Trời mưa.
Phải, trời mưa.Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cơn mưa cuối tôi có thể cảm nhận.
Lạnh thật đấy.
Mà cũng phải thôi, tôi đang nằm trên nền đất, hạt mưa đá rơi vào người.
Dĩ nhiên nó rất đau, nhưng hiện tại tôi chẳng còn bận tâm.Suy nghĩ của tôi lại hướng về một thứ gì đó từ đằng sau.Phải rồi.
Ngày đó cũng có mưa như thế này.“Mưa to thật đấy.”
Anh, cô bạn cùng bàn của tôi, vắt khô mái tóc dài khi nhìn xa ra ngoài.Áo quần của nhỏ ướt sũng, lộ rõ cả làn da trắng hồng bên dưới.
Nhưng dường như nhỏ chẳng để tâm mấy, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài.Hôm đó là một ngày chiều thứ bảy.
Vô tình trời đổ mưa to trong lúc tôi đi về, và cũng vô tình tôi trú mưa cùng với nhỏ.Chỉ có hai đứa, bên mái hiên của quán cơm gần ngã tư huyện.Thật lạ khi hôm đó đường không một bóng người, và chúng tôi như hai kẻ duy nhất còn tồn tại.Tôi bồn chồn cố để ánh nhìn của mình thẳng.
Rồi không hiểu sao lại dũng cảm lên tiếng.“Nhà bà ở trên đoạn đường dốc à?”
Tôi hỏi, cố để giữ sự thoải mái khi đưa mắt nhìn chỗ khác.Thật khó để không nhìn nhỏ vào lúc đó.
Nhưng cứ nhìn chằm chằm thì thật thiếu tế nhị.Tôi nghĩ thế đấy, đúng là non nớt thật.“Ừm.”
Nhỏ trả lời nhỏ nhẹ, vuốt mái tóc của mình một cách kỹ lưỡng rồi nhìn đi chỗ khác.Đến tận bây giờ tôi mới biết cái “Ừm” đó có ý nghĩa gì.
Nhưng tôi của khi đó thì không.“Mình bị ghét rồi!” – tôi nghĩ vậy.Tôi lo lắng đến mức miệng cứng đờ lại, chỉ còn biết nhìn ra xa trong cơn lạnh buốt của cả thân xác lẫn cảm xúc.“Nhà ông ở đoạn dốc đi xuống nhỉ?”
Nhỏ hỏi lại, phá tan bầu không khí buồn tẻ.“À…
ừm…”
Câu trả lời lúng túng của tôi chắc hẳn đã thất bại trong việc bắt đầu một cuộc hội thoại.Cả hai nhìn nhau khi tiếng mưa át đi mọi thứ khác.
Rồi khẽ cười một tiếng.Chúng tôi không nói gì thêm, chỉ chìm trong bầu không khí tĩnh lặng của ngày mưa.Đó là ký ức lãng mạn nhất của tôi.Với một đứa nhát chết như tôi thì kiếm đâu ra dũng khí để tỏ tình hay yêu đương.Nếu tôi dũng cảm hơn thì có lẽ cô gái đó đã là một cách gọi khác thay cho người bạn học cũ.Tôi đoán mình cảm thấy tiếc nuối.
Dù sao thì một cuộc sống tốt hơn đã diễn ra, nếu tôi không phá hỏng mọi thứ.Trời ạ.
Tôi lại ngửi thấy mùi khói thuốc rồi.Sau nhà vệ sinh của trường, tôi đứng một góc, cạnh thằng bạn và mấy đứa khác đang hút thuốc và bàn tán về một bà chị khối trên.Bà chị bị đuổi học sau khi lộ ra đang làm chuyện đó với giáo viên chủ nhiệm.
Và tất nhiên lão cũng bị đuổi."
Tao nghe nói của lão cỡ này nè."
Thằng Nam đưa tay ra bằng một chai nước theo chiều thẳng đứng."
Khiếp!
To điên."
"Iu!
Ghê vãi."
Nhi, con nhỏ duy nhất trong đám che miệng cố tỏ ra khó chịu.Đến cả tôi khi đó còn nhận ra sự đĩ điếm của nhỏ nữa mà.Nhỏ đi học với chiếc váy sát vòng ba, chiếc áo chật bó sát lộ rõ vòng một căng tròn.Nếu tôi nói tôi không nhìn thì là nói dối.
Nhưng nếu tôi nói tôi thấy phát tởm khi nhìn nhỏ thì chắc chắn là thật.Đặc biệt là mỗi lần nhỏ đứng gần tôi.
Hương nước hoa nặng mùi và lớp trang điểm dày cộp đúng là kinh khủng tởm."
Làm gì mà chăm chú dữ mày?"
Thằng Luân bạn tôi khýt nhẹ vào tay tôi.Lập tức tôi nhận ra mình đã hơi lộ liễu quá.
Sẽ có gì đó xấu sảy ra nếu tôi cứ nhìn con bò sữa trước mặt."
Cho tao xin điếu thuốc."
Một giọng nói thô ráp cắt ngang cuộc nói chuyện.
Điều gì đó xấu mà tôi nhắt đến đang từ từ tiến về chỗ chúng tôi."
Đây đây! tao vừa mới mua gói mới."
Thằng Luân đưa bao thuốc ra với vẻ khoe khoang và thể hiện.Hãi, cầm lấy điếu thuốc với biểu cảm lạnh tanh không một chút cảm xúc.Nó là đứa mà bạn tuyệt đối không nên động vào.
Hãy nghĩ đơn giản, đụng là chết.Nó bặt quẹt lửa, điếu thuốc cháy, và nó hít một hơi dài rồi nhả khói.Mọi người im lặng theo bản năng khi cảm nhận được cái uy của nó."
Mày có mang theo gói đồ tao bảo không?"
Tay nó quàng lên vai con Nhi, sờ nắng vòng một của nhỏ một cách tự nhiên.Nhỏ thì không một chút khán cự như đã quen với việc này, lấy ra một gói nhỏ từ chong áo.Đó là một gói nhỏ có màu nâu xẫm.
Tuy tôi không biết đó là gì, nhưng chắc chắn là không nên đào xâu.Dường như nhận ra ánh mắt hiếu kỳ của tôi, nó quay sang nở nụ cười."
Bột cà phê.
Thử không?"
"Tao không thích đồ đắng.
Cho tao kiếu."
Tôi trả lời một cách bỡn cợt.
Cách thằng đó cười làm tôi khó chịu, và hẳn cách tôi trả lời cũng làm nó khó chịu theo.Nó đưa ánh nhìn qua con Nhi, người đang liếc nhìn tôi rồi ngay lập tức nhìn đi trổ khác.Kinh nghiệm của người đã sống 10.
957 ngày của tôi dù không muốn cũng ngợ ra có cái gì đó sai sai ở đây.Mừng vì khi đó tôi chẳng nhận ra điều gì.
Nhưng như thế không giúp tôi thoát khỏi điều sắp xảy ra.Chúng tôi quay lại với những câu truyện tục tĩu và cười phá lên với những trò đùa của thằng Nam.Theo bầu không khí lúc đó, tôi nên cười lên mới phải.
Nhưng tôi chỉ đứng đó, lặng im và quan sát.Tuổi dậy thì luôn muốn thể hiện bản thân dù là nhiều cách.
Với tôi, tôi thể hiện bản thân bằng cách im lặng....Và Hãi dường như không thích thế."
Ai lấy hết gạo nhà mày hay sao mà buồn vậy, Lâm?"
Nó hỏi tôi, dù miệng đang cười nhưng ánh mắt rõ sự khó chịu."
Làm điếu thuốc cho vui đời."
Nó hất cằm ra hiệu cho thằng Luân đưa điếu thuốc cho tôi.
Thằng Luân thì cũng đã quen với việc này, có chút chán nản mà đưa điếu thuốc qua tôi mà không nói lời nào."
Thôi, tao hút không được."
Tôi trả lời một cách tự động như đã nói đi rất nhiều lần.
Và đúng là thế thật."
Mày không hút thì ra đây làm gì?"
Tất cả lại trở nên im lặng một lần nữa.
Bầu không khí có chút khó xử, và nặng nề.Tôi hiện tại và khi đó đều hiểu câu hỏi đó nghĩa là gì.
Tất nhiên nếu không hút thì cũng không sao.
Nhưng nếu không làm bất cứ điều gì thì tôi ở đây để làm gì.Đúng rồi…
Tại sao tôi lại ở đó.
Phá bầu không khí của chúng nó và thể hiện bản thân một cách dị biệt?Có thể đó là lý do tôi nằm đó, mặc cho thằng Hãi dáng từng cú đấm vào mặt.Tôi không chắc mình sợ hay tức giận.
Có lẽ chỉ là thấy có lỗi.
Hoặc tôi tự ảo tưởng thế.Nhưng chắc chắn, sự xa cách và tránh né của mọi người sau đó thì không thể là ảo tưởng.Đó là khởi đầu cho ba năm cấp ba đơn độc.
Khởi đầu cho vấn đề kém giao tiếp của tôi.Bây giờ thì tôi có một câu hỏi trong đầu: Mọi thứ bắt đầu từ khi nào nhỉ?Cuộc sống qua ngày ảm đạm đến nhàm chán.
Tôi nhớ đến từ “hikikomori” – theo thông tin em tôi xem anime, nó chỉ những người tự giam mình, ăn bám và sống khép kín.Hừm… nghĩ lại thì tôi cũng đã sống như vậy, theo một cách nào đó.
Đúng thật, tôi luôn là thằng nửa vời với mọi thứ.“Cô giáo vừa bảo mẹ hai tuần nay con không lên lớp.”
À, là mẹ tôi.
Lâu lắm rồi tôi mới nhớ lại ký ức này.Mẹ tôi đứng trong bếp, nấu ăn như mọi ngày.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, phủ lên bóng lưng bà một vẻ bình yên lạ thường.Giọng mẹ bình tĩnh, không quá cao giọng hay giận dữ.“Thầy dạy tiếng Anh này không hợp với con à?”
Tôi không trả lời.
Giống như mẹ, tôi chỉ lặng lẽ làm những việc mình vẫn làm.“Mẹ có quen một cô mới nghỉ hưu.
Mai 5 giờ mẹ đưa con qua đó học thử.”
Mẹ nói đều đều, tiếng dao cắt rau vang lên, tách… tách…“Không, thầy Tri dạy dễ hiểu.
Tính ông cũng hiền nữa.”
Tôi đáp khi cởi đồ vào phòng tắm.Tiếng dao ngừng một chút, rồi lại tiếp tục.“Chắc không tốt đến thế đâu.
Mai cứ qua bên kia đi.”
“Thôi khỏi đi.”
Tiếng dao dừng lần nữa.“Không, phải chuyển thôi.
Con không học nữa có nghĩa là chỗ đó không ổn.
Mẹ đã—”“Con trốn vì con không muốn học nữa.”
Trước khi mẹ nói hết câu, tôi đã cắt lời.Bà im lặng.
Tiếng dao cắt rau lại vang lên, lần này mạnh hơn.“Mẹ đã làm gì sai à?”
Tôi không nói gì.
Bóng lưng mẹ vẫn bình thản như cũ.
Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết lúc đó mẹ đang nghĩ gì.“Không phải đâu.
Mẹ không làm gì sai hết.”
“Thế tại sao con lại không đi học?”
Tôi đã sống đủ lâu để nhận ra… và dù thế, tôi vẫn ước mình chỉ tưởng tượng thôi.Giọng mẹ rung lên, nghẹn lại.
Trong ánh chiều tà ngay sau bếp, tôi nhận ra: mẹ đã khóc.“Từ khi nào?”
Mẹ hỏi tôi.
Giọng bà nhỏ, như đang cố nuốt xuống cảm xúc."
Con-""Ông đôi khi nên đi cùng bọn tôi."
Giọng của một thanh niêng cất lên.Đó là ở phía trước cửa công ty.
Khi đó tôi mới 24, luôn từ chối mọi lời mời của mọi người xung quanh.Cậu ta là một người tốt bụng, tốt đến mức khó chịu.
Mọi hôm tan giờ ngày thứ bảy, luôn đứng đó, luôn vui vẻ mời tôi."
Thông cảm.
Tôi không biết uống."
Tôi gượng cười đáp lại như bao lần.
Nhưng có lẽ tôi không biết một khung cảnh không thể lặp lại mãi.Chẳng phải nụ cười vui vẻ như bao lần.
Cậu ta nhìn thật chán nản và bất lực.Đó là lần cuối có ai đó mời tôi đi đâu đó.Lạ thật.
Tôi không mấy bận tâm cho lắm.
Hẳn là tôi không phải kiểu sẽ quan tâm đến bạn bè hay-"Mai đừng có qua nữa."
Cậu học sinh nói khi cô nặng ra nụ cười gượng gạo.Đây là...
Năm lớp 11 của tôi.
Phải rồi, tôi đã thân với một đứa bạn cùng lớp.
Ngày nào tôi cũng chở cậu ta đi học.
Cho đến hôm đó...."...À, mai ông bận việc gì không đi học à?"
Tôi gắng cười, với tâm thế hoan mang.Cậu ta im lặng khi né ánh mắt của tôi.
Đủ để tôi hiểu."
Ùm..., Thế thôi vậy."
"Mẹ hơi mệt.
Hai con cứ ăn đi."
Mẹ tôi lên trên lầu vời lời nói lạnh lẽo để lại tôi với đứa em.Chúng tôi ngồi đó, im lặng trong bữa cơm lạ lẫm.Tôi của khi đó đã hiểu, rằng một phần nào đó, tôi đã bị bỏ lại."
Mày đang làm gì ở đây vậy?"
Một con nhỏ trong CLB mỹ thuật hỏi tôi câu đó.Tôi đã tham giả CLB, và kết thúc trong một tuần."
Anh làm việc hẳn hoi có được không?"
Thằng sếp nhỏ hơn tôi hai tuổi đang cố kìm giọng khi nói chuyện với tôi."
Ở lại chơi.
Tao về trước."
Cậu ta bỏ lại tôi chỉ sau 15 phút nói chuyện."
Cậu không làm được gì ra hồn à?"
Tôi biết chứ."
Anh hai cứ ở đây rồi từ từ kiếm việc cũng được.
Quan trọng là cố điều trị đi đã."
Anh biết chứ.
Nhưng nụ cười của mày làm anh phải suy nghĩ."
Con nên kiếm việc đi.
Đừng làm phiền em gái con quá."
Con biết chứ.
Chỉ là con không thể không nghĩ.*Cốc cốc*
Tiếng gõ cửa hai lần vang lên."
Cơm nấu xong rồi.
Em có việc ra ngoài anh nhớ ăn nha."
Tôi cảm nhận được sự năng lượng của em gái ngay cả sau cánh cửa."...
Ta có thể ăn cùng nhau.
Như trước đây."
Anh biết.
Nhưng nếu làm thế anh phải nghĩ nhiều hơn.Mày vô dụng!
Mày vô dụng!
Mày vô dụng!
Mày vô dụng!Mày vô dụng!
Mày vô dụng.
Mày vô dụng!Tao biết chứ....
Gió và mưa.
Tôi đứng trên tần thượng của tòa nhà em gái tôi trọ.
Xin lỗi nhé.
Nhưng chắc chắn đây là lần cuối anh gây rắc rối cho mày.Khi tôi nhắm mắt tôi đứng trên cao, khi tôi mở mắt tôi ngước lên trên nhìn.Máu tôi chảy ra, ấm và nóng.
Suy nghĩ của tôi....
Có lẽ đã không chạy theo một nhịp nữa.
Phải không?*Ren*Ren*Âm thanh thô ráp của nhạc điện tử kéo tôi dậy khỏi giấc mơ.
Lạ thay, tôi chẳng thế nhớ tôi đã mơ thấy gì.Ngoài trời thì đang mưa.
Phải, trời mưa.