Siêu Nhiên Phía sau của phía sau

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
394992750-256-k505109.jpg

Phía Sau Của Phía Sau
Tác giả: Nondragonking
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lâm thức dậy với cảm giác và hình ảnh lạ lẫm trong đầu.

Cậu dần nhận ra cuộc sống của mình thật quen thuộc.

Và thật không bình thường, một cách rõ ràng.​
 
Phía Sau Của Phía Sau
Giấc mơ


Trời mưa.

Phải, trời mưa.Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cơn mưa cuối tôi có thể cảm nhận.

Lạnh thật đấy.

Mà cũng phải thôi, tôi đang nằm trên nền đất, hạt mưa đá rơi vào người.

Dĩ nhiên nó rất đau, nhưng hiện tại tôi chẳng còn bận tâm.Suy nghĩ của tôi lại hướng về một thứ gì đó từ đằng sau.Phải rồi.

Ngày đó cũng có mưa như thế này.“Mưa to thật đấy.”

Anh, cô bạn cùng bàn của tôi, vắt khô mái tóc dài khi nhìn xa ra ngoài.Áo quần của nhỏ ướt sũng, lộ rõ cả làn da trắng hồng bên dưới.

Nhưng dường như nhỏ chẳng để tâm mấy, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài.Hôm đó là một ngày chiều thứ bảy.

Vô tình trời đổ mưa to trong lúc tôi đi về, và cũng vô tình tôi trú mưa cùng với nhỏ.Chỉ có hai đứa, bên mái hiên của quán cơm gần ngã tư huyện.Thật lạ khi hôm đó đường không một bóng người, và chúng tôi như hai kẻ duy nhất còn tồn tại.Tôi bồn chồn cố để ánh nhìn của mình thẳng.

Rồi không hiểu sao lại dũng cảm lên tiếng.“Nhà bà ở trên đoạn đường dốc à?”

Tôi hỏi, cố để giữ sự thoải mái khi đưa mắt nhìn chỗ khác.Thật khó để không nhìn nhỏ vào lúc đó.

Nhưng cứ nhìn chằm chằm thì thật thiếu tế nhị.Tôi nghĩ thế đấy, đúng là non nớt thật.“Ừm.”

Nhỏ trả lời nhỏ nhẹ, vuốt mái tóc của mình một cách kỹ lưỡng rồi nhìn đi chỗ khác.Đến tận bây giờ tôi mới biết cái “Ừm” đó có ý nghĩa gì.

Nhưng tôi của khi đó thì không.“Mình bị ghét rồi!” – tôi nghĩ vậy.Tôi lo lắng đến mức miệng cứng đờ lại, chỉ còn biết nhìn ra xa trong cơn lạnh buốt của cả thân xác lẫn cảm xúc.“Nhà ông ở đoạn dốc đi xuống nhỉ?”

Nhỏ hỏi lại, phá tan bầu không khí buồn tẻ.“À…

ừm…”

Câu trả lời lúng túng của tôi chắc hẳn đã thất bại trong việc bắt đầu một cuộc hội thoại.Cả hai nhìn nhau khi tiếng mưa át đi mọi thứ khác.

Rồi khẽ cười một tiếng.Chúng tôi không nói gì thêm, chỉ chìm trong bầu không khí tĩnh lặng của ngày mưa.Đó là ký ức lãng mạn nhất của tôi.Với một đứa nhát chết như tôi thì kiếm đâu ra dũng khí để tỏ tình hay yêu đương.Nếu tôi dũng cảm hơn thì có lẽ cô gái đó đã là một cách gọi khác thay cho người bạn học cũ.Tôi đoán mình cảm thấy tiếc nuối.

Dù sao thì một cuộc sống tốt hơn đã diễn ra, nếu tôi không phá hỏng mọi thứ.Trời ạ.

Tôi lại ngửi thấy mùi khói thuốc rồi.Sau nhà vệ sinh của trường, tôi đứng một góc, cạnh thằng bạn và mấy đứa khác đang hút thuốc và bàn tán về một bà chị khối trên.Bà chị bị đuổi học sau khi lộ ra đang làm chuyện đó với giáo viên chủ nhiệm.

Và tất nhiên lão cũng bị đuổi."

Tao nghe nói của lão cỡ này nè."

Thằng Nam đưa tay ra bằng một chai nước theo chiều thẳng đứng."

Khiếp!

To điên."

"Iu!

Ghê vãi."

Nhi, con nhỏ duy nhất trong đám che miệng cố tỏ ra khó chịu.Đến cả tôi khi đó còn nhận ra sự đĩ điếm của nhỏ nữa mà.Nhỏ đi học với chiếc váy sát vòng ba, chiếc áo chật bó sát lộ rõ vòng một căng tròn.Nếu tôi nói tôi không nhìn thì là nói dối.

Nhưng nếu tôi nói tôi thấy phát tởm khi nhìn nhỏ thì chắc chắn là thật.Đặc biệt là mỗi lần nhỏ đứng gần tôi.

Hương nước hoa nặng mùi và lớp trang điểm dày cộp đúng là kinh khủng tởm."

Làm gì mà chăm chú dữ mày?"

Thằng Luân bạn tôi khýt nhẹ vào tay tôi.Lập tức tôi nhận ra mình đã hơi lộ liễu quá.

Sẽ có gì đó xấu sảy ra nếu tôi cứ nhìn con bò sữa trước mặt."

Cho tao xin điếu thuốc."

Một giọng nói thô ráp cắt ngang cuộc nói chuyện.

Điều gì đó xấu mà tôi nhắt đến đang từ từ tiến về chỗ chúng tôi."

Đây đây! tao vừa mới mua gói mới."

Thằng Luân đưa bao thuốc ra với vẻ khoe khoang và thể hiện.Hãi, cầm lấy điếu thuốc với biểu cảm lạnh tanh không một chút cảm xúc.Nó là đứa mà bạn tuyệt đối không nên động vào.

Hãy nghĩ đơn giản, đụng là chết.Nó bặt quẹt lửa, điếu thuốc cháy, và nó hít một hơi dài rồi nhả khói.Mọi người im lặng theo bản năng khi cảm nhận được cái uy của nó."

Mày có mang theo gói đồ tao bảo không?"

Tay nó quàng lên vai con Nhi, sờ nắng vòng một của nhỏ một cách tự nhiên.Nhỏ thì không một chút khán cự như đã quen với việc này, lấy ra một gói nhỏ từ chong áo.Đó là một gói nhỏ có màu nâu xẫm.

Tuy tôi không biết đó là gì, nhưng chắc chắn là không nên đào xâu.Dường như nhận ra ánh mắt hiếu kỳ của tôi, nó quay sang nở nụ cười."

Bột cà phê.

Thử không?"

"Tao không thích đồ đắng.

Cho tao kiếu."

Tôi trả lời một cách bỡn cợt.

Cách thằng đó cười làm tôi khó chịu, và hẳn cách tôi trả lời cũng làm nó khó chịu theo.Nó đưa ánh nhìn qua con Nhi, người đang liếc nhìn tôi rồi ngay lập tức nhìn đi trổ khác.Kinh nghiệm của người đã sống 10.

957 ngày của tôi dù không muốn cũng ngợ ra có cái gì đó sai sai ở đây.Mừng vì khi đó tôi chẳng nhận ra điều gì.

Nhưng như thế không giúp tôi thoát khỏi điều sắp xảy ra.Chúng tôi quay lại với những câu truyện tục tĩu và cười phá lên với những trò đùa của thằng Nam.Theo bầu không khí lúc đó, tôi nên cười lên mới phải.

Nhưng tôi chỉ đứng đó, lặng im và quan sát.Tuổi dậy thì luôn muốn thể hiện bản thân dù là nhiều cách.

Với tôi, tôi thể hiện bản thân bằng cách im lặng....Và Hãi dường như không thích thế."

Ai lấy hết gạo nhà mày hay sao mà buồn vậy, Lâm?"

Nó hỏi tôi, dù miệng đang cười nhưng ánh mắt rõ sự khó chịu."

Làm điếu thuốc cho vui đời."

Nó hất cằm ra hiệu cho thằng Luân đưa điếu thuốc cho tôi.

Thằng Luân thì cũng đã quen với việc này, có chút chán nản mà đưa điếu thuốc qua tôi mà không nói lời nào."

Thôi, tao hút không được."

Tôi trả lời một cách tự động như đã nói đi rất nhiều lần.

Và đúng là thế thật."

Mày không hút thì ra đây làm gì?"

Tất cả lại trở nên im lặng một lần nữa.

Bầu không khí có chút khó xử, và nặng nề.Tôi hiện tại và khi đó đều hiểu câu hỏi đó nghĩa là gì.

Tất nhiên nếu không hút thì cũng không sao.

Nhưng nếu không làm bất cứ điều gì thì tôi ở đây để làm gì.Đúng rồi…

Tại sao tôi lại ở đó.

Phá bầu không khí của chúng nó và thể hiện bản thân một cách dị biệt?Có thể đó là lý do tôi nằm đó, mặc cho thằng Hãi dáng từng cú đấm vào mặt.Tôi không chắc mình sợ hay tức giận.

Có lẽ chỉ là thấy có lỗi.

Hoặc tôi tự ảo tưởng thế.Nhưng chắc chắn, sự xa cách và tránh né của mọi người sau đó thì không thể là ảo tưởng.Đó là khởi đầu cho ba năm cấp ba đơn độc.

Khởi đầu cho vấn đề kém giao tiếp của tôi.Bây giờ thì tôi có một câu hỏi trong đầu: Mọi thứ bắt đầu từ khi nào nhỉ?Cuộc sống qua ngày ảm đạm đến nhàm chán.

Tôi nhớ đến từ “hikikomori” – theo thông tin em tôi xem anime, nó chỉ những người tự giam mình, ăn bám và sống khép kín.Hừm… nghĩ lại thì tôi cũng đã sống như vậy, theo một cách nào đó.

Đúng thật, tôi luôn là thằng nửa vời với mọi thứ.“Cô giáo vừa bảo mẹ hai tuần nay con không lên lớp.”

À, là mẹ tôi.

Lâu lắm rồi tôi mới nhớ lại ký ức này.Mẹ tôi đứng trong bếp, nấu ăn như mọi ngày.

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, phủ lên bóng lưng bà một vẻ bình yên lạ thường.Giọng mẹ bình tĩnh, không quá cao giọng hay giận dữ.“Thầy dạy tiếng Anh này không hợp với con à?”

Tôi không trả lời.

Giống như mẹ, tôi chỉ lặng lẽ làm những việc mình vẫn làm.“Mẹ có quen một cô mới nghỉ hưu.

Mai 5 giờ mẹ đưa con qua đó học thử.”

Mẹ nói đều đều, tiếng dao cắt rau vang lên, tách… tách…“Không, thầy Tri dạy dễ hiểu.

Tính ông cũng hiền nữa.”

Tôi đáp khi cởi đồ vào phòng tắm.Tiếng dao ngừng một chút, rồi lại tiếp tục.“Chắc không tốt đến thế đâu.

Mai cứ qua bên kia đi.”

“Thôi khỏi đi.”

Tiếng dao dừng lần nữa.“Không, phải chuyển thôi.

Con không học nữa có nghĩa là chỗ đó không ổn.

Mẹ đã—”“Con trốn vì con không muốn học nữa.”

Trước khi mẹ nói hết câu, tôi đã cắt lời.Bà im lặng.

Tiếng dao cắt rau lại vang lên, lần này mạnh hơn.“Mẹ đã làm gì sai à?”

Tôi không nói gì.

Bóng lưng mẹ vẫn bình thản như cũ.

Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết lúc đó mẹ đang nghĩ gì.“Không phải đâu.

Mẹ không làm gì sai hết.”

“Thế tại sao con lại không đi học?”

Tôi đã sống đủ lâu để nhận ra… và dù thế, tôi vẫn ước mình chỉ tưởng tượng thôi.Giọng mẹ rung lên, nghẹn lại.

Trong ánh chiều tà ngay sau bếp, tôi nhận ra: mẹ đã khóc.“Từ khi nào?”

Mẹ hỏi tôi.

Giọng bà nhỏ, như đang cố nuốt xuống cảm xúc."

Con-""Ông đôi khi nên đi cùng bọn tôi."

Giọng của một thanh niêng cất lên.Đó là ở phía trước cửa công ty.

Khi đó tôi mới 24, luôn từ chối mọi lời mời của mọi người xung quanh.Cậu ta là một người tốt bụng, tốt đến mức khó chịu.

Mọi hôm tan giờ ngày thứ bảy, luôn đứng đó, luôn vui vẻ mời tôi."

Thông cảm.

Tôi không biết uống."

Tôi gượng cười đáp lại như bao lần.

Nhưng có lẽ tôi không biết một khung cảnh không thể lặp lại mãi.Chẳng phải nụ cười vui vẻ như bao lần.

Cậu ta nhìn thật chán nản và bất lực.Đó là lần cuối có ai đó mời tôi đi đâu đó.Lạ thật.

Tôi không mấy bận tâm cho lắm.

Hẳn là tôi không phải kiểu sẽ quan tâm đến bạn bè hay-"Mai đừng có qua nữa."

Cậu học sinh nói khi cô nặng ra nụ cười gượng gạo.Đây là...

Năm lớp 11 của tôi.

Phải rồi, tôi đã thân với một đứa bạn cùng lớp.

Ngày nào tôi cũng chở cậu ta đi học.

Cho đến hôm đó...."...À, mai ông bận việc gì không đi học à?"

Tôi gắng cười, với tâm thế hoan mang.Cậu ta im lặng khi né ánh mắt của tôi.

Đủ để tôi hiểu."

Ùm..., Thế thôi vậy."

"Mẹ hơi mệt.

Hai con cứ ăn đi."

Mẹ tôi lên trên lầu vời lời nói lạnh lẽo để lại tôi với đứa em.Chúng tôi ngồi đó, im lặng trong bữa cơm lạ lẫm.Tôi của khi đó đã hiểu, rằng một phần nào đó, tôi đã bị bỏ lại."

Mày đang làm gì ở đây vậy?"

Một con nhỏ trong CLB mỹ thuật hỏi tôi câu đó.Tôi đã tham giả CLB, và kết thúc trong một tuần."

Anh làm việc hẳn hoi có được không?"

Thằng sếp nhỏ hơn tôi hai tuổi đang cố kìm giọng khi nói chuyện với tôi."

Ở lại chơi.

Tao về trước."

Cậu ta bỏ lại tôi chỉ sau 15 phút nói chuyện."

Cậu không làm được gì ra hồn à?"

Tôi biết chứ."

Anh hai cứ ở đây rồi từ từ kiếm việc cũng được.

Quan trọng là cố điều trị đi đã."

Anh biết chứ.

Nhưng nụ cười của mày làm anh phải suy nghĩ."

Con nên kiếm việc đi.

Đừng làm phiền em gái con quá."

Con biết chứ.

Chỉ là con không thể không nghĩ.*Cốc cốc*

Tiếng gõ cửa hai lần vang lên."

Cơm nấu xong rồi.

Em có việc ra ngoài anh nhớ ăn nha."

Tôi cảm nhận được sự năng lượng của em gái ngay cả sau cánh cửa."...

Ta có thể ăn cùng nhau.

Như trước đây."

Anh biết.

Nhưng nếu làm thế anh phải nghĩ nhiều hơn.Mày vô dụng!

Mày vô dụng!

Mày vô dụng!

Mày vô dụng!Mày vô dụng!

Mày vô dụng.

Mày vô dụng!Tao biết chứ....

Gió và mưa.

Tôi đứng trên tần thượng của tòa nhà em gái tôi trọ.

Xin lỗi nhé.

Nhưng chắc chắn đây là lần cuối anh gây rắc rối cho mày.Khi tôi nhắm mắt tôi đứng trên cao, khi tôi mở mắt tôi ngước lên trên nhìn.Máu tôi chảy ra, ấm và nóng.

Suy nghĩ của tôi....

Có lẽ đã không chạy theo một nhịp nữa.

Phải không?*Ren*Ren*Âm thanh thô ráp của nhạc điện tử kéo tôi dậy khỏi giấc mơ.

Lạ thay, tôi chẳng thế nhớ tôi đã mơ thấy gì.Ngoài trời thì đang mưa.

Phải, trời mưa.
 
Phía Sau Của Phía Sau
chương2: tôi gặp người bạn thủe nhỏ trong ánh chiều tà


Ánh chiều tà phủ lên cảnh vật quanh tôi một màu cam mệt mỏi.Tôi lặng lẽ trong một góc của cầu thang trường học, ánh mắt lướt qua những đám mây từ từ chuyển động.Đang là 5 giờ chiều.

Đúng ra tôi đang ở nhà mới phải.Nhưng mà “Mình nghĩ mình nên ở lại một lúc.” vụt qua tâm trí tôi.

Và vì thế tôi vẫn ở trường, ngồi trong góc của cầu thang như đứa dị.....Tôi nghe nói tuổi dậy thì hay làm những trò khó hiểu.

Liệu đây có phải bằng chứng cho việc đó không?Tôi chống tay ngước lên trần nhà, tự hỏi điều đó khi đám mây vẫn chầm chậm chôi.Giấc mơ đó là gì nhỉ?Tự nhiên tôi lại nghĩ về điều đó.

Một giấc mơ không thể nhớ rõ nội dung.

Nhưng mà tôi đoán đó là một giấc mơ tẻ nhạt, hoặc là buồn bã."

Khó chịu thật đấy."

Tôi lẩm bẩm khi phủi tay ngồi dậy.

Giờ thì tôi biết 30 phút là giới hạn kiên nhẫn của tôi rồi.Chậm rãi bước dọc theo hành lang, ánh mắt tôi lướt qua cảnh vật bên dưới một cách lặng lẽ.Những chiếc ghế đá, cành cây, thùng rác... tất cả đều quen thuộc, nhưng lại đẹp một cách kỳ lạ dưới ánh hoàng hôn.Cảm giác bình yên này... cũng không tệ.

Nếu đây là thứ tôi đang chờ đợi, thì cũng chẳng có gì đáng phàn nàn.Mải mê trong dòng cảm xúc, trái tim tôi như khựng lại một nhịp bởi hình ảnh mơ hồ trong tầm mắt.Tôi lập tức tập trung về phía đó.

Ở chiếc ghế đá xa xa đối diện, một cô gái đang ngồi đó.Đôi chân tôi dừng bước vì ngạc nhiên.

Thoáng chốc, tôi đã nghĩ rằng có lẽ đây là lý do mình chờ đợi.Nghĩ thử xem.

Tôi một mình ở trường, và rồi một cô gái xinh đẹp cũng ở đây.

Trùng hợp sao?

Có phải hơi đặc biệt không nhỉ?....Có lẽ tôi hơi phấn khích một chút.

Tất cả là tại tuổi dậy thì và đống manga ở nhà.

Tốt nhất tôi nên bình tĩnh và tiếp tục quan sát.Nhìn kỹ lại, tôi nhận ra cô ấy là học sinh.

Nhưng mà học sinh thì làm gì ở đây vào giờ này chứ?...Ừ thì tôi cũng là học sinh.

Mà kệ đi.Nhìn nhỏ không giống như kiểu bị ảnh hưởng bởi tuổi dậy thì giống tôi.

Vậy vấn đề của nhỏ là gì?Nhỏ có chuyện buồn sao?

Hay là thất tình?

Chuyện gia đình?

Tăng cân?

Điểm kém?

Bị bắt nạt?Rốt cuộc có thể là gì nhỉ?Những suy đoán cứ lướt qua đầu tôi.

Tôi sờ cằm, ánh mắt chăm chú hướng về phía cô gái.Dù không nhìn rõ, nhưng chắc chắn cô ấy rất đẹp.Vậy mà sao một người đẹp như vậy lại trông buồn đến thế?...Đúng là cô ấy trông suy tư thật.“Hầy.”

Tôi thở mạnh một tiếng.Tại sao tôi lại phải quan tâm một cô gái lạ mặt ngồi đó một mình chứ.

Nếu cô ấy có vẻ buồn, thì cứ nghĩ cô ấy đang buồn thôi.Tôi tự nhủ như vậy, và quay người định rời đi.

Nhưng như thể nhận ra sự hiện diện của tôi, cô ấy bất ngờ ngước lên nhìn về phía tôi.Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, những ký ức vụt hiện lên trong tâm trí tôi.Trên bãi cỏ xanh của khu đất trống, cô bé với nụ cười vui vẻ tung tăng cùng chiếc diều.

Tôi chạy đằng sau, gọi với theo, cố đuổi kịp cô bạn.Người ngồi đó là An, bạn thân từ thời thơ ấu của tôi.Chắc vì khoảng cách nên tôi không nhận ra nhỏ ngay.

Tôi nhanh chóng tự trấn an bản thân như vậy.Nhưng thật ra... khoảng cách đó đâu xa lắm nhỉ?Khi tôi còn đang băn khoăn, ánh mắt An nhìn tôi với vẻ mệt mỏi lạ lẫm, như thể chán nản với những gì đang xảy ra.Tôi đã làm gì sai sao?Chúng tôi cứ nhìn nhau như hai kẻ đang nhìn sinh vật quý hiếm, cảm giác khó xử đến mức tôi nghĩ mình nên di chuyển trước.Nhưng trước khi kịp làm thế, An nở một nụ cười uể oải, rồi vẫy tay gọi tôi xuống.Chắc chắn không phải hành động đó mà là một điều gì khác đã khiến bước chân tôi bỗng trở nên nhanh nhẹn.Khoảng cách thu hẹp dần, từng bước chân làm hình ảnh An rõ nét hơn, tự nhiên khiến tôi có chút hồi hộp.Khi chỉ còn vài bước nữa, tôi khẽ thở ra, lấy đà như đang chạm vào vạch đích.“Bà chưa về à?”

Tôi tiến lại gần khi nhìn vào nhỏ.

Một thoáng, đôi mắt tôi mở to trước khi kịp bình tĩnh lại.Gần thế này mới thấy nhỏ đẹp thế nào.

Làn da trắng, hàng mi cong, đôi mắt sáng lấp lánh.

Mái tóc được buộc gọn gàng sau gáy.Chạy từ đằng kia xuống đây làm nhịp tim tôi đập nhanh hơn.

Hẳn là vậy.

Tôi gắng mình điều hòa lại hơi thở.Trong khi đó, nhỏ vẫn nhìn tôi rồi cười khúc khích một cách thích thú.“Ông có thể đi từ từ cũng được mà.”

Nhỏ ngồi dịch sang một bên, vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh.Nụ cười của nhỏ lúc nào cũng dễ thương thế sao?Tay chân tôi cứng đờ, hơi thiếu thoải mái, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh nhỏ.Đôi vai chúng tôi khẽ chạm nhau, khi mùi hương của nhỏ lan đến mũi tôi.

Mùi quýt?

Dễ chịu thật.Tôi lặng đi trong mùi hương mê hoặc, quên cả tự chủ.“Cảnh đẹp thật nhỉ?”

Câu nói của nhỏ kéo tôi ra khỏi vùng đê mê.Nhỏ nhìn khung cảnh trước mắt, nụ cười vui vẻ trên môi.“Đúng là đẹp thật.”

Tôi khẽ xích người ra, đưa mắt theo ánh nhìn của nhỏ.“Ít ai để ý đến mấy thứ thế này.

Thật lãng phí nhỉ?”

“À…

ừm…”

Tôi ngập ngừng, thấy hơi lúng túng.Lạ thật.

Tôi cảm thấy có chút không tự nhiên.Giống như là...Không, chắc chỉ là tôi tưởng tượng thôi.Tôi gạt sự hoài nghi sang một bên, lại hỏi lại:“Thế sao bà vẫn chưa về?”

Nhỏ sờ cằm, như thể đang đắn đo, rồi cười tinh quái:“Tại chưa muốn về á.”…

Đây là một câu đùa phải không?Tôi tự hỏi, nhỏ An lại cười khúc khích vì bộ mặt không cảm xúc của tôi.Tôi quên mất khiếu hài hước của nhỏ ngang một con dế.Khi đã ngưng cười chán, nhỏ dựa vào ghế đá, chỉ tay lên trời."

Chim chích chòe kìa."

Tôi lại hướng mắt theo chỉ tay của nhỏ.Một con chim màu đen cam đang từ từ tiếp đất gần chỗ chúng tôi."

Chích chòe lửa à.

Lâu lắm mới thấy lại đấy."

"Tôi tưởng nhà ông gần cánh rừng mà?"

"Cũng đâu có nghĩa lúc nào tôi cũng gặp được đâu."

Với lại tôi toàn trong nhà nên có khi chúng nó đậu sau vườn mà tôi không biết.Vườn nhà tôi nằm trước cánh rừng một chút.

Hồi nhỏ tôi vẫn hay thấy những con sóc hay rắn lui tới.Nói thật hồi đó tôi thấy chúng hơi ghê, đặc biệt là sóc.

Rắn thì cũng không tệ cho lắm.

Chắc vậy."

Cũng phải.

Thế sao ông vẫn chưa về?"

Tôi hơi bất ngờ khi nhỏ chuyển chủ đề."

À thì..."

Tôi nên nghĩ ra một cái cớ hợp lý.

Đâu thể nói tôi ở đây vì không lý do được."

Tôi đau bụng.

Nên là..."

Tôi gãi đầu khi nhìn đi chỗ khác."

Đau bụng?"

Nhỏ nói lại rồi bật cười thích thú.Nó buồn cười đến thế sao?Khiếu hài hước của nhỏ thấp thật đấy.An vén mái tóc khi dần bình tĩnh lại, nhỏ thở nhẹ một hơi rồi lại nhìn lên trời.Tôi đoán nhỏ thực sự thích việc này.Hay đây là lý do nhỏ ở lại nhỉ?Chúng tôi đã là bạn từ nhỏ, nhưng có những thứ tôi không biết về nhỏ....Thật ra, nếu tôi nghĩ lại, tôi đúng là không biết một chút gì về nhỏ hết.Kiểu bạn bè thân thiết gì lại không biết gì về đối phương chứ?Tự trách bản thân là thế, tôi vẫn nghĩ mình nên làm gì đó cho đúng với tình huống này."

Con chim kia chắc từ khu rừng gần trường.

Động vật nhỏ cũng hay vào trường ta đấy.

Đặc biệt là ở bãi đậu xe và sau nhà vệ sinh."

"Thế à.

Ông biết nhiều quá ha."

An chống cằm, nhìn tôi với vẻ tò mò.Tốt!

Ít nhất tạo được chủ đề nói chuyện rồi.

Giờ tôi chỉ cần cẩn thận một chút là được."

Cũng tại tôi hay lui tới mấy chỗ đó mà."

Tôi cười một cách gượng gạo."

Cậu hay lui tới mấy chỗ đó á?"

"Hả?

Ừm."

Tôi gật đầu nhẹ như để xác nhận.Hừm, sao tôi có cảm giác mình không nên nói cái đó ra nhỉ?An nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, rồi hằn giọng một cái trước khi trở lại vẻ bình thường."

Mà cũng phải."

Nhỏ lẩm bẩm rồi khẽ cười.Hửm?

Dù không hiểu cho lắm, nhưng tôi đoán mình nên chuyển chủ đề."

Bà thì sao.

Chắc cũng có một chỗ trong trường hay lui tới chứ?"

"Chỗ hay lui tới à?"

An suy nghĩ khi sờ tay lên cằm."

Chắc là tầng thượng của trường."

Tầng thượng — Nghe thú vị thật đấy.

Mà khoan —"Cái- Sao bà lên đó được!?"

Thấy phản ứng của tôi, An cười một cách đắc chí, rồi lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi."

Đây là?"

"Chìa khóa sân thượng.

Thực ra tôi với bác bảo vệ là bằng hữu kết nghĩa.

Thế nên là bác cho tôi một chìa luôn."...Bằng hữu kết nghĩa à?

Tuy không hiểu lắm, nhưng tôi đoán đây là một kiểu sức mạnh của mối quan hệ.Dù cảm thấy có chút kì lạ, tôi vẫn gật đầu như hiểu ý."

Rồi bà hay lên đó chơi hay gì."

"Chơi thì cũng không đúng.

Tôi đoán nó giống một chỗ trốn bí mật của riêng tôi thôi."

Tức là nơi đó cũng giống như nhà của nhỏ theo một cách nào đó.Thú vị thật.

Tôi cũng muốn có một nơi như vậy.Không biết liệu tôi có thể mượn sân thượng một lúc nào đó không.Khi tôi vẫn còn băn khoăn, một điều gì đó vụt qua tâm trí tôi....Chắc là không rồi.

Nếu tôi là nhỏ, tôi sẽ không muốn ai lui tới nơi đặc biệt của mình đâu."

Bà thích ngắm cảnh không?"

"Hửm?"

Nhỏ nghiêng đầu một cách khó hiểu."

Chỉ là tôi thấy bà trông rất tận hưởng khi ngắm nhìn mọi thứ.

Nó làm tôi tự hỏi không biết đây có phải sở thích của bà hay không."

An nhíu mày một cách khó hiểu, nhỏ trông như cũng đang tự hỏi về điều tôi tò mò."

Tôi nhìn thích thú lắm à?"

"Bà nhìn vui vẻ lắm."

Xem chừng nhỏ cũng không nhận ra điều đó.Những ngón tay mảnh mai của nhỏ nhẹ nhàng vuốt cằm, rồi như đã suy nghĩ xong, nhỏ cười một cách vui vẻ:"Thế chắc đúng rồi á."

Nghe thiếu chắc chắn thật đấy – Trả lời như vậy đúng kiểu của nhỏ rồi....

Hoặc là không – Ánh mắt tôi khẽ chùng xuống.Tôi nhìn nhỏ với sự tò mò hơn gấp bội.

Nhỏ rất đẹp, nụ cười dễ thương, tính cách thân thiện, và là bạn của tôi.Nhưng mà – ngoài những thứ đó thì tôi còn biết gì về nhỏ?Tôi chỉ mới biết nhỏ thích ngắm cảnh.

Tôi không biết nhỏ cũng có chút cô độc.Tại sao nhỏ lại một mình ở đây?Tôi biết những gì về nhỏ?Tôi—Một khoảng lặng lại xuất hiện trong tâm trí tôi, và một điều gì đó lại vụt qua."

Lạ thật đấy."

"Sao thế?"

"Chúng ta đã là bạn từ nhỏ nhỉ."

"Ừm…"

"Nhưng mà tôi lại không biết gì về bà hết.

Một chút cũng không.

Giống như cả hai vừa mới gặp vậy."

"Thế nên là—"Lời tôi khựng lại ngay lập tức khi nhìn thấy vẻ mặt của An.Nhỏ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên đến sững sốt."

Tôi—ý tôi là…"

"Haha, trời cũng tối rồi này.

Cũng nên về thôi nhỉ?"

"Ừm…

C-Cũng đúng."

Dứt câu, An vội vã rời đi để lại tôi ở đó.Ánh chiều tà cũng đã dần ngả màu.

Tôi cũng nên về thôi.
 
Back
Top Bottom