũ Ninh đang đợi mọi người, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Gần đến giờ bắt đầu buổi đấu giá, anh ấy nhẹ nhàng gõ cửa và nhắc:

"Sắp đến giờ rồi, mọi người nhanh lên một chút."

Không lâu sau, cả hai cánh cửa phòng thay đồ đồng loạt mở ra. Mọi người đã thay quần áo chỉnh tề, sắp xếp lại tâm trạng, rồi cùng nhau tiến về hội trường.

- --

Tại một căn phòng bí mật trong khu đấu giá.

"Tin tức đã được lan truyền chưa?"

Một giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên, không mang chút cảm xúc nào.

Nếu Đường Khê có mặt ở đây thì chắc chắn cô sẽ kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Cô sẽ cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc.

"Tin tức đã lan ra rồi. Người cần đến cũng đã đến. Vừa rồi còn xảy ra xô xát nữa..."

Một giọng nói khác đáp lại, đầy kính trọng.

Người đàn ông hơi nhíu mày:

"Đánh nhau? Cô ấy không sao chứ?"

Đối phương nghe thấy từ "cô ấy" liền hiểu ngay người được nhắc đến là ai.

"Không sao cả. Đám người kia bị đánh rất thê thảm, còn Đường tiểu thư thì hoàn toàn không bị gì."

Tất nhiên, câu trả lời này chỉ nói về Đường Khê. Những người khác có bị thương nhẹ, nhưng chuyện đó bị bỏ qua một cách không thương tiếc.

Làm việc bên cạnh thiếu gia nhiều năm, người kia hiểu rõ rằng thiếu gia chỉ quan tâm đến Đường Khê, những chuyện khác đều không quan trọng.

Nghe vậy, gương mặt đang nhíu lại của người đàn ông dần giãn ra.

"Tìm cơ hội giải quyết sạch đám người gây chuyện hôm nay."

"Vâng, thiếu gia."

Sau khi nhận lệnh, người kia cúi người rời đi.

Người đàn ông ngồi lại trong căn phòng tối mờ, trước mặt là một ô cửa kính trong suốt.

Tấm kính này chỉ nhìn được từ một phía. Anh lặng lẽ quan sát những người đang lần lượt bước vào hội trường phía dưới.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 271



Ánh mắt anh dừng lại ở vài người Hoa Quốc tóc đen, khói thuốc từ tay anh bay lên thành từng vòng, chẳng mấy chốc đã bao phủ khắp phòng.

Đôi mắt anh sâu thẳm khó đoán, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

"Đường Khê... Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại."

Đường Khê và nhóm của cô hoàn toàn không nhận ra rằng mọi hành tung của họ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của người khác.

Tuy nhiên, Đường Khê lại cảm thấy không thoải mái chút nào.

“Sao thế?”

Ngô Tinh đứng gần cô nhất, thấy Đường Khê không ngừng quay đầu nhìn quanh thì tò mò hỏi.

Đường Khê quay lại, vẻ mặt có chút khó chịu.

“Không có gì, chỉ là cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi thấy không thoải mái.”

Ngô Tinh nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy ai khả nghi cả.

“Hội trường này lớn thế, lại nhiều người, chúng ta lại là mấy người tóc đen hiếm hoi ở đây, nên họ tò mò nhìn nhiều chút cũng là chuyện bình thường.”

Có lẽ vì thường xuyên xuất hiện trước truyền thông và quen với ánh nhìn chăm chú của người khác nên Ngô Tinh không để tâm lắm.

Không ai trong nhóm nhận ra rằng ở một căn phòng nào đó trên tầng cao, có người đang quan sát nhất cử nhất động của họ.

Nghe Ngô Tinh nói vậy, Đường Khê gật đầu, không nghĩ ngợi thêm.

Han muốn bù đắp cho sự cố mà nhóm Đường Khê phải trải qua nên đã đặc biệt sắp xếp một căn phòng riêng cho họ.

Đường Khê cười khan hai tiếng. Thật ra nhóm họ chẳng hề bị dọa gì, nhưng rõ ràng đối phương thì bị dọa một trận không nhỏ.

Tuy nhiên, Hans kiên quyết đến vậy nên họ cũng không tiện từ chối.

“Được thôi, anh bạn tốt! Nếu cậu đã nhiệt tình mời thế, vậy thì bọn tôi nhận lời vậy!”

Hứa Tư Niên kéo cả nhóm đi lên tầng.

Buổi đấu giá ở đây rất khác so với các buổi ở nhà đấu giá của Hứa gia.

Đứng trên tầng lầu, Đường Khê không kiềm được mà nhìn thêm vài lần.

Không gian này giống như một nhà hát lớn.

Ghế ngồi được sắp xếp theo hình quạt, và bất kể ngồi ở hàng nào, người tham dự cũng có thể nhìn rõ món đồ trong tay người điều hành đấu giá.

Đường Khê thích thú quan sát, cầm cuốn sổ tay giới thiệu đấu giá trên bàn lên đọc qua.

“Các học trò của tôi…”

Đới Vũ Ninh định nói gì đó nhưng ngập ngừng, vì căn phòng này vốn là nhờ vào mối quan hệ của nhóm Đường Khê nên mới được sắp xếp.

Quách Miểu Miểu nhanh chóng hiểu ý anh ấy, liền vui vẻ đáp:

“Được mà, thầy cứ gọi họ qua đây đi.”

Đới Vũ Ninh gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho các học trò.

Căn phòng này khá rộng rãi, trên bàn bày đủ các loại trái cây, đồ ăn vặt và rượu vang.

Hơn nữa, anh ấy chỉ mang theo ba học trò, cũng không phải quá nhiều.

Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Một vài gương mặt trẻ tuổi ló đầu vào từ bên ngoài.

“Thầy ơi, bọn em đến rồi.”

Đới Vũ Ninh dẫn họ vào, giới thiệu qua loa rồi ngồi yên ở một góc.

Chưa bao lâu, lại có tiếng gõ cửa.

Ánh mắt của cả nhóm đều hướng về phía cửa, người đứng gần nhất là Ngô Hoài Xuyên liền bước tới mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ tóc vàng, dáng người nóng bỏng, mặc bộ váy dạ hội cắt may tinh tế, trên gương mặt là nụ cười lịch sự.

“Xin hỏi, ai là cô Đường Khê?”

Đường Khê thoáng thắc mắc. Sao người này lại biết tên cô?

Ánh mắt của mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía Đường Khê. Cô bước lên một bước, nhẹ nhàng đáp:

“Là tôi, có chuyện gì không?”

Người phụ nữ tóc vàng giữ nụ cười trên môi, nghiêng người sang một bên, nhường đường.

“Ông chủ của tôi muốn mời cô Đường Khê đi một chuyến.”

Nghe xong câu này, tất cả mọi người trong phòng lập tức cảnh giác.

Quách Miểu Miểu nghiêm mặt hỏi:

“Hans à?”

“Ông chủ của tôi không phải là Hans. Cậu Hans chỉ là thiếu gia nhỏ của nhà đấu giá này. Còn ông chủ của tôi là người sở hữu món cổ vật dùng làm trang bìa cho buổi đấu giá lần này.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 272



Người phụ nữ tóc vàng bình tĩnh giải thích, từng câu từng chữ rõ ràng.

Cổ vật làm trang bìa… chẳng phải chính là viên đá đó sao?

Ngoại trừ Đường Khê và một vài người, hầu hết những quan chức, danh nhân đến từ nước D tham dự buổi đấu giá này đều không hiểu.

Tại sao món cổ vật được chọn làm trang bìa lại là một viên đá trông chẳng có gì đặc biệt?

Trong ánh mắt của Đường Khê lóe lên sự cảnh giác. Cô không hiểu, vì sao người đó lại muốn tìm mình?

Đới Vũ Ninh đứng một bên, gương mặt nặng nề, cúi xuống thì thầm nhắc nhở cô:

“Cẩn thận, có thể là bẫy.”

Đường Khê không nói gì, chỉ mím môi nhìn người phụ nữ tóc vàng trước mặt.

Người phụ nữ dường như đã đoán trước phản ứng của cô, lấy ra một tấm ảnh từ trong túi.

“Ông chủ nói, chỉ cần cô nhìn tấm ảnh này là sẽ hiểu.”

Nói xong, cô ấy đưa tấm ảnh ra.

Đường Khê do dự nhận lấy, ánh mắt vừa lướt qua, đồng tử lập tức co rút lại.

“Sao… sao có thể… không thể nào…”

Đường Khê cầm tấm ảnh mà tay run rẩy, cơ thể lảo đảo, như sắp không đứng vững.

Quách Miểu Miểu tò mò ghé sát lại xem.

“Đây… chẳng phải là người đàn ông lần trước tôi từng gặp sao? Sao anh ta lại…”

Anh ngừng lời, lo lắng liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Khê.

Trong tấm ảnh, có bóng dáng mờ mờ của một người đứng ở nơi nhóm họ vừa đánh nhau ban nãy. Góc chụp trông như là bị chụp lén.

Nhưng cả Đường Khê và Quách Miểu Miểu đều nhận ra, bóng dáng đó chính là Cố Hành Chu.

Đường Khê vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn thì hắn mặc một bộ áo dài đen.

Và trong bức ảnh này, bóng dáng mờ mờ ấy cũng chính là bộ trang phục đó.

“Các người đã làm gì anh ấy?”

Đường Khê nhìn nụ cười giả tạo trên gương mặt người phụ nữ tóc vàng, cảm giác muốn lao đến xé nát chiếc mặt nạ giả dối ấy.

Thấy phản ứng khác thường của cô, Đới Vũ Ninh lập tức gọi một trong các học trò lại.

“Tiểu Hà, qua đây xem thử tấm ảnh này có phải giả không.”

Nếu Đường Khê phản ứng mạnh như vậy, chứng tỏ người trong ảnh vô cùng quan trọng đối với cô.

“Tiểu Hà là chuyên gia xác thực ảnh, nếu ảnh này là ảnh ghép, chỉ cần liếc mắt là cậu ấy sẽ nhận ra.”

Tiểu Hà nhanh chóng bước tới, đẩy nhẹ cặp kính dày trên mũi, cầm lấy bức ảnh và bắt đầu kiểm tra.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Không lâu sau, Tiểu Hà ngẩng lên nhìn Đới Vũ Ninh, nghiêm túc nói:

“Ảnh thật, không phải ảnh ghép.”

Lúc này Đường Khê hoàn toàn tin vào sự thật trước mắt. Nhưng tại sao Cố Hành Chu lại xuất hiện ở nước D?

Chẳng lẽ hệ thống đã nâng cấp rồi sao?

Người phụ nữ tóc vàng lên tiếng đúng lúc:

“Ông chủ nói nếu muốn biết lý do thì cô chỉ cần đi theo tôi.”

“Chúng tôi sẽ đi cùng!”

Quách Miểu Miểu lạnh lùng nói.

Người phụ nữ tóc vàng giữ nguyên nụ cười lịch sự, nghiêm túc trả lời:

“Không được. Ông chủ đã nói rõ chỉ mời cô Đường Khê.”

Đường Khê cố gắng lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh hơi thở, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Cô cẩn thận suy nghĩ. Nếu Cố Hành Chu có thể đến đây, với sức mạnh của hắn thì chẳng ai có thể đụng được đến hắn cả.

Đối phương muốn cô đến, dù cô có từ chối thì chắc chắn họ cũng có cách “mời” cô đi.

Nghĩ vậy, Đường Khê quyết định:

“Được, tôi sẽ đi với các người.”

“Đường Khê, cậu điên rồi!”

“Cô không thể đi được! Ở đây cô không quen ai, nếu có chuyện gì thì làm sao?”

“Cùng lắm chúng ta sẽ gọi người, đánh sập chỗ này để cứu người ra!”

“Họ muốn gì cũng chưa rõ, cô mà đi lỡ gặp nguy hiểm thì sao?”

Nhìn mọi người xung quanh đồng loạt lên tiếng ngăn cản, trái tim Đường Khê cảm thấy ấm áp, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.

“Yên tâm đi. Dù tôi không đi thì họ cũng có cách bắt tôi đi. Không sao đâu, tôi muốn xem thử họ đang định giở trò gì.”

Không ai có thể cản được quyết định của Đường Khê. Trước khi cô đi, Ngô Tinh lặng lẽ nhét vào tay cô một vật nhỏ hình trụ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 273



“Đây là bình xịt hơi cay đặc chế của nhà tôi, cực kỳ mạnh. Có chuyện gì thì dùng rồi chạy ngay.”

Ở tay kia, Nguyên Thanh nhét một vật mỏng dẹt vào tay cô.

“Báo động mini, âm thanh siêu lớn, cẩn thận nhé.”

Nhìn hành động của họ, người phụ nữ tóc vàng không nhịn được cười, nói:

“Ông chủ tôi chỉ muốn mời cô ấy đến trò chuyện, không có ác ý gì đâu.”

Nhưng không ai thèm đáp lời cô ta, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn.

Người phụ nữ tóc vàng đứng yên tại chỗ, không hề tức giận, nụ cười nhã nhặn vẫn giữ nguyên trên môi.

Mọi người trong phòng quây chặt lấy Đường Khê, như thể chuyến đi này là một cuộc chia ly sống chết.

“Yên tâm đi, tôi sẽ trở về an toàn. Còn những thứ này... cảm ơn nhé.”

Đường Khê mỉm cười nói, khẽ chỉ tay vào những món đồ bảo hộ trong tay mình.

Sau đó, cô quay người bước ra ngoài, đi theo người phụ nữ tóc vàng.

Người phụ nữ trước khi rời đi không quên lịch sự khép cửa lại, chắn tầm nhìn của mọi người trong phòng.

Cánh cửa khép lại, cắt đứt ánh mắt lo lắng của mọi người.

Đường Khê nắm chặt những món đồ mà Nguyên Thanh và Ngô Tinh đưa, lén lút nhét vào túi áo khi chắc chắn rằng người phụ nữ tóc vàng không nhìn thấy.

Đôi mắt cô ánh lên sự cảnh giác, thầm ghi nhớ đường đi khi rời khỏi phòng.

Nhưng hội trường đấu giá này quả thật quá lớn, hành lang quanh co, rẽ trái rẽ phải liên tục.

Chẳng mấy chốc, Đường Khê đã quên sạch lộ trình mình vừa đi qua.

Trong lòng cô than thở: Sao mà thiết kế hội trường lại rối thế này? Không sợ khách bị lạc à!

Khi ra khỏi thang máy, họ rẽ phải ở cuối hành lang, dừng lại trước một căn phòng siêu sang trọng.

Người phụ nữ tóc vàng dừng bước, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Mời vào.”

Một giọng nói trầm ổn của người đàn ông trung niên vọng ra từ bên trong.

Người phụ nữ mở cửa, đứng ngay ngắn trước khung cửa và cung kính báo cáo:

“Thiếu gia, người đã đến.”

“Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Người phụ nữ nghiêng người nhường đường, ánh mắt đầy lịch sự, làm động tác mời.

“Cô Đường Khê, xin mời.”

Đường Khê vừa bước vào vừa quan sát căn phòng với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Bên trong ánh sáng dịu nhẹ, không gian rộng lớn hơn hẳn căn phòng mà cô và mọi người vừa ngồi.

Nội thất mang phong cách Tây Âu, xa hoa lộng lẫy. Tấm thảm dày và mềm đến mức tiếng bước chân cũng bị chìm vào không gian.

Cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên lạ mặt, khoác lên mình bộ vest được may đo tinh tế, trông giống như một quản gia chuyên nghiệp.

Bên cạnh ông ta là một chiếc ghế lớn, quay lưng lại phía Đường Khê.

Cô có thể nhận ra có người đang ngồi trên ghế, nhưng chỉ nhìn được bóng lưng của người đó.

Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác như thỏ hoang của Đường Khê, người đàn ông trung niên mỉm cười thân thiện.

“Cô Đường Khê, chúng tôi không có ác ý. Thiếu gia chỉ muốn nói chuyện với cô một chút mà thôi.”

Nghe vậy, Đường Khê cảm thấy cơn giận bùng lên. Cô không quên rằng đối phương đã dùng cách nào để “mời” cô đến đây.

“Anh ấy đâu?”

Đường Khê chắc chắn họ hiểu cô đang nói đến ai.

Người đàn ông trung niên vẫn giữ nụ cười kiên nhẫn, giải thích:

“Vị công tử đó đang dùng bữa tại nhà hàng riêng của thiếu gia. Một lát nữa anh ấy sẽ đến. Cô không cần lo lắng, anh ấy hoàn toàn an toàn, không bị thương gì cả.”

Tuy nghe vậy, sự cảnh giác trong mắt Đường Khê vẫn không hề giảm. Cô nhíu mày, nhìn ông ta chằm chằm, giọng đầy nghi ngờ:

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Cô thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng cô chẳng đắc tội với ai, tại sao họ lại cứ nhằm vào cô mà gây khó dễ chứ?

Người đàn ông trung niên bên cạnh định nói thêm gì đó thì bị người đàn ông đang ngồi bên cạnh giơ tay ngăn lại.

“Lão Lý, ra ngoài đi.”

Giọng nói này… sao nghe quen tai thế?

Hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi.

Người đàn ông trung niên lập tức cúi đầu kính cẩn.

“Vâng, thiếu gia.”

Nói rồi, ông gật đầu chào Đường Khê, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 274



Trong khoảnh khắc ấy, sự tò mò trong lòng Đường Khê đạt đến đỉnh điểm.

“Anh là ai? Anh quen tôi sao?”

Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ bật cười khẽ, rồi từ từ quay lại.

Đôi mắt Đường Khê mở to kinh ngạc.

“Là... là anh? Ô Lam?”

Người đàn ông mỉm cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt.

“Lâu rồi không gặp, Đường Khê.”

Còn chưa đợi Đường Khê kịp hoàn hồn, anh ta đã đứng dậy, tiến lại gần cô với một áp lực khổng lồ.

“Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần làm quen lại. Tôi là Vu Lam, đứng thứ ba trong nhà họ Vu.”

Vu… nhà họ Vu?

Anh ta là người nhà họ Vu sao?

Trong đầu Đường Khê ngay lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo. Nhìn người đàn ông trước mặt, cô bắt đầu nhớ lại những điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới.

Ô Lam, Vu Lam.

Hóa ra là vậy…

Thảo nào, những lần gặp trước đây đều là do anh ta tính toán cả?

Người đàn ông này đúng là đáng sợ thật.

Dường như Vu Lam biết được cô đang nghĩ gì, khẽ nhếch môi cười.

Anh bước đến bên bàn, cầm lên một chai nước – chính là loại nước mà Đường Khê thích nhất.

Áp lực đè nặng trên đỉnh đầu đột ngột biến mất khiến Đường Khê lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đây là nước suối từ dãy núi tuyết, rất ngọt và rất đắt.

Đường Khê chỉ thỉnh thoảng mới “xa xỉ” mua về uống, là sau khi quen biết Cố Hành Chu thì cô mới nếm thử loại nước này.

Dù sao cô cũng là một người giữ tiền rất chặt, chuyện kiếm tiền thì cô làm không biết mệt, nhưng tiêu tiền thì cực kỳ dè sẻn.

“Chắc cô có rất nhiều thắc mắc” Vu Lam lên tiếng, “Nhưng tôi muốn nói rõ, việc tiếp nhận dự án sửa nhà không phải do tôi nhận từ đầu. Mãi đến khi gặp cô, tôi mới nhận ra cô có nét gì đó quen thuộc... Chính từ lúc đó tôi mới bắt đầu điều tra về cô.”

Điều tra sau đó? Còn dám điều tra về cô?

Vu Lam đưa chai nước trong tay cho Đường Khê.

Đường Khê cẩn thận nhận lấy, ánh mắt nghi ngờ quan sát chai nước rất lâu.

Không lẽ trong nước này có bỏ thuốc?

Nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, Vu Lam bỗng thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

“Không có thuốc đâu, đây là chai nước chưa mở nắp. Không tin, cô thử xem.”

Nghe anh ta nói, Đường Khê nửa tin nửa ngờ, chậm rãi mở nắp chai.

Với một tiếng “tách” giòn tan, nắp chai bật ra.

Đúng là chưa mở nắp thật.

Nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào chai nước, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Vu Lam khẽ cười, nói thêm một câu.

“Tôi cũng không thể nào mạnh tới mức bỏ thuốc vào loại nước suối nổi tiếng hàng đầu thế giới này được. Nếu tôi có khả năng đó, tôi đã làm lãnh đạo từ lâu rồi.”

Đường Khê nghĩ ngợi, thấy lời này cũng có lý.

Đúng lúc cô cũng đang khát, không khí trong hội trường vừa ngột ngạt, vừa đông người, quần áo thì nhiều lớp.

Nước trong cơ thể cô sớm đã hóa thành mồ hôi.

Cô đưa chai nước lên uống “ừng ực”, chẳng mấy chốc đã hết nửa chai.

Vu Lam nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia tinh quái.

“Chỉ là... loại nước này là sản phẩm của gia đình chúng tôi thôi.”

Đường Khê không để ý rằng anh ta nói “gia đình chúng tôi” mà không phải “nhà tôi”.

“Phụt——”

Đường Khê không nhịn được, phun hết ngụm nước trong miệng ra ngoài.

Dường như Vu Lam đã chuẩn bị trước, vừa nói xong đã tránh sang một bên.

Kết quả, Đường Khê phun hết nước lên bàn.

“Anh bị bệnh à?!”

Cô giận dữ hét lên, cảm giác tức tối trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ.

Trêu chọc cô thú vị lắm sao?

Thấy Đường Khê thực sự giận, nụ cười trên môi Vu Lam cũng thu lại đôi chút.

“Đúng là tôi làm nghề thiết kế, trợ lý của tôi là người đầu tiên nghe điện thoại của cô. Cuộc gặp đầu tiên giữa chúng ta cũng do anh ta sắp xếp. Khi đó, hiệu suất làm việc của studio không tốt, tôi đành bán chút ‘nhan sắc’ để kiếm việc. Nhưng tôi không ngờ người khách đó lại là cô. Gặp cô rồi, tôi cảm thấy cô có nét gì đó quen thuộc, nên mới cử người điều tra lai lịch của cô.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 275



Đường Khê âm thầm mỉa mai trong lòng. Nhan sắc? Anh á?

Cô liếc nhìn khuôn mặt của người đàn ông, rồi đảo mắt, cố tình không thèm nhìn nữa.

Đẹp thì có đẹp thật, nhưng tâm tư thì... đen sì.

Đây là chiêu tán tỉnh kiểu gì thế? "Tôi thấy cô quen quen"? Ai mà quen với anh chứ!

Đường Khê bĩu môi, không nói gì thêm.

Vu Lam không đáp lại, chỉ im lặng nhìn cô, đến khi ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy bối rối.

“Anh bị thần kinh à? Rốt cuộc anh muốn gì?”

Vu Lam tỏ vẻ hài lòng khi thấy biểu cảm của Đường Khê lúc này.

Anh dựa vào bàn, nhấc ly champagne trên tay lên, ánh mắt thoáng vẻ nghiêm túc.

"Tôi chỉ muốn để cô biết rõ về thân thế của mình."

Đường Khê chấn động, đồng tử co rút lại. Nhưng sau đó, sự nghi hoặc tràn ngập trong lòng cô.

Thân thế của cô rất đơn giản mà. Bố mẹ cô mất trong một lần đi khảo sát khoa học. Khi đó cô còn nhỏ, không có họ hàng thân thích, cũng không ai nhận nuôi, nên cô lớn lên trong trại trẻ mồ côi.

Cô nhìn Vu Lam, đôi mắt toát lên sự bối rối.

Vu Lam chậm rãi nói:

"Mẹ cô, Vu U thực ra là cô ruột của tôi. Nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ nghe gia đình nhắc đến bà, thậm chí tên của bà cũng không có trong gia phả. Tôi chỉ biết chuyện này khi bà nội qua đời, chính bà nội đã kể lại."

Đường Khê ngỡ ngàng. Đây là thật hay giả?

Mẹ cô mang họ Vu, nhưng chẳng có liên hệ gì với Vu gia cả, phải không?

Vu Lam liếc nhìn cô một cách lạnh lùng.

"Cô không thể biết được đâu. Lúc đó cô còn bé, làm sao có ký ức gì được."

Nói rồi anh mở ngăn kéo, cẩn thận lấy ra một bức ảnh.

Anh đưa bức ảnh đó cho Đường Khê.

"Cô xem đi."

Đường Khê nhận lấy, đó là một bức ảnh đen trắng, trong đó có khoảng ba bốn chục người.

Dù là ảnh đen trắng nhưng độ rõ nét vẫn đủ để nhận ra từng khuôn mặt.

Cô quét mắt một lượt, cảm giác không đúng.

Đến khi nhìn kỹ, tim cô như ngừng đập, cả người bàng hoàng không nói nên lời.

Trong bức ảnh, ở vị trí trung tâm được hàng chục người vây quanh, chính là mẹ cô, Vu U.

Dù cô đã mất cha mẹ từ nhỏ, không còn nhớ rõ khuôn mặt của họ, nhưng trong nhà vẫn có một album ảnh cũ, chứa đầy những bức ảnh của bố mẹ cô.

Khác biệt lớn nhất là trong album ở nhà, mẹ cô luôn mỉm cười rạng rỡ. Dù trước hay sau khi cô ra đời thì bà vẫn luôn giữ nét mặt hạnh phúc.

Nhưng trong bức ảnh đen trắng này, mẹ cô lại tỏ ra nghiêm nghị, không chút nụ cười, thậm chí trông có phần đáng sợ.

Đường Khê chăm chú nhìn từng chi tiết, còn Vu Lam thì lấy thêm một xấp ảnh khác từ ngăn kéo ra.

Đường Khê lần lượt xem qua từng bức.

Dù những bức ảnh này đã là ảnh màu, mẹ cô trong từng khung hình vẫn giữ nguyên một vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.

Vu Lam tiếp tục kể:

"Bà ấy là cô ruột của tôi, nhưng không thuộc chi nhánh gia đình chúng tôi. Bà ấy sống ở tộc gốc tại Lĩnh Nam, sau đó được giao nhiệm vụ đặc biệt mới chuyển tới nhánh của chúng tôi. Khi ấy, cả nhà đều tò mò, không biết nhiệm vụ gì mà khiến bà ấy phải rời đi. Nhưng dù hỏi dò nhiều lần thì chúng tôi vẫn không có câu trả lời. Bà ấy chỉ im lặng sống ở đây."

Vu Lam châm một điếu thuốc, mở cửa sổ bên cạnh, ngón tay thon dài bật lửa. Ánh lửa lóe lên rồi nhanh chóng tắt, khói thuốc vấn vít trong không gian.

"Gia tộc Vu có luật lệ nghiêm ngặt. Người của chi nhánh phải tuyệt đối tuân theo lệnh của người đứng đầu tộc gốc, bất kể có quan hệ huyết thống hay không. Bố tôi và bà ấy là anh em ruột, nhưng gia đình tôi đã lựa chọn tách khỏi tộc gốc để tự lập. Vì vậy, chúng tôi phải tuân thủ luật này."

"Sau này không biết vì sao bà ấy lại bị cả chi nhánh truy sát. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, theo lý thì bà ấy không được phép quay lại tộc gốc, nên chỉ có thể vừa chạy trốn, vừa tìm đường đến thành phố A."
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 276



"Tại đó, bà ấy gặp bố cô, giấu kín thân phận và sống cuộc đời bình dị. Sau đó kết hôn, sinh con."

Đường Khê im lặng lắng nghe, từng câu từng chữ như đè nặng trong tâm trí.

Dù không thể xác định lời anh ta nói thật giả bao nhiêu, nhưng trực giác mách bảo cô cái chết của bố mẹ mình chắc chắn có liên quan đến Vu gia.

Cô ngẩng đầu nhìn Vu Lam, giọng nói không giấu được sự lạnh lùng:

"Cái chết của bố mẹ tôi, có liên quan gì đến các người không?"

Đường Khê nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói không mang chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng khó tả.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác trống rỗng và khó chịu. Dường như cô chưa bao giờ là một đứa con thực sự "hiếu thảo" khi không hề đặt câu hỏi về cái chết của bố mẹ.

Vu Lam khẽ ngừng tay lại, rít một hơi thuốc rồi từ tốn nhả khói:

"Tôi cũng không rõ. Tất cả những gì tôi biết là nghe từ bà nội. Trước khi mất, điều cuối cùng bà muốn là được gặp lại cô ruột của tôi, nhưng dù chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu thì vẫn không thể tìm ra bà ấy. Bà ấy như thể đã bốc hơi khỏi thế gian."

Đường Khê nhếch mép cười nhạt, ánh mắt đầy mỉa mai:

"Vậy nên hôm nay anh gọi tôi đến đây chỉ để nói những điều này?"

Vu Lam lắc đầu, ánh mắt vẫn bình thản:

"Tôi gọi cô đến để nhắc nhở một chuyện. Khối ngọc vàng kia, cô nhất định phải mua được."

Đường Khê chăm chú nhìn anh, càng thêm khó hiểu.

Người đàn ông này đang muốn gì? Lúc thì nói về thân thế của cô, lúc thì lại bắt cô nhất định phải mua khối đá ấy.

Cô nheo mắt, giọng nói lạnh:

"Tôi sẽ tự mình điều tra cái chết của bố mẹ tôi. Nếu tôi phát hiện ra đó là do đám người trong nhánh gia tộc của các người làm thì đừng trách tôi không khách sáo."

Vu Lam khẽ cười, như thể chế nhạo sự non nớt của cô:

"Cho dù họ không chết dưới tay người của nhánh gia tộc, quay về tộc gốc cũng chỉ là một con đường chết."

Câu nói của anh khiến đôi mắt Đường Khê lóe lên tia sắc lạnh, ánh nhìn trở nên nguy hiểm.

"Anh nói vậy là ý gì?"

Vu Lam nhìn cô không chút né tránh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng như dao cứa vào lòng người:

"Quy tắc gia tộc Vu rất nghiêm ngặt: tuyệt đối không được kết hôn với người ngoại tộc. Mẹ cô đã kết hôn với một người bình thường, còn sinh ra cô. Theo luật lệ tộc gốc thì mẹ cô, bố cô và cả cô đều phải chết."

Tứ chi Đường Khê bỗng lạnh toát, như thể dòng máu trong người cô vừa đông cứng lại.

Quy tắc gia tộc quái quỷ gì thế này? Đến thế kỷ 21 rồi mà vẫn tồn tại kiểu luật lệ tàn nhẫn đến khó tin.

Không ngạc nhiên khi mẹ cô đã chọn cách rời bỏ gia tộc.

Vu Lam tiếp lời, giọng nói mang vẻ dửng dưng đến đáng sợ:

"Bố mẹ cô chết bên ngoài, đó đã là cái kết tốt nhất dành cho họ rồi. Nếu cô muốn điều tra, tôi không những không ngăn cản, mà còn sẵn sàng giúp cô. Nhưng cô phải hiểu chuyện này dù ở tộc gốc hay nhánh gia tộc đều là điều cấm kỵ, tôi chỉ có thể giúp cô trong âm thầm."

Đường Khê nhìn thẳng vào mắt Vu Lam, cố gắng phân biệt thật giả trong lời nói của anh.

Người đàn ông này tiếp cận cô với mục đích gì? Chỉ để mượn tay cô điều tra sự thật, hay là vì khối ngọc vàng kia?

Cô hít một hơi sâu, hỏi thẳng:

"Khối đá ấy rốt cuộc có gì đặc biệt?"

Vu Lam nhướng mày, cười nhạt:

"Thực ra, tôi cũng không biết. Nhưng trước khi mất, bà nội tôi nói rằng đó là vật thuộc về cô ruột của tôi. Bà muốn nó được trả về đúng chủ nhân. Tôi chỉ đang hoàn thành di nguyện của bà nội mà thôi."

Anh ta dừng lại, vẻ mặt đăm chiêu:

"Tôi đã cử người điều tra khối ngọc đó vô số lần, tốn không biết bao nhiêu tiền của, nhưng vẫn không tìm ra điều gì đặc biệt. Với tôi, nó chỉ là một tảng đá vàng lớn."

Dù vậy, anh ta vẫn tin vào lời của bà nội, người luôn yêu thương Vu U nhất nhà.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 277



Nhớ về quá khứ, Vu Lam lặng người đi trong một thoáng.

Đường Khê lên tiếng, phá tan sự im lặng:

"Nếu mẹ tôi là con ruột của bà nội anh, tại sao khi gia đình anh rời khỏi Lĩnh Nam, bà ấy lại không đi cùng?"

Vu Lam nghe Đường Khê hỏi thì không hề bất ngờ. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, rồi khẽ quạt làn khói vẫn còn lơ lửng trước mặt.

“Bà ấy không thể đi, dù tất cả mọi người có thể rời khỏi Lĩnh Nam, bà ấy là người duy nhất không được phép.”

“Tại sao?”

Đường Khê cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Vu Lam giữ vẻ mặt bình thản, giọng nói không mang chút cảm xúc nào:

“Bởi vì bà ấy là Đại Tư Tế, đó là sứ mệnh của bà. Ngoại trừ việc thực hiện nhiệm vụ thì bà ấy không được phép rời khỏi bản tộc nửa bước, suốt đời.”

Anh nhếch mép cười khổ, nụ cười ấy mang theo một chút chua xót khó tả.

Từ khi sinh ra, Vu Lam đã lớn lên ở A thị, chưa từng đặt chân đến Lĩnh Nam, chưa từng gặp mặt những người thân không thể rời khỏi đó.

Hồi bé, trong những lần lắng nghe người lớn trò chuyện, anh đã biết về một quy tắc bất thành văn của gia tộc: Những người không mang nhiệm vụ đặc biệt có thể tự do rời đi.

Nhưng những người như Vu U- Đại Tư Tế của Lĩnh Nam lại phải gánh vác trách nhiệm cả đời, không được phép rời khỏi. Đây cũng là điều kiện duy nhất để tộc gốc chấp thuận cho phân tộc được tách ra tự lập.

Hồi đó, quyết định rời Lĩnh Nam không phải điều dễ dàng. Tộc gốc chưa từng biết đến thế giới bên ngoài, không biết liệu rời đi có sống sót được không.

Nhưng bà nội của Vu Lam vẫn quyết định rời đi, mang theo một nhánh nhỏ của gia tộc. Họ đến A thị và dựa vào những năng lực đặc biệt của mình, không chỉ bói toán và giải hạn, mà còn sử dụng các khả năng kỳ lạ mà người ngoài không thể biết.

Dù vậy, khi thế hệ sau sinh ra ở A thị, những khả năng này dần yếu đi, thậm chí biến mất hoàn toàn.

Vu U nhận lệnh từ gia chủ, đến phân tộc ở A thị để thực hiện một nhiệm vụ bí ẩn.

Đường Khê nghe xong, cảm giác như đầu óc muốn bốc cháy. Những thông tin nhận được hôm nay quá nhiều, khiến cô cảm thấy não bộ mình như sắp quá tải.

Người mẹ ruột mà cô chưa từng gặp, hóa ra lại là một Đại Tư Tế trong truyền thuyết?

Cô nhíu mày, giọng nói đầy thắc mắc:

“Đại Tư Tế là gì? Và gia tộc các người còn giấu bao nhiêu bí mật nữa?”

Vu Lam nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, dường như ẩn chứa những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

“Tôi chỉ có thể nói cho cô biết rằng Vu gia được cho là hậu duệ của Nữ Oa trong truyền thuyết. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ các mạch đất. Đại Tư Tế là người duy trì sự ổn định của mạch đất, đảm bảo chúng không xảy ra vấn đề gì.”

Đường Khê cảm thấy tai mình như ù đi.

Nữ Oa? Mạch đất? Đây là những câu chuyện thần thoại, sao lại có thể liên quan đến đời thực?

Cô không kìm được, tiếp tục hỏi:

“Tại sao Đại Tư Tế lại có khả năng mạnh mẽ đến vậy? Nếu mạch đất gặp vấn đề, tại sao người khác không thể giải quyết mà chỉ có Đại Tư Tế mới được? Và nếu mạch đất xảy ra vấn đề thì hậu quả sẽ như thế nào?”

Trong đầu cô lúc này là hàng loạt câu hỏi, những mảnh ghép như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm tâm trí.

Vu Lam có vẻ trầm ngâm một lát, nhưng anh không hề khó chịu với Đường Khê.

Anh cảm thấy dù sao cô cũng là người có liên hệ máu mủ với gia tộc.

“Về điều kiện để chọn Đại Tư Tế, cũng như tại sao họ lại mạnh mẽ đến vậy thì tôi không rõ. Tôi sinh ra và lớn lên ở A thị, nên những gì tôi biết đều đọc từ nhật ký của bà nội. Nhưng có một điều chắc chắn, nếu mạch đất gặp vấn đề thì không chỉ một quốc gia, mà cả thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn. Và nếu điều đó xảy ra, Đại Tư Tế sẽ phải tìm cách giải quyết, thậm chí trong trường hợp xấu nhất sẽ phải dẫn dắt cả gia tộc hy sinh để bảo vệ mạch đất.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 278



Đường Khê cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tại sao họ phải gánh chịu số phận như vậy? Điều này thực sự không công bằng chút nào.

Cô run rẩy hỏi tiếp:

“Vậy thì...”

Đường Khê mím môi, đôi môi khẽ run, không biết phải nói gì.

Nếu là trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, gặp phải cảnh như thế này, cô sẽ buông một câu: “Đúng là ngớ ngẩn.”

Nhưng khi chính bản thân được nghe những thông tin này thì cô lại thấy đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.

Vu Lam liếc mắt nhìn, dường như đoán được tâm trạng của cô, liền nhàn nhạt nói:

“Không cần phải cảm thấy bất công, đây là trách nhiệm mà người nhà họ Vu sinh ra đã phải gánh vác. Nhưng cũng may, cho đến giờ, địa mạch vẫn chưa có vấn đề gì. Dù tôi không sinh ra ở Lĩnh Nam, nhưng tôi là một trong số ít người ở phân nhánh còn giữ được một chút năng lực. Vì thế, có những chuyện tôi vẫn có thể làm được.”

Nghe đến từ “năng lực”, Đường Khê tò mò nhìn anh từ trên xuống dưới, không giấu nổi ánh mắt nghi hoặc.

“Anh nói năng lực, là năng lực gì?”

“Muốn biết à?”

Hiếm khi Vu Lam bật cười, nói một câu nói đùa. Nhưng Đường Khê chẳng mảy may hưởng ứng.

“Cũng chẳng hứng thú lắm. Anh không muốn nói thì tôi cũng không ép.”

Câu nói của cô làm Vu Lam hơi chột dạ. Nhưng nghĩ đến quan hệ huyết thống giữa hai người, anh cũng không để bụng.

“Năng lực của người nhà họ Vu không thể chỉ dùng vài ba câu mà giải thích được. Nhưng nếu cô muốn xem thử thì tôi sẽ cho cô thấy.”

Nói rồi, anh đưa tay về phía tủ rượu ở cách xa mình.

Đường Khê nhìn thấy bàn tay to lớn ấy khẽ siết lại, không gian như có một luồng khí vô hình đang chuyển động.

Chỉ một giây sau, một chai champagne cùng ly rượu trên kệ liền tự động bay lên, lơ lửng giữa không trung và nhanh chóng di chuyển về phía anh.

Anh nhẹ nhàng búng ngón tay, nắp chai bật mở, rượu tự rót vào ly một cách chuẩn xác mà không tràn ra ngoài một giọt nào.

Đường Khê ngơ ngác nhìn, ánh mắt đầy kinh ngạc.

“Siêu năng lực à?”

“Cũng có thể gọi như vậy, nhưng nói thế thì chưa đủ. Năng lực của chúng tôi ở phân nhánh đang dần suy yếu, có lẽ vì đã rời xa Lĩnh Nam.”

Vu Lam lại phất tay một cái, một chiếc ghế từ đâu đó bay ra, đáp xuống đúng ngay sau lưng Đường Khê, cách cô không đầy một cú đấm.

“Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện tiếp.”

Đường Khê thấy mọi chuyện thật kỳ quái, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế êm ái.

Lúc này, Vu Lam mở ngăn kéo, lấy ra một bức ảnh khác đưa cho cô.

“Tảng đá đó là của mẹ cô. Trước khi bị truy sát, bà đã để lại nó cho bà nội tôi, dặn rằng nếu một ngày nào đó tìm được con gái của bà thì hãy giao nó lại cho cô.”

Đường Khê cầm lấy bức ảnh. Trong ảnh, mẹ cô đang đứng chụp cùng một người lớn tuổi, tay cầm một tảng đá màu vàng khá lớn.

Người lớn tuổi trong ảnh có đường nét khuôn mặt khá giống với Vu U, hẳn là bà nội của Vu Lam, cũng chính là mẹ của Vu U.

Tảng đá trong tay mẹ cô chắc chắn chính là tảng đá đang được đấu giá ở buổi đấu giá hôm nay.

Nhưng một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến cô cảm thấy không hợp lý.

“Nếu đây là đồ của mẹ tôi, tại sao không trực tiếp giao cho tôi mà phải mang đi đấu giá?”

Vu Lam vuốt nhẹ sống mũi, lộ vẻ hơi khó xử:

“Chính là vì mẹ cô đã dặn như vậy. Nếu được thì tôi cũng không muốn cô phải tốn tiền. Nhưng đây là lời của bà nội trước khi qua đời, tôi không có lý do gì để nghi ngờ. Nếu cô muốn biết rõ hơn, hãy đấu giá thắng món đồ đó và tự nghiên cứu đi.”

Ánh mắt của anh khiến Đường Khê không khỏi nghi ngờ.

“Năng lực của Đại Tư Tế là gì? Còn chuyện về địa mạch, bản tộc và phân nhánh...”

Vu Lam bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Khê, giọng nói vẫn bình thản nhưng kiên quyết:

“Những gì tôi biết chỉ đến đây thôi, những chuyện khác tôi thực sự không rõ. Nhưng bà nội tôi đã dặn, chỉ cần cô lấy được món đồ này về thì mọi câu hỏi sẽ có lời giải đáp.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 279



Đường Khê nhìn chằm chằm vào Vu Lam, cố gắng tìm kiếm một chút sơ hở trong nét mặt của anh ta. Nhưng ánh mắt và biểu cảm của Vu Lam lại hoàn toàn nghiêm túc, không có vẻ gì là giả dối.

Cô thở dài một tiếng. Có vẻ cô nhất định phải giành được tảng đá kia rồi.

Cô nhớ lại hình ảnh trên bìa tập sách giới thiệu buổi đấu giá. Giá khởi điểm không cao, chỉ mấy trăm vạn. Điều này cũng dễ hiểu, vì trông nó chỉ là một khối đá bình thường.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên:

“Cộc cộc cộc—”

“Thiếu gia, người đến rồi.”

Đường Khê giật mình, lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế.

“Vào đi.”

Vu Lam khẽ lên tiếng.

Cánh cửa được mở ra, quản gia bước vào trước, theo sau là một bóng người. Chỉ cần nhìn thấy một góc áo là Đường Khê đã nhận ra ngay đó là ai.

“Cố Hành Chu!”

Cô kích động hét lên, lao thẳng về phía người vừa bước vào.

Cố Hành Chu vừa mới vào cửa đã bị một bóng dáng nhỏ nhắn như cơn gió cuốn bay tới, lao thẳng vào hắn. Nếu không phải nhờ luyện võ lâu năm thì có lẽ hắn đã bị cô làm ngã lăn ra đất rồi.

“Sao anh lại tới được đây?”

Đường Khê ngước lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui mừng không thể che giấu. Cuối cùng, nỗi lo lắng trong lòng cô cũng được gỡ bỏ. Hắn là người cổ đại, đến thế giới hiện đại hoàn toàn xa lạ này, nếu có chuyện gì xảy ra thì thật khó lường.

Cố Hành Chu mỉm cười ấm áp, đôi tay vững chãi đỡ lấy cô.

“Tôi cũng không biết. Tôi chỉ định đi đến chỗ cô như mọi lần. Nhưng khi bước ra thì tôi đã thấy mình ở đây rồi.”

“Họ có làm gì anh không?”

Đường Khê nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Vu Lam và quản gia, giọng đầy đe dọa.

Cố Hành Chu bật cười, khóe môi cong lên.

“Cô đang lo lắng cho tôi sao?”

“Đừng nói nhảm! Anh ở đây không quen biết ai, bị người ta bắt nạt thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ bảo vệ anh!”

Giọng nói đầy tự tin của cô khiến Cố Hành Chu không nhịn được mà bật cười thành tiếng, ánh mắt dịu dàng như nước:

“Ai có thể bắt nạt được tôi chứ?”

Vừa nói, hắn vừa chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng khiến Đường Khê rùng mình.

Cô đột nhiên nhận ra mình vẫn đang được hắn bế, vội vã giãy ra.

“Thả tôi xuống ngay!”

Cô tự nhảy khỏi tay hắn, cúi đầu chỉnh lại quần áo, cố gắng che giấu sự bối rối.

Lúc này Vu Lam lên tiếng, giọng nói đầy ý vị sâu xa:

“Tôi đã nói rồi, chỉ bảo người dẫn anh ta đi ăn chút gì đó. Không làm gì cả.”

Rồi anh nhướng mày, khẽ cười:

“Hơn nữa, đã đến thời hiện đại, chẳng lẽ không nếm thử chút đồ ăn hiện đại sao?”

Câu nói của anh như sét đánh ngang tai, khiến Đường Khê bàng hoàng.

Cô quay phắt lại nhìn anh, giọng nói lắp bắp không dám tin:

“Anh... anh biết à?”

Làm sao có thể?

Người khác gặp Cố Hành Chu, dù thấy hắn mặc đồ cổ trang cũng chỉ nghĩ anh là diễn viên hoặc người chơi cosplay.

Nhưng tại sao Vu Lam lại có thể nhận ra ngay lập tức rằng hắn là người đến từ cổ đại?

Ánh mắt Vu Lam lướt qua quản gia đứng bên cạnh.

“Chính xác.”

Quản gia bước tới cửa, lặng lẽ rời đi và đóng cửa lại, để không gian trở nên tĩnh lặng hơn.

Vu Lam nhìn về phía Cố Hành Chu, khẽ nhếch môi:

"Ngồi xuống nói chuyện chút chứ?"

Ánh mắt Cố Hành Chu không hề né tránh, đối diện trực tiếp với Vu Lam. Sau đó, hắn hơi nhíu mày, nắm tay Đường Khê kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Đường Khê còn chưa kịp mở lời, Vu Lam đã đứng dậy, rót một ly rượu sâm-panh từ góc bàn gần đó.

"Món ăn trong nhà hàng có hợp khẩu vị của anh không?"

Cố Hành Chu nhấp một ngụm, thong thả đáp:

"Tạm được, nhưng vẫn không ngon bằng món Đường cô nương nấu."

Vu Lam khẽ cười, đưa ly rượu tới gần:

"Thử chút đi."

Đường Khê nhìn Cố Hành Chu cầm ly sâm-panh lên, ngón tay thon dài nắm nhẹ vào thân ly. Hình ảnh ấy trông thật hiện đại và có phần kỳ lạ: một người cổ đại uống rượu phương Tây, lại vô cùng thanh lịch.
 
Back
Top Bottom