Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 60: Thái tử mềm lòng rồi sao?


Đông cung buổi sáng tốt lành, Trí Tú lười biếng nằm trên ghế nhìn Trân Ni luyện kiếm.

Nắng mặt trời làm tan những giọt sương đọng trên lá đêm qua, vô tình rơi xuống trên trán của Trí Tú.

Trí Tú vô cùng khó chịu mở mắt, nhưng trước mặt chính là gương mặt xinh đẹp phóng đại, bao nhiêu khó chịu liền tan biến như những giọt sương kia.

Nụ cười ôn nhu của nữ nhân này, luôn khiến người khác tan chảy.

'Thái tử không ở lại phòng ngủ thêm, ra đây để làm chi a'.

Trân Ni dừng kiếm, trao cho Tuyết Nhi.

Đến bên cạnh Trí Tú thì thấy cảnh tượng này, không khỏi nhéo mặt mắng yêu Thái tử.

Trí Tú kéo Trân Ni ngồi cạnh mình, tay vòng qua ôm eo nàng.

Mặt kệ Trân Ni cố tránh khỏi nhưng đều vô ích.

Tuyết nhi và những cung nữ còn lại đều tự động rút lui, không muốn làm kì đà cản mũi.

'Ta muốn cùng Ni nhi luyện kiếm'
'Ta thấy Thái tử còn đang trong mộng đẹp, cùng ta luyện kiếm khi nào?'.

Trí Tú chưa bao giờ thấy Trân Ni ôn nhu đến mức câu người như vậy.

'Hắc hắc....ta mặc kệ.

Ta vẫn thích như vậy'
Trí Tú lúc này không thượng triều, nghe mọi người tấu lý thuyết suông thật sự rất lười.

Theo quy định đã lập ra, ai có việc tự đến tìm hoặc nửa tháng họp một lần báo cáo kết quả.

Không cần mất thời gian mỗi ngày thức sớm như phụ hoàng.

Aiz aiz...người ta còn trẻ, không phải người mất ngủ đâu.

'CÁC NGƯỜI ĐỂ TA VÀO.

TA CẦN GẶP THÁI TỬ'
'KHÔNG ĐƯỢC.

THÁI TỬ ĐANG Ở CÙNG THÁI TỬ PHI'
Bên ngoài một trận ồn ào, làm ngưng cuộc nói truyện giữa hai người.

Trân Ni bảo Trí Tú đi xem, Tí Tú nào dám lười biếng.

'NÔ TÌ THAM KIẾN THÁI TỬ, THÁI TỬ PHI NƯƠNG NƯƠNG'.

Trí Tú nhìn thấy cung nữ này rất quen mắt, nhưng thức thời không thể nhớ ra.

Trân Ni ở bên cạnh nhắc nhỏ.

'Chính là cung nữ bên cạnh Thái Anh'.

Thì ra vậy, không nói Trí Tú cũng quên mất mình đã thành thân cùng Thái Anh cả tháng nay.

Vì vậy đối với cung nữ kia có chút hối hận nói.

'Ân.

Ngươi đứng dậy, có việc gì gấp cần tìm ta?'
'Hồi Thái tử, Thái tử phi nương nương.

Nô tì là A Tử, hầu hạ bên cạnh Thái Phi nương nương.

Mấy hôm nay nương nương không chịu ăn uống, sắc mặt xanh xao.

Cũng không để Thái y bắt mạch.

Càng không cho phép nô tì đến báo với Thái tử, sợ làm ảnh hưởng đến người.

Hôm nay nô tì chính là tự ý đến đây vì không thể nhìn nương nương càng ngày càng sa sút được'
Trí Tú còn đang suy nghĩ, Trân Ni thì rất nhanh phản ứng.

'A Tử, ngươi mau trở về trước.

Thái tử sẽ lập tức di giá Vĩnh Hiên cung'.

A Tử cúi người hành lễ rồi vội vàng rời khỏi.

Trân Ni kéo tay áo Trí Tú, lạnh giọng mà nói.

'Thái tử còn đờ ra đó làm chi, còn không nhanh chuẩn bị.

Dù sao Thái Anh vẫn là phi tử của người, đừng có vô tâm như vậy'
'Nàng có đi cùng ta?'
'Hôm nay ta còn phải xử lý sổ sách chi tiêu cuối tháng cho mẫu hậu, không đi cùng Thái tử được'
Haizz.

Trí Tú cuối cùng cũng không tránh thoát, vẫn phải đến Vĩnh Hiên cung.

Tiểu Nô đi bên cạnh cũng trầm mặt.

Thật chất là không thích đi.

'Nô tì tham kiến Thái tử điện hạ'
'Ân.

Đứng lên.

Dẫn ta đến chỗ Thái phi'.

Thật ra Trí Tú không nhớ rõ đường đi, ây da.

Cần suy nghĩ lại thái độ của mình mới được.

---
'Khụ khụ...Thần thiếp tham kiến Thái tử điện hạ'.

Trong phòng mùi thuốc nồng nặc khắp phòng, Thái Anh yếu ớt hành lễ, thoạt nhìn nữ tử mỏng manh này khiến người khác có chút không đành lòng.

Nhan sắc hơn người chỉ có thể có một danh phận hư ảo, chôn vùi tuổi thanh xuân ở nơi cung cấm.

'Thái phi nàng chưa khỏe, không cần đối với ta hành lễ'.

Tự tay mình đỡ Thái Anh đến bàn gỗ ngồi xuống.

Chính mình mở toan các cửa sổ ra, nhìn A Tử từ tốn nói.

'A Tử, sau này cần mở cửa sổ để ánh sáng và không khí thông vào.

Đóng cửa như vậy không thể khỏi bệnh, càng làm bệnh tình tệ hại hơn'.

'Vâng.

A Tử xin ghi nhớ lời Thái tử dạy'
Trí Tú đến bên cạnh Thái Anh đang ho khang, an ủi.

'Thái Anh nàng đợi một chút, ta đã cho truyền thái y đến.

Nàng tốt nhất nên để bọn họ bắt mạch'
'Khụ..khụ...Thái Anh đa tạ Thái tử.

Đã làm phiền Thái tử di giá đến đây'.

Trí Tú lắc đầu, vẫn là nụ cười ôn nhu.

Nụ cười này khiến trái tim Thái Anh đập liên tục, nàng càng không thể buông tay.

Phải chăng kiếp trước Trí Tú một lòng đối với Thái Anh si tình, mà kiếp này - chính Thái Anh phải trả cái giá đắc như vậy?

Thái y bắt mạch, xác định Thái Anh bị nhiễm phong hàn.

Lại không chịu ăn uống, nên sức khỏe càng yếu.

Dạo gần đây Thái y viện theo lệnh Trí Tú bào chế thuốc dạng viên, nên không cần phải nấu thuốc, sắc thuốc phiền phức như trước.

Thái y kê đơn, phân chia thuốc theo từng lọ.

A Tử có nhiệm vụ nắm rõ để nhắc nhở Thái Anh uống thuốc.

Trưa này Trí Tú ở lại Vĩnh Hiên cung, trông chừng Thái Anh ăn hết cháo.

Nhìn nàng uống thuốc xong mới rời khỏi.

'Thái tử, người sẽ lại đến chứ?'
'Ân, mỗi ngày ta đều sẽ đến trông nàng uống thuốc.

Nàng không nhanh khỏi mẫu hậu sẽ thật lo lắng'
Thái Anh mỉm cười, dáng vẻ thướt tha hành lễ.

'Đã vậy, Thái Anh không muốn bản thân hết bệnh.

Để có thể nhìn thấy Thái tử mỗi ngày'.

Trí Tú hít sâu, ngẩng đầu nhìn trời không biết nói gì, chỉ nói.

'Tiểu nô, hồi cung'.

'Thần thiếp cung tiễn Thái tử điện hạ'
Sau lưng, Thái Anh nở nụ cười mãn nguyện.

Nàng không tin Thái tử có trái tim sắt đá, không biết động lòng với nữ nhân khác.
***
'Thái tử a, người thấy Thái phi nương nương sao tự dưng bị bệnh'.

Trên đường trở về Tiểu Nô cứ lải nhải mãi.

'Là người, ai không có lúc bị bệnh.

Ngươi hỏi thừa'.

'Thái tử mềm lòng rồi sao?'.

Trí Tú bị câu hỏi của Tiểu Nô làm bừng tỉnh.

Đúng vậy, tình cũ cũng như một đóng tro tàn.

Chỉ cần cơn gió nhẹ thôi qua, có khi tàn tro lại bừng cháy, lửa càng dữ dội hơn.

Trí Tú bước đi nhanh hơn.

Không cần phải trả lời một vấn đề riêng tư với Tiểu Nô.

Đông cung,
Mùi thơm của bánh nướng làm Trí Tú cồn cào trong bụng.

Cũng không biết hướng nơi nào đi, chỉ có thể là trù phòng.

Hình ảnh nữ nhân lạnh lùng, thướt tha ngày nào, giờ đang xăn tay áo ở trong bếp nướng bánh.

Trí Tú nhìn cung nữ thái giám trong ngự thiện phòng vẻ mặt khó xử, liền hướng bọn họ khoát tay cho lui.

'Ưm.

Ni nhi hôm nay làm món gì mà thơm như vậy a?'
'Thái tử về khi nào?'
'Vừa về tới, ta đang rất đói'
'Bánh nướng sắp chín rồi, Thái tử đừng vội'
Trí Tú ở phía sau ôm lấy Trân Ni, trong lòng vô cùng ấm áp.

'Ni nhi, nàng sai Ngự thiện phòng làm là được.

Sao cứ phải tự tay làm, có biết ta rất đau lòng không?'
Trân Ni xoay người, hai tay còn dính bột mì không e ngại mà nhéo nhéo hai má của Trí Tú, đôi môi đỏ mọng mấp máy.

'Chính là muốn tự tay làm cho Thái tử.

Không muốn sao?'
'Muốn muốn chứ.

Nhưng vẫn đau lòng'
'Thật là xạo sự'.

Trân Ni liếc xéo Trí Tú.

Đuổi đi nhưng không chịu, cuối cùng hôm nay Đông cung sôi nổi bàn luận.

Thái tử cùng Thái tử phi tình tứ trong phòng bếp làm bánh.

Tất nhiên, rất nhanh tin tức này truyền đến Vĩnh Hiên cung.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 61: Trái ngọt cho tình yêu!


Mùa xuân qua đi, mùa hạ rất nhanh lại đến.

Phụ Hoàng và mẫu hậu lại chọn thời điểm này mà du ngoạn.

Bỏ lại triều chính cho Trí Tú xử lí.

Có phải không nhường ngôi được lại dùng biện pháp này?

Trí Tú bận từ sáng đến tối, nhưng ngày nào cũng dành chút thời gian đến Vĩnh Hiên Cung, làm tròn chức trách của mình.

Sức khỏe Thái Anh đã tốt trở lại, Trí Tú không khỏi thầm than.

Có phải nữ nhân từ 25 tuổi trở đi đều câu người như vậy?

Trở về Đông Cung trời đã tối, đèn đã được thắp sáng, mọi người có lẽ ngủ hết rồi.

Thời gian rất lâu rất lâu, Trí Tú vui mừng vì thuốc của Lạc Hy dùng trên chuột có kết quả.

Chuột con sinh ra rất bình thường khỏe mạnh.

Nhưng mà Trân Ni đã dùng hết hai viên, kết quả cũng không có.

Hy vọng thật mỏng manh a.

Trong phòng, Trân Ni áo lụa mỏng manh nằm trên giường đọc sách.

Trí Tú nhíu mày.

'Ni nhi!

Đọc sách ban đêm không tốt cho mắt'
'Ân.

Ta một mình thật buồn chán'.

Trân Ni buông sách xuống, ngồi dậy.

Trí Tú liền đến bên cạnh nàng.

'Đợi Phụ hoàng và mẫu hậu trở lại.

Ta cùng nàng trở về Đại Minh'
'Thật không?'
'Ân.

Nàng đang rất nhớ mẫu hậu và hoàng đệ đi'
Trân Ni không trả lời.

Nàng không muốn để Trí Tú lo lắng nhiều hơn nữa, gần một năm thư từ qua lại cùng hoàng đệ cũng không có đứt đoạn nên vấn đề trở lại thăm Đại Minh chỉ còn là thời gian.

'Thái tử'
'Ân'
Trân Ni nói nhỏ vào tai Trí Tú, nhìn Trí Tú phản ứng mạnh như vậy nàng cũng thật vui mừng.

'NÀNG ĐÃ NÓI VỚI LẠC HY CHƯA?'
Trân Ni lắc đầu, giọng oán trách.

'Ta chỉ là nghi ngờ'.

Trí Tú vui mừng ôm lấy Trân Ni vào lòng: 'Haha.

Nàng trễ hơn nửa tháng, sao lại là nghi ngờ chứ.

Ngày mai ta truyền Thái y bắt mạch cho nàng'
'Hay là để Lạc Hy thử trước'
'NI NHI.

TA RẤT YÊU NÀNG AAAAAAAAAAAAAAAA'.

Trân Ni dùng tay chặn miệng Thái tử, không cho làm rối đêm khuya.

Nàng thật sự muốn chính bản thân mình vì người nàng yêu sinh hài tử, nhưng cũng rất sợ là suy đoán không chính xác.

Trí Tú hình như cả đêm không thể ngủ, trời chưa sáng đã sang phòng Lạc Hy gây rối.

'LẠC HY, MAU MỞ CỬA A'
Lạc Hy đang trong giấc ngủ say, những tháng ngày qua nàng thật mệt mỏi biết bao.

Trời chưa sáng không biết Thái tử lại quậy phá chuyện gì.

Mắt nhắm mắt mở, giọng còn ngáy ngủ.

Lạc Hy bò dậy mở cửa.

'Thái tử gấp cái gì a?'
'Tỷ mau sang đây bắt mạch cho Trân Ni, nàng nói...nàng nói đã trễ nửa tháng nay'
Lạc Hy giựt mạnh tay Trí Tú, người này thật làm mình sinh khí.

'Thái tử lôi kéo ta đi trong bộ dạng này sao?'
Trí Tú nhìn kỹ thì thấy Lạc Hy mặc trung y, trời ạ!

Ngượng ngùng quá đi.

'Tỉ nhanh mặc áo vào, ta đợi bên ngoài'
Tiểu Nô còn khổ hơn, Trước khi gọi Lạc Hy dậy thì Tiểu Nô đã chạy đến Thái y viện rồi.

Tiểu Nô có thể thông cảm cho Thái tử a, lần đầu có hài tử chả trách lại vui mừng phấn kích đến cả đêm không ngủ.

'Thái tử, chúng ta còn phải đợi bao lâu?'.

Lạc Hy muốn đá cái người phá phách này đi thật xa.

Thái tử phi còn chưa dậy, lôi kéo mình dậy để đứng đây chờ.

Đã đến lúc Trân Ni theo thói quen thức dậy, Trí Tú liền xông vào phòng.

'Ni nhi, ta đã đưa Lạc hy đến'
Lạc Hy lườm Trí Tú, có cần phải như vậy không?.

Trân Ni thì thở dài, cũng không thể để người khác thấy bộ dạng mặc đồ ngủ của nàng chứ.

Không thể làm gì hơn chính là ngoan ngoãn để Lạc Hy xem mạch.

Trí Tú nín thở theo dõi sắc mặt của Lạc Hy.

'Lạc Hy, kết quả ra sao?'
'Thái tử thật ồn ào?'
Trí Tú liền ngậm mồm, lúc này rất trông chờ vào Lạc Hy cũng không nên đôi co với nàng.

Khác với Trí Tú gấp gáp, Trân Ni rất nhẹ nhàng mà hỏi Lạc Hy.

'Lạc Hy có nhìn ra được không?'
Lạc Hy lắc đầu.

Đồng thời thu tay lại.

Chuẩn bị nói thì Trí Tú đã cướp lời.

'Có phải lại thất bại?'
Lạc Hy liếc mắt xem thường, không thèm để ý Trí Tú mà hướng Trân Ni tôn kính nói.

'Chúc mừng Thái tử phi đã mang tiểu long thai'
'Haha.

Ta nói mà, ta nói sẽ thành công mà'
Tiếng gõ cửa truyền đến, Tiểu Nô thông báo đã mời Thái y đến.

Trí Tú tự tay lấy y phục khoát lên cho Trân Ni, nhìn ra là đang rất nâng niu nàng.

'Thái y, ông mau bắt mạch cho Thái tử phi'
'Thần tuân chỉ'
Kết quả hai Thái y đều khẳng định, Thái tử phi mang thai.

Đây là niềm vui lớn đối với Trí Tú và hoàng tộc Đường Gia a.

'Tiểu Nô, dẫn hai vị thái y trở về ban thưởng.

Nhớ, ta không muốn chuyện này tiết lộ ra ngoài'
'Thần đã rõ'
Lại đối với Lạc Hy dõng dạc.

'Lạc Hy, tỉ là ân nhân của ta và Ni nhi.

Ta không biết thưởng gì cho tỉ.

Ở Đông cung này hay là tỉ thích cái gì thì lấy cái đó đi'
Lạc Hy hướng Trân Ni hành lễ lui ra, đối với Trí Tú nữa thật nửa đùa.

'Thứ ta muốn Thái tử không bao giờ cho được'.

Trí Tú không hiểu nhìn theo bóng lưng của Lạc Hy, thì thầm 'Không lẽ nàng muốn ngai vàng sao?'
'Nói Thái tử ngốc thật không sai?'
'Ni nhi, nàng nói ta ngốc sao?

Ta không trách a, ta đang rất cao hứng.

Để xem, chín tháng nữa hài tử của ta sẽ chào đời'.

Trí Tú nhắm mắt tưởng tượng.

'Còn rất lâu a'.

Trân Ni cưng chiều Trí Tú, nắm tay Trí Tú đặt lên bụng mình, rất thâm tình.

'Hài tử của chúng ta đang lớn lên từng ngày'
'Ân.

Ni nhi, khổ cực cho nàng.'
Hai người mỉm cười hạnh phúc, thật sự đây là trái ngọt cho tình yêu sao?

Những tháng ngày sau đó, Trí Tú ít rời Đông Cung.

Cũng không cho Trân Ni luyện kiếm.

Nâng niu nàng như trứng, hứng như hoa.

-----
Vĩnh Hiên Cung
'A Tử, gần đây trong triều có xảy ra chuyện gì không?

Thái tử không hề lui bước đến đây nữa?'
'Hồi bẩm nương nương.

A Tử sẽ đi dò la tin tức, rất nhanh sẽ trở về''
'Ân'
******
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 62


Trí Tú đều không muốn nghĩ xấu cho ai, nhưng mà đề phòng vẫn hơn.

Xem trên các bộ phim không phải đều là đấu đá nhau sao?

Tuyết Nhi luôn túc trực bên cạnh Trân Ni, Lạc Hy phụ trách tìm thuốc bổ.

Trí Tú đôi lúc tận tay nấu canh để Trân Ni tẩm bổ.

Trân Ni bình thường rất khó ăn, mang thai lại càng kén ăn hơn.

Cứ ăn vào lại nôn ra hết, Trí Tú là rất đau đầu.

Ngày nào cũng tìm các món mới, vừa thanh đạm vừa đủ chất dinh dưỡng.

'Ni nhi ngoan ăn một chút.

Nàng không ăn thì hài tử sẽ không khỏe mạnh a'
'Ta không đói.

Thái tử chỉ lo lắng cho hài tử thôi sao?'
'Ta là lo lắng cho cả hai mà'
Hống mãi Trân Ni mới chịu ăn chút ít.

Trí Tú lo lắng đủ chuyện, hiện giờ Trân Ni đã mang thai tháng thứ ba.

Bụng có chút to thấy rõ.

Phụ hoàng và Mẫu hậu sau khi trở về liền di giá Đông cung không một lời báo trước.

'Tiểu Nô tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương'
'Lăng Nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu'
'Ni nhi tham kiến......'
'Thái tử phi không cần hành lễ, mang thai con đừng cử động quá nhiều a'.

Đây chính là Hoàng hậu, không đoái hoài gì đến Trí Tú.

Chỉ lo cho Trân Ni cùng tôn tử trong bụng nàng.

Hoàng thượng cười sảng khoái vỗ vai Trí Tú an ủi.

'Lăng nhi, đứng dậy.

Chúng ta vào trong nói'.

'Dạ'
Không phải chứ?

Trí Tú thầm than, mẫu hậu người cũng thật là.

Sủng ái Thái tử phi cùng hoàng nhi như vậy, rất nhanh đã bơ mình ra.

Đây không hẳn là điều tốt, nếu như Thái Anh biết được, chuyện tình sẽ ra sao?

'Thái tử phi cần bồi bổ nhiều hơn, con như vậy rất gầy'
'Đa tạ mẫu hậu đã lo lắng, Thái tử mỗi ngày đều chăm sóc Ni nhi chu đáo.

Nhưng là Ni nhi ăn vào lại nôn ra, rất khó chịu'
'Mẫu hậu biết, mẫu hậu nhận được tin của Thái tử.

Liền tức tốc cùng Phụ hoàng của con trở về, cũng không quên mua một ít mứt quýt tại Giang Nam về cho con.

Con ngậm vào sẽ dễ chịu ngay, không còn cảm giác muốn ói nữa'
'Ni nhi đã để mẫu hậu và phụ hoàng lo lắng rồi'
'Ni đừng khách sáo.

Con đã là Thái tử phi, lại mang trong người cốt nhục của Đường Gia, chúng ta xem con như con của mình'.

Hoàng thượng ít khi nói chuyện nhiều, nhưng lần này đối với Trân Ni đặc biệt thâm tình, làm Trí Tú cũng sáng mắt ra.

Hoàng hậu ở lại trò chuyện với Trân Ni, kể về lúc mang thai Thái tử như thế nào.

Làm Trân Ni cười không ít.

'Giờ Ni nhi mới biết Thái tử từ nhỏ đã quậy phá trong bụng mẫu hậu như vậy'
'Con không biết đó thôi, mẫu hậu đau đớn 7 ngày 7 đêm mà Thái tử không chịu lọt lòng.

Đến khi lọt lòng thì binh biến xảy ra.

Haizz'
'Chuyện đã qua, mẫu hậu đừng lo nghĩ.

Hoàng nhi sinh ra ở trong thời thịnh thế, sẽ không phải lưu lạc như phụ thân của nó'
'Ân.

Cảm ơn con Ni nhi'
---
Hậu viện, Trí Tú cùng hoàng thượng đi dạo.

Trí Tú không biết nói thế nào?

Chỉ có thể im lặng đi theo.

Bên ngoài gió thổi cành lá phất phơ, đông cung thật bình yên.

'Lăng nhi.

Từ nhỏ phụ tử ta đã chia lìa, con trở lại đây hơn hai năm.

Thời gian cùng con tâm sự qua cũng không có, trẫm thật sự không có làm tròn trách nhiệm của một người cha'
'Phụ hoàng đừng nói vậy, phụ hoàng tuy không nói như mẫu hậu.

Nhưng trong lòng phụ hoàng vẫn rất lo lắng cho Lăng nhi.

Lăng nhi thấu hiểu'
'Ân.

Trẫm đã cho người bí mật bảo vệ các con, mọi việc chỉ có thể như vậy.

Trẫm già rồi, cũng nên nghỉ ngơi mà vui đùa cùng Tôn tử'
'Sau phụ hoàng không lập phi tử để sinh thật nhiều hoàng tử, công chúa?'
'Không muốn a.

Haha.'
'Vậy phụ hoàng giữ ngôi vị đến khi tôn tử lớn đi.

Nhi thần thật không muốn làm vua đâu'
Mỗi lần nhắc đến chuyện này thì cả hai rơi vào trầm mặt, bởi vì không muốn khắc khẩu với nhau.

Nên thôi hai người đành trở về tìm Hoàng hậu cùng Trân Ni.

'Phụ hoàng và mẫu hậu vừa về tới, nên trở lại cung nghĩ ngơi a'
'Thái tử là đang lo lắng ta không để Thái tử phi bảo bối của con nghỉ ngơi hay sao ?'.

Hoàng hậu nhìn ra tâm tư muốn tiễn khách của Trí Tú, cũng hài hước trêu chọc.

'Ni nhi, phụ hoàng và mẫu hẫu trở về trước.

Ta sẽ lại đến thăm con và tôn tử'.

Hoàng hậu đối với Trân Ni nói, ánh mắt còn yêu chiều nhìn vào cái bụng có hơi nhô ra của Trân Ni.

'Ni nhi cũng tiễn Phụ hoàng, mẫu hậu'
'Ân!

Con phải hảo hảo chăm sóc tôn tử của ta a'
Tiễn hoàng thượng và Hoàng hậu đi rồi, Ni nhi lại sờ bụng mình mỉm cười.

Liên tưởng đến cuộc sống hạnh phúc sau này, có hài tử, có Thái tử, có cả phụ hoàng và mẫu hậu.

Một nhà năm người bên nhau.

Thật là cuộc sống đáng mơ ước.

'Ni nhi, đã đến giờ uống canh rồi'.

Trí Tú nhận lấy chén canh từ Lạc Hy, khuấy khuấy thổi thổi muốn uy Trân Ni nhưng nàng uyển chuyển tránh thoát.

'Lại uống nữa sao?

Ta không muốn'
'Nàng không nghe mẫu hậu nói là phải bồi bổ sao?

Nàng gầy như vậy sinh ra hài tử ốm yếu đấy'
Trân Ni nghe đến hài tử, rất nhanh liền ngoan ngoãn ngồi xuống uống từng muỗng canh mà Trí Tú uy.

Dạo này tính tình nàng nũng nịu hơn, cũng vì Thái tử quá yêu chiều nàng nên nàng mới lớn gan như vậy.

Nhưng nàng thật sự rất muốn Thái tử chiều chuộng nàng, cảm giác này thật tốt.

Dù cho nàng có cáu gắt thì người kia vẫn luôn ôn nhu từ tốn với mình.
****
Vĩnh Hiên cung
Thái Anh ném chung trà xuống đất, giận dữ hỏi.

'CÓ CHUYỆN NÀY SAO?'
A Tử ở bên cạnh Thái Phi lâu như vậy cũng chưa từng thấy nàng hành sự nóng giận thế này, không khỏi run sợ bẩm báo.

'Thưa Thái phi, A Tử có một nguồn tin từ Đông cung, hắn ta chính mắt nhìn thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đến thăm thái tử phi.

Lại còn rất cưng chiều.

Nên khả năng Thái tử phi mang Long tự rất cao'
'NGƯƠI NÓI XEM TẠI SAO ĐẾN BÂY GIỜ MỚI PHÁT HIỆN?'
'A Tử nghĩ rằng chính thái tử đang giấu giiếm chuyện này.

Bởi vậy người bên ngoài không ai có thể biết'
'MANG THAI BA THÁNG NHƯNG KHÔNG CÓ THÔNG BÁO, NGƯƠI NÓI LÀ Ý GÌ?'
'Thái phi nương nương bớt giận, A Tử thật không hiểu ý nghĩ của Thái tử, nhưng cũng có thể để bảo vệ ...bảo vệ đứa bé khỏi nguy hiểm'
'NGUY HIỂM?'.

Thái Anh nhấn mạnh hai chữ, làm A Tử tim sắp rớt ra ngoài quỳ xuống đất cuối đầu.

'Dạ.

Chính là, chính là lo sợ có người gây bất lợi cho Thái tử phi'
'Thái tử người đã không hướng về ta, chả trách khoảng thời gian nay không lui đến Vĩnh Hiên cung.

Người đã không cho ta hạnh phúc.

TA CŨNG KHÔNG THỂ ĐỨNG BÊN NGOÀI MÀ CHÚC PHÚC CÁC NGƯỜI'
*****
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 63: Không thể nào?!


Thời gian chớp mắt trôi thật nhanh.

Năm tháng thai kỳ phát triển khỏe mạnh, Trân Ni sắc mặt hồng nhuận hơn trước.

Cơ thể đẫy đà hơn, đi lại có chút khó khăn do bụng đã lớn.

Mỗi ngày trước khi ngủ đều uống canh bổ cho thai nhi, thật sự không có sữa tốt cho thai nhi.

Cũng chỉ trông chờ vào những bát canh bổ nơi hoàng cung đây.

Sáng sớm lại đều đặn bồi Trân Ni đi dạo, tình cảm mặn nồng khiến người người ganh tị.

Hôm nay thừa lúc Trân Ni ngủ trưa, Trí Tú đến phòng chế tác của mình mài mò đục đẽo khung gỗ.

Thời tiết bên ngoài rất nóng, vì vậy cửa sổ trong phòng được mở tung ra, trên trán và lưng áo Trí Tú bị ướt đẫm bởi mồ hôi.

Trân Ni ngủ nhiều quá cũng không còn muốn ngủ, hôm nay thức dậy trước giờ.

Hỏi Lạc Hy mới biết Thái tử đang ở phòng gỗ.

Nàng mở cửa bước vào trong nhưng người kia không phát hiện nàng, nàng đối với Tiểu Nô ra hiệu im lặng.

Nhìn hình vẽ treo trên vách, không biết thái tử làm gì?

Hình dạng vật dụng trông lạ mắt.

'Tiểu Nô, vải mỏng ngươi chuẩn bị tới đâu?'
'Dạ đã có, hay là nhờ Phường thêu may giúp?'
'Ta sẽ tự may'.

Trí Tú tuy biết bản thân may không đẹp nhưng giao cho họ làm thì thật không vừa ý mình.

'Thái tử muốn may gì đây?'.

Trân Ni đối với Trí Tú mỉm cười xinh đẹp.

Mà lúc này đây Tiểu Nô cùng Tuyết Nhi tự động lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Trí Tú nghe âm thanh quen thuộc của Trân Ni thì ngẩng đầu.

Ngạc nhiên mà hỏi.

'Ni nhi chưa đến giờ đã tỉnh rồi sao?'
'Ân.

Không có Thái tử bên cạnh, thật sự khó ngủ'
'Haha...Nơi đây bụi gỗ nhiều, không tốt cho nàng cùng hài tử.

Hay là rời khỏi trước'
'Thái tử là đang làm gì?'.

Trân Ni lờ đi câu nói của Trí Tú, nàng chính là muốn ở lại.

'Ta đang làm nôi cùng ngựa gỗ cho hài tử'
'Sớm nha.

Hài tử còn chưa biết đi, lại lo làm ngựa gỗ'
'Ta...là ta nôn nóng'.

Trí Tú thật ngượng quá đi, lần đầu có con thật phấn khích mà.

Tháng thứ sáu của thai kỳ, Trân Ni càng khó ngủ.

Hài tử quấy phá khiến Trân Ni đau nhói, Trí Tú như kiến trên chảo nóng, chỉ còn biết xoa bụng Trân Ni năn nỉ tiểu tổ tông ngoan ngoãn một chút.

Đêm đến Trân Ni phải đi vệ sinh nhiều lần, Trí Tú cũng bỏ luôn thói quen ngủ như chết.

Luôn tự tay đưa Trân Ni đi.

Chính mình bảo hộ nàng hết mức, Trân Ni cảm nhận được sự yêu chiều đến cực hạn.

Đôi lúc bực bội vì mang thai bị hành đến muốn chết đi sống lại giờ phút này tan biến hết.

Nghe nói Nhị hoàng thúc cùng các hoàng đệ hoàng muội từ đất phong trở về kinh, Trí Tú cũng chưa gặp mặt qua.

Nhưng trốn tránh cũng không được lâu, tối nay phụ hoàng thiết yến.

Muốn Trí Tú mang theo Trân Ni đến tham dự, tiện thể ra mắt nhị hoàng thúc.

'Tiểu Nô, nhị hoàng thúc là người thế nào?'
'Thứ cho Tiểu Nô lắm lời, theo tiểu nô thấy.

Nhị vương gia là người chính trực, nghiêm khắc.

Tính tình khá giống hoàng thượng.

Người có một nghĩa nữ là Quận chúa Mộc Linh'
'Vậy sao?

Nhị hoàng thúc không có con à?'
'Vâng.

Tiểu nô nghe nói đây là con gái của một vị bạn hữu của Nhị vương gia, chính người không có con nên nhận làm nghĩa nữ, xem Quận chúa như nhi tử của mình'
'Ân.

Việc chính là đêm nay Thái tử phi ra ngoài, sắp xếp cẩn thận'
'Tiểu Nô đã rõ'
-----
Trong phòng thay đồ, Trân Ni oán trách.

'Thái tử nuôi ta thành ra thế này, không có y phục nào mặc vừa cả'
Trí Tú ngồi một bên cười làm hòa.

'Ta thấy y phục này rất đẹp mà, Ni nhi là nhất'.

Đồng thời dựng hai ngón tay cái biểu đạt.

Trân Ni biết Trí Tú miệng ngọt ngào dỗ dành mình, trong lòng đã bớt oán hận nhưng thật không cam tâm.

Thân hình thon thả, mảnh mai của nàng giờ không còn nữa.

Bao giờ mới trở lại như xưa?

'Thái tử sẽ không chê ta xấu đi?'
'Làm gì có a, ai dám chê Ni nhi xấu ta vả miệng người đó'
'Hừ!!!

Thái tử nổi tiếng ôn nhu, dùng vũ lực như vậy không giống cách hành sự của người a'
'Haha.

Không ai hiểu ta bằng Ni nhi'.

Trí Tú yêu thương quấn lấy Trân Ni, lại kê sát tai vào bụng của mẹ hài tử mình dường như đang muốn nghe động tĩnh của tiểu tổ tông.
****
Trân Ni không muốn đến trễ để bao ánh nhìn đều dồn về mình.

Nhưng hình như mọi người đến quá sớm thì phải, hoa viên trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng treo cao soi sáng một vùng, bàn tiệc được bày biện thật đầy đủ.

Nhưng đây cũng không phải là điều đáng nói.

Nàng càng chú ý hơn từ lúc xuống kiệu, đối diện nàng một chiếc kiệu cũng được đặt xuống.

Một thiếp thân cung nữ của chủ nhân trong kiệu hướng Thái tử hành lễ, Thái tử cũng không biết nàng là cung nữ hầu hạ ai.

Nhưng ôn nhu thái tử luôn có thừa.

'Ni nhi, nàng nhìn gì ?'
'Không biết tại sao lại bị thu hút bởi chiếc kiệu này, rất muốn biết chủ nhân bên trong'
'Vậy chúng ta đợi nàng cùng đi'.

Trí Tú rất chiều ý Trân Ni, không khỏi buồn cười trong lòng.

Cớ gì hôm nay Ni nhi lại đối với chuyện thiên hạ tò mò như vậy.

'Thái tử đang nghĩ bổn cung tò mò chuyện người khác sao?'
'Không a.

Ta nào dám nghĩ vậy'.

Trí Tú đối với Trân Ni giải thích, nhưng vẫn không nhịn được buồn cười.

Đúng lúc này lại nghe tiếng cung nữ đối với người trong kiệu lễ phép nói.

'Thưa Quận chúa, đã đến nơi.

Mời Quận chúa xuống kiệu'.

'Ân'.

Một tiếng ân nhẹ nhàng, tiếng nói này, chỉ cần một âm phát ra, đủ làm cho Trân Ni và Trí Tú đồng thời nhìn nhau.

Ánh mắt cả hai có lẽ suy nghĩ cùng một vấn đề.

'Không thể nào?'.

'Ni nhi.

Có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên'
--------
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ cover này của mình.

Từ giờ thì một ngày mình chỉ đăng một chương còn chủ nhật thì mình sẽ đăng 2 chương cho mọi người.

Enjoy it và đọc truyện mới mình trans ủng hộ nha
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 64: Phác Thái Anh


Cung nữ vén lên màn che, đôi tay thon dài nhẹ nhàng phụ họa.

Nữ tử uyển chuyển cuối đầu bước ra từ kiệu, cũng như một tiên nữ thanh thoát bước ra từ trong tranh.

Cảm giác một luồng gió mát thổi tới, cảm nhận có người chăm chú nhìn mình.

Nữ nhân xinh đẹp ngẩng đầu, nhìn lướt qua một nam một nữ đối diện ôn nhu gật đầu xem như là chào hỏi.

Trong lòng Trân Ni chấn động, kể cả Trí Tú cũng không kém.

Nhưng tâm tình Trí Tú vững hơn, càng không tin có chuyện thần bí.

Vẫn luôn nắm tay Trân Ni trấn an.

Để nàng yên tâm hơn.

'Tiểu nô, người này là ai?'
'Hồi bẩm Thái tử.

Người này chính là Quận chúa Châu Hiền'
'Ni nhi, chúng ta vào.

Chỉ là trùng hợp thôi'
Vì sao đến Trân Ni cũng phải trấn động?

Chính vì nhan sắc của nữ tử này với Thường Nguyệt như hai giọt nước.

Dù tâm hơi loạn, nhưng Thái tử luôn trấn an nàng, nàng cũng không có biểu hiện ra bên ngoài.

Trí Tú là người hiện đại.

Chuyện ma quỷ chính là không quan tâm.

Người giống người cũng là chuyện rất bình thường, âm thanh của giọng nói giống nhau cũng không có gì lạ.

Chỉ là rất bâng khuâng vì sao lại có sự trùng hợp này?

Phải chăng có một sự sắp xếp ngầm nào ở đây?

Hoặc do bản thân mình quá đa nghi?

Mải lo suy nghĩ, cả hai đã đến trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Hành lễ xong, Hoàng thượng vui vẻ hướng nhị vương gia giới thiệu.

'Nhị hoàng đệ, đây chính là Lăng Nhi.

Bên cạnh là Thái tử phi đang mang thai, dự đoán hai tháng nữa trẫm sẽ có tôn tử để ẩm bồng a.

Haha'
'Tốt quá tốt quá.

Lăng nhi đến đây để Nhị hoàng thúc nhìn một chút'.

Nhị vương gia tính tình hiền hòa, đôn hậu y như phụ hoàng.

Quả thật huynh đệ không sai.

Trí Tú dìu Trân Ni đến đối diện với Nhị Vương gia đồng thời hành lễ.

'Lăng nhi, Ni nhi xin ra mắt Nhị hoàng thúc'
'Haha.

Ân.

Quả thật rất xứng đôi.

Thái tử lớn lên anh tuấn tiêu sái, thật giống phụ hoàng con năm xưa.

Còn cháu dâu thì khí chất thoát tục, khó ai sánh bằng.

Tôn tử sinh ra nhất định thừa hưởng được nét đẹp của hai ngươi.

Haha.

Tốt lắm tốt lắm'
Trí Tú rất ngượng ngùng khi có người khen mình như vậy, còn Trân Ni sóng to gió lớn trên mặt nàng vẫn không có gợn tí sóng nào.

Tư thế ung dung, tao nhã mang đậm khí khái hoàng tộc, khiến người nhìn vào đều phải nể vạn phần.

Nghi vấn trong lòng nhất định phải được giải đáp, Trí Tú tin rằng Trân Ni cũng rất muốn biết.

Vì vậy nhìn Châu Hiền, lại nhìn Nhị Vương gia, đóng kịch một chút.

'Thứ lỗi cho Lăng nhi vừa trở về không lâu, thật chưa từng gặp qua nghĩa muội Châu Hiền.

Chẳng hay......'.

Lại hướng Châu Hiền mỉm cười, nhị vương gia thì vui vẻ không thôi.

Nữ nhân gọi Châu Hiền kia mỉm cười ôn nhu lễ phép hành lễ với Trí Tú cùng Trân Ni, thật dễ nhận ra là một nữ nhân được gia giáo rất kỹ càng.

'Châu Hiền đã gặp qua Thái tử cùng Thái tử phi, xin thứ lỗi vì lúc nãy không biết thân phận hai người.

Châu Hiền xin lấy rượu tự trách phạt, mong hai người lượng thứ'.

Nói xong ngửa cổ, dùng ống tay áo che mặt uống cạn chung rượu.

'Quận chúa, không nên'.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, Trí Tú không ngăn kịp.

Nhớ trước kia Thường Nguyệt không biết uống rượu.

Haizz.

Bản thân lại quên mất Châu Hiền trước mắt không phải là Thường Nguyệt.

'Đều là người một nhà, hà cớ phải tự trách.

Quận chúa làm chúng ta cảm thấy thật có lỗi a'.

Trân Ni đối với Châu Hiền ra dáng đại hoàng tẩu mà nói.

Châu Hiền chỉ cuối đầu mỉm cười, xem ra là đồng ý.

'Được rồi.

Tất cả trở về vị trí.

Yến tiệc chính thức bắt đầu'.

Hoàng thượng chủ trì buổi tiệc ra lệnh.

Vì vậy, Trí Tú dìu Trân Ni trở về vị trí đối diện với Nhị vương gia và Quận chúa Châu Hiền.

Trí Tú lấy chén tổ yến nhỏ, thổi nguội muốn dùng muỗng đút Trân Ni ăn lại bị nàng lườm.

'Đây không phải Đông Cung.

Thái tử sợ mọi người không biết ta được Thái tử nâng niu như trẻ nhỏ sao?'.'Ân.

Mọi người biết thì làm sao?

Nương tử của ta ta chiều chuộng đâu ảnh hưởng đến kinh tế nhà họ'.

Nói thì nói vậy, Trí Tú đặt chén tổ yến xuống, cũng không làm gì quá phận.

Trân Ni nổi giận sẽ ảnh hưởng đến hài tử, chính mình là không muốn.

Trân Ni chính mình ăn, dạo gần đây nàng ăn nhiều hơn, nàng thật sự sợ béo nhưng Thái Tử một mực nói rằng chính là hài tử đòi ăn, nàng ăn để hài tử hấp thụ mà lớn lên.

Như vậy tâm lí nàng vững vàng hơn chút ít.

Không còn sợ béo này nọ nữa.

'Thái tử có phát hiện gì không?' - 'Ni nhi nàng nhìn ra gì không?'
Chính cái lúc tưởng chừng như Trân Ni tập trung vào chuyên môn ăn uống, còn Trí Tú đang thưởng thức các vũ cơ đang nhảy múa uyển chuyển thì hai người đồng thời không hẹn mà hỏi cùng một câu.

Lại xoay đầu nhìn nhau, Trí Tú lúc nào cũng nhường Trân Ni, lâu dần thành quen, vì vậy Trân Ni đành nói trước.

'Ở phía sau vai trái của Thường Nguyệt có một vết bớt hình mặt trăng'.

Cái gì a?

Ý Ni nhi là sao?

Bởi vì có vết bớt hình mặt trăng nên đặt tên là Nguyệt hay là ám chỉ dụng ý khác?

'Thường Nguyệt có tỉ muội song sinh không?'
'Mẫu thân của Thường Nguyệt mất lúc Thường Nguyệt được sinh ra, ta nghĩ khả năng đó không thể xảy ra?'.

Trân Ni có chút ưu buồn khi nhắc về chuyện cũ.

'Nhưng nếu xác định được trên vai Châu Hiền có vết bớt thì có thể khẳng định Châu Hiền chính là Thường Nguyệt sao?'.

Trí Tú tự thì thầm.

'THÁI TỬ CÙNG THÁI TỬ PHI CÓ CHUYỆN THÌ SAU KHI TRỞ VỀ HÃY NÓI A.

TẬP TRUNG NÀO?'
Hoàng thượng ngồi trên cao nhắc khéo, mọi người được một trận cười vang.

Tình tứ quá nhỉ.

Trí Tú cười cười, Trân Ni không biết giấu mặt vào đâu?

Rõ ràng người ta đang bàn chuyện đại sự mà.

'Châu Hiền không có biệt tài gì, chỉ có thể góp vài điệu múa thô thiển.

Xin hoàng bá phụ, hoàng bá mẫu và mọi người đừng chê cười'
'Tốt.

Hiền nhi cứ thoải mái biểu diễn'.

Lần này chính là Hoàng hậu vui vẻ, ánh mắt như biết cười đối Châu Hiền mà cổ vũ.

Mẫu hậu có phải thiếu nữ nhi quá rồi không?

Gặp nữ nhân nào cũng vui vẻ vậy sao?

Đúng rồi, nhắc đến nữ nhi.

Từ đầu đến giờ đều không thấy Thái Anh xuất hiện qua, Trí Tú khó hiểu hỏi Tiểu Nô.

'Vì sao Thái phi không có xuất hiện?'
'Hồi bẩm Thái tử.

Thái phi trong người không khỏe nên xin vắng mặt'
'Vậy sao?

Ngày mai chuẩn bị một ít thuốc bổ, đến thăm Thái phi'
'Dạ vâng'
Trân Ni ở bên cạnh không nói gì, có vẻ như đang chăm chú xem Châu Hiền biểu diễn.

Nàng dù sao cũng lớn hơn Thái tử hai tuổi, suy nghĩ cũng theo vậy mà lớn hơn, lại hiểu tâm lý nữ nhân.

Cho nên đối với việc Thái phi không xuất hiện cũng không thể đơn giản là không khỏe.

Còn nữa, tuy Châu Hiền này hoàn toàn không có biểu hiện gì về việc quen biết nàng và Thái tử.

Nhưng ánh mắt của Châu Hiền đều dừng lại hướng Thái tử nhìn thật thâm tình, đôi mắt long lanh in hình bóng của Thái tử bên trong đó, giả sử, nàng chỉ là giả sử Thường Nguyệt chính là Châu Hiền thì mọi việc sẽ như thế nào?

'HAY, HAY, HAY'.

Bên cạnh tiếng vỗ tay cùng khen ngợi của Thái tử làm nàng ngưng suy nghĩ.

Mọi người rất tán thưởng điệu múa của vị Quận chúa này.

Châu Hiền hướng mọi người hành lễ, lại đối với Thái tử giọng nói thật ngọt ngào và ôn nhu.

'Thái tử người cảm thấy như thế nào?'
Trí Tú bị hỏi có phần lúng túng.

Nhưng rất nhanh lấy lại phong thái của mình, mỉm cười tán thưởng.

'Quận chúa điệu múa như gió lướt trên mây, như chim nhạn đáp trên mặt nước, một chút va chạm nhẹ làm mặt nước lay động.

Một cánh nhạn mỏng manh giữa đất trời bao la, lại như là tâm điểm để mọi người chú ý.

Từng động tác uyển chuyển hòa với tiết tấu đàn tranh, như nói lên tâm sự tự đáy lòng.

Làm người thưởng thức phiêu bồng theo những cung bậc cảm xúc đó, khiến bản thân ta đây quên mất xung quanh mình còn có nhiều người.

Khó có thể dùng lời lẽ nào để diễn tả được giới hạn của nó.

Tư tình khắc họa mỹ nhân.Tiếng đàn khắc họa quân vương si tình'Mọi người xung quanh lại một trận vỗ tay tán thưởng.

Trí Tú thật không biết mình lấy từ đâu ra những nhận xét này.

Cuối mặt, lại lén nhìn Trân Ni.

Nhưng mà mặt nàng không cảm xúc, thật đáng chết mà, mình nói nhiều quá làm chi.

'Châu Hiền tạ thái tử.

Không nghĩ rằng Thái tử lại có thể hiểu thấu tâm tư chỉ bằng điệu múa tiếng đàn'.

Châu Hiền mỉm cười hoa lệ nhìn Trân Ni, lại rất ôn nhu mà đối với Trí Tú e thẹn.

Trời ạ, Châu Hiền đừng nói nữa a.

Nên kết thúc thôi, Ni nhi của ta mà nổi giận thì không ai hống nỗi đâu.

Tiểu Nô và Tuyết nhi đứng bên cạnh, tâm tư cũng đông cứng cả rồi.

Có phải Thái tử quá nhập tâm hay không?

Ngồi bên Thái tử phi mà còn đối với Quận chúa nhận xét ngất ngây như vậy.

Haizz.

Đêm nay có người phải chịu khổ rồi.
***(Châu Hiền là Irene tức Bae Joohuyn của Red Velvet cho ai chưa biết)Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mình.

Mình quên mất up tại có nhiều việc quá với cả từ chương này là mình phải edit tên hơi nhiều nên ra hơi lâu mong mọi người thông cảm.

Vì để cho công cuộc đu couple thì mình edit tên lại cho phù hợp một chút mong mọi người thông cảm.

Nếu có nhận xét hay thắc mắc gì comment cho mình biết nha.

Enjoy it
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 65: Tại sao phải giấu ta


Vĩnh Hiên Cung.

Trí Tú liên tưởng đến lãnh cung ngày xưa.

Không phải Thái Anh sống ở đây cô quạnh sao?

Như vậy có phải hay không thật tội cho nàng.'Thái Anh tham kiến Thái tử điện hạ'
'Ta nghe nói nàng không khỏe nên đến thăm nàng.

Một ít thuốc bổ này A Tử ngươi dặn trù phòng sắc thuốc để Thái Anh bồi bổ cơ thể'.

Nói xong xoay đầu hướng Tiểu Nô ra hiệu.

Tiểu Nô liền mang thuốc bổ trao cho A.

Tử.

'Thái Anh tạ Thái tử đã quan tâm'.

Trí Tú tiến đến dùng hai tay nâng Thái Anh dậy, đồng thời để mọi người lui ra.

'Thái phi tại sao sức khỏe giảm đi như vậy?'
'Thái y đã có bắt mạch, chỉ là cảm lạnh nhẹ.

Thái tử đừng quá bận lòng'
'Thái phi, nàng muốn ra ngoài dạo hay đi đâu đó đều có thể.

Không cần phải tự nhốt mình như thế này?'
'Ý Thái tử là sao?'.

Thái Anh chính là người từ tốn như vậy, nàng nói chuyện rất nhẹ nhàng.

'Ta không muốn ích kỷ để nàng phải chôn vùi thanh xuân của mình nơi cung cấm.

Nếu như phế truất nàng, nàng có oán hận ta không?'
Thái Anh lập tức quỳ xuống, nước mắt nhanh rơi.

'Thái tử, người chán ghét ta đến như vậy sao?

Ta không cần người phải để ý ta, chỉ cần để ta bên cạnh Thái tử là đủ rồi'
'Nàng cần một người thương yêu nàng.

Không thể sống suốt đời bên cạnh ta như vậy được'
'Vậy tại sao người không thử một lần thương yêu thiếp?'.

Thái Anh xúc động, chạy đến ôm Trí Tú từ phía sau.

Trí Tú cảm nhận được một mảnh ướt át phía sau lưng, Thái Anh khóc?

'Tình yêu nếu chia sẽ cho người khác sẽ là tình yêu không trọn vẹn.

Trái tim ta không đủ lớn để chứa hình bóng nàng'
Thái Anh vẫn không buông Trí Tú ra, vì sao cứ mỗi lần gặp người này là nàng lại khóc?

Có phải nàng bỏ mất đi tự tôn của nàng chỉ vì mong chờ một thứ tình yêu không có hi vọng này.

'Cho thiếp một hài tử đi nếu Thái tử cảm thấy có lỗi?'
Trí Tú ngoáy đầu về phía sau, rõ ràng nghe được câu nói của Trí Tú nhưng là bất ngờ quá.

'Thái phi thừa biết thân phận của ta.

Ta làm sao cho nàng hài tử?'
Thái Anh càng siết chặt Trí Tú, nàng đã thôi khóc.

'Vậy tại sao Thái tử có thể làm cho Thái tử phi mang thai?

Không lẽ đó không phải là hoàng nhi của người?'
'Thái phi nàng đừng nói bậy'.

Trí Tú gỡ tay Thái Anh ra, tuy tức giận nhưng cũng không dám làm nàng đau.

Thái Anh ánh mắt trùng xuống, ở phía sau nói vọng lại.

'Bất cứ lúc nào Thái tử muốn, thiếp đều sẵn sàng'
Trí Tú không nói lời nào, bước thật nhanh ra khỏi Vĩnh Hiên cung.

Cái gì chứ, Trí Tú không dám suy nghĩ những chuyện không đâu.

Nhưng lời Huyên phi nói không phải là không có ý.

'Tiểu Nô, bí mật điều tra từ tám tháng nay có những ai ra vào Đông cung này'
'Như vậy có phần không chính xác'
'Cứ làm đi, ta muốn danh sách nhanh nhất'
'Dạ'
*****
Sau khi Trí Tú rời khỏi, Châu Hiền ở phía sau bình phong bước ra.

Dáng vẻ tao nhã, mỉm cười ôn nhu.

'Thái độ vừa rồi của Thái tử cho thấy thần trí đang lung lay'
'Quận chúa quả thật cao tay.

Nhưng ta thật không hiểu vì sao Châu Hiền muội lại muốn giúp ta'
'Ta không thể nhìn Thái Anh tỉ chịu thiệt thòi trước Trân Ni như vậy'.

----
Thư phòng Đông cung
'Thưa Thái tử, danh sách không nhiều lắm, đa phần là các cung nữ ra vào.

Một vài quan viên đến gặp Thái tử nhưng là rất nhanh rời khỏi'
'Hết rồi sao?'
'Dạ'.

Tiểu Nô cuối đầu, tiếng dạ nhẹ nhàng.

Trí Tú lướt qua danh sách, rất nhanh đến giữa trang.

Một cái tên hiện ra 'Tần Bá', thời gian đến phủ cách đây tám tháng.

'Tần Bá là ai?'
'Dạ.

Tần Bá là phó tướng quân, con trai của Tần Đạo tướng quân.

Theo lời quản gia, tám tháng trước hắn đến đây theo Tần Đạo tướng Quân để báo cáo tình hình quân sự với Thái tử.

Nhưng hôm đó Thái tử không ở'
'Hắn là người như thế nào?'.

Tiểu Nô không hiểu vì sao Thái tử lại tò mò về Tần Bá, nhưng vẫn rất thật thà mà báo cáo.

'Theo Tiểu Nô được biết, Tần Bá tướng quân tuổi trẻ tài cao.

Vừa được hoàng thượng bổ nhiệm chức Phó tướng từ 8 tháng trước.

Hắn vẫn còn độc thân'
'Lui đi.

Cho gọi Tuyết Nhi vào gặp ta.

Nhớ, chuyện này không cần để Thái tử phi biết'
Tiểu Nô lui ra.

Trí Tú cũng đứng dậy, hướng lồng chim treo cạnh cửa sổ mà nói.

'Tiểu Vẹt, ngươi nói xem.

Ta phải làm sao đây?'
'LÀM SAO?

LÀM SAO?

LÀM SAO?'
Haiz.

Đúng là nói chuyện với động vật mà, ngoài việc lặp lại thì ngươi còn làm được gì hả?

Thật rối rắm.

'Thái tử cho gọi Tuyết nhi?'
Trí Tú đưa lưng về phía Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không nhìn ra tâm trạng của Thái tử.

Chỉ lẳng lặng chờ đợi.

'Thái tử'.

Tuyết nhi lặp lại lần nữa, sợ Thái tử không nghe ra mình đã đến.

'Ân.

Ta có việc muốn hỏi tỉ, mong tỉ thành thật trả lời'
'Vâng, Thái tử cứ hỏi'
'Tỉ nhớ lại xem, cách đây tám tháng có người nào tên là Trần Bá đến tìm gặp ta không?'
Tuyết Nhi không cần suy nghĩ lâu, rất nhanh đã trả lời.

'Có phải Tần Bá phó tướng quân không?

Tuyết nhi còn nhớ hôm đó, Tần Bá phó tướng đến cùng một người nữa, hình như trông lớn tuổi hơn hắn.

Đến tìm gặp Thái tử, nhưng do Thái tử có việc không ở Đông Cung.

Vì vậy người kia đã về trước'
'Sao tỉ lại nhớ rõ như vậy?'
'Rất ấn tượng nha.

Tần Bá cao to, phong độ, rất anh khí.

Không những vậy, Trần Bá tướng quân còn thông hiểu âm luật, đã cùng Thái tử phi bình phẩm rất lâu.

Đến chiều mới trở về'
'Hắn đến Đông Cung nhiều lần không?'
'Những ngày sau đó Tần Bá phó tướng quân thường xuyên đến đàm đạo cùng thái tử phi.

Những lúc Thái tử phải làm việc, Thái tử phi buồn chán thường mang đàn ra đình viện gảy vài khúc, chính là có Tần Bá phó tướng làm người nghe'
'Tỉ có khi nào rời khỏi Thái tử phi không?'
'Ân.

Ban đầu thì không có, nhưng dần sau này Thái tử phi cho ta lui trước'
'Vậy từ khi nào Tần Bá không còn đến đây nữa?'
'Khoảng một tháng sau đó.

À đúng rồi, thời điểm thái tử phi mang thai cũng không thấy Tần Bá phó tướng xuất hiện'
'Vì sao mỗi lần ta vắng mặt hắn đều xuất hiện?'
'Cái này...cái này Tuyết nhi không rõ'
'Ân.

Đa tạ tỉ, tỉ trở lại nghỉ ngơi đi.

Chuyện hôm nay ta không muốn người thứ ba biết được.

Kể cả Thái tử phi'
'Tuyết nhi đã rõ'
Sau khi Tuyết Nhi rời khỏi, Trí Tú tay nắm chặt thành quyền.

Hốc mắt đỏ hoe vì tức giận.

Vì cớ gì chưa bao giờ nghe Trân Ni nhắc với mình chuyện này?

Phải chăng do mình không am hiểu âm luật?

Không am hiểu thi từ?

Không có cùng điểm chung với nàng mà nàng lại tìm một tri kỉ khác?

Tại sao phải giấu ta?

TẠI SAO?

'Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?'.

Con vẹt trong lòng nhảy nhót lặp lại hai từ 'Tại sao?'
'NGƯƠI IM MIỆNG CHO TA'.

Trí Tú trợn mặt gầm lên.

Con vẹt lập tức im bặt vì sợ hãi.

Trước khi mọi thứ chưa rõ ràng, Trí Tú không cho phép mình phán đoán lung tung.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 66: Chua xót


Trí Tú uống rượu, đã từ rất lâu từ khi Trân Ni trở lại.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Trí Tú uống rượu với tâm trạng tồi tệ nhất.

Cảm giác ở trên cao nhìn xuống những cung cấm đầy đèn hoa lệ, lòng thật mong lung.

Đêm!

Gió lạnh lướt qua mặt, y phục mong manh.

Trời gần vào đông thân thể Trí Tú lại không quen chịu thời tiết lạnh, nhưng mà giờ phút này Trí Tú cần để bản thân thanh tĩnh.

Không phải vì câu nói của Thái Anh mà Trí Tú nghi ngờ Trân Ni.

Trí Tú tin tưởng Trân Ni tuyệt đối.

Trí Tú luôn bí mật cho người bảo vệ xung quanh Đông cung, cách đây tám tháng ám vệ báo cáo đúng như những gì Tuyết nhi nói.

Nhưng do không có thời gian, gặp Tần Đạo tướng quân trên triều hắn liền báo cáo vì vậy Trí Tú cũng không để tâm đến chuyện này.

Hôm nay Thái Anh nhắc đến, hẳn nàng đã để ý.

Không có lửa sẽ không có khói.

Cảm giác đau lòng nhất chính là yêu nhau lại không tin tưởng nhau, lại che giấu những điều tưởng chừng đơn giản nhất.

Trân Ni xem mình là ai?

HẢ?

Một bình rượu bị ném từ trên cao xuống đất, chính là nặng trĩu tâm sự không thể nói cùng ai.

Trân Ni đang mang thai, nhất định không thể để nàng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến hài tử.

Dù đứa bé là con của ai, nó đều vô tội.

Một đêm không ngủ, thức đến hừng đông.

Đôi mắt có chút rát.

Trí Tú lại điên cuồng múa kiếm, xong lại dùng chưởng lực phá hết những tản đá lớn.

Giống như đập tan nát hết những đau lòng, những điều không thể nói cùng ai.

Sai người bỏ cát vào bao treo ở cây cổ thụ phía sau hậu viện.

Tay không mà đánh, đấm, đá điên cuồn không biết trời đất.

Đến khi tay sưng đỏ vẫn không ngừng.

Tiểu Nô đành phải lao vào chắn trước bao cát với mong muốn Thái tử có thể dừng lại.

'Thái tử, người có thể bình tĩnh chút không?'
Trí Tú lười phải nói chuyện, chứng cứ thư từ qua lại giữa Trân Ni và Tần Bá sờ sờ ra đó.

Trí Tú ép mình không tin cũng không được.

Lý trí sắp không chống đỡ nổi rồi.

Đành phải điên cuồng mà đánh, muốn quên hết nhưng sao không thể?

Chuyện riêng tư, thật không muốn đả thương người khác.

'Chuẩn bị, thượng triều thôi'
'Dạ'
---
'Tuyết Nhi, đêm qua Thái tử không trở lại sao?'
'Hồi bẩm Thái tử phi, đêm qua Thái tử có trở lại.

Nhưng người ở thư phòng.

Sáng nay cùng Tiểu nô rời đi thật sớm'
'Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?'.

Trân Ni một tay xoa bụng một tay chống lưng, đi lại vô cùng khó khăn.

Thái y dự đoán 1 tháng sau sẽ lâm bồn.

Nhìn Tuyết Nhi lắc đầu, cắn cắn môi.

Trân Ni biết Tuyết Nhi là không muốn nói, nàng không ép.

Nếu muốn, sẽ tự động nói cùng nàng.

Mà những ngày này Trí Tú, sau khi giải quyết xong việc huấn luyện binh mã.

Cũng theo thường lệ trở về Đông Cung.

Bồi Trân Ni ăn trưa và ăn chiều, vẫn ôn nhu, vẫn nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng ánh mắt tinh tế của Trân Ni làm sao lại nhìn không ra Thái tử khác trước.

'Thái tử có việc gì muốn nói với ta sao?'
'Đúng.

Nàng sắp lâm bồn rồi.

Buổi sáng nên đi dạo trong vườn phơi nắng, sẽ tốt cho sức khỏe và lúc sinh'
'Ta cảm nhận được Thái tử không còn như trước đây?'.

Trân Ni lạnh mặt, không phối hợp với Trí Tú, không ăn muỗng canh mà Trí Tú đang đưa trước miệng.

'Ta đối với nàng vẫn như trước.

Có lẽ do nàng nghĩ nhiều thôi'
'VẬY TẠI SAO GẦN MỘT THÁNG NAY ĐÊM NÀO THÁI TỬ CŨNG KHÔNG TRỞ LẠI PHÒNG?'.

Trân Ni tức giận nên nói chuyện có hơi lớn tiếng.

'Ta không muốn ảnh hưởng đến nàng và hài tử'.

Trí Tú nói xong đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Không quên căn dặn Tuyết Nhi chăm sóc tốt cho Trân Ni.

'Thái tử lại muốn đi đâu?'.

Tuyết Nhi đỡ Trân Ni đứng dậy, bụng Trân Ni to quá rồi.

Thật sự đi lại một mình vô cùng khó khăn.

Nhưng muốn hỏi Trí Tú cho ra lẽ, đành phải đuổi theo.

'Ta ra ngoài đi dạo.

Không cần đợi ta'.

Trí Tú bước nhanh.

Không quay đầu lại.

Hai tay đang nắm chặt thành nắm đắm, răng cắn chặt vào nhau.

Thật sự đau khổ mà.

Đoạn thư kia, bút tích kia đích xác là của Trân Ni, nội dung đơn giản chính là phong thái của nàng.

'Tần Bá, ta không hy vọng cùng ngươi có bất kì mối quan hệ nào'.

Một giọt nước mắt chua xót rất nhanh rơi xuống.

Trí Tú ngày xưa ôn nhu, nhẹ nhàng bao nhiêu.

Giờ đây trầm ổn, ít nói bấy nhiêu.

Bên ngoài trời dần tắt nắng.

Lồng đèn lại thắp sáng, nam nữ đua nhau dạo phố.

Thật là cảnh náo nhiệt, đi giữa bao nhiêu người mà mình vẫn lạc lõng.

Trí Tú đã thay y phục, chính là y phục trắng tím Trân Ni tự tay may.

Không thể giữ được trái tim của một người, chỉ còn cách giữ đồ vật của người đó, hy vọng có thể an ủi một chút trái tim nhỏ bé của mình.

'Tửu Linh Lâu'.

Trí Tú dừng lại ở một tửu lâu lớn tại kinh thành.

Vào đây gọi vài món, ngồi ngắm cảnh uống rượu chắc không thành vấn đề.

'Thái tử, người đừng nói là muốn vào đây?'
'Chính là vậy.

Tiểu Nô ngươi trở về đi.

Sáng mai ta sẽ trở lại'
'Làm sao được a?'
'Đây là mệnh lệnh'
Tiểu nô biết người ôn nhu trước mắt một khi nổi giận sẽ uy lực đến mức nào.

Vì vậy liền trở về, trước khi đi còn lải nhải vài câu bảo trọng.

-----
Trân Ni hờn dỗi.

Không nghĩ rằng Thái tử lại bỏ đi, không dỗ dành mình cố ăn như trước.

Bâng quơ mà hỏi Tuyết Nhi.

'Tuyết Nhi có biết vì sao Thái tử lại vậy không?'
'Tuyết nhi không biết.

Tuyết nhi đưa Thái tử phi trở về phòng nghỉ'
Tuyết Nhi rất nhanh dìu Trân Ni trở về, Trân Ni không nói gì thêm.

Nhưng khi vào đến phòng, Tuyết nhi vừa đóng cửa lại, phía sau đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Trân Ni.

'Ta biết ngươi biết.

Có thể hay không đừng giấu ta?'
Tuyết nhi nhìn Trân Ni, lại cuối đầu.

Quyết định đi đến đối diện Trân Ni quỳ xuống.

Trân Ni đứng dậy kéo Tuyết nhi nhưng Tuyết Nhi nhất quyết phải quỳ, trạng thái kéo co chỉ dừng lại khi câu nói của Tuyết Nhi xuất hiện.

'Thái tử phi tha tội cho Tuyết Nhi lắm lời'
'Ý ngươi là gì?'
'Cách đây không lâu, Thái tử có gọi Tuyết Nhi vào thư phòng hỏi chuyện của Tần Bá phó tướng'
'Tần Bá hắn làm sao.' Trân Ni nhíu mày hỏi.

Tuyết Nhi thuật lại những gì hôm đó đối đáp cùng Thái tử.

Nàng thà đắc tội với Thái tử cũng không thể đắc tội với Trưởng công chúa được.

Đành tạ tội cùng Thái tử điện hạ thôi.

Trân Ni nghe đến đây đã hiểu rõ mọi chuyện, lập tức đi xuyên qua Thư phòng.

Tìm xung quanh bàn án.

Dưới một ngăn tủ nhỏ, chính là bút tích của nàng trao đổi cùng Tần Bá.

Sao lại nằm ở tay Thái tử?

Nàng nhíu mày, hơi thở khó khăn.

Bụng đau dữ dội nàng chống bàn.

Từ từ ngã xuống đất.

Tuyết nhi hốt hoảng hơn khi thấy máu chảy ra, lập tức la lên.

Lạc Hy vừa từ trù phòng trở lại, nghe tiếng la thất thanh của Tuyết nhi cũng chạy vào.

Nàng thầm kêu không ổn.

'Tuyết nhi đã xảy ra chuyện gì?'
'Thái tử phi nhìn thấy ...nhìn thấy....liền bị như vậy?'
Lạc Hy biết, cũng không nói nhiều.

Nhanh chóng phân phó người truyền Thái y và bà mụ.

Tiểu nô vừa trở về thấy vậy liền chạy ngược bên ngoài tìm Thái tử điện hạ.

Lạc Hy biết chuyện của thái tử, không nghĩ rằng Thái tử phi biết được lại sốc như vậy.

Là do bị phát hiện hay do nguyên nhân gì?

Bây giờ chuyện đó không quan trọng.

Sinh sớm hơn thời gian dự kiến khi bị sốc thì rất nguy hiểm cho cả mẹ và thai nhi.

Đông cung bây giờ loạn thành một đoàn.

Lạc Hy mắng thầm 'Thái tử an nhàn bên ngoài uống rượu, để ta trên vai mang sinh mạng cả 2 người'.

Trở về nhất định phải lải nhải một phen.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 67: Say


Ước chừng hai canh giờ.

Trí Tú đã say không biết trời đất.

Thường ngày không cần mua gì, nếu có mua cũng là Tiểu Nô chi trả.

Nay trong quán uống rượu, thực chất là không có tiền để trả.

'TIỂU TỬ!

NGƯƠI ĐỊNH ĂN QUỴT SAO?'
'Lão bản, ta đã nói ta ký giấy nợ, ta sẽ sai người mang bạc đến trả đủ'
'NGƯƠI CHO RẰNG TA LÀ TRẺ LÊN BA SAO?

THẢ NGƯƠI ĐI RỒI TA BIẾT TÌM NGƯƠI Ở ĐÂU?'
Trí Tú bị một tên mập mạp, thấp lùn xô ngã ra ngoài đường.

Thần trí mơ hồ cũng không có điểm tựa, Trí Tú ngã vào kiệu ai đó.

Mơ hồ chỉ thấy một tiểu cô nương nói gì với lão bản, sau đó dúi vào tay hắn một túi bạc.

Bản thân mình đôi mắt nặng trĩu, không còn biết sự việc tiếp sau đó.

Tiểu Nô chạy đến đã không còn đám đông, hỏi ra mới biết Thái tử không mang theo tiền bị người ta cho là ăn quỵt.

Rất may có người tốt bụng giúp đỡ.

Hiện giờ làm sao biết Thái tử ở đâu mà tìm?

---
Quận chúa phủ
Nhị vương gia tuy không ở kinh thành, nhưng Phủ Quận chúa vẫn được đặt tại kinh thành này để tiện cho quận chúa.

Trong phòng, Trí Tú an tĩnh ngủ say.

Tuy say rượu, Trí Tú không có tật xấu quậy phá.

Khóe mắt rơi vài giọt nước, trong lòng đau đớn cực hạn cũng không thể giải bài cùng ai.

'Thái tử, ngồi dậy uống trà giải rượu thôi'
Tiếng nói quen thuộc gọi Trí Tú trong cơn mơ trở về.

Nặng nề mở mắt, tay không ý thức quẹt đi nước mắt.

'Thường Nguyệt'.

Trí Tú gọi tên Ngũ công chúa, là ngũ công chúa.

Bật người ngồi dậy ôm chầm người trước mắt.

'Thái tử, ta là Châu Hiền'.

Châu Hiền lạnh giọng mà nói nhưng cũng không đẩy Trí Tú ra.

Trí Tú buông ra, ngượng ngùng với lấy chén trà uống.

Đây là trà chanh giải rượu, đã có lần mình cùng Thường Nguyệt nói qua.

Không thể có người khác biết phương pháp này.

Nhưng chính mắt mình nhìn quan tài đóng lại, làm sao có thể là Thường Nguyệt?

Cơ thể nóng lên, thật sự, thật sự....Trí Tú lóng ngóng tay chân bước xuống giường.

'Thái tử người muốn đi đâu?'
'Ta phải trở về'
'Bây giờ đã là nữa đêm.

Thái tử nghỉ lại đây trước ngày mai trở về cũng không muộn'
'Ta...nàng ra ngoài trước đi'
'Vậy Châu Hiền xin cáo lui'
----
'Thái tử phi, người cố gắng lên'.

Bên ngoài Tuyết nhi khóc lóc cầu khẩn.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đi tới đi lui.

Hoàng hậu chấp tay cầu khẩn trời xanh.

Hoàng thượng thường ngày ôn nhu đến đâu bây giờ cũng phải thét lên.

'TÊN NGHỊCH TỬ KIA BÂY GIỜ VẪN CÒN CHƯA TRỞ LẠI?'
Vị công công già bên cạnh run rẩy bẩm tấu.

'Dạ thưa, tiểu Nô đã cho người đi tìm rồi ạ'
'LỤC TUNG CẢ KINH THÀNH NÀY CŨNG PHẢI LÔI HẮN TRỞ VỀ ĐÂY'
Lạc Hy cùng bà mụ ở bên trong đã hai tiếng đông hồ vẫn chưa ra, từng chậu máu cứ bưng ra, đến nhìn hoàng hậu cũng không dám.

'Lăng nhi a, con mau trở về đi'.

Hoàng hậu cứ khóc mà lầm bầm.

---
Vĩnh Hiên cung
Một hắc y nhân bẩm báo tình hình với Thái Anh, Thái Anh không cảm xúc mà nói rằng.

'Trở về báo với Quận chúa, bằng mọi cách giữ chân Thái tử'.

'Dạ'.

Bóng người lại biến mất trong màn đêm.

A Tử nhìn người đã đi, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

'Nương nương, vì sao chúng ta phải tin Quận chúa?'
Thái Anh đang đốt đi bức ảnh của một nữ nhân, từ tốn nói.

'Vì chỉ có Châu Hiền mới có thể chia rẽ hai người họ'
'Vậy sau này nương nương có còn được Thái tử sủng ái?'
'Chỉ cần không có Trân Ni, chuyện không thể đều trở nên có thể'.

A Tử nhìn bức họa bị cháy xém tan thành bụi tro, trong lòng thật phức tạp.

Nơi cung cấm này, ta không hại người, tất người sẽ hại ta.

----
'Thái phi nói như vậy sao?'
'Dạ vâng'
'Cho lui'.

Một bóng đen lại vụt mất trong đêm.

Châu Hiền mỉm cười.

'Đã đến lúc có trò hay để xem'
Trí Tú nghĩ rằng mình đã sốt, uống rượu nhiều lại đi dưới trời lạnh.

Cơ thể nóng lạ thường.

Cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, chuẩn bị nằm xuống yên tĩnh.

Hòng quên đi cái nóng.

Nhưng mà, cửa lại mở ra.

Châu Hiền lại mang cái gì vào.

Haizz.

'Thái tử, thời tiết trở lạnh.

Ta mang một chén canh gừng đến cho người'
'Ta không biết uống canh gừng.

Thật xin lỗi'.

Trí Tú thẳng thừng từ chối.

Châu Hiền không những không mang ra ngoài, lại đặt xuống bàn.

Tư thế tao nhã bước đến cạnh giường, bàn tay thon dài đặt trên trán Trí Tú, giọng nói tà mị.

'Thái tử có vẻ nóng'
'Ân'
'Vậy nên cởi lớp y phục này để ngủ'.

'Nàng...nàng làm gì vậy?'.

Trí Tú lùi lại phía sau, tránh đi bàn tay đang hành động của Châu Hiền.

Không nghĩ vì vậy mà Châu Hiền mất thăng bằng, ngã nhào lên người Trí Tú.

Hương thơm trên người Châu Hiền, mùi tóc của nàng và Thường Nguyệt là tương đồng.

Trí Tú lại thì thầm.

'Thường Nguyệt.

Nàng là Thường Nguyệt'
Đôi môi đỏ mộng của Châu Hiền lướt nhanh trên mi mắt, khóe môi, lại dừng ở tai Trí Tú thì thầm.

'Thái tử nhớ Thường Nguyệt sao?'
'Ta luôn mong Thường Nguyệt sống tốt'
'Thường Nguyệt không còn, để Châu Hiền hầu hạ Thái tử có được không?'
Thần trí Trí Tú đang ở trên mây, không còn biết hành động của mình là đúng hay sai?

Tại sao?

Tại sao lại như vậy.

Trí Tú không kiểm soát được hành động của mình.

Xoay người đặt Châu Hiền nằm dưới, lí trí không thể nào ngăn nổi hành động xốc nổi.

----Tiểu Nô lang thang ngoài đường, hỏi thăm cũng chỉ biết được Thái tử bị một đám người mang đi, trông rất có thế lực.

Nhưng bọn họ là ai thì không ai biết.

Ngay lúc Tiểu nô ngẩng đầu nhìn trời đất bao la, nước mắt sắp tuôn ra thì con chim bồ câu Thái tử thường dùng để qua lại với hoàng đế Đại Minh xuất hiện, đậu ngay trên đầu vai của Tiểu Nô.

Hai mắt tiểu Nô sáng rỡ.

'Tiểu bồ câu, Ngươi có biết Thái tử đang ở đâu không?'
Tiểu bồ câu liền đập cánh bay đi.

Tiểu Nô liền ra lệnh binh lính lập tức đuổi theo.

Vòng vo một lúc, chim bồ câu đậu ngay đầu cổng.

Chính là 'Phủ Quận chúa'.

Tiểu Nô không thể tin.

Có hay không Thái tử ở đây?

Cũng không thể kinh động Quận chúa, sẽ là tội khi quân.

Vì vậy hướng mọi người phía sau mà nói.

'Ta bí mật vào trước, các người một nhóm đứng canh ở đây, một tốp kiểm tra xung quanh đây.

Nếu một canh giờ sau không thấy ta trở ra thì liền theo lệnh hành động'
'DẠ'----Trong phòng, từng mảnh vải trên người Châu Hiền được tháo xuống.

Thân thể ngọc ngà trắng nõn hiện ra.

Trí Tú say mê không còn biết đất trời, nhưng mà.

Một khắc kia, khi hôn đến xương vai xanh tinh xảo của nàng.

Bả vai trái của Mộc Linh, chính là cái bớt hình Mặt trăng.

Động tác liền dừng lại, Trí Tú bật dậy.

'Nàng chính là Thường Nguyệt.

Tại sao?' Châu Hiền không đáp trả, kéo Trí Tú trở lại, nằm trong lòng Trí Tú giọng nói đầy ngọt ngào.

'Là Thường Nguyệt cũng được, là Châu Hiền cũng không sao.

Chỉ cần có thể hầu hạ Thái tử, ta là nguyện ý' Trí Tú đẩy mạnh Châu Hiền ra.

Dứt quyết bước xuống giường nhưng cánh tay bị kéo lại.

Nhìn sâu vào ánh mắt của Châu Hiền, lí trí Trí Tú chợt thanh tỉnh.

'Dù sao nàng vẫn là Quận chúa, trên danh nghĩa là Hoàng muội của ta.

Chúng ta không thể'.

'Chúng ta hoàn toàn không có quan hệ huyết thống nào'.

Cả thân hình của Châu Hiền đều dựa vào Trí Tú.

Trí Tú không phản ứng, Châu Hiền lại càng quyến rũ hơn, táo bạo hơn.

Nàng hôn mãnh liệt, Trí Tú là đang làm gì?

Tại sao không chống cự?
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 68: Bất ngờ lớn


'Tại sao đến giờ vẫn chưa sinh được?'.

Trân Ni hơi thở khó khăn mà hỏi bà mụ.

Nàng thật sự đau đơn hết sức lực rồi.

Một bên Lạc Hy vắt khăn lau mồ hồi, một bên cũng lo lắng không kém.

'Hồi bẩm Thái tử Phi, hài tử hiện chưa xoay đầu nên không thể nào sinh được.

Thái tử phi phải đợi đến khi hài tử xoay đầu, như vậy sẽ sinh rất mau'
'Phải đợi đến bao lâu?'.

Lạc Hy lo lắng.

'Cái này phải dựa vào ý chí của hài tử, nhưng cũng không thể để lâu được.

Nếu không hài tử sẽ không có dưỡng khí để thở'.

Nhìn gương mặt của bà mụ e ngại, Lạc Hy cũng biết sơ qua.

Trường hợp này là vô cùng nguy hiểm.

Trân Ni nghe được, nhưng không còn hơi sức để nói chuyện.

Chỉ có thể kéo tay Lạc Hy thì thào.

'Bằng mọi giá, phải cứu lấy đứa bé'.

Rồi lại thiếp đi.

---
Tiểu Nô đáp xuống nhẹ nhàng, trời tối đen cho nên bây giờ tìm phòng của Quận chúa cũng không hề dễ dàng.

Núp phía sau bụi cây, đợi một thị nữ đi ngang liền nhào ra bịt miệng nàng ta.

'Không được la.

Nói ta biết phòng của Quận chúa?'.

Thị nữ kia đột nhiên bị người lại bịt miệng hốt hoảng, nàng giãy giụa nhưng vô ích.

Giờ phút này chỉ có thể bảo toàn tính mạng.

Nàng lắc mạnh đầu ú ớ.

Vì vậy Tiểu Nô liền dời tay xuống cổ họng nàng ta.

'Phía...phía tây, sương phòng thứ hai'.

Vừa dứt lời Tiểu Nô đánh nhẹ vào cổ, thị nữ liền ngã xuống.

Đây chỉ là ngất xỉu nhất thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Tiểu Nô theo hướng tây đi.

Sương phòng thứ hai rất dễ tìm, vẫn còn đang sáng đèn.

Tiểu Nô biết chỉ cần tìm được Quận chúa Châu Hiền sẽ tìm được Thái tử.

Trong lòng buồn phiền chuyện của Trân Ni, lại gặp người trước mặt ôn nhu câu dẫn như Thường Nguyệt.

Trí Tú quên mất bản thân là nữ nhân mà lao vào Châu Hiền, hai người quấn lấy nhau như thể cách xa ngàn nỗi nhớ.'Rầm'.

Cánh cửa mở toang.

Hai người đang trong cơn ái ân liền bừng tỉnh.'THÁI TỬ.

THÁI TỬ PHI LÂM BỒN.

TÌNH HÌNH RẤT NGUY KỊCH'.

Tiểu Nô nhìn thấy cảnh này không khỏi máu xông lên não.

Thật sự bất bình thay cho Thái tử phi.

Vì vậy quên mất quân thần mà hét lớn.

Phá đi chuyện tốt của hai người.

Chỉ cần nghe đến Trân Ni, trên đời này không còn gì quan trọng.

Với tay mặc vội y phục, theo Tiểu Nô trở về.

'CHÂU HIỀN, XIN LỖI'.

Dùng hết tốc lực mà lên ngựa phóng trở về.

Chính là Châu Hiền không hề hay biết Tiểu Nô tìm được tới đây.

Xem như kế hoạch của nàng thất bại hoàn toàn.

Không thể ngăn cản được Trí Tú.

Trân Ni vẫn là quan trọng nhất đối với hắn.

Ánh mắt sắc bén nàng hướng ra cửa, Nàng thật sự thất bại sao?

Hơn một canh giờ phóng ngựa, gió cắt vào mặt, sương đêm trút xuống ướt mái tóc phất phơ.

Trí Tú cho rằng bản thân mình quá tồi tệ, suýt chút nữa đã làm chuyện có lỗi với Trân Ni.

Thật đáng chết.

'SÚC SINH, NGƯƠI BÂY GIỜ MỚI TRỞ LẠI?'.

Hoàng thượng lo lắng, đến cả lời lẽ như vậy cũng tuôn ra được.

Đủ thấy rằng Trân Ni và tôn tử quan trọng đến thế nào.

Trí Tú từ phía xa chạy thẳng vào, bản thân không dám dừng lại để thở.

Mặc kệ phụ hoàng có mắng như thế nào cũng không để tâm.

Đá cửa xông vào.

Trên giường Trân Ni sắc mặt tái nhợt, một bên Lạc Hy đôi mắt phím hồng.

Bà mụ luôn miệng thúc giục.

'Sắp rồi , sắp rồi.

Thái tử phi người cố lên, hài tử đã xoay đầu' Lạc Hy tránh sang một bên nhường chỗ cho Trí Tú, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt như ngâm trong băng.

Đau lòng vô cùng.

'Ni nhi, nàng mở mắt đi.

Hài tử sắp chào đời rồi 'Trân Ni lúc này mới mở mắt ra, nước mắt rơi xuống.

Miệng thì thầm gọi 'Thái tử'.

'Ni nhi đừng nói.

Ta tin nàng'.

Trí Tú không để Trân Ni nói hết câu.

Trí Tú muốn mọi thứ diễn ra thật tốt đẹp, chính là mẹ tròn con vuông.'Ta mệt lắm'.

'Cố gắng lên.

Ta truyền nội lực cho nàng'.

Thế là nội lực được truyền cho Trân Ni, Trân Ni phối hợp theo hướng dẫn của bà mụ.

Qua nửa canh giờ sau.

'Aaaaaaaaaaaaaaa'.

'Ni nhi cắn lấy tay ta'.

Trí Tú đưa tay cho Trân Ni, chính là cánh tay Trí Tú hiện tại bị cắn bầm.

'Thái tử phi hít một hơi thật sâu.

Sau đó ra sức rặn một lần.

Hài tử sắp ra rồi'.

Bà mụ thật sự chuyên nghiệp, nghe ra rất bình tĩnh mà hướng dẫn.

Trân Ni liền hít một hơi thật sâu, cắn lấy tay Trí Tú và rồi...'Oa...oa....oa....oa'.

Tiếng khóc thật lớn của hài tử làm Hoàng hậu, hoàng thượng ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.

Tuyết Nhi ôm lấy tiểu Nô nhảy cẩn lên vì vui sướng.

Trân Ni đau quá liền ngất đi.

Bà mụ mang đứa bé đưa đến trước mặt Trí Tú.

'Thật chúc mừng Thái tử, Thái tử phi đã hạ sinh một Tiểu hoàng tử'.

'Lạc Hy, mau xem Thái tử phi'.

Trí Tú không muốn nhìn đứa nhỏ.

Thật nhìn không ra đứa nhỏ giống ai.

Tròn trịa, trắng trẻo bụ bẫm.

Đôi mắt nhắm ngủ, cái miệng chúm chím, lông mi dài cong vút.

Nhưng mà Trân Ni vẫn quan trọng hơn.

Lạc Hy bắt mạch, xong lại hướng Trí Tú liếc xéo.

'Thái tử phi mất sức ngất đi.

Lần này may mắn Thái tử kịp trở về.

Nếu có chuyện gì xảy ra người lại một lần nữa sống không bằng chết.

'Bà mụ đã vệ sinh sạch sẽ cho hài tử, đặt đứa bé nằm bên cạnh Trân Ni.

Sau đó cùng Lạc Hy xử lý giường sạch sẽ.

Lại lui ra ngoài nhận thưởng.

Hoàng thượng và Hoàng hậu vui mừng như mở yến tiệc, bước vào nhìn được một chút lại bị Trí Tú đuổi đi.

'Thái tử phi vẫn còn yếu.

Phụ hoàng và Mẫu hậu đã cực khổ cả đêm nên trở về nghỉ ngơi.

Hôm sau lại đến'.

'Xem như vì tôn tử.

Trẫm tha cho ngươi lần này.

Nếu ngươi vẫn không có trách nhiệm như vậy thì đừng trách'.

Nói rồi Hoàng thượng phủi áo hồi cung.

'Lăng nhi, lần này là con không đúng.

Con bỏ đi suốt ngày, để mặc NI nhi lúc lâm bồn cũng không có con bên cạnh.

Thái y nói vì bị sốc nên mới sinh non.

May là không gặp vấn đề gì'.

'Lăng nhi biết lỗi'.

'Chỉ biết lỗi thôi sao?

Lần này mẹ tròn con vui xem như là trời cao có mắt.

Con xem, Ni nhi vì Đường Gia hạ sinh một tôn tử giống y như con lúc vừa sinh ra.

Thật sự khổ cực cho Ni nhi rồi.

Sau này hảo hảo mà đối tốt với Thái tử phi.

Nếu không chính mẫu hậu là người đầu tiên không tha thứ cho con'.

Hoàng hậu thâm tình răn dạy Trí Tú rồi lệnh hồi cung, Trí Tú tuy bị mắng nhưng nghi lễ không thể bỏ qua.

Cuối đầu hành lễ.

'Cung tiễn mẫu hậu hồi cung'.

Lạc Hy đang sắp xếp hòm thuốc của mình, Trí Tú lên tiếng.

'Lạc Hy tỉ theo ta ra ngoài một chút'.

Lạc Hy nhanh tay gom thuốc vào hòm, bước ra ngoài để Tuyết Nhi trở vào bên trong chăm sóc Thái tử phi.

Trí Tú đối Tuyết Nhi đang cúi đầu, có chút lạnh lùng.

'Tuyết nhi, tỉ báo với trù phòng chuẩn bị những món ăn hồi phục sức khỏe cho Thái tử phi'.

'Vâng.

Tuyết nhi đã rõ'.

Bên ngoài, Trí Tú đưa lưng về phía Lạc Hy cũng không vội lên tiếng.

Lạc Hy không chịu được bầu không khí này, giọng có chút bực bội.

'Thái tử là muốn hỏi gì?'.

'Chuyện xảy ra như thế nào?.

''Thái tử phi ngất trong thư phòng, suy đoán là khi nhìn thấy những bức thư kia'.'Nàng phản ứng như vậy sao?

Là sốc khi bí mật của mình bị phát hiện'.

Trí Tú cười đểu, nụ cười này cũng không muốn ai thấy.

Nụ cười này mang bao nhiêu nỗi chua xót mà chính bản thân mình cũng không nhận ra.

'Tại sao Thái tử không nghĩ theo chiều hướng khác?'.

'Đã từng nghĩ, nhưng không tìm ra bằng chứng khác'.

'Vậy tự Thái tử quyết định chuyện của mình.

Tiểu hoàng tử đích thực là hài tử của hai người.

Còn việc giữa người và Thái tử phi, nên để thái tử phi tự mình giải thích.

Thái tử đừng nên suy đoán lung tung.

Ta không muốn đến khi Thái tử biết hối hận thì mọi chuyện đã quá muộn'.

Lạc Hy bỏ đi với một câu đầy ý nghĩa.

Trí Tú ở lại, su nghĩ về câu nói của Lạc Hy.

Ghen!

Khi yêu ai lại không biết ghen tuông.

Bình sinh Trí Tú ghét nhất chính là bị lừa dối.

Nếu nàng quang minh chính đại mà qua lại với Tần Bá, Trí Tú ta đây đâu cần phải đau lòng như thế này.

Bạn hữu ai cũng phải có, không cần phân biết nam hay nữ, chỉ cần nàng thích, ta đều chấp nhận.

Nhưng nàng cũng đừng vì ta quá yêu nàng, quá tin tưởng nàng.

Để rồi nàng cho ta một bất ngờ lớn thế này.

Xin lỗi mọi người vì hôm qua mình không up chương nào hôm nay để chuộc lỗi mình sẽ bù cho mọi người 2 chương.

Enioy it.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 69: KHÔNG....THỂ!


Trí Tú trở lại tẩy sạch thân thể, trên người mùi rượu quá nồng.

Sẽ làm Trân Ni khó chịu.

Nhìn cánh tay rướm máu, dấu cắn vẫn còn nguyên vẹn.

Dùng nước nóng trong bồn rửa sạch, cảm giác rát đến khó chịu.

Tẩy qua loa xong, khoát y phục vào.

Mở cửa thư phòng đi ra, Lạc Hy đã đứng chắn tại đây.

'Lạc Hy, tỉ không đi ngủ một chút'
Lạc Hy kéo Trí Tú trở vào, tiện tay đóng cửa lại.

Thả hòm thuốc bên người xuống bàn, tay chỉ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho Trí Tú ngồi xuống.

'Ta chợt nhớ cánh tay Thái tử chưa được xử lý qua'.

Vừa nói tay lại xoăn lên tay áo, thuần thục rắc thuốc rồi dùng vải trắng quấn ngang.

'Đã xong.

Ta trở về đây'.

Trí Tú không kịp phản ứng với hàng loạt động tác của Lạc Hy.

Từ khi nào Lạc Hy trở nên lạ lùng thế này?

Trí Tú lần này không đi cửa chính, mà là xuyên từ thư phòng sang phòng ngủ.

Tuyết Nhi ngủ gật cạnh giường.

Nghe tiếng động rất nhanh liền tỉnh lại.

Trí Tú mỉm cười gật đầu.

'Tỉ trở về phòng ngủ đi.

Ta ở đây với Thái tử phi là được'
'Nhưng mà.....'
'Nhanh lên'.

Nhìn Thái tử kiên quyết, Tuyết nhi cũng không dám cãi lời.

Cẩn thận lui ra, nàng cần ngủ một giấc thật hảo.

Lúc tiểu hoàng tử cựa quậy oa oa khóc, Trân Ni nghe tiếng khóc rất nhanh thanh tĩnh.

Trí Tú đến bên cạnh bế Tiểu hoàng tử lên, muốn dỗ hắn.

Nhưng mà hài tử nhỏ quá, bế như thế nào cũng cảm thấy không đúng, ôm đứa nhỏ trong lòng đi qua đi lại.

'Hoàng nhi, ngươi khóc nhỏ tiếng một chút.

Không khéo làm Mẫu thân ngươi tỉnh dậy'
'Oa..oa...oa'.

Tiểu Hoàng tử nghe không hiểu Phụ thân của mình nói gì, khóc càng lớn hơn.

Trí Tú chưa từng dỗ em bé, làm sao biết cách để Tiểu tổ tông này ngưng khóc trừ việc dùng tay bịt kín miệng hắn đây.

Nhưng là không thể, không thể đối xử với tiểu tổ tông này như vậy.

'Oa oa oa'.

Lại khóc ư.

'Thái tử, Hoàng nhi xem ra là đói rồi.

Thái tử mang hoàng nhi đến đây'.

Trân Ni mở mắt thấy cảnh Thái tử đang cố dỗ dành tiểu hoàng tử, tâm liền mềm đi.

Trí Tú nghe Trân Ni nói như tìm được cứu tinh, tay ôm Tiểu hoàng tử trả về chỗ Trân Ni.

Trân Ni bây giờ tóc xỏa buông tả, thân mình đơn mảnh trông thật yếu ớt.

Nhìn rất mị hoặc.

Mặt nàng có chút ửng hồng, thì ra nàng đang chuẩn bị cho Tiểu hoàng tử uống sữa mẹ a.

Trí Tú ngượng ngùng xoay mặt đi chỗ khác.

Ước chừng một đoạn thời gian ngắn.

Trân Ni giọng lạnh lùng.

'Thái tử không vui mừng khi hoàng nhi chào đời sao?'
Trí Tú bị câu hỏi bất ngờ khiến bản thân bị đơ ra.

Suy nghĩ trước khi nói, nếu không kết quả sẽ không tốt.

Vì vậy Trí Tú thận trọng đến bên cạnh Trân Ni ngồi xuống.

'Làm sao có thể, nàng đã hi sinh rất nhiều khi quyết định sinh Hoàng nhi của chúng ta.

Ta vui mừng còn không hết'
'Thật vậy sao?'
'Ân'
Trân Ni nhìn Thái tử ánh mắt lưu chuyển, không mang một chút thật lòng nào.

Đành thở dài thay đổi đề tài.

'Thái tử sẽ đặt tên gì cho Hoàng nhi?'
'Việc này cứ để Phụ hoàng và mẫu hậu định đoạt'
Trân Ni nàng đã chịu đựng như vậy đủ rồi, đôi mày nhíu lại.

Mắt nàng hiện giờ đã đầy nước, chỉ cần nhắm mắt lại, nước mặt tự nhiên rơi xuống.

Nàng chỉ thẳng ngoài cửa, lớn tiếng quát.

'ĐƯỜNG GIA LĂNG, NGƯƠI RỜI KHỎI ĐÂY CHO TA.

VỐN DĨ NGƯƠI CHƯA TỪNG TIN TA, TÌNH CẢM CỦA TA DÀNH CHO NGƯƠI BỊ HỦY HOẠI BỞI NHỮNG BỨC THƯ VÔ CĂN CỨ KIA SAO HẢ?'
Một khi buồn, tâm trí Trí Tú vô cùng mạnh mẽ và kiên định.

Bình thường mỗi khi Trân Ni tức giận là Trí Tú loay hoay dỗ dành.

Bây giờ nàng có khóc, Trí Tú cũng không lay động.

Đó chính là Trí Tú, chính là một người mất hết niềm tin đối với nữ nhân mình yêu thương nhất.

'Ni nhi, có chuyện gì từ từ nói.

Tôn tử của ta còn nhỏ, các ngươi lớn tiếng sẽ làm tôn tử của ta hoảng sợ'
Không biết Hoàng hậu đến từ khi nào lại chạy vào ôm lấy Tiểu hoàng tử đối với Trân Ni và Trí Tú oán trách.

Hoàng hậu mang theo nhũ mẫu đến, từ hôm nay chính thức tại đây chăm sóc Tiểu Hoàng tử.

Phòng của Tiểu Hoàng tử nằm bên trái Phòng ngủ của Trân Ni và Trí Tú để tiện việc chăm sóc hơn.

Trước khi ôm Tiểu Hoàng tử rời khỏi, Hoàng hậu mang thân phận của một mẫu thân mà tỏ ý trách hai đứa con của mình.

'Lăng nhi, con có chuyện gì thì cùng Thái tử phi nói rõ.

Nên biết hai con đến với nhau không dễ dàng gì.

Ni nhi đã bỏ qua thân phận của con, cùng con đến đây, lại vì con sinh ra Hoàng tử trắng trẻo thế này.

Con đừng để một chút nông nổi mà đánh mất nàng'
'Lăng nhi tạ mẫu hậu dạy bảo'
'Còn Ni nhi nữa.

Thân là nương tử, cũng không cần suốt ngày lạnh lùng.

Ta biết con yêu thương và quan tâm Thái tử, nhưng quan tâm thì nên nói ra.

Giấu trong lòng đôi lúc khúc mắc không ai gỡ'
Trân Ni cúi mặt nhỏ giọng.

'Đa tạ mẫu hậu dạy bảo'
'Ân.

Hai ngươi tự giải quyết.

Không nên làm ảnh hưởng đến Tôn tử của ta a'.

Gương mặt thật nghiêm khắc, nhưng mà đối với Tiểu hoàng tử trong lòng không khỏi vui vẻ, cười híp cả mắt, gương mặt hòa ái cưng chiều vô cùng.

'Tôn tử a, Hoàng tổ mẫu ru con ngủ nha.

Ở đây bọn họ thật ồn ào'.

Trí Tú nghe mà đổ mồ hôi cả trán.

Tay định nắm lấy tay Trân Ni nhưng nàng rất nhanh rút tay trở về.

Không muốn nhìn mặt Trí Tú.

Nàng là đang vô cùng tức giận và ủy khuất.

Trí Tú bị Trân Ni cho ăn bơ, bản thân thật khó chịu.

Nắm tay Trân Ni, lại bị nàng giựt tay ra.

Cứ nắm, lại bị người ta từ chối.

Trí Tú nhào vào ôm chặt Trân Ni mặc cho nàng có giãy giụa.

Trân Ni không còn sức để thoát khỏi cái ôm của Trí Tú, bao nhiêu ủy khuất của nàng, bao nhiêu tức giận nàng ném vào bả vai của Trí Tú mà cắn.

Dùng hết sức lực còn lại mà cắn, cắn đủ rồi buông lỏng, nằm trong lòng Trí Tú mà khóc.

'Tại sao Thái tử lại không tin ta?

Cũng không hỏi ta sự thật là thế nào?'
'Ta......'
'Thế nào?

Sao không nói?'
'Ta nhất thời tức giận.

Tại sao nàng không hề nhắc với ta về Tần Bá?'
'Tần Bá làm sao?

Hắn đến phủ nhiều lần với lí do tìm gặp Thái tử.

Ta cũng không hiểu tại sao hắn cứ đến vào những lúc Thái tử không ở đây.

Còn tự tiện đến sau hậu viện muốn nói chuyện phiếm.

Ta ban đầu chỉ là đối với khách có chút tiếp đãi.

Dần sau này hắn cứ đến, ta hỏi cần gì ta sẽ nói lại với Thái tử.

Hắn một mực từ chối.

Ta không thích qua lại nên đã chủ động viết một lá thư với nội dung rất ngắn 'Không muốn có bất cứ quan hệ nào cùng hắn''
Trí Tú nhìn Trân Ni khó tin mà hỏi một lần nữa.

'Nàng nói sao?

Nàng chỉ viết cho hắn đúng một lần thư'
'Ân.

Thái tử biết ta rất kiệm lời.

Ta với hắn cũng không có gì để nói.

Nhìn thấy hắn ta đã chán ghét rồi'
'Vậy..Vậy tại sao nàng không nói chuyện đó với ta'
'Ta nghĩ chỉ là một chuyện nhỏ không đáng phải để Thái tử bận tâm nên không nói'
'Vậy những lá thư kia là sao?'
'Thái tử tự cho mình là giỏi phán đoán thì tự mình điều tra đi.

Việc giả chữ viết cũng không phải khó'
'Ni nhi...ta xin lỗi.

Ta sẽ điều tra rõ chuyện này.

Nếu thật sự như vậy thì nuôi cơm mấy tên ám vệ đó thật uổng phí'.

'Sao lại trách người khác.

Muốn trách thì trách Thái tử người suy nghĩ nông nổi'
'Được.

Được.

Lỗi do ta.

Vậy Ni nhi có thể tha lỗi cho ta không?'
'KHÔNG...THỂ!'
*****
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back