Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 40: Keo Kiệt



Đường Khê bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Câu nói nhảm này chỉ đi lừa được mấy đứa trẻ ba tuổi.

Ai chẳng biết thiếu gia nhà họ Quách ngày nào cũng ong bướm khắp nơi, làm mấy buổi phát sóng trực tiếp giám định cổ vật chẳng qua chỉ là trò chơi qua ngày, tiện thể làm quen vài nữ streamer xinh đẹp.

Trước đây, hai người họ quen biết cũng là vì nửa đêm Quách Miểu Miểu xem livestream nấu ăn của Đường Khê.

Anh ta tặng hàng loạt “lâu đài”, chỉ để xin bằng được cách liên lạc.

Cuối cùng, khi gặp mặt ngoài đời, Quách Miểu Miểu lại bị Đường Khê coi là kẻ b**n th** mà đánh cho một trận tơi tả. Kể cũng lạ, không đánh thì chẳng quen nhau.

Quách Miểu Miểu tháo mũ xuống, lộ ra mái tóc dài rất đặc trưng của mình.

“Gần đây tớ bị rất nhiều người theo dõi, tất cả đều vì cái vòng tay kia. Cậu nhớ cẩn thận một chút. Nhỡ đâu bọn họ biết chỗ cậu có nhiều cổ vật, thì cậu xong đời.”

Nghe vậy, Đường Khê nghiêm túc hẳn, đặt ly nước trong tay xuống.

“Thế giờ làm sao? Lỡ tớ bị bắt đi hoặc có người tới cướp sạch nhà tớ thì sao...?”

“Ây, ây, ây, không đến mức đó đâu. Xã hội pháp trị mà, ai ngu ngốc đến mức làm chuyện đó chứ. Họ chỉ như ruồi bọ vo ve quanh cậu, suốt ngày làm phiền để cậu bán hàng cho họ thôi.”

Quách Miểu Miểu thản nhiên đi tới tủ lạnh, lấy một lon coca và uống ngay.

Đường Khê thấy thế, không quên nhắc nhở: “Một lon Coca 2,8 tệ, nhớ chuyển khoản cho tớ.”

Quách Miểu Miểu đã quá quen với tính tằn tiện của cô, rõ ràng đã có mấy trăm vạn nhưng Đường Khê vẫn keo kiệt đến kỳ lạ.

“Hàng lớn mà cậu đâu? Mau lấy ra cho tớ xem nào.”

Đường Khê đi lên tầng hai, mang xuống một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ màu nâu.

Nhìn thấy chiếc hộp, Quách Miểu Miểu lập tức đặt lon coca xuống, cẩn thận lau sạch nước trên tay.

“Chiếc hộp này chắc cũng phải hơn hai nghìn năm rồi nhỉ! Thứ bên trong chắc chắn là hàng lớn!”

Hộp đã thế thì thứ bên trong chắc chắn càng giá trị.

Đường Khê đặt chiếc hộp trước mặt anh, để lên bàn.

Khi cô mở chiếc hộp ra, bên trong dường như phát ra ánh sáng vàng rực.

Quách Miểu Miểu gần như ngừng thở.

“Đây là... chết tiệt, một rương đầy vàng ư?!”

Anh ta bước lên, nhìn chằm chằm vào chiếc rương đầy vàng, mà đây còn chẳng phải vàng bình thường.

Nhìn sơ cũng có thể đoán niên đại của nó ít nhất cũng phải một hoặc hai nghìn năm rồi...

“Cậu lấy đâu ra mấy thứ tốt như thế này? Đừng nói với tớ là... không phải cậu đã...”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 41: Định Giá



Đường Khê nhìn vẻ mặt méo mó vì kinh ngạc của Quách Miểu Miểu, liền biết anh ta lại nghĩ linh tinh.

Cô khó chịu nói: “Đã nói với cậu rồi, đây là đồ bố mẹ tớ để lại! Với lại, tớ đảm bảo nguồn gốc rõ ràng, chính đáng. Cậu h còn muốn làm ăn với tớ không? Không thì tớ đi tìm người khác.”

Quách Miểu Miểu lập tức thay đổi thái độ, thu lại biểu cảm: “Đừng thế mà, chị Đường, tớ sai rồi. Lần sau có đồ tốt nhớ báo cho tớ đầu tiên.”

Đường Khê không thèm đáp, chỉ lườm anh ta một cái đầy bực dọc.

“Thôi, nói nghiêm túc đi. Cậu xem mấy thứ này đáng giá bao nhiêu?”

Quách Miểu Miểu xem xét một hồi lâu, thần sắc trở nên nghiêm túc. Anh cẩn thận xoay qua lật lại từng món, nhưng sau một hồi vẫn thở dài bất lực.

“Tại sao mấy cổ vật cậu đưa tớ lần nào cũng là thứ tớ chưa từng thấy qua, cũng không nhận ra được niên đại gì cả?”

Đường Khê không ngại mỉa mai: “Thật không ngờ người tự xưng là chuyên gia giám định trẻ tuổi số một cả nước lại là kiểu chỉ có hư danh thế này.”

Quách Miểu Miểu không chịu thua: “Cậu nói bậy! Đồ của cậu vốn dĩ niên đại đã rất đáng ngờ, sách vở chẳng ghi chép gì, cũng chưa từng có thứ tương tự được khai quật. Nếu không thì cậu nghĩ tại sao mấy kẻ theo dõi tớ lại dai như đỉa thế? Đồ cổ bình thường họ đâu có thèm.”

Đường Khê dịu giọng, vừa xoa dịu vừa trêu anh: “Được rồi, không chọc cậu nữa. Thế giờ cậu định giá xem sao.”

Quách Miểu Miểu ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn phải nhắn tin cho ông Lưu, kèm theo vài bức ảnh của những món đồ.

Chẳng mấy chốc, ông Lưu trả lời: “Đồ này khoảng 2.000 năm, có lẽ nằm trong khoảng từ thời Tây Tấn đến nhà Tùy. Cụ thể thì cần nghiên cứu thêm.”

Dòng trả lời của ông Lưu toàn là “có lẽ” và “đại khái” khiến Quách Miểu Miểu chỉ biết thở dài.

Ngay cả bậc thầy cũng không chắc chắn, nói gì đến anh.

Quách Miểu Miểu gửi thêm một tin nhắn: “Vậy đại khái giá trị là bao nhiêu?”

Ông Lưu đáp lại ngay: “Cậu đừng tầm thường thế! Đây là thứ có thể dùng tiền để định giá sao?”

...

Sau đó là một bài “giáo huấn” dài dòng từ ông Lưu. Quách Miểu Miểu bất lực, nhắn một câu đơn giản: “Đây là đồ của Đường Khê.”

Ông Lưu im lặng vài giây, rồi nhắn lại: “Một cái khoảng 200 vạn, để lại cho tôi một cái nghiên cứu đi.” (Kèm theo một biểu tượng đáng yêu).

Khóe miệng Quách Miểu Miểu co giật, tốc độ “lật mặt” này đúng là không ai bằng.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 42: 4 Ngàn Vạn



Rõ ràng ông Lưu đã biết đây là đồ tốt, muốn lấy một món về để nghiên cứu.

Nhưng nghĩ lại cũng tốt, mấy thỏi vàng lớn thế này mà giữ hết ở chỗ mình thì sẽ thu hút bao nhiêu kẻ nhòm ngó.

Có ông Lưu, một tượng đài trong giới cổ vật làm hậu thuẫn thì anh ta cũng đỡ được rất nhiều phiền phức. Đám người kia cùng lắm chỉ dám làm phiền anh, chứ tuyệt đối không dám động đến ông Lưu.

Nghĩ đến đây, Quách Miểu Miểu nhanh chóng nhắn lại “ok” rồi cất điện thoại.

“200 vạn một thỏi, ở đây có 20 thỏi, tổng cộng là 4000 vạn.”

Đường Khê suýt thì bị ngụm nước ngọt làm nghẹn chết.

“Bao nhiêu cơ?! 4000 vạn?!”

Cô thật sự choáng váng. Vốn không hiểu về giá trị cổ vật, mỗi lần nghe đến những con số thế này cô đều kinh ngạc đến ngẩn ngơ.

Một thỏi bạc 50 vạn, một thỏi vàng 200 vạn. Đây là trời định cô phải phát tài rồi sao?!

“Đúng thế, 4000 vạn. Nhưng hiện tại tớ không mang nhiều tiền mặt thế này. Để tớ về công ty, bảo kế toán chuyển khoản cho cậu.”

Đường Khê cảm thấy cả người như lơ lửng trên mây.

“Được thôi...”

Quách Miểu Miểu rời đi, trở về công ty và ngay lập tức chuyển tiền cho cô.

Khi điện thoại báo có tin nhắn, cô vẫn còn ngơ ngác.

Nhìn thấy tài khoản ngân hàng tăng thêm 4000 vạn, cô như không tin nổi vào mắt mình, cả người lâng lâng như đang trên mây.

Thế là cô từ phú bà trăm vạn chính thức bước vào hàng ngũ phú bà ngàn vạn rồi sao?

Đêm hôm ấy, Đường Khê nằm trằn trọc không sao ngủ được. Cả đêm chỉ nghĩ đến việc tiêu số tiền này như thế nào.

Sáng hôm sau, khi cô vẫn còn ngái ngủ thì đã nghe thấy tiếng leng keng từ nhà bếp dưới lầu.

Đường Khê mơ màng mở mắt, liền thấy Cố Hành Chu đang đứng ở phòng khách tầng dưới.

Cô giật mình đến tỉnh hẳn, nghĩ bụng sao hắn đến sớm vậy?

Cô vội vã bước xuống lầu: “Sao anh đến sớm thế?”

Cố Hành Chu nhìn Đường Khê vừa mới thức dậy, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cô.

“Xin lỗi vì đã làm phiền, Đường cô nương. Ta cần đặt 100 chai nước hoa, 100 thỏi son và 30.000 suất burger gà rán.”

Đường Khê nghe xong danh sách mà hắn vừa liệt kê, lập tức như đứng hình.

“Cái gì cơ?!”

“Ta biết có thể hơi khó, nhưng ta không gấp đâu, cô chuẩn bị trong ba ngày là được.”

Cố Hành Chu vội giải thích. Hắn biết yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng ba ngày sau chính là bữa tiệc lớn.

Năm nay tiệc này có thêm một quy tắc mới: mỗi khách tham gia phải mang theo một món ăn.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 43: Đặt Hàng



Sau khi nếm thử, mọi người thống nhất rằng burger gà rán là ngon nhất, mang đến đó không khéo lại tạo được bất ngờ.

Còn nước hoa và son môi là món quà mà tỷ tỷ của hắn muốn dùng để tạo thiện cảm với các tiểu thư trong bữa tiệc.

Những người tham gia bữa tiệc đều là gia quyến của các quan lớn, toàn những người không thiếu tiền.

Nếu họ muốn đạt được thứ gì từ Bắc Triều thì đây chính là cách để họ mở đường.

Phải biết rằng, họ vốn rất khó ra ngoài, và đây là lần đầu tiên từ khi đến Bắc Triều họ được phép ra khỏi Diêu Quang Điện.

Đường Khê suy nghĩ một hồi, cuối cùng cắn răng: “Được thôi, không thành vấn đề. Ba ngày sau anh đến lấy.”

Khách hàng lớn duy nhất của cô yêu cầu như vậy, làm sao có thể từ chối?

Cơ hội kiếm tiền mang đến tận cửa, dại gì mà không nhận?

Trông Cố Hành Chu nhẹ nhõm hẳn, cứ tưởng cô sẽ từ chối.

Hắn lấy từ trong túi áo ra một chiếc vòng tay vàng màu hoa quế và một chiếc nhẫn gắn ngọc vàng to bằng quả trứng chim bồ câu.

“Đây coi như là tiền đặt cọc của ta.”

Đường Khê nhìn chiếc vòng tay màu vàng óng ánh, không hiểu sao cảm thấy rất thích thú.

Chiếc vòng bóng loáng, mịn màng, không có một chút tì vết nào. Viên ngọc trên chiếc nhẫn thì càng vàng rực như ánh nắng.

Dù không phải chuyên gia cổ vật, nhưng chỉ cần nhìn qua thì cô cũng biết đây là những món đồ vô cùng giá trị.

Nhưng khi nghĩ đến 30.000 suất burger và gà rán là đầu cô lập tức ong ong cả lên.

“Vàng là tiền tệ phổ biến ở chỗ anh đúng không? Vậy tiền còn lại anh có thể thanh toán bằng vàng, bạc thỏi, hoặc mấy thứ như bình hoa, hũ lọ, tranh chữ, thậm chí cả xoong nồi bát đĩa cũng được. Nhưng nếu không phải vàng thì số lượng phải nhiều hơn…”

Đường Khê nhẹ nhàng nhắc nhở Cố Hành Chu rằng với đơn hàng khổng lồ thế này thì thứ ưu tiên nhất là vàng, sau đó là bạc, rồi đến cổ vật các loại.

Không biết hắn có hiểu không.

Cố Hành Chu đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, cuối cùng như bừng tỉnh.

“Hiểu rồi, Đường cô nương. Ba ngày sau ta sẽ mang đầy đủ.”

Cố Hành Chu thấy đã đặt hàng xong thì cũng không còn lý do để ở lại, liền chuẩn bị quay về Bắc Triều.

“Đường Khê! Ra đây cho tôi ngay!”

Một giọng nam xa lạ hùng hổ vang lên ngoài cửa.

Suy nghĩ của Đường Khê lập tức bị kéo trở lại thực tại.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa, đầy khí thế.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 44: Tra Nam



Sắc mặt cô lập tức trở nên lạnh tanh.

Cô nhìn gã đàn ông đang đạp lên sàn nhà mình với vẻ đầy khinh bỉ.

“Anh đến đây làm gì? Đây là nhà tôi, tôi không hoan nghênh anh. Mời anh đi cho!”

Người đến không ai khác chính là gã bạn trai cũ lăng nhăng của cô, Bạch Cẩn Niên.

“Tôi đến làm gì ư? Nếu không đến thì làm sao tôi biết được cô đang nuôi trai trong nhà? Cô đúng là không biết xấu hổ!”

Bạch Cẩn Niên nhìn thấy Cố Hành Chu đứng cạnh Đường Khê, lập tức giận đến mức muốn nổ tung.

Đường Khê cười mỉa mai nhìn anh ta: “Anh bị bệnh thì đi chữa đi. Chúng ta kết thúc rồi. Anh tìm cô bồ nhí của anh mà quấy rầy, đến đây làm gì?”

Cố Hành Chu nhìn gã đàn ông đột nhiên xông vào, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nghe câu nói của Đường Khê, lông mày hắn lập tức nhíu lại. Thì ra đây là một kẻ phụ bạc.

Bạch Cẩn Niên nghe thấy lời chế giễu của Đường Khê liền tiến lên vài bước, trong mắt đầy vẻ hối hận.

“Khê Khê, anh sai rồi. Em tha thứ cho anh được không? Anh đã đuổi cô ta đi rồi!”

Đường Khê thấy buồn cười: “Anh nghĩ điều đó có thể sao? Ngay khi anh chọn phản bội tôi, chọn ở bên cô ta thì anh đã biết rõ chúng ta không thể quay lại. Đừng quên, lúc công ty xảy ra chuyện, chính anh đã đẩy tôi ra chịu tội thay!”

Thấy Bạch Cẩn Niên định tiến lên thêm, Cố Hành Chu lập tức đứng chắn trước Đường Khê, che chở cho cô.

Hành động của Cố Hành Chu khiến Bạch Cẩn Niên lập tức mất bình tĩnh, hét toáng lên.

“Đường Khê, cô đúng là thứ đàn bà không biết xấu hổ! Đừng tưởng tôi không biết cô và gã đàn ông này đã xảy ra chuyện gì! Hai người đã sống chung với nhau rồi, nếu không thì sao anh ta lại xuất hiện trong phòng livestream của cô?! Đúng là loại đàn bà rẻ tiền!”

Bạch Cẩn Niên không kiềm chế nổi cảm xúc, chỉ tay vào mặt Đường Khê và Cố Hành Chu mà chửi bới om sòm.

Nhìn dáng vẻ tức tối, lồng lộn của Bạch Cẩn Niên, Đường Khê cảm thấy vô cùng hả hê.

Cô mỉm cười: “Anh nghĩ đây là thời cổ đại sao? Còn nói tôi không biết giữ mình à? Tôi độc thân, tôi ở bên ai là quyền của tôi. Liên quan gì đến anh? Anh là cái thá gì? Bạn trai của tôi đẹp trai như Phan An, dáng người chuẩn như người mẫu, chỉ riêng một ngón tay của anh ấy cũng đủ hơn anh cả con phố!”

Mặt Bạch Cẩn Niên biến sắc liên tục, hết đỏ rồi trắng. Cuối cùng, anh ta đột ngột lao tới, giơ tay định tát cô.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 45: Cút Đi



Đường Khê giật mình, cứ nghĩ cái tát này sẽ giáng thẳng vào mặt mình.

Không ngờ, cơn đau mà cô tưởng tượng lại không xuất hiện.

Đường Khê ngước lên, thấy Cố Hành Chu đứng chắn trước mặt.

“Đánh phụ nữ là hành động của kẻ tiểu nhân.”

Cố Hành Chu chặn tay của Bạch Cẩn Niên lại, rồi tung một cú xoay người đá, đạp thẳng anh ta ra khỏi cửa nhà của Đường Khê.

“Anh không xứng đáng xuất hiện ở đây. Cút đi!”

Bạch Cẩn Niên ôm ngực, chật vật đứng dậy. Anh ta vừa r*n r* vừa nghiến răng nhổ nước bọt xuống đất.

“Cứ chờ đấy, Đường Khê! Tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt!”

Nói xong, anh ta vội vã bỏ chạy.

Đường Khê nhìn cú xoay người đá đẹp mắt của Cố Hành Chu, ngạc nhiên đến mức mắt mở to tròn.

“Trời ơi, Cố Hành Chu! Anh thật sự quá ngầu luôn ấy!”

Cố Hành Chu lập tức ngượng ngùng, từ lúc nghe Đường Khê khen mình “đẹp trai như Phan An, dáng người chuẩn như người mẫu” thì hắn đã đỏ mặt đến tận mang tai.

“Cô phải cẩn thận một chút. Gã phụ bạc này chắc chắn sẽ còn quay lại gây rắc rối.”

Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, hắn lấy từ trong áo ra một con dao găm nhỏ, thiết kế vô cùng tinh xảo.

“Nếu hắn còn dám đến quấy rầy thì dùng cái này mà đối phó.”

Đường Khê nhận lấy con dao, nhìn kỹ. Lưỡi dao dài khoảng 15cm, trên đó được nạm đầy đá quý lấp lánh, trông vô cùng bắt mắt.

Cô bật cười, lắc đầu.

“Thời đại này là xã hội pháp trị. Giết người là phạm pháp, phải ngồi tù đấy.”

Vừa nói, cô vừa v**t v* những viên đá quý trên con dao găm.

“Nhưng tôi hiểu lòng tốt của anh rồi. Con dao này, để tôi dùng gọt trái cây vậy.”

“Vậy tôi dạy cô vài thế võ nhé. Nếu hắn lại đến, cô có thể tự mình xử lý.”

Cố Hành Chu nói xong liền dành cả buổi sáng để dạy Đường Khê vài chiêu cận chiến cơ bản.

Chỉ trong buổi sáng, Đường Khê đã học được cách quật vai và cả đá xoay người.

Đến khi Cố Hành Chu chuẩn bị rời đi, mặt hắn vẫn đỏ bừng không bình thường.

Đường Khê tưởng hắn nóng, liền nhanh tay lấy một thùng nước ngọt ướp lạnh từ tủ lạnh đưa cho hắn.

“Cảm ơn anh nhé! Đây là quà cảm ơn của tôi. Còn mấy thứ anh đặt, ba ngày nữa anh nhớ đến lấy, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ.”

Cố Hành Chu ôm thùng nước ngọt, cười ngơ ngẩn.

“Cảm ơn Đường cô nương, ta xin cáo từ...”

Trước khi rời đi, Đường Khê còn tốt bụng nhắc nhở một câu:

“Bây giờ trời nóng lắm, nếu anh thấy nóng thì mặc ít đồ đi, kẻo bị say nắng.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 46: Hỏi Thăm



“Cảm ơn Đường cô nương đã quan tâm, ta sẽ nhớ lời cô.”

Cố Hành Chu bước vào luồng ánh sáng trắng ở ngõ cụt kia, chỉ một lát sau đã biến mất.

Đường Khê nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hành Chu lúc nãy, cảm thấy buồn cười, đứng tại chỗ bật cười thành tiếng.

Ai mà biết được, Cố Hành Chu đỏ mặt như vậy là vì khi dạy cô mấy chiêu tự vệ, hai người đứng quá gần nhau.

Thu dọn qua loa xong, Đường Khê chuẩn bị ra ngoài tìm nhà cung cấp hamburger và gà rán.

Nhìn số dư trong tài khoản, cô vừa đi vừa ngân nga một giai điệu, tâm trạng phơi phới.

Lại nghĩ đến số tiền đặt cọc mà Cố Hành Chu để lại, một chiếc vòng tay xinh đẹp và chiếc nhẫn mà cô chẳng rõ giá trị thực sự là gì.

Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định về nhà, gói kỹ hai món đồ đó và mang theo bên mình. Tiện thể, sau khi tìm xong nhà cung cấp, cô sẽ ghé qua công ty của Quách Miểu Miểu để hỏi thử.

Dạo gần đây, Đường Khê đã quen với hàng xóm láng giềng xung quanh.

Đi trên đường, cô liên tục dừng lại chào hỏi.

“Ông Lý, lại mang chim ra đi dạo đấy ạ?”

“Ừ, cháu ra ngoài à? Cẩn thận nhé!”

“Bác Vương, dạo này trời nóng, bác nhớ chú ý tránh nóng nha!”

“Được rồi, cháu cũng cẩn thận nhé. Có rảnh thì qua nhà bác ăn kem nhé~”

“Bà Trương, để cháu xách đồ giúp bà, bà đi chậm thôi ạ.”

“Ôi, là cháu à, cảm ơn cháu nhé. Cháu còn tốt hơn cả con trai bà!”

Hàng xóm ai cũng có ấn tượng tốt với Đường Khê, thậm chí còn thỉnh thoảng mời cô qua nhà ăn cơm.

Chỉ mới vài ngày mà cô đã trở thành “bảo bối” của cả khu phố.

Trên đường giúp bà Trương mang đồ về nhà, Đường Khê tiện thể thử hỏi một câu:

“Bà Trương, bà có biết chỗ nào bán hamburger với gà rán ngon không ạ?”

Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận. Sao cô lại đi hỏi người lớn tuổi thế này chứ?

Ở tuổi này, chắc họ không thích mấy món ăn nhanh như hamburger hay gà rán đâu, vì thường cho rằng chúng không tốt cho sức khỏe.

Lẽ ra cô nên hỏi mấy người trẻ hơn mới phải.

Bà Trương nghĩ một lúc rồi cười nói: “Biết chứ?”

“Bà biết ạ?”

“Chứ sao. Ở cuối con phố này có một tiệm tên Gà Rán Tào Thị, mở được mấy chục năm rồi.”

Đường Khê lẩm bẩm: “Gà Rán Tào Thị...”

Bà Trương tiếp tục nói: “Đúng vậy, hồi trước tiệm đó nổi tiếng lắm. Hồi nhỏ chúng tôi toàn ăn gà rán nhà họ. Tiệm này cha truyền con nối ba đời, có công thức gia truyền, khác hẳn gà rán bên ngoài.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 47: Gà Rán Tào Thị



“Nhưng mà dạo gần đây ở đây ít người trẻ hơn, chúng tôi thì càng ngày càng già, sức khỏe cũng yếu. Bác sĩ dặn không được ăn mấy món như hamburger với gà rán nữa. Tiệm nhà họ cũng từ từ vắng khách.”

“Nghe đâu tiệm sắp đóng cửa rồi… Haizz… Nói mới nhớ, hồi xưa tiệm đó đúng là nhất nhì cả vùng đấy.”

Đường Khê ra vẻ đang suy tính: “Cảm ơn bà Trương, lát nữa cháu sẽ ghé thử xem sao.”

Sau khi đưa đồ giúp bà Trương xong, Đường Khê theo địa chỉ bà chỉ mà tìm đến cuối con phố.

Quả nhiên, cô nhìn thấy một cửa tiệm nhỏ trông rất bình thường.

Biển hiệu có dòng chữ “Gà Rán Tào Thị” cũ kỹ, mang phong cách cổ xưa.

Từ bên ngoài nhìn vào, tiệm có vẻ xập xệ, cánh cửa đóng im ỉm.

Đường Khê gõ cửa, lớn tiếng nói: “Có ai không? Tôi muốn mua gà rán!”

Cô gõ hai lần, cuối cùng cũng có người mở cửa. Một đôi mắt đục ngầu ló ra nhìn cô.

“Ai đấy? Cháu… mua gà rán à?”

Đường Khê nhìn ông cụ trước mặt, có lẽ đây chính là ông Tào mà bà Trương nhắc đến.

“Đúng vậy, cháu mua gà rán. Cháu vào trong được chứ?”

Người đàn ông đứng dịch ra nhường đường: “Vào đi. Tiệm này lâu lắm rồi chẳng có ai đến, cháu là người đầu tiên đấy.”

Vừa nói, ông vừa chậm rãi lấy ra một tờ thực đơn.

“Ngồi đi, muốn ăn gì?”

Đường Khê nhìn tấm thực đơn viết tay, được làm từ giấy da bò cũ kỹ, trên đó là những dòng chữ ngay ngắn và đẹp mắt.

Quán gà rán này không có nhiều món, tổng cộng chỉ có năm món:

- Gà rán nguyên khung

- Gà rán không xương

- Hamburger

- Khoai tây chiên cọng lớn

- Gà rán miếng

Giá thì cực kỳ rẻ.

Một phần gà rán nguyên khung chưa tới 10 tệ, một chiếc burger chỉ có 8 tệ, khoai tây chiên giá 10 tệ, gà rán miếng giá 18-20 tệ, còn gà rán không xương chỉ 12 tệ.

Toàn là những món Đường Khê thích ăn.

Cô nuốt nước miếng, bụng lại không nghe lời mà réo lên một tiếng.

“Bác ơi, mấy món này cháu lấy mỗi món một phần!”

Ông cụ chững lại một chút: “Nhà bác làm suất lớn lắm đấy, cháu chắc chắn muốn lấy hết à?”

“Vâng ạ, không ăn hết thì cháu mang về!”

“Chờ chút.”

Ông cụ xoay người, bước vào bếp để chuẩn bị đồ ăn.

Đường Khê nhìn quanh quán, quán không lớn, chỉ đủ chỗ kê hai chiếc bàn.

Nhưng có thể thấy ông chủ rất chăm chút cho cửa tiệm này.

Dù đã lâu không có khách, nhưng bàn ghế vẫn được lau sạch bóng, sàn nhà cũng được quét dọn kỹ lưỡng, thùng rác không hề có rác thừa.

Cả không gian không hề có mùi dầu mỡ, ngược lại còn thoang thoảng mùi chanh dịu nhẹ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 48: Đặt Ba Vạn Suất 1



Đường Khê chú ý đến bức tường treo đầy những tấm ảnh cũ kỹ, có cả ảnh đen trắng và ảnh màu, phủ kín cả bức tường.

Chúng là ảnh của khách hàng chụp cùng ông chủ qua nhiều năm, thậm chí có cả ảnh chụp chung với người nổi tiếng.

Dường như đây là bằng chứng về một lịch sử lâu đời của quán gà rán này.

Không lâu sau, ông cụ bưng ra hai chiếc đĩa lớn.

Trên đĩa đầy ắp gà rán nguyên khung và gà miếng.

Suất ăn đúng là rất lớn, đến mức Đường Khê cảm giác phải hai người mới ăn hết nổi.

“Mời dùng——”

Nhìn đĩa gà rán vàng ruộm, thơm phức, Đường Khê lập tức gắp một miếng lên nếm thử.

Ngay khi vừa đưa vào miệng, đôi mắt cô sáng rực lên.

Khác hẳn những món gà rán phổ biến hiện nay, gà rán ở đây gần như không có lớp bột chiên dày bên ngoài, mà chỉ có một lớp vỏ mỏng, giòn tan.

Bên trong thịt gà mềm, ngọt, được nướng qua nên lượng dầu không nhiều, ăn vào không có cảm giác ngấy.

“Hamburger và khoai tây chiên tới đây.”

Trước mặt cô là một chiếc hamburger to bằng cả khuôn mặt và một đĩa khoai tây chiên.

Khoai tây không có gì đặc biệt, nhưng vì ít dầu nên khi ăn không hề có cảm giác ngấy.

Đường Khê không khỏi kinh ngạc khi nhìn chiếc hamburger khổng lồ mà giá chỉ 8 tệ.

“Bác ơi, hamburger này bán 8 tệ thật sự có lời không ạ?”

Ông cụ thở dài: “8 tệ còn chẳng có ai mua. Một thời gian nữa, tiệm này chắc phải đóng cửa thôi...”

Đường Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Bác ơi, đừng đóng cửa. Cháu muốn làm ăn với bác, đảm bảo sẽ khiến quán này vực dậy.”

“Làm sao có thể chứ? Tiệm này qua tay bác, đã mở hơn 30 năm rồi. Nhưng mấy năm nay chẳng có mấy khách, nếu không phải vì tình cảm với nơi này thì bác đã nghỉ từ lâu.”

Đường Khê cảm thấy đồ ăn ở đây rất ngon, giá cả lại cực kỳ phải chăng.

Một quán lâu đời như vậy mà lại sắp đóng cửa, cô thực sự muốn giúp một tay.

Trước đây, khi chưa có tiền, cô bất lực không làm được gì. Nhưng giờ cô đã có khả năng nên cô muốn thử.

“Bác à, cháu nói thật đấy. Cháu là một food blogger, dạo gần đây cháu hợp tác với một công ty, bên đó đang cần đồ ăn như hamburger và gà rán. Đồ ăn của bác rất ngon, bác nghĩ mình có thể hợp tác không?”

Ánh mắt ông cụ đầy vẻ ngạc nhiên, gần như không tin nổi: “Thật sao? Cần bao nhiêu?”

Đường Khê giơ ba ngón tay: “Ba vạn suất.”

“Bao... bao nhiêu cơ?! Ba vạn suất?”

Thấy vẻ không tin của ông cụ, Đường Khê lấy từ túi ra một chiếc thẻ ngân hàng.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 49: Đặt Ba Vạn Suất 2



“Đây là tiền đặt cọc, trong thẻ có 50 vạn. Bác thấy trong ba ngày có làm được không?”

Ông cụ cầm lấy thẻ, tay run rẩy, mặt đầy vẻ sửng sốt.

“Bác sẽ cố gắng… Ba vạn suất... Tiệm gà rán của bác mở bao nhiêu năm rồi mà chưa từng nhận được đơn hàng nào lớn thế này...”

Đường Khê suy nghĩ rồi nói: “Bác à, bác lớn tuổi rồi, có thể gọi con cháu trong nhà đến phụ bác. Nếu làm tốt thì sau này chúng ta còn hợp tác lâu dài.”

Đường Khê và ông Tào mặc cả giá cả một hồi.

Thực ra, cô vốn định mua với giá gốc, nhưng ông Tào nhất quyết không đồng ý, khăng khăng đòi giảm 20%.

Cuối cùng, Đường Khê không thể thắng nổi ông, đành đồng ý giảm theo ý ông.

Cô cảm thấy mấy món này đều rất ngon, vì thế quyết định gộp cả năm món vào thành một combo và làm thành 30.000 suất.

Sau khi tính xong, cô đặt trước đơn hàng trị giá 139,2 vạn và trả tiền đặt cọc 50 vạn. Ông Tào còn nhất quyết xóa luôn phần lẻ.

Đường Khê gói gọn đồ ăn thừa mang về.

Ra khỏi quán, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng ông Tào gọi điện thoại, giọng lẫn tiếng nghẹn ngào vui sướng.

Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô quyết định đến công ty của Quách Miểu Miểu để nhờ anh ta xem qua chiếc vòng tay và nhẫn mà Cố Hành Chu tặng.

Ra đến đường, cô vẫy một chiếc taxi và nhắn tin cho Quách Miểu Miểu trên đường đi.

---

Đường Khê: Lát nữa tớ qua công ty tìm cậu, mang cho cậu gà rán đây. [Hình ảnh]

Kèm theo là một bức ảnh đĩa gà rán thơm phức.

Tin nhắn đáp lại đến ngay lập tức.

Quách Miểu Miểu: Được, tớ xuống đón cậu. Đám người đó vẫn đang bám ở cổng công ty nên cậu cẩn thận nhé.

Đường Khê không để tâm lắm. Cô nghĩ chẳng lẽ lại đông đến thế? Chắc Quách Miểu Miểu lại đang phóng đại thôi.

Thế nhưng, vừa đến cổng công ty, từ xa cô đã thấy một đám đông đen kịt tụ tập dưới tòa nhà.

Nếu không biết thì cô còn tưởng đây là công ty đang bị công nhân biểu tình vì nợ lương.

Những người đó vừa thấy xe của Đường Khê, ánh mắt ai nấy đều như thể dò xét.

Có người còn chụp lại biển số xe rồi gửi cho ai đó.

Họ tụm lại xì xào, chỉ trỏ về phía chiếc taxi mà cô đang ngồi, nét mặt đầy vẻ khác thường.

Đường Khê bỗng cảm thấy hơi hoảng. Hóa ra Quách Miểu Miểu không hề nói quá, tình hình này thực sự rất đáng sợ.

Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh ta.

Chẳng mấy chốc, cô yêu cầu tài xế lái xe đến một góc khuất ít người hơn gần đó.
 
Back
Top Bottom