Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 30: Đặt Mì Tôm 2



Ông lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô:

“Cô gái, cô mua nhiều thuốc thế để làm gì?”

Đường Khê thấy thái độ của ông thì hiểu ngay ông đã hiểu lầm. Cô vội vàng xua tay giải thích:

“Chú Chu, chú hiểu lầm rồi. Cháu là một blogger ẩm thực. Cháu có mở một cửa hàng trực tuyến, chuyên bán thực phẩm và đồ dùng hàng ngày. Thuốc men là vì dạo này cháu muốn mở rộng kinh doanh sang ngành dược, dự định mở một tiệm chăm sóc sức khỏe. Chú biết đấy, bây giờ làm ăn khó khăn, mình phải phát triển đa dạng hóa.”

Câu chuyện bịa ra của Đường Khê trơn tru không chút chần chừ. Cô biết người đàn ông trước mặt không giống kiểu người thường xuyên lên mạng, nên viện một lý do nghe có vẻ hợp lý.

“Chú nghĩ mà xem, cháu dễ thương thế này, sao có thể là người làm chuyện phạm pháp được? Cháu là một công dân tuân thủ pháp luật hẳn hoi mà!”

Cô mặt dày nói năng lưu loát, đây chính là chiêu trò mà cô học được từ Quách Miểu Miểu. Trong cuộc chiến tiền bạc, giữ thể diện làm gì?

Chu Chính Bình nhìn cô, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng bớt nghi ngờ.

Nhìn dáng vẻ cô gái này, quả thật không giống người xấu. Nhưng thời buổi này, làm gì có ai lại viết “tôi là người xấu” lên mặt mình đâu?

“Cô thông cảm nhé, Tôi cẩn thận cũng là chuyện thường. Bây giờ người xấu nhiều quá, phải cẩn thận mới được...”

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm:

“Không sao đâu chú Chu, cháu hiểu mà. Bây giờ làm ăn khó khăn, nếu vì chút lợi nhỏ mà gặp rắc rối lớn thì thật không đáng.”

Một câu nói đã đánh trúng tâm lý của chú Chu.

Ngay lập tức, ông giới thiệu cho cô số điện thoại của một nhà cung cấp dược phẩm đáng tin cậy.

Đường Khê suy nghĩ một chút, rồi gọi điện đặt hàng: một trăm lọ thuốc giảm đau, năm nghìn gói băng gạc, năm nghìn chai dung dịch i-ốt và cồn sát trùng, cùng một số loại thuốc cơ bản trị đau đầu, sốt.

Người đầu dây bên kia khi biết cô là khách hàng được Chu Chính Bình giới thiệu, lập tức đồng ý giao toàn bộ đơn hàng đến tận nhà cô trong tối hôm đó.

Đường Khê vừa về đến nhà thì hàng loạt món đồ cô đặt mua tối qua, như kệ chứa đồ và nhiều thứ khác cũng được giao tới.

Trước cửa nhà cô, từng chiếc xe tải nối đuôi nhau đỗ lại, gần như chắn kín cả con đường.

Khi Chu Chính Bình mang một vạn thùng mì gói đến, ông đã chứng kiến cảnh tượng nhộn nhịp trước nhà Đường Khê.

Vài công nhân đang hì hục dỡ hàng và chuyển đồ vào trong, còn bên trong ngôi nhà thì công việc lắp đặt đang diễn ra một cách trật tự.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 31: Giao Hàng Tới



Chu Chính Bình đẩy một chiếc xe kéo về phía cô, nói:

“Cô gái, hàng của cháu đây, tất cả đều ở trên xe này.”

Đường Khê thấy chú Chu đến liền vội chạy tới phụ một tay.

Sau khi kiểm tra sơ qua số lượng, cô lập tức chuyển phần tiền còn lại cho ông.

“Cô gái, để chú giúp cháu chuyển vào trong. Một vạn hộp mì này chia thành mấy trăm thùng nhỏ, cháu làm sao mà khênh hết được.”

Vì bận rộn suốt từ sáng, Đường Khê mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng.

“Dạ, cảm ơn chú Chu ạ!”

Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng còi xe hơi.

Đường Khê chột dạ, thầm nghĩ chẳng lẽ vì xe tải chặn đường mà gây phiền phức cho người khác.

Cô vội chạy ra để xin lỗi, nhưng thấy chỉ là một chiếc xe van đơn giản. Trong xe chất đầy những thùng hàng, phía ngoài có ghi mờ mờ các chữ như: "cồn y tế," "i-ốt". Bên trong xe là một người đàn ông lạ mặt.

“Anh là...?”

“Cô là Đường Khê? Tôi là nhà cung cấp thuốc mà sáng nay cô đã gọi điện đặt hàng. Tôi giao đồ đến rồi đây.”

“À—ông chủ Trần! Anh giao hàng nhanh vậy ạ!”

Người đàn ông có làn da ngăm đen bóng, ánh lên dưới nắng, mái tóc húi cua trông thật nổi bật. Trông anh ta chừng khoảng hơn ba mươi tuổi.

Nghe Đường Khê gọi mình là “ông chủ Trần” thì anh ta gãi đầu cười ngượng ngùng:

“Đừng gọi tôi là ông chủ, tôi tên Trần Bát Nhất. Do cô đặt số lượng lớn quá nên tôi mang một chuyến qua trước. Phần còn lại đang trên xe tải, lát nữa họ sẽ giao tới.”

“Cảm ơn anh Trần! Anh cứ dỡ hàng xuống trước đi. Chỗ tôi giờ bừa bộn lắm, mong anh thông cảm nhé.”

Đường Khê không kịp lau mồ hôi, lại bắt tay vào phụ Trần Bát Nhất dỡ hàng.

Khu cô ở tuy không đông dân, nhưng xung quanh lại chủ yếu là người lớn tuổi. Khi nghe tin có tới năm chiếc xe tải đỗ trước nhà Đường Khê, sau bữa trưa liền có nhiều người kéo đến xem.

Vẻ ngoài của Đường Khê lại rất hợp ý người lớn tuổi: khuôn mặt tươi tắn, đáng yêu, không chút nguy hiểm. Đặc biệt, cô lại biết cách nói chuyện, miệng ngọt như mía lùi.

Thấy trời nóng, cô mang ra nhiều nước giải khát lạnh để mời các công nhân và cả những cụ già đứng xem. Không những thế, cô còn lấy ghế từ trong nhà ra cho họ ngồi.

Bị đám đông vây quanh, Đường Khê không hề khó chịu. Ngược lại, cô luôn giữ nụ cười thân thiện, thỉnh thoảng còn trò chuyện với các cụ, hỏi thăm sức khỏe một cách khéo léo.

Chẳng mấy chốc, cô đã chiếm trọn tình cảm của những người xung quanh. Trong mắt họ thì địa vị của Đường Khê bây giờ không khác gì trưởng thôn.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 32: Công Nghệ Tự Động Đóng Hàng!



Trời giữa trưa nắng gắt, sau hơn hai tiếng bận rộn, cuối cùng mọi việc cũng xong xuôi.

Những chiếc xe tải và xe van lần lượt rời đi, các cụ già cũng được cô khéo léo thuyết phục quay về nghỉ ngơi tránh nóng.

Cả Trần Bát Nhất và Chu Chính Bình sau khi nhận đủ tiền đều vui vẻ ra mặt.

Đặc biệt là chú Chu, càng nhìn Đường Khê càng thấy quý. Trong thời buổi làm ăn khó khăn, những người thanh toán đúng hẹn, không nợ nần như cô thật sự quá hiếm.

Đường Khê tuổi còn trẻ, nhưng đã thể hiện sự quyết đoán, nói được làm được. Điều này còn hơn cả nhiều thương nhân già đời.

Ai mà không thích làm ăn với một người như vậy chứ? Đỡ mất công, cũng không phải đau đầu.

Trước khi rời đi, chú Chu tuyên bố rằng từ nay về sau, cô sẽ là đối tác ưu tiên của ông ấy. Ông ấy còn không tiếc lời khen ngợi cô ngay trước mặt.

Thậm chí chú Chu còn nghĩ đến chuyện giới thiệu Đường Khê cho con trai mình.

Nghe vậy, Đường Khê vừa buồn cười vừa ngượng ngùng. Cô tiễn họ ra về, rồi bước vào ngôi nhà nhỏ của mình, ngắm nhìn thành quả xung quanh.

Mọi thứ bây giờ đã gọn gàng, đâu vào đấy, đúng là công sức không hề uổng phí.

Nhìn kho hàng tầng một với hàng hóa được sắp xếp ngay ngắn, đầy đủ mọi thứ cần thiết, cùng với việc cả hai tầng đều đã lắp đặt điều hòa, căn nhà giờ đây tỏa ra cảm giác mát lạnh dễ chịu.

“Đinh, nhiệm vụ hôm nay: Tích lũy mua 20.000 món hàng.”

“Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành!”

“Phần thưởng nhiệm vụ hôm nay: Một lần lựa chọn trong hệ thống cửa hàng.”

“Đối tượng phục vụ hôm nay: Cố Hành Chu từ thời Nam triều.”

Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Đường Khê.

“Một lần lựa chọn trong hệ thống cửa hàng?” Đường Khê vừa nghĩ, vừa tò mò xem "hệ thống cửa hàng" là cái gì.

Chỉ trong chớp mắt, trước mắt cô hiện lên một màn hình 3D khổng lồ.

Đường Khê kinh ngạc không thôi, cảm thán: “Đúng là công nghệ cao!”

Cô bắt đầu dùng ngón tay lướt trên màn hình, quan sát các món đồ trong cửa hàng.

“Bột làm xấu? Áo choàng tàng hình? Một lần sử dụng kỹ thuật điều khiển mưa? Đây là cái gì thế này?!”

Lướt qua cả đống mục, Đường Khê tìm mãi vẫn chưa thấy thứ nào hữu dụng với mình.

Sau gần nửa tiếng, mắt cô sáng lên.

"Công nghệ tự động đóng hàng!" Món này hay đây!

Hiện tại, Cố Hành Chu mua hàng với số lượng hàng nghìn, thậm chí hàng vạn thùng. Nếu chỉ dùng sức người để đóng gói và vận chuyển thì sớm muộn gì cũng kiệt sức.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 33: Livestream Làm Gà Rán



Có công nghệ này thì hiệu suất sẽ tăng lên gấp bội.

Đường Khê hài lòng nhìn vào màn hình, rồi bấm chọn đổi phần thưởng ở mục "Công nghệ tự động đóng hàng."

“Đinh—— Bạn đã đổi thành công công nghệ tự động đóng hàng.”

Đường Khê chợt nhớ, hai ngày nay bận rộn lo chuyện nhập hàng, cô vẫn chưa có thời gian nghiên cứu cách sử dụng hệ thống.

Còn nhiều tính năng cô chưa hiểu rõ.

Cô quyết định, tối nay sẽ dành thời gian đọc kỹ hướng dẫn sử dụng hệ thống.

Nhìn đồng hồ, cô nhận ra bây giờ mới hơn 5 giờ chiều. Thông thường, Cố Hành Chu sẽ không đến vào giờ này.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Đường Khê mở ứng dụng mạng xã hội. Mấy ngày nay cô không đụng đến nó.

Vừa vào phần tin nhắn riêng, cô thấy vô số tin nhắn từ các fan. Phần lớn là những lời chửi rủa, thậm chí “hỏi thăm” cả tổ tiên nhà cô.

Đường Khê nhanh chóng lướt qua, nhưng giữa đống lời lăng mạ đó, cô vẫn tìm thấy được một hai tin nhắn có thiện ý.

Tuy nhiên, số lượng fan đã giảm từ 10.000 xuống còn hơn 8.000.

Đường Khê thở dài. Tất cả là do cô chọn nhầm người, bị tên cặn bã và con nhỏ tiểu tam kia hại đến mức này.

Nhưng không sao, cô chưa bao giờ là người dễ dàng nhận thua.

“Tiểu cường không sợ chết mới là tôn chỉ của tôi!”

Trong cuộc đời mình, cô chỉ có hai đam mê: đó là kiếm tiền và ẩm thực.

Hiện tại, cô đã bắt đầu kiếm được tiền, còn sự nghiệp ẩm thực thì không thể bỏ bê được.

Cô nhanh chóng cập nhật phần giới thiệu trên trang cá nhân:

“Tôi sẽ là người mà các bạn không bao giờ có được!”

Ngay lập tức, dòng chữ này thu hút vô số bình luận mắng chửi từ các antifan.

Đường Khê chỉ làm lơ như không thấy.

Sau đó, cô thay một bộ trang phục mới và bước vào bếp, chuẩn bị mở buổi livestream.

Lần này, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lá, có dây đeo vai, đầu buộc khăn chấm bi. Cả người toát lên vẻ tươi mát như một nàng tiên nhỏ giữa rừng xanh.

Cô nhìn vào màn hình, tươi cười chào:

“Hello các bé yêu! Lâu rồi không gặp nhỉ, hôm nay chị quay lại rồi đây! Hôm nay, chị sẽ hướng dẫn làm gà rán và hamburger nhé! Trước đó có nhiều bạn nhắn riêng bảo chị ra video hướng dẫn, nên hôm nay chị sẽ chiều các bé!”

Đường Khê vừa làm gà rán, vừa trò chuyện với các fan trên màn hình, không quên đọc và trả lời một số bình luận trong phần bình luận trực tiếp.

Tuy nhiên, trong đó có không ít bình luận ác ý:
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 34: Đường Trăm Vạn



“Công ty thực phẩm của cô khiến người ta chết mà còn dám mở livestream à? Mặt dày như kẻ giết người vậy!”

“Cô không biết xấu hổ sao? Livestream để kiếm tiền từ máu của người khác à? Ăn bánh bao nhúng máu đúng không?”

“Sao cô không chết đi cho rồi? Gây ra cái chết của người khác mà không chịu trách nhiệm à?”

Đường Khê nhìn đống bình luận chỉ trích mình mà quyết định phớt lờ.

Nếu là cô của vài ngày trước, có lẽ giờ này đã trốn vào góc nào đó mà khóc nức nở rồi.

Nhưng bây giờ, cô là "Đường Trăm Vạn."

Trong tay đang có tài sản hơn ba trăm vạn, việc gì phải để ý đến mấy kẻ ghen ghét trên mạng?

Dần dần, Đường Khê nhận ra những lời mắng chửi trong phần bình luận ngày càng ít đi, thay vào đó là một câu gì đó liên tục xuất hiện. Nhưng màn hình điện thoại của cô quá nhỏ nên không nhìn rõ được.

Dòng bình luận cứ lướt qua vun vút khiến cô không kịp đọc.

Buổi livestream vốn chỉ có vài trăm người xem, vậy mà đột nhiên, số lượng người xem tăng vọt lên đến vài chục ngàn.

Đường Khê ngạc nhiên cầm điện thoại lên kiểm tra, và phát hiện lượng theo dõi của mình đã tăng lên năm vạn.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đường Khê lẩm bẩm, ôm điện thoại mà không hiểu nổi.

“Bạn trai của cô đẹp trai quá! Còn mặc đồ cổ trang nữa, thật lãng mạn!”

“Trời ơi, soái ca kìa! Chồng ơi!!!”

“Đường Khê, bạn trai cô chăm sóc tốt quá, lại còn đẹp trai thế này!”

“Tôi cũng muốn bạn trai mình mặc cổ trang mỗi ngày giống bạn trai của cô!”

“Đường Khê, tôi quyết định không ghét cô nữa. Chỉ vì bạn trai cô đẹp trai như thế, lần sau livestream nhớ gọi anh ấy lên sóng nhé!”

“Đường Khê, cô là hình mẫu của chúng tôi. Phải tìm một anh soái ca như thế mới được!”

Đường Khê đọc được vài dòng bình luận như thế thì ngơ ngác.

Bạn trai? Cô làm gì có bạn trai?!

Khoan đã... Cổ trang?

Cổ trang!!

Đường Khê lập tức quay đầu lại, thì nhìn thấy Cố Hành Chu đang đứng ngay sau lưng mình, mặc một bộ áo trắng cổ phong, tóc búi cao, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ.

Hắn đã đứng đó từ bao giờ, mà cô hoàn toàn không hay biết.

Đường Khê hoảng hốt, vội lấy tay che điện thoại lại, chưa kịp giải thích gì đã nhanh chóng nói với khán giả:

“Các bé yêu, hôm nay livestream đến đây thôi nhé! Bye bye!”

Cô lập tức kết thúc livestream, để lại hàng nghìn người xem đang bối rối và tiếc nuối vì không kịp nhìn thêm "soái ca cổ trang."

Cất điện thoại đi, Đường Khê quay sang Cố Hành Chu hỏi:
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 35: Cả Một Rương Vàng



“Anh đến từ lúc nào vậy? Sao không gọi tôi?”

Cố Hành Chu bình thản đáp, giọng điệu đầy vô tội:

“Ta có gọi rồi mà, ta đứng ngoài cửa gọi cô mấy tiếng, nhưng cô không trả lời. Ta vào thì thấy cô đang nói chuyện với một cái hộp nhỏ.”

Cái hộp nhỏ?

Đường Khê ngớ người, sau đó bật cười, đưa điện thoại ra cho hắn xem:

“Đây là điện thoại, một món công nghệ cao của thời đại chúng tôi.”

Nhìn ánh mắt tò mò của Cố Hành Chu, Đường Khê đưa điện thoại cho hắn, giải thích:

“Cái này có thể gọi điện, lên mạng, thậm chí xem phim nữa.”

Cố Hành Chu cầm điện thoại, hiếu kỳ mà bấm qua bấm lại không ngừng.

Đường Khê nhân cơ hội hỏi:

“Hôm nay anh đến sớm vậy, tôi đã chuẩn bị xong đồ rồi.”

Cô chỉ tay về phía một chiếc xe đẩy nhỏ gần đó.

“Mì gói, xúc xích, thuốc men đều đã sẵn sàng, nhưng chắc anh phải đi vài chuyến mới chở hết được.”

Cố Hành Chu nhìn đống hàng hóa được sắp xếp ngay ngắn, sau đó lấy chiếc hộp nhỏ trong tay ra, đưa cho cô:

“Đường cô nương, đây là thù lao lần này.”

Đường Khê nhận chiếc hộp, cảm giác nặng trĩu trong tay.

Cô mở ra, và ngay lập tức mắt sáng bừng lên:

“Nhiều thế này sao?!”

Bên trong là một hộp đầy thỏi vàng, không phải bạc mà là vàng!

Những thỏi vàng lấp lánh ánh kim, sáng rực đến mức làm cô chói mắt.

Phát tài rồi! Phát tài rồi!!

Đường Khê bất chấp sự hiện diện của Cố Hành Chu mà đổ toàn bộ thỏi vàng ra và bắt đầu đếm.

“Một... hai... ba... hai mươi!”

Tổng cộng có hai mươi thỏi vàng.

Không nhịn được, cô đưa một thỏi lên miệng cắn thử.

Ngay lập tức, trên thỏi vàng hiện lên một dấu răng nông.

Là vàng thật!

Hai mươi thỏi vàng... trời ơi, đây là bao nhiêu tiền chứ?!

Có khi tiêu cả đời cũng không hết mất!

Cố Hành Chu nhìn vẻ mặt phấn khích của Đường Khê, khẽ mỉm cười. Nếu biết cô thích vàng đến vậy, lần sau hắn sẽ mang thêm nhiều hơn nữa.

Dù sao, thứ hắn không thiếu nhất bây giờ chính là vàng.

Vị hoàng đế của Bắc triều cứ liên tục tìm đủ mọi lý do để tặng hắn và tỷ tỷ vàng, bạc và trang sức.

Ai cũng biết vị hoàng đế Bắc triều chẳng kiêng kị gì, nữ tử hay nam tử đều không buông tha.

Lần này ép hắn và tỷ tỷ sang làm con tin, rõ ràng là có ý đồ khác.

Cố Hành Chu vừa thầm tính toán, lần tới sẽ mang nhiều vàng hơn cho Đường Khê, vừa ho khan vài tiếng:

“Khụ khụ… Cô lau nước miếng đi kìa...”

Lúc này Đường Khê mới nhận ra hắn vẫn đang đứng ở đó. Cô lúng túng cười, vội vàng lấy tay lau khóe miệng:
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 36: Tặng Trâm Cài Tóc



“Ngại quá, tôi quên mất là anh vẫn ở đây.”

Cô cẩn thận đặt số vàng sang một bên, rồi bước vào bếp, mang ra một túi lớn gà rán và hamburger.

“Đây là đồ tôi làm hôm nay. Anh mang về chia cho mọi người ăn nhé! Đảm bảo ăn xong là không ai nói gì nổi luôn.”

Cố Hành Chu nhìn túi đồ ăn mà lòng cảm thấy ấm áp. Hắn nói:

“Cảm ơn Đường cô nương.”

Nói xong, hắn rút từ trong tay áo ra một chiếc trâm cài tóc tinh xảo.

“Cái này… tặng cho cô.”

Đường Khê nhìn chiếc trâm cài được gắn ngọc trai lấp lánh, đung đưa theo ánh sáng, đẹp đến mê mẩn.

“Thật sự là tặng tôi à?” – Cô hỏi với vẻ mặt rạng rỡ.

“Ừm…” Cố Hành Chu khẽ gật đầu, mặt lại đỏ bừng.

Nhìn thấy hắn đỏ mặt, Đường Khê thầm nghĩ, “Sao người này dễ ngại thế không biết, đúng là kiểu người hay đỏ mặt.”

Cô mỉm cười:

“Vậy tôi xin nhận nhé, cảm ơn anh nhiều!”

Sau đó, Đường Khê bước lên giúp hắn đẩy chiếc xe hàng ra phía con hẻm cụt sau nhà.

“Anh cứ dỡ hàng xuống đây rồi trả xe cho tôi. Tôi bắt đầu chất hàng từ đây, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Cố Hành Chu nhìn vào ánh sáng trắng kỳ lạ chỉ mình hắn thấy, rồi nói:

“Cô yên tâm, bên kia có người hỗ trợ nhận hàng, tốc độ sẽ rất nhanh. Nhưng điều kỳ lạ là hình như chỉ có ta mới bước vào cánh cửa này được. Hôm nay ta định để người đi cùng lấy hàng, nhưng họ không thể vào được, như thể bị một lực cản vô hình chặn lại.”

Đường Khê suy nghĩ một lúc, sau đó nói:

“Có lẽ chỉ người được chỉ định mới có thể vào đây. Để tôi nghiên cứu thêm sau, giờ cứ chuyển hàng trước đã.”

Khi Cố Hành Chu bước vào vùng ánh sáng trắng, Đường Khê nhanh chóng kích hoạt công nghệ tự động đóng hàng để chuẩn bị lô hàng tiếp theo.

Chỉ trong vài lần chuyển, toàn bộ số hàng đã được vận chuyển hết.

Ở phía bên kia, Cố Tuyết Trúc và nhóm của Tần Nhị đều kinh ngạc không nói nên lời.

Hàng hóa chất đầy cả đại điện Dao Quang, gần như không còn chỗ trống.

May mà bình thường không có ai lui tới cung điện này, nếu bị phát hiện thì hậu quả khó lường.

Cố Hành Chu quay sang Đường Khê nói:

“Có lẽ vài ngày nữa ta mới qua lại được. Dạo này hoàng đế Bắc triều tổ chức yến tiệc nên ta bắt buộc phải tham gia.”

Nghe thấy hắn nói không thể đến trong vài ngày tới, Đường Khê lập tức cảm thấy hụt hẫng.

Mấy ngày không gặp hắn cũng có nghĩa là… không có tiền để kiếm!

Nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra ý tưởng khác:
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 37: Cần Phát Triển Việc Làm Ăn



“Bên anh không có việc làm ăn nào để làm sao?”

Cố Hành Chu ngẩn người trước câu hỏi của cô. Thấy hắn đờ ra, Đường Khê tiếp tục:

“Anh nghĩ mà xem, anh muốn đưa các thuộc hạ về nước đúng không? Nhưng về nước thì cần gì? Lương thực, vũ khí, tất cả những thứ đó đều phải dùng tiền để mua, đúng không?”

Nghe vậy, Cố Hành Chu trầm ngâm, cảm thấy có lý.

Đường Khê tiếp tục “thao túng tâm lý”:

“Nếu đã cần tiền thì không kiếm từ nước đối địch chẳng phải lãng phí quá sao? Tiền đó không vào tay anh thì sớm muộn cũng sẽ thành vũ khí đánh vào đất nước anh!”

Cố Hành Chu lập tức thay đổi ánh mắt, sắc lạnh hơn hẳn. Cô nói không sai, từ trước đến nay hắn luôn quá băn khoăn mà bỏ qua nhiều cơ hội.

“Không ngờ Đường cô nương lại nhìn xa trông rộng như vậy. Được, để ta tìm cách khai thác thêm.”

Nhận thấy thái độ của hắn thay đổi, Đường Khê liền kể thêm câu chuyện “nằm gai nếm mật” để khích lệ tinh thần.

Cố Hành Chu nghe xong, ánh mắt liên tục biến đổi, cuối cùng gật đầu:

“Quả thật, Đường cô nương là người nhìn xa trông rộng. Ta đã hiểu mình nên làm gì rồi...”

Trước khi hắn rời đi, Đường Khê chợt nghĩ đến một ý tưởng. Cô lấy chai nước hoa, son môi và một vài món mỹ phẩm khác của mình đưa cho hắn.

“Tôi đảm bảo phụ nữ bên anh sẽ rất thích những thứ này. Anh thử mang về xem sao.”

Cô cũng không quên đưa thêm một túi đồ ăn vặt:

“Còn đây là vài món ăn nhẹ. Anh thử để mấy người bên đó nếm thử, biết đâu lại mở ra cơ hội kinh doanh!”

Cố Hành Chu ôm một đống đồ, tay còn xách một túi lớn đầy đồ ăn vặt, đi vào con hẻm cụt rồi biến mất ngay trước mặt Đường Khê.

---

Tại Bắc triều, trong cung điện Dao Quang.

Tần Nhị và mấy người khác đang sốt ruột đứng đợi ở góc phòng.

“Không phải chỉ bảo nói vài câu với nữ chủ tiệm kia rồi về sao? Sao đi lâu như vậy mà chưa thấy về?”

Một người lo lắng nói:

“Quận chúa, liệu thế tử có gặp nguy hiểm gì không?”

Cố Tuyết Trúc đang thong thả uống trà, gương mặt đầy vẻ am hiểu:

“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Hành Chu cũng không phải lần đầu vào đó. Có khi... đệ ấy phải lòng nữ chủ tiệm kia nên muốn nói chuyện lâu thêm chút ấy chứ.”

Tần Nhị và những người khác sững lại, sau đó bật cười:

“Quận chúa, người nói thế tử gặp nguy hiểm thì chúng ta còn tin, chứ bảo ngài ấy thích một nữ tử thì... haha, thật sự không tin nổi!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 38: Chẳng Lẽ Đệ Ấy Thích Nam Nhân À?



Cố Tuyết Trúc ngớ người:

“Sao lại không thích? Chẳng lẽ đệ ấy thích nam nhân à?”

Vừa nói, vẻ mặt nàng ấy như gặp đại địch. Không phải chứ? Chẳng trách Hành Chu đã hơn hai mươi tuổi mà chưa từng có ý định thành thân. Chẳng lẽ thật sự là...

Tần Nhị thấy quận chúa có vẻ hiểu lầm, vội vàng giải thích:

“Không phải đâu, quận chúa. Ý ta là thế tử không để tâm đến chuyện đó. Ngài ấy từng nói khi chưa gây dựng được sự nghiệp thì không bàn đến chuyện cưới xin.”

Nghe vậy, Cố Tuyết Trúc thở phào nhẹ nhõm. Miễn không phải như nàng ấy nghĩ là được.

“Thế tử về rồi!” Một người bất chợt hét lên.

Mọi người quay lại, nhìn thấy Cố Hành Chu bước vào với hai tay đầy hàng hóa, trên tay còn xách một túi lớn.

Cố Tuyết Trúc tò mò bước tới, dí mũi ngửi:

“Thứ gì mà thơm thế này?”

Cố Hành Chu đặt toàn bộ đồ đạc lên bàn, đáp:

“Đường cô nương bảo đệ mang về cho mọi người dùng thử, còn dặn tìm cơ hội để kinh doanh.”

Cố Tuyết Trúc mở ra, lấy một chiếc hộp trong suốt hình vuông lên, ngắm nghía:

“Thứ này là gì thế? Trông thật mới lạ, lại còn có mùi hương đặc biệt.”

Cố Hành Chu nhớ lại lời Đường Khê:

“Thứ này gọi là nước hoa, còn cái kia là son môi, đều là đồ dùng cho nữ tử.”

“Còn đây là đồ ăn vặt. Cô ấy tặng chúng ta để thử. Nếu ngon thì cô ấy sẽ nhập thêm.”

Tần Nhị và mấy người đứng bên cạnh liền cười ồ lên:

“Thế tử phi còn chưa gả tới mà đã chăm sóc chúng ta chu đáo thế rồi!”

Mặt Cố Hành Chu lập tức đỏ bừng:

“Đừng nói lung tung!”

Nhìn thấy hắn ngượng ngùng, mấy người kia lén trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, như muốn nói “chúng ta hiểu mà.”

Họ ngừng trêu chọc và bắt đầu chuyển mì gói vào trong.

Cố Tuyết Trúc thì đặc biệt yêu thích nước hoa và son môi mà Đường Khê tặng.

Tần Nhị và những người khác thì không thể rời tay khỏi khoai tây chiên và món cay, đặc biệt là món cay. Ăn rồi lại muốn ăn tiếp.

Theo lời họ thì “món này chỉ có trên trời mới có!”

Chỉ còn vài ngày nữa là đến yến tiệc của hoàng đế Bắc triều. Trong lúc chờ đợi, nhóm người của Cố Hành Chu đang thảo luận gấp rút làm sao để kiếm tiền từ những người Bắc triều.

---

Tại nhà Đường Khê.

Đường Khê nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp vàng mà không thể nào ngủ được vì quá phấn khích.

Ngay cả khi ngủ thì cô cũng ôm chặt chiếc hộp vàng, không nỡ buông tay.

Cô lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Quách Miểu Miểu:
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 39: Như Đi Ăn Trộm



Đường Khê: “Có món hàng lớn, sáng mai qua nhà tôi!”

Quách Miểu Miểu lập tức trả lời:

“Không vấn đề gì! [Cười trộm][Cười trộm]”

Trong mấy ngày qua, Quách Miểu Miểu đã đưa chiếc vòng tay vàng lấy từ chỗ Đường Khê đi nhờ chuyên gia giám định.

Dù không xác định được chính xác niên đại, nhưng các chuyên gia cho biết món này có tuổi đời khoảng hai ngàn năm và chắc chắn vô cùng giá trị.

Trong khi đó, hai thỏi bạc mà thầy Lưu mua với giá một trăm vạn cũng đã gây xôn xao trong giới sưu tầm cổ vật.

Có người tìm hiểu ra được rằng cả hai thỏi bạc của thầy Lưu và chiếc vòng tay của Quách Miểu Miểu đều được mua từ cùng một người.

Ngay lập tức có những tính toán nhỏ.

Hiện tại, nói về việc Quách Miểu Miểu đang có một khách hàng lớn, trong tay sở hữu rất nhiều hàng quý hiếm, toàn là những bảo vật tuyệt thế.

Chỉ cần tùy ý lấy ra một món thôi cũng đủ để một gia đình không phải lo chuyện cơm áo cả đời.

Điều này dẫn đến việc mấy ngày nay, điện thoại của Quách Miểu Miểu liên tục bị các chuyên gia và các nhà sưu tầm tư nhân “kh*ng b*”.

Hàng ngày, người ta tập trung đông nghẹt ở dưới công ty của anh, ai cũng muốn mua lại chiếc vòng tay đó với giá cao ngất ngưởng.

Bị ép đến mức Quách Miểu Miểu cũng học được cách phản trinh sát, mấy ngày nay không còn phô trương nữa, thậm chí sống kín đáo đến nỗi gần như “biến mất khỏi tầm mắt” mọi người.

Sáng sớm hôm sau, Quách Miểu Miểu mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, quần jean rộng rãi, đầu đội mũ lưỡi trai đen, che kín mặt bằng khẩu trang màu đen.

Thay vì lái chiếc Maybach đỏ rực rất dễ nhận diện, anh lại chọn một chiếc Mercedes bình thường trông khiêm tốn hơn nhiều.

Lén lút lên xe, đến trước cửa nhà Đường Khê, anh vẫn còn ngó nghiêng xung quanh, chắc chắn không có ai theo dõi mới dám tiến lên gõ cửa.

Đường Khê mở cửa, liền thấy một người dáng vẻ chẳng khác gì trộm cắp đang ngó trước nhìn sau, không biết đang làm trò gì.

Cô mở cửa, nhìn kỹ lại thì phát hiện là Quách Miểu Miểu, ngạc nhiên hỏi:

“Cậu đang làm gì vậy? Sao lại ăn mặc như thế này?”

Đường Khê có phần kinh ngạc, thật sự quá giống một tên trộm.

Quách Miểu Miểu lập tức bịt miệng cô, vội vàng kéo cô vào trong nhà.

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi!”

“Thế nào? Ngoại tình bị thiên kim nhà nào truy sát hả?” Đường Khê cười hả hê.

Quách Miểu Miểu buông tay ra, "Cậu nói linh tinh cái gì thế? Bổn thiếu gia đây lần nào chẳng chia tay trong hòa bình!"
 
Back
Top Bottom