Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 85


Sáng hôm sau, nhìn Trân Ni và Tiểu Duệ nhi ngủ say.

Trí Tú quơ vội y phục khoát vào, chạy đến phòng thuốc.

Cảnh tượng nghĩ đến chỉ có trong phim, không ngờ lại xảy ra.

Trí Tú, Lạc Hy và cả Tiểu Nô điều dừng lại trước cửa phòng thuốc, Trí Tú ga-lăng đá cửa.

Lạc Hy tranh vào trước, kiểm tra qua một vòng lại nhìn Trí Tú mà rống: 'THÁI TỬUUUU !!!!!'
Tần số âm thanh quá lớn, Tiểu Nô bịt tai lại.

Còn Trí Tú thì bịt miệng Lạc Hy, không thể để nữ nhân này làm ồn a.

'Chỉ là mấy con chuột, ta có thể bồi thường cho tỉ'
Lạc Hy nổi đóa, cắn mạnh và bàn tay Trí Tú đang che miệng mình.

Đau quá Trí Tú buông ra: 'CHỈ LÀ MẤY CON thôi hả?

Thái tử có biết mấy con đó đang mang thai không?'
Khoát tay lên vai Lạc Hy, kề sát vào tai mà nói: 'Xin chia buồn cùng tỉ và gia đình chuột'.

'Hừ'.

Lạc Hy khoanh hai tay trước ngực, không để ý Trí Tú.

'Tỉ có đi cùng ta và Tiểu Nô đến Vĩnh Hiên Cung không?'.

Trí Tú biết Lạc Hy không giận lâu, hạ giọng xem như năn nỉ.

'Đi cũng được, nhưng trước hết cho người mang hết mấy chậu hoa độc kia ra ngoài'.

Nói xong bỏ đi trước.

Nói đi là đi, ba người một đường đến Vĩnh Hiên cung.

Bên trong không còn người ở.

Từ khi Thái phi mất, Trí Tú vẫn cho người quét dọn thường xuyên.'Hạ nhân Tham kiến Thái tử điện hạ' - Lão nô già nua trông coi quét dọn tại đây hành lễ với Trí Tú.

'Đại thúc, mau đứng lên.

Đại thúc có biết bụi hoa kia được trồng khi nào?' - Trí Tú chỉ bụi Cẩm tú cầu đang khoe sắc dưới ánh mặt trời, đối diện với phòng của Thái phi..'Hồi bẩm Thái tử, cách đây hai tháng, Thanh Hoa cô nương từ chỗ Hoàng hậu mang hoa đến, nói là tốt cho sức khỏe.

Vì vậy Thái phi cho trồng trước phòng để tiện ngắm hoa'.

'Cảm ơn ông'.

Đối với Tiểu Nô cùng Lạc Hy nhẹ giọng: 'Trở về thôi'.

'Cung tiễn Thái tử điện hạ'.

Lão nô tay run run hành lễ.

'Thái tử, giờ chúng ta đi đâu?'.

'Vĩnh Nghi cung'.

Dạo một vòng Vĩnh Nghi cung, cũng không có vào thăm Hoàng hậu.

Trí Tú đứng chặn tại hành lang, đợi Thanh Hoa đi ngang thì nói: 'Thanh Hoa không cần hành lễ, nói cho ta biết trước khi hoàng hậu lâm bệnh, người đã từng ăn gì hoặc tiếp xúc với những gì?'.

'Hồi Thái tử, việc này thì Thanh Hoa nhớ rõ.

Hôm đó vào buổi sáng, Hoàng hậu nương nương tự tay cắt tỉa cho Hoa Cẩm tú cầu.

Xong, người trở lại dùng điểm tâm.

Khoảng hai canh giờ sau thì chóng mặt, khó thở'.

'Hoàng hậu có rửa tay qua?'.

'Dạ không.

Nương nương chỉ dùng khăn lau qua'.

'Vậy Quận chúa có thường xuyên lui tới Vĩnh Nghi Cung?'.

'Dạ, Quận chúa rất thường xuyên lui tới thỉnh an Hoàng hậu.

Quận chúa thật sự lo lắng cho nương nương' ----Đông Cung Trân Ni đang cho Tiểu Hoàng tử phơi nắng tại hoa viên, đây chính là lời dặn của Thái tử.

Trân Ni nàng nghe theo.

Bởi nàng luôn muốn những điều tốt đẹp cho hài tử của mình.

'Nương nương, Quận chúa Châu Hiền đến thỉnh an.' - Tuyết nhi nói với Trân Ni.

'Châu Hiền thỉnh an Thái tử phi nương nương.'- Châu Hiền hướng Trân Ni hành lễ.

Lúc này đây, tiểu hoàng tử được giao cho nhũ mẫu trông giữ.

Trân Ni lấy lại phong phạm của mình, cười như không cười nhìn người trước mặt bỗng dưng lại xuất hiện nơi đây.

'Không biết Châu Hiền muội hôm nay đến, không kịp đón tiếp.

Thật thất lễ'.

'Thái tử phi chớ khách sáo.

Đã lâu mụi không trông thấy Tiểu Duệ nhi, muốn đến xem một chút.

Sẵn tiện mang đến tặng vài chậu mẫu đơn để góp trong vườn của Thái tử.

Mong Thái tử phi không chê mà nhận cho' - Nhìn Châu Hiền Quận chúa khôn khéo đáp lời.

Trân Ni không có cách nào đành nhận.

Cung nữ thay nhau đón lấy, nhanh chóng đặt tại trong vườn.

'Đã vậy.

Bổn cung và Thái tử xin đa tạ Quận chúa đã có lòng'.

'Ta có thể ôm Tiểu hoàng tử một chút không?' - Châu Hiền mắt nhìn tiểu Duệ nhi nhưng vẫn đang chờ đợi sự cho phép của Trân Ni.

Trân Ni gật đầu.

Cùng Châu Hiền đến chỗ nhũ mẫu.

Trân Ni bế Tiểu Duệ nhi trao cho Châu Hiền.

Đối với Châu Hiền, đây là lần đầu nàng bế trẻ con nên có phần chưa thành thạo.

Nhờ có sự hỗ trợ của Trân Ni.

Tiểu Duệ nhi cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng quận chúa.

Trân Ni nhìn Châu Hiền ánh mắt hiện vẻ ôn nhu đối với trẻ con.

Trong ánh mắt đầy vẻ khát khao, có lẽ Quận chúa cũng luôn khát khao có một hài tử như vậy.

Châu Hiền nhìn phiên bản Thái tử thu nhỏ, nhất quyết phải hôn cho mặt được tiểu bảo bối này.

Hôn không được phụ thân ngươi ta đành hôn ngươi vậy.

Tiểu hoàng tử cứ thấy nữ nhân nhìn đẹp là cười rộn lên, ai hôn cũng đều chấp nhận.

Không cần biết lạ hay quen.

Thật không giống mẫu thân của hắn.

'Tiểu Duệ nhi thơm thật a'.

- Châu Hiền cười tươi mà khen ngợi.

Trân Ni một bên cũng vui lòng.

'Thế nào a?

Muội cũng sinh một bảo bối như vậy đi'.

Trí Tú trở về thấy cảnh này, cũng không nỡ phá đi bầu không khí vui vẻ.

Đứng nhìn hồi lâu mới lên tiếng.

Tiểu Nô và Lạc Hy âm thầm hành lễ rồi lui về vị trí của mình.

Trí Tú đến cạnh Trân Ni, ôn nhu như ngày thường.

Mà Châu Hiền khi nghe lời đề nghi của Thái tử, trên mặt lộ rõ đau buồn.

'Ta chỉ vì người ta yêu mà sinh hài tử'.

'Một ngày nào đó muội sẽ gặp được.

Đừng vội' - Trí Tú nhìn ngắm mấy chậu mẫu đơn, lơ đảng nói.

'Đã gặp được rồi.

Tiếc là người đó không cho muội cơ hội'.

Không khí trở nên ngưng đọng, ánh mắt chạm nhau, Trí Tú ngượng ngùng.

Không muốn hiểu, không muốn hiểu a.

Trân Ni thừa hiểu ý tứ của Châu Hiền, rất tuyệt tình chen vào: 'Nếu người ta đã không cho muội cơ hội, hà tất gì muội phải cố chấp.

Thái tử thấy có đúng không?' - Trí Tú bị hỏi ngớ người.

Trả lời sao a?

Căng thẳng!

Không khí căng thẳng thật rồi.

Nếu bây giờ tìm cách trốn đi thì không phải mình là Thái tử hèn nhát sao?

Châu Hiền không vội, từ tốn mỉm cười lặp lại câu hỏi đề khó.

'Thái tử, huynh nói xem?'.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 86


'Thái tử, người trả lời xem?

Trân Ni cố tình lặp lại.

Nhắc nhở Thái tử cần tập trung, đừng lảng tránh.

'Đúng a.

Thái tử phi nói rất đúng.

Muội chờ đợi một người không yêu mình cũng như đứng đợi xe ngựa tại bến tàu thôi'
Có cho phép Trí Tú cũng không dám trả lời ngược lại a.

Mà Châu Hiền, ánh mắt lay chuyển.

Sự dịu dàng ôn nhu của nàng, của Thường Nguyệt phút chốc lại tái hiện.

Nàng không sắc bén, không đáp trả.

Yếu đuối chấp nhận câu trả lời của Thái tử.

'Tiểu Duệ nhi, hoàng a di phải trở về.

Khi khác lại cùng Duệ nhi chơi đùa' - Nói xong tiến lên trả lại Tiểu hoàng tử cho Trân Ni.

Một loạt động tác nhanh gọn.

'Châu Hiền!' - Trí Tú gọi Châu Hiền.

Tiếp đến là nhìn Trân Ni.

Châu Hiền nghe Trí Tú gọi, xoay người lại.

Mà cái xoay người này, như một đoạn hồi ức lần đầu chạm mặt nhau.

Nơi lần đầu Thường Nguyệt đã thương Trí Tú, nữ nhân xinh đẹp nhẹ nhàng sơ tẩy vết thương trên mặt mình.

Cũng là nơi đau thương cuối cùng tiễn nàng đi.

'Ta tiễn muội một đoạn' - Trí Tú đi trước, lướt qua người Châu Hiền.

Trên hành lang, hai người sánh vai nhau, chưa ai nói với ai câu nào.

Đột nhiên Mộc Linh dừng lại, cho tất cả cung nữ lui hết.

'Thái tử có chuyện gì cần nói với ta sao?'
Trí Tú cao hơn Châu Hiền, hai người giữ một khoảng cách nhất định.

Đứng nhìn xuống Châu Hền, đôi mi dài cong lên.

Những đường nét trên gương mặt nàng so với Thường Nguyệt không khác nhau.

So với Trân Ni lại có nét tương đồng.

'Nàng có thân phận là Châu Hiền hay Thường Nguyệt.

Nếu nàng đã quyết định lựa chọn một kiếp sống mới, ta tôn trọng quyết định của nàng.

Ta mong nàng sống hạnh phúc'
Châu Hiền không phản bác lại lời nói của Trí Tú, nàng hiểu ý của Trí Tú.

Nước mắt đảo quanh nhưng không rơi xuống.

Gió thổi ngang lay động hàng mi cong.

Tóc nàng lộn xộn.

'Trăng Hóa trăng tàn, Hoa nở rộ.

Đợi chàng một kiếp hóa thành không'
Nàng nhắm mắt, để nước mắt rơi tự do.

Không cần trốn tránh, không cần mạnh mẽ.

Cẩn thận vén tóc Châu Hiền theo trật tự, lần này Trí Tú chủ động ôm nàng.

'Thường Nguyệt!

Ta mắc mưu của nàng rồi'
'Thái tử không chấp nhận ta.

Sao lại bảo là mắc mưu?

Ta dù có mưu kế thế nào cũng không có được Thái tử'
Trí Tú dùng tay lau đi nước mắt của Châu Hiền.

Mỉm cười, chọc: 'Nàng khi nào thì đến nhận lại hoàng tỉ cùng Tiểu Duệ nhi đây?'
'Không phải hôm nay đã đến rồi sao?'
'Ta nghĩ nàng nên nói chuyện rõ ràng với Ni nhi'
'Phải nói gì đây?

Thật khó xử' - Châu Hiền dựa vào lòng Trí Tú, nàng đang kéo dài thời gian.

Nàng muốn được một lần bên cạnh Trí Tú, được một lần hưởng trọn vẹn sự yêu thương của Trí Tú mà không có Trân Ni xuất hiện.

Nhưng mà......đột nhiên Trí Tú bị đẩy ra.

Chưa kịp phản ứng, Châu Hền đã bỏ đi.

----
Một tháng sau đó, Tiểu Duệ nhi yên ổn lớn lên, Trí Tú đã không ngăn cản việc cho Tiểu Duệ nhi ngủ phòng riêng.

Tất cả các sinh hoạt sẽ do nhũ mẫu lo lắng.

Trí Tú dẫn theo Trân Ni đến viếng mộ Thái phi.

Trân Ni trong lòng ngậm ngùi, lặng lẽ đi bên Trí Tú.

Thái phi ra đi thật sự là một điều tiếc nuối.

'Thái Anh, ta mang Thái tử phi đến thăm nàng'
Trí Tú vừa thắp nhang vừa nói.

Trân Ni cũng vậy, nàng hòa nhã hơn nhiều.

'Thái phi, muội yên nghỉ'
----
Ta không kể nhiều về việc này, bởi vì Trân Ni không phải là người nhiều lời.

Còn Trí Tú, lại không muốn nói trước mặt Trân Ni.

Trước khi cùng Trân Ni viếng mộ Thái phi, Trí Tú đã đến thỉnh an Hoàng hậu.

Làm tròn bổn phận của một đứa con.

Ngược lại, Trí Tú hiểu ra một việc.

Khiến bản thân mình bị sốc.

Về trầm ngâm tại thư phòng.

Không ăn, không uống, không cho phép người nào tiến đến.

Kể cả Trân Ni.

Trân Ni khuyên không được, Thái tử bảo nàng đừng lo lắng, qua ba ngày sẽ tự động trở lại trạng thái bình thường.

Đêm ngày thứ ba, Trí Tú gõ cửa phòng thí nghiệm.

Đích xác là tìm Lạc Hy.

Hôm nay, Trí Tú không đùa giỡn, không cà rỡn.

Rất nghiêm túc nhìn Lạc Hy ngồi tại bàn nghiên cứu sách dược.

'Thái tử có chuyện nên nói thẳng.

Không cần hành hạ bản thân để người khác lo lắng'
Lạc Hy mắt vẫn chăm chú vào sách, nhưng mọi hành động, biểu cảm của Thái tử nàng đều nắm rõ.

Trí Tú hít sâu, chậm rãi mở miệng.

'Vì sao tỉ phải làm vậy?' - Trí Tú đối chấp Lạc Hy.

Lạc Hy lúc này mới buông sách xuống, cười khẩy nhìn Trí Tú.

'Thái tử cuối cùng cũng tìm được câu trả lời sao?

Vẫn nhanh hơn ta nghĩ' - Trí Tú có phần ngạc nhiên vì Lạc Hy trực tiếp thừa nhận.

'Có phải tỉ dịch dung thành Thanh Hoa, mang Cẩm tú cầu đến Vĩnh Hiên Cung.

Ngày qua ngày, Thái phi tiếp xúc với hoa cẩm tú.

Nhưng đó không phải vấn đề then chốt.

Vấn đề then chốt chính là Ngọc phong châm trên đỉnh đầu của Thái phi không phải ngấm độc của loài Ong Ngọc phong, mà chính là nhựa của Hoa Cẩm tú cầu.

Khi nhựa độc này ngấm vào cơ thể của Thái phi, gây ra việc động thai, chất độc lan nhanh trong cơ thể khiến Thái phi chưa kịp xuất huyết đã tử vong.

TA NÓI CÓ ĐÚNG KHÔNG?'
------------
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 87


Tư thế lúc này là Trí Tú hai tay chống bàn, mà đối diện chính là Lạc Hy cũng hai tay chống bàn.

Mắt đối mắt.

Không hề né tránh, không hề giấu giếm.

Bao năm qua, Lạc Hy bên cạnh Trí Tú như một tri kỷ.

Trí Tú đều nói ra lòng mình.

Nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ, Lạc Hy lại làm ra chuyện này.

'KHÔNG SAI.

Chính là ta!

Ta biết được trong Cẩm tú cầu có độc.

Theo dõi Châu Hiền biết thời cơ đã đến.

Liền tính toán một cách vẹn toàn.

Mọi nghi ngờ đều hướng lên người Châu Hiền.

Bây giờ Thái tử đã biết.

Cứ theo luật mà xử tội.' - Nghe ra giọng của Lạc Hy rất nghẹn ngào.

'Tại sao phải nhắm vào Châu Hiền và Thái Anh' - Trí Tú không tức giận, Trí Tú vô cùng bình tĩnh trong lúc này.

'Thái tử đến giờ vẫn chưa hiểu?' - Lạc Hy lúc này không còn bình tĩnh, đôi vai nàng run lên, môi bị răng cắn đến đỏ.

Nàng kìm nén tiếng khóc của mình.

Bao nhiêu cô độc, bao nhiêu uất hận, bao nhiêu yêu thương bấy lâu liền phát tiết một lần.

Xem như lần đầu và cũng là lần cuối.

Trí Tú chưa khi nào thấy Lạc Hy như vậy, nhìn nữ nhân âm thầm bên cạnh mình bấy lâu trở nên yếu đuối, tựa như một cái bong bóng đã đến lúc căng tròn, không thể chứa nỗi không khí liền vỡ tung tại đây.

Đi vòng qua bàn, kéo Lạc Hy lại ôm vào lòng.

Ban đầu cánh tay Lạc Hy buông lỏng để mặc Thái tử ôm lấy mình.

Nhưng mà........

Có thể đây là lần cuối cùng được nhìn thấy người này, có thể đây là lần duy nhất có cơ hội ôm lấy Thái tử, người bấy lâu mình luôn nghĩ đến.

Hai tay chần chờ đưa lên, ôm chặt Thái tử.

Đầu tựa bả vai, âm thầm khóc.

'Có uất ức nào!

Nói ta nghe' - Trí Tú là vậy, luôn đối với người khác ôn nhu, mềm mỏng.

'Tại sao phải đối tốt với ta?

Tại sao không tránh xa ta?'
'Bởi vì tỉ là người thân của ta' - Đây là câu nói có tính sát thương cao nhất.

' Chỉ là người thân'.

Lạc Hy không bao giờ, không bao giờ có một cơ hội nào khác.

Không phải Trí Tú không nhận ra, mà Trí Tú đang né tránh tình cảm của Lạc Hy.

Không muốn mối quan hệ này đi xa quá.

'Thái tử từng nói với ta về kiếp trước, về Chaeyoung mà thái tử yêu.

Tại sao Thái tử lại không phế truất Thái phi?

Tại sao lại đồng ý nuôi dưỡng hài tử của kẻ khác?

Không đơn thuần là thiện lương, không đơn thuần là vì danh dự Hoàng tộc.

Mà vì trong lòng Thái tử, hình bóng Chaeyoung người yêu vẫn hiện diện'
Trí Tú để nữ nhân này nói hết nỗi lòng.

Một chút cũng không cần giấu giếm.

Cứ yên lặng giữ chặt nàng.

'Châu Hiền chính là Thường Nguyệt, nàng là người của Tộc nữ chân.

Nàng đã dịch dung vết bớt trên vai.

Vì vậy mà Thái tử không nhìn thấy.

Thường Nguyệt trở về, chính là hi vọng tìm lại một vị trí trong lòng Thái tử.

Ta cũng không hiểu nỗi bản thân đang nghĩ gì?

Chỉ là rất ganh tị, ganh tị với Thái tử phi, ganh tị cùng Thái phi.

Nhưng ta biết, ta không có tư cách đó'
'Chuyện qua rồi.

Sống chết có số mạng cả.

Chuyện này chỉ hai chúng ta biết.

Tỉ đừng tự trách'
'Thái tử không trách ta?'
'Ân.

Làm sao trách tỉ được.

Ngốc.

Đừng khóc.

Ngủ sớm.

Ta cũng phải trở về ngủ thôi'
Trí Tú tách Lạc Hy ra, xoay người.

Lạc Hy nắm lấy tay người này, mạnh dạng hỏi một câu: 'Trong lòng Thái tử có ta không?'
Mỉm cười, mỉm cười......

'Tất nhiên có tỉ rồi.

Ngốc quá'
'Ý ta là yêu?' - Lạc Hy không buông tha.

Nàng nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ.

'Lạc Hy, tỉ biết.

Ta chỉ yêu Trân Ni.

Ta không thể yêu thêm nữ nhân khác'
Buông tay Thái tử.

Lạc Hy lau khô nước mắt.

Lấy lại điệu bộ trêu chọc thường ngày:
'Thái tử đã nói vậy thì tốt nhất nên đối tốt với Tiểu Duệ Nhi và Thái tử phi.

Nếu sau này Thái tử sớm thay lòng.

Ta sẽ không tha cho người'
'Ân.

Ta hứa'
****
Trí Tú trở lại thư phòng tắm sạch.

Dùng cơm xong thì về phòng.

Trên giường ôm lấy Trân Ni.

'Đã nói rõ rồi sao?'
'Hử!

Làm sao nàng biết?'
Trân Ni xoay người, ngắt mũi của Thái tử: 'Thái tử nghĩ bổn cung chỉ để trang trí?'
'Nàng biết từ khi nào?' - Trí Tú nắm tay Trân Ni, không cho nàng quậy nữa.

Nghiêm túc hỏi vấn đề mình thắc mắc.

'Bổn cung nhìn ra Lạc Hy có tình cảm với Thái tử.

Chỉ là Thái tử quá chậm chạp trong chuyện này a'
'Không phải ta chậm chạp.

Mà là ta chỉ biết yêu mỗi Trân Ni công chúa.

Làm gì còn đủ thông minh mà nhận ra tình cảm của người khác'
'Vậy thì khi nào nàng.....' - Trân Ni che vội miệng của Thái tử, không cho Trí Tú nói tiếp.

'Có lần ta vô tình nhìn thấy Lạc Hy mang hoa Cẩm tú cầu vào phòng thuốc.

Ta cũng không thắc mắc.

Nhưng chuyện hôm đó mẫu hậu bị trúng độc cùng với lời kể của Thanh Hoa.

Ta suy luận thôi.

Chỉ có thể là Lạc Hy am hiểu y thuật, thử thuốc trên người chuột bạch.

Thành công rồi thì thử trên người Thái phi'
'Tại sao nàng không nói với ta?'
'Thái tử khi biết được hung thủ sẽ thế nào?'
'Bây giờ không phải ta rất tốt sao?

Ta không có làm sao.

Sống chết đều do số mạng.

Ta nhốt mình trong phòng ba ngày, ta từng nghĩ.

Nếu Thái phi sống để sinh ra hài tử.

Nàng đều rất day dứt, nàng có thể vượt qua lời đàm tiếu của mọi người không?

Trước đó nàng đã có ý định tự sát để giải thoát.

Chỉ là Lạc Hy đưa nàng đi một đoạn sớm hơn thôi'
'Thái tử là nữ nhân mà đã mê người như vậy.

Nếu là nam nhân sẽ thế nào?'
'Ta hả?

Ta sẽ nạp thật nhiều phi tử, sinh thật nhiều đứa con.

Haha'
'CHÀNG DÁM????'
Vậy đấy, phu thê nhà này đêm khuya còn đùa giỡn vui vẻ bên nhau.

Trí Tú làm sao tha thứ cho nữ nhân câu người này.

Tay chân nhanh chóng cởi sạch y phục Trân Ni, phạt nàng cái tội hành hung người khác.

Trân Ni khí lực không đủ chống lại sự ham muốn của Thái tử sau một thời gian dài bị bỏ đói.

Đành buông tay chịu trói thôi.
***
Bên ngoài, một người che miệng, lệ rơi dài trên mặt.

Ánh trăng chiếu trên người nàng đổ bóng, đơn côi...

Nàng chưa từng, chưa bao giờ hối hận vì đã yêu người này.

Nàng có thể làm tất cả, để người mình yêu hạnh phúc.

Thậm chí là bị dày vò khi nhìn người mình yêu đau khổ vì một người khác.

Nàng vẫn mỉm cười.

'Trí Tú.

Ta yêu ngươi.

Ngoài ngươi ra Ta không nghĩ sẽ có một người làm ta động lòng'
******
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 88


Để lại bức thư trên bàn, trong phòng thuốc.

Lạc Hy trước khi đi lại chứng kiến cảnh đau lòng.

Thái tử hiện tại rất hạnh phúc.

Nàng cũng không nên bận lòng.

Đêm đấy, Lạc Hy âm thầm rời khỏi.

Tiểu Nô và Tuyết nhi chạy tìm khắp Đông Cung, vẫn không tìm ra bóng dáng của Lạc Hy.

Tiểu Nô buồn bã đến bên cạnh Thái tử, mà Trí Tú lúc này vẻ mặt bình thản vô cùng, đang cho cá ăn trong hồ như không có chuyện gì xảy ra.

'Thái tử, chỉ tìm thấy mỗi bức thư Lạc Hy để lại cho người'
'Ân' - Trí Tú đón lấy thư như điều hiển nhiên.

Tiểu Nô thấy vậy không khỏi đau lòng mà thắc mắc:
'Thái tử không lo lắng sao?'
'Với công phu của Lạc Hy, muốn rời khỏi đây không phải chuyên khó.

Lạc Hy sẽ không sao' - Trí Tú cảm giác được, đây là lựa chọn của Lạc Hy.

Đêm qua chính mình đã từ chối phần tình cảm này.

Lạc Hy chắc chắn sẽ phải tìm một nơi nào đó yên tĩnh một thời gian.

Cần suy nghĩ lại mọi thứ.

Cá trong hồ tham lam quẩy đuôi đớp lấy miếng mồi cuối cùng mới chịu lặn xuống.

Lúc này Trí Tú mới thong thả mở thư.

'Jisoo!

Ta không muốn gọi ngươi là Thái tử.

Ta cũng không muốn là tỉ tỉ của ngươi.

Từ rất lâu, ta không biết đối với ngươi tình cảm nảy sinh từ lúc nào.

Nhưng ta biết, ta thích ngươi.

Ta thật tâm yêu thích Kim Jisoo.

Từ khi ngươi tỉnh lại, có thể từ đó chúng ta gắn bó hơn.

Đồng sinh cộng tử nhiều hơn.

Ngươi ôn nhu, ngươi tình cảm.

Nhìn ngươi năm lần bảy lượt chịu tổn thương vì Trân Ni, lòng ta thật khó chịu.

Những tháng ngày ngươi dày vò vì Trân Ni, ta thật mong một lần ngươi có thể quay đầu nhìn thấy ta.

Nhưng không, ta mãi mãi thua nữ nhân ấy.

Ta từng nhiều lần nghĩ phải chia rẽ các người.

Nhưng không!

Nếu làm vậy, ngươi sẽ sống không bằng chết.

Ta sẽ càng khổ tâm hơn.

Vậy nên, mong ngươi cùng Trân Ni bền vững lâu dài.

Gia đình các ngươi luôn hạnh phúc.

Yên tâm, ta tìm một nơi yên bình.

Sống cuộc đời tự do tự tại.

Quên đi đoạn tình cảm này.

Nhưng ta sẽ không bao giờ quên ngươi.

Kim Jisoo!'(Đoạn này là Lạc Hy muốn gọi tên trước khi xuyên không nên mình ghi ra để mọi người đỡ thắc mắc)
Haizz.

Thở dài!

Thì ra bấy lâu nay Lạc Hy thầm mến mình.

Bản thân mình thật vô tâm.

Đơn phương chính là một loại tình cảm dày vò con người ta sống không bằng chết.

Chính mình đã từng một thời đơn phương Chaeyoung, đến chết đây mà.

Xé nát bứt thư, ném xuống hồ để giấy hòa tan trong nước.

Xem ra những đau thương nên chôn vùi đi.

Không cần biết tương lai thế nào.

Hiện tại, Trân Ni và Duệ nhi mới là điều cần quan tâm nhất.
****
Năm năm sau.....

Đại Đường - Mùa xuân
Gia Lăng năm thứ 1
Thái tử Đường Gia Lăng đăng cơ lấy hiệu Gia Lăng đế.

Thái tử phi là Trưởng Công chúa Đại Minh - Kim Trân Ni phong hậu.

Lấy hiệu Trân Ni hoàng hậu, cai quản hậu cung.

Nói là cai quản thật lộng lẫy, thật ra Hoàng đế không lập hậu.

Hậu cung trống rỗng, có lẽ phải đợi đến đời sau mới đông vui được.

Tiên đế và Hoàng hậu trở thành Thái thượng Hoàng cùng Thái Hậu, an nhàn hưởng tuổi già cùng tôn tử của mình.

Kể ra năm nay, chuyện vui vô kể.

Hoàng đế đăng cơ, cũng chính thức lập Trưởng hoàng tử Đường Minh Duệ do Hoàng hậu sinh làm Thái tử.

Duệ nhi năm nào giờ đã lớn, cũng hơn năm tuổi rồi nhỉ.

Mái đình cạnh hồ, nằm cách xa ngự hoa viên một chút.

Gió đưa thoảng thoảng, cành liễu lướt la dưới nước nhìn thật thơ mộng.

Bên này, trên con đường đá rộng rãi, sạch sẽ, một đứa bé bi bô bi ba, bước đi chập chững chạy nhảy vào trong đình.

'Công chúa......công chúa đứng lại, chờ nô tì với' - giọng nói đặc trưng của Tuyết nhi, đang thở dốc vì phải chạy một đoạn đường dài.

Bé gái được gọi là công chúa chạy nhanh vào lương đình, ôm lấy chân một người cao to, dùng đôi tay bé xíu ra sức lắc: 'Phụ oàng...phụ..oàng'
Trí Tú dừng bút, cưng chiều nhấc bổng hoàng nữ của mình lên, đặt trên đùi hôn vài ngụm, cười vui vẻ hỏi:
'Tuệ nhi không ngoan, lại chạy lung tung phải không?' - Tiểu công chúa lắc đầu không hài lòng.

'Tuệ nhi ngoan...' lại gật gật đầu...'Rất ngoan'.

'Nô tì tham kiến hoàng thượng - Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế'
'Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng' - Đây chính là Hoàng hậu của chúng ta.

Tuổi đã bước sang ba mươi.

Lại mặn mà quốc sắc thiên hương.

Khó ai có thể dám đứng ra so sánh.

Trí Tú từng đùa với những quan viên triều đình khi họ nhắc tới chuyện tuyển phi rằng - 'Ai có thể tự tin đứng ra nói rằng mình có thể sánh ngang Hoàng hậu, trẫm sẽ lập tức tuyển người ấy làm phi'.

Đấy mới là câu nói uy lực nhất, răn đe họ.

Làm sao có một kẻ nào dám đứng ra tuyên bố mình có thể sánh ngang hoàng hậu?

Đó không phải là tội khi quân.

'Haha.

Ni nhi đứng lên.

Mọi người lui đi'
'Dạ.

Hoàng thượng'
'Hoàng muội không ngoan, làm Tuyết a di phải đuổi theo mệt đến vậy' - Người nói đây chính là Tiểu hoàng tử khả ái.

Rất ra dáng một huynh trưởng mà khuyên bảo hoàng muội của mình.

Nghe phụ hoàng cùng Thái tử ca ca đều nói mình không ngoan, Tiểu công chúa da trắng như sứ, mịn màn như hoa lê.

Đôi mắt to long lanh, cùng Trân Ni không khác ngân đầy nước, khóc òa lên, vừa khóc miệng vừa bi bô không rõ:
'Oa...oa...huhu...hu.hu. phụ oàng....ụ hàng...cùng .....ái ử...a ...a ....bắt nạt ...Uệ ..i....oa...oa....mẫu ậu....Uệ nhi ...uốn...uốn....ẫu ....ậu....oa...oa'
Trí Tú dở khóc dở cười nhìn Trân Ni....lại tìm cách dỗ dành ái nữ của mình, Trí Tú thật sự yêu chết Tiểu công chúa đi mà, phần vì nàng quá giống mẫu hậu của nàng, phần vì nàng là con gái nhỏ...

'Tuệ nhi của phụ hoàng là ngoan nhất.

Phụ hoàng yêu thương Tuệ nhi nhất rồi.

Thái tử ca ca không ngoan nên mới bị mẫu hậu bắt chép phạt.

Còn Tuệ nhi ngoan nên được mẫu hậu đưa đi chơi.

Không phải sao?'
Tiểu công chúa trong lòng chớp chớp đôi mắt còn ướt mem nước mắt nghi ngờ: 'Thật không?'
'Phụ hoàng nói thật, không tin Tiểu Tuệ nhi cứ hỏi mẫu hậu con xem'
Tiểu công chúa ló đầu ra, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi: 'Mẫu hậu!

Phụ hoàng nói là thật?'
Trân Ni nhìn hai nhỏ một lớn, sáu đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.

Bản thân thật không chịu nổi.

Tiểu Công chúa danh tự 'Đường Minh Tuệ'.

Tính tình thật giống nàng, ngay cả gương mặt cũng vậy.

Có phần lạnh toát.

Chỉ gần mỗi phụ hoàng và mẫu hậu, đối với người khác cũng không thích ai gần.

Nàng thầm ngưỡng mộ Lạc Hy sao có thể tìm ra phương pháp này.

Cứ y như nàng và Tuệ nhi là song sinh, còn Hoàng thượng và Duệ nhi cũng là một cặp song sinh khác.

Nàng nghiêm mặt, lạnh giọng: 'Hoàng thượng đừng quá nuông chiều hài tử.

Nên chuyên chú mà luyện chữ cùng Duệ nhi.

Chữ viết của Duệ nhi tiến bộ rất nhiều.

Của hoàng thượng thì nên luyện thêm đi'
Tiểu Thái tử bên cạnh nhúng vai cười trộm phụ Hoàng bị mẫu hậu chỉnh sửa.

Không những không sợ lại còn châm dầu vào lửa: 'Chữ phụ hoàng đúng là khó nhìn thật'
Trí Tú đỏ mặt, không còn lời nào biện bạch, Tiểu công chúa tuy nhỏ, nhưng cũng biết được Phụ hoàng tủi thân.

Ôm lấy cổ, hôn một cái 'chụt' lên mặt Trí Tú.

Lúc này đây, Trí Tú phần nào hiểu rõ được cái gì là 'Đồng Minh' a.
 
Phò Mã Gia! Thỉnh Đi Lối Này
Chương 89


Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt.

Mới đó mà Tiểu Thái tử đã cao lớn, đứng tới vai của Trí Tú.

Phong thái nho nhã, khí chất hoàng tộc toát ra.

Anh tuấn, tiêu sái.

Ánh mắt sáng ngời.

Tư chất thông minh.

Hành động nhanh nhẹn, đối đáp lưu loát.

Tương lai sẽ làm biết bao thiếu nữ say đắm.

Hiện tại nên gọi là Thái tử đúng hơn, người ta đã lớn sẽ không thích phụ hoàng và mẫu hậu cứ suốt ngày gọi là ' Tiểu Duệ Nhi'.

Trong sân, hậu viện của Đông cung.

Nơi ở của thái tử điện hạ.

Một không gian riêng dành để luyện võ.

Hai nhân vật trọng tâm đang thực hiện tư thế trung bình tấn, bồ hôi tuôn chảy.

'Haiz.

Mệt chết ta' - Mọi người nghĩ xem ai đang nói câu này?

'Haizz da!

Hoàng muội.

Muội nói thử xem, tại sao ngày nào mẫu hậu cũng bắt chúng ta đứng trung bình tấn thế này?' - Vâng!

Người lãi nhãi than vãn chính là Thái tử điện hạ - Đường Minh Duệ.

Đối với người khác, hắn rất ra dáng một thái tử.

Nhưng mà quay lưng lại, tính tình hiếu động, y như phụ thân hắn.

Nhìn hoàng muội của mình tuy mồ hôi chảy ướt tóc, còn có vài giọt rơi từ hai bên tóc mai xuống cổ.

Vẫn không than một lời.

Da trắng như tuyết, dưới cái nắng buổi sớm thật giống như pha lê, cái này hắn nhớ là phụ hoàng nói cùng hắn, hắn không rõ pha lê là gì?

Chỉ hiểu nôm na chính là rất dễ vỡ.

Phụ hoàng nói: 'Mẫu hậu cùng hoàng muội chính là những hạt pha lê trân quý, trên đời này không thể tìm được hạt pha lê thứ hai.

Là nam nhân, cần đủ tài, trí, lực để bảo vệ hạt pha lê của mình.

Thái tử biểu môi nhìn Hoàng muội xem thường không trả lời mình, không bỏ qua:
'Muội với mẫu hậu giống nhau thật, sao cứ thích lạnh mặt với phụ hoàng và ta.

Vui vẻ một chút không được sao?

Ít nói như vậy, cứ để trong lòng thật mệt mỏi. hừ hừ'
'Huynh mà nói nữa mẫu hậu sẽ phạt huynh đứng thêm hai canh giờ' - Không chịu nổi người bên cạnh nói suốt, Minh Tuệ - Tiểu công chúa của chúng ta lạnh mặt nhắc nhở.

Tiểu công chúa năm nay 13 tuổi, cũng đã bắt đầu ra dáng một thiếu nữ tựa thiên thần.

Tư chất thông minh, mắt sáng, mũi cao, môi đỏ mộng.

Gương mặt thanh thoát, thuần khiết.

Thừa hưởng sắc đẹp của Trân Ni.

Thừa hưởng luôn cái tính cách lạnh lùng mà cả Trí Tú và Thái tử đều không mong muốn.

Lạc Hy rời đi không bao lâu, Châu Hiền cũng không lời từ biệt.

Có tin tức cho rằng nàng trở về cố hương.

Đoán chừng là trở về Tộc nữ chân.

Nàng không trở về Đại Đường, bởi nơi đó nàng cũng cảm thấy cô độc.

Nàng không thể dùng thân phận của Thường Nguyệt mà trở về.

Năm Tiểu Thái tử hai tuổi, Trí Tú lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Trân Ni sinh thêm hài tử.

Cuối cùng là Tiểu công chúa chào đời.

Gia đình trọn vẹn tiếng cười hạnh phúc.

Trân Ni ngồi đọc sách, thưởng trà trên xích đu mà Hoàng thượng làm vì nàng.

Nghĩ về những chuyện đã qua, y như mộng ảo.

Nàng không biết phải nói gì cùng Châu Hiền, thân là hoàng tỉ, nàng không có can đảm, không đủ can đảm để vạch trần thân phận của ngũ hoàng muội.

Không đủ tuyệt tình nhìn hoàng muội lẻ loi, cô độc rời đi.

Phải chăng nàng thật sự là một nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này?

Tìm được một người vì nàng, có thể từ chối hết tất cả những nữ nhân khác?

Nàng chọn lạnh lùng, bình thản đối với Châu Hiền như không có chuyện gì.

Thật ra đó chỉ là vỏ bọc.

Nhìn Thái tử và công chúa lớn lên bình an, mỗi ngày được bên cạnh Hoàng thượng, cảm nhận sự ôn nhu, yêu thương mà Hoàng thượng đối đãi với nàng, bao năm tháng vẫn không thay đổi.

Nàng bất giác mỉm cười ngọt ngào.

Trí Tú bãi triều, trở về cung không thấy Hoàng hậu.

Tức tốc đến Đông cung một chuyến.

Cứ không gặp một giờ lại nhớ nhung không kể.

Tiểu Nô đi trước, không cho phép cung nữ, thái giám hành lễ tránh làm ồn Hoàng hậu cùng Thái tử và công chúa.

Thái tử mắt vừa thấy Phụ hoàng y phục hoàng kim lắm lánh từ xa xa đã buông lỏng mọi thứ ngoan ngoãn cuối đầu hành lễ:
'Duệ nhi tham kiến phụ hoàng di giá Đông cung' - Lúc cuối mặt xuống miệng mỉm cười đắc ý, trong miệng còn lằm bằm nhắc khéo hoàng muội:
'Hoàng muội mau hành lễ.

Cứu tinh của chúng ta đến rồi a'
Công chúa xem thường, tư thế trung bình tấn không thay đổi.

Mắt hướng thẳng phía trước.

Cũng không có giở trêu trò như Thái tử ca ca.

'Chúng nô tì tham kiến Hoàng thượng'
'Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng'
'Tất cả đứng dậy hết đi' - Trí Tú gặp được Trân Ni vui vẻ không thôi, nâng Trân Ni dậy.

Lúc này đây, Trân Ni thôi vẻ ôn nhu lúc nãy, rất lạnh mặt nghiêm giọng:
'Thái tử đã được phụ hoàng ngươi miễn lễ.

Vậy cứ tiếp tục mà luyện.

Công chúa luyện tốt.

Hôm nay đến đây thôi'
'Tuệ Nhi tạ phụ hoàng, tạ mẫu hậu' - Lúc này đây, công chúa của chúng ta thật thướt tha, xinh đẹp tạ ân phụ mẫu của nàng.

Trí Tú nhìn Thái tử mặt mày nhăn nhó cầu cứu với mình, cũng không biết thế nào.

Bởi mọi người đều biết.

Ở Đường gia, nữ nhân quyền lực nhất chính là Trân Ni, tiếp đến là Minh Tuệ công chúa, sau đó là Minh Duệ Thái tử.

Trí Tú chỉ xếp sau cùng thôi.

Nhưng mà trưởng tử cầu cứu, thân là phụ hoàng, không thể bỏ mặt.

'Ni nhi.

Thái tử cùng công chúa tuổi còn nhỏ.

Luyện quá sức cũng không tốt.

Hôm nay đến đây thôi.

Ngày mai hẳn tiếp tục'
Ánh mắt của Trí Tú và Thái tử đang chờ đợi câu trả lời của Trân Ni, còn tiểu công chúa mặt mày không cảm xúc nhìn trời nhìn mây.

Xem ra chẳng quan tâm đến Thái tử ca ca của mình như thế nào.

Đáng đời cái tội không nghiêm túc.

'Hoàng thượng lâu rồi cũng không đứng trung bình tấn.

Hay là cùng luyện với Thái tử cho vui.

Mỗi người nửa canh giờ.

Bổn cung và Tuệ nhi sang kia chậm rãi chờ đợi'
Nói rồi phất tay áo thướt tha rời khỏi.

Bên đây Trí Tú cởi phăng long bào.

Y phục đơn giản cùng với Thái tử chịu phạt.

'Phụ hoàng, không phải võ công của phụ hoàng giỏi lắm sao?

Tại sao phụ hoàng cứ sợ mẫu hậu?'
'Con không biết đó thôi.

Sau này con gặp được ý trung nhân, con sẽ hiểu thế nào là yêu thương, chiều chuộng một người'
Thái tử trợn mắt khó hiểu.

Trí Tú là người hiện đại, không có quan điểm cổ hủ nên sẽ không lập Thái tử phi cho Thái tử khi tuổi đời còn quá nhỏ.

Luôn truyền dạy những tư tưởng tốt nhất cho Thái tử và công chúa.

Mong rằng sau này, Đại đường vì thế mà phát triển thêm một bước đột phá.

'Duệ nhi có trách mẫu hậu khi phạt con không?'
'Duệ nhi không trách, tuy mẫu hậu nghiêm khắc nhưng mẫu hậu rất yêu thương và muốn tốt cho Duệ nhi.

Hoàng muội là nữ nhi, sức lực sẽ không bằng Duệ nhi rồi.

Cho nên Duệ nhi cần luyện thêm nữa canh giờ nữa mới đủ a'
'Haha.

Tốt lắm.

Suy nghĩ như vậy mới là người trưởng thành'
***
'Mẫu hậu!

Phụ hoàng cùng Thái tử ca ca nói chuyện thật vui vẻ' - Tiểu công chúa khó hiểu nghiêng đầu hỏi.

Trân Ni mỉm cười ôn nhu vuốt tóc Tiểu công chúa: 'Hiếm khi phụ hoàng con bị phạt nên vui đấy'
'Hử?'
Tuyết nhi bên cạnh che miệng cười thầm.

Tiểu nô thì mệt mỏi lắc đầu, Tại sao Hoàng thượng hiện giờ không còn một chút nào uy nghiêm như lúc thượng triều?

Các đại thần mà thấy không biết sẽ nghĩ gì a?

-----
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back