Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 90


Nửa canh giờ sau, Trí Tú ngã đùng nằm vật dưới sân.

Thái tử bên cạnh thấy phụ hoàng nằm thật thoải mái cũng làm theo.

Hai người nhìn trời xanh thở hì hộc.

'Phụ hoàng ổn không?'
'Ta còn chưa băng hà đâu Duệ nhi'
Trân Ni nói nhỏ vào tai Tuyết nhi.

Tuyết nhi vâng lệnh, rất nhanh hành lễ với Hoàng thượng:
'Hồi bẩm Hoàng thượng!

Thái tử điện hạ.

Hoàng hậu cho mời hai người lập tức vào đình'
Phụ tử Đường Gia nhìn mặt nhau rồi mệt mỏi ngồi dậy, nhận lấy khăn ướt từ Tiểu Nô.

Lau mặt lau tay xong liền hướng trong đình mà đi.

Thái tử ngồi cạnh Công chúa, vẫn không bỏ thói trêu chọc hoàng muội của mình.

Trân Ni nhìn Trí Tú mặt đỏ vì đứng nữa canh giờ dưới nắng, dịu dàng đưa qua một ly nước trái cây ướp lạnh.

Lão thiên ơi!

Hành động này ai mà giận nổi.

'Hoàng Thượng có mệt lắm không?'
'Haha.

Không mệt.

Không mệt' - Trí Tú cười lấy lòng.

Ngồi đối diện, Thái tử khều nhẹ Công chúa nói nhỏ: 'Ban nãy phụ hoàng còn than thở với ta là mệt chết đi được'
Lúc này gương mạnh lạnh toát của Tiểu công chúa bổng nhiên nở nụ cười, lại với bàn tay bé nhỏ trắng nõn nà lấy miếng lê thật tao nhã cho vào miệng.

Thái tử nhìn thấy mà ngưỡng mộ hoàng muội của mình thật giống mẫu thân.

Sau này cũng phải tìm một Thái tử phi xinh đẹp như này a.

'Phụ hoàng dám nói mệt sao?' - Từ tốn, thấm thía.

Chính là cách nói chuyện của Trân Ni cùng hoàng nữ của mình.

'Phụ hoàng nhìn thấy mẫu hậu của hai con là ta quên mệt mỏi' - Vừa nói còn không quên nhìn Trân Ni bằng ánh mắt ôn nhu.

'Phải không a?

Hoàng thượng lúc nào cũng nói lời ngon ngọt' - Trân Ni mắng yêu, gắp một miếng dưa hấu cho vào miệng của Trí Tú.

Cắn một ngụm lại thừa cơ hội hôn lên má của Trân Ni, thế là Trí Tú được vài cái ngắt nhéo.

Thái tử và Công chúa nhìn thấy cảnh này đều che mắt không dám nhìn nữa.

Tuyết nhi và những cung nữ khác thẹn thùng lui khỏi.

'Hoàng thượng.

Trước mặt mọi người...'
'Họ nhìn cứ để họ nhìn.

Ta hôn Hoàng hậu của ta, cũng không phải hôn người khác.

Sợ chi a?'
'Hoàng thượng nói đi, hôm nay vui vẻ như vậy là có chuyện gì?'
Trí Tú lúc này mới nghiêm túc, hắn giọng nhìn hai đứa nhỏ: 'Ta từng hứa với nàng, khi Duệ nhi lớn sẽ mang nàng trở về Đại Minh thăm mọi người.

Nhưng ngày qua ngày, đến khi Tuệ nhi 13 tuổi rồi vẫn chưa thực hiện được lời hứa của mình.

Hiện tại Giang sơn thịnh thế, cũng không cần bận tâm.

Thu xếp thôi, hai ngày nữa chúng ta lên đường.

Ta cũng đã cho người thông báo với Thế Hưng rồi'
Trân Ni ánh mắt lay chuyển, nàng trong lòng vui mừng vì người trước mắt vẫn còn nhớ lời hứa hẹn này.

Hiện tại nàng không muốn nói gì thêm, có mà nói thì sẽ rơi nước mắt thôi.

'Phụ hoàng, vậy Duệ nhi cùng hoàng muội có được theo cùng không?' - Thái tử chỉ nghe Phụ Hoàng cùng Tuyết A di kể về Đại Minh, nay có dịp trở về không đòi theo thì thật tiếc a.

'Tất nhiên.

Dẫn hai con trở về nhìn xem nơi mẫu thân con sinh ra.

Để các con thăm ngoại tổ mẫu và cậu của các con'
'YEAHHHHHHHHHHHHHH!!!' - Thái tử đứng lên vui sướng la lớn.

Trí Tú nhìn công chúa nhà mình trên mặt vui sướng nhưng cũng không có hành động quá lố.

Quên mất lại thở dài.

Trân Ni không hài lòng với biểu cảm này, nàng thật không vui:
'Hoàng thượng lại có ý kiến gì với thiếp và Tuệ nhi?'
'Haha.

Ta đang cảm tạ trời cao cho ta một Tiểu Ni nhi a'...........
************
Đã đến lúc lên đường, Thái thượng hoàng cùng Thái hậu bịn rịn ôm hai tôn tử không chịu buông.

Đoàn người Trí Tú mang theo không nhiều, tránh kinh động sơn tặc.

Xem như lần này là một chuyến giả ngoại thực tế đi.

Trí Tú giả dạng thương nhân đi làm ăn xa, những tinh binh mang theo đều là những người tinh nhuệ.

Lanh lẹ được lựa chọn từ trong những hàng ngũ tinh anh.

Người phụ trách dẫn đường là Đường Trọng tướng quân.

Mà lần này Tiểu Nô lại là phụ tá đánh xe a.

Xe ngựa thật rộng lớn, bề ngang chừng 1.7m.

Dài ước chừng 2.5m.

Phía trước phu xe, Tiểu Nô và cả Tuyết Nhi có thể ngồi thoải mái.

Bên trong xe là giường nằm rộng rãi và êm ái.

Trí Tú rất sợ Trân Ni và Hoàng nữ của mình mệt mỏi.

Đoàn phía sau là 5 xe chở 10 gương lớn bao gồm đồ dùng cần thiết và lễ vật mang từ Đại Đường đến Đại Minh.

Thái tử háo hức xin mẫu hậu cưỡi ngựa theo Đường Trọng tướng quân.

Vậy là bên trong còn lại ba người.

Trí Tú muốn để mẫu thân hai người tâm tự tự nhiên cùng nhau nên cũng tìm cách thối lui.

Sai người chuẩn bị ngựa, ngao du bên ngoài một chuyến.

Giang sơn Đại Đường dân chúng đủ ăn đủ mặc, tình trạng cướp bốc được kiểm soát tối đa.

Vì vậy những vụ án cướp bốc cơ hồ rất ít.

Cho nên còn trong lãnh thổ Đại Đường tuyệt đối sẽ an toàn.

'Mẫu hậu!

Lúc trước phụ hoàng là người như thế nào?'
Trân Ni hơi ngạc nhiên khi Tiểu công chúa của mình đột nhiên hỏi vấn đề này.

Nàng không trả lời mà hỏi lại một câu hỏi:
'Tuệ nhi rất muốn biết sao?'
Tiểu công chúa gật đầu.

Ánh mắt chờ mong.

'Phụ hoàng của con là một người tuyệt vời, rất xuất chúng.

Đặc biệt, phụ hoàng rất yêu thương ta cùng các con'
'Trong sử sách đều ghi chép, Hoàng đế đều lập rất nhiều phi.

Ít nhất ở hậu cung cũng phải trên 3000 mỹ nữ.

Cớ sao phụ hoàng chỉ có mỗi mình mẫu hậu mà không lập phi?'
Trân Ni ôn nhu mỉm cười: 'Ta khuyên bảo rất nhiều nhưng phụ hoàng con không chịu thôi'.

Nhưng trong lòng Trân Ni thầm kêu ngạo: 'Có cho thì phụ hoàng con cũng không dám'.

'

Sau này Tuệ nhi cũng phải tìm một nam nhân như phụ hoàng để gả'
Trân Ni lắc đầu.

Tiểu hài tử đúng là Tiểu hài tử.

---------
Sau gần hai tháng ngao du sơn thủy.

Đoàn người đã đến biên giới Đại Đường giáp với địa phận của Tộc Nữ Chân.

Trí Tú lần này đã bàn bạc cùng Trân Ni, sẽ đi qua Địa phận Tộc Nữ Chân.

Sau đó lại đến Đại Minh cũng không muộn.

Địa Phận Nữ chân tộc không lớn, tuy bé nhưng đất đai phì nhiêu màu mỡ.

Núi non cùng đồng bằng hài hòa, xen lẫn vào nhau.

Màu xanh ngút ngàn của ruộng lúa.

Nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ dang hai tay, nhắm mắt tận hưởng hương thơm cây cỏ.

Gương mặt xinh đẹp năm nào vẫn khắc sâu trong tim của Trí Tú.

Trí Tú nhẹ nhàng ôm Trân Ni từ phía sau.

Trân Ni cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, nàng không ngần ngại nữa, rất tự nhiên mà hưởng thụ yêu thương.

Thái tử kéo tay công chúa, ra hiệu đừng làm ồn rời khỏi.

Những tinh binh cũng lui ra bảo vệ vòng ngoài.

Ai cần ẩn nấp thì ẩn nấp.

Tuyết nhi với Tiểu Nô đi tìm chỗ dựng liều trại.

Đêm nay, đành ngủ lại giữa sơn nguyên bạt ngàn.
****
Hiện tại chỉ mới về chiều, ánh nắng vẫn còn soi rõ.

Thái tử muốn cưỡi ngựa đi dạo một chút.

Dù Đường Trọng ra sức ngăn cản nhưng mà Tiểu tổ tông năn nỉ quá, thôi đành phải theo hộ tống.

Nhưng phải cách thật xa, không được đến gần.

Thái tử muốn được tự do.

Ngựa chạy một đoạn vào rừng sâu, hoa thơm nhè nhẹ.

Thái tử cho ngựa dừng lại, đỡ hoàng muội của mình xuống.

Hai người nhẹ nhàng theo tiếng động mà tách cỏ cây đi vào rừng sâu.

Đường Trọng đuổi theo đến chỉ thấy hai chú ngựa, không còn thấy người, thật lo lắng.

Liền xuống ngựa, cùng binh lính đi sâu trong rừng tìm.

'Hướng Nam đại ca.

Bên kia, trên cao, quả đó to a'
'Ân.

Để huynh hái xuống cho muội'
Nghe tiếng nói càng lúc càng gần, Thái tử dùng dao trên người tách cây chặn ngang lối đi, quyết phải tìm cho bằng được.

Đến rồi, Phía con suối kia có một nữ hài tử đang dùng tà áo hứng trái cây mà nam hài tử đang hăng say hái trên cây.

Trông họ thật vui vẻ.

Thái tử cùng công chúa đang nấp sau gốc cây, vừa vươn người ra bên ngoài liền bị Tiểu công chúa kéo lại, mặt mày nghiêm túc:
'Ca, huynh muốn đi đâu?'
'Qua bên kia a, chúng ta xin họ cùng hái trái cây'
'Nhưng mẫu hậu đã dặn không được nói chuyện với người lạ'
'Haizz da!

Muội cứ như vậy sao quen biết được nhiều người.

Có ca ở đây, muội cứ theo ta' - Vậy là Thái tử hân hoan chạy ra trước.

Bé gái ôm trái dại trong tay, đôi mắt long lanh, làn da trắng tuyết.

Mái tóc đen mượt, gương mặt bầu bỉnh rất đáng yêu.

Y phục có hơi khác lạ so với Đại đường nhưng xem ra là người có quyền thế, chất liệu vải thật tốt.

Nhưng nhìn mãi không đúng.

Thái tử đang tìm từ mô tả.

'Đúng rồi.

Là không cảm xúc'
'Vị đại ca này, ngươi tại sao lại nhìn ta như vậy?' - Nữ hài tử trước mắt mặt nghiêm lại, nhìn người ăn mặc có chút khác lạ thì phòng bị.

Thái tử đang chăm chú đánh giá vị tiểu cô nương trước mặt này, bị hỏi đến mức không phản ứng kịp, có chút ngu ngơ gãi đầu không biết đáp thế nào.

'Ta cùng đại ca theo phụ mẫu từ Đại Đường đi ngang qua đây, do ham chơi nên lạc đường.

Đại ca lỗ mãng đã làm tiểu muội hoảng sợ.

Mong tiểu muội muội rộng lòng bỏ qua'
'Không cần quá khách sáo.

Chỉ là không nên đối với người khác nhìn không chớp mắt.'
Thái tử thầm than may, hoàng muội đã đến kịp thời.

Nhưng mà nghe đối đáp của hai nữ hài tử này mà chóng mặt.

Cứ y như là đang đấu khí tràng hay sao?

Haha.

Hoàng muội có đối thủ rồi.

Lúc này ở trên cây phóng xuống nam hài đang ôm một phần lớn trái cây vừa hái, đứng ngang tai của Thái tử.

Thái tử nhìn thấy tiểu Nam hài có chút quen mắt, nhưng mà đây là lần đầu gặp gỡ, không nghĩ nhiều liền bắt chuyện trước.

'Xin chào, Ta gọi Minh Duệ.

Ta đã 15 tuổi.

Đệ có thể gọi ta là Minh Duệ ca ca'
Không ngờ hài tử trước mắt cũng rất hòa đồng.

Liền ôm quyền hành lễ: 'Tiểu đệ 13 tuổi.

Tên gọi Hướng Nam.

Xin ra mắt Minh Duệ Ca ca'
Hai nam hài vui vẻ bắt chuyện, đều hướng mắt trông chờ hai nữ hài giới thiệu.

Nhưng mà đợi hồi lâu vẫn không có động tĩnh.

Vì vậy, thân làm ca ca.

Thái tử mở lời.

'Vị tiểu muội này, có thể cho chúng ta được biết tôn tín đại danh hay không?'
---------
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 91


'Vị tiểu muội này, có thể cho chúng ta được biết tôn tính đại danh hay không?'
Thái tử nở nụ cười ôn nhu đối với nữ hài trước mắt hỏi.

Không khỏi buồn cười chờ đợi.

Trong lòng nghĩ thầm, trông nữ hài này cùng Tuệ nhi không sai lệch tuổi tác, nhìn lại có điểm tương đồng, mới từng này tuổi mà khí tràng lại lớn.

Tương lai có thể khuynh quốc khuynh thành không sai biệt với hoàng muội.

'Ta gọi Cáp Nhĩ Tư'
'Cáp Nhĩ Tư?' - Minh Tuệ công chúa lặp lại lần nữa như muốn khẳng định.

'Ân.

Có vấn đề gì sao?'
'Chỉ có hoàng tộc của Tộc Nữ Chân mới mang họ Cáp Nhĩ.

Ta nói có đúng không?' - Minh Tuệ khẳng định nhẹ nhàng vừa cười vừa nói.

'Ngươi nói không sai.

Xem ra ngươi hiểu biết thật sâu rộng'
'Các ngươi cứ gọi ta Minh Tuệ'
Bốn người nhanh chóng làm quen.

Chủ yếu là Hướng Nam cùng Thái tử nói rất nhiều.

Kể trên trời dưới đất, họ rất nhanh kết thành bằng hữu.

Còn chia cả trái cây cho hai người bạn mới.

'Ca ca, trời đã muộn, chúng ta cần phải trở về' - Tiểu công chúa của chúng ta không quên nhắc nhở.

'Thật tiếc a, nhà của ta cũng ở gần đây.

Nếu còn sớm ta sẽ dẫn hai người đến chơi cùng ta a'.

Hướng Nam rất hiếu khách.

Thái tử tiếc hùi hụi, trong lòng lại có dự tính khác.

'Hướng Nam, ta không có nhiều bằng hữu.

Lần này đến Đại Minh là muốn thăm lại ngoại tổ mẫu.

Ta có thể xin phụ thân nán lại một ngày đi chơi cùng hai người'
'Thật không?' - Hướng Nam mừng rỡ
'Ân.

Vậy ngày mai đệ đợi chúng ta ở chỗ này đi'
'Được.

Giờ thì tạm biệt Minh Tuệ muội muội cùng Minh Duệ ca ca'
'Ân tạm biệt Nhĩ Tư muội cùng Hướng Nam đệ'
Tiểu công chúa nhìn hai người kia đi xa thì bắt đầu chất vấn ca ca mình: 'Ca, huynh chưa hỏi qua phụ thân cùng mẫu thân đã tùy tiện hứa hẹn'
'Ta nghĩ phụ thân sẽ đồng ý.

Hehe'
'Nhưng mẫu thân thì chưa chắc' - Vẫn là cảm xúc lạnh nhạt của Tiểu công chúa.
(Ở bên ngoài nên Thái tử cùng công chúa không gọi phụ hoàng, mẫu hậu mà thay là phụ thân cùng mẫu hậu).

'Tiểu thư...................công tử..................' Tiếng của Đường Trọng tướng quân vọng lại, Thái tử nhận ra nên vội vẫy tay lớn tiếng ra hiệu:
'Đường thúc thúc...ta ở đây?'
Một vài người mệt mỏi thở dốc, Đường Trọng vừa mừng vừa cằn nhằn: 'Công tử cùng Tiểu thư nhanh quá, ta già rồi, đuổi chẳng kịp nữa.

Chúng ta nhanh trở về thôi, trong rừng rậm này nguy hiểm lắm'
'Ân, Đường thúc thúc cho người phát lối đi này, ngày mai ta sẽ trở lại đây một lần nữa'
*****
Trên một lối mòn giữa rừng rầm bao la, còn một chút ánh sáng len lỏi của chiều ta.

Hai đứa bé tung tăng trở về, trên mặt nam hài tử vui vẻ hơn, có thể vì được kết giao thêm bằng hữu.

Mà nữ tử xinh như thiên thần kia, rất ít cười.

Nàng cũng không có vẻ gì vui mừng cả.

'Nhĩ Tư a, ta thấy muội và Minh Tuệ giống nhau lắm a' - Vừa nói lại trộm nhìn Nhĩ Tư.

Nhĩ Tư mắt hướng thẳng mà nhìn, không dừng lại nói: 'Ta thấy chẳng việc gì vui mừng phải thể hiện ra bên ngoài như huynh'
Bị tạt nước lạnh nên Hướng Nam mất hứng nói chuyện.

Cũng không thèm để ý vị muội muội này.

-----
Dưới ánh lửa lập lòe trong khu rừng, xung quanh là những liều trại được dựng lên kiêng cố.

Trí Tú phụ trách ướp gà, sau đó chia cho mỗi người một phần tự nướng.

4 người Đường gia ngồi xung quanh đống lửa, chỉ có Trí Tú là hăng hái lật lật, trở trở đùi gà.

Không khí rất căng thẳng đi, Trân Ni tức giận không chịu ăn.

Ngồi bên cạnh là Tiểu Tuệ nhi mặt cũng băng lãnh.

Mà Thái tử thì xụ mắt xuống hối lỗi.

Trí Tú thở dài đưa cho Thái tử cùng công chúa hai xiên gà nướng nói:
'Hai huynh muội mang gà sang chỗ Đường thúc thúc nướng lên' - Nói xong còn kèm theo nháy mắt ra hiệu.

Đợi hai hài tử đi rồi, Trí Tú ngồi sát lại bên cạnh Trân Ni, gỡ một miếng thịt nhỏ đưa lên miệng thổi nguội, giọng nói nhỏ nhẹ dỗ dành:
'Ni nhi ăn khi còn nóng'
Trân Ni đang bực, lại càng bực hơn khi người thương hình như không hiểu được cảm giác lo lắng của nàng.

Nàng xoay đầu đi chỗ khác không nói chuyện.

'Haizz.

Nàng sao cứ quá nghiêm khắc với hài tử, tuổi này cần phải vui đùa một chút.

Hai đứa đi đều có xin phép, có Đường tướng quân theo cùng.

Hiện giờ cũng đã an toàn không phải sao?'
Lúc này đây cơn tức đã tới đỉnh điểm, không nhịn nữa.

Trân Ni phản ứng:
'Người là nói thiếp quá nghiêm khắc?

Vậy nếu hài tử có chuyện gì thì sao?

Chàng không mang nặng đẻ đau làm sao biết cảm giác đó hả?'
'Được rồi.

Là ta sai.

Lần sau sẽ không cho hắn đi chơi như vậy.

Được không?

Nàng ăn đi, rất ngon nga'
Nhìn người tay nắm cả giang sơn vì nàng mà xuống nước.

Vì nàng mà tự tay làm thức ăn, lại vì nàng mà mất đi hình tượng của một đế vương cao thượng.

Tâm nàng liền mềm nhũn, mở miệng phối hợp, rất tao nhã nhai miếng thịt.

Trí Tú chờ mong: 'Thế nào?'
'Tạm được'
Trí Tú biết Trân Ni vẫn còn khó chịu trong lòng, nên thôi không chọc nàng.

Yên lặng mà dỗ dành, sau khi đưa nàng trở lại lều thì trở ra.

Đi đến lều của Thái tử, chui vào:
'Duệ nhi đã ngủ chưa?'
Nhìn Thái tử ở trong chăn lú đầu ra, phì cười ngồi bên cạnh: 'Hết buồn chưa?

Mẫu hậu con mắng con vì lo lắng.

Nam tử hán sao lại yếu đuối vậy a?'
'Phụ hoàng!

Duệ nhi không buồn.

Nhưng mà ngày mai Duệ nhi có hẹn với hai tiểu bạn hữu gặp nhau tại phía Tây khu rừng.

Mẫu hậu đang tức giận.

Duệ nhi không dám nói' - Thái tử ngồi đối diện với phụ hoàng, xụ mặt xuống lo lắng.

'Vậy thì ngày mai chúng ta cứ hướng phía Tây khu rừng mà đi.

Duệ nhi cùng Tuệ nhi đi trước.

Ta sẽ cùng mẫu hậu con đi sau.

Được không?'
'Có được không?'- Thái tử vẫn thật lo lắng.

'Phụ hoàng nói được là được.

Giờ thì ngủ sớm đi.

Ngày mai lên đường.

'Dạ.

Phụ hoàng ngủ ngon'
-----------------------
Trí Tú lại tiếp tục vào lều của Tiểu công chúa, chỉnh sửa chăn lại cho ái nữ xong mới bước trở ra.

'Hoàng thượng đến xem Tuệ nhi và Duệ nhi đi?'
'Ân.

Nói chuyện với Duệ nhi một chút' - Trí Tú thay y phục nằm xuống bên cạnh, ôm Trân Ni vào lòng nỉ non.

Kể hết chuyện lúc nãy.

Trân Ni ủy khuất, giọng nũng nịu: 'Xem ra Thái tử thật sự sợ người mẹ như thiếp đây'
'Haha.

Nàng tìm cơ hội nào đó nói chuyện với con.

Hai người sẽ hiểu nhau hơn'
'Xem ra thiếp không biết cách giáo dục hài tử rồi'
'Không biết thì phải tập.

Ta sẽ dạy nàng.

Haha'
Trân Ni không nói, vùi đầu vào ngực Trí Tú, ngửi lấy hơi ấm quen thuộc.

Rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.

--------------
Buổi sáng trong rừng, chim muôn hót vang trời, không khí vui nhộn hẳn lên.

Sau khi Tuyết nhi phục vụ chủ tử của mình vệ sinh cá nhân xong cũng là lúc lều trại được dở ra.

Mọi người tiếp tục lên đường.

Tiểu công chúa và Thái tử lo lắng nhìn gương mặt nghiêm túc của mẫu hậu, thật e ngại không biết mở lời thế nào.

Mà Trân Ni cũng sẽ không mở lời trước, cuối cùng người thắng vẫn là bậc mẫu nghi thiên hạ này.

Công chúa lấy hết can đảm chạy đến ôm ngang eo của Trân Ni, lại nũng nịu: 'Mẫu thân, mẫu thân đừng giận Tuệ nhi được không.

Tuệ nhi hứa về sau sẽ thật nghe lời'
'Còn có Duệ nhi nữa.

Sẽ luôn nghe lời mẫu hậu' - Thái tử được hoàng muội của mình mở đường thì tiến đến nói thêm.

'Ân.

Hiếm khi hai đứa ngoan ngoãn như vậy.

Chuyện của Duệ nhi phụ thân con đã nói cho ta biết, hai đứa đi trước đi, phải nghe lời Đường thúc thúc' - Trân Ni gương mặt hòa hoãn hơn nhiều.

Thái tử lúc này thật vui vẻ biết bao, nhưng cũng không quên nhìn sang phụ thân - người không giữ bí mật của hắn.

Việc gì phụ thân cũng đều phải trình báo với mẫu thân cả.

Trí Tú khoát tay đuổi hai đứa nhỏ đi.

Bản thân mình cùng Trân Ni tản bộ theo sau.

---------------
'Nhĩ Tư, Nhĩ Tư'
Thái tử cùng tiểu công chúa vừa đến điểm hẹn đã nghe tiếng hốt hoảng của Hướng Nam.

Mà Hướng Nam nhìn thấy Minh Duệ ca ca đến, như gặp được cứu tinh.

Mắt phím hồng chạy đến.

'Minh Duệ ca ca, Nhĩ Tư, Nhĩ Tư bị rắn cắn vào chân.

Huynh mau tìm cách cứu muội ấy'
Mà Nhĩ Tư đang nằm đó, có vẻ bị hôn mê.

'Tất cả ở yên đây, ta đi gọi người đến.

Sẽ nhanh thôi'
Thái tử từng nghe phụ thân nói, đi rừng gặp phải rắn cắn.

Có hai trường hợp: một là rắn không có nộc độc, còn lại nếu là rắn có độc, khi di cử động sẽ làm độc lan nhanh hơn trong cơ thể, dẫn đến tim có thể mất mạng.

Giờ chỉ còn cách đi gọi phụ thân thôi.

Trí Tú đang nắm tay Trân Ni đi dạo, gặp Thái tử hốt hoảng đến báo bằng hữu của hắn bị rắn cắn.

Trí Tú liền chạy thục mạng đến nơi.

Nhìn nữ hài nằm dưới đất kia mặt trắng xanh, môi chuyển sang tím.

Không nói hai lời, đưa cổ chân của nữ hài lên miệng hút đi máu độc ra ngoài.

Cáp Nhĩ Tư lúc này nhìn chăm chăm vào người trước mặt đang cố sức cứu chữa cho mình không màng nguy hiểm.

Có lẽ nàng là một đứa bé tinh tế, nàng có thể nhận ra người trước mắt chính là người mẫu thân luôn họa.

Mẫu thân nói với nàng, Phụ thân của nàng là một người rất anh soái.

Trong mơ màng nàng bật gọi: 'Phụ Thân'.

Trân Ni đuổi theo, đến nơi.

Nghe đứa bé gọi Trí Tú như vậy.

Lại càng để ý hơn.

Dung mạo đứa bé trước mắt này, nàng chỉ là suy đoán....

Trí Tú nghĩ là đứa bé đang mê man nói sảng.

Càng gấp gáp hơn, nhìn tiểu huynh đệ trước mắt trạc tuổi của Tuệ nhi, ăn mặt khác người dân đại Đường và Đại Minh.

Y phục này có thể của Tộc Nữ Chân đi.

'Tiểu bằng hữu, ngươi có biết ở đây tìm đại phu ở đâu không?

Chúng ta cần đừa tiểu muội này đi ngay.

Không thể chậm trễ'
Lúc này Hướng Nam kiên nghị gật đầu.

Ánh mắt chắc nịch: 'Thúc thúc đi theo ta'
Nói rồi hướng con đường phía trước chạy thẳng.

Trí Tú bế Cáp Nhĩ Tư ôm trong lòng, rất nhanh chạy theo, vừa chạy lại vừa nói chuyện:
'Bé con, đừng ngủ, nói chuyện với thúc thúc đi, nói gì cũng được, sắp tìm đến đại phu rồi, con sẽ không sao?'
'Phụ thân.

Người có phải là phụ thân của Tư nhi?'
'Ta không phải là phụ thân của con.

Ta là phụ thân của Minh Tuệ cùng Minh Duệ'
'Không thể nào, nhưng mà người thật giống'
Một đoạn đường không ngắn không dài.

Đến một căn nhà nằm giữa đồng bằng, chủ yếu được dựng lên bằng tre, trông thật kỳ công.

Xung quanh trồng nhiều loại hoa dại, màu sắc sặc sỡ.

Hiện tại không phải là lúc đánh giá nơi này.

'MẪU THÂN.

MẪU THÂN NGƯỜI MAU CỨU NHĨ TƯ.

MUỘI ẤY BỊ RẮN ĐỘC CẮN A'- Vừa chạy tới cổng, Hướng Nam đã la lớn.

Mẫu thân của Hướng Nam đang trò chuyện cùng mẫu thân của Nhĩ Tư, nghe hài tử của mình nói vậy, cả hai hốt hoảng chạy ra bên ngoài.

Trí Tú đến nơi, mồ hôi rơi đầy mặt, tóc theo mồ hôi dính vào trán.

Đứng dưới cái nắng sớm ban mai, nhìn hai nữ nhân trong nhà mà tiểu hài tử này gọi là Mẫu thân thập phần sững sờ, không khỏi đứng hình.

'CỨU NGƯỜI TRƯỚC ĐÃ' - Đây gọi là ba miệng một lời.

Đúng vậy, hai nữ nhân trước mắt.

Một người là Lạc Hy, và người còn lại chính là Châu Hiền - hay đúng hơn là Thường Nguyệt.

Trân Ni vừa đuổi đến, như vậy, suy đoán của nàng đã đúng.

Bây giờ không phải là lúc diễn cảnh gặp lại, nhìn Trí Tú còn không biết làm sao.

Vì vậy ba nữ nhân này đồng thanh lên tiếng.

----------
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 92:[Hoàn]


Đặt Nhĩ Tư xuống giường, nhìn Lạc Hy trổ tài y thuật của mình thành thạo.

Trí Tú thở phào nhẹ nhõm, vừa mở miệng nói gì đó, trước mắt bỗng tối sầm lại.

'HOÀNG THƯỢNG - THÁI TỬ - PHỤ THÂN..........'
Mọi người hốt hoảng la lớn.

Tiểu Nô cùng Trân Ni dìu Trí Tú nằm bên cạnh Nhĩ Tư.

Lạc Hy bắt mạch xong, chậm rãi mở miệng.

'Thái tử hút hết chất độc trong người của Nhĩ Tư nên cơ thể bị choáng.

Nghĩ ngơi một chút sẽ không sao'
Một cô nương khác, ăn mặc y như thị nữ mang đến một chén thuốc.

Lúc này Trân Ni mới để ý tới Châu Hiền gương mặt lo lắng, nàng cầm lấy chén thuốc tự tay uy hài tử của mình.

Nhìn một lớn một nhỏ nằm trên giường, rất lâu sau ba nữ nhân cũng không lên tiếng.

'Mẫu thân, Thúc thúc và Nhĩ Tư muội khi nào thì tỉnh lại?' - Hướng Nam chạy đến bên cạnh Lạc Hy, cũng lo lắng không kém.

'Rất nhanh thôi..

Con dẫn Nhĩ Tư đi đâu để ra nông nỗi này?' - Lạc Hy có ý trách móc hài tử của mình.

'A Di, là lỗi của Duệ nhi.

Duệ nhi muốn Hướng Nam dẫn đi chơi nên mới xảy ra chuyện.

A Di đừng trách Hướng Nam'
'Tuệ Nhi cũng có phần'
Lạc Hy và Châu Hiền nhìn hai hài tử trước mắt.

Duệ nhi lúc nhỏ đã gặp qua, không ngờ lớn lên nhanh như vậy.

Khí chất đều thừa hưởng từ phụ thân hắn hết rồi.

Nhìn sang nữ hài tự xưng là Tuệ nhi, không khỏi phì cười.

Cùng Trân Ni như tỉ muội song sinh.

Lạc Hy ngoắc tay Thái tử : 'Duệ Nhi đến!

A Di xem một chút'
Thái tử nghe lời đến gần Lạc Hy, người mà Hướng Nam đệ gọi là mẫu thân.

'Tuệ nhi rất giống mẫu thân lạnh lùng của con đi' - Châu Hiền sờ sờ gương mặt của Tuệ nhi, rất ôn nhu mà chọc.

Trân Ni nhìn Hướng Nam, sờ đầu, cũng không có vừa gì mà đáp trả: 'Con gọi là Hướng Nam phải không?'
'Dạ đúng ạ?' - Hướng Nam rất ngoan ngoãn đáp.

'Đại Đường nằm ờ phía Nam.

Xem ra Lạc Hy cô nương vẫn luôn hướng về Đại Đường nhỉ?'
'Hoàng hậu thật sự rất thông minh' - Lạc Hy không chút sợ sệt mà khen Trân Ni.

'Châu Hiền muội đặt tên cho nhi nữ cũng thật có ý nghĩ nha.

Nhĩ Tư, luôn tương tư nhớ nhung một người nào đó'.

Châu Hiền chỉ mỉm cười, cũng không đáp trả.

Đối với vị hoàng tỉ này, nàng không giấu được gì a.

Ba đứa nhỏ nghe đoạn đối thoại của người lớn, không hiểu gì, cho đến khi nghe phía sau có âm thanh:
'Phụ thân.

Tư nhi sợ' - Nhĩ Tư nhào vào lòng, ôm lấy Trí Tú.

'Ngoan, ngoan, không sợ nữa.

Có thúc thúc ở đây'.

Trí Tú dỗ dành Nhĩ Tư.

Hình ảnh ngọt ngào này làm cho Tuyết nhi vui thích.

Mà Tiểu Nô thì suy nghĩ đang bay đến tận đâu đâu.

Không lẽ sau này hậu cung lại có thêm người.

Haha.

Lạc Hy cho người pha trà mang ra cùng một ít điểm tâm nhẹ, một bàn tám người.

Bốn lớn, bốn nhỏ ăn điểm tâm.

Vì tại bàn còn trẻ con nên không tiện nói nhiều.

Trí Tú lên tiếng trước.

'Hướng Nam có thể mang Minh Duệ, Minh Tuệ và Nhĩ Tư ra ngoài tham quan không a?'
Hướng Nam nghe thế ánh mắt sáng rỡ, ngồi ở đây buồn sắp chết rồi: 'Tuân lệnh thúc thúc, Chúng con đi ngay'
'Duệ nhi trông chừng đệ muội cẩn thận'
'Tạm biệt phụ mẫu cùng các A Di'
Hiện giờ còn lại nhân vật chủ chốt.

Trí Tú ngồi giữa ba nữ nhân trên chiếc bàn tròn.

Hắng giọng: 'Lạc Hy rất lâu không gặp, không ngờ gặp lại tỉ trong tình huống này.

Ta thật sự rất mừng khi tỉ tìm được một nơi nương tựa.

Gia đình thật hạnh phúc'
Lạc Hy vẫn như trước, lúc nào cũng không thèm để ý người này, luôn ngu ngốc như vậy: 'Vậy Thái tử nên chúc mừng ta đi'
Lạc Hy quen gọi Trí Tú là Thái tử, vẫn không sửa được.

Châu Hiền và Trân Ni rất dịu dàng, thư thái uống trà ngồi xem đối thoại của hai người kia.

'Tất nhiên phải chúc mừng.

Muội ở đây như vậy không bằng về Đại Đường đi, Đường Nghĩa với Đường Trọng tướng quân chắc phải mở tiệc ăn mừng khi có tôn tử a'
'Về đó thì ai nuôi ta cùng Hướng Nam?'
'Ta xây cho tỉ một biệt viện to lớn.

Phong chức cho phu quân của tỉ.

Như vậy còn lo gì chứ?

Thấy sao?

Hấp dẫn không?' - Trí Tú đắc ý với những ưu đãi mình đưa ra cho Lạc Hy.

'Châu Hiền một mình sinh Nhĩ Tư thật vất vả?' - Bên này Trân Ni đối với Châu Hiền hỏi han.

Có phần thông cảm cho nữ nhân cả đời si tình vì một người.

Châu Hiền mỉm cười lắc đầu: 'Nghĩa phụ đưa ta đến bên ngoại của người tá túc.

Trong thời gian mang thai có chút khó khăn, nhưng đến khi sinh ra Nhĩ Tư, ta tự nhiên thấy mình cần phải mạnh mẽ bảo bọc nữ nhi của mình'
'Sao muội không trở về Đại Minh'- Trí Tú hỏi chen vào.

'Ta thấy ở đây rất tốt.

Rất bình yên, bắt đầu một cuộc sống mới không ai quen biết không phải thư thả hơn sao?'
'Ân.

Khi nào thì giới thiệu cho ta găp mặt phu quân của hai người a?' - Trí Tú chỉ hỏi một câu rất bình thường mà hình như mọi người ai cũng đang thắc mắc.

Ai cũng muốn biết thôi mà.

Sao ba nữ nhân này nhìn mình với ánh mắt lạ như vậy.

'CHẾT RỒI' -- Lạc Hy và Châu Hiền đồng thanh.

Trí Tú ban đầu là sững sờ.

Sau đó biết mình bị lừa.

Quyết định không mở miệng nữa.

'Hai người dự định thế nào?

Hài tử không thể không có phụ thân'
Bốn người trầm mặt.

Mà lúc này đây, bốn đứa bé đi chơi vui vẻ trở về, tất cả đều ngồi vào vị trí cạnh mẫu thân của mình.

Tiểu Tư nhi nhìn mẫu thân có điều khác lạ, thật lo lắng hỏi: 'Mẫu thân, người không khỏe sao?'
Châu Hiền đối với Nhĩ Tư cười, lắc đầu bảo không sao: 'Nhĩ Tư, con luôn muốn gặp phụ thân của mình phải không?'
'Dạ, Tư nhi luôn rất muốn.

Tư Nhi rất muốn a'
Tiểu Tư nhi theo hướng nhìn của mẫu thân, thì ra là mẫu thân đang nhìn thúc thúc kìa.

'Mẫu thân, có phải thúc thúc là phụ thân của con không?'
Không nhận được câu trả lời của mẫu thân, liền đối với Lạc Hy a di gấp gáp: 'A Di, người nói đi, có phải thúc thúc là Phụ thân của Tư nhi không?'
Nhìn Nhĩ Tư mắt sắp long lanh, Lạc Hy yếu ớt gật đầu.

Nhĩ Tư không cần biết gì hết, lao đến ôm cổ Trí Tú khóc rống lên.

Trí Tú thì cười đau bụng dỗ dành: 'Ngoan, nín đi.

Không được khóc'
'Phụ thân hứa đi.

Không được rời mẫu thân với Tư nhi nữa.

Huhu'
Nhíu mày nhìn Lạc Hy với Châu Hiền: 'Hai người đùa cái gì vậy?

Hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư.

Ta không chịu nổi cú sốc này đâu'
'Ai nói dối Thái tử.

Chuyện này phải kể từ ta' - Mọi người im lặng chờ nghe Lạc Hy kể.

'Lúc ta tạo ra thuốc cho Thái tử cùng Thái tử phi.

Ta đã dùng máu của Thái tử hòa với máu của ta làm thành một viên.

Ta luôn giữ bên mình.

Cũng không nghĩ đến chuyện này.

Sau khi quyết định rời đi.

Ta đã uống viên thuốc vào, cũng không hy vọng nhiều.

Sau đó một thời gian, ta bị ngất xỉu trên đường do kiệt sức.

May mà xe ngựa của Quận chúa đi ngang cứu giúp, cuối cùng nàng mang ta đến Tộc nữ chân cùng nàng.

Ta mới biết mình mang thai không lâu.

Quận chúa ngỏ lời cùng đến sống với nàng, nhưng ta từ chối.

Ta thích sống tự do thoải mái hơn.

Vì vậy Quận chúa cho người xây dựng ngôi nhà này, nàng cũng rất thường xuyên đến thăm ta.

Mang thức ăn cùng thuốc bổ đến'
Lạc Hy ngưng lại, Châu Hiền kể tiếp: 'Sau khi Lạc Hy sinh Hướng Nam xong, nàng hỏi ta có muốn sinh hài tử của cho chính mình và Thái tử không?

Ta không tin.

Nhưng Lạc Hy nói chỉ cần ta muốn nàng có thể giúp.

Ta nghĩ nàng đùa.

Nàng lấy máu của ta rồi hứa hẹn một tuần sau mời ta trở lại'
'Ta dùng viên thuốc chứa máu của Thái tử lúc trước, lại để hòa tan cùng máu của Quận chúa.

Điều chế lại' - Lạc Hy kể lại phương pháp của mình.

'Tại đây, muội cùng Lạc Hy mong Thái tử cùng Thái tử phi bỏ qua cho.

Chúng ta làm việc đường đột này mà không được sự cho phép của hai người' - Vẫn là Châu Hiền thấu tình đạt lý.

Trí Tú không phải không biết y thuật của Lạc Hy, nhưng mà đột nhiên ở đâu xuất hiện thêm hai đứa con được cho là của mình.

Làm sao tin được.

Suy nghĩ trong bụng 'Ta thật không cao thượng đến nỗi nuôi hài tử của kẻ khác nữa nha'.

'Hướng Nam, đến ra mắt phụ thân đi' - Lạc Hy nói với hài tử của mình.

'Hướng Nam gặp qua phụ thân' - Tuy không hiểu, nhưng Hướng Nam rất ngoan ngoãn nghe lời phụ thân của mình.

Trí Tú nhìn Trân Ni, hy vọng nàng có thể giải vây cho mình.

Trân Ni bất mãn:
'Hoàng thượng muốn chối bỏ giọt máu của mình sao?

Hướng Nam và Nhĩ Tư đều là hài tử của chàng'
Lúc này Trí Tú mới dang rộng vòng tay ôm hai đứa nhóc vào lòng.

Cuộc gặp gỡ đầy viên mãn này, có cả mơ mình cũng không dám nghĩ đến.
*******
'Vậy sau này hai người dự tính như thế nào?' - Trí Tú nhìn Lạc Hy và Châu Hiền hỏi.

Lạc Hy nói: 'Trước thế nào thì sau này vẫn vậy'
'Làm sao có thể, Hướng Nam và Nhĩ Tư là hài tử của ta.

Phải để chúng....'
'Vậy ai là người sinh chúng ra?' -Hô hô, Châu Hiền chen vào.

Trí Tú cũng ngậm ngùi thôi.

'Nhĩ Tư và Hướng Nam có muốn trở về Đại Đường sống cung phụ thân, với Duệ nhi và Tuệ nhi không' - Trân Ni rất tâm lý, đứng ra giải vây.

'Hay quá, có thể cùng Duệ ca ca mỗi ngày luyện võ rồi.

Được ca ca dẫn đi chơi.

Không như ở cùng mẫu thân, chỉ có điều chế thuốc.

Chán lắm' - Đứa con bán đứng nhất của năm là đây.

'Nhĩ Tư muốn ở cùng phụ thân và mẫu thân thôi' - Nằm trong lòng của Trí Tú, nói ra mong muốn của mình
'Được rồi.

Vậy theo ta về đi.

Được không?'
*****
Vậy là một nhà đoàn viên.

Trí Tú mang theo cả nhà trở lại Đại Minh ở một tháng trời.

Cho hài tử du ngoạn khắp nơi.

Chưa đủ thời gian thì đã nhận được thư tốc báo từ Đại Đường.

Thái hậu cùng Thái thượng Hoàng nghe tin hoàng nhi của mình vừa tìm được hai tôn tử.

Một hai ra lệnh phải lập tức mang về gặp mặt.

Không được chậm trễ.

---------
Sau khi trở về.

Trí Tú tổ chức phong vị cho hai nhi tử của mình.

Hướng Nam sinh cùng năm nhưng nhỏ tháng hơn Minh Tuệ nên đứng vị trí thứ ba.

Tam Hoàng tử Đường Minh Trí.

Lạc Hy chính thức được phong hào - Hy phi nương nương.

Tứ công chúa Cáp Nhĩ Tư đổi danh thành Đường Minh Vân.

Mẹ của nàng là Châu Hiền quận chúa, nay phong hào Hiền phi.

Đường gia nay đông vui đầy đủ.

Hai nữ nhân này dù biết không thể thay đổi trái tim một người.

Nhưng họ vẫn chấp nhận ở bên cạnh, đứng nhìn.

Cùng hài tử của người mình yêu sống qua ngày đó là mãn nguyện.
*******
'Ni nhi.

Ni nhi.

Ta mang nàng ra ngoài chơi' - Lúc này ở trong phòng, Trí Tú quậy phá không để yên cho Trân Ni đọc sách.

'Thiếp bận rồi.

Hoàng thượng tìm Châu Hiền và Lạc Hy đi'
'Ta muốn đi cùng nàng'
'Thiếp muốn yên tĩnh'
'Ta cho nàng hai lựa chọn: một là đi chơi cùng ta, hai là sinh hài tử cho ta nữa.

NÀNG CHỌN ĐI'
'ĐỪNG CÓ MƠ'.......................

Haiz.

Ngày nào cũng ồn ào như vậy, Tiểu Nô với Tuyết nhi nghe riết thành quen.

Hôm nào Hoàng hậu và Hoàng thượng không ồn ào, chắc chắn sẽ lại giận nhau.

------
Toàn văn Hoàn.

Cảm ơn mọi người trong hơn một tháng qua đã theo dõi, đọc, vote, comment.

Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ truyện tiếp theo của mình.

Cuối nữa người tổng chào và hẹn gặp lại!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back