Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 250



Đường Khê suýt bật cười thành tiếng. Hóa ra cô nổi tiếng đến mức có người ngày ngày theo dõi, chụp lén mình.

Ngô Hoài Xuyên đứng một bên, vẻ mặt ngơ ngác, như thể không hiểu sao mình lại bị kéo vào chuyện này.

Mập mờ á? Mập mờ cái quỷ gì cơ chứ?

Còn chưa đợi Đường Khê lên tiếng, Ngô Tinh đứng im từ nãy giờ bỗng lạnh lùng mở miệng.

“Mọi người nhìn kỹ lại đi, cái đó mà gọi là thân mật? Gọi là mập mờ? Đó rõ ràng chỉ là một cuộc giao tiếp bình thường, thế mà qua miệng cô ta lại thành thân mật? Nếu muốn đưa ra bằng chứng, ít nhất cũng phải là bằng chứng xác đáng. Họ hôn nhau hay nắm tay à? Nếu cô có bệnh thì đi chữa đi, đừng ra đây cắn bậy!”

Đường Khê nghiêng đầu nhìn Ngô Tinh đang đứng bên cạnh Ngô Hoài Xuyên, đôi mắt chớp chớp đầy ngạc nhiên.

Ngô Hoài Xuyên cũng đờ người, không hiểu sao lại bị chị mình nói đến mức này, ánh mắt không rời khỏi Ngô Tinh.

Nhưng Ngô Tinh chẳng thèm quan tâm, không để ai kịp phản ứng, tiếp tục nói thêm một câu khiến tất cả mọi người có mặt sững sờ.

“Ngô Hoài Xuyên là em trai thất lạc nhiều năm của tôi, cậu út của nhà họ Ngô. Vu khống cậu ấy thì cô nên tự cân nhắc xem mình có tư cách để đắc tội với nhà họ Ngô hay không!”

Câu nói vừa dứt, đèn flash từ các máy quay ngay lập tức tập trung vào gương mặt của Ngô Tinh và Ngô Hoài Xuyên, liên tục lóe sáng.

“Không ngờ đi dự một buổi lễ cắt băng lại có nhiều tình tiết bất ngờ thế này!”

“Ngày mai báo ra chắc chắn sẽ nổ tung cho mà xem!”

“Từ trước đến nay chỉ nghe nói cậu út nhà họ Ngô mất tích, bao năm tìm không ra...”

“Giờ không chỉ tìm thấy, mà còn bị chụp ảnh cùng Đường Khê. Phen này cô gái kia đá phải tấm sắt rồi!”

“Những cái gọi là bằng chứng mà cô ta đưa ra toàn kiểu chẳng đáng tin.”

“Ban đầu cứ tưởng hôm nay sẽ có drama gì lớn, hóa ra chỉ có mỗi chuyện nhà họ Ngô tìm được cậu út là đáng nói.”

Ngô Hoài Xuyên ngẩn người tại chỗ, còn những người khác trên sân khấu chẳng mấy ai biểu lộ cảm xúc.

Mấy chuyện thế này, họ đã chứng kiến nhiều nên không còn thấy lạ nữa.

Chuyện nhà họ Ngô có một người con trai mất tích bao năm nay vốn không phải bí mật trong giới.

Huống chi, nhà họ Ngô tìm kiếm công khai như vậy, giờ tìm được cũng là điều hợp lý.

Ngô Tinh khẽ nhếch môi cười. Ban đầu cô ấy vốn định tìm một dịp phù hợp để công bố, ai ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Dù vậy, cô ấy vẫn cảm thấy hơi có lỗi vì đã làm rối loạn buổi lễ cắt băng của Đường Khê. Có lẽ sau đó cô ấy sẽ bàn bạc với gia đình để nghĩ cách bù đắp cho Đường Khê.

Ngô Tinh liếc nhìn Ngô Hoài Xuyên đang ngơ ngác, rồi nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

Lúc này cả người Đường Tuyết đều run rẩy, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Đường Khê.

Đường Khê nhếch môi cười, ánh mắt thách thức, tràn đầy vẻ chế giễu, như thể cô chưa bao giờ coi Đường Tuyết là đối thủ ngang tầm.

Đường Tuyết nghiến răng, phun mạnh một tiếng khinh bỉ, sau đó lấy từ túi tài liệu ra thêm ảnh chụp và bật điện thoại lên.

Lần này, cô ta chắc chắn những bằng chứng này sẽ đủ sức đạp đổ Đường Khê. Đây là những bằng chứng "mạnh nhất" mà cô ta có.

“Đường Khê, lần này cô xong rồi!”

Đường Tuyết hất cằm, nói lớn:

“Nếu cô đã ép tôi đến nước này, vậy tôi sẽ công khai bằng chứng khác. Đây là bằng chứng Đường Khê dùng quyền thế chèn ép người khác. Cô ta đã tiêu cả trăm vạn trong một cửa hàng mỹ phẩm, nhưng vì không hài lòng với dịch vụ của nhân viên mà cô ta đã gọi quản lý đến và sa thải tất cả bọn họ. Trong số đó, có người vừa mới làm mẹ, mất nguồn thu nhập. Có người khác phải chăm sóc bố mẹ bệnh tật, lại vì cô ta mà mất việc. Đường Khê chính là một người phụ nữ độc ác!”

Nghe xong, Đường Khê không nhịn được mà bật cười.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 251



Đường Tuyết đúng là không có não.

Mới làm mẹ? Bố mẹ bệnh tật?

Những nhân viên đó rõ ràng là dựa vào quan hệ để đi cửa sau vào làm.

Qua miệng Đường Tuyết lại biến thành cô chèn ép họ.

Đúng là bộ não là thứ tốt, nhưng đáng tiếc người phụ nữ này lại không có.

Dẫu vậy, những bức ảnh và video lần này của Đường Tuyết quả thực trông có vẻ có tính thuyết phục hơn.

Ảnh chụp rõ cảnh Đường Khê đứng nói chuyện với quản lý, gương mặt mang nét lạnh lùng, cao ngạo. Trong khi đó, nhóm nhân viên thì đứng rụt rè, không dám ngẩng đầu.

Còn chưa đợi Đường Khê lên tiếng, Đường Tuyết đã cười nhạt, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, như thể cô ta đã chiến thắng.

“Còn nữa, cô ta rất thân thiết với một kẻ thứ ba, chính là nhân viên của cửa hàng mỹ phẩm đó. Tôi còn chụp được ảnh cô ta thường xuyên ngồi xe của nhà họ Nguyên, mà điểm đến chính là biệt thự của nhà họ Nguyên!”

Câu nói vừa dứt, cả khán phòng như nổ tung.

Mọi người không khỏi cảm thán trước gan lớn của Đường Tuyết. Dám bịa chuyện liên quan tới cả nhà họ Nguyên.

Dù nhà họ Quách hay nhà họ Ngô còn có lý lẽ và ít khi hành động l* m*ng, nhưng nhà họ Nguyên thì khác. Đụng vào nhà họ Nguyên, có khi không biết mình chết như thế nào.

Mọi người thầm nghĩ, người phụ nữ này đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám gây sự với nhà họ Nguyên!

Nhà họ Nguyên là ai chứ? So với sói hoang, hổ dữ thì cũng chẳng khác gì.

Với phong cách "ăn thịt không nhả xương" của nhà họ Nguyên, người phụ nữ này đúng là gan dạ.

Kể từ sau khi con trai cả của nhà họ Nguyên qua đời và con trai út chẳng biết đi đâu thì gia đình họ đã thu mình lại rất nhiều.

Dù không còn đáng sợ như trước, nhưng họ vẫn là một thế lực không thể coi thường.

Đừng nói đến chuyện người kia có phải là "tiểu tam" của nhà họ Nguyên hay không, kể cả có thật đi nữa thì đây cũng không phải là điều mà Đường Tuyết nên biết.

Nhìn thấy mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, Đường Tuyết cảm thấy tự tin hơn, ngẩng cao đầu như thể mình vừa chiếm thế thượng phong.

Trong mắt những người khác, hành động của cô ta chẳng khác gì kẻ điên.

Tự tin cái gì? Cô ta không biết rằng với hành động này, ngày mai có thể chính là ngày giỗ của cô ta sao?

Đường Khê liếc nhìn Nguyên Thanh đang đứng bên cạnh mình. Không lẽ Đường Tuyết đang nói về cô ấy?

Nhưng mà...

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Đường Khê. Họ Nguyên? Có khi nào Nguyên Thanh có liên quan đến nhà họ Nguyên không?

Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, phía dưới đột ngột xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen, di chuyển thành hàng lối trật tự và bước vào hiện trường.

“Ai dám bôi nhọ đại tiểu thư nhà họ Nguyên?!”

Đi đầu là một người đàn ông to lớn, vạm vỡ, đeo kính râm, cơ bắp cuồn cuộn.

Thấy Nguyên Thanh vẫn an toàn, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Ông chủ đã giao nhiệm vụ phải bảo vệ cho bằng được huyết mạch cuối cùng của nhà họ Nguyên. Nếu anh ta thất bại thì cũng chẳng cần phải sống nữa.

Trước đó, Nguyên Thanh không muốn làm quá mọi chuyện, nên đã bảo họ đợi bên ngoài bảo tàng để tránh gây căng thẳng.

Nhưng vừa rồi nhận được tin có người dám bôi nhọ đại tiểu thư nhà họ Nguyên, anh ta lập tức dẫn người xông vào.

Đại tiểu thư khó khăn lắm mới chịu quay về nhà họ Nguyên. Nếu vì chuyện này mà cô nổi giận, không nhận ông nội thì nhà họ Nguyên coi như tuyệt tự.

Con trai cả đã mất, con trai út cũng chẳng còn hy vọng quay về.

Dù Nguyên Thanh là con riêng, lớn lên ở quê từ nhỏ, nhưng ông chủ đã tuyên bố rõ ràng: cô chính là huyết mạch duy nhất còn lại của nhà họ Nguyên. Ai dám phản đối?

Người dưới chỉ cần nghe lệnh, không dám thắc mắc.

“Anh đừng làm mọi người sợ!”

Nguyên Thanh vội chạy xuống, nhìn người đàn ông vạm vỡ với vẻ giận dỗi.

“Không phải tôi đã bảo các anh đừng vào đây sao?”

Trước mặt Nguyên Thanh, người đàn ông to lớn bỗng chốc thu lại khí thế, trở nên rụt rè hơn hẳn.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 252



“Đại tiểu thư, có người bôi nhọ cô, sao tôi có thể không đến? Ông chủ đã dặn tôi phải bảo vệ cô, nếu không tôi không biết ăn nói thế nào.”

Anh ta hắng giọng, rồi quét mắt nhìn xung quanh.

“Ai dám nói xấu đại tiểu thư nhà tôi là tiểu tam?”

Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của anh ta đảo qua đám đông, khiến ai nấy đều cúi đầu, tránh nhìn trực tiếp.

“Là cô ta, đại ca! Vừa rồi chính cô ta nói, còn chụp cả ảnh!”

Hai người đàn ông mặc đồ đen dẫn Đường Tuyết bước tới.

Nhìn thấy tập tài liệu trong tay Đường Tuyết, người đàn ông vạm vỡ khẽ nheo mắt.

“Chính cô nói đại tiểu thư nhà tôi là tiểu tam à? Mở to mắt chó của cô ra mà nhìn! Đây là đại tiểu thư vừa được nhà họ Nguyên nhận về!”

Sự xuất hiện bất ngờ của nhóm người mặc đồ đen khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Đường Khê cau mày, đang định lên tiếng thì Quách Miểu Miểu bên cạnh kéo tay cô lại.

“Không sao đâu, cứ để bọn họ tự cắn xé nhau. Chúng ta đứng ngoài xem thôi.”

Đường Khê nhìn Nguyên Thanh, trong lòng có chút lo lắng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Lúc này, chân Đường Tuyết run rẩy không ngừng, trong lòng hối hận tột độ vì đã nghe theo những lời xúi giục của người phụ nữ kia.

Chọn đúng ngày hôm nay để tìm Đường Khê gây chuyện, còn những bức ảnh cô ta chụp suốt bao lâu nay lại chẳng có bức nào là thật.

Cô ta đúng là bị hại thê thảm mà!

Nghĩ đến đây, Đường Tuyết bỗng hét lớn:

“Thẩm Ý! Mau cứu tôi! Nếu không phải cô xúi giục tôi nhắm vào Đường Khê thì sao tôi lại ra nông nỗi này chứ? Thẩm Ý!”

Đường Khê và Quách Miểu Miểu nghe cái tên được thốt ra từ miệng Đường Tuyết, lập tức cau mày, sắc mặt sa sầm lại.

Thẩm Ý? Hóa ra mọi chuyện hôm nay đều do cô ta đứng sau?

Giữa đám đông, một người phụ nữ đội mũ nhận ra tình hình không ổn, lặng lẽ lui về phía sau.

Nhưng ánh mắt tinh tường của Hứa Tư Niên ngay lập tức phát hiện ra cô ta. Cậu nhìn thấy rõ ràng một người phụ nữ đội mũ đang cố rời khỏi đám đông.

“Ở đó, bắt cô ta lại!”

Vừa dứt lời, người phụ nữ lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng đám đông chen chúc khiến cô ta không dễ thoát ra.

Chẳng mấy chốc, cô ta đã bị bảo vệ bắt giữ và áp giải ra phía trước.

Đường Tuyết nhìn lên sân khấu, thấy Đường Khê đứng đó, liền vùng vẫy gào lên:

“Tôi là em họ chị mà, chị thực sự muốn tống tôi vào tù sao? Chị đúng là kẻ vô ơn, đồ lang sói! Chị không được chết tử tế đâu!”

Những người xung quanh nghe vậy đều bàn tán xôn xao, hóa ra hai người họ lại có quan hệ thế này?

Đường Khê không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nghĩ rằng Đường Tuyết sẽ không dám nhắc đến mối quan hệ họ hàng này. Nhưng nếu cô ta đã kéo ra, thì cũng đừng trách cô phải tuyệt tình.

“Em họ gì chứ? Tôi làm người nổi tiếng trên mạng bao lâu nay, fan nào cũng biết tôi là trẻ mồ côi, lớn lên ở trại trẻ. Bây giờ thấy tôi có tiền, cô muốn nhận họ hàng rồi tống tiền tôi à?”

Giọng Đường Khê tuy nhẹ nhàng nhưng lại đánh thẳng vào trái tim của mọi người có mặt.

“Đúng vậy, tôi từng xem video của cô ấy. Có một video kể về tuổi thơ, nói rõ là cô ấy là trẻ mồ côi, từ nhỏ tới lớn chẳng có thân thích nào tìm đến cả.”

“Rõ ràng là thấy Đường Khê bây giờ sống tốt, mở cả bảo tàng, được bao nhiêu nhân vật lớn che chở nên mặt dày đến nhận họ hàng, đòi tiền thôi.”

“Bảo sao lại gây ra chuyện thế này, đúng là quá độc ác. Lại còn dùng cách này để hủy hoại cô ấy.”

“Ai mà chẳng thấy? Cái gọi là bằng chứng đều bị lật ngược hết, còn muốn dùng quan hệ để ràng buộc đạo đức. Thật ghê tởm!”

“Đường Khê đúng là tội nghiệp. Từ trẻ mồ côi mà đi lên được như hôm nay, giờ lại bị loại thân thích quái gở này bám lấy. Nếu là tôi, tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi.”

Đường Tuyết nghe những lời chỉ trích và mắng chửi xung quanh, cảm thấy tuyệt vọng đến tận cùng.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 253



Tại sao tất cả mọi người đều đứng về phía Đường Khê?

Thẩm Ý nhìn chằm chằm vào Đường Khê với ánh mắt độc ác, rồi lại lướt sang Đường Tuyết, kẻ đồng lõa vô dụng.

Đúng là một đứa ngu ngốc vô dụng, chẳng làm được việc gì nên hồn, còn kéo cả cô ta vào rắc rối này.

“Đường Khê, đồ khốn! Cô đã bỏ bùa mê gì với Quách Miểu Miểu? Lại còn bày mưu lấy lòng cả nhà họ Quách! Tôi có làm ma cũng không tha cho cô đâu!”

Thẩm Ý hét lên, ánh mắt điên cuồng, nếu không bị bảo vệ giữ chặt thì chắc đã lao tới chỗ Đường Khê.

Quách Miểu Miểu cực kỳ chán ngán, lên tiếng trước cả Đường Khê.

“Cô phiền quá rồi đấy! Ai chẳng biết Quách Miểu Miểu tôi là kẻ đào hoa nhưng chưa bao giờ chuyên tình với ai. Đã chia tay rồi thì dứt khoát, cô nghe không hiểu sao? Không phải tôi đã đưa cô mấy trăm vạn phí chia tay rồi sao? Cô lại ác độc đến mức dùng cách này để hủy hoại Đường Khê? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ bước chân vào nhà họ Quách! Không chỉ gia đình tôi, mà ngay cả tôi cũng không đời nào cho phép! Tôi và Đường Khê là bạn tốt nhiều năm nay, thậm chí còn là bạn sống chết có nhau, cô nghĩ cô có thể bôi nhọ được sao? Hôm nay chuyện này, nhà họ Quách nhất định sẽ kiện cô ra tòa. Chờ hầu tòa đi!”

Nói xong, ánh mắt Quách Miểu Miểu đầy vẻ khinh bỉ, như nhìn thêm một giây cũng khiến anh ta buồn nôn.

“Nhà họ Ngô cũng sẽ kiện cô vì tội xâm phạm danh dự của em trai tôi.”

“Công ty nhà họ Đào cũng sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý.”

“Và còn nhà họ Nguyên. Đại tiểu thư của chúng tôi đã bị cô bôi nhọ nặng nề. Cứ chờ xem hậu quả đi!”

Khi màn kịch ồn ào kết thúc, buổi lễ cắt băng khánh thành cũng chính thức hoàn tất.

Mọi người lần lượt ra về, chỉ còn lại một số ít người ở lại.

Đường Khê cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô định quay người bước vào bên trong bảo tàng để tham quan. Từ khi mọi thứ được đưa đến, cô giao hết cho nhân viên quản lý mà chưa có cơ hội tự mình xem xét.

"Chị Đường!"

Nguyên Thanh lên tiếng, chặn bước chân của Đường Khê.

Cô ấy lo lắng bước đến gần, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Đường Khê mỉm cười, trông không hề bận tâm:

"Em muốn nói chuyện vừa rồi đúng không?"

Nguyên Thanh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nhỏ nhẹ:

"Chị có vì em là người nhà họ Nguyên mà từ giờ sẽ không để ý đến em nữa không?"

Đường Khê thoáng bất ngờ, hỏi lại:

"Tại sao vì em là người nhà họ Nguyên mà chị phải không để ý đến em?"

Nguyên Thanh ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh:

"Vì trước đây nhà họ Nguyên đã đối xử không tốt với chị và Quách Miểu Miểu..."

Hóa ra là vì lý do này. Đường Khê quả thực không thích người nhà họ Nguyên, nhưng cô vẫn luôn giữ nguyên tắc: mọi thứ đều có ngoại lệ.

Nguyên Thanh không lớn lên trong môi trường của nhà họ Nguyên nên không bị những lề thói tiêu cực của họ ảnh hưởng.

Hiện tại, nhà họ Nguyên muốn nhận cô ấy về rõ ràng chỉ vì gia tộc này đang thiếu người kế nghiệp.

Đường Khê nắm lấy tay Nguyên Thanh, nhẹ nhàng nói:

"Em là em, nhà họ Nguyên là nhà họ Nguyên. Chị tin rằng em có suy nghĩ và phán đoán của riêng mình. Huyết thống là điều không thể thay đổi, nhưng em hoàn toàn có thể trở thành người mà em mong muốn."

Nguyên Thanh thoáng ngẩn người. Lời nói của Đường Khê khiến cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe long lanh nước mắt.

"Cảm ơn chị, chị Đường. Hôm nay em bảo mấy người kia chờ bên ngoài, em cũng không muốn về nhà họ Nguyên. Nhưng khi nhìn thấy ông ấy muốn quỳ xuống van xin, em không đành lòng... Em sẽ không để họ làm tổn thương chị đâu."

Đường Khê cười dịu dàng, khẽ gật đầu.

Nhà họ Nguyên giờ đã suy yếu, không còn hung hăng như trước kia. Chắc chắn họ cũng không dám làm điều gì quá đáng nữa.

Nguyên Thanh rời đi, Đường Khê định quay vào bảo tàng thì lại có người gọi cô.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 254



"Đường Khê, đợi chút đã!"

Đường Khê ngơ ngác. Sao cứ mỗi lần mình định vào là lại có người cản đường vậy?

Quay lại, cô thấy Ngô Hoài Xuyên chạy lên cầu thang, theo sau là Ngô Tinh.

Nhìn vẻ mặt hai chị em nhà họ Ngô, Đường Khê biết ngay họ đã nhận lại nhau thành công, cuối cùng Ngô Hoài Xuyên cũng đã đồng ý quay về.

"Xin lỗi, Đường Khê. Hôm nay đã phá hỏng buổi lễ cắt băng của cô."

Ngô Tinh mở lời, vẻ mặt đầy áy náy.

Đường Khê cười xòa xua tay:

"Đừng nói vậy. Hai người kia là nhằm vào tôi. Chuyện này không liên quan đến chị em cô. Nếu phải nói lời xin lỗi thì có lẽ tôi mới là người nên nói."

Ngô Tinh vẫn khăng khăng rằng sẽ mời Đường Khê ăn một bữa để chuộc lỗi, nếu không trong lòng cô ấy sẽ không yên.

Về chuyện của Ngô Hoài Xuyên, Đường Khê cũng không hỏi thêm. Dù sao đây là chuyện gia đình của họ, cô không tiện can thiệp.

Tiễn chị em nhà họ Ngô đi, cuối cùng Đường Khê cũng bước vào bên trong bảo tàng.

Trời đã tối hẳn. Theo nguyên tắc thì lẽ ra bảo tàng phải đóng cửa trước hoàng hôn.

Nhưng vì hôm nay là ngày khánh thành, lại thêm những sự cố bất ngờ nên bảo tàng phá lệ mở cửa muộn hơn.

Dù gì cũng phải để chủ nhân của bảo tàng được tham quan tài sản của mình trước khi đóng cửa chứ.

Vừa bước vào, Đường Khê đã không kìm được sự kinh ngạc, đưa tay che miệng.

Đây thật sự là bảo tàng của cô sao?

Bảo tàng mang tên "Bảo tàng văn hóa Hoa Hạ", cái tên nghe thật "cao cấp".

Không gian bên trong rộng lớn, hoành tráng. Đường Khê không ngờ rằng nơi này lại trưng bày hơn mười nghìn hiện vật, mỗi món đều được sắp xếp chỉn chu và ấn tượng.

Thực chất, bảo tàng này chỉ mang tính chất của một bảo tàng tư nhân.

Tuy vậy, điều đó không ngăn được lượng khách đông đúc đến tham quan, chen chúc từng ngóc ngách.

Trong số những hiện vật trưng bày, tâm điểm chú ý nhất chính là chiếc giường cổ từng bị tháo rời.

Dù các hiện vật khác Đường Khê đã từng nhìn qua, nhưng riêng chiếc giường này thì cô vẫn chưa được thấy hình dạng hoàn chỉnh của nó.

Dọc theo dòng người và các biển chỉ dẫn, Đường Khê tiến sâu vào bên trong bảo tàng.

Hôm nay, trong bảo tàng xuất hiện không ít những gương mặt quen thuộc, vốn chỉ thấy qua truyền hình.

Họ hoặc là những người đam mê cổ vật, hoặc là các doanh nhân nổi tiếng.

Đường Khê cũng không hiểu tại sao bảo tàng tư nhân nhỏ bé của mình lại có thể thu hút được nhiều nhân vật lớn như vậy.

Có lẽ họ không phải đến vì cô, mà là vì các cổ vật.

Trên đường đi, cô nghe thấy những tiếng trầm trồ từ đám đông xung quanh:

“Chiếc trâm vàng này thật đẹp! Xem phần giới thiệu, nó đã tồn tại hàng ngàn năm rồi, mà vẫn được bảo quản tốt như mới, tinh xảo quá!”

“Tất cả đều là bộ sưu tập cá nhân của bà chủ bảo tàng! Thật lộng lẫy! Khu vực trang sức này cứ lấp lánh ánh vàng, ước gì tất cả đều thuộc về mình...”

“Nhanh lên, bên trong còn nhiều bảo vật đẹp hơn nữa, đừng đứng đây mãi.”

“Những hiện vật này chưa qua phục chế mà vẫn đẹp như thế, thậm chí còn ấn tượng hơn cả nhiều bảo tàng lớn!”

Nghe những lời khen ngợi, tâm trạng Đường Khê phấn khởi hẳn lên.

Khu vực trưng bày chiếc giường cổ nằm ở trung tâm bảo tàng.

Vì không tìm được tủ kính trưng bày đủ lớn, nên chiếc giường được đặt trực tiếp trên sàn, xung quanh chỉ có dây chắn bảo vệ.

Không có tủ kính bao quanh khiến người xem càng nhìn rõ chi tiết hơn.

Khi Đường Khê đến nơi, đám đông đã vây kín khu vực trưng bày.

Cô chỉ có thể mơ hồ thấy được phần khung giường từ xa, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên vì mức độ thu hút của nó.

“Quả thật rất đông, chưa thấy hiện vật nào lại được chú ý đến vậy.”

“Cô là... bà chủ bảo tàng Đường Khê phải không?”

Đang cố nhón chân nhìn kỹ hơn thì Đường Khê bất chợt nghe thấy một giọng nói tiếng Trung không mấy lưu loát vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại, cô ngạc nhiên nhận ra người đang đứng trước mặt.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 255



“Ông là... ngài Elvin?”

Đường Khê hỏi với giọng do dự.

Cô từng thấy ông ta từ xa trong buổi đấu giá của nhà họ Hứa.

Ngoại hình nổi bật của Elvin rất khó quên: mái tóc vàng óng ánh, thường mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khiến ông ta nổi bật giữa đám đông.

“Là tôi đây. Không ngờ cô Đường còn nhớ tôi. Chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện không?”

Elvin cười, nhưng khuôn mặt tỏ vẻ hơi khó chịu vì bị chen lấn trong đám đông.

Đường Khê dẫn Elvin lên tầng 5 của bảo tàng, nơi có một quán cà phê nhỏ nằm trong khu vực văn hóa sáng tạo.

Cô gọi hai cốc cà phê và một chiếc bánh ngọt nhỏ.

“Ngài Elvin, ông tìm tôi có việc gì sao?”

Đường Khê hỏi thẳng vào vấn đề, tay cầm thìa nhỏ thưởng thức chiếc bánh.

Cô nhíu mày: “Bánh này chẳng ngon bằng của Du Liễu làm.”

Elvin nhìn tay Đường Khê, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng tay cô đang đeo.

Ông ta nghiêm túc nói bằng tiếng Trung hơi:

“Cô Đường, tôi có thể xem chiếc vòng tay của cô được không?”

Đường Khê khựng lại.

Ánh mắt cô dừng ở chiếc vòng đang đeo trên tay, hôm nay cố tình để lộ ra ngoài để hợp với bộ Hán phục.

Tại sao ai cũng tò mò về chiếc vòng này vậy?

Đường Khê cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng tay trên cổ tay mình.

Rốt cuộc, thứ này có gì đặc biệt mà khiến ai cũng chú ý vậy? Ngoài việc làm mình mơ những giấc mơ kỳ lạ thì hình như chẳng thấy có tác dụng nào khác.

Cô thoáng nhìn Elvin một lần nữa, rồi do dự tháo chiếc vòng tay xuống và đưa cho ông ta.

Nụ cười lịch sự vẫn giữ nguyên trên gương mặt Elvin.

Ông ta lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận nhận chiếc vòng từ tay Đường Khê.

Sau khi ngắm nhìn nó một chút, Elvin móc điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.

Ông ta nhìn chiếc vòng, rồi lại nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt dường như đang xác nhận điều gì đó.

Cuối cùng, Elvin gật gù, tắt điện thoại, sau đó trả chiếc vòng lại cho Đường Khê.

“Cảm ơn cô Đường. Không biết cô có hứng thú bàn một vụ làm ăn không?”

Đường Khê nhướng mày đầy thắc mắc.

Xem qua đồ của mình xong lại nói chuyện làm ăn? Người này rốt cuộc đang mưu tính điều gì đây?

Cô không trả lời ngay mà im lặng chờ xem Elvin định nói gì.

“Chiếc vòng này tuy rất giá trị, nhưng về cơ bản nó cũng chỉ là một món đồ trang sức. Tôi sẵn sàng trả 200 triệu để mua lại nó. Cô Tàng thấy thế nào?”

200 triệu?!

Đúng là một con số lớn đáng kinh ngạc.

Dù chiếc vòng này có quý giá đến đâu thì Đường Khê cũng không nghĩ nó đáng giá đến mức đó.

Dù vẻ ngoài của cô không thay đổi, trong lòng cô lại dậy lên vô vàn câu hỏi.

Chiếc vòng này rốt cuộc có sức hút gì mà khiến người đàn ông này sẵn sàng chi trả số tiền lớn đến vậy?

“Ngài Elvin đúng là rất hào phóng.”

Đường Khê mỉm cười thử thăm dò.

“Chiếc vòng này nhiều lắm cũng chỉ đáng giá mấy trăm vạn. Ngài lại sẵn sàng trả tới 200 triệu. Ngài thật sự yêu thích nó đến mức này sao?”

Elvin mỉm cười, nhưng ánh mắt lóe lên một tia ngập ngừng, như đang tìm lý do thích hợp.

“Tôi chỉ thấy nó rất đẹp. Hơn nữa, tôi biết đây là loại ngọc Hoàng Thạch vô cùng quý giá ở nước cô. Nó vừa hiếm vừa trong trẻo, sáng bóng và rất bắt mắt. Tôi muốn mua nó về để tặng mẹ tôi. Cô thấy sao? 200 triệu, chẳng phải là một giao dịch rất có lợi sao?”

Đường Khê thầm đảo mắt.

Tặng mẹ? Đúng là lời nói dối trá vụng về.

Cô nhìn Elvin, cảm nhận rõ ràng người đàn ông này không phải kiểu người thích làm những vụ giao dịch lỗ vốn.

“Xin lỗi ngài Elvin.”

Đường Khê khéo léo từ chối.

“Chiếc vòng này là quà của một người bạn rất quan trọng tặng tôi, tôi không thể bán nó được. Hơn nữa, tôi cũng không thiếu tiền. Ngài có thể tìm một món đồ khác bằng ngọc Hoàng Thạch, chắc chắn sẽ có thứ còn đẹp hơn chiếc này.”

Cô nhẹ nhàng đeo chiếc vòng lại lên tay, mỉm cười rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 256



“Cô Đường, hãy cân nhắc lại!”

Elvin gọi với theo từ phía sau, nhưng Đường Khê không quay đầu, thẳng bước đi mất.

Rốt cuộc, chiếc vòng này có giá trị đặc biệt gì?

Đường Khê bắt đầu suy ngẫm.

Từ chuyện nhóm nghiên cứu của Đới Vũ Ninh phát hiện ra những chất liệu đặc biệt trong chiếc vòng, đến việc một người nước ngoài muốn bỏ số tiền khổng lồ để mua nó, cô càng ngày càng chắc chắn rằng chiếc vòng này không hề đơn giản.

Trở về nhà, Đường Khê ngồi hàng giờ trong sự bối rối.

Cô không thể hiểu được mối liên kết giữa những sự việc này.

Như bị thôi thúc bởi điều gì đó, Đường Khê lấy điện thoại, kéo xuống danh bạ và dừng lại ở số của Đới Vũ Ninh.

Cô do dự một lúc lâu, tự hỏi liệu có nên gọi hỏi xem nhóm nghiên cứu của anh ta đã có phát hiện gì mới hay không.

Không ngờ, một tin nhắn đột ngột hiện lên:

Đới Vũ Ninh: "Cô Đường, cô có ở đó không? Tôi có chuyện muốn bàn với cô."

Đường Khê hơi bất ngờ, thật đúng lúc, cô cũng đang muốn tìm anh ta thì lại được anh chủ động liên hệ trước. May mắn là trước đó hai người đã trao đổi số liên lạc.

Đường Khê: "Tôi đây. Có chuyện gì vậy?"

Đới Vũ Ninh: "Kết quả thí nghiệm đã có rồi. Cô còn nhớ viên ngọc hoàng thạch tôi từng nhắc đến chứ? Chúng tôi đã nghiên cứu xong, và có khả năng viên đó có liên quan đến chiếc vòng tay cô đang đeo. Tôi có thể mượn vòng tay của cô để nghiên cứu thêm được không? Chỉ khoảng một ngày thôi."

Đường Khê nhìn tin nhắn, càng đọc càng thấy khó hiểu. Viên ngọc mà anh ta đang nghiên cứu có liên quan gì đến chiếc vòng tay của cô? Chiếc vòng này là do Cố Hành Chu tặng, nếu có vấn đề gì thì lẽ ra mẹ anh ta đã gặp chuyện rồi.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn nhắn lại: "Được." Dù sao cô cũng muốn biết tại sao mọi người đều quan tâm đến một chiếc vòng trông bình thường như vậy.

Đới Vũ Ninh: "Vậy cô cho tôi địa chỉ, tôi sẽ qua lấy."

Đường Khê nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi rồi quyết định: thời gian còn sớm, mà nếu không biết ngay thì cô sẽ mất ngủ cả đêm.

Đường Khê: "Để tôi qua đó, anh đang ở viện nghiên cứu đúng không? Gửi tôi địa chỉ."

Tại phòng thí nghiệm, Đới Vũ Ninh đang đeo kính bảo hộ và ngồi trước bàn thí nghiệm, hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô. Có vẻ như Đường Khê chưa biết gì cả, mà như vậy cũng tốt.

Khi gửi địa chỉ xong, anh ta tắt điện thoại và tiếp tục công việc. Mãi đến khi Đường Khê đến nơi, Đới Vũ Ninh mới dứt khỏi mớ suy nghĩ đang khiến anh ta bận lòng cả ngày.

"Anh Đới, anh đã nghiên cứu ra điều gì rồi?"

Đường Khê vừa nói vừa tháo chiếc vòng tay xuống, đưa cho anh ta.

Giọng Đới Vũ Ninh bình tĩnh, nhưng vẫn có chút run rẩy vì xúc động:

"Chúng tôi phát hiện ra bên trong viên ngọc hoàng thạch này có chứa một loại nguyên tố phóng xạ tự nhiên cực kỳ đặc biệt. Trong các nghiên cứu hiện tại, nguyên tố này chưa được đặt tên. Nhưng cô đừng lo, lượng phóng xạ này gần như đã tiêu biến hết, tốc độ phân rã của nó coi như khá chậm, nhưng vẫn còn sót lại một chút. Điều đó cho thấy viên ngọc này đã tồn tại rất lâu."

Đường Khê nghe mà không hiểu gì, chỉ thấy toàn những thuật ngữ khó hiểu như "nguyên tố phóng xạ" hay "tốc độ phân rã."

Nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô, Đới Vũ Ninh bất đắc dĩ thở dài:

"Nói đơn giản, viên ngọc này có thể là một "thần dược" chữa các căn bệnh hiểm nghèo, hoặc các bệnh cực kỳ hiếm gặp."

Đường Khê càng nghe càng mơ hồ: "Thần dược? Liên quan gì đến tôi?"

Đới Vũ Ninh thở dài lần nữa, đặt chiếc vòng lên bàn, rồi tiếp lời:

"Còn một khả năng khác: năng lượng trong viên ngọc có thể gây ra hiện tượng rách không gian, dẫn đến sự rối loạn không gian. Nhưng cụ thể thế nào thì chúng tôi phải chờ thử nghiệm trên tình nguyện viên mới biết được."

"Rách không gian? Rối loạn không gian? Nghe cứ như chuyện khoa học viễn tưởng..."

Nhưng nghĩ kỹ lại, Đường Khê thấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Những gì cô đã trải qua còn kỳ quái hơn, từ việc giao dịch với người cổ đại cho đến việc kiếm bộn tiền từ họ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 257



Nhìn Đường Khê không có phản ứng gì đặc biệt, Đới Vũ Ninh quay người dẫn các sinh viên vào phòng thí nghiệm tiếp tục công việc.

Đường Khê ngồi trên chiếc sofa mềm mại trong viện nghiên cứu, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Không lâu sau, một tiếng chuông tin nhắn đánh thức cô dậy.

Cô uể oải mở điện thoại, thấy tin nhắn của Quách Miểu Miểu:

"Cậu xem cái này là gì?"

Kèm theo đó là một bức ảnh.

Đường Khê phóng to ảnh lên nhìn, lẩm bẩm: "Sao hôm nay cứ liên quan đến hoàng thạch thế nhỉ..."

Trong ảnh là một viên đá nguyên bản, chưa được chế tác thành trang sức, trông khá giống viên hoàng thạch trong phòng thí nghiệm của Đới Vũ Ninh, chỉ khác ở kích thước.

Viên trong phòng thí nghiệm nhỏ bằng nắm tay, còn viên trong ảnh thì to cỡ một đứa trẻ sơ sinh.

Chưa kịp nhắn lại, Quách Miểu Miểu đã gửi thêm tin:

"Nhìn kỹ xem, dưới viên đá đó ghi gì kìa?"

Đường Khê phóng to bức ảnh, ghé sát mắt lại gần, hàng lông mày nhíu chặt.

Trong ảnh, dưới viên đá to bằng đứa trẻ sơ sinh, có một tấm bia đá màu vàng với vài chữ lớn: "Chỉ bán cho người hữu duyên sở hữu viên ngọc hoàng thạch cỡ nắm tay."

Dòng chữ được viết bằng tiếng Anh, dịch ra đại khái là như vậy.

"Chỉ bán cho người có viên hoàng thạch cỡ nắm tay"?

Nghe câu này thật vòng vo và đầy ẩn ý. Nhưng điều này rõ ràng là đang nhắm thẳng vào Đới Vũ Ninh rồi!

Đường Khê cầm điện thoại nhắn tin:

Đường Khê: "Nhắm vào Đới Vũ Ninh à?"

Quách Miểu Miểu: "Cũng có thể là cậu nữa đó! Chiếc vòng tay của cậu trước khi chế tác thành trang sức, nguyên bản cũng phải cỡ nắm tay chứ."

Đường Khê chép miệng. Đây là món đồ đến từ hơn hai nghìn năm trước mà! Sao tự dưng lại liên quan đến chuyện bên nước ngoài thế này?

Cô vẫn đang bận suy nghĩ thì Quách Miểu Miểu lại gửi thêm một tin:

Quách Miểu Miểu: "Muốn đi nước ngoài xem náo nhiệt không?"

Đường Khê trừng mắt. Đi xem náo nhiệt á? Nhỡ đâu chưa xem xong náo nhiệt mà người không về được thì sao?

Đường Khê: "Không hứng thú, cậu tự đi mà chơi."

Ngẫm nghĩ thêm chút, Đường Khê càng thấy mọi chuyện phức tạp hơn mình tưởng. Trước khi làm rõ được đầu đuôi, cô không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Nhớ lại lần cô phải đơn thương độc mã đi cứu Quách Miểu Miểu, cô nhắn thêm một câu:

Đường Khê: "Khuyên cậu đừng đi, tôi không muốn phải vượt biên đi cứu cậu đâu."

Quách Miểu Miểu đọc tin nhắn, trên đầu như có một đám mây đen hiện lên. Lại nhắc chuyện cũ!

Quách Miểu Miểu: "Cậu thử nghĩ mà xem, coi như đi chơi, bên đó có rất nhiều bảo vật. Tham gia đấu giá thử, biết đâu mang được vài món quý giá về. Không đi cũng uổng!"

Sợ Đường Khê từ chối, Quách Miểu Miểu lại vội vàng nhắn thêm:

Quách Miểu Miểu: "Tiền vé máy bay, khách sạn, ăn uống tôi bao hết! Nghĩ thử đi mà!"

Kèm theo đó là hai biểu cảm "cầu xin" trông cực kỳ buồn cười.

Đường Khê lật mắt, thầm thở dài. Nhưng nghĩ đến chuyện được đi nước ngoài miễn phí, cô lại bắt đầu dao động.

Đường Khê: "Để tôi suy nghĩ."

Gửi xong tin nhắn, cô ném điện thoại qua một bên, dựa lưng vào sofa, thở dài lần nữa. Có lẽ cô phải hỏi Cố Hành Chu về nguồn gốc của chiếc vòng tay này mới được.

Ai ngờ, một món đồ tưởng chừng bình thường lại rắc rối đến vậy.

Đang nằm lười biếng trên sofa của phòng khách viện nghiên cứu, Đường Khê bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng hét của Đới Vũ Ninh từ phía sau:

"Có kết quả rồi!"

Cô giật nảy người, xoay người ngồi dậy, thấy Đới Vũ Ninh mặt mày hớn hở, gần như phát cuồng.

"Sao rồi?"

Cô liếc nhìn đồng hồ, mới chỉ vài tiếng trôi qua, đúng là nhanh thật.

Đới Vũ Ninh hào hứng kéo cô lại gần, giải thích đầy phấn khích:

"Quả nhiên như tôi đoán, vật này có thể coi là một "thuốc chữa bách bệnh". Sử dụng độc lập sử dụng có thể gây rách không gian, phát tán chất phóng xạ. Nếu nghiền thành bột, nó có thể chữa được hầu hết các loại bệnh nan y."

Đường Khê nhìn trạng thái hưng phấn của Đới Vũ Ninh, tiện tay cầm cốc nước trên bàn đưa cho anh ta.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 258



"Anh bình tĩnh chút. Một viên đá có thể làm được nhiều thứ như vậy sao?"

Trong suy nghĩ của Đường Khê, Đới Vũ Ninh là một nhà khoa học điển hình, nên đáng lẽ phải là người theo chủ nghĩa duy vật tuyệt đối. Cô không ngờ những lời này lại nói ra từ miệng anh ta.

Đới Vũ Ninh uống một ngụm nước, bình tĩnh lại:

"Dựa trên các dữ liệu, điều đó hoàn toàn có cơ sở. Đây, cầm lấy. À, mấy ngày nữa tôi phải sang nước ngoài tham dự buổi đấu giá, bên đó cũng có một viên hoàng thạch, tôi nhất định phải mua được."

Đường Khê nhìn Đới Vũ Ninh đầy nghi hoặc, lòng thầm nghĩ: Lại là đấu giá? Đúng là mọi chuyện không hề đơn giản như mình tưởng!

Đới Vũ Ninh nói xong liền trả lại chiếc vòng tay cho Đường Khê.

"Đúng rồi, có thể khẳng định chiếc vòng này và mảnh đá trong phòng thí nghiệm của tôi đều cùng xuất phát từ một tảng đá lớn hơn. Điều đó có nghĩa là chắc chắn còn một phiên bản lớn hơn tồn tại."

Sau khi trở về nhà, Đường Khê không ngừng suy nghĩ về lời của Đới Vũ Ninh.

Đến mức cô không nhận ra có người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà mình.

"Tỷ tỷ!"

Một giọng nói non nớt bất ngờ vang lên, khiến Đường Khê giật mình.

Khi nhận ra giọng nói là của ai thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bật toàn bộ đèn trong nhà lên, Đường Khê thấy một cậu bé quen thuộc đang ngồi trên sofa.

"Em đến rồi à?"

Từ sau lần giúp đỡ nhà họ Cố, Đường Khê không còn thấy Cố Tử Dật ghé qua nữa. Không ngờ đêm nay cậu lại xuất hiện bất ngờ thế này.

Cậu bé nhảy từ sofa xuống, chạy tới ôm chặt lấy chân Đường Khê.

"Tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ quá! Tỷ có nhớ đệ không?"

Nghe giọng nói mềm mại, trái tim Đường Khê như tan chảy. Cô cúi xuống nhéo nhẹ đôi má bụ bẫm của Cố Tử Dật.

"Chị cũng nhớ em lắm. Sao lâu rồi em không đến thăm chị? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Đường Khê nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của cậu, dẫn cậu ngồi xuống bên cạnh.

Cô mở tủ lạnh và tủ đồ ăn vặt, lấy ra đủ loại bánh kẹo và đồ ăn ngon để “chiêu đãi” Cố Tử Dật.

Nhìn đống đồ ăn vặt, ánh mắt cậu bé lập tức sáng rực.

Cậu cầm lấy một gói khoai tây chiên, nhanh chóng xé ra và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, dạo này đệ thèm ăn mấy món này lắm luôn! Lẽ ra đệ định đến thăm tỷ sớm hơn, nhưng trên đường gặp chút rắc rối nên mãi tới mấy hôm trước đệ và cha nương mới về tới kinh thành."

Đường Khê mở một hộp sữa ra và đưa cho cậu.

"Chuyện gì vậy? Lại gặp thích khách à?"

Cô hỏi đầy lo lắng, nhưng nhìn Cố Tử Dật vẫn lành lặn, cô đoán vấn đề chắc không quá nghiêm trọng.

Cậu bé vừa ăn khoai tây chiên vừa kể:

"Kể từ khi tỷ rời đi, ngày nào cũng có thích khách. Nhưng áo chống đạn tỷ đưa bọn đệ rất hữu ích, nên bọn họ không làm gì được. Sau đó, muội muội Thường gia bị bệnh, bọn đệ phải ở nông trang gần đó nghỉ ngơi một thời gian dài..."

Dù Cố Tử Dật kể với giọng điệu thản nhiên, nhưng Đường Khê hiểu rõ rằng hành trình này hẳn không hề dễ dàng.

"Vậy mọi người có ai bị thương không?"

Cố Tử Dật chớp mắt, nói tiếp:

"Cha và chú Thường đều bị thương, nhưng nhờ thuốc tỷ đưa mà họ nhanh chóng khỏi. Còn muội muội Thường gia vẫn chưa khỏe, dù đã uống thuốc rồi. Giờ muội ấy đang dưỡng bệnh tại nhà ở kinh thành."

"Bệnh gì mà thuốc của chị cũng không chữa được?"

Đường Khê cau mày suy nghĩ. Cô đã đưa rất nhiều loại thuốc, đủ cho mọi tình huống. Vậy mà vẫn không chữa khỏi được sao?

"Muội muội Thường gia hay ốm lắm, có lẽ do thể trạng yếu bẩm sinh nên dễ bệnh hơn người khác."

Giọng nói mềm mại của Cố Tử Dật vang lên.

Ăn uống no nê, cậu bé liền rúc vào tay Đường Khê, thân thiết cọ qua cọ lại.

Tình cờ, tay cậu chạm vào thứ gì đó ấm áp và mượt mà.

Cậu cúi đầu nhìn, đôi mắt lập tức mở to, miệng há hốc.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 259



"Tỷ tỷ, đây có phải là vòng tay mà nhị ca tặng tỷ không?!"

Đường Khê nhìn theo ánh mắt của cậu bé, lại là chiếc vòng tay quen thuộc.

"Đúng vậy, anh trai em mua hàng ở chỗ chị, cái này là tiền công."

Cô tháo chiếc vòng ra, đưa cho Cố Tử Dật nghịch chơi.

Cậu bé vui sướng nhìn Đường Khê, nụ cười rạng rỡ khiến miệng cậu không khép lại được.

"Đệ vui lắm!"

"Sao thế?"

Đường Khê hơi ngạc nhiên, nhưng nụ cười ngốc nghếch của cậu bé lại khiến cô không nhịn được cười.

"Vòng tay này vốn là do dì Khương chuẩn bị để tặng cho con dâu tương lai. Nhị ca tặng cho tỷ rồi, điều đó có nghĩa là tỷ chính là thế tử phi tương lai!"

Đường Khê khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng ngập tràn bối rối.

Gì mà lung tung vậy trời?

Cố Tử Dật nhanh chóng giải thích, giọng nói ngây thơ nhưng đầy hào hứng:

"Tỷ tỷ, thật đấy! Đệ nhớ hồi nhỏ từng nhìn thấy chiếc vòng này trên tay nhị ca. Có lần đệ nghịch ngợm, nhân lúc nhị ca không để ý liền lén cầm nó lên chơi. Ai ngờ bị nhị ca phát hiện, huynh ấy liền mắng đệ một trận tơi bời. Đó là lần đầu tiên đệ thấy nhị ca nổi giận như thế."

Cố Tử Dật kể lại với biểu cảm sống động, khiến Đường Khê không khỏi bật cười. Cô thật sự không thể tưởng tượng được Cố Hành Chu luôn tỏ vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh lại từng nổi giận đến thế.

Mặc dù vậy, gần đây thái độ của Cố Hành Chu đối với cô đã thay đổi nhiều. Từ một người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hắn đã bắt đầu cười nhiều hơn khi ở bên cạnh cô.

"Nếu nhị ca tặng tỷ một món đồ quan trọng như thế, điều đó có nghĩa là tỷ rất quan trọng với huynh ấy đấy."

Giọng nói non nớt của Cố Tử Dật như gõ nhịp vào trái tim Đường Khê.

Mình quan trọng với hắn thật sao?

Cô ngẩn người, lòng bỗng nhiên dậy lên những cảm xúc khó tả.

Nhìn thấy Đường Khê thẫn thờ, Cố Tử Dật che miệng cười khúc khích.

"Xem ra tỷ sắp trở thành tẩu tẩu của đệ rồi!"

Bỗng nhiên, Cố Tử Dật thay đổi vẻ mặt, nghiêm túc hơn hẳn:

"Nhưng mà, nghe nói chiếc vòng này có tác dụng rất đặc biệt."

Đường Khê tỉnh lại từ dòng suy nghĩ mơ hồ, tò mò hỏi:

"Đặc biệt như thế nào?"

Cố Tử Dật nở một nụ cười đầy bí ẩn, đôi mắt tròn to lấp lánh, làm Đường Khê chỉ muốn véo đôi má mũm mĩm kia.

"Tỷ có biết chuyện Nữ Oa vá trời không?"

Câu hỏi của cậu bé khiến Đường Khê bật cười.

"Chuyện này ngay cả trẻ lên ba cũng biết. Đương nhiên là chị biết rồi, em đoán xem?"

Cô cố tình trêu cậu, không lo rằng cậu sẽ không nói ra. Tính cách Cố Tử Dật vốn không giỏi giữ bí mật, nếu bắt cậu giữ trong lòng, có khi còn khó chịu hơn việc không được ăn vặt.

Quả nhiên, đúng như Đường Khê dự đoán, Cố Tử Dật nghe xong lập tức phồng má, vẻ mặt đầy bất mãn.

"Tỷ thật là!" Cậu lầm bầm, rồi mở gói bánh gạo tuyết ra ăn.

"Chuyện là thế này: truyền thuyết kể rằng Nữ Oa dùng ngũ sắc thạch để vá trời. Nhưng sau khi vá xong, vẫn còn dư lại một phần những viên đá ngũ sắc. Chúng bị chia nhỏ ra, bay đến những nơi khác nhau."

Nghe đến đây, trong đầu Đường Khê hiện lên những câu chuyện thần thoại và truyền thuyết về ngũ sắc thạch. Chẳng phải trong một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, nhân vật chính cũng là hóa thân từ ngũ sắc thạch còn sót lại sao?

Nhưng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi. Chuyện Nữ Oa vá trời vốn đã là huyền thoại, làm sao có thể liên quan đến chiếc vòng tay này được?

Cố Tử Dật nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Đường Khê, liền ngồi thẳng lưng, vẻ mặt đầy tự hào.

"Tỷ tỷ, cha đệ nói chiếc vòng tay của dì Khương được làm từ đá ngũ sắc đấy!"

Đường Khê lập tức cảm thấy rối bời.

"Không phải đây là ngọc hoàng long à? Sao lại thành ngũ sắc thạch rồi?"

Cô tự hỏi, chẳng lẽ một phần ngũ sắc thạch trong truyền thuyết lại là ngọc hoàng long? Nhưng chuyện này trùng hợp quá, chẳng lẽ có thể như thế được sao?
 
Back
Top Bottom