Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 10: Chưa Ấm Tay Đã Tiêu Hết



Đường Khê thực sự chưa từng thấy số tiền lớn như thế này.

Nhớ lại anh chàng đẹp trai tối qua, nhìn qua đã biết là người có tiền.

Hơn nữa, anh ta còn nói hôm nay sẽ quay lại.

Điều đó có nghĩa là, sẽ còn tiền nữa!

Quách Miểu Miểu cẩn thận bỏ chiếc vòng tay vào túi niêm phong, rồi cho vào túi xách của mình.

Nhìn căn nhà nhỏ âm u, Quách Miểu Miểu không đành lòng, suy nghĩ một chút rồi mở lời:

“Đường Khê, tớ biết cậu không thích người khác giúp đỡ. Nhưng chỗ cậu ở thực sự quá tệ rồi, để tớ tìm cho cậu một nơi khác được không?”

“Không cần! Tớ không đi đâu hết, tớ nhất định phải ở đây!” Đường Khê từ chối dứt khoát.

Nói đùa à, cô còn đang trông mong căn nhà này giúp cô kiếm tiền, ai cũng đừng hòng đẩy cô đi.

Người ở thì nhà còn, người đi thì nhà mất!

Quách Miểu Miểu thấy cô kiên quyết cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: “Thôi được rồi, tớ không ép cậu. Nhưng có chuyện gì thì nhất định phải tìm tớ đấy.”

“Biết rồi, biết rồi mà!” Đường Khê vẫn đang chìm đắm trong niềm vui phát tài, gật đầu liên tục.

“Vậy tớ về nghiên cứu chiếc vòng này một chút, có kết quả sẽ báo cho cậu. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ đến chuyện tự tử đấy nhé.”

Quách Miểu Miểu không yên tâm, quay lại căn dặn lần nữa.

Đường Khê bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng xoa mũi.

“Cậu yên tâm, kiếm được đống tiền thế này mà tớ còn nghĩ đến tự tử thì tớ đúng là đồ ngốc.”

Nhìn dáng vẻ mê tiền của cô, Quách Miểu Miểu không khỏi bó tay: “Cũng đúng, trên đời này luận về độ mê tiền thì chẳng ai bằng cậu, thôi vậy, tớ yên tâm rồi.”

Trước khi lên xe, anh ta còn phô trương vuốt tóc một cái, rồi quay đầu hét lên: “Nhớ nhé, lần sau có món gì hay ho thì gọi ngay cho tớ!”

“Biết rồi!” Cuối cùng Đường Khê cũng tiễn được cái "máy lải nhải" này đi.

Cô nhìn vào con số trong tài khoản ngân hàng trên điện thoại, ngắm một hồi lâu mà không ngừng cười toe toét.

Hai trăm vạn! Có số tiền này là cô có thể làm lại từ đầu.

Vừa cười hả hê...

“Đinh—”

“Quý khách đang nợ 500 vạn, sắp đến hạn thanh toán. Xin vui lòng hoàn trả sớm.”

Nụ cười trên mặt Đường Khê ngay lập tức đông cứng.

Trong một giây, tâm trạng cô rơi thẳng xuống đáy vực.

Sao lại quên mất khoản nợ 500 vạn này nhỉ!

Đường Khê cắn răng chịu đựng cơn đau như dao cứa trong lòng, run rẩy tay nhấn vào nút trả nợ.

“Đinh—”

“Quý khách đã thanh toán 200 vạn. Hiện tại còn nợ 300 vạn. Xin vui lòng thanh toán sớm.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 11: Hết Hạn 14 Năm



Hai trăm vạn trong tay cô còn chưa kịp ấm túi đã lập tức bay sạch.

Từ xa, một người đàn ông trung niên đi chiếc xe máy điện phóng vù tới.

“Xin hỏi có phải cô đặt lịch lắp đặt mạng không?”

“Đúng, đúng, đúng! Là tôi đặt!”

Cuối cùng thì người lắp mạng cũng đến, nếu họ không tới, chắc cô sẽ hết sạch dung lượng di động mất.

Biết thế cô đã mua gói cước dung lượng lớn hơn.

Ai mà ngờ được, 30 tệ chỉ có đúng 1GB dung lượng, không có mạng Wi-Fi là cái điện thoại chẳng khác nào cục gạch.

“Cô đặt gói mạng tốc độ 100Mbps, đúng không? Nhưng mà...”

Người đàn ông trung niên ngước lên nhìn căn nhà hai tầng trước mặt, cau mày.

“Nhà cô lớn thế này, chỉ dùng 100Mbps liệu có ổn không? Hay làm luôn gói 200Mbps đi?”

Đường Khê không hiểu lắm, liền hỏi: “Khác nhau chỗ nào?”

Người đàn ông không thèm ngẩng đầu, trả lời cộc lốc: “Khác là 100Mbps thì 800 tệ một năm, còn 200Mbps thì 1.500 tệ một năm.”

Ngay lập tức, "ra-đa tiết kiệm" của Đường Khê bật sáng.

“Ờ... giờ thì hiểu rồi…”

“Đắt thế! Chú ơi, bớt giá được không?”

Người đàn ông trung niên nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt bất lực.

Không ngờ một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp thế này mà mặc cả còn ghê hơn dân buôn.

Đường Khê mất nguyên cả buổi chiều để mặc cả.

Người đàn ông chỉ muốn bỏ chạy, nhưng khổ nỗi không thoát được...

Cuối cùng, Đường Khê chốt gói mạng 200Mbps với giá 1.000 tệ một năm.

Dù sao thì mạng vẫn là thứ rất quan trọng đối với cô.

Dưới danh nghĩa một blogger ẩm thực có 10.000 fan, dù không phải là một con số lớn, nhưng Đường Khê luôn trân trọng từng người một trong số họ.

Trong các buổi livestream, nếu mạng bị lag thì không có gì đáng sợ hơn thế.

Sau khi xong xuôi chuyện mạng, Đường Khê vẫn còn 9.000 tệ trong túi.

Cô nghĩ đến chuyện tối nay, anh chàng mỹ nam thời cổ đại ấy sẽ lại đến đưa tiền.

Nghĩ vậy, cô bước tới mở tủ lạnh kiểm tra.

Không ngờ nơi này đã bỏ không bao nhiêu năm mà trong tủ vẫn còn đồ ăn.

Đường Khê lấy lon cháo Bát Bảo tối qua mà Cố Hành Chu cầm đi, nhìn qua hạn sử dụng.

Hạn dùng: Đến năm 2010.

Trời ơi! Đã hết hạn 14 năm rồi!

Đường Khê lập tức cảm thấy vô cùng chột dạ.

Không biết ăn cháo Bát Bảo hết hạn 14 năm thì có sao không nữa.

Càng nghĩ càng thấy khổ sở, cô lại nhớ đến việc mình dùng cả một thùng cháo hết hạn để đổi lấy một chiếc Ferrari của người ta.

Đường Khê nhìn đồng hồ trên điện thoại, rất tốt, bây giờ mới hơn 4 giờ chiều...
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 12: Đi Siêu Thị



Tối qua tầm bảy tám giờ Đường Khê mới gặp được Cố Hành Chu.

Vậy là cô vẫn còn thời gian để tiêu hủy hết đống đồ ăn quá hạn.

Đường Khê mất nguyên một tiếng để dọn sạch các loại thực phẩm hết hạn trong tủ lạnh.

Hầu như thứ gì trong tủ lạnh hay đồ tích trữ trong bếp cũng đã quá hạn sử dụng.

Đường Khê cảm thấy xót của, nghĩ thầm: "Bao nhiêu tiền mới mua được từng này đồ chứ."

Nhưng cô cũng chẳng có thời gian mà tiếc rẻ nữa, nhiệm vụ thì nặng mà thời gian thì gấp.

Sau khi xử lý xong đống đồ ăn quá hạn, Đường Khê mở bản đồ trên điện thoại để tìm siêu thị gần nhất.

Bản đồ hiển thị có một siêu thị lớn cách chưa đến một cây số.

Không suy nghĩ thêm, cô liền nhảy lên xe đạp công cộng, phóng thẳng đến siêu thị.

Không ngờ chỉ cách nhà chưa đầy một cây số lại có một siêu thị lớn như vậy.

Đúng là địa điểm lý tưởng để nhập hàng.

Đường Khê đẩy một chiếc xe đẩy và thảnh thơi bước vào trong.

Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước giặt quần áo, lấy vài món.

Dầu gội, thuốc chống muỗi, nhang muỗi, cũng lấy một ít.

Đến khu vực bánh mì, Đường Khê nhìn hàng loạt bánh mì thủ công được bày đẹp mắt.

Nhưng rồi cô lắc đầu, nghĩ: “Không ổn, mấy loại này chỉ có hạn sử dụng tối đa một tuần, không tiện để lâu. Chỉ mua ít thôi.”

Phải mua những thứ để được lâu, chứ chẳng nhẽ lại bắt người ta ngày nào cũng ăn đồ hết hạn, cô cũng không nỡ.

Tại khu thực phẩm tươi sống, Đường Khê gom thêm thịt heo, thịt bò, thịt gà và rau củ các loại.

Cô còn chuẩn bị quay video nữa.

Suy cho cùng, nếu một người bỗng nhiên kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn thì ai mà chẳng nghi ngờ?

Nhờ có cái mác blogger ẩm thực, cô sẽ dễ dàng hành động hơn rất nhiều.

Đến khu hàng tiêu dùng, cô quét sạch mì gói, xúc xích, bánh quy, chocolate và một loạt đồ ăn vặt.

Cô cũng chẳng biết Cố Hành Chu cần những gì, lần này cứ lấy tạm một ít đã.

Dù sao, trong tay cô giờ chỉ còn chưa tới mười nghìn tệ, đúng là nghèo rớt mồng tơi.

Sau đó, cô còn lấy thêm nước khoáng và đủ loại nước ngọt, nước ép.

Nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp đồ, Đường Khê không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Không biết có vượt quá ngân sách không đây?”

Trong lòng nơm nớp lo sợ, cô đẩy xe ra khu vực thanh toán.

Mỗi lần nhìn thấy một con số nhảy lên trên màn hình máy tính tiền, Đường Khê chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 13: Còn Đúng 10,5 Tệ



Mua xong mớ đồ này, cô lại trở thành một đứa nghèo khó rồi.

“Chào cô, tổng cộng là 8.890 tệ.”

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm. Không vượt ngân sách!

Cô vừa xách đống đồ lỉnh kỉnh ra khỏi cửa siêu thị vừa cười khổ.

Tin tốt: Đống đồ mua không vượt ngân sách.

Tin xấu: Số tiền vốn chỉ còn đúng... 10.5 tệ.

Trong cơn bất lực, Đường Khê vẫy tay gọi một chiếc taxi, tốn hết 10 tệ để về nhà.

Giờ thì hay rồi, cô lại quay về "vạch xuất phát".

Chỉ trong một ngày, hai trăm vạn đã bay sạch, mười nghìn tệ cũng không còn.

Bây giờ, cô chỉ có thể hy vọng vào “kim chủ” Cố Hành Chu đến đúng hẹn tối nay.

Về đến nhà, Đường Khê không nghỉ ngơi mà bắt tay vào việc sắp xếp chỗ để cho đống đồ vừa mua.

Cô chất đầy thực phẩm tươi sống vào chiếc tủ lạnh hai cửa.

Cuối cùng, mọi việc cũng đâu vào đấy.

Nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ.

Rất tốt, vẫn còn thời gian.

Đường Khê lấy thịt bò và thịt dê mới mua ra, bắt đầu xiên thịt.

Một phần vì cô đã đói, một phần là vì muốn “lấy lòng” kim chủ.

Cô không tin món ăn ngon hàng đầu thời hiện đại như đồ nướng lại không thể chinh phục được vị giác của người cổ đại.

Vừa nghĩ, Đường Khê vừa hí hửng nướng thịt.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm của đồ nướng lan tỏa khắp căn nhà hai tầng.

Hương thơm đậm đà, quyến rũ không thể diễn tả được. Từng giọt mỡ bò xèo xèo trên bếp, tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Trong lúc Đường Khê đang chăm chú nướng thịt, từ đâu đó vang lên tiếng chuông.

“Đinh linh linh—”

Không lẽ là Cố Hành Chu đến rồi?

Đường Khê vội ngẩng đầu nhìn về phía con hẻm cụt sau bếp.

Quả nhiên, một bóng dáng công tử áo trắng tao nhã bước tới, chính là Cố Hành Chu.

Hôm nay nhìn thấy Cố Hành Chu, Đường Khê cảm thấy hắn hoàn toàn khác với tối qua.

Nếu tối qua trông hắn giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi trong màn đêm, thì hôm nay trông hắn lại tỏa sáng như một hành tinh rực rỡ.

Đường Khê nhìn hắn không rời mắt, trong ánh mắt cô như có bong bóng màu hồng lấp lánh.

Trời ơi, đẹp trai quá! Thật sự muốn có được anh mà!

Cố Hành Chu nghi hoặc lên tiếng: “Đường cô nương, mắt cô... không sao chứ?”

Đường Khê lập tức bừng tỉnh, nhận ra mình vừa mất kiểm soát.

Nhỡ đâu làm vị kim chủ duy nhất này sợ chạy mất thì cô biết phải làm sao?

Cô vội vàng lau đi vệt nước miếng ở khóe miệng, cười ngượng ngùng:

“Không có gì đâu! Chỉ là gặp anh khiến tôi phấn khích quá! Anh ăn cơm chưa? Tôi đang làm đồ nướng, vào đây ăn thử đi!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 14: Anh Thử Đi!



Ngay khi bước vào, Cố Hành Chu đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm.

Đó là một mùi vị mà hắn chưa từng biết đến.

Đường Khê như thể khoe báu vật, bưng cả một mâm xiên nướng từ bếp ra, bày ngay ngắn trên bàn ăn.

“Anh thử đi!”

Cố Hành Chu ngồi xuống bàn, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Đường Khê.

Nhưng chưa đầy một giây, ánh mắt hắn đã trượt xuống dưới theo bản năng...

Hắn nhìn thấy gì?

Dưới chiếc tạp dề dễ thương của cô hình như là... một chiếc yếm?!

Cố Hành Chu lập tức rụt ánh mắt về, không dám nhìn thêm. Mặt hắn đỏ bừng chỉ trong nháy mắt, đỏ đến tận mang tai.

Cô nương này... ăn mặc... thật táo bạo! Hắn thầm nghĩ, hoảng hốt đến mức tim đập loạn nhịp.

Táo bạo đến nỗi không mặc đồ tử tế mà cứ thế ra ngoài gặp người khác! Ngay cả các nữ tử trong lầu xanh cũng chưa chắc dám làm như thế!

Cố Hành Chu lắp bắp lên tiếng: “Cô... Đường cô nương, sao cô lại không mặc quần áo mà ra ngoài như vậy?”

Không mặc quần áo?!

Đường Khê cúi xuống nhìn bộ đồ của mình. Rõ ràng đâu có gì sai?

Cô đang mặc một chiếc áo hai dây trắng mát mẻ, phối cùng quần short bò bó sát.

Trông đẹp vậy mà! Sao lại bảo không mặc quần áo?

Hay là tại chiếc tạp dề che mất áo của cô, khiến Cố Hành Chu hiểu lầm cô không mặc gì?

“Ôi trời ơi, oan uổng quá!”

Đường Khê sợ để lại ấn tượng xấu với kim chủ, vội cởi chiếc tạp dề ra:

“Anh nhìn đi! Tôi có mặc quần áo mà! Chắc vừa rồi do tạp dề che nên anh không thấy. Làm gì có chuyện tôi không mặc đồ mà dám ra ngoài chứ?”

Cố Hành Chu giữ ánh mắt ngay ngắn, không dám liếc lung tung. Hắn nghĩ có lẽ câu "không mặc đồ" mà mình nói và câu "mặc đồ" cô nói vốn không phải cùng một ý.

Nhưng nghĩ lại, ở nơi kỳ lạ này gặp được một người kỳ lạ thế này, hình như cũng chẳng có gì là bất thường.

Hắn bắt đầu kể cho Đường Khê về hoàn cảnh của mình, bởi dù gì đây cũng là lần thứ hai hắn đến đây, nhưng chưa từng chính thức tự giới thiệu.

Hôm đó hắn bị bỏ đói đến suýt chết trong hành cung của mình. Đúng lúc ấy, trong đầu hắn vang lên một giọng nói lạ. Ngay sau đó, một luồng sáng trắng lóe lên và một cánh cửa hiện ra trước mặt.

Hắn đã dùng chút sức lực cuối cùng để bò vào cánh cửa đó.

Và chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở nơi này, tay cầm một chiếc lon.

Lúc ấy, hắn đã loay hoay cả buổi mới mở được chiếc lon đó.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 15: Thế Tử Bắc Triều



Bên trong là một thứ gọi là cháo ngọt, thơm lừng, ngọt dịu. Đây hoàn toàn không phải loại đồ ăn mà Nam Triều có.

Cố Hành Chu không nghĩ ngợi gì nhiều, liền đưa lên miệng ăn ngay.

Kết quả, lúc đang ăn rất vui vẻ thì hắn gặp được Đường Khê.

Nghe xong, Đường Khê ngẩn ra một lúc, ngạc nhiên hỏi lại:

“Ý anh là... anh là thế tử của Bắc Triều, bị thua trận nên bị đưa sang nước địch làm con tin. Rồi anh thà chết đói cũng không chịu ăn một miếng đồ ăn của nước địch à?”

Cố Hành Chu ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén khi nhắc đến chuyện cũ.

“Đúng vậy! Ta, tỷ tỷ của ta và cả đám thuộc hạ đều bị bắt sang nước địch. Nhưng chúng ta thà chết đói còn hơn ăn một miếng đồ ăn của chúng!”

Đường Khê liếc hắn một cái, rồi thở dài lắc đầu.

Đẹp trai như vậy mà lại cổ hủ thế chứ!

Giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt.

Nhưng mà... nếu không ăn đồ của nước địch, vậy có thể ăn đồ của cô mà!

Đây chẳng phải cơ hội kiếm tiền tốt hay sao?

Đường Khê lập tức cười tươi, nói ngay:

“Thế thì anh có thể ăn đồ của tôi mà! Đây không phải Nam Triều. Đồ ăn của tôi lại đặc biệt ngon, muốn gì có nấy!”

Cô nhanh chóng lấy mấy xiên thịt nướng ra trước mặt hắn, vừa cười vừa quảng cáo:

“Anh nếm thử đi! Đây là món thịt nướng tôi làm theo công thức bí truyền. Bảo đảm ăn một lần là muốn ăn lần thứ hai!”

Cố Hành Chu nhìn nữ tử tự tin đến mức tự luyến trước mặt mình, không ngờ cô lại đáng yêu đến thế.

Trong đời hắn chưa từng gặp ai dám tự khen mình như vậy.

Ánh mắt hắn rơi xuống đống xiên nướng đủ loại thịt cùng vài loại rau củ kỳ lạ, tất cả được xiên bằng những que gỗ nhỏ.

Dù nửa tin nửa ngờ, hắn vẫn cầm lên một xiên và cắn thử một miếng.

“Thế nào? Ngon đúng không?” Đường Khê nhìn hắn đầy mong đợi, ánh mắt lấp lánh như ánh sao.

Ngay khoảnh khắc cắn miếng đầu tiên, Cố Hành Chu sửng sốt: “Ngon quá! Món này làm thế nào mà ngon đến vậy? Ta chưa từng được ăn thứ gì tuyệt vời như thế này!”

Đường Khê nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đã bảo mà, chẳng ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ nướng!

“Công thức bí truyền độc nhất vô nhị của tôi làm ra, tất nhiên là ngon rồi!” Cô ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

Cố Hành Chu vừa ăn được một nửa thì bắt đầu nói về mục đích chuyến ghé thăm lần này.

“Đường cô nương, lần này ta đến đây, muốn dùng thứ này để đổi lấy một ít đồ.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 16: Hai Thỏi Bạc



Vừa nói, hắn vừa rút từ trong áo ra hai thỏi bạc sáng bóng.

Đôi mắt Đường Khê lập tức sáng lên như đèn pha ô tô.

Trời ơi, hai thỏi bạc to quá…

“Đây là một trăm lượng bạc. Ta có thể dùng nó đổi lấy một ít thực phẩm để trữ lâu được không? Đám thuộc hạ của ta sắp chết đói rồi... Hiện giờ ta chỉ gom được bấy nhiêu, ngày mai ta sẽ mang thêm đến.”

Toàn bộ sự chú ý của Đường Khê lúc này đều dồn vào hai thỏi bạc nặng trịch ấy.

Một trăm lượng bạc... Trong thời cổ đại chắc cũng là con số khủng lắm nhỉ?

Dù không thể tính chính xác giá trị ngay, nhưng cô biết nó chắc chắn không phải là con số nhỏ.

Đường Khê nhanh như chớp thu hai thỏi bạc vào tay, ôm chặt như sợ mất.

“Chỗ tôi có rất nhiều đồ ăn! Nếu để tôi gợi ý thì tôi sẽ đề cử... bánh quy này!”

Cô lấy ra một hộp Oreo, đẩy đến trước mặt Cố Hành Chu với vẻ đắc ý.

Trước mặt hắn là hàng loạt loại Oreo với các hương vị khác nhau.

“Anh có thể thử một hộp, tôi cam đoan ăn xong là anh sẽ mê luôn!”

Nhìn vẻ mặt tự tin vỗ ngực đảm bảo của Đường Khê, Cố Hành Chu do dự cầm lên một chiếc bánh Oreo đen kỳ lạ và cắn thử một miếng.

Đường Khê đứng bên cạnh chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, trong lòng tràn đầy tự tin.

“Thế nào? Ngon đúng không?”

Đôi mắt Cố Hành Chu sáng rực: “Đồ của Đường cô nương quả nhiên đều là bảo vật. Trông kỳ lạ thế này mà lại ngon đến vậy! Ta muốn lấy hai thùng, nhưng e rằng chỗ bạc này không đủ, ngày mai ta nhất định sẽ mang đủ!”

Một thùng Oreo có 48 gói, mỗi gói 48,5 gram, giá bán lẻ chỉ 48 tệ/thùng.

Hai thùng là 96 tệ, mà nếu Cố Hành Chu mua nhiều, cô còn có thể thương lượng giá sỉ với siêu thị. Lúc đó, lợi nhuận sẽ còn cao hơn nữa!

Đường Khê cúi xuống nhìn hai thỏi bạc nặng trịch trong tay.

Một trăm lượng bạc, một lượng là 50 gram, vậy một trăm lượng là 5.000 gram.

Không cần biết đây có phải bạc cổ hay không, chỉ tính theo giá bạc hiện tại thì cô cũng lãi lớn rồi.

Giá bạc hiện nay là 6,5 tệ/gram. Vậy 5.000 gram bạc tương đương 32.500 tệ.

Trừ đi chi phí 96 tệ, cô lãi ròng... 32.404 tệ!

Lãi khủng! Thật sự là lãi khủng!

Đường Khê hét lên trong lòng, cảm giác như vừa thắng giải độc đắc. Đây đúng là giao dịch thần tiên mà!

Cố Hành Chu nhìn vẻ thất thần của Đường Khê, cứ tưởng cô không hài lòng với mức giá này.

Cũng đúng, những món ăn ngon thế này, đắt một chút cũng đáng, người ta cũng cần phải kiếm lời chứ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 17: Tù Nhân Cũng Có Nhân Quyền



Nghĩ vậy, hắn lấy từ trong áo ra một thứ khác:

“Nếu chỗ bạc này không đủ thì ta có thể đưa thêm cái này.”

Hắn nhẹ nhàng đặt vào tay Đường Khê một món đồ khác.

Cô cảm nhận được sự mát lạnh và trơn mịn trong tay mình, cúi xuống nhìn thử.

Đó là một viên ngọc lam lớn cỡ quả trứng chim bồ câu, được gắn thêm tua rua mềm mại, thiết kế tuy đơn giản mà tinh tế.

Nhìn món đồ toát lên vẻ sang trọng, Đường Khê cảm giác như mình đang nắm trong tay cả một bầu trời tiền bạc.

Món này chắc chắn rất giá trị!

Đường Khê nhìn chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc lam trong tay, trong lòng không ngừng reo lên thích thú!

Cố Hành Chu thì lại ôm hộp bánh Oreo, vẻ mặt chán ghét nhìn chiếc ngọc lam đó.

“Đây là vật mà hoàng đế Bắc Triều tặng ta. Ta không thích bất cứ thứ gì của Bắc Triều, nên tặng luôn cho cô.”

Đường Khê định hỏi là tại sao hoàng đế Bắc Triều lại tặng anh thứ đẹp như thế này?

Nhưng nghĩ một hồi, cô thấy hỏi như vậy có vẻ không hay lắm, giống như thiếu sự tôn trọng ranh giới riêng tư.

Thôi, đợi khi nào Cố Hành Chu sẵn sàng thì tự hắn sẽ kể.

Đôi mắt vốn đã sáng ngời của Đường Khê lại càng rạng rỡ hơn. Đây đúng là kim chủ số một rồi!

“Anh khách sáo quá, cần gì thì cứ nói. Chỗ tôi có đủ mọi thứ. Mai anh đến, muốn lấy gì cũng được!”

Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, rồi nói:

“Có thể mang thêm chút đồ ăn cô làm không? Tỷ tỷ của ta chắc chắn sẽ thích. Đúng rồi, còn thuốc nữa. Cô có bán thuốc không? Những thuộc hạ của ta bị bắt làm tù binh ở Bắc Triều, bị bọn quan lại cao cấp làm nhục và hành hạ để mua vui...”

Đường Khê lập tức bắt được từ khóa quan trọng: “Chị gái?”

“Đừng lo, nếu là chị gái anh thì chắc chắn cũng thích đồ nướng tôi làm. Trên đời này, chẳng ai không thích đồ nướng của tôi đâu! Cứ yên tâm, anh cứ lấy hết đi. Ngày mai tôi sẽ làm thêm món mới!”

Nói đến chuyện thuốc men và những thuộc hạ bị thương của Cố Hành Chu, Đường Khê không khỏi cảm thấy thương xót.

“Sao lại có những người ác như vậy chứ? Họ không biết tù binh cũng có nhân quyền à?”

Cố Hành Chu vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, đáp:

“Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng chúng không nên ép buộc tỷ tỷ của ta, càng không nên ngược đãi các thuộc hạ của ta, và... chúng còn dám... dám có ý định với ta...”

Nói đến đây, giọng hắn nghẹn lại, không tiếp tục nói nữa. Có lẽ hắn cảm thấy nói thêm cũng không thỏa đáng.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 18: Đề Nghị Hợp Tác Lâu Dài



Những lời anh vừa nói như sét đánh ngang tai Đường Khê.

Cô không muốn hiểu, nhưng lại hiểu rất rõ những gì hắn vừa ám chỉ.

Cảm giác thương xót dành cho Cố Hành Chu trong lòng cô càng tăng lên.

“Vậy tiếp theo anh dự định làm gì? Có việc gì cần tôi giúp không?”

Mặc dù Đường Khê “bật mode thánh mẫu” đôi chút, nhưng thực tế là cô cũng vì lợi ích của mình.

Cố Hành Chu giống như fan số 1 trên bảng xếp hạng của cô, người như vậy gặp khó khăn thì cô phải ra tay giúp chứ.

Hơn nữa, cô cũng không lỗ. Mỗi lần hắn đến đều mang theo rất nhiều tiền.

Cố Hành Chu trầm ngâm một lúc rồi đáp:

“Đường cô nương, ta muốn hợp tác lâu dài với cô, mua vật phẩm để duy trì cuộc sống ở đây. Sau đó, tìm cơ hội trở về nước ta.”

Hợp tác lâu dài?

Đường Khê còn đang suy nghĩ cách mở lời đề xuất chuyện này, vậy mà hắn lại tự nói ra trước.

Trời ơi, đúng là ông trời cũng giúp mình mà!

Đường Khê cố gắng kiềm chế sự phấn khích đang trào dâng trong lòng.

“Được thôi, không có vấn đề gì. Miễn là anh có cái này.”

Cô cầm hai thỏi bạc lên, giơ ra trước mặt hắn, ý chỉ rằng chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng xong.

Cố Hành Chu gật đầu: “Đương nhiên. Một tay giao tiền, một tay giao hàng, ta hiểu.”

Đường Khê nhanh chóng gói những xiên nướng lại cho hắn:

“Đây, cái này tặng anh. Đợi tôi viết thêm vài ghi chú.”

Cô vừa nói vừa nhớ ra việc quan trọng, bèn lấy một cuốn sổ nhỏ ra và bắt đầu viết.

“Anh cần loại thuốc nào?”

Cố Hành Chu nghĩ một chút rồi trả lời:

“Những loại thuốc trị ngoại thương, cầm máu và thuốc chữa đau đầu, cảm sốt.”

Đường Khê thoăn thoắt viết danh sách. Cố Hành Chu tò mò nhìn cây bút của cô.

Một cây bút nhỏ nhắn như vậy mà không cần mài mực vẫn có thể viết ra chữ, thật kỳ diệu.

“Còn đồ ăn thì sao? Ngoài bánh quy, anh xem có cần thêm gì không?”

Cố Hành Chu quay đầu nhìn căn bếp rộng lớn phía sau.

“Để ta nghĩ xem...”

Đường Khê đang viết dở thì đột nhiên tự vỗ vào trán mình.

Cô đúng là hồ đồ! Cố Hành Chu đâu phải người hiện đại, ngoài bánh quy thì hắn đã nếm thử món gì đâu!

Ngay lập tức, cô kéo tay hắn dẫn vào bếp.

Nhìn đống thực phẩm đầy ắp trong bếp, ánh mắt Cố Hành Chu hiện rõ sự bối rối.

Tất cả đều là những thứ hắn chưa từng thấy bao giờ.

“Anh cứ thử đi, xem mình thích gì nhé.”

Cố Hành Chu ngồi xổm dưới đất, chăm chú nhìn đống thực phẩm đủ loại trải ra trước mặt.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 19: Chọn Mì Gói Và Xúc Xích



Đường Khê bắt đầu lần lượt giới thiệu từng món một.

“Cái này là bánh mì mới nướng, tương tự như bánh ngọt trong thời đại của các anh... Đúng rồi, giống bánh ngọt!”

“Còn đây là mì gói, đi kèm với xúc xích. Hai món này là cặp đôi hoàn hảo! Chỉ cần đổ nước nóng vào là ăn được.”

“Cái này là chocolate, các cô gái rất thích. À đúng rồi, anh có chị gái mà, tôi tặng anh một túi, mang về cho chị ấy ăn thử nhé!”

“Còn cái này, cái này thì vô đối luôn! Đây là kem, nhưng mà... chỗ các anh không có tủ lạnh, chắc khó bảo quản. Để tôi nghĩ cách đã.”

“Còn đây là trà sữa pha sẵn. Tuy không ngon bằng trà sữa ngoài tiệm, nhưng cũng tạm giải cơn thèm.”

...

Sau mỗi lần giới thiệu, Đường Khê lại mở một món cho Cố Hành Chu ăn thử.

Biểu cảm trên gương mặt Cố Hành Chu lúc này không còn đơn giản là “kinh ngạc” nữa.

Kem thì ngọt ngào, mát lạnh tan trên đầu lưỡi. Chocolate thì mềm mịn, thơm ngon. Đến cả trà sữa, thứ đồ uống hắn vốn nghĩ sẽ không hợp khẩu vị cũng khiến hắn thấy thích thú.

Nhưng khi ăn đến mì gói và xúc xích, ánh mắt Cố Hành Chu gần như sáng bừng.

Món này vừa ngon, vừa tiện lợi, đúng là vật dụng cần thiết khi đi chinh chiến!

Trong lòng hắn đã âm thầm lên kế hoạch.

Sau khi thử xong hết mọi món, Cố Hành Chu nhìn chằm chằm hộp mì gói, trầm ngâm suy nghĩ.

“Đường cô nương, món mì gói này, cô có thể chuẩn bị cho ta... một vạn hộp, thêm xúc xích nữa không?”

Đường Khê thuận miệng đáp: “Được, không vấn đề... Cái gì?!”

Cô giật mình nhận ra, vừa rồi hắn nói đến con số gì vậy?

Một vạn hộp mì gói?!

Đường Khê cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi: “Thuộc hạ của anh có bao nhiêu người vậy?”

Cố Hành Chu thản nhiên đáp: “Tính cả tỷ tỷ ta và ta thì tổng cộng là 5.000 người.”

5.000 người?!

Đường Khê thấy mắt mình như hoa lên. Một vạn hộp mì gói... làm sao cô xoay sở được đây?

Nhưng nhìn vào hai thỏi bạc sáng loáng trong tay, cô chợt tự nhủ: Không sao, chẳng phải chỉ là một vạn hộp mì gói thôi sao? Cô không tin mình không làm được!

“Được, không vấn đề! Hương vị gì cũng được phải không?”

“Đúng vậy, hương vị nào cũng được. Tất cả số này cô tính bao nhiêu lượng bạc?”

Đường Khê suy nghĩ một hồi, nhưng cũng chẳng thể tính cụ thể theo cách quy đổi của thời đại hắn.

Cô cắn răng, đáp: “Vàng, bạc, cổ vật đều được. Anh thấy mớ đồ này đáng giá bao nhiêu thì đưa tôi bấy nhiêu!”

Cố Hành Chu nhìn nữ tử trước mặt, vẻ mặt rạng rỡ, sáng bừng mà không hề tham lam. Hắn nghĩ bụng: Nữ tử này đúng là người tốt, vừa thiện lương lại không hám lợi.
 
Back
Top Bottom