Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 20: Đột Nhiên Xuất Hiện



Nếu Đường Khê nghe được suy nghĩ này chắc cô sẽ cười lăn lộn: Không tham tiền? Ai? Tôi hả?!

Khi tiễn Cố Hành Chu đi khuất vào con hẻm cụt, Đường Khê bắt đầu đau đầu tìm cách chuẩn bị.

---

Tại Bắc Triều, Dao Quang điện.

Cố Hành Chu xuất hiện giữa căn phòng, trên tay ôm hai thùng bánh Oreo, túi đồ ăn nướng và trong ngực nhét đầy chocolate cùng các món ngọt khác.

Hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt tỷ tỷ mình là Cố Tuyết Trúc, khiến nàng ấy sững sờ.

“Hành Chu, sao đệ lại đột nhiên xuất hiện thế này?”

Cố Hành Chu đặt tất cả đống đồ lên bàn, nghiêm túc nói:

“Tỷ, đệ đã bước vào một không gian thần bí, ở đó có một cô nương rất kỳ lạ. Cô ấy làm ra rất nhiều món ăn mà chúng ta chưa từng thấy, còn có cả những thứ ăn được lâu dài.”

Cố Tuyết Trúc nhìn vào đống đồ kỳ lạ trên bàn, giọng nói yếu ớt như gió thoảng:

“Thì ra là đệ đến chỗ cô nương đó để mua đồ ăn sao?”

“Đúng vậy! Những thứ này đều không phải của Bắc Triều. Tỷ thử ăn đi, đệ sẽ tìm cơ hội đưa phần còn lại cho nhóm của Tần Nhị.”

Ban đầu, khi nghe đệ đệ kể về những chuyện kỳ lạ này, Cố Tuyết Trúc nghĩ rằng hắn bị sốc sau thất bại trên chiến trường đến mức tinh thần suy sụp.

Nhưng khi nhìn thấy những thứ trên bàn, nàng ấy không còn chút nghi ngờ nào nữa. Những điều Cố Hành Chu nói... hoàn toàn là sự thật.

Cố Hành Chu lấy túi chocolate ra, đưa cho tỷ tỷ của mình: “Tỷ, tỷ ăn thử cái này đi, gọi là chocolate, rất ngọt.”

Cố Tuyết Trúc nhìn mẩu đồ ăn màu đen sẫm trong tay với ánh mắt nghi hoặc. Trước ánh mắt đầy mong chờ của đệ đệ, nàng ấy thử l**m nhẹ một chút.

Ngay sau đó, nàng ấy không kìm được phải thốt lên: “Sao trên đời này lại có món ngọt nào ngon đến thế này?”

“Còn nữa, đây là mì gói và xúc xích. Để đệ bảo người pha cho tỷ ăn thử, còn đệ phải đi tìm Tần Nhị và những người khác đến đây.”

Dao Quang điện nằm ở một nơi hẻo lánh, mỗi ngày đều có binh lính canh gác nghiêm ngặt.

Thậm chí, ngay cả một con ruồi cũng khó bay ra ngoài.

Tuy nhiên, vào ngày Cố Hành Chu cận kề cái chết, hắn vô tình phát hiện ra ở một góc sân hoang trong cung có một cánh cửa lớn thông ra bên ngoài.

Còn trong góc phía đông nam không mấy ai để ý, hắn lại nhìn thấy một luồng sáng trắng. Đi vào đó, hắn liền xuất hiện trong căn bếp nhỏ của Đường Khê.

Từ khi hắn và tỷ tỷ bị bắt làm con tin, đưa đến Nam Triều, họ bị giam cầm trong cung điện này, không được phép ra ngoài.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 21: Dẫn Người Tới



Họ cũng không được phép gặp những thuộc hạ đã bị bắt làm tù binh.

Thừa lúc không ai để ý, Cố Hành Chu lén đi ra ngoài...

---

Không lâu sau, hắn dẫn theo mấy người nam nhân với gương mặt đầy vết bầm tím trở về Dao Quang điện.

“Thuộc hạ tham kiến quận chúa! Tham kiến thế tử!”

Dẫn đầu là Tần Nhị, cùng với vài người nữa, khi nhìn thấy Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc, họ không kìm được nước mắt, khóc òa lên.

Cố Tuyết Trúc bước tới, đỡ từng người dậy: “Các ngươi đứng lên đi, các ngươi mới là người phải chịu khổ nhiều nhất.”

Tần Nhị với thân hình vạm vỡ, giờ đây khoác trên mình một bộ quần áo rách nát. Làn da lộ ra ngoài đầy những vết sẹo.

Những người khác cũng không khá hơn, ai nấy đều có vết thương từ đầu đến chân.

Cố Hành Chu lên tiếng: “Hôm nay ta đã phát hiện ra một nơi vô cùng thần kỳ. Tất cả những thứ này là ta mua từ đó. Mọi người mau thử đi!”

Tần Nhị và những người khác ngồi xuống, cầm lấy bát mì gói mà Cố Tuyết Trúc đã pha sẵn.

“Cái này gọi là mì gói. Ta vừa ăn thử xong, ngon đến mức khó tin!”

Cố Tuyết Trúc không đợi đệ đệ kịp nói gì thêm đã chỉ vào bát mì gói, phấn khích thốt lên.

Cố Hành Chu ngạc nhiên trước vẻ hào hứng của tỷ tỷ. Từ khi họ bị đưa đến Nam Triều, nàng ấy chưa từng có ngày nào vui vẻ, càng không nói năng nhiều như hôm nay.

Tần Nhị và những người khác mở nắp bát mì ra, hít một hơi thật sâu.

“Mùi thơm quá!”

Cố Hành Chu mở hai thùng bánh Oreo bên cạnh.

“Lát nữa, các ngươi mang những thứ này về chia cho mọi người. Bảo họ sống thật tốt, đợi ta dẫn các ngươi trở về Bắc Triều.”

Tần Nhị đặt bát mì xuống, cảm xúc phức tạp dâng trào:

“Thế tử, ngài... ngài có cách đưa chúng ta rời khỏi nơi này sao?”

Cố Hành Chu đã có một kế hoạch trong đầu:

“Phải. Ta đã đến nơi đó, nơi ấy có tất cả mọi thứ: đồ ăn, nước uống, thuốc men. Chúng ta sẽ chuẩn bị thật chu toàn, chắc chắn có thể trở về.”

Tần Nhị quỳ sụp xuống, xúc động nói: “Thuộc hạ nguyện vì thế tử mà cống hiến đến giọt máu cuối cùng!”

Những người khác đồng thanh hô lớn: “Chúng thuộc hạ nguyện vì thế tử mà cống hiến đến giọt máu cuối cùng!”

Cố Hành Chu gật đầu: “Các ngươi đã vất vả rồi. Về nói với mọi người, hãy dưỡng thương thật tốt, chuẩn bị sẵn sàng. Đợi tin từ ta.”

Hắn nhét bánh Oreo vào tay Tần Nhị và những người khác.

“Nếu có chuyện gì khẩn cấp thì cứ đi theo con đường ta dẫn các ngươi tới đây mà tìm ta.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 22: Để Tâm



Tần Nhị nhìn chiếc bánh quy trong tay, ngập ngừng hỏi:

“Thế tử, nơi thần bí mà ngài nói nằm ở đâu? Ngày mai chúng ta có cần đi cùng ngài không?”

Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: Người đông sức lớn, hôm nay hắn đã đặt một vạn hộp mì gói và xúc xích. Một mình Đường cô nương làm sao chuyển hết được?

“Ngày mai, lúc chạng vạng, các ngươi hãy đến đây. Đừng quên mang theo bạc, vàng hoặc những món đồ quý giá khác.”

Sau khi Tần Nhị và những người kia rời đi, Cố Hành Chu ngồi lại bàn bạc với tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ, tỷ có món trang sức nào không?”

Ban đầu, Cố Tuyết Trúc không hiểu ý đệ đệ mình. Nhưng nhìn thấy má hắn đỏ bừng thì nàng ấy bỗng chốc hiểu ra.

Người bán đồ ăn là một nữ tử. Và có lẽ... đệ đệ của nàng ấy đã để tâm đến nữ tử đó rồi.

Nàng ấy liền trêu: “Là nữ tử thế nào mà có thể khiến thế tử Bắc Triều lừng lẫy như đệ động lòng đây?”

Mặt của Cố Hành Chu đỏ bừng đến tận mang tai, lắp bắp mãi mà không thốt nổi một câu.

Cố Tuyết Trúc bước tới, cầm một chiếc hộp nhỏ từ mép giường.

“Lần này ta không mang theo nhiều đồ, ngoài chút tiền để lo lót người làm thì đều ở đây cả. Còn mấy món mà tên hoàng đế chết tiệt kia gửi tặng thì ta đều đã để riêng qua bên kia rồi. Ta nghĩ đệ tặng trang sức cho nàng thì vẫn nên dùng đồ của nhà mình thì hơn.”

Cố Hành Chu nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn lấy một chiếc trâm ngọc bích gắn ngọc trai.

---

Trong căn bếp nhỏ của Đường Khê.

Đường Khê ngồi một góc, tay bấm máy tính lạch cạch như muốn phát ra tia lửa.

Một tô mì gói giá 5 tệ, một vạn tô là 50.000 tệ.

Một cây xúc xích giá 2,5 tệ, một vạn cây là 25.000 tệ.

Chưa kể đến thuốc men. Thuốc men thì không thể nào tính giá thấp được.

Ước tính sơ bộ, chuyến này phải cần đến khoảng mười vạn.

Đường Khê thấy đau đầu. Vẫn nên tìm cách đàm phán hợp tác với siêu thị thì hơn.

Không thì khoản chi này cũng quá lớn.

Cứ như vậy mà chi ra mười vạn đồng...

Nhìn xuống hai thỏi bạc trong tay, Đường Khê biết mình phải đổi thành tiền mặt trước.

Giờ trong túi cô chẳng còn lấy một xu.

Cô rút điện thoại ra, nhắn một tin cho Quách Miểu Miểu:

Đường Khê: "Lại lật được đồ cổ, qua nhà tôi ngay."

Quách Miểu Miểu hồi âm rất nhanh: "OK."

Đường Khê lấy ra miếng ngọc lam mà Cố Hành Chu tặng. Dù cô cũng khá thích nó, nhưng hiện tại thứ cô cần hơn là tiền.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 23: Cậu Lén Lút Làm Gì Thế?



Chẳng mấy chốc, chiếc xe thể thao nổi bật của Quách Miểu Miểu đã dừng ngay trước cửa nhà Đường Khê.

Khi xuống xe, Đường Khê thấy Quách Miểu Miểu lấm lét ngó trước ngó sau như đang sợ điều gì.

Vào nhà, Đường Khê không nhịn được hỏi:

“Cậu lén lút làm gì thế?”

Quách Miểu Miểu tháo kính râm và mũ xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo.

“Chẳng phải sợ món đồ cổ lần này quá giá trị sẽ gây chú ý hay sao!”

Đường Khê: “...”

“Cậu sợ gây chú ý mà lại đi lái chiếc xe nổi bần bật kia đến đây?”

“Bớt nói nhảm đi. Mau, lấy ra xem món này đáng giá bao nhiêu?”

Đường Khê lấy hai thỏi bạc ra.

“Trời đất! Bạc thỏi to thế này! Hẳn là 50 lượng?”

Đường Khê gật đầu.

“Không phải chứ, cậu lấy đâu ra thứ tốt thế này?”

Quách Miểu Miểu nhìn Đường Khê bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Cậu nhìn kiểu gì thế? Sao tớ lại không thể có đồ tốt? Đây dù sao cũng là tổ trạch của nhà tớ, lật ra được vài món đồ hay ho thì có gì lạ đâu!”

Ánh mắt Đường Khê hơi lảng tránh: “Cậu hỏi xuất xứ làm gì? Không phải quy tắc là không hỏi nguồn gốc sao? Định phá luật à?”

Thấy Đường Khê phản ứng như vậy, Quách Miểu Miểu không nói thêm. Theo quy tắc, chỉ cần nguồn gốc không bất thường, thì không được phép hỏi xuất xứ.

Anh ta cầm lấy thỏi bạc từ tay Đường Khê, cẩn thận xem xét.

Nhìn một hồi, anh ta không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:

“Thỏi bạc này đúng là đỉnh cao, hình dáng chuẩn, màu sắc bóng bẩy, ánh bạc rất mượt. Lớp bề mặt cũng đủ độ ‘phủ’ đúng chuẩn, có những lỗ khí sâu nông khác nhau, kèm theo cả tổ ong và vân sóng nước tự nhiên.”

Nói càng lúc càng hào hứng, anh ta gật gù: “Không cần cân cũng biết đây là bạc thật, hơn nữa chắc chắn là đồ cổ!”

Nhưng rồi lại tỏ ra băn khoăn:

“Thế nhưng, tại sao tớ chưa từng thấy loại chữ khắc trên thỏi bạc này? Những thỏi bạc trên thị trường hiện nay thì tớ đều đã thấy qua...”

“Bề ngoài và hình thức của nó đều đúng chuẩn, nhưng tớ không rõ đây là từ triều đại nào. Có khả năng lớn... là món đồ chưa từng được khai quật.”

Anh ta tiếp tục săm soi hồi lâu, vừa nhìn vừa suy nghĩ, cuối cùng quay sang Đường Khê.

“Cậu có phiền nếu tớ mời chuyên gia đến xem không? Thật sự là tớ gặp phải điểm mù rồi...”

Quách Miểu Miểu không cam lòng thừa nhận, một người trẻ tuổi xuất thân từ dòng họ chuyên làm về cổ vật như anh ta lại có ngày bị một người như Đường Khê làm cho bó tay.

Dù là chiếc vòng tay ngày hôm qua hay thỏi bạc hôm nay, anh ta đều chỉ ước lượng được giá trị sơ bộ, còn chi tiết thì thật sự không thể nói chính xác.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 24: Cậu Kiếm Đâu Ra Thứ Này Vậy?



Đường Khê nhìn vẻ mặt khổ sở của Quách Miểu Miểu mà suýt nữa ngửa mặt lên trời cười lớn.

Thật không ngờ cũng có ngày cậu bạn này bị làm khó.

Cô kiêu ngạo đáp:

“Chuyên gia mà cậu tìm có đáng tin không đấy? Đừng có mang rắc rối đến cho tớ.”

Quách Miểu Miểu bực bội trả lời:

“Đáng tin tuyệt đối! Cậu yên tâm, đây là chuyên gia mà ba tớ phải chi tiền lớn mới mời về được đấy.”

Quách Miểu Miểu cẩn thận chụp mấy góc ảnh thỏi bạc rồi gửi ngay cho “ngoại viện”.

Không bao lâu, đối phương đã hồi âm.

Thầy Lưu: “Cậu kiếm đâu ra thứ này vậy?”

Quách Miểu Miểu: “Thu được từ chỗ bạn cháu. Nhưng không rõ niên đại cụ thể, cũng không biết định giá bao nhiêu.”

Thầy Lưu: “Gửi địa chỉ đây, tôi đến ngay!”

Quách Miểu Miểu trợn tròn mắt, không nói được gì.

Thầy Lưu này đã ngoài sáu mươi, bình thường tự cao tự đại, chẳng bao giờ quan tâm đến anh ta.

Ấy vậy mà vài tấm ảnh thỏi bạc lại khiến ông ấy hưng phấn thế này...

Quách Miểu Miểu quay sang nhìn Đường Khê, cảm thấy thật cạn lời.

Cô gái này không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đúng là kinh thiên động địa.

Rốt cuộc cô giỏi đến mức nào mà có thể khiến một trong những chuyên gia giám định hàng đầu cả nước hưng phấn đến mức không ngại chạy qua ngay trong đêm để xem vật thực?

Quách Miểu Miểu cố khuyên thầy Lưu vài câu, kết quả không những không lay chuyển được ông mà còn bị mắng té tát:

“Cậu không yêu thích cổ vật, không có lòng ham học hỏi, vậy mà cũng đi học khảo cổ à? Đi làm lao công đi thì hơn!”

Quách Miểu Miểu ấm ức kêu oan:

“Cháu đâu có ý đó! Chẳng qua cháu chỉ sợ thầy lớn tuổi rồi, nửa đêm vất vả chạy đi lỡ có chuyện gì, đến lúc đó ba cháu chắc chắn bẻ gãy chân của cháu mất!”

Bất đắc dĩ, anh ta đành gửi địa chỉ của nhà Đường Khê qua.

Đối phương chỉ nhắn lại vỏn vẹn một câu: “Đến ngay.”

Sau đó, không thấy tin nhắn nào nữa.

Hóa ra lão già này lại là người hành động nhanh nhạy, hiệu suất phải nói là cực cao.

Đường Khê ngồi yên nhìn Quách Miểu Miểu, thấy mặt anh ta từ xanh chuyển sang lam, rồi từ lam chuyển sang tím, đủ mọi sắc thái.

Người có thể khiến Quách Miểu Miểu bị ép đến mức này, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

Hơn mười phút sau, khi Quách Miểu Miểu đang kiên trì lật hết sách sử mà vẫn không tra ra được niên đại của thỏi bạc thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô ngoài cửa.

“Thằng nhóc nhà họ Quách! Ra mở cửa mau!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 25: Lật Ngược Toàn Bộ Lịch Sử Khảo Cổ Học



Một giọng nói tràn đầy nội lực vang lên. Đường Khê nghe mà phải thầm nghĩ:

Chỉ nghe giọng này thôi cũng biết thể lực của ông cụ chắc chắn khỏe hơn cô và Quách Miểu Miểu cộng lại.

Mấy lo lắng ban nãy của Quách Miểu Miểu đúng là thừa thãi.

Thay vì lo cho ông cụ, chi bằng lo cho bản thân mình còn hơn.

Quách Miểu Miểu vội bỏ chiếc bánh quy trong tay xuống, chạy ra cửa.

“Thầy Lưu, thầy tới rồi... nhanh thế... haha...”

Quách Miểu Miểu gượng cười, cố tìm câu để nói chuyện.

Đường Khê đứng yên nhìn ông cụ trước mặt. Tóc và râu đều đã bạc trắng, nhưng dáng vẻ tinh thần phấn chấn. Bộ trường sam màu đen càng làm nổi bật sự trang nghiêm của ông.

Ánh mắt kiên nghị, trán cao, sắc mặt hồng hào, đôi lông mày bạc nhưng gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, khí chất vừa chính trực vừa bất khuất.

Chỉ nhìn thôi đã biết đây là người nghiêm cẩn và liêm chính.

Đường Khê còn chưa kịp mở miệng, ông cụ đã cười ha hả nhìn cô:

“Cô bé, thỏi bạc này là của cháu à?”

“Là của cô ấy, thầy Lưu. Thầy giúp xem thử niên đại và nguồn gốc của thứ này đi.”

Đường Khê còn chưa kịp trả lời, Quách Miểu Miểu đã nhanh nhảu nói trước.

Ông cụ cau mày nhìn vẻ mặt láu cá của Quách Miểu Miểu, rõ ràng là muốn đánh cho anh ta một trận.

Thật sự chẳng trách được thầy Lưu lại không ưa anh ta, lúc nào cũng ăn mặc lòe loẹt như một chú công đực xòe đuôi.

Cả ngày chỉ biết đi tìm đồ giá rẻ để lừa người. May mà anh ta với Đường Khê là bạn thân, nếu không chắc đã giở trò gian manh nào khác rồi.

Ông cụ ngồi xuống, nhìn thỏi bạc đặt trên bàn. Sau đó, ông cẩn thận lấy ra đôi găng tay cotton mịn, một khay đựng bằng gỗ và một chiếc kính lão.

Ông tỉ mỉ cầm thỏi bạc lên, bắt đầu xem xét từng chi tiết.

Càng xem, mặt ông cụ càng đỏ lên, tay khẽ run, ngay cả môi cũng run rẩy theo.

Quách Miểu Miểu là người phát hiện ra điều bất thường đầu tiên. Anh ta vội vàng bước tới đỡ lấy ông cụ.

“Thầy Lưu! Thầy không sao chứ?”

Đường Khê cũng nhanh chóng rót một cốc nước, đưa đến:

“Thầy Lưu, thầy uống chút nước đi cho bình tĩnh lại!”

Quách Miểu Miểu vội vàng đỡ ông cụ ngồi xuống ghế.

“Thứ này... đúng là có thể lật ngược toàn bộ lịch sử khảo cổ học!”

Ông cụ nói đầy phấn khích.

“Hiện nay, những thỏi bạc được phát hiện sớm nhất có niên đại vào giữa thời nhà Đường. Nhưng theo ghi chép trong sử sách, bạc thỏi và vàng thỏi đã xuất hiện từ thời Nam Bắc triều. Chỉ là trước nay chưa tìm được hiện vật nào để chứng minh rằng vào thời kỳ đó tiền tệ thông dụng là bạc hoặc vàng thỏi. Nhưng bây giờ thì khác!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 26: Một Thỏi 50 Vạn



Ngón tay run rẩy của ông cụ chỉ vào thỏi bạc trên bàn.

“Dĩ nhiên, tôi chưa thể đưa ra kết luận chính xác ngay được. Vì từ trước tới nay, chưa từng khai quật được bạc thỏi của thời đó, và cũng chưa ai từng nhìn thấy. Nhưng nhìn vào những dòng chữ khắc trên này, tôi mơ hồ nhận ra đây chính là bạc thỏi của thời Nam Bắc triều, thậm chí có thể còn sớm hơn! Đây là một phát hiện trọng đại! Một phát hiện đủ sức thay đổi lịch sử khảo cổ học!”

Càng nói, ông cụ càng kích động, khiến Đường Khê sợ ông sẽ ngất mất.

“Thầy Lưu, hít thở sâu nào, đừng kích động quá!”

Quách Miểu Miểu và Đường Khê mỗi người đỡ một bên, chỉ sợ xảy ra chuyện gì vào lúc nửa đêm.

Ông cụ từ từ bình tĩnh lại, ngồi yên trên ghế, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Khê, hỏi:

“Cháu có bán hai thỏi này không? Một thỏi, tôi trả năm mươi vạn.”

Nghe câu này, Quách Miểu Miểu phun thẳng một ngụm nước ngọt đang uống dở ra ngoài.

“Thầy Lưu, sao thầy có thể tranh hàng như vậy được chứ!”

Ông cụ liếc anh ta một cái, chậm rãi nói:

“Nếu cậu không sợ gặp rắc rối thì cậu cứ lấy.”

Quách Miểu Miểu ấm ức phồng má lên, nhưng nghĩ ngợi một lúc, anh ta buộc phải thừa nhận mình không dám nhận mấy thỏi bạc này.

Những món đồ không rõ triều đại, không rõ lịch sử như thế này thường đi kèm với rất nhiều phiền phức. Sẽ có không ít kẻ dòm ngó, gây ra đủ thứ rắc rối.

Thay vì giữ lại, tốt hơn hết là để ông cụ nhận.

Hơn nữa, với mức giá năm mươi vạn một thỏi bạc, Quách Miểu Miểu tự biết mình không thể trả nổi.

Anh ta là dân buôn bán, làm gì có chuyện đầu tư lỗ vốn.

Còn những món đồ mang tính chất nghiên cứu như thế này, chỉ có những người cuồng cổ vật như thầy Lưu mới sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy.

Nếu là anh ta thì có khi còn chẳng trả nổi ba mươi vạn một thỏi.

Nghĩ kỹ lại, Quách Miểu Miểu phẩy tay nói:

“Thầy Lưu, nếu thầy thích, vậy cháu đành ‘cắt ruột’ nhường cho thầy.”

Ông cụ cười nhạt, thẳng thừng nói:

“‘Cắt ruột’? Hay là cậu không đủ tiền trả giá này?”

Đường Khê nghe thấy con số năm mươi vạn một thỏi bạc, cả người như bùng nổ.

Bây giờ huyết áp của cô còn cao hơn cả thầy Lưu.

Hai thỏi bạc, chẳng phải là trị giá một trăm vạn sao?

Cô lén sờ vào viên ngọc lam trong túi, thầm nghĩ món này chắc cũng đáng giá không ít.

“À, thầy Lưu, cháu còn một món nữa...”

“Cái gì? Lấy ra xem mau!” Ông cụ không giấu nổi sự háo hức.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 27: Mặt Dây Chuyền



Đường Khê lấy ra mặt dây chuyền ngọc lam, vừa đưa ra, ánh mắt ông cụ lập tức sáng rực lên.

“Cô bé! Sao cháu lại dùng tay trần chạm vào nó chứ!”

Vừa nói, ông cụ vội vàng nhận lấy mặt dây chuyền từ tay cô.

“Đúng là phá hoại! Cổ vật thế này mà cháu lại dùng tay trần để sờ? Phải đeo găng tay chứ!”

Vừa nói, ông cụ vừa lấy từ trong túi ra hai đôi găng tay vải mịn, đưa cho Quách Miểu Miểu và Đường Khê.

“Bạc thỏi tuy cũng là đồ cổ, nhưng nó không bị ảnh hưởng bởi quá trình oxy hóa, nên không cần dùng găng tay. Nhưng những món khác thì không được! Phải đeo găng tay mới đúng.”

Ánh mắt của Quách Miểu Miểu và Đường Khê giao nhau trên không trung.

Đường Khê: “Thầy Lưu lúc nào cũng cẩn thận vậy sao?”

Quách Miểu Miểu: “Thành quen rồi... Thầy lớn tuổi, nghe thầy đi, đừng cãi lại.”

Ông cụ nâng mặt dây chuyền ngọc lam lên xem xét cẩn thận, ánh mắt càng lúc càng hứng khởi, đôi tay lại bắt đầu run rẩy.

“Cái này... cái này đã gần hai ngàn năm tuổi! Các cô cậu có biết cách đây mấy năm, trong một buổi đấu giá, từng có một khối ngọc lam tương tự được bán với giá bao nhiêu không?”

Quách Miểu Miểu suy nghĩ một chút, sau đó hỏi:

“Ý thầy là khối ngọc lam được đấu giá ba trăm triệu kia sao?”

“Đúng vậy, chính là viên đó, nhưng viên này phẩm chất còn tốt hơn! Chỉ tiếc là kích thước nhỏ hơn, nên không đạt được mức giá như vậy.”

Vừa nói, thầy Lưu vừa nhìn Đường Khê với ánh mắt đầy kích động:

“Cô gái, mấy thứ này từ đâu mà có?”

“Ba mẹ cháu để lại cho cháu.”

Thầy Lưu chăm chú nhìn mặt dây chuyền ngọc lam, ánh sáng dịu nhẹ từ nó tỏa ra, chất liệu tinh tế, màu sắc tươi sáng.

Quách Miểu Miểu cũng đang quan sát món đồ.

“Thầy Lưu... không phải thầy cũng muốn món này đấy chứ?”

Anh ta vốn rất thích mặt dây này, nhưng sợ thầy Lưu cũng có ý định mua, thì chuyến đi hôm nay của anh ta xem như công cốc.

Thầy Lưu liếc anh ta rồi đáp bằng giọng không mấy hài lòng:

“Tôi mà đi tranh đồ với cậu sao? Cậu cứ giữ đi.”

Nghe đến đây, Quách Miểu Miểu mừng rỡ ra mặt.

“Năm trăm vạn, được không?”

Đường Khê trố mắt, ngạc nhiên tới mức thốt lên:

“Bao nhiêu? Năm trăm vạn à?!”

Quách Miểu Miểu tưởng cô không hài lòng với mức giá này, liền nhanh miệng nói tiếp:

“Năm trăm năm mươi vạn!”

“Được, bán ngay!”

Đường Khê vội vàng lên tiếng. Cô chỉ là kinh ngạc khi một viên đá nhỏ bé như vậy lại có giá trị lớn đến thế.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 28: Giấc Mơ Giàu Sang



Hóa ra đồ cổ đúng là có giá trị cao thật!

Chỉ trong một buổi tối, Đường Khê dễ dàng kiếm được sáu trăm năm mươi vạn.

Cô cảm thấy việc này còn lời hơn cả đi cướp ngân hàng! Chẳng cần làm gì, chỉ ngồi một chỗ mà tiền cứ tự động đổ về tài khoản.

Đường Khê vẫn còn chưa hoàn toàn tin vào thực tế, đến mức ngơ ngác chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Mãi đến khi tiếng chuông tin nhắn ngân hàng vang lên:

“Đinh, Tài khoản của bạn vừa nhận 100 vạn.”

“Đinh, Tài khoản của bạn vừa nhận 550 vạn.”

Cầm tiền trong tay, việc đầu tiên mà Đường Khê làm là chuyển khoản trả hết số nợ ba trăm vạn trước đó.

Cuối cùng, cô cũng thoát khỏi cảnh nợ nần. Giờ đây vẫn còn dư lại ba trăm năm mươi vạn.

Với số tiền này, cô có thể thoải mái nhập hàng mà không cần phải lo nghĩ.

Có tiền rồi, việc trước mắt là phải sắm chút đồ dùng.

Hôm qua, khi Cố Hành Chu chọn hàng thì hắn toàn phải ngồi xổm dưới đất.

Đường Khê nghĩ mình cần mua vài chiếc kệ, đồng thời sắp xếp lại một kho nhỏ để cất đồ.

Ngoài ra, còn phải sắm thêm một chiếc điều hòa. Dù bây giờ đã vào thu, nhưng thời tiết vẫn còn oi bức, đặc biệt là trong kho chứa, điều hòa là cần thiết để tránh thực phẩm bị hư hỏng.

Đường Khê ngồi lướt mạng, lựa chọn và đặt mua đủ thứ đồ dùng cần thiết.

Tối hôm đó, cô ngủ một giấc đầy mãn nguyện, còn mơ thấy một giấc mơ đẹp. Trong mơ, trên trời có một cơn mưa tiền, rơi trúng cô đau điếng người, nhưng cô chỉ cảm thấy đây đúng là giấc mơ của sự giàu sang!

---

Sáng hôm sau, việc đầu tiên mà Đường Khê làm sau khi thức dậy là kiểm tra số dư tài khoản.

Tốt quá, vẫn còn ba trăm năm mươi vạn. Không phải mơ!

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô rảo bước tới tiệm bán đồ ăn sáng cách nhà khoảng sáu trăm mét.

“Chủ quán, cho tôi một bát sữa đậu, một chiếc quẩy, thêm một quả trứng trà!”

Quán ăn sáng này khá đông khách, phần lớn là cư dân địa phương, mà đa phần là những người lớn tuổi sống gần đây để an dưỡng tuổi già.

Vừa ăn, Đường Khê vừa lắng tai nghe ngóng xung quanh, ánh mắt không ngừng quan sát động tĩnh.

“Ông Lý, hôm nay đi lấy hàng sớm thế?”

“Phải chứ, dạo này buôn bán khá tốt, cần nhập thêm hàng. Với cả mấy ngày nay giá mì ăn liền nhập vào thấp, không tranh thủ lấy nhiều thì tiếc lắm!”

“Tôi đi trước đây, phải nhanh tay lấy hàng, tiền tôi đã chuyển rồi!”

Đường Khê lặng lẽ nghe đoạn đối thoại giữa hai người. Sau khi ông Lý rời đi, cô cũng nhanh chóng ăn hết bữa sáng rồi bám theo.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 29: Đặt Mì Tôm 1



Nơi lấy hàng không quá xa, chỉ là một cửa tiệm nhỏ nằm khuất sau siêu thị.

Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ mập mạp, trông chất phác thật thà.

Sau khi ông Lý lấy xong hàng và rời đi, Đường Khê tranh thủ tiến lên, chọn thời điểm để bắt chuyện.

“Chú ơi, mình bàn chuyện làm ăn chút nhé?”

Người chủ quán nhìn Đường Khê, thấy cô ăn mặc hợp mốt, dáng vẻ rất phong cách thì cứ nghĩ cô đang đùa.

“Cô gái, đừng đùa nữa. Tôi còn phải làm việc đây” Người đàn ông trung niên nói rồi định bước đi.

Đường Khê lập tức chặn ông lại:

“Chú đừng đi mà, cháu nói thật đấy. Cháu muốn đặt một vạn thùng mì gói và một vạn cây xúc xích!”

Người đàn ông trung niên nhìn cô với vẻ nửa tin nửa ngờ:

“Cô nói nghiêm túc chứ? Một vạn thùng? Ngay cả siêu thị lớn còn chưa chắc đặt nổi số lượng đó, mà cô lại muốn đặt?”

“Đúng vậy, một vạn thùng. Cháu có thể trả tiền cọc, khi nhận hàng xong sẽ thanh toán phần còn lại.”

“Giá nhập của tôi là hai tệ một thùng mì gói. Tiền cọc là một nửa tổng giá trị đơn hàng, cộng với tiền xúc xích thì trước mắt cần nộp hai vạn năm. Chỗ tôi không bán chịu đâu.”

Đường Khê mừng thầm, số tiền này còn thấp hơn so với dự tính của cô.

Cô không lo người này là kẻ lừa đảo. Một người đã là nhà cung ứng cho siêu thị lớn thì chắc chắn phải có uy tín nhất định.

Không chần chừ, Đường Khê chuyển ngay hai vạn năm qua. Người đàn ông nhìn thấy cô sòng phẳng như vậy mới tin cô không phải đến đây để gây rối.

Vẻ mặt ông dần dịu lại:

“Tôi họ Chu, tên là Chu Chính Bình. Cứ gọi tôi là chú Chu. Khi nào cô cần nhận hàng?”

Đường Khê cười híp mắt:

“Càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước tối nay.”

Chu Chính Bình trợn tròn mắt:

“Gấp gáp vậy sao?”

“Đúng thế, chú Chu. Cháu cần gấp lắm, nhà đầu tư của cháu đang chờ.”

Nghe đến hai chữ “nhà đầu tư” khiến chú Chu hơi thay đổi sắc mặt. Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ông cảm thấy cô thật sự không tầm thường.

Đã có nhà đầu tư mà lại dám đặt ngay một vạn thùng mì gói, đúng là không phải người bình thường.

Ông nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Không vấn đề. Một vạn thùng với tôi không phải chuyện khó. Cô cho tôi địa chỉ, hàng về tôi sẽ cho người giao tận nơi.”

Đường Khê lập tức gửi địa chỉ, sau đó cô hỏi thêm:

“Chú Chu, chú có biết chỗ nào có thể mua thuốc với số lượng lớn không?”

Nghe đến đây, chú Chu lập tức cảnh giác, ánh mắt đầy vẻ thăm dò. Ông nghi ngờ cô gái này liệu có đang làm gì mờ ám không.
 
Back
Top Bottom