Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 230



"Anh có vết bớt trên người không?"

"Không có."

"Vậy chắc anh có kỷ vật?"

"Cũng không có nốt."

Đường Khê:...

Khóe miệng Đường Khê co giật. Không có gì hết, thế tại sao họ có thể khẳng định chắc nịch như vậy?

Ngô Hoài Xuyên cũng nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc.

Đường Khê thầm nhủ: Anh bạn ơi, giờ anh mới nhận ra sao? Dây thần kinh của anh thật sự quá thô rồi, tôi chịu thua luôn!

"Đúng vậy, tôi chẳng có kỷ vật, cũng chẳng có vết bớt. Thế thì tại sao họ lại khăng khăng nhận tôi là con trai của họ?"

Đường Khê bỗng nảy ra một suy nghĩ. Có khi nào là do ngoại hình?

"Anh có giống ai trong số họ không? Giống đến mức nhìn một cái là biết ngay?"

Ngô Hoài Xuyên nhíu mày, cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi.

"Không đến mức đó. Tôi có hơi giống mẹ, nhưng cũng không phải giống đến mức chỉ cần liếc mắt là nhận ra."

Đường Khê lẩm bẩm: "Nhà họ Ngô... nhà họ Ngô? Nhà họ Ngô nào nhỉ?"

Tai của Ngô Hoài Xuyên rất thính, nghe thấy lời cô nói, liền thuận miệng đáp:

"Nhà họ Ngô thì có mấy cái? Chính là nhà Ngô liên hôn với nhà họ Hứa ấy."

Đường Khê trợn tròn mắt.

"Nhà họ Hứa? Nhà họ Ngô? Là nhà của Hứa Tư Niên à?"

Ngô Hoài Xuyên ngẩn người.

"Cô quen cậu ấy sao?"

Bây giờ Đường Khê đã hoàn toàn bối rối.

"Quen chứ... còn khá thân nữa. Vậy nhà họ Ngô là gia đình của Tiểu Điềm Điềm Ngô Tinh à?"

Không thể nào, thế giới này nhỏ bé đến vậy sao?

Đến cả người quen cũng có thể tình cờ gặp thế này?

Ngô Hoài Xuyên nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Cô quen cả chị ấy à?"

Khóe miệng Đường Khê lại co giật. Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, trong đầu nhớ lại hình ảnh Ngô Tinh.

Lần trước, cô gặp Ngô Tinh tại nhà đấu giá của nhà họ Hứa. Gương mặt ấy thật sự khó quên.

Nhưng nhìn kỹ Ngô Hoài Xuyên lúc này, anh và Ngô Tinh không giống nhau chút nào.

"Đã từng gặp một lần, có thể coi là quen. Nhưng... anh thật sự không giống cô ấy chút nào."

Ngô Hoài Xuyên không quá để tâm chuyện Đường Khê quen Ngô Tinh, chỉ khẽ thở dài.

"Đúng vậy, tôi cũng đâu giống chị ấy. Vậy nên, rốt cuộc họ dựa vào cái gì để nhận ra tôi?"

Anh chìm vào suy nghĩ, dáng vẻ thoáng chút trầm tư.

Đường Khê nhìn anh chăm chú, trong lòng bỗng nảy ra một giả thuyết táo bạo, nhưng không biết có nên nói hay không.

Cô đứng đó, đấu tranh nội tâm, lông mày nhíu chặt lại.

Dẫu sao đây cũng chỉ là suy đoán, cô không có bất kỳ bằng chứng nào.

Ngô Hoài Xuyên nhìn gương mặt đầy tâm sự của cô, không giấu được nét cười, liền lên tiếng:

"Cô Đường, có suy nghĩ gì thì cứ nói thẳng đi?"

Vẻ mặt Đường Khê đầy khó xử, nhìn Ngô Hoài Xuyên mà cứ ngập ngừng mãi, không biết phải mở lời thế nào.

Nếu đoán sai, chẳng phải sẽ làm tổn thương người ta sao?

"Không sao đâu, tâm lý tôi cũng không yếu đuối đến mức đó, chịu được hết."

Ngô Hoài Xuyên nói, như muốn trấn an cô.

Đường Khê hắng giọng, đặt đũa xuống bàn, nghiêm túc lên tiếng:

"Vậy tôi nói nhé, nhưng chỉ là suy đoán thôi. Anh bị lạc năm một tuổi, được người ta nhặt về, đến tận năm 18 tuổi, tức là 17 năm. Với quyền lực và địa vị của nhà họ Ngô thì không thể nào không tìm được anh. Hơn nữa, sau 17 năm, ngoại hình của con người thay đổi rất nhiều. Vậy mà họ vừa gặp đã khẳng định anh là con trai họ, thì chỉ có hai khả năng. Một là trên người anh có thứ gì đó khiến họ vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hai là..."

Cô ngừng lại, thoáng do dự, liếc nhìn sắc mặt của Ngô Hoài Xuyên.

Thấy anh không có phản ứng gì quá lớn, cô hạ giọng tiếp tục:

"Hai là suốt những năm qua, họ vẫn luôn dõi theo sự thay đổi ngoại hình của anh nên mới nhận ra ngay được."

Nói xong, Đường Khê chăm chú quan sát phản ứng của anh.

Người bình thường nghe đến khả năng này, nếu tâm lý không vững thì e rằng sẽ hoang mang đến mức nghi ngờ cả cuộc sống.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 231



Nhưng Ngô Hoài Xuyên lại không có biểu hiện gì quá bất ngờ. Anh chỉ trầm ngâm, đôi mày nhíu lại sâu hơn.

"Tôi chắc chắn trên người mình không có gì đặc biệt. Lúc dì Lý nhặt được tôi, trên người tôi chẳng có thứ gì cả. Vậy nên, khả năng lớn là... trường hợp thứ hai."

Đường Khê vội vàng cắt lời anh, ngăn không để anh nghĩ sâu thêm.

"Anh cũng đừng nghĩ quá nhiều. Đây chỉ là suy đoán của tôi, lỡ không phải thì sao? Anh có thể trực tiếp hỏi bố mẹ mình mà."

Ngô Hoài Xuyên lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ:

"Họ không chịu nói. Nếu chịu nói thì tôi đã chẳng lạnh nhạt với họ đến vậy."

Đường Khê suy nghĩ một lúc, rồi gợi ý:

"Vậy anh tìm Ngô Tinh đi. Chắc cô ấy lớn tuổi hơn anh, có thể biết rõ hơn về chuyện năm đó. Nếu cô ấy cũng không biết, thì với mối quan hệ rộng của mình, cô ấy chắc chắn sẽ tìm ra được."

"Nhưng... cô ấy có giúp tôi không?"

Ngô Hoài Xuyên bắt đầu do dự. Anh và người chị gái có quan hệ huyết thống này chỉ gặp nhau một, hai lần, hoàn toàn không thân thiết.

Nếu giờ anh tìm đến thì liệu cô ấy có đồng ý giúp đỡ không?

Thấy sự lưỡng lự của anh, Đường Khê động viên:

"Thử xem sao, biết đâu lại được. Tuy tôi chỉ gặp Ngô Tinh vài lần, nhưng cô ấy là người rất nhiệt tình. Anh phải bước qua rào cản tâm lý này, nếu không cứ mãi bị chuyện này đè nặng thì chẳng khác gì một cái gai trong lòng anh đâu."

Không rõ Ngô Hoài Xuyên có nghe lọt lời cô hay không, anh vẫn im lặng, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ điều gì.

Đường Khê cũng không ép anh. Đây là chuyện của riêng anh, cô chỉ là người ngoài nên không tiện can thiệp.

Sau khi ăn xong, Ngô Hoài Xuyên nhận được một cuộc điện thoại. Một lát sau, một chiếc xe tải nhỏ chạy tới, đỗ ngay trước nhà ăn.

"Anh Ngô, đây là mấy món tồn kho, tôi mang hết đến rồi."

Ngô Hoài Xuyên tiến tới, mở túi giấy kraft kiểm tra qua.

"Được, chuyển hết tới địa chỉ này giúp tôi. Một lát nữa chúng tôi sẽ qua đó."

Nói xong, anh quay lại nhìn Đường Khê, nở một nụ cười.

"Chuyện cô nói, tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Giờ chúng ta đi dạo thêm chút nữa rồi kiểm tra lại hàng của cô, được chứ?"

Đường Khê xoa bụng, cảm thấy hơi căng.

"Ý hay đấy. Tôi ăn no quá rồi, đi lại cho tiêu bớt."

Cô đã xử lý sạch sẽ cả đĩa thịt đầy ụ, hoàn thành xuất sắc chiến dịch "dọn đĩa". Ngô Hoài Xuyên nhìn cô ăn mà không khỏi trợn mắt kinh ngạc.

Hai người đi dạo quanh trại trẻ một lúc, sau đó cùng lái xe đến kho hàng của Đường Khê.

Ngô Hoài Xuyên giảm giá cho cô, từ 20 vạn xuống còn 16 vạn.

Nhìn kho hàng đầy ắp, Đường Khê dự định đợi Cố Hành Chu đến để giao hết cho hắn.

Đứng trong kho, cô đang nhìn theo chiếc xe của Ngô Hoài Xuyên rời đi thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói vọng tới.

"Lần này người đưa cô về lại là ai?"

"Á!"

Đường Khê giật mình quay lại, thì thấy Cố Hành Chu đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

"Sao anh lại đến giờ này? Làm tôi sợ muốn chết!"

Cố Hành Chu thản nhiên đáp với giọng điệu u ám:

"Ta đến không đúng lúc à? Làm phiền cô sao?"

Đường Khê lườm hắn, không quên đảo mắt một vòng.

"Anh nghĩ nhiều rồi. Đó là ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm, đưa đồ tới cho tôi. Anh nghĩ cái gì vậy chứ?"

Không hiểu sao cô lại thấy cần giải thích với hắn, mặc dù giữa họ chẳng có gì ngoài mối quan hệ hợp tác.

Sắc mặt Cố Hành Chu dịu lại, đôi lông mày cũng thả lỏng hơn.

"Cô lại nhập hàng sao? Làm sao cô biết văn phòng phẩm sẽ bán chạy?"

Cố Hành Chu nhìn cô, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Trong lòng Đường Khê thầm nhủ: Nể mặt anh là kim chủ lớn nên tôi mới không chấp nhặt với anh đấy.

Cô vuốt tóc, dáng vẻ kiêu hãnh, nói:

"Tất nhiên là tôi đoán trước được. Với công nghệ hiện đại của chúng tôi, các anh chắc chắn không cưỡng lại được. Đây gọi là tầm nhìn xa trông rộng, hiểu chưa?"

Cố Hành Chu khẽ cong khóe môi, ánh mắt tràn ngập vẻ hài lòng, dường như tâm trạng rất tốt.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 232



Đường Khê dẫn Cố Hành Chu đi sâu vào trong kho, tay nhanh chóng xé lớp giấy bọc bên ngoài.

"Nhìn này, tất cả đều ở đây."

Cố Hành Chu nhìn một kho hàng đầy ắp, nhiều hơn hẳn lần trước. Hắn thầm tính toán, lần này chắc chắn sẽ thu về một khoản kha khá.

Hắn lấy ra một cuốn sách được bọc trong lớp da thú từ trong ống tay áo.

"Ta tình cờ thấy thứ này ở Bắc Dương quốc. Ta cũng không đọc được chữ trên đó. Nhưng không phải cô nói rồi sao, hễ là sách bản đơn lẻ thì đều đáng giá. Đây là sách bản đơn lẻ, tặng cô."

Đường Khê nhận cuốn sách đã ngả màu vàng, bìa và các trang sách có phần rách nát, giấy thô ráp, lật giở lên còn vương một lớp bụi mỏng.

"Anh định dùng thứ này để qua mặt tôi à? Cái này liệu có đáng tiền không đây?"

Đường Khê không tin nổi. Gì chứ, bây giờ Cố Hành Chu lại keo kiệt đến mức chỉ tặng cô một cuốn sách cũ?

Trước kia hắn còn mang vàng bạc châu báu đến, giờ chỉ là một cuốn sách tả tơi sao?

Cô mở sách ra xem qua, bên trong là những dòng chữ ngoằn ngoèo như sâu bò, kèm theo một vài hình vẽ phức tạp ở mỗi trang.

Cuốn sách khá nặng và có vẻ cổ xưa, nhưng Đường Khê vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Cố Hành Chu bật cười trước phản ứng của cô.

"Đúng là cô chỉ biết đến tiền bạc. Vậy đây, thêm cái này."

Nói rồi, hắn lấy từ trong ngực ra một cây trâm vàng sáng loáng.

"Nếu theo cách cô nói thì đây là vàng 999 nguyên chất."

Đường Khê nhìn cây trâm vàng lớn trong tay hắn, hai mắt lập tức sáng rực lên.

"Đúng là anh rất hiểu tôi! Tôi chỉ thích những thứ xa hoa thế này thôi!"

Cô đón lấy cây trâm vàng, ngắm nghía từng đường nét hoa văn tinh xảo được chạm khắc tỉ mỉ trên đó. Cây trâm không chỉ đẹp mà còn khá nặng, ước chừng phải lên đến hơn nửa cân.

"Phát tài rồi!"

Cuốn sách mà Cố Hành Chu đưa lúc đầu đã bị cô vứt sang một bên. Đường Khê dùng hai tay nâng niu cây trâm vàng, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng, cứ như thể đang nhìn một món hời to lớn.

Cố Hành Chu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô mà mỉm cười lắc đầu. Sau đó, hắn quay trở lại đẩy chiếc xe hàng đầy ắp ra phía cửa sau kho hàng.

Vốn dĩ hắn định ở lại lâu hơn, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, hắn tiến đến bên Đường Khê nói với giọng điệu hơi bất lực.

"Đường cô nương, hôm nay ta phải đi trước rồi."

Đường Khê ngạc nhiên hỏi, "Tại sao? Anh có việc gấp à?"

Cố Hành Chu thở dài, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

"Chúng ta đến Bắc Dương quốc vốn chỉ để buôn bán đôi chút, không ngờ việc bày sạp hàng lại khiến quốc vương Bắc Dương chú ý. Ông ấy còn cử người mời ta tham dự yến tiệc ở trong cung tối nay. Chưa rõ họ có ý định gì."

"Liệu có phải họ muốn hợp tác không? Anh xem, những thứ này bán chạy thế cơ mà."

Đường Khê lập tức hào hứng, đôi mắt sáng lên như thể đã ngửi thấy mùi tiền bạc.

Nếu Bắc Dương quốc muốn hợp tác, chẳng phải sẽ có cơ hội mở rộng kinh doanh sao? Khi đó lợi nhuận sẽ tăng vọt!

Cố Hành Chu nhìn ánh mắt rực sáng của cô mà không nhịn được cười.

"Chưa chắc đâu. Đợi đến khi ta gặp họ mới biết rõ."

Đường Khê nhìn thẳng vào mắt Cố Hành Chu, nghiêm túc căn dặn:

"Anh nhớ cẩn thận nhé."

Cố Hành Chu mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng:

"Yên tâm, Bắc Dương quốc vốn lấy văn trị quốc, võ quan rất ít, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."

Dứt lời, Cố Hành Chu nhanh chóng cùng với một xe hàng hóa quay trở lại thời đại của mình, không có nhiều thời gian trò chuyện.

Lần này, đoàn của hắn có đến năm nghìn người cùng xuất phát. Một đoàn người rầm rộ như vậy, nếu ai không biết thì có khi sẽ tưởng rằng đây là một đội quân ra trận.

Không có đủ phòng trống trong thành nên cả đoàn phải đóng trại bên ngoài, trên một bãi đất trống rộng lớn.

Ở đó, trong làn sương trắng mờ, bóng dáng của Cố Hành Chu xuất hiện, kéo theo số hàng hóa chất đầy.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 233



Từ trong một chiếc lều lớn gần đó, Cố Tuyết Trúc bước ra, ánh mắt lập tức chú ý đến những đồ vật mà Cố Hành Chu mang về.

"Đây là cái gì vậy? Không phải đệ nói đi lấy văn phòng phẩm từ chỗ Đường cô nương sao?"

Cố Tuyết Trúc ngạc nhiên hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những kiện hàng, nhưng không thể nhận ra chúng là gì.

Nghe tiếng, Tần Nhị và vài người khác cũng từ trong lều bước ra, vội vàng đến hỗ trợ.

"Đây là văn phòng phẩm mà Đường cô nương nhập sẵn. Ta tới đúng lúc hàng về nên tiện thể mang luôn về đây."

Cố Tuyết Trúc hơi há hốc miệng, ngạc nhiên không nói nên lời.

"Sao Đường cô nương lại biết văn phòng phẩm bán chạy ở đây? Chúng ta còn chưa nói với cô ấy mà, cô ấy đã nhập hàng sẵn rồi. Không sợ mang qua đây lỗ vốn sao?"

Cố Hành Chu nhớ đến dáng vẻ tự mãn của Đường Khê khi tự tin nói về quyết định của mình, khóe mắt hắn khẽ cong, nụ cười đầy dịu dàng.

"Cô ấy đúng là người lanh lợi, biết chắc những thứ này sẽ bán rất chạy. Mà cho dù có lỗ thì chẳng phải đã có ta ở đây rồi sao?"

Lời nói vừa dứt, những người xung quanh, kể cả Tần Nhị đều cười khúc khích.

"Thế tử không thèm giấu nữa rồi!"

Mọi người nghĩ thầm. Trước đây, Cố Hành Chu luôn tỏ vẻ không ưa những việc kinh doanh lặt vặt. Nhưng giờ vì Đường Khê mà hắn sẵn sàng nói ra những lời ngọt ngào đến mức "đau răng".

Cố Tuyết Trúc ban đầu có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó chỉ biết thở dài bất lực. Lời định nói cũng nuốt ngược vào trong.

Sau khi dọn dẹp, số hàng hóa được đưa vào một chiếc lều lớn, có người trông coi cẩn thận.

Cố Hành Chu cùng Tần Nhị tiếp tục lên đường đến hoàng cung Bắc Dương.

Trên đường đi, Tần Nhị không giấu được thắc mắc:

"Thế tử, vì sao hoàng đế Bắc Dương lại mời chúng ta? Chỉ vì chúng ta bày sạp hàng thôi sao?"

Khuôn mặt nghiêm nghị của Cố Hành Chu thoáng hiện vẻ đăm chiêu.

"Chắc không đến mức quá phức tạp. Bắc Dương quốc giàu có, không khốn khó giống Bắc Triều quốc. Những thứ như giấy bút chúng ta mang đi bán rất hợp nhu cầu của họ. Hôm qua chúng ta rầm rộ như vậy, chỉ cần điều tra sơ là biết thân phận của chúng ta. Hoàng đế Bắc Dương không dám mạo hiểm, thay vào đó dùng cớ yến tiệc để tìm cơ hội hợp tác mà thôi."

Hai người ngồi trong xe ngựa, qua những con đường gập ghềnh, cuối cùng cũng đến cổng hoàng cung Bắc Dương.

"Nhị vị công tử, đã đến nơi. Từ đây xin mời tự đi vào."

Cố Hành Chu và Tần Nhị xuống xe, đưa cho phu xe một ít tiền.

"Thế tử, hoàng cung Bắc Dương còn lộng lẫy hơn cả hoàng cung Bắc Triều!"

Tần Nhị cảm thán, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ khi nhìn vào những kiến trúc xa hoa.

"Bắc Dương là quốc gia giàu có nhất sau Nam Triều, cung điện khí phái hơn cũng là chuyện bình thường."

Cố Hành Chu sải những bước dài đi vào, nhưng chưa được bao xa thì nghe tiếng gọi gấp gáp từ phía sau:

"Cố thế tử! Cố thế tử, xin dừng bước!"

Quay lại, anh thấy một thái giám nhỏ đang hối hả chạy đến, vừa thở hổn hển vừa cúi người cung kính.

"Cố thế tử, tiểu nhân được bệ hạ phái đến dẫn đường cho ngài."

Cố Hành Chu không thay đổi sắc mặt, chỉ gật đầu nhẹ. Tần Nhị đứng cạnh liền nói:

"Vậy thì nhanh lên đi, đừng để Hoàng đế Bắc Dương phải chờ lâu."

Ba người đi qua những dãy hành lang dài trong im lặng. Thái giám tuy nhỏ bé nhưng làm việc rất nghiêm túc, chỉ làm nhiệm vụ dẫn đường mà không nói thêm câu nào.

Cuối cùng, họ đến nơi tổ chức yến tiệc.

Yến tiệc được tổ chức tại một khu vườn rộng lớn, ngoài trời, không khí có vẻ thoải mái chứ không quá trang nghiêm. Trông giống một bữa tiệc bạn bè hơn là quốc sự.

Từ xa, Cố Hành Chu nhìn thấy Hoàng đế Bắc Dương đang ngồi trò chuyện, xung quanh là một số đại thần đang chăm chú ghi chép gì đó.

Khi tiến lại gần hơn, Cố Hành Chu nhận ra đám người trước mặt đang chơi trò đối câu đối.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 234



Hoàng đế Bắc Dương vừa nhìn thấy tiểu thái giám dẫn Cố Hành Chu đến, liền lập tức đích thân ra đón.

Cố Hành Chu giữ vẻ mặt điềm tĩnh, trong lòng không ngừng quan sát vị vua trẻ này.

Trước đây, khi Cố Hành Chu đến Bắc Dương thì người nắm quyền vẫn là huynh trưởng của vị vua hiện tại. Nhưng chỉ vài năm trôi qua, vị vua trước đã qua đời vì bệnh tật, và người đệ đệ lên kế vị.

Đây là lần đầu tiên Cố Hành Chu diện kiến Hoàng đế Bắc Dương mới. Ngoại hình hắn khá thanh tú, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ cương nghị, giống như người có luyện võ.

Cố Hành Chu từng nghe nói Hoàng đế Bắc Dương trẻ tuổi này không thích kỳ thi cung khoa (thi tuyển quan chức triều đình), thậm chí từng định bãi bỏ nó.

Tuy nhiên, trước sức ép của nhiều đại thần, có người còn quỳ trước đại điện suốt ba ngày ba đêm không ăn không uống, vị vua này cuối cùng cũng phải nhượng bộ, giảm bớt một số vị trí quan lại. Điều đó khiến cuộc cạnh tranh trong kỳ thi cung khoa những năm tới trở nên khốc liệt hơn.

Trong hoàn cảnh như vậy, các sĩ tử đều cố gắng tạo nên sự khác biệt, mong muốn nổi bật trong kỳ thi.

"Thật kỳ lạ, vị Hoàng đế Bắc Dương vốn không hứng thú với kỳ thi cung khoa này sao lại mời ta đến dự tiệc?"

Khi Cố Hành Chu đang suy nghĩ, Hoàng đế Bắc Dương cũng quan sát hắn.

Cố Hành Chu cao lớn, dáng vẻ chững chạc, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh như một cậu bé chưa trưởng thành của Hoàng đế Bắc Dương. Tuy nhiên, nếu tính tuổi, khi huynh trưởng qua đời thì cậu bé này mới chỉ 12 tuổi.

Bây giờ, dù đã 16 tuổi, nhưng dáng vẻ vẫn giống một đệ đệ hàng xóm, hoàn toàn không giống một vị vua.

"Cố thế tử, quả nhân đợi ngươi lâu lắm rồi! Cuối cùng ngươi cũng tới. Mau, mau lại đây xem các trọng thần của quả nhân đối câu thế nào!"

Hoàng đế Bắc Dương nói lớn tiếng, nhưng ẩn ý trong lời nói không qua khỏi đôi tai tinh nhạy của Cố Hành Chu. Hắn lập tức nhớ tới cách Đường Khê từng nói, đây chẳng phải kiểu "nói hai nghĩa" sao?

Bị Hoàng đế Bắc Dương nửa kéo nửa đẩy, Cố Hành Chu bị dẫn đến trước một chiếc bàn. Trên bàn, một vị lão thần râu tóc bạc trắng đang cầm bút chăm chú viết gì đó trên giấy.

Cố Hành Chu vừa nhìn đã nhận ra ngay.

"Đây chẳng phải giấy tuyên mình vừa cho Tần Nhị mang đi bán sao? Và chiếc bút này, không phải là loại bút lông phiên bản đặc biệt hợp tác với phim hoạt hình mà Đường Khê đã nói sao?"

Hóa ra, chỉ trong thời gian ngắn bày sạp, những đại thần này cũng đi "mua sắm".

Cố Hành Chu không tỏ thái độ, chỉ đứng im quan sát, xem thử Hoàng đế Bắc Dương định giở trò gì.

"Thế nào? Cố thế tử, ngươi thấy thế nào?"

Hoàng đế Bắc Dương cười đắc ý, chỉ vào câu đối lớn viết trên tờ giấy.

Cố Hành Chu cúi xuống nhìn. Chữ viết khá đẹp, nhưng nội dung lại đầy ẩn ý.

Giữ nét mặt lạnh lùng, hắn cẩn trọng trả lời:

"Thanh sơn bất mặc thiên thu họa, lục thủy vô huyền vạn cổ cầm."

(Xanh núi không cần mực, ngàn năm vẫn là tranh; nước biếc chẳng cần dây, vạn cổ vẫn ngân vang như đàn.)

Cố Hành Chu bình tĩnh phân tích:

"Câu đối này ý cảnh sinh động, hàm ý sâu sắc, vừa ngợi ca vẻ đẹp tự nhiên, vừa biểu thị lòng khát khao sự hòa hợp với thiên nhiên. Nếu ta không nhầm, ý của vị đại thần đây là muốn cáo lão hồi hương chăng?"

Lời vừa dứt, sắc mặt tất cả các quan viên có mặt, trừ Hoàng đế Bắc Dương, đều thay đổi ngay tức khắc.

Đương nhiên là họ nhận ra vị Cố thế tử Hành Chu này. Vài năm trước họ đã từng đối mặt với hắn không ít lần, nên trong lòng ai cũng đầy thận trọng.

Thậm chí có người còn thấy sợ hãi. Họ không quên những gì mà Cố Hành Chu đã làm ở Bắc Dương Quốc lần trước.

Đúng là một kẻ man rợ, làm tổn hại đến văn nhã.

Giờ đây, nghe những lời hắn nói, họ chỉ biết thay đổi sắc mặt, nhưng chẳng ai dám lên tiếng phản bác.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 235



Nhìn vẻ mặt muôn màu muôn sắc của đám lão thần kia, khóe miệng Hoàng đế Bắc Dương khẽ cong lên, trong lòng thấy vô cùng sảng khoái.

“Ồ? Cố thế tử, vậy còn chữ này thì sao? Ngươi nghĩ thế nào về nó?”

Hoàng đế Bắc Dương hỏi với vẻ mặt đầy hàm ý, Cố Hành Chu nghiêng đầu liếc hắn một cái, trong lòng thắc mắc: Ý hắn là gì? Đang bênh vực người ngoài ư?

Cố Hành Chu nhìn lại chữ, cất giọng nhàn nhạt:

“Cuồng thảo viết rất tốt. Nét bút mạnh mẽ, bay bổng tự do, liền mạch không đứt quãng. Có thể thấy người viết có trình độ thư pháp rất cao.”

Nghe đến đây, một lão thần bên cạnh vuốt chòm râu bạc, lập tức ưỡn thẳng người, cuối cùng cũng được nghe một lời khen chân thành.

Nhưng câu nói tiếp theo của Cố Hành Chu lập tức khiến nụ cười trên mặt ông ta đông cứng lại.

“Dùng cuồng thảo để viết thơ điền viên, chẳng phải là quá lãng phí tài năng hay sao?”

Vị lão thần bên cạnh như thể vừa chịu đả kích lớn, tức giận đến mức râu mép rung bần bật, trừng mắt nhìn Cố Hành Chu.

Nếu không có người bên cạnh kéo lại, e rằng ông ta đã tức giận đến mức hất cả chén mực lên người hắn.

Hoàng đế Bắc Dương không nhịn được bật cười ha hả, vẻ mặt cực kỳ vui sướng.

“Quả thật đã sớm nghe danh Cố thế tử không màng lễ giáo, hành động tùy ý. Hôm nay gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền!”

Vừa nói, hắn vừa kéo tay Cố Hành Chu, mời hắn ngồi xuống bên tay trái mình.

“Hôm nay gặp được nhau, đúng là tâm đầu ý hợp, nào, cạn ly!”

Dứt lời, hắn không đợi phản ứng của Cố Hành Chu đã tự mình nâng chén uống cạn.

Cố Hành Chu ngồi một bên, nhìn hành động đó mà không khỏi nhíu mày: Có phải vị hoàng đế Bắc Dương này bị bệnh không?

Quan viên nước mình đã bị xúc phạm đến như thế mà còn tỏ ra vui vẻ, chẳng lẽ hắn ta là đồ ngốc?

Không nói thêm lời nào, hắn chỉ im lặng nhìn ly rượu rồi uống cạn.

“Chư vị ái khanh cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến cô. Cô có chút chuyện muốn trò chuyện riêng với Cố thế tử!”

Dứt lời, hắn ta phất tay áo, rồi kéo tay Cố Hành Chu bước đến một nơi yên tĩnh, xa khỏi đám đông.

Tần Nhị lập tức đi theo sát phía sau Cố Hành Chu, còn bên cạnh vua Bắc Dương thì chỉ có một thái giám già nua theo cùng.

Cố Hành Chu không thích bị người khác kéo tay, liền cố rút ra, nhưng lại bị vua Bắc Dương giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Hắn khẽ nhướng mày: Xem ra hắn cũng là người luyện võ. Vị vua Bắc Dương trẻ tuổi này quả nhiên không đơn giản.

Cả nhóm đi đến một hồ nước nhỏ, xung quanh không một bóng người, không gian yên tĩnh lạ thường.

Vua Bắc Dương quay đầu nhìn quanh bốn phía xác nhận không có ai rồi mới buông tay Cố Hành Chu ra.

“Người thông minh không nói lời thừa thãi. Cố thế tử, chắc ngài cũng nhìn ra mục đích ta mời ngài đến dự tiệc hôm nay rồi.”

Ánh mắt Cố Hành Chu mang theo vẻ dò xét.

“Ngươi muốn nói về đám đại thần đó?”

Hoàng đế Bắc Dương gãi đầu ngượng ngùng, dùng tay xắn tay áo quạt gió, trông chẳng còn chút uy nghiêm nào của một quân vương.

“Chính là mấy lão già đó! Vài năm trước, ta từng nói Bắc Dương Quốc không cần quá nhiều quan chức. Dù quốc gia có giàu đến đâu cũng chẳng thể nuôi nổi. Vậy mà bọn họ cứ khăng khăng bảo đó là truyền thống mấy trăm năm, cấm ta cải tổ, còn lấy cái chết ra để ép ta. Giờ thì hay rồi, quốc khố cạn kiệt, chẳng còn cách nào nuôi nổi nữa.”

Nghe xong, Cố Hành Chu nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Đây là chuyện của Bắc Dương các ngươi, liên quan gì đến ta?”

Hoàng đế Bắc Dương nghe vậy, ánh mắt đầy vẻ tổn thương, liền vội vàng lột áo mình ra.

“Hoàng đế Bắc Dương, ngươi làm gì vậy?”

Tần Nhị thấy thế, vội vàng lao đến chắn trước Cố Hành Chu, vẻ mặt hoảng hốt.

Chẳng lẽ hắn ta để ý đến thế tử gia? Không phải chứ! Ngay ở đây ư?

Gương mặt này của thế tử gia, đúng là họa từ trên trời rơi xuống mà…
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 236



“Cố đại ca, huynh không nhận ra ta sao?”

Tần Nhị hoảng sợ đứng trước mặt Cố Hành Chu, vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt cảnh giác nhìn Hoàng đế Bắc Dương.

Cố Hành Chu cảm thấy kỳ lạ khi nghe lời của hắn ta, chẳng lẽ người này quen biết mình?

Hoàng đế Bắc Dương nhìn Tần Nhị, sau đó không nói gì, thản nhiên kéo áo xuống đến tận vai.

Tần Nhị nhìn động tác của hắn, trong lòng thầm nghĩ: Chắc chắn người này bị bệnh. Hay là một kẻ thích khoe thân?

Bàn tay của hoàng đế Bắc Dương khựng lại một chút, để lộ bờ vai đầy vết sẹo. Ngay vị trí tim còn có một vết thương xuyên qua.

Cố Hành Chu thoáng ngạc nhiên khi thấy điều này. Kết hợp với những gì hoàng đế Bắc Dương vừa nói, chẳng lẽ...

"Ngươi là... tiểu nô lệ năm đó?"

Đôi mắt hoàng đế Bắc Dương vốn thoáng nét tổn thương và buồn bã, giờ đây bỗng sáng bừng lên:

"Ngươi nhớ ra ta rồi?"

"Nhưng chẳng phải ngươi đã chết sao? Sao lại còn sống? Lại còn trở thành hoàng đế Bắc Dương nữa?"

Ánh mắt nghi hoặc của Cố Hành Chu đảo qua đảo lại, dò xét đối phương.

Hoàng đế Bắc Dương nhanh chóng mặc lại áo, khẽ thở dài, nhưng giọng vẫn bình tĩnh.

"Thật ra lúc đó ta vẫn còn thoi thóp một chút. Nếu không nhờ ngươi, có lẽ ta đã chết thật rồi. Trước khi đi, ngươi để lại thuốc bên cạnh, ta uống vào mới sống sót. Vốn dĩ ta chỉ là một đứa con rơi không ai nhìn đến. Đến cả vị trí này cũng là sau khi ‘ca ca’ ta chết thì mới đến lượt ta."

Cố Hành Chu lục lại ký ức. Năm đó, hắn và Thường Hoài Viễn đi khảo sát ở Bắc Dương. Một ngày, khi đang dạo qua chợ, họ trông thấy một tiểu nô lệ người đầy bụi bẩn, nhỏ bé và gầy gò.

Thường Hoài Viễn thấy ánh mắt đầy kiên cường của cậu ta. Cậu ta còn dám lao lên, cắn mạnh người muốn lôi mình đi.

Sau đó, cậu bé bị đánh đập thê thảm, cả người máu me bê bết. Thường Hoài Viễn không nỡ nhìn nữa, liền bỏ ra gấp đôi số tiền để mua lại cậu ta.

Cậu bé khi đó khắp người đầy thương tích, Thường Hoài Viễn định đưa cậu đến gặp đại phu. Nhưng chỉ sơ ý một chút, cậu bé đã trốn mất.

Lần tiếp theo họ nhìn thấy cậu, là trong một khu rừng ở Tang Nam. Lúc đó, cậu bé đã không còn hơi thở.

Khi ấy Cố Hành Chu cũng hiếm khi mềm lòng, cùng Thường Hoài Viễn chọn một chỗ để chôn cậu. Thường Hoài Viễn còn để lại một lọ thuốc bên cạnh mộ, vì nghĩ chẳng dùng được nữa.

Nhìn thiếu niên trước mặt, Cố Hành Chu cảm thấy có chút quen thuộc. Hắn đã thay đổi nhiều, nhưng vẫn có điều gì đó giống tiểu nô lệ năm xưa.

Thấy hoàng đế Bắc Dương dường như không có ác ý, Cố Hành Chu vỗ vai Tần Nhị, ra hiệu cho hắn rời đi.

"Năm đó không phải cố ý cứu ngươi. Thuốc đó vốn mua cho ngươi, nhưng lúc ngươi tắt thở thì nó cũng không còn giá trị, nên ta để lại luôn."

Cố Hành Chu nói thản nhiên, vì đúng là khi ấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ai mà ngờ cậu bé kia vẫn còn sống? Đúng là trời định.

"Ngươi nói thì vô tình thật, nhưng chính thuốc của ngươi đã cứu mạng ta. Chuyện này ta sẽ luôn ghi nhớ."

Hoàng đế Bắc Dương không để tâm đến thái độ lạnh nhạt của hắn, vẫn tiếp tục luyên thuyên:

“Cố huynh, chúng ta cũng coi như người quen cũ, không phải sao? Nhìn mấy thứ hôm qua huynh bày bán, chúng ta hợp tác lâu dài đi, chia đôi lợi nhuận, thế nào?"

Hắn ta ghé sát Cố Hành Chu, hạ giọng đề nghị.

Cố Hành Chu cao hơn hắn cả một cái đầu, cúi xuống nhìn khuôn mặt đầy phấn khích của hắn, trong lòng hơi ngờ vực. Lẽ nào hắn tốn công gọi mình đến, chỉ để bàn chuyện làm ăn?

Hoàng đế Bắc Dương thấy hắn không đáp, tưởng hắn không hài lòng với tỷ lệ chia lợi nhuận.

"Vậy sáu bốn cũng được. Huynh sáu, ta bốn. Không thể thấp hơn nữa đâu, ta còn chi phí mở cửa hàng, tiền thuê nhân công mà. Sáu bốn đã là nhượng bộ lớn nhất rồi!"

Nhìn vẻ mặt tính toán của hắn, Cố Hành Chu bỗng nhớ đến Đường Khê. Hai người này sao mà giống nhau đến thế! Nhưng nghĩ lại, dù hắn từng là tiểu nô lệ, giờ đã là Hoàng đế Bắc Dương, chẳng lẽ vẫn thiếu tiền đến vậy?
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 237



Sau một lúc suy nghĩ, Cố Hành Chu không kiềm được, lên tiếng hỏi:

"Ngươi thiếu tiền tiêu sao?"

Lời nói của hoàng đế Bắc Dương bỗng dưng khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Cố Hành Chu, nghiêm túc trả lời:

“Ta không thiếu tiền, nhưng ta thích cảm giác kiếm tiền.”

Khóe miệng của Cố Hành Chu hơi co giật, còn Tần Nhị thì đứng đơ ra, không tin nổi vào tai mình.

Gì cơ? Hoàng đế Bắc Dương thích làm ăn?

Không phải nói rằng dân Bắc Dương ai nấy đều khao khát làm quan sao? Thế mà vị hoàng đế Bắc Dương này lại khác thường đến thế ư?

Cố Hành Chu cũng không khỏi ngạc nhiên trước câu trả lời này của hoàng đế Bắc Dương.

Chẳng trách khi nãy nói về vị đại thần kia, hắn ta lại cười khoái chí đến vậy.

Tưởng là có âm mưu gì, hóa ra hắn ta chỉ đơn giản là thật sự vui vẻ mà thôi.

Cố Hành Chu ngẫm nghĩ một lúc, nếu mở cửa hàng bán văn phòng phẩm ở Bắc Dương, cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Hơn nữa, điều đó còn có thể giúp ích cho kế hoạch sau khi hắn quay về Nam Triều. Nghĩ vậy, hắn liền đồng ý.

“Được thôi, chuyện mở cửa hàng các ngươi tự làm, ta chỉ phụ trách cung ứng hàng hóa.”

Tần Nhị đứng bên cạnh, nhìn Cố Hành Chu, bất giác cảm thấy tò mò. Vị thế tử trước giờ không thích làm ăn, sao tự dưng lại nhiệt tình với chuyện kinh doanh như vậy? Chắc chắn là bị thế tử phi ảnh hưởng rồi.

Nghe thấy lời của Cố Hành Chu, Hoàng đế Bắc Dương lập tức vui mừng ra mặt.

“Vậy thì quyết định vậy đi, cuối năm chia lợi nhuận. À, ngươi còn hàng tồn kho không? Ta đã chọn được địa điểm mở cửa hàng rồi, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để ngươi lỗ vốn, chắc chắn sẽ lời to.”

Cố Hành Chu nhướng mày, không khỏi kinh ngạc trước khả năng hành động nhanh nhẹn của hắn. Nhìn ra được rằng hắn thật sự rất thích kiếm tiền.

Tối nay, Cố Hành Chu vừa hay mang về một lô hàng từ chỗ Đường Khê, nhưng đó là để ngày mai bày bán ở chợ.

Hoàng đế Bắc Dương nghe xong, liền phất tay:

“Không sao, nơi các ngươi bày hàng, gần đó chính là cửa hàng của ta. Đem thẳng hàng vào cửa hàng mà bán là được.”

Cố Hành Chu không nói thêm gì, sau đó quay về liền sai người chuyển hàng đến ngôi nhà mà hoàng đế Bắc Dương bí mật mua ở bên ngoài.

Tại ngôi nhà đó, hoàng đế Bắc Dương và Cố Hành Chu đã ký kết một thỏa thuận, trong đó có điều khoản bảo mật của cả hai bên.

Thỏa thuận này được ký dưới danh nghĩa cá nhân của hai người, vì chẳng ai muốn để người khác biết.

Nếu để đám quan lại bảo thủ kia biết quốc quân không quan tâm việc nước, lại thích buôn bán, e là họ sẽ tức đến mức đòi sống đòi chết.

Ngày hôm sau, Cố Hành Chu dẫn đoàn khởi hành lên đường. Sau khi thỏa thuận chuyện làm ăn với hoàng đế Bắc Dương, hắn cũng không cần tự mình bày hàng bán nữa.

Trước khi đi, hoàng đế Bắc Dương mặc bộ y phục nhẹ nhàng, cưỡi ngựa đứng chờ sẵn ngoài thành, nhìn về phía đoàn người từ xa xa.

Cố Hành Chu thấy bóng dáng ấy cũng chẳng hề bất ngờ.

“Thế tử, có cần ta qua đó từ biệt không?”

Tần Nhị bước tới hỏi.

Cố Tuyết Trúc quay đầu nhìn về phía sườn dốc cao ở đằng xa.

Từ xa có thể thấp thoáng nhận ra đó là một thiếu niên tuấn tú. Hoàng đế Bắc Dương thấy Cố Tuyết Trúc nhìn về phía mình, còn vui vẻ vẫy tay.

Thấy vậy, Cố Hành Chu liền bước đến chắn trước mặt Cố Tuyết Trúc, che khuất tầm nhìn của nàng ấy.

“Không cần, chúng ta đi thôi.”

Cố Tuyết Trúc không hiểu tại sao Cố Hành Chu lại che trước mặt mình như vậy.

Cố Hành Chu nhìn ra được sự thắc mắc của nàng ấy, liền lạnh nhạt giải thích.

“Thằng nhóc đó không phải loại người dễ đối phó đâu, nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng thật ra bụng đầy mưu mô.”

Cố Hành Chu nghĩ lại cuộc trò chuyện giữa hai người họ tối qua, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị.

Cái gì mà thiếu chút nữa đã chết, là thuốc của hắn cứu tên nhóc ấy, thiếu niên này tuổi còn nhỏ đã cực kỳ tâm cơ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 238



E là cậu ta cố ý chờ ở nơi bọn họ phải đi qua rồi giả vờ như đã tắt thở. Không biết là có mưu đồ gì.

Cố Hành Chu liếc nhìn về phía sườn dốc ở xa, không nói gì mà chỉ quay đầu rời đi.

Ở phía xa, hoàng đế Bắc Dương bật cười khúc khích, nhỏ giọng thì thầm:

“Đúng là vô tình thật...”

....

Đường Khê trở về nhà, tranh thủ dọn dẹp và kiểm tra lại những món đồ trong chiếc két sắt.

Hiện tại, ngày khai trương bảo tàng đã cận kề.

Ông Lưu đã mang những món đồ cổ được phục chế, bao gồm cả chiếc giường cổ và một số di vật đến bảo tàng.

Bây giờ chỉ còn lại những món đồ trong két sắt của Đường Khê.

Khi dọn dẹp, Đường Khê nhìn thấy chiếc vòng ngọc hoàng thạch mà Cố Hành Chu đã tặng cô.

Nhớ lại những lời hắn từng nói, cô nhìn chiếc vòng một hồi lâu.

Dù chưa rõ ngọc hoàng thạch này có điều gì đặc biệt, nhưng nếu đây là di vật của mẹ Cố Hành Chu thì chắc hẳn không có gì bất thường.

Nghĩ vậy, Đường Khê quyết định đeo lại chiếc vòng, còn chiếc nhẫn vẫn để trong hộp trang sức.

Khi chiếc vòng nằm gọn trên cổ tay, cô bất giác ngắm nhìn và trầm trồ một mình.

Phải công nhận rằng thẩm mỹ của người xưa đúng là đỉnh cao, chiếc vòng làm tay cô trông trắng hơn hẳn vài tông.

Đêm đó, Đường Khê có một giấc mơ đầy kỳ lạ.

Cô thấy mình lơ lửng trên không trung, xung quanh là tiếng vó ngựa vang dội và mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.

Trong màn sương trắng dày đặc, cô cố gắng quạt tay để tránh bớt mùi khó chịu, nhưng cơn buồn nôn vẫn kéo đến.

Phía trước, một nữ tử mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, tóc búi cao, đứng sừng sững giữa chiến trường đầy rẫy xác người.

Khung cảnh rợn người làm Đường Khê lạnh sống lưng, một nỗi sợ hãi khổng lồ trào lên trong lòng.

Cô muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.

Người nữ tử đầy máu me, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến Đường Khê run rẩy.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, nữ tử kia dần tiến về phía Đường Khê.

Đường Khê cố gắng xuyên qua lớp sương trắng để nhìn rõ hơn khuôn mặt của người này, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì khung cảnh xung quanh đã đột ngột thay đổi.

Lần này, cô thấy mình đứng bên một vách núi cao chót vót, vào một đêm tối tĩnh mịch.

Không còn mùi máu tanh ghê rợn nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, hít lấy từng ngụm không khí trong lành.

Trong ánh trăng mờ ảo, một nữ tử từ từ bước ra từ bóng tối, trên tay cầm một vò rượu và một phong thư.

Dáng đi lảo đảo, nữ tử không ngừng tiến về phía vách núi.

Đường Khê vội vàng chạy đến ngăn cản.

Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người này, cô không khỏi hít một hơi lạnh.

Nữ tử này quá đẹp, nét đẹp hoàn hảo như được điêu khắc bởi một nghệ nhân tài ba.

Làn da trắng ngần, đôi môi nhỏ nhắn như trái anh đào, và gương mặt thanh tú đầy sức hút.

Dù chỉ mặc một bộ giáp ôm sát, không trang điểm nhưng vẻ đẹp ấy vẫn làm lu mờ tất cả.Điều khiến Đường Khê càng kinh ngạc là khuôn mặt của nữ tử này giống hệt Cố Hành Chu!

Từng đường nét từ đôi mắt, sống mũi đến đôi môi cứ như được đúc từ cùng một khuôn mẫu.

"Chẳng lẽ đây là...?"

Đường Khê còn đang suy nghĩ thì nữ tử đã tiến sát đến mép vực.

"Đừng đi nữa! Phía trước là vách núi! Này, dừng lại!"

Đường Khê hét lên, nhưng giọng cô không thể chạm đến tai của nữ tử kia.

Cô đưa tay định kéo nữ tử đó lại, nhưng phát hiện bàn tay mình xuyên qua cơ thể người ấy.

Mùi rượu nồng nặc trên người nữ tử kia làm Đường Khê nhăn mũi khó chịu.

Nhìn gương mặt đẫm lệ của nữ tử trước mặt, Đường Khê thử hỏi:

"Cô là Khương Hòa đúng không?"

Không có tiếng đáp lại, nữ tử kia vẫn tiếp tục bước đi.

Đường Khê bừng tỉnh: “Mình đang mơ.”

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không hiểu vì sao mình lại mơ thấy Khương Hòa – một người mà cô chưa từng gặp mặt.

Nữ tử đứng sát mép vực, ngửa đầu uống cạn vò rượu trong tay, sau đó ném vò rượu xuống dưới.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 239



Đường Khê rón rén bước đến gần mép vực để nhìn xuống.

Cô thầm rùng mình:

"Chúa ơi, cao như thế này mà rơi xuống thì chắc chắn tan xương nát thịt!"

Dù biết nữ tử kia không thể nghe thấy lời mình, cô vẫn cố gắng hét lên để ngăn cản...

Đứng trước ánh mắt tuyệt vọng của mỹ nhân kia, Đường Khê lập tức hiểu ra nàng ấy định làm gì.

“Này! Cô định làm gì vậy? Đừng nhảy! Nhảy xuống thì chắc chắn không thể sống sót đâu! Cuộc đời có khó khăn gì mà không vượt qua được chứ? Ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện nào!”

Đường Khê cố gắng đưa tay ra níu lấy nữ tử ấy, dù biết tay mình chỉ xuyên qua không khí.

Trong lúc Đường Khê đang xoay sở bất lực, ánh mắt cô vô tình dừng lại trên lá thư mà nữ tử kia cầm trong tay.

"Lá thư? Chắc chắn trên đó viết điều gì đó khiến cô ấy trở nên như thế này."

Đường Khê cúi xuống, nghiêng đầu để nhìn nội dung bức thư.

Dòng chữ trên thư hiện rõ trước mắt cô, nhưng ngay khi nhìn thấy, Đường Khê đã bối rối vò đầu bứt tóc.

"Tiêu rồi! Chữ gì mà ngoằn ngoèo như giun thế này? Mình đọc không hiểu!"

Chưa kịp hiểu hết nội dung, cô kinh hãi khi thấy nữ tử kia đột ngột nhảy xuống vách núi.

Theo phản xạ, Đường Khê vội vàng nắm lấy tay nàng ấy.

Thật bất ngờ, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nữ tử đó.

Chưa kịp kinh ngạc, lực kéo mạnh đã khiến cả hai rơi xuống vực.

"Aaa!"

Đường Khê bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, tay vẫn vô thức nắm chặt chăn.

Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng quen thuộc, cảm giác đau nhức trong đầu khiến cô xoa trán.

Hình ảnh lá thư với những dòng chữ kỳ lạ vẫn rõ mồn một trong tâm trí.

"Tại sao mình lại mơ thấy Khương Hòa – người đã mất từ lâu? Chuyện này là thế nào?"

Đường Khê vội vàng với lấy bút, cố gắng ghi lại những gì nhớ được từ giấc mơ.

Từng mảnh ký ức được chắp vá trên trang giấy.

Nhưng có vài ký tự cô không tài nào nhớ nổi cách viết, dù cố nghĩ đến sáng vẫn không thể.

"Thôi, nhiêu đây chắc cũng tạm ổn rồi. Đợi khi nào Cố Hành Chu đến thì mình sẽ hỏi hắn xem sao."

Cô bực bội đặt bút xuống, tạm gác lại công việc ghi chép.

....

Sau khi Cố Hành Chu rời Bắc Dương liền dẫn đầu đoàn người tiến nhanh về phía biên giới Tang Nam.

Nếu không có gì thay đổi thì chỉ cần một ngày nữa là họ sẽ đến được nơi.

Hắn nhìn đội ngũ bên cạnh, suy nghĩ rằng trời sáng có thể đến gặp Đường Khê để lấy xe.

Quay sang nhìn nhóm người đi cùng, hắn tự nhủ rằng việc học lái xe hẳn sẽ không quá khó khăn.

Đường đi ở đây khá rộng, không đến mức gây cản trở.

“Thế tử, chúng ta thật sự sẽ dùng cách của Đường cô nương sao?”

Tần Nhị tiến lên, giọng đầy lo lắng hỏi.

Hắn không hiểu rõ xe “bán tải” mà thế tử nhắc đến là thứ gì, chỉ mơ hồ nghĩ có lẽ giống xe ngựa của họ.

Tuy nhiên, Tần Nhị lại e ngại trước sức chiến đấu đáng sợ của người Tang Nam.

Nếu xe không đủ chắc chắn, thậm chí cả ngựa kéo cũng có thể bị họ làm thịt.

Cố Hành Chu mỉm cười đầy tự tin:

“Đường cô nương đã cho ta xem qua rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Loại xe này chạy rất nhanh, còn nhanh hơn ngựa, lại có lớp bảo vệ chắc chắn.

Chúng ta chỉ cần gia cố thêm khiên chắn xung quanh là ổn.”

Cố Tuyết Trúc đứng bên cạnh, cũng gật đầu tin tưởng:

“Các ngươi yên tâm đi. Đường cô nương là người đáng tin, cô ấy nói được là được.”

Hai người họ giống như thuốc an thần, khiến Tần Nhị và nhóm lính canh không còn lo lắng.

"Trời sập đã có thế tử gánh, chúng ta còn lo gì nữa."

Cố Hành Chu chọn ra 50 người từ đội ngũ, đều là những người có thể lực tốt, trí óc nhanh nhạy.

Hắn nghĩ rằng dạy những người này lái xe sẽ nhanh hơn.

“Chỉ cần một nén nhang là ta có thể dạy xong.”

Cố Hành Chu tự tin nghĩ thầm.

Dù Đường Khê đã từng nói lái xe không dễ nhưng hắn vẫn thấy nó không khó như cô nói.
 
Back
Top Bottom