Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽

Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 10 : Cướp măng


"Con Thanh Miên Trùng (sâu lông xanh) này chắc cấp một."

Khen ngợi xong Thập Nhất, Thời Vũ quay sang nhìn Thanh Miên Trùng.

Thanh Miên Trùng là loài thú mà Thời Vũ nghiên cứu sâu nhất, liên quan đến ba tháng thực tập của cậu.

Dù sao thì cậu cũng đã ghi chép cả mấy quyển dữ liệu tăng trưởng của Thanh Miên Trùng rồi!

Nhìn vào hoa văn trên thân con sâu, chỉ có một đường, chứng tỏ nó mới chỉ thức tỉnh một lần, đúng là loại "chiến năm tàn binh" nên Thời Vũ dứt khoát bắt lấy.

Cấp bậc của thú nuôi chia làm hai loại: cấp độ trưởng thành và cấp độ chủng tộc.

Thông thường, cấp độ trưởng thành càng cao, thực lực tổng thể càng mạnh.

Còn cấp độ chủng tộc thì đại diện cho tiềm năng tăng trưởng.

Cấp độ chủng tộc càng cao, giới hạn mà cấp trưởng thành có thể đạt tới cũng cao hơn.

Hiện tại, cấp độ của con Thanh Miên Trùng này là giai đoạn đầu tiên trong cấp trưởng thành – kỳ giác tỉnh.

Giai đoạn này là lúc phần lớn thú nuôi thức tỉnh kỹ năng chủng tộc đầu tiên.

Mỗi lần thức tỉnh tương đương tăng một cấp, thể chất và giới hạn năng lượng trong cơ thể cũng sẽ được cải thiện, đồng thời có xác suất lĩnh ngộ kỹ năng chủng tộc.

Sau mười lần thức tỉnh thì có thể tiến hóa thành sinh vật Siêu Phàm thực thụ.

Mười lần giác tỉnh này thường được các Ngự Thú Sư gọi tắt là cấp 1 đến cấp 10.

Con Thanh Miên Trùng này hiện đang ở cấp 1, còn Thập Nhất – con Thực Thiết Thú của Thời Vũ – thì đang ở cấp 3, tương đương đã trải qua ba lần giác tỉnh, ba lần lột xác.

Nhưng số lần giác tỉnh cũng không hoàn toàn phản ánh thực lực thú nuôi.

Ở giai đoạn kỳ giác tỉnh, thực lực chủ yếu phụ thuộc vào kỹ năng chủng tộc mà thú nắm giữ.

Nói cách khác, với cùng cấp trưởng thành, thú có cấp độ chủng tộc cao sẽ mạnh hơn, trừ khi thú có cấp thấp sở hữu kỹ năng ngoài hệ rất mạnh.

Cho nên dù Thanh Miên Trùng có thức tỉnh đến cấp 10, mà chỉ biết mỗi kỹ năng vô cấp như [Tơ Trùng], thì cũng không bao giờ đấu lại Thực Thiết Thú đã học được năng lực cứng hóa, cho dù cấp trưởng thành có chênh lệch.

Ưu điểm của Thanh Miên Trùng có lẽ là tăng trưởng nhanh hơn so với các thú chủng tộc cao, bởi tuổi thọ ngắn buộc chúng phải trưởng thành nhanh.

Tóm lại, con sâu này rất yếu. Với sức mạnh kiểu "không thể nắm lấy vận mệnh", nó lập tức bị Thời Vũ kéo vào làm chuột bạch thí nghiệm.

"Chít ——"

Bị rơi xuống đất, do thân thể nhẹ nên không bị thương.

Nhưng cú đập gãy cành từ Thực Thiết Thú đã khiến nó choáng váng, tỉnh lại liền hoảng loạn.

Thanh Miên Trùng: Σ(°△°|||)︴

Trợn mắt, kinh hoàng nhìn tên khổng lồ trước mặt và Thực Thiết Thú vừa nhảy từ trên cây xuống, rồi quay đầu bỏ chạy, thậm chí không dám dùng Tơ Trùng chống cự.

Song... Thời Vũ còn nhanh hơn, bước tới túm lấy.

Lúc này, Thanh Miên Trùng mới bật chế độ phản kháng.

Tơ Trùng!

Tơ trắng từ miệng phun ra như tuyết, quấn đầy tay Thời Vũ – nhưng bị cậu dễ dàng kéo đứt.

Ba tháng thực tập, kỹ năng xé tơ của cậu đã đạt trình độ cao.

Tơ này còn yếu quá.

Ngươi tưởng ngươi là Don Quixote bản sâu chắc?

Thanh Miên Trùng: Σ(°△°|||)︴

"Nhóc con, ngoan một chút."

"Không thì tao cho mày làm đồ ăn cho thằng bự này."

Thực Thiết Thú: (ˉ﹃ˉ*) Đây... ăn được à???

Dù là sinh vật Siêu Phàm, nhưng Thanh Miên Trùng không thông minh lắm, phản ứng chỉ theo bản năng.

Tuy vậy, khả năng cảm ứng tinh thần của Thời Vũ vẫn có ích, dù nó không hiểu được ý nghĩa ngôn từ, nhưng cảm xúc vẫn truyền tải được.

Nỗi hoảng sợ lan tỏa khiến nó không dám nhúc nhích.

【Kỹ năng】: Tơ Trùng

【Cấp độ kỹ năng】: Không có

【Giới thiệu】: Kỹ năng hệ trùng, dùng đến cực hạn có lẽ sẽ hữu dụng đôi chút.

【Trạng thái】: Có thể truyền dạy

Thời Vũ nhìn con sâu trong tay, trong đầu gọi ra Sách Kỹ Năng, lật sang trang thứ hai.

Trong sáu kỹ năng đã thu thập được, [Tơ Trùng] là thứ vô dụng nhất. Cậu chọn kỹ năng này để truyền dạy cho Thanh Miên Trùng.

Kỹ năng chủng tộc của Thanh Miên Trùng là Tơ Trùng – kỹ năng bẩm sinh, cho nên Thời Vũ biết chắc nó đã có sẵn.

“Truyền dạy.” Thời Vũ thầm niệm, nhìn con sâu đang mơ màng, thử kích hoạt sách.

Đây là lần đầu tiên cậu thử, lòng cũng có chút hồi hộp.

Kết quả không như tưởng tượng – Thanh Miên Trùng không lập tức lĩnh hội – mà là tay Thời Vũ phát sáng.

Sau đó, ánh sáng từ tay chảy như nước sang Thanh Miên Trùng qua điểm tiếp xúc, bao phủ khắp thân.

Ong!

Khi quá trình hoàn tất, Thời Vũ cảm thấy như có một phần thể lực bị rút đi, tinh thần sụt giảm nhanh, vừa đói vừa mệt lại muốn ngủ.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cậu tỉnh táo ngay.

Con Thanh Miên Trùng trước mặt... đang tiến hóa!

Trên thân thể của nó, đường hoa văn thứ hai dần hiện lên.

Cậu vội đặt nó xuống đất để quan sát kỹ.

Từ góc nhìn của Thanh Miên Trùng mà nói – nó có vẻ... rất ngơ ngác.

Bởi vì cùng lúc với ánh sáng nhập thể, thể chất và năng lượng nội thể của nó tăng vọt.

Trong trạng thái mơ hồ, nó cảm giác mình đã dùng Tơ Trùng vô số lần.

Kinh nghiệm này khiến nó sử dụng kỹ năng thuần thục hơn hẳn.

Dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó có thể nhận thức rằng mình mạnh hơn.

Nhưng điều đó chẳng quan trọng.

Với trí tuệ của nó, chẳng đoán nổi chuyện gì vừa diễn ra, chỉ biết một điều:

Phải tiếp tục trốn khỏi ma trảo của Thời Vũ!

Nó quay đầu chạy lần nữa, lại bị tóm gọn.

“Chít——”

Lại một loạt tơ trắng phun ra.

Nhưng Thời Vũ dù đang mệt vẫn thừa sức đối phó với con sâu này, nhẹ nhàng xé ra như giấy.

Con sâu tuyệt vọng cuộn tròn lại, nằm yên chịu chết.

"Tơ Trùng đúng là mạnh hơn rồi..."

"Thao tác cũng thuần thục hơn..."

Vừa nghịch con sâu vừa đánh giá, Thời Vũ liếc vết hằn trên tay, lại nhìn con Thanh Miên Trùng.

Đây là trình độ ‘thành thạo’ rồi nhỉ?

Tơ Trùng của nó đã sánh ngang mấy con Thanh Miên Trùng cao cấp được bồi dưỡng ở trại Thiết Trúc.

Dù cấp trưởng thành kém hơn, nhưng trình độ dùng kỹ năng thì vô đối.

Việc Tơ Trùng được tăng cấp nằm trong dự liệu của Thời Vũ, nhưng việc con sâu này tăng cả cấp độ trưởng thành lại là bất ngờ lớn.

Chẳng lẽ vì hiểu kỹ hơn về kỹ năng chủng tộc nên thực lực thăng tiến?

Hay là lúc truyền dạy kỹ năng, Sách Kỹ Năng cũng chuyển một phần năng lượng cho nó?

Dù thế nào, kết quả này khiến Thời Vũ rất hài lòng.

Nhưng rồi...

Sắc mặt cậu bỗng thay đổi.

Vì khi lật lại Sách Kỹ Năng, cậu phát hiện – tất cả các trang kỹ năng đều xám xịt.

Dòng trạng thái phía dưới mỗi kỹ năng xuất hiện một hàng chữ:

【Thời gian hồi chiêu】: 8 tiếng

Ý là phải đợi tám tiếng nữa mới dùng lại được.

Thời Vũ: ???

Còn có cả hồi chiêu?

Cậu khựng lại.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp lý.

Dù là kỹ năng vô cấp, nhưng sau một lần truyền dạy cũng tiêu hao không ít, cần nghỉ ngơi để hồi phục.

Cái thời gian hồi này giống như cơ chế tự bảo vệ – ngăn cậu lạm dụng mà tự rút khô mình.

Tám tiếng... tức là ăn một bữa rồi ngủ một giấc.

Muốn dùng tốt Sách Kỹ Năng, có lẽ phải rèn luyện thể chất thường xuyên.

Kỹ năng vô cấp đã thế, kỹ năng thấp cấp chắc phải 1–2 ngày.

Còn trung, cao, siêu cấp...?

Thời Vũ cảm thấy Sách Kỹ Năng tuy tốt, nhưng thật sự là: thoải mái thì thú được, khổ cực là người đây này.

Không biết ăn thức ăn giàu dinh dưỡng có thể đẩy nhanh hồi phục không?

Nếu có, cậu sẽ chuẩn bị sẵn, dạy xong kỹ năng là bổ sung thể lực ngay.

Dù thú có đồ dinh dưỡng riêng, nhưng Ngự Thú Sư cũng cần như thế.

Thời Vũ quay sang nhìn Thập Nhất đang mơ hồ suốt từ nãy tới giờ.

“Này, ta mang ít măng từ trại về, tối nay ăn cơm trắng măng xào thịt nhé.”

Thân cây Trúc Sắt thì cứng quá, nhưng măng thì người cũng ăn được, hơn nữa còn bổ dưỡng gấp nhiều lần rau củ bình thường.

Thời Vũ cảm thấy cần phải bồi bổ gấp, để mai còn đủ sức dạy kỹ năng Cứng Hóa cho Thập Nhất.

Ăn măng?

Thực Thiết Thú mắt sáng rực.

Nhưng ngay sau đó, nó nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Gừ...!”

Măng đó không phải là đồ của mình sao???
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 11 : Cách Kiếm Tiền


Sau khi hoàn thành thí nghiệm, Thời Vũ vừa đói, vừa mệt, lại buồn ngủ.

Ban đầu cậu định dọn dẹp sân và phòng, nhưng với tình trạng bây giờ, thôi để mai làm vậy, tạm chịu đựng một đêm.

"Trễ rồi, anh đi chuẩn bị cơm tối đây."

"Thập Nhất, nhóc nghỉ ngơi chút đi, đợi anh gọi ăn cơm."

Thời Vũ quay đầu nói với Thập Nhất.

Thực Thiết Thú sau gốc cây: |д?′)!!

Nghỉ ngơi?

Nó lập tức lắc đầu lia lịa.

Sao mà được.

Khó khăn lắm mới thức tỉnh được năng lực Cứng Hóa, sao có thể nghỉ.

Nó đã tụt lại quá xa so với đám Thực Thiết Thú cùng đợt.

Phải tranh thủ luyện tập!

Không hoàn thành hai tiếng luyện tập, nó ăn cơm tối cũng thấy cắn rứt.

—Thời Vũ với năng lực cảm ứng tinh thần: ????

Cậu sững người. Quả nhiên như nhân viên trại Linh Trúc nói, con Thực Thiết Thú này đúng là có gì đó… không đúng.

Rõ ràng rất thích ăn ngon, mà vì chưa luyện xong lại thấy ăn cơm không yên tâm???

Cậu cũng tự giác quá rồi đó.

"Không cần gấp đâu, hôm nay là trường hợp đặc biệt, nghỉ ngơi chút cũng được mà." Thời Vũ khuyên.

Thực Thiết Thú vẫn lắc đầu dữ dội.

"Thôi được…"

"Vậy nhóc luyện Cứng Hóa trong sân đi, luyện độ thuần thục là chính." Thời Vũ nói.

"Grừ ——" Thập Nhất gật đầu, hoàn toàn quên chuyện Thời Vũ sẽ ăn măng của mình, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc.

Nói là làm… Nó liếc về phía bức tường xung quanh.

Ánh mắt đó làm Thời Vũ lạnh cả sống lưng.

"Khoan đã, trước tiên luyện giữ ổn định và thu phát kỹ năng đi."

"Cố gắng rút ngắn thời gian triệu hồi [Cứng Hóa] từng bộ phận."

"Những phần khác, tạm gác lại."

Việc luyện năng lực Cứng Hóa kỳ thực khá đơn giản.

Với kỹ năng cấp thấp như thế, phương pháp huấn luyện cũng rất cơ bản.

Trong sổ tay bồi dưỡng mà Lâm Tú Trúc tặng cũng có ghi rõ:

Mức thuần thục của năng lực Cứng Hóa có bốn phương diện:

Thời gian duy trì – Diện tích bao phủ – Tốc độ thu phát – Độ cứng của vật thể!

Ánh mắt ban nãy của Thực Thiết Thú rõ ràng là định luyện độ cứng.

Cách luyện cơ bản nó đã học từ trại: lấy thân thể chưa [Cứng Hóa] và đã [Cứng Hóa] ra làm… lò rèn sống, tức là:

Bị đánh liên tục hoặc tự mình phá hoại vật thể.

Trước kia khi chưa có kỹ năng thì không sao, nhưng giờ nó đã biết Cứng Hóa, mà Thời Vũ lại để nó luyện độ cứng trong sân…

Căn nhà này sẽ bị san phẳng mất!

Nên cậu vội ngăn cản Thực Thiết Thú đang hăm hở, bảo nó chỉ luyện kỹ năng kiểu không gây ồn, dùng thuần động tác là đủ rồi.

"Phần luyện độ cứng… để sau."

Thời Vũ vừa khuyên, Thập Nhất vừa gãi má, cuối cùng cũng gật đầu, tạm chấp nhận.

Thời Vũ lúc này mới thở phào.

Nhưng trong lòng vẫn thấy mệt mỏi.

Rõ ràng thú nuôi tự giác là điều tốt, mà sao bản thân lại thấy kiệt sức nhỉ… lạ thật…

"Hừm."

Sắp xếp xong cho Thực Thiết Thú, Thời Vũ không nghĩ ngợi nữa, nhìn sang Thanh Miên Trùng đang ở góc sân, lục trong nhà ra một cuộn dây sắt, dùng dụng cụ làm thành một cái lồng đơn giản để nuôi nó.

Sau thí nghiệm với con sâu này, thấy kỹ năng Tơ Trùng được tăng độ thuần thục, Thời Vũ nảy ra một ý tưởng kiếm tiền.

Tùy cách nuôi dưỡng mà [Tơ Trùng] có thể ứng dụng rất rộng.

Lĩnh vực may mặc, y tế, công nghiệp – đều dùng được.

Vì vậy, bất kể là ở Bình Thành hay Băng Nguyên thị, đều có các trại nuôi Thanh Miên Trùng để sản xuất tơ.

Tuy nhiên, loại tơ sản xuất kiểu dây chuyền này chất lượng không thấp, nhưng cũng không thể gọi là thượng phẩm.

Tơ tốt nhất, luôn đến từ những Ngự Thú Sư chuyên huấn luyện Thanh Miên Trùng.

Có rất nhiều kênh sẵn sàng mua tơ từ thú của các Ngự Thú Sư này với giá cao.

Tơ càng chất lượng, giá thu mua càng cao!

Việc này rất phổ biến, không chỉ với tơ – nhiều bộ phận cơ thể thú nuôi có thể dùng được.

Có không ít Ngự Thú Sư coi việc nuôi thú như một nghề làm ăn.

Ký khế ước với thú hệ mộc để xúc tiến linh thực, ký thú hệ trị liệu để chữa bệnh – tất cả đều là cách kiếm thêm của Ngự Thú Sư.

Nên Thời Vũ nghĩ – bản thân không tốn sức mấy khi tăng thuần thục kỹ năng cho Thanh Miên Trùng, mà tơ lại là một mặt hàng phổ biến như vậy, tại sao mình không tranh thủ kiếm một khoản vốn ban đầu?

Lúc rảnh trong quá trình bồi dưỡng Thực Thiết Thú, tranh thủ huấn luyện thêm Thanh Miên Trùng.

Dù sao con này hiện chỉ cần ăn lá cây thường, thứ rẻ như đất, đâu đâu cũng có.

Tới lúc Tơ Trùng đạt độ thuần thục cấp hoàn mỹ, chất lượng tơ tự nhiên cũng không tệ.

Khi ấy bán ra một cuộn thôi là đủ giải tỏa áp lực kinh tế trong nhà rồi.

"Chít ——" Con sâu trong lồng nằm bẹp xuống, đầy u sầu.

Thời Vũ nhìn nó cười hì hì – xin lỗi nha, do cuộc sống bức bách thôi.

Chỉ tiếc Thanh Miên Trùng không thông minh, chứ nếu là thú khác, gặp cơ hội được tăng kỹ năng nhanh thế, kiểu gì chả tranh nhau chen vào!



Tối đến.

Sau khi ăn xong cơm tối, cả Thời Vũ và Thực Thiết Thú đều mệt rã rời.

Việc luyện Cứng Hóa liên tục khiến Thập Nhất tiêu hao thể lực lớn.

Nó ăn xong liền gục xuống ngủ luôn, tròn vo cuộn lại thành một cục.

Dù đã đến nơi xa lạ, nhưng nó ngủ rất say, rất yên bình, ngủ rồi còn lộ ra nụ cười không có lúc tỉnh.

Thời Vũ nhìn Thực Thiết Thú vẫn còn chép miệng trong mơ, cũng bật cười.

Tính cách như thế, một phần là nhờ thiên phú, nhưng có lẽ trải nghiệm đặc biệt do khác biệt cá thể cũng ảnh hưởng nhiều.

Rõ ràng rất thích ăn, mà không luyện xong thì không dám ăn – chẳng lẽ là sợ bản thân không cố gắng sẽ lại bị bỏ rơi?

Là Ngự Thú Sư của nó, Thời Vũ có thể cảm nhận được chút suy nghĩ mơ hồ ấy.

Trong mắt Thập Nhất, lý do cậu Ngự Thú Sư trước kia không chọn nó, không thừa nhận nó, là vì nó biểu hiện quá kém.

“Yên tâm đi, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi nhóc.”

Ngự Thú Sư đổi thú là chuyện rất thường.

Nhất là khi trình độ tăng cao, họ sẽ thay thú cấp thấp bằng thú cấp cao.

Thời Vũ không biết sau này mình sẽ thành loại Ngự Thú Sư nào, nhưng cậu chắc chắn một điều:

Cậu sẽ không vứt bỏ bất kỳ thú nuôi nào mình đã ký khế ước.

Dù chủng tộc thấp cũng không sao – cùng lắm thì cậu liều mạng để học trộm vài thần kỹ là được!

Mà này… Thực Thiết Thú có tuyến tiến hóa không nhỉ? Cái này Thời Vũ thật sự chưa rõ.

Sau đó, cậu thu Thập Nhất về không gian khế ước. Trong đó nghỉ ngơi sẽ tốt hơn ở bên ngoài rất nhiều – vừa hồi phục, vừa yên tĩnh, ngủ cũng ngon hơn.

Cuối cùng, Thời Vũ nằm lên giường, bắt đầu suy nghĩ.

"Hay là khỏi thu nó lại nhỉ, mình còn chưa từng được ôm gấu trúc ngủ làm gối đâu…"
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 12 : Thiếu niên bắt sâu


Sáng hôm sau, ánh nắng tươi đẹp, bên ngoài tiếng chim và tiếng Thanh Miên Trùng vang lên không dứt.

Thời Vũ ngủ đến khi tự tỉnh, sau đó lờ đờ ngồi dậy, đánh răng rửa mặt như một cái máy, rồi lại lăn về giường.

“Đúng rồi, lát nữa phải ra ngoài một chuyến.” Cậu lẩm bẩm.

Lúc này, thể trạng của cậu đã hồi phục kha khá, nhìn vào Sách Kỹ Năng, thời gian hồi chiêu tám tiếng cũng vừa vặn về 0, cho thấy cậu lại có thể sử dụng đồ giám để dạy kỹ năng rồi.

Hôm nay cậu định thử dạy kỹ năng Cứng hóa, chỉ có điều, nếu một kỹ năng vô cấp cũng phải hồi tám tiếng, thì kỹ năng hạ cấp chắc chắn càng tiêu hao nhiều hơn.

Vì vậy, cậu dự tính ra ngoài mua ít thực phẩm bổ dưỡng để dùng sau khi dạy xong.

Dù là triệu hoán, thu hồi hay cường hóa thú khế ước bằng thiên phú Ngự Thú, hoặc để thú trong không gian khế ước tự tăng trưởng, Ngự Thú Sư đều sẽ chịu một phần tổn hao.

Do đó, không chỉ thú cưng có đủ loại thuốc bổ, thị trường còn bán rất nhiều chế phẩm dinh dưỡng dành riêng cho Ngự Thú Sư.

Thời Vũ vừa mới vào nghề, còn chưa hiểu biết nhiều về mảng này, nhưng cậu chắc chắn rằng mấy thứ đó có thể mua được — dù gì quảng cáo thuốc bổ thì đâu đâu cũng thấy.

Về cái gọi là "thời gian hồi chiêu" của Sách Kỹ Năng, hôm qua cậu đã nghiên cứu rồi — nó là tính theo trạng thái nghỉ ngơi bình thường.

Nếu dùng thuốc bổ hoặc thiền định nghỉ ngơi, tốc độ hồi phục sẽ tăng, nói cách khác, đó không phải thời gian hồi cố định, mà tùy thuộc vào tình trạng của cậu.

Khi Sách Kỹ Năng nhận định cơ thể cậu đã hồi đủ, thì có thể bắt đầu vòng dạy tiếp theo.

Nói thật, như vậy là khá thân thiện rồi — sau này đi đâu cũng thủ sẵn bình giữ nhiệt, pha tí cẩu kỷ bản dị giới, trong túi nhét thêm ít thuốc bổ, thì dạy kỹ năng trung – cao cấp cũng chưa chắc đã gục.

Huống chi, sau khi trở thành Ngự Thú Sư, thể chất của cậu cũng sẽ ngày càng tốt lên, cái tình huống dạy kỹ năng xong nằm bẹp chắc chỉ xảy ra thời gian đầu thôi.

Tóm lại… phải biết kiểm soát mức độ, Thời Vũ không muốn mai mốt thi đấu còn phải để Trúc Thiết đẩy xe lăn đưa mình ra trận.

“Thập Nhất, nhóc cứ ngủ tiếp trong không gian đi, anh ra ngoài mua đồ xong sẽ thả nhóc ra.”

Truyền đạt thông điệp cho Tiểu Trúc Thiết qua cảm ứng tinh thần xong, Thời Vũ cố gắng cưỡng lại cám dỗ của một giấc ngủ bù, lựa chọn ra khỏi nhà.

“À đúng rồi, quên chào nhóc kia.”

Vừa bước ra sân, Thời Vũ như sực nhớ điều gì, quay đầu nhìn lên cây hồng.

Trên nhánh cây bên trái, trong lồng chim treo lủng lẳng, Thanh Miên Trùng đã tỉnh dậy.

Nó vẫn rất... thiền định, lặng lẽ nhai lá cây, bên trong không biết từ khi nào lại xuất hiện một đống lá hồng, vài cái còn bị gặm dở.

Thời Vũ nghĩ một lúc, chắc là nó dùng tơ cuộn lại rồi kéo tới.

Với trình độ [Tơ trùng] đạt cấp độ thành thạo, chuyện này với nó chẳng có gì khó.

Lúc này, Thanh Miên Trùng chẳng thèm để ý Thời Vũ, chỉ tự mình gặm lá, mắt thì ngẩn ngơ nhìn trời.

Tại sao nó – một con sâu – lại bị nhốt trong lồng chim?

Nhưng nhìn theo hướng khác thì cũng được xem như nhốt mấy con chim bên ngoài lồng rồi… độ an toàn tăng cao rõ rệt.

“Nói mới nhớ, con Thanh Miên Trùng này cũng kỳ lạ phết…” Trước khi ra khỏi cổng, Thời Vũ lầm bầm.

Những con khác thì toàn lao đến mấy loại linh thực bổ dưỡng để tìm cơ hội trưởng thành, tiến hóa — riêng nó thì thảnh thơi đến kỳ lạ, bò lên cây hồng ăn lá, sống kiểu ẩn dật, chẳng chút hoài bão.

Bảo sao nó còi cọc thiếu dinh dưỡng.

Nếu mình không dùng Sách Kỹ Năng dạy nó kỹ năng [Tơ trùng], có lẽ nó sẽ sống cho đến hết đời mà vẫn chẳng lột xác lần hai nổi.

“Trên đường về hái đại vài loại cây thường thấy cho nó cải thiện thực đơn vậy…”

Linh thực hay linh quả trong trại giống thì không kham nổi, nhưng mấy loại cây cỏ bình thường ven đường thì thiếu gì — cho bao nhiêu cũng có.

Dù gì nó cũng là nhà cung cấp tơ trùng tương lai, không thể để nó đói quá mà đi bụi được…

Ráng lên nhé, Thanh Miên Trùng à — giống loài này nếu đạt cấp mười thì có khả năng hóa kén tiến hóa.

Đến lúc đó, nó sẽ nhả tơ bao lấy bản thân, bước vào trạng thái hóa kén, và kỹ năng [Tơ trùng] càng thuần thục, xác suất tiến hóa thành công càng cao, sự khác biệt cá thể cũng càng rõ rệt.

Nói cách khác, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong cái lồng chim này, tương lai của nó hoàn toàn có thể nghịch thiên cải mệnh…
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 13 : Từ Nhập Môn Đến Nhập Thổ


Thời Vũ mua xong bổ phẩm liền quay về nhà.

Thứ cậu mua tên là “Minh Thần Hoàn (明神胶囊)”, nguyên liệu hình như là từ vài loại thực vật siêu phàm. Giống như bác sĩ ở trại nuôi dưỡng thành phố Băng Nguyên hôm trước dễ dàng chữa khỏi cho cậu vậy, dược hiệu của thế giới này cũng thuộc hàng đỉnh.

Dù sao thì, thuốc ở thế giới cũ chủ yếu chiết từ thực vật thường, còn ở đây, gần như toàn bộ dược liệu cao cấp đều đến từ thực vật siêu phàm. Chẳng cần nói đến hoa lá cành, thậm chí tương truyền chỉ một nhúm phấn hoa của thực vật siêu phàm cấp truyền thuyết cũng đủ cải tử hoàn sinh.

Tất nhiên, Minh Thần Hoàn không tới mức đó, nó là loại phổ biến nhất, công dụng chủ yếu là xua tan trạng thái suy nhược, tăng cường thể chất, giúp người dùng giữ tỉnh táo khi đang mệt mỏi.

Hiệu quả được đánh giá rất tốt, nhiều Ngự Thú Sư sau khi chiến đấu xong đều thích làm một viên, cảm giác như được tiếp máu.

Có điều không thể uống nhiều, thuốc ba phần độc, dùng quá liều sẽ có tác dụng phụ, hơn nữa điều kiện kinh tế của Thời Vũ cũng không cho phép cậu ăn nó như kẹo dẻo QQ.

Ngoài hai lọ thuốc, cậu còn mua thêm một ít thực phẩm đại bổ, lúc này mới yên tâm về nhà.

Về đến nơi, việc đầu tiên là triệu hồi Thập Nhất ra.

“Gừ——”

Sau một giấc ngon lành, Thập Nhất hiện giờ rất tỉnh táo, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Thời Vũ.

Thời gian gần đây nó ngủ rất ngon, còn ngon hơn hồi ở trại nuôi dưỡng, bản thân Thập Nhất cũng thấy mình sung sức lạ thường — đúng là hiệu quả của không gian khế ước.

Với trạng thái này, Thập Nhất tự tin mình có thể luyện tập cường độ cao suốt sáu tiếng!

Chưa kể, luyện xong chỉ cần trở về không gian khế ước hấp thu năng lượng một lúc là lại hồi phục ngay.

“Đừng vội nghĩ tới luyện tập, phải biết kết hợp làm việc với nghỉ ngơi chứ.”

Cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Thập Nhất qua liên kết tinh thần, Thời Vũ hơi nhíu mày.

Cái gấu này có biết năng lượng trong không gian khế ước là do cậu cung cấp không đấy? Làm ơn nghĩ cho Ngự Thú Sư của mình một chút.

Một mặt phải thiền định tăng cường không gian khế ước, một mặt còn phải dùng đến sách kỹ năng, Thời Vũ cảm thấy thật mệt mỏi… Càng nghĩ càng thấy sớm muộn gì cũng phải truyền dạy cho Thập Nhất kỹ năng [Ngủ Tuyệt Đối]. Một Thập Nhất trưởng thành, phải biết tự xử lý hậu quả sau khi luyện tập xong chứ.

“Gừ——”

Ở bên này, Thập Nhất không biết Thời Vũ đang lải nhải gì trong lòng, vừa nghe cụm “kết hợp làm việc với nghỉ ngơi” là lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Kết hợp là tốt, nhưng mà nghỉ quá lâu thì không luyện xong được bài tập đâu!

Thời Vũ: “…”

Chờ anh hồi sức lại rồi dạy cho nhóc [Ngủ Tuyệt Đối], lúc đó muốn luyện sao cũng được.

【Kỹ năng】: Cứng Hóa

【Cấp bậc kỹ năng】: Cấp Thấp

【Giới thiệu】: Kỹ năng hệ Kim, giúp làm cứng cơ thể, hiệu quả như mặc giáp vô hình, có thể chuyển hóa thành sức mạnh tấn công.

【Trạng thái】: Có thể truyền thụ

Không muốn cãi vã với một con thú tự giác đến khủng khiếp, Thời Vũ quyết định thử truyền thụ kỹ năng cấp thấp [Cứng Hóa].

Hôm qua, Thập Nhất đã học được kỹ năng này ở mức sơ nhập, có thể vận dụng lên móng vuốt, răng nanh, tay chân, nhưng chỉ cường hóa được một bộ phận tại một thời điểm.

Thời gian duy trì phụ thuộc vào phạm vi cường hóa, nhưng tối đa chỉ vài giây, đã thế vừa đánh trúng một cái thì hiệu quả cường hóa lập tức biến mất.

Đúng chuẩn đánh giá “sơ nhập”.

Chỉ có độ cứng là đáng khen — trình “phá nhà” — đập đá vẫn ổn.

“Thập Nhất, nhìn bên này.”

Thời Vũ gọi một tiếng, Thập Nhất ngẩng đầu nhìn qua.

“Truyền thụ.”

Một làn ánh sáng trắng nhẹ nhàng hiện lên trong lòng bàn tay Thời Vũ, sau đó cậu vươn tay ra… xoa đầu Thập Nhất!

Xoa, vò, nhào nặn!

Ánh sáng trắng cũng khiến Thanh Miên Trùng trong lồng chim chú ý, nó ngẩng đầu nhìn theo. Còn Thập Nhất thì ngơ ngác, ánh sáng trắng nhanh chóng truyền từ tay Thời Vũ sang người nó, khiến cả cơ thể nó tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.

Ầm!

Lúc này đầu óc Thời Vũ ong lên, cảm giác như mấy ngày liền không được ăn gì vậy, tình trạng cực tệ.

Tuy nhiên cũng không đến mức lăn đùng ra ngất như tưởng tượng. So với kỹ năng [Tơ Trùng], [Cứng Hóa] tiêu hao nhiều hơn thật, nhưng không phải là chênh lệch quá lớn.

Nhân lúc Thập Nhất còn đang tiếp nhận kỹ năng, Thời Vũ vội lấy một viên Minh Thần Hoàn ra nuốt, vài giây sau, hiệu quả phát huy tức thì, tuy vẫn còn mệt nhưng cậu cảm thấy mình “lại ổn rồi”.

“Thập Nhất, dùng [Cứng Hóa] xem nào.”

Cậu lập tức nhìn về phía con gấu nhỏ, lúc này đang đầy vẻ ngơ ngác và kinh ngạc.

Giống như hôm trước với Thanh Miên Trùng, Thập Nhất cảm nhận được bản thân như thể vô thức dùng kỹ năng vô số lần, trình độ tăng mạnh.

Cơ thể, năng lượng, sức mạnh, đều được nâng lên, như thể chuẩn bị bước vào một lần thức tỉnh tiếp theo.

Vù——

Nghe lệnh Ngự Thú Sư, Thập Nhất thử kích hoạt [Cứng Hóa]. Chỉ trong chớp mắt, một lớp ánh sáng kim loại lan từ vuốt ra khắp người!

Chưa đầy vài giây, thân hình mũm mĩm của nó được bao bọc hoàn toàn trong lớp cứng hóa, biến thành một chú gấu thiết giáp!

Từ sắc độ ánh sáng mà xem, cường độ chắc chắn đã tăng rõ rệt.

Biến hóa này không chỉ làm Thập Nhất giật mình mà ngay cả Thời Vũ cũng hết sức vui mừng.

“Bây giờ còn cử động được không?”

Thời Vũ hỏi gấp.

Thập Nhất gắng gượng lắc đầu, rồi nhanh chóng hủy kỹ năng, nhưng biểu cảm vẫn đầy phấn khích.

Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao tự dưng mình lại mạnh lên nhiều thế? Thời Vũ đã làm gì vậy?

Lúc này, Thời Vũ cũng trầm ngâm suy nghĩ…

Nếu nói cấp sơ nhập là cường hóa từng bộ phận thì cấp “thành thạo” chính là toàn thân cứng hóa — nhưng lúc này chưa thể cử động linh hoạt.

Tuy chưa hoàn hảo, nhưng cũng là một bước tiến lớn, vì rất hiếm tình huống cần toàn thân thiết giáp, chỉ cần có thể cường hóa nhiều điểm cùng lúc mà vẫn linh hoạt là đủ.

Vậy là kỹ năng [Cứng Hóa] đã bắt đầu có hiệu quả công – thủ song toàn.

“Giống hôm trước, dạy kỹ năng sơ nhập một lần là đủ nâng lên thành thạo…”

Cấp độ “tinh thông” là vừa toàn thân cứng hóa vừa hành động linh hoạt — hiện tại Thập Nhất còn chưa đạt.

Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Thời Vũ cảm nhận được sức mạnh của sách kỹ năng.

Theo sổ tay hướng dẫn trại nuôi dưỡng tặng, một con Thập Nhất bình thường, dù có Ngự Thú Sư hỗ trợ, tài nguyên đủ đầy, luyện tập không thiếu, thì cũng phải ít nhất một tháng mới đạt được trình độ thành thạo này.

Còn nếu là thả nuôi không có người chăm, có khi nuôi cả năm cũng chưa chắc “cứng hóa” tới nơi tới chốn — vì ngoài việc dùng để ăn, kỹ năng này hiếm khi được dùng.

“Xem ra sức chiến đấu của Thập Nhất… tăng gấp đôi rồi đấy.”

“Nó chắc cũng ngơ người luôn.”

Thời Vũ háo hức nhìn bé gấu nhỏ, chờ ánh mắt sùng bái của nó.

“Sao nào, còn muốn tập tiếp không?”

“Biết anh lợi hại chưa?”

Thập Nhất rõ ràng rất phấn khởi vì sức mạnh tăng vọt, nhưng nghe hỏi thì lại bắt đầu rối ren.

Gấu con: (+﹏+)~

Sao mà kỹ năng tăng vù vù khi nó chưa làm gì thế này?

Ngự Thú Sư của mình đã làm gì vậy?

Không khoa học, tăng kiểu này khiến nó thấy không yên tâm chút nào.

Thời Vũ: ???

Cậu muốn đòi lại nhé?

Anh vắt cạn hơn nửa bình thể lực đấy.

Thập Nhất: d(?д??)!

Đừng!!

“Gừ——”

Thập Nhất lắc đầu như điên, đừng đừng đừng, cứ để chỗ nó đi, đừng thu lại!

Mức tăng trưởng này không hợp nguyên tắc “có làm thì mới có ăn” của nó, nhưng mà… nó có thể “bù về”!

Vì hôm nay được ăn không ngồi rồi, nó quyết định tự phạt — tập luyện cường độ cao suốt 24 tiếng, tối không ngủ luôn!

“…” Thời Vũ câm nín.

Con gấu này đã định nghĩa lại khái niệm “tự giác” trong lòng cậu.

Chưa từng gặp con thú nào tự giác đến mức này, mở buff rồi còn đòi tập bù.

“Chỉ mong mấy tác giả truyện mình đọc đời trước có được một nửa sự tự giác này thôi thì đâu có thiếu truyện đến mức vậy.”

Đúng là cần tiết chế! Luyện kiểu 24 giờ full công suất thì không phải từ nhập môn đến thành thạo, mà là từ nhập môn đến… nhập thổ!
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 14 : Huấn luyện và trưởng thành


Buổi trưa, Thời Vũ lại một lần nữa ăn no uống đủ, sau đó mở Sách Kỹ Năng ra.

【Thời gian hồi chiêu】: 24h

Nói cách khác, cậu phải nghỉ ngơi một ngày nữa mới có thể thực hiện lần dạy kỹ năng tiếp theo.

Thời Vũ cảm thấy buổi chiều nay mình vẫn phải ra ngoài một chuyến.

Chủ yếu là vì Thập Nhất quá tự giác, không huấn luyện một lát là người ngứa ngáy khó chịu.

Thật ra, thích huấn luyện cũng không phải chuyện xấu gì, sự tự giác như thế này của Thập Nhất chính là điểm khiến Thời Vũ yêu thích nó.

Nếu đổi lại là một con thú cưng ham ăn biếng làm, không biết cố gắng, Thời Vũ thậm chí còn không nỡ tiêu hao nhiều thể lực để dạy kỹ năng cho nó.

Sách Kỹ Năng tuy tiện lợi thật, nhưng cũng không thể ỷ lại hoàn toàn. Thú cưng vẫn nên trải qua quá trình huấn luyện cơ bản, việc này có lợi cho rèn luyện tinh thần và ý chí.

Có điều, nếu đã huấn luyện thì phải nâng cao hiệu quả, nếu không thì cũng chỉ là công cốc. Vì vậy, cậu định đi tìm vài dụng cụ huấn luyện cho Thập Nhất dùng.

“Dụng cụ huấn luyện thú cưng hình như đắt lắm…”

“Phải nghĩ cách tìm ra phương pháp huấn luyện có hiệu suất cao mà chi phí thấp mới được.”

Sau một hồi cân nhắc, buổi chiều Thời Vũ ra ngoài tìm kiếm.

Còn suốt cả ngày hôm đó, Thập Nhất vẫn đang chăm chỉ luyện tập khả năng duy trì, thu phát và phủ diện của kỹ năng cứng hóa.

Sau khi kỹ năng cứng hóa đạt đến cấp độ thuần thục, thời gian duy trì đã có thể kéo dài nửa phút, và cũng không còn xảy ra tình trạng bị đánh nhẹ là hủy cứng hóa. Về phần tốc độ thu phát, cũng được cải thiện rõ rệt.

Nội dung huấn luyện chủ yếu hiện tại là có thể nhanh chóng cứng hóa nhiều bộ phận cùng lúc. Điều này vô cùng quan trọng trong chiến đấu, nếu làm được thì công thủ song toàn không thành vấn đề.

Tất cả huấn luyện hiện giờ vẫn không liên quan đến cường độ cứng hóa, bởi căn nhà này quá yếu ớt, không chịu nổi sự “càn quét”.

Nhưng cho dù nội dung huấn luyện chưa đầy đủ, lượng huấn luyện của Thập Nhất vẫn cực kỳ lớn.

Điều đó cũng khiến lượng ăn của nó tăng mạnh.

Hơn nữa, tiêu hao phát sinh trong không gian khế ước cũng ngày càng lớn.

Với tình hình hiện tại, Thời Vũ bắt đầu định hình rõ tuyến phát triển của bản thân.

Ngự Thú Sư không chỉ đơn giản là nuôi dạy thú cưng hay lên kế hoạch huấn luyện. Họ cũng cần khai thác năng lực của bản thân.

Ngoài thiên phú Ngự Thú, việc nâng cấp không gian khế ước là nội dung rèn luyện mà mọi Ngự Thú Sư đều phải trải qua.

Cường độ, môi trường, quy mô — là ba yếu tố then chốt của không gian khế ước.

Ngự Thú Sư có thể chọn một hướng để phát triển, cũng có thể chọn phát triển cả ba. Nhưng “tất cả cùng có” đồng nghĩa phải bỏ ra công sức gấp bội.

Những Ngự Thú Sư thích thay thú liên tục, cứ có thú mạnh hơn là thay, thường sẽ ưu tiên tăng cường cường độ không gian, để gia tăng mức ràng buộc với thú cưng.

Vì chỉ khi ràng buộc đủ mạnh, thú bị cưỡng ép ký khế ước mới không phản lại chủ nhân.

Ngược lại, những Ngự Thú Sư chú trọng xây dựng tình cảm gắn bó với thú cưng, thì dù không gian khế ước không đủ ràng buộc, thú cũng không phản bội.

Môi trường không gian khế ước ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả tiêu hóa thức ăn, chuyển hóa kinh nghiệm chiến đấu của thú cưng. Môi trường càng tốt, tốc độ trưởng thành càng nhanh — đây là yếu tố được các Ngự Thú Sư coi trọng nhất.

Quy mô thì quyết định một Ngự Thú Sư có thể ký bao nhiêu khế ước cùng lúc.

Một số người chuyên bồi dưỡng một thú duy nhất thì có thể bỏ qua yếu tố này, nhưng với những người thích đánh theo đội hình đông đảo, số lượng thú đông là chiến lược, thì đây là hướng phát triển quan trọng.

Với Thời Vũ hiện tại, tất nhiên nâng cấp môi trường không gian khế ước là ưu tiên hàng đầu.

Thập Nhất là thú được nuôi tại trại giống chính quy, giáo dục khai sáng tốt, không giống thú hoang bị bắt về, hiếm khi phản kháng Ngự Thú Sư. Khi ký khế ước, Thời Vũ cũng để nó lựa chọn tự nguyện, nên không cần quá quan tâm đến ràng buộc của không gian.

Cậu chỉ cần đảm bảo cường độ đủ để thú trưởng thành là được.

Cũng vì hiện tại chưa định ký thêm thú mới, nên quy mô có thể tạm thời bỏ qua.

Việc cấp bách trước mắt là: xây dựng cho Thập Nhất một môi trường trưởng thành dễ chịu.

Khi ấy, kết hợp không gian khế ước + Ngủ Tuyệt Đối, Thập Nhất có thể luyện tập tùy ý mà không lo cơ thể bị tổn hại.

Với độ tự giác của Thập Nhất, lại thêm sự hỗ trợ của không gian và Sách Kỹ Năng, miễn là dinh dưỡng đủ, nó có thể trưởng thành trong thời gian ngắn.

Chỉ là... đến giai đoạn đó, chi phí thức ăn chắc sẽ tăng vọt.

Nhưng nếu nó trưởng thành nhanh, có thể chiến đấu độc lập, tất cả đều xứng đáng.



Sáng hôm sau, Thời Vũ ôm bình giữ nhiệt, ngồi trong sân tĩnh tọa cải tạo môi trường không gian khế ước.

Không xa đó, Thập Nhất nghiêm túc luyện cứng hóa.

Thỉnh thoảng Thời Vũ mở mắt kiểm tra, rồi ghi chép lại tiến độ, tạo cảm giác như đang nuôi dưỡng thực thụ.

Cùng xem còn có Thanh Miên Trùng trong lồng trên cây, hôm nay ngoài lá hồng, còn được thêm các món mới như… lá tre, lá bắp cải còn thừa từ bữa trưa.

Trạng thái ấy kéo dài thêm một ngày. Dần dần, cả Thời Vũ và Thập Nhất đều quen với nếp sống mới.

Chớp mắt, một ngày mới lại đến.

Thập Nhất: (•̀ᴗ•́)و ̑̑ “Gâu—”

Hôm nay từ sớm, nó đã vô cùng phấn khích.

Vì sau một ngày tiêu hóa khi kỹ năng cứng hóa đạt cấp độ thuần thục, Thập Nhất đã thăng cấp!

Trong không gian khế ước, nó đã hoàn thành lần giác tỉnh thứ tư, thể chất và năng lượng đều được tăng cường, đạt đến cấp giác tỉnh bốn.

Không chỉ Thập Nhất vui mừng, Thời Vũ cũng phấn khởi không kém.

Khoảng cách tới Ngự Thú Sư chuyên nghiệp lại được rút ngắn thêm một bước!

“Tốt lắm, hôm nay anh sẽ mua ít món ngon về.”

“Dựa trên thực đơn hiện tại, hôm nay sẽ tăng suất ăn mừng!”

Thời Vũ hiếm khi hào phóng thế này.

Thập Nhất: (。♥‿♥。) gật đầu lia lịa!

“Còn một việc nữa, anh nghĩ đã đến lúc đưa huấn luyện cường độ cứng hóa vào lịch rồi.”

“Nhưng nhóc cũng biết, ở nhà này thì không tiện cho nhóc phá hủy mọi thứ.”

Thập Nhất nhìn cậu, ánh mắt kiên nghị.

Nó gợi ý: Thời Vũ có thể lấy mấy vật thể cứng để đập vào người nó, cũng là cách rèn luyện độ cứng hóa.

Hơn nữa, hiệu quả có khi còn tốt hơn, nó chịu đau được!

Thập Nhất dũng cảm, không sợ đau!

“Không được, anh không nỡ đánh nhóc.” Thời Vũ lắc đầu.

Thập Nhất cảm động.

Nhưng sự thật là: Thời Vũ sợ đánh con gấu bọc thép này thì mình sẽ đau!

Đập xong chắc tay run cả buổi, quá tốn sức.

“Khụ, nhưng ta đã chuẩn bị thiết bị huấn luyện giúp cậu rèn luyện cường độ cứng hóa.”

“Chắc giờ họ sắp giao đến rồi.”

Ngay khi Thời Vũ dứt lời, cổng nhà vang lên tiếng gõ. Mấy anh vận chuyển khuân vào một đống tấm thép hợp kim cường lực.

Nhìn đống sắt đầy đất, Thập Nhất mờ mịt.

“Đây là tấm hợp kim siêu cứng. Tường thì không được phá, nhưng đập đống này thì thoải mái.”

“Nếu cậu thấy lực đánh chưa đủ, hiệu quả chưa rõ, có thể xếp dày lên mặt đất.”

“Sau đó, lợi dụng trọng lực, nhờ hành tinh này giúp luyện tập — trèo lên cây, lên nóc nhà, toàn thân cứng hóa rồi… nhảy thẳng xuống!”

“Cây hồng với mái nhà nhà ta cũng cao lắm đấy. Ta đặt tên phương pháp này là: Luyện Rơi Tự Do!”

Thông thường, gấu trúc bình thường rơi từ cây xuống đất thì chả sao. Nhưng nếu toàn thân cứng hóa mà đập trúng thép… thì khác hẳn, lúc đó năng lực đệm chấn sẽ vô hiệu, lực va chạm trực tiếp.

Hiệu quả ấy… chắc chắn còn hơn là dùng gậy sắt đánh!

Ở một bên, sau khi hiểu ra nội dung huấn luyện, mắt Thập Nhất sáng bừng.

Nghe xem! Quả là một phương pháp luyện tập thiên tài, sao nó lại không nghĩ ra nhỉ?
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 15 : Phân nhánh nghề nghiệp


Thập Nhất cảm thấy Ngự Thú Sư nhà mình đúng là thiên tài.

Người bình thường có nghĩ ra phương pháp huấn luyện tàn khốc thế này không?

Giờ đây, Thập Nhất vô cùng mong đợi việc rèn luyện sức mạnh của kỹ năng [cứng hóa] theo cách đó.

Tuy nhiên, mong đợi thì mong đợi, nó vẫn có chút lo lắng.

Phương pháp huấn luyện này, nghe thôi đã thấy đau, lực xung kích chắc chắn không nhẹ, nhất định sẽ bị thương...

Bị thương thì Thập Nhất cũng không sợ.

Dù gì thì “trong huấn luyện không bị thương, lúc đánh nhau mới bị thương nặng hơn”.

Tất cả là để trả giá trước cho tương lai tốt đẹp hơn.

Nó lo là sau khi bị thương, nếu không được trị liệu kịp thời, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ huấn luyện.

“Gâu—”

Tiến độ huấn luyện mà bị chậm, thì hiệu suất huấn luyện sẽ giảm đi!

“Nhóc nghĩ kỹ thật đấy.”

Thời Vũ giật giật khóe mắt nhìn bé gấu nhỏ.

Năm nay mà bình chọn mười thú cưng chăm chỉ nhất thế giới mà không có nhóc, anh đập vỡ TV liền.

“Đừng lo, anh đã chuẩn bị cho nhóc kỹ năng trị liệu rồi, cứ yên tâm mà huấn luyện!”

Thập Nhất nghĩ chu đáo, Thời Vũ cũng không hề kém.

【Kỹ năng】: phục hồi tốc độ cao

【Đẳng cấp kỹ năng】: trung cấp

【Giới thiệu】: Kỹ năng hệ mộc, năng lực trị liệu, có thể đẩy nhanh tốc độ hồi phục các vết thương thông thường.

【Trạng thái】: Có thể dạy

Thời Vũ uống liền hai viên “Minh Thần Hoàn”, sau đó nghiến răng nghiến lợi ấn tay phải phát sáng trắng lên đầu Thập Nhất, lại bắt đầu màn... vò đầu!

Thực ra hôm qua kỹ năng [sách kỹ năng] đã hồi chiêu rồi, cộng thêm việc Thập Nhất lên cấp 4 khiến thể chất và tinh thần Thời Vũ cũng được cải thiện ít nhiều.

Điều này khiến cậu có chút ngứa nghề, muốn dạy thử một kỹ năng trung cấp xem sao.

Dù gì thì cũng phải dạy sớm muộn, dạy sớm đỡ phiền.

Mà kỹ năng [sách kỹ năng] đã cho trạng thái “có thể dạy”, vậy về lý mà nói, dạy luôn cả kỹ năng cao cấp như [uy hiếp] cũng chưa chắc chết người.

Cùng lắm thì... nằm liệt mấy hôm thôi.

Ánh sáng nhanh chóng tiêu tán, thời gian hồi chiêu của sách kỹ năng lại xuất hiện, lần này là “48 giờ”.

Bao lâu không quan trọng, miễn là không chết là được.

Thứ khiến Thời Vũ vừa mừng vừa cạn lời là, Thập Nhất lại có độ tương thích với kỹ năng [phục hồi tốc độ cao].

Xem ra ăn nhiều tre cũng có ích, ít nhất dính được tí hơi hướng hệ mộc.

Biết đâu điều này còn chứng tỏ Thập Nhất có tiềm năng tiến hóa theo hướng hệ mộc?

Gấu trúc druid?

Theo như Thời Vũ biết, ngoài hệ mộc, Thập Nhất còn có khả năng học được kỹ năng hệ lôi hoặc hệ hỏa, ở Bình Thành cũng có Ngự Thú Sư từng huấn luyện gấu trúc học được các loại kỹ năng này.

Sau này có lẽ nên tìm hiểu thêm, làm phong phú danh sách kỹ năng của Thập Nhất.

Lúc này, sau khi hoàn tất dạy học, Thời Vũ bắt đầu rơi vào trạng thái “xụi lơ”, mà lần này đến cả viên Minh Thần Hoàn cũng không cứu nổi.

Quá sức thật rồi.

Kỹ năng cao cấp như [Ngủ tuyệt đối] vẫn nên để sau một tháng rèn luyện thân thể hẵng dạy, không thì có khi mất mạng thật.

“Mình nhất định phải luyện ra thân thể có thể solo tay đôi với gấu trúc!” Thời Vũ âm thầm hạ quyết tâm lớn lao.

Trong khi đó, theo năng lượng do Sách kỹ năng truyền vào mà cải tạo thể chất, trong đầu Thập Nhất dần dần hiện lên cách vận dụng [Phục hồi tốc độ cao].

Tác dụng thần kỳ của kỹ năng mới khiến Thập Nhất lập tức hiểu rõ năng lực trị liệu này mạnh cỡ nào.

Ngay sau đó, cảnh tượng hai hôm trước lại tái hiện — Ngự Thú Sư chẳng làm gì mà lại khiến nó học được kỹ năng mới, Thập Nhất hoàn toàn bối rối.

Đây là... kỹ năng hồi phục à?

Thập Nhất: Σ(っ°Д°;)

Bé gấu nhỏ quay đầu nhìn Thời Vũ đang liệt giường, đầu óc quay không nổi nữa.

Điều duy nhất nó hiểu được là: bài huấn luyện “rơi tự do” nhất định phải nhảy rồi.

Nếu không... kỹ năng trị liệu này, nó cầm cũng thấy áy náy, không yên tâm chút nào.

...

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Bên trong phòng, Thời Vũ đang yên lành nằm liệt.

Ngoài sân, không ngừng vang lên âm thanh va chạm giữa gấu trúc nhỏ và tấm thép hợp kim.

Còn có tiếng gào xé ruột của một con sâu nào đó.

Thanh Miên Trùng trong lồng chim chứng kiến cảnh huấn luyện của Thập Nhất, cảm thấy run rẩy tận linh hồn.

Cái nhà này... toàn lũ quái vật cả.

Sau này liệu có hành hạ nó thế này không?

Thực ra không chỉ Thanh Miên Trùng sốc, bản thân Thời Vũ cũng thấy đau đầu.

Vì Thập Nhất lại dễ dàng tiếp nhận phương pháp huấn luyện này ngoài dự đoán...

Tuy cách huấn luyện là do cậu nghĩ ra, nhưng giờ cậu lại thấy... chính mình hơi sợ rồi.

Nếu cứ nuôi kiểu này, mười năm sau cậu sẽ có một con thú thế nào đây...

“Gấu trúc nhỏ: Tôi luyện đến mức Ngự Thú Sư cũng thấy sợ.jpg”

Thôi kệ, nghĩ nhiều làm gì, tóm lại là — huấn luyện đồng thời hai kỹ năng [Cứng hóa] và [phục hồi tốc độ cao] khiến mức tiêu hao dinh dưỡng cũng kinh hoàng hơn.

Thời Vũ quyết định nghỉ ngơi một chút, rồi sẽ ra ngoài mua đồ ăn tiếp. Những món mà Trung tâm nuôi dưỡng Thiết Trúc tặng, xem ra còn lâu mới đủ cho Thập Nhất ăn cả tháng.

Vì quá mệt, Thời Vũ cứ nửa tỉnh nửa mê, nhưng tiếng động ngoài sân lớn quá nên không ngủ nổi.

Thế là đầu óc cậu bắt đầu miên man.

“Cứ thấy thiếu cái gì đó...”

Tuy đã xuyên không được ba tháng, nhưng nằm trên giường, Thời Vũ vẫn thấy trống vắng, như thiếu thứ gì.

Làm Ngự Thú Sư... thì đúng là thú vị, cũng rất cuốn.

Thập Nhất thì đáng yêu khỏi nói rồi, nhưng mà... cậu vẫn muốn có cái điện thoại!

Không có điện thoại trong tay, cảm giác cứ kỳ kỳ...

Cậu đã ba tháng không lên mạng rồi!

Đổi hướng suy nghĩ một chút, Thời Vũ lại thấy buồn phiền.

Có điện thoại thì mọi việc sẽ tiện hơn nhiều, nào là mua đồ huấn luyện, đồ ăn, thuốc men, đặt hàng online hết — tiết kiệm biết bao!

Chứ như giờ, phải chạy đi chạy lại ngoài đường...

Thực ra, thế giới này không hề lạc hậu. TV, máy tính, điện thoại đều có cả.

Chỉ là hồi trước Thời Vũ toàn lo đi học, đi thực tập, cũng chẳng mấy khi dùng đến nên không mua cho phí tiền.

Dù bây giờ vẫn đang rất nghèo, nhưng Thời Vũ đã hạ quyết tâm — đợi có tiền sẽ trang bị cái xịn nhất cho mình.

Phải là loại điện thoại thông minh có chức năng đo chỉ số năng lượng của thú cưng cơ!

Từ một góc độ nào đó mà nói, công nghệ thế giới này tuy không phổ biến nhưng cực kỳ tiên tiến.

Vì không chỉ động vật, thực vật tiến hóa thành sinh vật siêu phàm, mà ngay cả máy móc hiện đại cũng có thể tiến hóa thành sinh vật siêu phàm, trí tuệ nhân tạo ở một số quốc gia đã phát triển đến mức rất cao.

Thậm chí có nơi, Ngự Thú Sư còn ký khế ước với sinh vật cơ khí, chọn máy móc làm thú cưng.

Mà khi ấy, họ không gọi mình là “Ngự Thú Sư”, mà là — “Kỹ Sư Cơ Giới”.

Thực ra, “Ngự Thú Sư” chỉ là tên gọi cổ truyền lại từ xưa, còn trên dòng chảy lịch sử, tùy theo loại thú mà họ khế ước, rất nhiều người đã tự gọi mình bằng những cái tên riêng biệt.

Người chuyên thuần hóa, ký khế ước với rồng thì gọi mình là “Thuần Long Sư”;

Người chuyên giao tiếp, khế ước với tử linh thì gọi là “Thông Linh Giả”;

Người chuyên cải tạo, ký khế ước với sinh vật máy móc thì là “Kỹ Sư Cơ Giới”...

Danh xưng khác nhau, nhưng về bản chất đều là Ngự Thú Sư.

Dù vậy, chỉ cần khác biệt tên gọi, “chuỗi phân biệt đẳng cấp nghề nghiệp” cũng sinh ra...

Trong số đó, “Thông Linh Giả” là nghề bị kỳ thị nhiều nhất, vì không mấy ai muốn dính dáng đến tử linh.

“Kỹ Sư Cơ Giới” thì thường là thiên tài IQ cao, yêu cầu đầu vào cực kỳ gắt, khoảng cách với Ngự Thú Sư bình thường là rất lớn.

Còn “Thuần Long Sư” thì vì thú rồng quá mạnh nên có thể ngạo nghễ nhìn xuống mọi phân nhánh nghề nghiệp khác.

Trong khi đó, Ngự Thú Sư thuần túy — chính là nghề phổ biến nhất... vì thú hệ động vật là dễ nuôi nấng và sinh sản nhất.

Hiểu rõ những tầng phân biệt nghề nghiệp này, Thời Vũ chỉ biết im lặng.

Cậu thấy quá trẻ con, quá vô vị — vì rõ ràng, cậu thân là một Ngự Thú Sư bình thường, chính là đang đứng giữa trung tâm của... chuỗi bị khinh thường.

“Không sao cả, Ngự Thú Sư thì Ngự Thú Sư, chỉ cần Thập Nhất luyện cường độ thế này, tôi thấy nó đánh tay đôi với rồng cũng không còn xa nữa.”

“Sau khi kết thúc đợt huấn luyện này, đi tìm một đối thủ thực chiến để thử nước trước đã!”
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 16 : Cấp độ tinh thông


Năm 177 lịch Liên minh, ngày 7 tháng 7. Đã ba tháng rưỡi kể từ khi Thời Vũ đến thế giới này, và cũng là ngày thứ tư cậu trở thành Ngự Thú Sư.

Ngày thứ nhất, Thời Vũ ký khế ước với Thập Nhất – Thực Thiết Thú, và nó đã đánh thắng trận đầu tiên, chiến thắng loài phổ biến nhất: Thanh Miên Trùng.

Ngày thứ hai, Thời Vũ dùng sách kỹ năng để đưa kỹ năng [cứng hóa] của Thập Nhất từ cấp độ nhập môn lên cấp độ thuần thục.

Ngày thứ ba, Thập Nhất luyện tập hàng ngày kỹ năng [cứng hóa].

Ngày thứ tư, Thập Nhất đạt cấp độ trưởng thành 4, học được kỹ năng trung cấp [hồi phục tốc độ cao] qua sách kỹ năng, và bắt đầu luyện tập “rơi tự do”...

Bài huấn luyện “rơi tự do” là một phương pháp luyện rất tốt: nếu tấm thép không bị phá, chứng tỏ độ cứng của Thập Nhất chưa đủ, cần luyện tiếp. Còn nếu thép bị phá, thì có nghĩa là luyện thành công rồi, mà cũng không cần lo mảnh vụn bị lãng phí – vì có thể cho Thập Nhất ăn.

Khi ấy, nó có thể đã phát triển năng lực nhai và tiêu hóa kim loại.

Cho nên, Thời Vũ không chỉ mua thiết bị huấn luyện, mà còn mua cả đồ ăn dự phòng cho Thập Nhất, quả thật là tính toán quá kinh tế, cậu cảm thấy trí tuệ của mình sắp nghẹt thở vì quá tài giỏi.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, Thời Vũ nghỉ ngơi điều dưỡng, phục hồi thể trạng vì đã dạy kỹ năng [hồi phục tốc độ cao].

Hai ngày đó, lượng ăn của Thập Nhất lại tăng gấp đôi. Hai kỹ năng sử dụng luân phiên khiến tiêu hao rất lớn, và nó càng phụ thuộc vào việc hấp thu năng lượng trong không gian khế ước.

Ngày thứ bảy, sau một tuần trở thành Ngự Thú Sư, Thời Vũ ngạc nhiên phát hiện: tác dụng phụ của sách kỹ năng không chỉ có việc mệt mỏi, mà còn có lợi ích ẩn giấu.

Chỉ cần dinh dưỡng đầy đủ, mỗi khi điều dưỡng hồi phục, thể chất của cậu dường như lại mạnh hơn một chút — cứ như tiêu hao khi dùng sách kỹ năng cũng là một kiểu rèn luyện thân thể.

Khám phá này khiến Thời Vũ cảm thấy: việc dạy kỹ năng nhiều lần dẫn đến trạng thái hư nhược cũng không quá tệ. Dù sao thân thể là vốn liếng của việc nuôi thú.

Cùng ngày hôm đó, Thời Vũ lại dùng sách kỹ năng để dạy Thập Nhất kỹ năng [cứng hóa] lần nữa.

Lần này, độ thuần thục của [cứng hóa] tuy chưa đạt đến cấp độ tinh thông, nhưng cũng rõ ràng mượt mà hơn trước. Hiện tại, Thập Nhất đã có thể linh hoạt cứng hóa nhiều bộ phận cùng lúc mà không ảnh hưởng đến di chuyển.

Sự tiến bộ này khiến Thập Nhất càng lo lắng, nên luyện tập càng hăng — lần đầu tiên, thép hợp kim bị để lại dấu vết rõ ràng.

Ngày thứ tám, Thời Vũ tiếp tục nghỉ dưỡng.

Ngày thứ chín, Thời Vũ tiếp tục truyền dạy kỹ năng [cứng hóa] cho Thập Nhất, và lần này, kỹ năng đã đạt đến cấp độ tinh thông!

Dấu hiệu của [cứng hóa] cấp tinh thông là: toàn thân có thể cứng hóa hoàn toàn mà vẫn duy trì được sự linh hoạt trong chiến đấu!

Kỹ năng tăng cấp, Thập Nhất cũng nhờ đó mà nâng cấp thành công — đạt cấp độ trưởng thành 5.

Thập Nhất: ?·°(???﹏???)°·? Ta thực sự không có gian lận mà!

Sự bất an trong lòng nó càng mạnh, và dấu thép trên tấm hợp kim cũng càng sâu.

“Nếu như để đạt được kỹ năng [cứng hóa] cấp độ thuần thục, cần luyện khổ cực trong điều kiện tối ưu gần một tháng…”

“Vậy thì để đạt đến cấp độ tinh thông, phải mất gần một năm khổ luyện trong điều kiện tương tự.”

Mà hiện giờ, bọn họ chỉ dùng đúng một tuần, đã làm được kỳ tích ấy.

Trong sân, Thời Vũ dựa vào ghế, phân tích quá trình trưởng thành của Thập Nhất, cảm thấy mình trở thành Ngự Thú Sư chuyên nghiệp chỉ còn là chuyện thời gian.

Cả cậu lẫn Thập Nhất, đều xứng đáng được gọi là “tương lai đầy triển vọng”.

Ngày thứ mười, tiếp tục điều dưỡng.

Lúc này, Thời Vũ không tiếp tục dùng sách kỹ năng để nâng cấp [cứng hóa] nữa.

Từ nhập môn đến thuần thục: dạy 1 lần.

Từ thuần thục đến tinh thông: dạy 2 lần.

Vậy từ tinh thông lên hoàn mỹ thì sao?

Dấu hiệu của kỹ năng hoàn mỹ là “lưu động”.

Nếu tinh thông cho phép cứng hóa toàn thân, thì hoàn mỹ cho phép chất cứng hóa lưu động như chất lỏng, tùy ý di chuyển trên cơ thể Thập Nhất, để tạo ra hiệu quả mạnh hơn.

Khi cần tấn công, tất cả chất cứng hóa tụ lại tại móng vuốt để tăng sát thương.

Khi cần phòng ngự, toàn bộ tập trung vào phần cần che chắn, tạo lớp giáp dày nhất – ăn đòn nhẹ nhất.

Bản chất là nâng cao hiệu suất sử dụng sức mạnh — tập trung toàn lực vào một điểm, đạt đến cực hạn công hoặc thủ.

Đạt cấp độ này, với thú sủng bình thường, gần như là cực hạn kỹ năng – chắc chắn cần nhiều lần dạy mới đạt.

Thời Vũ định thử với Thanh Miên Trùng trước — vì thời gian hồi sách kỹ năng khi dạy kỹ năng [Tơ trùng] khá ngắn.

Hơn nữa, đã nuôi con sâu này mười ngày rồi, lúc đầu định luyện tơ, mà đến giờ vẫn chưa làm gì… không thể để trì hoãn mãi được.

Ngày thứ mười một, Thời Vũ lấy lồng trên cây xuống. Thanh Miên Trùng bên trong chỉ đổi tư thế nằm một cách lười biếng.

Nếu như lúc mới bị bắt, nó còn chút phản kháng, thì nay nghe tiếng Thập Nhất va thép mỗi ngày, tâm lý phản kháng sớm đã biến mất.

Huống hồ, mỗi ngày đều được ăn uống đầy đủ, không phải lo bị ăn thịt – còn môi trường sinh tồn nào tuyệt vời hơn?

Thêm vào đó, suốt mười ngày qua, Thời Vũ thỉnh thoảng luyện cảm ứng tinh thần với nó, nên giờ nó hoàn toàn không còn địch ý, cực kỳ nghe lời.

Hôm đó, Thời Vũ tiến hành dạy kỹ năng [Tơ trùng] lần thứ hai. Kết quả, Thanh Miên Trùng tiến hóa lần thứ ba, đạt cấp độ trưởng thành 3.

Tuy nhiên, kỹ năng [tơ sâu] có vẻ vẫn chỉ ở cấp thuần thục.

Ngày thứ mười hai, Thời Vũ tiếp tục dạy lần thứ ba. Quả nhiên, Thanh Miên Trùng tiến hóa lần thứ tư, đạt cấp độ trưởng thành 4.

Tơ của nó cũng đạt chất lượng khác hẳn — có thể so sánh với dây câu cá, và sử dụng linh hoạt như tay chân người.

Ví dụ như: thắt nút hoa bằng tơ – giờ chẳng còn là khó khăn gì nữa. Rõ ràng, kỹ năng [Tơ trùng] đã đạt cấp độ tinh thông.

Với một người đã xem vài trăm tập Conan như Thời Vũ, cậu hiểu rằng lúc này, [Tơ trùng] đã có sức chiến đấu bước đầu.

Chỉ là, sức mạnh vẫn hạn chế — vì Thanh Miên Trùng quá nhỏ, lực kéo quá yếu. Một người lớn dùng dây câu và một con sâu dùng dây câu, chênh lệch như trời với đất.

Nhưng không thể phủ nhận rằng phẩm chất tơ của nó hiện giờ đã rất tốt — thậm chí tốt hơn đa số Thanh Miên Trùng cấp 10 chuẩn bị hóa kén.

Nếu trước khi hóa kén, kỹ năng [Tơ trùng] đạt đến hoàn mỹ – thậm chí là cấp cao hơn – thì khi tiến hóa, hiệu quả sẽ càng kỳ diệu.

Tùy vào phương pháp bồi dưỡng, thậm chí còn có thể xuất hiện tiến hóa đặc biệt.

Tổng cộng 12 ngày, trải qua nhiều lượt dạy dỗ, Thời Vũ đã nắm chắc quy luật sử dụng sách kỹ năng:

– Nếu thú sủng chưa học kỹ năng: dạy 1 lần → đạt cấp nhập môn.

– Dạy lần 2 → lên cấp thuần thục.

– Dạy lần 4 → lên cấp tinh thông.

Giờ Thời Vũ đang tính xem cần dạy bao nhiêu lần nữa thì mới đạt cấp hoàn mỹ.

Nhưng trước đó, bọn họ thật sự đã “ở ẩn” quá lâu. Thời Vũ quyết định phải ra ngoài thực chiến một phen.

Thập Nhất đã nắm [cứng hóa] cấp tinh thông, đạt cấp độ trưởng thành 5, lại trải qua một tuần luyện rơi thép — quả là chuẩn không cần chỉnh, sức chiến đấu chắc chắn bạo tăng.

Đã đến lúc kiểm nghiệm thành quả rồi.

Thời Vũ mở lồng, Thanh Miên Trùng lập tức tự chui vào, vì bên trong an toàn hơn – ít nhất không bị chim mổ.

Sau khi nghỉ ngơi cả sáng, Thời Vũ hô gọi Thập Nhất đang luyện tập ngoài sân.

“Thập Nhất, chiều nay nghỉ luyện. Trưa nay ăn nhiều vào, rồi chiều chúng ta đi thực chiến!”

“Gâu?”

Thập Nhất: ?w? Thực chiến?!

Gấu con nhỏ bé ôm lấy tấm thép, gõ cồm cộp, máu nóng lập tức sôi trào!
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 17 : Thực Chiến


Đối với một con Thú sủng mà nói, muốn trưởng thành thì chỉ có ba con đường.

Ăn, huấn luyện và chiến đấu!

Thông qua ăn uống để hấp thu dinh dưỡng, chuyển hóa thành chất nuôi dưỡng cơ thể là con đường dễ dàng nhất.

Huấn luyện thì vất vả hơn một chút, nhưng có thể rèn giũa năng lực chủng tộc sẵn có lên một tầm cao mới, từ đó thúc đẩy sự trưởng thành.

Còn chiến đấu là cách rèn luyện nguy hiểm nhất — đặc biệt là những trận sinh tử chiến đòi hỏi cao độ về tinh thần, ý chí và tâm lực, sẽ tạo nên sự đột phá rất lớn. Kinh nghiệm trưởng thành thu được từ việc thi triển kỹ năng trong những trận chiến cường độ cao ấy, không phải luyện tập cơ bản có thể sánh bằng.

Muốn nuôi ra một con Thú sủng mạnh mẽ, thì thực phẩm dinh dưỡng đầy đủ, huấn luyện hợp lý và cọ xát chiến đấu đúng lúc là ba yếu tố không thể thiếu.

Hiện tại, Thời Vũ định đưa Thập Nhất đi tìm một trận chiến ngang sức. Đương nhiên không phải sinh tử chiến, mà là chiến đấu tại địa điểm chính quy, trong phạm vi quy tắc, dưới hình thức đấu thú được cho phép.

Với tình trạng hiện giờ của cậu và Thập Nhất, họ vẫn chưa đủ cấp để tiếp xúc với kiểu sinh tử chiến như thế. Hơn nữa trong thành phố cũng không có nơi nào cung cấp môi trường sinh tử để “tôi luyện” cả.

Dù có, Thời Vũ cũng không rảnh mà dâng mạng. Cậu là người bình thường, có kỹ năng đồ giám trong tay, phát triển vững chắc không tốt hơn à?

Những nơi có nguy hiểm đến tính mạng… dù có cho tiền, cậu cũng sẽ không bén mảng đến.

Chiều hôm đó, Thời Vũ thu nhỏ Tiểu Thực Thiết Thú vào không gian khế ước, rồi rời khỏi nhà.

Đối với một thành phố phát triển khá tốt, có vài nơi mang tính chất trọng yếu là không thể thiếu.

Ví dụ như cơ quan hành chính của các Ngự Thú Sư — Liên minh Ngự Thú Sư.

Ví dụ như Quân đoàn Thú binh trú đóng ở vùng ngoại thành, chịu trách nhiệm bảo vệ thành phố.

Còn có các trường học, khu nuôi dưỡng, võ quán, đạo trường — nơi nào cũng phải có.

Ngoài ra, còn một chỗ bắt buộc phải có, chính là đấu trường dành cho các Ngự Thú Sư.

Đấu trường cơ bản do chính phủ quản lý, là nơi duy nhất trong thành phố cho phép Ngự Thú Sư giao đấu với nhau. Nếu muốn tìm đối thủ thực chiến, thì đây là một trong những lựa chọn tốt nhất.

Tất nhiên, cậu cũng có thể đến khu vực hoang dã, tìm sinh vật siêu phàm có tính chiến đấu mạnh để khiêu chiến, nhưng như vậy rất nguy hiểm. Cân nhắc rằng cậu và Thập Nhất đều chưa đạt cấp tối đa, Thời Vũ tạm thời từ bỏ lựa chọn này.

Tuy nhiên, nếu muốn trở thành Ngự Thú Sư chuyên nghiệp, thì kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã lại là một môn bắt buộc.

Theo Thời Vũ nhớ được, trong bài kiểm tra để lấy chứng chỉ Ngự Thú Sư chuyên nghiệp, ngoài các phần thi cơ bản và thực chiến, còn có một phần kiểm tra sinh tồn ngoài tự nhiên.

Muốn lấy được cái chứng chỉ đó, e rằng không thể trốn tránh phần thi này được… Tóm lại vẫn là thực lực hiện giờ còn yếu, nếu đã đủ mạnh để càn quét tất cả nguy hiểm thì đã chẳng phải e dè rồi.

Nếu không nhớ nhầm, Hội Ngự Thú Sư hình như định kỳ tổ chức hoạt động rèn luyện thực tế nơi hoang dã cho các Ngự Thú Sư tập sự, có thể tự nguyện đăng ký.

Trong những lần hoạt động như vậy, khu vực luyện tập sẽ được dọn sạch sinh vật siêu phàm cấp cao. Hơn nữa phía sau còn có các Ngự Thú Sư cấp cao và đội cứu trợ túc trực, sẵn sàng xử lý tình huống khẩn cấp.

Nếu thực sự quyết định rèn luyện nơi hoang dã, Thời Vũ cảm thấy nên đi theo đoàn là lựa chọn khôn ngoan, ít nhất về mặt an toàn cũng được bảo đảm phần nào.

Dù nói là phải tự bỏ tiền ra tham gia, nhưng nếu trong quá trình huấn luyện có thể thu hoạch được nguyên liệu quý hiếm, hoặc sao chép được kỹ năng hiếm thì cũng không lỗ.

Tiếp đó, sau một hồi lượn vòng, Thời Vũ đã tới một trong những đấu trường cách nhà không gần lắm.

Dân số thường trú ở Bình Thành vào khoảng 130 nghìn người, tỷ lệ Ngự Thú Sư chiếm không ít, mà Ngự Thú Sư tập sự trong đó lại chiếm phần lớn nhất.

Dù mỗi thành phố chỉ có ít Ngự Thú Sư chuyên nghiệp, nhưng Ngự Thú Sư tập sự thì rất đông. Vì vậy, số lượng đấu trường trong thành phố cũng rất nhiều.

Đấu trường Bình Thành – Phân nhánh đường Dự Dương.

“Xin chào, hoan nghênh quý khách.”

Thời Vũ bước vào đấu trường, liền nghe thấy một giọng nữ từ phía quầy tiếp tân bên tay trái.

Ngước mắt nhìn, cậu thấy bốn quầy tiếp tân, chỉ có cô gái vừa lên tiếng là đang rảnh, ba người còn lại đều đang xử lý thủ tục cho các Ngự Thú Sư ở các độ tuổi khác nhau.

Chỗ này người nhiều hơn Thời Vũ tưởng.

“Xin chào.” Thời Vũ đáp lễ rồi bước tới.

Cô tiếp tân nhìn cậu, lịch sự nói: “Xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?”

“À, tôi muốn tham gia đấu thú. Nhưng đây là lần đầu tôi đến, phiền cô giới thiệu sơ qua.”

Tiếp tân mỉm cười gật đầu: “Chúng tôi chuyên cung cấp địa điểm chiến đấu cho các Thú sủng cấp siêu phàm trở xuống. Tại đây bạn có thể chọn chiến đấu hẹn trước hoặc chiến đấu ngẫu nhiên.”

“Chiến đấu hẹn trước nghĩa là bạn đã thỏa thuận xong với đối thủ từ trước, chúng tôi chỉ cung cấp sân bãi, trọng tài và hỗ trợ y tế.”

“Còn chiến đấu ngẫu nhiên thì bạn cần điền một số thông tin cơ bản, chúng tôi sẽ giúp bạn ngẫu nhiên sắp xếp đối thủ thích hợp và cung cấp các dịch vụ liên quan.”

“Trong chiến đấu ngẫu nhiên, căn cứ theo cấp bậc của Thú sủng, sẽ chia thành hai nhóm: dưới cấp 6 và từ cấp 7 đến 10. Chúng tôi sẽ sắp xếp đối thủ trong phạm vi cấp tương ứng.”

“Dù là hình thức nào, chi phí sử dụng sân đấu cũng đều là 100 đồng một người.”

100 đồng?!

Tim Thời Vũ nhói một cái!

Một trận 100 đồng á! Mắc quá! 100 đồng cậu sống được ba ngày đó!

Nhưng nghĩ tới chi phí duy tu sân bãi, lương trọng tài và chi phí y tế, thì mức giá này xem ra cũng hợp lý. Nếu không phải có nhà nước tài trợ, e rằng giá còn cao hơn nữa.

“À đúng rồi, còn có đấu cược.” Tiếp tân bổ sung.

“Cả hai bên đều có thể đặt cược trước trận, bên thua sẽ phải trả phí sân đấu cho cả hai — tức là thua thì mất 200 đồng, bên thắng được miễn phí.”

“Vậy tôi chọn chiến đấu ngẫu nhiên có cược. Cấp bậc Thú sủng chọn nhóm dưới cấp 6.” Thời Vũ quyết định ngay.

Hiện tại Tiểu Thực Thiết Thú đang ở cấp 5, nắm giữ kỹ năng [cứng hóa] cấp tinh thông, lại còn thêm [cao tốc trị liệu] mạnh mẽ, dù gặp phải Thú sủng chủng tộc cao hơn ở cấp 6, chưa chắc đã thua.

Muốn tiết kiệm chút tiền, đành xin lỗi đối thủ rồi. Còn nếu thua thật… thì đành chịu. Chơi khởi đầu song thiên phú mà không thắng nổi đối thủ đồng cấp, thì chỉ có đập đầu vô vách thôi.

“Vâng, mời anh điền vào biểu mẫu này.” Tiếp tân đưa cho cậu một tờ giấy.

Thời Vũ cầm lấy, xem kỹ rồi cầm bút viết nhanh.

Tên, số chứng minh, loại Thú sủng, cấp trưởng thành của Thú sủng — đây là bốn thông tin trọng yếu cần điền.

Còn lại là một số lựa chọn như chọn chiến đấu ngẫu nhiên, chọn đấu cược…

Điền xong, Thời Vũ đưa lại biểu mẫu, rồi thuận miệng hỏi thêm: “À… chỗ này ngoài đấu cược 200 đồng ra, có thể đặt thêm cược không?”

Đã đánh cược rồi thì phải chơi lớn chứ.

Người ta huấn luyện sư Pokémon còn có thể kiếm tiền, Ngự Thú Sư lẽ nào không thể?

“Xin lỗi, khoản đó nằm ngoài phạm vi phục vụ của chúng tôi.”

Thời Vũ: “……”

Lại bớt đi một cách kiếm tiền rồi.

Sau đó, tiếp tân bắt đầu nhập thông tin Thời Vũ cung cấp vào chiếc máy tính công sở to đùng trước mặt.

Cô nói thêm: “Tiếp theo xin mời anh chờ ở đại sảnh, sau khi hệ thống ghép được đối thủ phù hợp, màn hình lớn sẽ hiển thị tên anh cùng với số phòng thi đấu.”

“Cảm ơn.” Thời Vũ gật đầu, rồi tìm ghế ngồi trong đại sảnh, bắt đầu đợi được ghép cặp.

Cùng lúc đó…

Một nam sinh mặc đồng phục xanh trắng, đeo kính cận cũng đang điền thông tin tại một quầy khác.

Tên: Trần Khải

Loài Thú sủng: Băng Giáp Thú

Cấp bậc Thú sủng: Cấp 6 thức tỉnh

Hình thức đối chiến: Chiến đấu ngẫu nhiên có cược

Điền xong, nam sinh đồng phục lộ vẻ háo hức.

Là học sinh giỏi trong lớp, cậu ta cảm thấy các bạn cùng lớp đều quá yếu, chẳng tạo ra áp lực gì cả. Với môi trường như vậy, cậu ta bao giờ mới trở thành Ngự Thú Sư chuyên nghiệp được?

Cậu ta cần áp lực!

Vì thế, cậu ta đến đấu trường — nơi không giới hạn tuổi tác, chỉ phân theo cấp bậc — hy vọng gặp được vài Ngự Thú Sư xã hội “giáo dục” lại mình.

Tuy nói thế… nhưng Trần Khải vẫn nghĩ rằng, bản thân là học sinh ưu tú, chắc khó mà thua nổi.
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 18 : Thực Thiết Thú và con người hòa thuận


Trong đại sảnh của đấu trường, Thời Vũ cầm thẻ số ngồi xuống ghế công cộng, mắt dán chặt vào màn hình lớn treo trên tường.

Chỗ này có vẻ khá đông người, riêng đại sảnh này đã thấy không ít người, mà đấu trường này có tới bốn khu sảnh như vậy, hẳn việc ghép cặp sẽ không quá lâu nhỉ?

Quả nhiên không để Thời Vũ đợi quá lâu, cậu vừa ngồi xuống chưa đến một phút, mông còn chưa kịp ấm chỗ thì máy đã bắt đầu gọi số.

“ID: 4399, Ngự Thú Sư Thời Vũ, mời đến sân thi đấu số 11.”

“ID: 4401, Ngự Thú Sư Trần Khải, mời đến sân thi đấu số 11…”

【Sân số 11: Thời Vũ vs Trần Khải!】

Tên mình hiện lên cùng đối thủ trên màn hình, Thời Vũ lập tức đứng dậy, xoay người rời khỏi đại sảnh, bước nhanh đến sân thi đấu số 11.

Số 11… cũng hên đó chứ.

Xem ra lần này là “trận sân nhà” rồi.

Chỉ có điều, Thú sủng của mình tên Thập Nhất, lần đầu thuê sân cũng là số 11… chẳng lẽ cả đời mình cũng “độc thân” theo phong thủy luôn à?

Sân số 11.

Một thanh niên mặc đồng phục trọng tài đang tiễn nhóm đấu thủ vừa kết thúc trận, đồng thời chờ người tiếp theo.

Lúc này anh ta đã cầm trong tay thông tin của hai tuyển thủ sắp tới, biết được đó là hai Ngự Thú Sư tập sự cấp thấp.

“Thú sủng dưới cấp 6, độ tuổi Ngự Thú Sư cũng không lớn, vẫn còn trong giai đoạn ngây thơ mơ mộng… lại là trận gà mổ nhau rồi.” Trọng tài nghĩ thầm.

Chẳng bao lâu sau, Thời Vũ và Trần Khải đến nơi, vừa hay va vào nhau ngay ở lối vào sân.

Hai người nhìn nhau một cái, không nói gì, cứ thế cùng tiến vào bên trong.

Sân này là sân ngoài trời, quy cách tương tự như sân quần vợt, khu vực hình vuông rộng lớn được bao quanh bởi lớp lưới năng lượng.

Thật ra bên trong cũng có sân trong nhà, nhưng số lượng ít hơn, muốn sử dụng thì phải đặt trước. Về cơ bản, sự khác biệt giữa sân trong và ngoài không lớn, chỉ là mức độ riêng tư khác nhau.

Đấu trong nhà thì riêng tư hơn, ngoài trọng tài ra thì gần như không có ai theo dõi. Còn sân ngoài trời thì qua lớp lưới chắn, người ngoài có thể thấy rõ tình hình chiến đấu bên trong.

“Chào hai bạn.”

Thấy có người bước vào sân số 11, trọng tài trẻ bước lên tiếp đón Thời Vũ và Trần Khải.

“Hai người là Thời Vũ và Trần Khải, người đăng ký sử dụng sân số 11 phải không?”

“Tôi là Trần Khải.” Trần Khải mặc đồng phục xanh trắng lập tức lên tiếng.

Thời Vũ cũng nói: “Tôi là Thời Vũ.”

Khi cậu nói, Trần Khải bên cạnh đang vô cùng phiền muộn trong lòng.

Ghép cho mình một thằng đồng lứa làm đối thủ là sao trời… Xui xẻo vậy trời! Rõ ràng là mình muốn bị xã hội vả cho tỉnh ra mà.

Nếu đối thủ cũng bằng tuổi thì trận này khỏi cần nghĩ. Dù sao mình cũng là học sinh ưu tú của trường tốt nhất Bình Thành, bạn bè cùng tuổi chẳng ai là đối thủ cả.

Trừ khi… Thời Vũ là đàn anh. Nhưng nếu là đàn anh mà Thú sủng chỉ mới cấp 6 thì cũng quá yếu, nên khả năng đó bị loại luôn rồi.

“Tôi là quản lý kiêm trọng tài sân số 11, tên là Bạch Thạch. Kế tiếp hai bạn sẽ có quyền sử dụng tạm thời sân đấu này trong vòng một tiếng.”

“Khi hai bạn chuẩn bị xong có thể bắt đầu trận đấu bất cứ lúc nào, tôi sẽ làm trọng tài điều khiển.”

Bạch Thạch nói.

Mặc dù giới hạn thời gian là một tiếng, nhưng trận đấu ở cấp bậc này thường chỉ mất vài phút là phân thắng bại.

Thời gian dư còn lại là để Ngự Thú Sư chuẩn bị hoặc trao đổi sau trận.

“Tôi không có vấn đề gì, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.” Trần Khải nói.

“Tôi cũng vậy.” Thời Vũ gật đầu.

“Vậy thì, bắt đầu luôn đi.” Trọng tài Bạch Thạch xác nhận.

Chẳng mấy chốc, Thời Vũ và Trần Khải đi đến hai đầu sân. Hai người vốn không quen biết, cũng không định khách sáo, vào trận thẳng luôn là tiện nhất.

Trọng tài cũng rất thích mấy Ngự Thú Sư nói ít làm nhiều như vậy. Đứng ở ghế trọng tài, thấy cả hai đã chuẩn bị xong, anh ra hiệu rồi thổi còi.

“Cả hai bên đã sẵn sàng…”

“Trận đấu — bắt đầu!”

Trong chiến đấu giữa các Ngự Thú Sư, không có chuyện gọi sẵn Thú sủng ra đứng chờ. Bởi vì cách thức triệu hồi cũng phản ánh năng lực của một Ngự Thú Sư.

Một số người chuyên về ám sát thậm chí có thể khiến đối thủ chưa kịp thấy mình triệu hồi ra gì, thì chính Ngự Thú Sư kia đã bị xử đẹp rồi.

Tất nhiên, kiểu thi đấu cho phép tấn công trực tiếp Ngự Thú Sư thì ở Đông Hoàng Cổ Quốc rất hiếm, ít nhất là trong loại trận giữa các Ngự Thú Sư tập sự thì không bao giờ có.

Cả Thời Vũ lẫn Trần Khải đều là người mới, chưa đạt đến trình độ cao siêu, nên khi nghe hiệu lệnh bắt đầu thì đều thực hiện thao tác triệu hồi cơ bản.

Vù vù vù vù vù~~~

Vù vù vù vù~~~

Khi cả hai mở không gian khế ước, trước mặt họ lập tức lóe lên vô số điểm sáng.

Những điểm sáng nhanh chóng nối lại thành một quỹ đạo, tạo thành một ma trận hình tròn khổng lồ tựa như tinh đồ hiện lên giữa không trung.

Ngay sau đó, hai ma trận đồng loạt gợn sóng như mặt nước, Thú sủng của họ lần lượt bước ra từ bên trong.

Bên phía Trần Khải, ma trận hiện ra một sinh vật dài gần một mét, toàn thân phủ lớp vảy lam băng, tứ chi ngắn và to, có cái đuôi rất dài.

Lúc này nó đang ngẩng cái đầu hình nón lên, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy ánh nhìn sắc bén.

【Tên gọi】: Băng Giáp Thú

【Thuộc tính】: Băng

【Cấp chủng tộc】: Siêu phàm trung đẳng

【Kỹ năng chủng tộc】: Trảo Băng Liệt, Giáp Băng

Thời Vũ nhìn con Thú sủng trông giống con tê tê bọc giáp này, trong đầu lập tức hiện lên thông tin về nó.

Ở thành phố Băng Nguyên này, Thú sủng hệ băng khá phổ biến, trái lại thì con Thực Thiết Thú của cậu lại giống như một sinh vật “lạc loài”.

Bên Thời Vũ, Thú sủng được triệu hồi đương nhiên là Tiểu Thực Thiết Thú. Vì còn chưa trưởng thành hoàn toàn nên vóc dáng hiện tại cũng khá ngang ngửa với Băng Giáp Thú.

“Gào——!”

Vừa ra khỏi trận, Thập Nhất thấy đối thủ là một sinh vật mình chưa từng gặp liền tỏ vẻ vô cùng tò mò…

“Đối thủ có năng lực giống với con, cũng có thể phủ giáp lên người. Cẩn thận với móng vuốt của nó, đừng để bị đánh trúng khi chưa kịp [cứng hóa].” — Thời Vũ lập tức nhắc nhở Thập Nhất qua liên kết tâm linh.

Cùng lúc đó, Trần Khải không cần phải nhắc nhở Băng Giáp Thú, bởi vì bọn họ quá quen với Thực Thiết Thú rồi. Dù sao đây là Thú sủng “đặc sản” của Bình Thành, họ đâu phải lần đầu đối mặt.

Về cấp chủng tộc, hai bên ngang nhau.

Nhưng xét về kỹ năng, Băng Giáp Thú lại nhỉnh hơn một bậc.

Bởi vì kỹ năng [cứng hóa] của Thực Thiết Thú chủ yếu dùng để phòng thủ, lại không có hiệu ứng gì đặc biệt. Ngược lại, kỹ năng [Giáp Băng], [Trảo Băng Liệt] của Băng Giáp Thú vừa có tính công vừa có thủ, mà hiệu ứng đóng băng còn có thể gây hạn chế cho đối thủ!

Vì vậy, Trần Khải lập tức cảm thấy: chuyến này mình lời rồi.

Cậu ta không tài nào tưởng tượng nổi mình sẽ thua kiểu gì.

“Thập Nhất, đối thủ không yếu, nghiêm túc chút đừng để lật thuyền. Dù gì cũng là 200 tệ đó… Mà lật thuyền thì phải trừ vào tiền cơm đó nha.” — Thời Vũ truyền ý nghĩ qua.

Thập Nhất: (●ω●) Hả? Trừ… trừ cơm hả???

Tiểu Thực Thiết Thú trừng mắt nhìn Băng Giáp Thú, ôm lấy tấm thép, đập cộp cộp, chiến ý bùng cháy.

Thực Thiết Thú hòa thuận với con người — trừ phi cướp cơm nó ăn!
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 19 : VS Băng Giáp Thú


“A Nguyệt, hình như bên kia có trận đấu, mà vẫn chưa bắt đầu kìa.”

Bên ngoài sân đấu số 11, hai cô gái trẻ tuổi đang cùng nhau đi dạo trên lối nhỏ cạnh sân.

Xuyên qua lớp lưới chắn năng lượng, họ bất ngờ bị động tĩnh từ bên trong thu hút – đó là cảnh triệu hồi Thú sủng.

Hai người theo phản xạ ngẩng đầu nhìn sang, vừa đúng lúc thấy được cảnh Băng Giáp Thú và Thực Thiết Thú xuất hiện.

“Người đó… là Trần Khải?”

Cô gái được gọi là A Duệ ngạc nhiên lên tiếng khi nhìn thấy nam sinh mặc đồng phục học sinh và Thú sủng của cậu ta.

“Cậu quen à? Ờ đúng rồi, hình như cậu ấy mặc đồng phục trường cậu đấy.”

“Ừ, cậu ta là bạn học của tớ, thực lực rất mạnh…”

“Vậy cậu với cậu ta ai mạnh hơn?”

“Tớ không bằng đâu, trong cả khối cũng không có mấy người mạnh hơn cậu ấy…” Trang Nguyệt lập tức nói: “Băng Giáp Thú của cậu ta đã đạt đến cấp sáu rồi, kỹ năng chủng tộc như [Trảo Băng Liệt], [Giáp Băng] đều đã sử dụng rất thành thạo.”

“Ồ ồ, không ngờ là học bá luôn ha. Vậy đối thủ của cậu ấy cậu có quen không? Thú sủng là Thực Thiết Thú đấy, giống của cậu.”

“Không quen. Nhưng dựa vào kinh nghiệm nuôi Thực Thiết Thú của tớ thì, con kia chắc vẫn chưa đến cấp sáu… Có lẽ sẽ thua.”

“Trừ khi nó đã luyện [Cứng hóa] đến trình độ thành thạo, nếu không thì rất khó phá được phòng thủ của [Giáp Băng]. Mà Thực Thiết Thú vốn là giống siêu lười… Ở giai đoạn phát triển này, kỹ năng [Cứng hóa] phần lớn vẫn là sơ cấp.”

Trang Duệ thở dài bất đắc dĩ, chỉ những ai từng ký khế ước với Thực Thiết Thú mới hiểu quá trình huấn luyện nó khổ sở thế nào.

Nếu được chọn lại, cô tuyệt đối sẽ không vì nó dễ thương mà chọn nuôi — loại Thú sủng này, đúng là… lười quá mức!

Cùng có đánh giá giống như hai người đi đường này — còn có chính Trần Khải.

Thực Thiết Thú ở cấp độ này, rất hiếm con nào luyện được kỹ năng [cứng hóa] đến trình độ thành thạo. Ít nhất trong đám bạn học của cậu, không có ai làm được điều đó.

Hơn nữa, dù có đạt được trình độ thành thạo đi nữa, cũng chưa chắc đấu lại Băng Giáp Thú của cậu — vì cả hai kỹ năng chủng tộc bên cậu đều đã đạt mức thành thục!

Tuy nói, Thực Thiết Thú khi trưởng thành có tố chất tổng thể mạnh hơn Băng Giáp Thú, nhưng đó là khi trưởng thành, còn con này rõ ràng là con non!

“Băng Giáp Thú, [Trảo Băng Liệt]!”

Giữa Ngự Thú Sư và Thú sủng có thể giao tiếp bằng ý niệm, giống như cảm ứng tâm linh. Trận đấu vừa bắt đầu, Trần Khải lập tức ra lệnh cho Băng Giáp Thú chủ động tấn công.

Swoosh!!!

Băng Giáp Thú bất ngờ bùng nổ, cơ thể lam băng lao thẳng về phía Thập Nhất. Đồng thời, móng vuốt trước phủ đầy khí lạnh, sương giá lượn lờ, nơi nó đặt chân đều để lại một lớp băng mỏng trắng xóa.

Nó lập tức bật người lên, vung móng sắc nhọn lấp lánh băng tinh, xé toạc không khí nhắm thẳng Thực Thiết Thú, khí thế dữ dội vô cùng.

“Bùng nổ không tệ, huấn luyện rất tốt, đúng là học sinh trường trọng điểm.” — Trọng tài Bạch Thạch nhận xét, nhận ra thực lực không tầm thường của Băng Giáp Thú.

“[Cứng hóa]!”

Ở phía bên kia, Thời Vũ cũng phát lệnh.

Dù kỹ năng [cứng hóa] đã đạt đến trình độ tinh thông, nhưng đây là trận thực chiến đầu tiên, trước đó hoàn toàn chưa có kinh nghiệm thực chiến. Bảo là nắm chắc phần thắng thì đúng là không dám khẳng định.

Liệu cơ thể sau khi [cứng hóa] có thể chặn được đòn của đối phương không?

Liệu đòn phản công sau khi [cứng hóa] có phá được phòng ngự của [Giáp Băng] không?

Thời Vũ và Thập Nhất đều chưa chắc chắn — trận này chính là để kiểm chứng thực lực.

Phải nói rằng, bài huấn luyện "rơi tự do" thật sự có tác dụng không tồi.

Ngoài cú va chạm cuối cùng, toàn bộ quá trình rơi xuống cũng là một lần rèn luyện tâm lý cho Thập Nhất.

Dù biết sắp sửa va chạm dữ dội mà vẫn dám nhảy xuống, lại còn có thể bình tĩnh sử dụng năng lực trên không, không rèn luyện được ý chí kiên cường cũng khó.

Vì thế, đối mặt với một cú chém đầy khí thế của Băng Giáp Thú, Thập Nhất vẫn giữ vững tâm lý, không hề dao động, ổn định và nhanh chóng phát động [cứng hóa]!

[Cứng hóa – tinh thông cấp độ]! Tốc độ thi triển cực nhanh, gần như chỉ trong một ý niệm, ánh kim loại phủ khắp toàn thân nó!

Bộ lông đen — trở nên đen nhánh như thép. Bộ lông trắng — lấp lánh như bạc trắng. Thập Nhất gầm một tiếng, lập tức hoàn tất toàn thân trang bị!

Rắc!!!

Ngay sau đó, móng vuốt của Băng Giáp Thú va chạm trực tiếp với Thập Nhất đang toàn thân cứng hóa.

Chỉ trong tích tắc, băng tinh trên móng vuốt của nó lập tức vỡ vụn như va phải thứ gì siêu cứng.

Cùng lúc đó, một cơn đau nhói truyền từ vuốt trước thẳng lên não Băng Giáp Thú!

“Phản kích!”

Chớp mắt, Thập Nhất nhìn thẳng đối thủ.

Cảm nhận sức mạnh của đòn tấn công đối phương, nó chỉ thấy ngơ ngác.

Vì uy lực này… dường như còn không mạnh bằng khi nó luyện tập?

Lập tức, theo lệnh của Thời Vũ, Thập Nhất ánh mắt chợt lạnh, nét ngơ ngác biến mất. Nó rống lên một tiếng, giữ nguyên trạng thái toàn thân cứng hóa, vung tay đập thẳng một chưởng!

Chuyện xảy ra quá nhanh khiến cả Trần Khải và Băng Giáp Thú trở tay không kịp.

[Giáp Băng]!

Trần Khải hoảng hốt ra lệnh qua ý niệm.

“Khè——” Băng Giáp Thú không phụ lòng chủ, nhanh chóng kích hoạt [Giáp Băng], lớp vảy lam băng trở nên sáng rực, hơi lạnh cuồn cuộn.

Không chỉ tăng cường phòng ngự, năng lượng phóng ra còn có thể đóng băng đối phương tiếp xúc với nó — đó chính là hiệu quả của [Giáp Băng].

Thế nhưng.

Bàn tay gấu của Thập Nhất giáng xuống, “rắc rắc” một tiếng, lớp [Giáp Băng] như làm bằng giấy, tầng ngoài cùng tan vỡ nhanh chóng, sương giá phủ trên người nó cũng bị lực va chạm làm nát vụn.

Bốp!

Dưới sức mạnh khủng khiếp, chỉ trong chớp mắt, Băng Giáp Thú bị đập bay ra ngoài, lăn vài mét trên đất rồi mới dừng lại.

Chỉ sau một hiệp, toàn bộ hiện trường lập tức rơi vào im lặng.

Chứng kiến cảnh này, tim Trần Khải như ngừng đập, trước mắt tối sầm.

Với tư cách là Ngự Thú Sư của Băng Giáp Thú, cậu cảm nhận rõ — Băng Giáp Thú đã bị đánh cho bất tỉnh ngay cú đầu tiên!

Không thể nào!

Con Băng Giáp Thú mà cậu nuôi không hề có điểm yếu, sao lại thua kiểu này???

Mà lúc này, tim Thời Vũ cũng suýt ngừng đập.

Vì biểu hiện thực chiến của kỹ năng [cứng hóa – tinh thông] này… dường như quá mạnh! Biết thế ban nãy không lấy bữa tối ra để kích thích ý chí của Thập Nhất…

Kết thúc rồi á…? Vậy thì không phù hợp với yêu cầu “trận đấu cân sức” chút nào, muốn tiếp tục kiểm nghiệm sức mạnh, có lẽ phải tìm đối thủ mạnh hơn rồi.

“Kết… kết thúc rồi?”

Người ngơ ngác tiếp theo là trọng tài Bạch Thạch, anh dụi mắt mấy lần rồi há hốc mồm.

Vừa nãy xảy ra cái gì vậy…

Đó là…

“[Cứng hóa] cấp độ tinh thông?” — Bạch Thạch cùng Trang Duệ, Ngự Thú Sư của Thực Thiết Thú ngoài lưới chắn, đều đồng thanh kinh ngạc.

Cả hai trợn mắt há mồm — hoàn toàn không thể tin nổi, một con Thực Thiết Thú cấp 5, tuổi đời còn nhỏ như vậy lại có thể phát triển kỹ năng [cứng hóa] đến trình độ như thế.

“Cái cậu học bá kia… thua rồi…”

“Xin lỗi, tớ nhận nhầm người rồi, cậu ta không phải bạn học của tớ.” — Trang Nguyệt im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói.

Thực Thiết Thú cấp 5 mà đã nắm được [cứng hóa – tinh thông], đúng là quá ảo!

Thiên phú này cũng bá đạo quá rồi đi… Không chừng tên Ngự Thú Sư kia là một cao thủ ẩn danh tái huấn luyện Thú mới?

Hoặc không thì cũng là phú nhị đại, hoặc con cháu gia đình Ngự Thú Sư, có tài nguyên dinh dưỡng cao cấp và phương pháp huấn luyện đặc biệt.

Nhìn biểu cảm của Trần Khải cũng đủ hiểu Thời Vũ và Thập Nhất thể hiện ra sao — Trang Duệ lúc này chỉ cầu mong cậu bạn học bá của mình có thể chịu nổi cú sốc tinh thần này.

Hiện giờ, Trần Khải cảm thấy như muốn hộc máu, không hiểu tại sao mình lại dại dột mò đến đây tìm đối thủ.

Con Thực Thiết Thú này… tên Ngự Thú Sư này, so với mấy đối thủ cậu từng gặp, đúng là không thể so sánh nổi.

Thua thì thua, mà còn chẳng luyện được gì, bị đập một cái là xong… chết tiệt, con Thực Thiết Thú này rốt cuộc được nuôi kiểu gì vậy?

Còn nực cười hơn — khi Trần Khải quay sang nhìn Thực Thiết Thú, đúng lúc đó, Thập Nhất lại cười hí hửng, như thêm một nhát dao nữa đâm vào lòng cậu.

Trần Khải: …Trường học vẫn là nơi thích hợp với mình. Ngoài xã hội toàn là quái vật, mình bắt đầu nghi ngờ cuộc đời rồi.

Thập Nhất: (o^~^o) hê hê.

Lúc này, Thời Vũ, Trần Khải và mọi người xung quanh ai cũng mang cảm xúc khác nhau, nhưng nếu phải chọn người vui nhất, chắc chắn là Thập Nhất.

Bởi vì — giữ được bữa tối rồi!

Bữa tối còn, là đại thắng! Còn vui hơn thắng trận nữa cơ!
 
Back
Top Bottom